1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dã Thú Ngửi Kiều Hoa - Ngọc Tịnh Cam Lộ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 41
      Edit: Anita

      Tác giả: Ngọc Tịnh Cam Lộ

      “Tiểu thư, sao ngài thành cái dạng này?”

      Vừa qua khỏi giờ dần canh ba, Chanh Tâm liền đem Tô Nhược Nhụy mới vừa ngủ bao lâu kêu dậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sưng húp và sắc mặt tối sầm của tiểu thư nhà mình, Chanh Tâm chấn động thôi. Hôm nay chính là thời khắc quan trọng nhất trong đời của tiểu thư các nàng, sao lại có thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì?

      Tô Nhược Nhụy miễn cưỡng mở to đôi mắt mơ màng, trách ai chứ? Còn phải bởi vì tối qua mợ những lời kia, làm nàng nghe xong kinh hồn táng đảm, vừa thẹn lại vừa sợ hãi, lăn lộn đến nửa đêm cũng chưa ngủ. Hơn nữa lại bởi vì mợ ngủ chung giường với nàng, làm nàng ngay cả trở mình cũng dám, đành phải nằm cứng đờ đến sau nửa đêm quá buồn ngủ nên mưới ngủ thiếp . tại trời vẫn còn chưa sang bị kêu dậy, Tô Nhược Nhụy càng thể mở mắt nổi.

      “Chanh Tâm, em để ta ngủ tiếp lát, chỉ lát thôi, được ......”

      Xem tiểu thư nhà mình buồn ngủ đến mức này, Chanh Tâm cũng đau lòng thôi, nhưng hôm nay phải ngày thường, hôm nay chính là ngày đại hỉ của tiểu thư, thể chậm trễ!

      Quyết tâm, Chanh Tâm nhàng mà dỗ dành bên tai Tô Nhược Nhụy, “Tiểu thư, thể ngủ tiếp được đâu, hôm nay chính là ngài ngày đại hỉ, thể chậm trễ giờ lành được.”

      Thanh của tiểu nha hoàn nhà mình mềm mại ngọt ngào , trong tiếng còn kèm theo vài phần lo lắng cùng sốt ruột, nếu ngày thường với tính cách thương mỹ nhân như Tô Nhược Nhụy chắc chắn hề khó xử Chanh Tâm, nhưng tại nàng thực buồn ngủ quá

      Hoặc là làm, làm phải làm đến cùng, vì ngăn chặn quấy nhiễu ngọt ngào bên tai, Tô Nhược Nhụy đem đầu vùi vào bên trong chăn.

      “Chanh Tâm, sao tiểu thư vẫn ccwa thức dậy?” Chanh Thủy von ở bên gian ngoài thu dọn đồ đạc, mắt thấy Tô Nhược Nhụy còn xuất , cũng sốt ruột lại đây tìm người.

      Vừa và bên trong còn gì mà nữa? Nhưng, … Tểu thư ăn vạ hế này, àng cũng thúc thủ vô sách nha.

      lúc hai tiểu nha hoàn đứng đến mỏi cả chân, chỉ có thể đau khổ cầu xin Tô Nhược Nhụy rời giường Vương thị bận rộn ở tiền viện trở lại.

      “Làm sao vậy, có chuyện gì?”

      “...... Cữu phu nhân” Chanh Tâm cùng Chanh Thủy hai người đưa mắt nhìn nha xong, sau đó cúi đầu dám .

      Vương thị làm sao biết con nhóc tối qua ngủ cùng mình ngủ ngon giấc? Bà nể tình da mặt con nhóc mỏng nên nín lặng đến tận giờ. Chỉ là, nữ nhi thành thân, đều phải trải qua những chuyện thế này, sao có thể bởi vì chuyện đó mà làm trễ giờ lành?

      Vương thị lên phá trước, miệng dỗ dành Tô Nhược Nhụy, tay dùng sức kéo chăn người Tô Nhược Nhụy, “Nhụy Nhi ngoan, chúng ta nên rời giường, bằng bị người ta chê cười.”

      lâu sau, Tô Nhược Nhụy bị bà lôi ra khỏi chăn. Để ngừa Tô Nhược Nhụy lại chơi xấu, Vương thị nhanh miệng , “Chanh Tâm, Chanh Thủy hai người các ngươi còn đợi cái gì? Mau giúp tiểu thư các ngươi rửa mặt !”

      Vì thế, thời gian chén trà sau, Tô Nhược Nhụy xuất bàn đồ ăn sáng của Tô, bởi vì lát nữa còn phải bận rộn, nên người Tô gia lúc này cũng ai kịp thương cảm, Tô Nhược Nhụy quá mức buồn ngủ, nên cũng muốn ăn.

      “Tiểu tổ tong của mợ, ít nhiều gì cháu cũng phải ăn chút , bằng chờ lát nữa khi điểm trang xong, cháu đói bụng đừng trách mợ cho cháu ăn.”

      Vương thị vừa năn nỉ vừa dọa nạt, hai tỷ muội Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết cũng đều khuyên, ngay cả Tô phụ cũng ở bên cạnh năn nỉ giúp, Tô Nhược Nhụy chu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết chén cháo khoai tím, lại ăn cái bánh bao.

      Thời gian kế tiếp liền bắt đầu vội vã ngừng, Tô Nhược Nhụy làm tân nương tử, nên cần làm gì cả, chỉ nghe theo chỉ huy là được. Mặc giá y, xe lông mặt, chải đầu, trang điểm, lúc Tô Nhược Nhụy cảm thấy đầu của mình vẫn còn mơ mơ màng màng tiếng pháo đón dâu bên ngoài nổ vang lừng, cùng với tiếng kèn tiếng trống vang dội, náo nhiệt thôi.

      Thanh này vang lên, lập tức đem tinh thần lười nhác từ khi rời khỏi giường của Tô Nhược Nhụy, đồng thời cũng đem khẩn trương và lo lắng của nàng tăng lên biết bao nhiêu lần.

      Tô Nhược Nhụy nhanh chóng nhìn về hướng hai tỷ tỷ bên cạnh, hốc mắt lập tức đỏ ửng lên, nhưng đợi ba tỷ muội nàng có thể được gì, bà mai bên này rối rít la ầm lên, “Ai u, mau đội mũ phượng cho tân nương tử , còn có khăn voan nữa, chùm lên luôn.”

      Khăn voan đỏ thẫm nhanh chóng che khuất tầm nhìn của Tô Nhược Nhụy, đồng thời cũng che luôn nước mắt vừa rơi xuống của nàng.

      Tô Nhược Tuyết nắm chặt tay tiểu muội, tuy rằng nàng cũng rất nỡ rời xa, nhưng sau khi nghĩ đến tương lai khi tiểu muội gả cho muội phu, cả đời đều hạnh phúc vui vẻ, Tô Nhược Tuyết hiển nhiên càng hy vọng về tương lai hơn.

      “Nhụy Nhi đừng khổ sở, muội nhất định hạnh phúc.”

      Tô Nhược U ở bên cạnh Tô Nhược Nhụy cũng ngừng nhi an ủi, “Đúng vậy Nhụy Nhi, hôm nay là ngày đại hỉ của muội, muội nên vui vẻ mà xuất giá, muội vui vẻ các tỷ mới vui vẻ được.”

      Nghe vậy, Tô Nhược Nhụy tuy rằng vẫn có chút khiếp sợ đối với tương lai, nhưng cảm xúc giảm bớt rất nhiều.

      từng đối xử tốt với nàng, nàng tin tưởng .

      Mà bên phía tân lang, dựa theo quy củ, tân lang nếu muốn cưới được tân nương, còn phải vượt qua năm ải, chém sáu tướng, nhưng đáng tiếc Tô gia huynh đệ cũng tông tộc, chỉ có mấy người thân thuộc của bên Khương gia ra mặt để làm khó tân lang

      Khương Khánh Trạch tham gia kỳ thi mùa xuân tháng hai lần này, trúng cống sĩ, đứng hàng đệ nhị danh, lúc này mỉm cười đứng ở bên cửa thuỳ hoa, vui vẻ ra câu đối: “Gia đình nhà gả con trong nhà.” nhìn như đơn giản, nhưng lại dùng từ đối lập.

      Mẫn Hoành Duệ hôm nay đến đón dâu, mặt tuy vẫn biểu gì lạ thường, nhưng toàn thân tràn đầy khí vui mừng xác dù thế nào cũng thể che lấp được, chỉ cần

      tí thời gian, Mẫn Hoành Duệ đem câu đối còn lại viết xong, Khương Khánh Trạch tiếp nhận, nhìn thấy dòng chữ nổi bật bên viết: “Tâm hoa có nhụy hoa trong tâm.” , bút lực tiêu sái tự nhiên, thậm chí ở nét bút cuối cùng còn mang theo mấy phần ngạo khí.

      Trong lòng Khương Khánh Trạch khỏi ảm đạm vài phần, có trời biết, cũng rất muốn đem biểu muội cưới về nhà......

      “Vương gia đối câu cực kỳ tinh tế dụng tâm, nhưng tay Khánh Trạch vẫn còn câu đối, sao Vương gia xem và đối đáp luôn.”

      Mẫn Hoành Duệ nhíu mày, nhất thời liền có chút vui, nhưng ai bảo hôm nay là người đón dâu chứ?

      Khi Khương Khánh Trạch tiếp nhận vế dưới từ trong tay Mẫn Hoành Duệ lần nữa nụ cười mặt trở nên rất chân thành, kỳ câu đối lần này chỉ viết chữ: ‘Quấy rối.’ , mà Vương gia lại đối là ‘Kính nhờ’, làm biểu ca, đối với vị biểu muội phu như vậy, còn gì để .

      “Vương gia, xin mời.”

      Mẫn Hoành Duệ tiếp tục bước nhanh về phía trước, nhưng khi tới trước nguyệt môn của Thủy Tâm viện, lại bị người ngăn cản.

      Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết đều là tỷ tỷ, tất nhiên là có lý do gì để lộ diện, cho nên hôm nay phần khảo nghiệm của nữ quyến liền do hai tiểu nương Khương Dao cùng Từ Huệ đại diện toàn quyền.

      “Vương gia, nếu cửa này nếu ngài qua được, đừng trách chúng tôi gọi ngài là biểu tỷ phu, cũng cho ngài đón Nhụy Nhi tỷ tỷ nga!”

      Khương Dao chỉ là bé con nho , hoàn toàn nhiều băn khoăn như người lớn, ngoài việc cảm thấy thân phận Vương gia này hơi làm cho người ta sợ hãi, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng hôm nay lại là ngày đại hỉ, thời gian dài, nàng chỉ lo nhìn náo nhiệt, nên cũng quên chút gút mắc cuối cùng đó. Hơn nữa, vị biểu tỷ phu mới nhậm chức này ngoài lạnh lùng chút, nhưng tướng mạo vẫn là nhất đẳng, Khương Dao hoàn toàn còn sợ.

      Từ Huệ tuổi lớn hơn ít, năm nay cũng cập kê, nên thể tùy Khương Dao tùy tính như vậy, trong tay nàng bưng cái khay, “Vương gia, ngài đến chọn cái trong khay này .”

      khay có bày ba món đồ, bên trái là bức họa, bức họa vẽ lan thiên nhiên tùy tính, đỉnh còncó hai đóa hoa nở, rất là đáng ; Ở giữa là chiếc khăn tay, khan thêu hai tiên hạc, thần thái nhã nhặn lịch nhàn nhã; Bên phải còn lại là hộp phấn màu hồng bằng sứ.

      Tiểu nương trước mắt bảo tuyển, lại tiêu chuẩn là gì, như vậy ngược lại so ới câu đối do Khương Khánh Trạch ra khó hơn rất nhiều. Nhìn ba vật khay lần nữa, bức hoa hoa lan, thanh cao tao nhã lại mất lí thú, chiếc khan thêu là vật dụng riêng của phải nữ, thêu thùa cũng là trong nữ hồng, hơn nữa đường chỉ thêu đó tuyệt đối là cực phẩm . Như vậy xem ra, chỉ có hộp phấn mặt đó là thứ tầm thường rẻ tiền nhất, cũng là thứ đáng để chọn nhất.

      Nếu là người bình thường tới chọn, nhất định chọn hai vật kia đầu tiên, nhưng Mẫn Hoành Duệ giống người bình thường, hiểu tiểu nữ nhân nhà .

      hề do dự, Mẫn Hoành Duệ mỉm cười đưa tay về phía hộp phấn nằm bên phải, “Ta chọn cái này.”

      Từ Huệ cùng Khương Dao nhìn nhau cười, cũng lời nào, trực tiếp vươn tay về hướng Mẫn Hoành Duệ.

      Mẫn Hoành Duệ bất đắc dĩ cười cười, Mạc Ngôn đứng phía sau nhanh chóng đưa phong bì được chuẩn bị sẵn trước đó đưa qua, Từ Huệ cùng Khương Dao vờ đếm tượng trưng, sau đổi thay đổi thái độ làm khó trước đó với Mẫn Hoành Duệ, cười đặc biệt thân thiết, “Tỷ phu, hộp phấn này vẫn nên chính tay ngài giao cho Nhụy Nhi tỷ tỷ, phải chính miệng tỷ tỷ là hài lòng mới qua ải được nha.”

      xong, hai tiểu nương yểu điệu, cười tủm tỉm vào bên trong phòng, Mẫn Hoành Duệ bước nhanh về phía trước, sân viện này cư ngụ hai tháng, mỗi cảnh mỗi vật bên trong đều rất quen thuộc, nhưng đúng hơn đây là lần đầu tiên quang minh chính đại vào nơi đây.

      Nhưng nhưng chuyện này còn quan trọng, mọi việc có có hai, sau này chỉ có thể quang minh chính đại tiến vào, hôm nay còn muốn đem nàng cưới về nhà, đem nàng hoàn toàn đặt ở địa bàn của , dùng phương thức của sủng ái nàng, bảo hộ nàng.

      “Tân lang quan tới rồi ——”

      biết là ai kêu tiếng, trái tim Tô Nhược Nhụy lập tức liền giật thót lên, trong lúc vô tình, nàng nắm chặt tay Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết liếc nhau, sôi nổi giọng an ủi, “Nhụy Nhi, phải sợ......”

      Mắt thấy tân lang quan bước vào phòng, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết cũng liền thả lỏng ra.

      Tất cả nữ quyến trong phòng đều đưa mắt nhìn chằm chằm tân lang quan, chỉ là chức phận tân lang quá cao, cho nên trong phòng vốn bàn tán sôi nổi lập tức liền yên tĩnh hẳn , đối với chuyện này, Mẫn Hoành Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn Tô Nhược Nhụy ngồi ở giường mặc giá y đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, tâm lập tức liền yên ổn xuống.

      qua, đem hộp phấn giao đến tận tay Tô Nhược Nhụy, “Nhụy Nhi, chúng ta về nhà.”

      Kỳ hộp phấn này là đồ vật mà Tô Nhược Nhụy bắt được lúc lễ vừa tròn tuổi, chọn đồ vật đoán tương lai, các luôn luôn dịu dàng, thích bạo lực. Hôm nay khi các nàng chuẩn bị đồ vật để làm khó tân lang đến hỏi Tô Nhược U, Tô Nhược Tuyết cùng Tô Nhược Nhụy đồ vật riêng của mỗi người

      Tô gia đại tiểu thư Tô Nhược U lan, cũng thích nhất là vẽ lan, bức họa hoa lan kia tuy nhưng quan trọng ở bút pháp thanh lệ tự nhiên, cũng coi như vật thượng phẩm. Mà Tô Nhược Tuyết thêu thùa liền càng cần phải , châm pháp của nàng hỗn hợp cách thêu của phương nam và phương bắc, lại còn rất có phong cách riêng

      Nhưng hai món đồ này phải do các nàng tự đưa mặc dù Mẫn Hoành Duệ thành muội phu bọn họ ít ra cũng cần phải kiêng dè, mà do Khương Dao và Từ Huệ đến mè nheo đòi cho bằng được. Mà hộp phấn mặt của Tô Nhược Nhụy là lấy được từ Vương thị, hôm nay là ngày đại hỉ, Vương thị cũng muốn trêu Tô Nhược Nhụy nên mới đồng ý.

      Tô Nhược Nhụy cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, e lệ lại buồn bực, “......Sao chàng lại có thứ này?”

      Nhưng do thanh nàng quá , mà các bà mai chung quanh lại cao giọng cất lời cát tường của mình, vì thế, Tô Nhược Nhụy vẫn chưa nghe được câu trả lời của Mẫn Hoành Duệ, trong tay bị nhét vào vật, Tô Nhược Nhụy vẫn còn chưa kịp nhìn kĩ chỉ thấy toàn màu đỏ, vừa bắt mắt vừa rực rỡ.

      “Tân lang quan, mau dẫn tân nương tử ra ngoài!”
      lonkon95, Phong Vũ Yên, Chris_Luu11 others thích bài này.

    2. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Thông báo: Truyện này vốn đến c42 là bị VIP, phải mua, nên mình đợi xem nếu lượt like và bình luận ít quá, chứng tỏ ít người xem mình VIP các chương sau nhé. Cuối chương 42 và chương 43 có H
      Kỷphong, lonkon95, Alicia Tran10 others thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :