1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dám Kháng Chỉ? Chém! - Lam Ngã Thảo

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                  Phiên ngoại 3: Nhật ký thuần phục “con sói tàn nhẫn” An tiểu lang

      justify;" align="

      justify;" align="





                  Điền Bỉnh Thanh nhớ mang máng, điện hạ hồi đứa trẻ rất hay cười, cả ngày ngậm được miệng.

                  Hồi đó, Tiên Hoàng hậu nương nương còn sống, điện hạ là đứa con được mến, tuổi là Thái tử sống trong đông cung.

                  Chuyện trong hoàng thất xưa nay chẳng ai dám chắc điều gì.

                  Lúc điện hạ tám tuổi, Tiên Hoàng hậu nương nương thể trụ nổi nữa, buông tay về Tây phương cực lạc.

                  Những năm gần đây, Điền phi độc sủng hậu cung. Trước khi Tiên Hoàng hậu nương nương qua đời, Điền phi hạ sinh Mẫn An công chúa. Tiên Hoàng hậu nương nương nghe tin Mẫn An công chúa chào đời, ngậm cười nhắm mắt ra .

                  Hồi đó Điền Bỉnh Thanh hiểu chuyện, hầu hạ bên Thái tử điện hạ được bốn, năm năm rồi.

                  Ngày đó cảm thấy Tiên Hoàng hậu nương nương tuy bị bệ hạ lạnh nhạt, nhưng vì có Thái tử theo sát, mà Thái tử điện hạ lại là đứa con trai duy nhất đồng thời là con trưởng của bệ hạ. Vậy nên đương nhiên bà vẫn ngồi vững ngôi vị chủ nhân hậu cung.

                  Nhưng bây giờ hận thể kéo Hoàng hậu nương nương ngậm cười nhắm mắt qua đời, từ trong quan tài bò dậy mà : Nương nương trông, Điền phi những ngồi lên ngôi vị của người, sống trong Phượng cung của người, cướp nam nhân của người, mà còn ngược đãi đứa trẻ của người. Sao người có thể ngậm cười mà ra như thế?

                  Bách tính nhân gian có câu: Trước tiên có mẹ kế, sau có cha dượng.

                  Điền Bỉnh Thanh giương mắt nhìn bệ hạ trải qua biến đổi từ cha ruột thành cha dượng như thế nào, còn đối xử ấm áp dịu dàng với Thái tử điện hạ nữa mà lúc nào cũng bắt bẻ làm khó điện hạ. Điện hạ bỗng nhiên cười, tính cách cũng trở nên trầm mặc, nhưng càng chịu khó ôn văn luyện võ.

                  Lúc điện hạ chín tuổi có tới trường săn bắn ở núi Ngọc Phong, cưỡi ái mã được bệ hạ ngự ban, ngã gãy chân, ngũ tạng tổn thương nặng, suýt mất mạng.

                  Tuy chuyện này khiến cả ngàn Ngự mã giám [1] mất tính mạng, nhưng trong họa có phúc, khiến bệ hạ tỉnh ngộ ra điều: Mình chỉ có người con trai, hơn nữa lại là Thái tử nước.

                  [1] Ngự mã giám: Là thái giám trông coi, chăm sóc ngựa trong cung.

                  Nếu người còn con trai, chắc chắn những huynh đệ kia của người hoàn toàn đồng ý chia sẻ người con trai để kế thừa vương vị.

                  Bệ hạ dần dần trở nên ân cần chu đáo với điện hạ.

                  Nhưng điện hạ cả ngày nằm giường, mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, có lần nghe thấy điện hạ than thở: “Chắc là chỉ có thể tin tưởng bản thân.”

                  hiểu, ngây ngẩn nhìn điện hạ.

                  Trong căn phòng tối, mắt phượng của bệ hạ chợt lóe tia sáng lạnh lẽo, “Con ngựa đó được Ngự mã giám chăm sóc hai năm, hôm đó dưới chân núi Ngọc Phong, ta nghe thấy tiếng tiêu trúc của Ngự mã giám.” Dáng vẻ bình tĩnh lý trí như vậy quả giống với đứa trẻ.

                  Điền Bỉnh Thanh làm sao hiểu chứ?

                  Con ngựa đó được nuôi dưỡng hai năm, tính cách ngoan ngoãn, là chuẩn bị cho ai đây?

                  Dưới chân núi Ngọc Phong, hãm hại đứa bé mới chín tuổi… Mỗi lần nghĩ đến chuyện này lại hãi hùng khiếp vía, thở ra hơi. Điện hạ của suýt nữa còn…

                  Tiên Hoàng hậu nương nương phù hộ!

                  Điền Bỉnh Thanh lặng lẽ quỳ nền gạch giá lạnh hướng về phía lăng tẩm của Tiên Hoàng hậu nương nương.

                  … Nếu phải Tiên Hoàng hậu nương nương trước lúc rời khỏi nhân gian kiên quyết thầm thực kế hoạch chỉ sinh độc người con trai cho bệ hạ, lúc này đâu có chuyện Thái tử điện hạ được Thái y viện liều mạng kéo ra khỏi Quỷ môn quan?

                  Cái đêm Thái tử điện hạ lưỡng lự bên ranh giới sinh tử, nghe thấy nhũ mẫu của Thái tử quỳ mình ngoài điện, lẩm bẩm khấn vái Tiên Hoàng hậu nương nương, thốt ra bí mật kinh thiên động địa này.

                  Tiên Hoàng hậu nương nương, ra người luôn nhìn xa trông rộng!

                  Đứa trẻ chín tuổi yên lặng nằm giường, khẽ mỉm cười: “Tiểu Điền, ra ngoài cung đem con cún về đây cho ta nuôi, cả ngày nằm giường buồn chết mất.”

                  Trân Cầm viên trong cung nuôi rất nhiều động vật, từ chó đến khổng tước, sư tử, hổ đều có, toàn là những động vật được cung nhân tận tâm chăm sóc, nhưng vì quá tận tâm, nên giờ lại khiến người ta sợ hãi.

                  Điền Bỉnh Thanh xuất cung, bế về con cún xinh xắn màu xám từ hộ nông dân bên ngoài. Nó ngốc ngốc đần đần, vừa mới mở mắt, cơ thể bé lúc nhúc thịt, đủng đỉnh đứng lên định tìm cái ăn.

                  Điện hạ nhìn thấy hết sức vui vẻ, nghiêm cấm người khác cho nó ăn, ngay cả Điền Bỉnh Thanh cũng được phép, ngày ngày đều đích thân chăm sóc.

                  Con cún quê mùa Tiểu Khôi cũng vừa, ngoài điện hạ cho ăn ra, người khác cầm thịt qua cạnh nó, tuy nó thèm dãi nhưng cũng kiên quyết quay đầu , bộ dạng đáng tức cười hết sức.

                  Cung nhân hầu hạ bên Thái tử lúc nào cũng thích cầm thịt trêu Tiểu Khôi. Điện hạ hằng ngày đọc sách, bị tiếng cười náo động hấp dẫn, trong lòng cũng ngập tràn ý cười.

                  Mỗi lần như vậy, Tiểu Huy luôn cọ cọ thân hình bụ bẫm của mình nũng nịu quanh điện hạ, kêu gâu gâu, thỉnh thoảng ngửi ngửi góc áo của điện hạ.

                  Điện hạ lúc đó là đứa trẻ mười tuổi, gương mặt lên nụ cười dịu dàng.

                  Nhiều năm sau, điện hạ gặp An tiểu lang, liền ánh lên nụ cười dịu dàng năm xưa. Điền Bỉnh Thanh luôn nhớ đến Tiểu Khôi bụ bẫm thích dính lấy điện hạ, chạy qua chạy lại bên chân người.

                  Bộ dạng lúc nàng và Tiểu Khôi nịnh bợ điện hạ chẳng khác gì nhau.

                  Tiếc rằng, nhiều năm trước Tiểu Khôi bị người ta dìm chết trong hồ Ngự Hoa của hoàng cung, lúc được vớt lên, cơ thể bé phù thũng thảm hại đến nỗi dám nhìn.

                  nghĩ, chuyện này đều tại , con cún quê mùa nhà nông dân nghèo thích hợp để nuôi trong sân của hoàng cung.

                  Nhưng lúc đó, người mà nàng ấy nịnh bợ phải là điện hạ, mà là thiếu niên tướng quân của Đại Trần.

                  Thái tử điện hạ xưa nay rất ghét người khác nịnh bợ, nhưng lần này, điện hạ lại tỏ vẻ thích thú, cười với : “Tiểu Điền, chính là nàng.”

                  Điền Bỉnh Thanh sợ giật nảy mình, khổ sở khuyên nhủ: “Điện hạ, người nghĩ kĩ chưa?”

                  Những năm gần đây điện hạ chinh chiến khắp nơi, hành động kiên quyết, lúc này mắt phượng bỗng trợn lên, làm hai chân Điền Bỉnh Thanh hơi run run.

                  “Còn phải nghĩ gì nữa?”

                  Mấy năm nay, Thái tử điện hạ dần trưởng thành, Điền Hoàng hậu mấy lần định đưa phi tần hầu nữ vào đông cung, nhưng đều bị điện hạ đuổi về.

                  Có lần, Điền Bỉnh Thanh to gan khuyên nhủ: “Cho dù điện hạ chịu tiếp nhận những nương mà Hoàng hậu nương nương đưa đến, nhưng cũng phải tự mình chọn lấy người mang về chứ? Lúc nào cũng vừa ý ai. Còn nữa, có lẽ bệ hạ cũng ban hôn cho điện hạ.” Thái tử chẳng có mỹ nữ nào bên cạnh, dễ dẫn đến những lời suy đoán hay.

                  Thái tử điện hạ quả nhiên nghe lọt câu này, đập bàn : “Phải đó, Tiểu Điền, sao ta nghĩ ra chuyện này? chọn được nữ nhân trong cung, vậy ta tự mình tìm người về nuôi là được rồi.”

                  Điền Bỉnh Thanh run rẩy hồi, đầu tiên chợt nghĩ đến Tiểu Khôi.

                  ra sức khuyên can: “Điện hạ, chắc phải người định bế đứa bé từ ngoài cung về nuôi đấy chứ? Đợi nó trưởng thành rồi, tuổi tác của người…”

                  Vừa hay bệ hạ hạ chỉ phái điện hạ sứ Đại Trần, lâu lắm rồi chưa thấy Thái tử điện hạ vui vẻ, tinh thần phấn chấn: “Tiểu Điền à, chi bằng lần này đến Đại Trần, chúng ta tìm nàng dâu trong số những nữ tử của Đại Trần ? Dù sao những nữ tử quý tộc trong Đại Tề đều có quan hệ rắc rối với người đó, ta muốn chọn.”

                  Tiểu Điền muốn khóc mà còn nước mắt, căm ghét cái miệng lắm lời của mình.

                  Thái tử điện hạ trước giờ được làm được, mấy ngày cùng dạo chơi với An tiểu lang, tuy có vị tướng quân trẻ tuổi họ Yến chen ngang, nhưng điện hạ càng quan sát An tiểu lang lại càng hài lòng,

                  Điền Bỉnh Thanh nỡ đả kích hưng phấn của điện hạ, nhưng thực quả nhiên mấy lạc quan, Điền Bỉnh Thanh khó tránh việc đôi ba câu thất vọng: “Điện hạ, nô tài thấy An tiểu lang rất để tâm đến vị Yến tiểu lang kia, e rằng đối với điện hạ…”

                  Thái tử điện hạ ung dung tự đắc cười vui vẻ đến khó hiểu: “Tiểu Điền, ngươi chỉ thấy nàng nịnh bợ Yến tiểu tướng quân, nhưng nhìn ra cách nàng nịnh bợ ?”

                  Nịnh bợ mà cũng có cách?

                  “Mấy ngày nay, ta phát An tiểu lang hiểu sở thích của Yến tiểu tướng quân, chắc là nàng tốn khá nhiều thời gian vào , nhìn liếc qua cảm thấy dáng vẻ hạnh phúc của nàng… phải tốn bao nhiêu lòng thành vào đó, mới có thể nịnh bợ đến mức này?”

                  Điền Bỉnh Thanh sống lâu trong cung, giả lẫn lộn há có gì biết sao?

                  bỗng hồi tưởng lại, vội vàng gật đầu: “Điện hạ quả có con mắt nhìn người, vị An tiểu lang này chắc chắn phải là loại nữ tử vô tình vô nghĩa, lại sinh trưởng trong gia đình quyền thế, bị phú quý cám dỗ, đúng là rất thích hợp.”

                  Nhưng điện hạ à, người chắc chắn nàng ấy động lòng với người chứ?

                  Đến khi họ quay về Đại Tề, trong ba năm, gián điệp báo tin về cho Thái tử điện hạ, cuối cùng dò được dấu vết gần đây của An tiểu lang.

                  Cái đêm quyết định khai chiến với Đại Tề, Thái tử điện hạ uống hơi nhiều, vịn lên vai Điền Bỉnh Thanh, chậm rãi bước hành lang bóng người trong cung, giọng điệu giấu nổi chút thoải mái: “Tiểu Điền, cha của An tiểu lang chết rồi…”

                  Điền Bỉnh Thanh: “…”

                  Điện hạ, đó là vẻ mặt khi nghe thấy tang sao? Người tỏ ra thương tiếc thôi, sao nô tài nghe thấy giọng điệu của người như bày rượu chúc mừng vậy?

                  Cha của An tiểu lang, xưa nay phải chướng ngại vật ngăn cản người định trộm mất con của ông ấy… Tuy rằng, ông ấy cự tuyệt cám dỗ bằng vật chất của Đại Tề, thề làm kẻ phản quốc!

                  Nhưng ông ấy cũng , nếu có ngày đó, hy vọng con mình có thể làm người dân bình thường dưới cai trị của Thái tử điện hạ, có miếng cơm manh áo sống bình yên ở Đại Tề.

                  Hồi đó chủ tớ họ đều thể ngờ, có số người, e rằng trong chốc lát thể thuần hóa, đó là những “con sói tàn nhẫn” mà bách tính thường nhắc đến. Nhưng nếu tiêu tốn thời gian tâm sức thuần dưỡng “con sói tàn nhẫn” ấy, lâu dần lâu dần, vô tình bỏ vào đó rất nhiều tình cảm… cứ nhiều dần nhiều dần lên… nhiều tới nỗi ngay đến bản thân mình cũng tài nào đong đếm nổi.

                  Thời gian dường như lại quay trở về những ngày tháng điện hạ nuôi Tiểu Khôi.

                  Nụ cười gương mặt điện hạ dần nhiều thêm, còn trầm ngâm ít tới độ khiến người ta đau lòng mà bất lực.

                  Hằng ngày trông thấy cảnh này, Điền Bỉnh Thanh đều thầm cảm ơn Vũ Khác. Nếu đập mạnh cái vào đầu An tiểu lang khiến nàng ấy hồ đồ, đâu có nét mặt tươi cười của điện hạ ngày hôm nay.

                  Trong đầu An tiểu lang có tụ huyết nên quên sạch việc trước kia. Điện hạ gì nàng cũng đều tưởng , hằng ngày nịnh bợ bám theo sau điện hạ. Điện hạ thấy vậy, rất vừa lòng thỏa ý.

                  Cả Điền Bỉnh Thanh và Thái tử điện hạ dường như đều ngờ rằng, có An tiểu lang vừa ngốc nghếch vừa tinh nghịch này ở bên, điện hạ thay đổi từng chút .

                  Tết Nguyên Tiêu năm nay, Điền Bỉnh Thanh và An tiểu lang đứng ở đầu phố ngắm nhìn nụ cười của điện hạ. Thái tử điện hạ uy vũ tuấn mỹ, giờ đây biểu cảm lạnh lùng gương mặt dần trở nên dịu dàng hơn, khiến các nữ tử qua phải liên tiếp ngoái đầu nhìn lại, tiến lên bắt chuyện.

                  Trước kia Điền Bỉnh Thanh chỉ đau đầu vì chuyện nữ tử trong cung đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán tranh giành chú ý của Thái hậu nương nương để có thể vào đông cung làm thê thiếp của Thái tử điện hạ. Khi đó chỉ coi những nữ tử này đều là loại lòng dạ hiểm ác, giờ lại thầm đoán, có thể trong số những nữ tử này, cũng có người bị phong thái như rồng như phượng của điện hạ hấp dẫn nên cầm nổi lòng ấy chứ?

                  Có điều trong số đó, tình cảm giả lẫn lộn, ai có thể kiên nhẫn chứng thực đây?

                  Điền Bỉnh Thanh từ hầu hạ Thái tử điện hạ, hiểu tính tình của người, từ khi Tiên Hoàng hậu bệnh nặng qua đời, điện hạ luôn nghi ngờ lo sợ mọi thứ trong cung.

                  Chuyện này đương nhiên thể trách điện hạ, có năm, thị nữ ngoan hiền hầu hạ ở ngoại điện đông cung được đề bạt, có cơ hội vào nội điện hầu hạ, chưa quá bảy ngày, trong đêm điện hạ ngủ say, ả rút kiếm định hành thích người…

                  Thái tử điện hạ từ phải ứng đối với vô vàn những việc kiểu này, nên sớm luyện thành khả năng ngủ khép hờ mắt, cước đạp gãy cổ tay của cung nữ kia nên bị thương.

                  Chưa kịp điều tra, cung nữ này uống thuốc độc tự sát.

                  Hồng nhan liều mạng tranh đấu, lại còn dùng cách thức thê thảm như vậy để tự sát, quả là khiến Thái tử điện hạ muốn gần nữ sắc cũng khó.

                  … Người đầu gồi tay ấp nếu ôm ý định giết người trong lòng, chắc chắn kết cục hết sức khủng khiếp.

                  Cho nên người có gốc rễ gì ở Đại Tề như An tiểu lang, tính tính lại đúng là lựa chọn sáng suốt.

                  Thế là Điền Bỉnh Thanh luôn mang trong lòng cảm kích đặc biệt với An tiểu lang cười ngốc nghếch. Từ ăn uống nghỉ ngơi cho đến mọi mặt khác, đều dốc lòng chăm sóc nàng.

                  Tiếc rằng, An tiểu lang bản tính hoang dã khó thuần phục, mặc dù ân ái gần gũi với điện hạ trong hoàng cung Đại Tề, mặc dù điện hạ luôn dành cho nàng nụ cười dịu dàng nhất, nghĩ đủ mọi cách đối tốt với nàng. Nhưng rồi, trận hỏa hoạn thiêu rụi tất cả những ân ái mộng mơ này…

                  Đến tận ngày Hoàng đế bệ hạ cùng hậu phi chính thức làm chủ hoàng cung Đại Trần, thái tử điện hạ tinh thần sa sút suốt mấy tháng trời cuối cùng lấy lại tinh thần để xử lý công việc bộn bề trước mắt.

                  Mấy năm nay, công lao Thái tử điện hạ lập được càng nhiều, Hoàng hậu lại càng thêm thù hận. Mỗi lần bệ hạ nhìn thấy Thái tử, luôn soi mói bắt bẻ, ghét điện hạ vì điện hạ sát phạt quá nặng tay, ghét điện hạ vì lời đồn đại khó nghe bên ngoài, mọi người đều Thái tử Đại Tề chịu gần nữ sắc, chắc chắn là do có bệnh tiện ra.

                  Lần này, Hoàng đế bệ hạ thèm hỏi ý nguyện của điện hạ nữa, liền mạch đưa mười mấy mỹ nhân vào đông cung. Trong số đó, có con của Duệ Vương triều trước Tần Ngọc Tranh, cháu bên ngoại của Hoàng hậu, cũng là con của Hộ quốc tướng quân tên Điền Thục Uyển, cùng vô số con của trọng thần trong triều.

                  Nghe vị Duệ Vương triều trước này sau khi đầu hàng, vốn dĩ định dâng con cho bệ hạ ốm yếu lâu ngày, nhưng bệ hạ bỗng hạ lệnh, đưa Tần Ngọc Tranh vào đông cung. Bây giờ ông ta gặp người khác đều tự cho mình là cha của Thái tử phi, lại nghĩ con nhà mình có sắc đẹp nổi trội, chắc chắn có thể giành được vị trí số , sinh con nối dõi cho Thái tử.

                  Còn về con của Hộ quốc tướng quân, từ thường xuyên lại trong cung, mỗi lần gặp Thái tử điện hạ đều đỏ mặt gọi tiếng: “Biểu ca…”

                  Ngày trước Thái tử điện hạ chưa từng đáp lại nàng ta. Có mấy lần Hoàng hậu thăm dò ý điện hạ, muốn lập Điền Thục Uyển làm Thái tử phi. Tiếc rằng Thái tử điện hạ giờ còn là đứa trẻ chín tuổi năm xưa, có thể dễ dàng bị người khác thao túng nữa.

                  Nay điện hạ nắm trong tay đội quân hùng hậu, ngay cả bệ hạ lúc triệu kiến điện hạ để thương thảo quốc , cũng phải nể nang ba phần, thể kiên quyết hạ chỉ ép điện hạ phải tuân theo.

                  Còn chuyện hôm nay đưa mạch mười mấy nữ nhân vào đông cung hỏi han gì điện hạ, là lần đầu tiên suốt mấy năm nay.

                  Đông Cung đại điện bỗng chốc xuất nhiều thê thiếp, rồi cả thị nữ hầu cận của họ, ngay đến Vũ Khác cũng quay đầu giọng thảo luận với Điền Bỉnh Thanh: “Đây là bệ hạ kiêng kị việc Thái tử điện hạ nhân lúc bệ hạ ốm đau mà đoạt quyền à?”

                  Hoàng đế bệ hạ đổ bệnh được thời gian, mãi chưa thấy khỏi, khiến Hoàng hậu cũng thấp thỏm yên, lòng buồn rười rượi.

                  Điền Bỉnh Thanh chậm rãi than thở: “Nếu như đây là gia đình bách tính bình thường, phụ thân bệnh nặng, con cái kế thừa gia nghiệp, để phụ thân đời vất vả nay được an nhàn dưỡng bệnh, quả là đứa con có hiều. Nhưng trong hoàng thất …”

                  Lời chưa hết, Vũ Khác cũng hiểu.

                  Trong gia đình hoàng thất, tình cảm lạnh nhạt, Hoàng đế tuổi cao chịu rời ngai vàng, chưa đến lúc nhắm mắt xuôi tay luôn muốn được làm thiên tử ngạo nghễ, độc nhất vô nhị, đâu chịu yên tâm buông tay dưỡng bệnh, nhường lại ngôi vị cho con trai?

                  Huống hồ, những năm gần đây Hoàng đế sống trong nhung lụa tại hoàng cung Đại Tề, chuyện trong ruổi thiên hạ mở mang lãnh thổ là do tay Thái tử điện hạ làm nên. Giờ đây thiên hạ bước đầu ổn định, ông ta chỉ việc chuyển từ hoàng cung Đại Tề về hoàng cung Đại Trần, ngồi hưởng lộc, lại thêm quanh năm có Hoàng hậu xúi bẩy bên tai, dần dà thành kiến với con trai trở nên sâu sắc, đâu thể tin tưởng đứa con trai duy nhất này?

                  Ông ta ngoài việc lo lắng những huynh đệ nhìn chằm chằm như hổ đói vào giang sơn của mình ra, càng sợ đứa con trai tay nắm binh quyền này đột nhiên làm loạn, bởi vậy mới ban cho những mỹ nữ kiều diễm kia.

                  Ngày trước Thái tử điện hạ ở bên ngoài chinh phạt, mỗi lần được ban hôn, điện hạ đều lấy cớ thiên hạ còn chưa ổn định, thân là thống soái sao có thể ham mê nữ sắc làm lý do thoái thác. Bây giờ thiên hạ ổn định, hai phụ tử cả ngày nhìn thấy nhau, tình cảnh của điện hạ càng thêm khổ sở.

                  Là người hầu thân cận của Phượng Triều Văn, Điền Bỉnh Thanh đương nhiên biết xu hướng giới tính của Thái tử điện hạ vô cùng bình thường, chỉ là vừa ý người đó, chính là “con sói tàn nhẫn” kia. Điện hạ dốc hết tâm sức thuần dưỡng “nó” nhưng được, “nó” cứ thấy sơ hở là định chạy trốn, đâu chịu ở lại trong đông cung vì điện hạ?

                  Điền Bỉnh Thanh biết Thái tử điện hạ là người cương ghị quyết đoán, thà chết chứ bao giờ chịu khuất phục. Nếu điện hạ từ chối nhận những mỹ nữ này, lát nữa Hoàng đế bệ hạ chắc chắn lấy danh nghĩa Thái tử ỷ có công lớn mà làm càn, coi khinh phụ hoàng để xử lý. Đến lúc đó cho dù điện hạ có lập được càng nhiều công lao, cũng phải cúi đầu nhận tội. lúc Điền Bỉnh Thanh nóng ruột lo âu, liền nghe thấy Thái tử điện hạ : “Bố trí hết vào trong điện các còn trống phía sau .”

                  Thái tử điện hạ ôm binh thư uể oải tựa người lên long sàng chẳng buồn ngẩng đầu dậy, thản nhiên thu nhận đám mỹ nữ.

                  Điền Bỉnh Thanh đứng bên cạnh điện hạ, khoảnh khắc đó nhìn thấy ánh mắt dường như vừa phẫn nộ vừa oán hận gương mặt của quận chúa Ngọc Tranh tiền triều, còn Điền Thục Uyển vui mừng như sắp khóc, mắt mở to dán lên người Thái tử điện hạ, chỉ mong được nghe thấy lệnh triệu thị tẩm ngay lập tức.

                  Điện các còn trống trong đông cung kia rốt cuộc được lấp đầy.

                  Những chuyện vụn vặt sau đó cần nhắc cũng được.

                  Đám nữ nhân bị gò bó trong tường cao cung cấm, cho dù là trắc phi mà bệ hạ ban cho nhưng được Thái tử thích, cũng tốn công vô ích thôi.

                  Bất luận sử dụng thủ đoạn như thế nào, như chặn đường khóc lóc, hầm canh may áo, thổi sáo dẫn khúc, tấu nhạc ca vũ… cũng đâu thể khiến Thái tử điện hạ quay lại chú ý?

                  Cho dù… sau khi Hoàng đế bệ hạ băng hà, những trắc phi trong đông cung này đều được chuyển vào hoàng cung, ai cũng có phong hiệu đàng hoàng, Hoàng đế bệ hạ vừa mới lên ngôi cũng chỉ câu lạnh nhạt: “Trong cung quả thực cũng cần những thứ trang trí tươi sáng.”

                  Lúc đó trong hoàng cung Đại Trần khi xưa mà nay là cung Đại Tề, rừng bích đào, hoa nở rộ vùng trời, phía xa Đức phi dẫn theo mấy phi tầng khúm núm quỳ mặt đất, ánh mắt tân đế nhìn chăm chú phía trước dường như suy nghĩ điều gì, khóe môi thoáng nở nụ cười như có như .

                  Người bên cạnh trông thấy, tưởng rằng tân đế thưởng thức vẻ đẹp nên thích thú, nhìn thấy những phi tần kiều diễm của mình đương nhiên tâm trạng vui vẻ. Chỉ có Điền Bỉnh Thanh biết được, ánh mắt của bệ hạ nhìn chăm chú về phía đó, chính là nơi khi xưa An tiểu lang bị Yến Bình đạp xuống hồ, ướt sũng bò lên cởi áo vắt nước.

                  Khoảnh khắc thoáng qua năm ấy rốt cục dấy lên cơn sóng lớn nhường nào trong lòng điện hạ ai . Nhưng từ sau đó, thiếu nữ giả nam trang này khiến tân đế phải liên tục ngoảnh lại quan tâm chăm sóc, thậm chí hận thể ngày ngày giữ nàng ở bên, đêm đêm đầu ấp tay gối, đây là hiển nhiên thể chối cãi.

                  Điền Bỉnh Thanh và Thái tử điện hạ như hình như bóng, chỉ trừ vụ hỏa hoạn năm xưa ở Cẩm Tú các, lúc đó Điền Bỉnh Thanh còn ở trong quân doanh nên chưa được chứng kiến.

                  Khá lâu sau đó lại bắt được An tiểu lang về, khi nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu nhếch nhác, tinh thần sa sút của nàng, Điền Bỉnh Thanh sửng sốt giật nảy mình, vội vàng quan sát ánh mắt của bệ hạ.

                  Hoàng đế bệ hạ ngồi đó bình tĩnh thản nhiên, dường như ngay từ đầu chắc chắn An tiểu lang phiêu bạt bên ngoài kia, rồi kết cục vẫn phải trở về bên cạnh mình.

                  Có điều, An tiểu lang ràng hiểu tình thế của Hoàng đế bệ hạ, dùng đủ mọi thủ đoạn để khước từ. Điền Bỉnh Thanh theo sau nàng mà nơm nớp lo sợ, chỉ e ngày nào đó nàng lại mất tích thấy bóng dáng đâu.

                  Khi nàng hạ sinh Khinh Quân điện hạ, vẫn cứ yên tâm.

                  Hoàng hậu đương triều xưa nay hành đáng tin tưởng, điều này là mọi người đều biết.

                  Tâm Nhụy công chúa chào đời, ngay sau đó nàng lại hạ sinh Khinh Dục điện hạ, hằng ngày bế con dạo trong cung. Vẻ bình thản an nhiên gương mặt nàng, bên cạnh là con cái vây quanh, Hoàng đế bệ hạ nhàn nhã cùng nàng sóng bước. Đến tận lúc đó, Điền Bỉnh Thanh mới chịu yên tâm sau bao nhiêu năm thấp thỏm lo âu.

                  Bệ hạ tốn ngần ấy năm sức lực và thời gian, dốc cạn tâm huyết, cuối cùng thuần dưỡng được nàng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên ngoại 4: Cuộc sống của Khinh Quân điện hạ

      justify;" align="





                  1. Bỏ nhà ra



                  Khinh Quân điện hạ đá cái lên cổng lớn của An Lạc Hầu phủ, giọng trẻ con rầu rĩ vang lên: “Ông ngoại ơi, mau mở cửa!”

                  Thị vệ đằng sau lưng vội vàng tiến lên nhắc nhở: “Điện hạ, cẩn thận đau chân!” Gương mặt nhắn của nó nhăn nhó cau lại.

                  An Lạc Hầu phủ có điều rất kì lạ, lão thái gia Đồng Bá thích trông cửa, Người hầu trong phủ đều từ trong cung điều tới, mặc dù quen để chủ nhân trông cửa, nhưng dần dà cũng từ từ chấp nhận chuyện này.

                  Cổng lớn mở toang, bỗng cơ thể bé lao vào lòng Đồng Bá, Thái tử điện hạ ngẩng đầu tố cáo: “Ông ngoại à, mẫu hậu lại bắt nạt con, con muốn về cung nữa đâu.” Mẫu hậu khiến cả phụ hoàng cũng phải tức đến nỗi giậm chân, chỉ khi đối diện với ông cụ tóc bạc trắng này, mới chịu cúi đầu nghe lời.

                  Thái tử điện hạ mặc dù mới năm tuổi, nhưng cũng hiểu điều này.

                  … Đây có được tính là nó “bỏ nhà ra ?

                  Đồng Bá cười cười lắc đầu.

                  Thái tử điện hạ và Hoàng hậu nương nương tuy bản tính khác nhau, nhưng lúc tức giận chuyện gì trong cung đều thích “bỏ nhà ra ”, đích đến sau khi bỏ nhà cũng giống hệt nhau, tới An Lạc Hầu phủ.

                  “Hôm nay lại làm sao nữa?”

                  Đồng Bá nắm bàn tay của Khinh Quân điện hạ, vừa dẫn nó vào phủ vừa hỏi nguyên do.

                  Thái tử điện hạ trề đôi môi xinh như cánh hoa, xem ra khá bực tức: “Mẫu hậu lý được với con, liền phạt con chép sách.” Phạt phạt rồi, chép sách cũng được thôi, nhưng mẫu hậu lại phạt nó chép mấy quyển sách như là Nữ tắc, Nữ giới, Liệt nữ truyện

                  Mẫu hậu bế muội muội mới tuổi, thản nhiên liếc nhìn nó: “Chép mấy loại sách kinh sử thông thường, xưa nay con xem qua là nhớ. Chỉ có chép những thứ khiến người ta đau đầu thế này, mới có thể biết được gông xiềng đè nặng lên vai mẫu hậu, giúp con hiếu thuận với mẫu hậu…”

                  Nó hiếu thuận bao giờ chứ?

                  Có điều tại mẫu hậu rảnh rỗi sinh nông nổi, nghĩ đủ cách hành hạ nó mà thôi!

                  Thế là Phượng Khinh Quân nhà ta ngày hôm đó trốn học, bỏ nhà ra , đến An Lạc Hầu phủ cùng ông ngoại Đồng Bá ăn cơm trưa, uống trà chiều, ngủ giấc ngon lành, chắc mẩm Thái phó Yến Bình đợi nổi nên về phủ rồi, lúc này nó mới cầu xin An Lạc cữu cữu đưa nó về cung.

                  An Lạc Hầu bị ép phải làm phu xe suy đoán: “Phượng Khinh Quân, chắc phải con muốn trốn học, mượn cớ là khiến mẫu hậu nổi giận phạt con, nhân cơ hội xuất cung chơi đấy chứ?”

                  Phượng Khinh Quân: “Cữu cữu, người đừng hẳn ra như vậy chứ?”

                  Ít nhất mẫu hậu cũng hoàn toàn biết điều này…

                  Yến Bình bị Thái tử điện hạ bỏ rơi trong phòng luyện võ cả buổi chiều, ôm bụng đầy nước trà lặng lặng về phủ.

                  Tố cáo việc này cũng hoàn toàn vô dụng. nhìn ra từ lâu rồi, dù Hoàng hậu nương nương cầm thước đuổi theo Thái tử điện hạ chạy ra khỏi cung xa mấy trượng, cuối cùng vẫn chẳn ích gì.

                  Mẫu tử nhà họ giằng co với nhau, dựa vào cái gì lại bắt kẹp giữa chịu trận?

                  Thái phó đại nhân lặng lẽ lệ: “Thằng quỷ khó bảo quá rồi! Bệ hạ à, thần có thể từ chức được ?”

                  Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh điềm nhiên, thờ ơ “hừ” tiếng: “Ngươi dìu dắt con cho trẫm, lẽ nào vì ngươi còn nhớ nhung Hoàng hậu của trẫm?”

                  Thái phó Yến đại nhân lau mồ hôi trán: “…”

                  Bệ hạ, việc này mọi người hiểu ngầm trong lòng là được rồi, hà tất phải phơi bày ra thế này?

                  Vốn dĩ là chuyện Khinh Quân điện hạ bỏ nhà ra như con thỏ, cuối cùng chuyện bé xé ra to, khiến bệ hạ và Thái phó đại nhân hậm hực với nhau, song… kết cục xưa nay chỉ có , đó chính là bệ hạ toàn thắng!



                  2. Thù vặt



                  hôm nào đó, Vũ Khác tướng quân tìm Hoàng đế bệ hạ bàn công chuyện, bị Hoàng hậu nương nương vừa hay nhàn cư vi bất thiện lôi ra bắt nạt. Hoàng đế bệ hạ thể đỡ lưng cho Vũ Khác tướng quân, Vũ Khác tướng quân đành nghiến răng cam chịu, lặng lẽ lui , đường gặp được Khinh Quân điện hạ.

                  Phượng Khinh Quân lúc đó khoảng mười tuổi, nhìn thấy Vũ Khác tướng quân mặt mũi ủ rũ như cái bánh bao chiều, lòng nó hiểu, tiến lên nhiệt tình an ủi đại tướng quân thảm bại phải quay về: “Mẫu hậu xưa nay mềm nắn rắn buông, huống hồ năm xưa tướng quân đánh mẫu hậu gậy, mẫu hậu thể đòi nợ phụ hoàng, đành lấy ‘mềm’ ra ‘nắn’ vậy…”

                  Vũ Khác rưng rưng: tướng quân dũng mãnh chinh chiến nơi sa trường như ta… là trái hồng nhũn hay sao?

                  Phượng Khinh Quân vỗ vỗ tay (Vũ Khác tướng quân quá cao, muốn vỗ vai nhưng với tới), mặt mày uất ức: “Mẫu hậu cũng toàn bắt nạt ta… Phụ hoàng chỉ thích ngồi cạnh cười ngốc…”

                  Vũ Khác tướng quân có cách nào phác họa nổi hình ảnh “Hoàng đế bệ hạ cười ngốc” trong đầu, nhưng bỗng cảm thấy Khinh Quân điện hạ đáng thương, gặp phải người mẹ thô bạo như vậy.

                  Thế là bầu nhiệt huyết trung quân ái quốc trong lòng được kích thích, vỗ ngực đảm bảo: “Vi thần bảo vệ điện hạ!”

                  Khinh Quân điện hạ: Phụ hoàng à, chuyện này thể trách con được nhé… là Vũ Khác tướng quân tự muốn bày tỏ lòng trung thành với con đấy chứ!

                  (Nghe thần tử dám bày tỏ lòng trung thành với Thái tử điện hạ khi Hoàng đế bệ hạ long thể an khang chính là đại kỵ!)

                  Khinh Quân điện hạ vẻ mặt cảm kích đến chảy nước mắt: “Vũ Khác tướng quân, phụ hoàng ngươi là tướng quân dũng nhất! Sau này ta làm Hoàng đế, còn phải nhờ tướng quân phò tá!”

                  Vũ Khác tướng quân mang theo lòng tin được Thái tử điện hạ lấp đầy, xuất cung rời trong khí thế hừng hực, quên sạch vụ bắt nạt của Hoàng hậu nương nương…

                  Khinh Quân điện hạ lặng lẽ nhìn theo bóng xa…

                  Phụ hoàng : Tỏ ra yếu thế khi thích hợp là thủ đoạn cần thiết để lôi kéo lòng người…

                  Vả lại… nghe năm xưa Vũ Khác tướng quân còn đánh mẫu hậu gậy.

                  Mẫu hậu đại nhân nhà ta tuy hơi ngốc chút, nhưng chỉ có ta được bắt nạt, người khác bắt nạt mẫu hậu nhất định phải đòi lại gấp mười lần, trăm lần…

                  Hoàng đế bệ hạ: “Hay là trẫm bắt nạt nhỉ?”

                  Khinh Quân điện hạ quay đầu : “Gió to quá, phụ hoàng ơi con chẳng nghe thấy gì cả…”

                  (Vũ Khác tướng quân nước mắt đầm đìa khi biết trong lòng Thái tử điện hạ nghĩ gì)

                  Vũ Khác tướng quân lúc đó liền chạy đến trước mặt tác giả: “Xin người đấy đại nhân ơi, người cho Hoàng hậu nương nương đánh ta đòn … Hay mười đòn cũng được, chỉ xin người đừng cho Thái tử điện hạ nhớ đến ta là được…”

                  Bị Thái tử điện hạ ghi vào sổ thù vặt, đúng là quá đáng sợ!

                  Tác giả: “…”

                  Nghe cảnh giới cao nhất của việc ngược đãi người khác phải là đánh gậy cho thỏa lòng, mà là khiến từng giờ từng khắc phải sống trong ám ảnh của nỗi sợ hãi… Khinh Quân điện hạ hiểu điều này.



                  3. sớm



                  Khinh Quân điện hạ mười tuổi, đến thư viện hoàng cung đọc sách, tiện thể kết bạn với đống bạn bè quyền quý, đặt nền móng cho thành phần nòng cốt của chính quyền đời sau.

                  Sau lưng là Tâm Nhụy công chúa theo sát rời, nàng mặc chiếc váy nhắn màu hồng, tóc búi tròn xoe sau đầu.

                  Tiểu công chúa: “Ca ca, muội cũng muốn tới thư viện hoàng cung đọc sách.”

                  Khinh Quân điện hạ: “Muội muội à, các ca ca trong thư viện hoàng cung đều rất xấu xa, giật tóc, véo má bọn con .”

                  Muội muội bề ngoài quá xinh đẹp cũng là chuyện phiền não, ngộ nhỡ bị bọn nhóc đen tối trong thư viện hoàng cung kia ngắm trúng từ sớm, vậy hay chút nào hết…

                  … Điện hạ à, kể ra người cũng mới chỉ có mười tuổi thôi mà?

                  … “Bọn nhóc đen tối” ở thư viện hoàng cung kia đều lớn hơn người đó!

                  Tiểu công chúa vẻ mặt sợ hãi: “Véo má giống mẫu hậu sao?”

                  Tiểu công chúa lớn ngần này rồi, thường bị Hoàng hậu nương nương véo má, hơi sợ hãi chút là hai mắt ngấn lệ, dáng vẻ dễ thương.

                  Khinh Quân điện hạ: “Còn đau hơn mẫu hậu véo đó!”

                  … Ngoài mẫu hậu ra, ai dám động thủ với công chúa điện hạ là kẻ đó chắc muốn sống nữa rồi!

                  Tiểu công chúa: “Ca ca, muội nữa… chắc muội nên về cung chơi với phụ hoàng đây!”

                  Tại sao phải là chơi với mẫu hậu?

                  Hoàng hậu nương nương bận chơi với Khinh Dục điện hạ, có quan điểm khác, ra sức cầu được phân trần: “ phải ta sợ tiểu công chúa sớm đó sao?! Theo tài liệu nghiên cứu mới nhất của số học giả và chuyên gia Đại Tề - ‘Báo cáo nghiên cứu chuyên sâu của Hoàng hậu nương nương về vấn đề sớm’ chỉ , phàm là các bé , nếu những năm tháng trưởng thành hồi có được tình thương của phụ thân, đồng thời thường xuyên được phụ thân bế ẵm, vậy thời thanh xuân dễ sớm… Bé được vòng tay ấm áp rộng lớn của phụ thân mà nó tin tưởng nhất che chở, trừ phi gặp được nam tử ưu tú hơn phụ thân này của nó… Nếu , nó chẳng dễ dàng để vào mắt đâu!”

                  … Hoàng hậu nương nương, còn ai có thể sớm hơn người?

                  Hoàng đế bệ hạ vui vẻ giang rộng vòng tay: “Nào, bảo bối Tâm Nhụy, ôm phụ hoàng cái!”

                  Hoàng đế bệ hạ đắc ý liếc mắt nhìn đám nhóc mới lớn trong trường học hoàng cung: “Tiểu tử chết tiệt nào dám đứng ra đây rằng mình ưu tú hơn trẫm?”

                  Nhiếp chính vương ngủ trong quan tài nhiều năm bò dậy, lạnh lùng liếc nhìn Hoàng đế bệ hạ: “Tiều tử chết tiệt, ngươi dám ngươi ưu tú hơn bản vương?”

                  Hoàng hậu nương nương lau mồ hôi lạnh, mạo hiểm bị Nhiếp chính vương đại nhân đánh, tiếp tục giải thích: “Có điều như vậy càng dễ khiến con ỷ lại phụ thân quá mức, tương lai rất dễ lấy được chồng!” Sau đó bày thêm đồ cúng phần mộ của Nhiếp chính vương, tâng bốc nịnh bợ: “Cha à, con nghĩ cha là người tốt nhất thế gian này, chẳng có nam nhân nào bì được với cha. Con thừa nhận con cha nhiều lắm.”



                  4. Cữu cữu



                  Mối quan hệ giữa Khinh Quân điện hạ và cữu cữu An Lạc Hầu xưa nay đều rất tốt đẹp, đến mức chuyện gì cũng với nhau.

                  Khinh Quân điện hạ: “Cữu cữu, nghe ngày trước người là Hoàng đế?”

                  Những việc thế này, đương nhiên thể tuyên truyền rộng rãi, chỉ là thông tin rò rỉ từ cái miệng Hoàng hậu nương nương, trong lúc rảnh rỗi sinh nông nổi nào đó thích chuyện “quá khứ”.

                  Nàng kể chuyện trước khi ngủ cho bọn trẻ, câu mở đầu chính là: “Nhớ năm xưa…”

                  Nhớ năm xưa, có đứa bé mũm mĩm làm Hoàng đế… còn có Thái tử nước khác dũng vô song, Hoàng hậu nương nương vừa gặp vị Thái tử này trúng tiếng sét ái tình, cuối cùng vượt qua biết bao trở ngại, hai người mới được sánh bước bên nhau…

                  Thông thường nghe đến đoạn này, Hoàng đế bệ hạ nào đó ngồi bên ngự án phê tấu chương rất hài lòng thỏa dạ. Mặc dù chứng hay quên của Hoàng hậu càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng, nhưng được chính tai nghe thấy nàng quên sạch số người nào đó và số chuyện nào đó, vẫn vô cùng vui vẻ bởi mình thuần dưỡng nàng thành công.

                  Nhớ năm xưa có đứa bé mũm mĩm làm Hoàng đế, nay trở thành An Lạc Hầu khiến Tiểu Ngũ phòng ngày phòng đêm có nha đầu lớn gan bò lên giường. Vẻ mặt Hầu gia nào đó đắc ý: “ đó! Ta suốt ngày ngồi ngai vàng ngủ gật!”

                  Khinh Quân điện hạ: “Thảo nào cữu cữu mới mất nước, đúng là tận tâm với công việc mà! Xưa nay con chưa từng thấy phụ hoàng ngồi ngai vàng ngủ gật bao giờ!”

                  Hầu gia nào đó: “…”

                  Tiểu tử chết tiệt, ngươi dám so sánh ta với ?!

                  Tên khốn phụ hoàng nhà ngươi, chẳng những cướp giang sơn của ta còn cướp cả tỷ tỷ xinh đẹp của ta, ta vốn chuẩn bị cho tỷ tỷ làm Hoàng hậu, thế mà…

                  Khinh Quân cực kì hoảng sợ, giơ tay lên bịt miệng cữu cữu của mình lại, nghiêm túc khuyên răn: “Cữu cữu, lời này thôi đừng nữa, nếu để phụ hoàng nghe thấy… e rằng sau này hễ là yến tiệc nào trong cung có mặt mẫu hậu, người đều được tham gia đâu… cả yết kiến dịp lễ Tết cũng miễn luôn…”

                  Hầu gia nào đó thành tâm nhận sai: “…Thôi nữa! Cho dù trong lòng có nghĩ cũng nhất quyết ra! Tuy tên chết tiệt phụ hoàng nhà ngươi có hơi khốn nạn… nhưng ban thưởng bao giờ cũng hào phóng. Chỉ cần ban thưởng tiền bạc rộng rãi chút, ta cũng thể chọc giận được…”


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :