1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 30

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK

      Kỷ Niệm Sơ bị hỏi phiền phòng, bất đắc dĩ tháo đồ bịt mắt xuống, “Vừa rồi tôi thuận miệng hỏi thôi.”

      Quý Chân nhíu mày, hiển nhiên cũng tán đồng với câu trả lời của , “Bây giờ đứng ở giai đoạn nghiệp phát triển, lại có nhiều scandal xung qunah như vậy, chỉ cần về chuyện đương, khẳng định toàn là tin xấu.”

      Bây giờ phải toàn là tin xấu về tôi sao?” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt .

      “Hai chuyện này giống nhau, huống chi, hai người chúng ta mà đương ảnh hưởng lớn biết bao nhiêu, tôi tưởng rồi, phải tôi cho …” Quý Chân tận tình khuyên bảo .

      “Tôi tìm tiểu Thanh đây.” Kỷ Niệm Sơ có chút phiền, đợi hết lời, liền đứng dậy ra đằng sau ngồi bên cạnh Lý Linh Thanh.

      Lý Linh Thanh thấy Kỷ Niệm Sơ qua đây ngồi, có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi thẳng dậy, “Chị Niệm Sơ, sao chị lại qua đây ngồi.

      “Định vài lời với em.” vỗ vỗ bả vai thẳng cứng của Lý Linh Thanh, an ủi , “ cần phải khẩn trương như vậy.”

      “Em và luật sư Bùi học cùng trường cao trung, vậy luật sư Bùi là loại người như thế nào?” Kỷ Niệm Sơ vừa , vừa kéo màn cabin bên cạnh ra, nhìn trời xanh mấy trắng cùng tầng lớp mây mù, khẽ cười hỏi.

      hình như có chút muốn tìm hiểu về người này, muốn biết về quá khứ của .

      Lý Linh Thanh cũng nhìn phong cảnh cửa sổ bên ngoài theo , thấp giọng , “Học trưởng Bùi lúc còn ở cao trung rất nổi tiếng, là nhân vật rất xuấc sắc, mặc dù lúc ta tốt nghiệp em mới học lớp 10 thôi, nhưng cũng có thể nghe được người khác đánh giá và về ấy.”

      Kỷ Niệm Sơ càng nghe càng thấy hứng thú, nhướng mày, “ chị nghe chút.”
      ta rất xuất sắc, cũng rất ưu tú, thành tích học tập cũng rất cao.” Lý Linh Thanh suy nghĩ nửa ngày, mới câu, “Thời gian cũng lâu rồi, em cũng nhớ nữa.”

      “Vậy có rất nhiều trong trường theo đuổi ta sao, rất được nhiều người thích?”

      Lý Linh Thanh sửng sốt, sau đó thấp giọng ừ tiếng.

      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy nhìn qua , trong mắt càng thêm hứng thú dạt dào, “Vậy có người từng theo đuổi thành công rồi sao?”

      Qua lâu, Lý Linh Thanh mới thấp giọng trả lời, “Dạ, có.”

      Tác giả có lời muốn : Từ đầu tới cuối ngoại trừ Niệm Sơ luật sư Bùi có bất luận kẻ nào a. truy đuổi thành công đố mọi người biết đó là ai. Hôm nay là ngày hội thuộc về các chúng ta! Hy vọng mọi người có thể sống theo ý mình muốn. Hôm nay tôi phát bao lì xì cho mọi người. Coi như quà của ngày hôi. Moah moah. mọi người.

      Hoạt động lớn ở sân tại lầu của công ty Trung Ngân ở Thượng Hải

      Lần này tới Thượng Hải để tuyên truyền bộ phim , đồng thời cũng phát sóng trực tiếp trường mạng.

      Kỷ Niệm Sơ cùng những người diễn viên chính cùng nhau đứng chiếc bàn tạm thời nơi mà nhân viên công tác dựng lên, mặc lễ phục màu đen, má tóc dài uốn xoan, lộ ra đường cong duyên dáng ở sống lưng, eo tinh tế nhìn sót chút gì.

      Lớp trang điểm mặt cũng đậm, nhưng rất tinh xảo, mang theo mỉm cười lạnh nhạt và xa cách, đèn đầu chiếu xuống màu vàng ấm áp, đem khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của càng thêm câu người.

      Xung quanh chật cứng người từ trong ra ngoài, các phóng viên truyền thông vây kính bên ngoài bên trong tầng ba, cách fan vây quanh tầng hai, tầng ba, tầng bốn, sôi nổi cầm tiếp ứng bài, thét chói tai, tiếng hoan hô vang khắp cả toà nhà.

      Nữ chính là Hướng Nhã Yên cùng Thân Vĩ trong bộ phim ‘Sinh Tử Gian’, là tiền bối sớm xuất đạo trong giới điện ảnh.

      Tuy Thân Vi hơn ba mươi tuổi, nhưng lớn lên cũng tệ, fans vẫn như cũ ít chút nào, hơn nữa phía trước có phòng bán vé so cao tác phẩm lót nền, tuyên truyền khí nhuộm đẫm cũng rất là tồi.

      ra Kỷ Niệm Sơ căn bản nghĩ ăn mặc kiểu vậy, nhưng Quý Chân cái gì cũng làm nàng lần này xoát mặt nhất định phải kinh diễm.

      Ừ… Nhưng so với nữ phụ Y Dao, hẳn là tương đối bảo thủ…

      Y Dao là người có đoạn lịch sử có chút xấu, từng là nữ diễn viên có con đường cực kỳ thành công, bởi vì thời trẻ từng ăn trộm. lâm vào đường cùng vì trốn thuế và gian lận, có đoạn thời gian dài có quay phim, người xem cũng mua vé nữa, cho nên cũng chỉ có thể đóng vài vai phụ mà thôi.

      mặc chiếc vày dài màu trắng xẻ cổ chữ V sâu, hở mảng lớn trước ngực, thậm chí có thể nhìn thấy cả miếng dán ngực bên trong, lộ ra phong cảnh đường nghiệp đáng tự hào, lớp trang điểm mặt vừa tinh xảo vừa đậm, khiến thoạt nhìn diễm cực kỳ.

      Người chủ trì phỏng vấn nữ chính và nam chính xong, sau đó trực tiếp vòng qua Y Dao đến trước mặt Kỷ Niệm Sơ, mặt mang theo nụ cười hoà ái thân thiết, “Tất cả mọi người thấy được biểu vô cùng ưu tú của trong bộ lần này, mọi ngừoi hưởng ứng rất đông, Niệm Sơ có lời gì muốn gửi tới chúng tôi hoặc các fans ?”

      “Cảm ơn đoàn làm phim, còn đạo diễn, cảm ơn mọi người, còn các fan, lời nên nhiều, tôi chờ mọi người ở rạp chiếu phim.” Kỷ Niệm Sơ cũng nhiều, xong liền cong khoé miệng, hướng về phía mọi người cười, duỗi tay che ngực lại, rồi cuí đầu chào mọi người.

      Người chủ trì phỏng vấn Kỷ Niệm Sơ xong, lúc này mới đem micro đưa cho Y Dao, có chút xấu hổ cười cười, cầm lấy micro bắt đầu đọc diễn văn.

      -------------------------

      Văn phòng luật sư Phong Hằng

      Bùi Lương Thành ngồi ở văn phòng, con ngươi rũ xuống nhìn điện thoại, khí ở trường sinh động, xung quanh đều là tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô, nhưng dường như cái gì cũng nghe thấy, trong mắt chỉ có người kia.

      Phát sóng trực tiếp có rất nhiều người, đạt lên tới 407 vạn người, làn đạn quét bay rất nhanh, phía dứoi ngừng có người quét quà.

      [nhớ mãi quên: , tuy kỹ thuật diễn xuất của Kỷ Niệm Sơ được tốt lắm, nhưng nhan sắc của ta khiến tôi phải phục. +12]

      [xuống nuí: Gửi Hướng Nhã Yên 999 đoá hoa hồng.]

      [vợ của Cố Sâm: sai, đặc biệt lúc vừa cười, là. +3]

      [tôi Hướng Nhã Yên: Kỳ có cảm giác kỹ thuật diễn xuất lần này tăng lên rất nhiều. +7]

      [bà chủ họ Cố: Váy của Kỷ Niệm Sơ đẹp.]

      [người đàn ông tên Thân Vi có mị lực đẹp lão: Ai da, các người cần thiết phải thảo luận về Kỷ Niệm Sơ, lại phải đóng vai chính, chỉ là vai nữ thứ ba mà thôi.]

      [Niệm Sơ Tâm: Tặng Kỷ Niệm Sơ 9999 đoá hoa hồng.]

      [Niệm Sơ Tâm: Phóng trận hoả tiễn tới Kỷ Niệm Sơ.]

      [Niệm Sơ Tâm: Gửi Kỷ Niệm Sơ dàn máy bay trực thăng.]

      [Niệm Sơ Tâm: Phóng hai mươi cung tên hoả tiễn cho Kỷ Niệm Sơ.]

      [gió thổi tới khi: Mẹ kiếp, ngừoi này là ai, có tiền như vậy.]

      [gió nổi lên: trận hoả tiễn là bằng 1 vạn, người này điên rồi sao?]

      [cầu chuỳ được chuỳ: Mau lại đây xem, ở đây có đại gia.]

      [phải có ước mơ: Đây là ncf* của Kỷ Niệm Sơ à, bằng hữu này, thể động tới tiền của ba mẹ nha, cẩn thận lúc về nhà cái mông bị đánh đến nở hoa. *mỉm cười*] (ncf là viết tắt của chẽ net cash flow, còn lại mị chả hiểu gì  mị dở về tiền bạc lắm)

      [trẻ em thiểu năng trí tuệ sung sướng hơn nhiều: 6666666666666666666]

      Quét quà xong nhìn chằm chằm màn hình hồi lâucũng gì, tiếng đập cửa bên ngoài truyền đến, giương mắt nhìn thoáng qua, “Mời vào.”

      “Luật sư Bùi, có người tìm ở ngoài.” Mặc dù trợ lý tiểu Khương chưa vào cửa, chỉ đứng ở cửa, nhưng từ xa vẫn thấy được điện thoại Bùi Lương Thành ở giao diện phát sóng trực tiếp.

      Trong lòng lập tức sợ hãi, mẹ kiếp, nhìn lầm chứ? Luật sư Bùi cư nhiên xem phát sóng trực tiếp, hình như là nữ nhân vật tuyên truyền?

      Cái gì mà thần tiên nữ chính tuyên truyền, cư nhiên có thể làm luật sư Bùi luôn luôn lạnh nhạt tránh ở văn phòng xem phát sóng?

      Trong lòng tiểu Khưong sóng to gió lớn, nhưng mặt vẫn là biểu thập phần trấng định, vân đạm phong khinh, nhìn ra có cái gì bất thường.

      Đôi mắt Bùi Lương Thành hơi nâng lên, nhìn lướt qua ngoài cửa, hỏi, “Ai?”

      Tiểu Khương có chút khó xử, muốn rồi lại thôi, “ là… là… mẹ của .”
      Nháy mắt biểu tình của Bùi Lương Thành lạnh xuống, “ biết, tôi ra liền.”

      Trợ lý trộm liếc mắt đánh giá biểu tình của Bùi Lương Thành cái, gật đầu, xoau người rời , lúc còn nhân tiện đóng cửa cho .

      “Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiiếp, có tin tức động trời.” Tiểu Khương nhanh chóng chạy tới phòng giải khát, dứoi chân như được tiếp sức gió.

      “Chuyện gì? Nhà cậu cháy à?” Ngô Phỉ Phỉ ở trước quầy trừng mắt liếc mắt cái, , vừa khuấy ly cà phê trong tày, vừa chống cầm lẩm bẩm , “ biết lần này có đậu . Cuộc thi luật pháp này có thể tôi đậu đậu được.”

      Em Thất này, lần này là tin tức lớn, luật sư Bùi của chúng ta thanh tâm quả dục, cư nhiên ở trong văn phòng xem phát sóng trực tiếp!” TIểu Khương vừa vừa thở dốc, năng đầy lý lẽ hùng hồn, “Là nhân vật nữ chính tuyên truyền!”

      Phòng giải khát yên tĩnh nửa ngày, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai hé rắng.

      “Hahahahahahahaha!” Trợ lý luật sư tiểu Tằng là người đầu tiên phát ra tiếng cừoi ầm lên.
      Những ngừoi này những lộ ra biểu tình thương tâm như dự kiến của tiểu Khương, ngược lại còn hưng phấn, “Rốt cuộc luật sư Bùi cũng hạ phàm rồi sao, tốt quá.”

      “Ông trời phù hộ, làm hơn cho nhanh chóng chuyện đương , như vậy chúng ta cần phải tăng ca mỗi ngày, cứu đồng bào chúng ta ra khỏi khổ cực…”

      Tiểu Khương:…

      Sao lại khác với những gì tưởng tượng thế…

      --------------------

      Phòng nghỉ của văn phòng luật sư Phong Hằng, người phụ nữ nhìn sai biệt lắm hơn ba mươi tuổi gần 40 ngồi sô pha, cúi đầu lười biếng nhìn móng tay tinh xảo của mình.

      Người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt, lớp trang điểm mặt tinh xảo, toàn thân mặc bộ đồ sướn xám đặt làm thủ công theo cầu màu trắng, nguyên liệu tốt nhất ở đèn dây tóc tản ra ánh sáng mềm mại, ở mặt thiêu hoa văn tinh xảo lại phức tạp, chiếu sáng rực rỡ lung linh.

      thể , bộ sườn xám này mặt lên người bà làm đường cong miêu tả vô cùng ràng, thoạt nhìn cực kỳ quý phái.

      Tiểu Khưong đẩy cửa ra, đem ly trà đưa tới trước mặt bà, “Từ phu nhân, xin lỗi, luật sư Bùi ngài chờ chút, tới liền.”

      Người đàn bà khẽ cừoi tiếng, ngoài ý muốn chút nào, cũng ngẩng đầu dậy, “ biết.”
      Bùi Lương Thành ngồi ở trong văn phòng, móc điện thoiaj ra gọi điện, giọng điệu nhàn nhạt, “Bảo vệ tốt Niệm Sơ, đừng để bất cứ ai của Bùi gia tiếp xúc được , biết ?”
      “Vâng ạ, tôi biết rồi.” Đầu bên kia truyền tới giọng nam, giọng điệu cực kỳ tôn tính.

      cúp điện thoại, lời mở cửa ra ngoài.

      Từ TỊch Uyển nhìn ly trà lạnh trước mặt, lại tia tức giận, thậm chí còn lộ ra nụ cừoi ý vị thâm trường.

      Đột nhiên, ‘lạch cạch’, cửa phòng nghỉ được đẩy ra từ bên ngoài, Từ Tịch Uyển ngẩng đầu nhìn đứa con thấy nhiều năm liền xuất ở trước mặt bà.

      Bà nhướng đôi mày thanh tú lên, đứng dậy, “Mẹ còn tưởng con tới.”

      “Chuyện gì?” Bùi Lương Thành chậm rãi vào, giọng điệu bình tĩnh.

      có chuyện gì mẹ gặp được con sao?” Con ở nước ngoài chờ bốn năm, vất vả mới trở về, cũng ghé thăm mẹ con.” Từ Tịch Uyển nhàn nhạt .

      Bùi Lương Thành cũng trả lời bà, ngồi ở bên sô pha.

      “Mẹ thấy con làm luật sư cũng tệ lắm, thanh danh của con cũng đánh nhau rồi, mỗi lần kiện lần thắng, sao vậy, tính quay về Bùi gia?” Bà cũng thèm để ý lạnh nhạt của , ngồi xuống bên cạnh , cười hỏi.

      biết.” Lần này Bùi Lương Thành trả lời rất nhanh, nhưng giọng điệu rất lạnh nhạt, Từ Tịch Uyển đối với câu trả lời của cũng ngoài ý muốn, lại làm ra vẻ mặt đáng thương, có chút khổ sở, “Sao con lại đối xử với mẹ lạnh nhạt như vậy.”

      Rốt cuộc Bùi Lương Thành cũng quay đầu nhìn bà, mặt có biểu tình gì, “Rốt cuộc bà muốn gì? Bùi Phong kêu bà tới đây để những lời này với tôi à?”

      Từ Tịch Uyển thấy bộ dạng này của , mắt trợn trắng, “Được, tôi cùng chính , nhưng tôi cũng phải do ba phái tới, tình huống của tôi và ba chắc cũng biết, hai ngừoi chúng người nào chơi theo ý của người nấy, can thiệp gì với nhau.”

      “Ừ.”

      với tiểu tử Lục gia sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Bà hỏi.

      có gì, chỉ nhìn thấy khó chịu, đánh thôi.” nhàng bâng quơ . (Thích đánh)

      Từ Tịch Uyển bị câu trả lời này làm nghẹn, lý do này là… Lời tới miệng rồi bị nghẹn sửa lại câu, “Thế nhưng tôi nghe , đứa con mà đánh nhau?”
      OoAnOo, Tiểu Ly 1111, Khủng Long2 others thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 31:

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      Bùi Lương Thành , đứng lên đến bên cửa sổ rót cho mình ly trà, nhàn nhạt nhấp ngụm.

      “Con với mẹ , có phải con vẫn thích đó, hay là… hay là người đó?” xong lời cuối cùng, giọng của Từ Tịch Uyển dần dần xuống.
      Sắc mặt Bùi Lương Thành lập tức trở nên trầm, xoay người chút, giọng điệu lạnh đến doạ người, “Bà muốn làm gì?”

      Từ Tịch Uyển thấy phản ứng của có chút bất đắc dĩ, cười cười, “Mẹ có thể làm gì đây, lúc trước hai người ở bên nhau, mẹ cũng chưa can thiệp, huống chi là bây giờ?”

      “Chẳng qua, con cẩn thận ba con là được.”

      “Đừng đụng tới ấy.” Bùi Lương Thành quay đầu, đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn từ cao xuống, nhìn bên ngoài cửa sổ xe chạy như nước.

      Từ Tịch Uyển giống như nghe chuyện cười, giọng điệu dương cao vài phần, “Mẹ thể làm gì ấy, tốt xấu gì ấy cũng là hòn ngọc quý tay của Kỷ gia, bây giờ Kỷ gia phát triển tốt như vậy, tuy so ra vẫn kém Bùi gia và Từ gia, nhưng thể khinh thường được, chừng có ngày bắt kịp được?”
      “Chuyện con và Lục Lê đánh nhau, ba con bị tức chết rồi, bây giờ Kỷ gia bên đối nghịch với Bùi gia, mặt khác lại bị Lục gia chèn ép, là bốn bề thụ địch chút đều bất quá.”

      Từ Tịch Uyển xong, cũng đứng lên vòng qua sô pha đến phía sau , nhìn bóng dáng của giọng điệu nghiêm túc , “Tuy rằng mẹ là mẹ kếc ủa con, nhưng từ cho mẹ cũng bạc đãi con, dù sao mẹ cũng có con, càng định sinh con.”

      “Về sau, Từ gia có thuộc về mẹ mẹ cũng muốn để lại cho con, còn có Bùi gia, con nên đem đồ vật thuộc về mình mà chắp tay nhường cho người khác, mẹ hy vọng con vì mình mà quyết định.”

      “Chẳng lẽ bởi vì chuyện kia, cả đời về sau con định trở về Bùi gia sao?” gắt gao nhìn chằm chằm , “Lão gia tử của Bùi gia rất vừa ý con, con muốn cái đó, nhưng Đường Ca của con lại rất vui.”

      Lần này Bùi Lương Thành trầm mặc rất lâu, đưa lưng về phía Từ Tịch Uyển gì, qua lúc lâu, mới ừ tiếng.

      Tác gỉa có lời muốn : …

      ---------------------------

      Kỷ Niệm Sơ kết thúc buổi tuyên truyền xong, đạo diễn Trần muốn cùng ăn cơm, định , nhưng từ chối qua lần rồi, lần này mà từ chối nữa, có vẻ cho người ta mặt mũi cho lắm.

      Huống hồ ngày mai mới về, đêm nay xác cũng có chuyện gì làm.

      Thấy vài người khác đều cho người đại diện và trợ lý về trước, Quý Chân và Lý Linh Thanh cũng trở về khách sạn.

      Sau khi thay lễ phục xong mấy người mới lên xe ngồi, đạo diễn Trần ngồi ở ghế phụ vui cười hớn hở , “Niệm Sơ a, lần trước tới, lần này chạy thoát được đâu.”
      “Lần trước có số việc trì hoãn, xin lỗi.” cười nhạt đáp lại, tâm tư lại để đó.

      Bùi Lương Thành… Dọc theo đường ở trong lòng đều gọi tên này, trong lòng nhớ tới lời của Lý Linh Thanh, quả nhiên, rồi mà, lớn lên đẹp như vậy, còn ưu tú lại trêu chọc người, sao mà qua chuyện đương chứ?
      Bất quá cũng để bụng, ai mà trải quá chứ? Chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi lại, cảm xúc trong lòng an phận cũng tăng lên theo.

      Làm sao bây giờ, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện đương ngọt ngào.

      Trong lòng ngưa ngứa, như có gì đó gãi đầu quả tim của .

      “Bộ phim lần này hưởng ứng tồi, phòng bán vé cũng ngoài dự đoán, Niệm Sơ, tiến bộ rất nhiều.” đạo diễn Trần xoay người lại, nhìn cười tủm tỉm .

      Kỷ Niệm Sơ nhàng gật đầu mỉm cười, “Là do đạo diễn Trần chỉ dạy tốt.”

      “Hahahahâh, cũng nghiêm túc đó, lần sau có kịch bản mới tôi lại tìm .” Tâm tình của đạo diễn Trần rất tốt, nghe được lời nịnh hót trong lòng tự nhiên cũng cao hứng, lời đều mang theo vẻ đắc ý.

      Y Dao ngồi bên cạnh vốn dĩ cũng theo phụ hoạ cười chút, kéo kéo khoé miệng, cừoi nổi, cứng đờ, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu, lời.

      Vào lúc mọi người tới nhà ăn, là 7 giờ tối, sắc trời dần dần về đêm, xe mới vừa ngừng ở cửa, cũng có phục vụ chào đón tiếp bọn họ.

      Mấy người phía trước phía sau vào ghế lô ngồi, Kỷ Niệm Sơ theo ngồi xuống, chỉ cảm thấy buồn tẻ và vô vị, thích mấy trường hợp như vậy, cũng lười ứng phó, hư dữ uỷ xà*. (*Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ. Nguồn:https://thuytruongluu.wordpress.com/2012/06/15/huu-chau-ha-tu-doc-chuong-48/)

      có chút nhớ Bùi Lương Thành, muốn gặp . (Thích rồi, rồi, mỗi tội là dám , rất muốn là của riêng mình…)

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, cũng hơn 9 giờ, ra khỏi cửa có chút lạnh, ban đêm ở Thượng Hải khí có chút thấp, từng đợt từng đợt gió lạnh đánh úp tới, thôi có chút lạnh.

      Lý Linh Thanh tới đón , ngồi xe chán tới phát ngốc, nghĩ có nên gọi điện cho Bùi Lương Thành , điện thoại vang lên, là chuỗi số lạ, là của Bắc Kinh.

      nhàng nhăn mày, bấm nghe máy.

      “Còn nhớ tôi ?” Bên kia rất nhanh truyền tới giọng đàn ông mang theo ý cười.

      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy liếc mắt tên người gọi tới, chút để ý , “ nhớ .” (người ta chỉ nhớ BLT thôi, tới phiên mấy người hả.)

      “Nhanh như vậy liền quên tôi? Quá vô tình, uổng công tôi ngày đêm nhớ đến , nhớ đến nổi cơm ăn cũng vô.” Đầu bên kia lại thấp giọng cười tiếng, cũng khôgn thèm để ý lạnh nhạt của , giọng điệu còn có chút uỷ khuất.

      Kỷ Niệm Sơ nghe đến đó cũng biết là ai rồi, cứng họng, “Lục thiếu tìm tôi có việc gì ?”

      “Hôm nay Trung Ngân để tuyên truyền bộ phim.” cười.

      “Ừ, vậy nên?”
      “Đáng tiếc tôi còn ở bệnh viện, bằng tôi tìm liền, nâng lên trận.” Đầu bên kia giống như đáng tiếc thở dài hơi, giọng vô cùng tiếc nuối.

      “…”
      Tính tình của Kỷ NIệm Sơ tốt nên cũng có cúp điện thoại, dừng chút, nhàn nhạt , “Nhưng chút tôi cũng thấy đáng tiếc, cũng cần Lục thiếu cổ vũ, rốt cuộc có chuyện gì , có gì tôi cúp máy.”

      “Đừng mà.” Ý cười của đầu bên kia nhàng lại lần nữa truyền tới, “Tôi cần phải cảm thấy được, tôi muốn tôi cảm thấy, cảm thấy phải cổ vũ cho mới được.”

      Kỷ NIệm Sơ: …

      “Ai da, tôi chỉ định cho biết, Bùi Lương Thành cũng phải người tốt gì, cách xa chút.” Lục Lê ho hai tiếng, nghiêm túc .

      Kỷ NIệm Sơ sững sờ, nghĩ tới ta lại nhắc tới Bùi Lương Thành, ngay sau đó cừoi hai tiếng, lừoi biếng hỏi, “ ta phải ngừoi tốt, lẽ là ?”

      “Đương nhiên tôi cũng phải.” Giọng của đầu bên kia chút áy náy nào truyền đến, thậm chí còn đúng lý hợp tình mà .

      “Lục thiếu, có người cho biết, thể trộm xấu sau lưng ngừoi khác sao, cẩn thận bị báo ứng.” Kỷ Niệm Sơ vừa vừa bấm nút hạ cửa sổ xuống, gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, vừa mát vừa lạnh.

      Lục Lê lời phong vừa chuyển,”Nhưng là tình địch của tôi, đương nhiên tôi muốn xấu rồi, bằng sao theo đuổi được?”

      biết sao, có câu khiến tình địch vô cùng ghen tị.”

      nghĩ muốn cái gì đó, lúc này điện thooại vang lên cuộc gọi khác, là dãy số mà lưu cách đây lâu, là người mà mới vừa nhớ tới, Bùi Lương Thành.

      “Tôi có điện thoại, cúp máy trước, có chuyện gì khi khác .” Khoé miệng của Kỷ Niệm Sơ lộ ra tươi cười mà ngay cả mình cũng phát , nhàn nhạt , xong cũng đợi bên kia trả lời, trực tiếp cúp máy.

      Điện thoại vừa bắt máy, bên kia liền truyền tới giọng của , như cơn gió nhàng lướt qua, ôn nhu gọi , “Niệm Sơ.”

      “Ừ, chưa ngủ sao?” giọng hỏi.

      Bùi Lương Thanh nghe thấy lời này cũng gì, trả lời , Kỷ Niệm Sơ đợi lâu, cũng nghe thấy bên kia trả lời, có chút dò hỏi, “Sao vậy?”

      có gì, mới vừa nghĩ tới chuyện này.”

      “Nhớ tới cái gì?” nghe thấy câu trả lời này của có chút buồn cười.

      “Nhớ .” Bùi Lương Thành những lời này cực kỳ tự nhiên, lại hỏi, “ nhớ tôi sao?”

      Kỷ Niệm Sơ ngẩng người, ngay sau đó hạ cửa sổ xuống hết nấc, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, có ngôi sao nào, cũng có ánh trăng, chỉ có mảng màu đen, liếc mắt cái cũng thấy được tận cùng của ban đêm.

      cố ý ừ dài, lôi cuốn đầu bên kia, nghe được đầu bên kia cố ý dồn dập, Kỷ Niệm Sơ mới khẽ cười tiếng, “Vậy , có chút nhớ, chỉ có chút nhớ thôi nha.”

      chút là đủ rồi, còn dư lại để tôi.” .

      ràng gió lạnh thôi tới đợt lại đợi, nhưng giọng của chảy vào tai , như là thanh trầm thấp mà dễ nghe của đàn cello, nghe xong cả người Kỷ Niệm Sơ đều khô nóng, trong lòng đập bùm bùm.

      Cúp máy xong, mặt Kỷ Niệm Sơ bất tri bất giát ra nụ cười, lo lắng trong lòng giống như được quét sạch, Lý Linh Thanh ngồi ở phía trước xe đột nhiên mở miệng, có chút tò mò, “Chị Niệm Sơ, vừa mới gọi điện cho học trưởng Bùi sao?”

      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, “Ừ.”
      “Bùi học trưởng nhớ chị Sơ sao?” lại hỏi.

      Kỷ Niệm Sơ có chút kỳ quái nhìn cái, tiểu trợ lý này ngàu thường đều trầm mặc ít lời, làm chuyện gì cũng cẩn thận, sợ mình trách cứ ấy.

      Bây giờ câu rồi lại câu hỏi , bởi vì Bùi Lương Thành học cùng trường cao trung với ấy, nên mới tò mò như vậy? (Nghi bà này thích chú Bùi)

      trả lời câu hỏi của Lý Linh Thanh, Lý Linh Thanh thấy chuyện cũng biết ý mở miệng, cũng may khách sạn rất nhanh tới, khí cũng tính là quá xấu hổ.

      Kỷ Niệm Sơ xuống xe trước lại đột nhiên suy nghĩ cái gì quay đầu lại, nhìn , “Kỳ tôi cũng lắm, nhưng có lẽ là có ?”

      -------------------------

      Bùi Lương Thành ở bên này cúp máy xong sắc mặt cũng trầm giống với bộ dạng lúc nãy, lập tức gọi dãy số, đợi đầu bên kia bắt máy, nặng nề , “Lục Lê, đừng tìm ấy nữa.”

      Đầu bên kia sửng sốt, sau đó khẽ cừoi tiếng, “Tôi tưởng ai, ra là Bùi nhị thiếu? Tôi tìm hay tìm ấy, quản được sao?”

      “Nếu muốn chết cứ thử xem.” Bùi Lương Thành châm điếu thuốc, lại hút, sau khi điếu thuốc cháy hết, lưu lại đoạn khói bụi màu xám đậm dài.

      Lục Lê giống như nghe được chuyện cười nào đó, giọng điệu khinh miệt, “Buig Lương Thành, cho rằng là Bùi gia nhị công tử của 4 năm trước sao?”

      “Bốn năm trước làm chuyện gì với ấy, cũng phải là bí mật gì.”
      điều tra tôi.” Bùi Lương Thành bỗng nhiên gắt gao nắm chạy đoạn thuốc lá trong lòng bàn tay, bóp nát thành từng mảnh.

      sai, ai làm tôi có ý tứ với ấy chứ? Nhất kiếm chung tình gì đó đẹp…” lục Lê còn chưa xong, Bùi Lương Thành ngày càng thoo bạo, con ngươi sung huyết, đem điện thoại trong tay hung hăng ném lên bức tường.

      Điện thoại bay ra ngoài, biết có phải dùng sức quá mức hay , mà đập ở tường rồi bật ngược lại, rớt bàn sách, làm rớt đèn bàn, ‘ầm’ tiếng, bể tan tành.

      Lòng bàn tay buông ra để khói bụi rơi xuống, tan dầy dưới đất, dừng ở tấm thảm, làm tấm thảm lông xù đầy khói ướng, chậm rãi thấm xuống, rốt cuộc cũng nhìn thấy được.

      hẳn là nên đánh chết , nghĩ.

      --------------------------

      Sáng sớm, Kỷ Niệm Sơ liền từ biệt mọi người trở về Bắc Kinh, vừa mới về đến nhà nằm xuống, Kỷ Niệm Sơ bị Vu Nhiễm gọi, rất nhanh bắt máy, bên kia truyền tới giọng uể oải, “Niệm Sơ, có coi Weibok , hôm nay cậu lại được lên hot search.”

      “Ừ?” Kỷ Niệm Sơ có chút khó hiểu, “Là hot search về ngày hôm qua tớ Thượng Hải để tuyên truyền phim sao?”

      “Cũng coi như là vậy , bất quá người đó đúng là hào phóng , quét nhiều quà ở phát sóng cho cậu như vậy, cũng chớp mắt cái.” Vu Nhiễm nhắc tới bát quái, cuối cùng cũng tỉnh táo, giọng điệu nghe bình tĩnh chút.

      “Cái gì mà quét quà?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, càng nghi hoặc, chuyện xảy ra khi nào?

      “Cậu biết sao, ngày hôm qua lúc cậu tuyên truyền phim, cũng là lúc phát sóng trực tiếp ở trường á.”

      “Chuyện này tớ biết, nhưng quét quà là chuyện gì vậy?”

      “Ai nha, chính là có đại gia nào đó ở trong phát sóng trực tiếp quét cho cậu món qùa mấy chục vạn, hù chết những ngừoi xem.” Vu Nhiễm vừa vừa cười, nhưng giọng từ đầu bên kia truyền tới, ý cười lại giả trân, có chút buồn bã mất mát.

      “Để tớ xem.”

      đưa điện thoại ra, cũng cúp máy, trực tiếp bấm mở Weibo, quả nhiên hot search chói lọi để tên .

      #Kỷ Niệm Sơ phát sóng trực tiếp#

      #Tuyên truyền phim ‘Sinh Tử Gian’#

      #Kiểm tra đại gia sau lưng Kỷ Niệm Sơ#

      #Ngày mai xx video độc nhất vô nhị của minh tinh đại kiêu chiến truyền ra#

      tuỳ tiện bấm mở hot search thứ nhất, thậm chí cũng đọc bài đó, trực tiếp bấm vào bình luận.

      Giải trí Tinh Quang V: Hôm qua buổi chiều ‘Sinh Tử Gian’ toàn bộ đoàn làm phim ở Thượng Hải tuyên truyền phim, đương hồng lưu lượng Kỷ Niệm Sơ, bị fans điên cuồng quét quà với trị giá tới 30 vạn. jpg #Kỷ Niệm Sơ phát sóng trực tiếp#

      [Hôm nay cũng làm: Mẹ kiếp!] 20.4 vạn likes
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Hello mọi người, sắp tới năm mới rồi, tui bão 5 chương liên tục nha, hy vọng mọi người chờ tui. hihiiii
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11115 others thích bài này.

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 32

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      [nhìn thấy mà thương: Người này là ai? phải là… *Kinh ngạc*] 17.9 vạn likes

      [bậc thầy phong tuỷ V: Nếu ai mà quét quà cho tôi tới 30 vạn, tôi lập tức quỳ xuống kêu ba ba. *đầu chó*] 13.1 vạn likes

      [ngôi sao ngày mai: Người này trộm tiền ba mẹ để quét quà cho minh tinh sao, còn muốn sống sao?] 10.2 vạn likes

      ------------------------------

      [mối tình đầu cảu Kỷ Niệm Sơ V: A a a a a a a a a, chị xinh đẹp quá, tình trạng tốt!] 4.5 vạn likes

      Nhìn bình luận khen ràng về vượt qua 4 vạn, có chút kinh ngạc, từ trước tới đây fan hâm mộ của toàn bị người khác phun*, hơn nữa bình luận còn nhiều hơn lượt likes. (Phun ở đây có thể hiểu nôm na là bị dis á mọi người, dis cách rải rác)

      lại bấm vào trang chủ, nghiêm túc nhìn bài viết, bấm vào tấm hình ở mặt sau hot search.

      Là giao diện bình luận của phát sóng trực tiếp, ở ra đợt hoả tiễn phóng về phía trước, còn khoa trương để lại khói ở phía sau.

      Id của người kia là: Niệm sơ tâm

      lại thấy cái id này nữa.

      Vu Nhiễm thấy đầu bên kia thanh gì, cho rằng cúp, “Này này này? Tiểu tình còn ở đó ?”

      Kỷ Niệm Sơ phục hồi lại tinh thần, “Ừ, đây nè.”

      đợi Vu Nhiễm mở miệng, Kỷ Niệm Sơ lại , “Nhiễm Nhiễm , mấy ngày nay cậu sao rồi, muốn tớ nhà của tớ , chúng ta ra ngoài chơi, làm chút chuyện gì đó.”

      “Tớ, tớ có việc gì đâu, cần đâu.” Vu Nhiễm đột nhiên bị hỏi vậy, hốc mắt đỏ vòng, thiếu chút nữa muốn khóc, nhưng đến cuối cùng vẫn mạnh mẽ nhìn xuống, làm bộ thèm để ý, vân đạm phong khinh. ( ai khác ngoài…)

      Kỷ Niệm Sơ nghe ra được, cũng vạch trần , cười , “Cậu tới đây , tớ nhớ cậu lắm.”

      Vu Nhiễm trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cũng gật đầu, ừ.

      Vốn dĩ Kỷ Niệm Sơ muốn tìm Bùi Lương Thành, lúc trở về từ Thượng Hải, trong lòng có chút ngứa, muốn gặp .

      đây là bị Bùi Lương Thành trêu chọc tới phát nóng?

      Nhưng mà nghĩ tới chuyện của Vu Nhiễm, vẫn quyết định làm chuyện này trước.

      ---------------------------

      Vu Nhiễm chuẩn bị ra cửa, đứng ở trước gương to nhìn mình, mang nón chuẩn bị ra cửa, điện thoại liền gọi tới, là Hoắc Chính Phàm.

      Trong lòng phản xạ có điều kiện là vui vẻ, nhưng sau đó lại mất mát, trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng chuyện qua.

      Nếu phải mỗi ngày vào lúc rời giường, bàn chải đánh răng, hay khăn lông trong phòng tắm đều có dấu vết đụng qua, thậm chí nghĩ mình sống mình, mà người kia, chưa bao giờ tồn tại.

      do dự lâu, rốt cuộc vào thời điểm điện thoại chuẩn bị tự động cắt đứt, liền bắt máy, điện thoại được kết nối hôi, mới truyền tới giọng hoảng loạn ở bên kia, “Xin chào, là người nhà của bác sĩ Hoắc sao, ấy xảy ra chuyện, bây giờ có thể tới bệnh viện chuyến ?”

      Là giọng của , có chút hơi run lên, thanh của đầu bên kia rất ồn ào, có cuộc chuyện lung tung rối loạn, thậm chí còn có đồ vật bén nhọn ma sát ở nền gạch men sứ lạnh băng phát ra thanh chói tai.

      Vu Nhiễm dừng chút, ngực phát đau, tay gắt gao nắm lại, thấp giọng hỏi, “Có chuyện gì?”

      “Vừa nãy có người xưng là ba của bác sĩ Hoác tới bệnh viện gây náo động, bác sĩ Hoắc đánh nhau với , thương thế có chút nghiêm trọng, bây giờ ở bệnh viện 3 toà nhà 1 phòng bệnh 1901. Aizz, khôgn nữa, nếu có rảnh liền tới đây .” Giọng nữ ở đầu bên kia xong liền vội vàng cắt đứt cuộc gọi, để lại chuỗi thanh.

      Vốn dĩ Vu Nhiễm muốn hỏi là, Hoắc Chính Phàm kêu gọi điện cho tôi sao, nhưng lời còn chưa hỏi, bên kia cũng vội cúp máy.

      Ba ?

      Là người ba mà lần trước ở bãi đổ xe ngầm đánh nặng như vậy sao? Cũng biết xấu hổ tới tìm ? Hơn nữa phải khoảng thời gian trước đưa cho 100 vạn rồi sao?

      Vu Nhiễm suy nghĩ nhiều, vốn dĩ chuẩn bị xuống bãi đỗ xe lái xe , nhưng nghĩ nghĩ lại, chuyện Vưu Thi Hoài lần trước còn chưa có kết thúc.

      Tuy rằng bây giờ công ty chùy thả lên, mấy tin xấu cũng dần bình ổn lại, nhưng bây giờ vẫn là nên bớt khoe khoang chút cho thoả đáng.

      Vội vàng gọi xe, liền tới bệnh viện Nam Cẩm.

      Vào bệnh viện, dọc đường ngửi thấy mùi sát trùng gay mũi, cuối cùng cũng tìm được phòng bệnh, gõ cửa, lát sau, cũng có ai đáp lại.

      Vu Nhiễm lại gõ cửa lần nữa, ước chừng qua cữo ba bốn phút, bên trong mới truyền tới thanh nhàn nhạt, “Mời vào.”

      đẩy cửa ra, tháo mắt kính râm ra, chỉ thấy Hoắc Chính Phàm dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh có nhiều ánh sáng, bức màn được kéo rộng ra, ánh mặt trời chiếu vào, làm sàn nhà ở phòng bệnh ra tầng vàng.

      Ánh sáng chiếu tới góc nghiêng bên mặt , làn da vốn dĩ màu trắng nhạt, chiếu vậy làm da cơ hồ trở nên trong suốt, hàng mi mỏng và dày rũ xuống, tạo ra cái bóng dưới mắt.

      Bàn tay quấn băng gạc dày được bó thạch cao với cái bảng, bàn tay khác đặt ở bàn kế dường bệnh, hơi cuộn lại, nhưng mặt lại chút máu, môi tái nhợt tới doạ người.

      Hoắc Chính Phàm quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Vu Nhiễm, biểu tình nhàn nhạt, giống như cũng kinh ngạc, “Em đến rồi.”

      Vu Nhiễm vốn tức giận vì , mấy ngày nay lạnh nhạt gì với , trong nội tâm mắng chết người này, oán hận lâu như vậy, nhưng mà thấy dáng vẻ này của , cái gì cũng nên lời.

      Chỉ là câu đơn giản ‘em đến rồi’, liền đủ làm cho khóc thành tiếng.

      “Vì cái gì cho em biết.” mở miệng, liền thể nhịn xuống nổi nữa, trong giọng mang theo nghẹn ngào, hốc mắt đỏ vòng trừng .

      Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm nửa ngày, rũ mi xuống, gì.

      Cảm xúc của Vu Nhiễm hoàn toàn mất khống chế, nhìn bộ dáng trầm mặc của Hoắc Chính Phàm, vẫn luôn là trầm mặc, cái gì cũng chịu cho , trước giờ đêu muốn cùng nhau gánh vác, biết đau lòng sao?

      phải bọn họ bên nhau ba năm rồi sao?

      Hay là , cảm thấy mình cái gì cũng phải, xứng để cho biết?

      Rốt cuộc khống chế được mình, đau đớn khóc lên, nước mắt ngăn được chảy xuống, “Nếu ông ta tới tìm đòi tiền, có thể cho em biết, em có tiền! Em cho ổng! Em cho ổng lần, vì sao còn tới tìm nữa…”

      “Vì sao lại biến mình thành cái dạng này…”

      Hoắc Chính Phàm nghe vậy đột nhiên ngồi dậy, bởi vì động tác quá lớn, làm liên luỵ tới miệng vết thương ngay cánh tay, nháy mắt đau đớn đánh úp lại truyền khắp mỗi góc của dây thân kinh.

      chỉ thoáng nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm , bỏ qua biểu tình nào mặt , gằn từng chữ hỏi, “Em đưa tiền cho ?”

      “Em đưa, đến bệnh viện tìm , huỷ hoại thanh danh của , sao em có thể đưa tiền cho , em làm…” Vu Nhiễm vừa khóc vừa , vài câu đôi mắt liền khóc đỏ bừng.

      còn chưa xong, bị Hoắc Chính Phàm cắt lời, hướng về phía rống to, biểu tình tràn đầy phẫn nộ, “Ai bảo em đưa tiền cho !”

      Vu Nhiễm bị rống, nửa ngày cũng phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Hoắc Chính Phàm, trong lúc nhất thời quên mình định gì, định làm gì.

      Hơn nửa ngày, mới tìm về ý thức của mình, hề tức giận lẩm bẩm , “Nhưng em đưa tiền tới tìm phải làm sao bây giờ, em có thể làm gì vây giờ, chẳng lẽ chờ tới bệnh viện tìm sao…”

      “Vậy sao đó sao? Nhìn đến kết quả bây giờ sao? Chẳng lẽ em cho tới tìm tôi sao?”

      “Đưa tiền cho loại người như chỉ biết càng ăn càng tham, bây giờ em đưa cho trăm vạn, lần sau đưa hai trăm vạn, lại lần sau nữa đưa 500 vạn! Em có nhiều tiền như vậy để đưa sao?! Hay là em định cung phụng cho cái loại người cặn bã này cả đời?!” Hoắc Chính Phàm lập tức rống lên tiếng dài, thở nổi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

      nâng tay xoa giữa chân mày, “Tôi ước gì mau chết, Vu Nhiễm, chuyện của tôi em đừng xen vào nữa.”

      Vu Nhiễm đứng sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt sưng đỏ vô hồn, chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, nửa ngày, mới nghe thấy Hoắc Chính Phàm , “Em , để tôi yên tĩnh mình.”

      Hoắc Chính Phàm nghiêng đầu qua, hề nhìn , Vu Nhiễm cũng rời , đột nhiên qua, ở trước giường bệnh ngồi xổm xuống, nắm cổ áo của đồng phục bệnh viện sọc, đưa môi mình dán qua.

      Động tác của quá mức nhanh, cho nên cẩn thận đụng trúng cái mũi cao thẳng của , làm bị đau.

      Hoắc Chính Phàm sửng sốt, duỗi tay muốn đẩy ra, nhưng bàn tay bị thương, tay khác căn bản có sức lực, đẩy ra được.

      Vu Nhiễm chỉ dán , cho dù mím chặt môi lại, cũng buông ra, chỉ nhàng liếm. Liếm rồi lại cắn.

      Hoắc Chính Phàm đẩy cũng ra, tuỳ ý , thân mình phát run, khẽ nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, trượt đến chóp mũi, cuối cùng dừng ở môi hai người chạm nhau.

      rất nhanh nếm được hương vị kia, mặn mặn, lạnh lạnh, đáy mắt Hoắc Chính Phàm lướt qua tia phẫn nộ, há mồm nảy sinh ác độc mà gặm cắn môi .

      Hàm răng hai người va chạm vào nhau, phát ra thanh thanh thuý, mùi máu tươi ở môi răng nhanh chóng tản ra.

      Vu Nhiễm cũng ngoan, cắn bờ môi , hai người như nổi điên gặm nhắm nhau. Cắn, hồi lâu, Hoắc Chính Phàm mới đẩy ra.

      nhìn chằm chằm máu ở cánh môi , đỏ tươi ướt át, lại lần nữa giọng , “Em .”

      Vu Nhiễm xoay người rời .

      Mới vừa đẩy cửa thấy cách đó xa có người, đúng là Vưu Thi Hoài lâu gặp, thân áo blouse trắng, bên trong túi áo còn đựng thẻ làm việc, tay cầm bản ghi chép, vừa cúi đầu vừa định vào.

      Vu Nhiễm trực tiếp ngang qua , chờ Vưu Thi Hoài ngẩng đầu, xa, chỉ thấy được bóng dáng của .

      Vưu Thi Hoài cắn cánh môi, có chút cam lòng trừng mắt liếc mắt về phương hướng kia, lại vào phòng bệnh lần nữa.

      “Bác sĩ Hoắc, có khoẻ ?” thấp giọng hỏi.

      Hoắc Chính Phàm lắc đầu, nghiêng qua bên lấy khăn giấy lau lau vết máu ngay khoé miệng, cũng ngẩng đầu lên nhàn nhạt , “Có chuyện gì sao?”

      , chính là…” chưa xong, bị Hoắc Chính Phàm đánh gãy, “Bác sĩ Vưu, có chuyện gì tôi nghỉ ngơi đây, phiền xin giấy nghỉ phép giả từ chỗ chủ nhiệm Tiếu.”

      xong, nghiêng ngừoi nằm xuống, đem mình vùi vao trong chăn, toàn thân là bộ dáng cự tuyệt, cho Vưu Thi Hoài có cơ hội trả lời.

      Vưu Thi Hoài nhìn Hoắc Chính Phàm nằm nghiêng thân ngủ, đưa lưng về phía mình, cho mình cơ hội gì chuyện, bàn tay gắt gao nắm lấy áo blouse trắng, móng tay ghim vào lòng bàn tay khiến đau.

      Vu Nhiễm thần hồn phách lạc ra khỏi bệnh viện, chậm rãi đường cái, lang thang có mục tiêu, duỗi tay tuỳ ý lau máu bên miệng, bất tri bất giác tới bên hồ.

      Nơi này là chỗ tụ tập sống về đêm, mỗi khi đến tối con phố đèn đuốc sáng trưng đến hừng đông, quán bar, thanh , chỗ ăn khuya hay là hội triễn lãm đèn lồng đều có, chẳng qua bây giờ là ban ngày, cửa hàng bên đường đều đóng cửa, lạnh lẽo.

      tới bên cầu, tháo kính râm che nửa khuôn mặt của mình xuống, ghé vào lan can bên cạnh, nhìn chằm chằm mặt hồ tới phát ngốc.

      Cách đó xa có mấy cặp đôi tình nhân qua, mỗi đôi đều rất ngọt ngào, dựa sát vào nhau, tay nắm tay, mặt ra nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc.

      cũng biết suy nghĩ gì, cũng biết mình muốn làm gì, mê mang, biết theo ai.

      Điện thoại để trong túi đột nhiên rung lên, cầm điện thoại bắt máy.

      “Cậu đâu, đâu rồi? Câu đừng đưa bồ câu tới cho tớ, tớ vẫn luôn ở nhà chờ cậu.” Giọng của Kỷ Niệm Sơ lừoi nhác từ bên trong truyền tới.

      trận gió đánh úp cầu, gió bên hồ còn có chút lạnh, Vu Nhiễm cầm điện thoại hướng về phía hồ, bị gió thổi mở mắt ra được, nước mắt ào ạt chảy xuống, lúc há mồm chuẩn bị chuyện, đằng sau đột nhiên có người kéo ra.

      cần phải luẩn quẩn trong lòng, có chuyện gì có thể từ từ , ngàn vạn lần được coi thường mạng sống của mình…” Giọng của thiếu niên truyền tới đằng sau lưng .

      Lúc này Vu Nhiễm cũng lùi lại vài bước, thiếu chút nữa té ngã dưới đất, điện thoại cũng thiếu chút nữa rớt vào hồ nước, ổn định lại chính mình sau đó đỡ bên lang cang, thở hổn hển hai hơi, cố nén xuống xúc động muốn chửi má nó, ngẩng mặt lên đánh giá người này.

      Nam sinh lớn lên rất trắng, rất thanh tú sạch , môi hồng răng trắng, vóc dáng cao lớn, gầy, làn da cũng rất trắng, mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt, quần jean màu xanh dương, chân mang đôi giày bóng rổ AJ* màu trắng, sau lưng đeo ba lô màu đen. (Air Jordan nha mọi người, giày đẹp)

      Toàn thân đều là bộ dáng thanh thanh sảng sảng*, khuôn mặt đỏ ửng lên, ánh mắt lúc nhìn thấy có chút kinh hỉ, hình như còn có chút thẹn thùng. (gọn gàng, sạch nguồn: baidu)

      Mẹ nó, tuy tuổi còn , nhưng sức lực rất mạnh, thiếu chút nữa kéo té ngã dứoi đất rồi.

      vừa muốn chuyện, đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng hoảng hốt của Kỷ Niệm Sơ, “Nhiễm Nhiễm? Này? Này?”

      “Cậu ở đâu?”

      “Rốt cuộc cậu ở đâu?”
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Hello mọi người, nay năm mới chỉ có mình tui nơi đất khách quê người, nên tui tự ra rạp tự hẹn hò với bản thân mình, cảm giác rất yomost! Năm mới rồi, tui hy vọng mọi người có năm may mắn thuận lợi, có nhiều sức khoẻ với hạnh phúc nha. Hy vọng tui làm xong bộ truyện này nhanh nhất có thể huhuuu.
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 33

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK

      Vu Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn nam sinh, “Niệm Sơ, tớ có sao cả, đừng lo lắng, bên này tớ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức tới nhà tìm cậu liền.
      “Nãy cậu chuyện với ai đó, sao lại thế này, tớ nghe gì mà coi thường mạng sống gì đó?” Kỷ Niệm Sơ truy vấn .

      có việc gì đâu, tở đường, vừa mới có người gọi điện thoại qau tớ, phải tớ, câu nghĩ cái gì thế, sao tớ có thể coi thường mạng sống mình chứ?” Vu Nhiễm hung tợn mắng trong điện thoại.

      Kỷ Niệm Sơ nghe được giọng điệu bình thường của Vu Nhiễm, lúc này mới thở dài nhõm hơi, yên tâm cúp máy.

      Vu Nhiễm vừa mới tắt máy xong, híp mắt nhìn nam sinh kia, tức giận , “Rốt cuộc con mắt nào của cậu thấy tôi muốn nhảy sông tử vẫn?”

      “Em…” Nam sinh cúi đầu, giọng , “Chị mới vừa đứng ở lan can khóc, em cho rằng…”

      Cậu vừa vừa cởi cái cặp sau lưng ra, cúi đầu vội vàng tìm cái gì đó.

      “Tôi khóc, gió lớn quá làm tôi cay mắt.” rất nhanh phản bác lại, còn định giáo huấn cái tên nhóc này chút, nghĩ nghĩ, vẫn là thôi .

      già sao có thể so đo với thằng nhóc này chứ, nam sinh này vừa nhìn cũng chỉ có mười chín hay hai mươi mấy tuổi, huống hồ gì người ta cũng xuất phát từ lòng hảo tâm.

      Vu Nhiễm đeo kính râm lên lần nữa, hướng về phía nam sinh xua tay, “Quên , chị trước.”

      Nam sinh vừa mới tìm được khăn tay ngẩng đầu lên chuẩn bị đưa qua, bóng dáng người kia cũng xa, chỉ để lại thân ảnh tinh tế mơ hồ.

      ---------------------


      “Cậu thành cho tớ biết, rốt cuộc vừa rồi cậu làm gì?” Kỷ Niệm Sơ dựa sô pha, đôi mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm .

      Đôi mắt đỏ bừng, môi cũng có điểm sưng, hình như còn trầy da, còn có chút vết máu.

      Toàn thân đều toả ra tính tình chán chường, ngay cả mặt sau của áo khoác đều có vết xước, nhăn nheo giống như lá cả, thấy sao cũng giống nhau.

      Mí mắt giật giật, “Vu Nhiễm, cậu đây là chơi xe chấn hả?”

      “Chấn cái đầu cậu á.” Vu Nhiễm bắt được cái hối liền ném về phía , hung hăng trợn mắt.

      “Cậu tự nhìn lại bộ dáng bây giờ của mình ok, gương ở trong phòng quần áo.”

      Vu Nhiễm lập tức bực bội, “Tớ xem.”

      “Mau thay đồ . Chúng ta dạo, lâu rồi cũng chưa ra ngoài chơi.” Kỷ NIệm Sơ thấy bộ dáng vui buồn bực của , liền cười đề nghị .

      Vu Nhiễm gật đầu ừ tiếng, vào phòng thay quần áo.

      Ở bên này Kỷ Niệm Sơ mới vừa mở WeChat ra, Bùi Lương Thành liền gửi tin nhắn tới, nhìn tin nhắn của gửi, kiềm lòng được cười cười.

      [-: Thứ sáu có rảnh , tôi có vụ kiện đặc biệt ở phiên toà, theo giúp tôi được ?]

      [ngủ ngon: Tôi theo... Chắc có sao chứ?]

      [-: Đương nhiên là .]

      [ngủ ngon: Được, vậy tôi chung với . *nhe răng*]

      [-: Nhớ tôi ?]

      Kỷ Niệm Sơ dừng lại chút, nhìn chằm chằm vào màn hình ba lân rốt cuộc vẫn gửi tin nhắn kia.

      [ngủ ngon: Có phải đối với tất cả mọi người đều như vậy phải ?]

      Cũng nhận được tin nhắn gì, hồi lâu cũng thấy trở lại, nghe thấy Vu Nhiễm trong phòng kêu to, "Cái đồ kẹp lông mi của cậu đâu rồi, sao tớ tìm thấy?”

      "Ở trong cái hộp ngay ngăn kéo thứ hai của bàn trang điểm." vừa mới dứt lời, điện thoại liền rung hai cái rồi dừng lại.

      [-: mở cửa.]

      ?

      Kỷ Niệm Sơ nghiêng người nhìn sang cái cửa đóng kỹ, còn có khe hở ở giữa, nghĩ nghĩ, rồi đứng dậy mở cửa.

      Mới vừa mở cửa ra, Kỷ Niệm Sơ liền bị ai đó ôm chặt lấy, rơi vào cái ôm vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, người đó có mùi hương quen thuộc dễ ngửi, ừ, là mùi hương mà thích.

      Bùi Lương Thành cúi đầu, vùi đầu vào bên trong cổ , hô hấp phả ra hơi nóng phun ra bên cổ , cọ cọ làm cho ngứa ngứa, vừa muốn chuyện, cũng chỉ nghe giọng trầm thấp của vang lên, ở bên tai khẽ cười : " có người nào khác cả, chỉ có em. " ( xin phép bắt đầu đổi xưng hô - em tại hai người bước tiến mới :)))

      Kỷ Niệm Sơ rụt cổ cái, khẽ che môi cũng cười theo, " Ừ, em tin . "

      đẩy ra, hỏi , " phải đáng lẽ ra nên ở văn phòng luật sư sao, sao lại về?”

      " Mấy cái vụ kiện này tương đối đơn giản, tạm thời cần phải ra tay.”

      ngẩng đầu, vuốt tóc , trầm thấp cười nhìn .

      Kỷ Niệm Sơ lấy tay nắm tay ra," chút, Vu Nhiễm ở đây, mấy ngày nay tâm tình của ấy tốt, em chờ ấy để cùng nhau ra ngoài chơi. "

      Vừa mới dứt lời liền ý thức được tình hình ổn, sao lại giống ăn trộm vậy, có gì đó đúng, vội càng đổi giọng, “ phải, ý của em là, chúng ta đứng ở cửa ra vào như vậy để cậu ấy thấy tốt. "

      Trời ơi...... Sao càng giải thích càng mơ hồ vậy nè, đầu Kỷ Niệm Sơ đầy xám xịt, thôi quên , tốt nhất nên im miệng luôn cho rồi.

      Bùi lương thành nghe vậy quả nhiên nở nụ cười, thò tay lại ôm eo của chặt, cúi đầu xuống chậm rãi đến gần , vào lúc khoảng cách giữa hai chỉ còn đúng 1cm, dừng lại, tựa hồ trong lúc lơ đãng lướt qua cánh môi màu bạc từ dưới lên.

      Cuối cùng chỉ nhàng hôn cái xoáy đầu cái.

      " đến đón em. " .

      hôn phát lên đầu ... còn tưởng rằng hôn mình... Kỷ Niệm Sơ ra được là mình chờ mong hay là sợ hãi, chẳng qua là loáng thoáng có hơi thất vọng.

      Lúc trước nên chuyện đương nhiều hơn chút, nếu giống như bây giờ lần đương cũng chưa , có kinh nghiệm gì, cũng bị dắt mũi như vậy.

      Bùi Lương Thành nhìn biểu tình hơi thất vọng của , trong ánh mắt ra tia ngoài ý muốn, nhàng cười cười, duỗi tay nắm lấy tay , mừoi đầu ngón tay đan vào nhau. (ỏoooooo)

      Kỷ Niệm Sơ bị trêu chọc rất nhanh đứng vững được, dựa vào cửa, thậm chí hai chân còn có chút nhũn ra.

      cúi đầu, dùng tay nhàng vuốt cổ , nhìn mạch máu xanh tím như như , trong mắt ra vẻ chiếm dục mạnh mẽ.

      Cuối cùng lại chỉ hôn khoé miệng , chôn ở bên tai thấp giọng , “ chỉ đối với em như vậy, vĩnh viễn chỉ đối xử với em như vậy thôi.”

      Phòng khách truyền đến tiến bước chân, Kỷ Niệm Sơ quay đầu liếc mắt cái, hoảng loạn gật đầu, đẩy Bùi Lương Thành ra ngoài, ‘rầm’, đóng cửa lại. (Chắc chị có dịp Đà Lạt ăn bánh tráng nướng)

      vốn dĩ định hỏi về id ‘niệm sơ tâm’, chuyện quét quà ngày hôm qua ở phát sóng trực tiếp, quên hỏi chuyện này luôn.

      Vu Nhiễm vừa vặn ra, nhìn thấy Kỷ Niệm Sơ đứng ở cửa, có chút khó hiểu, “Cậu đứng ở cửa làm gì, có người tới sao?”

      Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, “Là bên bất động sản.”


      nghĩ mình khai ra đó là Bùi Lương Thành, cũng muốn giấu giếm gì, mà chỉ sợ ấy lại nghĩ tới Hoắc Chính Phàm, có tình cảm chênh lệch, rất khổ sở rồi, vậy mình liền tận lực làm cho cậu ấy vui vẻ chút.


      “Ok lị.”


      Vu Nhiễm đến tủ giày trước mặt, xách đôi giày cao gót của ra, cười tủm tỉm : “Hôm nay chị em ta phải sung sướng phen.”


      Giữa chân mày của Kỷ Niệm Sơ nhảy nhảy, nhìn cặp đôi giày cao gót kia, là đôi giày cao gót có hồng hiệu Christian Louboutin, ừ…12 cm.


      cũng trùng hợp, thương hiệu của hai đôi giày các đều giống nhau như đúc, cho nên hai người cũng thường xuyên đổi giày cho nhau, chẳng qua sau này Vu Nhiễm bắt đầu sống chung với Hoắc Chính Phàm, cũng qua nhà ấy để đổi giày nữa.


      “Nhiễm Nhiễm, cậu định mang đôi giày này sao?” nhịn được, mở miệng hỏi.


      “Này có cái gì, chị em ta hôm nay nhất định phải ra ngoài câu đẹp trai, tại sao lại thể ăn mặc đẹp chứ?” Trong miệng Vu Nhiễm ngâm nga bài hát, giọng điệu nhàng, ngược lại tâm tình giống như rất tốt.


      Kỷ Niệm Sơ cạn lời, “ thôi, cậu vui vẻ tốt rồi, dù sao người lái xe cũng khôgn phải cậu.”


      Hai người lại ở nhà lúc rồi mới ra cửa, Kỷ Niệm Sơ lái chiếc Audi R8 màu xanh ngọc của , đầu tiên hai người dạo phố ở Quốc Tế Trung Ngân, quét sạch vòng từ xuống dưới, cho đến khi tay còn cầm được gì nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà thương thành.


      “Quả nhiên sảng khoái nhất là được tiêu tiền!” Vu Nhiễm xách túi, tâm tình rất tốt, cười tủm tỉm .


      Kỷ niệm Sơ cười cười, hai người tay kéo tay nhau, trêu chọc nhau ngừng đường .


      đến bãi đỗ xe, cua xe vòng rồi vòng để ra ngoài, lái xe rất nhanh, dẫm chân ga hết mức, phóng xe nhanh.


      Đây là chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi, gian cũng lớn, vào lúc Kỷ Niệm Sơ mở cửa sổ xe ra, cũng thả chậm tốc độ lại.


      Vu Nhiễm ngồi ở ghế phụ đưa bàn tay ra ngoài, gió thổi vào theo khe hở của cửa sổ xe, quay về phía cửa sổ, khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng, nước mắt chảy xuống. (Thôi, ở với KNS cả đời cũng được chị ơi, dẹp người thứ ba mang họ Hoắc qua bên )


      Kỷ Niệm Sơ thấy vậy, vươn tay ra kéo vào, đóng cửa sổ lại.


      “Đừng làm bậy.” thấp giọng .


      “Niệm Sơ, bây giờ tụi mình đâu?” Vu Nhiễm ngoan ngoãn ngồi xong, đột nhiên nghiêng người thò lại gần bên tai lớn tiếng


      Kỷ niệm Sơ thấy dáng vẻ này của , tâm tình cũng tốt lên ít, nhịn xuống lại cười, “Cậu muốn đâu nào?”


      …… Ừ, qua quán bar mới mở ở hồ bên kia .” Vu Nhiễm cười .


      Tác giả có lời muốn : Bác sĩ Hoắc ở chương trước muốn tìm đường chết


      Vì thế up nhiều thêm chương


      Gửi ngọt ngào cho mọi người


      lập tức lập tức phải truy vợ hỏa táng trận *nắm đấm*


      Ban ngày qua chỗ đó rồi, khí ở đó cũng rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, đứng ở cây cầu kia, gió đêm thổi bay bay nhất định rất mát, thấm vào ruột gan, ừ, đột nhiên rất muốn xem.


      “Được.”


      Hai người đường tới bên hồ, vẫn là cái quán bar xa hoa đó, tên là Thiên Ngâm, làm thẻ thành viên, công tác bảo mật cũng rất tốt, đem chìa khoá xe giao cho phục vụ của bãi đỗ xe, hai người liền vào cửa.


      “Nhiễm Nhiễm, cậu đến quán bar này rồi sao?” Kỷ Niệm Sơ hỏi.


      Vu Nhiễm lắc đầu, “Tớ chưa tới, nhưng tớ biết quán bar này, tuy vừa mới khai trương, nhưng rất nổi tiếng.”

      Mới 8 giờ tối, quán bar cũng nhiều người, nhưng cũng tính là ít, hai người tìm phòng ngồi xuống, lúc này Kỷ Niệm Sơ mới bắt đầu đánh gia mọi thứ xung quanh.


      Quán bar rất lớn, thiết kế cũng rất hợp lý, có mấy tầng, chính giữa là cái đài hình tròn, đài là dàn trống Jazz, bên cạnh mặt đất là các loại nhạc cụ bày rải rác, chắc là có người tới hát, nhưng mà người này còn chưa đến.


      Phía dưới sân khấu còn có cái sân nhảy hình nửa vòng tròn, nửa vòng tròn vây quanh cây cột.


      Nhìn ra bên ngoài vòng vây quanh đều là ghế lô, đều là ghế lô đơn, nhưng lúc mở cửa ra lại có thể thấy ràng cây cột* ở bên ngoài , có thể thiết kế phi thường nhân văn. (Mọi người à, văn miêu tả của tui có hạn, gặp edit đoạn này tui như chết sống lại, từ cây cột ở đây bản convert là trú đài, raw là 驻台 ai biết hãy chỉ tuii, thank you)


      Rượu được lên rất nhanh, Vu Nhiễm mở chai champagne rồi đổ ly cho mình, ngồi ở sô pha, cửa mở rộng ra hơn phân nửa, nhàng nhấp ngụm.


      Khắp nơi của quán bar đều chiếu ánh đèn năm màu, quỷ quyệt làm ánh mắt người ta mê ly, cái loại tinh tế này, nhợt nhạt này, biết tên chất lỏng được rót đầy trong ly rượu là gì, chậm rãi nuốt xuống.


      Vu Nhiễm từ lúc ngồi xuống xuống, liền ly rồi lại ly, hề tiết chế lại.


      Kỷ Niệm Sơ nhíu mày, tuy rằng tới bồi uống rượu, phát tiết tâm tình, nhưng cũng muốn uống thành như vậy.


      vốn định cướp lấy ly rượu trong tay ấy, có thể thấy được dáng vẻ khó chịu này của , cũng chỉ lẳng lặng nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, chuyện.

      biết khi nào, bên ngoài truyền đến giọng hát trầm thấp, Vu Nhiễm mơ màn liếc qua, ánh đèn tối tăm chiếu xuống làm nhìn thấy , nhưng từ hình dáng lại có thể mơ hồ nhìn ra là nam sinh trẻ tuổi.


      Nam sinh rất đẹp, đứng quay lưng về phía , trong ngực ôm cây ukele, trong miệng hát khúc tình ca nhàng mà du dương, so với mấy người đàn ông trang điểm trong hộp đêm, giống nhau. (nam sinh này… lẽ nào?!)


      Giống như… Giống như giống với Hoắc Chính Phàm năm đó.
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Hello mọi người, đáng lẽ ra qua tui up chương rồi, nhưng có từ tui tài nào hiểu nổi, hiểu nổi, nay tui up lên để tui hỏi mn coi dịch như thế nào.
      Last edited: 5/5/22
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111, Khủng Long2 others thích bài này.

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 34

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      lại nghĩ tới, lúc đó học ở đại học truyên truyền phim, sau khi kết thúc mình lang thang ở trong khuôn viên trường, đứng ở trước phòng thí nghiệm lâu, rất xa liếc mắt cái liền thấy .


      mặc cái áo sơ mi trắng tinh, quần dài là loại ở ven đường rẻ bèo đâu cũng thấy chỉ có 50 tệ, nhưng vẫn như cũ ngăn lại được khí chất sạch của nhưng cũng là cái loại này, ôm quyển sách, mơ hồ con đường dài trong sân trường chậm rãi tới, mặt mày tuấn lãng, biểu tình chuyên chú, đúng là gu của mị.


      Liếc mắt cái, chỉ cần cái liếc mắt này thôi, liền vạn kiếp bất phục từ đây.


      “Đừng…… Đừng làm ở đây, ngày mai tôi còn làm ở bệnh viện nữa.” Phòng thuê cách vách truyền tới tiếng rên nhè , thành mềm mềm mại, làm say lòng người, câu tâm người khác ngứa. (Ở bệnh viện, có lẽ nào.. là VTH kh)


      Kỷ Niệm Sơ nhíu nhíu mày, rót cho mình ly rượu, cạn lời : “Chuyện này mà cũng làm được à?”


      Con mẹ nó đúng là gặp quỷ mà, lúc trước có người xô cửa ở toilet, bây giờ ngay cả ghế lô của quán bar cũng nghe được à? Toilet còn chưa tính, mà quán bar nhiều người như vậy, lá gan cũng đủ lớn ghê.


      Hơn nữa này quán bar thuê phòng cách cũng quá kém ? Hơn nữa chất lương ở chỗ phòng cho thuê này của quán bar cũng kém quá chứ.


      Kỷ Niệm Sơ vừa muốn đóng cửa lại, Vu Nhiễm liền bắt lấy tay , “Từ từ.”


      “Sao vậy?” nhướng mày, khó hiểu hỏi.


      thanh ở cách vách nghe rất quen.” Vu Nhiễm vừa mới nghe được thanh kia, cả người nổi da gà, nháy mắt cảm cũng tỉnh táo vài phần.


      Kỷ niệm Sơ , nhàng cau mày, chỉ thấy Vu Nhiễm đưa mắt quét qua ghế lô vài vòng, đột nhiên hưng phấn , “ Ở có cái cửa sổ , tớ mở ra nhìn xem.”


      “Như vậy cũng tốt lắm đâu…”


      “Có cái gì mà tốt chứ, hơn nữa, sao tớ lại cảm thấy thanh này nghe giống cái tên trà xanh kia quá, có khi là cái đồ kỹ nữ đó?” Vu Nhiễm chút nào để ý , chậm rãi đứng lên, cởi giày ra dẫm sô pha, đưa tay liền mở cửa sổ cùng ra.


      Cửa sổ này chắc dùng để thông gió, cũng biết nó có khoá lại , nếu thể mở ra, vậy phải nghĩ ra biện pháp khác.


      Kỷ Niệm Sơ vừa định gì đó dừng lại chút, cứng rắn nuốt xuống, là bác sĩ mà đâm ở sau lưng cậu ấy?


      Vu Nhiễm đứng ở sô pha nhón mũi chân, cẩn thận từng li từng tí thử tử, lập tức mở cửa sổ ra.


      Quả nhiên, thấy ngừoi phụ nữ ngồi đối diện về hướng , đôi mắt hơi híp lại, khuôn mặt trắng nõn thanh tú đều là ửng hồng, cả người cuộn ở sô pha, bị đè. Là người đàn ông, che khuất hơn phân nửa thân hình của ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.


      Người đàn ông đưa lưng về phía , dáng người mơ hồ có chút mập, tóc thưa thớt, bên hông đè thấp xuống, tuy thấy ràng, nhưng có thể nhận ra được tuổi tác cũng rất lớn.


      Trời ơi, con mẹ nó đúng là Vưu Thi Hoài rồi.


      Bóng lưng của người đàn ông này cũng cỡ 40 ? Đây là loại người giàu? Khó trách có tiền mua tin xấu bôi đen .


      Người đàn bà này, hôm nay để vừa vặn bắt được, Vu Nhiễm vội vàng quay đầu lại, với Kỷ Niệm Sơ, “Đưa điện thoại cho tớ.”


      Kỷ Niệm Sơ vừa nghe biết định làm gì, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa , Vu Nhiễm ngồi xổm xuống cầm điện thoại, rồi đứng dậy hướng về phía cửa sổ chụp liên tục, mới vừa bấm nút, điện thoại liền “Răng rắc” vài tiếng, làm sợ tới mức lập tức ngã từ ghế sô pha xuống.


      “Ai?” Người đàn ông nghe vậy lập tức hét lớn tiếng, hoảng loạn xoay người lại, mà cái gì cũng phát , chỉ nghe được tiếng ‘rầm’ ở cách vách.


      Ngay sau đó Vưu Thi Hoài cũng hét lên tiếng, lập tức run rẩy mặc quần áo, sau đó nước mắt từ trong hốc mắt cũng chảy xuống, trong lòng hoảng loạn thôi.


      Nàng nhìn vòng xung quanh căn phòng, cuối cùng cũng phát ra đối diện với cây quạt đầu cái cửa sổ , rất , nhìn kỹ phát ra, vươn tay chỉ vào, “Vương… Vương phó, ở đó có cái cửa sổ.”


      Người đàn ông cũng mặc xong quần áo, cũng thèm liếc mắt nhìn Vưu Thi Hoà cái, nhìn lướt qua cửa sổ, trực tiếp hừ lạnh tiếng đẩy cửa ra, định vào phòng cách.


      Kỷ Niệm Sơ và Vu Nhiễm cũng vừa mới đội nón mang khẩu trang xong, bởi vì đây là giày cao gót, cũng mang mà cầm lên đẩy cửa ra tẩu thoát.


      Lúc này Vương phó cũng vừa vặn đuổi kịp, thấy hai chạy nhanh ở hành lang, chân mang giày, tay xách theo đôi cao gót.


      chạy theo hai bước liền dừng lại, thở hổn hển từng đợt từng đợt, đỡ lấy bên tường, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, giận giữ hét, “Chặn cửa cho tôi hai người mặc váy đỏ, còn người mặc áo khoác trắng, nhanh lên!”


      Vu Nhiễm làm loạn xong y, cũng tỉnh hoàn toàn rồi, nhưng mà bởi vì mới uống rượu xong, mặt còn mang theo khô nóng, mặt ửng hồng lên.


      Vừa nhịn được cười vừa lôi kéo Kỷ Niệm Sơ chạy, hai người chạy ngang qua người phục vụ, gió cũng thổi lên, nahnh đến mức gió cũng thổi lên, thậm chí xốc được cái nón của người phục vụ lên luôn.


      Người phục vụ trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng chạy như bay của hai người, nhất thời có chút mờ mịt.


      lát sau


      “Cái đờ mờ, quán bar này sao lớn như vậy, con mẹ nó giống y chang mê cung!” Vu Nhiễm gục xuống , thở hổn hển mà chạy, lôi kéo Kỷ Niệm Sơ chạy vài vòng cũng nhìn thấy cửa ra, đây cũng là lần đầu tiên tới, căn bản cũng biết đâu về đâu.

      ra Kỷ Niệm Sơ chạy cũng quá mệt mỏi, ngày thường đều tập thể dục, cho nên còn khá tốt, hai người chạy cũng quên luôn chuyện vừa xảy ra, thấy ai đuổi theo ngừng lại, vừa mới dừng lại thở hổn hển hai hơi, phía sau liền truyền tới vài thanh.
      “Đừng chạy!”
      “Fuck!” Vu Nhiễm vừa cầm giày vừa chạy nhanh về phía trước, hai người nháo ra động tĩnh cũng , khiến cho ít người liếc mắt nhìn.

      Người phía sau vẫn gắt gao đuổi theo, Vu Nhiễm cũng chạy như aby về phía trước, trong lòng hối hận vạn lần, quả thực vừa lừa được chị em lại tự đào hố cho chính mình, vì sao lại tắt thanh của chụp hình, bị người khác tóm được cũng sao, nhưng mà thân phận của hai người rất là tiện.

      Nếu như bị tài khoản marketing và truyền thông biết được viết loạn, rốt cuộc, hai người chạy vòng rồi vòng cũng tìm được đường ra, giống như gặp được hy vọng ánh sáng nơi cuối chân trời, lúc chạy ra, phía sau đột nhiên có người giữ chặt lại.

      Kỷ NIệm Sơ thấy vậy, phản xạ có điều kiện xoay người cho bọn họ cú đá, người nọ hét lên tiếng, Vu Nhiễm lui về phía sau hai bước, quay đầu nhìn nhìn, mấy ngườ vừa mới đuổi theo cũng chạy tới.

      Xung quanh vây rất nhiều người, mấy người vừa đuổi theo các cũng vây quanh lại, trong đó có người đàn ông gọi điện thoại, “Vương phó, bắt được người rồi, ở ngay cửa.”
      Kỷ Niệm Sơ và Vu Nhiễm liếc nhau, trao đổi ánh mắt, bên cạnh vang lên giọng nữ quen thuộc truyền tới, “ quả nhiên là !”

      Vu Nhiễm quay đầu lại, thấy Vưu Thi Hoài từ trong đám ngừoi ra, vẻ mặt đầy nước mắt nhìn chằm chằm mình, người khác đều sôi nổi vây xem, lại biết xảy ra chuyện gì, giọng nghị luận.

      Vốn dĩ Vưu Thi Hoài há mồm muốn ra thân phận của Vu Nhiễm, rốt cuộc thân phận của ấy cũng khôg giốgn mình, ấy là người của công chúng, khi ra tuyệt đối bị chỉ trích, đối với danh dự ảnh hưởng nghiêm trọng.

      Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ nhược điểm của mình ở trong tay Vu Nhiễm, căn bản cũng có biện pháp mở miệng, cũng có khả năng , khi ảnh chụp của mình mà bị tung ra, mình tiêu luôn.

      Vu Nhiễm mang khẩu trang đội nón kín mít, cười lạnh tiếng, vậy cũng có thể nhận ra mình? Cũng là trâu. Bò.

      cũng biết Vưu Thi Hoài dám ra thân phận của mình, cười nhạo tiếng, “Ơ, trùng hợp.”

      “Mẹ nó, giúp ông đem hai người này !” người đàn ông từ trong đám người chen vào, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi .

      Kỷ Niệm Sơ giương mắt liếc nhìn người nọ cái, ục ịch béo lùn, đầu cũng trọc lóc, lúc chuyên mặt vừa dữ tợn vừa run rẩy.

      cổ tay đeo cái đồng hồ to bằng vàng, trông cực kỳ tài đại khí thô* trong bóng đêm lờ mờ này, thở hổn hển phân phối người phía sau. (tiền nhiều như nước)

      thở dài, thấp giọng bấc đắc dĩ hướng về phía Vu Nhiễm , “Nhìn cậu gây ra chuyện tốt gì kìa.”
      Vu Nhiễm biết cũng sinh khí, nhìn gương mặt Vưu Thi Hoài với đôi môi đỏ bừng, nhớ tới vừa rồi bị con mập bóng nhờn kia hôn qua, liền nhịn được cười ra tiếng, con mẹ nó có phải cũng bị hôn ở dưới rồi ?


      Tiếng cười này của Vu Nhiễm cũng tính là lớn, nhưng cũng , người xung quanh đều nghe ràng.


      Sắc mặt Vương phó càng thêm khó coi, khuôn mặt bóng nhờn, sắc mặt biến hóa liên tục, đôi mắt nhìn chằm chằm Vu Nhiễm, tròng mắt như muốn lòi ra.


      “Còn đợi cái gì? Đợi tôi mang hả?!” Ông quay đầu hướng về phía người sau lưng hung tợn gào lên.


      “Dạ dạ dạ.” Mấy người phía sau ngừng gật đầu, vội vàng tiến lên, định duỗi tay bắt lấy hai người.


      Lúc này trong đám người đột nhiên có nam sinh ra, tuổi rất trẻ, hình như mới hai mươi tuổi đầu, trong ngực còn ôm cây Ukele, tay khác ngăn lại động tác của người đàn ông chuẩn bị bắt lấy Vu Nhiễm, nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì vậy?”


      Vương phó thấy đột nhiên có người nam ra, còn trẻ như vậy xen vào chuyện cuả , tức khắc tức giận đến sôi máu, chút khách khí : “Liên quan gì tới mày?”


      Hai người đàn bà này dám chụp hình , hôm nay nhất định phải đem hai người này , ít nhất phải lấy lại được tấm hình trong điện thoại, nếu ảnh chụp bị tung ra ngoài, vậy cũng luôn.


      Người nam sinh kia đưa cây Ukele trong ngực cho Vu Nhiễm, chắn trước mặt Vu Nhiễm, giọng trong trẻo sạch , “Tuy phải chuyện của tôi, nhưng mấy người là đàn ông mà đối với hai người phụ nữ như vậy, còn gì là bản lĩnh?”


      Vu Nhiễm thấy bóng lưng của , có chút nghi hoặc, cảm thấy giọng này có chút quen tai, dùng khuỷu tay chạm đụng vào người nam sinh ở trước mặt mình, giọng hỏi: “Em trai, em là vị thành niên rồi đúng ?”


      “Trước tiên chị đừng hỏi gì cả, chạy nhanh .”


      Tống Hoài nghe vậy quay lại nhìn về phía cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề sáng bóng, có chút thẹn thùng giọng , “Em hai mươi tuổi rồi, sớm trưởng thành.”


      Lúc xoay người lại Vu Nhiễm mới nhìn thấy mặt … Đây phải là cậu nhóc mới gặp hồi chiều ở cầu sao?


      Còn tưởng mình muốn nhảy xuống nước……


      Đứa trẻ này nhận ra mình nên mới giải vây cho mình? Mặc kệ là ai thấy việc chính nghĩa nên mới làm?


      “Thằng nhóc này mày chỉ là thằng hát rong thôi, biết ông là ai , biến nhanh !” Vương phó bắt đầu điên lên, chỉ vào mũi mắng.


      Đâu ngờ tuy Tống Hoài còn trẻ, nhưng tính tình cũng rất mạnh, đứng ở trước mặt hai người, mặt mày lạnh lẽo, hề có ý định ra, “Hôm nay ông đừng mong đưa hai người này .”


      Vu Nhiễm muốn kéo Tống Hoài ra để chính mình giải quyết, người bên cạnh lại đột nhiên tiến tới bên người Vương Phó, mấy câu ở bên tai , sắc mẳt Vương Phó ngày càng khó coi, nghe được câu cuối hận thể dậm chân.


      Cuối cùng sắc mặt trầm trừng mấy người đó, cam lòng hừ lạnh tiếng, “ chỉ phải sắc mặt trầm trừng mắt nhìn liếc mắt cái mấy người, cam lòng hừ lạnh tiếng, “Được thôi, chờ đó, hai người các tốt nhất quản cái miệng mình


      xong, mang theo đống người nghênh ngang mà .


      Chỉ còn lại có Vưu Thi Hoài đứng tại chỗ, bị dáng cắn môi ướt át mà rơi lệ, làm cho người khác cảm thấy vô cùng đau lòng và thương xót.


      Vu Nhiễm đến trước mặt , ha hả cười tiếng, lại đánh giá từ xuống dưới, cười hì hì : “Bác sĩ Vưu cũng tệ nha, khó trách có nhiều tiền để mua thuỷ quân bôi đen tôi, nguyên lai là ở gần với cái loại người giàu.”


      “Đáng tiếc kẻ lắm tiền đó của , bây giờ cũng bỏ rồi, chậc chậc chậc.”


      Cả người Vưu Thi Hoài phát run, trong lòng lạnh lẽo giống như băng, run môi, “ muốn thế nào?”


      “Tôi muốn thế nào?” Vu Nhiễm cười lạnh tiếng, trả lời hỏi ngược lại, “ xem tôi muốn thế nào?”


      “Đương nhiên làm nhục , đưa ảnh chụp của cho mấy người ở bệnh viên,mỗi người bức, cảm thấy chuyện này… thế nào?”


      Vưu Thi Hoài khuất nhục nhìn , đưa tay lôi kéo tay áo của , mặt đầy nước mắt, cơ hồ là cầu xin, “Cầu xin , đừng tung ra, huỷ hoại tôi mất, tôi còn chưa làm xong nghiên cứu… xin .”


      “Về sau tôi… bao giờ tìm bác sĩ Hoắc nữa, chỉ cần buông tha tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng làm được…” năng lộn xộn, chỉ hận thể lập tức quỳ xuống tại chỗ trước mặt Vu Nhiễm.


      Vu Nhiễm thấy bộ dạng này của phiền lòng vô cùng, tuỳ ý xua tay, “Để xem tâm trạng tôi thế nào, nhanh , thấy tôi bực mình.”


      Vưu Thi Hoài còn muốn cái gì đó, Vu Nhiễm liền kiên nhẫn xoay người, đưa lưng về phía , ràng muốn nhìn bộ dáng của mình.


      nhìn bóng lưng Vu Nhiễm, ánh mắt tràn đầy oán hận, cuối cùng vẫn là xoay người .


      Tống Hoài thấy mọi người đều rồi, hướng về phía hai người cười cười, người rốt cuộc đều rồi, hướng hai người cười cười, “ sao chứ?”


      Nụ cừoi của thực ấm áp, đáy lòng Vu Nhiễm dâng lên cảm giác khó tả, sau đó vỗ vai , “Aizz, cậu có thể có sao á.”


      xong lại đánh giá từ dưới lên vài lần, “Hát ở quán bar? Người mới vừa hát ở đài là cậu sao?”


      Tống Hoài gật đầu, ngượng ngùng chỉ vào quán bar bên trong, giọng hỏi: “Bọn họ hết rồi, tạm thời đến nữa, có muốn vào ngồi , em hát cho mấy chị nghe bài.”


      Kỷ Niệm Sơ bị lăn lộn vậy, vốn dĩ có chút mệt mỏi, nhìn thấy Vu Nhiễm có ý định muốn vào, cũng nghĩ phá hứng thú của rồi nàng hứng thú, đành phải theo gật đầu.


      Mấy người theo vào quán bar, vẫn là ngồi ở cái ghế lô kia, rượu còn chưa uống xong bỏ chạy, bày ở bàn Vu Nhiễm vừa vào cửa, liền trực tiếp hỏi , “Kỳ cậu biết tôi tới đúng ?”


      Tống Hoài nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó gật đầu , ừ tiếng, xấu hổ dám ngẩng đầu nhìn .


      Kỷ Niệm Sơ nghe như lọt vào sương mù, “Hai người biết nhau?”


      Vu Nhiễm đóng cửa lại sau đó tháo kinh râm xuống, ném ở bàn vang ‘cạch’ tiếng, “Đâu chỉ quen biết.”


      Tống Hoài nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lại lại cúi đầu, nhịn xuống lại trộm giương mắt nhìn , Kỷ Niệm Sơ giống như cũng nhận ra được, thấy bộ dạng này của , nhịn được cười ra tiếng.


      “Chính là người mà hồi chiều tớ nghĩ quẩn, chỉ là tớ đứng ở cầu ngắm phong cảnh thôi mà, thiếu chút nữa bị kéo ngã xuống đất.” Vu Nhiễm nâng ly rượu trước mặt lên, rót trước mặt rượu, uống ngụm lớn , “Cái người phụ nữ Vưu Thi Hoài nữ, tớ đúng là đánh giá cao ta mà, cho rằng cái gì mà nữ bác sĩ thanh cao, con mẹ nó, bái phục , loại lão già này mà cũng có thể nằm dưới thân được sao?”


      “Cậu tên gì? Còn chưa biết tên cậu.” đột nhiên hỏi.


      Tống Hoài thành trả lời , “Em tên là Tống Hoài."
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Mặc dù tui up hai chương liên tục nhưng chủ yếu tui chia ra tám nhảm với mọi người vì tui biết tui nhảm nhiều chương quá mọi người cũng lừoi đọc.
      Last edited: 5/5/22
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11115 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :