1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 27
      Tác giả: Sơ Dữ
      Editor: VịtK


      Hành lang rất dài, liếc mắt cái cũng thấy được điểm cuối, xung quanh sạch , nhìn ra được có người quét tước qua rồi, trung tràn ngập vị xạ hương nhàn nhạt, mang lại cảm giác hương vị trầm tĩnh cổ xưa.

      nồng cũng nhạt, kỳ cũng khó ngửi, nhưng thíhc.

      Mấy người đến cửa, người hầu quay đầu lại nhìn hai người hơi gật đầu, lúc này mới giơ tay gõ cửa.

      Kỷ Niệm Sơ vào cửa, liền cảm giác được có vài ánh mắt nhìn về phía này, đương nhiên, còn có sếp lớn lâu gặp.

      Thấy mình lại phiền, giữa chân mày nhảy nhảy, muốn nhìn ta.

      Nhớ tới cuộc gọi ngày đó, cũng biết ta rốt cuộc ở cạnh ai, làm loạn cùng với nữ minh tinh nào. Quan hệ cũng được, bây giờ cư nhiên đàn ông cũng buông tha sao?

      ra Cảnh Phí cũng chưa phát giác ra, da mặt dày đặt mông ngồi xuống kế bên cạnh Kỷ Niệm Sơ hướng về phía chỉ người đối diện, cười , “Đến, giới thiệu với chút, vị này chính là thái tử gia của công ty quốc tế Trung Ngân, Lục Lê.”

      Kỷ Niệm Sơ đứng lên, đưa mắt nhìn người kia nhiều lắm, đối với người đó nhàng cuối đầu cái, “Chào ngài, Lục tiên sinh.”

      “Chào .” Ngón tay thon dài của người đàn ông nhàng gõ mặt bàn, cười trả lời .

      .

      Lục Lê lười biếng dựa vào ghế, rất có hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, quả nhiên giống như đúc tưởng tượng của , , so với tưởng tượng của còn muốn đẹp hơn.

      Tóc dài, làn da trắng, dáng người cao gầy so với các nữ minh tinh, nhưng quá và yếu ớt.

      ràng chỉ ăn mặc đơn giản là váy màu trắng cùng với áo, với người đại diện tới đây để chuyện hợp tác, nhưng bản thân lại như chút nào để ý, biểu tình lãnh đạm chút nào để ý làm người khác nhìn thấy thuần khiết, mê người. Cực kỳ quyến rũ.

      Kỷ Niệm Sơ ngồi xuống lại, Quý Chân về lịch trình với người phụ trách bên cạnh, cúi đầu uống trà, lại cảm giác được ánh mắt nóng rực kia chưa từng rời , vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, hề cố kỵ.

      khẽ cau mày, chịu đựng được ánh mắt như vậy, lại chỉ nghe người kia thấp giọng cười cười, “Sao vậy? Là do tôi lớn lên doạ người sao, từ khi tiến vào Kỷ tiểu thư còn chưa cho tôi cái liếc mắt nữa.”

      Kỷ Niệm Sơ cừoi lắc đầu, “Sao có thể vậy được.”

      vừa vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông giật mình.

      Này… Này con mẹ nó phải người đàn ông ngày đó đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ sao? giật giật khoé miệng, có chút cạn lời.

      Đây là thanh niên ngồi ở trong vòng Địa Trung Hải phá lệ đẹp mắt.

      Tuy rằng người đàn ông ngồi, nhưng có thể nhìn ra được vóc dáng rất cao, làn da cũng rất trắng, phải là dạng trắng khoẻ mạnh, mà hình như là cái loại trắng mà gần như ốm yếu. (Chị miêu tả trai)

      Ngũ quan quá mức tinh xảo, thậm chí có thể dùng từ diễm để hình dung, thân tây trang màu đen, áo sơ mi trước ngực thắt nút lỏng leo chỉ chừa ba nút cùng, lộ ra mảng ngực trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo như ngọc.

      bàn tay chống cầm, bàn tay khác gõ từng chút từng chút bàn, ngón tay thon dài đeo chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc trong suốt, , cả người thoạt nhìn vừa diễm vừa sang trọng.

      Giống như ý thức được ánh mắt của chính mình đúng, Kỷ Niệm Sơ đem ánh mắt dời .

      Lục Lê nhướng mày cười cười, vừa rồi ràng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của , ràng nhận ra mình, hoặc là gặp đâu đó.

      Ngày đó ở toilet, có lẽ thấy được mình.

      “Tôi xem phim của , hưởng ứng lần này tồi, diễn tốt lắm.” Lục Lê bưng trà lên nhàn nhạt uống ngụm, trong mắt tràn đầy thần sắc nghiền ngẫm, “Lần này công ty Trung Ngân tính là đầu tư bộ phim về đề tài chữa bệnh và chăm sóc, nữ chính chọn rồi, là Mật Dương, diễn nữ phụ, thấy sao?”

      Mật Dương? Quý Chân nghe thấy cái tên này xong đôi mắt sáng lên, Mật Dương, nếu Vu Nhiễm là tam kim ảnh hậu trong nước, Mật Dương chính là ảnh hậu lớn của quốc tế, hai người quả thực phải là cùng cấp bậc, độ nổi tiếng này, tin được.

      Nếu Kỷ Niệm Sơ có thể cùng ấy cùng nhau đóng phim, vậy quả thực, đây tuyệt đối là cơ hội tốt để tiến quân vào màn ảnh rộng.

      Sau khi Kỷ Niệm Sơ nghe xong lại vui vẻ như vậy, phải về phân lượng và độ nổi tiếng của Mật Dương, chỉ là mới vừa đóng qua bộ phim, bây giờ lại đột nhiên diễn chung với quốc tế đại ảnh hậu?

      Có phải chuyện này nhanh quá rồi ?
      Hơn nữa, trước nay tin có chuyện miếng bánh từ trời rớt xuống.

      Tâm lý còn do dự, Quý Chân cũng trả lời, đứng lên vẻ mặt đầy ý cười nhìn Lục Lê, “ cảm ơn Lục công tử cho chúng tôi cơ hội này, căn cứ vào biểu lần này của Niệm Sơ, lần sau nhất định càng làm tốt hơn, phụ lòng tín nhiệm của công ty.”

      “Đương nhiên, tôi tin tưởng .” Lục Lê khẽ cười tiếng, thưởng thức trong tay chiếc nhẫn ngọc trong tay.

      Kỷ Niệm Sơ có chút thích bầu khí này, hướng về phía mọi người cười cười, “Xin lỗi, tôi toilet chút.”

      Lục Lê nhìn chằm chằm bóng dáng rời của , đột nhiên giơ tay sờ sờ khoé môi, tràn ra tia cười nghiền ngẫm, “Tôi cũng toilet.”

      Chỉ còn lại mấy người phụ trách và sếp tổng hai mặt nhìn nhau, chỉ có người trợ lý mới vừa đứng bên cạnh Lục Lê hề kinh ngạc, đối với người bên cạnh lộ ra biểu tình khinh thường.

      Có cái gì mà kinh ngạc chứ, nhiều năm như vậy, phụ nữ bên cạnh lão bản chưa đủ nhiều hay sao? Coi trọng cái minh tinh này có là gì chứ?

      Kỷ Niệm Sơ mới vừa từ toilet ra, chỉ thấy Lục Lê chờ sẵn ở cửa, nhướng mày, vòng qua người , người đàn ông khẽ cười tiếng, cũng theo phương hướng của , chặn đường của .

      bên kia, liền chắn bên kia.

      bực mình, dứt khoát luôn, lập tức dừng lại nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt bình tĩnh, “Lục công tử, muốn làm gì?” trang chính chủ vạn tuế vạn tuế https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-26-78.34525/

      “Tìm được rồi.” Lục Lê nhìn , giọng cười, trong mắt mang theo hưng phấn.

      Khoé miệng Kỷ Niệm Sơ tràn ra tia cười lạnh, “Tôi phát , Lục thiếu gia hình như đặc biệt thích những địa phương như nhà vệ sinh.”

      Lục Lê cũng tức giận, khoé miệng nhàng cong lên, “Qủa nhiên còn nhớ tôi.”

      “Đương nhiên nhớ .” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt trả lời, đợi Lục Lê mở miệng, lại tiếp, “Lục thiếu tìm tôi có chuyện gì thẳng, cần phải quanh co lòng vòng đâu.”

      “Chậc chậc, lạnh nhạt nha.” Hứng thú trong mắt Lục Lê ngày càng nồng đậm, giống như phát ra đồ vật tốt, “Thú vị, nhưng tôi thích.”
      “?”

      Kỷ Niệm Sơ giương mắt, giống như nhìn chằm chằm bệnh nhân tâm thần, đột nhiên cười, “ muốn cua tôi?”

      Tựa hồ Lục Lê có chút kinh nhạc trực tiếp như vậy, bất quá rất nhanh liền cười , “Ừ? Tôi muốn cua , thế nào?”

      Kỷ Niệm Sơ thằng, “Ngày đó ở nhà vệ sinh nữ người tông cửa là , Lục thiếu cảm thấy chưa đủ kích thích, bây giờ còn nghĩ chơi mấy kiểu đa dạng mới à?”

      sao, là tôi.” Lục Lê hào phóng thừa nhận, “ biết? Khó trách Lương Trừ ngày đó vẫn luôn thất thần, quan hệ hai ngừoi bây giờ cũng tốt, nguyên lai sợ làm chuyện gì sau lưng ấy.”
      Lương Trừ?

      Bây giờ đổi lại Kỷ Niệm Sơ ngây người chớp mắt cái, lau, ngày đó ở trong WC người tông cửa chính là cùng Lương Trừ?

      Ngày đó lúc ra từ trong toilet, rất xa nhìn thấy Lục Lê liếc mắt cái, lại chưa thấy được người phụ nữ đó, chỉ cảm thấy giọng của người đó có chút quen tai, cũng nghĩ tới đó là giọng của Lương Trừ.

      Cư nhiên là Lương Trừ? Khó trách ngày đó loáng thoáng nghe thấy tên Cảnh Phí.

      đọt nhiên có chút đồng tình với Cảnh Phí, khó trách muốn ra ngoài uống rượu cua đàn ông, ra là bị người ta cắm sừng, mượn rượu tiêu sầu?

      Lục lê cười chút nào ngoài ý muốn, “Tôi biết quan hệ của và Lương Trừ tốt, ấy cũng biết , bất quá ấy cũng phải là người tốt gì, cẩn thận ấy ở sau lưng đâm .”

      “Vì cái gì lại muốn cho tôi biết, ta phải người của sao?” Kỷ Niệm Sơ hỏi lại.

      “Cái gì mà là nguời của tôi, lời cũng nên bậy. Chỉ là làm lần mà thôi, mà cũng là người của tôi được sao?” Lục Lê cười nhạo , giọng điệu tùy tiện chút nào để ý.

      ấy có phải hay cũng liên quan tới tôi, nếu Lục công tử là vì phao tôi mới đưa vai diễn phụ của bộ phim kia cho tôi, vậy tôi đây cũng cần.” Kỷ Niệm Sơ có chút kiên nhẫn, nhìn nhàn nhạt xong, từ khe hở bên cạnh qua.

      Lúc này Lục Lê cũng cản , ở phía sau cừoi , “Đây là cơ hội tốt để tiến quân vào điện ảnh, xác định cần?”

      Bước chân của Kỷ Niệm Sơ dừng lại chút, quay đầu lại, môi khẽ mở, “ cần, đưa vai đấy cho Lương Trừ , chắc ấy hẳn là rất vui lòng.”

      Lục Lê nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay của Kỷ Niệm Sơ, xoay người lại, tay chống tường, vây Kỷ Niệm Sơ ở trong tường, cuối xuống nhìn gương mặt trắng nõn kia, hướng về phía tai thổi khí, giọng điệu ngả ngớn, “Nhưng tôi chỉ nghĩ muốn cho thôi làm sao bây giờ?”

      Lúc này Kỷ Niệm Sơ quả nhịn được nữa, cúi đầu chuẩn bị dùng sức từ đôi bàn chân, chuẩn bị trực tiếp cho cú.

      Đột nhiên áp bách trước mặt còn nữa, ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy người đàn ông đưa lưng về phía , đánh quyền về phía Lục Lê, chút do dự.

      Lục Lê sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, hai người lao vào đánh nhau, Kỷ Niệm Sơ nhận ra bóng dáng của , thấp giọng gọi , “Luật sư Bùi.”

      Bùi Lương Thành nghe vậy quay đầu lại nhìn cái, rất nhanh quay đầu lại, lập tức về phía trước bước, kiềm lại cánh tay của Lục Lê, đè ở phía sau, lại hung hăng đá chân.

      Lần này, Lục Lê bị đá bay ra xa.

      nhanh.

      Trong lòng Kỷ Niệm Sơ kinh ngạc cảm thán, đổi lại là , tốc độ phản ứng cũng thể nhanh được như vậy.

      Lục Lê ghé vào tấm thảm dày, sờ khoé miệng dính máu, nhếch môi cười, “Bùi nhị thiếu biệt lai vô dạng*, vừa gặp nhau cho tôi kinh hỉ lớn như vậy, cũng thàn nhẫn.” ("Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là bệnh tật, lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày gặp lại.)

      Bùi Lương Thành lời nhìn chằm chằm tay nửa ngày, vừa mới dùng tay nào chạm vào Niệm Sơ?

      Tay trái sao, đúng, là tay trái.

      Hai mắt hằn lên màu đỏ lại lần nữa về phía trước, tìm vòng xung quanh, cầm bình chữa cháy ở cuối hành lang, liền xông tới muốn đập vào cánh tay của Lục Lê. (Chí vãi)

      Kỷ Niệm Sơ kinh hãi, phản ứng biết muốn làm gì, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay , lớn tiếng , “Đừng.”

      Đáng tiếc chậm bước, đập trúng rồi, chẳng qua là do Kỷ Niệm Sơ lôi kéo, nên lực đạo giảm bớt rất nhiều, vốn dĩ bình chữa cháy đập vào cánh tay, ai ngờ nó chếch lên phần đầu, tạo ra thanh trầm vang.

      Máu đỏ tươi theo cái trán chảy xuống, tạo thành đường uốn lượt dài, khiến cho khuôn mặt vốn tái nhợt của Lục Lê càng thêm sợ hãi.

      Bùi Lương Thành nhìn thấy máu càng thêm hưng phấn, vốn chuẩn bị đập tiếp, nghe thấy giọng lúc này mới quay đầu nhìn lại, trong mắt ra vằn đỏ, tràn nghập điên cuồng hung ác và nham hiểm. (Mày đụng tới ai)

      Kỷ Niệm Sơ nhìm chằm chằm vết máu tay , ống tay áo cũng bị nhiễm hồng mảng, giọng hơi phát run, thấp giọng hỏi, “ làm sao vậy?”
      Bùi Lương Thành như vậy trước giờ chưa từng nhìn thấy qua, điên cuồng, thô bạo, hoàn toàn mất lý trí.

      Bùi Lương Thành nghe thấy giọng như bừng tỉnh khỏi mộng, thanh tỉnh chút, vội vàng đem bình chữa cháy tay đặt mặt đất, cúi đầu, giọng cực kỳ nhàng, “ có gì.”

      Động tĩnh bên này ồn ào rất lớn, rất nhanh liền có nhiều người lại, khiếp sợ nhìn cục diện trước mắt.

      Cảnh Phí và Quý Chân đều ra, trợ lý của Lục Lê từ xa thấy thân ảnh của sếp mình, sợ tới mức nhanh chóng từ ghế lô cửa chạy ra, thể tin nhìn Kỷ Niệm Sơ và người đàn ông bên cạnh kia, run rẩy móc điện thoại ra gọi gấp cho bác sĩ tư nhân lại khám.

      “Là … là đánh? .. có biết Lục thiếu là ai ?” Trợ lý chuyện điện thoại xong, run rẩy hơn nữa ngày, mới ngẩng đầu chỉ vào Bùi Lương Thành lắp bắp hỏi câu.

      Bùi Lương Thành gật đầu, giọng điệu nghe ra bất kì gợn sóng nào, “Biết.”

      Cảnh Phí càng giống như nhất cá đầu lưỡng cá đại*, tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng người hai người, thể trêu vào được đâu nha. (一个头两个大, nhất cá đầu lưỡng cá đại: thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi việc quá mức phiền phức, có cách nào giải quyết. nguồn: https://2u-lud.livejournal.com/135262.html ) truyện chỉ đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-26-78.34525/

      Lục Lê, thái tử gia của chuỗi công ty Trung Ngân quốc tế cả nước, mỗi năm đều là trong 20 nhân vật hàng đầu trong bảng xếp hạng tài sản hằng năm, thương nghiệp đế quốc Lục thị cường đại phát triển như mặt trời ban trưa, bây giờ càng phát triển ngừng, bay nhanh xây dựng thêm góp vốn.

      Nhưng tập đoàn Bùi thị tuy rằng phát triển nhanh như Lục thị, nhưng là vua của nhãn hiệu thương nghiệp lâu đời, lại là xí nghiệp gia tộc, quan hệ càng rắc rối phức tạp.

      Từ đời trước cũng tồn tại ở quốc nội, là trong những xí nghiệp lớn nhất cả nước, tồn tại nhiều năm cũng ngã, cho đến tại, cũng vẫn cứ là cái thần bí rồi lại dung bỏ qua gia tộc.

      Tâm Quý Chân ngã xuống đáy cốc, xong rồi, xong rồi, vậy là xong rồi, cũng coi như phải là nghệ sĩ nhà đánh, vậy như cũ vẫn thể thoát tội mình.

      Có khả năng tốt nhất chính là quay phim thành công, mà tệ nhất chắc chắn là ẽ bị công ty Trung Ngân và Lục thị tiếc thủ đoạn phong sát*. ("Phong sát" là thuật ngữ trong giới giải trí Hoa ngữ, dùng để chỉ những ngôi sao bị khán giả quay lưng, nghiệp gần như bị cản trở toàn tập, khó có cơ hội quay lại hoạt động showbiz vì vướng phải scandal hay lỗi lầm cực lớn nào đó.)

      ép chính mình phải kiềm lại cảm giác sắp bùng lên, hít sâu hơi, đến bên cạnh Kỷ Niệm Sơ, lôi kéo ống tay áo , thấp giọng hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy?”

      Ngừoi đàn ông này phải luật sư Bùi sao? Đem người ta đánh gì, làm hỏng tiền đồ của mình a.

      Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, giọng , “ có việc gì.”

      từ trong lúi lấy ra bao khăn giấy ướt, đưa cho Bùi Lương Thành, giọng điệu , “Lau lau.”

      Ánh mắt Bùi Lương Thành hơi tối lại, đưa tay tiếp nhận khăn giấy ướt của , tinh tế lau tay.

      Bầu khí xấu hổ mấy người ở đây cũng chưa dám lời nào, rất nhanh, bác sĩ tư nhân tới, thấy Lục Lê bị đánh thành cái dạng này kinh ngạc chớp mắt cái, nhanh chóng mang theo hòm thuốc tiến lên băng bó cho .
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Hello mọi người, xin lỗi mọi người về việc tui up chương trễ nha, tui tốt nghiệp rồi nên dạo này bận kiếm nhà nên quá là stress. Tui kiểm tra chương hơi vội, nên có lỗi chính tả nào mọi người nhớ nhắc tui nha. Khi nào tui ổn định đầy đủ tui up chương đều đặn nha. Chúc mọi người ngày tốt lành.
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11115 others thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 28
      Tác giả: Sơ Dữ
      Editor: VịtK

      Bác sĩ tư nhân vốn định mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng ai ở trong hành lang lên tiếng, khí có vẻ cực kỳ quỷ dị, vốn định có thể chuyển tới phòng trong để băng bó hay , nhưng lời tới miệng đều bị ông mạnh mẽ nuốt xuống.

      Lục Lê được người đỡ , lúc đến cuối hành lang, đột nhiên quay đầu nhìn Kỷ Niệm Sơ rồi nghiền ngẫm cười, “Tôi này, về bộ phim tôi chỉ nghĩ tới việc tìm , chúng ta ký hợp đồng , chờ tôi tìm .”

      Vốn dĩ con ngươi của Bùi Lương Thành nhạt xuống, giờ phút này có chút đỏ lên lại, lời nhìn bóng dáng rời của Lục Lê.

      Hồng nhan hoạ thuỷ.

      ------------------------

      Kỷ Niệm Sơ trở về nhà, trong đầu mơ màng lên đôi mắt đỏ bừng của Bùi Lương Thành.

      về với Bùi Lương Thành, còn nhớ lúc chuẩn bị vào cửa, Bùi Lương Thành gọi laị, làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm , ánh mắt vừa dài vừa sâu, lâu cũng mở miệng.

      hồi lâu, mới khẽ mở miệng, tiếng ngủ ngon.

      Rốt cuộc, rốt cuộc bị sao vậy?

      Tại sao lại như vậy?

      Kỷ Niệm Sơ vào cửa cũng bật đèn, vốn định ngồi sô pha lúc rồi trở về phòng ngủ, nhưng lại ngăn được ý niệm muốn ngủ, trợn to mắt ra, cuối cùng cũng nặng nề ngủ.

      biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, điện thoại đặt bàn trà chấn động vang lên tiếng ong ong, Kỷ Niệm Sơ bừng tỉnh trong nháy mắt, lấy điện thoại, bắt máy.

      “Niệm Sơ, bây giờ sao rồi? Nghe Lục thiếu bị thương , tôi sợ Lục thị muốn giết , cẩn thận chút.” Quý Chân giống như cố tình hạ thấp giọng chuyện với .

      Kỷ Niệm Sơ mang theo mệt mỏi hề , về phía cửa sổ ‘xoạt’ tiếng, đem bức màn kéo ra, sắc trời bên ngoài mông lung mới vừa sáng, có chút bừng tỉnh nhớ lại chuyện ngày hôm qua, ngủ sô pha cả đêm?

      “Tôi có thể có chuyện gì cơ chứ, nhưng ra Lục Lê có thể đem loại phiền toái cho luật sư Bùi hay ?” Kỷ Niệm Sơ hỏi .

      “Rất khó , tôi cũng biết, nhưng rất có khả năng.” Quý Chân trầm mặc lát, mới thấp giọng . “Bất quá luật sư Bùi thoạt nhìn ôn nhu, như thế nào lại biến thành người tàn nhẫn như vậy, doạ tôi rồi.”

      “Chúng ta ký hợp đồng với Lục thị rồi sao?” Kỷ Niệm Sơ đột nhiên hỏi.

      “Ký rồi, vào thời điểm chúng ta từ ghế lô ra, tôi nhìn hợp đồng cũng có vấn đề gì, liền ký với người phụ trách của bọn họ luôn.”

      Kỷ NIệm Sơ cầm điện thoại dừng chút, “Được, tôi biết.”

      Cúp máy xong, mới hậu tri hậu giác nhớ mở hotsearch Weibo ra xem, xếp hạng nhất hotsearch của Vu Nhiễm còn nữa, giờ treo ở 3 top đầu đều là về .

      #Kỹ thuật diễn của Kỷ Niệm Sơ#

      #Phòng bán vé Sinh Tử Gian#

      #Chúc Vi#

      Dạo quanh hotsearch vòng, có tin về Lục Lê và Bùi Lương Thành, thở dài nhõm hơi, may mà có.

      lại nghĩ tới chuyện Bùi Lương Thành đánh Lục Lê, câu đầu tiên Lục Lê mở miệng chính là Bùi nhị thiếu, Lục Lê là thái tử gia của công ty Trung Ngân, người quen biết khẳng định phải nhân vật đơn giản gì, liếc mắt cái cũng nhận ra.

      Bùi Lương Thành, rốt cuộc là ai? dám đánh Lục Lê như vậy, thân phận nhất định có thể chống lại , chừng có khi còn cao hơn. edit truyện rất mệt, copy truyện mệt nhưng nghiệp thấy ** nha bạn gì ơi https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-27-78.34525/

      Vốn định gọi điện thoại hỏi Kỷ Cẩm Dương giúp hỗ trợ tra ra chút, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, nếu Bùi Lương Thành có ý nghĩ cho mình nghe, rồi, cũng cần phải tra xét làm gì.

      Cũng tính ngủ tiếp nữa, Kỷ Niệm Sơ liền đứng dậy thay đồ, rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu mua cơm ăn sáng.

      Trong khoảng thời gian này bởi vì công việc, lâu rồi cũng dậy sớm ăn bữa sáng, vừa mới chuẩn bị ra cửa, điện thoại liền truyền tới thanh, bấm mở, là Bùi Lương Thành nhắn tới.

      [-: Chào buổi sáng.]

      cừoi cười, trả lời lại, [sơ tâm: Chào buổi sáng.]

      [-: Ăn sáng rồi sao?]

      [sơ tâm: Còn chưa, chuẩn bị xuống dứoi lầu mua.]

      vừa trả lời tin nhắn bao lâu, ngoài cửa liền truyền tới tiếng chuông, đứng dậy mở cửa, quả nhiên thấy Bùi Lương Thành đứng ở cửa, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu, hoàn toàn bất đồng với bộ dạng hôm qua.

      “Còn sớm.” cười, “Cùng xuống lầu mua bữa sáng ?”

      Bùi Lương Thành sửng sốt, ngau say đó rất nhanh trả lời, “Được.”

      Kỷ Niệm Sơ xong liền hắt xì cái, che mũi lại, vừa đóng cửa vừa xin lỗi, “Ngại quá, có khả năng là tôi bị cảm rồi.”

      Bùi Lương Thành cũng chỉ cười ôn hoà, “ sao cả.”

      xong, liền đưa tay giữ chặt , lòng bàn tay bao bọc lấy , thấp giọng , “Tay lạnh quá.” (Trời, flirting)

      Kỷ Niệm Sơ đơ toàn tập, xoay người nhìn , mặt đỏ bừng, đại não trống rỗng.

      Hai người mơ màng vào thang máy, Bùi Lương Thành đột nhiên mở miệng , “Hôm qua tôi doạ sao?”

      .” lắc đầu.

      “Vậy chán ghét tôi sao?” lại hỏi.

      cơ bản Kỷ Niệm Sơ chút nào do dự, rất nhanh trả lời, “Nếu là , tôi .”

      Bùi Lương Thành nghe vậy sửng sốt trong chớp mắt, vào lúc thang máy dừng ở lầu , đột nhiên ôm chặt, “ chán ghét tôi tốt rồi…”

      Cái ôm này của hề ấm áp tí nào, ngược lại, còn có chút lạnh lẽo, Kỷ Niệm Sơ ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng người , là mùi gỗ Tuyết Tùng* mà thích nhất, thanh thanh đạm đạm, mùi Tuyết Tùng hoà lẫn với mùi cây Hương Thảo, giống như trận mưa ghé qua cơn gió sáng sớm trong núi, dễ ngửi cực kỳ.

      (Để dễ hình dung và có thể ngửi được mùi hương cơ thể chú Bùi, tui xin mạn phép được CTRL A + CTRL V + CTRL C đoạn văn miêu tả này: Gỗ tuyết tùng có mùi hương gỗ độc đáo, vị cay lưu luyến và được dùng làm lớp hương nền trong nhiều chai nước hoa nổi tiếng. Gỗ tuyết tùng là trong những hương được sử dụng nhiều nhất, và được nhắc đến ít nhất là lần trong các tác phẩm nước hoa của mọi nhà thiết kế. nguồn: http://damode.net/go-tuye-t-tu-ng-mu-i-huong-quye-n-ru-d253861/, ra trang nào cũng như nhau à mn)

      thích mấy thứ nước hoa lung tung kia, lại chỉ mùi gỗ, bỗng nhiên ngực phát đau, giống như là có ký ức nào đó ùa về, vừa muốn ôm , lúc này cửa thang máy mở ra.

      Cửa thang máy mở ra chính là ông cụ, nhìn thấy hai người cũng cười tươi hớn hở, “Người trẻ tuổi bây giờ, là nhiệt tình.”

      Bùi Lương Thành sợ thân phận của Kỷ Niệm Sơ bị bại lộ, nhàng buông ra, dùng thân mình bảo vệ , che kín mít.

      Hai người đường cái, chân trời dần dần ra nắng sớm, trong tiểu khu có ít bác dắt chó dạo, mặt đều tràn ra tinh thần phấn chấn cười tươi.

      Bên ngoài tiểu khu bắt đầu xuất những quán ăn sáng, khói lửa mịt mù, sương sớm hai bên đường phả vào mặt hai người, giống như tất cả mọi thứ xuất vừa vặn tốt đẹp.

      Kỷ Niệm Sơ nhắm mặt lại, hít ngụm khí lớn mới mẻ, bên miệng tự giác lộ ra tươi cười, lâu thức dậy sớm như vậy, so với khí buổi tối tốt hơn nhiều.

      Bùi Lương Thành nhìn lộ ra nụ cười, cũng tự giác được mà cười, hai người nắm tay nhau chậm rãi tới, chuyện này nháy mắt quá mức tốt đẹp, làm cảm thấy những ngày tháng độc và khó khăn trước đó, trong nháy mắt có thể tha thứ hết thảy mọi chuyện.

      Hai người đến hai con đường ngay cửa tiểu khu, rất nhiều quầy bày bán sớm hơn chút, Bùi Lương Thành dừng trước cửa hàng bán bánh quẩy.

      Kỷ Niệm Sơ ngạc nhiên quay đầu hỏi , “ biết tôi thích ăn bánh quẩy?”

      Bùi Lương Thành nhìn đôi mắt của cười cười, “Đương nhiên biết rồi, hết thảy mọi chuyện trong suy nghĩ của tôi còn ràng hơn.”

      So với tưởng tượng em hơn.

      em đến điên cuồng.

      Khi nào… em mới , Niệm Sơ, cứu , cứu với, sắp thể nào kiềm chế được nữa rồi.

      Tình mạnh mẽ lại cố chấp này, cơ hồ muốn giết chết .

      ở cấp hai người trang bánh quẩy quán chủ nghe vậy đều cười, “ này, sao bạn trai biết con thích ăn cái gì cơ chứ.”

      Khoé miệng tươi cười của Bùi Lương Thành sâu thêm vài phần, Kỷ Niệm Sơ vốn định mở miệng làm , nhưng nhìn như vậy, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

      Hai ngừoi mua sữa đậu nành và bánh bao xong, chậm rãi về nhà, lúc từ thang máy ra, “Bùi Lương Thành hỏi, “ qua nhà ăn hay qua nhà tôi ăn?” chèn link rồi đó, người đọc tự biết đường mà lần https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-27-78.34525/

      Giọng điệu lúc hỏi của quá mức quen thuộc, giống như kiểu thân mật quá mức giữa các đôi tình nhân, đaị não dừng lại chút, rồi trả lời, “ tới nhà ăn .”

      “Được.” cười đến khoé miệng cong lên, đôi mắt sáng ngời, mặt mày vừa ôn nhu vừa đẹp.

      Đây là lần thứ hai Kỷ Niệm Sơ đến nhà , nhưng hai lần vào cửa này đều cho cảm nhận hoàn toàn khác, ngồi sô pha nhìn Bùi Lương Thành đứng bên bàn ăn cách đó xa, đem bữa sáng bày ra xong.

      Lại nghĩ tới lần đầu tiên xông vào nhà , lãnh đạm như vậy, lúc đó cơ hồ hờ hững với mình.

      Bây giờ nghĩ lại, đúng là cảm thấy thú vị.

      Kỷ Niệm Sơ nhịn được cười tiếng, Bùi Lương Thành ngước mặt lên nhìn thoáng qua bên này, “Có chuyện gì mà vui vậy?”

      nghĩ nhiều liền suy nghĩ trong lòng ra, giọng điệu còn mang theo ý cười khó nén, “Nhớ tới thời điểm lúc mới gặp , tôi xông vào nhà , khi đó hờ hững với tôi lắm, lãnh đạm nữa.”
      Bùi Lương Thành tiếp lời , “Tôi chiên trứng cho , chờ lát.”

      Kỷ Niệm Sơ nhìn cố ý lảng sang chuyện khác, đột nhiên nghĩ tới chuyện chơi xấu, sinh ra tâm tình muốn trêu chọc , nhìn bóng tiến vào phòng bếp, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

      Trộm tiến vào phòng bếp, Kỷ Niệm Sơ chân chậm rãi bước đến phía sau , chỉ thấy được bóng dáng hết sức chuyên chú mà chiên trứng.

      liếc mắt cái nhìn qua, chỉ thấy hai trái trứng cái chảo vàng óng, rắc ít tiêu đó, vặn lửa vừa đủ tốt, toả ra hương thơm bốn phía trong phòng bếp.

      Bùi Lương Thành tắt lửa, vừa muốn xoay người, bị Kỷ Niệm Sơ nhéo eo cái, cũng phản ứng rất nhanh, xoay người đưa tay kiềm lại, hai người cùng dựa vào ván cửa, áp sát , “Ừ? Định làm chuyện gì xấu?”

      mặt Kỷ NIệm Sơ nhất thời đỏ lên, chớp chớp mắt, trợn tròn mắt dối, “Trứng muốn khét rồi.”

      Bùi Lương Thành nghe xong cười, “Tôi tắt lửa rồi.”

      “Tôi định chọt lét , nào biết chuyện xấu còn thực được mà còn bị phát .” Kỷ Niệm Sơ cảm thấy bầu khí này quá mức ái muội, đầu rũ xuống .

      Bùi Lương Thành giơ tay sờ sợi tóc mềm mại của , khẽ cười , “Tôi có thể làm chuyện xấu với sao?”

      Kỷ Niệm Sơ giật mình, khuôn mặt bây giờ hoàn toàn đỏ, đẩy ra, “ được.”

      xong liền vòng qua ra khỏi phòng bếp, Bùi Lương Thành nhìn bóng dáng , thấp giọng cười cười, xoay người bưng dĩa trứng ra.

      Kỷ Niệm Sơ vỗ gương mặt mình, trong lòng thầm , tỉnh tỉnh, tỉnh lại, mình cần phải thèm khát thân thể của người ta như vậy chứ…

      Đấu tranh tư tưởng trong lòng còn chưa kết thúc, nghe thấy giọng Bùi Lương Thành vang lên đằng sau , lộ ra ý cười nồng đậm, “Chỉ cho mình làm chuyện xấu với tôi, còn tôi thể làm chuyện xấu với sao?”

      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy đầu càng cuối thấp xuống, bây giờ mới phản ứng lại, con mẹ nó mới vừa rồi mình mới hổ lang chi từ* đó sao?! ( lời hổ báo, lời gì đó nghe rất là dữ dằn, gây shock hoặc có sức tác động rất lớn)

      Bùi Lương Thành đến bên cạnh ngồi xuống, hướng về phía cười, “Giờ ăn nguội mất.”

      ‘hừ’ tiếng, xoay người sang chỗ khác, bắt đầu ăn sáng.

      Bùi Lương Thành thấy dáng vẻ này của , nhịn cười được, vừa muốn chuyện, điện thoại liền vang lên.

      Kỷ Niệm Sơ tưởng đó là điện thoại của mình, lấy ra nhìn, cũng có thông báo gì, hướng về phía Bùi Lương Thành chỉ chỉ, “Điện thoại á, có người gọi kìa.”

      Bùi Lương Thành lấy điện thoại nhìn thoáng qua, rất nhanh tắt máy, “ có việc gì.”

      cũng hỏi nhiều, miếng rồi miếng cắn miếng trứng chiên, vừa xốp giòn vừa mềm, chưa chín hẳn, ở giữa có lòng đỏ trứng chảy ra, so với Vu Nhiễm chỉ có hơn chứ thua gì, tán thưởng, “Trứng chiên ăn rất ngon.”

      “Luật sư Bùi còn nấu cơm được nữa sao?” Kỷ Niệm Sơ có chút tò mò hỏi.

      Bùi Lương Thành gật đầu, “Có.”

      Kỷ Niệm Sơ còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy Bùi Lương Thành nhìn mình, giọng , “Về sau cần phải ăn cơm hộp, tôi nấu cơm cho ăn.”

      Thần sắc có chút xấu hổ, kịp che giấu, “ sao lại biết tôi ăn cơm hộp?”

      “Có cái gì về mà tôi lại biết.” Bùi Lương Thành hướng về phía cười, lời cực kỳ tự nhiên, chút lộ ra có gì đúng.
      Last edited: 5/5/22
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11115 others thích bài này.

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Chúc nàng may mắn
      Khủng Long thích bài này.

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 29

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK

      Trước giờ đều nấu cơm, trước giờ đều là người cưng chiều , cái gì cũng dựa vào vô, ngay cả thói hư tật xấu gì của , hầu như đều là do cưng chiều mà ra.

      nhìn cắn bánh quẩy, ngụm giòn rụm xuống, mỡ dính tung toé bên miệng, cách bàn ăn vương tay ra, nhàng lau sạch dầu mỡ bên miệng , nghiêm túc cực kỳ, , “Gọi tên tôi, phải gọi là luật sư Bùi.”

      biết là bị mê hoặc hay là do bầu khí như vậy từ trước rồi, đại não còn chưa kịp phản ứng, miệng cũng trả lời rồi.

      gật đầu, “Được.”

      Ăn xong bữa sáng, Kỷ Niệm Sơ định chào tạm biệt rồi về, lần trước Trần Đạo bảo Khánh Công Yến , kết quả bây giờ lại nhắn tin qua cho , cái gì mà bắt buộc phải .

      Chiều nay còn còn phải Thượng Hải để tuyên truyền phim, mấy diễn viên chính đều phải xuất , tuy rằng chỉ diễn vai phụ, nhưng nếu có mặt ở đó, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra chắc chắn bị người khác mình là ‘sái đại bài’. (chỉ những ngôi sao tự cho mình là giỏi, tự cao tự đại)

      Kỷ Niệm Sơ vừa muốn đứng lên lời tạm biệt, liền thấy điện thoại Bùi Lương Thành rung lên, sắc mặt Bùi Lương Thành lập tức trầm xuống, ngồi ở ghế nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, có ý định bắt máy.

      Nhưng điện thoại cũng có ý định ngừng, gọi liên tục, giống như bắt bỏ qua, Bùi Lương Thành giương mắt nhìn Kỷ Niệm Sơ, rốt cuộc cũng bắt máy.

      “Chuyện gì?” rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi.

      Đầu dây bên kia giận đến mức có thể vang ra ngoài điện thoại, “ làm cái quái gì vậy?”

      Giọng của người kia quá lớn, Kỷ Niệm Sơ ngồi đối diện với đều nghe được ràng, nhìn cái, thấp giọng dò hỏi, “Có cần tôi tránh qua chỗ khác ?”
      cần.” .

      “Cái gì mà cần, tôi hỏi , tại sao lại đánh nhau với tên tiểu tử Lục gia kia, điên rồi sao?Muốn tôi đắc tội với người khách nhanh như vậy sao?” Giọng người đàn ông bên kia ngày càng dồn dập, “Bây giờ Trung Ngân ngày càng phát triển mạnh, làm vậy sau này Bùi gia làm sao đối mặt với bọn họ, nếu biết mình bị bệnh, chẳng lẽ biết tự kiềm chế chút hay sao?”

      chuyện chứ? về nước tới bây giờ cũng về nhà chuyến, hai bắt tôi phải kêu mẹ vào phòng luật sư tìm sao?”

      Bùi Lương Thành trầm mặc, tiếp lời , người đàn ông bên kia giống như biết mở miệng, lạnh lùng , “Trong vòng tuần phải về nhà, hoặc là mẹ đến văn phòng luật sư tìm .”

      xong, liền trực tiếp tắt điện thoại.

      Bùi Lương Thàn duy trì tư thế kia chút, rồi mới bỏ điện thoại xuống.

      nhìn cười, “Đều nghe được sao?”

      Kỷ Niệm Sơ chần chừ lát, vẫn là gật đầu, “Ừ.”

      nghĩ nghĩ, quyết định vẫn đem câu hỏi trong đầu mình hỏi ra, “ sao vậy? Là mâu thuẫn với người trong nhà sao?”

      vừa mới nghe được ràng, người kia trong điện thoại bị bệnh, nếu đúng là người nhà, sao có thể ra mấy lời như vậy được?”

      Bùi Lương Thành trả lời vấn đề , đôi đen nhánh nhìn chằm chằm , nửa ngày, vào lúc Kỷ Niệm Sơ nhịn được chuẩn bị mở miệng, lại nghe , “Lúc về nước tôi chưa từng về nhà, chắc là do sốt ruột.”

      Kỷ Niệm Sơ như suy tư gì gật đầu, kì còn nhiều chuyện muốn hỏi lắm, nhưng cũng hỏi ra.

      biết vì cái gì, ràng cũng phải là vấn đề gì mà khó mở miệng, mà lại cách nào ra được.

      giống như giữa bọn họ vĩnh viễn luôn có bức tường chắn lại, khó có thể vượt qua được.

      “Có cái gì muốn hỏi tôi sao, đối với , tôi giấu giếm bất cứ chuyện gì.” Bùi Lương Thành liếc mắc cái có thể nhìn thấu cảm xúc của , mím môi, thấp giọng .

      dừng chút, rồi mới mở miệng, “Nếu có vấn đề gì, tôi có thể gặp bác sĩ cùng .”

      Vừa dứt lời, liền hối hận, gì vậy, phải hoài nghi nhân gia của mình bị bệnh sao?

      phải, ý tôi là, nếu có chuyện gì vui, đều có thể…” Kỷ Niệm Sơ mở miệng muốn làm , còn chưa xong, bị Bùi Lương Thành đánh gãy.

      “Được.”

      hơi sửng sốt, Bùi Lương Thành từ đối diện đứng dậy ngồi kế bên cạnh , khẽ cười tiếng, “ có phải muốn hỏi tôi chuyện về Lục Lê ?”

      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy gật đầu cũng phải, lắc đầu cũng xong, lập tức biết nên trả lời thế nào.

      cần lo lắng, tôi giải quyết hết.” cười ôn nhu, ở chỗ sâu nhất trong mắt cất giấu cảm xúc mà hiểu được.

      “Buổi chiều có việc gì sao?” hỏi.

      “Buổi chiều phải Thượng Hải để tuyên truyền bộ phim.” Kỷ Niệm Sơ thành gật đầu, vừa vừa cúi đầu nhìn thời gian trong điện thoại, 9 giờ rồi, nên xuất phát thôi.

      sân bay sao, tôi đưa .” Bùi Lương Thành xong liền đứng dậy, “Chờ chút, tôi thay quần áo .”

      căn bản chưa cho cơ hội để từ chối, Kỷ Niệm Sơ dở khóc dở cười, kỳ định Quý Chân và trợ lý Lý Linh Thanh đưa , nhưng nghĩ nghĩ lại, nhìn bóng dáng tiến vào phòng ngủ, đem suy nghĩ này nuốt xuống.

      Bùi Lương Thành vào phòng, nhìn thoáng qua bàn ăn, dọn bàn ăn sạch , đem đồ bỏ vào mày rửa chén, rửa sạch rồi cho vào thủ khử trùng, lúc này mới ra khỏi phòng bếp.

      còn chưa ra, tuy rằng biết sao lại lâu như vậy, nhưng vẫn ngồi chờ sô pha, lại truyền tới trận rung.

      hướng về phía phát ra thanh, là điện thoại bàn cơm rung.

      Đến gần xem, là chuỗi dãy số lạ gọi tới, do dự chút, vẫn bắt máy, chỉ tới cửa phòng thấp giọng câu, “Luật sư Bùi, có điện thoại.”

      Cửa phòng ngủ cũng đóng chặt, hở ra khe cửa lớn cũng , giơ tay nhàng gõ cửa, biết là do dùng sức hay mà ở đằng sau cửa cũng có vật chắn gì, cửa mở ra.

      Cả người dựa vào cửa, lại biết Bùi Lương Thành đứng ở đằng sau cửa, cả người ngã vào trong lòng ngực .

      theo bản năng nắm lấy ống tay áo , mùi hương gỗ dễ ngửi thoang thoảng ập vào mặt, có chút say, đỉnh đầu tuyền tới thanh thấp giọng cười khẽ, phục hồi lại tinh thần, vội vàng đứng thẳng dậy.

      “Ngại quá, đứng vững.” Kỷ Niệm Sơ ngượng ngùng cười, lui về phía sau hai bước, ánh mắt dời lên hai phần nhìn , lại thấy trước ngực chỉ cài có hai nút, ăn mặc lỏng lẻo, lộ ra mảng bộ ngực trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, con ngươi sâu thẩm nhìn .

      Kỷ Niệm Sơ lui về phía sau hai bước, hai chân có chút nhũn ra, đem điện thoại trong tay đưa cho , “Tôi thấy vẫn chưa ra, nhưng điện thoại cứ vang mãi, nên đưa tới cho .”

      Bùi Lương Thành cười cừoi, tiếp lấy điện thoại tay , “Ừ.”

      Thấy lấy điện thoại xong, Kỷ Niệm Sơ giống như bỏ chạy mà rời , nhìn theo bóng dáng của , Bùi Lương Thành tiếng động mà cười cười.

      đứng trước cửa, giơ tay chậm rãi cài nút lại, cài luôn nút cùng luôn, cài đến kín mít, hoàn toàn bất động với bộ dáng dụ người lúc nãy.

      Kỷ Niệm Sơ ngồi ở sô pha cúi đầu, hai má hồng đến nóng lên, điên rồi điên rồi, mình điên rồi, Bùi Lương Thành lấy sắc dụ mình sao?

      Vào lúc hai người ra khỏi cửa, Bùi Lương Thành tự nhiên mà nắm tay , Kỷ Niệm Sơ cúi đầu, nhìn tay nắm lấy tay mình, trong nháy mắt có chút buồn bực, khi nào giữa bọn họ lại biến thành như vậy?

      Hình như từ lúc sáng nay mua bữa sáng, cảm thấy có chút cảm lạnh, hắt xì cái, liền nắm tay , rốt cuộc cũng buông ra nữa…

      ràng tay chút cũng ấm, rất lạnh, lạnh đến thấu xương, nhưng lại có chút đành lòng buông ra.

      Kỷ Niệm Sơ ngẩng đầu chớp mắt nhìn , giọng , “Còn muốn bao tay tôi lại, ràng tay còn lạnh hơn tay tôi, phải là tôi bao tay lại mới đúng chứ.”

      Bùi Lương Thành nghe vậy cười cong mắt, “Vậy về sau, Niệm Sơ bao tay tôi lại luôn .”

      Về sau đừng buông ra, giết mất.

      Kỷ Niệm Sơ:…

      bị nghẹn chút, trong nháy mắt cũng biết nên gì mới tốt.

      Điều này làm cho khỏi hoài nghi, luật sư tốt như vậy sao có thể chọc người khác như vậy chứ? Chọc đến nổi trong lòng cũng ngứa rồi, ngực nóng lên.

      Hai người trực tiếp xuống bãi đậu xe ngầm tầng hai bằng thang máy, rất nhanh liếc mắt cái nhìn thấy chiếc Bentley Continental đậu từ xa, Bùi Lương Thành trực tiếp vòng qua chiếc xe này, đến chiếc xe Maybach s680 màu đen kế bên, nhấn chìa khoá xe, ngay sau đó mở cửa ngồi xuống.
      Kỷ Niệm Sơ liếc mắt đánh giá chiếc xe này, rồi mới ngồi vào ghế phụ.

      Trời, luật sư bây giờ đều có tiền như vậy sao? Xe mấy trăm vạn cũng có thể lái cách tuỳ tiện như vậy sao? (Mua rồi hổng lẽ lái chị?)

      Có thể lui tới cùng với công ty Trung Ngân, thể là người bình thường được.

      Bùi Lương Thành lái xe rất nhanh, nhưng cũng rất vững, so với tốt hơn nhiều, sân bay cũng xa, rất nhanh tới nơi.

      Xe ngừng ở bãi đỗ xe sân bay trong nước, Kỷ Niệm Sơ gọi điên cho Quý Chân, điện thoại mới vừa bắt máy, liền truyền tới giọng Quý Chân ở đầu bên kia, “ đâu? Tôi với tiểu Thanh còn chờ ngay cửa tiểu khu này.”

      Kỷ Niệm Sơ ừ tiếng, yên lặng đưa điện thoại ra xa chút, “Ừ… Bây giờ tôi ở sân bay, ở bãi đỗ xe.”

      “Cái gì?!” Quả nhiên, đầu bên kia truyền tới giọng gào rống của Quý Chân.

      xem, sao có thể trước với chúng tôi tiếng, vậy , ở sân bay chờ chúng tôi.” Quý Chân thở dài, nhàn nhạt xong liền cúp điện thoại.

      Kỷ NIệm Sơ nhìn điện thoại bị cúp, có chút bất đắc dĩ, có cơ hội lựa chọn sao?

      Bùi Lương Thành ngồi ở ghế lái, ngón tay thon dài gõ chỉ nhàng gõ vô lăng, “Tôi chờ cùng em.”

      Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu nhìn , vừa vặn thấy cũng nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của ngừng chút rồi chớp mắt, chỉ cảm thấy mình sắp bị cảm xúc trong đôi mắt làm đốt nóng.

      Hình như trong lòng mình có chút động lòng rồi, ngay ngực. Khiến lòng bị tê dại.

      cảm thấy mình sắp rơi vào cái bẫy vừa ôn nhu vừa rậm rạp, khi bị lún sâu, thể đứng dậy nổi.

      Quý Chân và Lý Linh Thanh tới rất nhanh, Kỷ Niệm Sơ từ xa thấy Quý Chân từ chiếc xe bảo mẫu màu đen xuống, phía sau là trợ lý Lý Linh Thanh, mỗi người mang theo cái vali hành lí lớn, đứng ở lối vào bãi đỗ xe quan sát.

      Kỷ Niệm Sơ sợ thấy mình, hai người cùng xuống xe, vừa mới xuống xe, Quý Chân cũng nhìn thấy .

      Lần này có lẽ Bùi Lương Thành cũng sợ ảnh hưởng tới , cũng nắm tay , hai người đến trước mặt bọn họ, duỗi tay tiếp nhận hành lí to trong tay Quý Chân, lập tức bị Bùi Lương Thành cầm lấy mất.

      “Tôi tới đây.” .

      Quý Chân nhìn thấy hành động của hai người, lập tức bị nghẹn ngay cổ họng, lời chuẩn bị trong đầu cũng ra được.

      Lý Linh Thanh nhìn thấy Bùi Lương Thành ánh mắt sáng lên, vừa vui vừa sợ, trong giọng mang theo vui vẻ, “Học trưởng, lâu gặp.”

      Bùi Lương Thành nghe vậy nhíu màu, “ là?”

      “Khi còn học cấp ba, chúng ta học cùng trường, chẳng qua lúc tôi học lớp mười học trưởng tốt nghiệp rồi.” hơi rũ đầu, giọng rất .

      Ánh mắt Bùi Lương Thành tối sầm lại, sau đó nhàn nhạt ừ tiếng, cũng gì thêm, Kỷ Niệm Sơ có chút kinh ngạc nhìn hai người, “Các người là đồng học hả?”

      nhớ .” Giọng điệu Bùi Lương Thành vừa xa cách vừa lạnh nhạt, mặt có biểu tình gì, nhưng cũng có mức thất lễ.

      Lý Linh Thanh có chút xấu hổ, lúc này càng dám lên tiếng nữa, Quý Chân cảm thấy bầu khí có chút đúng, rất nhanh đứng ra hoà giải, “Thời gian cũng còn sớm nữa, chúng ta nhanh thôi.”

      “Luật sư Bùi, cảm ơn đưa Niệm Sơ ra sân bay, như vậy , chúng ta trước dây.” mặt Quý Chân mang theo mỉm cười máy móc, cừoi với .

      Bùi Lương Thành ừ tiếng, xoay người lại nhìn Kỷ Niệm Sơ, “Về sớm chút, tôi chờ em.”

      “Được…” gật đầu, trả lời rất nhanh, hướng về phía lộ ra tươi cười.

      Lúc ba người lên máy bay, Quý Chân chọc chọc vào đồ bịt mắt hơi nước của Kỷ Niệm Sơ, giọng điệu cố tình đèp thấp chút, “ cùng ta sao lại như vậy?”

      Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu, trả lời mà hỏi ngược lại, “Quý Chân, nếu tôi tôi nghĩ tới chuyện đương làm sao bây giờ?”

      đương cũng tốt, điên rồi!” Phản ứng của Quý Chân sợ hãi, lập tức khống chế được mình, giọng tăng lên vài phần.

      Trong cái máy bay hẹp này, giọng của Quý Chân có vẻ phá lệ chói tai, ánh mắt của mọi người xung quanh sôi nổi quay đầu nhìn về hướng này.

      Dừng, nên với ấy.

      Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu qua, để ý tới , nhưng Quý Chân lại định buông tha , lôi kéo hỏi, “Ai? muốn đương với ai?”

      “Là luật sư Bùi kía sao?” thuận theo cũng buông tha mà hỏi.
      __________________________________________________________________________________
      Editor:
      Dành cho ai đó đọc bên trang khác: UP TỚI CHƯƠNG NÀY RỒI mà mọi người vẫn đọc bên trang khác ngoài CUNGQUANGHANG tui chịu thiệt :)))
      Last edited: 5/5/22
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11115 others thích bài này.

    5. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Cố gắng nha, nhớ giữ sức khoẻ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :