1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 22

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK

      “Đúng là em thích thiệt, nếu phải bởi vì em tới.” Vu Nhiễm giọng trả lời.

      Hoắc Chính Phàm vừa định giơ tay vén rèm cửa vào, nghe được những lời này của dừng động tác lại, quay đầu nhìn , giọng điệu bình tĩnh, “Vậy lần sau đừng tới.” (?)

      Vu Nhiễm, “…”

      cho rằng Hoắc Chính Phàm nghe thấy, ai ngờ đâu cư nhiên nghe được aaaaaaa.

      phải, em muốn đến, , em đặc biệt muốn đến! phải như thế, nghe em giải thích aaaaaa….

      Trong lòng Vu Nhiễm kêu n lần chữ ‘mẹ kiếp’. vạn con ngựa đất lao nhanh qua, mặt ra biểu tình hiểu gì.

      Hai người kéo màn cửa ra, mọi người sôi nổi sửng sốt, thấy bác sĩ Hoắc, người mà mới vừa ra trở lại, bên cạnh còn có người phụ nữ theo, dừng động tác tay lại, có chút kinh ngạc nhìn hai người.

      Vẫn là Dư Diệu phản ứng trước, cười , “Đây là bạn của bác sĩ Hoắc ? Aizz, phải các người muốn nhìn thấy ảnh hậu sao, bây giờ được nhìn tận mắt rồi đấy.”

      “Đúng vậy, bác sĩ Hoắc giấu lâu như vậy, cuối cùng cũng bằng lòng cho chúng ta gặp mặt..” Bác sĩ nội khoa nhanh chóng tiếp lời.

      Mọi người rất nhanh nhường vị trí cho hai người, Vu Nhiễm hổ là người trải qua nhiều trường hợp có nhiều người như vậy, sớm ứng biến tự nhiên, đến, chậm rãi tháo khẩu trang mặt xuống, hướng về phía mọi người cười, “Chào mọi người, tôi là Vu Nhiễm.”

      Vu Nhiễm là người phụ nữ có diện mạo tự nhiên, từ xa thấy nhã tú lệ, nhưng tinh tế xem phát ra thuộc về dạng càng nhìn càng thấy đẹp, hết thảy những gì thể người đều gãi đúng chỗ ngứa, ngay đuôi mắt còn có nốt ruồi sâu, làm đôi mắt phượng của càng nhìn càng câu nhân.

      Đôi mắt này của , mí mắt hơi nhếch lên, giống như cho người khác có cảm giác người rất nặng tình.

      Vu Nhiễm giới thiệu xong chậm rãi ngồi xuống, vốn dĩ còn định thêm mấy câu nữa, chào mọi người, tôi là Vu Nhiễm, bạn của bác sĩ Hoắc.

      Nhưng mà đến cuối cùng, vẫn nhịn xuống.

      Ngồi xuống xong liền bắt đầu tìm người phụ nữ ngay cửa hồi nãy, rất nhanh, tận cùng bên trong ghế lô nhìn thấy thân ảnh màu vàng nhạt, thời điểm giương mắt nhìn qua, Vưu Thi Hoài cũng vừa lúc nhìn .

      Vu Nhiễm hướng về phía cười , lại quay đầu chuyện với Hoắc Chính Phàm, hướng về phía nhích lại gần chút.

      Vưu Thi Hoài cũng cười lại với , chỉ là nụ cười kia thấy thế nào cũng cứng đờ, ánh mắt hơi né tránh, bàn tay đặt xuống dần dần nắm chặt.

      Vu Nhiễm rất tự nhiên cũng nhìn thấy được, trong lòng cười lạnh tiếng, rốt cuộc thủ đoạn cũng đủ.

      nghĩ là mình tung hoành trong giới diễn xuất nhiều năm như vậy, bản lĩnh xem mặt đoán ý vẫn phải có, qủa nhiên ngừoi phụ nữ này có vấn đề, chỉ là hướng về phía cười, bộ dạng chột dạ như vậy, phỏng chừng ngày thường ở bệnh chắc cũng ít lần dụ dỗ bác sĩ Hoắc của rồi ha.

      Mọi người lại bắt đầu câu được câu mất khởi động lại khí, Vu Nhiễm vẫn luôn ngồi ở bên, thường thường trả lời lại mọi người.

      Bác sĩ nội khoa Trương Dũng cười nhìn Vu Nhiễm, “Lúc trước tôi vẫn luôn là fans của Vu đây lúc ấy mới vừa xuất đạo tôi học cao học, bộ phim đầu tiên tên gì nhỉ khi đó chúng ta đều ăn mặc tiết kiệm để tiền mua mấy bộ album ảnh của , mua vé để ủng hộ nữa, bây giờ ngẫm lại, quả nhiên qua lâu lắm rồi.”

      “Sợ là quên bộ phim này rồi, tuy rằng qua lâu lắm rồi, vẫn như cũ, vẫn là nữ thần trong tâm trí chúng tôi.” Trương Dũng cười ha hả , giơ lên ly rượu trước mắt, hơi uống sạch, “Hôm nay có thể nhìn thấy được người , cũng coi như là giấc mộng từng đêm được viên mãn.”

      Quên cái đầu mi, Vu Nhiễm xấu hổ gật đầu cười cười, bộ phim đầu tiên mà đóng đương nhiên quên, ngược lại còn nhớ ràng rành mạch.

      xuất đạo được 10 năm, mới 16 tuổi xuất đạo, quy mô của bộ phim có chút lớn, cũng là lần đầu tiền đóng phim.

      Vào lúc quay bộ phim đó khóc rất nhiều, phải cố gắng nhiều lắm mới vượt qua được, có thể đó là lịch sử đen tối của cuộc đời , nhờ vậy nên mới nổi tiếng thành danh.

      Nhưng ở trước mặt bác sĩ Hoắc cái này làm gì nha, là fans thât của ? Hay là cố ý?

      Vưu Thi Hoài cảm thấy mình ở đây cũng được lời gì, hơi rũ đầu xuống, biết suy nghĩ cái gì.

      Trương Dũng lại chuyển hướng về phía Hoắc Chính Phàm, cười , “Bác sĩ Hoắc làm thế nào có thể theo đuổi được nữ thần của tôi vậy, ra để chúng tôi có kinh nghiệm với.”

      Mọi người nghe vậy liền ồn ào bàn tán, Vu Nhiễm nghe vậy tâm căng thẳng lên, khẩn trường chờ câu trả lời của , sợ ra những lời khác.

      Hoắc Chính Phàm chỉ nhàn nhạt cười, cũng để ý, , “Thời gian cũng là lâu rồi, tôi quên.”
      Giọng điệu ra thể để ý điều gì, cũng quá mức thờ ơ, trong nháy mắt Vu Nhiễm có cảm giác muốn khóc.

      Mọi người đều trêu thú vị, lại keo kiệt, chuyện này mà cũng muốn chia sẻ, nhưng cũng dây dưa nữa, lại bắt đầu sang chuyện khác.

      Trong lòng Vu Nhiễm chua xót, ở ghế lô hẹp có chút thở nổi, sau đó mọi người gì đó chút cũng nhớ .

      Lại chú ý tới, phản ứng và biểu tình của thu vào trong đáy mắt của Vưu Thi Hoài ngồi trong góc.

      Hàn huyên trong chốc lát, nhìn thời gian cũng còn sớm, liền giải tán, cuộc sôi nổi đến đây là kết thúc.

      Mọi người đứng ở cửa quán bar lời tạm biệt với nhau, bên ngoài gió cũng càng ngày càng lớn, giống như trời sắp mưa, mọi người đường thấy thời tiết cũng có điểm đúng, bước chân cũng nhanh hơn.

      Vu Nhiễm hỏi Hoắc Chính Phàm, “Lái xe sao?”
      Hoắc Chính Phàm lắc đầu, “Có, nhưng giờ tôi có rượu trong người, xe đỗ ở đây , ngày mai tôi lại đến lấy.”
      “Em cũng lái xe tới đây, để em lấy xe.” Tâm tình Vu Nhiễm hơi trầm xuống, xong đợi trả lời, liền hướng về phía chỗ dừng xe tới.

      Vu Nhiễm dừng xe ở bên đường, xe chiếc Aston Martin DBS màu đỏ, rất bắt mắt, cho dù ở trong bóng tối, nguyên cả đoạn đường, vẫn rất được chú ý.

      Tuy rằng quán bar ở đây món cũng tốn kha khá tiền, nhưng loại xe như vậy thấy được cũng nhiều, có ít người vây quanh, có người chụp ảnh, có người chỉ vào xe thảo luận và tán thưởng.

      kéo nón thấp xuống chút, cúi đầu qua, uể oải ngồi vào trong xe, đem xe chạy đến trước mặt Hoắc Chính Phàm.

      Hoắc Chính Phàm lên xe xích đai an toàn lại, Vu Nhiễm có chút thất thần khởi động xe, trời ở bên ngoài liền bắt đầu mưa dữ dội, trận mưa nãy tới rất nhanh, càng rơi càng lớn, gió gào thét thổi qua, kính chắn gió ở phía trước rất nhanh bị mưa rơi nhìn có chút nhìn .

      Vu Nhiễm mới vừa gạt cần nước xong, phía trước giống như đụng phải cái gì, thân xe run lên, ngay sau đó truyền đến tiếng thét chói tai, sửng sốt, cuống qúit dẫm phanh lại.

      Có phải… Đụng phải thứ gì rồi hay ? ngồi ở ghế lái sững sờ, nháy mắt bừng tỉnh lại, trong lòng nhảy bang bang, dự cảm lành nảy lên trong lòng.

      Sắc mặt Hoắc Chính Phàm biến đổi, so với nhanh hơn bước tháo dây an toàn ra xuống xe, tâm của Vu Nhiễm như chậm lại nửa nhịp, loáng thoáng thấy thân ảnh ngã vào mưa mặt đất, vội vàng tắt máy, cầm dù vội vàng xuống xe.

      Vào lúc cầm dù xuống xe, chỉ thấy Hoắc Chính Phàm đưa lưng về phía , ngồi xổm xuống dìu tay ấynâng người kia dậy.

      Người kia mặt thân váy dài màu vàng nhạt ướt nửa bên, bị nước mưa làm ướt đẫm, phần còn lại cũng may mắn bị dính bùn.

      Xung quanh vây ít người lại, sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ giọng nghị luận, còn có ít đồng nghiệp của Hoắc Chính Phàm. qua, vừa vặn nhìn thấy Hoắc Chính Phàm đem áo khoác người mình cởi xuống khoác lên người , nhàng quay đầu, lộ ra nửa sườn mặt, hướng về phía suy yếu mà cười.

      Vưu Thi Hoài khập khiễng xoay người, rất xa liền thấy Vu Nhiễm đứng ở đằng sau, cầm dù chậm rãi tới, che đỉnh đầu Hoắc Chính Phàm.

      Trong lòng Vu Nhiễm nhớ tới vết thương của Hoắc Chính Phàm, đem hơn phân nửa cây dù che nghiêng về phía , thể dính mưa, miệng vết thương nhiễm trùng, đều nhớ .

      “Em cũng có chuyện gì với chị, chị cần áy náy, đột nhiên mưa lớn như vậy, có lẽ do thấy đường .” Vưu Thi Hoài cúi đầu ngượng ngùng cười, ngay sau đó giọng tự trách, “Cũng trách em đường cẩn thận.” (Thảo mai)

      Với chị? Ai là chị mi, đừng nhận bừa quan hệ họ hàng.

      Nếu đổi là Vu Nhiễm của ngày thường, những lời này sớm buột miệng ra.

      Nhưng giờ phút này, đuối lý, cái gì cũng nên lời.

      muốn mở miệng gì đó, Hoắc Chính Phàm trực tiếp lấy cây dù trong tay , che cho Vưu Thi Hoài, nhàn nhạt với Vu Nhiễm, “ đừng lái xe, gọi tài xế , có chút phiền phức, có thể phải xử lý chút.” (Đổi xưng hô chút)

      “Bác sĩ Vưu, xin lỗi, vừa rồi Vu Nhiễm chú ý, thương thế của chúng tôi hoàn toàn phụ trách.” xong, lại quay đầu xin lỗi lần nữa với Vưu Thi Hoài, chỉ là giọng như cũ vẫn bình tĩnh như vậy, nghe có chút gợn sóng.

      Vu Nhiễm còn chưa làm gì Dư Diệu ở bên gấp gáp gọi tài xế rồi.

      Trong lúc chờ mọi người lên xe, Vu Nhiễm còn suy nghĩ sao có thể đụng trúng được? Làm sao cũng thể hiểu được, tuy rằng trời mưa to, đúng thấy đường ở phía trước, còn chạy xe với tốc độ rùa bò mà.

      Chân ga của còn chưa dẫm, sao có thể đụng được?
      Còn cố tình đụng phải cái loại trà xanh này?

      càng nghĩ càng thấy khả nghi, người bình thường khi nhìn thấy xe tới, phải đều là nhanh chóng né sao, lái xe chậm như vậy, Vưu Thi Hoài hoàn toàn có thời gian né trnash.

      Hơn nữa, ánh mắt chột dạ của ở quán bar kia, mẹ nó, khẳng định là ta tự đụng vào.

      Sau khi Vu Nhiễm sắp xếp suy nghĩ của mình trước sau cơ hồ có thể lập tức xác định Vưu Thi Hoài chính là cố ý, trực tiếp cười lạnh tiếng, ba người xe quay đầu lại nhìn , khí nháy mắt trở nên xấu hổ.

      Hoắc Chính Phàm ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn cái, nhíu mày hỏi, “Làm sao vậy?”

      “Chỉ là có chút hiểu, lúc nãy chân ga tôi còn chưa dẫm, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?” Vu Nhiễm bình tĩnh dị thường, nghiêng người nhìn Vưu Thi Hoài ngồi ở bên trái .

      Nụ cười của Vưu Thi Hoài cứng đờ, rất nhanh trả lời, “Chị, vừa rồi em cũng , cũng trách chính mình cẩn thận… Chuyện này hẳn là chị sai hoàn toàn.”

      “Nếu như vậy, chúng ta trở về xem camera theo dõi, con đường kia khẳng định là có camera theo dõi.” Vu Nhiễm cũng che dấu, ngắn gọn dứt khoát xong, quay đầu chút chột dạ nào quay đầu nhìn vào mắt Vưu Thi Hoài, “Thế nào?”

      Lời này của ý tứ là Vưu Thi Hoài tự mình ăn vạ đụng phải, ở đây cũng có ai ngốc cả, lập tức liền nghe thấy lời minh bạch.

      Vưu Thi Hoài giống như có chút do dự, mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ, giọng cực kỳ thấp, nghe như sắp khóc, “Nhưng mà người em đau quá, chị, có thể hay … Có thể hay để em bệnh viện xử lý chút rồi lại xem camera theo dõi?”

      “Trong lòng chột dạ cái gì? Vì cái gì quay về xem camera theo dõi?” Vu Nhiễm rất nhanh bị cái tên trà xanh này làm tức điên rồi, chịu trở về xem camera theo dõi khẳng định là có quỷ.

      đúng là con mẹ nó đúng là tên bạch liên hoa* chết tiết, chẳng lẽ phải gánh cái tội danh này sao? Dựa vào cái gì? (Là mấy bánh bèo thích tỏ ra ngây thơ, vô tội nhưng thực chất chả tử tế gì)
      Hơn nữa cái loại vết thương này? Nếu đau như thế nào còn có thời gian để diễn kịch?

      “Em có chột dạ… Bác sĩ Hoắc vừa rồi thấy…” Vưu Thi Hoài cẩn thận , vừa vừa đưa mắt nhìn Hoắc Chính Phàm ở phái trước, lời còn chưa xong, bị Hoắc Chính Phàm đánh gãy.

      “Vu Nhiễm, lúc nãy trời mưa to, tôi ngồi ở bên cạnh thấy rất ràng, còn chưa kịp bật cần gạt nước đụng phải, căn bản thấy con đường ở phía trước, phải sai, nhưng phản ứng cũng kịp.” Hoắc Chính Phàm đưa lưng về phía hai người, giọng điệu bình tĩnh.

      xong, dừng chút, lại tiếp, “Vết thương của bác sĩ Vưu tôi cũng mới vừa nhìn sơ qua chút, xác là có đụng phải, cũng .”

      “Nhưng mà…” Vu Nhiễm sốt ruột nghĩ biện minh, lại quay đầu xuống lạnh lùng nhìn , ánh mắt tia độ ấm nào, từng câu từng chữ, “Cho dù tin, muốn xem camera theo dõi, nhưng cũng phải bệnh viện trước.” (t nghe mà t tức)

      tại Vu Nhiễm rất muốn giết người, nhanh chóng bắt chính mình bình tĩnh lại, tiếp lời Hoắc Chính Phàm.

      nghĩ tới, tin tưởng cái bạch liên hoa kia, cư nhiên chút cũng tin mình.

      Ba năm, chẳng lẽ biết mình là người như thế nào sao? Vu Nhiễm chỉ cảm thấy ngực lạnh, lời, ngồi mà mặt cũng có biểu tình gì.

      Vưu Thi Hoài giống như có chút kinh ngạc đột nhiên lời gì, có thể thấy được Hoắc Chính Phàm cũng gì, dừng chút, cúi đầu xuống.

      khí trong xe lần nữa lạnh đến cực điểm, đại giá tiểu tử câu cũng dám mở miệng, chỉ cảm thấy ba người này càng kì quái.

      Rất nhanh tới bệnh viện, thể thao của là dạng hai cửa, chỉ có thể chờ người ở phía trước xuống xe mới có thể điều chỉnh ghế dựa rồi xuống, chờ người lái xe xuống xe, Vu Nhiễm cũng lập tức xuống xe.

      Trận mưa này tới và cũng rất nhanh, lúc xuống xe cũng ngừng, đến bên gío thổi lạnh, cũng có ý tứ đỡ Vưu Thi Hoài xuống xe.

      Hoắc Chính Phàm nhìn thấy Vưu Thi Hoài gian nan xuống xe, nhíu mày, thấp giọng , “Vu Nhiễm, đỡ bác sĩ Vưu xuống xe.” (hơi quá rồi đó.)

      Vu Nhiễm chỉ hướng về phía cười cười, gì, xoay người gọi điện thoại.

      Hoắc Chính Phàm sửng sốt trong chốc lát, đây giống như là lần đầu tiên cự tuyệt , trước đây đối với đều là hữu cầu tất ứng, trước đây khuôn mặt đều là hồng mảng, lúc chuyện với đều là nhàng từ tốn.

      Hơn nữa cho rằng Vu Nhiễm nhất định cho có cơ hội đỡ Vưu Thi Hoài, nhất định chính mình tự đỡ, nghĩ tới, cư nhiên thờ ơ như vậy.

      Cũng tốt, nghĩ thầm.

      Chỉ sửng sốt chút liền tự mình đến đỡ Vưu Thi Hoài xuống xe, hai người xoay người vào bệnh viện.

      Vào lúc Kỷ Niệm Sơ nhận được điện thoại, giường mơ màng sắp ngủ, điện thoại ở bên rung cũng lâu, nửa mê nửa tỉnh tiếp nhận, giọng có chút khàn khàn, “Làm sao vậy?”
      “Niệm Sơ, tức chết tớ rồi, aaaaa cái tên trà xanh kia. Kỹ nữ kia làm tớ tức chết!” Giọng của Vu Nhiễm phát điên truyền từ đầu kia vào, gió lạnh rít rào và đủ loại giọng ồn ào chuyện, Kỷ Niệm Sơ thấy vậy liền tỉnh.

      chậm rãi ngồi dậy, sờ soạng nút mở ở bên, màu vàng ấm từ đèn vàng chiếu xuống, có chút thích ứng mà chớp mắt.
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Xin thông báo cho mọi người, truyện bắt đầu gay cấn từ đây!
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111, Khủng Long4 others thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 23
      Tác giả: Sơ Dữ
      Editor: VịtK

      “Làm sao vậy, có gì từ từ .”

      “Cậu ngủ rồi sao?” Vu Nhiễm nghe thấy giọng giống như ngủ, rốt cuộc cũng nhớ tới muốn hỏi .

      Sợ lo lắng, Kỷ Niệm Sơ thấp giọng cười, “Còn chưa, rốt cuộc có chuyện gì vậy, trà xanh gì?”

      Vu Nhiễm kể đầu đuôi ngọn nguồn xong, Kỷ Niệm Sơ đỡ cái trán, có chút bất đắc dĩ quở trách , “Cậu nha, là, khi gặp bác sĩ Hoắc chỉ số thông minh liền bị .”

      “Cậu ở đó đợi tớ xíu, chút nữa tớ tới.” xong, cúp máy, tìm quần áo mặc vào.

      Tựa hồ là nhớ tới cái gì, lại kiếm số điện thoại và gọi cho Cảnh Phí.

      Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới thanh đinh tai nhức óc, Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, chán ghét nhìn thoáng qua.

      “Uy, làm gì?” Cảnh Phí ở bên này vui vẻ, sợ nghe được giọng mình , lớn tiếng quát về phía di động.

      “Sếp lớn ngủ rồi sao?” Kỷ Niệm Sơ theo thói quen hỏi, vừa dứt lời liền muốn tự tát vào mặt mình cái, đây phải vô nghĩa rồi sao, sửa lời lại, hỏi lần nữa, “ tại có rảnh ?”
      “Bây giờ tôi vội sung sướng, có chuyện gì mà gọi muộn vậy?” vừa xong, DJ đài biết gì, mang theo tiết tấu, ở bên cạnh lại hò hét đợt rồi đợt, tiếng thét chói tia, khí này làm cũng nhấc tay lên theo.

      Kỷ Niệm Sơ cố nén xúc động muốn quăng cái điện thoại xuống, gằn từng chữ , “Vu Nhiễm bên này xảy ra chuyện, bây giờ ở bệnh viện, mau nghĩ cách điều người tới đường Nam Phong quán bar Kim Tôn để tra xét.”

      Cảnh Phí cái gì cũng nghe thấy, vẻ mặt mờ mịt hướng về phía điện thoại ‘A’ tiếng, lại hỏi, “ cái gì? chữ tôi cũng nghe được.”

      “Mẹ kiếp.” Kỷ Niệm Sơ nhịn được thô bạo chửi tiếng, cúp máy.

      Cảnh Phí nhìn điện thoại thể hiểu tại sao bị cắt, từ trong sàn nhảy tới toilet, tính gọi lại cho Kỷ Niệm Sơ. tới, rất nhanh tới toilet, dưới chân bỗng trượt, bàn chân đứng vững, cả người đều chuí về phía trước.

      Lúc này, cánh tay kịp thời ôm lại, che chở cho , giọng trầm thấp vang lên ở bên tai , “Cẩn thận, mặt đất trơn trượt.”

      tựa hồ dựa vào trái tim của người nọ, bên tai truyền đến thanh trái tim nhảy lên mạnh mẽ, theo hô hấp của đối phương mà cơ ngực chậm rãi phập phồng mãnh liệt, làm cho thân mình của cứng đờ.

      " có việc gì, ..."

      Cảnh Phí vừa cúi đầu vừa , bên đứng thẳng thân mình lại, muốn lùi lại chút, có thói quen quá thân mật với người lạ.

      bất ngờ kịp phòng ngự giương mắt lên, lại lập tức dừng lại, trong nháy mắt, trong lòng lướt quamột suy nghĩ.

      Tao đụ.

      Kiều Lang nhìn thấy người đó ngẩng đầu lên, cũng nghĩ tới gặp được Cảnh Phí ở đây, đồng dạngtrong lòng mắng tiếng, nhanh tay buông ra.

      Mình. Ngày, tại sao ta lại ở đây.

      Lúc này Cảnh Phí được ai đỡ, lại bị cố tình buông ra, hoàn toàn ngã mặt đất, rất lâu cũngchưa thể đứng lên được.


      Kỷ Niệm Sơ chuẩn bị xong ra cửa, trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm lái chiếc xe mà lâu chưa đụng tới.

      Xe của chiếc Audi R8 màu xanh ngọc, so với chiếc Mc Lauren của Cảnh Phí giá thấp hơn, xem như cũng ít khoe khoang lại.

      ít xe, nhưng đây là xe mà lúc mới trở về từ Philadelphia ở Mỹ, là quà sinh nhật của mẹ , cho nên rất quý trọng, cũng rất thích.

      rất ít khi lái xe, đột nhiên bây giờ lái cũng có chút thích ứng kịp, lúc tới bệnh viện Nam Cẩm, vừa muốn gọi điện cho Vu Nhiễm, rất xa liền thấy chiếc Aston Martin màu đỏ cực kỳ phong cách ngừng ở cửa bệnh viện.

      Rất xa liền thấy Vu Nhiễm dựa vào xe, cúi đầu bấm điện thoại, cái nón đầu che khuất khuôn mặt , còn mang theo khẩu trang, nhìn khuôn mặt của , nhưng cơ hồ liếc mắt cái nhìn ra được.

      Kỷ Niệm Sơ cất điện thoại vô rồi lái xe qua đó, liền thấy ngẩng đầu nhìn về phía này.

      Vu Nhiễm đứng lên, chạy về phía đường cái đối diện, mở cửa ghế phụ ra liền ngồi vào.

      vừa vào cửa liền nghiêng thân mình ôm Kỷ Niệm Sơ chặt, giọng điệu vừa tức giận vừa thương tâm, ra câu hoàn chỉnh, “Niệm Sơ, tớ phiền phức…” chỉ được đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-22-78.34525/

      Kỷ Niệm Sơ vỗ vai , nhận mệnh kéo ra, trầm mặc , “Nhiễm Nhiễm, cậu từ từ , chỗ này đậu xe được, để tớ lái vào bãi đỗ xe .”

      “Ừ.” Vu Nhiễm buông ra, lần nữa ngồi xuống.

      Hai người đỗ xe xong, cũng xuống xe, hạ cửa kính xuống, ngồi ở trong ghế chuyện. Kỷ Niệm Sơ thuần thục lấy ra gói thuốc trong cóp xe phía dưới, bật lửa, lẳng lặng hút.

      “Bây giờ bọn họ còn ở bệnh viện?” vừa hút vừa hỏi.

      “Ừ.” Vu Nhiễm rầu rĩ ừ tiếng, giọng điệu cực kỳ mất mát.

      cần nguỵ trang ở trước mặt Kỷ Niệm Sơ, cũng cần phải cố tình tỏ ra bình tĩnh, chỉ cảm thấy uỷ khuất.

      “Đừng lo lắng, tớ gửi tin nhắn cho Cảnh Phí rồi, thấy được tra xét liền, đó là chỉ là chuyện bình thường thôi, chỉ cần đợi việc được làm .” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt , gió đêm lạnh, thổi sợi tóc tung bay, bấm nút kéo cửa sổ lên chút.

      cũng lo lắng chuyện có người theo dõi, Cảnh Phí quen biết rất nhiều người, loại người nào cũng có, chỉ là việc theo dõi mà thôi, cũng khó. Chỉ là có chút lo lắng bị giới truyền thông hay tài khoản marketing biết, hoặc bị người có tâm viết, cố ý bôi đen .

      “Cho tớ cây.” Vu Nhiễm đột nhiên muộn thanh .

      Kỷ Niệm Sơ kinh ngạc nhướng mày, “Cậu cũng muốn?”
      Vu Nhiễm chưa bao giờ hút thuốc, trước kia còn có ý đồ lừa hút, kết quả bị lời lý lẽ chính đáng của cự tuyệt, cho dù ở trong cái giới giải trí lớn cái này bị nhuộm lâu như, nhưng ở phương diện tâm tư của rất thuần khiết.

      rút cây đưa qua, nhìn Vu Nhiễm bật lửa, đột nhiên hút ngụm, sau đó bắt đầu ho khan kịch liệt, nước mắt đều chảy ra.

      Kỷ Niệm Sơ thở dài, đột nhiên biết làm sao để an ủi , kinh nghiệm ở phương diện cảm tình của chính mình cơ hồ là bằng , cũng so với Vu Nhiễm hiểu nhiều ít, hơn nữa Hoắc Chính Phàm là người thế nào đoán ra.

      “Đêm nay qua đêm ở nhà tớ , cậu tìm tài xế lái xe cậu chạy tới gara của tiểu khu nhà tớ.”

      “Ừ.” Vu Nhiễm chỉ do dự trong nháy mắt, liền gật đầu đồng ý.

      Thời điểm hai người về đến nhà, cũng tới hai ba giờ sáng, Vu Nhiễm lăn lộn ở giường lâu, trong đầu lần nữa ra hình ảnh Hoắc Chính Phàm lôi kéo con trà xanh dưới đất trong mưa, còn che dù cho ta.

      Ba năm, cũng chưa từng che dù cho mình, hôm nay lại làm cho chính mắt thấy che dù cho cái tên bạch liên hoa kia.

      Trong lòng thăng trầm, biết qua bao lâu, mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

      --------------

      Hoắc Chính phàm ở bên này xử lí chuyện của Vưu Thi Hoài xong, từ bệnh viện ra, phát chiếc xe đậu ngay cửa còn, xung quanh tìm vòng cũng phát .

      Hẳn là về nhà rồi, do dự, cũng lái xe trở về.

      Trở về gia viên Nữu Tân, mở cửa, trong phòng quạnh quẽ, ở ngay tủ giày còn có cuốn sách chuyên ngành mà cẩn thận lỡ đánh rơi vào sáng nay khi ra cửa.

      cũng nghĩ tới, Vu Nhiễm trở về.

      Vu Nhiễm rất thích sạch , khoảng thời gian ở nhà thu dọn sạch , cũng thích thuê người giúp việc, mà thích chính mình tự sửa sang lại.

      mà sửa sang, sắp xếp sách tham khảo và sách chuyên ngành cách gọn gàng, ngay từ đầu cũng thích như vậy, nhưng thời gian dài, thế nhưng cũng từ từ quen dần.

      đứng tại chỗ trong chốc lát, biết suy nghĩ cái gì, liếc mắt đánh giá phòng khách trống trải người, mới chậm rãi về phòng ngủ.

      ---------------

      Vu Nhiễm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên lần lại lần, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, nổi giận đùng đùng lấy điện thoại ở tủ đầu giường rồi bắt máy.

      Mới vừa ấn xuống nút chấp nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, bên kia liền truyền tới giọng nôn nóng pha với lửa giận truyền tới, “Bây giờ ở đâu, tôi gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy sao vẫn bắt máy?”

      “Có chuyện gì vậy chị?” Vu Nhiễm nhìn thoáng qua tên màn hình điện thoại, hữu khí vô lực hỏi.

      Dụ Giai Vân bị hỏi ngược lại ngụm lão huyết đều phải ngạnh ra tới, “ thấy hot search sao? Còn dám hỏi tôi có chuyện gì!”

      có ạ, để em xem liền, lát nữa em gọi chị sau.” ngơ ngác xong, cúp điện thoại.

      23 cuộc gọi nhớ, trong lòng Vu Nhiễm căng thẳng, vội vàng bấm mở, lại phát toàn bộ đều là Dụ Giai Vân gọi, .

      cái cũng có.

      Rốt cuộc chờ mong điều gì? phải trong lòng sớm có đáp án rồi sao? Nhưng mà vẫn che dấu được mất mát ở trong lòng.

      buông điện thoại xuống lại phát ngốc chút, mới chậm rãi bấm vào Weibo, ba hot search đầu tiên đều là về , chói loá.
      page chính chủ đọc ngon hơn https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-22-78.34525/

      #Vu Nhiễm tai nạn xe cộ# tin nóng

      #Vu Nhiễm ở quán bar# tin nóng

      #Kỹ thuật lái xe của Vu Nhiễm# tin nóng

      # Kỹ thuật diễn của Kỷ Niệm Sơ# tin nóng

      Ảnh chụp kia là chiếc Aston Martin màu đỏ phá lệ chói mắt trong màn đêm, chụp cũng , đeo khẩu trang đội nón, nhưng nếu cẩn thận nhìn, cũng có thể miễn cưỡng nhận ra .

      Có người gõ cửa, Vu Nhiễm ngẩng đầu lên liếc mắt cái, chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ đẩy cửa vào, vẻ mặt mờ mịt hỏi, “Niệm Sơ, cậu thấy hot search rồi sao?”
      “Thấy rồi.” Kỷ NIệm Sơ xong, tới bên cạnh ngồi xuống, đưa tay xoa giữa hai mày.

      “Khẳng định là cái tên trà xanh kia. Đồ kỹ nữ mua hotsearch, Niệm Sơ, quả nhiên tớ xem thường ta.” Vu Nhiễm ném điện thoại qua bên, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.

      Kỷ Niệm Sơ thở dài, hận sắt thể thành thép, “Rốt cuộc sếp lớn làm cái gì vậy? Tớ gọi cho bảo điều tra theo dõi rồi, kết quả vẫn bị người khác làm.”

      “Sếp lớn quả nhiên thể tin cậy được… Quên , tớ vẫn nên trông cậy vào làm gì, cậu chuyện với chị Giai Vân rồi sao?”

      “Ừ, chị ấy mới vừa gọi cho tớ, rất tức giận.” Vu Nhiễm bất đắc dĩ .

      “Vô nghĩa, tính tình của chị Giai Vân bạo như vậy, chị ấy tức giận vậy cũng là chuyện thường tình.” Kỷ Niệm Sơ xong, lấy điện thoại tìm số Cảnh Phí rồi gọi điện cho .

      Chuông vang hồi lâu mà vẫn chưa ai tiếp, tự động cắt đứt cuộc gọi, Kỷ Niệm Sơ nhíu mày, gọi lại lần nữa.

      “Sếp lớn thấy việc bại lộ, cảm thấy có lỗi khi tờ nhờ việc ấy?” Kỷ Niệm Sơ cười khẽ, nghe tiếng cúp máy trong điện thoại.

      Mẹ nó, tôi lại gọi.

      Hôm nay cũng tin là có quỷ, nhất định phải gọi được, để xem rốt cuộc làm cái gì.

      Ở cuộc gọi thứ ba, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng bắt máy, sau đó lại truyền tới giọng người đàn ông xa lạ, giọng điệu của người đàn ông rất kiên nhẫn, giọng lạnh nhạt, còn có hơi ủ rũ.

      “Này?”

      Mặt của Kỷ Niệm Sơ ngốc lăng đưa điện thoại ra trước mặt mình, xác nhận đối tượng mình chuyện, “Chào , tôi tìm Cảnh Phí.”

      Đầu dây bên kia có chút khựng lại, mở miệng nữa, Kỷ Niệm Sơ cũng vội, liền chờ đợi. Qua hồi lâu, mới nghe thấy đầu dây bên kia vang lên ‘rầm’, giống như có cái gì rơi xuống, ngay sau đó, lại giọng chói tai truyền tới.

      “Đệch mợ! Sao lại ở đây?”

      Kỷ Niệm Sơ: “…”

      sai, giọng này là của Cảnh Phí, trợn trắng mắt, cố nén xúc động muốn mắng người, kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Sếp nghe tôi sao?”

      “Sếp?”

      “Đây, đây, đây, có chuyện gì nhanh .” Giọng quen thuộc của Cảnh Phí truyền đến.

      Kỷ Niệm Sơ nắm chặt điện thoại, bị khí thế của biết nên cái gì mới tốt, tạm dừng hai giây, mới gằn từng chữ , hỏi, “Tối hôm qua tôi gửi tin nhắn cho con mẹ nó thấy sao?”
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Shit, tui quên chèn đường link page mình vào chương truyện mấy ngày trước rồi. Hôm qua edit 3 chương trong 1 ngày, cảm thấy khâm phục chính bản thân mình. ò deeee.
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111, Khủng Long5 others thích bài này.

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 24
      Tác giả: Sơ Dữ
      Editor: VịtK


      tự nhìn lại mình , có người nào chuyện với sếp mình kiểu đó ?” Cảnh Phí ‘chậc’ tiếng, “Tin nhắn gì, tôi có nhận được gì đâu?”

      “Được rồi, nhận được tin nhắn thôi, gặp phải sếp lớn như kiểu vậy tôi đúng là xui xẻo.” Kỷ Niệm Sơ cũng lười nổi giận, muốn cúp điện thoại. Đột nhiên khẽ cười tiếng, giọng điệu mang theo vài phần buồn cười, “Đúng là tôi nhìn lầm mà, ngờ cũng từ thủ đoạn, cư nhiên đàn ông cũng cua được.”

      “???”

      “Tôi cho biết, đừng có mà chửi bới danh dự của tôi, cái gì mà cua đàn ông?” Cảnh Phí chưa kịp những lời này cho Kỷ Niệm Sơ, điện thoại cũng bị cúp ngang.

      Vẻ mặ Cảnh Phí chết lặng khi bị cúp điện thoại, ngồi ở giường, đầu óc choáng váng muốn hôn mê, lúc sau, mới nhớ tới mình phải chất vấn cái tên ‘đầu sỏ gây tội’ kia, trong phòng yên ắng lại, có tiếng động gì.

      Ủa người kia đâu, vừa rồi còn ở đây mà?

      có chút nghi hoặc xuống giường mở cửa phòng, chỉ thấy người đàn ông ngồi sô pha cách đó xa, hơi rũ đầu, đôi chân dài hơi mở rộng, tay rũ xuống giấu trong ống tay áo.

      Bức màn bên cạnh bị kéo ra ít, thời tiết bên ngoài giống như rất tốt, tia nắng chiếu vào, chiếu sườn mặt nghiêng của ra ánh sáng nhạt.

      lập tức nhìn có chút ngây người, chỉ là chú ý, đôi bàn tay giấu ở trong ống tay áo của người đàn ông nắm chặt đến trắng bệch.

      Mẹ nó, người đàn ông đẹp như vậy được cái gì? Cảnh Phí gom quần áo trước mặt rồi chậm rãi tới, mới vừa tới, còn chưa kịp há mồm chuyện, liền bị ăn quyền vững chắc ngay chính diện.

      “Mẹ kiếp, có bệnh à!” Cảnh Phí bụm mặt lui về sau hai bước, chỉ cảm thấy toàn bộ mặt mình đều bị đánh tới tê rần, hoảng sợ nhìn , dòng nước ấm áp từ lỗ mũi chảy xuống, duỗi tay sờ thử, quả nhiên, màu đỏ chói.

      nhìn thấy màu đỏ này, lập tức có chút choáng váng, run rẩy đứng được, vội vàng dựa vào cái bàn TV.

      Ai có thể nghĩ đến, tổng tài Cảnh Phí đại danh nổi tiếng của giải trí Hoàng Vũ, còn có thể sợ máu?

      Cảnh Phí tay che mũi, tay khác nâng lên, phát run chỉ vào , “ cư nhiên dám đánh tôi… Vì tối hôm qua tôi làm gì sao…”

      Nhìn phản ứng của Kiều Lang trước mặt, bây giờ mới hoài nghi, tối hôm qua mơ ước tới sắc đẹp của , hiếp luôn?

      Bá vương ngạnh thượng cung*? (‘bá vương’ chỉ những người siêu mạnh mẽ, ” ngạnh thượng cung ” hiểu là ” xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ “, mà ” cường cung ” hiển nhiên bắn ra ” cường tiễn “, từ ” cường tiễn ” hài hoàn toàn với ” cưỡng gian “. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ ” cưỡng gian ”, nguồn: https://caytamguimathuat.wordpress.com/2015/08/07/dien-co-2/)

      Nhưng

      Kiều Lang giống như cười lạnh tiếng, lập tức tới trước mặt , hơi ngục đầu xuống, đem đôi môi tiến lại gần bên tai , nhàn nhạt , “ đối với tôi làm chuyện gì?”

      cảm thấy có thể làm gì đối với tôi?”

      ràng là mình là người bị đánh, nhưng Kiều Lang cách gần như vậy, tai Cảnh Phí vẫn bị đỏ lên, hôm nay mới phát , hình như Kiều Lang cao hơn ít.

      người hỗn tạp mùi thuốc lá và mùi rượu đêm qua, lẽ ra phải gay mũi khó ngửi, nhưng ngoài ý muốn bài xích, thậm chí có điểm thích. (Tui hiểu mọi người nghĩ gì)

      Cảnh Phí chuẩn bị mạnh miệng cãi lại, Kiều Lang trực tiếp mở miệng, giọng lạnh đến mức tia ấm, “Tôi ngồi ở sô pha cả đêm.”

      “Vậy con mẹ nó đánh tôi làm gì? Lão tử làm gì mi, còn nữa, tôi bị phen hù chết khiếp mới hả dạ sao?” Cảnh Phí nghe vậy càng tức giận, duỗi tay đảy ra, rống lên tiếng.

      Trong lòng đồng thời cũng thở phào hơi nhõm, còn tốt còn tốt, nếu sô pha ngồi đêm, chắc mình bị phát đâu.

      Nhưng nếu mà ngủ, sao. Mà nếu như thức, vậy , mình còn bị ăn đánh sao?

      Chuyện này con mẹ nó mệt quá ?

      Huống hồ tại thân phận có chút phức tạp, chốc cũng kể hết được.

      Chuyện tối hôm qua đối với Cảnh Phí căn bản chỉ là chuyện , cái gì cũng nhớ , có quỷ mới biết làm sao tới được khách sạn, vừa tỉnh lại liền thấy Kiều Lang, cũng là ‘kinh hỉ’.

      bị hù chết? Tôi thấy hôm qua rất cao hứng.” Nhắc tới chuyện tối hôm qua, KIều Lang cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà .

      Lười tranh cãi với , xem bộ dáng này của cũng giống như có việc, Kiều Lang cầm quần áo sô pha muốn , lúc gần quay đầu lại lạnh lùng nhìn cái.

      “Còn nữa, nếu muốn biết làm cách nào tôi có thể ở đây, vậy được, tôi cho biết. Tối hôm qua uống say như chết, bắt lấy tôi sống chết chịu buông tay, cuối cùng, chúng ta phát sinh chuyện gì cả, cần nghĩ quá nhiều.”

      ‘Rầm’, cửa nhà bị đóng lại mạnh mẽ, lưu lại vẻ mặt chột dạ của Cảnh Phí.

      ----------------

      “Niệm Sơ, cái tủ lạnh này của cậu sao giống đồ ăn chay của hoà thượng vậy hả?” Vu Nhiễm có chút thể tin được mà lục lọi tủ lạnh của Kỷ Niệm Sơ, ngay cả những nguyên liệu nấu ăn đều có, trừ bỏ chút trái cây và mấy cái trứng gà, còn có mấy cọng rau màu xanh, sạch.

      Kỷ Niệm Sơ ngồi thảm ngay ban công, lật sách tay, cũng ngẩng đầu lên, , “Gọi cơm hộp .”

      “Ngày thường cậu ở nhà đều ăn cơm hộp sao, sao tìm người nấu cơm ?” Vu Nhiễm có chút rầu rĩ .

      “Tớ cũng ở nhà thường xuyên, ở nhà cũng tuỳ tiện ăn chút.” vừa trả lời vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cơm.

      “Được thôi, thua cậu luôn.” Vu Nhiễm vừa vừa vòng vòng lục nhà lên, lấy được gói mì từ tủ đựng chén ở phía , thở dài nhõm hơi.

      “Đừng gọi cơm hộp, cậu từ từ , tớ làm hai tô mì liền.” Vu Nhiễm vừa vừa giơ giơ gói mì trong tay, vừa bất đắc dĩ .

      thích ăn cơm hộp, có cảm giác tốt cho sức khoẻ, cho dù là cơm ở khách sạn xa hoa, cũng thích ăn. thích tự mình làm, sạch lại vệ sinh, còn có thể khống chế được nhiệt độ, huống chi, thích việc tự mình tham gia vào quá trình nấu ăn.

      Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, buông điện thoại xuống, chuyện nữa. đọc trang CHÍNH CHỦ ở https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-23-78.34525/v

      Rất nhanh Vu Nhiễm làm xong hai tô mì, nước mì nhiều vừa đủ, mặt còn có quả trứng rán vừa chính tới, bên còn có vài lá cải bẹ xanh. Hành lá được cắt , trông rất ngon miệng.

      “Chỉ có cái này thôi, cậu ăn đỡ .” Vu Nhiễm xong, định ngồi xuống ăn, điện thoại lại vang lên, cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng lên mất mát.

      “Sao vậy chị? Có tin tức gì sao?” bắt máy xong liền hỏi.

      có, tôi bị tức chết rồi, máy theo dõi kia bị hỏng rồi, bây giờ tìm thấy được chứng cứ, chắc tôi thử tìm người liên lạc ở đó xem có thể dùng tiền để tìm ra cách được .” Dụ Giai Vân rất nhanh, trong giọng còn mang theo tức giận mười phần.

      “Còn nữa, lên nhìn Weibo bây giờ xem, muốn đánh nhau tới nơi rồi, tôi hoài nghi người của mua hải quân. Trước khi bên mình tìm được chứng cứ, ngàn vạn lần được đứng ra, cần trả lời chuyện gì, bây giờ tuyệt đối được sai cái gì.”

      Dụ Giai Vân giảng giải cho xong, vội vàng cúp máy.

      “Mẹ nó, tốt, cái máy theo dõi cũng tìm ra.” Vu nhiễm cười lạnh bỏ điện thoại xuống, ăn hai miếng mì, ngẩng mặt lên khỏi bát mì, rầu rĩ hỏi, “Cậu cái tên trà xanh kia, tớ phải làm sao?”

      Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, “ biết, tớ cảm thấy việc này đơn giản như vậy, nhưng chắc chắn có liên quan tới ta.”

      “Dựa vào sếp lớn cũng được, bất quá cậu đừng lo lắng, lát nữa tớ gọi điện thoại cho tớ nhờ ảnh nghĩ biện pháp giúp dùm.” 

      Hai người ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên, ánh mắt Vu Nhiễm sáng lên, ngay lập tức buông tô xuống, lấy tờ khăn giấy lau miệng, chạy nhanh tới cửa.

      Kỷ Niệm Sơ còn chưa phản ứng lại kịp, Vu Nhiễm ra mở cửa, nhìn từ xa, vừa vặn góc độ của lúc nhìn qua bị mặt tường che kín mít, thấy được gì.

      “Là bác sĩ Hoắc?” Kỷ NIệm Sơ vừa hỏi, vừa kẹp miếng trứng rán lên cắn miếng, lòng đỏ trứng chảy xuống dưới, bên ngoài mềm, cho dù chiên trứng là việc đơn giản nhất. hoả hậu cũng làm tốt , trù nghệ của Vu Nhiễm đúng là thể chê đâu được.

      có giọng , ai trả lời.

      có chút kinh ngạc, trước mặt lại truyền tới tiếng bước chân, Kỷ Niệm Sơ ngậm miếng trứng trong miệng ngẩng đầu lên.

      Chỉ thấy Bùi Lương Thành đứng trước mặt mình mang theo ý cười, Vu Nhiễm sau trợn mắt há mồm, ý thức được hình tượng của mình, vội vàng cúi đầu đem miếng trứng trong miệng ăn xong.

      “Niệm Sơ, tìm cậu đó, ta ảnh là luật sư của cậu…” Giọng Vu Nhiễm khô khan , mặt giả vờ bình tĩnh, ra trong lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn rồi.

      dối! Mẹ nó! Này, còn phải là người đàn ông ở bệnh viện ngày đó sao?

      ra là luật sư của Kỷ NIệm Sơ? Còn tìm tới nhà luôn? Này con mẹ nó, chẳng lẽ bây giờ luật sư đều trông như thế này sao, cái khuôn mặt này cũng có thể xuất đạo được, chỉ cần nháy mắt cái, cũng hạ gục được đám tiểu thịt tươi hay lão thịt khô luôn.

      “Luật sư Bùi, ngồi trước , tôi nhanh chóng dọn dẹp.” Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng ăn hết cái tô trước mặt, đem cái tô của Vu Nhiễm chưa ăn xong dọn vào nhà bếp.

      Lúc Kỷ Niệm Sơ từ phòng bếp ra, thấy Vu Nhiễm và Bùi Lương Thành hai người ngồi ở sô pha, cách nhau ít nhất cũng mét.

      đến chỗ hai người rồi ngồi ở giữa, Vu Nhiễm tức giận quay đầu nhìn , “Mì của tớ đâu, tớ còn chưa ăn xong đâu đấy?”

      “Tớ đem vào bếp rồi, tự mình xuống ăn .” Kỷ Niệm Sơ xong, đẩy Vu Nhiễm ra xa chút.

      “?”

      Vu Nhiễm khó hiểu nhìn , này… này sao lại thế này? Ánh mắt quét qua hai người rồi dừng lại, trong lúc nhất thời biết làm gì.

      Khuôn mặt của Bùi Lương Thành mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn , “Xin lỗi Niệm Sơ, đột nhiên tôi tới đây, quấy rầy đến và bạn.”

      có gì đâu.” Kỷ Niệm Sơ lắc đầu.

      Vu Nhiễm từ kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Bùi Lương Thành, “Chào , tôi là Vu Nhiễm, khuê mật* của Niệm Sơ.” (bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm với nhau mọi thứ, thường dùng cho con )

      “Tôi biết, chúng ta gặp nhau rồi.” Bùi Lương Thành hướng về phía gật đầu.

      Vu Nhiễm xấu hổ cười cười, Kỷ NIệm Sơ ngồi ở bên cực kỳ kinh ngạc, “Mấy người gặp nhau rồi? Lúc nào?”

      Vu Nhiễm nghe vậy càng xấu hổ, ở trong lòng cân nhắc xem có nên hay là thôi, ngày đó ta chắc chắn lén lút tới bệnh viện. Hơn nữa biểu tình kia ràng là có ý tứ với Niệm Sơ, mình mà vạch trần chuyện của người kia, hình như tối lắm đâu…?

      “Có gặp nhau ở bệnh viện lần, cũng khéo, ngày đó vừa lúc tôi cũng ở bệnh viện, thấy , tôi liền qua nhìn xem.” Căn bản Bùi Lương Thành có gì gọi là cố kỵ, thẳng ra.

      Vu Nhiễm nghe vậy thở dài hơi nhõm, ra là như vậy, còn tưởng rằng ông luật sư này có mưu đồ gây rối Niệm Sơ, sợ ra mọi người xấu hổ, nghĩ tới người này chút cũng chột dạ, chuyện bình thường.

      Nhưng phát rằng nghĩ sai rồi, Bùi Lương Thành vừa xong, khí những giảm bớt, ngược lại càng thêm xấu hổ.

      Vu Nhiễm chỉ chỉ phòng bếp, đứng dậy, “Ừ, tớ còn có chút đói, tớ vào bếp ăn mì đây, mọi người từ từ chuyện…”

      xong, nhanh tay tránh , lưu lại hai người trầm mặc.

      Nửa ngày say, Kỷ Niệm Sơ mới đánh vỡ cục diện bế tắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bùi Lương Thành ở trước mặt, nhàn nhạt , “Lần đó ở bệnh viện, phải trùng hợp.”

      phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật, ấy khẳng định điều đó.

      “Đúng vậy.” Thế nhưng Bùi Lương Thành cũng gật đầu luôn, trả lời che giấu điều gì cả.

      “Tôi nhớ vào ngày ấy lúc tôi trở về nhà, trời khuya, ở thang máy gặp được . vừa từ văn phòng luật sư về, có vụ án phức tạp, cho nên gấp đến tận khuya.” Kỷ Niệm Sơ vừa vừa sờ soạng gói thuốc dưới bàn trà, thuần thục châm lửa.

      Hút hơi, nhả khói ra, ngơ nhác nhìn qua làn khói mỏng, “Nhưng bây giờ gặp Vu Nhiễm ở bệnh viện, rốt cuộc lời nào là , lời nào là giả?” (Đừng chị dễ quên, tui nhớ hết đó mà tui muốn thôi)

      “Luật sư Bùi, tôi có chút hiểu …” thào, đem đầu quay , nghĩ tới Bùi Lương Thành cúi đầu, hốc mắt đỏ .

      theo dõi tôi, đúng ?” Nặng nề nửa ngày, đột nhiên hỏi. người đọc biết đâu về đâu https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-23-78.34525/

      Đôi mắt Bùi Lương Thành hồng hồng, ngước lên, thừa nhận mộtc hút do dự, “Đúng, tôi theo dõi .”

      chỉ theo dõi , mà lịch trình của , tất cả về , sở thích của . đều biết ràng từng chút , thậm chí còn biết nhiều điều mà chính còn biết. (Ôi tình …)

      Dù chỉ là khắc cũng muốn đợi, chỉ muốn mình mà thôi.

      Kỷ Niệm Sơ hút xong điếu thuốc, gẩy gẩy đầu thuốc rồi ném vào gạt tàn, “Rốt cuộc con người của là gì?”

      Thiếu chút nữa định câu ‘Có phải thích tôi hay ’.

      Kỳ cũng có chút rồi, nhưng ra vẫn , làm mấy chuyện này, rốt cuộc vì cái gì?

      “Nhưng muốn biết con người của tôi…” Bùi Lương Thành trả lời vấn đề này của em, trong ánh mắt hoà tan được sương mù dày đặc, ràng lông mi còn hơi run run. ( khóc, nín!)

      Em mà biết được em chạy, em trốn , giống như năm đó, thể nào chịu được cuộc sống khi có em, chết, chết.

      Cơ hồ là chút do dự, Kỷ NIệm Sơ rất nhanh giọng trả lời, “ .”

      Kỷ NIệm Sơ xong đột nhiên kịp đề phòng mà giương mắt lên, đối diện với đôi mắt của , chỉ cảm thấy ngực cứng lại, cổ họng giống như bị kẹt, trong lúc nhất thời cái gì cũng ra được.
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Vậy là sắp tốt nghiệp rồi, cố lên bản thân mình.
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111, Khủng Long5 others thích bài này.

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 25
      Tác giả: Sơ Dữ
      Editor: VịtK

      Bùi Lương Thành, người này… giống như là trận gió, vừa hoang dã vừa ôn nhu. Hơn nữa quá mức hoàn mỹ, nhiều cũng ít, mà cái gì cũng gãi đúng chỗ ngứa. Sở thích của , tính cách, thậm chí là lịch trình đều ràng đến rành mạch nhất.

      Tuy rằng thích tư sinh và paparazzi, nhưng đối với Bùi Lương Thành cũng có chán ghét đến mức muốn nhìn mặt như vậy.

      Thậm chí, còn có chút tham luyến muốn nhìn mặt , gương mặt này giống như trong những giấc mơ đêm khuya mà nhìn thấy.

      lớn lên quá đẹp, đẹp đến mức làm có thể tha thứ hết thảy những gì làm.

      Nhìn , chính là có nguyên tắc như vậy đấy.

      Sau khi từ ‘’ ra, có thể cảm giác được ràng là Bùi Lương Thành thở dài nhõm hơi, trong lòng khẽ run lên, cảm thấy có chút đau lòng.

      Bùi Lương Thành cười cười, đột nhiên thò mặt qua, ở khoảng cách rất gần dừng lại, nhìn thấp giọng , “Từ từ, khoé miệng dính cái gì.”

      Hô hấp nóng rực phả ra mặt , đưa tay lau hạt mè dính khoé miệng ra, gò má của Kỷ Niệm Sơ dần dần ửng hồng, lỗ tai như muốn bỏng, trong lúc nhất thời cũng quên né tránh, biết làm sao.

      Tác giả có lời muốn : Càng về sau càng ngọt nha

      Kỷ Niệm Sơ cũng biết tại sao lại như vậy, thế nhưng đem suy nghĩ trong lòng ra, bên miệng ra tươi cười , “Luật sư Bùi, lớn lên đẹp mắt ghê.” (Ui trời, ui trời ơi)

      “Lời đẹp này, đều dành cho em.” nặng nề cười, giọng cực kỳ trầm thấp ở bên tai dỗ dành.

      mình Vu Nhiễm đứng trong bếp ăn mì, vừa ăn vừa cảm thấy uỷ khuất phẫn nộ.

      VÌ cái gì lại mình?

      Vì cái gì lại ăn mì mình?

      Vì cái gì lại kêu tránh trong bếp ăn mì mình?

      Càng nghĩ càng phẫn nộ, húp nước sạch , trong lòng nghĩ, hai người này chắc chuyện xong rồi, lời trước đó của , chắc cũng xấu hổ lắm đâu ha?

      Vu Nhiễm từ phòng bếp ra, rất xa liếc mắt cái, chỉ thấy khoảng cách giữa hai người lúc mới còn xa lắm, bây giờ cơ hồ là dựa vào nhau, cực kỳ gần, biết cái gì.

      Mẹ kiếp? Kỷ Niệm Sơ bị điên rồi hả?

      thấy người ta lớn lên đẹp như vậy, cho nên muốn cưỡng hiếp?

      Kỷ Niệm Sơ ngồi xích ra chút, lại đứng lên rót nước cho Bùi Lương Thành, giọng , “Vừa rồi xin lỗi… Tôi…”

      có việc gì.” Bùi Lương Thành lắc đầu. ( khoái gần chớt)

      … lớn lên đẹp quá, tôi nhịn được.” hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng mà .

      thèm để ý mà cười cười, “Gần đây bận cái gì sao?”

      “Ừ… Hai ngày nay đụng phải chuyện phiền toái, tôi chuẩn bị gọi điện cho tôi xem có biện pháp gì ?” Kỷ NIệm Sơ lại lần nữa ngồi ở vị trí xa gần , . đừng đọc ở trang reup, vui https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-24-78.34525/

      Bùi Lương Thành khẽ cười tiếng, “Ừ, tôi biết rồi, cứ từ từ .”

      xong, lấy điện thoại ra ấn xuống hai lần, đợi hồi lâu, điện thoại vang lên tiếng ‘ting’, sau đó chép tin nhắn, chuyển tiếp cho Kỷ Niệm Sơ.

      Ngay sau đó, điện thoại của Kỷ Niệm Sơ nhận được tin nhắn, là dãy số lạ, bấm mở, lại phát chuỗi mã hỗn loạn, hình như là địa chỉ của trang web nào đó, liên kết với trang web bên ngoài.

      quay đầu nhìn Bùi Lương Thành, “Tin nhắn này vừa gửi à?”

      “Ừ.” Bùi Lương Thành cũng giải thích nhiều, gật đầu, ừ tiếng.

      cũng ngoài ý muốn làm cách nào mà biết được số điện thoại của mình, bấm mở, là video, nhìn thoáng qua liền ngẩng đầu, cười nhìn về phía nah, “ làm sao biết được tôi tìm cái này?”

      “Lên hotsearch của Weibo, tôi đoán gặp chuyện phiền toái.” Bùi Lương Thành vừa xong, Kỷ Niệm Sơ liền hướng về phía người đến từ phía phòng bếp, “Nhiễm Nhiễm, tớ tìm được đoạn video.”

      Ánh mắt Vu Nhiễm sáng lên, ‘lộc cộc’ chạy tới, “ ?”

      “Ừ, tớ gửi cho cậu liền, cậu giao cho chị Vân xử lý .” Kỷ Niệm Sơ lấy điện thoại chuyển tiếp cho Vu Nhiễm, “Cái này cậu có thể yên tâm được.”

      Kỷ Niệm Sơ bị Vu Nhiễm lôi kéo lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, bên nghe lải nhải, “Cậu nhìn Weibo xem bọn họ mắng tới thành cái dạng gì, thể thủ đoạn của tên trà xanh kia tốt.”

      bấm mở hotsearch để nhất Weibo ra, bây giờ nổ tung.

      #Vu Nhiễm tai nạn xe cộ# bùng bổ

      Bấm vào là ba bốn hình ảnh, cùng với đoạn caption ít cũng nhiều chữ.

      Lột da giải trí V: Theo nguồn tin nóng, đương hồng ảnh hậu Vu Nhiễm tối qua 11 giờ tai nạn xe cộ ở đường Nam Phong! #Vu Nhiễm tai nạ xe cộ#

      [gió táo: Chuyện thế nào?] 20.5 vạn likes (tên mắc cười, là TÁO đó mọi người)

      [gặp khi ôn nhu: Đây là chuyện gì vậy??] 17.6 vạn likes

      [ngàn dặm ở ngoài: Đại gia có thể cho tôi biết chút, người kia có phải là ảnh hậu như tôi nghĩ ?*đầu chó*] 12.4 vạn likes

      [cá mặn chỉ được phơi nắng: Tại sao lại như vậy? Bất quá người cũng có việc gì tốt rồi.] 11.1 vạn likes

      [vivian- : Ảnh hậu này… đụng phải người khác à?] 9.1 nghìn likes

      [từ từ vợ cả V: Chuyện còn chưa ràng, hy vọng đại gia phải tuỳ ý bịa đặt như vậy.] 9 nghìn likes

      [tiểu tham luyến: Dưa này ăn được ?] 8.3 nghìn likes

      [nhật ký ngủ đông của tiểu nhiễm V: Lầu , dưa này còn chưa chín, cần phải ăn bậy, coi chừng bị tiêu chảy.] 6.2 nghìn likes

      [ đơn giản như vậy: lẽ chỉ có mình tui để ý đến người đàn ông ở kế bên thôi sao? Lớn lên đẹp trai .] 3.1 nghìn likes

      [Bạch Khởi: Lầu tỉnh tỉnh, đó là bạn trai ngoài giới mà ảnh hậu công khai. *đầu chó*]

      ----------------

      Kỷ Niệm Sơ nhìn xong rồi lại nhìn , “Đâu có nhiều bình luận mắng cậu đâu?”

      Vu Nhiễm cười lạnh tiếng, bấm mở @Vivian- trả lời bình luần bên dưới, lại đưa cho Kỷ Niệm Sơ, “Cậu nhìn xem.”

      [An-eason: Cái giá của ảnh hậu lớn , đụng phải người ta đến bây giờ cũng câu xin lỗi. *mỉm cười*]

      [Dbs: Đúng vậy, ảnh chụp ở như vậy, ảnh hậu còn muốn chối sao? Quả nhiên ảnh hậu chính là ảnh hậu, đụng trúng ngừoi ta nửa cái thanh minh cũng có. *nôn mửa*] (chẳng lẽ còn tưởng là giả sao)

      [con nai: Nghe người bị đụng là bác sĩ, vẫn là mới vừa tốt nghiệp, thảm, cũng biết bây giờ ra sao rồi. *thở dài*]

      [mặt trời rực rỡ tuyết lớn bay tán loạn: Trả lời @con nai: ? Là bác sĩ của người kia? Vậy cũng thảm , bị ai đụng cũng sao cư nhiên bị ảnh hậu có người đứng sau lớn như vậy đụng phải…]

      [Vu Nhiễm từ từ Vu Nhiễm: Trả lời @An-eason: Từ từ làm sao vậy? Việc này còn chưa chứng thực được cần phải bậy, chỉ là mấy cái ảnh chụp thôi, vì sao cái giá lại lớn?]

      [Vu Nhiễm từ từ Vu Nhiễm: Trả lời @mặt trời rực rỡ đại tuyết bay tán loạn:: Vị muội muội này, có được thành tựu bây gườ, đều là do nỗ lực của chính mình mới có được, cơm có thể ăn bậy, lời thể bậy, lão sư của mấy người giao bài tập cho mấy người quá ít rồi phải ?]

      ------------------------

      Kỷ Niệm Sơ lướt mấy bình luận hot phía xong, nửa ngày sau, mới nhướng máy cười hỏi, “Này phải cũng còn có nhiều người bảo vệ cậu sao? Cậu nghĩ lại xem, nếu việc này đổi vai chính thành tớ, sớm bị người mắng phiên thiên.”

      cũng đúng…” Vu Nhiễm thành công bị dẫn dắt, còn cảm thấy rất có đạo lý.

      Lại lướt lướt Weibo, Vu Nhiễm đứng lên có chút bực bội gãi tóc, “Tại sao còn chưa tìm tớ aaaaaaaaa!!!”

      Kỷ Niệm Sơ đương nhiên biết từ ‘’ là chỉ ai, cũng vạch trần, chỉ liếc mắt nhìn cái, “ tìm tìm, cậu còn muốn như thế nào nữa?”

      Bùi Lương Thành ngồi ở bên nhìn hai người đấu võ mồm, ý cười nhàn nhạt bên miệng, ánh mắt nhìn về phía tất cả đều là sủng nịch. (ư ư)

      Kỷ Niệm Sơ muốn quay đầu chuyện với Bùi Lương Thành, Vu Nhiễm đột nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh , bị chen lập tức ngồi vững được, đưa lưng về phía Bùi Lương Thành nghiêng về phía . đọc bên trang CHÍNH CHỦ vui hơn nhiều https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-24-78.34525/

      nghĩ phát sinh tình huống như vậy, theo bản năng đưa tay ra vịnh chỗ nào đó, kết quả cẩn thận đúng trúng bộ vị xấu hổ nào đó ngay đùi .

      Giữa mày Kỷ Niệm Sơ nhảy nhảy, giống như điện giật lập tức rút tay về, xấu hổ nhìn cái.

      Bùi Lương Thành lại cảm thấy xấu hổ, thậm chí trong mắt còn mang theo trêu đùa nồng đậm như vậy.

      nhìn Kỷ Niệm Sơ lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh, mắt tối lại vài phần.

      “Vu! Nhiễm!”

      “A? Chuyện gì vậy?” Vu Nhiễm nhìn lịch sử chuyện cảu và Hoắc Chính Phàm lại lần, buồn bực vui, cảm xúc cực kỳ xuống, nghe thấy Kỷ Niệm Sơ kêu tên mình, quay đầu mờ mịt nhìn .

      Kỷ Niệm Sơ vốn định há miệng mắng , kết quả bị ánh mắt của đánh gục nên lời.

      Tiễn hai tôn đại thần rồi, Kỷ Niệm Sơ mệt mỏi, vừa chuẩn bị lên giường ngủ, nhận được điện thoại của Quý Chân.

      “Đại minh tinh, bộ phim lần này quả nhiên danh tiếng cũng tệ lắm, đáng tiếc, vất vả bởi vì kỹ thuật diễn trước mới lên được hot search, cư nhiên bị bạn thân đoạt mất.” Giọng mang theo thanh tiếc nuối từ điện thoại truyền tới.

      Kỷ Niệm Sơ còn chưa kịp mở miệng, Quý Chân ở đầu dây bên kia lại tiếp, “Bất quá công ty dùng tiền để xoá mấy cái hot search của , chuẩn bị cây búa tốt, nghe là người làm chứng?”

      “Làm sao biết được?” Kỷ Niệm Sơ cởi quần áo, chuẩn bị tắm rửa, “Bất quá phải là tôi, là bạn của tôi.”

      “Mọi người đều từ cái công ty mà ra, có chuyện gì mà biết được.” Quý Chân trả lời .

      “Được rồi, bây giờ chuyện đó nữa, buổi sáng ngày mai chụp xong tạp chí, buổi chiều mang theo gặp mấy người đạo diễn với nhà đầu tư. Hưởng ứng lần này về phim điện ảnh của tồi, đặc biệt là công ty quốc tế Trung Ngân, thái tử gia Lục Lê, điểm danh muốn gặp , tôi đáp ứng rồi, đây là cơ hội tốt để tiến quân vào màn ảnh rộng, cố gắng nắm chắc.” Quý Chân tới đây, ràng tâm tình cũng tốt lên, giọng điệu sung sướng.

      Kỷ Niệm Sơ để điện thoại đặt lên bồn rửa tay, cầm chai sữa rửa mặt đặt bên, nặn ra ít vào lòng bàn tay, nhịn được hỏi, “Lục Lê? phải chị thay tôi quyết định rồi sao, chẳng lẽ tôi có thể sao?”

      Quý Chân cũng biết tức giận, cười mắng vài câu, hai người xong liền cúp máy.

      Kỷ Niệm Sơ thả lỏng mình để tắm, chỉnh nhiệt độ nước xong, cả người chìm vào nước ấm, nhìn trước mặt dần dần lên sương mù, biết tại sao, có chút mơ màng.

      Lại nhớ tới vừa mới sờ đến chỗ đó của Bùi Lương Thành… Vị trí đó, quá là xấu hổ.

      như thế nào … Như thế nào hiểu mình như vậy?

      Bọn họ từng gặp nhau rồi sao?

      Kỷ Niệm Sơ ngâm mình xong dần dần có ý thức, mơ màng ngủ luôn.

      --------------

      Vu Nhiễm trở về gia viện Nữu Tân, trong lòng vừa thấp thỏm vừa khẩn trương, thể tin được chính mình ngày đêm về, Hoắc Chính Phàm cư nhiên cũng tìm , chừng cũng biết mình có trở về hay .

      Tuy rằng biết xảy ra tình huống như vậy, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng nào đó. (ôi tình )

      cho rằng sau khi bọn họ cùng nhau trải qua việc kia, quan hệ có chút hoà hoãn lại, có thể tốt lên, nhưng lại ngờ đột nhiên xuất tên Vưu Thi Hoài đâu ra.

      Còn nhân cơ hội chỉnh , ở mạng mua thuỷ quân hắc nàng, mẹ nó, chờ , từ trước đến nay phải là người dễ bắt nạt.

      đến cửa nhà, hít sâu hơi, ấn mật mã để mở cửa, lại phát trong phòng lạnh lẽo, giống như có dấu vết của người từng trở về.

      Cúi đầu nhìn thời gian, là 11 giờ tối, chẳng lẽ còn chưa tan tầm sao?

      Mang theo lòng tràn đầy mất mát tắm rửa xong, Vu Nhiễm mới vừa nằm lên giường, ngoài cửa liền truyền tới đến chuông cửa, sửng sốt, ngay sau đó trong lòng vui vẻ, đứng dậy lấy áo khoác khoác bên ngoài rồi ra mở cửa.

      “Hoắc…” Vui mừng mở cửa, Vu Nhiễm còn chưa dứt lời, chỉ thấy đứng ngay cửa nhút nhát nhìn mình, mà bác sĩ Hoắc ngày đêm tơ tưởng tới giờ phút này lại gục vai ấy, ánh mắt hơi híp lại, biết rốt cuộc là tỉnh hay là tỉnh. ( tén tén tén tèn )
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Hôm nay thi ai eo... chỉ cảm thấy... hoang mang tột cùng.
      Last edited: 21/11/20
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111, Khủng Long5 others thích bài này.

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 26
      Tác giả: Sơ Dữ
      Editor: VịtK


      “Chị Vu, ngại quá, hôm nay là sinh nhật em, bác sĩ Hoắc tham gia bữa tiệc nên uống có chút nhiều, em đưa ấy về, phiền chị chiếu cố ấy cho tốt.” mặt Vưu Thi Hoài mang theo nụ cười e lệ, còn có chút ngượng ngùng. (Vừa thôi má)

      Sau khi xong đỡ Hoắc Chính Phàm giao lại cho Vu Nhiễm, xoay người muốn rời .

      “Khoan .” Vu Nhiễm gọi lại.

      Vưu Thi Hoài vừa mới xoay người, nghe vậy quay đầu lại, “Chị Vu còn có chuyện gì sao?”

      phải bị tôi đụng trúng nên bị thương sao, bây giờ mới có ngày, có thể đỡ được bác sĩ Hoắc trở về nhà à?” Vu Nhiễm cười lạnh tiếng, nhìn chằm chằm mắt cá chân của , nhàn nhạt .

      Tác giả có lời muốn : Kỷ Niệm Sơ: Sờ đến vị trí kia làm tôi xấu hổ bất quá như thế nào lại lớn như vậy… ( phải)

      Bùi Lương Thành: *cười khẽ* chỉ cần em thích đều là của em

      “Chị Vu, em là bị thương , nhưng bác sĩ Hoắc uống nhiều như vậy, cũng có biện pháp lái xe…” Vưu Thi Hoài hơi nhíu mày lại, vẻ mặt vô tội, hướng về phía hơi cười cười, “ có chuyện gì em trước đây.”

      Vu Nhiễm sửng sốt nửa ngày, đỡ Hoắc Chính Phàm vào, biết giờ phút này biểu tình của là gì, càng biết nên phản ứng làm sao, mỗi bước chân, thậm chí mỗi biểu tình đều vô cùng cứng đờ.

      Hoắc Chính Phàm đột nhiên tránh tay Vu Nhiễm ra, ngồi ở sô pha, Vu Nhiễm sửng sốt lát, cũng ngồi xuống bên cạnh .

      Hai người như ăn ý với nhau đều trầm mặc lúc, bỗng nhiên cười tiếng, “ tức giận sao?”

      Vu Nhiễm ngửi được mùi thuốc lá phát ra nhàn nhạt từ người , còn trộn với mùi rượu, vọt tới xoang mũi , làm có chút muốn khóc.

      cực kỳ khó chịu mà tươi cười, “Như thế nào… như thế nào có thể tức giận được, tham gia tiệc sinh nhật của đồng nghiệp cũng có gì cả.”

      “Phải ?” Hoắc Chính Phàm nhàng cười nhạo tiếng, nghe ra cảm xúc gì.

      Vu Nhiễm nhìn chằm chằm bức màn chìm trong bóng đêm có chút phát ngốc, mới chậm rãi mở miệng, “Trong ba năm tới, em vẫn luôn nghĩ rằng, rốt cuộc có phải hay người, có thể thay đổi được hay .”

      xong, ngồi sô pha chút, nhàng đứng dậy trở về phòng ngủ.

      Hoắc Chính Phàm đứng lên, tắt đèn, từ đây, trong phòng khách chìm vào trong khoảng bóng tối.

      ----------------

      Kỷ Niệm Sơ dậy rất sớm, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, nhớ mình ở trong phòng tắm, vừa tỉnh mình lại nằm ở giường?

      Bên này vừa mới chụp xong tạp chí, Quý Chân liền vội vàng chạy tới đón gặp mấy nhà đầu tư, “Aizz, tôi tại sao lại xui xẻo như vậy?” truyện chỉ được đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-25-78.34525/

      Đầu óc Kỷ Niệm Sơ mờ mịt nhìn , “Tôi lại bị gì à?”

      vất vả bộ phim mới có danh tiếng tốt, kết quả mấy ngày Vu Nhiễm đều nổi lên, dùng tiền để mua hotsearch nó cũng xuống được.” Quý Chân vẻ mặt bất đắc dĩ , “Hôm nay Dụ Giai Vân đăng video lên xong, bây giờ ở mạng toàn là những lời chửi rủa.”

      “Chửi cái gì?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi, “Chửi bác sĩ kia ăn vạ à?”

      Quý Chân lắc đầu, chỉ phun ra chữ, “Sai!”

      “Kia vậy sao lại thế này, video phải cũng đăng lên rồi sao?” Kỷ Niệm Sơ nghe vậy có chút khó hiểu, nghiêm túc mà buông điện thoại trong tay xuống nhìn .

      Quý Chân vừa lái xe vừa chuyện với , “ là có đăng lên đấy, nhưng người mắng phải là bác sĩ, mà là Vu Nhiễm! Con mẹ nó tôi bị sang chấn tâm lý rồi, còn tưởng rằng lời đồn đãi nghiêng về phía, ai biết biến thành cục diện như bây giờ. Vu Nhiễm gần đây đắc tội với ai sau lưng. ấy lợi hại như vậy mà.” (ủa vô lí)

      “Mặc dù video được tìm thấy, nhưng có nhóm anti vẫn từ bỏ, bình luận phía dưới còn ghi đây là video giả, Vu Nhiễm dựa vào thân phận ảnh hậu mà có ý định tha người…”

      Kỷ Niệm Sơ cũng tiếp lời , trực tiếp hỏi, “Dừng, chuyện này, chúng ta tạm thời đừng tới, bây giờ ăn ở đâu?”

      “Khải Duyệt.”

      Quý Chân từ kính chiếu hậu liếc cái, “ nhìn xem có muốn trang điểm lại hay , lát nữa gặp người rất quan trọng.”

      vừa mới xong, lại nghĩ tới cái gì, “ quen với Lục Lê ?”

      “Lục Lê? quen.” Mí mắt cuả Kỷ Niệm sơ chẳng buồn nhấc lên, lãnh đạm .

      “Dừng , tôi chỉ có điểm tò mò vì sao người đó trực tiếp điểm danh muốn gặp , vị này là người tàn nhẫn, là con trai cả duy nhất của thương nghiệp đế quốc Lục thị, thái tử gia họ Lục.”

      “Lục thị?” Kỷ Niệm Sơ nghe đến đó rốt cuộc cũng khơi lên điểm hứng thú, giương mắt hỏi .

      Quý Chân gật đầu, dặn dò , “Ừ, đúng vậy, lát nữa phải biểu tốt.”

      Kỷ Niệm Sơ chuyện nữa, trong lòng bay tới nơi xa, là Lục thị mà nghĩ tới sao? từng nghe ba mẹ qua rồi.

      Nhưng là, ngoại trừ thương nghiệp đế quốc Lục thị kia, còn có cái nào nữa đâu.

      Hai người rất nhanh đến Khải Duyệt, theo phục vụ đường qua hành lang dài, Kỷ Niệm Sơ dẫm lên tấm thảm dày nặng, chút để ý mà đánh giá khách sạn này.

      Nếu nhớ lầm, khách sạn này là của Lục thị.
      ________________________________________________________________________________
      Editor: Mọi người à, tui là ngớ ngẩn. Hôm mà bà Niệm Sơ hẹn chú Bùi uống cà phê gì đó có mang đôi AJ. Nay tui lướt facebook mới biết AJ là Air Jordan á mọi người, siêu đẹp, tui ao ước sở hữu em nó từ lâu, mà giá chẳng rẻ chút nào. Để hình dứoi đây để mọi người ngắm với tui. Lượt đọc tăng lên dần dần, sau này mọi người hiểu chú Bùi là người như thế nào... Riêng chú Hoắc tui đề cập tới, trả giá lớn cho cái xấc xược.

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :