1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Vẫn ủng hộ bạn, vui lên nha
      VịtK thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 18

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      Lúc nãy ở trong thang máy, gần đây vụ án tương đối phức tạp, tăng ca đến rạng sáng, sao có thể ngay lúc này mời người khác xem bộ phim điện ảnh nhàm chán của được chứ? (Chị cũng biết nữa hả)

      vừa muốn mở miệng , đối phương liền mở miệng trước , cười ôn nhu, “Được.”

      xin lỗi, là tôi suy xét chu đáo, quên mất lúc nãy ở trong thang máy bận, nếu lần sau…” đến nửa, bị Bùi Lương Thành đánh gãy, “Chỉ cần là , tôi đều rảnh.”

      Chỉ cần là em, đều rảnh.

      Sao câu này nghe kỳ quái… Kỷ Niệm Sơ giật mình, lập tức biết nên gì mới tốt.

      “Vậy… Được, ngày mai gặp.” Kỷ Niệm Sơ thấp giọng , “Bất quá hình tôi là nữ thứ ba hay nữ thứ tư gì đấy? Đến lúc đó đừng chê cười tôi.”

      .”

      --------

      Bùi Lương Thành ngồi ở sô pha nhìn sách, điện thoại vang ong ong ở bên, cầm lên nhìn lướt qua, cười lạnh tiếng, lại đem điện thoại để lại chỗ cũ.

      Nhưng người gọi cũng có ý định bỏ qua, bắt máy, đầu bên kia vẫn gọi liên tục.

      Trong mắt Bùi Lương Thành lên tia tàn ác, lập tức ném quyển sách xuống đất, động tác có chút mạnh, đến nỗi ánh sáng ấm áp của chiếc đèn bàn cũng khẽ rung lên.

      Bóng dáng của dưới đèn lúc lúc , lúc dài lúc ngắn.

      Cả người bị mắc kẹt trong bóng đen lúc lâu, mới chậm rãi bắt máy, bình tĩnh hỏi, “Chuyện gì?”
      chừng nào về lại Mỹ?” Đầu bên kia truyền tới giọng dồn dập và phẫn nộ.

      Bùi Lương Thành nhàn nhạt cười, đáy mắt lên tia châm chọc, giọng điệu chút nào để ý hỏi ngược lại, “Về Mỹ?”

      “Chẳng lẽ tính trở về à, về lẽ định ở vậy luôn à? có biết bệnh của …” Người đàn ông nghe ra được ý tứ của , giọng điệu lại cao lên vài phần, cách điện thoại có thể nghe được tức giận mười phần.

      cần ông nhọc lòng.” Giọng điệu của lạnh nhạt, cũng đợi đầu bên kia hết câu, trực tiếp cúp điện thoại.

      cúi đầu nhặt quyển sách ném ở dưới chân, tấm ảnh cũ rớt ra, ảnh chụp vuông vức, rất , hơi có chút ố vàng.

      Dấu in nổi ở mặt cũng có chút mơ hồ , tựa hồ xa xăm, ảnh chụp như là xé ra từ tờ giấy chứng nhận nào đó. truyện chỉ được đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-17-78.34525/

      Lại nhớ lại cuộc chuyện trong điện thoại lúc nãy, trong ánh mắt tràn ngập điên cuồng, xét nát ảnh chụp tay

      “Niệm Sơ, Niệm Sơ…”

      giọng gọi, khoé mắt đỏ mảng, dựa vào ghế sô pha hút thuốc, khói bụi vụn từ đầu ngón tay rơi xuống dưới, che những mảnh của bức ảnh mặt đất, cho đến khi mơ hồ thể thấy được nữa.

      Nửa ngày, thân mình run rẩy ngồi xổm xuống, quét khói bụi mặt đất , ghép cái mảnh lại với nhau.

      Tất cả mọi thứ về , đều nhớ .

      thích xem phim điện ảnh, lại muốn xem ở rạp chiếu phim ồn ào. thích nước hoa loè loẹt, nhưng lại thích mùi gỗ. thích ăn kẹo mềm, thích sản phẩm từ sữa, thích nghe ca hát, nhưng ngũ lại được tốt.

      thích, làm.

      thích dạng gì, biến thành cái dạng đấy.

      “Em cũng cứu …” Thanh rất thấp, như nỉ non với người , rũ đầu, đem mặt mình vùi vào bức ảnh trong lòng bàn tay.

      Bên ngoài truyền đến tiếng tí tách, trời mưa.

      ngồi hồi lâu, giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hai giờ sáng, nhàng đứng lên trở về phòng ngủ.

      -----------

      Tới khuya Kỷ Niệm Sơ mới ngủ ngủ thiếp , quá mệt mỏi, vào lúc trợn mắt cửa sổ bên ngoài sáng rồi.

      Mơ mơ màng màng cầm điện thoại liếc mắt cái, ngủ nhiều thêm chút nữa, dù sao hôm nay cũng có việc gì làm, nghĩ, ngủ lát thôi.

      vừa mới đem mền trùm lên đầu, chuẩn bị ngủ tiếp thêm chốc lát, trong đầu đột nhiên lên giọng trầm thấp từ tính.

      “Chỉ cần là , tôi đều rảnh.”

      Trong đầu lên mặt của Bùi Lương Thành, Kỷ Niệm Sơ sợ tới mức lập tức ngồi dậy ở giường.

      Dựa vào đầu giường híp mắt lại trong giây lát, lúc này mới nhớ tới hình như hôm nay có cái gì công chiếu, hẹn luật sư Bùi cùng xem, đây vẫn là lần đầu tiên rủ người khác xem.

      Xem ra ngủ được nữa, thở dài, ngồi ở giường phát ngốc chút, lúc này mới đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      gội đầu và tắm xong, còn chưa kịp lau khô, mang chân trần và khoác áo choàng tắm ra.

      Ngáp cái lười biếng, chuẩn bị cầm máy sấy tóc chuẩn bị sấy, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, tay cầm máy sấy tóc ngừng lại.

      Tuy rằng số người biết địa chỉ nhà ít, nhưng, ai lại tới vào lúc này?

      nghĩ nghĩ, tính để ý tới, nhưng ngoài cửa tiếng đập cửa cũng gõ lâu, tạm dừng chút, lại bắt đầu gõ tiếp.

      Kỷ Niệm Sơ ném máy sấy tóc xuống ghế sô pha, nhận mệnh tới cửa. Cách mắt mèo nhìn xuyên qua, lên gương mặt của Bùi Lương Thành.

      Đáy mắt lên tia kinh ngạc, luật sư Bùi? đúng là nghĩ cái gì tới tới .

      À đúng rồi, thiếu chút nữa lại quên, hẹn luật sư Bùi xem lần công chiếu phim, điện thoại đặt bàn trà cách đó xa rung ong ong.

      muốn mở cửa, cúi đầu nhìn người, lại yên lặng tới tủ quần áo khoác thêm cái áo khoác bên ngoài áo choàng tắm, lúc này mới mở cửa.

      “Mới rời giường sao?” đứng ở cửa, cười ôn hoà nhìn .

      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, nghiêng người nhường đường, , “ ngại quá, ngày hôm qua tôi quá mệt mỏi, thức tới khuya, vào .”

      Bùi Lương Thành theo sau tiếng vào, ở sô pha ngồi xuống, nhìn ban công ở bên ngoài cửa sổ.

      ràng hôm qua là đêm mưa to, nhưng bây giờ, ánh mặt trời vẫn rất tốt như cũ. ban công có ít loại hoa và cây xanh tươi tốt được trồng, có số loại cây ra trái, phía bên trái trải tấm thảm lông, ở đặt chồng sách.

      Đặt cùng có quyển sách mở ra, lật ra bao lâu, ánh mặt trời vừa vặn từ cửa sổ chiếu vào, thảm thực vật màu xanh lục đều nhiễm màu vàng sáng ấm áp, khiến chói mắt.

      “Luật sư Bùi, muốn uống cái gì ?” Giọng của Kỷ Niệm Sơ từ phòng bếp truyền tới.

      Bùi Lương Thành nghe vậy đứng lên, đến phía sau , nhìn lướt qua đồ vật trong tủ lạnh, gắt gao cau mày, gì.

      Hồi lâu Kỷ Niệm Sơ cũng nghe tiếng đáp lại, có chút kinh ngạc quay đầu lại, nghĩ tới đứng phía sau, cách gần như vậy, cái trán thiếu chút nữa đập vào cái mũi , Bùi Lương Thành lui về phía sau bước, thấp giọng , “Xin lỗi, tôi nghe thấy kêu tôi nên tôi liền tới.”

      “Ngày thường ở nhà, ăn những thứ này sao?” chỉ vào tủ lạnh trống .

      Tủ lạnh chỉ có hộp trứng gà, hộp trái cây thập cẩm biết để bao lâu, hai lon Coca cùng mấy bình nước lọc, trừ lần đó ra, còn gì khác nữa.

      Kỷ Niệm Sơ cảm thấy thẹn thùng, có chút xấu hổ cười cười, tránh nặng tìm , hỏi, “Nước lọc được ?”

      “Được.”

      “Luật sư Bùi cứ tuỳ ý , tôi về phòng sấy tóc .” hướng về phía cười cười, xoay người cầm mấy sấy trở về phòng.

      “Từ từ.” gọi lại.

      quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Lương Thành tới tủ giày ngay cửa, cầm đôi dép bông đưa cho , giọng điệu ôn nhu làm người khác phản bác được, “Mang dép vào.”

      Kỷ Niệm Sơ cúi đầu, nhìn bàn chân trắng nõn mượt mà của mình, muốn rằng thích mang dép ở nhà, thích chân trần mặt đất cho nó có cảm giác.

      Tựa hồ Bùi Lương Thành cũng nhìn ra do dự, giọng nhíu mày, hầu kết hơi lăn lộn, “ bị lạnh.”

      Được thôi, cái lý do này cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

      Sao qua trang chính chủ https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-17-78.34525/ mà đọc?

      Kỷ Niệm Sơ ‘à’ tiếng, đến trước mặt mang dép vào, lúc này mới ‘cộp cộp’ chạy về phòng.

      chú ý chính là, lúc xoay người , người đàn ông liền dùng ánh mắt sáng quắc nhìn , chút nào che giấu nóng rực nơi ánh mắt.

      Đem nước lọc đưa cho xong, Kỷ Niệm Sơ liền vào phòng bắt đầu sấy tóc, đem cửa phòng nửa đóng nửa mở, nghiêng đầu vén lên sợi tóc ướt sấy khô chút.

      Từ góc độ này của , Bùi Lương Thành vừa vặn nghiêng thân mình, đứng ở trước cửa sổ và lật cuốn sách đặt cùng kia.

      ngược ánh sáng, tóc ở dưới ánh mặt trời chiếu lên vầng sương mù màu vàng, đầu ngón tay thon dài lật trang rồi lại trang, ngẫu nhiên nhăn mày lại, lông mi khẽ run, chuyên chú lại nghiêm túc.

      Giờ khắc này, lại cảm thấy, luật sư Bùi lớn lên là đẹp trai, đẹp như là từ trong tranh sơn dầu ra vậy, nét màu, cũng làm nên được màu sắc đậm đặc, nhưng cũng quá nặng nề, gãi đúng chỗ ngứa.

      Kỷ Niệm Sơ duỗi tay sờ điện thoại đặt bên, ‘tách’ tiếng, chụp cảnh này rồi lưu lại. (Mê trai đầu thai mới hết)

      lau khô tóc, nhanh chóng trang điểm cho mình, mặc cái áo len màu trắng cổ cao cỡ nửa thước, trùng hợp lộ ra cái cằm trơn bóng. Mặc cái quần jean thoải mái, làm nổi bật đôi chân thẳng tắp vừa mịn vừa dài, ở trước gương nhìn hồi lâu, lúc này mới chậm rãi ra.

      “Luật sư Bùi, chúng ta thôi.” tới tủ giày ngay cửa để đổi giày, mang theo nón và khẩu trang, lúc này mới quay đầu hướng về phía Bùi Lương Thành cười .

      Bùi Lương Thành gật đầu, buông quyển sách tay xuống, “Được.”

      Hai người ở trong tiểu khu, Kỷ Niệm Sơ che kín mặt kẽ hở. nghiêng đầu nhìn , “Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng có liên quan tới nghề nghiệp, cũng có biện pháp nào.”

      có việc gì, như vậy là tốt rồi.” Bùi Lương Thành lắc đầu, nụ cười bình tĩnh.

      ước gì mọi người đều nhìn thấy nhan sắc của , đẹp, chỉ nghĩ tới việc muốn đem giấu , cho bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn cái. Chỉ để ngày ngày có thể nhìn thấy , chỉ có thể , sao có thể ngại phiền toái cho được?

      Đôi mắt Bùi Lương Thành hơi thâm sâu, rất nhanh khôi phục lại bình thường, giọng mang theo tia xin lỗi, “Lúc nãy ngại quá, tôi tự tiện đụng vào sách .” tới đây dừng chút, lại , “Trang trại động vật, ra tôi cũng nghĩ tới cũng xem loại sách nổi loạn này.”

      Kỷ Niệm Sơ cười tới mi mắt cũng cong lên, “ ra cũng biết, tôi còn tưởng rằng luật sư Bùi đều xem mấy loại sách chuyên nghiệp cứng nhắc.”

      Bùi Lương Thành cười lắc đầu, giọng có hơi khàn hỏi, “Niệm Sơ, muốn coi ở rạp nào?”

      Kỷ Niệm Sơ sững sờ, bị xưng hô bất ngờ chuyển biến của có chút thất thần, ràng là cái tên vô cùng đơn giản, ở trong miệng ra lại nghe ra phá lệ kiều diễm, phá lệ ôn nhu, giọng nghi hoặc.

      phục hồi lại tinh thần, gật đầu, , “À, rạp chiếu phim Thiên Ảnh Cự Mạc , tôi đặt vé trước rồi.”

      Hai người tới bãi đỗ xe ngầm rồi dừng lại, gật đầu, tiến về phía bên trái , rất gần, đầu ghé qua rồi giọng , “Ừ, chờ tôi, tôi lấy xe.”
      Kỷ Niệm Sơ lui về phía sau bước, thấp giọng ừ tiếng.

      Bùi Lương Thành tựa hồ là cười khẽ tiếng, xoay người rời .

      Kỷ Niệm Sơ đứng tại chỗ, nhéo lỗ tai nóng lên của minh, bóng dáng Bùi Lương Thành rời , có chút thể tưởng tượng được, luật sư Bùi muốn làm cái gì? Mấy ngày nay phát , nếu còn nhìn ra nữa đúng là ngu xuẩn.

      Nhưng mà ràng hai người biết nhau chưa được bao lâu.

      ta phải có ý tứ với mình chứ?

      Đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, rất xa liền thấy chiếc xe hơi màu trắng từ bãi đỗ xe ngầm chậm rãi chạy tới, Kỷ Niệm Sơ hơi híp mắt cẩn thận nhìn nhìn, là chiếc Bentley Continental.

      Chiếc xe này, hình như thấy qua rất nhiều lần.

      phải hình như, mà là có thấy qua rồi.

      Chiếc xe này là chiếc xe ngày đó thiếu chút nữa đụng phải xe của Lương Trừ, dừng ở đằng sau xe của . Ngày đó còn cố ý hạ kính cửa xe xuống liếc mắt cái, cho nên vẫn luôn có ấn tượng.

      Vào lúc ở đoàn phim đóng phim hình như cũng gặp qua vài lần, nhưng lâu lắm rồi, nên bây giờ cũng nhớ lắm. Nhưng có thể khẳng định điều, tuyệt đối việc đụng phải Lương Trừ phải lần đầu tiên gặp cái xe đấy.

      Chỉ là tại sao xe lại ở chỗ này? Chẳng lẽ chủ nhân của cái xe này ra là fan tư sinh, trùng hợp còn cùng tiểu khu với , hoặc là có chủ ý?

      Kỷ Niệm Sơ bị khủng hoảng, lùi về sau vài bước, móc điện thoại ra tính gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Lương Thành biết. Mới vừa bấm vào khung chat của , đánh được mấy chữ, còn chưa kịp gửi , bên cạnh liền truyền đến giọng quen thuộc, “Niệm Sơ, lên xe.”

      quay đầu lại, thấy Bùi Lương Thành ngồi chiếc Bentley màu trắng mà chưa kịp tránh, mắt mang ý cười nhìn . (Cười ẻ)
      Last edited: 5/5/22

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 19

      Tác giả: Sơ Dữ
      Editor: VịtK

      ----------

      Ngồi xe, Kỷ Niệm Sơ đem mấy chữ vừa mới đánh từng chút xoá , rồi ném điện thoại sang bên, nhìn phong cảnh lùi dần ở bên ngoài cửa sổ.

      Trùng hợp, chắc chắn đây là trùng hợp.

      chừng ngày đó ngang qua Thượng Hải, chừng cái xe lúc ở đoàn phim căn bản phải xe lái, mà là mượn xe của bạn để lái.

      tựa hồ như thế nào cũng muốn là như vậy.

      ----------

      Vào rạp chiếu phim, phim còn chưa bắt đầu, hai người ở cửa tìm ghế dựa ngồi xuống.

      Tuấn nam mỹ nữ tự nhiên thu hút được chú ý của nhiều người xung quanh, tuy rằng mang khẩu trang và đội mũ, che kín mít, quần áo cũng chỉ là áo len quần jean đơn giản. Toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng cũng khó có thể che khuất được vẻ đẹp của ấy, đôi mắt hạnh đẹp lưu chuyển, ấy cúi đầu, ngón tay thon dài đánh nhanh màn hình điện thoại.

      Hai người ngồi ở ngoài cửa đợi trong chốc lát, Kỷ Niệm Sơ quay đầu nhìn Bùi Lương Thành , “Tôi toilet.”

      “Được.” trả lời.

      Kỷ Niệm Sơ vừa tới, xa xa liền thấy trước phòng vệ sinh có tấm biển lớn, ‘Khu vực làm vệ sinh, xin đừng vào’, mấy chữa này đập vào mắt.

      sửng sốt, bên cạnh có mấy tới thấy vậy, liền đường vòng rồi , “Aizz, dọn vệ sinh rồi, xem ra phải qua toilet ở đằng xa bên kia.”

      Mấy người xong liền rời .

      Kỷ Niệm Sơ nhìn tới phương hướng cách đó xa mà mấy tới, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mới vừa xoay người chuẩn bị , người phụ nữ dọn vệ sinh đột nhiên tới, vừa vừa giọng thầm , “ phải tôi vừa mới dọn bên này sao, ai lại đem tấm biển để ở đây?”

      Người phụ nữ dọn vệ sinh vừa thầm vừa dọn tấm biển , nhìn bộ dạng vừa muốn vào vừa muốn, liền hướng về phía ngượng ngùng cười cười, “ đừng ngại, phỏng chừng là có người để nhầm rồi, vào .”
      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, tiếng cảm ơn rồi vào trong.

      vừa muốn mở cửa toilet ra, liền nghe thấy phòng kế bên có tiếng xô cửa, trong lòng Kỷ Niệm Sơ cả kinh, mắng câu mẹ kiếp, ngay sau đó có người mở miệng chuyện.

      , chút…”

      “Bảo bối nhi, lúc này sao mà được? thấy em thích nha, ngược lại là em, tim phổi, bên lôi kéo , bên còn câu lấy Cảnh Phí…” Lời của người đàn ông chỉ mới nửa, hình như miệng bị người khác chặn lại, cho câu kế tiếp.

      “Hư, chút, bị người khác nghe thấy được tốt.” giọng nữ quen thuộc truyền tới, nghe giống như còn có chút hoảng loạn.

      Người đàn ông cười nhạo tiếng, giọng ngả ngớn thèm để ý truyền đến, “Sao có thể vậy được, để tấm biển ngay cửa, tạm thời có người tiếng vào.”

      “A…”

      Kỷ Niệm Sơ:…

      là gặp quỷ, hai người này có tiền để thuê phòng sao, hay là cố ý tới toilet tìm kích thích?

      Trong miệng ngừoi đàn ông kia gọi tên Cảnh Phí, là người mà nghĩ tới sao, sếp lớn?

      Hơn nữa giọng của người phụ nữ này hình như cũng có chút quen tai? (Đố mọi người là ai…)

      Mặt Kỷ Niệm Sơ đầy hắc tuyến mở cửa ra ngoài, đến bên bồn rửa tay rửa tay.

      Lương Trữ dựa vào ván cửa mặt đầy ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nghe thấy bên ngoài có tiếng nước chảy và tiến bước chân, sắc mặt biến đổi, lúc này cũng tỉnh vài phần, đẩy ra người đàn ông , thấp giọng , “Hình như có người.” (Xin lỗi mọi người nhiều, bà Lương Trừ mấy chương trước tên là Lương Trữ mới đúng, sai sót.)

      chừng là nhân viên dọn vệ sinh, em sợ sao?” Trong gian hẹp, người đàn ông bị đẩy ra, có chút khó chịu đứng lên, liếm môi.

      Lương Trữ trừng mắt liếc cái, chỉ là ánh mắt kia có lực uy hiếp nào, chỉ có dục vọng mềm nhũn, còn có ý tứ dục cự còn nghênh*.

      *nghiện mà còn ngại á mọi người

      vừa vừa đứng lên sửa lại quần áo, “Đương nhiên, tôi là người của công chúng, bị người khác phát là xong.”

      “Vậy sao em còn kéo tôi tới toilet, bây giờ lại sợ hãi như vậy?” Lục Lê nhướng mày, kéo cà vạt, vẻ mặt hứng thú nhìn , nhưng về chuyện buồn cười nào đó.

      Lương Trữ giương mắt, ngẩng đầu lên dây dưa nụ hôn dài với , cười , “Chúng ta chẳng qua là theo nhu cầu, phải sao?”

      Lục Lê khẽ cười tiếng, quay mặt lại, “Là em câu dẫn tôi trước.”

      Lương Trữ gật đầu, “ thừa nhận, đúng là tôi câu dẫn trước, nhưng mà phải cũng dễ dàng bị tôi câu dẫn sao?”

      Lục Lê buông tay, thể phủ nhận, chỉ cần hợp với khẩu vị của , từ trước tới giờ ai đến cũng cự tuyệt, xoay người mở cửa, quang minh chính đại ra từ phòng vệ sinh nữ.

      Rất xa cũng chỉ thấy được bóng dáng của người phụ nữ ngay bồn rửa tay, người nọ đưa lưng về phía rửa tay.

      rửa tay nghiêm túc, đầu hơi rũ xuống, chỉ lộ ra cần cổ trắng nõn, dáng người cao gầy, thân mặc áo len cùng quần jean đơn giản, hai cái đùi vừa gầy vừa thẳng, mái tóc dài màu đen xoã ở sau lưng.

      Tim Lục Lê đập nhanh mấy nhịp, vừa định tiến lên, chỉ thấy người phụ nữ vừa lấy khăn giấy lau tay, vừa móc điện thoại ra trả lời cuộc gọi.

      “Có chuyện sao vậy?” Kỷ Niệm Sơ nhìn thấy tên người gọi là Quý Chân, liền trả lời điện thoại, nghe lời dặn dò của ấy xong rất bất đắc dĩ, “Tôi ở rạp chiếu phim, yên tâm, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên tác phẩm của tôi được công chiếu màn ảnh rộng như vậy, sao mà để trong lòng cho được.”

      “Tôi chỉ là vai nữ thứ ba mà thôi, cũng quan trọng, bữa tiệc của Trần Đạo tôi .” vừa , nghiêng thân mình vừa muốn ra toilet, lại loáng thoáng thấy cách đó xa có người đàn ông đứng đánh giá , ánh mắt càn rỡ, chút nào che giấu.

      Người đàn ông có vóc dáng rất cao, đại khái khoảng 1m90, làn da có chút tái nhợt, hình như còn có chút ốm yếu, ngũ quan quá mức tinh xảo, mặt mày làm người khác có cảm giác có vài phần nữ tính. (Hươu cao cổ)

      sửng sốt, này con mẹ nó phải… là cửa phòng vệ sinh nữ sao?

      Sao lại có người đàn ông đứng ở đây? Hay người này là người đàn ông mới vừa ở phòng kế bên xô cửa? truyện chỉ được đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-18-78.34525/

      Quý Chân ở đầu bên kia truyền tới giọng , “Được, nếu muốn, tôi đẩy cho giải quyết.”

      Kỷ Niệm Sơ ừ tiếng, cúp điện thoại, cũng thèm để ý người đàn ông kia, xoay người rời .

      chỉ là thích ánh mắt của ta, quá mức càn rỡ, giống như là… Đánh giá con mồi bằng mắt.

      Lục Lê lời nhìn bóng dánh xinh đẹp rời của người phụ nữ, chỉ cảm thấy máu trong người đều khô nóng kích động lên.

      Mặc dù người phụ nữ này mang khẩu trang và đội nón, nhưng dám chắc, lớn lên tuyệt đối kém, đôi mắt vừa dục vừa thuần*, rất hợp với khẩu vị của , con mẹ nó quả thức quá thú vị rồi. (vừa dục vọng vừa thuần tuý)

      Ừ, thanh cũng rất đẹp.

      nhất định phải tìm ra .

      Lương Trữ ở bên trong sửa soạn quần áo xong, lại trang điểm, mang khẩu trang và đội nón xong mới chậm rãi ra, nhìn Lục Lê đứng ở cửa, suy nghĩ gì đó, vỗ , “ nghĩ gì thế?”
      Lục Lê quay đầu nhìn , nghiền ngẫm cười cười, “Em biết đâu, tôi vừa mới gặp người cực phẩm.”

      Lương Trữ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhướng mày, “Cái dạng gì mà Lục đại thiếu chưa từng thấy qua?”

      nhìn cái cửa trống , cũng thấy cái tấm biển lớn nào như lời của Lục Lê , trong lòng nhanh chóng lên tia hoảng hốt, lại hỏi, “ phải để tấm biển ngay cửa sao?”

      Lục Lê thèm để ý nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng biết . cũng chưa từng nhìn Lương Trữ cái, , “Hôm nay chỉ có hai bộ điện ảnh ở Thiên Ảnh Cự Mạc lần đầu công chiếu là ‘Sinh Tử Gian’ và ‘Lão Sư Thầy Khoẻ’, ấy ấy diễn vai nữ thứ ba, vậy ấy là ai trong mấy bộ phim đó?”

      Chính cũng đoán được, vì thế phen ôm chầm Lương Trữ bên cạnh, vừa vừa vuốt mấy cọng tóc của , để ý hỏi, “Em biết hai bộ phim này vai nữ thứ ba là ai đóng sao sao?”

      “Sao vậy? Lúc nãy trong miệng cực phẩm là vai nữ thứ ba trong hai bộ phim này sao?” xốc mí mắt, chút để ý hỏi, trong lòng còn nghĩ đợi lát nữa làm sao để thoát thân để còn gặp Cảnh Phí.

      “Đúng vậy.” Lục Lê gật đầu, “ ấy vừa mới đứng đó chuyện điện thoại, cái gì mà lần đầu, vai nữ thứ ba, tiệc, mặt khác tôi cũng nghe ràng lắm, nên mới tới hỏi em phải sao?”

      Lương Trữ tinh tế suy nghĩ về các diễn viên trong phim điện ảnh mà hôm nay công chiếu, bỗng nhiễn bước chân dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lục Lê, “Người phụ nữ kia có phải có dáng người cao gầy, mái tóc đen dài, làn da rất trắng, đôi mắt rất to có phải ?”

      Lục Lê nghiêng đầu, nheo mắt hồi tưởng lại trong chốc lát, “Tuy rằng ấy mang theo khẩu trang và đội mũ, nhưng là hình như đúng là nhìn như vậy.”

      Lương Trữ nghe vậy tâm lạnh xuống nửa, như lập tức rơi vào vực sâu, dưới chân vừa trơn, suýt nữa đứng vững.

      nhớ vai nữ thứ ba diễn trong ‘Lão sư thầy khoẻ’ là ai, nhưng vai nữ thứ ba của ‘Sinh Tử Gian’.

      Là Kỷ Niệm Sơ.

      Trùng hợp bộ phim này hôm nay công chiếu, nhớ tới vừa nãy cách cửa phòng ở bên trong nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nước chảy, Lục Lê lại ra cái tên Cảnh Phí.

      Trong lòng Lương Trữ ngày càng có đáy, quan trọng nhất là, bởi vì quan hệ trong tổng nghệ, trong khoảng thời gian hai người bọn tiếp xúc cũng ít, khẳng định Kỷ Niệm Sơ có thể nhận ra giọng của mình.

      ấy nghe thấy gì ?

      Lục Lê nhìn Lương Trữ lập tức gắt gao niết lấy cái vạt áo, khớp xương đều trắng bệch, cho dù là mang khẩu trang và đội nón, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảm xúc của hoảng loạn và bất an.

      có chút khó hiểu, nhưng tình tính vẫn tốt, hỏi, “Làm sao vậy, em biết người đó sao?”

      Lương Trữ ngơ ngác lắc đầu, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, môi run rẩy có việc gì.

      Rạp chiếu phim đen như mực, Kỷ Niệm Sơ mua ghế VIP, cho nên người cũng nhiều, tính là chen chúc.

      chỉ cảm thấy xem bộ phim này rất đần độn và vô vị mặc dù là mình diễn.

      Sinh Tử Gian, đây là bộ phim khoa học viễn tưởng, nam chính là nhà văn, ngày nọ phát ra cánh cửa khả nghi ở cuối hành lang trong nhà, sau đó lại phát vào lúc mỗi tối, cánh cửa xuất ra điều lạ thường.

      Rốt cuộc cũng mở ra cánh cửa kia, phát bên trong cánh cửa tồn tại thế giới khác, gian khác.

      gian đó, có rất nhiều đồ vật mà trong thế giớ này có, vì thế nam chính thường xuyên qua lại, lợi dụng đồ vật ở bên trong mang đến lợi ích cho mình, rốt cuộc có ngày bị phát .

      Nữ chính phát ra, khuyên bảo nên tham lam những đồ vật ở bên trong mang đến lợi ích cho , nam chính ngay từ đầu nghe, nữ chính mực ở bên cạnh nhắc nhở , nghĩ cách để thay đổi .

      người con khác ở thế giới bên kia cũng nam chính, tìm mọi cách giữ nam chính lại, thậm chí dụ dỗ nam chính biến thành người của thế giới bên này, muốn giết .

      Ngay từ đầu trong lòng của nam chính động, sau đó lại phát trong đầu thường nhớ tới nữ chính, người mà mỗi ngày làm phiền . Đồng thời cũng chậm rãi phát thân thể của chính mình biến hoá, cuối cùng phát ra mình sắp bị thế giới kia đồng hoá, cách khác, sắp biến thành người của thế giới bên kia.

      cách khác, sắp chết rồi. Cuối cùng nữ chính kịp thời cứu , nam chính rốt cuộc cũng sám hối, nhận ra những đồ vật đó thể có được bằng hình thức chính đáng, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được.

      Mà Kỷ Niệm Sơ, chính là người nam chính ở thế giới khác trong cánh cửa, dụ dỗ nam chính nhưng thành công.

      Tuy rằng là vai nữ thứ ba, nhưng kỳ cũng có bao nhiêu cảnh của , đa số đều là của nữ chính và nam chính. Đừng reup nữa mấy ba, có làm mới có ăn, qua page chính chủ https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-18-78.34525/ đọc nào mọi người

      xem nhàm chán, cảm thấy chút dinh dưỡng nào.

      Nghiêng đầu nhìn Bùi Lương Thành, ngược lại thấy ánh mắt của nhu hoà và bình tĩnh, xem cực kỳ chăm chú.

      Trong bóng đêm, gương mặt lúc sáng lúc tối, nhờ vào ánh sáng chiếu rọi mặt, có thể thấy được mũi cao thẳng, lông mi run lên, môi hơi nhấp, đôi tay giao nhau đặt ở đùi, dáng ngồi cực kỳ đoan chính.

      Sao lại có người lớn lên đẹp như vậy, rất hợp với khẩu vị của . Kỷ Niệm Sơ lần nữa nghĩ ở trong lòng, đặc biệt là cặp mắt kia, là đẹp, muốn giấu .

      Lúc này ở màn hình to, Chúc Vi (Kỷ Niệm Sơ đóng vai) vừa vặn lên sân khấu, thân váy dài trắng, tóc dài rũ xuống, lông mi cong vút chớp chớp, như là tiểu tinh linh, đối với nam chính Lâm Khắc, mặt tràn đầy kiều tiếu tươi cười, , “Hoan nghênh vào thế giới này.”

      Lâm Khắc bị nụ cười của làm cho sợ ngây người, cảm thấy Chúc Vi vừa xinh đẹp vừa thanh thuần, sững người nhìn lúc, mới hỏi , “ là ai, đây là đâu?”

      Chúc Vi che miệng cười khẽ, “Tại sao lại hỏi vấn đề này?”

      Lâm Khắc kinh ngạc nhìn , chuẩn xác bắt được từ ‘lại’ trong lời của , ngạc nhiên và tò mò hỏi: “Có rất nhiều người hỏi rồi sao?”

      tựa hồ cũng tò mò về vấn đề này, dẫn theo Lâm Khắc vào cái hẻm , vừa vừa , “Đúng vậy, có rất nhiều người giống , vào được rồi đều hỏi tôi là ai, đây là đâu.”

      Hẻm vừa tối tăm vừa ẩm ướt, trong khí còn tràn ngập mùi hôi thối, Lâm Khắc ngẩng đầu, phát khí ở trong đây thế nhưng lại là màu xám, bốn phía đều u, lộ ra bầu khí quỷ dị.

      thôi, tôi mang tiến vào miền tuyệt đối của chúng tôi.” Chúc Vi vừa vừa cười, vươn đôi tay thon dài trắng nõn, hướng về phía Lâm Khắc chớp mắt, “Tôi nắm tay nha, bằng lạc.”

      Lâm Khắc do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng ngăn cản nụ cười dụ hoặc của Chúc Vi, hướng về phía đưa tay ra. Hai người hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng rộng mở, đến chỗ sân rộng, bốn phía đều sáng lên, ngay cả khí màu xám trầm đều trở trong sáng.

      đột nhiên hỏi, “Nếu lạc sao?”

      thế nào?” Chúc Vi tựa hồ nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại cười ha hả hai tiếng, ràng là khuôn mặt ngây thơ khi cười lên, nhưng lời ra lại mang theo hàm ý ớn lạnh.

      chết nha.”
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Truyện này ra được cỡ 1/2 tui mở hố đam có thịt mới, có thịt mới vui, biết có ai ủng hộ .

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 20

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK

      Trong rạp chiếu phim vang lên thanh của bộ phim, Kỷ Niệm Sơ cũng có sử dụng lồng tiếng, mà là dùng giọng , bình thường nghe giọng này có cảm giác lười biếng đến cực điểm, giờ phút này ở màn hình lớn nghe có vẻ đáng sợ hơn nhiều.

      Kỷ Niệm Sơ còn chưa kịp quay đầu nhìn màn hình, Bùi Lương Thành ở bên cạnh đột nhiên quay đầu lại, bốn mắt của hai người chạm nhau, ngọn lửa như bùng lên. Bị bắt gặp ánh mắt của , vội vàng chột dạ thu hồi tầm mắt lại, Bùi Lương Thành giống như cũng tính bỏ qua cho .

      dựa lại gần , ở bên tai thấp giọng cười, giọng trầm thấp chậm rãi lọt vào tai “Nhìn lén tôi?”

      Mặt của Kỷ Niệm Sơ thoáng cái đỏ lên, vội vàng quay , nhìn .

      Bùi Lương Thành nhàn nhạt nhìn màn hình lớn của Kỷ Niệm Sơ, Chúc Vi đẹp, đẹp tới mức làm cho tất cả mọi người vì mà động tâm.

      Nhưng ấy cũng đáng thương, khi phát mình có tình cảm với khác thường với ngoại tộc Lâm Khắc, trong lòng dần dần vui mừng. cảm thấy Lâm Khắc giống với những người khác, trở thành con e lệ, khát vọng đến.

      Lại biết rằng Lâm Khắc hun nóng tình cảm với người phụ nữ khác, tình cảm của hai người dần dầng tăng lên, ngày qua ngày, Chúc Vi ở bên trong càng trông chờ Lâm Khắc đến, nhưng phát , Lâm Khắc bao giờ đến.

      Mà lúc này Lâm Khắc cũng phát , thân thể của mình ngày càng biến hoá, do dự, biết nên làm gì.

      Lâm Khắc nghĩ rằng về sau, quyết định vào lần cuối cùng, giải quyết chuyện xảy ra cho tốt, sau đó liền nghe lời nữ chính, bao giờ nữa.

      Vào lần cuối cùng tiến vào cánh cửa, Chúc Vi thấy rốt cuộc tới, phi thường cao hứng, nhưng đồng thời cũng phát , Lâm Khắc trở nên khác, luôn trầm mặc với , câu cũng , giống như lần gặp mặt nhiệt tình lần đầu tiên với .

      miễn cưỡng buột chính mình lộ ra vui vẻ, cười hỏi , “Tại sao lâu như vậy cũng đến chơi với em?”

      Lâm Khắc do dự, mặt tràn đầy áy náy, “Chúc Vi, về sau, đến nữa, đây là lần cuối cùng đến đây…”

      Kỳ Chúc Vi sớm có dự cảm, đôi tay gắt gao giao nhau, giọng điệu cũng thấp xuống, “ ra em biết rồi.”
      “Em biết đến nữa.” Nửa ngày sau, lặp lại lần nữa.

      Lâm Khắc đành lòng ra lời tàn nhẫn với trước mặt này, môi run rẩy, nửa ngày, mới , “Em với chung quy cũng phải người cùng thế giới, thích hợp để ở đây.”

      Chúc Vi nghe xong giật mình, hình như có chút hiểu, sau đó lộ ra nụ cười kỳ quái, lẩm bẩm tự , “Nhưng phải đồ vật ở đây mang lại lợi ích cho sao? Đồ vật ở đây phải cũng mang khoái cảm đến cho sao? Vì cái gì tại sao lại tới, là do đồ vật ở đây thoả mãn được sao?”

      đột nhiên nghĩ tới cái gì, đợi Lâm Khắc trả lời, lại mở to hai mắt, nhìn rồi vội vàng , “Có phải hay bởi vì phải người của thế giới này, cho nên mới sợ phải đến đây? sao cả, em có cách.”

      “Cách gì?” Lâm Khắc sửng sốt, nghĩ tới vậy.

      “Rất đợn giản, biết thành người giống em là được rồi.” Chúc Vi cười, cười trước sau đều ngọt như vậy, nhưng giờ phút này Lâm Khắc thoạt nhìn phá lệ sợ hãi.

      Lâm Khắc lui về phía sau hai bước, “Em…em muốn giết ?”

      “Đúng vậy.” Chúc Vi gật đầu, vẻ mặt hiển nhiên nhìn , “ giết , sao có thể ở lại được? Giết , vĩnh viễn đều có thể ở lại đây được, bao giờ đâu được, là của em.”

      Lâm Khắc bắt đầu tuyệt vọng, vừa lui về sau vừa hối hận, “ dựa vào đồ vật ở đây để đạt được lợi ích ở bên ngoài, biết mình sai rồi, mỗi ngày đều cầu nguyện cùng sám hối. cũng bị trừng phạt, tới đây chỉ muốn giải quyết hậu quả cho tốt, cùng em lời cáo biệt…”

      Chúc Vi từng bước từng bước về phía , biểu tình mặt thay đổi thất thường, vào thời điểm chuẩn bị xuống tay, nữ chính bỗng nhiên xuất , ánh mắt lập tức tối sầm lại khi nhìn thấy Chúc Vi.

      Hai người bắt đầu đánh nhau, thừa dịp lúc Chúc Vi chú ý, vòng về phía đằng sau , trực tiếp cho dao, dao này đâm xuyên qua người .

      Chúc Vi ngã xuống, nữ chính lập tức nâng nam chính dậy, “Sao lại thế này? Em bảo đừng tới nữa, hai phải tới, em thấy lâu như vậy còn chưa trở về, tìm khắp nhà rồi mới tiến vào cánh cửa kia.”

      Lâm Khắc hỏi, “Kế tiếp làm sao chúng ta có thể ra ngoài?”

      Nữ chính cười cười, tới trước mắt Chúc Vi, kéo vòng cổ trước ngực ấy xuống, ném cho nam chính, “Đây là tinh thạch của ấy, có thể mang chúng ta ra ngoài được.”

      Thân thể của Chúc Vi còn xà đơn chậm rãi cứng đờ lại, cả người trắng bệch phát tím, Lâm Khắc phát , biểu tình Chúc Vi rất kỳ qúai, vừa hy vọng lại vừa tuyệt vọng.

      giống như cười, vừa lại giống cười, gắt gao nắm thứ gì đó trong tay, lên trước, dùng sức bẻ tay ra, lại nắm rất chặt, như thể tài nào mở ra được.

      Khi thi thể của rời khỏi tinh thạch bắt đầu hư thối, hoá thành tro bụi, Lâm Khắc mới từ từ phát ra đồ vật trong tay , là cái mặt dây chuyền có gì đặc biệt.

      Đây là mặt dây chuyền lần thứ hai vào thế giới này đưa cho , chỉ là món trang sức .

      Nhưng lại nắm lâu như vậy, còn tưởng rằng đó là đồ vật quý giá gì.

      Lâm Khắc trầm mặt lâu, cuối cùng vào lúc nữ chính thúc giục lần nữa mới theo cùng nhau trở về.

      Nam nữ chính cuối cùng cũng trở về thế giới bên kia, Lâm Khắc bước vào cửa lập tức bị gian phản ứng dữ dội, lập tức già rất nhiều, thân thể cũng còn hoạt động tốt như trước được.

      Nhưng nữ chính cũng ghét bỏ , cùng kết hôn, hai người hạnh phúc cùng nhau sinh hoạt. viết xuống những gì mình trải qua, bằng cách này thông báo cho mọi người biết rằng nên cầu những lợi ích bất hợp pháp, sau khi sách được xuất bản ra thị trường, được hoan nghênh, cuối cùng trở thành nhà văn nổi tiếng. (Cốt truyện củ chuối thiệt)

      Sau khi kết thúc phim, mọi người trong rạp rời chênh lệch lắm, Bùi Lương Thành che chở cho Kỷ Niệm Sơ để ra ngoài, cười hỏi , “Thế nào?”

      Bùi Lương Thành gật đầu, nghiêm túc trả lời, “ diễn tốt lắm.”

      vâỵ sao, an ủi tôi sao?” Người Kỷ Niệm Sơ có chút nóng, lúc nãy ở trong rạp chiếu phim có chút ngột ngạt, vừa cười vừa móc khăn giấy ra, đem nón nhấc lên chút, xoa mồ hồi trán.

      Bùi Lương Thành gật đầu, “Đương nhiên phải, biểu cảm của , còn có lời kịch bản đều tiến bộ rất nhiều.”

      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy cười với , quả nhiên ta rất hiểu về mình, nếu xem qua nhiều tác phẩm của mình, sao có thể được như vậy.

      Hai người vừa vừa , liền nghe thấy có người nghị luận ở phía sau, là giọng của trẻ, “Aizz, mày có cảm thấy phim hay ?”

      “Cũng có, bất quá, lần này Kỷ Niệm Sơ diễn cũng tệ lắm, nhưng mà tao vẫn cảm thấy ấy là cái bình hoa.” giọng khác trả lời rất nhanh.

      “Đúng vậy, tao cũng cảm thấy vậy, nhưng lần này ràng ấy phát huy cũng khá tốt, đặc biệt là cái cảnh lúc mà muốn giết nam chính kia để cho ở lại, biểu cảm của khuôn mặt kia, quả thực rất tuyệt.” Hai vừa vừa thoáng qua Kỷ Niệm Sơ và Bùi Lương Thành, chốc lát sau liền xa.

      Kỷ Niệm Sơ có chút ngoài ý muốn nhướng mày, cũng phải là chính quy xuất thân, cho nên loại diễn xuất này kỳ cũng am hiểu lắm. Mặc kệ lần trước diễn xuất đều bị mắng rối tinh rối mù, hắc hồng hắc hồng, nghĩ tới bộ phim này cư nhiên bị mắng?
      -------------

      Lương Trừ và Lục Lê cũng xem xong phim, từ phòng chiếu phim ra, Lục Lê còn suy nghĩ tới người phụ nữ vừa rồi ở toilet, phim chiếu cái gì chút cũng biết.

      Bây giờ trong lòng Lương Trừ càng lúc càng loạn, cũng biết phim chiếu gì.

      Bây giờ rất vất vả mới có chuyển biến tốt, dựa vào Cảnh Phí coi như mới miễn cưỡng có chỗ đứng trong vòng, bây giờ những gì có được đều là nhờ Cảnh Phí, chỉ cần muốn thu hồi lại, đó là chuyện của .

      Nếu người vừa rồi ở toilet là Kỷ Niệm Sơ, phải làm sao bây giờ… thể bởi vì ta, tất cả mọi thứ bây giờ mình có được đều phải mất.

      khi Cảnh Phí biết được, xong luôn.

      Hoàn Vũ, Thiên Tin…

      quay đầu, nâng lên nụ cười, nhìn Lục Lê rồi thấp giọng , “Lục thiếu, muốn mời tôi ăn bữa cơm ?” (??)

      Giọng điệu rất thấp, giọng rất , mềm mại, biết Lục Lê thích vậy, cho nên mới dùng chút thủ đoạn để câu được .

      Lục Lê cười như cười nhìn , duỗi tay ôm eo , “Như thế nào? tại sợ bị người khác biết?”

      “Sao có thể được, cùng Lục thiếu ở bên nhau em vui còn kịp.” Giọng điệu ôn nhu, cười nhìn .

      “Phải ? Đáng tiếc là bây giờ đối với em còn hứng thú nữa.” Lục Lê thay đổi sắc mặt cực nhanh, móc ra khăn tay tinh tế lau tay, nhàn nhạt , “Lương Trừ, đừng cho là tôi biết suy nghĩ cái gì, lúc cái này lúc cái kia, tôi rồi, tôi ghét những người phụ nữ tự cho mình thông minh.”

      Lương Trừ sửng sốt, nhìn giống như chuẩn bị , theo bản năng giữ lại, giữ chặt ống tay áo của . “Lục thiếu, …”

      “Chờ tôi liên lạc lại với .” Lục Lê chút để ý giọng điệu của mình, xong, gạt ra, lại dùng khăn tay mới vừa lau tay xong lau ống tay áo bị chạm qua, đem khăn tay tuỳ tay ném tay , xoay người rời , để Lương Trừ đứng mình tại chỗ.

      Lương Trừ gần như phát điên với vũ nhục của , nghĩ là cái gì? Rác rưởi sao, ngại chạm qua ống tay áo của dơ sao, có bản lĩnh đừng ở WC mà làm chuyện đó. ?

      chưa ra khỏi rạp chiếu liền đem khăn tay của hung hăng xé thành từng mảnh , Lương Trừ tìm quán cà phê ngồi xuống, muốn uống ly trà, ép chính mình bình tĩnh lại, lại ngồi hồi lâu, mới móc điện thoại ra gọi điện thoại cho Cảnh Phí.

      *

      Thứ sáu, Vu Nhiễm mới vừa chụp quảng cáo xong, ở phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo để về nhà, lại nghĩ tới bộ phim lúc buổi sáng mình xem, liền gọi điện cho Kỷ NIệm Sơ.

      “Tiểu tinh, làm gì đó?” hỏi.

      ban công phơi nắng.” Đầu bên kia truyền tới giọng lười biếng lại thờ ơ lạnh lùng của Kỷ Niệm Sơ, giống như là rất thích ý.

      “Chó má, vài tiếng rồi, cậu còn phơi nắng, mặt trời đều xuống núi.” Vu Nhiễm chút lưu tình mà vạch trần .

      Kỷ Niệm Sơ mới pha cà phê đổ vô ly ở cái bàn ngay ban công, nhấp chút, ngồi ở ghế lắc lư đôi chân thon dài, “Tớ phơi hoàng hôn được sao? Nhiễm Nhiễm, đôi khi cậu lưu manh như vậy làm tớ hoài nghi đến tột cùng tại sao cậu có thể là ảnh hậu nổi tiếng được, dùng tiền mua hả?”

      Vu Nhiễm vừa tức vừa cười, “Cậu cho tớ tiền để mua sao?”

      đợi Kỷ Niệm Sơ mở miệng, lại mở miệng , “Lần này cậu diễn rất tồi, phản hồi cũng rất tốt, khó tin được nha.” Vu Nhiễm đem điện thoại đặt ở bên, bấm loa ngoài, vừa thay quần áo vừa gọi điện cho .

      Kỷ Niệm Sơ ừ tiếng, cũng quá để ý, trái lại hỏi , “Bác sĩ Hoắc còn ổn chứ?”

      Vu Nhiễm trợn trắng mắt, “Tốt, rất tốt.”

      vừa liền thấy điện thoại loé lên chút, dư quang tuỳ ý liếc mắt cái, nhìn thông báo mới của WeChat, thông báo kia làm lòng đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa trượt chân sàn nhà, “Sơ, tớ chuyện với câu nữa, bác sĩ Hoắc nhà tớ tìm tớ, chào.”

      Cúp xong, cơ hồ là mặc quần áo xong xuôi hết, sau đó bấm vào thông báo của We Chat.

      [Bác sĩ Hoắc cực soái: Công việc xong chưa?]

      Vu Nhiễm vội vàng trả lời WeChat, [pink: Mới vừa xong, đâu, tan tầm rồi sao?]

      [Bác sĩ Hoắc cực soái: Ừ.]

      Gì đây, ừ, là có ý gì? Là kêu mình tìm sao? Vu Nhiễm thay quần áo xong, ở trong lòng cân nhắc, đến trước cửa sổ nhìn sắc trời dần tối, muộn rồi.

      Trong lúc còn rối rắm làm sao để trả lời tin nhắn, Hoắc Chính Phàm lại gửi cho thêm cái tin nhắn nữa.

      [Bác sĩ Hoắc cực soái: Sao đột nhiên nhắn nữa?]

      Mẹ kiếp aaaaaa, bác sĩ Hoắc hôm nay cư nhiên chủ động như vậy!

      lập tức ôm điện thoại a lúc, lập tức trả lời tin nhắn, [pink: Vừa mới thay quần áo xong, kịp nhìn.]

      [Bác sĩ Hoắc cực soái: Tôi đến quán bar ở Kim Tôn cùng với đồng nghiệp, em tiện tới đây chuyến ?]

      Tiện! Sao tiện được, Vu Nhiễm chỉ do dự trong nháy mắt, lập tức liền đáp ứng, luống cuống tay chân trả lời tin nhắn, [pink: Được, vậy chờ em.]

      Đầu bên kia cũng còn tin nhắn gì, Vu Nhiễm trong lòng ngọt giống như mật ong, bác sĩ Hoắc cư nhiên muốn mang gặp đồng nghiệp? Này tuyệt đối có thể xem như là phát triển đột ngột, quả rất vui.

      Lần đầu tiên gặp đồng nghiệp của bác sĩ Hoắc, có thể mặc đồ giống như là bình thường được sao, hay là ít khoe lại chút tốt hơn?

      Vu Nhiễm vừa nghĩ vừa tìm quần áo, ở trong phòng thay quần áo lúc lâu mới ra khỏi cửa.

      Người quản lí Dụ Giai Vân ở cửa chờ hồi lâu, thấy rốt cuộc cũng ra lúc này mới thở dài nhõm, “ cũng tính ra à, tôi ở cửa chờ cả buổi, sếp hôm nay dẫn làm quen với vài đạo diễn chút, chúng ta bây giờ liền qua đó .”

      Nụ cười mặt Vu Nhiễm còn chưa kịp thu hồi, lập tức cứng lại, “Bây giờ?”

      “Đúng vậy.” Dụ Giai Vân vừa vừa về phía trước, hai bước mới phát Vu Nhiễm còn chưa đuổi kịp, có chút khó hiểu quay lại, “Sao vậy?”

      “Rất quan trọng sao?” Vu Nhiễm hỏi.

      Dụ Giai Vân đỡ trán, “Vô nghĩa, đây là đạo diễn lớn của thế giới, cảm thấy quan trọng sao? Đây là chìa khoá để quyết định xem có thể ra ngoài thế giới được .”

      Vu Nhiễm nghe xong trong lòng càng thêm khó xử, đương nhiên biết nó rất quan trọng, nhưng mà bác sĩ Hoắc cũng rất quan trọng. Hai người ở bên nhau ba năm, vất vả bởi vì chuyện lần trước mới thoáng mở ra nội tâm của mình, rốt cuộc như vậy mới có chút tiến triển, hai chuyện này giống nhau.

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 21

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK

      Nhưng bây giờ —

      “Rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Đây chính là cơ hội ngàn năm khó có được, người ta còn chờ được đâu.” Dụ Giai Vân hiểu được Vu Nhiễm do dự cái gì, cơ hội tốt như vậy lại , lẽ chắp tay dâng cho người khác sao?

      “Em…” Vu Nhiễm cúi đầu nhìn điện thoại hồi lâu, mới nhắn tin trả lời là, chờ em nha.

      Dụ Giai Nhân thấy lại cúi đầu nhìn điện thoại, thở dài hơi, lại đến trước mặt nhìn lướt qua điện thoại của , tức khắc hiểu liền, hiểu nguyên nhân vì sao do dự, bất đắc dĩ , “Ngoan ngoãn , gặp bạn trai gặp đạo diễn lớn, cái nào nặng cái nào em hẳn là phân biệt được.”

      Thấy Vu Nhiễm vẫn còn bộ dáng do dự, phen giật lấy điện thoại trong tay , đánh nhanh màn hình điện thoại.

      Vu Nhiễm cả kinh, vội vàng giật điện thoại về trong tay , đáng tiếc kịp nữa, tin nhắn gửi . ( biết sao thấy hơi khó chịu với bà quản lí này -.-)

      [pink: Bên này em còn có chút việc, có khả năng là tối nay em được.]

      nhanh chóng bấm xoá tin nhắn, giương mắt nhìn Dụ Giai Vân, “Chị Giai Vân, em…”

      Tốt xấu gì Dụ Giai Vân cũng là người quản lý trải qua sấm rền gió cuốn, là người có quy tắc trong cuộc sống cũng như công việc, bằng cũng thể đào tạo Vu Nhiễm tốt như vậy trong mấy năm nay.

      Dụ Giai Vân trực tiếp kéo Vu Nhiễm qua, “Có chuyện gì trước tiên gặp đạo diễn rồi hãy , để bạn trai của em chờ lát cũng có việc gì, mỗi ngày đều thấy bạn trai được, còn đạo diễn lớn này cũng phải mỗi ngày đều thấy được.”

      Vu Nhiễm bị vội vàng lôi ra cửa, chờ phục hồi lại tinh thần ngồi xe rồi.

      Lúc này, điện thoại lâu cũng thấy động tĩnh đột nhiên sáng lên, Vu Nhiễm vội vàng bấm mở, tin nhắn bên kia gửi về.

      [Bác sĩ Hoắc siêu đẹp trai: Ừ, tôi biết.]

      thấy? ràng xoá tin nhắn nhanh như vậy, nghĩ tới vẫn thấy được.

      Vu Nhiễm sửng sốt, trong lòng càng thêm khó chịu.

      biết chính mình thể tuỳ hứng được nữa, cơ hội lần này là do công ty và Dụ Giai Vân cùng nhau nỗ lực mới đạt được, cũng dễ dàng gì. Hôm nay thêm bước nữa, có được thành tựu của ngày hôm này, càng thêm thể làm bậy được.

      Chính là vất vả mới có được cơ hội ở ngay trước mặt mình, đáp ứng rồi, bây giờ còn muốn lật lọng.

      Bác sĩ Hoắc… Nhất định rất tức giận.

      gục đầu xuống, uể oải tựa lưng vào ghế ngồi, Dụ Giai Vân ngồi ở bên dùng khuỷu tay chọt chọt , “Nghĩ cái gì vậy? Lát nữa em định dùng dáng vẻ như vậy gặp đạo diễn sao?”

      Vu Nhiễm lẵc đầu, hít sâu hơi, từ trong túi xách lấy ra cái gương mang theo kiểm tra lớp trang điểm, lại cẩn thận trang điểm lại, mỉm cười khéo léo lần nữa, lúc này mới quay đầu hướng về phía Dụ Giai Vân ngồi bên cười, “Em có việc gì.”
      Dụ Giai Vân thấy rốt cuộc cũng bình thường lại, lúc này mới vừa lòng gật đầu.

      ------

      Kim Tôn tới mang theo im ắng

      Mặc dù im ắng, nhưng vẫn chịu được náo nhiệt của con người, cách đó xa có người đàn ông ngồi ở đài, ôm đàn guitar, sườn mặt hơi cúi xuống, trong miệng ngân nga khúc tình ca.

      Hoắc Chính Phàm ngồi ở ghế dài, đem màn ngay ghế lô kéo ra chút, ánh mắt đạm mạc nhìn đường lớn bên ngoài.

      Bên cạnh có người dùng khuỷu tay chạm , đưa cho ly champagne, thấp giọng cảm ơn, trầm mặc nhìn ly rượu trước mắt. đỉnh đầu chiếu xuống ánh đèn đủ loại màu sắc khiến cho lu rượu nhuộm bảy màu sặc sỡ, làm say lòng người.

      Hồi lâu, mới ngửa đầu, lộ ra cần cổ thon dài tuyệt đẹp, hầu kết hơi lăn lộn, ngụm uống xong.

      Nhóm người bên cạnh vừa chuyện trời đất vừa bên chơi hành tửu lệnh*, xung quanh rất ồn ào, quán bar muôn hình muôn vẻ người tới lui khắp nơi, Hoắc Chính Phàm có chút bực mình, vừa mới chuẩn bị đứng dậy toilet. (giống chơi game rồi phạt rượu?)

      Mấy người đồng nghiệp biết gì đó, mọi người đột nhiên chuyển đề tài lên người , ngăn lại hành động muốn của .

      Dư Diệu, bác sĩ khoa tâm thần trẻ tuổi mới vừa chuyển qua vị trí chính thức, mở miệng trêu chọc, “Aizz, bác sĩ Hoắc, bạn đại minh tinh của như thế nào còn chưa tới.”

      Mọi người đều sôi nổi ồn ào tiếp lời, “Đúng vậy, tôi lớn tuổi như vậy rồi, cũng chưa có gặp qua đại minh tinh đâu.”

      Dư Diệu lại cười, “Ai nha, dừng dừng lại, mấy người cũng đừng trêu chọc người kia của bác sĩ Hoắc nữa, phải chỉ là thua trò chơi thôi sao, phải đến mức này sao.”

      “Dù sao cũng chỉ là đùa chút thôi, nào biết bác sĩ Hoắc của chính ta thà như vậy, gửi tin nhắn WeChat. Còn nữa, các người có thể tuỳ tiện thấy được ảnh hậu sao?”

      “Aiz, cũng đúng, đúng đó đúng đó.” Mọi người cảm thấy còn thú vị nữa, liền đem lực chú ý dời .
      Lúc này, Hoắc Chính Phàm đứng dậy, có biểu tình gì, gật đầu với mọi người, “Xin lỗi, tôi ra ngoài lát, mọi người cứ chơi .”

      Mọi người cũng thèm để ý, lại bắt đầu chơi hành tửu lệnh, dù sao mọi người đều biết Hoắc Chính Phàm vẫn luôn là như vậy, lạnh lẽo, cũng chuyện nhiều với ai.

      Cũng tham gia các loại hoạt động mà đoàn tạo ra với bọn họ, ngay cả hôm nay đều phải lợi dụng sư phụ của mới lừa tới được.

      Nữ thực tập được duyệt vào cùng lúc với Hoắc Chính Phàm thấy rời , cũng đứng dậy cười , “Tôi toilet chút, mấy người chơi trước , cần chờ tôi.”

      “A---- có biến!” Mọi người cười vang, nữ bác sĩ thực tập lặng lẽ đỏ mặt, ở quán bar tối tăm có ánh đèn cũng nhìn ra.

      Nữ bác sĩ thực tập vừa , đám người đó vây lại chỗ cúi đầu giọng hướng về nhau , “Aizz, mọi người xem, tâm tư của bác sĩ Vưu bác sĩ Hoắc có thể thấy được sao?”

      “Ai biết được, dù sao chúng ta cũng nhìn ra rồi, cũng biết bác sĩ Hoắc có nhìn ra hay , bất quá đáng tiếc nha.”

      “Đáng tiếc gì?”

      “Đương nhiên đáng tiếc là người kia có bạn rồi, chỉ mong bác sĩ Vưu có thể buông bỏ được mà nhìn mấy cẩu độc thân như tụi mình .” Lập tức có người tiếp lời.

      Dư Diệu sờ cằm, chậm rãi mở miệng phủ nhận, “Có khi chuyện đó cũng phải là , mấy người phải người cùng khoa nên biết. Tôi với ta đều là khoa tâm thần, trước giờ ta đều đề cập tới bạn mình, nếu phải tôi từng thấy ảnh hậu công khai quan hệ của bọn họ, tôi hoài nghi căn bản bác sĩ Hoắc có bạn .”

      xong, liền chuyển cuộc trò chuyện, ngay sau đó lại cười : “ chừng tình cảm cũng tốt, cho nên tiểu Vưu của chúng ta mới theo đuổi?”

      “Hồng nhan hoạ thuỷ*, đều do bác sĩ Hoắc lớn lên quá đẹp, làm cho chúng ta bị lu mờ.”

      * người đẹp như nước mang đến tai họa.

      “Đúng vậy, mấy tiểu hộ sĩ bên phòng chúng ta có được cơ hội liền trộm chạy tới nhìn bác sĩ Hoắc, chậc chậc…”

      Vưu Thi Hoài toilet, trực tiếp đuổi theo , quả nhiên, mới ra quán bar thấy Hoắc CHính Phàm tựa lưng tường, trầm mặc đứng. Trong tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa lập loè lúc sáng lúc tối.

      dừng bước chút, sửa sang lại tóc tai, đến bên cạnh , giọng dò hỏi, “Làm sao vậy, tâm tình tốt sao?”

      Hoắc Chính Phàm lắc đầu, nhàn nhạt , “.”

      xong, dập tắt điếu thuốc, thấp giọng hỏi, “ sao lại ra đây?”

      “Tôi xem , cho rằng tâm tình của tốt nên tìm đôi lời.” Vưu Thi Hoài cười cười, dựa vào tường cách xa, quay đầu lại cười nhìn .

      “Ừ.” Lần này giọng của Hoắc Chính Phàm càng thêm lạnh, chỉ ừ tiếng, gì thêm.

      Vưu Thi Hoài đánh giá biểu tình của , hơn nửa ngày mới do dự mở miệng hỏi, “Là… Cãi nhau với bạn sao, bởi vì ấy tới?”

      phải.” Lần này Hoắc Chính Phàm trả lời rất nhanh.

      Bóng đêm ngày càng dày đặc, cách đó xa có gió phất tới, thổi bay góc áo của hai người, còn mang theo tia lạnh lẽo.

      Cửa ngay ven đường có người tới lui, tuấn nam mỹ nữ đứng cạnh nhau ngay cửa, có người thường thường liếc mắt nhìn hai người cái, hoặc là kinh diễm tán thưởng câu.

      Vưu Thi Hoài mặc rất ít, chỉ mặc cái váy dài màu vàng nhạt, đôi cao gót đế nhọn, lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài. Bên hông cột dải lụa, theo gió thổi tung bay, thể , vày này đem dáng ngừoi của gãi đúng chỗ người, tinh tế lại quá nhu nhược.

      Hai người câu được câu mất, đa số đều là Vưu Thi Hoài , Hoắc Chính Phàm chỉ nhàn nhạt ừ tiếng. Vưu Thi Hoài cũng ngại, hai người đều là bác sĩ thực thập được phê duyệt cùng lúc, đều là chức nghiên cứu sinh, cho nên cũng có số đề tài chung để thảo luận.

      Vào lúc Vu Nhiễm tới Kim Tôn cũng khuya, vất vả mới xong chuyện bên kia, chào tạm biệt với mấy vị đạo diễn kia, liền vội vã chạy xe lại đây.

      Đỗ xe xong, xuống xe liền hướng về phía quán bar mà , chỉ là vừa mới được hai bước, rất xa liền thấy có hai người đứng ngay cửa, giống như là chuyện phiếm.

      xinh đẹp, đứng ở bên cạnh, thường thường hướng về phía mà cười, tuy người đàn ông cúi đầu, thấy biểu tình, nhưng cũng có thể nhìn ra được câu được câu mất mà đáp lại .

      Người nọ, là người mà rất quen thuộc.

      Là bác sĩ Hoắc.

      đứng tại chỗ, từ xa nhìn.

      Hai người đứng ở cửa trong chốc lát, sau đó cùng nhau xoay người vào quán bar.

      Vu Nhiễm trong lòng mất mát, nhưng nghĩ lại, đúng nha, mới là bạn của bác sĩ Hoắc, tại sao phải rời ?

      Mẹ kiếp, cái này là ai, dám dụ dỗ người của ? (Cười ỉa)

      muốn nhìn xem, kia đến rốt cuộc là trà xanh* nào. Kỹ nữ.

      * Trà xanh hay được dùng để chỉ những luôn tỏ vẻ trong sáng, thuần khiết ngây thơ, nhưng thực chất thích đùa giỡn tình cảm của người khác, bày kế ấy.

      Vu Nhiễm đeo khẩu trang và che mũ kín mít, nhắn tin cho Hoắc Chính Phàm, liền đứng ở cửa chờ .

      Hoắc Chính Phàm vừa mới cùng Vưu Thi Hoài trở về ghế dài, mọi người thấy hai người cùng nhau trở về, liền sôi nổi cười trêu chọc, “A, có biến nha.”

      người ra ngoài chút, mội người toilet, kết quả hai người cùng trở về.”

      ngồi xuống, vừa định giải thích, điện thoại trong túi liền chấn động, bấm mở.

      [pink: Em đến rồi bác sĩ Hoắc, có thể ra đón em được , trước giờ em chưa tơi nơi này, vào sợ tìm thấy .] (tốt nhất là nhắn)

      ngẩn người, cho rằng tới, nghĩ rằng trễ như vậy mà vẫn tới.

      rất nhanh nhìn lại tin nhắn màn hình, mới vừa chuẩn bị nhắn câu ‘sao em lại tới đây’, nghĩ nghĩ, vẫn nên xoá, lập tức đứng dậy ra ngoài.

      Lưu lại vẻ mặt mọi người nhìn nhau, Vưu Thi Hoài nhìn bóng lưng ra ngoài, biểu tình vi diệu, cúi đầu, chuyện.

      Dư Diệu ngồi bên trái tự nhiên cũng phát ra cảm xúc biến hoá của , cũng chuyện, chỉ vỗ bả vai . Rất nhanh, mọi người liền quên hết việc chen ngang này, khí lại lần nữa sôi nổi lên.

      Hoắc Chính Phàm vừa mới ra cửa, nhìn thấy Vu Nhiễm dựa vào tường mà chính cũng mới dựa vào, đưa lưng về phía biết nhìn hướng nào.

      Vu Nhiễm như là có cảm giác tới, vừa quay đầu lại, liền thấy Hoắc Chính Phàm, cừoi vẫy tay về phía , “Bác sĩ Hoắc!”

      Hoắc Chính Phàm tới trước mặt , cười, “Em đến chậm.”

      phải có việc sao, sao vẫn tới?” hỏi.

      “Lúc nãy công ty tạm thời sắp xếp mấy người đạo diễn cho em gặp, còn cách nào khác, đây là Giai Vân và công ty vất vả lắm mới tranh thủ lấy được cơ hội này cho em, em phải cố ý……” Vu Nhiễm vội vàng giải thích, lời còn chưa xong, bị Hoắc Chính Phàm đánh gãy.

      , nếu em đến rồi, chúng ta về .” mặt có biểu tình gì, thần sắc nhàn nhạt . (?, muốn bát đầu ông này ghê)

      Vu Nhiễm sửng sốt, “ về?”

      “Ừ.” Hoắc Chính Phàm gật đầu, lại giải thích gì nhiều, chậm rãi về phía trước.

      vừa mới đến đây, này… liền phải về?” phải bảo gặp đồng nghiệp bạn bè của sao… Còn cái trà xanh kia. Kỹ nữ, tốt xấu gì cũng muốn làm người đó là ai?

      Vu Nhiễm hai bước, lại giữ chặt , “Nhưng mà, đồng nghiệp của , bọn họ…”

      Hoắc Chính Phàm quay đầu lại nhìn chằm chằm trong chốc lát, mới lẳng lặng hỏi, “Em muốn gặp sao?”
      Bị hỏi như vậy, Vu Nhiễm có chút biết làm sao, lập tức kịp trả lời.

      “Vậy gặp .” đột nhiên cười, thay đổi phương hướng, hướng về quán bar tới, Vu Nhiễm thấy đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy, dưới chân dừng lại chút, cũng để nghĩ gì nhiều, theo.

      Hai người qua hai cái hành lang, vào lúc tới ghế lô, Hoắc Chính Phàm thấp giọng ở bên tai , “Tôi cho rằng em thích mấy loại tình huống như vậy.”
      __________________________________________________________________________________
      Đôi lời của editor: Hiuhiu, sorry mọi người vì tui up chương trễ. Chương này xong lâu rồi mà có những từ super khó hiểu nên tui tốn kha khá thời gian. Bài edit này vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng tui hứa tui tìm ra đáp án cho kim tôn gì gì đó. Xin lỗi vì thiếu chuyên nghiệp này. Dạo này tui cũng bận coi nhà rồi làm giấy tờ tùm lum. Ở mình dễ :-(. Mọi người thông cảm cho tui nha, mai tui đăng bù thêm 1 chương nữa. Mãi .
      sửa. (15.11.2020)
      Last edited: 15/11/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :