1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 15

      “Loại người này tôi thấy nhiều rồi…” Hai người vừa vừa cười.

      Cố Sâm mặt biểu tình gì đứng bên nghe được hết, Kỷ Niệm Sơ cố gắng nghẹn ý cười lôi kéo , lúc này mới tình nguyện theo .

      “Đừng nóng giận, tới, nhìn tỷ tỷ cười cái.” Kỷ Niệm Sơ lúc này ngồi ở hàng ghế sau, ngồi ở ghế phụ bên cạnh Cố Sâm, mắt mạng theo ý cười .

      “Cười cái rắm, lão tử bị tức chết rồi, cái đồ muội muội này, hơn tôi hai tuổi, còn biết xấu hổi mình là tỷ tỷ.” Cố Sâm vừa khởi động xe vừa hỏi, “Đưa về khách sạn sao?”

      “Ừ, trở về khách sạn , ngày mai còn kỳ cuối cùng phải chụp mới xong được. Điện thoại của bị gì, đột nhiên hết pin?” Kỷ Niệm Sơ lấy điện thoại của qua, ấn hai cái, mới phát màn hình mở lên được, có chút nghi hoặc giương mắt nhìn .

      “Đừng nữa, nhắc tới chuyện này tôi liền bực.” Cố Sâm lắc đầu, chịu .

      Chuyện này còn biết xấu hổ ra? Cuộc gặp gỡ hôm nay đối với quả thực vô cùng nhục nhã.

      Hai người rất nhanh đến khách sạn, Kỷ Niệm Sơ vừa vừa xuống xe, “Chờ tôi quay xong rồi về Bắc Kinh tìm , đường về cẩn thận.”

      “Ai, từ từ!” Kỷ Niệm Sơ vừa mới xoay người liền bị gọi lại.

      “Làm sao vậy?” hỏi

      Cố Sâm nghiến răng nghiến lợi , “Cho tôi mượn điện thoại để gọi điện, bây giờ ai tôi cũng liên lạc với ai được, thẻ phòng cũng ở trong tay tôi.”

      “Được.”

      Cố Sâm chuyện điện thoại xong, nổi giận đùng đùng lái xe rời . Lưu lại Kỷ Niệm Sơ mình nhìn đằng sau xe cười, rồi xoay người rời .

      Kỷ Niệm Sơ vào khách sạn, bên đường cách đó xa có người đàn ông chậm rãi ra, người đàn ông vóc dáng rất cao, thân màu đen chìm vào màn đêm. Đứng tại chỗ hồi lâu, mới chậm rãi lên bậc thang ngay cửa khách sạn, ràng là ánh đèn màu vàng ấm áp, nhưng chiếu vào khuôn mặt , lại dị thường tái nhợt.

      ---------

      Hôm nay Quý Chân vẫn tới, Kỷ Niệm Sơ cũng so đo với , biết ấy khẳng định ở cùng với Tô Văn Chương, coi như cho ấy nghỉ phép.

      Rốt cuộc cũng là ngay cuối cùng quay chương trình, quay kỳ xong liền kết thúc, nghĩ đến buổi tối có thể trở về Bắc Kinh, tâm tình của Kỷ Niệm Sơ liền tốt lên.

      Cuối cùng cũng quay xong chương trình, về phòng nghỉ, vừa muốn đẩy cửa ra, Kiều Lang đột nhiên ở đằng sau gọi , Kỷ Niệm Sơ rất kinh ngạc, quay đầu lại khó hiểu nhìn .

      “Kiều lão sư có việc gì thế?" hỏi.

      “Phiền cố có thể cho tôi số điện thoại của Cảnh Phí được ?” Biểu tình của Kiều Lang lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh hỏi. Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm câu, “Hoặc là cho tôi biết làm sao để liên lạc được với .”

      “Sếp của tôi?” Kỷ Niệm Sơ nhìn Kiều Lang, có chút nghi hoặc, “Tìm có chuyện gì sao?”

      có chuyện gì.” Kiều Lang cơ hồ trả lời rất nhanh, mặt có biểu tình gì, giọng trước sau lạnh nhạt. Nhưng cho dù là như thế này, Kỷ Niệm Sơ vẫn nhìn ra tia khác thường.

      “Vậy nên?”

      Kỳ rất muốn , ảnh đế quả nhiên chính là ảnh đế, mặt có dấu vết nào, nhưng liệu ta có thể che dấu được lòng bàn tay nắm chặt dưới cổ tay áo sao?

      Góc độ này nhìn qua, cảm giác điện thoại rất nhanh bị bóp nát, khớp xương ràng lên gân xanh trắng.

      “Chỉ là có chút lời muốn với .” .

      Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, quyết định vẫn giữ sếp của mình, ảnh đế này xem ra hận thể xé nát bộ dạng của ta…Ừ, có chút lo lắng.

      “Nếu ngại, tôi có thể chuyển lời thay …” Kỷ Niệm Sơ còn chưa xong, bị Kiều Lang đánh gãy phen, giọng càng lạnh hơn, “Vậy được, kêu tự quản tốt chính mình, cần quấy rầy tôi.”

      Thời điểm những lời này, biểu tình luôn luôn bình tĩnh mặt rốt cuộc cũng ra vết rách, khó nghe ra giọng thậm chí còn có chút phẫn nộ.

      Kiều Lang xong xoay người rời rất nhanh, lưu lại Kỷ Niệm Sơ sững sờ ở phòng nghỉ.

      Này…

      Có thể làm Kiều Lang luôn luôn giữ bản thân bình tĩnh ra những lời này, rốt cuộc sếp lớn làm gì…

      Kỷ Niệm Sơ cạn lời, sau khi Kiều Lang xa, lúc này mới vào phòng nghỉ gọi điện cho Cảnh Phí, biết điện thoại đầu dây bên kia làm gì, rất lâu mới bắt máy.

      Thời điểm Cảnh Phí nhận được điện thoại, ta ở trong chăn nằm sấp ngủ nướng, ngày hôm qua chơi trận game tới sáng mới ngủ, kết quả hôm nay giấc tới chạng vạng.

      cư nhiên chủ động gọi điện thoại cho tôi à, có việc?” Đầu tiên bên kia sửng sốt, sau đó giọng chưa tỉnh ngủ truyền đến, mơ mơ màng màng.

      Kỷ Niệm Sơ cầm di động, dựa vào bàn trang điểm, thần sắc có chút mệt mỏi, rũ mi xuống nhìn chằm chằm sàn nhà, chút để ý mở miệng, “Sếp lớn, làm chuyện gì có tính người?”

      “Tôi làm gì, như thế nào là có tính người?” Cảnh Phí quả thực thể hiểu được, ngủ ngon, đột nhiên bị gọi điện thoại chất vất, còn bị làm chuyện có tính người? người hiền lành như , còn có thể làm cái gì?

      Kỷ Niệm Sơ trợn trắng mắt, thở dài, “Kiều Lang vừa mới ở trong tổ chương trình hỏi tôi cách liên lạc với , nếu làm chuyện có tính người, sao có thể làm cho Kiều ảnh đế luôn luôn tự giữ mình lại làm như vậy?”

      “Tôi có thể làm gì chứ, tôi… Từ từ, vừa Kiều lang muốn tìm xin cách liên lạc với tôi sao?” Cảnh Phí đột nhiên đánh gãy lời , đột nhiên từ giường giật bắn lên.

      “Như thế nào?” Kỷ Niệm Sơ đối với phản ứng của Cảnh Phí rất là tò mò, nhướng mày hỏi.

      Cảnh Phí lại trả lời , chỉ sốt ruột truy vấn , “ tìm để xin cách liên lạc với tôi? Vậy cho sao?”

      cũng muốn cho, nhưng tôi chưa cho.”

      Cảnh Phí nghe vậy liền ngã trở về giường, gãi đầu tóc lộn xộn, trong lòng lạnh nửa, giọng điệu nghe cực kỳ ai oán, “Trời, vì cái gì cho? tìm muốn liền cho .”

      còn trách tôi? Còn phải vì bảo vệ riêng tư của , đồ có lương tâm.” Kỷ Niệm Sơ xong, hướng tới điện thoại ‘phi’ tiếng, lười xả giận với , trở tay cúp điện thoại.

      Mới vừa cúp điện thoại, lại nhớ tới lời Kiều Lang muốn chuyển cho Cảnh Phí cũng chưa chuyển, vì thể gửi WeChat cho .

      [sơ tâm: Đúng rồi, quên cho biết, lời Kiều ảnh đế nhờ tôi chuyển lời, lúc nãy tôi quên . *mỉm cười*]

      Quả nhiên, tin nhắn WeChat của mới vừa gửi , Cảnh Phí lập tức nhắn nhiều tin liên tiếp lại.

      [wirepuller: gì?]

      [wirepuller:Nhờ chuyển lời gì?]

      [wirepuller:vừa rồi tại sao ?]

      [wirepuller: Tại sao chưa gửi tin nhắn lại, chuyện nha.]

      [wirepuller: Giết tôi , trả lời tin nhắn nha, cố ý đấy à? *lửa giận*]

      Rót ly nước, bên Kỷ Niệm Sơ vừa nhìn điện thoại vừa uống nước, có chút nhịn được muốn cười, đến tột cùng hai người này có điểm gì mà mê hoặc nhau vậy? (Tui chém, nó ghi đánh cái ách mê, ai biết chỉ tui để tui sửa nha)

      Xem ra đoạn tình này còn dài lắm.

      Trong lòng nghĩ tới tình của Kiều Lang và Cảnh Phí, điện thoại vừa rung lên, cũng xem liền bắt máy, “ gấp cái gì, tôi cũng phải cho…”

      tại có rảnh ?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng trầm thấp của đàn ông, giọng điệu có chút chần chờ, đánh gãy lời .

      Kỷ Niệm Sơ nghe thấy giọng này có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua tên điện thoại, Vu Nhiễm? Như thế nào là giọng đàn ông?

      Thời điểm bắt máy còn tưởng là Cảnh Phí gọi tới.

      là bác sĩ Hoắc?” hỏi.

      “Ừ.”

      Kỷ Niệm Sơ đột nhiên ý thức được, Hoắc Chính Phàm chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho , tại đột nhiên gọi điện tìm , hơn nữa là dùng điện thoại Vu Nhiễm gọi tới, khẳng định là có chuyện xảy ra.

      Lập tức hỏi, “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
      “Bây giờ có thể tới bệnh viện chuyến ?” đến nửa, dừng lại chút, “Vu Nhiễm ở bên này xảy ra chuyện.”
      Kỷ Niệm Sơ đột nhiên dựng thẳng người mình dậy, giọng lên cao vài phần, “Xảy ra chuyện gì, tại sao ở bệnh viện?”
      “Chuyện này thsich hợp để qua điện thoiaj, nếu có thể tới tới đây nhanh .” Hoắc Chính Phàm ở đầu dây bên kia đứt quãng, lúc lúc mơ hồ.

      đỡ trán, “Tôi còn ở Thượng Hải, tại tới sân bay liền, chờ tôi chút tôi qua liền.” xong vội vàng cất điện thoại thu thập đồ, mở cửa ra ngoài, vừa mới đến hành lang, liền đụng phải người.

      ngước mắt thấy người tới, tuổi của hình như còn rất , áo sơ mi trắng và váy cao bồi dài, ngũ quan thanh tú, trước ngực còn đeo thẻ nhân viên công tác, chỉ là sắc mặt rất hoảng loạn, là trợ lý Lý Linh Thanh hôm qua thấy.

      Lý Linh Thanh ngước mắt lên nhìn thấy Kỷ Niệm Sơ, nước mắt lưng tròng nhìn , vội vàng khom lưng xin lỗi, “Thực xin lỗi thực xin lỗi chị Niệm Sơ, tôi vốn dĩ tới từ rất sớm rồi, nhưng đường kẹt xe, làm đợi lâu…”

      có việc gì.” Kỷ Niệm Sơ cũng thèm để ý, đem đồ cầm tay đưa cho ít, “ nhanh thôi, trở về Bắc Kinh, tôi rất gấp.”

      “A, được.” Lý Linh Thanh gật đầu, nhìn thần sắc của Kỷ Niệm Sơ vội vàng, cũng dám hỏi nhiều.

      Hai người rất nhanh tới sân bay, ở phòng chờ VIP đợi lên máy bay, Kỷ Niệm Sơ dựa lưng vào ghế hơi nhắm mắt lại, thử dài hơi cực kỳ .

      cần nghĩ, khẳng định lại có liên quan tới Hoắc Chính Phàm.

      Hoắc Chính Phàm rốt cuộc hạ cho cái mê hồn dược gì, làm cho ba năm nay vì thần hồn điên đảo? Tuy rằng lớn lên tồi, nhưng bây giờ nhất định thiếu chính là lớn lên ngày càng đẹp, người như Vu Nhiễm muốn dạng người gì mà có cho được?

      Lý Linh Thành bưng hai ly nước từ phòng nghỉ ra, ly đưa cho , cẩn thận , “Chị Niệm Sơ, uống nước , tôi rót cho nước ấm.”

      Kỷ Niệm Sơ trợn mắt nhận lấy, hướng về phía cười cười, “Ngày hôm qua thấy , chơi chỗ nào?”

      vốn thuận miệng hỏi, còn mang theo ý từ vui đùa ở bên trong, nhưng Lý Linh Thanh lập tức cho rằng sinh khí. Bàn tay cầm ly trà khẽ run rẩy, ngay sau đó giọng , “ xin lỗi, chị Niệm Sơ, kỳ ngày hôm qua em tới, nhưng mà em thấy chị, em đợi chị ở chỗ kia lâu cũng thấy chị… Sau đó em liền .”

      tới?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, có chút kinh ngạc hỏi.

      “Dạ, đúng vậy.” Lý Linh Thanh ảo não cực kỳ, “Chị Quý Chân cố ý em tới đón chị, mà em bị kẹt xe lâu quá, đều do em tới quá muộn…”

      Kỷ Niệm Sơ nhớ tới ngày hôm qua bị Cố Sâm lừa, hỏi Quý Chân có phải phái người tới đón . Quý Chân có, cũng suy nghĩ nhiều, trực tiếp theo Cố Sâm, nghĩ tới người đó cư nhiên là Lý Linh Thanh.

      cúi đầu nhấp ngụm nước từ ly thuỷ tinh, giọng hỏi, “Hôm qua đợi bao lâu?”

      “Em cũng nhớ là mấy tiếng nữa, nhưng mà nhân viên công tác muốn đóng cửa, nên em rất nhanh rời rồi.” Lý Linh Thanh cắn môi, giọng rất thấp, cho rằng trách cứ mình, cúi đầu càng thấp dám nhìn .

      Giọng thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh vang lên, Lý Linh Thanh vội vàng buông cái ly xuống, đem đồ kéo Kỷ Niệm Sơ , “Chị Niệm Sơ, chúng ta thôi.”

      Kỷ Niệm Sơ thấy xách hết đồ , cũng tính chia cho chút, cái trán no đủ trắng nõn ra mồ hôi. theo cười, tiếp nhận đồ trong tay , “Sao có thể để mang nhiều đồ như vậy được.”

      , nhưng tôi…” Lý Linh Thanh mới nửa, chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ mang theo những vật nặng, xoay người rời .

      “…”

      Hai người xuống máy bay liền thẳng tới bệnh viện, Lý Linh Thanh đưa Kỷ Niệm Sơ tới bệnh viện, lúc xoay người rời , Kỷ Niệm Sơ gọi lại.

      hướng về phía Lý Linh Thanh chớp mắt, cười , “Đưa điện thoại của cho tôi.”

      “A, được.” Lý Linh Thanh có chút ngơ ngác gật đầu, đưa điện thoại cho .

      Chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng ấn vài cái màn hình, đưa cho , “Tôi lấy điện thoại để add WeChat cá nhân của tôi, lần sau nhớ nhắn tin WeChat cho tôi, đừng lại phát ngốc mình đợi tôi.”

      Hơn nửa ngày Lý Linh Thanh mới phản ứng lại, dùng sức gật đầu, “Ừ.”
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Tui up chương trước khi tui thi, sayonara.
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11118 others thích bài này.

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Chúc nàng tốt

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 16

      đứng ở cửa bệnh viện trong chốc lát, vào sảnh bệnh viện liền gọi điện thoại cho Vu Nhiễm, đầu dây bên kia lại bắt máy.

      Coi lại danh bạ lần nữa, lại gọi cho Hoắc Chính Phàm, lần này điện thoại vang lên rất lâu, rốt cuộc cũng bắt máy.

      tới rồi sao?”

      “Từ từ, người ở đâu?” Thần sắc giữa mày có chút ủ rũ, thấp giọng hỏi.

      ở phòng nghỉ kế bên phòng khám tâm lí, mình sao?” Thanh bên Hoắc Chính phàm rất ồn, giọng hỗn tạp pha trộn lẫn nhau, rất xa tựa hồ còn nghe được có người gọi .

      Con mẹ nó tôi mình lẽ tôi có hai mình để chung à? Trong lòng Kỷ Niệm thầm mắng, biết chỗ của Vu Nhiễm cần vô nghĩa với nữa, trực tiếp cúp máy.

      Hoắc Chính Phàm nhìn Vu Nhiễm dựa vào bên, hơi nhắm mắt lại, lông mi cong vút khẽ run.

      Làn da trắng, cho nên nước mắt và vệt đỏ mặt rất ràng, mu bàn tay còn có vết trầy da rất , băng bó tốt, cho dù là trong lúc hôn mê, thoạt nhìn như cũ có cách nào an ổn.

      duỗi tay, nhàng xoa nước mắt chưa khô mặt , muốn sờ khuôn mặt thêm chút nữa, nhưng bàn tay đưa lên nửa, lại rút về.

      Cúi đầu ngồi bên, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

      ----------

      Bãi đậu xe ngầm của Nữu tân gia

      vừa mời đỗ xe xong, vừa muốn mở cửa xuống xe, thấy cách đó xa bóng dáng của người đàn ông có chút quen thuộc lén lút đứng ở ngay cửa bãi đỗ xe nhập khẩu, xoa xoa tay, ánh mắt thường nhìn về phía bên này.

      chỉ cần nhìn cái, liền biết đó là ai.

      Lại tới nữa rồi, lạnh lùng cười, có thể tìm tới nơi này dễ dàng, xem ra ông ta nằm vùng ở chỗ này vài ngày rồi.

      Hoắc Chính Phàm ngồi ở xe chậm chạp chịu xuống xe, người đàn ông ở bên ngoài đợi hồi lâu, tựa hồ còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc về hướng này.

      Bộ dạng của người đàn ông thoạt nhìn sai biệt lắm hơn 40 tuổi 50 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi baba cũ, bắt đầu chuyển sang màu vàng ố. Vành mắt phía dưới ra vết bầm đen, thần sắc vừa nôn nóng vừa khẩn trương, há miệng ra là hàm răng vàng khè, đến phía bên trái xe , mặt mang theo biểu tình lấy lòng, gõ cửa sổ xe.

      “Chính Phàm, tôi là ba ba, tôi biết ở bên trong, xuống xe !”

      Hoắc Chính Phàm nhìn ông cái, trong mắt chút nào che dấu biểu tình chán ghét. Lấy đồ vật ở phía sau ghế dựa sau đó mở cửa xuống xe, mới vừa xuống xe, nguời đàn ông liền tới, hướng về phía cười khô khốc.

      “Chính Phàm, lâu rồi ba ba gặp con.”

      “Ba ba đợi con ở đây được vài ngày rồi, tính là chờ thêm vài ngày nữa mà con trở lại rồi.” Người đàn ông thấy Hoắc Chính Phàm xuống xe, xông lên muốn cầm tay , lại bị Hoắc Chính Phàm lạnh lùng gạt ra.

      Ông cũng cảm thấy xấu hổ, nhìn về phía sau xe , lại đánh giá dưới, tươi cười mặt càng thêm phóng đại.

      “Ba ba nhìn lầm con, quả nhiên con của tôi có tiền đồ, tại có xe hơi tốt như vậy, quần áo ăn mặc người cũng tốt như vậy, còn có công việc tốt như vậy…” Ông ta vừa vừa cười, lại chà xát bàn tay khô gầy, lấy điếu thuốc từ trong túi áo baba cũ ra, tự châm lửa, si mê hút hơi.

      Quay lại, lại cười , “Bây giờ con tốt như vậy, mặc kệ ba ba ?”

      Mặt Hoắc Chính Phàm có biểu tình gì từ trong túi lấy ra khăn ướt, tinh tế xoa tay, giọng điệu bình tĩnh, “Tôi có tiền.”

      Người đàn ông sửng sốt, ông ngờ dứt khoát cự tuyệt như vậy. Sau đó hút hai ngụm liền rồi ném mẩu thuốc lá xuống đất, dùng chân đạp đạp để dập lửa, “ đừng gạt tôi! Xe này tôi tra mạng rồi, ít nhất là trăm vạn, tại sao lại có tiền được chứ?”

      Hoắc Chính Phàm khẽ cười tiếng, ánh mắt lúc sáng lúc tối, muốn rằng chiếc Porsche Panamera này giá hơn hai triệu nhân dân tệ, “Này phải xe tôi, sao tôi có tiền mua nó được.” (Sương sương 7 tỉ hơn, tui thả hình ở dưới nha)

      [​IMG]

      “Nếu ông muốn đòi tiền, vậy ông tìm lầm người rồi, tôi có tiền cho người nợ cờ bạc.” xong, xoay người muốn rời .

      Người đàn ông đạt được mục đích, sao có thể để dễ dành như vậy được, phen giữ chặt lấy , mặt mang theo biểu tình cầu khẩn, “Chính Phàm, bây giờ ba ba bị quỷ ám, con nên bị bọn nó lừa, ba làm việc gì bọn họ cũng biết gì hết, bây giờ con giúp ba ba , lần cuối cùng, được ?”

      “Về sau ba ba sửa, nhất định sửa, bao giờ đánh cuộc…” (Máu cờ bạc)

      “Buông tay.” Hoắc Chính Phàm quay đầu lại lạnh lùng nhìn ông, trong ánh mắt dường như có con dao , người đàn ông bị doạ cả người run rẩy, nhưng vẫn như cũ chịu buông tay.

      Sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được, ông nằm vùng ở chỗ này lâu lắm mới chờ trở về. biết lần sau là đến khi nào mới tìm được .

      “Chính Phàm, ba ba có tiền, cho ba ba mượn chút , được , ba ba cầu …” Ngừoi đàn ông khóc lóc thảm thiết nhìn , nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, khỏi chật vật. Người đàn ông thấy vẫn đứng như cũ bị lay động, người đàn ông lại quỳ xuống, dập đầu trước mặt .

      thể mặc kệ tôi, nếu mà mặc kệ tôi, tôi liền bị bọn họ đánh chết! Bọn họ muốn mạng tôi! Tôi dập đầu cho xem, tôi dập đầu cho xem!”

      Người đàn ông vừa vừa khóc, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt lấy ống quần chịu buông tay, cái trán đập mặt đất vang lên ‘bang bang’ ở bãi đỗ xe ngầm trống trải có người nghe có vẻ phá lệ chói tai.

      cho tôi mặt mũi, tôi cũng cho mẹ mặt mũi, thể đối xử với tôi như vậy…”

      Người đàn ông ngẩng đầu nhìn , cái trán đập muốn vỡ, vết máu hỗn độn mặt đất, thoạt nhìn phá lệ kinh khủng, cả người cuộn tròn mặt đất, khóc lóc gào rống.”

      Vào lúc Hoắc Chính Phàm nghe được từ ‘mẹ’, ánh mắt chợt lạnh xuống, giọng điệu lạnh đến chết người, bàn tay gắt gao nắm lại dưới ống tay áo, đáy mắt đỏ tươi.

      “Nếu ông đề cập tới mẹ tôi tốt rồi.” xoay người lại, gằn từng chữ .

      Ở xa có ánh đèn chiếu lại đây, chiếc xe chậm rãi đỗ xe vào bãi, người đàn ông cũng có ý tứ muốn đứng lên, gắt gao lôi kéo Hoắc Chính Phàm như cũ, giống như tính dây dưa như vậy suốt.

      Hoắc Chính Phàm cúi đầu, cảm xúc oán hận trong lòng ngày càng lớn, tại sao ông chết , mẹ suốt ngày nằm phòng bệnh kia nhìn thấy ánh nắng mặt trời, mà tên cặn bã như ông lại còn sống tốt như vậy.

      Đốt ngón tay nắm chặt lên màu xanh trắng, trong lúc do dự, ở chỗ xa liền truyền tới giọng điệu , “Bắc sĩ Hoắc.”

      nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Vu Nhiễm giày cao gót chạy nhanh tới đây, mặt mang theo biểu tình kinh hoàng, ôm chặt cánh tay , “ làm sao vậy? Có chuyện gì ?”

      Hoắc Chính Phàm lắc đầu, “ có việc gì.”

      Người đàn ông quỳ mặt đất trẻ tuổi xinh đẹp chạy tới, vẻ mặt khẩn trương, lại nhìn động tác thân mật của hai người, đột nhiên hiểu được, lộ ra tươi cười đáng khinh, “Chính Phàm, tại sao con giới thiệu cho ba ba chút, đây là bạn con?”

      Vu Nhiễm nghe thấy xưng hô này liền ngẩn người, ba ba?

      cúi đầu nhìn người đàn ông, toàn thân đều thấy được bộ dáng đáng khinh, ánh mắt vẩn đục loé lên tia sáng, người này… là ba ba của bác sĩ Hoắc sao?

      Vu Nhiễm thể tin tưởng nghiêng đầu nhìn Hoắc Chính Phàm, “Ông ấy … là sao?”

      sớm biết tình huống trong nhà của Hoắc Chính Phàm tốt, nhưng cũng nghĩ tới là tình huống như vậy, so với trong tưởng tượng của , còn tệ hơn nhiều.

      Vẻ mặt của người đàn ông ý vị nhìn Hoắc Chính Phàm, chờ câu trả lời của .

      Hoắc Chính Phàm đột nhiên cười cười, dứt khoát trả lời chữ, “Ừ.”

      Người đàn ông chậm rì đứng dậy, thân ảnh ở ngay ánh sáng tối tăm của bãi đồ xe ngầm có vẻ u.

      Ánh mắt ông ý vị liếc mắt đánh giá Vu Nhiễm cái, nhếch miệng cười, “ chính là đại minh tinh được bao dưỡng ? Minh tinh các người phải đều kiếm rất nhiều tiền sao? Như vậy , chúng ta làm giao dịch thế nào?”

      “Ông muốn làm gì?” Vu Nhiễm mạnh mẽ trấn định tinh thần lại, nhưng khi mở miệng, giọng vẫn run rẩy.

      “Vu Nhiễm, em tránh ra .” Hoắc Chính Phàm nghiêng đầu, giọng nhìn Vu Nhiễm.

      Vu Nhiễm nhìn , đưa lưng về phía bãi đỗ xe nhập khẩu, sườn mặt hướng về phía ánh sáng, từ góc độ này của em, thậm chí có thể thấy được lông tơ mặt .

      Nhưng ánh mắt lại trầm doạ người, làm hoảng loạn lắc đầu, “ muốn làm gì?”

      “Nghe lời.” Biểu tình Hoắc Chính Phàm lên tia kiên nhẫn, giọng điệu nặng nề. Vu Nhiễm thấy bộ dạng này của , đành phải gật đầu, lùi về phía sau hai bước, lại yên tâm , “Được, vậy cẩn thận… cẩn thận chút.”

      Người đàn ông cho rằng Hoắc Chính Phàm muốn chạy, vội vàng kéo lại quần áo của , Hoắc Chính Phàm trực tiếp đá văng người đàn ông ra.

      Người đàn ông hét lên đau đớn, lăn đến bên cây cột, lại giương mắt nhìn , trong ánh mắt loé lên ánh sáng ác độc, cũng giả bộ nữa, trực tiếp nhào tới đánh Hoắc Chính Phàm.

      biết từ nơi nào lấy ra gậy sắt mang ở bên người, lưu tình hướng tới lưng của Hoắc Chính Phàm đánh rồi lại đánh, trong miệng ngừng mắng, “ cái đồ có lương tâm, dám đánh lão tử! Lão tử sinh ra chăm sóc , kết quả lại đối với tôi như vậy, như thế nào chết ? Lúc đầu đáng lẽ ra nên sinh ra!”

      Vu Nhiễm rốt cuộc nhịn được, hét lên tiếng, nhặt cái túi mang đánh vào người đàn ông, vừa mắng vừa khóc, “Ông đánh , ông dám đánh , tôi cam tâm!”

      Ba người loạn thành đoàn, Vu Nhiễm nhìn thấy gậy sắt trong tay người đàn ông chuẩn bị đánh xuống, vội vàng xông lên ôm chặt lấy xoay người, gậy này đánh lưng , nháy mắt đau đớn quét qua toàn thân, nước mắt rơi càng nhiều, phía sau lưng như muốn vỡ ra.

      Ánh mắt Hoắc Chính Phàm cứng lại, đẩy ra, từ trong túi sờ ra đồ vật mới vừa lấy ra ở xe, vừa muốn lấy ra.

      Vu Nhiễm bị đẩy ngã mặt đất, đột nhiên giơ điện thoại trong tay lên, hướng về phía người đàn ông, giọng the thé, “Tôi báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh tới đây, ông mau buông bác sĩ Hoắc ra!”

      Người đàn ông giật mình, ngay sau đó cười ngoan, “ cái tiểu ‘kỹ nữ’ này, báo cảnh sát cũng vô dụng mà thôi, tôi biết bệnh viện ở đâu, có tin tôi bệnh viện tìm , làm thanh danh bị huỷ hoại, cả đời đều ngẩng đầu được!”

      “Mau chuẩn bị trăm vạn gửi tới tài khoản này, bằng , cái gì tôi cũng có thể làm được!” Người đàn ông xong xoa xoa khoé miệng, ném tờ giấy xuống, xoay người rời .

      Hoắc Chính Phàm cúi đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy mặt đất lâu, vẫn có ý tứ muốn nhặt lên, ngược lại nhấc chân dùng sức nghiền nghiền tờ giấy, bên môi tràn ra tia cười lạnh.

      Hoắc Chính Phàm giương mắt nhìn thoáng qua Vu Nhiễm khóc, qua, cong lưng đem kéo lên, duỗi tay xoa nước mắt, thấp giọng , “Đừng khóc, tôi có việc gì.”

      Vu Nhiễm phen ôm cổ , đem đầu vùi vào cổ , ngửi thấy mùi sát trùng nhàn nhạt người , nước mắt lạnh lẽo theo khuôn mặt chảy xuống cổ , dám tưởng tượng, dám tưởng tượng được.

      đời này tại sao lại có người ba ác độc như vậy, như thế nào lại có loại người này, đem con của mình đánh gần chết mới thôi, từ thủ đoạn hút khô máu .

      Nhiều năm như vậy, sao có thể…

      chịu nhiều khổ cực rồi.

      Hoắc Chính Phàm dừng lại chút, mới ôm lấy , nhàng sờ tóc , thấp giọng hỏi, “Em báo cảnh sát rồi sao?”

      “Em… Em có, em chỉ hù doạ thôi, rốt cuộc cũng là ba của …” Vu Nhiễm khóc như còn là chính mình nữa, vừa vừa khóc, ngay cả câu hoàn chỉnh cũng nên lời.

      Hoắc Chính Phàm nghe vậy nhàng cười, giọng điệu lạnh nhạt, “Em nên gọi cảnh sát, tôi có ba, tôi vừa sinh ra ba tôi chết rồi."

      thôi, chúng ta về trước.” Hoắc Chính Phàm vừa xong, đỡ , liền nhìn thấy Vu Nhiễm ‘tê’ tiếng, giống như đụng tới cái gì.

      cúi đầu, chỉ thấy chân của Vu Nhiễm giống sưng, mắt cá chân sưng đến mức đỏ rực.

      Vu Nhiễm mang giày cao gót, vừa mới cho Phương Long Khang đánh trúng , đem đẩy ra, hẳn là lúc ấy bị đẩy ngã, hơn nữa còn vì mình che gậy, biết thế nào.

      Giọt nước mắt Vu Nhiễm vừa lau lại ứa ra, “Đau quá.”

      có chút uỷ khuất ngẩng đầu nhìn Hoắc Chính Phàm, cả ngày hôm nay chụp quảng cáo, vốn dĩ rất mệt mỏi. Quản lí bảo ở lại khách sạn mà công ty cung cấp, như vậy cũng dễ tới lui hơn, nhưng trực tiếp cự tuyệt, bác sĩ Hoắc vẫn ở đó, là động lực để về nhà mỗi ngày.

      Vừa mới lái xe tiến vào gara ngầm, rất xa thấy Hoắc Chính Phàm bị người đàn ông lôi lôi kéo kéo, người đàn ông nhìn là biết phải là người tốt gì, trong lòng gắt gao nắm lại, lại biết phát sinh chuyện gì, vội vàng đỗ xe xong liền chạy tới.

      nghĩ tới đụng phải chuyện như vậy.

      Hoắc Chính Phàm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bàn chân tinh tế của trong chốc lát, thở dài hơi, “Xem ra chúng ta trở về được, bệnh viện trước .”

      Vu Nhiễm vừa nghe tới bệnh viện, lập tức lắc đầu, “ có việc gì, cần phải bệnh viện.”

      “Vậy để tôi xem lưng .” Giọng điệu Hoắc Chính Phàm mềm , nhưng lời lại cho cự tuyệt.

      Vu Nhiễm vốn dĩ cho xem, nhưng nhìn biểu tình nghiêm khắc của , co rúm lại chút, lời cự tuyệt định ra nuốt lại vào trong, được, xem xem .

      Hoắc Chính Phàm nhàng xốc áo khoác lên, kéo khoá kéo váy phía sau lưng ra, nhìn lưng đỏ rực mảng lớn, đặc biệt là ngay trung tâm bị đánh tới bầm tím, duỗi tay sờ, thân thể Vu Nhiễm liền đau tới phát run, thân thể tự giác mà lùi về phía sau bước.

      Xem xong lời trầm mặc hồi lâu, làm cho Vu Nhiễm biết nên làm sao mới đúng, trái lại an ủi , giọng , “Tôi cũng phải rất đau, có việc gì.”

      trầm mặc lát, lấy điện thoại của , “Tôi gọi điện cho Kỷ Niệm Sơ.”

      “Gọi điện cho Niệm Sơ làm gì? ấy ở Thượng Hải quay game show, ở đây.” vừa , đột nhiên nhớ tới cái gì, lại khập khiễng tới, đem tờ giấy mặt đất bị Hoắc Chính Phàm dùng chân nghiền nát nhặt lên.

      Hoắc Chính Phàm đưa lưng về phía gọi điện thoại, phát ra lại đem tờ giấy người đàn ông kia ném xuống nhặt lên.

      mở tờ giấy ra nhìn nhìn, tuy rằng chữ viết rất mơ hồ, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra những con số tờ giấy, cẩn thận cất vào.

      -------------

      Bệnh viện Nam Cẩm

      Kỷ Niệm Sơ nhìn Vu Nhiễm hôn mê ở bên, người đắp áo khoác của Hoắc Chính Phàm, dùng nón đầu che kín mặt.

      __________________________________________________________________________________
      Editor: Cảm ơn bạn @Chris_Luu nha, mặc dù tui thi xong tui chỉ muốn nghe bài 'Ngày Buồn' của Cẩm Ly thôi. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu...
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111, Khủng Long6 others thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Ksao đâu, cùng lắm mình làm lại :)))

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 17


      ngồi ở bên cạnh, động tác nhàng xốc cái nón mặt lên.


      Tuy rằng băng bó đơn giản, nhưng như cũ có thể nhìn ra được, tay và cánh tay đều bị trầy da nặng khác nhau, mắt cá chân bị sưng to, mặt vương lại nước mắt, cho dù nhắm mắt lại, đều có thể nhìn ra bị sưng đỏ như cũ, vừa thấy liền biết bộ dạng lúc khóc như thế nào.


      kiểm tra xong, lại lần nữa kéo nón xuống che lại.


      Lại nhìn Hoắc Chính Phàm cúi đầu gì ở bên, người càng thảm hơn, áo sơ mi nhăn nheo bèo nhèo, giống như lá cải, thậm chí có thể thấy được vết máu bị khô trán. Trán của Kỷ Niệm Sơ bắt đầu cảm thấy đau đau.


      tận lực làm cho giọng của mình nghe vững vàng, hít sâu hơi, thấp giọng , “Bác sĩ Hoắc, giải thích chút , tại sao lại thành ra thế này .”


      Hai người này mới vừa ra ngoài chiến tranh giữa những vì sao sao? Bộ dạng đáng sợ khác gì nhau cả?


      Hoắc Chính Phàm cúi đầu gì, cũng trả lời , Kỷ Niệm Sơ thấy vậy, cũng truy vấn, chỉ thở dài hơi, “Có bác sĩ lại đây xử lí rồi?”


      có.” lắc đầu.


      Kỷ Niệm Sơ rất nhanh liền thấy được, Hoắc Chính Phàm ngại thân phận công chúng của Vu Nhiễm, lại đụng phải chuyện khó giải quyết. Bị công khai hoặc lộ ra cũng tiện, càng biết nên giải quyết thế nào, lại sợ bị truyền thông viết bậy viết bạ, vì thế tìm người tín nhiệm tới mà nghĩ cách.


      Mặc dù ta là bác sĩ của bệnh viện Nam Cẩm, nhưng chỉ là nghiên cứu sinh và bác sĩ thực tập, có thực lực cũng có năng lực trị liệu tốt cho Vu Nhiễm. (Cảm thấy nên trừ điểm cho bác sĩ Hoắc, sau này mọi người thấy vì sao tôi trừ, chỉ là điểm, phải là nhiều điểm)


      Cho nên việc này chỉ có thể tìm người quen mới có thể giải quyết được, hơn nữa Vu Nhiễm còn là minh tinh, dựa vào gương mặt mà kiếm cơm manh áo. truyện chỉ được đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-16-78.34525/


      Tuy rằng là ảnh hậu, nhưng tuổi còn trẻ như vậy, nếu tay hay là địa phương khác lưu lại vệt sẹo cũng tốt cho lắm.


      “Aizz, thôi, tôi cũng với nữa. Đợi tôi chút, tôi gọi điện thoại.” Kỷ Niệm Sơ thấy thở dài hơi, rất nhanh tìm thấy dãy số, bấm gọi rồi ra ngoài.


      Điện thoại rất nhanh liền nối máy được, Kỷ Niệm Sơ định thần lại, giọng , “Mẹ.”


      “A, có phải tôi nhìn lầm rồi ? Hôm nay cư nhiên gọi điện thoại tới?” Giọng của đầu dây bên kia kinh ngạc truyền tới, trong giọng tràn đầy chế nhạo, ”Có phải có chuyện gì cần mẹ giúp?”


      “…”


      Kỷ Niệm Sơ , “Dạ, nếu mẹ đoán được, con đây cũng lòng vòng. Mẹ có người quen nào làm trong bệnh viện ở Bắc Kinh ? người đáng tin cậy.”


      có lương tâm, lâu rồi về nhà quên nhà mình làm nghề gì rồi à?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng cười mắng, mẹ Kỷ vừa lột hạt dưa vừa đẩy ba Kỷ ở bên cạnh, “Aizz, aizz, aizz, ông ngồi xa chút, làm đè nhân hạt dưa của tôi...”


      “…Mẹ, vậy đưa cho con phương thức liên lạc của chú.” Kỷ Niệm Sơ đỡ trán, có chút đau đầu . Nếu phải mẹ nhắc tới, quên còn có nhân vật là chú mình.


      Từ thân cận với chú mình, ngược lại quan hệ giữa chú và Kỷ Cẩm Dương tương đối tốt, cho nên hai người cơ bản cũng có liên lạc gì với.


      “Cái ông già tồi này, giúp tôi lột thôi , còn phiền… Sơ Sơ, con chờ xíu, lát nữa mẹ gửi qua WeChat cho con.”


      “Dạ được.” Kỷ Niệm Sơ vừa dứt lời bên kia liền truyền tới tiếng điện thoại bị cắt đứt.


      nhếch môi, có chút bất đắc dĩ, rất nhanh liền nhận được phương thức liên lạc với chú mình từ WeChat của mẹ Kỷ.


      ------------


      Phòng bệnh ở tầng cao nhất của bệnh viện Nam Cẩm


      Kỷ Niệm Sơ híp mắt ghé vào mép giường của Vu Nhiễm, ý thức có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy hôm nay mệt.


      Quay chương trình cả ngày, lại nhận được điện thoại mã bất đình đề* trở về gấp từ Thượng Hải, ngồi xe lâu như vậy, cả người đều bủn rủn. ( dừng lại, thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là tiến về phía trước mà ngừng lại, trong câu này có nghĩa là làm liên tục được nghỉ ngơi nha. nguồn:baidu)


      Ý thức của đều mơ hồ, ngay cả có người ở bên cạnh lúc nào cũng hay biết.


      Bùi Lương Thành đẩy cửa tiến vào, thấy bộ dạng này của , tim đều đau. Động tác cực kỳ nhàng ngồi xổm ở bên cạnh , đem quần áo người cởi ra đắp cho , lại vì nhàng mát xa huyệt đạo đầu .


      nhìn lướt qua Vu Nhiễm nằm giường, lại nghĩ tới tin nhắn vừa rồi của Hoắc Chính Phàm, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lập loè ý vị.


      Vu Nhiễm biết tỉnh lúc nào, đôi mắt hơi mở ra liền thấy người đàn ông ngồi xổm ở bên cạnh bạn tốt nhà mình, ôn nhu nhìn , nụ cười ở bên miệng, ánh mắt quấn quít si mê, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi vì mà ấn phần đầu.


      sợ ngây người, này này này…


      Tình huống này là như thế nào?


      Người đàn ông thấy tỉnh, cũng hoảng loạn, hơi gật đầu với , ngay sau đó cầm quần áo nhàng đứng dậy ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.


      Vu Nhiễm trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông ra cửa, rất lâu cũng phục hồi lại tinh thần, hơn nửa ngày, mới bắt đầu hậu tri hậu giác tìm Hoắc Chính Phàm. Tìm vòng ở phòng bệnh cũng thấy, vừa giãy giụa định xuống giường, Kỷ Niệm Sơ liền tỉnh.


      Kỷ Niệm Sơ thấy định xuống giường, vội vàng đứng dậy tới đè lại, “Đừng nhúc nhích, nằm chút nữa .”


      “Được thôi, cái tiểu tinh họ Kỷ kia, có đàn ông liền chuyện với tớ nữa, mau khai , người đàn ông vừa rồi là ai?” Vu Nhiễm đột nhiên ôm lấy tay Kỷ Niệm Sơ, nhìn thoáng qua cửa đóng chặt, thấp giọng dò hỏi.


      Kỷ Niệm Sơ: “?”


      “Vào lúc cậu ngủ, có người đàn ông ngồi xổm bên cạnh cậu mát xa cho cậu, cậu biết sao?” Điều này làm Vu Nhiễm càng thêm kinh ngạc, thể tin mà nhìn .


      Kỷ Niệm Sơ càng thêm hiểu chuyện gì xảy ra, nghi ngờ nhìn , “Cậu gì vậy? Người đàn ông gì, tớ lấy đâu ra người đàn ông?”


      “Ai nha, chính là… chính là…” Trong lòng Vu Nhiễm nghĩ làm sao để hình dung người đàn ông kia, tổ chức lại ngôn từ, đột nhiên nhớ lại chuyện mới vừa xảy ra, nhớ tới bác sĩ Hoắc nhà mình, vội vàng sửa miệng hỏi.


      “Bác sĩ Hoắc đâu?”


      “Hình như lão sư tìm có việc rồi, tớ cũng lắm.” Kỷ Niệm Sơ , thở dài hơi, Vu Nhiễm lúc nào cũng như vậy, bản thân cũng khá hơn là bao, nhưng vẫn kiên quyết phải theo tới cùng.


      “Chính ấy cũng bị thương, lúc này lão sư tìm để làm gì nha.” Vu Nhiễm vừa , vừa phẫn hận vỗ cái chăn ở dưới, đau lòng cực kỳ, hoàn toàn quên mất việc phải hỏi Kỷ Niệm Sơ người đàn ông đó là ai.


      Kỷ Niệm Sơ ho tiếng, “Lão sư tìm ta chắc là có chuyện quan trọng, cụ thể là gì ta cũng cho tớ biết.”


      Vu Nhiễm gật đầu, biểu tình trầm xuống, luôn biết là nhà bác sĩ Hoắc luôn có cái nút thắt, cũng chưa từng điều gì với , huống chi là Niệm Sơ, Niệm Sơ hỏi , chắn chắn cũng gì.


      tình huống của cậu , hai người rốt cuộc sao lại thế này?” Kỷ Niệm Sơ liếc mắt nhìn Vu Nhiễm, cũng may để lại vết sẹo, nếu mà để lại rất phiền toái.


      “Aizzzz.” Nhắc tới chuyện này, Vu Nhiễm gục đầu xuống, khẽ thở dài hơi, lúc này trong lòng càng trùng xuống.


      Kỷ Niệm Sơ nhìn , cảm thấy đôi mắt bốc cháy lên của có thể dập được luôn cả ánh sáng.


      “Tớ cũng biết nên sao với cậu, lời khó có thể hết được, chờ tớ có thời gian giải thích kỹ càng cho cậu.” Vu Nhiễm bất lực , cả người uể oải.


      Thấy như thế, Kỷ Niệm Sơ cũng hỏi nữa, chỉ gật đầu, ừ tiếng.


      Vu Nhiễm từ giường đứng dậy, ngả người ra phía sau, làm ảnh hưởng tới miệng vết thương ở đằng sau lưng, đau đến ‘hít hà’ tiếng, cảm thấy sau lưng nóng rát mảng.


      “Mẹ kiếp, con mẹ nó đau như vậy, Niệm Sơ, mau giúp tớ xem đằng sau lưng tớ có sao , có phải phế rồi …” Nước mắt Vu Nhiễm lưng tròng nhìn Kỷ Niệm Sơ, vừa cẩn thận xốc lưng áo lên vừa hỏi.


      “Cái lưng đẹp của lão tử, về sau thể nào mặc được những bộ đồ hở lưng, có phải lưu sẹo hay ?” vừa kêu rên vừa làm bộ dáng vô cùng đau đớn, Kỷ Niệm Sơ ở bên cũng nhịn được cười.


      “Tớ xem qua rồi, bác sĩ cả hai cánh tay của cậu đều bị trầy da, mặt mũi cũng có vấn đề gì, chủ yếu là phía sau lưng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng để lại sẹo, cậu trăm phần trăm yên tâm .” Kỷ niệm sơ thở dài hơi, đem quần áo chuẩn bị cho , nghiêng đầu, ánh mắt buồn bã nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ sát đất.


      Mặc dù đêm khuya, Bắc Kinh vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, ít các toà nhà cao ốc còn sáng đèn.


      Cúi đầu nhìn điện thoại, là rạng sáng, Kỷ Niệm Sơ giơ tay ngáp cái, “Từ từ, giờ cũng còn sớm, tớ phải về đây.”


      “Muộn vậy rồi mà cậu còn về?” Vu Nhiễm chỉ vào căn phòng bên trong phòng bệnh, “Tớ thấy phòng bệnh này vẫn còn phòng trong, ở đây ngủ đêm ?”


      vừa tỉnh dậy phát ra, đây là phòng bệnh cao cấp, phong cách bố trí trong phòng rất tốt, rất lớn, đồ dùng cũng rất đầy đủ, cái gì cũng có. cần phải , bác sĩ Hoắc nhà khẳng định trước mắt còn có năng lực này, an bài cho phòng bệnh tốt như vậy.


      Như vậy chắc chắn là do tiểu tinh họ Kỷ.


      Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, vẻ mặt ủ rủ, “ được, tớ vẫn nên về thôi.”


      Cuối cùng bỏ lại câu, “Bây giờ mỗi ngày của cuối tuần tớ đều phải chụp tổng nghệ, rất mệt, ở chỗ này tớ sợ ngủ quen, cậu nghỉ ngơi cho tốt , có việc gì gọi điện cho tớ.”


      “Đợi chút...” Vu Nhiễm vừa xong, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân xa gần, cửa phòng đột nhiên mở từ bên ngoài ra.


      Kỷ Niệm Sơ đứng ở cửa, nhìn thấy Hoắc Chính Phàm đứng ngoài cửa, bộ dáng mở cửa muốn vào.


      nghiêng người nhường đường, Hoắc Chính Phàm hướng về phía gật đầu, đến.


      Vu Nhiễm thấy Hoắc Chính Phàm tới, nháy mắt mặt mang theo ý cười, nhìn cười, “Bác sĩ Hoắc, sao rồi, có khoẻ hơn chút nào hay ?”


      Kỷ Niệm Sơ đối với sắc mặt thay đổi của Vu Nhiễm trong vòng ba giây còn kinh ngạc, sớm ràng, Vu Nhiễm thoát được.


      Hoắc Chính Phàm lạnh nhạt gật đầu, mặt trước sau như có biểu tình gì, “Ừ, tôi có việc gì, em khoẻ ?”


      “Em có việc gì, xong rồi sao, Niệm Sơ phải về, cậu ấy là , giờ cũng trễ rồi, có thể giúp em đưa cậu ấy về được ?” Vu Nhiễm hỏi.


      Hoắc Chính Phàm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Niệm Sơ, đáy mắt lên tia do dự, nhưng vẫn gật đầu, “Được.”


      Suốt đường hai người gì, tính tình của Hoắc Chính Phàm vốn dĩ lạnh nhạt, lời mà lái xe.


      ta chỉ có 22 tuổi thôi sao? rất nhanh liền nghĩ tới.


      lần nữa trong lòng Kỷ Niệm Sơ hoài nghi, lạnh lùng như vậy, suy nghĩ lại quá sâu, biết bình thường Vu Nhiễm làm sao ở chung được với .


      Hai người còn ở bên nhau ba năm, chờ đến ngày hợp đồng hết hạn, Vu Nhiễm nên làm sao bây giờ. truyện chỉ được đăng tại https://cungquanghang.com/threads/dám-chạy-xem-sơ-dữ-chương-16-78.34525/


      Tới cửa thanh gia Hoa Uyển, Kỷ Niệm Sơ xuống xe, hướng gật đầu, “Cảm ơn hôm nay đưa tôi về, bác sĩ Hoắc, cũng mau trở về sớm chiếu cố cho Nhiễm .”


      “Ừ.” Hoắc Chính Phàm gật đầu, lái xe rời .


      là rạng sáng, trong tiểu khu im ắng, có người, Kỷ Niệm Sơ chậm rãi về phía trước. Vừa muốn tiến vào thang máy, phía sau truyền đến tiếng bước chân xa gần, ràng là thanh cũng lớn, nhưng đêm khuya thế này phá lệ ràng.


      sửng sốt, quay đầu lại thấy người đàn ông mang theo cặp công văn, toàn thân đều tản ra hơi thở xa cách, bộ dáng cũng muốn vào thang máy, mà người đàn ông này chính là luật sư Bùi gần tuần gặp.


      kinh ngạc vài giây, ngay sau đó cười , “ trùng hợp, luật sư Bùi.”


      Bùi Lương Thành gật đầu, cười đến ôn hoà, hỏi, “ trễ thế này, vừa trở về sao?”


      Hai người cùng nhau vào thang máy, Kỷ Niệm Sơ hướng gật đầu, “Đúng vậy, mới trở về từ Thượng Hải lâu, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới bận tới tận bây giờ.”


      Bù Lương Thành gật đầu, duỗi tay ấn tầng mười chín, thang máy từ từ lên, hai người cùng đứng trong gian hẹp, khí giống như có chút tăng lên.


      Tay của luật sư Bùi lớn lên đẹp, khuôn mặt lớn lên cũng đẹp trai nữa.


      Đẹp, làm có cảm giác có chút chân .


      thấp giọng cười cười, đột nhiên mở miệng, “Tôi cũng vậy, mấy ngày nay có vụ án tương đối phức tạp, luôn tăng ca ở văn phòng cho đến khuya.”


      “Bộ dáng của thoạt nhìn rất mệt, nên nghỉ ngơi nhiều chút.” Bùi Lương Thành mới vừa xong, thang máy liền tới.

      Hai người trước sau ra thang máy, đến nhà của mỗi người, hướng cười cười, “Ngủ ngon.”

      Kỷ Niệm Sơ bị cười có chút hoảng hốt, sững sờ nhìn , thấy muốn vào cửa, thế nhưng trong nháy mắt sinh ra tâm tư luyến tiếc, ma xui quỷ khiến buột miệng thốt ra, “Ngày mai luật sư Bùi có rảnh ?”


      Bùi Lương Thành kinh ngạc quay đầu nhìn , lúc này Kỷ Niệm Sơ mới ý thức được lời mình vừa ra, nhưng thể thu hồi lại được, đành phải , “Lần trước mời ăn cơm nhưng vẫn chưa thực được, vừa lúc tôi có phim điện ảnh, ngày mai công chiếu, muốn xem với tôi hay ?”


      xong lại hối hận, rốt cuộc cái gì aaa…
      Last edited: 5/5/22
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11118 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :