1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 12

      Khi rút tờ giấy ra, Muộn Gia Niệm đứng cách đó xa tiến đến bên cạnh , đoán ra được ấy muốn làm gì, kịp ngăn cản, ấy đọc lên.

      “Hãy chấp nhận hình phạt, gọi cho người liên lạc gần đây nhất ở trong WeChat, làm cho hoặc ta hỏi câu hỏi, phải trả lời đúng .”

      Muộn Gia Niệm đọc xong, tiếng cười kèm theo với ồn ào.

      “Gọi điện thoại! Gọi điện thoại! Gọi điện thoại!”

      “Đây đâu phải là ‘truth’ đâu, ràng là ‘dare’ mà?” Kỷ Niệm Sơ vừa hỏi vừa đem tờ giấy trong tay ném trở về, tờ giấy ở trong trung vẽ ra đường cong đẹp mắt lại lần nữa được ném trở về cái hòm, chính xác.

      Lương Trừ, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng đột nhiên mở miệng , “Kỳ cái này cũng có tính là ‘dare’ đâu, chỉ là trả lời câu hỏi thôi mà.”

      Đạo diễn cũng theo cười ha hả gật đầu, đến lúc này rồi, đành phải gật đầu, trong lòng nghĩ, người cuối cùng liên lạc là ai?

      Cố Sâm hay luật sư Bùi? quên rồi.

      nhớ và luật sư Bùi trò chuyện qua lúc ở đường, nhưng Cố Sâm, tối hôm qua tiểu tử này mới vừa trở về, với tính nết của , khẳng định trở lại tìm mình. chừng, tin nhắn của ta cũng gửi rồi, tự nhiên cũng có thể biến thành người đầu tiên mình liên lạc.

      Là ai cũng được, ngàn vạn lần phải là luật sư Bùi, xấu hổ chết.

      Đội ngũ chương trình giữ điện thoại di động, nhân viên công tác đem điện thoại di động cho để mở khóa, bấm mở Wechat và bấm gọi.

      Mọi người nhìn cười, như rất hứng thú với sinh hoạt của nghệ sĩ được nổi lên nhờ fans này.

      Hai lần tiếng bíp liền có người bắt máy.

      Kỷ Niệm Sơ có chút ngoài ý muốn có người bắt máy nhanh như vậy, nhìn thoáng qua mọi người có bộ dáng xem kịch vui, bất đắc dĩ cạn lời.

      “Này.”

      Bên kia tựa hồ là sửng sốt, giọng lạnh lẽo từ trong di động truyền ra, “Sao vậy?”

      Giọng điệu của đầu dây bên kia thong thả, giọng cũng ôn nhu, có loại cảm giác nên lời.

      Luật sư Bùi?

      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy liền phản ứng lại, tại sao có thể là luật sư Bùi? còn tưởng rằng… tưởng rằng là Cố Sâm.

      Rốt cuộc quen lắm, có chút ngượng ngùng, ho tiếng, “Luật sư Bùi, có câu hỏi hay nghi hoặc gì về tôi muốn hỏi tôi , hôm nay tôi đều có thể trả lời.”

      vừa mới lời này ra, ít khán giả vây đứng ở bên ngoài hơi thất vọng.

      Luật sư a?

      Còn tưởng rằng là người đàn ông thần bí ở chung chứ.

      Tuy rằng người xung quanh đều tận lực đè giọng mình xuống, nhưng Bùi Lương Thành vẫn nghe ra được giọng ồn ào xung quanh, lại nhớ tới hôm nay quay tổng nghệ, trầm thấp cười, chậm rãi , “Được.”
      Kỷ Niệm Sơ ít khi bối rối như vậy, nhìn lướt qua Quý Chân ở bên cạnh liều mạng ra hiệu cho , chờ Bùi Lương Thành .

      mất thứ gì sao?” chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi hỏi.

      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy sửng sốt, mất thứ gì? nghĩ nghĩ, mất quá nhiều đồ vật, nhiều đến nổi đếm cũng chẳng hết.

      Chỉ là nghĩ tới luật sư Bùi hỏi câu như vậy… Là muốn biết điều gì? Kỷ Niệm Sơ chớp mắt, mang theo tia xác định, dò hỏi, “Đại khái…Là có?”

      Bùi Lương Thành nghe vậy rũ con ngươi xuống, hô hấp cứng lại, di động nắm phát run, như là chờ thẩm phán.

      “Tối hôm qua tôi quên cầm chuyển phát nhanh đặt ở cửa bảo vệ… Là cái này sao?” ( :))))

      Mọi người: “…”

      Tác giả: Mọi người: Đừng mà, chúng tôi muốn nghe tin tức của và cái người thần bí kia, ai mà muốn nghe câu trả lời sa điêu* này chứ. (tung hoả mù)

      Kỷ Niệm Sơ: Phủ nhận ba lần liên tiếp, tôi phải, tôi có, đừng bừa.

      Này là câu trả lời kiểu gì vậy? Mọi người sôi nổi bát quái vì tưởng rằng nghe được gì đó bỗng nhiên câm nín.

      Quý Chân nghe xong, trái tim lơ lửng rốt cuộc được thả xuống, may mà làm ra chuyện gì, Quý Chân sợ gì đó làm kinh thiên động địa người khác, lại bắt phải dọn dẹp hậu cho.


      Quay xong tiết mục, Qúy Chân và Kỷ Niệm Sơ muốn quay về khách sạn, Quý Chân vừa vừa cười, "Cảm ơn đại minh tinh giết chị."

      “?”

      Kỷ Niệm Sơ hiểu nhìn .

      tại có quá nhiều tin tức bất lợi đối với , nếu mà sai cái gì tôi cũng giúp được gì nữa, chỉ có thể tạ tội với công ty." Qúy Chân buông tay, có chút bất đắc dĩ. Đột nhiên bước chân dừng lại, giữ chặt Kỷ Niệm Sơ, hỏi, "Người vừa mới gọi điện cho , là luật sư Bùi?"

      "Đúng vậy." Kỷ Niệm Sơ gật đầu.

      Quý Chân cổ quái nhìn thoáng qua Kỷ Niệm Sơ, "Xem ra quan hệ của hai người cũng tệ lắm?"

      Kỷ Niệm Sơ vừa hai người chỉ là hàng xóm thôi, nghĩ lại chiếu cố mình như vậy, hơn nữa dạo gần đây cũng xảy ra nhiều chuyện, như ý muốn mà gật đầu, "Cũng tệ lắm."

      “Luật sư chính, đương hồng lưu lượng, bởi vì vụ kiện tụng lâu ngày mà nảy sinh tình cảm, trùng hợp lại là hàng xóm..." Qúy Chân vừa vừa cười, vỗ vỗ bên cạnh Kỷ Niệm Sơ, chế nhạo , "Aizz, , , như vậy xem ra hai ngươi còn man xứng*.” (xứng đôi nhưng hơi buồn cười)

      trước sau trêu chọc kỷ Niệm Sơ, chỉ là lần này Kỷ niệm Sơ tiếp lời nữa, Quý Chân ngẩn người, từ xuống dưới đánh giá lần, thể tin được , “ cùng ta… thể nào?”
      Quý Chân thấy bộ dạng này của , lập tức sửa miệng, “Nhưng mà! Nhưng mà!”

      “Tôi cũng thể đương nha, nếu mà muốn đương, cũng phải lúc này.”

      Kỷ Niệm Sơ căn bản nghe Quý Chân gì, thất thần nghĩ tới chuyện khác, đến xe bảo mẫu, vừa muốn lên xe, ở phía xa liền thấy có người đàn ông đứng đối diện đường cái nhìn về phía cười.

      Người đàn ông khoác áo gió màu đen, cài lại, mà lại mở ra. Lộ ra áo bên trong màu nâu cùng quần máu xám đậm ống đứng đơn giản, chân là đôi giày màu trắng thiết kế đặc biệt số lượng có hạn, đôi chân phá lệ thon thả. Vóc dáng người cao, mặt mày tuấn đĩnh đạc, làn da khỏe mạnh màu lúa mì, trong ánh mắt mang theo ý cười quen thuộc.

      nhắm mắt lại, giống như thể tin được, lần nữa mở mắt ra, người đàn ông lập tức về phía .

      Lúc này Kỷ Niệm Sơ mới xác định là , chạy nhanh về phía , cười nhào vào lồng ngực .

      !”

      Người đàn ông vững vàng tiếp được , cười xoa tóc .

      Quý Chân ở bên bị dọa tâm tình xém nữa nhảy ra ngoài, vội vàng kéo hai người lên xe.

      "Tiểu tổ tông của tôi ơi, đây là đường cái, là đường cái nha, còn nhớ thân phận của chính mình sao?” Quý Chân ngồi ở ghế lái, vẻ mặt hận sắt thành thép nhìn Kỷ Niệm Sơ.

      bên vừa vừa khởi động xe, “Tài xế có việc trước… Về khách sạn?”

      Kỷ Niệm Sơ cũng thèm để ý Quý Chân, kéo cánh tay của Kỷ Cẩm Dương, đôi mắt cười cong cong giống như trăng non, “Quý Chân, giới thiệu với chút, đây là của tôi.”

      Quý Chân cảm thấy hai ngừoi đúng là có điểm giống nhau, nghi ngờ , “anhruột?”

      để .” Kỷ Cẩm Dương khẽ cười tiếng. ( ở đây là người nha mọi người ơi mọi người ơi.)

      Quý Chân nghe vậy tay lái run lên, cuống quít dẫm chân ga, phía trước có chiếc xe dừng lại, vừa lúc lại là đèn đỏ, khoảng cách ai cũng rất gần, thiếu chút nữa tông nhau.

      Sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng dẫm phanh lại lần nữa, tắt máy.

      Quý Chân vội vàng cầm điện thoại bên cạnh chuẩn bị xuống xe xem xét, Kỷ Niệm Sơ trừng mắt nhìn Kỷ Cẩm Dương, cũng định xuống xe, lại bị Quý Chân ngăn cản.

      hồi lâu, Qúy Chân trở lại lên xe, vừa lên xe liền lau mồ hôi trán, “Mẹ nó, phía trước là xe McLaren p1.” (Siêu xe nha mọi người, nhìn đẹp.)

      “May mà đụng trúng , bằng tôi bị lột da mất.”

      Phía sau cũng có chiếc xe dừng lại, khoảng cách cũng rất gần, thiếu chút nữa đụng phải xe .

      “Kỷ Cẩm Dương, cái con cẩu này, thiếu chút nữa xảy ra tai nạ liên hoàn rồi đấy, đây là quản lí của em, đừng có hại tụi em.” Kỷ Niệm Sơ bị cảnh tưởng trước mắt này làm thất thần hồi lâu, khó mà chửi tục được. (Hông lẽ để con chó mọi người, nghe thô quá)

      vừa xong, hạ cửa sổ xe xuống chút, liếc mắt nhìn chiếc xe đằng sau, là chiếc Bentley Intercontinental.

      Hình như có chút quen mắt, gặp qua nhiều lần rồi.

      muốn mở miệng hỏi Qúy Chân chút, McLaren phía trước đột nhiên có người phụ nữ bước xuống, đến bên xe Quý Chân gõ cửa.

      Kỷ Niệm Sơ chuyện với Kỷ Cẩm Dương, nghe giọng lúc này mới quay đầu nhìn thoáng qua.

      Này phải là Lương Trừ mới vừa quay tiết mục cùng với sao?

      Tại sao ta lại ở đây?

      Quý Chân hiển nhiên cũng nhận ra người tới, hạ cửa sổ xe xuống.

      Lương Trừ nhìn thấy người ngồi ở ghế lái là Quý Chân ngẩn người lập tức phản ứng lại, sửa lại nón ở đầu chút, giơ lên khuôn mặt tươi cười, “Là chị à? trùng hợp.”

      “Kỷ tiền bối cũng ở đây sao?” Lương Trừ vừa vừa quay đầu nhìn ghế sau, quả nhiên, thấy Kỷ Niệm Sơ ngồi ở ghế sau, chỉ là, bên cạnh còn có người đàn ông xa lạ.

      Kỷ Niệm Sơ biết Lương Trừ nhìn , cũng hướng về phía nhàn nhạt cười, “Chào .”

      “Nếu là Kỷ lão sư có việc gì cả, còn tưởng rằng người nào có mắt đụng phải xe tôi, đây là xe Cảnh thiếu mới đưa tôi chưa được bao lâu.” Lương Trừ vừa khoe khoang vừa , giọng điệu còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “Cảnh thiếu”.

      phải còn chưa đụng sao? Tôi chụp ảnh trường đầu tiên để lấy bằng chứng.” Quý Chân nghe lọt tai cách ta cho qua chuyện, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Nếu có tổn thất cái gì, có thể trực tiếp liên hệ với tôi để tìm công ty bảo hiểm bồi thường, dừng xe ở chỗ này để mà chuyện cũng ảnh hưởng tốt lắm, trước.”

      Lương Trừ thấy vậy, biết cũng chiếm được tiện nghi gì từ miệng Quý Chân, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Kỷ Niệm Sơ, cười , “Như vậy, hẹn gặp lại Kỷ tiền bối.”

      Quý Chân khởi động xe chạy , khuôn mặt tươi cười của Lương Trừ nhanh chóng suy sụp, ánh mắt nặng nề nhìn phương hướng xe rời , rồi mới trở về xe mình.

      Cảnh Phí ngồi ở ghế phụ chút để ý lướt điện thoại, nhìn thấy Lương Trừ trở về mới nhấc mí mắt lên, có chút kiên nhẫn, “Có chuyện gì mà xuống lâu vậy?”

      xe là Kỷ tiền bối và người quản lí Qúy Chân.” Lương Trừ khởi động xe, vừa lái vừa thấp giọng .

      Vừa dứt lời, Cảnh Phí lướt điện thoại dừng chút, lúc này mới giương mắt nhìn cái.

      “Kỷ Niệm Sơ?” Cảnh Phí có chút kinh ngạc.

      Lương Trừ thấy rằng mỗi khi mình nhắc tới Kỷ Niệm Sơ, Cảnh Phí mới bằng lòng liếc nhìn cái, càng tức giận, lơ đễnh , “Có phải hay lúc đề cập tới ấy, còn chẳng buồn liếc mắc nhìn tôi cái.”

      “Sao có thể như vậy?” Cảnh Phí ném điện thoại sang bên, nắm bàn tay qua, đôi mắt đào hoa nhìn cười, “Tôi là sếp của ấy, quan tâm các nghệ sĩ dưới tay nhiều hơn chút cũng có việc gì, ngoan, đừng nóng giận.”

      ấy đụng vào xe sao?” Cảnh Phí đợi mở miệng, lại hỏi.

      Lương Trừ lắc đầu, “ có.”

      “Vậy tức cái gì, nếu mà đụng tôi liền đưa thêm chiếc nữa phải là được rồi sao.” Cảnh Phí thưởng thức bàn tay của , chút nào để ý .

      Lương Trừ nghe lời này xong như cũ vẫn vui vẻ nổi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Phí, lại thấy xem điện thoại.

      “Lúc nãy thấy Kỷ tiền bối ngồi bên cạnh người đàn ông, nhìn qua hình như quan hệ cũng bình thường.” Lương Trừ vừa vừa quan sát sắc mặt của Cảnh Phí, nghe vậy, quả nhiên Cảnh Phí nhướng mày. Nhéo tay , nhíu mày cái, như cũ thanh sắc bất động mỉm cười, “Kỷ tiền bối quen biết nhiều người, quả nhiên tôi là hậu bối thể bằng được.”

      Mẹ nó, lại gây chuyện để lão tử dọn dẹp.

      phải là Bùi nhị thiếu ?

      Cảnh Phí ở trong lòng hung hăng mắng Kỷ Niệm Sơ hai lần, quay đầu nhìn Lương Trừ, nhướng mày, “Quen biết tôi còn chưa đủ? còn nghĩ tới chuyện quen biết thêm ai?”

      Lương Trừ rút bàn tay ra, xoắn xoắn sợi tóc bên tai, “ giỡn thôi mà, tưởng sao?”

      Hai người tới khách sạn, Cảnh Phí đưa Lương Trừ tới cửa phòng, Lương Trừ lôi kéo , chớp mắt, giọng , “ muốn vào ngồi chút sao?”

      được, lát nữa tôi có tiệc rượu, mấy người bạn của tôi muốn gặp để bàn chuyện làm ăn. nghỉ ngơi trước , về bộ phim mới đó, tôi kêu người đưa kịch bản cho .” Cảnh Phí chút để ý xong, hướng về phía cười, xoay người rời .

      __________________________________________________________________________________
      Editor: Hello mọi người, tuần sau mình thi nhiều nên mình đăng hai chương 14 với 15 vào thứ 7 chủ nhật nha, chúc mọi người ngày tốt lành. (๑˃̵ᴗ˂̵)و
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 13

      Lương Trừ nhìn bóng dáng xa của Cảnh Phí, bàn tay nắm cửa hơi run rẩy, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào ra vệt đỏ, trong ánh mắt ra cam lòng.

      Tuy rằng theo Cảnh Phí khoảng thời gian, nhưng Cảnh Phí chưa bao giờ cùng ‘Đơn độc ở chung’.

      Mỗi khi giữ lại, Cảnh Phí luôn tìm lý do để rời , lần này cũng ngoại lệ.

      vẫn luôn hiểu, Cảnh Phí nâng lên như vậy, cho tiền, cho tài nguyên, phải là muốn ngủ cùng sao?

      Nhưng tại xem ra là phải, căn bản ta khinh thường , vậy mấy chuyện kia tại sao lại làm như vậy?
      ------------

      Ba người ngồi trong xe ở bãi đỗ xe tầng hầm, Quý Chân quay lại nhìn hai người bọn họ, xoa xoa giữa hai chân mày, “ ta rốt cuộc là cái dạng gì của , là ruột hay là để ?”

      ruột, từ trong bụng mẹ đẻ ra, có cần tôi đưa chứng minh thư cho xem ?” KỶ Niệm Sơ vừa vừa lôi kéo Kỷ Cẩm Dương làm bộ muốn móc chứng minh thư của ra.

      phải là để của em sao?” Kỷ Cẩm Dương vừa vừa xoa tóc Kỷ Niệm Sơ thành đống hỗn độn, con ngươi kiềm chế được ra phóng đãng. (ỏ ( • ̀Ω•́ )✧ )

      câm miệng trước.”

      Kỷ Niệm Sơ quát Kỷ Cẩm Dương xong, nhớ tới có chiếc Bentley lúc nãy đậu sau xe, lúc này mới do dự mở miệng, “Quý Chân, lúc nãy thiếu chút nữa đụng phải xe Lương Trừ, ở đằng sau là chiếc Bentley, hình như tôi gặp qua ở đâu rồi, hơn nữa cảm giác gặp rất nhiều lần.”
      Quý Chân nghe vậy, lập tức khẩn trương, “ gặp rất nhiều lần? Có thể nào là fan tư sinh* ?”

      *Là fan cực đoan, tác phong điên cuồng, thích theo dõi, nhìn trộm, chụp lén cuộc sống cũng như những lịch trình công khai của idol.

      “Tôi cũng biết nữa, tóm lại cảm thấy có chút quái lạ, để hôm nào tôi cẩn thận coi lại.” Kỷ Niệm Sơ xong, quay đầu lại nhìn Kỷ Cẩm Dương ở bên cạnh, “Nhưng mà này, tại sao ở đây?”

      công tác ở Thượng Hải, biết em quay game show, nên tới đây tìm em.” Kỷ Cẩm Dương trả lời, nhéo cổ tay , “Tại sao lại gầy như vậy, chịu ăn cơm sao? , mang em ăn cơm?”

      ăn, ngày mai còn phải quay nữa, chờ quay mấy ngày bận rộn này em về Bắc Kinh tìm .” Kỷ Niệm Sơ chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt , kéo bàn tay xoa loạn đầu mình ra, ghét bỏ .

      “Niệm Sơ, những lời hôm nay trong lúc quay game show, sau đó ràng với vị luật sư Bùi kia chưa?” Quý Chân lại hỏi, đợi Kỷ Niệm Sơ trả lời, mới nhớ tới Lương Trừ ở đường cái hồi nãy, lập tức ‘phi’ cái, “Ánh mắt của sếp ngày càng kém, loại minh tinh phóng khoáng, lên nổi mặt bàn thế này mà cũng nhìn trúng được, còn được nâng lên nhiều như vậy…”

      “Luật sư Bùi cái gì?” Kỷ Cẩm Dương đột nhiên đánh gãy lời của Quý Chân, con ngươi nhanh chóng xẹt qua tia kinh hoảng.

      bị gì vậy?” Kỷ Niệm Sơ nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của ca, có chút khó hiểu.

      Kỷ Cẩm Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Niệm Sơ, nhìn biểu tình nghi hoặc của , cố gắng áp xuống nghi hoặc và kinh hoảng ở trong lòng, hồi lâu mới lắc đầu , “ có gì, chỉ tò mò em đụng phải chuyện kiện tụng gì, mà phải tìm luật sư.”

      “Còn phải là do lần trước em bị dính scandal với sếp sao, mấy cái tài khoản tiếp thị đó và truyền thông bám em bỏ, em chỉ bảo vệ quyền lợi của mình.” Kỷ Niệm Sơ chỉ nghĩ là Kỷ Cẩm Dương quan tâm mình, nghĩ nhiều, thấp giọng trấn an , “, đừng lo lắng.”

      Tâm tư của Kỷ Cẩm Dương sớm đặt ở vấn đề này, có chút hoảng hốt gật đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ tay, thấp giọng , “Niệm Sơ, nếu em phải về khách sạn, để đưa em về.”

      “Được.”

      Lúc trở về khách sạn trời bắt đầu tối, Quý Chân nhìn Kỷ Niệm Sơ phải vào phòng, nhớ tới chuyện ban ngày, vội vàng gọi lại.

      Kỷ Niệm Sơ quay đầu nhìn Quý Chân muốn rồi lại thôi, biết cũng có chuyện muốn , mở cửa, nghiêng người tránh qua bên, làm thế đưa tay mời vào, cười , “Tôi ở phòng bên này, có hai phòng, nếu đêm nay ở lại ?”


      ----------

      Hai người rửa mặt xong, nằm ở sô pha, Kỷ Niệm Sơ câu được câu xoa tóc, nghe thấy Quý Chân đột nhiên mở miệng , “ ta là ruột của ?”

      “…”

      Kỷ Niệm Sơ hoàn toàn hết chỗ , bất đắc dĩ gật đầu, “Tại sao còn rối rắm cái này, hỏi tôi ba lần rồi, lẽ chuyện này còn giả được à?”

      Đây là bị scandal của làm sợ luôn rồi? :)))))

      “Quả nhiên người đẹp lớn lên mỗi người vẻ đẹp, còn người xấu nhìn sao cũng thấy giống nhau.”

      Quý Chân gật đầu, thào trong miệng. Đem khăn lông mới vừa lấy cầm ở trong tay ném người , trực tiếp dỗi, “Đừng trách tôi hỏi nhiều như vậy, ngẫm lại hôm nay của ngồi ở phía sau bị Lương Trừ nhìn thấy, ấy như vậy, chừng còn muốn bôi đen ở đằng sau lưng.”

      Kỷ Niệm Sơ đem khăn lông lau tóc thả xuống, cười nhạo tiếng, chút nào để ý, “Làm sao tôi có thể quản được lời của ta, miệng mọc người ta, tôi có thể bịt miệng ấy sao?”

      như vậy, nhưng vẫn phải cẩn thận ấy, cũng biết sếp coi trọng ấy ở chỗ nào, tôi nhìn ấy chỗ nào cũng vừa mắt.” Quý Chân đỡ trán, độc mồm , “Tôi ngủ trước đây, cũng nghỉ ngơi sớm , đừng ngủ trễ quá, lên ảnh nhìn khó coi lắm.”

      Kỷ Niệm Sơ ừ tiếng, lau tóc xong lên giường nằm, nhớ lại biểu tình hồi nãy của Kỷ Cẩm Dương, cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao đột nhiên lại phản ứng lớn như vậy?

      Suy nghĩ nửa ngày kết quả cũng chưa nghĩ ra được gì, cũng lười suy nghĩ tới.

      bấm mở cái ‘cây ’ của mình, định lải nhải chút chuyện ngày hôm nay, đăng nhập vào tài khoản Weibo cá nhân mà ai biết của mình. Mới vừa vào Weibo, cái lại cái tin nhắn ra.

      Đây là tài khoản thường dùng, cơ bản cũng ai biết, chỉ có công thức dành cho người sành ăn được chuyển từ nửa tháng trước. Bây giờ vừa thấy, phía dưới còn có tin nhắn kèm, xem thời gian, là tin nhắn của cái chuyển phát nhanh ngày đó.

      tò mò bấm mở.

      [Niệm Sơ Tâm: Có thể học hỏi chút, tự chiếu cố mình tốt.]

      Phốc, tại sao người này biết mình nấu cơm? Còn có giọng điệu nghiêm túc này, Kỷ Niệm Sơ nhìn tin nhắn, có chút muốn cười.

      Niệm Sơ Tâm?

      Hơn nữa ID này hình như gặp qua, hình như ở tài khoản chính.

      Trong lúc, có chút sững sờ, người này quan tâm chú ý tới tài khoản chính và tài khoản phụ của mình, đây là…mình bị bại lộ tài khoản cá nhân?

      lẽ tài khoản phụ bị người đào ra rồi?

      vội vàng chuyển qua tài khoản Weibo chính của mình, có gì kỳ quái chứ?
      Lướt từ xuống dưới, cuối cùng cũng phát ra cái gì kỳ quái, lúc này mới thở dài nhõm hơi.

      Bấm vào Weibo của nhìn chút, Weibo cơ hồ đều là chuyển phát cho số đồ vật, có thông tin cá nhân nào, nhìn cũng biết là ai.

      Kỷ Niệm Sơ cũng lười xem tột cùng xem là ai, chậm rãi đứng lên, tới cửa sổ sát đất chụp tấm hình cảnh thành phố lúc về đêm, đăng lên Weibo.

      [Hôm nay tôi muốn ăn lẩu ngon: Vội vàng ngày, lúc trở về còn xém xảy ra tai nạn, may mà tôi may mắn và vẫn an toàn, ngủ ngon~jpg.]

      Weibo mới vừa đăng bao lâu, liền có cái bình luận nới, có chút nghi hoặc, bấm mở.

      [ngủ ngon.]

      Rốt cuộc người này là ai?

      Cơ hồ chỉ trong giây bình luận, thời thời khắc khắc đều chú ý đến động thái của mình sao?

      Kỷ Niệm Sơ đốt điếu thuốc, trong lòng có chút buồn bã, từ cao nhìn xuống dòng xe chạy nhộn nhịp bên dưới, đôi mắt phản chiếu ánh sáng nhạt vụn vặt.

      ---------

      Cố Sâm nằm ở giường muốn ngủ, ngáp cái, muốn nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở Weibo ra lướt.

      Quả nhiên, nhìn thấy tài khoản phụ của mình có bài đăng mới, ánh mắt sáng lên.

      Bấm mở liền nhìn thấy bài viết mới của Kỷ Niệm Sơ, thấy nội dung sau, nhíu mày, vốn định gọi cho hỏi tình huống cụ thể chút.

      Nghĩ rồi lại nghĩ, bây giờ khả năng ngủ, vẫn là thôi .

      Nghĩ về việc ngày mai phải thu chương trình tài năng ca hát, Cố Sâm nhịn được nở nụ cười, lăn lộn ở giường.

      Đây là lần đầu tiên tham gia chương trình trong nước từ khi trở về nước, làm giáo viên nghệ thuật thường trú, tầm quan trọng cần cũng biết, trùng hợp là Thượng Hải, Niệm Sơ cũng ở đó, ngẫu nhiên gặp được là tốt quá.

      ------------

      Cố Sâm quay xong chương trình tài năng cũng là buổi chiều, từ hậu trường ra, ngửa đầu uống nước trong tay, giơ tay lau vệt nước dính miệng, hỏi người quản lý Adela, “Chị, chị biết thử thách ngôi sao quay ở đâu ?”

      Adela gật đầu, “Biết, làm sao vậy?”

      “Gửi địa chỉ cho em xem chút.” (ngẫu nhiên gặp được :-/)

      Vừa dứt lời, cách đó xa liền có tiếng hô truyền tới.

      “Aaaaaaaa chết mất, chồng tôi đẹp trai quá, uống nước cũng đẹp trai như vậy nữa.” đeo thẻ nhân viên kích động kêu lên. (Trời ba)

      Hai đẩy qua đẩy lại về hướng , tựa hồ có chút ngượng ngùng, Cố Sâm từ xa nhìn thấy liền biết hai người muốn chụp ảnh chung và ký tên, hướng về phía hai người chớp mắt.

      Kỳ lạ thay, mặt hai người ngày càng đỏ lên, giống như muốn ngất xỉu.

      “Được, nhưng để làm gì?” Adela móc điện thoại ra, vừa gửi địa chỉ cho vừa khó hiểu hỏi.

      Cố Sâm nhớ tới lát nữa được gặp Kỷ Niệm Sơ, tâm trạng cũng tốt lên ít, giọng điệu nhàng, “ có việc gì, chỉ là có bằng hữu quay chương trình đó, nên tôi muốn thăm cái ban lạp.”

      Cách đó xa, hai chạy tới trước mặt Cố Sâm, trong đó có đỏ mặt ngập ngừng , “Sâm, chúng ta là não… fan ruột, có thể chụp ảnh với được ?”

      “Tất nhiên có thể rồi.” Cố Sâm nhếc môi cười, gật đầu.

      Adela gửi cho địa chỉ cũng xa nơi ở lắm, chỉ mất có nửa giờ xe, Cố Sâm ngâm nga giai điệu biết tên suốt quãng đường , vừa lái xe vừa vui tuơi hớn hở cười.

      Từ khi về nước, còn chưa gặp qua lần nào, cũng biết có nghĩ tới mình , được, coi như đây là kinh hỉ dành cho . (Ủa , đâu ra vậy)

      Cố Sâm rất nhanh tới được chỗ quay chụp, bước chân cũng hẳn, mới vừa đến cửa chính chuẩn bị vào.

      Xa xa rất nhanh liền thấy đám người nhân viên công tác ra ra vào vào cầm đạo cụ tay, mặt khác, vài người bên cạnh hét to chỉ huy người khác làm việc, hình như cũng sắp xong rồi.

      mới vừa tới lại còn che kín mít, cũng ai chú ý tới .

      Tuỳ tay bắt lấy nhân viên công tác hỏi bây giờ thu tới khúc nào rồi, nhân viên công tác từ xuống dưới đánh giá vài lần, chỉ chỉ bể bơi cách đó xa, có chút hiểu, “ là trợ lý của lão sư nào? Sắp kết thúc rồi mà bây giờ mới đến…”

      Nhìn có giống trợ lý ?

      Hôm nay tâm tình của Cố Sâm rất tốt, cũng thèm để ý, lười so đo với , về hướng ngón tay chỉ.

      đến địa điểm quay ở bên ngoài, Cố Sâm đè kính râm thấp xuống, rất xa thấy được Kỷ Niệm Sơ, thân mặc trang phục mùa thu, tóc dài được buột lên, lộ ra sườn mặt duyên dáng trắng nõn, cười với đám người, biết cái gì.

      Cách đó xa là camera và đạo diễn, đối diện là những người chỉ đạo.

      Xem ra còn chưa xong?

      Tới gần địa điểm quay chụp cách đó xa cái hàng rào cách Kỷ Niệm Sơ và bể bơi khoảng cách.

      Cố Sâm liền dựa vào hàng rào, chán muốn chết đợi trong chốc lát, liền mở tài khoản phụ trong Weibo ra bắt đầu lướt.

      đưa lưng dựa vào lan can, chụp tự sướng với bối cảnh của Kỷ Niệm Sơ ở đằng sau, ‘chụp chung’ bức ảnh với .

      Kỷ Niệm Sơ trong hình cũng rất mơ hồ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy hình dáng, cũng tõ ràng, nhưng nếu là người quen thuộc cũng có thể miễn cưỡng phát ra .

      lũc này mới yên tâm mở app điện thoại ra, ở giữa hai người vẽ trái tim, lúc này mới đem hình lưu xuống, đăng lên Weibo.

      [My girl: Hôm nay tới thăm, xem người ta quay ~[ hình ảnh/ tình / thân thân @hôm nay tôi muốn ăn lẩu ngon]

      Đăng lên xong, Cố Sâm lướt các trang khác Weibo, vừa muốn tắt, màn hình di động đột nhiên loé lên, giao diện Weibo ra những cái mã, sau đó liền tắt máy.

      ???

      Nhanh chóng tắt điện thoại.

      Cố Sâm khởi động lại điện thoại, rất lâu điện thoại mới khởi động lại, nhưng vẫn có dấu hiệu kết nối mạng, vất vả màn hình mới sáng lên, ra màn hình nhập mật khẩu, lại ra mật khẩu hợp lệ. (Mọi người nghĩ ai làm :))))

      “Mẹ Kiếp?”
      Last edited: 26/10/20
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11116 others thích bài này.

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Xin chào mọi người,
      biết up chương mà nhảm có bị gì . Chỉ là muốn share câu chuyện hôm nay tui thư viện thui -.-.
      Chuyện là nay tui thư viện học để mai thi, học xong tui với bạn tui vô ngồi ăn, tụi tui order là dư ra để mai có gì thi xong hâm lại r ăn tiếp, mua thêm hộp container 50 cent, bỏ đồ ăn vô hết, hai đứa ton ton tính tiền, rồi ra tỉnh queo luôn, hộp đồ ăn vẫn nằm ở đó.
      Chưa hết đâu, lúc sau tui còn vô quán trà sữa với quyết tâm ở lại đó học thêm xíu nữa, thường thường là tính tiền trước order trước r mới ngồi uống, mà quán này ngược lại. tui order trước xong tui vừa uống vừa học bài, cái tui dọn đồ ra khỏi quán luôn. ( :))) khâm phục mình ghê) cái ra hồi chị nhân viên chạy theo ngoắc lại, mình ngơ ngác nhìn chỉ, chỉ nhìn mình, chỉ hình như mình chưa trả tiền phải. Mặt mình hốt hoảng lật đật chạy vô tính tiền, ước lúc đó có cánh cửa thần kì cho mình về nhà liền. Tại quán đó nhiều nhân viên đẹp trai lắm nên mình muốn vô nhìn uống ts rồi học bài. Mà phải ai đẹp trai cũng thái độ tốt đâu nha mọi người. Trước khi vô phải quét mã (do dịch), tui điền form mã xong tui đứng chờ nhân viên đẹp trai đó tiếp tui, tại phải đợi á. Đợi hồi ổng cũng ra ổng xả nguyên tràng tiếng trung rồi đo nhiệt độ cho tui, ổng đo xong rồi ổng chuyển qua tiếng nhiệt độ tui 36.6, tui kiểu ???. ổng dắt tui tới bàn 1, mà bàn đó có đặt thẻ là đặt bàn rồi, tui quay qua hỏi ổng chỗ đó có ng đặt rồi mà, ổng 'please sit at table 1' mà như nạt vô mặt tui vậy á. Tui nghĩ 'trời ba, đừng nghĩ đẹp trai rồi làm gì làm nha ba.' Rồi ảnh cầm menu ra tui coi, tui coi xong tui quay lại tui giơ tay lên ý bảo order eii, cái ổng thấy vậy ổng đợi xíu, cái ổng đứng tám cỡ 5p với mấy bà trong khu làm nước, tui quá ... mệt rồi. Rồi ổng ra nhận order tui á. Đúng kiểu Today isnt my day. Tui ghi nhảm nhảm để tui muốn lưu lại khoảnh khắc này.
      thôi tới đây thôi, mọi người vui vẻ :)) Good luck to me.
      Red Ruby, Chris_LuuShikano thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Poor , lâu lâu có những ngày như vậy. Chúc may mắn lần sau

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 14

      Điện thoại bị gì vậy, hư rồi à?

      Tại sao mật khẩu lại sai?

      Nhưng vẫn luôn xài mật khẩu này mà, trước giờ vẫn đổi.

      “Đại gia à, phải gặp quỷ chứ?” Cố Sâm có chút cạn lời, tức giận đến mức bùng nổ, điện thoại trong lòng bàn tay hận thể bóp nát nó.

      Vừa rồi còn dùng được, bây giờ điện thoại báo sai mật khẩu, dấu vân tay cũng đúng, làm sao cũng mở ra được.

      Chẳng lẽ là bị hack, lúc trước có nghe người ta lúc bị hack điện thoại như vậy.

      Bằng tại sao vô duyên vô cớ nhập mật khẩu sau, là đắc tội với ai sao.

      hoảng hốt nghĩ, điện thoại hẳn là có gì quan trọng như ảnh chụp hay video gì, nếu là bị hack, lỡ như có chuyện gì đó trong điện thoại mình mà bị lan truyền ra, vậy tốt lắm.

      hiểu sao ta lại thông qua đường mạng mà gây chuyện với mình chứ, làm chuyện lén lút này để làm gì cơ chứ?

      Còn hai ở sau lưng làm…?

      Sắc trời dần dần tôi, đám mây xen kẽ ánh nắng chiều mơ hồ, truyền tới tiếng cười ở cách đó xa.

      Cố Sâm quay đầu vừa thấy, chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ và mọi người hướng về phía từ từ tới.

      Vội vàng tắt màn hình điện thoại, sửa sang lại kính râm và khẩu trang, vừa tới bên kia vừa nghĩ ở trong lòng.

      Mẹ kiếp, đừng để cho biết là ai làm.

      Lương Trừ vốn dĩ là lưu động khách quý, quay xong kỳ liền phải rời . Nhưng biết có phải là do Cảnh Phí tiêu tiền để mua tài nguyên cho hay , mà kỳ hai còn có .

      Kỷ Niệm Sơ tự nhiên cũng có cảm giác được vẫn luôn có tầm mắt của Lương Trừ như có như nhìn mình, lại nghĩ tới lời của Quý Chân ngày hôm qua, cười cười, ta cho rằng hôm qua thấy được những chuyện nên thấy của mình, bắt được nhược điểm của mình sao?

      Chương trình vừa mới thu xong, Kiều Lang liền rời , tại chỉ còn có Lương Trừ và Muộn Gia Niệm, ba người cùng sóng vai tới.

      Gió buổi tối rất dịu dàng, ôn nhu phất qua những khuôn mặt.

      Lương Trừ nghiêng đầu nhìn sườn mặt trắng nõn của Kỷ Niệm Sơ, ràng bởi vì mới vừa quay chương trình xong, người bị bể bơi bắn ra tới thủy cấp tẩm hơi hơi có chút ướt, sợi tóc cũng là nửa làm, bổn hẳn là chật vật.

      Nhưng nhìn như vậy, những bị mất điểm, ngược lại còn có tia quyến rũ, thần bí.

      Trong lúc chuyện, bên môi ngẫu nhiên ra má lúm đồng tiền, cùng đôi mắt hạnh hơi híp lại, càng thêm ra phong tình.

      Tại sao lúc nào bên người lại có nhiều đàn ông như vậy? Người đàn ông ngồi ở bên cạnh ngày đó, hình như nhìn cũng ưu tú.

      ràng ấy cũng chỉ là chiếc bình hoa có kỹ thuật diễn xuất, và ràng có tất cả những thứ đó.

      ràng chỉ mới xuất đạo hơn hai năm, nhưng tài nguyên của lại tốt như vậy, mọi người đều nguyện ý phủng , ngay cả bạn trai danh nghĩa của mình Cảnh Phí đối với cũng đặc biệt như vậy.

      khi thứ cảm xúc nào đó bị xé toạt ra, càng lúc càng lớn, cảm giác giải thích được trong tim ngày càng mạnh, lan ra, làm thở nổi.

      “Kỷ tiền bối, hôm nay coi như hoà nhau ván, và Kiều lão sư phối hợp tốt, ăn ý mười phần, nếu phải biết mấy người quen biết nhau, tôi còn tưởng các người biết nhau nhiều năm.” Lương Trừ che miệng cười khẽ.

      Kỷ Niệm Sơ làm bộ nghe thấy lời trào phúng trong miệng , nhướng mày , “Phải ?”

      “Đúng vậy, nhân duyên của Kỷ tiền bối luôn tốt như vâỵ, làm người ta hâm mộ.” Lương Trừ hướng về phía cười cái, giọng điệu dịu dàng.

      Hai người tựa hồ càng cười càng giả, đến , Muộn Gia Niệm ở bên chỉ có thể xấu hổ theo cười cười.

      “Phải ? Tôi thấy cũng kém.” Kỷ Niệm Sơ cũng lười phải giả vờ giả vịt với ấy, nụ cười cũng duy trì được nữa, mặt có biểu tình .

      “Tôi còn có việc, trước.” Kỷ Niệm Sơ xong, hướng về phía Muộn Gia Niệm gật đầu, cũng thèm để ý phản ứng của Lương Trừ, xoay người rời .

      Hôm nay Quý Chân có việc nên tới, Kỷ Niệm Sơ tìm bóng dáng của trợ lý Lý Linh Thanh, đứng đây nhìn xung quanh vòng cũng thấy.

      Trong lòng nghi hoặc, bên cạnh đột nhiên có người đàn ông tới, vóc dáng rất cao, áo sơ mi màu trắng và quần jean, nón, kính râm, khẩu trang che kín mít, thể thấy được dù chỉ chút vẻ ngoài của ta.

      “Kỷ lão sư, tôi là trợ lý chị Chân phái tôi tới rước về khách sạn.” Giọng người nọ thấp thấp chuyện, hình như cố tình chuyện thấp như vậy.

      Kỷ Niệm Sơ nhíu mày, trang phục kiểu như vậy… Rốt cuộc ta là minh tinh hay là minh tinh, khoa trương còn hơn ?

      Cúi đầu nhắn tin WeChat cho Quý Chân, “ cho người tới rước tôi?”

      Lần đầu tiên Quý Chân trả lời rất nhanh, “Đúng vậy, trở về mình tôi yên tâm, chụp ngày rồi, trở về nghỉ ngơi sớm chút, hôm nay tôi có khả năng trở về muộn, cần chờ tôi.”

      “Ai chờ chứ, đừng tự sướng nữa được ?” Kỷ Niệm Sơ buồn cười nhìn tin nhắn WeChat của Quý Chân gửi qua, lưu tình chút nào đáp lại. “Quả nhiên người nào đó tới còn giống nhau nữa, , tôi đồng ý, đêm nay cần phải trở lại.”

      Xem bộ dạng này, chắc Tô Văn Chương tới.

      Bên kia cũng gửi tin nhắn nào nữa, đóng điện thoại, hướng về phía người trước mặt cừoi cười, “ thôi.”

      Cố Sâm ngồi ở vị trí lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người phía sau, thấy Kỷ Niệm Sơ ngồi ở ngoài sau, bàn tay nâng mặt nhìn phong cảnh chạy như bay bên ngoài cửa sổ, như suy tư điều gì.

      mở Weibo, lướt hot search, có hàng khiến cho chú ý.

      # Cố Sâm sủng phấn #

      bấm vào, [Bạn ngoài vòng của Cố Sâm: Hôm nay tôi nhìn thấy sâm sâm, bộ dạng uống nước của lão công nhà tôi soái, ô ô ô sâm sâm rất ôn nhu, cuộc đời này làm fan của cây sâm non, có gì hối tiếc! jpg.] (tui mạnh dạn để nguyên vì tui thiết nghĩ đây là nick name của ảnh)

      [Lão bà của Cố Sâm gọi là Cố Lâm:Thân màu chanh]

      [Cây non chính là tôi tôi chính là cây non: Lầu +1]

      [Tôi chính là tiểu hạt dẻ: Aaaaaa, cây non của đều là những người ưu tú, vì sao tôi gặp được sâm sâm.]

      [Hơi mỉm cười: Aaaaaaaa tôi cũng muốn chụp ảnh chung với sâm sâm]

      Sữa bò Vượng Tử có sữa: Trả lời @Hơi mỉm cười: Chị em, Tỷ muội, phàm chỉ là hạt đậu phộng…]

      bức ảnh được đính kèm ở mặt sau, Kỷ Niệm Sơ bấm mở, chỉ thấy Cố Sâm mặc cái áo sơ mi trắng đơn gỉan và quần jean, ngăn được khí chất toả quanh thân như cũ, hướng về phía màn ảnh cười nhếch miệng, bên cạnh là hai , mặt tràn đầy kích động tươi cười, so đại đại v tự.

      Xem bối cảnh, hẳn là ở ngay chỗ quay của hậu trường, hai kia cũng là nhân viên công tác.

      “Cái thằng nhóc Cố Sâm này…” vừa vừa thấp giọng cười ra tiếng, còn tưởng rằng liên lạc với ngay khi trở lại, thằng nhóc này, trở lại cũng cho biết, đương nhiên cảm kích, phải lướt Weibo mới biết được tin tức của .

      Tài xế lái xe ‘giả’ ngồi phía trước. Cố Sâm: “?”

      Cái thằng nhóc này làm sao, cái thằng nhóc này phải vừa quay xong chương trình liền chạy tới tìm sao?

      “Tôi … liền theo tôi như vậy?” Cố Sâm đợi trong chốc lát, nhịn được, mở miệng hỏi. (Ý ổng là bả dễ dụ v hả, nghĩ ổng là pha ke lái xe sao)

      Quả nhiên tia nào hoài nghi thân phận của , dứt khoát lên xe ? Nha đầu này dễ bị lừa như vậy?

      Kỷ Niệm Sơ mới gặp được người miệng lưỡi thể tin được, có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn cái, nhíu mày lại, đáp mà hỏi lại, “Bằng như thế nào?” ( :)))

      nhìn bên ngoài cửa sổ, đây phải đường tới khách sạn, nhớ .

      cũng nhắc nhở, để xem ta rốt cuộc là ai, muốn làm gì.

      Xe chậm rãi vào bãi đỗ xe ngầm, Kỷ Niệm Sơ mới nhìn dừng xe, kéo phanh lại, tắt máy.

      xuống xe trước, rồi nhìn đàn ông xuống xe, trực tiếp vòng qua. nghĩ nhiều, trực tiếp tiến lên đột nhiên dùng tay trái nắm lấy cổ tay đối phương, xoay người dùng lực ngay thắt lưng hướng về phía trước quật xuống. (Highly recommend mấy bạn nữ nên học võ, tự tin +1)

      Tất cả động tác lưu loát liền mạch, người đàn ông bị ném xa, nón cơ hồ bay lên, kêu hai tiếng ‘ai da’ thảm thiết.

      “Mẹ kiếp, làm gì vậy?” Cố Sâm nằm mặt đất vẻ mặt cực kì bi thương, bàn tay run rẩy chỉ vào Kỷ Niệm Sơ, trực tiếp tháo kính râm xuống, lớn tiếng lên án, “ cái đồ có lương tâm, tôi quay xong chương trình liền tới tìm , tưởng được ăn bữa cơm, cư nhiên làm vậy với tôi.”

      Kỷ Niệm Sơ “…”

      lát sau, hai người ngồi ở nhà ăn, nhìn Cố Sâm vẫn luôn che eo lại, vẻ mặt khoẻ. Kỷ Niệm Sơ nhìn được ‘phụt’ tiếng cười.

      “Tại sao lại ở đây?” hỏi.

      Cố Sâm thấy cười, sắc mặt lúc này mới đẹp hơn, giống như chính mình bị đau vậy cũng đáng.

      “Đương nhiên là tới tìm nha, còn làm vậy với tôi, eo tôi chắc phế rồi.” xong, vừa bưng ly nước lộc ở bàn uống hơi vừa càu nhàu, lau vết nước dính miệng , “Lần này con mẹ nó đánh tôi đau , rốt cuộc ăn cái gì để lớn vậy?”

      “Ai bảo đến cũng tôi tiếng, tôi lại biết người đó là , tưởng rằng có người xấu.” Kỷ Niệm Sơ gọi người phục vụ tới, vừa vừa gọi món, giương mắt hỏi, “ ăn gì?”

      Cố Sâm tức giận trợn trắng mắt, “Tuỳ tiện, tôi ăn gì cũng được.”

      “Vậy dựa theo cách ăn của Philadelphia .”

      “Được.”

      Gọi món xong, Cố Sâm trêu đùa , “Tôi thấy phát triển ở trong nước tệ nha? Độ nổi tiếng cao như vậy, ngay cả fans Weibo cũng vượt qua tôi.”

      cũng nhìn xem ít nhất nửa fans của tôi là anti fans, ăn cơm với tôi, sợ bị bôi đen à?” Kỷ Niệm Sơ .

      “Này có cái… Ai da, mẹ kiếp.” Cố Sâm đến nửa, đôi tay che eo lại, chau mày, “Mẹ nó, eo này bị chỉnh phế rồi.”

      Kỷ Niệm Sơ nhìn chằm chằm nửa ngày, lại nhìn eo , chần chừ lát, vẫn là mở miệng , “… eo có ổn ?”

      Bộ dạng này của chắc có vấn đề gì đâu nhỉ ? Nghe eo đàn ông… ảnh hưởng đến cái kia ?

      ổn!” Cố Sâm chút do dự trả lời, xoa eo, thấy tiếp, có chút kinh ngạc giương mắt, thấy Kỷ Niệm Sơ dùng ánh mắt đánh giá mình, hình có điều gì kỳ quái, cảnh giác hỏi, “ làm gì nhìn tôi như vậy?”

      “Có phải có thể ảnh hưởng tới về sau của …” Kỷ Niệm Sơ còn chưa xong, trực tiếp bị Cố Sâm hung tợn đánh gãy lời, “Phi phi phi, nghĩ cái gì vậy? Nghĩ tới những chuyện thích hợp với trẻ em! Lão tử rất tốt!”

      “Được…” Kỷ Niệm Sơ nghẹn cười, nhìn thoáng qua eo , gật đầu.

      Cơm nước xong, Cố Sâm lần nữa đội nón đeo khẩu trang lên, gọi phục vụ tính tiền, người phục vụ này nhìn thấy Cố Sâm ánh mắt sáng lên, mặt đầy tươi cười, lễ phép hỏi, “Xin hỏi là trả tiền mặt hay là quẹt mã để trả tiền?”

      “À, quẹt mã trả tiền.”

      Cố Sâm xong, vừa chuẩn bị móc điện thoại ra để trả tiền, nhìn màn hình điện thoại tối đen, ngẩn ra lát, đột nhiên nhớ tới hôm nay điện thoại vừa bị hack, lên mạng được.

      Bây giờ tốt rồi, biết làm thế nào, thậm chí còn mở điện thoại lên.

      Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của phục vụ, chỉ có thể xấu hổ cười cười, “Điện thoại tôi hết pin, chờ chút, tôi quẹt thẻ.”

      xong liền bắt đầu sờ người mình tìm bóp tiền, toàn thân đều sờ qua, tìm nửa ngày cái gì cũng tìm ra.

      Mẹ kiếp! Lúc nãy gấp qua ví đặt ở xe quên lấy rồi.

      Nhìn ánh mắt của người phục vụ dần trở nên khinh thường, quả rất muốn đánh người.

      Kỷ Niệm Sơ ở bên này cười đến eo thẳng lên được, vươn đôi tay trắng nõn ra, cố nén cười, đưa thẻ ra, “Quẹt thẻ này.”

      “Tốt, đợi tôi chút.” Người phục vụ mỉm cười gật đầu, quẹt thẻ và đưa lại, “Tổng cộng là 1889 tệ, hai vị chậm rãi dùng, có việc gì gọi cho tôi.”

      Cố Sâm thấy hôm nay chính mình xui xẻo, điện thoại thể hiểu được tại sao lại bị hack, ăn cơm có tiền trả, còn bị đánh nữa.

      Vận khí như vậy, có thể mua vé số được rồi?

      Vào lúc hai người chuẩn bị ra cửa, rất xa liền nghe được hai người phục vụ dựa vào cửa toilet vừa cười vừa bàn luận, “Tôi mới vừa tính tiền bàn 11, là người đàn ông trẻ tuổi, tuy mang khẩu trang và đội nón, nhưng vẫn có thể thấy được lớn lên soái, đáng tiếc, ra chỉ là tiểu bạch kiểm*.”

      *Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

      thế nào?”

      “Ai nha, đó đều là chiêu trò cũ rồi, khi vào lúc muốn trả tiền làm bộ điện thoại hết pin, lại muốn quẹt thẻ…” Người nọ còn chưa xong, người khác ở bên cạnh liền tiếp lời, “Sau đó có phải hay tiền để trả cũng tìmkhông có? Hahahahaha.”

      “Ai, làm sao biết được.”
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :