1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Lọt hố, thanks b edit. Mình thích đọc mấy lời note bên cạnh của b lắm <3
      P/s: từ Cue ở á theo mình hiểu là nhắc tới ai đó ( có chủ đích)

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 9

      Nhưng hôm nay lại khác, Kỷ Niệm Sơ ăn thuốc xong, nằm nghiêng lâu nhưng cơn đau vẫn giảm bớt.

      Ngược lại, cơn đau như sóng biển cuộn trào ngày càng đau, cái trán no đủ trắng nõn dần dần toát ra mồ hôi lạnh.

      đau đến hốt hoảng, nửa ngày sau, nàng mới nhớ tới muốn gọi 120, sờ sờ gối đầu lâu nhưng tìm thấy điện thoại di động đâu.

      mạnh mẽ đứng dậy với khó chịu trong người, thay đồ ngủ thành áo sơ mi quần dài, súc miệng, làm ướt khăn lông rồi lau mặt lung tung.

      Dạ dày ngày càng đau, cơ hồi đứng được, nhìn thoáng qua phòng ngủ, vẫn thấy điện thoại đâu.

      Kỷ Niệm Sơ tìm điện thoại nữa, ngồi xổm xuống gian nan ra tới cửa. (Mọi người có hình dung được , tui thấy tướng này hơi buồn cười, nhưng chị bệnh...)

      Vất vả tới cửa nhà mình, mở cửa ra rồi tới cửa đối diện ấn chuông cửa.

      Rất nhanh cửa được mở ra, Bùi Lương Thành thấy Kỷ Niệm Sơ ngồi xổm mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cắn môi, đôi tay che bụng.

      Trong phút chốc, giọng cơ hồ phát run, đôi môi khẽ run lên, ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lên, “Có phải bệnh đau bao tử lại tái phát?”

      Kỷ Niệm Sơ cuộn mình trong ngực , đau đến mức ý thức , nhưng còn có thể nghe giọng và nhìn thấy bộ dạng của .

      “Luật sư Bùi, có thể phiền … Phiền đưa tôi bệnh viện.” Hơi thở mong manh, giọng đứt quãng.

      “Đừng nữa, ngoan, đừng chuyện, chúng ta lập tức bệnh viện, đau nữa.” Bùi Lương Thành thấp giọng dỗ dành, bên lấy tay mình xoa bụng cho . (Dễ thương, chả như cái tên họ Hoắc kia, \./, đây là mặt tức giận của mình nha mọi người. có ai biết mặt tức giận nào nữa hông)

      cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của , ôm ở trong lòng mà tay phát run, nhanh chóng cầm chìa khóa xe rồi vội vàng nhấn thang máy, đồng thời nhanh chóng bấm số.

      “Bùi tiên sinh.” Đầu bên kia truyền tới giọng .

      “Sắp xếp cho tôi bác sĩ nội khoa tốt nhất bệnh viện Nam Cẩm, ngay lập tức.” (bỗng nhiên nhớ tới lúc Sakura gọi thẻ bài, nhân danh chủ nhân của những thẻ bài, ta ra lệnh cho người, hãy nguyên hình, NGAY LẬP TỨC! haha)

      --------------

      Bệnh viện Nam Cẩm

      Lúc Kỷ Niệm Sơ mở to mắt, nhìn trần nhà chằm chằm chốc lát, mới phản ứng lại đây phải là nhà .

      Hình như nhớ là, bị bệnh đau bao tử, tìm thấy di động, cuối cùng gõ cửa nhà hàng xóm.

      Như vậy, giờ ở bệnh viện.

      Dạ dày giảm đau ít, nhàng ngồi dậy, phát tay còn treo đồ truyền nước biển. Nhìn xung quanh phòng bệnh vòng, phát ở cách đó xa gần cửa sổ có người dựa vào sô pha, đầu cúi thấp, sườn mặt chìm vào bóng đêm.

      Nhận ra rằng, đây là phòng bệnh VIP, nên diện tích của phòng rất lớn.

      Bên cạnh là cửa sổ sát đất, kế bên là ghế sô pha màu đen, bình hoa tinh xảo được đặt bàn, những bông hoa tươi được cắt tỉa cẩn thận cắm vào.

      đứng dậy, động tác , nhưng Bùi Lương Thành vẫn cảm giác được, lông mi run rẩy, mở to mắt.

      “Xin lỗi luật sư Bùi, tôi đánh thức .” Kỷ Niệm Sơ giọng , thấy tỉnh, chân tay có chút lúng túng.

      Tuy rằng đau đến chết sống lại, nhưng cũng hoàn toàn mất ý thức, nhớ ràng.

      bị đau đến hốt hoảng, gõ cửa nhà hàng xóm, nhưng luật sư Bùi nhìn bộ dạng của mình, buột miệng hỏi là có phải phải bệnh đau bao tử của mình lại tái phát ?

      Tại sao ta biết mình bị đau bao tử, còn dùng từ ‘lại’?

      ràng chỉ mới gặp mặt có hai ba lần mà thôi.

      “Tôi sao, thế nào, có ổn ?” Sắc mặt Bùi Lương Thành giống như có chút mệt mỏi, thấp giọng hỏi.

      tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.

      “Ừ, còn đau nữa rồi.” Kỷ Niệm Sơ gật đầu, nhìn thần sắc mệt mỏi của , chân thành , “ cảm ơn , luật sư Bùi, nếu , tôi biết nên làm thế nào mới tốt.”

      Bùi Lương Thành cười cười, giọng trầm thấp, “Buổi sáng nhìn bộ dạng của , dọa tôi trận, về sau nhất định phải tự chăm sóc cơ thể mình tốt, ăn uống đúng giờ, thể bị như vậy nữa.”

      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, hỏi tiếp, “ thường xuyên bị như vậy sao?”

      theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu, cảm thấy giọng điệu của Bùi Lương Thành lúc thuyết giáo* cho mình giống như rất quen thuộc, dường như xảy ra vô số lần.

      *giảng giáo về đọa lý, dài dòng

      “Cũng phải thường xuyên, chỉ là ngẫu nhiên tái phát thôi.” Kỷ Niệm Sơ xong, chần chừ chút, đem câu hỏi trong lòng mình ra, “Những lời luật sư Bùi tôi đều nghe thấy được… Như thế nào, biểt tôi bị bệnh bao tử?”

      từng ra trong chương trình, tôi nhớ .” Bùi Lương Thành nhìn ánh mắt của mang theo bỡn cợt, giống như sớm đoán ra được hỏi như vậy, trả lời rất nhanh, che giấu điều gì.

      … từng qua sao?”

      Kỷ Niệm Sơ có chút nghĩ ra, quay quá nhiều chương trình, cũng rất nhiều, hơn nữa trí nhớ của tốt lắm, làm sao nhớ những điều như vậy chứ.

      Bất quá vẫn bỏ xuống nghi ngờ trong lòng mình, có lẽ từng vậy, cần phải dối .

      Ngược lại chính mình lúc nào cũng làm phiền ta.

      ra là như vậy, xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều.” So với thẳng thắn của , cười có chút ngượng ngùng, “Tính thêm lần trước đưa tôi về nhà, luật sư Bùi, giúp tôi rất nhiều lần, lần sau nếu có cơ hội, tôi nhất định phải mời bữa cơm.”

      “Được.” Bùi Lương Thành trả lời rất nhanh, trong mắt lên ý cười nhợt nhạt, gật đầu được.

      “Bất quá, luật sư Bùi là fans của tôi sao? Còn xem mấy chương trình của tôi nữa chứ.” Mắt lên ý cười, khóe mắt cong cong, giọng điệu nhàng.

      Bùi Lương Thành ngẩn người, giống như…. lâu rồi chưa thấy ở trước mặt mình vui vẻ như vậy.

      Rất lâu rồi.

      “Ừ, gameshow và phim truyền hình đều xem.” mạnh mẽ áp cảm xúc cuồn cuộn trong mắt xuống, giấu giếm, ra.

      “Luật sư Bùi xem sao?” Đổi lại Kỷ Niệm Sơ kinh ngạc, cảm giác phim truyền hình của mình đáng giá để xem, cũng cảm thấy kỹ năng diễn xuẩt của mình tốt.

      Đến nỗi cảm xúc do nghệ sĩ mang tới, fan hâm mộ, người qua đường, nghĩ mình có những thứ này. cơ bản tất cả đều là antifan hoặc fan giả mà thôi.

      nghĩ tới luật sư Bùi thoạt nhìn là người tự chế*, mà lại làm ra chuyện nhàm chán như vậy, xem gameshow và phim truyền hình của ?

      *là tự kìm hãm, ngăn cản chính mình

      “Ừ.” thấp giọng trả lời, rũ mi mắt xuống, bàn tay nắm điện thoại, bàn tay cầm điện thoại điện thoại, tay khác lại đánh chữ màn hình. (Ủa, sao dùng hai tay đánh cho lẹ? Mình dịch sát convert nó ghi vậy, chả hiểu gì :)) vừa nắm vừa cầm cũng có cái điện thoại.)

      lát sau, ngẩng đầu, hỏi cách tự nhiên, “ có đói ? Cả ngày nay ăn gì rồi, tôi gọi đồ ăn cho .”

      “À, được.” Kỷ Niệm Sơ có chút sững sờ.

      bổ sung, “Cảm ơn.”

      Bầu khí này là như thế nào?

      Kỷ Niệm Sơ như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, cảm thấy quỷ dị, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời tối rồi.

      Chẳng lẽ buổi sáng đưa mình lại đây, ở đây bồi mình cho tới tận bây giờ?

      định mở miệng hỏi, lại phát ra mình tài nào mở miệng được, cảm giác hỏi như thế nào cũng đúng.

      Đồ ăn rất nhanh liền tới, Kỷ Niệm Sơ nhìn đồ ăn trước mắt, Bùi Lương Thành tự nhiên đỡ tới bàn bên cạnh giường.

      cuí đầu nhìn, là món cháo thanh đạm.

      Kỷ Niệm Sơ thích ăn đồ ăn thanh đạm, muốn tìm cớ để từ chối, Bùi Lương Thành biết trong lòng nghĩ gì, thấp giọng dụ dỗ, “Nghe lời, ăn chút .”

      Giọng của rất thấp, dán sát bên tai .

      Vành tai Kỷ Niệm Sơ ửng hồng, khuôn mặt cũng đỏ ửng, kiều diễm, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Bùi Lương Thành ở bên tai hít thở.

      “Ân?” Bùi Lương Thành thấy gì, ngước mắt lên hỏi lần nữa, cuối kéo dài, trong cổ họng truyền tới thanh phá lệ câu nhân.

      có biện pháp cự tuyệt, chỉ thấp giọng ừ tiếng.

      “Dạ dày của tốt, bây giờ còn truyền nước biển, bác sĩ chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.” vừa , vừa tự nhiên múc cháo ra chén cho , “Cẩn thận.”

      tay Kỷ Niệm Sơ truyền nước biển, tay khác cẩn thận nhận lấy cái chén.

      Ăn xong chén cháo, dạ dày trống rỗng rốt cuộc cũng dễ chịu, dễ chịu thỏmotj hơi, chớp mắt nhìn , “Luật sư Bùi, chiếu tôi như vậy, tôi biết làm sao để cảm ơn mới tốt.”

      Bùi Lương Thành nghe vậy, giọng hơi khàn, “ nhất định phải khách sáo với tôi như vậy sao?”
      Giọng điệu của cực , đến mức cơ hồ nghe được.

      Kỷ Niệm Sơ giật mình, ràng nghe là bình thường, vì cái gì, cảm giác được giọng điệu của nghe như…

      Nghe như đơn.

      Bỗng nhiên có chút muốn hút thuốc.

      Nhưng mà chỗ này có thuốc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái bình ở đầu (bình truyền nước biển á mọi người), rất nhanh hết.

      Bùi Lương Thành nhìn cái, tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của , bỗng nhiên đưa cho cái hộp , hộp rất và tinh xảo, có chút nghi hoặc, đưa tay ra tiếp nhận.

      “Đây là?” vừa hỏi vừa mở ra.

      hộp kẹo mềm nhập khẩu được làm rất , là hình động vật, mềm mại trong suốt có thể nhìn thấy cả nhân bên trong nữa. (Kẹo gì miêu tả nhìn ngon vậy chú Bùi, cho cháu xin cái hãng.)

      “Bây giờ là người bệnh, thể hút thuốc, có thể hút cố gắng hút.” , giọng điệu ôn nhu, “Nhưng thể ăn nhiều đồ ngọt, tôi sợ nó tương khắc với thuốc.” (thuốc bình thường nha mọi người)

      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm.

      Lúc thể hút thuốc, ra thích ăn đường.

      Lấy viên bỏ vào miệng, rất nhanh liền tan ra, khoang miệng tràn ngập vị trái cây.

      Người này, như thế nào lại hiểu như vậy?

      Chỉ nhìn cái, là có thể đoán được muốn hút thuốc, còn biết thích ăn ngọt.

      Bùi Lương Thành.

      rốt cuộc, là người như thế nào?

      ------------

      lát sau, có bác sĩ tiến vào kiểm tra tình trạng.

      “Khi nào tôi có thể xuất viện?” Kỷ Niệm Sơ giọng hỏi.

      Bác sĩ tựa hồ nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại chuyện với Kỷ Niệm Sơ, ngẩng đầu sửng sốt chút, phản xạ nhìn thoáng qua Bùi Lương Thành, xem xét , “Bệnh của nghiêm trọng, tôi bảo y tá mang thuốc tới cho , lấy thuốc xong có thể được rồi.”

      “Ân.”

      Nghe lời dặn của bác sĩ chút, bác sĩ ra ngoài, Bùi Lương Thành lúc này mới , “Về nhà sao? Tôi đưa về.”

      Kỷ Niệm Sơ vừa muốn lấy di động để gọi điện cho Quý Chân, để tới đón mình, nhưng rất nhanh nghĩ tới, lúc ra cửa tìm được điện thoại, cho nên căn bản là có điện thoại người mình.

      bất đắc dĩ cười cười, “Vậy phiền luật sư Bùi.”

      Bùi Lương Thành nghe vậy, con ngươi rũ xuống, ánh mắt có chút nặng nề, nhìn cảm xúc.

      Hai người chờ y tá đưa thuốc tới, ra phòng bệnh, vào lúc tiến tới thang máy, Kỷ Niệm Sơ đột nhiên nhìn thoáng qua cách đó xa có bóng lưng quen thuộc.
      Last edited: 5/5/22
      OoAnOo, swanbeauty, Red Ruby9 others thích bài này.

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Ko có gì, truyện hay lắm, mấy dòng note của bạn mình đọc thấy vui vui. Cố lên nhé

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 10

      Hoắc Chính Phàm đưa lưng về phía chuyện với ai đó, người phụ nữ khóc như mưa, mặt dính đầy nước mắt, giọng nức nở chuyện.

      ấy duỗi tay ra như muốn ôm lấy , thân mình Hoắc Chính Phàm chợt lóe, rất nhanh tránh được.

      Khoảng cách đứng cũng tính là gần nên nghe , lại gần thang máy rồi dừng lại. (Chị hóng hớt chuyện hay gì :)))

      đột nhiên có chút tức giận. Vu Nhiễm vì mà cẩn thận như vậy, đến nỗi có khoảng thời gian ấy dám tiếp nhận những kịch bản có cảnh thân mật, sợ ta biết được sinh khí.

      ràng Vu Nhiễm là người hướng ngoại lại phải vì , ba năm gần đây, cũng tiếp xúc nhiều với những nghệ sĩ nam. (Tội chị, thôi khóc, này khác)

      Ngược lại ở bệnh viện lôi lôi kéo kéo với người phụ nữ, biết làm cái gì.

      “Làm sao vậy, người quen?” Bùi Lương Thành nhìn theo hướng mắt của , hỏi.

      Kỷ Niệm Sơ thu hồi ánh mắt, “ có gì, thôi.”

      Hoắc Chính Phàm nhíu mày, mặt ra kiên nhẫn cách ràng, “ Vạn, mong tự trọng, điều này đối với chúng ta đều tốt.”

      Vạn Giai Nhiên gắt gao cắn môi, “Bà già đó có cái gì tốt, em biết bị ấy hạn chế, sao cả, em có thể giúp …”

      Vạn.” Hoắc Chính Phàm cao giọng, ngắt lời .

      đủ chưa?"

      gằn từng chữ , giọng rất lạnh lùng, lạnh tới thấu xương.

      Vạn giai nhiên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn , ràng đôi mắt đẹp như vậy, nhưng mang theo độ ấm nào nhìn mình, làm thân thể tự giác được mà run lên, rùng mình cái.

      “Tôi còn muốn kiểm tra phòng, Vạn cứ tự nhiên." Hoắc Chính Phàm xong, xoay người rời .

      tay cầm bảng khám bệnh và tay cầm thẻ làm việc chuẩn bị quẹt thẻ để vào, điện thoại ở trong túi bỗng nhiên rung lên.

      Bàn tay quẹt thẻ dừng lại, lấy điện thoại ra liếc nhìn tới tên người gọi, bắt máy.

      còn chưa kịp mở miệng, bên kia truyền tới giọng phấn khích, trong giọng còn mang theo làm nũng, “Chừng nào tan làm, hôm nay em kết thúc công việc, có bất ngờ dành cho …”

      đột nhiên nhớ tới cảnh hồi nãy hành lang, trầm mặc gì.

      Điện thoại đầu dây bên kia thấy trầm mặc gì, hồi lâu, thử , “Nếu rảnh để chuyện, sao cả, em có thể…”

      Giọng điệu ràng trùng xuống, tựa hồ có chút ủy khuất.

      “Được.” trầm giọng tiếng được, “Tôi xong việc trở về.”

      Vu Nhiễm ngẩn người, phản ứng kịp, hồi lâu mới , “ sao? Em chờ về.”

      thậm chí có thể đoán được biểu tình mặt Vu Nhiễm, nhất định mang theo ngọt ngào và vui mừng.

      Mình giống như là dễ dàng có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của , cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy.

      Bất ngờ?

      rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn được ? Thế nên ba năm…

      Hoắc Chính Phàm cong cong khóe miệng, rồi mở cửa vào phòng bệnh.

      Thanh Gia Hoa Uyển

      Hai người trước sau từ thang máy ra, tới cửa nhà, Kỷ NIệm Sơ nhìn Bùi Lương Thành , “Luật sư Bùi, cho tôi cách để liên lạc , phí bệnh viện lần này, tôi bảo quản lí của tôi chuyển tiền cho .”

      Bùi Lương Thành muốn đáp ứng, sau khi nghe nửa câu sau, giọng lạnh xuống, “ cần.” (Kỷ Niệm Sơ: Thôi nhận cho em vui ; Hoắc Chính Phàm: bảo cần rồi mà. ; Kỷ Niệm Sơ: Ok chốt đơn. Ở diễn biến khác nha mọi người :))))

      Kỷ Niệm Sơ biết chính mình sai cái gì, đột nhiên cao hứng.

      nhìn Bùi Lương Thành chuẩn bị vào cửa, đột nhiên , “Luật sư Bùi, chúng ta kết bạn WeChat .”

      ngạc nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn , có chút phản ứng kịp.

      Kỷ Niệm Sơ chớp mắt, “ phải tôi muốn mời ăn cơm sao?”

      Trong nháy mắt, tất cả u ám đều biến mất vì câu này. (Dễ dụ ghê)

      “Được.”

      Kỷ Niệm Sơ vào nhà, đem thân mình ngã vào sô pha, nhìn tin tức ở ngay đầu WeChat.

      Bạn thêm ‘----‘, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.

      ----?

      có tên Wechat? Hình đại diện hình như là quyển sách.

      bấm vào danh sách bạn bè, có gì cả, chỉ có hoành giang*.

      *từ này mình biết, hình như trong Weibo có, ai biết mình nha

      Danh sách bạn bè cũng chẳng có ai? Hay là, chặn cho xem danh sách bạn bè?

      Này… nếu phải mới vừa kết bạn, tưởng rằng người này xóa kết bạn với mình rồi.

      Kỷ Niệm Sơ muốn gửi tin nhắn cho , rốt cuộc hôm nay cuối cùng cũng có phương thức để liên lạc, cũng coi như là bạn bè ?

      Nhưng mà biết nhắn cái gì, nghĩ nghĩ, tùy tay đóng điện thoại lại. muốn rửa mặt, điện thoại đột nhiên rung lên chút.

      bấm mở.

      ‘Ngủ ngon.’

      Hai từ đơn giản, Kỷ Niệm Sơ nhìn cửa sổ, trời chỉ mới vừa tối. Khóe miệng cong lên, trả lời lại, “Ngủ sớm vậy?”

      Cơ hồ là chưa tới vài giây, bên kia trả lời lại từ ‘ừ’.

      Vì thế cũng trả lời lại ngủ ngon, còn kèm theo biểu tượng cảm xúc.

      Kỷ Niệm Sơ nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở bệnh viện, nghĩ xem mình có nên cho Vu Nhiễm biết hay . Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định gọi điện thoại.

      Bên kia rất nhanh bắt máy, Kỷ Niệm Sơ cũng vòng vo, thẳng, “Khoan , bác sĩ Hoắc của nhà mi đâu?”

      “Sao vậy? Chúng tớ ăn cơm, có việc gì sao?” Giọng của Vu Nhiễm từ đầu bên kia truyền tới, dù chỉ cách cái điện thoại, Kỷ Niệm Sơ cũng nghe được giọng phấn khích của .

      Kỷ Niệm Sơ nhíu mày, vừa định bác sĩ Hoắc có thể tránh ra chút được , muốn chuyện riêng với Vu Nhiễm.

      Nhưng còn chưa kịp , giọng Vu Nhiễm lại truyền tới, “ có việc gì tớ cúp máy nha? Tạm biệt~”

      há miệng thở dốc, lời tới miệng chưa kịp ra, điện thoại bị cắt.

      “Con mẹ nó nhanh .” Kỷ Niệm Sơ nên lời.

      Kỷ Niệm Sơ tự nhốt mình ở nhà hai ngày, ngày cuối cùng có thời gian rảnh cũng ra cửa,

      Ngày mai gameshow bắt đầu quay, có nên đăng bài lên Weibo ? nghĩ, hình như lâu rồi chưa đăng bài gì mới Weibo.

      Phòng quản lý luôn phát ra số quảng cáo và tuyên truyền, có phải nên xin lỗi hơn 3000 fans của mình ?

      chụp hình tự sướng rồi đem đồ ăn vặt trước mặt chụp lần.

      [Kỷ Niệm Sơ V: Ngủ ngon, ngày mai gặp.]

      đăng lên Weibo xong, rồi lướt hot search.

      #Cố Sâm Xuất Ở Sân Bay Quốc Tế#

      hàng chữ to lọt vào mắt, ngẩn người, bấm vào.

      #Cố Sâm về nước, hôm nay xuất ở sân bay, 4 năm trước du học ở học viện nhạc Curtis, bây giờ học xong trở về#

      Ở phía dưới có 9 bức ảnh, tuy ăn mặc kín mít, nhưng bởi vì chụp lén, góc độ tinh tế, có thể thấy được sườn mặt.

      Cố Sâm, ta… Như thế nào đột nhiên trở lại, phải ta ta có kế hoạch về nước sao?

      còn chưa kịp mở bình luận phía dưới xem, có người gọi tới.

      “Niệm Sơ, sao lại thế này? quen biết Cố Sâm?” Giọng Quý Chân từ điện thoại truyền tới, dồn dập .

      “Cái gì?” sửng sốt.

      thấy Weibo sao? Buổi tối, là… là làm tức chết tôi…” Quý Chân xong liền cúp điện thoại, ràng bị chọc tức .

      Kỷ Niệm Sơ cúp điện thoại, nguyên nhân mở tài khoản chính của mình ra.

      Mới ngắn ngủi mấy chục phút, bài đăng của mới vừa chụp có hơn mười nghìn bình luận, bấm vào, bình luận đầu tiên rất hot.

      [Cố Sâm V: Ngủ ngon nha jpg.] 11.8 nghìn likes

      Trả lời bình luận có hơn 10 000 người, Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, quyết định bấm vào nhìn chút.

      [Tình cảm bác chủ V: Mẹ nó, là Cố Sâm, phải là người khác cải trang? Mẹ kiếp, là Cố Sâm a. Tôi cũng muốn tới đó.]6.1 nghìn likes

      [Tiểu thiên sứ của Cố Sâm: Aaaaaaa, tại sao Cố Sâm lại ở đây?] 5.8 nghìn likes

      [Hạt hướng dương của bà: Hai người này… thể nào…] 5.2 nghìn likes

      [Tuyết tuyết bự cũng là tuyết: Làm ơn, phải như những gì tôi nghĩ.] 4.9 nghìn likes (đặt tên cute vậy trời, hỏng lẽ giờ mình đổi tên vịt đực vịt cái cũng là vịt :))

      [Hôm nay Kỷ Niệm Sơ cút ra khỏi giới giải trí rồi sao: Hôm nay Kỷ Niệm Sơ cút ra khỏi giới giải trí rồi sao? phải.] 4.5 nghìn likes ( đâu cũng gặp bà này comment)

      Kỷ Niệm Sơ:…

      Người này muốn tìm phiền toái cho đúng .

      Kỷ Niệm Sơ trợn trắng mắt, trời, toàn là những tin xấu về mình.

      Tình hình này, đúng là bốn bề thụ địch.*

      *là ở đâu, làm gì cũng gặp khó khăn.

      mở WeChat ra, bấm vào khung chat với Cố Sâm, ngón tay đè lên màn hình, phát ghi qua.

      ----------------

      Sân bay của thủ đô

      Cố sâm vừa mới ra khỏi sân bay, bên ngoài trời tối, người đại diện Adela che chở cho đằng trước và đằng sau, mặt mang theo xin lỗi, “Tôi xin lỗi, nhường đường chút…”

      “Cố Sâm! Cố Sâm!”

      “Chồng nhìn bên này nhìn bên này.”

      “Tất cả chị em đều !”

      Phòng xe ngừng ở sân bay ngoại, xung quanh hết đợt này tới đợt khác truyền tới lỗ tai của Cố Sâm, thân màu đen, lên xe rồi quay đầu lại hướng tới mọi người cười, cúi đầu, “Cảm ơn mọi người hôm nay tới đón tôi, tôi mới vừa về nước còn có nhiều chuyện gấp, lát nữa tôi mời mọi người uống trà sữa, mọi người trở về nghỉ ngơi sớm chút.” (Em cũng là fans của Cố Sâm nè, nào hạ cánh nữa alo em tiếng.)

      Vừa dứt lời, xung quanh lại hét chói tai thêm lần nữa.
      Last edited: 5/5/22
      OoAnOo, swanbeauty, Red Ruby8 others thích bài này.

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 11


      “Aaaaaaaaaa…”


      “Chồng tui ôn nhu!”


      Cố Sâm chớp mắt nhìn mọi người rồi chui vào hàng ghế phía sau xe.


      Adela thấy Cố Sâm vào trong xe, lúc này mới thở dài nhõm hơi, theo sau kéo cửa xe ra ngồi xuống.


      “Ha, fans Trung Quốc của cậu điên cuồng.” vén tóc bên tai, cách cửa sổ xe nhìn những con mắt trông coi mỏi mòn của fans, cười phong tình vạn chủng, “ ràng chọn buổi tối để hạ cánh, kết quả kế hoạch vẫn bị lộ ra.”


      Adela là người phụ nữ người Mỹ, nhưng tiếng Trung của chút ngập ngừng nào, đọc từng chữ ràng, phát tốt.


      Cố Sâm dựa vào tấm đệm phía sau lưng, tháo khẩu trang và kính râm che kín khuôn mặt mình xuống, ném điện thoại qua bên, đôi mắt khép hờ buông tay , “ có biện pháp, ai bảo chúng ta quá nổi tiếng.”


      định chợp mắt chút, lúc này điện thoại rung lên, đôi mắt Cố Sâm lười mở, giọng cũng lười biếng, “Ai nha, giúp tôi xem với.”

      Adela cười cười, bấm mở màn hình nhìn nhìn, “Là thông báo WeChat.”


      chút nào để ý, nga tiếng.


      “Hình như là , gọi là Kỷ Niệm Sơ? gửi đoạn ghi …”


      Adela còn chưa xong, điện thoại trong tay bị cướp mất.


      Kinh ngạc nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Cố Sâm, “Khẩn trương như vậy? Tôi tò mò này là ai.”


      “Là bạn của tôi.” Cố Sâm thậm chí chả buồn liếc mắt nhìn Adela cái, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.


      Đoạn ghi rất ngắn, chỉ vỏn vẹn năm giây, Cố Sâm chuẩn bị bấm vào giọng , nghĩ nghĩ, giảm lượng đến mức nhất, dán ở bên tai, lúc này mới bấm mở.


      ‘Trở về khi nào? Cũng tôi tiếng.’


      Giọng của Kỷ Niệm Sơ rất khẽ, giọng điệu cũng rất chậm, Cố Sâm nghe xong, bấm đoạn ghi nghe lại lần thứ hai, bên miệng tươi cươi, ngón tay bấm nhanh màn hình trả lời tin nhắn.


      ‘Mới vừa xuống máy bay, đường, chưa tới khách sạn nữa. làm sao biết tôi trở về, còn quan tâm tôi như vậy. *cười xấu xa*’


      để lại bình luận dưới bài viết Weibo của tôi, tôi có thể biết sao? Hơn nữa vừa trở về bị chụp hình rồi, bây giờ còn là hot search của Weibo, hại tôi cũng được vui vẻ vinh dự được đề tên ở hotsearch. *mỉm cười*’


      có biện pháp, độ nổi tiếng của tôi quá cao, ở Mỹ bốn năm, về nước tôi vẫn được hoang nghênh. *hahahahaha jpg*’


      Cố Sâm nghĩ nghĩ, mở Weibo, quả nhiên, hotsearch đứng đầu bảnh xếp hạng chói lói ra tên của .


      #Cố Sâm Kỷ Niệm Sơ#


      Mùng Kỷ Niệm Sơ bị Quý Chân gọi liên tục đe doạ tính mạng đánh thức , nhớ tới hôm nay phải ra ngoài để quay chương trình, lúc này còn buồn ngủ rời khỏi giường, trang điểm qua loa, liền ra cửa.


      vài người ra ra vào vào trong xe, lúc này Kỷ Niệm Sơ như trút được gánh nặng, tháo nón xuống dựa lưng vào ghế, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.


      Tổng nghệ* lần này phải quay ở Bắc Kinh, mà còn phải Thượng Hải để chụp hình, đại khái là mất tuần để quay ba tập đầu tiên, ba tập sau căn cứ theo phản hồi mà quay tiếp, tại đường tới sân bay.


      *game show


      Bởi vì Thượng Hải cũng tính là xa, ngồi máy bay hai tiếng tới nơi, công ty chỉ phái người đại diện Quý Chân và trợ lý Lý Linh Thanh theo. Tuy tiểu nha đầu còn , nhưng rất nhanh nhạy, làm cho người khác cảm thấy thích.


      Quý Chân ngồi ở ghế phụ, liếc mắt nhìn Kỷ Niệm Sơ qua kính chiếu hậu. Tuy mang khẩu trang che khuất mặt, nhưng đôi mắt đen phát sáng, dưới con mắt còn có quầng thâm, sắc mặt tựa hồ được tốt lắm. Hơn nữa bởi vì có làn da trắng, nên phá lệ có thể thấy được.


      Nghĩ đến hot search tối hôm qua, liền mở miệng hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon sao?”


      “Đúng vậy.” Kỷ Niệm Sơ thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, giơ tay che miệng ngáp, giọng , “Hơi mệt.”


      xong, liếc mắt nhìn Quý Chân cái, cảm thấy sắc mặt của ấy cũng được tốt lắm. Lúc này mới kinh ngạc, “Tại sao sắc mắt được tốt…”

      Quý Chân cười nhếch mép, quay đầu nhìn , “ xem?”


      “Đại minh tinh, bị mất trí nhớ soa? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì lẽ quên rồi à?” Quý Chân nhịn được trợn trắng mắt, lải nhải, mắt thấy sắp tới sân bay, lại lải nhải tiếp, “Tối hôm qua sếp lớn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, bảo nghỉ việc , đừng làm việc cho nữa.”


      “Sếp lớn gọi điện cho chị?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, trả lời mà hỏi ngược lại.


      Nhắc tới sếp lớn dừng được, Quý Chân đánh gãy lời , “Dừng lại. Đừng về chuyện này nữa, trọng tâm, có quan hệ gì với Cố Sâm?”


      ta là bạn của tôi lúc tôi ở nước ngoài, quan hệ cũng tệ lắm, ấy chăm sóc tôi tốt lắm.” Kỷ Niệm Sơ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Quý Chân, cười vỗ tay , muốn giải thích tiếp, điện thoại bỗng nhiên rung lên.


      bấm mở, là thông báo We Chat.


      ‘Chào buổi sáng.’


      Dòng còn lưu lại tin nhắn của tối hôm qua, ngủ ngon.


      Tuy rằng chỉ đơn giản là hỏi thăm, nhưng giống như được có thể nhìn ra tia ôn nhu lưu luyến ở trong đó.


      Mới đầu Kỷ Niệm Sơ có chút thể hiểu được, avatar là quyển sách xuất , đầu tiên là sửng sốt, bên môi tràn ra tia cười nhợt nhạt, tin nhắn gửi .


      ‘Sơ Tâm: Sớm nha. *mặt trời*’


      Quý Chân đột nhiên nghe thấy giọng của Kỷ Niệm Sơ, quay lại kinh ngạc nhìn Kỷ Niệm Sơ cười với màn hình điện thoại, vì thế nhướng mày, có chút nghi hoặc ,”Ai?”


      và Kỷ Niệm Sơ hợp tác với nhau cũng lâu, cơ bản đều thấy chỉ cười khi nhập vai nhân vật, rất ít có cơ hội nhìn thấy cười tươi như vậy.


      “Là Cố Sâm?”


      ‘-: Đừng quên ăn sáng.’ (dấu – này là tên của Bùi Lương Thành trong WeChat nha mọi người, tại ảnh có tên á)


      ‘Sơ tâm: Ừ, quên, giờ tôi đường tới Thượng Hải để quay chương trình, liên lạc sau.’ Kỷ Niệm Sơ mặt mang theo tươi cười nhanh chóng trả lời tin nhắn, đưa điện thoại di động thu lên, ngước mắt lên nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.


      Phía trước là sân bay.


      Quý Chân thấy chưa trả lời câu hỏi của mình, trong lòng tính toán, chắc là còn chưa biết, hay là vẫn lảng tránh?


      Có nên nhắc nhở đại minh tinh lên Weibo xem chút ? Có khi hot search Weibo còn chưa bị tuột hạng.


      Tới Thượng Hải, liền có nhân viên công tác chờ sẵn, rất nhanh liền tới địa điểm quay phim.


      Mấy người lục đục từ thang máy ra, có rất nhiều người chờ sẵn ở tầng , thấy Kỷ Niệm Sơ tới, rất nhanh liền có nhân viên công tác chào đón, thở dài nhõm hơi, cười , " Kỷ, phòng nghỉ của ở bên này, theo tôi."


      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, chậm rãi theo phía sau nhân viên công tác, muốn chuyện, phía sau truyền tới trận xôn xao lớn, sau đó càng nhiều người tới.


      "Thầy Kiều."


      Mấy người nhân viên công tác bên cạnh có chút sôi nổi kích động lên, giọng nghị luận, "Là Kiều ảnh đế, ." (từ ảnh đế này mình để nguyên nha, mình có giải thích ở mấy chương trước á, ảnh đế có nghĩa là những nam diễn viên có tài năng, diễn xuất được giới chuyên môn và đông đoả người hâm mộ công nhận.)


      "Đúng vậy, đúng vậy, chuyến này của tôi rất đáng, đứng từ xa như vậy liếc nhìn cũng thoả mãn lắm rồi."


      quay đầu lại hướng tới người mới vừa nhìn thoáng qua, là hai mươi mấy tuổi, trước ngực treo thẻ làm việc, khuôn mặt đỏ bừng, lòng bàn tay nắm chặt ra mồ hôi.


      Ánh mắt khắc cũng rời khỏi Kiều Lang, đôi mắt hận thể dính người .


      Nhìn người bên cạnh mình, Kỷ Niệm Sơ cười cười, quả nhiên, ảnh đế chính là ảnh đế.


      Fans điên cuồng như vậy.


      Chính mình bị Quý Chân và công ty giăng bẫy lừa, nhưng ta rốt cuộc vì cái gì mà đồng ý quay game show lần này? Tài nguyên tốt như vậy, còn buồn gì mà muốn quay?


      Bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng thay đồ.


      Phòng trang điểm đúng như dự đoán, rất tốt, thay bộ đồ của tổ tiết mục chọn sẵn, Quý Chân ở bên cạnh lúc này mở miệng hỏi, "Niệm Sơ, ngày hôm qua xem quy tắt của chương trình chưa? Còn có ít đạo cụ có sử dụng kỹ xảo, lát nữa hẳn là có sơ suất gì.”


      "Tôi còn là đứa trẻ lúc ba tuổi nữa, yên tâm, có việc gì." Kỷ Niệm Sơ nhìn bộ dạng yên tâm của cổ, nhịn được cười ra tiếng.


      xong, nhân viên trang điểm vòng đến trước mắt , bên giúp làm tóc bên mở miệng, trong giọng mang theo hâm mộ, " Kỷ, nhân duyên của tốt, tôi rất thích Cố Sâm, có phiền hay nếu như lần sau có cơ hội, có thể giúp tôi xin chữ ký của Cố Sâm được ?"


      Cố Sâm?


      Kỷ Niệm Sơ đầu tiên sửng sốt, sau đó mới nhớ tới ngày hôm qua Cố Sâm bình luận ở dưới Weibo của , chắc hẳn là ai cũng biết hai người bọn họ quen biết nhau, thấp giọng cười cười, "Được nha, có cơ hội tôi nhất định giúp ."


      Mấy người sửa sang lại sai biệt lắm, muốn đứng lên, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, dò hỏi, " Kỷ, chuẩn bị xong chưa?"


      Quý Chân nháy mắt về phía Kỷ Niệm Sơ, sau đó liền mở cửa.


      -------------------------


      Cuối cùng cũng xuất ở khung quay hình, chạy chậm tiến vào khung quay hình.


      "Hoan nghênh, hoan nghênh."


      " Niệm Sơ xinh đẹp."


      Mấy người trong đội nhà cũng cười khen .


      Kế tiếp bắt đầu thi đấu, năm người của đội nhà và người của đội khách, sáu người chia thành hai đội, lần lượt tham gia vào các cuộc thi leo núi, bao gồm thi đấu leo núi và đấu vật.


      Người của đội khách là người mới vào nghề, tên là Lương Trừ, gần đây có bộ tên ‘Hỏa Kịch Online’, diễn vai phụ.


      Kỷ Niệm Sơ như suy tư gì đó nhìn bộ dáng của , cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời có chút nghĩ ra mình gặp ở đâu.


      và Kiều Lang được phân chung đội, trong lúc quay, đội quay phim rất nhiều lần cố ý hướng tới hai người bọn họ để quay.


      có chút dở khóc dở cười, ra cũng thèm để ý để làm gì cả, dù sao thanh danh cũng cũng tốt rồi, nên cũng quan tâm lắm.


      Nhưng, Kiều Lang là người như thế nào chứ, ảnh đế? Ở trong lòng fan của ta, chính là thần thánh thể xâm phạm, chỉ được được đứng từ xa mà ngắm thôi.


      Đội ngũ chương trình cũng sợ fans nổi điên sao? Chống lại bọn họ?


      Chụp đến nửa, đạo diễn và camera lúc này mới kêu nghỉ ngơi, mọi người nghỉ lát, Kỷ Niệm Sơ rất mệt, vào phòng nghỉ, dựa vào ghế nghỉ ngơi.


      Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng cười kiều, “Thầy Kiều Lang quả nhiên ưu tú, cái gì cũng biết, ngay cả thử thách của đội ngũ chương trình đều làm tốt như vậy."


      “Còn phải sao, cũng nhìn xem thầy Kiều là ai cơ chứ?”


      “Bất quá có nghe , đội ngũ chương trình hình như cố tình xào Thầy Kiều và người kia thành couple.” Giọng nữ lúc tới đây cố tình đè thấp thanh xuống, cẩn thận.


      “Người nào a?”

      “Còn có thể là người nào? phải người kia sao?”


      Kỷ Niệm Sơ híp mắt, có chút cạn lời, những người này cố tình ở trước cửa phòng nghỉ của để những lời này, có ý tứ gì? Sợ nghe được sao?


      Hai người này đứng trước cửa, bộ dáng phải ngu cũng là ngốc.


      Trợ lí ở bên tự nhiên cũng nghe được, cẩn thận nhìn ánh mắt của Kỷ Niệm Sơ, thấp giọng , “ Kỷ, muốn hay tôi ra ngoài…”


      cần.” Kỷ Niệm Sơ đánh gãy lời , biểu thờ ơ.


      Đối với người như vậy, cũng lười lãng phí thời gian để ý tới.


      Đội ngũ chương trình cố tình chia hai người bọn họ thành nhóm, mục đích đơn giản là dựa vào độ nổi tiếng của và danh tiếng của Kiều Lang để lăng xê. Chỉ là khá tò mò, làm sao bọn họ có thể mời vị thần vĩ đại như Kiều Lang tới đây được?


      Nghỉ ngơi trong chốc lát, bắt đầu thu tiếp phần sau.


      Tiếp theo là thử thách dựa vào hành động của đồng đội để đoán thành ngữ, Kỷ Niệm Sơ thua, đoán được cử chỉ của Kiều Lang tay cong cong để miêu tả nghĩa là gì.


      Chấp nhận hình phạt, mọi người ồn ào dụ dỗ chọn ‘dare’, Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, chọn ‘truth’. ( ra đoạn này là về trò chơi truth hay dare, trò này là người thua phải chọn ra truth, là hay dare, là thử thách. Mình để thành lời của mình để mọi người dễ hiểu nha)


      Dare? ngốc, kia phải phải bị người lại ồn ào, chừng bắt và Kiều Lang phải làm những điều kì lạ.


      Kiều Lang từ đầu tới cuối cũng chưa có biểu gì, rất bình đạm, nhìn Kỷ Niệm Sợ rồi lên rút thăm.
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11115 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :