1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 68:


      【 Thành Thành, em tạm thời được. 】


      【 bất quá đừng lo lắng, em sao cả. 】


      phía trước hai bước, Bùi Lương Thành liền lui về phía sau, như là sợ tới gần, sợ lại lần nữa tổn thương .


      Bước lùi lại quá lớn, làm giá sách phía sau trực tiếp ngã mặt đất, phát ra thanh lớn,đồ vật giá sách toàn bộ đổ xuống.


      Động tĩnh có chút lớn, lát sau, hành lang có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, có chút dồn dập, tựa hồ cũng là diễn viên của đoàn phim, “Niệm Sơ, sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”


      Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, lại đánh thêm mấy chữ điện thoại, xoay màn hình qua cho xem, “ cần mở cửa.”


      thể mở cửa, bị những người đó thấy được chắc chắn xuyên tạc , làm có tiếng xấu.


      Bùi Lương Thành lại làm như nghe thấy, xoay người tiến lên hai bước, trực tiếp mở cửa ra.


      Nữ diễn viên đứng ở cửa vẫn chưa vào, nhìn thấy trong phòng hỗn độn, cùng với khí quỷ dị, thể tin tưởng lui về phía sau hai bước, “Này… sao, chuyện gì xảy ra? Niệm Sơ, có sao ?”


      -


      Bệnh viện Nam Cẩm


      Bùi Lương Thành nhìn Kỷ Niệm Sơ nằm giường bệnh, côđã ngủ rồi, cổ quấn vòng băng gạc, hốc mắt vẫn hồng, cả người thoạt nhìn yếu ớt cực kỳ.


      nhìn ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh có tia ánh mặt trời chiếu vào, lăn lộn mấy tiếng mà bên ngoài trời sáng rồi.


      rốt cuộc, cuối cùng vẫn tổn thương .


      Bùi Lương Thành dùng sức đánh bàn tay mình, đến trước giường bệnh, duỗi tay muốn sờ gương mặt , nhưng lại ở giữa trung tạm dừng chút, cuối cùng lại thu tay về.


      sâu nhìn thoáng qua Kỷ Niệm Sơ nằm giường bệnh, đứng dậy đẩy cửa rời .


      Tác giả có lời muốn : chương ngược, chương sau ngọt lại


      Luật sư Bùi bởi vì phát bệnh, bất quá sau này chắc chắn tốt hơn, yên tâm ~


      Thời điểm Kỷ Niệm Sơ tỉnh lại, thấy Bùi Lương Thành, phòng bệnh trống trải an tĩnh dị thường, chỉ có mình , có chút hoảng loạn ở bên sờ soạng điện thoại gọi cho , tít tít hai tiếng, bên kia lại cắt đứt.


      Trong lòng run lên, có chút hoảng loạn, đây là lần đầu tiên cúp máy .


      Trong lòng lên tia dự cảm mãnh liệt.


      Lại gọi thêm lần, lại giống như lúc nãy.


      Lúc này mới phản ứng lại, cũng đúng, bây giờ còn được, gọi có ích gì?


      mở WeChat, nhắn cho tin.


      【 ngủ ngon: Thành Thành ở đâu, sao em vừa tỉnh thấy ? 】


      【 ngủ ngon: Trong khoảng thời gian này em tạm dừng hoạt động, thể đóng phim, nhưng em vừa mới hỏi qua bác sĩ, giọng sao cả, qua lúc nữa có thể khôi phục, thmất giọng chỉ là tạm thời. 】


      【 ngủ ngon: Cổ của em cũng sao, nhưng mà băng gạc siết có chút sợ, nhưng kỳ sứt thuốc xong cũng đau nữa, cũng lưu lại sẹo, đừng quá lo lắng nha. 】


      【 ngủ ngon: Em nhớ , đâu. 】


      【 ngủ ngon: Muốn gặp , em tìm được . 】


      【 ngủ ngon: Em thấy nhẫn rồi, rất đẹp, em rất thích, nhanh trở về cầu hôn em , chừng em thấy lớn lên đẹp trai, mê sắc đẹp, bị ma quỷ ám nên đồng ý sao? 】


      【 ngủ ngon: Kết hôn rồi, còn phải chọn ngày lành để em về nhà trộm hộ khẩu nữa. 】


      【 ngủ ngon: Thành Thành, đạo diễn cho em nghỉ rất nhiều ngày, sau này em cũng cần đóng phim, có thể mỗi ngày ở bên cạnh , còn nhớ lúc trước muốn ra ngoài chơi , thừa dịp mấy ngày này chúng ta xuất ngoại du lịch thế nào? 】


      【 ngủ ngon: Đúng rồi, còn đồng ý muốn chở em về thăm trường học hồi cao trung, lâu rồi em cũng ghé qua trường Dục Đức. 】


      ……


      nhắn lâu, đánh tới mức tay đều nhức mỏi, bên kia lại câu cũng trả lời.


      nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngón áp út của mình nửa ngày, lại rơi lệ, ràng cầu hôn mình, ngay cả nhẫn cũng chuẩn bị nốt.


      Thậm chí nửa đêm thừa dịp ngủ, trộm mang lên tay mình, vì sao trong đêm liền biến thành như vậy…


      biết thể vượt qua rào cản trong lòng kia, biết cảm thấy xúc phạm tới mình, biết trong lòng so với ai khác đều khó chịu hơn, đều biết.


      Nhưng cùng chậm rãi cùng nhau tốt lên, đó là những lời từng qua.


      Hoảng hốt, trong đầu bỗng nhiên lên ít hình ảnh, ôm , với , cho dù có là địa ngục, em cũng cùng xuống…


      Cả người đầy máu, khóc, cho , hốc mắt hai người đỏ bừng, mệt mỏi, cần .


      ít đoạn ngắn như thủy triều mạnh mẽ xâm chiếm đầu , choáng váng, như thể nhớ ra điều gì đó.


      Sân trường, theo đuổi phía sau lưng từ bỏ, bị cự tuyệt cũng hoàn toàn nhụt chí, ngược lại càng thêm ân cần.


      Sau đó hai người rốt cuộc ở bên nhau, mỗi ngày hận thể thời thời khắc khắc ở bên nhau, lần lược hiên lên trong đầu .


      Cuối cùng, đoạn ngắn dừng ở hình ảnh bị Kỷ gia mang , tuy cãi nhau với , ngoài mặt cần , nhưng đó đều là lời lúc tức giận mà, , sao có thể , còn muốn chăm sóc .


      Nhưng mẹ Kỷ luôn cao ngạo khóc lóc cầu , để về trước, chờ cả hai bên bình tĩnh gặp lại, nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc đáp ứng về về Kỷ gia.


      Về đến nhà, Kỷ gia căn bản định cho quay về, làm tốt thủ tục, lại lừa đem sang Mỹ, kiếm người quan sát .


      thể về nước, cũng có biện pháp liên lạc với , mỗi ngày đều buồn bực vui, cuối cùng bị kiểm tra trong người có bệnh trầm cảm , , còn cách nào khác, những người đó tiến hành thôi miên .


      Rốt cuộc là người quên , bao giờ nhớ .


      Nhớ mọi người và chuyện, chỉ duy nhất, nhớ về .


      Kỷ Niệm Sơ giơ tay ôm đầu, mặt toát ra biểu tình thống khổ, đầu đau như sắp nổ tung, để điện thoại đặt ở bên, cúi đầu vùi vào trong chăn, vô lực khóc lên.


      nghĩ, ngay lúc này, cư nhiên nghĩ tới.


      Nhưng rồi, tìm thấy .


      Kỷ Niệm Sơ càng khóc càng dữ, làm sao bây giờ, có cách nào, Thành Thành, rốt cuộc đâu…


      -


      Bùi Lương Thành mình đường, lâu, cũng biết mình đâu, cuối cùng ngồi xuống ghế dài ở công viên.


      run rẩy gẩy đầu thuốc, bệnh này, chung quy mình vẫn thể khống chế mình.


      vẫn luôn cho rằng, mặc kệ điên như thế nào, chỉ cần tổn thương , đều sao cả, nhưng đến cuối cùng, vẫn tính sai.


      Điện thoại vẫn luôn rung, móc điện thoại ra nhìn tin nhắn WeChat, đọc từng cái , chữ lại chữ, mỗi lần đọc trong lòng liền run chút.


      có tư cách gì có được ? Là xứng.


      thực xin lỗi , để mình ở vực sâu tốt rồi, vì sao lại muốn kéo theo … Là sai.


      Bùi Lương Thành che khuôn mặt mình lại, thân thể run nhè , nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống.


      biết sai rồi, buông tha , chuyện đó, liền để mình nhận được .


      Đừng tổn thương nữa.


      -


      Kỷ Niệm Sơ nằm ở trong phòng bệnh cả ngày, trong lúc này người tới xem ít, bất quá bởi vì có bao nhiêu người biết, cơ bản đều là người trong đoàn phim.


      Tới chạng vạng, sắc trời bên ngoài tối đen, Vu Nhiễm lúc này cũng từ đoàn phim tới đây, ngay cả sếp lớn Cảnh Phí lâu gặp cũng tới, nhất thời mọi người đều có mặt trong phòng bệnh của .


      Kỷ Niệm Sơ mặt biểu tình nhìn bọn họ, chỉ chỉ giọng mình, sau đó xua xua tay, ý bảo thể chuyện.


      Cầm điện thoại đánh vài chữ sơ chuyện gì xảy ra, để bọn họ hiểu lúc trước xảy ra chuyện gì mới bị mất tiếng.


      Chỉ sơ rằng bệnh của Bùi Lương Thành có vấn đề, nên hôm qua mới xảy ra chuyện.


      Vu Nhiễm cần phải , đến nỗi sếp lớn, cũng coi như là người mà tín nhiệm, cho nên cũng hoàn toàn lo lắng.


      Hai người nghe xong, tâm tư có chút trầm trọng, hốc mắt Vu Nhiễm nhanh chóng đỏ vòng, cảm xúc thấp tới cực điểm, “Chuyện gì thế này, tớ vừa nghe tin tức của cậu liền xin đạo diễn nghĩ, từ xa chạy tới, mấy người ở đoàn làm phim của cậu có phải biết hết rồi ?”


      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, lại nhắn thêm mấy chữ điện thoại đưa cho .


      [ ừ, vừa vặn bị các ấy nhìn thấy, bất quá tớ giải thích rồi, vết thương cổ là do tớ cẩn thận bị tai nghe quấn lấy, giọng là bởi vì buổi ra ngoài hát karaoke, hơn nữa buổi tối cãi nhau, cho nên liền biến thành như vậy. ]


      Cảnh Phí đột nhiên ở bên đầu đuôi hỏi câu, “Bọn họ tin sao?”


      Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, ở màn hình điện thoại đánh thêm mấy chữ.


      [ biết bọn họ có tin hay , bất quá bọn họ tin hay tôi cũng để tâm. ]


      Cảnh Phí thấp giọng thở dài hơi, nhìn lướt qua bộ dáng bây giờ của Kỷ Niệm Sơ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy chua xót, sao có thể tin?


      Lời dối vụng về như vậy, chỉ có quỷ tin.


      Mọi người đều là nghệ sĩ trà trộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy, lại ngốc, vết thương cổ nhìn sao cũng giống bị tai nghe cuốn, đến nỗi giọng , hát hay cãi nhau làm sao dẫn tới mất giọng.


      Khẳng định bọn họ cãi nhau cho nên mới dẫn tới kết quả như vậy.


      Nhưng ai có thể nghĩ đến Bùi nhị thiếu từng trải qua chuyện như vậy, là thiên chi kiêu tử, sao lại có vấn đề về tâm lý … Tệ hơn là, nguỵ trang được mấy năm nay rồi.


      Bất quá chỉ cần người trong đoàn phim ngốc, đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, việc này mà bị truyền ra ngoài, đối với đoàn phim có lợi ích nào, ngược lại mang đến vô số hậu quạ, Bùi gia muốn dẫm chết bọn họ chỉ cần giây.


      Vu Nhiễm lại hỏi, “Vậy bác sĩ có chừng nào cậu được ?”


      [ ít nhất nửa tháng, nhiều hơn hai tháng. ]


      Cảnh Phí ở bên tiếp lời , hỏi : “Vậy còn cổ?”


      [ cổ tương đối phiền toái, vì sao lại như thế này, tôi cũng lắm, bác sĩ dặn trong khoảng thời gian này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. ]


      Ba người hai mặt nhìn nhau, Vu Nhiễm trầm mặc lát, chọn quả táo trong rổ, chậm rãi rửa, lại cắt thành từng miếng , đưa cho .


      Lại đột nhiên nhớ tới, Kỷ Niệm Sơ thể ăn, đành phải bỏ miếng táo vào miệng mình.


      Kỷ Niệm Sơ nhìn bộ dáng suy tư của Cảnh Phí, nhàn nhạt cười cười, nhắn WeChat cho .


      【 ngủ ngon: Sếp lớn, dì Cảnh về rồi sao, mấy ngày này có ổn ? 】


      Cảnh Phí cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn xong, giật giật khóe miệng, trong mắt lên tia bất đắc dĩ, ràng là mặt đối mặt, nhưng bây giờ còn muốn nhờ vào Wechat mà chuyện phiếm, cũng chỉ có thể là tiểu tinh Kỷ Niệm Sơ.


      “Tôi sao, cũng đừng lo lắng cho tôi.” thèm để ý xua xua tay, vẻ mặt vân đạm phong khinh.


      Kỳ từ khi Vu Nhiễm vào cửa liền rất muốn hỏi , sao thấy luật sư Bùi đâu, bây giờ là thời khắc mấu chốt, lại đâu.


      Nhưng dám hỏi, ngay cả miệng cũng dám .


      Mắt thấy nhẫn tay Kỷ Niệm Sơ, trong lòng đột nhiên chấn động, cuối cùng vẫn do dự mở miệng, “Nhẫn này…”
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 69:

      Editor: VịtK

      Kỷ Niệm Sơ chậm rãi cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, mới đánh vài chữ lên điện thoại.

      [ vốn dĩ chuẩn bị cầu hôn tớ. ]

      đánh ra mấy chữ này, đưa cho hai người xem.

      Cũng biết là chọc tới chỗ nào của Vu Nhiễm điểm, cậu ấy lập tức ném quả táo trong tay, che miệng khóc lên, càng khóc càng lợi hại, đến cuối cùng khóc hổn hển, lớp trang điểm đều nhem nhuốc.


      Kỷ Niệm Sơ lần đầu tiên gặp bộ dáng này của , ngơ ngác ngồi giường bệnh, gì, phải muốn khóc, là vì ban ngày khóc quá nhiều, bây giờ còn khóc được nữa.

      Cảnh Phí thấy Vu Nhiễm khóc thành tiếng, sắc mặt có chút buồn bã, từ bên rút khăn giấy đưa cho , thấp giọng an ủi, “Đừng khóc, có việc gì.”

      “Tại sao lại như vậy, hai người tốt, vì sao phải như vậy…” Vu Nhiễm vừa khóc vừa câu hoàn chỉnh đều nên lời, thân mình phát run, “Niệm Sơ, cậu cần quá lo lắng, cậu như vậy, chắc chắn trở về.”


      Cảnh Phí cũng thấp giọng thở dài, gì.


      Nhân sinh của dài cũng ngắn sắp xỉ ba mươi tuổi, đây là lần đầu cảm khái như vậy, tại sao có được cuộc sống tốt lại khó như vậy?


      Hồi còn bị bắt phải đóng giả thành con trai, có cảm thấy có gì khó, từ sống trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt này, điểm tự do, cũng thấy có gì khó, từ lúc tốt nghiệp đại học bị bắt điều hành công ty giải trí Hoàn Vũ, luôn kiên trì đến tận bây giờ, cũng thấy khó.


      Nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện của Kỷ Niệm Sơ và Bùi nhị thiếu, làm cảm thấy, nhân sinh khó.


      há miệng thở dốc, muốn mở miệng chuyện hài để khuấy động khí trong bệnh viện chút, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cái gì cũng ra.


      Nhưng ra Vu Nhiễm bên lau nước mắt, chủ động hỏi , “A, sếp lớn, tới chuyện của , đừng tới chuyện vui.”


      “Gần đây cùng Kiều ảnh đế thế nào, theo đuổi được người ta chưa?”


      sửng sốt, trả lời mà hỏi lại, “Sao biết?”


      Hốc mắt Vu Nhiễm còn hồng, nhưng bây giờ cũng cản trở trợn trắng mắt, “Về tâm te của , chẳng lẽ còn ai ngốc tới nổi nhìn ra sao?”


      “Cũng được”


      Cảnh Phí buông tay, “Tôi tỏ tình, nhưng từ chối tôi.”


      Hai người sửng sốt, nghĩ chuyện của phát triển nhanh như vậy, ra tỏ tình, vội vàng truy hỏi, “Vì sao?”


      “Có lý do gì đâu, thích đàn ông, đơn giản vậy thôi.” Cảnh Phí nhắc tới chuyện này có chút sinh khí, khuôn mặt căng chặt lên, “Nhưng mấy người có biết vì sao từ chối tôi ?”


      ra đến bây giờ vẫn nghĩ bởi vì muốn lấy từ Thiên Tin qua Hoàn Vũ, cho nên mới theo đuổi .”


      “Bởi vậy mà chỉ cần tôi vừa Thiên Tin, hoặc là thăm ban ở đoàn phim , đều người đại diện của cùng công ty người tránh như rết.”


      “Người đại diện của thậm chí lén liên lạc với tôi, khẳng định với tôi, cho dù có rời khỏi Thiên Tin nữa, cũng gia nhập Hoàn Vũ đâu.”


      “………”


      “Ha ha ha ha ha ha, chừng bọn họ ngầm truyền tai nhau, sếp lớn Hoàn Vũ bị điên rồi, vì muốn lấy con át chủ bài của bên đối thủ mất còn bên Thiên Tin, cư nhiên tự mình theo đuổi.” Vu Nhiễm cho mặt mũi cười ra tiếng, duỗi tay vỗ vỗ Cảnh Phí bên, chỉ là cái vỗ này lại cẩn thận thiếu chút nữa đụng phải trước ngực .


      Cảnh Phí vội vàng đứng dậy lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn , “ muốn làm gì?”


      Vu Nhiễm cạn lời, giơ tay lên, nghiêm túc : “Yên tâm, tôi còn chưa tới mức độ phải bụng đói ăn quàng.”


      Ánh mắt Kỷ Niệm Sơ phức tạp nhìn Cảnh Phí, kỳ hoàn toàn có thể thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình, chừng Kiều ảnh đế mắt mù, chịu luôn sao?


      -


      Bọn họ rồi, Kỷ Niệm Sơ lại gọi thêm cuộc cho Bùi Lương Thành, lần này đầu bên kia trực tiếp cúp máy, nhắn cho tin, cũng thấy trả lời lại.


      có tin nhắn.


      thấp giọng thở dài hơi, cũng qua thời gian rồi, trong nhà hẳn là biết chuyện, vốn dĩ bọn họ rất bất mãn với Bùi Lương Thành, nếu thấy được bộ dáng bây giờ của mình, chắc càng đồng ý hai người ở bên nhau đâu.


      -


      Bùi Lương Thành mình ở khách sạn bên ngoài ba ngày, sau đó trở về Bùi gia.


      Kể từ sau khi từ Mỹ trở về, đây là lần đầu tiên đặt chân tới đây.


      chậm rãi vào trong viện biệt thự, đánh giá xung quanh nơi này, khoảng 4 -5 năm gì đó ở đây, nơi này hết thảy đều làm cho cảm giác thực xa lạ.


      Trước đó trong viện trồng số hoa, bây giờ cái gì cũng có, thay thế bằng số loại cây khôgn biết tên.


      Trong trí nhớ của khi tầm ba bốn tuổi, khi đó mẹ còn sống, có người bức bà, bà tự sát, Bùi phong tựa hồ khi đó còn rất bà.


      Bà là người phụ nữ ôn nhu, tính tình rất tốt, trong ấn tượng của về bà cũng nhiều lắm, tựa hồ chưa lần tức giận, bà trồng rất nhiều hoa ở trong sân, mỗi lúc buồn chán bà hằng ngày ôm dạy cách nhận biết hoa cỏ, làm cho rất nhiều điểm tâm ngon ngọt, dạy biết chữ, biết ca hát.


      Cũng biết bắt đầu từ khi nào, dần dần, mặt bà còn nụ cười nữa, ôm dạy ca hát nữa, cũng chỉ nhận biết hoa cỏ, càng làm đồ ăn cho , mỗi ngày bà đều ngồi trong phòng mình lâu.


      Đến khi cực kỳ đói, tìm mẹ kiếm đồ ăn, bà cũng để ý tới , biểu tình cả ngày đều là hốt hoảng.


      Sau này, bà đột nhiên ôm lấy mình rất nhiều lời, cụ thể là cái gì, cũng nhớ .


      Ngoại trừ, có đêm bà ôm ngủ, trong lòng rất vui vẻ, lâu rồi, rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ ôm ấp của mẹ, ngửi thấy người bà có hương hoa như có như , ngủ rất an ổn, thậm chí còn mơ thấy giấc mộng đẹp.


      Nhưng hôm sau đó, bà liền tự sát.


      Thời điểm có người phát ra, chết vài tiếng trước đó rồi, nằm trong những cánh hoa hồng, cả người đều là máu.


      Cánh hoa hồng mong manh ướt át đó làm nổi bật gương mặt ôn nhu mỹ lệ dính đầy máu .


      Người của Bùi gia rất lạnh nhạt, bà chỉ là người phụ nữ sống ở trong nông thôn xa xôi bị gả vào đây, trừ vẻ ngoài lớn lên xinh đẹp, có gì cả.


      Nếu phải Bùi Phong hai phải cưới được bà, ngay cả cửa lớn Bùi gia bà vào được, có người cảm thấy thương tiếc, ngay cả đám tang cũng có, giống như bà chưa từng tồn tại đời.


      Sau này, Bùi phong lại cưới thêm người phụ nữ vào cửa, lần này là người môn đăng hộ đối.


      Nhưng mà người phụ nữ kia hình như đặc biệt sợ , nhưng sau lưng lại trộm vứt hết những đồ mà mẹ để lại, rằng đó là đồ xui xẻo, còn ở trước mặt Bùi Phong tố cáo , thoạt nhìn trầm, nhưng sau đó bao lâu, bọn họ liền ly hôn.


      Sau đó, Từ Tịch Uyển tới, bà là người phụ nữ tiêu sái, làm ra vẻ, cũng che giấu thích của mình.


      giống những người phụ nữ khác, chưa bao giờ quấn lấy Bùi Phong, cũng để bụng ở bên ngoài có bao nhiêu hoa thảo, tựa hồ hết thảy đều liên quan tới bà, giống như chỉ là hình thức để ứng phó mà thôi.


      Nhưng điều duy nhất tốt đó chính là bà thể sinh con, thân thể có số bệnh, sau khi người của Bùi gia biết được, đối với bà rất bất mãn, nhưng ngại thế lực của Từ gia quá lớn, còn cách nào khác, chỉ có đè nén.


      Từ Tịch Uyển và Bùi phong có cảm tình nào với nhau, mạnh ai nấy lo, trừ bỏ số trường hợp rất ít phải duy trì thân mật, so với người lạ còn bằng, có lẽ bởi vì như vậy, danh nghĩa quan hệ của hai người cũng duy trì được rất nhiều năm, cho đến hôm nay.


      Trừ việc danh nghĩa Bùi phong có đứa con là , cũng còn có đứa con khác nối dõi.


      biết có phải bởi vì Từ Tịch Uyển có con hay , hay là bởi vì chuyện gì khác, cho tới nay đều đối xử với tệ lắm, cách khác, Từ Tịch Uyển so với Bùi Phong người làm cha như còn tốt hơn mấy lần.


      cùng Bùi Phong, từ lúc còn đến lớn, chưa qua mấy câu, quan hệ cha con gặp mặt càng thêm xấu hổ muốn chết.


      Bùi Lương Thành đứng ở cửa, lâu cũng vào, là người hầu từ bên trong mở cửa ra, nhìn thấy hoảng sợ, “Xin hỏi ngài là ai, có chuyện gì sao?”


      Người hầu lạ mặt, sắc mặt lãnh đạm, “Tôi là Bùi Lương Thành.”


      “Là nhị thiếu gia sao?” Người hầu sửng sốt, kinh ngạc hỏi, đánh giá liếc mắt nhìn Bùi Lương Thành, sau đó chạy như bay vào trong nhà.


      làm ở đâu cũng được 3-4 năm, trước nay chỉ nghe tới lời đồn của nhị thiếu gia, cũng biết hôm nay vì sao, sao đột nhiên trở lại?


      Chỉ chốc lát sau, Từ Tịch Uyển đẩy cửa ra, thấy đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó kéo vào.


      “Sao đột nhiên lại trở về? Ba con có nhà, mẹ hẹn gặp dì Kỷ, chuẩn bị gặp bà ấy.” Từ Tịch Uyển ngồi sô pha, bưng ly trà bàn lên, uống ngụm, lại nhàng bỏ xuống, cử chỉ ưu nhã, thần thái tự nhiên.


      Bùi Lương Thành cúi đầu chuyện, hồi lâu, mới nhàn nhạt , “ cần .”


      “A?” Từ Tịch Uyển sửng sốt, quay đầu ngạc nhiên nhìn .


      Chỉ thấy người sau thần sắc lãnh đạm, giữa mày tràn đầy u tối, bà ý thức được có phải xảy ra chuyện gì hay , ôn nhu hỏi, “Sao vậy?”


      “Tôi phát bệnh, xúc phạm em ấy.” thấp giọng .


      Từ Tịch Uyển nghe vậy động tác muốn lấy túi xách khựng lại, ngoài ý muốn nhướng mày, “Vậy bây giờ con bé thế nào, có nghiêm trọng ?”


      “Tôi biết, nhưng em ấy thể mở miệng chuyện.”


      Bùi Lương Thành lắc đầu, giữa mày tràn đầy thần sắc thống khổ, câu ra dị thường gian nan, “Lúc em ấy chưa tỉnh tôi rồi, tôi thậm chí dám tìm bác sĩ hỏi thăm tình huống của em ấy, là tôi có lỗi với em ấy.”


      “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy sau khi tôi về nước, cố gắng cưỡng ép bản thân tìm em ấy, chuyện gì cũng chưa xảy ra, có phải tốt hơn chút hay .”


      Từ Tịch Uyển vươn tay dừng lại ở giữa trung, rốt cuộc vẫn hạ xuống phủ lấy bàn tay kia, bà sờ bàn tay ấy, thực lạnh, lạnh đến thấu xương, bà nhàn nhạt cười cười, thấp giọng hỏi, “Cho nên bây giờ trong lòng con là áy náy đúng ?”


      “Con cảm thấy con là người tổn thương con bé, là con có lỗi với con bé, nhưng con có nghĩ tới hay , bây giờ con bé cũng cần con.” Bà nhàn nhạt hỏi lại , “Con bé khôi phục ký ức năm đó rồi sao, hoặc là , con bé biết con có vấn đề về tâm lý sao?”


      Bùi Lương Thành gật đầu, thanh hơi khàn, “Em ấy biết, nhưng chuyện năm đó tạm thời chưa nhớ ra được.”


      “Nhưng em ấy biết ít, là tôi cho em ấy biết.”


      Từ Tịch Uyển nghe vậy lại nở nụ cười, vẫy tay người hầu đứng cách cách đó xa, “Pha ly trà cho nhị thiếu gia, đừng dùng trà cũ, dùng trà tôi vừa mua.”


      “Dạ.” Người hầu kia trộm nhìn Bùi Lương Thành, rất nhanh cúi người ra ngoài.


      Từ Tịch Uyển chỉnh lại khăn lụa cổ, xoay người lại, hướng về phía ôn nhu cười, “Nếu con bé biết con có vấn đề về tâm lý, hơn nữa biết chuyện năm đó, lại vẫn như cũ vẫn luôn bồi ở bên cạnh con, vậy con còn lo lắng cái gì?”


      “Lúc trước con mẹ rằng nếu sau khi con về nước mà tìm con bé, có phải bây giờ tốt hơn , có chuyện gì xảy ra, mẹ biết, cũng có cách nào trả lời con.”


      “Nhưng mẹ biết điều là, nếu con về nước tìm con bé, để nó mình tự tiêu tự tại, giống như bốn năm trước, quên sạch mọi thứ về con.”


      “Nhưng nếu con về nước tìm con bé, bất luận ra sao cũng thay đổi được , nếu lựa chọn nó, con kéo nó theo con đường này, sau đó ngươi con cần con bé nữa, làm như vậy, có phải hay là chịu trách nhiệm hay ?”


      “Xảy ra chuyện, là cùng nhau đối mặt, giống như con, mặt trốn tránh, con như vậy chỉ làm hai người càng thêm khốn khổ.”


      Bùi Lương Thành trầm mặc, điện thoại trong túi vẫn luôn rung, cũng định nghe.


      Từ Tịch Uyển lời thấm thía xong, vỗ vai con riêng, “Nghe .”


      “Dù cho đó là bệnh, mẹ và nó cùng chăm sóc con, bồi con chậm rãi tốt lên, bây giờ y học phát triển như vậy, ngày nào đó tốt.”


      “Huống hồ trong lòng con bé nhớ con như vậy, vẫn luôn gọi điện thoại cho con, đủ để chứng minh nó đối với con là lòng, chúng ta đều tin tưởng con, con còn lo cái gì?”


      Lúc này Bùi Lương Thành trầm mặc lâu, trà người hầu pha cũng nguội, bưng lên nhàng nhấp ngụm trà lạnh.


      sợ cái gì?


      sợ chính mình lại xúc phạm , có biện pháp tha thứ cho chính mình.


      Cuối cùng, run tay, móc điện thoại ra nghe máy.


      Điện thoại vừa bắt, đầu bên kia lại thanh, đột nhiên nhớ tới bị mất giọng, trong lòng đau xót, thấp giọng gọi câu, “Niệm Sơ.”


      Đầu bên kia như cũ thanh nào, nhưng lại tựa hồ có thể cảm nhận được cảm xúc của , tiếp theo điện thoại bị gõ hai cái, chứng minh còn ở đó.


      Hai người đều , lẳng lặng cảm nhận hơi thở của nhau.


      Hồi lâu, bên kia lại truyền tiếng bấm điện thoại, hình như là muốn biểu đạt cái gì, sau đó ting ting hai tiếng cúp điện thoại.


      Ngay sau đó, nhắn tin WeChat lại.


      【 ngủ ngon: Thành Thành ở đâu? Rốt cuộc hôm nay cũng bắt máy em, khi nào tới gặp em? 】

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 70:

      Editor: VịtK

      【 ngủ ngon: Bệnh của em hôm nay tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ nếu tiếp tục như vậy em phục hồi sớm thôi, rất nhanh xuất viện. 】


      【 ngủ ngon: Hôm nay em ăn hai chén cháo, kỳ chút cũng tốt, vẫn là đồ ăn làm ngon hơn, nhìn chung mọi thứ cũng tốt, chỉ duy nhất điều là, được nhìn thấy . 】


      【 ngủ ngon: Thành Thành, cần quá lo lắng, chúng ta đều càng ngày càng tốt, phải tin tưởng mối quan hệ của chúng ta. 】


      【 ngủ ngon: Em rất nhớ . 】


      【 ngủ ngon: mau tới tìm em , nếu tới, em chịu được nữa…】


      rốt cuộc cũng nhắn tin lại.


      【-: Được, chờ . 】


      nhắn xong, xoay người nhìn Từ Tịch Uyển, “Tôi muốn gặp em ấy, em cần tôi.”


      Từ Tịch Uyển vỗ vỗ , cười : “Chờ mẹ và dì Kỷ gặp mặt xong, ngày mai bớt chút thời gian gặp con bé, ở bệnh viện Nam Cẩm đúng ?”


      “Ừ.”


      -


      nghiêm túc uống thuốc xong, lại cẩn thận kiểm tra lại thuốc mình mang theo, sắp xếp tất cả xong, có thể tiện tay lấy thuốc ra uống lúc cần, kiểm tra hai lần, lúc này mới ra cửa.


      đường, gọi bác sĩ trước cuộc điện thoại.


      “Giáo sư, hôm nay tôi muốn tìm ngài chút, để thảo luận về bệnh của tôi, ngài có rảnh ?”


      Đầu bên kia điện thoại sửng sốt, có chút ngoài ý muốn cư nhiên Bùi Lương Thành chủ động nhắc tới vấn đề này , sau đó phản ứng lại liền cười , “Được, hôm nay tôi có lịch hẹn, cậu cứ trực tiếp tới văn phòng tìm tôi.”



      “Được.”



      Đây là lần đầu tiên đối diện với bệnh của mình.



      Ít nhất, phải phối hợp trị liệu, biết nguyên nhân bệnh, nên đổi thuốc nhất định phải đổi, nên làm kiểm tra nhất định phải làm, lần này nhất định phải nghiêm túc, bao giờ làm đối diện với bất kì nguy hiểm nào.



      Tới bệnh viện Nam Cẩm, sắc trời dần tối.



      Kỷ Niệm Sơ hơi nhếch khóe miệng, tâm trạng rất vui vẻ, ngay cả y tá mang cháo tới đều uống nhiều hơn chén lớn, nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, cuối cùng dừng ở câu nhắn ‘Chờ ”.

      lại thấp giọng cười cười, lâu như vậy, bất luận qua bao lâu, đều chăm sóc .



      Tựa như hồi niên thiếu vậy.



      Đến nỗi trong nhà, có thể giấu được giấu thời gian, giấu được nữa ngả bài.



      Bùi Lương Thành tới bệnh viện, đứng ở cửa phòng bệnh lâu, vài lần duỗi tay muốn đẩy cửa vào, lại đều ở giữa trung dừng lại.



      Cuối cùng hành lang có hộ sĩ qua, có chút khó hiểu đứng ở phía sau hỏi: “Cậu là người nhà bệnh nhân sao, đứng ở cửa làm cái gì?”



      gật đầu, “Ừ, là tôi.”



      Hộ sĩ gật đầu, bởi vì người đàn ông soái, liền nhìn nhiều thêm hai lần, lại dặn dò hai câu, “ thể thăm bệnh lâu, được ảnh hưởng tới người bệnh nghỉ ngơi.”



      “Ừ, cảm ơn.”



      Bùi Lương Thành đầu cũng quay lại, chỉ lãnh đạm gật đầu trả lời.



      Hộ sĩ rồi, Bùi Lương Thành lại đứng ở cửa trong chốc lát, mới chậm rãi đẩy cửa vào.



      Thời điểm đẩy cửa ra, cúi đầu đọc sách, trong phòng bệnh an tĩnh.



      Kỷ Niệm Sơ ngồi ở đó, ánh đèn trắng đầu chiếu xuống, chiếu mặt ,làm làn da vốn dĩ trắng nõn của chiếu đến trong suốt. (ảo ma canada)

      Băng gạc dày cổ mấy ngày trước hình như được tháo xuống, đổi thành loại khác đặc biệt mỏng, chỉ quấn hai vòng, mặt còn thuốc mỡ trong suốt, thoạt nhìn sắp khỏi hẳn.



      Trong phòng bệnh có ô cửa sổ nhàng mở ra, là chạng vạng, có gió đêm thổi vào , thổi bay lọn tóc của , nhàng chạm khẽ mặt , khiến cả người thoạt nhìn phá lệ ôn nhu.



      Này hết thảy đều yên tĩnh tốt đẹp, có chút sợ phát ra tiếng quấy rầy .



      Kỷ Niệm Sơ như là thấy được cái gì đó, chậm rãi ngẩng đầu, hai người ánh mắt giao nhau ở trung , bốn mắt nhìn nhau.



      Trong mắt đều là vui vẻ, mặt ngăn được ý cười, sau đó bỏ quyển sách tay xuống, hướng vươn đôi tay, bộ dáng muốn ôm lấy.



      lên trước, ngồi xuống kế bên giường bệnh , nhàng ôm lấy , sợ sức lực lớn chút làm bị thương.



      duỗi tay nhàng vuốt ve cổ , cách tầng băng gạc, sờ lên phá lệ thô ráp, đem môi tiến đến bên tai , thấp giọng : “Thực xin lỗi, là tới trễ.”



      Kỷ Niệm Sơ từ trong ngực ngẩng đầu, chỉ chỉ yết hầu, khẩu hình miệng , sợ hiểu, lại móc điện thoại ra bấm chữ.

      [ em nhớ . ]



      Bùi Lương Thành kỳ hiểu khẩu hình miệng của , hướng nhàng gật đầu, “Ừ, biết.”



      lại nhắn cho thêm câu , đưa điện thoại cho .



      nhận lấy, chỉ thấy màn hình vẫn là mấy chữ đó.



      [ em nhớ . ]



      [ em rất nhớ . ]



      Mấy chữ này lặp lặp lại rất nhiều lần, lặp lặp lại đưa cho xem, mũi Bùi Lương Thành đau xót, trong lòng đau đớn như là bị kim đâm đến khó chịu, lần nữa đem ôm vào trong lòng, sờ sờ mái tóc mềm mại , “Niệm Sơ, thực xin lỗi em.”



      Kỷ Niệm Sơ đẩy ra, tựa hồ là tán thành lời của , đôi tay nhanh chóng đánh mấy chữ màn hình điện thoại.



      [ cần xin lỗi em, trời sinh khiến chúng ta nhau, chúng ta là định mệnh của nhau, dù có ở vực sâu nhất cũng là cặp. ]



      [ Em để phải mình, em tới để . ]



      Bùi Lương Thành thể tin tưởng được nhìn , “Em, em muốn tới?”



      Này... Lời bốn năm trước của bọn họ, chẳng lẽ…… đều nhớ ra rồi sao?



      Hốc mắt Kỷ Niệm Sơ hơi hồng hồng, nhìn gật đầu, ở điện thoại đánh tiếp.



      [ Thành Thành, em luôn tới, em từng tin tưởng , bị người trong nhà lừa, lúc đó em là người ra , em thực xin lỗi . ]



      [ em luôn tới, thực xin lỗi, để mình lâu như vậy . ]



      [ Thành Thành, làm sai chuyện gì cả, trở nên tốt lắm rồi, em chăm sóc để càng tốt hơn nữa, chúng ta tìm cách khắc phục những chuyện này, đừng lo lắng. ]



      Bùi Lương Thành chuẩn xác bắt được từng chữ bên trong đó, cảm xúc có chút kích động hỏi, “Là bọn họ lừa em, em mới theo chân bọn họ trở về Kỷ gia?”



      cách khác, có ý định rời khỏi , là bị bọn họ lừa, bị bọn họ lừa suốt bốn năm.



      bởi vậy bị tra tấn bốn năm, nhiều ngày đêm, quên chính mình à như thế nào chịu đựng được.



      Mỗi đêm đều đắm chìm trong cảnh tượng cần , lặp lặp lại trong đầu , hận thể đem cắn nuốt, mỗi lần phát bệnh, đều vứt được.



      Nhưng bây giờ cư nhiên tới cho biết, tất cả đều là giả, bọn họ đều chịu khổ, đều chịu tra tấn…



      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, nhanh chóng đánh tiếp màn hình điện thoại.



      [ Dạ, khi đó, tuy mỗi ngày chúng ta đều cãi nhau, em cần , nhưng đều là lời trong lúc tức giận, em nghĩ tới việc phải rời , là mẹ em tới , bà khóc lóc cầu xin em quay về nhà trước, để cả hai chúng ta có thời gian bình tĩnh rồi gặp lại sau. ]



      [ từ trước tới giờ em chưa từng thấy qua bộ dáng đó của bà, còn cách nào khác, em trở về nhà, bọn họ liền nhanh chóng đưa em ra nước ngoài. ]



      [ sau đó, cũng biết, họ kiểm tra tâm lý của em đủ tiêu chuẩn, bị chẩn đoán chính xác bệnh trầm cảm , bọn họ thôi miên em. ]



      [ em mới quên . ]



      [ phải em cần , Thành Thành, em vẫn luôn nghĩ, muốn tới tìm . ]



      biết đây là chuyện mà đè suốt thời gian qua, cũng biết nhất định có cách nào thoát ra, đến để cho biết chân tướng, phải cần , mà trong lòng , vẫn luôn tồn tại.



      Bùi Lương Thành mạnh mẽ áp xuống phẫn nộ cùng bất an trong lòng, tay lại bắt đầu phát run, Kỷ Niệm Sơ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hôn lên đôi mắt của .



      dùng khẩu hình miệng với .



      Khẩu hình đó là—— em .



      Chỉ là cái hôn đơn giản, lại làm lòng đột nhiên yên lặng, suy nghĩ cũng còn hỗn loạn nữa, cảm xúc nhõm, hai người rảnh lo thứ gì khác, gắt gao ôm nhau.



      Thành Thành, em vẫn luôn chăm sóc , bất luận như thế nào.



      Kỷ Niệm Sơ đặt cằm vai , tiếng động .



      -



      Sáng sớm Bùi Lương Thành liền trị liệu, điều trị ở khu vực khác, vốn dĩ Kỷ Niệm Sơ định theo, lại bị bác sĩ bắt ở phòng bệnh dưỡng bệnh cho tốt, đợi tới lúc có thể tháo băng gạc cổ xuống mới được lại.



      ở trong phòng bệnh ăn ngồi rồi, định đọc sách giết thời gian , cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, là người mà nghĩ tới, là Lục Lê lâu thấy.



      dừng chút, giương mắt nhìn , chỉ chỉ cái cổ của mình, lại hướng về phía lắc đầu, tỏ vẻ chính mình thể chuyện, ở điện thoại bấm hồi đưa cho xem.



      [ Sao Lục công tử lại tới đây, có việc sao? ]


      Lục Lê tựa hồ cũng kinh ngạc vì sao bị mất giọng, liếc nhìn cái , trong ánh mắt có chút cảm xúc hiểu được, ngồi xuống cái ghế kế bên cạnh , nhướng mày hỏi, “Bị Bùi Lương Thành đánh sao?”



      Kỷ Niệm Sơ đơ người, sau đó lạnh lùng nhìn , lại ở màn hình điện thoại đánh chữ, [rốt cuộc cậu muốn gì? ]



      Đuôi mắt Lục Lê hơi nhướng lên, cười , “ định gì hết, tôi là người đầu tư của bộ phim tiếp theo diễn, nằm viện, xuất phát từ quan tâm, chẳng lẽ được đến xem sao?”



      “Tôi là thương nhân, nếu nữ diễn viên bộ phim gặp chuyện, phải tôi đây gặp rắc rối lớn sao ?”



      [ giọng của tôi rất nhanh hồi phục, chậm trễ lâu, nếu thể quay, cậu cũng yên tâm, tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. ]



      Lục Lê nhún nhún vai, thể trí .



      đương nhiên biết bồi thường, Kỷ gia cũng phải gia đình bình dân gì, tiền này tuy ít, nhưng đối với Kỷ gia, cũng chẳng đáng là bao.



      “Lúc trước tôi rồi, phải dạng người tốt lành gì, bây giờ tin chưa?” nhìn chằm chằm , ánh mắt hẹp dài.



      đợi Kỷ Niệm Sơ mở miệng, bỗng nhiên cúi xuống để sát mặt mình vào mặt , giọng điệu dụ hoặc, “Dù sao Kỷ gia cũng đồng ý hai người ở bên nhau, nếu , cùng tôi thử xem? Hai nhà chúng ta trùng hợp cũng là môn đăng hộ đối, chừng còn có thể mang đến kết quả tưởng .”



      Kỷ Niệm Sơ bị thương ở , phải tay, vẫn có sức lực, trực tiếp đẩy ra.


      cần điện thoại, ngại phiền toái, trực tiếp lấy ra cái bản cùng cây bút, viết lên .



      Đây là ngày hôm qua sếp lớn chạy mua cho , là phương tiện để giao tiếp



      đưa bảng cho xem, mặt chỉ viết chữ.


      [ . ]



      chữ, rất lớn, cũng rất ngắn gọn.



      Lục Lê thèm để ý cười cười, lần nữa ngồi trở về, “Nếu muốn, vậy thôi.”



      “Cưỡng cầu cũng thú vị, tôi giống Bùi Lương Thành, có thể vì người phụ nữ điên cuồng như vậy.”



      Điên cuồng đến mức, có thể nguyện ý bỏ quyền kế thừa Bùi gia?



      Quả thực muốn mạng của Bùi Lương Thành cũng được, nếu để (Lục Lê) vì phụ nữ mà từ bỏ quyền kế thừa của Lục gia, có khả năng.



      Loại người như bọn họ, kết quả tiền tài vẫn quan trọn, theo đuổi cái loại khoái ý này, cảm giác bất luận cái gì cũng thay thế được, sao có thể cần?

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 71:

      Editor: VịtK


      Kỷ Niệm Sơ lại viết thêm mấy chữ bảng, [ sao cậu biết tôi ở đây? ]


      Lục Lê có chút buồn cười nhìn , “Chuyện gì tôi muốn biết, bộ khó lắm sao?”


      Kỷ Niệm Sơ trả lời , yên tĩnh nhìn , biết muốn làm gì.


      nhớ tới chuyện trước kia sao sao?” đột nhiên mở miệng hỏi.


      Côgật đầu.


      Lúc này hai người đều trầm mặc trong chốc lát, khí dần dần trở nên có chút kỳ quái, ngoài cửa đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào.


      Hai người đồng thời hướng về phía đó, chỉ thấy Vu Nhiễm tới, thấy Lục Lê, trong nháy mắt biểu tình có chút cứng đờ.


      “Cậu là, Lục thiếu của Trung Bạc quốc tế?” để trái cây và đồ ăn vặt xuống buông, nhướng mày hỏi .


      Lục Lê thấy Vu Nhiễm xong, cũng kinh ngạc, bình thản ung dung ngồi, “ sớm nghe quan hệ của hai người rất tốt, nghĩ tới, hôm nay lại được chứng kiến điều đó.”


      nghe danh của Lục công tử lâu, là trăm nghe bằng thấy.” Vu Nhiễm ngồi ở kế bên Kỷ Niệm Sơ, trực tiếp ngồi sô pha cạnh cửa sổ, cách rất xa hỏi Kỷ Niệm Sơ, “Niệm Sơ, sao rồi, hôm nay có đỡ hơn chút nào ?”


      Lục Lê thấy ở Vu Nhiễm ngồi xa như vậy, toàn thân đều lên chữ từ chối, có chút dở khóc dở cười, “Tôi lại phải hồng thủy mãnh thú, cách tôi xa như vậy làm gì? Tôi cũng làm gì .”


      Vu Nhiễm xua tay, nghiêm trang nhìn , “Tuy biết có gì, nhưng là chúng ta tốt nhất vẫn nên duy trì khoảng cách, như vậy đối mọi người đều tốt.”


      Kỷ Niệm Sơ hướng về phía Vu Nhiễm giơ điện thoại lên, nhắn tin WeChat cho .


      【 ngủ ngon: Hôm nay tớ tốt hơn nhiều lắm, bất quá giọng còn có chút đau. 】


      【 ngủ ngon: Lục Lê ở đây phiền quá, lát nữa Thành Thành kết thúc trị liệu quay về, tớ sợ hai người gặp mặt nhau đánh nhau mất. 】


      Vu Nhiễm cười cười, nhắn lại.


      【 nhiễm: Như thế nào? Sợ luật sư Bùi nhà cậu đánh lại hả? / móc mũi 】


      【 ngủ ngon: phải, chỉ là sợ lại giống lần trước trực tiếp đánh phải nhập viện, sức đánh của Thành Thành nhà tớ mạnh . / mỉm cười 】


      【 nhiễm: Dừng dừng dừng, tớ biết rồi, luật sư Bùi nhà cậu là đệ nhất thiên hạ. 】


      Vu Nhiễm bỏ điện thoại xuống, liếc mắt Lục Lê, “Lục công tử còn có việc gì sao, có việc gì về , tôi có chuyện muốn với Niệm Sơ.”


      “Các người muốn chuyện gì, tôi thể nghe được sao?” Lục Lê mở to đôi mắt đào hoa, nhướng mày cười .


      Vu Nhiễm chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, “Đương nhiên thể, chẳng lẽ chuyện bí mật của nữ sinh, cậu cũng muốn nghe?”


      vừa vừa kéo Lục Lê đứng dậy, sau đó đẩy về hướng cửa, “ thôi thôi, chúng ta có chuyện muốn .”


      Hai người xô xô đẩy đẩy, còn chưa tới cửa, cửa lại đột nhiên từ bên ngoài đẩy ra.


      Hoắc Chính Phàm chậm rãi đến, mặc cái áo blouse trắng, trong tay lấy ký lục bản, liếc mắt cái liền nhìn thấy Vu Nhiễm và Lục Lê, đôi mắt dừng lại ở tay hai người, sắc mặt rất tốt.


      Vu Nhiễm buông tay Lục Lê ra, sau đó lùi lại hai bước, Lục Lê tựa hồ cũng nhận ra bầu khí kỳ lạ của hai người, mạc danh cười cười, hướng về phía Hoắc Chính Phàm bất đắc dĩ buông tay, ra ngoài.


      Vu Nhiễm cũng theo phía sau Lục Lê, ở lại.


      Đương nhiên, phải tìm Lục Lê có việc, mà là muốn thấy Hoắc Chính Phàm.


      Trong khoảng thời gian này, giống như hồn tan, hiểu vì sao, lúc trước người muốn tìm thấy, bây giờ kỳ lạ cách khoảng thời gian lại xuất lần.


      ràng muốn dứt ra, ràng rời khỏi , lại lần lại lần tới tìm , lần lại lần làm phiền .


      Dựa vào cái gì?


      Vu Nhiễm cúi đầu cùng Lục Lê ra bệnh viện, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn , Lục Lê đột nhiên dừng lại bước chân, cũng thấy, trực tiếp đụng phải lưng .


      “Mẹ nó, đau quá.”


      Lục Lê quay đầu lại nhìn , đánh giá phen, nghiền ngẫm cười, “ theo tôi như vậy, là có ý với tôi sao?”


      lấy lại tinh thần, có chút cạn lời, “…… Bị ảo tưởng hả?”


      xong, cũng để ý vẻ mặt của Lục Lê, xoay người liền về phía bãi đỗ xe.


      Vu Nhiễm trở về nhà mình, mấy ngày nay có rất ít thông báo, cũng coi như nhàn hạ.


      Bên ngoài sắc trời tối đen, có chút nhàm chán, lại có chuyện gì, muốn uống rượu, ngồi ở cửa sổ sát đất, kéo toàn bộ bức màn ra, nhìn xuống dòng xe chạy như nước hoà cùng cảnh đêm, hồi lâu, mới sâu kín thở dài hơi.


      Lại vào phòng lấy bình rượu vang đỏ ra, tắt toàn bộ đèn trong nhà , chỉ mở cái đèn bàn bên cạnh .


      tự đổ cho mình ly rượu, mở đoạn nhạc, là ca khúc trữ tình, du dương.


      Nhưng nghe rồi lại nghe, bỗng dưng có chút muốn khóc.


      Lăn lộn lâu như vậy rồi, trơ mắt nhìn Niệm Sơ người cho mình, mà lại mơ mơ màng màng, chỉ có mình mình.


      lớn như vậy, cũng qua lần đương, lần kia, là khắc cốt minh tâm.


      Nếu, lúc trước cái liếc mắt kia, làm điện ảnh tuyên truyền, như vậy có phải gặp được hay , cũng xảy ra kết quả như vậy.


      Sau khi tách ra, thường xuyên nhìn kỹ lại mối quan hệ này, nhưng đến cuối cùng lại xảy ra kết quả mà chưa từng nghĩ tới.


      Bất tri bất giác, chai rượu vang đỏ bàn sắp uống xong rồi, suy nghĩ của cũng bừng tỉnh.


      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, sửng sốt, đứng lên, nhìn màn hình theo dõi kế bên cửa, thân ảnh người nọ có chút quen thuộc, đứng trước cửa, thấy mở cửa, liền ấn chuông cửa liên tục.


      Hoắc Chính Phàm?


      Mẹ nó, bệnh viện dây dưa còn chưa đủ, bây giờ nửa đêm còn chạy tới nhà , rốt cuộc muốn gì, muốn đối mặt với hả?


      Muốn chơi khổ nhục kế với ?


      tin đột nhiên thấy mình tốt, cho nên mới tới tìm hết lần này lại lần khác.


      Vu Nhiễm cười lạnh tiếng, lại xoay người trở về, có nửa điểm có ý định mở cửa cho .


      Lúc này điện thoại rung lên, điện thoại tới, có chút men say, cơ hồ là thấy tên liền bắt máy.


      Đầu bên kia truyền đến thanh lạnh lùng, “Mở cửa.”


      Vu Nhiễm sửng sốt, nhìn tên màn hình, Hoắc Chính Phàm?


      Sao là , phải kéo vào danh sách đen rồi sao?


      A, bỗng nhiên nhớ tới, hình như lần trước mình đưa điện thoại cho tiểu tinh kia, để gọi điện cho Hoắc Chính Phàm, sau khi kéo từ danh sách đen ra, lẽ quên bỏ vô lại rồi sao?


      “Có việc gì trong điện thoại , tôi cảm thấy chúng ta cần phải gặp mặt.” cười cười, thanh lạnh nhạt, lại phải giọng điệu đối chọi gay gắt, cũng phải châm chọc mỉa mai, thanh bình đạm lại nhu hòa.


      Hơi thở Hoắc Chính Phàm dồn dập, tiếng hít thở nặng nề, thở hổn hển, “Em mở cửa ra.”


      “Vu Nhiễm, em mở cửa.”


      “Em mở cửa , ở cửa chờ em tới khi nào em mở cửa mới thôi.”


      Vu Nhiễm cũng bực, thanh lạnh lùng, “Vậy ở cửa chờ luôn .”


      xong liền cúp điện thoại, đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi đặt sang bên, ngồi xuống lần nữa uống hết ly rượu vang trong ly, hơi uống xong, lau rượu bên môi tí, lạnh lùng cười.


      Người đàn ông khốn nạn, dám uy hiếp sao, mở cửa.


      thích làm như vậy, vậy để cho ở cửa chờ luôn, dù sao thời tiết này càng ngày càng lạnh, người bệnh phải là .


      lần nữa nằm sô pha, thấp giọng thở dài, cồn ở trong đầu phát huy, mơ màng.


      Vu Nhiễm bị trận gõ cửa đánh thức, rùng mình cái, chậm rãi mở to mắt, cửa sổ sát đất tối hôm qua đóng, ánh sáng chói loá khiến mở mắt được.


      Đột nhiên đứng dậy, bởi vì động tác quá lớn, đứng vững, trời đất quay cuồng, ngã mặt đất.


      Chỉ thoáng, thanh tỉnh vài phần.


      Tối hôm qua ngủ sô pha đêm? Nhìn điện thoại, 7 giờ sáng hơn.


      thanh gõ cửa bên ngoài ngừng, chút so với chút còn lớn hơn, định ra ngoài xem có chuyện gì, ngay sau đó liền truyền tới thanh, “Có người ở ?”


      khoác áo khoác chậm rãi mở cửa.


      Đập vào mắt là bà dì, mở cửa ra ập vào mặt là mùi rượu vang, dì nhíu mày, sau đó lùi về sau hai, vẻ mặt kinh hoảng nhìn , “ , sáng sớm tôi chuẩn bị ra cửa mua đồ, liền thấy có người ở trước nhà té xỉu, bị hù chết, biết sao?”


      Bà vừa vừa chỉ chỉ mặt đất, Vu Nhiễm lúc này mới theo phương hướng kia nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Chính Phàm dựa vào tường bên cạnh cửa nhà , người vẫn là áo blouse trắng bên ngoài mặc với áo khoác trong màu nhạt mà thấy ở bệnh viện hôm qua.


      Bên trong cùng là áo sơ mi hoạ tiết sọc xanh nhạt, cài cúc rất cao, cả người thoạt nhìn vừa suy sút vừa cấm dục.


      Đôi mắt hơi nhắm, mặt ửng hồng, trong khí tản ra mùi rượu dày đặc, đôi tay rũ xuống có chút run rẩy, biết là ngủ rồi bị té xỉu, cả người nhìn rất bình thường.


      Trong lòng run lên, chẳng lẽ vẫn luôn chờ mình mở cửa, chưa từng rời ?


      Ngồi ở cửa đêm?


      Bà dì đánh giá hai người vài lần, mày càng nhăn càng chặt, “ xem người trẻ tuổi các , biết nghĩ như thế nào, càng ngày càng dọa người, uống nhiều rượu như vậy làm gì…”


      Bà dì kia thấy gì, lại hỏi, “ quen biết sao? Sao để té xỉu trước cửa nhà , còn mùi rượu người nữa kia.”


      Vu Nhiễm vốn định quen biết, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Chính Phàm, đành lòng phủ nhận, miệng lúc đóng lúc mở, cái gì cũng chưa ra, cuối cùng vẫn gật đầu, “Quen biết.”


      Bà dì kia thái độ hoài nghi hỏi lại, “Vậy các người rốt cuộc có quan hệ gì? Sao lại uống rượu nhiều nhưu vậy, mùi rượu người hăng chết mũi tôi rồi.”


      “Là cãi nhau giữa cặp đôi trẻ?”


      Vu Nhiễm sửng sốt, trầm mặc lâu, ở dưới ánh mắt soi mói của bà dĩ mà chậm rãi gật đầu, khẽ ừ tiếng.


      Bà dì thấp giọng thở dài hơi, lải nhải: “ xem chuyện đương của các , có chuyện gì thể bình tĩnh được sao, sao lúc nào cũng như vậy, còn nhốt bạn trai ngoài cửa, này phải ngược đãi chứ là gì?” (ủa aloo)


      “Khó trách nửa đêm hôm qua tôi còn nghe thấy tiếng đập cửa, còn tưởng rằng mình lớn tuổi sinh ra ảo giác, ra là có .”


      Bà vừa , vừa vỗ bả vai của Vu Nhiễm, lời thấm thía : “Tôi nè, đều là người từng trải, về sau có chuyện gì bàn luận với nhau cho tốt, nên hở tí là cáu kỉnh, vợ chồng cãi nhau phải đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà hay sao?”


      Bà dì xong, lại đến trước mặt Hoắc Chính Phàm ngồi xổm xuống, “, , phụ tôi nâng cậu ấy vào.”


      Vu Nhiễm gật đầu, cũng đến trước mặt ngồi xổm xuống, tay vừa mới đụng tới trán , bị độ nóng này làm hoảng sợ, nóng cực độ.


      “Phát sốt…”


      Vu Nhiễm thào , bà dì vỗ đùi, “Vậy phải đưa bệnh viện đó?”


      lắc đầu, giọng : “ cần, tôi gọi bác sĩ gia đình tới đây, như vậy cũng có cách nào bệnh viện.”


      Bà dì bất đắc dĩ gật đầu, hai người cùng nhau nâng Hoắc Chính Phàm vào cửa, đặt ở giường, trước khi , còn quên lại hướng về phía Vu Nhiễm giảng đạo lý, “ nè, về sau cần phải cãi nhau với bạn trai đâu.”


      Vu Nhiễm ngơ ngác gật đầu, giọng được.


      xoay người lại, nhìn thấy Hoắc Chính Phàm nằm giường, tiến lên duỗi tay sờ trán , cả người nóng rang, mặt đỏ bừng, người tản ra mùi khói thuốc hoà cùng mùi rượu khó ngửi.


      Cũng biết uống bao nhiêu rượu, cau mày, nhìn mặc bộ quần áo cũ, cả người đều là mùi vị khó ngửi, thể chịu nổi.
      Red Ruby, Tiểu Ly 1111mattroiden2810 thích bài này.

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 72:

      Editor: VịtK

      Nhưng người bị sốt lại thể tắm rửa.


      Vu Nhiễm vào phòng vệ giặt cái khăn ướt, đặt khăn trán , từ trong hộp thuốc lấy ra viên thuốc hạ sốt, đẩy đẩy , “Dậy dậy, uống thuốc trước .”


      có đáp lại, cúi người, muốn cởi áo khoác ra, để ngủ thoải mái chút, bàn tay vừa đụng tới bả vai, lại đột nhiên bị kiềm trụ.


      sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Chính Phàm liền thuận thế ôm chặt lấy , thấp giọng , “Vu Nhiễm…”


      nhớ em…”


      Vu Nhiễm giãy tay ra ngồi dậy, cúi người lạnh lùng nhìn , “Tỉnh rồi? Còn phát điên cái gì nữa, uống thuốc nhanh .”


      “Tôi gọi bác sĩ tại gia đến khám bệnh cho rồi, cũng đừng lộn xộn nữa, ở đây ngủ giấc , tôi còn có việc, ra ngoài trước.”


      Hoắc Chính Phàm ôm càng chặt, như thế nào cũng chịu buông tay, “Đừng .”


      cho em ……”


      “Sao em lại nhẫn tâm như vậy, lúc trước là em trêu chọc , bây giờ lại cần là cần, như người bị em tuỳ tiện vứt bỏ.”


      thoáng dùng sức, ôm lấy xoay vòng, hai người liền đổi vị trí, đè lên người , cúi đầu nhìn , đôi mắt mở to, đánh giá cônửa ngày, lại vùi đầu vào cổ, lẩm bẩm : “Chúng ta đừng cãi nhau nữa…”


      Vu Nhiễm đẩy đẩy , muốn xốc người lên, lại phát bất động, ràng là say, bị bệnh, nhưng sức lực lại hề .


      Cười lạnh tiếng, thanh hướng về phía trước lên cao vài phần, “Cãi nhau? cảm thấy chúng ta là cãi nhau?”


      Hoắc Chính Phàm nhàng cười cười, ở cổ cọ cọ, thấp giọng : “ phải em vừa chúng ta cãi nhau sao, còn đáp ứng sau này như vậy nữa…Em thể chuyện giữ lời.”


      Đôi mắt mở to, đánh giá căn phòng này, phát cũng có dấu vết có người khác ở, thần sắc lúc này mới từ từ thả lỏng.


      Vu Nhiễm trừng mắt, hít hơi, khiếp sợ nhìn , “ vẫn luôn tỉnh?”


      nghe được cuộc chuyện của mình và bà dì kia?


      Hoắc Chính Phàm nhàng cười tiếng, chuyện.


      dùng sức đẩy đè người mình ra, chỉ cảm thấy mùi hương người càng thêm khó ngửi, càng tức giận, “ ràng tỉnh như vậy, còn giả bộ cái gì?”


      Sau đó lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, “Nếu có việc gì, vậy về nhà , tôi còn có việc.”


      Hoắc Chính Phàm cũng buông tha , gắt gao ôm lấy, nặng nề : “ cần.”


      biết em ở cùng với tên nam sinh kia, em nhất định…” Nhất định còn thích đúng .


      Nửa câu sau bị nuốt xuống, ra, dám, sợ vừa ra, bị tức giận phủ nhận, muốn nghe như vậy.


      có bao nhiêu quyết tuyệt, biết, lĩnh giáo rồi, được rồi bao giờ quay đầu lại, mặc kệ thế nào, ngay cả cái liếc mắt cũng có.


      Vu Nhiễm cạn lời đỡ trán, trước đây phát ra, người này còn có mặt chơi xấu như vậy?


      “Bất luận là với ai, đều liên quan tới nah, hơn nữa, sao lúc trước tôi phát ra có bộ mặt này?”


      thấp giọng cười, biết lời say, hay là lời trong lòng, “Chuyện em biết nhiều lắm, cho nên, có muốn tìm hiểu lần nữa ?”


      Vu Nhiễm mạnh mẽ đẩy ra , ngồi dậy, đưa thuốc cho , trả lời , “Uống thuốc.”


      siết tay gắt gao, cũng nhận lấy thuốc đưa, chỉ chỉ miệng mình, đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm, chớp chớp mắt, “ uống thuốc, vậy em đừng tức giận nữa.”


      “Còn điều kiện? Thích uống uống.” thấy nhận, liền đặt hộp thuốc đầu giường, lại rót cho ly nước, xoay người rời , lại bị giữ chặt, áo khoác bị tuột xuống, nửa bả vai lộ ra.


      “……”


      Hoắc Chính Phàm ngẩn ra, ngay sau đó buông tay ra, Vu Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn cái, cúi người nhặt đồ rồi qua phòng kế bên.


      Vu Nhiễm thay đồ xong, lại trang điểm , đội mũ khẩu trang xong rồi ra khỏi phòng, liền thấy Hoắc Chính Phàm đứng ở trước cửa, mặt bớt nét ửng hồng, người còn ăn mặc áo khoác nhạt màu cùng áo sơ mi cũ hôm qua.


      “Em đâu?”


      duỗi tay muốn đẩy ra, “ liên quan tới .”


      Hoắc Chính Phàm cũng cho, “Có liên quan, cũng phải .”


      Vu Nhiễm lần nữa khiếp sợ nhìn , nếu phải quá quen thuộc với người trước mắt này, cảm thấy đây phải là , chỉ là người giống mà thôi?


      thở dài hơi, “ ở nhà đợi , nghỉ ngơi cho tốt, đừng lộn xộn nữa, hơn nữa bây giờ còn phát sốt, có quần áo để thay, lẽ định mặc bộ này ra ngoài sao?”


      Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm , hồi lâu, mới nghiêng người tránh ra, giọng điệu thấp xuống, “Vậy em .”


      “Về sớm chút, ở nhà chờ em.”


      Vu Nhiễm chuyện, trực tiếp tránh ra ngoài.


      Trong đầu còn quanh quẩn lời cuối cùng của , nghe sao cũng thấy kỳ kỳ, ở nhà, chờ ?


      Bọn họ phải chia tay rồi sao, sao biến thành như vậy…


      Hoắc Chính Phàm ngồi mình sô pha, đánh giá bố cục của căn nhà này, ra rất giống căn nhà bọn họ ở trước đó, phong cách cũng đơn giản .


      nhớ Vu Nhiễm rất thích nấu ăn, chậm rãi vào phòng bếp, nhìn sinh hoạt của chút, tiến vào phòng bếp liền ngây ngẩn cả người, đập vào mắt, khác xa với tưởng của , đồ làm bếp nhìn qua đều còn mới, hình như chưa từng bị dùng qua.


      Bây giờ còn thích nấu ăn nữa sao?


      ngơ ngác đứng nửa ngày, sau đó ra ngoài.


      Ngồi xuống ghế sô pha lần nữa, nhìn bình rượu vang đỏ cách đó xa ở cửa sổ sát đất, trong ly thuỷ tinh chân dài còn dư lại chút chất lỏng rượu đỏ.


      Hoắc Chính Phàm cười cười, vẫn như trước vẫn thích uống rượu vang đỏ, nhớ lúc bọn họ còn ở chung với nhau, rất thích uống rượu vang đỏ, ở trong phòng sách làm việc, trộm uống rượu, có lẽ là sợ tức giận.


      cho rằng mình biết, lại nghĩ tới sớm biết.


      Khi đó rất dính mình, tìm mọi cách quấn lấy mình, có khoảng thời gian tìm các loại lý do, tới bệnh viện trộm nhìn .


      Sau đó rồi, mỗi ngày đều mình, trong nhà chút hơi thở có người sống đều có, sống ngày bằng năm, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.


      Lúc trước còn ở cảm giác gì, chỉ cảm thấy phiền, nghĩ chừng nào mới kết thúc.


      Nhưng sau này khi rời , trong đầu mỗi ngày đều là , bình thường chuyện chuyên tâm nhất chính là công việc và học thuật, bây giờ có nghiêm túc làm cũng được.


      Ngay cả ban đêm cũng thể thoát khỏi, luôn tới, trốn cũng được, mà tránh cũng xong.


      cảm thấy chính mình sắp điên rồi, sau này, mỗi ngày đều trộm ở dưới lầu lâu, lại dám để thấy, bởi vì có thể liếc mắt nhìn thêm mấy cái.


      sợ àng khi thấy, sau đó tư cách có thể nhìn lén ở dưới lầu, cũng còn có.


      Cho đến hôm qua, ở bệnh viện nhìn thấy cùng người đàn ông khác có hành động thân mật, càng thêm tức giận. Vì sao làm như có chuyện gì mà có thể vui vẻ như vậy, vì sao mình ở đây sống chết biết, đau khổ dày vò?


      mình uống rượu, uống rất nhiều, rất nhiều, muốn đâu khác, chỉ muốn gặp .


      cảm thấy mình bị trúng độc, thậm chí hoài nghi có phải trước khi bỏ thuốc mình, bởi vì trước đó mình đối xử với tốt, cho nên ghi hận mình, cũng cho sống tốt?


      Sau này tách nhau ở riêng rồi, vẫn luôn suy nghĩ, có phải trước đây cũng như mình bây giờ, mỗi ngày đều là dày vò, mỗi phút mỗi giây chờ ?


      rốt cuộc cũng biết được cảm nhận của , tới lúc biết được, , lại cần nữa.


      rũ mi mắt, tâm tư nặng nề, vào phòng muốn ngủ giấc, lại cúi đầu liền ngay góc đầu có túi giấy, ngẩn người, hìn như chút quen.


      Khom lưng nhặt túi giấy lên, ra là quà sinh nhật lúc trước chuẩn bị tặng , là chiếc nhẫn bị ném vào thùng rác, cái hộp này nhận ra được, là tự chọn, cho nên có ấn tượng rất sâu.


      nghĩ tới, cư nhiên xuất ở đây.


      muốn, xem ra bây giờ, chắc chắn là sau khi mình rời quay lại nhặt.


      lấy hộp nhẫn ra, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, nở nụ cười nhợt nhạt.


      Mới vừa nhắn tin bệnh viện xin nghỉ, ngay sau đó ngoài cửa liền truyền tới tiếng gõ cửa, đứng dậy mở cửa, là bác sĩ gia đình.


      Bệnh viện Nam cẩm


      Bùi Lương Thành ở phòng khác làm tâm lý trị liệu, bây giờ đặc biệt nghe lời, mỗi ngày đều tới làm trị liệu, bác sĩ chính là cái đó, mỗi ngày đúng giờ đúng địa điểm, chuyện gì mà có liên quan tới bệnh tình, nhất định xem nữa.


      Thấy nỗ lực của , Kỷ Niệm Sơ rất vui mừng, cao hứng cũng đồng thời có chút lo lắng, tuy rằng biết vì sao đến bây giờ Kỷ gia chưa tìm mình, nhưng điều càng thêm lo lắng chính là Kỷ gia biết chuyện càng thêm phản đối chuyện bọn họ.


      Tuy rằng sợ đối đầu với người trong nhà, nhưng vẫn hy vọng được người trong nhà chúc phúc.


      Trong lòng lung tung rối loạn nghĩ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, ngẩng đầu, thấy Từ Tịch Uyển đứng trước mặt mình.


      Người phụ nữ mỹ thả ưu nhã, thân mặt bộ sườn xám làm thân hình mà càng thêm phá lệ uyển chuyển, khuôn mặt mang theo tinh xảo trang dung, năm tháng hằn bà cũng quá nhiều dấu vết, phá lệ chiều chuộng bà.


      Bà hướng về phía Kỷ Niệm Sơ cười cười, “Xin chào, tôi là mẹ kế của Bùi Lương Thành, vậy chắc hẳn con biết chút, đột nhiên tới gặp con, cũng hẹn trước, có chút đường đột.”


      Kỷ Niệm Sơ nhìn mặt Từ Tịch Uyển, xin lỗi cười cười, điện thoại đánh ra câu đưa cho bà xem.


      [ đường đột, kỳ sớm muốn gặp dì, nhưng vẫn chưa có thời gian, hơn nữa bây giờ tình hình được tốt lắm, trước mắt con tạm thời thể chuyện, mong dì thứ lỗi. ]


      Từ Tịch Uyển ngồi xuống bên cạnh , cười lắc đầu, “ sao, dì biết con tạm thời mất giọng.”


      “Bây giờ sao rồi, có đỡ hơn chút nào ?”


      Kỷ Niệm Sơ gật đầu.


      [ khá hơn nhiều, hôm nay dì tìm con có chuyện gì sao? ]


      Trong ấn tượng mơ màng của đây là mẹ kế của Bùi Lương Thành, chỉ khắc sâu, hơn nữa thời gian trôi qua lâu rồi, cũng quên.


      Từ Tịch Uyển hướng về phía cười cười, nụ cười có thâm ý khác, “Hôm qua dì và mẹ con chuyện.”


      Kỷ Niệm Sơ khẩn trương ngồi thẳng thân mình, hô hấp cứng lại, nhanh chóng lấy cái bảng trắng kế bên viết chữ.


      [ Dì và mẹ con gặp mặt rồi sao, vậy bà ấy chắc cũng biết tình hình bây giờ của con rồi sao? ]


      Từ Tịch Uyển thấy khẩn trương như vậy, thấp giọng cười cười, “Biết, dì và bà ấy chuyện rất lâu, bà ấy cũng tỏ thái độ gì với dì.”


      Kỷ Niệm Sơ cũng ngoài ý muốn gật đầu, nếu mẹ chịu thoả hiệp dễ như vậy, vậy mới kỳ quái, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.


      “Nhưng mẹ con đưa ra điều kiện, nếu trong hai năm kiểm tra tâm ly đạt tiêu chuẩn, có cơ hội nào cho hai đứa con nữa.”


      Kỷ NIệm Sơ đơ người, lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, đầu óc trống rỗng.


      Hơn nửa ngày, mới có chút phản ứng lại.


      Đó có nghĩa là, mẹ Kỷ đồng ý cho bọn họ cơ hội? Tay cầm điện thoại của phát run, nhanh chóng đánh chữ điện thoại.


      [ lời này của dì là có ý gì ạ? ]


      [ mẹ của con như vậy? Bà đồng ý cho tụi con cơ hội sao, dì gạt con chứ? ]


      Từ Tịch Uyển nhàn nhạt cười cười, “Dì lừa con làm gì, dì và mẹ con chuyện cũng lâu, cuối cùng đưa ra kết quả tốt nhất.”


      Hốc mắt Kỷ Niệm Sơ đỏ vòng, trong lòng run lên, gật đầu mạnh, cũng được, ít nhất mẹ Kỷ có thể chập nhận, bà cũng hy vọng mình được hạnh phúc.


      Tuy lúc trước bà lừa mình.


      Nhưng thế nào, bà cũng là mẹ của .


      Cũng biết Từ Tịch sao để thuyết phục bà, cư nhiên làm cho mẹ có thể thoả hiệp đến mức này, dễ dàng gì.


      Cửa bị đẩy ra nữa, chỉ thấy Bùi Lương Thành đến, Kỷ Niệm Sơ thấy cười cong cả mắt, đưa tay muốn ôm cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :