1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 54:

      Editor: VịtK


      Sau đó màn hình đen kịt, thanh cũng bị tắt, cư dân mạng nổ tung, làm phòng phát sóng trực trực tiếp hỗn loạn.


      Kỷ Niệm Sơ liếc mắt liền thấy đồng hồ tay người mang trong video, là dòng series của Patek Philippe.


      Đồng hồ này nhìn sao cũng thấy quen quen, có cảm giác nhìn thấy cổ tay người nào đó, hơn nữa còn là gần đây nữa, nhưng trí nhớ của kém quá, sao cũng nhớ được gặp qua ở đâu.


      có gì, chính là hôm nay bị tin tức của Kiều Lang làm cho sợ ngây người.” đóng điện thoại, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sắp đến chỗ ở.


      “Thành Thành, lát nữa về khách sạn nghỉ ngơi , em về thay đồ xong liền tới tìm , hoặc là đón em cũng được, chúng ta cùng về nhà.” cười .


      “Cục cưng, em có nghĩ tới, nếu chúng ta lại bị chụp được nữa phải làm sao bây giờ?” ngừng xe ở bãi đỗ xe, quay đầu tới nhìn hỏi.


      “Nếu chúng ta lại bị chụp được, liền công khai .” Kỷ Niệm Sơ cười cười, đưa môi mình lên, hai người trao đổi nụ hôn.


      Rất ngắn, bình tĩnh mà nhu hòa, nhàng, nhàn nhạt, giống như lông chim, mang theo bất cứ cảm giác áp bách nào, ấm áp lại lưu luyến.


      Bùi Lương Thành rời môi , gật đầu, cười cong đôi mắt, “Được.”


      -


      Đây là kỳ cuối của tổng nghệ, mới vừa về tới căn cứ, còn kịp thay quần áo, Vu Nhiễm liền gọi điện thoại lại đây.


      “Cậu còn nhớ ngày quan trọng sắp tới chưa?” Vu Nhiễm đầu bên kia thần bí hỏi.


      Đương nhiên nhớ , mỗi lần tới sinh nhật cậu ấy đều phải gọi điện thoại trước vài ngày để ‘nhắc nhở’ , sợ quên.


      Hơn nữa mỗi năm ấy đều nhắc , tính mau quên, nếu nhắc có lẽ quên mất rồi.


      Kỷ Niệm Sơ trợn mắt trắng, cố ý : “Quên rồi, ngày mấy?”


      “Mẹ nó quả nhiên, đồ lương tâm, sinh nhật tớ cũng nhớ !” Vu Nhiễm ở đầu bên kia hét lớn, giọng điệu phẫn nộ lên án , “Aaaaaa! Đồ có lương tâm!”


      “… Tớ cố ý đó, sinh nhật cậu sao tớ quên được?” Kỷ Niệm Sơ bất đắc dĩ , đưa điện thoại di động xa ra chút.


      Vu Nhiễm lại bình tĩnh được, thanh càng thêm phát điên, hồ nghi hỏi : “Cố ý cái gì chứ, tớ thấy cậu quên rồi, tưởng như vậy là an ủi được tớ hả?”


      “Đêm nay tớ trở về, ngày mai tớ qua nhà cậu, tớ còn tổng nghệ phải quay, ngoan nha, lát nữa tớ gọi lại.” cho có lệ, nhìn thời gian, chắc bây giờ nhóm nhân viên công tác cũng tới, muộn mất.


      “Đúng rồi, lần trước tớ nhờ cậu tra chuyện lúc xưa của tớ, sao rồi?” Kỷ Niệm Sơ đột nhiên nhớ tới, lời vừa ra, thấp giọng hỏi .


      Nhắc tới chuyện này Vu Nhiễm liền cảm thấy có chút thể hiểu được, “ có, chút manh mối đều có, tra được cái gì.”


      “Theo lý mà có gì mà tra được, nhưng mà bất luận tớ tra thế nào, tư liệu đều giống như bây giờ, có gì khác nhau.”


      “Sao tự nhiên cậu lại muốn điều tra cái này?” nghi hoặc hỏi.


      “Vậy thôi, dừng , đừng tra nữa.” Kỷ Niệm Sơ cũng biết bọn họ điều tra được, nhàn nhạt .


      Kỷ gia cùng Bùi gia nếu cố tình muốn giấu , sao có thể dễ dàng để người khác tra ra được? Vu Nhiễm nếu điều tra ra được mới là lạ.


      “Được , bất quá tối hôm qua cậu có ăn dưa ?” Vu Nhiễm đột nhiên lại hứng thú bừng bừng hỏi .


      Kỷ Niệm Sơ chút để ý hỏi, “Là chuyện Kiều Lang ngoại tình hả?”


      “Đúng vậy, cậu có scandal nào cùng nữ minh tinh, bây giờ lòi ra chuyện chính là dưa bự rồi, hù chết người.” Vu Nhiễm ở bên kia chậc chậc hai tiếng, có chút thổn thức, “Bất quá cậu xem người đàn ông kia là ai, mà từ giường Kiều Lang bò xuống?”


      “Đầu cũng cứng .”


      Kỷ Niệm Sơ vừa muốn chuyện, Vu Nhiễm liền lại đánh gãy , lải nhải : “Trong khoảng thời gian này cậu có liên lạc với sếp , tớ vừa mới đóng máy xong, trở về Kinh Thị vài ngày, có số việc muốn tìm , nhưng tìm được?”


      Sếp lớn?


      Kỷ Niệm Sơ chỉ cảm thấy đầu đau, hình ảnh nào đó ở trong đầu chợt lóe qua, như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi , “ phải bây giờ sếp lớn ở Kinh Thị sao?”


      “Tớ biết, dù sao tớ cũng tìm được, gọi điện cũng nghe máy, biết làm gì.” Vu Nhiễm bị đột nhiên hỏi như vậy, có chút phản ứng lại kịp.


      Kỷ Niệm Sơ trầm mặc vài giây, “Hình như tớ biết ở đâu rồi.”


      Vu Nhiễm sửng sốt, “Sao cậu biết, ở đâu?”


      còn chưa xong, Kỷ Niệm Sơ cũng trả lời vấn đề , liền cúp điện thoại.


      Kỷ Niệm Sơ thay xong đồng phục của đội mình, ở trong phòng nghỉ ngồi vài phút, trong lòng là long trời lở đất.


      Sếp ơi là sếp, biết chơi đó, chơi tới giường người khác luôn.


      còn nhớ mình là người phụ nữ sao sao?


      Có phải là giả nam lâu quá rồi, quên mất chính mình ra là con sao?


      Có thích người ta tới mấy cũng phải rụt rè chút chứ gì, bây giờ tốt rồi, toàn giới giải trí đều biết Kiều Lang ngoại tình.


      Cũng may còn biết đội cái khăn trùm đầu, bị lộ mặt, bằng , bà Cảnh có khả năng lập tức bay từ Canada trở về, dưới giận dữ đem đánh chết.


      Hôm nay lúc Kiều Lang tới căn cứ, mọi người đều có chút cảm xúc khác thường, hiển nhiên là chịu ảnh hưởng từ dư luận.


      Nhưng ai cũng chưa dám biểu ra ngoài quá ràng, vẫn như cũ, nên thế nào liền thế đó.


      Hôm nay quay kỳ cuối khí có chút quỷ dị, chính bản thân Kiều Lang cũng rất thất thần, quay tổng nghệ có cảm giác gì, rất nhiều lần đạo diễn và Thịnh Tiến Phi muốn điều tiết khí lên, đến nửa đường thất bại.


      Đạo diễn giống như có rất nhiều lần muốn phát điên, cuối cùng đều cố gắng nhịn xuống.


      Rốt cuộc mấy người cũng quay xong tổng nghệ, Kỷ Niệm Sơ thở dài nhõm hơi, giống như trốn chạy quay người rời , bầu khí quỷ dị này giây cũng ở lại nổi.


      Nhớ tới Bùi Lương Thành còn khách sạn chờ , lúc này tâm tình mới tốt lên, lấy điện thoại ra nhắn cho Bùi Lương Thành.


      【 ngủ ngon: Thành Thành, em quay xong rồi, ở đâu? Em thay quần áo xong ra liền.】


      【honey: ở cửa chờ em, em ra là có thể nhìn thấy . 】


      【 ngủ ngon: Được, em ra liền. *hôn* 】


      cúi đầu về phía phòng nghỉ, thuận tiện nhắn cho Lý Linh Thanh tin, trở về cùng ấy, để ấy về mình, vé máy bay mình trả.


      Kỷ Niệm Sơ cong cong khóe miệng, cười rất vui vẻ, Lương Trữ đồng thời cũng hướng phòng nghỉ tới, rất xa liền thấy cười tươi, bước chân dừng lại, lạnh lùng nhìn , trong lòng giống như bị kim châm cũng thoải mái.


      thay quần áo xong ra cửa, lại chỉ thấy Kiều Lang đứng ở cửa, như là đợi ai.


      Kỷ Niệm Sơ hướng về phía lễ phép hơi gật đầu, vừa muốn xoay người rời , Kiều Lang liền ở phía sau mở miệng.


      “Bây giờ Kỷ lão sư có thời gian ? Tôi tìm có chút việc.”


      Kỷ Niệm Sơ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn , “Tìm tôi sao?”


      “Ừ.”


      -


      Hai người đồng thời từ căn cứ ra, mới vừa ra ngoài liền thấy Bùi Lương Thành, thay xe, giống chiếc Ferrari màu đỏ buổi sáng kia, mà là thay đổi chiếc Audi Q7 cực kì ít khoe khoang, cửa kính hạ xuống nửa, hướng về phía cười cười.


      Nhưng lúc tầm mắt chạm đến người đàn ông bên cạnh người, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.


      Ba người ngồi xe, Bùi Lương Thành lái xe, Kiều Lang ngồi ở bên cạnh , mà Kỷ Niệm Sơ mình ngồi ở đằng sau, khí quỷ dị.


      Hồi lâu, mới châm chước mở miệng, “Thành Thành, em giới thiệu với , đây là tiền bối của em, Kiều lão sư Kiều Lang.”


      “Kiều lão sư, đây là bạn trai của tôi, Bùi Lương Thành.”


      giới thiệu từng người xong, Kiều Lang tựa hồ cũng có gì kinh ngạc chuyện có bạn trai, chỉ nhàn nhạt nghiêng đầu hướng gật đầu, “Chào cậu.”


      Bùi Lương Thành nghe được Kỷ Niệm Sơ giới thiệu về xong, giữa may cũng từ từ giãn ra, chỉ nhàn nhạt ừ tiếng, liền gì thêm.


      “Thành Thành, cậu ấy là tìm em có việc, à, bởi vì sếp lớn của em…” Kỷ Niệm Sơ à ừ vài tiếng, biết nên thế nào.


      Chẳng lẽ muốn sếp lớn xuất ở trong phòng Kiều Lang làm phòng phát sóng trực tiếp bị lật đổ, bị fans hâm mộ của đào.


      Bây giờ lại bị bà Cảnh ở Canada xa xôi biết, sợ bà ấy bay về giết , cho nên muốn tránh đầu sóng ngọn gió, để Kiều Lang thông báo cho mình biết, nhân tiện đưa về?


      Kiều Lang vừa nghe đến lão bản hai chữ liền đen mặt, sắc mặt xanh mét, thân hình khẽ run.


      biết.” Bùi Lương Thành quay đầu hướng về phía cười cười, “Bây giờ chúng ta đâu?”


      khách sạn , trở về dọn dẹp chút, thuận tiện, à, giải quyết chuyện cá nhân.” Nàng .


      Bùi Lương Thành gật đầu, tiếng được.


      -


      Cảnh Phí sợ bị người trong nhà và fan não tàn tra ra mình, máy bay cũng dám ngồi, cuối cùng chỉ có thể tìm tài xế, lái xe đường cao tốc suốt đêm đưa bọn họ từ Thượng Hải về Kinh Thị.


      Từ Thượng Hải về Kinh Thị, lái xe khoảng mười lăm tiếng mới tới, có nghĩa là bây giờ là 8 giờ tối giữa trưa ngày mai mới tới.


      Kỷ Niệm Sơ thở dài, “ dám ngồi máy bay, vì sao hai phải kéo chúng tôi cùng ngồi cao tốc về với ?”


      Vốn là muốn cùng Bùi Lương Thành về nhà sớm chút, nghỉ ngơi tốt chút, kết quả……


      “Tôi sợ lắm đó! Fans của đáng sợ như vậy, có chuyện gì mà làm được?!” Cảnh Phí nhanh chóng trả lời, từ ghế phụ quay đầu xuống, vẻ mặt cực kỳ bi thương nhìn .


      đúng là cái đồ có lương tâm, từ khi tôi làm sếp lớn của , tôi có bao giờ bạc đãi chưa, tài nguyên đại ngôn các thứ tôi cũng để cho nó tới tay dễ dàng, tại sao thời khắc mấu chốt như bây giờ lại thể cùng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này?!”


      “Tôi thảm quá mà.” đợi Kỷ Niệm Sơ mở miệng, Cảnh Phí lại bắt đầu làm ra vẻ mặt đưa đám và phàn nàn , “Đám fans ngu ngốc của Kiều Lang sao lại đáng sợ như vậy, tôi căn bản lộ mặt, chuyện này cũng moi tôi ra cho bằng được.”


      “Bây giờ điện thoại của tôi như muốn nổ tung luôn đó, cho tới bây giờ cũng dám khởi động máy, chết mất thôi, chết mất thôi!” bên vừa bên vừa rút tờ khăn giấy trong hộp ra lau nước mũi, vẻ mặt ‘biết vậy chẳng làm’.


      “Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, biết có hiệu quả hay .” Cảnh Phí có chút thất thần, thào .


      Danh tiếng minh tinh cùng Weibo 6000 vạn fans là giả hả? Còn nữa, sợ mẹ đánh chết ư.” Kỷ Niệm Sơ rất có hứng thú nhìn , “Nè nè, tôi thấy có thể đó, có thể lên giường với người khác luôn đó?”


      “Tại hạ bội phục.” chắp tay hướng tới Cảnh Phí ngồi ghế phụ, vẻ mặt đứng đắn.


      “Bất quá Cảnh gia khẳng định nghĩ cách tiêu diệt tin tức này, nhà cậu mở công ty quản lý, cách vận hành cầu như thế nào đó, chắc chắn biết hơn người khác, cho nên cậu yên tâm ha?”


      còn ở đây gió mát, bỏ đá xuống giếng, dưa của lão bản bộ ăn ngon lắm sao? Cũng sợ tiêu chảy.” Cảnh Phí tức giận trừng mắt liếc nhìn cái.


      Kỷ Niệm Sơ vô tội chớp chớp mắt, buông tay : “Ăn ngon lắm, dưa lớn như vậy sao có thể ăn?”


      “Tôi ăn uống tốt lắm, tiêu chảy được đâu.” cười tủm tỉm .


      Cảnh Phí liếc mắt nhìn Bùi Lương Thành ngồi ở bên , mồ hôi lạnh rơi xuống, nghĩ tới, Kỷ Niệm Sơ ở đây quay tổng nghệ, cư nhiên Bùi nhị tự mình tới đón , này hai tình cảm hai người chảy nước tới vậy sao?


      Kỷ Niệm Sơ đột nhiên nghĩ tới cách đây lâu Vu Nhiễm gọi mình, “Đúng rồi, Nhiệm Nhiễm gọi điện tới , cậu ấy liên lạc được với đó.”


      ấy tìm tôi làm cái gì? bởi vì chuyện của bác sĩ Hoắc ?” Cảnh Phí nghe vậy, ở bên lầu bầu .


      Kỷ Niệm Sơ kỳ quái liếc cái, “Bác sĩ Hoắc? Hoắc Chính Phàm và chẳng lẽ có quan hệ gì sao? Các người quen biết nhau hả?”


      “Cũng có gì, chuyện là lần trước tôi cùng Kiều Lang ăn khuya, nửa đường gặp Hoắc Chính Phàm mình uống rượu giải sầu, liền gọi điện thoại cho ấy biết.” Cảnh Phí xua xua tay, thèm để ý .


      Nghĩ đến đây, lại giương mắt hỏi , “ ấy cùng bác sĩ Hoắc làm sao vậy? tốt tại sao liền……”


      “Chia tay.” Kỷ Niệm Sơ lạnh lùng trực tiếp đánh gãy .


      Cảnh Phí muốn rồi lại thôi, vốn định cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của Kỷ Niệm Sơ thể nào tốt hơn, lại nhìn Bùi Lương Thành ngồi kế bên chút, buột phải đem tất cả lời chuẩn bị nuốt vào.


      *


      Kỷ Niệm Sơ mơ mơ màng màng dựa vào ngực Bùi Lương Thành ngủ, cởi áo khoác chính mình ra đắp lên người , để nằm đùi mình, tìm tư thế để ngủ thoải mái, cúi đầu, ở khóe môi nhàng hôn.
      Red RubyTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 55

      Editor: VịtK


      “Ngủ ngon.” thấp giọng .


      Cảnh Phí lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đều bị sợ ngây người, sợ tới mức dám gì.


      Má ơi đây có còn là Bùi nhị thiếu ?


      Chuyên này cũng quá đáng sợ aaaaaaa, ra bộ dáng của chỉ như trước kia?!


      -


      Tuy rằng ở xe ngủ thể nào thoải mái, nhưng Kỷ Niệm Sơ quá mệt mỏi, dựa vào trong lòng ngực ngủ giấc ngủ tới sáng thứ hai buổi sáng, lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ sáng rồi.


      vừa mới trợn mắt, liền đối diện với ánh mắt ôn nhu của Bùi Lương Thành, cúi đầu ở trán lưu lại nụ hôn nhàng, “Chào buổi sáng.”


      Cảnh Phí ngồi ở ghế phụ nhìn muốn đui luôn hai con mắt, được dịp ăn cẩu lương cả đêm no bụng.


      tại chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà ngủ giấc no nê, sau đó đánh hai trận game cho bớt tức ……


      vất vả đưa được Cảnh Phí về nơi ở mua mà ai biết, hai người lúc này rốt cuộc cũng trở về nhà.


      Lúc về đến nhà, là buổi chiều, việc đầu tiên Kỷ Niệm Sơ làm là chạy tắm rửa cái, sau đó Bùi Lương Thành vẫn ngừng thúc giục, như là sợ đổi ý, thuận theo buông tha , bắt đem vài đồ từ nhà dọn qua.


      Hai người rúc sô pha, nhắc lại chuyện kia.


      “Thành Thành, chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta, về nhà cho em biết, cho em biết tất cả mọi thứ.” Kỷ Niệm Sơ nhìn , “Em biết lo lắng cái gì, nhưng em rời xa .”


      “Lúc trước em thích như vậy, vì sao lại lưu lại tới cục diện như bây giờ, đáp án này, em chỉ nghĩ từ miệng ra.”


      “Chúng ta cũng biết tương lai có chuyện gì xảy ra, càng có cách nào biết được tương lai, nhưng em chỉ biết em thực rất thích .”


      “Mỗi ngày, đều so với ngày hôm qua lại càng thêm thích .”


      xong, nhàng ôm , đem mặt chôn vào trong lòng ngực , hai ngày nay, nghĩ qua muôn ngàn đáp án.


      Có cố chấp, u, tiêu cực cùng phản bội, bọn họ từng phát sinh qua nhiều thứ, và chuyện Bùi Lương Thành làm gì sai, rốt cuộc vì sao bọn họ lại xa nhau.


      đều thể nào biết được, điều duy nhất mà biết được, chính là giờ này khắc này, .


      Bọn họ còn nhau.


      Ánh mắt Bùi Lương Thành trầm ngâm lâu, cúi đầu nhìn chằm chằm tóc lâu, mới nhàn nhạt .


      “Sau khi tốt nghiệp cao trung, thi đậu đại học A, khoảng cách giữa đại học A và Dục Đức rất xa, em vì , chuyển đến trường Đức Phong bên cạnh đại học A , vừa mới bắt đầu chúng ta như sơn như keo, ở bên nhau hai năm, sau đó em thi đậu học viện Mĩ Thuật bên cạnh đại học A.”


      “Mới vừa vào đại học có rất nhiều người theo đuổi em, sau đó chúng ta cãi nhau trận, muốn em dọn ra ngoài, nhưng em chịu, dần dần cho em bước ra ngoài nửa bước, sau đó cũng cho em học nữa .”


      tới đây, cúi đầu nhìn , “Niệm Sơ, vẫn luôn biết là kẻ điên.”


      hết thuốc chữa rồi, hoàn toàn mất khống chế, cuối cùng, trực tiếp nhốt em lại, để em thể đâu được.” Bùi Lương Thành tới đây ánh mắt sáng ngời nhìn , trong ánh mắt tràn đầy chấp niệm.


      “Hận thể để em ngày ngày chỉ có thể thấy mình , chỉ có thể , đem em giấu , để cho bất kì ai nhìn thấy được em, chút cũng .”


      “Sau đó chúng ta luôn cãi nhau, thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa giết chết người nam sinh theo đuổi em, em muốn chạy trốn, em cần nữa.”


      giấu em hơn 1 tháng, rốt cuộc Kỷ gia cũng phát có điều gì đó đúng, tới tìm và Bùi gia.” Bùi Lương Thành tới đây, bên ôm ngực, thấp giọng thở phì phò, giống như chỗ đó đau.


      muốn đưa em cho họ, sau này bởi vì Kỷ gia bất chấp tất cả đối nghịch với Bùi gia, từ đó trở , chúng ta hai nhà cũng kết hạ sống núi.”


      “Nhưng rốt cuộc cũng có ngày, em vẫn bị Kỷ gia mang , Kỷ gia lập tức đem em ra nước ngoài, lúc đuổi theo tới nơi, trai em lại tìm được , cùng chuyện.”


      ‘Tình của cậu vây khốn em tôi. ’


      “Kỳ ấy rất đúng, suy nghĩ lâu, cuối cùng đuổi theo nữa, sau này bị Bùi gia bắt sang Mỹ tiến hành trị liệu, học luật pháp ở đó, có thứ khác nhau giữa hai chúng ta đó là, ở New York, còn em ở Philadelphia.”


      vẫn luôn biết em ở đâu, nhưng dù chỉ lần cũng quyết tìm em.”


      Kỷ Niệm Sơ yên tĩnh nghe xong, giương mắt nhìn , “Vậy chuyện tai nạn xe xảy ra năm đó cũng là giả, đúng ?”


      Bùi Lương Thành gật đầu, khóe mắt có chút ửng đỏ, “Ừ, sau đó, em ở Mỹ kiểm tra sức khoẻ phát ra có bệnh trầm cảm , Kỷ gia liên hệ bác sĩ có thẩm quyền để tiến hành thôi miên mất trí nhớ, chuyện tai nản xe chỉ là cái cớ.”


      “Chuyện gì em cũng nhớ, chỉ duy nhất … nhớ .”


      Câu cuối vừa xong, nghe cực kỳ bi thương, cũng cực kỳ lưu luyến.


      “Khi đó mình ở nước Mỹ, mỗi ngày đều là dày vò, sau đó em về trước , gấp chờ nổi cũng muốn về, nhưng mỗi bài thi của đều đạt tiêu chuẩn, bọn họ cho về.”


      ai quan tâm đến cầu của người điên cả..”


      “Thi rồi lại thi, có tiến bộ chút, mỗi lần thi trắc nghiệm điểm ngày càng cao, sau hai năm em quay về, rốt cuộc cùn thông qua bài thi trắc nghiểm đủ tư cách, rốt cuộc cũng quay về được.”


      “Nhưng em có biết , kỳ chút cũng tốt lên được, những bộ dáng đều là nguỵ trang của .” Bùi Lương Thành càng càng kích động, sau đó khóe mắt mảnh đỏ bừng, tràn ngập điên cuồng, gắt gao mà ôm .


      “Kỳ nguỵ trang rất mệt, nhưng để có thể trở về, vẫn luôn nguỵ trang rất tốt để lừa gạt bọn họ, cơ hồ lừa gạt mọi người.”


      Ánh mắt nhìn , giống như cây nho quấn quanh mình, muốn siết chết .


      Cổ họng Kỷ Niệm Sơ đột nhiên có chút ngứa, từ trong lòng ngực ngồi dậy, tay bên sờ soạng điếu thuốc, run rẩy bậc lửa.


      “Khó trách, khó trách lúc trai em gặp mặt, khí rất kỳ quái, khó trách ấy như vậy thích .” mơ mơ hồ hồ hút ngụm, nhàng phun ra ngụm khói, còn chưa kịp hút ngụm thứ hai, rất nhanh điếu thuốc đầu ngón tay bị lấy .


      cho hút.”


      dụi tắt đầu thuốc, còn chưa kịp mở miệng, quay đầu nhìn , trong ánh mắt tràn đầy chắc chắn và thấp thỏm, toàn bộ phản chiếu vào trong mắt , nhìn sót gì, “ hết với em rồi.”( hiểu sao điếu thuốc bị lấy mà KNS lại có thể dập thuốc)


      “Em đừng cần , đừng để lại mình…”


      nghĩ, bệnh của cực đoan như vậy, là cứu rồi, hai là tra tấn lẫn nhau.


      Cuộc đời này của , đến chết cũng tách ra với .


      có khả năng buông ra.


      Kỷ Niệm Sơ lại lần nữa ôm chặt lấy , trong lòng nổi lên cỗ chua sót nên lời, “ , tốt lắm rồi.”


      Sau những ngày được ở cạnh , có thể cảm nhận được thay đổi tốt lên của , ít nhất nhẫn, giống những gì về trước đây.


      thể nào tưởng tượng được ở Mỹ mình lâu như vậy, làm sao có thể chịu đựng được, nhớ tới bụng vết sẹo, mổ bụng……


      Rốt cuộc là ở dưới tình huống tuyệt vọng như thế nào, mới dùng cách này này tới chứng minh mình tồn tại, trong lòng trận quặn đau, đau tới mức thở nổi.


      Bản thân mình cái gì cũng nhớ , thân nhàng, chỉ để mình người bị dày vò.


      ghé vào bên tai dùng giọng trầm thấp, giọng điệu cố chấp kinh người, “Niệm Sơ, trước đây phải là dạng người lương thiện gì, vẫn luôn là vẻ nguỵ trang của .”


      “Nhưng mà, em thích loại người gì, đều có thể vì em biến thành loại người đó.”


      “Thành Thành, cảm ơn vì hôm nay thẳng thắn với em.”


      “Nếu chúng ta lại lần nữa ở bên nhau, tuyệt đối vì lý do gì cũng xa nhau nữa, cả đời này, em chỉ có thể ở bên …” thấp giọng , ““Chờ khoảng thời gian này qua , em liền dẫn gặp bác sĩ, được ?”


      “Cho dù tốt, em vẫn luôn chăm sóc , để từ từ chuyển biết tốt, bất luận tương lai như thế nào, thái độ người trong nhà như thế nào, chúng ta đều ở bên nhau.”


      “Bùi Lương Thành, em rất kiên quyết, hy vọng cũng tin tưởng em.”


      thiếu chút nữa rơi nước mắt, con mắt hồng hồng gật đầu, nhàng tiếng được.


      Kỷ Niệm Sơ bị liên hoàn cuộc gọi của Vu Nhiễm làm tỉnh, còn buồn ngủ dựa vào ngực Bùi Lương Thành vừa nghe máy.


      “Sao vậy Nhiễm Nhiễm, sáng sớm tinh mơ…” còn chưa xong, đầu bên kia tức giận đến mức bật cừoi, “Sáng tinh mơ? Bây giờ cậu cho tới biết mấy giờ rồi mà còn sáng tinh mơ, nhanh cái chân lên, tớ ở trước cửa nhà cậu, mau mở cửa.”


      “Tớ ở trước cửa nhà cậu ấn chuông ấn chuông lâu như vậy cậu cũng mở cửa, cậu làm gì? phải dã chiến 300 hiệp với đàn ông đó chứ?” Giọng mơ hồ của Vu Nhiễm từ bên kia truyền tới.


      Kỷ Niệm Sơ giương mắt nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh Bùi Lương Thành, người sau cũng nháy đôi mắt nhìn , thấp giọng cười hai tiếng.


      cố nén cười hướng về phía điện thoại , “Ừ, là bị cậu đoán đúng rồi, tớ ở nhà, ở đối diện cậu đó, cậu trực tiếp di chuyển tới đó , tớ ra mở cửa.”


      “……”


      Kỷ Niệm Sơ xong liền cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo, ra ngoài mở cửa liếc nhìn Bùi Lương Thành cái, thấp giọng hỏi , “Hôm nay là sinh nhật Nhiễm Nhiễm, cho nên mới tìm em, ấy tới nhà , có thấy phiền ?”


      Bùi Lương Thành lắc đầu, ánh mắt nhìn thực ôn nhu, nhàng cười tiếng, “Sao có thể.”


      Kỷ Niệm Sơ hôn cái, xoay người mở cửa, quả nhiên, cửa vừa mở ra, Vu Nhiễm với vẻ mặt có biểu tình gì xuất trước mắt .


      Kiểu tóc ‘bà thuê bao’ lần trước bị duỗi thẳng, nhưng bây giờ nó quá ngắn, dài vừa qua tai, gần chạm tới cằm.


      Tuy rằng nhìn quen tạo hình của tóc , nhưng đột nhiên nhìn thấy cái đầu tóc ngắn này, trông khá ổn, vừa gọn gàng sạch , nét mặt sáng sủa ràng, hương vị tươi mới khác.


      Vu Nhiễm liếc mắt cái liền nhìn thấy dấu vết cổ , từ xuống dứoi đánh giá vài lần, “Xem ra sinh hoạt của cậu còn rất hài hòa? là, có đàn ông rồi quên luôn chị em tốt của mình, trọng sắc khinh hữu.”


      Kỷ Niệm Sơ lừoi trả lời , nghiêng thân mình nhường đường cho , Vu Nhiễm vào cửa liền khách khí ngồi sô pha, đánh giá nơi này.


      Toàn bộ nhà ở đều đơn giản với ba màu đen, trắng, xám, quét dọn sạch , đồ vật trang trí dư thừa nào thực quạnh quẽ.


      Ừ ha, rất phù hợp với phong cách của luật sư Bùi.


      Rèm cửa trước cửa sổ sát đất xa bị vén ra chút, lộ ra tia ánh sáng, bàn bày bình hoa, bên trong cắm mấy cành hoa tươi, tựa hồ còn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương nhàn nhạt.


      Bên cạnh là mấy quyển sách chất đống, bày thêm mấy quyển tài liệu, nhãn dán được gấp lại bên ngoài tập tài liệu, rất dễ thấy.


      Vu Nhiễm lại thường xuyên đóng phim, cơ hồ liếc mắt cái liền nhận ra đó là kịch bản, giật mình hai giây, buột miệng thốt ra, “Các cậu phải ở chung rồi chứ?”


      Bằng sao kịch bản lại ở đây?


      Kỷ Niệm Sơ cũng định giấu giếm, rất sảng khoái trả lời, “Trước mắt chưa, nhưng sớm thôi.”


      Vu Nhiễm bĩu môi, “Đêm nay tớ đặt phòng rồi, ở Ngàn Ngâm, gọi người khác, mình cậu, vốn dĩ tớ còn định rủ thêm sếp lớn, nhưng đáng tiếc, gần đây tớ gọi được .”


      “Lại ở Ngàn Ngâm?” Kỷ Niệm Sơ giật giật khóe miệng, “Sao cậu lại nghĩ tới việc quay lại chỗ đó?”


      “Tớ mê em trai làm việc ở đó đó, tớ xài tiền ở chỗ đó, đều tính đầu , như vậy cũng có thể lấy ít phần trăm.” Vu Nhiễm nhắc tới Tống Hoài, khóe miệng rốt cuộc lộ ra tia ý cười.


      Kỷ Niệm Sơ lần đầu gặp với bộ dáng này, nhướng mày, “Cậu cùng …?”


      “Sao có thể, tớ chỉ coi là em trai thôi.” Vu Nhiễm trừng mắt liếc nhìn cái, “Nghĩ cái gì vậy, tớ đâu phải bụng đói ăn quàng đâu, qua hôm nay tớ 27 tuổi, so với tớ ước chừng hơn 6 tuổi…”


      Cậu xem người ta là em trai, nhưng người ta có xem cậu là chị , trong lòng Kỷ Niệm Sơ thầm nghĩ, nhưng chưa ra.


      phải Hoắc Chính Phàm cũng hơn cậu 4 tuổi?” Kỷ Niệm Sơ trực tiếp ra, vẫn luôn biết Vu Nhiễm trốn tránh, nhưng tiếp tục như thế này cũng phải là biện pháp.


      là đối mặt, hoặc là dứt khoát cắt đức, để mọi chuyện xảy ra như bây giờ đối với ai cũng tốt.


      Ánh mắt Kỷ Niệm Sơ nhìn kỹ, “Rốt cuộc cậu định như thế nào?”


      Vu Nhiễm trầm mặc, gì.


      Thấy cái bộ dạng này của , Kỷ Niệm Sơ bất đắc dĩ, lại cũng chỉ có thể đổi đề tài, “Đúng rồi, cậu vừa mới Tống Hoài làm việc ở đó, phải em hoi của sếp lớn sao, sao phải hát ở quán bar?”


      “Cảnh gia cũng thiếu tiền, như thế nào …”


      “Cậu ấy nháo loạn với gia đình, trong nhà cho cậu ấy học nhạc viện, vẫn luôn muốn để cậu ấy học quản lý, trở về kế thừa gia nghiệp, muốn, quyết tâm học nhạc.”

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 56:

      Editor: VịtK


      “Cho nên từ lúc bắt đầu học đại học, người trong nhà cho phân tiền, tiền cậu ấy có được đều tự mình làm ra, bao gồm cả việc đóng học phí.” Vu Nhiễm xong, bất đắc dĩ buông tay.


      “Ra là vậy, thằng nhóc kia tệ lắm, biết tự lập rồi.” Kỷ Niệm Sơ có chút cảm khái, thở phào nhõm.


      Lúc này Bùi Lương Thành rửa mặt xong, đổi xong quần áo ra, như là nghe được cuộc chuyện của các , ngồi xuống bên cạnh Kỷ Niệm Sơ, nhìn chằm chằm , “Niệm Sơ, sáng lập Phòng Hằng, cũng lấy đồng nào từ gia đình.” ( Đáng khen chú Bùi :))))


      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại nhịn được cười lên tiếng, “Chuyện này cũng ghen hả?”


      nhìn cười cong khóe mắt, trong ánh mắt như có ngôi sao, “Được rồi, Thành Thành nhà mình lợi hại nhất.”


      Vu Nhiễm bụm mặt, ngã vào sô pha, “Ơi là trời, hai người đừng cho tớ ăn cẩu lương được ? Mong mọi người quan tâm chiếu cố cẩu độc thân như tớ .”


      “Luật sư Bùi, tôi mời lát nữa chung với Niệm Sơ được ? Hôm nay sinh nhật tôi.”


      “Ừ, Niệm Sơ , đương nhiên tôi cũng .” Bùi Lương Thành gật đầu.


      “Nhiễm Nhiễm, gần đây cậu có liên lạc với ?” Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ra miệng.


      Vu Nhiễm biết người tới là ai, trực tiếp lắc đầu phủ nhận, “ có, tớ gặp mặt hơn tháng rồi.”


      “Kỳ tớ cảm thấy bây giờ cũng khá tốt, dù sao hợp đồng của tớ và cũng sắp kết thúc rồi, sau khi kết thúc, liền được tự do.”


      tới đây, Vu Nhiễm thầm câu, “Tớ cũng tự do.”


      *


      Ngàn Ngâm


      Ghế lô chỉ có ba người, bây giờ Tống Hoài còn ở sân khấu, lát nữa mới có thể qua đây.


      Mấy năm nay Vu Nhiễm ở trong vòng thành tựu tuy cao, nhưng kỳ bạn tốt cũng nhiều, hơn nữa ở giới giải trí vẫn luôn là là người lạnh lùng, thích kết giao bạn tốt.


      Lại bởi vì lúc trước khi rảnh rỗi đều dành thời gian cho Hoắc Chính Phàm, càng thêm bằng hữu, ngay cả sinh nhật cũng có mấy người biết.


      Các fans chỉ biết ngày sinh nhật chứng minh thư của , còn sinh nhật ra cách sinh nhật chứng minh thư tháng, bất quá cũng có mấy người biết.


      Kỷ Niệm Sơ vỗ vỗ bên cạnh người Vu Nhiễm, “Muốn gọi sếp lớn ? Tớ có thể liên lạc được với .”


      làm sao vậy, gần đây tự nhiên biến mất?” Vu Nhiễm quay đầu hỏi .


      khi nhắc tới sếp lớn Kỷ Niệm Sơ lại muốn cười, hơi đồng tình : “À… Gần đây i, tình huống có chút phức tạp, tốt lắm.”


      biết bà Cảnh có bay về đánh chết hay ?


      “Sao vậy?” Vu Nhiễm đổ rượu nửa, kinh ngạc quay đầu nhìn , “Bị người khác hãm hại?”


      “Gần đây cậu thấy hot search sao, ừ, cậu từ từ chút.” Kỷ Niệm Sơ nén cười, bên lấy điện thoại ra mở Weibo, bên : “ ai hãm hại , là chính tự gây chuyện…”


      “?”


      Cái này Vu Nhiễm càng thêm nghi hoặc, rượu cũng uống, trực tiếp thò đầu lại gần, “Tớ nhìn xem.”


      Hạng nhất Hot search vẫn là, # Kiều Lang phát sóng trực tiếp #


      Chẳng qua nhiệt độ từ “Bạo” biến thành “Nhiệt”.


      Kỷ Niệm Sơ lướt xuống, vất vả mới thấy tin tức của sếp lớn ở hạng 36.


      # Kiều Lang chấp hành tổng tài Hoàn Vũ #


      Hạng 38 còn có cái.


      # Cảnh Phí #


      Vu Nhiễm trực tiếp đoạt lấy điện thoại của , bấm mở, đọc nhanh như gió, xem xong, lâu cũng chưa phục hồi lại.


      ngẩng đầu, ánh mắt có chút dại ra nhìn Kỷ Niệm Sơ, nửa ngày mới rầu rĩ mở miệng, “ cách khác…… Người từ giường Kiều Lang xuống ngày đó chính là sếp lớn?”


      tại bị fans Kiều Lang đào ra, cho nên bây giờ cũng chưa dám ló đầu ra, sợ bị người ta đánh?”


      “Đúng vậy.” Kỷ Niệm Sơ gật đầu.


      “Nhiệt như vậy tại sao tin của lại ở hạng dưới?.” Vu Nhiễm tấm tắc bảo lạ, chỉ cảm thấy thể tưởng tượng được.


      Theo lý mà , Kiều Lang thân là đỉnh lưu của giới giải trí, người bị đào ra từ giường xuống làm nên chuyện lớn này, sao hot search đều xếp hạng gần cuối như vậy, chuyện này quá là phù hợp với khí chất của Kiều ảnh đế.


      “Cậu cảm thấy khả năng của Cảnh gia để cho xếp trước ?” Kỷ Niệm Sơ lười nhác , “Bọn họ mở công ty quản lý, họ hiểu hơn ai hết cách thức vận hành của giới giải trí, muốn đạp xuống cũng đơn giản.”


      “…… Tớ biết nên gì, xem ra cho tới nay là tớ trách oan sếp lớn.” Vu Nhiễm ngốc hồi, cảm khái .


      “Sau thời gian dài làm việc, ra cũng kiêng kỵ nam nữ gì, lúc trước tớ vẫn cho rằng chị thích mấy chị em ngực bự, nhưng Kiều ảnh đế là trong số ít có vấn đề gì với nữ minh tinh nào, có thể dòng nước trong, tại sao … Tại sao lại bị cái thứ chó chết đó của sếp lớn đạp phải…”


      Kỷ Niệm Sơ trực tiếp cười lớn tiếng, “Đúng vậy.”


      Nhiễm Nhiễm còn chưa biết ra sếp lớn là phụ nữ đâu, có nên cho cậu ấy biết?


      nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy vẫn nên thôi, trước đừng , dù sao cũng là chuyện cá nhân của Cảnh Phí, ra tốt lắm.


      Nếu định giấu diếm lâu như vậy, em họ cũng biết, như vậy chắc là càng ít người biết càng tốt.


      nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bùi Lương Thành, đây là lần đầu tiên ở quán bar cùng nhau.


      Kỷ Niệm Sơ lẳng lặng nhìn , ánh mắt ôn nhu, chỉ cảm thấy đèn ở quán bar này tối tăm, đem ngũ quan của có vẻ càng thêm thâm thúy, hình dáng càng thêm ràng, cũng càng đẹp mắt.


      Bùi Lương Thành quay đầu liền thấy Kỷ Niệm Sơ nhìn mình chớp mắt, thấp giọng cười, “ nhìn gì đó ì?”


      Kỷ Niệm Sơ dựa đầu vào vai , giọng : “Em cảm thấy em nhặt được bảo bối.”


      “Ừ?” cuối của Bùi Lương Thành kéo dài, mang theo tia câu người, có chút khó hiểu.


      nhìn xem, lớn lên đẹp như vậy, lại còn kiếm tiền, tiện cho em quá… Quan trọng nhất là, em còn thích như vậy.” Câu cuối cùng của rất , như là có chút thẹn thùng, cả khuôn mặt đều vùi vào trong ngực .


      Bùi Lương Thành nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó giọng cười cười, phất lợn tóc bên tai , giọng thấp thấp dụ dỗ , “ lại lần nữa.”


      Kỷ Niệm Sơ thế nào cũng mở miệng lại, mặc kệ dụ như thế nào cũng chịu thêm nữa chữ.


      đột nhiên ý thức được Vu Nhiễm còn ở đây, từ trong lòng ngực ngẩng đầu lên, triều bên cạnh người vọng qua .


      Chỉ thấy Vu Nhiễm vừa mới ngồi bên cạnh , biết từ khi nào ngồi cách xa, toàn thân đều tràn ngập hương vị ‘mặc kệ lão tử’.


      “……”


      Lúc này cửa bị đẩy ra, Tống Hoài đẩy bánh sinh nhật đến, bánh kem rất lớn, tầng lại tầng, mặt cắm đủ loại bong bóng và búp bê, bóng bay được gắn đầy đèn chíu lập loè


      Ở chính giữa nhất là cây nến rất dài, tản ra màu vàng ấm ấp, toàn bộ bánh kem được trang trí đặc biệt đẹp mắt.


      “Chúc chị sinh nhật vui vẻ…” Trong miệng Tống Hoài hát bài hát chúc mừng sinh nhật, đem bánh kem đẩy mạnh tới, ngừng lại trước mặt , hướng về phía cười.


      thẹn thùng cười cười, “Chị, vốn dĩ em vì chị viết bài hát, nhưng bài hát chưa hoàn thiện, nên em tạm thời thể hát cho chị nghe được, nhưng mà chị chờ em, rất nhanh xong thôi.”


      Vu Nhiễm sửng sốt, vì mình mà viết bài hát…


      Tống Hoài xong, lại nghiêng đầu hướng về phía Bùi Lương Thành cùng Kỷ Niệm Sơ lễ phép gật đầu, “Mọi người muốn uống gì, hôm nay tôi mời.”


      “Sao có thể, sao có thể để em mời, em kiếm tiền dễ dàng.” Vu Nhiễm ra dáng chị lớn, đứng lên đến bên cạnh , kéo Tống Hoài ngồi xuống, “Hôm nay em hát xong rồi sao, sao tới đây sớm vậy.”


      “Xướng xong rồi, nhưng sinh nhật chị quan trọng hơn.” cười cười, nhìn về phía bánh kem, “Cái bánh kem này em chọn rất lâu, hỏi bọn họ phụ nữ thích bánh kem kiểu gì, hy vọng chị thích.”


      Vu Nhiễm gật đầu, “Ừ, thích.”


      Ánh mắt Tống Hoài sáng lên, giọng điệu đều mang theo vài phần nhảy nhót, “ vậy chăng?”


      “Đương nhiên là , lẽ còn giả?” cười cười, đổ ly rượu, ngụm uống hết, hào khí : “Cảm ơn mọi người tới dự sinh nhật tôi, kỳ hôm nay mới là sinh nhật tôi, nhưng tháng sau, công ty lại tổ chức cho tôi thêm cái sinh nhật, còn phải phát sóng trực tiếp gì đó, đáp ứng các fan.”


      “Bất quá cùng mọi người ở bên nhau, đó mới là điều khiến tôi vui vẻ nhất.”


      Mấy người liền ngồi ở ghế lô uống rượu, kỳ cũng chỉ có Kỷ Niệm Sơ Vu Nhiễm hai người uống.


      Bùi Lương Thành cùng Tống Hoài cơ bản là ngồi ở bên nhìn, dù sao cũng phải có người tỉnh, thể để tất cả đều say, đến lúc về nhà xảy ra vấn đề lớn.


      Vu Nhiễm ngồi ở mép sô pha, Tống Hoài vẫn luôn che chở , phòng ngừa cẩn thận ngã xuống.


      “Niệm Sơ, ta… lâu rồi tớ được vui như hôm nay.” Vu Nhiễm nhích lại gần Kỷ Niệm Sơ, câu lấy bả vai Kỷ Niệm Sơ, ở bên tai giọng .


      Kỷ Niệm Sơ gật đầu, nhìn rượu vang đỏ sóng sánh trong ly, cười cười, xoa đầu , “Nào có ai đảo ly rượu vang đỏ như cậu, tốt nhất chỉ đảo phần ba, chậm rãi uống, cậu đúng là uống như trâu mà.”


      Vu Nhiễm ợ lên cái, chẳng hề để ý , “Mặc kệ tớ uống như thế nào , dù sao tớ có tiền, tớ muốn uống sao là chuyện của tớ, tớ vui là được!”


      “Được được được, dù sao cậu cũng có tiền.” Kỷ Niệm Sơ bất đắc dĩ .


      “Niệm Sơ, tớ rất vui cho cậu, rốt cuộc cậu cũng tìm được người thuộc về mình…”


      Vu Nhiễm lải nhải , đem ly rượu giơ lên trước mặt mình, “Sao hôm nay tớ lại thế nhỉ, càng uống càng tỉnh?”


      “Niệm Sơ, lại đây, uống!”


      “Hôm nay cậu phải uống với tớ!”


      “Cậu con nhóc này trước giờ vẫn luôn nổ với tớ rằng tửu lượng cậu tốt hơn tớ, hôm nay tớ muốn đọ xem rốt cuộc ai tốt hơn, là Kỷ Niệm Sơ cậu ngàn ly say, hay là Vu Nhiễm tớ vạn ly gục?!”


      Vu Nhiễm lôi kéo Kỷ Niệm Sơ chịu buông tha.


      “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Kỷ Niệm Sơ cậu say!”


      “Tớ thắng!”


      tiếng sau


      Tống Hoài cùng Bùi Lương Thành mỗi người đỡ người từ quán bar ra, kỳ Vu Nhiễm rất tỉnh, đứng thẳng thân mình, gạt tay Tống Hoài ra, “ cần em đỡ tchịa, chị uống nhiều, rất tỉnh.”


      Tống Hoài thấy bộ dáng của này, cũng dám thêm cái gì, đành phải buông ra.


      Vu Nhiễm mình hưng phấn về phía trước , Tống Hoài vội vội vàng vàng theo phía sau, sợ làm gì ngoài ý muốn, “Chị, chậm chút, ngã mất…”


      Vu Nhiễm mới vừa đến cửa quán bar, lại đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ, về phía trước.


      Kỷ Niệm Sơ ở sau có chút khó hiểu, mông lung nghiêng thân mình nhìn Bùi Lương Thành hỏi, “Thành Thành, sao vậy?”


      Bùi Lương Thành mím môi, nhàn nhạt : “Hoắc Chính Phàm tới.”


      Hoắc Chính Phàm.


      Kỷ Niệm Sơ nghe thấy cái tên này, nháy mắt thanh tỉnh vài phần, thân mình tự giác đứng thẳng lên, “A, ở đâu?”


      “Cửa.”


      Người đàn ông dựa lưng vào tường, tay đút vào túi quần, đôi chân dài tuỳ ý bắt chéo nhau.


      khoác lên mình chiếc áo gió màu đen, gió đêm thổi bay góc háo, sợi tóc rũ tán loạn trán .


      Cả người như muốn hoà vào màn đêm này, nhưng Vu Nhiễm cơ hồ là liếc mắt cái liền nhận ra.


      Giống như vô số khoảnh khắc ra trong ba năm nay, đều có thể ở trong đám đông liếc mắt cái liền nhận ra .


      Tách ra hơn tháng, thường xuyên xuất trong giấc mơ của , mỗi khi tỉnh lại đều cảm thấy mình như bừng tỉnh trong giấc mơ.


      Mơ tỉnh lại, lại quay lại với thực.
      OoAnOo, Red RubyTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      uầy tới đón rồi

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 57:

      Editor: VịtK


      Mà cái người làm đau lòng kia, giờ phút này ở cách đó xa lẳng lặng nhìn .


      Tống Hoài đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Hoắc Chính Phàm, lại nhìn Vu Nhiễm, trong lúc nhất thời cũng biết nên làm gì bây giờ. (đứng im chứ làm gì)


      Vu Nhiễm cũng biết mình đứng tại chỗ bao lâu, gió thổi lạnh bao nhiêu, mới cất bước hai bước, lại phải về phía , mà là về phía ngược lại.


      Kỳ khoảng thời gian trước vẫn luôn suy nghĩ, nếu hai người gặp lại nhau như thế nào, có bị mất khống chế hay , hay là hoàn toàn rối bời.


      Nhưng chân chính tới thời điểm hôm nay, mới phát ra, so với tưởng tượng của bình tĩnh hơn nhiều.


      Mặt Tống Hoài căng chặt, cũng theo phía sau Vu Nhiễm.


      Hoắc Chính Phàm nhíu mày, trực tiếp lên phía trước, ngăn Vu Nhiễm lại.


      “Có việc gì sao?” Hồi lâu, Vu Nhiễm mới hỏi ra câu như vậy.


      cúi đầu nửa ngày, mới nhàn nhạt : “Sinh nhật vui vẻ.”


      thanh kia có chút khàn khàn, giống như bị bệnh, vừa vừa lấy hộp quà ra đưa cho , “Quà sinh nhật.”


      “Cảm ơn.” Vu Nhiễm đồng thời bình tĩnh trả lời , nhìn chằm chằm hộp quà kia hồi lâu, lại có ý nhận quà tay .


      ra vẫn còn nhớ sinh nhật mình.


      Trước kia muốn, keo kiệt cho, bây giờ muốn, lại tới đưa .


      đúng là… Trào phúng.


      cúi đầu hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn .


      Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm , lúc bốn mắt hai người giao nhau, hồi lâu, mới nghe thấy giọng của chính mình, “Hai người ở bên nhau sao?”


      Vu Nhiễm sửng sốt, sau đó lạnh nhạt cười cười, “Liên quan tới sao?”


      Hoắc Chính Phàm ngờ tới dùng giọng điệu này chuyện với mình, “Vu Nhiễm, em thay đổi rồi.”


      “Đương nhiên thay đổi rồi.” nhìn mỉm cười, “Bác sĩ Hoắc tìm tôi còn có việc gì , nếu cậu tìm tôi này đó, như vậy cậu có thể rồi, bây giờ tôi phải về nhà.”


      Hoắc Chính Phàm nghe vậy sắc mặt kịch biến, hung dữ hỏi, “Các người ở cùng chỗ?”


      Vu Nhiễm cũng , trực tiếp nương theo , cười như cười nhìn , “Cho nên?”


      Tay Hoắc Chính Phàm giấu ở trong áo gió nắm lại gắt gao, đốt ngón tay đều trắng bệch, đến cuối cùng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, “Vu Nhiễm, sao em… Em thể cùng ở bên nhau.”


      Em thể rời xa người đàn ông này sao?


      Trước sau như tìm người đàn ông kiểu này, lần này tìm người hơn ?


      Luôn miệng , nhưng xoay người là có thể rời , trốn rất xa, hơn tháng liên hệ, sau đó có thể nhanh chóng cùng người khác ôm ấp, sao?


      Vốn dĩ những lời trong lòng đều muốn ra, rũ đầu, đến cuối cùng cái gì cũng chưa .


      Vu Nhiễm thấy bộ dạng này của , chỉ cảm thấy buồn cười, thuận thế ôm cánh tay Tống Hoài, “Vì cái gì, tôi thích cậu ta, cậu ta cũng thích tôi, chúng ta ở bên nhau, chuyện này chẳng lẽ có cái gì sai sao?”


      Lần này Hoắc Chính Phàm trầm mặc càng lâu, rũ nửa con ngươi xuống, hồi lâu, mới thấp giọng hỏi , “ phải em thích sao?”


      Giọng điệu kia nghe bi thương, làm cả hai người đều đỏ mắt, Vu Nhiễm thiếu chút nữa nhịn được muốn xông lên ôm lấy .


      Nhưng nghĩ quay về ngày tháng trước đây, cũng nghĩ nhìn thấy chính mình như vậy.


      Vu Nhiễm đối diện với đôi mắt của , khẽ cười tiếng, “Bây giờ phải rồi, bác sĩ Hoắc, tôi mệt.”


      “Nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều rất mệt.”


      “Hợp đồng bốn năm sắp kết thúc, chúng ta, cứ như vậy .”


      Vu Nhiễm xong, rất nhanh liền về phía trước, chỉ để lại Hoắc Chính Phàm người ngơ ngác đứng yên tại chỗ.


      nhìn chằm chằm hộp quà trong tay mình nửa ngày, sau đó hai bước đến thùng rác, nhàng ném hộp quà vào.


      đứng trong chốc lát, nhìn chằm chằm bóng dáng Vu Nhiễm cùng Tống Hoài rời hồi lâu, che môi thấp giọng ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn Kỷ Niệm Sơ cùng Bùi Lương Thành, hướng về phía hai người lạnh lùng gật đầu, xoay người liền phải rời .


      Kỷ Niệm Sơ nhìn bóng lưng , gọi lại , “Bác sĩ Hoắc.”


      Hoắc Chính Phàm quay đầu lại, lãnh đạm hỏi, “Có việc sao?”


      “Cậu sao vậy, bị bệnh sao?” hỏi, nghe giọng của có chút khàn khàn, còn ho khan vài tiếng, như là bị cảm.


      “Ừ.”


      trả lời xong, vội vàng rời .


      Thấy Hoắc Chính Phàm rồi, Kỷ Niệm Sơ mới đến thùng rác bên, nhặt hộp quà kia lên, Bùi Lương Thành nhíu mày, “Nhặt cái này làm gì, đưa cho Vu Nhiễm sao?”


      “Ừ, em sợ cậu ấy hối hận.” gật gật đầu, dùng khăn giấy lau lau hộp quà.


      Thùng rác còn sạch , có đồ gì đặc biệt, ngoài hộp chỉ dính chút xíu bụi, còn lại có gì, hư hao cũng bị móp.


      tương đối hiểu Vu Nhiễm, ngoài mặt Vu Nhiễm giống như quên Hoắc Chính Phàm, nhưng ít nhất trong lòng cảm thấy phải vậy.


      Huống hồ Hoắc Chính Phàm còn nhớ sinh nhật của ấy, tuy trong lòng vẫn xem trọng mối quan hệ này lắm, nhưng mặc kệ thế nào, đều luôn tôn trọng lựa chọn của Vu Nhiễm, hy vọng cậu ấy có thể vui vẻ.


      -


      Vu Nhiễm mua phòng ở trong hoa viên Cẩm Giang, rất gần khu ở của Kỷ Niệm Sơ.


      Tống Hoài đưa về nhà, hai người đứng ở dưới lầu chuẩn bị đường ai nấy về, hướng về phía Tống Hoài xin lỗi cười cười, “Ngại quá, lời vừa rồi của chị em đừng để trong lòng…”


      Tống Hoài rất nhanh đánh gãy lời , “Sau này chị đừng lời xin lỗi với em nữa.”


      “Chị…” Vu Nhiễm chuẩn bị mở miệng, Tống Hoài rất nhanh lấy hộp quà trong tay nhét vào ngực , xoay người rời .


      vừa chạy vừa quay đầu lại hướng về phía cười, “Chị chị, đây là quà sinh nhật của em tặng chị, nhanh lên lên lầu , ngủ ngon ~”


      Vu Nhiễm ôm hộp quà đứng lâu ở dưới, hít sâu hơi, mơ màng tiến vào trong thang máy lên lầu.


      Trong đầu toàn lên câu của Hoắc Chính Phàm, “Người em thích phải là sao?”


      thích sao?


      tựa hồ xác định được, ba năm hơn, nỗi thích trong lòng cũng vơi bớt , điều duy nhất có thể xác định được là, mệt mỏi, muốn tiếp tục nữa.


      Vu Nhiễm ngủ giấc tới hừng đông, tỉnh lại giọng đau rát, đầu cũng mơ mơ màng màng, toàn thân chỗ nào cũngkhông thoải mái, mở điện thoại nhìn nhìn, mới vừa mở mạng lên, đống tin nhắn liền ra.


      【 Tống Hoài: Chị dậy rồi sao? Chào buổi sáng. / thái dương 】


      【 Tống Hoài: Đau đầu ? Tỉnh rồi nhắn cho em biết, em đưa đồ ăn sáng cho chị. 】


      【 Tống Hoài: A, chị còn chưa dậy sao? Nếu đầu đau pha ly nước mật ong rồi uống, hoặc là em dẫn chị bệnh viện truyền dịch. 】


      【 Niệm Sơ: Dậy chưa, hôm nay có thông báo gì , lát nữa tớ đến gặp cậu. 】


      nhanh chóng trả lời tin nhắn Kỷ Niệm Sơ, cố ý thấy tin nhắn Tống Hoài.


      Tên nhóc này, bây giờ lại giống như Tư Mã Chiêu, người qua đường đều thấy được.


      ràng lần trước từ chối lần, lại làm như hiểu, ngược lại còn ân cần hơn trước.


      bàn trang điểm còn có hộp quà sinh nhật hôm qua đưa, còn chưa mở ra, cũng biết là cái gì.


      Nhưng ngàn vạn lần đừng là đồ vật quý giá gì, tên nhóc kia kiếm tiền dễ dàng, còn như vậy biết tự lập, chiến tranh với người trong nhà gì đó…


      【pink: Hôm nay có thông báo, nhưng ngày mai có bộ phim tuyên truyền phải chụp hình, sao vậy? 】


      【 Niệm Sơ: Cậu quên đồ ở nhà tớ chưa lấy. 】


      【pink: Cái gì? 】


      【 Niệm Sơ: Đợi lát nữa tớ mang tới cậu biết. 】


      【pink: À, vậy tớ ở nhà, nhớ mang chút đồ ăn tới nhà tớ nha, đói chết mất, tớ định nấu cơm. 】


      【 Niệm Sơ: Được. 】


      Vu Nhiễm rời giường rửa mặt xong, đứng ở trước phòng bếp phát ngốc, suy nghĩ bay xa.


      Từ trước tới giờ phải là người như thế, rất thích nấu ăn, nhưng biết vì cái gì, bây giờ chút cũng muốnlàm, thậm chí còn có chút chán ghét.


      Kể từ khi nào vậy, chắc là từ lúc chạy ra khỏi nơi đó.


      Giao diện điện thoại dừng lại ở lịch sử chuyện của và Tống Hoài, đánh ra mấy chữ, nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút ổn, lại lần lướt xoá chữ.


      Trong lúc rối rắm, ngoài cửa có người ấn chuông cửa, Vu Nhiễm tùy tiện xỏ đôi dép ra ngoài, đứng ở cửa, mở màn hình theo dõi bên ra nhìn nhìn.


      Quả nhiên là Kỷ Niệm Sơ, người đứng ở cửa, tay xách theo cái hộp lớn, như là hộp cơm.


      Tới nhanh như vậy?


      Vu Nhiễm mở cửa, tiếp nhận cái hộp trong tay , vẫn còn nóng, trong khí đều tản ra hương thơm của đồ ăn.


      “Sao lại mua nhiều như vậy?” Côcười hỏi.


      Kỷ Niệm Sơ vừa đổi giày vừa , “À, sáng sớm Thành Thành đặt đồ ăn, tớ kêu ta đặt thêm chút ít, hai đặt nhiều như vậy, còn kêu tớ mang lại đây, bảo tớ với cậu ăn nhiều chút.”


      “………”


      Vu Nhiễm thể hiểu được ăn miệng cẩu lương đến bàn ăn trước, đặt hộp cơm lên bàn.


      “Tớ nè, hai người có thể nào quan tâm tới cẩu độc thân như tớ ?” bĩu môi, mở hộp cơm ra.


      sai biệt lắm có khoảng năm sáu món ăn, tuy rằng đồ ăn thường thấy, nhưng nhìn qua lại rất ăn, nhất là phía dưới còn có hai phầncháo tổ yến, hai phần cơm.


      đột nhiên ngó tới logo hộp, Thực Sắc Trai?


      Kỷ Niệm Sơ ngồi xuống đối diện , Vu Nhiễm nhướng mày, cầm lấy chiếc đũa liền bắt đầu ăn, vừa ăn vừa tấm tắc , “Quả đúng là Thực Sắc Trai, luật sư Bùi nhà cậu ghê gớm đó, tớ ấn tượng với nhà hàng này cũng lâu rồi, hơn nữa phải đặt trước tháng mới có bàn.”


      “Quan trọng nhất là, hình như bọn họ chưa bao giờ làm takeaway phải?”


      Kỷ NIệm Sơ nhàn nhạt : “Có tiền phải là được sao?”


      Vu Nhiễm nghẹn lời, “Kia cũng là…”


      Hai người ăn xong, Vu Nhiễm ra ra vào vào dọn dẹp đồ ăn bàn, lười biếng ngồi sô pha, xốc xốc mí mắt, “Rốt cuộc thứ đáng giá gì mà cậu tự mình mang tới?”


      Kỷ Niệm Sơ lấy túi giặt đặt ở tủ giày đưa cho , “Cậu nhìn thử biết.”


      Thời điểm tầm mắt Vu Nhiễm rơi ở túi giấy ngây ngẩn cả người, cônhớ cái túi này, ngày hôm qua xuất tay Hoắc Chính Phàm, đưa cho , nhìn lâu cũng nhận.


      trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hỏi ra miệng, “Sao nó lại ở chỗ cậu?”


      “Ngày hôm qua sau khi cậu và Tống Hoài rời , bác sĩ Hoắc ném nó vào thùng rác, tớ lấy từ trong thùng rác đem về cho cậu.” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt trả lời.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :