1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 46

      Tác giả Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      để tự rước lấy nhục hả?


      quyết tâm rồi, chỉ đơn giản xoá luôn lịch sử trò chuyện với Cảnh Phí, bao gồm bức ảnh kia, trực tiếp tắt nguồn điện thoại, chui người vào mền, ép buộc mình suy nghĩ về .


      *


      Kỷ Niệm Sơ buồn chán ở nhà tuần rồi cũng ra khỏi cửa, cỏ cũng sắp mọc lên cao rồi, đúng lúc bắt đầu quay tiếp game show, Thử Thách Ngôi Sao.


      Lần trước quay xong 3 tập, quả nhiên số lượng người hưởng ứng cũng tồi, độ hot của và Kiều Lang được xào rất cao, sau đó lại bị chụp cảnh hôn môi với Bùi Lương Thành ở bãi đâu xe, độ hot càng thêm cao.


      cơ bản mỗi ngày đều có tên hot search.


      Bất quá trong khoảng thời gian này trốn tránh ở nhà ra cửa, nên mấy người truyền thông đó cũng chụp được thông tin tốt gì.


      Bên phía Quý Chân mới vừa nhận giúp kịch bản mới ở Thượng Hải, cho nên chưa kịp bay về Kinh Thị, trực tiếp ở bên kia chờ , bảo để Lý Linh Thanh tới đón .


      Hai người ngồi máy bay, suốt đoạn đường máy bay Kỷ Niệm Sơ vẫn luôn trò chuyện với Vu Nhiễm.kỷ niệm sơ đường vẫn luôn cùng Vu Nhiễm trò chuyện thiên.


      【 ngủ ngon: Cậu diễn tới chừng nào đóng máy? 】


      【 nhiễm: biết, nhưng mà chắc cũng nhanh thôi. 】


      【 nhiễm: Sao vậy, nhớ tớ hả? / *móc mũi* 】


      【 ngủ ngon: Định sau này ở đâu ụ? 】


      【 nhiễm: Cậu còn lo lắng cho tớ hả? Tớ có nhiều phòng như vậy, cũng thiếu cái kia, dù sao tớ cũng về lại đó đâu. 】



      Kỷ Niệm Sơ nhìn tin nhắn Vu Nhiễm màn hình, lập tức biết nên gì mới tốt, hơn nửa ngày, ngẫm nghĩ.


      【 ngủ ngon: Lần này hai người là nghiêm túc sao, chia tay? 】


      Lần này lâu cũng nhận lại được tin nhắn gì, Kỷ Niệm Sơ thở dài hơi, cũng nhàm chán, lướtvòng bạn bè ưu tiên.


      [ Sếp lớn: lâu gặp các trưởng bối, hôm nay rốt cuộc cũng gặp lại. *cụng ly* ] [ hình ảnh ][ hình ảnh ]


      Ở dưới kèm theo vài hình ảnh, bấm vào hình, là Cảnh Phí và hai người lớn tuổi khoác vai nhau, hướng về phía màn ảnh mà cười.


      Kỷ Niệm Sơ rất là cảm khái, ngày đó nếu phải thấy băng vệ sinh, khả năng này cả đời cũng nghĩ Cảnh Phí là hàng giá


      Tuy rằng vì sao lại muốn cải trang thành đàn ông, nhưng nhìn vậy thấy cải trang cũng được lâu rồi, chắc là do chuyện trong nhà nên thoát vai ra được, nghe trong nhà sếp lớn là con trai độc nhất.


      À, bây giờ con duy nhất mới đúng.


      Nhiều năm như vậy cũng biết sao có thể xoay sở được, chắc là cũng mệt lắm.


      Cũng biết mấy năm nay quen nhiều nữ minh tinh như vậy, nhờ vậy mới làm chuyện này thành thạo được, quen nhiều nữ minh tinh vậy mà cũng chưa từng ngủ chung lần nào, chẳng lẽ mấy người đó nghi ngờ sao, vẫn còn muốn quen trong vòng giải trí này sao?


      quan hệ tình dục, chuyện sinh hoạt còn có thể duy trì tới tận bây giờ, bái phục.


      Trong lòng Kỷ Niệm Sơ suy đoán, điện thoại lại nhận được tin nhắn.


      【 nhiễm: Ừ. 】


      Kỷ Niệm Sơ thở dài hơi, bấm vào vòng bạn bè của Vu Nhiễm, nội dung bên trong bị xoá sạch, chỉ còn lại Hoành Giang.


      Rốt cuộc cậu ấy cũng hoàn toàn tỉnh ngộ rồi sao, chứng minh rằng cậu ấy thay đổi được Hoắc Chính Phàm?


      buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cả, Lý Linh Thanh bên cạnh lại là liếc mắt nhìn thấy dấu răng cổ .


      Tuy rằng qua khoảng thời gian, hơn nữa còn cố tình dùng áo để che ại, nhưng vẫn ràng như cũ.


      nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng cẩn thận hỏi , “Chị Niệm Sơ, chuyện ảnh chụp kia là …”


      Lời này của rất do dự, giống như suy nghĩ có nên noi ra hay , Kỷ Niệm Sơ cũng nhìn , chỉ nhàn nhạt , “Muốn hỏi gì hỏi .”


      “Người ảnh chụp ngày đó là học trưởng Bùi ạ?” cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.


      Kỷ Niệm Sơ rốt cuộc cũng quay đầu nhìn , cười trả lời, “Đúng vậy.”


      Trả lời rất kiên quyết, cảm thấy nếu ở bên nhau, vậy cũng có gì để giấu giếm.


      “Vậy sao chị Niệm Sơ quen được học trưởng Bùi vậy ạ?” lại lần nữa tò mò hỏi.


      Kỷ Niệm Sơ cũng để bụng sao hỏi vậy, chút để ý trả lời, “Gần đây, chị quen biết ảnh cũng bao lâu, sao vậy?”


      Quen biết gần đây…


      Quả nhiên nhớ .


      Lý Linh Thanh cúi đầu, có chút tỉnh ngộ, nhớ lại mấy năm trước, hai người nàng lại hồi tưởng khởi mấy năm trước, tình của hai người làm náo động toàn trường, ai mà biết.


      Cho dù bọn họ rời trường cùng lúc, Kỷ Niệm Sơ học xong lớp 10 theo Bùi Lương Thành tốt nghiệp cấp ba.


      Nhưng lại có đoạn thời gian rất dài trong trường, vẫn truyền tai nhau tin đồn và truyền thuyết về hai người.


      hơn bọn họ vài tuổi, khi nhập học hai người còn ở trường nữa, nhưng vẫn như cũ vẫn nghe được ít chuyện về bọn họ.


      Học xong cấp ba, giống như có tin tức gì của hai người nữa, giống như bốc hơi trong biển người mênh mông.


      Vừa tốt nghiệp đại học xong, liền nộp hồ sơ xin việc làm khắp nơi, lại nghĩ rằng trời xui đất khiến được Hoàn Vũ lựa chọn làm trợ lý của Kỷ Niệm Sơ.


      khắc kia nhìn thấy ấy, cơ hồ lập tức liền nhận ra, cho dù chưa gặp trực tiếp mà chỉ được thấy qua bảng thông báo và mấy bức ảnh.


      Nhân vật xuất sắc như vậy, dễ dàng quên.


      Nhưng bây giờ ấy lại độc thân, hơn nữa hình như cũng nhớ chuyện gì xảy ra.


      còn nhớ hôm đo tuyên truyền bộ phim, và Quý Chân ra sân bay đón , đụng phải và Bùi Lương Thành, ràng hành động giữa hai người cho người khác cảm giác gì chỉ là người quen với nhau bình thường thôi, thấy sao cũng phải là cảm giác quen nhiều năm.


      Lúc ấy liền hoài nghi, hôm nay hỏi như vậy, càng làm cho thêm xác định mất trí nhớ. (omgg)


      vì sao Kỷ Niệm Sơ lại quên chuyện năm đó, còn chuyện liên quan tới Bùi Lương Thành cũngquên luôn, ngược lại ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió, mấy người bạn học năm đo lẽ ai từng nhắc qua chuyện của bọn họ với ấy sao?


      Hay là mấy bạn học năm đó bị Bùi thị cảnh cáo, cho phép tiết lộ ra? Hay là thời gian qua lâu rồi, nên quên rồi?


      Nhưng rốt cuộc tại sao ấy lại quên những chuyện năm đó, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?


      Càng làm cho cảm thấy kinh ngạc hơn là, bây giờ vòng vòng, rốt cuộc cũng quay lại điểm bắt đầu, bọn họ lại ở bên nhau. (Tự nhiên tới khúc này làm nhớ tới bài ‘Nếu Ta Còn ’ của Lê Thiện Hiếu, trong đó có câu là ‘Em à, khi nhau về bên nhau.’)


      “Rốt cuộc vẫn là ở bên nhau…” Lý Linh Thanh chìm vào trong hồi ức tự kiềm chế được, thào trongmiệng.


      Trong lòng Kỷ Niệm Sơ sơ nghĩ về chuyện của Vu Nhiễm, nghe kỹ gì, “Vừa rồi em mới gì, chị nghe .”


      Lý Linh Thanh bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, cúi đầu, giọng : “ có gì.”


      Kỷ Niệm Sơ thấy bộ dạng này của , gì nữa, quay đầu nhìn lại.


      Lý Linh Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, ở trong lòng suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc chắc mà hỏi, hỏi cách cẩn thận, “Chị Niệm Sơ, hồi cao trung* chị học trường nào vậy ạ?”


      Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, “Trường trung học tư nhân Dục Đức, sao vậy?”


      Thấy Lý Linh Thanh vẫn còn bộ dáng mờ mịt, xin lỗi mà cười cười, “Năm mười chín tuổi chị bị tai nạn giao thông, chuyện trước đo nhớ , rất nhiều chuyện quên. Sau đo chị du học Mỹ, cho tới tận bây giờ, trí nhớ còn kém, làm chuyện gì xong cũng rất mau quên.”



      Lý Linh Thanh mừng rỡ hiểu ra, gật đầu. (Bà này có vấn đề)


      ra là như vậy, tai nạn giao thông sao…


      Chỉ là biết có là tai nạn giao thông hay là mấy người đó dùng chuyện này để giấu giếm chuyện năm đó.


      biết lần này hai người lần nữa ở bên nhau, có bị truyền thông đưa ra ánh sáng, bị công khai hay ? Nếu chuyện năm đó bị vạch trần, nếu khôi phục lại ký ức, biến thành bộ dáng gì?


      Rất nhanh tới Thượng Hải, hai người xuống máy bay liền có nhân viên công tác tới đón, tâm trạng của Kỷ Niệm Sơ cũng tệ lắm, dọc theo đường đều chuyện phiếm với nhân viên công tác.


      “Chị Niệm Sơ, chị biết , biết tại sao Lương Trữ lại bị thế này, ràng việc xấu bị tuôn ra nhiều như vậy, còn ký hợp đồng làm khách mời nửa mùa sau với tổ tiết mục, là làm ngừoi ta cảm thấy phản cảm.” Chuyên viên trang điểm nhìn xung quanh, thấy chỉ có mình Kỷ Niệm Sơ và Lý Linh Thanh, và nhà tạo mẫu, lúc này mới giọng .


      “Đúng vậy, tôi cũng thích ấy, lúc nào cũng trông như vậy, còn phải nhờ việc ‘ngủ’ mà phất lên được sao…” Nhà tạo mẫu tiếp lời.


      “Bây giờ bị tuôn ra nhiều việc xấu như vậy, tổ tiết mục chắc là bị điên rồi ư?”


      “Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nhút nhát của ta tôi lại thấy phiền, lớn lên nhìn cũng coi như là tạm được , nhưng ở trong dàn nữ minh tinh cũng tính là xuất chúng.”


      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy từ điện thoại ngẩng mặt lên, có chút kinh ngạc, “ ta ký hợp đồng làm khách mời nửa mùa sau?”


      “Đúng vậy.” Chuyên viên trang điểm gật đầu.


      cạn lời đỡ trán, “Đó có phải đại biểu cho việc tôi phải gặp ấy trong khoảng thời gian sắp tới ?”


      Chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu hai người liếc nhìn nhau, khẽ cười , “Thấy chưa tôi rồi, quả nhiên chị Niệm Sơ cũng giống như chúng ta cũng thích ấy.”


      “Ai, tôi có đừng bừa, là hai người có.” Kỷ Niệm Sơ lập tức phủ nhận, nghiêm mặt .


      “Ha ha ha ha ——” Mấy người ở đây đều bị chọc cười, Kỷ Niệm Sơ lại có chút này phiền lòng, ở trong lòng cân nhắc, còn 3 tập nữa, được 1 tuần rồi, định từ bỏ sao?


      phải sợ gì, mà chỉ là muốn thấy ấy, ngẩng đầu thấy cúi đầu lạ thấy, còn phải diễn kịch trước mặt ta nữa, quá ảnh hưởng tới tâm tình mình rồi.


      *


      Vào khách sạn mà tổ tiết mục an bài, sắc trời hôm nay còn sớm nữa, ngày mai bắt đầu quay.


      Quý Chân gửi tin nhắn cho qua WeChat, rằng mình sớm tới nơi rồi, đợi lâu, ở phòng 3302, bảo chuyến, có số việc tìm .


      Kỷ Niệm Sơ nhắn lại từ ‘ừ’, bảo Lý Linh Thanh về nghỉ ngơi trước , còn mình tới lầu khách sạn mua bao thuốc lá, mới vừa tiến vào thang máy ấn tầng 33, người tiến vào.


      giương mắt nhìn, Lương Trữ.


      Mẹ kiếp, đúng là muốn thấy ai, người đó liền xuất trước mặt mình, Kỷ Niệm Sơ cũng mặc kệ luôn, trực tiếp coi như thấy.


      Nhưng người này cố tình buông tha . tình nhân gia tính toán buông tha nàng.


      “Tiền bối Kỷ, trùng hợp ghê.” mặt Lương Trữ mang theo nụ cười chào hỏi , nhìn ra có gì bất thường.


      Kỷ NIệm Sơ lạnh nhạt gật đầu, “Ừ.”


      phát Lương Trữ ấn thang máy, lễ phép dò hỏi, “Ở tầng mấy, cần tôi ấn tầng giúp ?”



      “Tôi cùng tầng với .” Lương Trữ cười trả lời.


      Kỷ Niệm Sơ noi gì nữa, thang máy có hai người bọn , khí có chút chút quỷ dị, bất quá rấtnhanh, tới tầng 33 rồi.


      dẫn đầu ra ngoài, cũng định chuyện gì với người kia cả, mà người kia ở phía sau rất nhanh cũng theo.


      vừa mới hai bước, còn chưa được bao lâu, Lương Trữ ở đằng sau nhàn nhạt mở miệng, “Tiền bối Kỷ, tôi cảm thấy chúng ta cần phải chuyện.”


      “Nhưng tôi lại cảm thấy chúng ta có gì để .” Kỷ Niệm Sơ cũng quay đầu mà trả lời lại.


      Lương Trữ bị thái độ ngó lơ của tức giận tới mức nên lời, dậm chân,
      “Tôi biết là người tuôn ra việc xấu của tôi, tôi cũng biết có nhược điểm của tôi, nhưng phải cũng hack máy tính với điện thoại của tôi rồi sao, dù sao tôi cũng là bất đắc dĩ…”


      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy rốt cuộc cũng quay đầu lại, hai người đứng ở hành lang khách sạn bốn mắt nhìn nhau, cười như cười nhìn , “Chuyện xảy ra tới mức này rồi, này nọ còn có ý nghĩa gì nữa ?”
      OoAnOo, Tiểu Ly 1111, Chris_Luu3 others thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 47

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      Lương Trữ thấy dừng lại, vội vàng đến gần hơn chút, nhìn , giữa mày mang theo tia cầu xin, “Tôi tới tìm , chỉ hy vọng đừng đem chuyện của tôi và Lục Thiếu cho Cảnh Phí biết, muốn tôi gì tôi cũng làm.”


      “Gì cũng làm?” Kỷ Niệm Sơ nghe vậy giống như mang theo chút hứng thú, muốn trêu đùa ấy, nhướng mày hỏi .


      Lương Trữ cắn chặt răng, “Đúng vậy bất luận chuyện gì, tôi đều có thể đáp ứng , chỉ cần đòng ý cho Cảnh Phí biết là được.”


      Kỷ Niệm Sơ cười, con ngươi ra tia lạnh lẽo, lảng sang chuyện khác, “ biết , ngày đó ở WC, ra tôi còn nghe được số thanh, nhưng tôi lại biết là , căn bản cũng nghĩ là .”


      nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lương Trữ, đợi ta trả lời, từ từ tung ra đòn trí mạng, “ có biết vì sao mà tôi biết được ?”


      “Lục Lê tự mình cho tôi biết.”


      Kỷ Niệm Sơ xong, khẽ cười tiếng, xoay người rời .


      Chỉ để lại vẻ mặt khiếp sợ của Lương Trữ, đứng ở hành lang hồi lâu, nửa ngày, mới yên lặng dùng thẻ phòng mở cửa vào.


      Dựa sô pha, trong lòng nhớ lại những lời Kỷ Niệm Sơ vừa .


      luôn biết là Lục Lê cũng phải người tốt lành gì, lại nghĩ tới cho Kỷ Niệm Sơ biết, luôn tưởng rằng bị Kỷ Niệm Sơ phát mới đúng.


      Vì thế thấp thỏm rất lâu, nhưng Kỷ Niệm Sơ lại chậm chạp có động thái gì, nên đành phải đánh đòn phủ đầu, tốn số tiền lớn để thuê thám tử theo dõi Kỷ NIệm Sơ, quả nhiên phát được bí mật của Kỷ Niệm Sơ.


      Mặc dù trước đó hot search của Kỷ Niệm Sơ vẫn còn hot trong khoảng thời gian, nhưng rất nhanh bị triệt xuống, độ hot từng chút từng chút rớt hạng, đến khi thấy được.


      chờ tới khi điện thoại và máy tính bị hack xong, sau đó tin xấu của từng chút từng chút bị tuôn ra, toàn mạng xã hội mắng nhiếc , ngay cả vài cái đại ngôn* của đều bị triệt tiêu. (Đại diện quảng bá cho thương hiệu nào đó.)


      Rốt cuộc cũng chứng thực được suy đoán của mình, suy nghĩ của chút cũng sai mà.


      Quả nhiên sau lưng Kỷ Niệm Sơ có người chống lưng mà, hơn nữa bối cảnh của người này tuyệt đối đơn giản.


      Chẳng lẽ là Lục Lê? Trung Ngân hoàn toàn có năng lực này, hơn nữa hôm đó có bộ dạng hứng thú với Kỷ Niệm Sơ, là thầm triệt tiêu hot search của Kỷ Niệm Sơ sao?


      Quan trọng nhất là nếu có thể đem chuyện mình với cho Kỷ Niệm Sơ biết, có phải cũng có thể cho Cảnh Phí biết hay ? Có phải Cảnh Phí cũng biết rồi ? (Mệt má quá má ơi)


      Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay gọi điện cho Cảnh Phí, đều bắt máy, ra phải như thế, ra cũng rất có kiên nhẫn với mình, giận dữ với mình, cho mình tài nguyên và đại ngôn.


      bỗng nhiên nhớ tới, lâu rồi Cảnh Phí liên lạc với .


      Lương Trữ có chút hoảng loạn từ trong túi móc điện thoại ra gọi điện cho Cảnh Phí, quả nhiên, đầu bên kia bắt.


      ngại phiền gọi lần nữa, tới lần gọi thứ ba, rốt cuộc cũng có người nhận.


      “Có việc?” Đầu bên kia truyền tới giọng lãnh đạm.


      Giọng của hơi phát run, nhưng vẫn tận lực bảo trì ôn nhu, “Gần đây làm gì thế, sao vẫn chưa tìm em.”


      Đầu bên kia hình như có chút ồn, giọng nam nữ hỗn loạn, rất ồn ào, cách đó xa hình như có người còn kêu Cảnh thiếu, thấy đầu bên kia thanh gì, ngay sau đó lại truy vấn câu, “Sao vậy?”


      Hơn nửa ngày, đầu bên kia mới truyền tới giọng vội vàng, “bên này tôi có việc, cúp máy trước.”


      Lương Trữ bị cúp máy xong nắm chặt điện thoại, ngực rét run, dựa vào ghế sô pha, trong lòng bùm bùm nhảy lên, cả người vô lực, biết xong đời rồi.


      Bất luận là Cảnh Phí, hay là Lục Lê, đều bỏ quên .


      *


      Kỷ Niệm Sơ mới tới chỗ quay, nhân viên công tác sai biệt lắm đến đông đủ, quả nhiên, rất xa liền nhìn thấy Lương Trữ, còn có mấy khách quý lần trước gặp qua đều đến sai biệt lắm, chỉ thấy Kiều Lang.


      Lương Trữ giống như cũng bị tâm trạng của ngày hôm qua ảnh hưởng, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, mặc đồng phục của đội, tóc đuôi ngựa cột cao, ý cười khoe mẽ chuyện với nhân viên công tác.


      Thấy tới, rất xa liền hướng về phía cười, vẫy tay rồi chạy chậm lại.


      “Sao hôm nay tiền bối tới sớm vậy ạ? Đây hình như phải là phong cách của tiền bối.” Lương Trừ che miệng cười khẽ, cách Kỷ Niệm Sơ bước rồi dừng lại.


      Kỷ Niệm Sơ lễ phép mà hướng ta cười cười, tiếp lời, lời này ngoài mặt muốn rằng tới trễ, nhưng ý chỉ ở bên trong phải là luôn để người khác chờ hay sao?


      Tuy tiết mục chưa chính thức bắt đầu quay, nhưng biết ở đây có cameras theo sau để chụp.


      Dựa vào phản ứng của Lương Trữ, rất có khả năng biên tập ác ý cắt bớt khúc, sau đó tổ tiết mục vì lưu lượng, cố ý lăng xê và Lương Trữ có quan hệ tốt.


      muốn chuyện, phía sau liền truyền tới giọng , “Xin lỗi, tôi tới trễ.”


      Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt vội vã của Cảnh Phí tới, hướng về phía mọi người xin lỗi gật gật đầu.


      Bắt đầu quay



      Hôm nay, đại gia đình ‘Thử Thách Ngôi Sao’ của chúng ta chúng ta nghênh đón thành viên mới cuối quý này, đó chính là em vốn dĩ xinh đẹp của đại gia đình– Lương Trữ!”


      Tô Thành Cẩm bên hứng thú bừng bừng hướng về phía màn ảnh giới thiệu, Lương Trữ xuất ở màn ảnh, hướng về phía mấy người còn lại lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.


      “Chào mọi người, quý đầu may mắn có thể cùng đại gia đình ở bên nhau quay hai tập, sau này tôi có thể gia nhập ‘Thử Thách Ngôi Sao’ của chúng ta, hy vọng các vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn.”


      “Hoan nghênh hoan nghênh ——”


      “Thử Thách Ngôi Sao của chúng ta lại có thêm vị thành viên mới!”


      “Đúng vậy đúng vậy, bất quá cũng đều là bạn bè của chúng ta.”


      -


      Quay xong, Kỷ Niệm Sơ thở dài nhõm hơi, cuối cùng cần phải hàn huyên với Lương Trữ, đối với cái gương mặt kia của ta, đúng là cười nổi, mặt đều cứng lại.


      Nhân viên công tác bắt đầu thu thập sân, Kỷ Niệm Sơ hướng về phía phòng nghỉ tới, nhìn bóng dáng rời vội vàng của Kiều Lang, có chút khó hiểu.


      Hôm nay ràng rất tập trung, vội vàng đến, lại vội vàng rời , bất luận là chơi trò gì đều có điểm thất thần.


      Trong lòng đột nhiên có suy đoán lớn mật, còn nhớ ngày hôm sau lúc Vu Nhiễm xảy ra chuyện buổi sáng có gọi điện cho sếp lớn, là người đàn ông bắt máy, bây giờ nghĩ lại, phải là Kiều Lang chứ?


      Kiều ảnh đế từng qua sếp lớn đừng dây dưa với nữa, hai người này…


      Bây giờ biết sếp lớn là nữ rồi, như vậy tám chín phần là có ý tứ với Kiều Lang.


      Vậy Kiều Lang biết chuyện của sao? Kiều ảnh đế cho rằng giới tính của sếp lớn là đàn ông chứ…


      Kỷ Niệm Sơ bỗng nhiên có chút tò mò, về phía phòng nghỉ mà trong lòng nặng nề, nghĩ đợi lát nữa thay đồ trong phòng nghỉ rồi trực tiếp về nhà, thần sắc lúc này mới thả lỏng chút.


      Trợ lý tiểu Thanh đột nhiên ra, thần sắc có chút vội vàng, nhìn thấy sau đó mới thở dài nhõm hơi.


      “Chị Niệm Sơ, có người tìm.” Lý Linh Thanh hướng về phía chớp mắt, giọng .


      Kỷ Niệm Sơ có chút kinh ngạc, “Ai?”


      Lý Linh Thanh lắc đầu, cũng nghi hoặc, “Em cũng biết, em hỏi , chỉ chị rồi biết.”


      Kỷ Niệm Sơ thoải mái, đẩy cửa vào, chỉ thấy thân ảnh đưa lưng về phía , người nọ cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy động tĩnh lúc này mới xoay người lại.


      Lục Lê thân tây trang màu xanh biển, cà vạt màu đen thuần, bên trong là áo sơ mi màu trắng, hai nút áo cùng như cũ cài.


      Tóc mái dài ngắn lúc này chải lên, dùng cái kẹp kẹp lại, lộ ra cái trán tinh xảo như ngọc, làm cả người càng thêm thành thục vài phần.


      Ngũ quan vẫn trước sau như tái nhợt lại tinh xảo, xinh đẹp quá mức. (Miêu tả như bede v trời)


      nhìn thấy , giữa mày nhảy nhảy, “Sao còn tới nữa?”


      “Cái gì mà lại tới nữa, hình như tôi chưa tới lần nào đâu nhé?” Lục Lê cũng để ý thái độ của , về phía , đứng trước mặt dừng lại, cười : “Lâu rồi gặp, nhớ tôi ?”


      “Đương nhiên là nhớ.” Mặt Kỷ Niệm Sơ cơ hồ có biểu tình gì , “Tìm tôi có chuyện gì?”


      vừa ngồi xuống, từ bên cạnh vòng qua m, ở trước bàn trang điểm ngồi xuống.


      nhớ tôi, nhưng mà tôi nhớ phải làm sao bây giờ, đành phải chủ động tới.” Lục Lê quay đầu nhìn bóng dáng của , buông tay, bất đắc dĩ .


      Kỷ Niệm Sơ để ý tới , ở lấy quần áo trong tủ quần áo, khách khí hạ lệnh đuổi khách, “Chừng nào ? Tôi muốn thay quần áo.”


      Lục Lê chậm rãi gợi lên khóe môi, đôi mắt đào hoa cười đến hơi cong lên, trong ánh mắt tràn đầy chế nhạo, ““Tôi chờ ở đây, vào thay , tôi bảo đảm xem.”


      Cái trán Kỷ Niệm Sơ nảy nảy gân xanh, hai người giằng co như vậy, , cũng liền lẳng lặng ngồi.


      bảo đảm nhìn, chỉ có quỷ mới tin.


      ở cái loại địa phương như toilet có thể cùng Lương Trữ làm vậy, chẳng lẽ còn gì để tin được sao?


      lạnh lùng nhìn , rốt cuộc, Lục Lê nhịn được.


      “Thôi vậy, tôi ở cửa chờ .” thấp giọng thở dài hơi, lại hướng về phía vứt cái mị nhãn, xoay người ra ngoài.


      Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng khoá trái cửa, vào phòng thay quần đồ thay quần áo, đem đồng phục của đội thay bằng quần áo của mình xong, mới vừa tới cửa muốn nhìn chút xem Lục Lê còn ở đây , kết quả liền nghe thấy ngoài cửa có thanh tranh chấp rất .


      “Lương Trữ, tôi rồi, đừng tìm tôi nữa.” thanh lạnh nhạt của Lục Lê truyền tới, cho dù cách cánh cửa, cũng có thể nghe ra giọng có chút kiên nhẫn.


      “Nhất định phải tuyệt tình như vậy sao, chúng ta từng…”Hình như Lương Trữ ở bên ngoài bắt đầu khóc rồi, giọng run rẩy, vừa thấp vừa sợ hãi.


      “Tôi cho rằng mọi người đều là người thông minh, với tôi đều biết .”


      “Em chỉ muốn tìm ăn bữa cơm mà thôi, vì cái gì…” Lương Trữ có chút cam lòng, “ tới đây tìm Kỷ Niệm Sơ, phải ?”


      “Đúng thế sao?” Lục Lê nhướng mày, giọng ngày càng mất kiên nhẫn.


      ta phải cái dạng người tốt gì đâu, đừng để cái bộ mặt bên ngoài của ta lừa, còn biết theo bao nhiêu người đàn ông rồi, lúc bị dính scandal với Cảnh thiếu, lúc ôm hôn người đàn ông xa lạ ở bãi đỗ xe, loại người này chê dơ sao?”


      Lương Trữ càng càng sốt ruột, giọng cũng càng ngày càng dồn dập, đến cuối cùng cơ hồ là giọng điệu chất vấn.


      “Vậy có thể…” Lục Lê còn chưa xong, Kỷ Niệm Sơ liền trực tiếp mở cửa ra, tới trước mặt Lương Trữ, lạnh lùng nhìn , “Tôi dơ hay dơ, tới lượt hả?”


      “Lương Trữ, tôi thích gây chuyện, cũng thích thị phi, cho nên chuyện của tôi đều là mở con nhắm con. Chuyện lần trước tìm người theo dõi tôi vốn dĩ tôi định truy cứu, nếu hai phải như thế, vậy đừng trách (tại sao nước biển lại mặn) tôi.”


      Giọng điệu của Kỷ Niệm Sơ lạnh nhạt, như là chuyện với người liên quan tới mình, xong muốn xoay người rời .


      Mới vừa xoay người còn chưa kịp cất bước, cũng chỉ nghe thấy giọng của Lương Trừ ở đằng sau vang lên, “ cần ở đây giả bộ hảo tâm, đều là tại , tuôn ra những chuyện như vậy, tôi mới bị triệt đại ngôn!”


      “Bây giờ ở đây giả bộ thành người tốt, thấy ghê tởm sao?” cười tới trào phúng cực kỳ, mặt đều là biểu tình chán ghét.


      cho rằng tôi biết sao? bên câu lấy Cảnh Phí, bên còn câu Lục thiếu, kết quả lại bị người ta phát ôm hôn với người đàn ông khác dưới bãi đỗ xe, nhiều người như vậy, sợ nhiễm bệnh sao?”


      “Kỷ Niệm Sơ, làm cho tôi cảm giác ghê tởm muốn phun ra.” Lương Trữ xong, lại chuyển qua Lục Lê, “ đúng là có mắt như mù, cư nhiên coi trong loại phụ nữ như vậy.”


      “Câm miệng.” Lục Lê nhíu mày, “Người ghê tởm phải là ấy, mà là .”


      Lương Trữ càng cười càng trào phúng, khuôn mặt thậm chí có chút vặn vẹo, trong ánh mắt tràn đầy ác ý, “Nhưng còn ngủ với cái loại ghê tởm như tôi đó.”


      Kỷ Niệm Sơ muốn nghe cũng muốn nhìn, chút để ý quét qua hai người liếc mắt cái, cũng quay đầu lại mà luôn.


      “Nhìn , người ta căn bản quan tâm .” Lương Trữ chỉ chỉ phương hướng Kỷ Niệm Sơ rời , hướng chớp mắt, cười quyến rũ , “Thế nào, có muốn ăn cơm với tôi, rồi khách sạn hay ?”


      xong, liền ngẩng đầu muốn hôn Lục Lê, Lục Lê chút do dự phen đẩy ra, chán ghét nhìn cái, chữ cũng , xoay người rời .


      Lương Trữ nhìn bóng dáng rời của Lục Lê, hừ lạnh tiếng, con ngươi lập loè ánh sáng .


      Kỷ Niệm Sơ sơ từ chỗ quay ra lại phát tìm thấy Lý Linh Thanh, nghi ngờ sao lại thấy trợ lí đâu.


      Bả vai phía sau đột nhiên bị người khác vỗ vỗ, quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt cừoi tủm tỉm của Lục Lê nhìn mình.


      tìm ai? Trợ lý của sao?” hỏi, thấy Kỷ Niệm Sơ trả lời, Lục Lê lại , “Vừa rồi tôi ra thấy ấy ở lối ra bên kia chờ , ta để ấy về trước, ấy liền rồi.”


      bảo ấy về, ấy liền về sao?” Kỷ Niệm Sơ rốt cuộc cũng trả lời , vẻ mặt thể tin nhìn .


      Tuy Lý Linh Thanh cho người khác cảm giác có chút yếu đuối, nhát gan, nhưng cũng tới mức người ta nghe theo đó chứ?
      ____________________________________________________________________
      Editor: Hello tui ngoi lên r đây.

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 48:


      Editor: VịtK


      có, tôi với ấy là để ấy về..” Lục Lê vô tội chớp chớp mắt.


      Kỷ Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn , gằn từng chữ , “Cậu có bệnh hả?”


      “Tôi ổn lắm, chỉ muốn mời ăn bữa cơm thôi mà, còn nữa, nếu mà , mấy nhân viên công tác tới, bị bọn họ thấy được, tôi phụ trách phụ giải thích đâu đó.”


      Lục Lê nhìn cười, lại bổ sung câu, “Bọn họ hẳn là đều biết tôi.”


      “…”


      Hai người giằng co hồi, chiếc xe màu đen chạy băng qua dừng lại ở bên cạnh, từ ghế lái có người bước xuống, về phía Lục Lê cung kính gật đầu, “Thiếu gia, mời.”


      Lục Lê cười hì hì muốn kéo tay Kỷ Niệm Sơ, bị Kỷ Niệm Sơ né tránh, “Tôi tự mình .”


      trực tiếp ngồi ở hàng ghế phía sau, Lục Lê cũng giận, theo sau lên xe, cũng ngồi hàng ghế phía sau.


      Chiếc xe nhàng lăn bánh, nhìn chằm chằm cảnh sắc ngoài cửa sổ tới phát ngốc, trong lòng có chút phiền muộn, bên cạnh còn ngồi thêm người mình ghét, là do lần trước bị đòn đủ sao, lần này còn tới tìm ?


      “Muốn ăn ở đâu? Nếu Trung Ngân ăn , lần trước nghe người đại diện của rất thích đồ ăn ở khách sạn của tôi.” Lục Lê cười .


      Kỷ Niệm Sơ quay đầu nhìn , có chút kiên nhẫn, “Cậu có việc gì thôi, nhưng tôi còn có việc, tôi muốn trở về khách sạn.”


      Lục Lê nghiền ngẫm nhìn chằm chằm nửa ngày, như muốn nhìn kỹ xem cảm xúc của , hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, “ muốn biết chuyện trước kia của Bùi Lương Thành sao?”


      Trong lòng Kỷ Niệm Sơ hơi hơi nhảy dựng, những giấc mộng đêm khuya xuất hiên hình ảnh , lại lần nữa thoáng ra trong đầu, hít ngụm khí lạnh, “Cậu biết?”


      “Đương nhiên.” Lục Lê cười cười, giọng điệu mang theo cuồng vọng, “Có chuyện gì mà tôi biết?”


      cần, tôi tin tưởng ấy, nếu ấy muốn cho tôi, ấy .” bĩu môi, quay đầu .


      cho ?”


      Lục Lê duỗi tay túm lấy Kỷ Niệm Sơ, để đối diện với đôi mắt , chút để ý cười, “Ai cũng có khả năng cho biết, chỉ duy nhất mình có khả năng.”


      “Sao, còn muốn ăn cơm với tôi ?” Lục Lê vẻ mặt đắc ý, giọng điệu khẳng định, giống như xác định Kỷ Niệm Sơ ăn với .


      Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cái, ngắn gọn phun ra chữ, “.”


      “Tổng nghệ của tôi chưa chụp xong, bây giờ tôi phải về khách sạn.”


      Vừa dứt lời, liền hướng về phía tài xế lái xe thấp giọng , “Tiên sinh, phiền tấp vô lề dừng xe chút.”


      Tài xế có chút khó xử quay đầu nhìn thoáng qua Lục Lê, “Thiếu gia, chuyện này.”


      ấy dừng xe dừng xe .” Lục Lê giao tay nhau, lười nhác đặt ở đùi, chẳng hề để ý , giọng điệu đạm nhiên.


      Chiếc xe màu đen chạy băng băng rất nhanh tìm được chỗ đậu ven đường có thể dừng xe lại, mới vừa dừng xong, Kỷ Niệm Sơ xuống xe, ở bên đường cái hít sâu ngụm khí, trong lòng có chút loạn.


      nghĩ tới Lục Lê cũng theo sát xuống xe với .


      nhìn Kỷ Niệm Sơ đứng bên đường cái đón xe, bộ dáng hoàn toàn để ý tới , đôi tay để trong túi, tới bên cạnh , chút để ý , “Kỷ thị hòn ngọc quý tay, chẳng lẽ liền đối với Bùi nhị công tử chút cũng hiếu kỳ sao?”


      Kỷ Niệm Sơ nhìn Lục Lê ngồi đối diện Lê, mặt nghiền ngẫm nhìn mình, chỉ cảm thấy cơn tức giận sắp phải bùng ra, bắt buột chính mình bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn gì với tôi?”


      “Còn nữa, sao cậu biết về chuyện nhà tôi, cậu điều tra tôi?”


      Lục Lê chọn xong đồ ăn, khép thực đơn lại đưa cho phục vụ, hướng về phía cười : “Phiền làm nhanh chút, cảm ơn.”


      Phục vụ đỏ mặt, đôi tay tiếp nhận thực đơn, hướng hai người hơi hơi gật đầu, “Được, mời hai vị chờ chút.”


      Kỷ Niệm Sơ mắt lạnh nhìn, “Mị lực đúng là có chỗ để đâu cho hết, ngay cả phục vụ cũng đỏ mặt với cậu.”


      “Tôi cần ấy đỏ mặt, tôi chỉ cần đỏ mặt với tôi.” Lục Lê duỗi tay sờ sờ môi, từ từ hỏi , “Có thể chứ?”


      thể, cậu chờ kiếp sau .” Kỷ Niệm Sơ trả lời rất nhanh, khách khí.


      chút cũng hiểu được, rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn được Lục Lê, có thể sửa được ?


      Bưng nước nóng trước mặt lên nhấp ngụm, chau mày, “Lục thiếu, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu.”


      “Ừ?” tay chống cằm hướng về phía cười, đôi mắt hơi hơi cong cong, cười ái muội.


      “Cậu thích tôi?” đột nhiên hỏi .


      đồng dạng cười tủm tỉm trả lời, “Đúng vậy.”


      “Vậy cậu cho tôi biết rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào, bây giờ tôi có thể sửa, lập tức sửa liền, được chưa? Tôi rảnh bồi cậu chơi này kia đâu.” cố nén cảm giác muốn đẩy cửa ra ngoài, lần đầu tiên cực kỳ nghiêm túc nhìn .


      “Còn nữa, tôi hỏi cậu lại lần nữa, vì sao lại điều tra tôi.” hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm .


      Sau khi từ Philadelphia quay về, cũng coi như là lăn lộn trong giới giải trí hơn hai năm, đến bây giờ cũng chưa có người nào có thể điều tra ra thân phận sau lưng là gì, ngay cả người đại diện Quý Chân và sếp lớn Cảnh Phí cũng biết gì.


      cho cùng, giấu rất tốt, trong vòng bạn tốt chỉ cho mình Vu Nhiễm biết.


      Như vậy cũng chỉ có thể Lục Lê cố tình điều tra chuyện của , còn điều tra chuyện của Bùi Lương Thànhnữa.


      “Đương nhiên là muốn theo đuổi phải điều tra rồi.” Lục Lê cười chút chột dạ nào, buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Tôi chính là có chút tò mò, con của tập đoàn Kỷ thị sao có thể tiến vào cái chảo nhuộm lớn như giới giải trí này chứ, có Kỷ gia ở đằng sau giúp đỡ, tự thân mình phát triển?”


      “Sau đó liền thuận tiện điều tra chuyện và Bùi nhị thiếu, lần trước đánh tôi, tôi mang thù thôi.”


      “Chuyện của tôi và là chuyện gì?” gõ gõ cái bàn hỏi.


      Lục Lê nheo nheo mắt, mang theo ánh mắt tin được, còn có chút tìm tòi nghiên cứu, “ chút cũng nhớ ?”


      nhớ cái gì?


      Hay là , hẳn là nên nhớ chuyện gì sao?


      Kỷ Niệm Sơ có chút mờ mịt, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Bùi Lương Thành, ánh mắt của khiến cho hãm vào, làm cho có loại cảm giác giống như từng quen biết, có phải gặp qua ở đâu rồikhông.


      Năm 19 tuổi bị tai nạn xe, trước năm 19 ký ức của đều rất mơ hồ, cơ bản cũng có ấn tượng nhiều lắm, ngẫu nhiên hỏi người trong nhà, kể đơn giản cho biết, cũng kỹ càng.


      Nhưng vẫn luôn chút nào để ý, có gì quan trọng bị quên rồi.


      Nhưng bây giờ nhớ tới lúc ở chung với Bùi Lương Thành, cùng với biểu ra ngoài hết thảy của ấy, đối với trình độ quen thuộc với mình, làm càng nghĩ càng thấy đúng.


      khi cảm xúc hoài nghi bắt đầu mở ra, càng ngày càng lớn, tới khi bao giờ quay lại được.


      Nhưng cái gì cũng nhớ nổi, ký ức trống rỗng kia, giống như bắt đầu sinh sôi bị người khác đào lên.


      Kỷ Niệm Sơ trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng, “Trước kia tôi biết ấy rồi sao?”


      Lúc này, phục vụ bưng cơm và đồ ăn lên, đặt đồ ăn lên bàn xong giúp hai người đóng cửa lại.


      Lục Lê nhìn chằm chằm hồi lâu, như là tưởng từ mặt nàng tìm ra giống nhau cảm xúc, hồi lâu, mới từ từ mở miệng, “Có biết.”


      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy sửng sốt, trái tim giống như rơi vào hầm băng, cúi đầu, tay hơi run lên, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ cuồn cuộn, ngay cả chén trà cũng bưng xong.


      cổ cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào trong lòng.


      Qua hồi lâu, mới kiềm nén cảm xúc của mình lại, chậm rãi mở miệng, “Nhưng vì sao tôi phải tin cậu?”


      “Nếu tin tôi, cần gì phải hỏi tôi.” Lục Lê bất đắc dĩ , “Còn nữa, đừng trách tôi cho tỉnh, chuyện này tốt nhất cần phải điều tra đâu, cái gì cũng tra ra đâu.”


      Hai từ ‘tốt nhất’ này, cực kỳ nhấn mạnh.


      Nếu Kỷ gia và Bùi thị đều cực lực giấu giếm như vậy, đương nhiên tra ra được gì rồi, tuy rằng rất muốn trực tiếp hỏi .


      Chuyện phát sinh năm đó phải chuyện gì, Bùi gia và Kỷ gia nháo thành như vậy, hai nhà đối nghịch lâu như vậy, cho đến bây giờ cục diện cũng có điểm giảm bớt, ngược lại càng ngày càng kiếm nỗ bạttrương.


      Nếu bây giờ đem chuyện hai bên ra ngoài ánh sáng, vậy nhất định khiến cho Kỷ gia cực kỳ bất mãn với Bùi gia, Lục thị rơi vào trạng thái bất lợi, được để hai đại gia tộc đối nghịch nhau, mất còn nhiều hơn được.


      Đây cũng phải cục diện mà muốn thấy, huống chi bây giờ Lục thị và Kỷ gia còn có chuyện để làm ăn lui tới.


      “Hôm nay chúng ta chuyện của , chuyện của chúng ta .” Lục Lê vừa dứt lời, Kỷ Niệm Sơliền phen đánh gãy , “Giữa hai chúng ta có chuyện gì để .”


      Kỷ Niệm Sơ đột nhiên đứng lên, cầm lấy cái bóp bàn liền ra ngoài, “Tôi có việc, trước.”


      Động tác của quá mức phập phồng, cho nên Lục Lê liếc mắt cái liền thấy được dưới cổ gần xương quai xanh có dấu răng, sắc mặt biến đổi, vội vàng giữ chặt lấy , thấp giọng hỏi, “Bị gì vậy?”


      Kỷ Niệm Sơ giống như nghe thấy, tránh ra tay , nghiêng người đẩy cửa ra ngoài.


      tới cửa lớn tùy tiện bắt chiếc xe rồi ngồi xuống, vốn dĩ định gọi điện cho Cảnh Phí, nghĩ rồi lại nghĩ, thôi, đáng tin, gọi cho Vu Nhiễm vậy.


      “Nhiễm Nhiễm, cậu có quen biết ai ? Giúp tớ tra chuyện của tớ ư…” bình tĩnh , chỉ nhưng tay nắm điện thoại lại phát run, bán đứng cảm xúc của .


      Vu Nhiễm ở đầu bên kia rất nhanh phản ứng lại, hỏi , “Sao vậy? Cậu nghi ngờ trước kia có người làm gì cậu à?”


      “Ừ, chuyện với cậu nữa, có tin tức gì cho tớ biết, tớ quay về khách sạn.” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt xong, cúp điện thoại.


      Điện thoại rung chút, bấm mở vừa thấy.


      【honey: Bảo bối bận xong rồi sao, hôm nay thế nào. 】


      【honey: nhớ em. 】


      ‘Honey’ là biệt danh ngày đó đột nhiên nghĩ ra rồi sửa, nhưng bây giờ lại có chút muốn trả lời tin nhắn của .


      Rốt cuộc ấy che giấu điều gì với mình?


      Vì sao lại chịu với mình, phải từng rằng vĩnh viễn lừa dối mình nữa sao, vĩnh viễn chung thuỷ với mình sao?


      Kỷ Niệm Sơ mơ màng khách sạn, tới khách sạn liền khoá cửa nhốt mình lại, tùy tiện rửa mặt chút, liền mơ mơ màng màng ngủ.


      -


      đừng vậy mà, Thành Thành, em thích…” Năm ấy, có đứng dưới khu dạy học khóc với , nước mắt đầy mặt lôi kéo .


      Bùi Lương Thành nảy sinh ác độc đánh về phía người kia, người kia bị đánh vỡ đầu chảy máu cũng chịu dừng tay, hai người điên cuồng đánh nhau, cứ khóc rồi lại khóc, “ ấy chỉ muốn giúp em, cái gì cũng chưa làm…”


      quay đầu nhìn lại, đôi mắt màu đỏ rực, gắt gao nhìn chằm chằm , gằn từng chữ , “Còn chạy ?”


      “Có phải hai phải đem em nhốt lại, em mới …”


      Nam sinh bị đánh mặt đỏ lên, trong mũi trong miệng tất cả đều là máu chảy xuống, dựa vào bên ghế đá, thở phì phò từng chút .


      “Bùi Lương Thành, mày con mẹ nó chính là bị bệnh tâm thần, Kỷ Niệm Sơ em cần phải ở bên cạnh , loại người như , chuyện gì cũng làm ra được!” Nam sinh cam lòng gào thét, lúc Bùi Lương Thành liếc mắt lại đây, phản xạ có điều kiện mà co rúm lại, lui về phía sau hai bước.


      Ánh mắt Bùi Lương Thành hung ác nham hiểm lại thô bạo nhìn , “Mày lặp lại lần nữa.”


      buông tha , được .” thấy tình huống có chút đúng, vội vàng kéo lại, ống tay áo đều dính máu, nhìn thấy ghê người.


      Sao có thể đánh thắng Bùi Lương Thành, nhưng vô tội, nên bị Bùi Lương Thành đánh.


      Bùi Lương Thành nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, đối với nam sinh nhàn nhạt , “Mày .”


      “Tao cho mày biết, nếu ấy chạy được lần, chắc chắn còn có lần thứ hai, lần thứ ba, rồi tới vô số lần, mày chờ xem!” Nam sinh vừa lui về phía sau vừa hướng về phía Bùi Lương Thành chửi ầm lên, hung hăng trừng mắt nhìn hai người, xoay người rời .


      Bùi Lương Thành quay đầu lại, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm , tràn đầy quật cường, mang theo giọng điệu cầu xin, “Em đáp ứng , được ?”
      ____________________________________________________________________
      Editor: Chào mọi người, 2 tuần rồi, bận quá, dạo này tui làm mà lo chaỵ à, có thời gian, truyện này tui kh dám hứa ra điều độ nữa (trước giờ cũng có ra đều đâu :))), nên tui up dần dần.
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11113 others thích bài này.

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 49:


      Editor: VịtK


      Thấy lời nào, thân thể kiềm được mà phát run lên, đầu ngón tay hồng hồng, phá lệ chói mắt.


      “Em để lại mình, …” Hốc mắt đỏ vòng, giọng khàn khàn, môi phát run, thế nhưng nước mắt bắt đầu chảy xuống.


      Kỷ Niệm Sơ rất ít khi thấy khóc, cực kỳ ít, ở bên nhau lâu như vậy, trước giờ có chuyện gì làm được, cái gì cũng biết, vẫn luôn sủng .


      cho rằng có gì có thể đụng được , cứ nghĩ rằng có nhược điểm nào, nghĩ tới, nhược điểm chí mạng nhất của , lại là mình.


      Nhưng mà quản rất chặt, dục vọng chiếm hữu đáng sợ, cái gì cũng cho làm, cho dù lui tới bình thường với nam sinh khác, đều tức giận.


      chỉ đùa giỡn với chút, ai dè giống như bị điên.


      Đúng là , nhưng phải theo cách này.


      Nhưng vừa khóc liền làm lòng rối loạn, nguyên tắc gì đó trong lòng toàn bộ ném qua bên, kiềm được mà đau lòng.


      Đúng rồi, đáp ứng , để mình, ở đây để .


      Sao có thể… Làm khóc?


      tiến lên ôm lấy , dán mặt trước ngực , cách lớp áo sơ mi mỏng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, thấp giọng , “Em sai rồi, em , em thề với sau này đâu em cũng , được ?”


      Người đàn ông liều mạng ôm sát , nhàng vuốt ve tóc , mi mắt rũ xuống gì nữa.


      “Thực xin lỗi Thành Thành, là em cho cảm giác an toàn.” Kỷ Niệm Sơ bị ôn rất nhanh thở nổi, nhưng vẫn như cũ biểu gì ra ngoài, cũng dùng sức ôm lấy , trong lòng bị cảm xúc áy náy chiếm lấy.


      chôn ở trong lòng ngực ngửi mùi tùng hương nhàn nhạt người , đầu óc mơ màng, nặng nề , “Cho dù có là địa ngục, em cũng xuống với .”


      *


      Bùi Lương Thành từ trong mơ tỉnh lại, đột nhiên từ giường ngồi dậy, trán đều là mồ hôi lạnh, cảm giác sơ hãi cùng bất an trong mơ lại lần nữa nảy lên trong lòng, từng chút hận thể cắn nuốtanh, rốt cuộc tìm thấy tia ánh sáng.


      phản xạ có điều kiện bắt lấy điện thoại tủ đầu giường, trong lúc nhất thời, ngay cả điện thoại cũng lấykhông xong.


      Trong khí tràn ngập mùi tùng hương mà thích, lại xoay người xuống giường tìm ảnh chụp trong hộp, ôm vào ngực, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.


      từng, đoạn thời gian dài bên Mỹ, bị mất ngủ suốt mấy đêm liền.


      điên cuồng tìm kiếm mùi hương tương tự, tìm lâu, rốt cuộc cũng tìm được mùi rất giống.


      Trong phòng toàn bộ tràn đầy mùi hương, từ quần áo, chăn, hay các địa phương khác đều có mùi cả.


      Lúc ban đầu, kia mùi vị có chút nồng đậm, biến đổi chút cho nó nhạt mới có điểm giống mùi hương người .


      Mới có thể làm có cảm giác còn bên cạnh mình, còn bồi , chưa bao giờ rời , làm nhiều tia cảm giác an toàn.


      Mắt nhìn WeChat, là 2 giờ sáng.


      vẫn trả lời tin nhắn.


      Điện thoại, tin nhắn, cuộc trò chuyện, thậm chí hòm thư đều xem lại lần, sợ bỏ lỡ tin nhắn gì của , nhưng thấy chút dấu vết nào.


      Cái loại bừng tỉnh này, thêm cảm giác thực tế nữa, thần trí cơ hồ ràng, đầu óc loạn thành đoàn, lập tức gọi cuộc điện thoại.


      Có lẽ bởi vì nửa đêm, đầu điện thoại bên kia bắt máy rất chậm, ở thời điểm sắp tự động ngắt cuộc gọi đầu bên kia bắt máy, giọng mang theo chút buồn ngủ cùng mê mang, “Ai? Chuyện gì?”


      “Là tôi.”


      Đầu bên kia giống như bị giọng của Bùi Lương Thành doạ sơ, đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh đồ vật rơi xuống, giật mình cái, lập tức thanh tỉnh lại, nơm nớp lo sợ hỏi , “Bùi tiên sinh, là ngài sao, có chuyện gì ạ?”


      “Hôm nay ấy có gặp ai , điều tra cho tôi ghi của cuộc trò chuyện ngày hôm nay của ấy.” Bùi Lương Thành rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, rũ mi mắt xuống, thấp giọng .


      “Vâng tiên sinh, hai chục phút sau tôi cho ngài câu trả lời.” Giọng cung kính của đầu bên kia truyền đến.


      Bùi Lương Thành cúp điện thoại, bật đèn bàn ở bên lên, ngồi dựa vào đầu giường, lời.


      Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, điện thoại rung lên, bắt máy, đầu bên kia truyền tới giọng kinh hoảng.


      “Bùi tiên sinh, biết từ khi nào điện thoại của Kỷ tiểu thư trang bị thiết bị chống theo dõi, tôi tra được tin nhắn cuộc trò chuyện và định vị của ấy.” Giọng của đầu bên kia càng càng sốt ruột, ràng là sợ tức giận, “Bất quá ngài đừng lo, tôi lập tức nghĩ ra biện pháp tìm cách khác xem có hiệu quả .”


      Thiết bị chống theo dõi.


      phát rồi sao?


      vẫn luôn nghĩ tới chuyện đó sao?


      cần.” Bùi Lương Thành nhàn nhạt .


      cúp điện thoại, để yên tư thế nhúc nhích ngồi ở đầu giường, trong đầu tràn đầy hình ảnh khuôn mặt khóc thút thít của .


      vừa tuyệt vọng vừa cực kỳ bi ai mà khóc lóc, trong ánh mắt tràn đầy thống khổ, “ làm vậy là có nghĩ tới em , vì sao lại đánh ấy…”


      “Em dẫn khám bác sĩ được , phải em sợ ấy xảy ra chuyện, em sợ mất …”


      khống chế được mình, cho dù ở Mỹ bốn năm, trị liệu bốn năm, nhưng tâm ma trong lòng trước sau trừ tận gốc được.


      chính là tâm ma của , tâm ma cả đời này của .


      có biện pháp, về chuyện có được , khi gặp , liền trở nên thể khống chế được.


      sắp cứu nổi chính mình nữa rồi.


      -


      Hôm sau Kỷ Niệm Sơ dậy rất sớm, lấy điện thoại tủ đầu giường nhìn thời gian, phát mới có 7 giờ, bên ngoài giống như còn chưa sáng hẳn, tờ mờ sáng.


      Nhân viên công tác của tổ tiết mục 9 giờ mới tới đón , ước chừng còn khoảng hai tiếng nữa.


      Điện thoại phát tới hai tin nhắn WeChat, là Vu Nhiễm nhắn tới vào lúc 1 giờ sáng.


      【 nhiễm: Niệm Sơ, tớ cho người khác điều tra chuyện của cậu rồi, tạm thời bây giờ có kết quả gì, có khả năng phải đợi thêm mấy ngày nữa. Nhân tiện kiểm tra điện thoại của cậu, phát điện thoại cậu bị nghe lén, còn có định vị gì đó, tùy thời bị theo dõi. 】


      【 nhiễm: Tớ nhờ người giúp , nhân tiện trang bị cho cậu thiết bị chống theo dõi, sau này cậu chú ý nhiều chút, có khả năng cao là fan tư sinh, loại người này rất khủng bố đó. 】


      【 nhiễm: Tớ chuyện với cậu nữa, mệt muốn chết, tớ dựa vào quan hệ gọi điện thoại tìm người điều tra, làm tới giờ luôn, tớ ngủ trước, ngủ ngon. / ánh trăng 】


      Kỷ Niệm Sơ mím môi, dựa vào đầu giường ngồi dậy, tâm tình bình tĩnh dị thường, tức giận, phẫn nộ, thậm chí trong lòng cũng tia phập phồng.


      Kỳ cần nghĩ, cũng biết là ai.


      Nằm xuống lại, lăn lộn giường qua lại, phát sao cũng ngủ được, trong lòng lộn xộn, căn bản tâm tĩnh.


      Dứt khoát rời giường rửa mặt, ăn bữa sáng trước , nghĩ.


      Nghĩ tới đây, Kỷ Niệm Sơ liền rời khỏi giường, rửa mặt xong xuôi sau đó thu thập tốt rồi ra cửa.


      Vừa mới mở cửa, ở ngoài cửa có bóng dáng dài doạ nhảy dựng, từ góc nhìn qua, thấy có người dựa vào khung cửa phòng bên.


      Người nọ mặc áo khoác màu nâu thẫm bị khung cửa ép có chút nhăn, rũ đầu, nhắm mắt lại, sợi tóc trêntrán nhàng đong đưa, lông mi run rẩy, hiển nhiên là bộ dáng rất thoải mái.


      Kỷ Niệm Sơ lui về phía sau hai bước, người nọ giống như nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn .


      Tầm mắt hai người nhìn nhau, đồng tử Bùi Lương Thành hơi co lại, đột nhiên tiến lên hai bước ôm chặt lấy .


      “Vì sao trả lời tin nhắn …” Hai tay ôm đều run lên, giọng khàn khàn.


      Kỷ Niệm Sơ trầm mặc lát, nhàng lôi kéo ống tay áo của , “Vào trước rồi sau.”


      Hai người vào cửa, ngồi xuống mép giường, Bùi Lương Thành nhìn , hô hấp gấp gáp, ánh mắt tối tăm dọa người, nửa ngày, rốt cuộc mở miệng hỏi , “Em còn chưa trả lời vấn đề của , vì sao trả lời tin nhắn , vì sao lại tìm Lục Lê?”


      Kỷ Niệm Sơ gì, có chút nôn nóng, thấy trả lời, lại hỏi lần nữa, thanh so với vừa rồi cao hơn vài phần, “Vì sao trả lời ?”


      Con ngươi như nước cười nhìn , đột nhiên đứng lên, tới bên cửa sổ sát đất, trả lời mà hỏi lại, “Bùi Lương Thành, có phải nghe lén điện thoại em ?”


      Lúc này trời bắt đầu sáng, sờ soạng bao thuốc lá bàn mới mua hôm qua, bậc lửa hút hơi, phà khói vào cửa kính trước mặt.


      “Đúng vậy.”


      cơ hồ chút do dự trả lời rất kiên quyết.


      lại hỏi, “Cho nên, ngay từ đầu là cố ý tiếp cận em, rất nhiều lần chúng ta phải ngẫu nhiên màgặp nhau.”


      “Đúng vậy.”


      xong, cười khẽ tiếng, chỉ là tiếng cười này, biết có bao nhiều ý vị.


      bỗng nhiên quay nhìn , lưng dựa vào cửa sổ sát đất, nhàn nhạt , “Chúng ta biết nhau từ trước, đúng ?”


      Cả người Bùi Lương Thành đều cứng lại, há miệng thở dốc, giống như muốn cái gì đó, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng .


      nhìn chằm chằm , hồi lâu cũng trả lời nữa, ném thuốc lá hút xong bỏ vào thùng rác.


      Kỷ Niệm Sơ trầm mặc trong chốc lát, lặp lại lần nữa, “Vì sao trả lời, chúng ta có phải quen biết nhau từ lâu rồi ?”


      Kỳ vẫn luôn gì về con người , Bùi Lương Thành người này, quá khó nắm bắt.


      Trong mắt Bùi Lương Thành tràn đầy hung ác cùng nham hiểm, tập trung, sững sờ, lại như cũ lấn át được con ngươi hoảng loạn vô thố.


      đứng tại chỗ nửa ngày, tới trước mặt rồi dừng lại, nhìn , mắt sáng như đuốc.


      Kỷ Niệm Sơ thấp giọng gọi , “Thành Thành.”


      “Là Lục Lê cho em biết sao?” Rốt cuộc cũng mở miệng, đáp mà hỏi ngược lại.


      “Là em hỏi , mới cho em biết.” Đôi mắt Kỷ Niệm Sơ chớp dù chỉ cái, tốc độ thong thảlại bình tĩnh, “Chỉ là muốn biết chuyện trước kia của em, ký ức trước năm mười chín tuổi của em đều rất mơ hồ, có duyên cớ với sao?”


      gật đầu, nhàng ừ tiếng, dám ngẩng đầu nhìn .


      Kỷ Niệm Sơ tiếp tục đề tài này nữa, chỉ thấp giọng thở dài hơi, ngồi xuống bên cạnh .


      Nhìn phía dưới vành mắt có quầng thâm nhàn nhạt, trong lòng nảy lên từng cơn đau đớn, giọng hỏi, “Đứng trước cửa bao lâu rồi, vì sao gõ cửa?”


      lâu, ngồi máy bay suốt Kinh Thị tới đây, đứng ở cửa cỡ tiếng.” thấp thấp trả lời , giọng hơi khàn, dừng chút, lại tiếp, “ gõ cửa là vì sợ đánh thức em.”


      “Vậy cả đêm nay ngủ à? có ngốc hay ?” Kỷ Niệm Sơ nghe tới đó, có chút tức giận.


      “Dạo này bị mất ngủ có chút trầm trọng.” thấp thấp .


      Chắc là có ‘ chút’, , cơ hồ tỉnh lại liên tục, suốt đêm thể ngủ.


      Kỷ Niệm Sơ nhìn , “Vậy nếu có em ở đây, có phải hay tốt hơn chút?”


      Bùi Lương Thành sửng sốt, hốc mắt đỏ vòng, gật đầu , “Đúng vậy, có em ở đây, tốt hơn rất nhiều, cục cưng, nguyện ý làm đồ ngốc của em cả đời.”


      “Vậy về sau lúc nào cũng bồi .” cười cười, thế.


      còn tưởng rằng nghe lầm, hồi lâu cũng phản ứng lại kịp, hơn nửa ngày, mới thấp giọng hỏi,“Có ?”


      còn tưởng rằng…” Giọng của có chút khàn, hơi khó nghe, thiếu chút nữa phát ra tiếng.


      Còn tưởng rằng chuyện phát triển theo hướng như năm đó, cần , trốn rất xa, để tìm ra.


      Kỷ Niệm Sơ có chút buồn cười nhìn , chọc chọc gương mặt , “Tưởng rằng cái gì? Tưởng rằng về sau em quan tâm sao?”


      “Đúng vậy.”


      “Sao có thể thế được.” cười nhìn , “Bất quá Thành Thành, có thể cho em biết vì sao em lại bị mất trí nhớ ?”
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11112 others thích bài này.

    5. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Hello mọi người, lại là mình đây, tuần sau mình bắt đầu up tiếp chương mới nha mọi người. Xin lỗi mọi người vì quảng thời gian 7 tháng này công việc mình nhiều quá mình sắp xếp được để up truyện, mình thành xin lỗi mọi người ạ, nay xem lại mình mới thấy các bạn ủng hộ truyện mình rất nhiều, mình cảm ơn các bạn nhiều lắm. Mình cố dịch nốt truyện này ạ.
      Mình cảm ơn và xin lỗi các bạn vì để các bạn chờ lâu như vậy!
      mattroiden2810Chris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :