1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

DÙ KHÔNG LÀ THIÊN THẦN - NINH TỬ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 15

      KHÔNG CÓ ĐƯỜNG LÙI

      Tôi là mũi tên bị bắn ra, nhưng cái bia phải là nơi tôi muốn đến


      1

      "480 đồng, gói vào cho tôi, bán thôi". Khả Nhiên giật giật gấu áo Tống Danh Viễn, ra hiệu bảo đừng gì. Hai trong tiệm thời trang liếc nhau rất nhanh. Khả Nhiên mím môi, Tống Danh Viễn có thể nghe được vui mừng trong lòng .

      Đó là chiếc áo cánh kiểu Trung Quốc bọc lớp ngoài bằng gấm tím nhạt, kiểu phục sức cung đình đời Đường, cổ mở rộng, thân dưới rộng, tay rộng, mép viền màu xám bạc, rất đẹp. Có điều là kiểu dáng và màu sắc tươi sáng quá, hợp lắm với Khả Nhiên. vóc dáng trời cho rất đáng , tóc quăn, mi dài, mắt to, da như ngọc, rất hợp với âu phục màu sắc thuần.

      Trong cảm giác riêng tư, quan hệ giữa Tống Danh Viễn với Khả Nhiên chưa đến mức có thể tùy ý thay đổi ý muốn của nhau về trang phục. Hơn nữa, với phụ nữ, có lúc chỉ cần thấy thích là được.

      Nhìn nhau rồi, trong tiệm ra, định lấy áo xuống đóng gói từ ngoài cửa vọng vào giọng của : "Cái áo ấy tôi lấy rồi đó".



      Mọi người quay đầu nhìn ra.

      Với con mắt đàn ông, Tống Danh Viễn nhìn từ ngoài cửa bước vào, dong dỏng cao, hơi gầy, tóc dài rẽ ngôi ở giữa, bỏ xõa ra hai phía, che mất phần ánh mắt trong sáng, cằm hơi nhọn, trang điểm , mặc áo len màu hồng đào, quần bò đen thêu hoa mẫu đơn.

      ta nhắc lại lần nữa câu vừa .

      "860 đồng" của tiệm thời trang vội rụt tay lại, nhìn khách hàng mới tới.

      "Gói vào" ta mở cái túi vải đeo vai, hầu như để ý gì đến có mặt của Tống Danh Viễn và Khả Nhiên.

      Khả Nhiên quay mình ra cửa. Tống Danh Viễn ngớ ra lát rồi bước theo gọi Khả Nhiên. Vừa lúc đó bỗng nghe tiếng người con kia kêu lên: "Trời, túi tiền mất mất rồi".

      Khả Nhiên vào cửa hàng thời trang bên cạnh, chịu được thái độ của mới đến. Tống Danh Viễn dừng lại, ngoái đầu trông thấy kia tỏ ra phải là kinh ngạc mà là khó xử: "Giúp tôi giữ lại cái áo, hai tiếng sau tôi quay lại lấy".

      của tiệm thời trang càu nhàu: "Vừa rồi chị kia định lấy chiếc áo, chị hớt tay , lại có tiền...".

      kia đặt cái túi xuống, : "Trong túi còn có cái máy CD, cầm ". quay mình ra, đến bên cạnh Tống Danh Viễn. Tống Danh Viễn đưa tay ra nắm lấy cánh tay : "Tôi trả tiền áo cho được chứ?"

      Trong giây phút đó, Tống Danh Viễn bỗng thấy choáng, phải là kẻ háo sắc, cũng biết thương ngọc tiếc hương, nhưng làm vậy. Hình như cảm thấy chiếc áo kia mặc lên người đẹp lắm. Chiếc áo vốn dĩ phải thuộc về .

      kia vẫn bình thản nhìn Tống Danh Viễn, rút cánh tay khỏi tay Tống Danh Viễn: "Cũng được".

      Từ cửa hàng bên cạnh, Khả Nhiên gọi tên Tống Danh Viễn. Tống Danh Viễn rút ra tập giấy bạc, đặt vào tay : "Cái áo rất tốt, có thể đòi bớt tí".

      cười: "Hàng tốt cần bớt. Bạn chờ , để số điện thoại của lại cho tôi là được".

      Tống Danh Viễn để số điện thoại lại. Hai của cửa hàng trợn mắt ngạc nhiên. mua áo : "Em là Triển Phi, là dòng dõi của Triển Chiêu, biết chứ?"

      Tống Danh Viễn nhìn : "Họ của là Triển Đại mà ông tổ của em sống. là Tống Danh Viễn".

      dùng ngón tay gạt mái tóc lòa xòa trước trán, mỉm cười...

      Ở cửa hàng bên cạnh, Khả Nhiên chọn được cái áo khoác có cửa tay viền lông, rất hợp với . này xưa nay ưa rắc rối. Đó là bản tính đáng nhất của .

      2

      Câu chuyện giữa Tống Danh Viễn với Khả Nhiên, nếu có thể như thế, cũng rất giản đơn. Hai người nhau năm năm. Khi Tống Danh Viễn học năm thứ ba đại học Khả Nhiên học năm thứ nhất. Khả Nhiên là em bạn học thời trung học của Tống Danh Viễn. Hồi đó Tống Danh Viễn chưa ai, rất trẻ nhưng cứ nghĩ mình là người lớn, cứ coi Khả Nhiên như em . Sau đó bạn bè Tống Danh Viễn như thế mày bọn tao mất đấy. Tống Danh Viễn nghe vậy, chỉ cười. Ít lâu sau, rất nhiều nam sinh chạy theo Khả Nhiên, bao nhiêu thư tình và hoa tươi tới tấp gửi đến Khả Nhiên làm cho Tống Danh Viễn cảm thấy bị uy hiếp. Tống Danh Viễn hiểu ra, ra mình quen có Khả Nhiên bên cạnh, cười chỉ với mình. lòng mình với Khả Nhiên. Khả Nhiên nghe xong chỉ cười, hồi lâu mới : "Tống Danh Viễn, là ngốc. Từ khi mới mười sáu tuổi, em thích , nếu , đánh chết em, em cũng vào trường này. Nếu vẫn ra, có lẽ em phải khóc."

      cảm giác thơm tho ấm áp tràn ngập tâm hồn.

      Sau đó Tống Danh Viễn với mọi người rằng, tình cái gì ấm áp, dịu êm, đẹp đẽ nhất, có gì là trời long đất lở, càng cần thề non hẹn biển. Khả Nhiên là rất tốt, đơn giản, thà, vui tính. Sau khi tốt nghiệp, Tống Danh Viễn vứt bỏ chuyên ngành học, mở công ty du lịch , ba năm sau phát triển đến quy mô kha khá. Khả Nhiên đến làm thống kê cho công ty khác. Tình của hai người cứ thế tiến triển cách ôn hòa. Đến năm Khả Nhiên hai mươi bốn tuổi, hai gia đình chấp nhận cho hai người quyết định tương lai của mình. Hai người cũng thỉnh thoảng bàn đến máy giặt Tây Tôn Tử và nhà ở Tam Hoàn.

      Ai cũng biết rằng, tất cả sẵn sàng, chỉ còn việc quyết định bao giờ làm đám cưới.

      3

      Tống Danh Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thể gặp người con như Triển Phi.

      Gặp rồi, cũng nghĩ gì lắm. Ba hôm sau, Tống Danh Viễn cảm thấy có lẽ Triển Phi vứt bỏ số điện thoại của mình đâu rồi.

      Ba hôm sau nữa, Tống Danh Viễn hầu như quên cái bóng dáng của Triển Phi, ánh mắt của , những ngón tay thon dài và vầng trán đều đặn của .

      Từ Đông Tứ Thập Điều đến ga xe lửa, Tống Danh Viễn bao giờ cũng tàu điện ngầm. Chiều hôm đó, khi đoàn tàu có ánh đèn màu đỏ sắp đến nghe tiếng chuông điện thoại di động.

      bấm nghe, nhìn số điện thoại gọi.

      "Em là Triển Phi" bên kia , "cho em biết ở đâu".

      "Ga xe điện ngầm Đông Tứ Thập Điều".

      "Mười phút sau em đến".

      Triển Phi cúp máy. Tống Danh Viễn nhìn đoàn tàu vút qua trước mặt.

      Mười phút sau, từ đoàn tàu chạy ngược lại, Triển Phi bước xuống. mặc cái áo kiểu cổ màu tím hôm nào, vẫn cái quần bò màu đen.

      Triển Phi đặt vào tay Tống Danh Viễn cái phong bì đựng tiền: "Suýt nữa em tìm ra số điện thoại của ". Tống Danh Viễn chỉ cười.

      Triển Phi lại : "Em thích xe điện ngầm, ngày nào cũng bay trời chán lắm. Em thích cái cảm giác ở mặt đất". xong, bước lên đoàn tàu vừa từ từ dừng lại, bước của như có từ tính, hút theo Tống Danh Viễn. cất bước theo, Triển Phi quay đầu lại cười.

      4

      Từ chiều đến tối, đến đêm, Tống Danh Viễn qua rất nhiều ga tàu, xuống. Người trong toa đổi hết lớp này đến lớp khác. biết qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng đến toa, cả toa chỉ còn Tống Danh Viễn và Triển Phi.

      Triển Phi nghiêng mình, tựa vào vai Tống Danh Viễn, nhắm mắt lại, : " xem bộ phim "Ga tàu của hai người" chưa, bộ phim Nhật, trong đó có cảnh tuyết".

      Tống Danh Viễn bỗng cảm thấy tay chân lạnh cóng, lòng cũng lạnh, lạnh đến tuyệt vọng.

      thế kỷ sau, đoàn tàu từ từ dừng lại, cánh cửa toa xe trượt mở ra hai phía, có người bước lên. Lòng Tống Danh Viễn cũng trượt mở ra hai phía. Thoáng có bóng người bước vào, cao cao, gầy gầy, phải là Khả Nhiên.

      Buổi chiều hôm đó, Tống Danh Viễn quên hẳn Khả Nhiên, quên hẳn cuộc sống của chính mình.

      5

      Tất cả bị tàu điện ngầm thay đổi. Tối hôm đó, Tống Danh Viễn tiễn Triển Phi về công ty Hàng . suốt đường, hai người gì, làm gì. Khi chia tay, Triển Phi quay người lại, đứng thẳng, ôm hôn Tống Danh Viễn: "Đây là tình , em từng có, em biết".

      tiếng rơi vỡ, môi Tống Danh Viễn run lên, run đến tận đầu ngón chân.

      Tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của Tống Danh Viễn là trốn chạy. Triển Phi còn bóng dáng.

      Tống Danh Viễn thở hổn hển chạy về, trong lòng cứ nhắc nhắc lại: " giấc mơ, giấc mơ, chỉ là giấc mơ thôi".

      Lúc đó mới nghĩ đến Khả Nhiên, cả đến hơi thở cũng nhâm nhẩm đau. Tống Danh Viễn từng nghĩ, nếu có kẻ nào ức hiếp Khả Nhiên, liều mạng với kẻ ấy. Khả Nhiên thể bị ức hiếp, thể.

      Đó phải là tình . Tống Danh Viễn lắc đầu. ta là Triển Phi, dòng dõi của Triển Chiêu đời xưa, ta thích đùa.

      tiếp những điện thoại xa lạ nữa, tắt máy, đút vào túi quần. Lần đầu, Triển Phi cũng như buổi tối hôm ấy, hầu như còn bóng dáng gì nữa trong lòng Tống Danh Viễn.

      Vẫn quen ngày ngày đứng hút thuốc trong phòng rửa tay tầng này của tòa nhà văn phòng, bốn công ty có quy mô gần như nhau chia nhau mỗi công ty góc. Chỉ có ở phòng rửa tay, họ mới gặp nhau.

      Cánh đàn ông quen đến đó hút thuốc. Hôm đó, Tống Danh Viễn hút thuốc nghe từ phòng bên có người : Hôm nay lại rơi máy bay...

      Thế ư? giọng khác: Từ nay đâu cũng đừng máy bay, thà chậm tý, nhưng an toàn.

      Tàn thuốc rơi tay, Tống Danh Viễn vội phủi , nhưng ngón tay giữa bỏng vết đen . Thế mà đau khắp người, như toàn thân bị bỏng. rút điện thoại ấn số chưa bao giờ ấn nhưng rất quen thuộc. lần, hai lần, ba lần... đáp lại chỉ có tín hiệu bận. Tống Danh Viễn hốt hoảng xông vào nhà, gọi: "Đặt vé máy bay Quảng Châu vào tối nay".

      ngồi trước máy tính kinh ngạc ngẩng đầu.

      Năm tiếng sau, Tống Danh Viễn bước vào sân bay. Từ thang máy bay, Triển Phi nhìn , cười ấm áp. Trái tim trống trải suốt cả buổi chiều, trở lại trong . đường, lần thứ nhất Triển Phi cho cốc nước, lần thứ hai số thời báo hoàn cầu, lần thứ ba tờ tạp chí du lịch...

      Đêm hôm đó hai người ở bên nhau.

      Triển Phi hỏi đến Khả Nhiên, khi Tống Danh Viễn hít thở để thư giãn, ngồi dậy: "Em , đây là tình . Em vẫn cho rằng đó là việc đời, lần, cho mãi đến khi gặp ".

      Tống Danh Viễn châm điếu thuốc, nhíu mày. thấy Triển Phi khác với Khả Nhiên.

      Khả Nhiên, Tống Danh Viễn cắn môi, Triển Phi rồi, tình trời long đất lở mà vẫn phủ định. Cân nhắc mãi, tình và tình cảm, cá và bàn chân gấu, chọn cả.

      6

      Bên cạnh Khả Nhiên, Tống Danh Viễn thể như trước được nữa. Thâm tâm thể nhõm khi biết rằng thể cho Khả Nhiên biết phần của cơ thể , cứ động đến là đau đến rách tim nát phổi.

      May mà Bắc Kinh rất lớn.

      Bắc Kinh lớn, ân oán luôn luôn chật hẹp. Mùa xuân chưa qua, Khả Nhiên biết rồi. tìm gặp Tống Danh Viễn, nhưng căng thẳng như tưởng tượng. tưởng tượng đó ra là muốn tha thứ cho mình.

      Khả Nhiên : " buổi tối, ở ga tàu điện ngầm, qua cửa sổ đoàn tàu từ hướng ngược lại, em thấy , còn có kia nữa. Em nhớ chiếc áo ấy. Mỗi người con đều thể quên cái gì mình muốn mà chưa có".

      Giọng bình tĩnh, giống Khả Nhiên. như tưởng.

      Tống Danh Viễn cúi đầu, phủ nhận bỉ ổi quá.

      "Em phải trách , Danh Viễn". Giọng của đến bây giờ mới thấy hốt hoảng: " biết , rời bỏ , em thể sống được".

      Khả Nhiên ôm chầm lấy với đôi cánh tay bé, ôm chặt lấy thân hình phản bội . khóc: "Đừng lìa bỏ em, em chỉ cần lìa bỏ em".

      Tống Danh Viễn đặt tay lên tóc . bội phản Khả Nhiên, cuối cùng bội phản Khả Nhiên. thể liều mạng với chính mình. : " thể, Khả Nhiên, em thể chết, để em chết".

      Hai giọt nước mắt rơi tóc .

      7

      thể đưa ra lựa chọn. Tống Danh Viễn hầu như mang theo quyết tâm đoạn tuyệt đứng trước mặt Triển Phi, chỉ cần ra những lời như Khả Nhiên, sẵn sàng chấp nhận bất cứ trừng phạt nào, đưa mình vào địa ngục.

      Triển Phi thích dùng ngón tay vuốt tóc: "Nhất định phải sao".

      " được", Tống Danh Viễn hầm hầm nhìn mặt đất.

      "Được thôi", Triển Phi ngừng tay vuốt tóc: "Em mười tuổi mất bố, mười bốn tuổi mẹ bước nữa, mười tám tuổi bắt đầu , đến bây giờ, em biết rằng mình lìa bỏ ai đều vẫn sống tốt". : "Đó là ".

      Tống Danh Viễn quay mình bước , từ phía sau có tiếng gì lép bép, biết cái gì vỡ.

      8

      Tống Danh Viễn cưới Khả Nhiên. Trong tình , mềm yếu quá, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Triển Phi khác hẳn, ta là lá cờ thể đổ. Đến cuối cùng, chọn con đường tôn trọng tính mạng.

      Hạnh phúc của Khả Nhiên là được ở bên cạnh . biết, tình như vậy có thể là mỹ mãn . như mũi tên bị phóng ra, nhưng cái bia hình như phải là hướng muốn tới.

      rất lâu nghe tin tức gì về máy bay. Mỗi lần xa, Tống Danh Viễn đều chọn tàu hỏa, chậm nhưng lòng là ở mặt đất.

      Thấm thoắt năm.

      Buổi tối hôm đó, ở Đông Tứ Thập Điều, Tống Danh Viễn chờ tàu điện ngầm để đến ga tàu hỏa. Đoàn tàu phía trước dừng lại, trong đoàn người, người con cao cao, gầy gầy, mặc áo màu tím kiểu Trung Quốc, tóc đen dài. đến trước mặt , dừng lại, : "Lựa chọn con đường tiếp tục sống, phải là sai lầm của em, nhưng em phải với , trong tình , có ai là kẻ mạnh...".

      Sau đó, Tống Danh Viễn lại lần nữa mất tin Triển Phi.

      Ngày nọ, tháng nọ, năm nọ, trong lịch sử hàng lại ghi lại vụ tai nạn. chuyến bay từ Bắc Kinh Quảng Châu rơi trong hang núi. Trong danh sách nạn nhân có người con tên là Triển Phi...

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 16

      TÌNH LÃNG TỬ
      1

      Từ rất lâu, tôi nhớ mãi câu đầu tiên mà Đổng Tiểu Vũ với tôi: bé thối này, nhìn tôi nữa tôi ăn đấy!

      Khi câu đó Đổng Tiểu Vũ ôm Mã Lệ và nhảy điệu nhảy rất lẳng, cơ thể hai người như dán chặt vào nhau. Tôi chỗ rất gần họ, bị người con trai nhìn mặt kéo tay tôi mà quay theo điệu nhạc. ra, tôi đâu có biết nhảy cái điệu nhảy rất trai ấy.

      Đó là chuyện của cuối thế kỷ trước. Ngày 10 tháng Mười năm ấy là sinh nhật lần thứ hai mươi hai của Mã Lệ.

      Mã Lệ là chị họ tôi, chị họ rất gần. Chị cũng là người con làm người lớn của cả hai gia đình phải đau đầu, bỏ học rất sớm, đàn đúm với số bạn bè cùng trang lứa. Sau đó chị mở quán rượu. Tình cảm của tôi đối với Mã Lệ hơi lạ. Tôi thích chị, nhưng lại thường trốn nhà đến với chị, chị làm cho tôi có khi cũng muốn sống như chị, làm đứa con "hư", đương nhiên phải là "hư" , chỉ nghĩ vậy thôi.

      Trong trí nhớ của tôi, ngay từ khi học trung học, Mã Lệ có nhiều bạn trai. Chị là loại con rất bắt mắt. Từ dáng điệu đến quần áo, Mã Lệ luôn luôn rất đẹp, rất quyến rũ. Bạn trai của chị thay đổi xoành xoạch, nhiều người tôi chưa kịp quen bị thay đổi. Nhưng biết từ bao giờ, trong thời gian dài tôi chỉ nghe chị nhắc đến cái tên: Tiểu Vũ, Đổng Tiểu Vũ.



      Chị thường với tôi: Tiểu Vũ thế này, Tiểu Vũ thế kia, tôi nghe đến thuộc.

      Nhưng tôi thể ngờ được rằng Đổng Tiểu Vũ lại đẹp đến thế: có dáng người cao lớn, đôi vai ngang, mái tóc cứ bồng bềnh, cặp mắt xanh đen và sống mũi cao thẳng. Càng hút người hơn là đôi môi luôn nở nụ cười hết sức cuốn hút.

      Đó đúng là nụ cười lãng tử. Đổng Tiểu Vũ làm tôi liên tưởng đến hình ảnh những lãng tử trong tiểu thuyết Cổ Long.

      Tôi cứ nghĩ đàn ông phải là lãng tử, có trái tim khô cứng, thuần thục, trừ khi họ bị sắc đẹp tuyệt trần, siêu phàm thoát tục thu phục.

      Mã Lệ phải loại con thiên thần đó. Hồi ấy, tôi cũng phải.

      Mùa thu năm ấy, tôi chưa đầy mười bảy tuổi, tóc ngắn, mắt , cằm hơi nhọn... Mặc dù tôi cao lớn có làn da mịn màng, nhưng Mã Lệ , tôi chưa hoàn toàn phát triển đến độ chín.

      Hồi , tôi ít , ít bạn bè. Nhưng tôi rất muốn bỗng chốc mê đắm cái gì, ví dụ màu sắc, nét nhạc, chiếc lá rơi đường phố hoặc giả bóng dáng của Đổng Tiểu Vũ. Cảm giác mê đắm đó thường đến rất đột ngột, có dự cảm gì.

      Rồi điệu nhạc chết tiệt kia cũng ngừng hẳn. Rất nhiều người tản ra xung quanh uống rượu. Đổng Tiểu Vũ cũng buông Mã Lệ. Tôi nhân cơ hội đó lẫn vào góc quán, muốn để ai trông thấy mắt tôi luôn dán vào Đổng Tiểu Vũ. Sau khi rời Mã Lệ, Đổng Tiểu Vũ về phía tôi, đến thẳng trước mặt tôi.

      Trong góc tối, tôi ngước nhìn .

      Đổng Tiểu Vũ : bé, tên em là gì?

      Tôi : Em là Bảo Tâm, Lý Bảo Tâm.

      Đổng Tiểu Vũ cười, : ra là bé Bảo. đặt cốc rượu xuống bàn: Bé Bảo, chúng ta nhảy điệu nào! Rồi quay đầu, to: Nhạc.

      Tôi đờ đẫn để kéo ra giữa phòng. Khi tay nắm lấy những ngón tay tôi, chân tay tôi bỗng lạnh cóng. Tôi hiểu vì sao gọi tôi là bé Bảo, vì sao lại tìm đến tôi. Tối hôm đó, tôi mặc quần liền áo trần vai đến dự tiệc sinh nhật của Mã Lệ. Điệu bộ của tôi rất hợp với . Còn hợp với nhạc và rượu, còn hợp với ánh mắt của tất cả mọi người. Nhưng Đổng Tiểu Vũ tìm đến tôi.

      Tôi phát ra được thanh gì, chỉ ngây người ra nhìn .

      Đổng Tiểu Vũ kéo tôi quay rất chậm, rất chậm nhưng tất cả ánh đèn vẫn loang loáng trước mắt tôi. Tay đặt lên hông tôi làm cho tôi cảm thấy ấm áp. Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay đến cạnh môi . , mắt em đẹp lắm, là đôi mắt đẹp nhất mà thấy.

      Thế là tôi nhắm mắt lại. Nhưng khi tôi bắt đầu hơi choáng tiếng nhạc bỗng im bặt, Mã Lệ bước đến kéo cánh tay Đổng Tiểu Vũ đặt bên hông tôi ra. Mã Lệ , Bảo Tâm, ra chỗ kia uống cà phê, chớ uống rượu nhé. Rồi chị nhìn thẳng vào Đổng Tiểu Vũ, được có ý gì với Bảo Tâm, nó còn là đứa trẻ con.

      Tiểu Vũ cười hà hà : Hay , lại là đàn bà mắt bé. sao, có thể chờ.

      Nghe , tim tôi đập rộn lên. Tôi mới mười bảy tuổi, gọi tôi là đàn bà. Tôi cảm thấy trong cơ thể tôi có cảm giác rất kỳ lạ, muốn dãy thoát cái gì đó. Ngoái đầu lại, Đổng Tiểu Vũ nhìn tôi cười, e dè gì.

      Đêm hôm đó tôi theo Mã Lệ và bạn bè chị xem buổi chiếu phim nửa đêm. Phim chiếu đêm đó là bộ "Lưu kim tuế nguyệt" do Trương Mạn Ngọc và Chung Sĩ Hồng đóng vai chính mà tôi xem nhiều lần, cũng là bộ phim tình đẹp nhất, buồn thương nhất mà tôi từng xem. Trong ánh đèn loang loáng lúc sáng lúc tối, tôi ngoái đầu lại thấy Đổng Tiểu Vũ hôn Mã Lệ, chút e dè.

      Trái tim tuổi mười bảy của tôi đau nhói lên. Đổng Tiểu Vũ cũng nhìn thấy tôi, rất nhanh, đẩy khuôn mặt đẹp của Mã Lệ ra.

      2

      năm sau, tôi vứt bỏ ý định Bắc Kinh học đại học, thi vào trường đại học mấy tên tuổi ở thành phố này. Có bạn trai vốn thích tôi tôi đúng là con lợn, ngốc đến nỗi biết thế nào mới là có tương lai tiền đồ. Nhưng tôi muốn rời khỏi cái thành phố khô khan này. Tôi là đứa con , có lý tưởng gì cao xa, sau mười tám tuổi, chỉ muốn người, theo cách người lớn.

      Trong thời gian năm, tôi cao hơn lên, vẫn gầy nhưng Mã Lệ tôi hình như chỉ sau đêm trở thành người đàn bà thực thụ, gầy như que củi mà mềm mại như nước, mắt bé tí mà đầy nét phong tình. Mã Lệ còn , may mà có Đổng Tiểu Vũ ở đây, nó nhất định tha mày. Mã Lệ , Đổng Tiểu Vũ vẫn thích loại đàn bà như mày, thích chơi trò chơi tình cảm với những đàn bà như vậy trong rạp chiếu phim.

      Tôi : Còn chị, cũng vì thế mà ta thích chị chứ?

      Mã Lệ lắc đầu, nó cho rằng mắt chị quá to, nhưng chị tốt với nó.

      Mã Lệ biết rằng mấy hôm trước tôi thấy Đổng Tiểu Vũ. ta lái chiếc xe. Chúng tôi cách nhau con phố. ta bỗng dừng xe lại, hạ thấp kính cửa xe, to tiếng gọi tôi: Bé Bảo, em đúng là càng ngày càng xinh đẹp. năm qua có nhớ ?

      Tôi gì, chỉ đăm đắm nhìn theo ta trong đoàn người và xe qua lại, nhìn mãi, nhìn mãi đến khi khoát tay từ biệt. biết, chúng tôi xa nhau năm.

      Đổng Tiểu Vũ lái xe cho công ty của nhà ta, công việc rất tự do.

      Sau đó thời gian dài, Đổng Tiểu Vũ đến quán rượu của Mã Lệ. Rồi buổi tối Mã Lệ khóc tìm gặp tôi: Bảo Tâm ơi, Tiểu Vũ có người khác rồi, cần chị nữa, ta đến với chị nữa.

      Tôi biết an ủi Mã Lệ như thế nào, mặc dù tôi thích kiểu quan hệ với đàn ông như chị. Tôi biết Mã Lệ Đổng Tiểu Vũ, thậm chí có lúc muốn lấy ta. Tuy rằng trò chơi giữa chị và Đổng Tiểu Vũ chị hiểu . Tôi vỗ vai chị: Đừng khóc nữa Mã Lệ, chị ta là lãng tử, thể ở lại với ai. ta chỉ muốn đùa thôi.

      Mã Lệ nghẹn ngào , chắc chắn rồi đến ngày nào đó ta ai đó, chỉ chị thôi.

      Tôi thêm gì nữa, nhưng vì câu đó của Mã Lệ mà tim tôi khẽ run lên.

      3

      Trường cách nhà khá xa, nên tôi ở lại ký túc xá nhà trường, có khi tuần, hai tuần về nhà. thay đổi môi trường sống đột ngột đó làm dần những đặc điểm trong tính cách của tôi. Tôi phát ra tôi thích sống độc lập, thích tự mình giải quyết lấy mọi vấn đề của mình, còn có những bí mật tình cảm nữa. Tôi giấu kỹ nó, mình, có vui sướng lạnh lẽo, bố mẹ còn để ý đến từng tý trong đời sống của tôi. Tôi biết, tôi được coi là lớn rồi. Tôi càng lớn càng có nhiều bạn trai đến dưới lầu ký túc xá gọi tôi. Tôi cứ vờ như nghe thấy. Tôi chỉ mong có ngày nào đó, tôi nghe gọi: Bé Bảo.

      Tôi đẹp, chưa thể đẹp, nhưng những khí chất trong sáng, độc đáo của mình ngày càng nổi .

      Sau tuổi mười bảy, tôi thích xem phim, thích buổi chiếu phim nửa đêm ngày cuối tuần. Rạp phim lúc đó, trong số khán giả nhiều, phần lớn là những cặp tình nhân, có lúc thấy họ hôn nhau trong ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, lòng tôi cứ rộn lên, cảm thấy tất cả những cảnh ấy đều như từng quen biết. Rồi hôm, biết vì sao tôi muốn lặng lẽ mình ở lại trong rạp chiếu phim buổi nửa đêm.

      Là ngày cuối cùng của mùa đông, cũng trong rạp chiếu phim đầu tiên, tôi nhìn thấy Đổng Tiểu Vũ. biết vào từ lúc nào. Khi tôi nhìn thấy ngồi ngay bên trái tôi, rất thân mật với phụ nữ. Trong chốc lát, rạp bỗng sáng lên, tôi nhìn thấy cái cười của bỗng nhiên ngưng đọng lại trong ánh mắt của tôi, sau đó ánh đèn tối .

      phút sau, Đổng Tiểu Vũ và người phụ nữ tóc dài ấy qua lối bên cạnh tôi. Đổng Tiểu Vũ : Bé Bảo, em chờ ở đây nhé.

      Tôi gì, cũng chờ. rồi, tôi cũng từ cánh cửa khác ra. Tôi mới nhìn thấy Đổng Tiểu Vũ mê ngay, tôi cũng biết ta thích tôi, người con mắt bé, nhưng tôi muốn có kết cục như Mã Lệ.

      Tôi kiên nhẫn chờ đợi chỉ là để Đổng Tiểu Vũ tôi.

      Đêm hôm ấy, đường phố lạnh đến tê buốt.

      4

      Bảy ngày sau, tôi nhìn thấy Đổng Tiểu Vũ. lái xe đến dưới lầu ký túc xá của chúng tôi, đứng dưới lầu lớn tiếng gọi: Bé Bảo, Bé Bảo! đây, em có nhà ?

      Tôi thò đầu ra cửa sổ, nhìn thấy hai tay đút túi quần, ngẩng đầu nhìn lên, trông giống với bất cứ nam sinh nào. bạn cùng phòng : ra tên hồi bé của cậu là bé Bảo, hay đấy.

      Tôi cười, thay quần áo rồi ngồi trước bàn ung dung trang điểm. ai biết rằng, tôi chỉ là bé Bảo của mình Đổng Tiểu Vũ.

      Tôi xuống cầu thang, chầm chậm, nhìn thấy những tia sáng nhảy múa trong mắt Đổng Tiểu Vũ. giơ bàn tay về phía tôi. Tôi thở phào nhàng: Thế là hiệp thứ nhất, tôi thắng.

      Đổng Tiểu Vũ bắt đầu hẹn hò với tôi, lần nào cũng đánh xe đến đón tôi. Xe , nhưng màu lam ngọc của chiếc xe trông rất sang. Tôi cùng với Đổng Tiểu Vũ quán rượu, xem phim, "thành phố vui chơi" hoặc xe bay. Nhưng tôi hề uống tí rượu, làm nũng , đòi hôn tôi. Tôi định ra giới hạn ràng giữa tôi với : Thân mật nhưng suồng sã.

      Ánh mắt của Đổng Tiểu Vũ dần dần thuần lại, có cái vẻ muốn là được như hồi đầu. Đối với tôi, cũng bao giờ có nài ép. giữ khoảng cách rất quân tử. Cho dù là lãng tử, cũng là lãng tử kiêu ngạo. Mỗi lần xem phim, tôi thường chủ động đặt tay mình trong lòng bàn tay . biết, ra tôi rất thích gần gũi . Tôi cố nhịn ra, chỉ vì cái tôi cần, phải là trò chơi trai giản đơn.

      5

      Trong buổi tối sau khi vào hè lâu, khi chúng tôi xem phim "Lễ cưới của bạn tôi", Đổng Tiểu Vũ bị hai cảnh sát bắt . Tôi chỉ biết mấy hôm trước, đánh nhau với người. Có khi thích giải quyết vấn đề bằng cách đó. Nhưng cho tôi biết là đánh gãy sống mũi của người ta.

      Khi cảnh sát xuất , tôi ngây người ra nhìn, Đổng Tiểu Vũ vỗ vai tôi, có vấn đề gì đâu, bé Bảo, em cứ xem tiếp rồi kể lại cho . rồi, bình tĩnh theo cảnh sát, được mấy bước, quay đầu lại với tôi, mấy hôm nữa, đưa em xe bay.

      Tôi trấn tĩnh lại, biết xảy ra việc gì, nhưng biết kết quả ra sao. Đau buồn và sợ hãi đột nhiên ập đến. Tôi vụt chạy đuổi theo, níu lấy tay Đổng Tiểu Vũ : Đổng Tiểu Vũ, em .

      Nước mắt tôi trào ra. Ba chữ này, tôi giấu chặt trong lòng bốn năm nay.

      Đổng Tiểu Vũ dừng lại, : được khóc.

      Hai viên cảnh sát nhìn chúng tôi, người trong đó : Đổng Tiểu Vũ có bạn tốt như vậy mà còn lo giữ gìn, còn sinh .

      Đổng Tiểu Vũ : Tôi sai rồi, sau này tôi bao giờ như vậy nữa.

      6

      Bồi thường và hai tháng bị giam giữ.

      Trong hai tháng đó, tuần nào tôi cũng thăm . bị cắt tóc ngắn , xem ra lại sạch chỉnh tề hơn, đúng là chàng trai tuấn. Khi tôi nhận xét này của tôi với , , từ nay về sau để tóc dài nữa.

      bắt đầu năng giản dị, ràng hơn, càng ngày càng ít bông đùa, cợt nhả, nghe thân thiết. Mỗi khi thăm , tôi có thể cảm nhận được những thay đổi trong tâm tình , nhưng suy sụp, chỉ dần dần thu lại những gai góc của tuổi trẻ.

      Về sau, cả cảnh sát cũng quen tôi.

      Ngày thứ ba sau khi Đổng Tiểu Vũ rời chỗ giam giữ là ngày sinh lần thứ hai mươi hai của tôi. Đổng Tiểu Vũ lái chiếc POLO mới toanh khi đến đón tôi. Khi đẩy tôi vào trong xe, tôi thấy ghế sau xe chất đầy những củ ấu.

      Tôi thích ăn củ ấu, nhưng tôi nhịn được cười. Tôi : Đổng Tiểu Vũ phải như vậy, Mã Lệ , chỉ biết tặng bật lửa cho con .

      Đổng Tiểu Vũ để ý gì chế nhạo của tôi, nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi. Rất bất ngờ, lần này lái xe rất chậm, rất êm, vượt đèn đỏ, càng vượt xe khác từ bên trái. Sau đó Đổng Tiểu Vũ đỗ xe và cả xe củ ấu vào bãi đỗ xe, dắt tay tôi vào rạp chiếu phim. Nhìn bốn phía, tịnh ai khác, tôi và là những khán giả duy nhất.

      " chuyện Tây Du" đó là bộ phim rất cũ, ngờ Đổng Tiểu Vũ lại chọn bộ phim ấy. Như mọi lần, Đổng Tiểu Vũ đặt tay tôi vào giữa lòng bàn tay . , hai tháng nay, bỗng hiểu ra số chuyện về tình cảm.

      Tôi cười. Tóc Đổng Tiểu Vũ ngắn , người cũng thay đổi hẳn, giọng của giống như xưa. Sau đó rút từ trong túi quần ra hai cái nến, đánh lửa đốt lên, gắn vào giữa lòng bàn tay trái.

      Hãy ước nguyện của em . Đổng Tiểu Vũ , to lên tí, để nghe được.

      Tôi nhìn . vẫn đẹp như thế. Tôi nhắm mắt, ràng: Tôi muốn lấy Đổng Tiểu Vũ, làm người vợ thảo, mẹ hiền.

      xong, tôi chờ Đổng Tiểu Vũ cười, nhưng chờ mãi chẳng thấy gì. Tôi mở mắt ra, trong ánh nến yếu dần, tôi kinh ngạc nhìn thấy Đổng Tiểu Vũ khóc.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 17

      QUÂN CỜ CÓ TÂM - HẾT

      1

      Lý Tri Phi là người đẹp trai. Áo quần, dáng vẻ, mặt mũi, tai mắt cái gì cũng đẹp. Nụ cười thoáng luôn luôn ra môi, như mặt biển lặng gió, thấy sóng cồn, chỉ thấy lăn tăn. ra, yên tĩnh.

      Trong lòng Trần Phật Lãng càng thêm coi thường. có người con trai nào đẹp trai hơn Âu Dương Tuấn, cũng có người con trai nào độc bụng hơn Âu Dương Tuấn. Vì Âu Dương Tuấn, Trần Phật Lãng cho rằng con trai càng đẹp trai càng chân thành, càng lòng. Cái đẹp của con trai cũng như cái đẹp của con , nhiều khi là chiếc áo ngoài xa hoa, trong hào quang của mình trai đẹp xinh từ bất cứ việc gì xấu xa, mà vẫn được tha thứ.

      Bất công biết bao, bất hợp lý biết bao.

      Đương nhiên, Trần Phật Lãng phải là đẹp, thậm chí rất đẹp. Cái đẹp của Trần Phật Lãng giống như loài hoa Phật Lãng mà lấy làm tên, từng đóa, từng đóa đơn nhất, trong suốt. Trần Phật Lãng càng giống hoa hồng lam được gọi là "đệ nhất phu nhân" trong hệ hoa hồng, có vẻ đẹp lạnh ngắt mê ly gì hơn được, thể đoán trước được. Thân hình mảnh mai, mềm dịu, cao thấp, da trắng mịn. Mắt mũi, tay chân nhìn lập cái gì cũng bình thường, nhưng xếp cạnh nhau lại là tác phẩm cực đẹp.

      Đẹp nhất.



      Trần Phật Lãng hai mươi sáu tuổi, nhưng dung nhan trẻ như hai mươi và thùy mị như ba mươi tuổi.

      Tất cả đều chuẩn. Trang điểm như trang điểm gì. Mặc cái gì quan trọng, điều quan trọng là đúng như Diệu Thư , quần áo người là của , còn là chỗ trú ngụ của linh hồn chuyên gia thiết kế nữa.

      Trong trí nhớ của Trần Phật Lãng, có ánh mắt người khác giới nào mà đoạt lấy được.

      Âu Dương Tuấn cũng phải là ngoại lệ. Cái người đàn ông đẹp trai ấy, về sau Trần Phật Lãng mới biết rằng, cái đoạt được cũng chỉ là ánh mắt của ta, tuyệt đối phải sinh ra từ cái tâm. ta căn bản có tâm.

      2

      Khi Trần Phật Lãng quen biết Âu Dương Tuấn, mới chỉ hơn hai mươi tuổi, học đại học, mặc sơ mi trắng và quần bò, phong tư tuyệt vời, số trong toàn trường.

      Trần Phật Lãng là trẻ mồ côi. Khi được nhận vào trại mồ côi chưa có tên. Nhân lúc đó trong góc của trại trẻ mồ côi vừa có bông hoa phật lãng nở, người ta lấy tên hoa đặt tên cho . Bà trại trưởng trại trẻ mồ côi họ Trần, được gọi là Trần Phật Lãng.

      đứa trẻ như vậy, căn bản nhận được thương ruột thịt. nhờ vào chiếu cố của xã hội mà ngoan cường lớn lên, vào được trường đại học.

      Lớn lên rồi, bao nhiêu năm cũng chưa từng . cố chấp chịu, từ trong lòng, chờ đợi tình cả đời chỉ đến lần. Trần Phật Lãng biết rằng tình cảm là thể du nhập được.

      Trong thời gian học đại học, Trần Phật Lãng bắt đầu làm thêm, vừa để nộp học phí vừa để trang trải cho đời sống hàng ngày, còn nhờ vào trợ cấp của bên ngoài nữa. Trần Phật Lãng làm nhiều việc, chào đón khách cho tiệm rượu, làm người mẫu. Trong thời gian đó học được việc pha chế rượu...

      , Trần Phật Lãng phải quen Âu Dương Tuấn trong những trường hợp đó. Năm cuối đại học, Trần Phật Lãng muốn đổi sang làm công việc gì gần với chuyên môn học. Hồi đó Âu Dương Tuấn vừa mới mở công ty quảng cáo, công việc rất khó khăn, chỗ nào cũng vấp, rất cần người có tài giúp đỡ.

      Âu Dương Tuấn lúc đó, chỉ khuôn mặt đẹp.

      Vì Âu Dương Tuấn, Trần Phật Lãng mới vào cái công ty đó, chuyên môn cũng hợp.

      Trong cái thành phố này, công ty của Âu Dương Tuấn ở vào địa điểm đẹp, phần giữa tòa lầu mà gian rất bí, tất cả chỉ nhằm đỡ tiền.

      Hôm đó, Trần Phật Lãng khoác chiếc ba lô bẹp dúm, giày đế bằng, chiếc quần bò rất cũ, bạc phếch. lượn giữa chợ lao động, nhìn nhìn ngó ngó, chỗ nào cũng có việc vừa ý. Vừa khéo hôm đó Âu Dương Tuấn đích thân đến chợ lao động, mong rằng có thể tìm được người giúp mình gỡ thế bí, vì nếu gặp được tướng giỏi cái công ty bé của mình sập tiệm.

      thể ai tìm được ai trước. Trần Phật Lãng bỏ , bỗng quay đầu lại.

      Trời ơi, thế giới lại có người đẹp trai đến thế này!

      phải chưa thấy ai đẹp trai, nhưng con trai chỉ đẹp tính vào đâu, còn cái người vừa mới thấy đây có khí chất khác hẳn những người đẹp trai khác, rất đẹp.

      Trần Phật Lãng quay lại.

      Trần Phật Lãng phải là người con dễ dãi khom mình trước người khác.

      Âu Dương Tuấn sáng mắt lên, khi Trần Phật Lãng khom mình chào. cái áo sơ mi vải bông trắng xắn cao tay áo, lần đầu tiên trong đời thấy phát được những tia sáng trắng thuần khiết. Đó là thứ ánh sáng mà tìm kiếm lâu. Bao nhiêu ngày nay, cái mà Âu Dương Tuấn thiếu, chính là thứ ánh sáng đó.

      Âu Dương Tuấn mừng thầm. Trời phụ người, cuối cùng tìm thấy được người trời.

      "Tên chị là gì?" Âu Dương Tuấn kìm nén lòng mình hỏi.

      "Trần Phật Lãng". Trần Phật Lãng thấy tim mình đập rộn lên. Chưa bao giờ tim đập như vậy.

      " giống, chị giống loài hoa chỉ cần ngụm nước trong là có thể sống được bảy ngày. Cái chị cần phải nhiều hơn nữa".

      Trần Phật Lãng mỉm cười: "Có thể cả đến nước cũng cần, có khí là đủ rồi. Tôi rất dễ sống".

      Âu Dương Tuấn cười thành tiếng.

      3

      Mấy phút sau, Âu Dương Tuấn đưa Trần Phật Lãng về công ty. Mặc dù chiếc xe hai chỗ ngồi rẽ trái rẽ phải nhiều lần qua những con phố lấy gì làm sang trọng nhưng Âu Dương Tuấn cố ý vươn thẳng lưng. biết, ngoài đẹp trai ra, phụ nữ còn thích gì ở con trai.

      Âu Dương Tuấn lớn lên trong tình cảm của những phụ nữ khác nhau.

      Sau nửa mét, Trần Phật Lãng nheo mắt nhìn cái lưng của Âu Dương Tuấn, nhìn cao ngạo của , nhìn mái tóc khỏe mạnh của , nhìn bộ mặt đẹp mà thỉnh thoảng ngoái lại, nhìn thẳng đến đáy lòng .

      Thế là .

      ai phát ghen lên, đúng là đôi kim đồng ngọc nữ.

      Âu Dương Tuấn nhìn sai Trần Phật Lãng. Chỉ thời gian ngắn người con đẹp ấy xoay chuyển tình thế cho . Trần Phật Lãng cũng ngờ được rằng, vì người đàn ông ấy, vứt bỏ nghề chuyên môn tốt đẹp của mình, gõ những cánh cửa lạnh lùng, chạy quảng cáo. Ánh mắt mang những hàm ý khác nhau của bọn đàn ông đều chứa vào lòng, cười mà đáp. Kể cả khi bị ai đó sờ vào tay mình bàn, bị ai đó đụng vào đùi mình dưới bàn, đều nín nhịn, tất cả vì kết quả công việc.

      Vì Âu Dương Tuấn.

      Trần Phật Lãng hy vọng Âu Dương Tuấn có thể thành công. thấy, ta thành công. Nhưng Trần Phật Lãng biết rằng người đàn ông này muốn nhiều hơn tưởng. biết rằng ta lớn lên trong gia đình rất nghèo, biết vì nhà nghèo ta phải tủi cực như thế nào, rồi vì đẹp trai, vì nhiều thương mà thời niên thiếu, những tủi cực đó càng nhiều gấp bội.

      Lớn lên rồi, Âu Dương Tuấn chỉ cần thứ nữa: Tiền. Nếu hỏi cần gì hơn mình đó là tiền đồ.

      Âu Dương Tuấn cần cái gì khác, đàn bà hoặc là tình cảm, những cái đó dễ như trở bàn tay. Những gì dễ như trở bàn tay đều phải là cái gì tốt đẹp.

      Cứ là trong cảnh khốn cùng, gặp được người trời Trần Phật Lãng. Trần Phật Lãng cố nhiên là xinh đẹp, cố nhiên là chân thành thuần khiết, cố nhiên là tiếc sức giúp mình, cố nhiên là chưa từng có đàn ông, là người con hết sức coi trọng tình . Nhưng Trần Phật Lãng cũng chỉ là người đàn bà, thể làm cho sóng lòng của Âu Dương Tuấn tung trào.

      Cái làm cho sóng lòng của Âu Dương Tuấn tung trào từ lâu phải là đàn bà. Cái mà ưng ý nhất chỉ là quầng sáng quanh Trần Phật Lãng, là sắc đẹp của , cái khác thường của , kiên trinh của và tất cả những cái đó có thể mang lại lợi ích cho .

      Âu Dương Tuấn từ lâu biết phải ứng phó thế nào.

      4

      Nhưng trò diễn vẫn diễn tiếp, ân ái mặn nồng kiên trì được năm.

      năm sau, Âu Dương Tuấn phấn phát muốn chuyển văn phòng công ty đến địa điểm mới thuận lợi nhất, nhắm hộ khách lớn. Người đàn ông già ngoài năm mươi ấy, đầu tóc hoa râm, nhưng nhìn thấy Trần Phật Lãng thèm dãi, chỉ muốn ăn sống nuốt tươi.

      năm rồi, Âu Dương Tuấn quá quen thuộc xác thịt của Trần Phật Lãng, còn hứng thú nữa.

      Đêm đó, mưa dầm gió lạnh, Âu Dương Tuấn với lời lẽ đường mật, phục cho Trần Phật Lãng uống đến say mèm rồi đưa đến phòng ngủ của người đàn ông tóc bạc hoa râm ấy. Trong khi Trần Phật Lãng mê mệt trong men say, hai người ký kết với nhau văn khế rồi nhìn nhau cười.

      Đó là khế ước bán mình của Trần Phật Lãng. ra chỉ là mấy chục vạn đồng, mấy chục vạn đồng mà thôi, Trần Phật Lãng bị người đàn ông đầu tiên của đời mình chuyền tay bán đứng.

      Khi tỉnh lại, Trần Phật Lãng lòng đau như xé. Nhưng kêu la, cấu xé, khóc lóc. Mọi cái trước mặt, Trần Phật Lãng nhìn ra ràng.

      Trần Phật Lãng đứng dậy, nhìn người đàn ông già mệt mỏi phờ phạc, mỉm cười khinh bỉ, rồi bình thản mặc quần áo. Tất cả là chuyện rồi, gì nữa chỉ chuốc thêm nhục. Điều thấy ràng là, quyết thể quay lại tìm những lời hẹn biển thề non xưa.

      Trong lòng Âu Dương Tuấn giờ này, Trần Phật Lãng còn bằng bó hoa trong nhà xác.

      có gì có thể đồi bại hơn.

      , căn bản có tâm.

      Sau đêm tỉnh lại, Trần Phật Lãng biết Âu Dương Tuấn là loại đàn ông nào. Trần Phật Lãng bước ra cửa thẳng. Ra đây, còn là Trần Phật Lãng nữa, từ đây, Trần Phật Lãng chỉ còn là cái tên.

      Trần Phật Lãng, người con như vậy, gặp phải kẻ xấu, lần là đủ. Khi ra , Trần Phật Lãng dừng lại cười.

      Từ đó về sau, Trần Phật Lãng còn tin bất cứ người đàn ông nào.

      5

      Lý Tri Phi rót thêm trà cho Trần Phật Lãng: Trà nguội rồi thể uống được nữa, có hại cho sức khỏe. Con rất sợ lạnh.

      Con , Trần Phật Lãng mỉm cười. Mình bao giờ là con , trong lòng có cả trăm vết nhăn, ai thấy được. Tất cả đều được viết lên mặt. Trần Phật Lãng gật đầu, tỏ ý cảm ơn.

      Lý Tri Phi, cái tên tồi, so với Âu Dương Tuấn tốt hơn biết mấy trăm lần. Có điều, ta có tri phi (biết cái sai) ?

      Trần Phật Lãng tự hỏi lòng mình, khẽ thở dài. Chỉ đáng tiếc là người đàn ông đẹp trai tên là Tri Phi kia biết rằng quân cờ mới xuất trong ván cờ đời mình Trần Phật Lãng thay đổi phương hướng của đời .

      ta tri phi.

      6

      Gặp Lý Tri Phi lần thứ nhất, Trần Phật Lãng chỉ nán lại thời gian rất ngắn, khi chén trà thứ hai nguội, tìm cớ rời . Lý Tri Phi cũng có ý níu giữ lắm, thái độ rất tốt.

      Trần Phật Lãng đương nhiên biết khi nào nên , bước thứ nhất là phải nắm lấy thời gian. Nhiều năm như thế...

      Ừ, nhiều năm như thế. Trần Phật Lãng giữ vô lăng, nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ xe. ra, chẳng qua là ba năm, sao lại có cảm giác nhiều năm.

      Năm tháng già? Hay là người già?

      Xe của Trần Phật Lãng chạy rất êm, rất chậm, sát lề đường. Rất nhiều xe lướt vội qua bên cạnh. Xưa nay Trần Phật Lãng nghĩ mãi hiểu, xe cấp cứu và xe chữa cháy vội còn được, người ta rốt cuộc có việc gì mà cứ phải tranh thủ từng giây từng phút, chạy như bay? Chạy cho kịp bữa tiệc hay chạy cho kịp tình ?

      Chạy kịp được làm sao? Tất cả chẳng qua là làn khói.

      Trong ý niệm của Trần Phật Lãng, tranh giây phút, cũng tranh sớm tối.

      ai có thể tin rằng rời bỏ Âu Dương Tuấn cách êm thấm như vậy, hòa nhã như vậy, khuất phục như vậy, cả đến câu trách hỏi cũng có, trước sau hề có. Âu Dương Tuấn cuối cùng có được cái mà ta muốn có, Trần Phật Lãng nhàng rời bỏ càng làm cho ta mừng thầm. Lúc đầu cũng vì Trần Phật Lãng thầm bỏ làm cho ta lo lắng thời gian. ta nghĩ Trần Phật Lãng phải là người đàn bà dễ dàng bắt nạt. Nhưng dần già, thấy Trần Phật Lãng làm gì, Âu Dương Tuấn bắt đầu quên tất cả, ngồi trong tòa lầu to trăm mét ở địa điểm ngắm biển đón gió, hô phong hoán vũ.

      thời biết mình ở đâu?

      Âu Dương Tuấn hầu như quên hẳn Trần Phật Lãng. năm sau, đương nhiên còn cảm thấy "mưa núi sắp đến gió đầy lầu" nữa. ta hết sức đắc ý.

      Chờ cho Âu Dương Tuấn hoàn toàn để ý gì nữa, Trần Phật Lãng mới bắt đầu phản kích, cực kỳ đơn giản, nhanh gọn, chỉ hiệp Âu Dương Tuấn suýt mất mạng.

      Âu Dương Tuấn vì vậy khuynh gia bại sản, bán cả xe, cả nhà, biết có phải bán luôn cả mấy bộ quần áo xịn nữa . Đêm đó, ta say mèm lảo đảo bước ngoài phố lúc nửa đêm, kìm nén được, quát to lên: "Ai, rút cuộc là ai hãm hại tôi thế này, cố tình hãm tôi vào chỗ chết mới hả hay sao".

      Khuôn mặt đẹp khác thường của Âu Dương Tuấn đầm đìa nước mắt.

      Người đàn ông đẹp trai chịu được nước mắt, có nước mắt xấu hơn ai hết. Cặp mắt còn đầm đìa nước mắt của ta thoáng thấy chiếc xe màu đỏ chầm chậm lướt qua, trong cửa sổ xe hạ thấp, khuôn mặt dần dần lộ , phấn sáp gì.

      khuôn mặt đó nở nụ cười, giờ phút này, có hoa gì có thể nở đẹp đến thế.

      Phật Lãng. Âu Dương Tuấn hoàn toàn tỉnh rượu. Trần Phật Lãng.

      sai, đúng là Trần Phật Lãng. loài hoa chỉ cần ngụm nước trong là có thể sống bảy ngày. Âu Dương Tuấn vẫn coi thường khả năng sinh tồn của loài hoa đó. ta quên câu của Trần Phật Lãng, chỉ cần có khí là đủ.

      Trần Phật Lãng chỉ cười, nhìn Âu Dương Tuấn. lời, quay nâng kính cửa sổ xe, chầm chậm lướt . Dưới ánh đèn xa, chiếc xe màu đỏ loang loáng như đám lửa lướt .

      Âu Dương Tuấn thấy mình chôn thân trong lửa, muôn kiếp thể sống lại.

      7

      Từ đó cái tên Âu Dương Tuấn được khắc bằng dao tường nhà Trần Phật Lãng bị xóa bỏ . Trần Phật Lãng cầm con dao khắc chữ, cạo phẳng từng nét từng nét ba chữ đó, tạo ra những vết nham nhở mặt tường vốn bằng phẳng đẹp đẽ. Phía sau , người đàn ông tóc bạc hoa râm kia ha hả cười lớn: "Phật Lãng, Phật Lãng, cuối cùng trả được thù cho mình, chắc khoái lắm".

      Trần Phật Lãng ngoái đầu lại: ", đây là kết cục mà tôi biết trước, có đáng mừng? Có điều, chúng ta có thể kết thúc rồi. Bắt đầu từ giờ, tôi cần ông nữa".

      Người đàn ông đến, vỗ vào vai Trần Phật Lãng: "Phật Lãng, ngọn cờ quá tốt. Nó có thể giúp , cũng có thể hại . Phật Lãng, Phật Lãng, nên đẹp thế này".

      Người đàn ông quay mình bỏ .

      Con dao rơi đánh phèng tiếng mặt đất, Trần Phật Lãng ngồi xuống, cạnh lò sưởi tường, nước mắt tuôn trào.

      Sau khi rời Âu Dương Tuấn, điều duy nhất mà Trần Phật Lãng biết được là mình triệt để trở thành đóa hoa, đóa Phật Lãng bị cắt rễ, còn đất sinh trưởng nữa. Sống, đành phải dựa vào khí trong nước. Hoặc giả, mình trở thành quân cờ, bị những bàn tay khác nhau đặt những bàn cờ khác nhau. bàn cờ đó, dung mạo của làm cho sức nặng thể coi thường, thường thường chỉ nước là có thể thay đổi phương hướng của thế cờ và thắng bại cuối cùng.

      Thường thường bước định đất trời.

      Định được là đất trời của kẻ khác. Còn Trần Phật Lãng chẳng qua là quân cờ đẹp mà những bàn tay khác nhau cất lên đặt xuống.

      Nhưng, ngoài quân cờ, Trần Phật Lãng còn có thể làm gì? cảm thấy có tâm nữa. Phật Lãng rỗng tâm. Phật Lãng vốn rỗng tâm.

      người mà cả đến cái tâm cũng có thể làm gì?

      Tối hôm đó, Trần Phật Lãng lại say.

      8

      Lý Tri Phi bắt đầu liên tiếp hẹn hò Trần Phật Lãng. Mỗi lần tiếp điện thoại của ta, nghe ta : "Phật Lãng, đây, Tri Phi", Trần Phật Lãng lại cười thầm.

      ra Lý Tri Phi phải là người đàn ông vô vị. Tự tin, ung dung, có mùi vị con buôn. đọc rất nhiều sách, lại khiêm nhường, biết ăn , biết im lặng khi cần thiết, biết săn sóc phụ nữ.

      Có điều là Tri Phi tri phi. Tai họa ập đầu mà vẫn ung dung, tự tin. Trần Phật Lãng thầm nghĩ: Lý Tri Phi, phải tôi cố ý hãm hại , những kẻ hãm hại nhau, quanh quẩn cũng chỉ vì "tiền". Mà, ai biết rằng trước kia hãm hại người khác? Những người vô tội đó, những . Trần Phật Lãng nghĩ đến điều này, giọng trong điện thoại đương nhiên hề thay đổi, nhưng ở đầu dây bên này, nụ cười của mình có thể ngưng đọng lại, lạnh lùng.

      phải có hận.

      Nhưng dần dần, cũng bắt đầu mỏi mệt, đối với hận và cuộc sống như thế. Trần Phật Lãng nghĩ đây là lần cuối cùng, chờ khi kết thúc kiện này lìa bỏ thành phố này, xa, xa. Hoặc cũng có thể dứt khoát vượt đại dương, cả đời quay lại.

      Trần Phật Lãng biết rằng giữa mình với Lý Tri Phi có thù hận gì, với bất cứ ai ngoài Âu Dương Tuấn đều có thù hận gì. Oán thù là vì mà đến, Trần Phật Lãng họ, đương nhiên hận thù... chẳng qua là trò đùa, chẳng qua là những thế cờ khác nhau.

      Quanh quẩn lại như thế, Trần Phật Lãng căn bản nghĩ gì nhiều.

      Câu hồi nào: Trần Phật Lãng còn tin bất cứ người đàn ông nào nữa. Đương nhiên càng thương tiếc nữa, trừ vẻ đẹp trai.

      Đẹp trai? Thế càng đáng chết.

      9

      Trần Phật Lãng phải bao giờ cũng từ chối, dần dần đáp ứng nhiều hơn. việc thể kéo dài mãi. Đối phó với bất cứ ai, Trần Phật Lãng đều bền bỉ như đối phó với Âu Dương Tuấn. Hồi đó, đúng là nằm gai nếm mật.

      Lý Tri Phi đáng thế, bất cứ đàn ông nào cũng đều đáng thế. Đương nhiên Âu Dương Tuấn ra là càng đáng. Trần Phật Lãng chỉ là muốn làm triệt để, để cho ta còn cơ hội nào ngóc đầu dậy được.

      Mục đích đối với Lý Tri Phi tương đối đơn giản, chỉ cần con buôn nhà đất rất thành công này chịu nhận đầu tư vào mảnh đất, cũng nhất định phải thua thiệt theo đến hộc máu, biết đâu ta có năng lực làm cho mảnh đất nằm đó đẻ ra vàng?

      Thời gian cũng phải là gấp, đương ngày ngày thúc sau lưng. Trần Phật Lãng sắp sẵn mưu mô trong bụng khi Lý Tri Phi bắt đầu dễ dàng đến đón Trần Phật Lãng, nghĩ, đến lúc bắt đầu vào cuộc.

      lần khi ăn cơm, đến vấn đề đất, Trần Phật Lãng nhàng : "Tri Phi, em nhìn kỹ mảnh đất đó, chúng ta hợp tác nhé".

      Lý Tri Phi cười, phải là dứt khoát từ chối mà chỉ nhàng tìm kế hoãn binh. Trần Phật Lãng hầu như nhìn thấy kết quả mình mong muốn. Đàn ông trong thiên hạ đúng là có ngoại lệ sao? Thái độ của Lý Tri Phi, Trần Phật Lãng thấy thất vọng.

      Bề ngoài nhiệt tình tràn trề.

      10

      Nhưng thời gian, thái độ của Lý Tri Phi vẫn thế, đối với Trần Phật Lãng, đối với mảnh đất ấy, cứ lừng chừng, tỏ ra chút nóng vội.

      Trần Phật Lãng nghĩ cử chỉ của Lý Tri Phi đối với mình chỉ dừng lại ở chỗ nhàng vịn tay lên vai . Mỗi lần từ bãi đỗ xe đến phía bên kia, khi qua đường Lý Tri Phi đều níu lấy vai Trần Phật Lãng, đẩy vào chỗ an toàn.

      động tác rất giản dị, sau đó đến lề đường, Lý Tri Phi buông tay mình ra.

      có gì khác nữa. Có buổi tối, rất muộn, Trần Phật Lãng cùng Lý Tri Phi từ tiệm rượu ra, Trần Phật Lãng đắn đo lúc rồi hỏi Lý Tri Phi: "Có thể đến chỗ em lát , em pha cà phê rất ngon".

      Trần Phật Lãng cảm thấy mình nên chủ động hơn, có những người đàn ông thích như thế.

      Sắc mặt Lý Tri Phi có vẻ hơi mừng, ai ngờ lại trấn tĩnh lại ngay: "Phật Lãng, muộn quá rồi, em phải nghỉ sớm. Ngủ ngon có lợi cho sức khỏe. Cho hôm khác, hôm khác nhất định đến uống cà phê em pha".

      Trần Phật Lãng hơi bất ngờ, nhưng rất bình tĩnh, cười : "Cũng được, Tri Phi, hình như rất chú ý đến sức khỏe, giỏi về dưỡng sinh".

      Lý Tri Phi trầm tĩnh: "Vì thấy sống là quan trọng hơn cả, phải sống khỏe".

      Trần Phật Lãng cười, nghĩ bụng đây là cách khéo của thương nhân. Nhưng đối với Lý Tri Phi mình nghĩ thể quá coi thường người đàn ông đẹp trai cười lên dư ba còn mãi này.

      Đúng là đối thủ xứng tầm.

      Trần Phật Lãng càng thận trọng từng ly từng tý, nhưng tin rằng đánh gục Lý Tri Phi chỉ là việc sớm hay muộn thôi. Đương nhiên, càng nhanh càng tốt, nếu tin tức nội bộ về mảnh đất ấy khi hình thành văn bản công sức của mình đổ xuống sông xuống biển hết. Đó phải là điều muốn.

      Cũng là nóng vội được. Trần Phật Lãng đành phải lưu ý Lý Tri Phi nhiều hơn, tìm đột phá khẩu tốt nhất.

      11

      buổi tối, Lý Tri Phi lại hẹn Trần Phật Lãng: "Phật Lãng cùng mua món quà, được ?".

      Trần Phật Lãng hỏi gì hơn, rất nhiều đàn ông câu như thế, sau đó đưa Trần Phật Lãng đến cửa hàng trang sức vàng bạc châu ngọc, giá trị món hàng trang sức được định theo nguyện vọng.

      Trong lòng bọn đàn ông, việc gì cũng có giá của nó, có thể dùng tiền vạch .

      Cũng được, bớt ít lời lẽ đường mật, trong tâm lý bỏ qua ranh giới này kia.

      Trần Phật Lãng xuống xe, đứng bên đường nhìn Lý Tri Phi từ nơi đỗ xe trước cửa hàng Bách Thịnh, nghĩ bụng, ta chọn cái gì? Dây chuyền, trâm cài ngực hay nhẫn?

      Nhẫn? ra người đàn ông tặng nhẫn cho người phụ nữ, rất nhiều khi phải là vì cuộc hôn nhân trăm năm hòa hợp. chiếc nhẫn cũng chỉ vì đêm vui vẻ.

      Thế gian này, bao nhiêu kẻ bỏ tiền trăm ra mua đêm vui vẻ. Nghĩ vậy, Trần Phật Lãng cười đau khổ.

      Trần Phật Lãng có rất nhiều nhẫn, đủ loại, giá trị . Có khi Trần Phật Lãng dở ra xem, cười mình, bao giờ có gì ăn nữa, có thể bán chúng độ nhật. Nếu Lý Tri Phi thích tặng nhẫn cũng được.

      Chiếc thứ nhất và chiếc thứ trăm, ý nghĩa có gì khác nhau.

      Nhưng Trần Phật Lãng vờ như biết gì, nghẹo đầu hỏi: "Tri Phi, mua quà gì? Tặng ai?"

      Lý Tri Phi bỗng sầm mặt xuống, sầm xuống cách vô cớ, như rơi xuống nước, lạnh ngắt.

      Trần Phật Lãng hiểu gì. Lẽ nào mình nghĩ sai?

      hồi lâu, Lý Tri Phi ngẩng đầu lên: " biết nên mua gì, tặng cho vợ và con tôi".

      Trần Phật Lãng ngẩn ra, đây là lần đầu tiên, người đàn ông trước mặt mà nhắc đến vợ con với giọng và thái độ như vậy. Trần Phật Lãng nghĩ, ta có lẽ là vợ con lắm. Làm sao có thể như vậy?

      "Phật Lãng, em thông minh thế, hãy nghĩ giúp , lên sáu có thể thích cái gì? Có còn thích đồ chơi ? Búp bê? Hay quần áo đẹp?".

      bãi đất trống trước cửa hàng Bách Thịnh, đèn sáng trưng, Trần Phật Lãng ngẩng đầu nhìn Lý Tri Phi.

      Trần Phật Lãng thấy khó hiểu, nhưng muốn hỏi.

      "Phật Lãng, hay chúng ta ngồi nghỉ lát , nghe kể số điều, được ?"

      Trần Phật Lãng gật đầu: "Đến quán cà phê Thượng Đảo gần đây, giờ này có lẽ đông khách lắm".

      Lý Tri Phi đồng ý. Khi qua đoạn đường hẹp, tuy có xe, nhưng vẫn để Trần Phật Lãng ở chỗ an toàn nhất. Trần Phật Lãng ưa thích thói quen đó của Lý Tri Phi. Mặc dù ưa thích đó ra liên quan gì đến mọi thứ.

      12

      Trong ánh đèn màu nâu, "Cà phê Thượng Đảo" quả nhiên là ít khách, tiếng nhạc chơi cực chậm, êm đềm trôi chảy. Ngồi xuống góc, Trần Phật Lãng chỉ gọi cốc soda, Lý Tri Phi gọi trà nâu.

      rất thích uống trà, Trần Phật Lãng thấy thoáng nhớ, ta xưa nay uống rượu.

      Lý Tri Phi nhấp ngụm trà, buồn bã : "Vợ là Bảo Tâm, con là bé Bảo. Nếu còn sống, Bảo Tâm năm nay ba mươi hai tuổi, bé Bảo lên sáu. Ngày mai là sinh nhật bé Bảo".

      Trần Phật Lãng ngẩn người, nước trong cốc sánh cả ra bàn. Đây là điều Trần Phật Lãng nghĩ đến, ra như vậy.

      "Mẹ con họ rời bỏ bốn năm, bé Bảo hồi đó chưa biết nhiều. Khi hai tuổi, nó thích búp bê vô chừng vô độ, búp bê bày đầy cả gian nhà, thế mà vẫn chê là ít. Hồi đó mỗi lần thăm nó, vẫn cứ mua búp bê cho nó. Nhưng tối hôm qua, mơ thấy nó, nó ba ơi, con cần búp bê nữa, nhưng thích cái gì...".

      "Tri Phi...", Trần Phật Lãng ngắt lời .

      Trần Phật Lãng thấy tim mình nhói đau, cảm giác đó khó tả.

      " phải. Phật Lãng. những điều này phải để lại đau lòng. Khi sắp , câu cuối cùng của Bảo Tâm là 'Tri Phi, hứa với em , phải sống cách vui vẻ, tốt đẹp'. rất vợ , thể trái ý ấy. muốn biết, họ rời bỏ lâu như vậy rồi, nay muốn làm gì cho họ? Con lớn".

      "Họ..." – Trần Phật Lãng đột nhiên nuốt xuống, cảm giác rất ái ngại: "Họ, họ như thế nào?"

      "Tai nạn ô tô. Như chúng ta vẫn qua đường. Hôm đó Bảo Tâm dắt bé Bảo bên phải, ở bên trái. Chiếc xe từ bên phải đến, đó là đường chiều. Bảo Tâm đẩy và bé Bảo ra, nhưng kết quả là... Phật Lãng, đây là tai nạn rất tàn nhẫn."

      Lý Tri Phi cúi đầu xuống, Trần Phật Lãng cảm thấy mắt đầy nước mắt. Bốn năm sau vẫn dám nhắc lại thảm kịch đó, bốn mươi năm sau, có lẽ vẫn dám.

      Trần Phật Lãng im lặng trong trầm mặc của Lý Tri Phi: "Tri Phi, , em giúp chọn quà cho bé Bảo. Em nghĩ em có thể cảm thấy được bé thích gì. Em cũng từng ở tuổi lên sáu. Lại còn, Bảo Tâm, chắc chị ấy phải xinh đẹp?"

      ", trông ấy rất ấm áp". Lý Tri Phi đứng dậy: "Có lúc nghĩ, hay là mình có nhiều thứ quá, trời phát ghen nên mới bắt họ ".

      "Tri Phi, việc đời khó lường, hãy...".

      ra câu này rồi, Trần Phật Lãng hoàn toàn ngớ ra, đó phải là điều nên , nên những lời chân tình như thế. Khi , trong lòng tí gì giả dối.

      "Phật Lãng, em có giọng giống hệt như Bảo Tâm, phải là giống, mà là những gì chứa đựng trong giọng . Giọng của em thu hút , vẫn cứ quen tin rằng, người có giọng như thế là người lương thiện. Lương thiện càng quan trọng hơn xinh đẹp. Phật Lãng, ra câu đó phải do , việc đời khó lường...".

      Trần Phật Lãng đứng dậy, trái tim bỗng run lên. Trần Phật Lãng bình tĩnh lấy lại cảm giác cân bằng.

      Vẫn là đoạn đường rất hẹp hồi nãy, Lý Tri Phi vẫn đặt Trần Phật Lãng dưới che chở của thân . Trần Phật Lãng bỗng hiểu vì sao Lý Tri Phi có thói quen đó.

      người đàn ông sau khi mất những người thân nhất, trong đau đớn đến cùng cực vẫn có thể tỉnh táo, có thể gò bó mình. có phải là chân thành đáng quý? đáng khinh, đáng chia lìa.

      13

      Lần đầu tiên Trần Phật Lãng lòng theo người đàn ông mua quà tặng.

      Món quà chân chính, tuy rằng có cái gì là để tặng mình, nhưng lòng Trần Phật Lãng từ đầu chí cuối đầy chân thành và cảm động.

      Vẫn còn có thể cảm động, Trần Phật Lãng hầu như nhận ra, người đàn bà cạnh Lý Tri Phi có phải là mình ? lâu rồi, như từng quen biết.

      "Phật Lãng, cảm ơn em". Lý Tri Phi ôm lấy cái cặp sách "Hoa tử thái lang" và giấy bút, cái hoa cài đầu hình con bướm, những quần áo đẹp để tặng con và cái khăn mua cho Bảo Tâm như ôm lấy của quý.

      Trần Phật Lãng chua xót cười, trong cơ thể vẫn nhâm nhẩm đau.

      14

      Sau đêm đó, Trần Phật Lãng quyết định vứt bỏ kế hoạch cuối cùng của mình. tìm gặp người đàn ông quyết định bán đất cho Lý Tri Phi, trao tờ ngân phiếu điền xong cho ta.

      Trần Phật Lãng muốn gì nhiều, mệt mỏi lắm rồi.

      Người đàn ông mặt mũi khổ sở, nhìn người đàn bà từng có niềm vui cá gặp nước với mình, phải vì lợi ích quá lớn, nỡ lợi dụng , thậm chí chuyển nhượng cho người khác: "Phật Lãng, em giúp ? Em nỡ đứng trông chết? Hay là...".

      Trần Phật Lãng: " phải, tiền thành vấn đề, có nhiều hay ít, em làm được, người đó, em tìm được đột phá khẩu".

      " tin ta động lòng trước em, Phật Lãng, em xinh đẹp thế này? Nhưng hợp đồng ký tên ta, em có thể...".

      " em thể. Lý Tri Phi có mắt thần trong vấn đề nhà đất, ta phải là người hồ đồ. Thôi, em đây, chú ý giữ gìn sức khỏe".

      Trần Phật Lãng đợi ta gì nữa, thẳng ra cửa.

      Chẳng qua là giao dịch, đến đây hết tình hết nghĩa.

      Trần Phật Lãng ra , đúng như ba năm trước.

      Ra lần này, phải chăng là Trần Phật Lãng xưa?

      15

      bất ngờ, ngày thứ ba sau khi Trần Phật Lãng quyết định lên bờ, Lý Tri Phi đến gõ cửa nhà , tay cầm cái hợp đồng vẫn chần chừ chịu ký.

      Trần Phật Lãng tưởng rằng ta vứt bỏ từ lâu.

      "Phật Lãng, hai hôm nay vì sao em gọi, cũng tiếp điện thoại, đành phải tự mình thử vận may". Lý Tri Phi nhìn quanh bốn phía: "Ồ, căn nhà rất rộng, người ở có trống trải quá ? Ý, sao xốc tung lên cả thế này? Thế nào? Em sắp dọn à?"

      Lý Tri Phi nhìn thấy dấu vết rối tung lên của đồ vật được dọn .

      Trần Phật Lãng mặc bộ quần áo ở nhà rất rộng, ngồi giữa nhà, vừa mới đóng gói rất nhiều đồ đạc, mệt rã rời. Chỉ vài hôm nữa, chủ mua nhà đến trả tiền nhà là có thể châu Âu.

      Từ đó có thể được giải thoát, từ đó có thể làm lại, mọi chuyện quá khứ, tương lai có thể tính đến.

      Có ngờ đâu Lý Tri Phi lại tìm đến.

      Trần Phật Lãng ngồi thẳng lưng lên: "Tri Phi, em định bỏ , bận quá, cũng chưa kịp báo cho biết".

      "Phật Lãng, đến đâu cũng là sống. nay phải tốt đẹp đó sao. vừa đo đạc, vừa lên kế hoạch, dự định hợp tác với em khai thác mảnh đất đó. Làm việc, sống, và được , mọi thứ đều có thể tốt đẹp hơn".

      Trần Phật Lãng hít vào hơi, lời chân , ấm áp như thế, lâu lắm rồi được nghe thấy, cái nghe thấy được đều là giả dối.

      Lý Tri Phi là người đàn ông rất , Trần Phật Lãng vì thế mà cảm động nhưng thể buông tha. Trần Phật Lãng biết rằng, phía sau chân ra có nhiều đường lùi.

      "Tri Phi, cái thành phố này, em ở quá lâu rồi, dần dần mất cả hứng thú, hãy cứ để em . Mảnh đất ấy, mảnh đất ấy, em nghĩ hay là thôi . Mấy hôm nay nghĩ kỹ lại, có lẽ phải là đầu tư tốt nhất. Tri Phi, em quen đánh bạc. Bỏ nó , chẳng đáng là gì, đằng nào chúng ta đừng quản nó".

      Cuối cùng ra rồi, Trần Phật Lãng bỗng thấy nhõm như vừa trút được gánh nặng, hình như có cái gì răng rắc sập xuống trong lòng, từng mảng, từng mảng. Bao nhiêu lâu nay, chúng chèn ép , cầm cố , làm cho được nhàng, thoải mái.

      Trần Phật Lãng thở ra hơi dài, cả đến ánh mắt cũng trở nên trong suốt.

      Lý Tri Phi nhìn Trần Phật Lãng.

      thấy chưa bao giờ có ánh mắt ấy.

      Trần Phật Lãng bất giác cúi đầu xuống. có bao giờ chịu cúi đầu trước mắt người đàn ông.

      "Phật Lãng", Lý Tri Phi đưa tay ra, đặt lên tóc Trần Phật Lãng: "Phật Lãng, rút cục nhìn sai em".

      Trần Phật Lãng rùng mình cái, ngẩng đầu lên. Trong mắt Lý Tri Phi có thứ ánh sáng soi thấu tất cả.

      Trần Phật Lãng nghe : "Phật Lãng, nếu em tiếp tục kiên trì, có thể theo em chơi trò chơi này đến cùng. Cái gì cũng biết, biết tất cả. cũng biết em. Những người chống giữ nổi nghiệp nhà lớn đều có kênh riêng của mình để có thể có được những thông tin nhạy cảm. Mọi khía cạnh của mảnh đất ấy, biết hết. Phật Lãng, biết rất sớm. chỉ tin, em là người phụ nữ như thế. cũng biết đánh bạc, hoặc giả xưa nay chưa đánh bạc. Đây là lần duy nhất, Phật Lãng, có thể dùng toàn bộ những gì có để đánh đổi lấy trái tim này của em, có thể sống lại ?".

      Mà Lý Tri Phi chỉ lặng lẽ nhìn , rất lặng lẽ, dùng ngón tay vân vê mớ tóc dài ấm áp của .

      ra Lý Tri Phi gì. Giọng đó cứ vấn vương trong lòng Trần Phật Lãng.

      Trần Phật Lãng rơi nước mắt.

      "Phật Lãng, trước khi , Bảo Tâm còn để lại câu khác, ấy đòi phải lấy người đàn bà lương thiện làm vợ. Phật Lãng, em có bằng lòng ở lại làm vợ ? Em có bằng lòng ? Chúng ta cũng có thể lìa bỏ thành phố này, đến nơi nào đó xa hơn, mua mảnh đất, xây tòa nhà to, trong sân trồng hoa phật lãng. Phật Lãng, em bằng lòng ?".

      Giọng của Lý Tri Phi rất thà.

      Phật Lãng , Phật Lãng khóc, khóc to, khóc thất thanh. đưa tay ôm lấy lưng Lý Tri Phi mà khóc như vậy.

      Lý Tri Phi ôm chặt Trần Phật Lãng: "Phật Lãng, khóc Phật Lãng... Phật Lãng...".

      16

      Trần Phật Lãng, chung quy, vẫn là quân cờ có tâm, trong bước cuối cùng quan trọng nhất, tâm của sống lại, thoát khỏi khống chế của người khác, cũng thay đổi thế cờ toàn bộ cuộc đời mình.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :