DÂU TRƯỞNG - Nhạc Nhan (10c) (hoan)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương thứ mười









      Chuyện tình của Trịnh Phi Quỳnh cứ như vậy được nhàng cho qua, Vân Thanh La và Nguyên Tu Chi tình cảm ngược lại vì vậy càng thêm hòa hợp.



      Vân Thanh La sau khi tái giá lưng mang gánh nặng tâm lý, rốt cuộc bị Nguyên Tu Chi dùng thủ đoạn “Vô liêm sỉ” giải trừ, điều này làm cho nàng cả người đều có vẻ nhàng tươi đẹp rất nhiều, khóe miệng thường xuyên như có như gợi lên ý cười, đây giống như tình hoà thuận vui vẻ, hâm nóng lên từng ngày từng ngày.



      Mùng ba tháng ba, Lễ Thượng Tị. (Chi tị, chi thứ sáu trong mười hai chi. Từ chín giờ sáng đến mười giờ trưa là giờ tị. Ngày tị đầu tháng ba gọi là ngày Thượng Tị. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy làm lễ cầu mát)



      buổi sáng tinh mơ, Diệp Nhi liền thu xếp lấy ra toàn bộ áo khoác ngoài của mùa đông phơi nắng, trải qua ngày phơi nắng, đến lúc gần tối đem chúng nó cất vào lại, để khi mùa đông tiếp tục dùng.



      Mọi người tin tưởng, ngày lễ Thượng Tị phơi nắng quần áo dễ dàng cất giữ, bị hư hại.



      Bởi vì là ngày lễ, Nguyên Tu Chi cũng khó được nghỉ phép.



      Ăn xong điểm tâm, hai phu thê liền dẫn tôi tớ, lồng lộng hùng dũng chuẩn bị du ngoạn.



      Vân Thanh La gả vào Nguyên gia tới nay, đây là lần đầu tiên chính thức ra cửa du ngoạn.



      Hiếm thấy được tính cách trẻ con của nàng, sáng sớm liền bảo Chi Nhi chuẩn bị trang phục lộng lẫy cho nàng, sau lại ngại mặc váy hành động bất tiện, lại đổi thành thân trang phục bó sát người theo kiểu của nam tử, mặc áo màu xanh đá đến gối, quần dài rộng rãi màu tím, cùng với ở dưới chân giày ống da hoẵng*, tóc cũng vấn lên, chỉ dùng cái vòng ngọc bích buộc lên cao, từ phía sau vừa nhìn đến giống như tiểu công tử quý tộc. (*Con hoẵng, loài thú giống như con nai, con đực có sừng ngắn, chân ngắn mà khoẻ, có tài nhảy, da mềm nhũn, phần nhiều thuộc dùng làm ví, có khi dùng để may áo... các bạn muốn bít hình dạng của nó vào gg nhé)



      “Nếu như ta bị những đồng liêu nhìn thấy, có lẽ hoài nghi Nguyên mỗ có sở thích đoạn tụ đấy.” Nguyên Tu Chi cười .



      Vân Thanh La cười khúc khích, cố ý dùng cây quạt nâng lên cằm Nguyên Tu Chi, mê đắm nhìn lão công nhà mình trêu chọc, “Đây là Tiểu Lang quân nhà ai, tuấn. Mau mau theo đại gia, bảo đảm ngươi ngày sau ăn ngon uống khoái.”



      Mấy nha hoàn cách gần đó cũng len lén cúi đầu buồn cười.



      Lễ Thượng Tị cùng nước có liên quan, cho nên phải tới bờ sông đạp thanh*, mà dòng sông nổi tiếng nhất thành Kim Lăng chính là sông Tần Hoài rồi. ( chơi trong tiết thanh minh)



      Ra khỏi hướng Bắc Ô Y Hạng, chính là bến đò Đào Diệp, từ nơi này lên thuyền, đường hướng Đông, có thể thưởng thức được phong cảnh phồn hoa nhất của sông Tần Hoài.



      Con thuyền xa hoa lộng lẫy này là của Nguyên gia, Vân Thanh La đứng ở ven mép thuyền nhìn ra xa hướng bờ sông, thở dài : “Bây giờ mặc dù liễu xanh hoa hồng, cảnh sắc tệ, nhưng chung quy bằng được buổi tuối mê người hơn?”



      Nguyên Tu Chi liếc xéo nhìn nàng cái, “Thế nào, đúng là muốn học theo người ta uống rượu hoa?” (uống rượu có kỹ nữ hầu)



      Vân Thanh La cũng liếc xéo nhìn , sặc sụa trả lời: “Chẳng lẽ chàng vẫn chưa uống qua? sông Tần Hoài nổi danh phải phong cảnh, là mỹ nhân nha?”



      “Ghen tị?”



      Vân Thanh La hừ tiếng.



      “Quan trường xã giao, cùng đồng liêu buổi tối đến sông Tần Hoài uống rượu, trong đó quả thiếu tài nữ mỹ nhân.”



      Tiếng hừ lạnh của Vân Thanh La ràng hơn.



      Nguyên Tu Chi cố ý trêu ghẹo nàng, thấy nàng sắp tức giận, mới chậm rãi : “Chỉ tiếc, nữ tử như hoa, khi lưu lạc phong trần, bất kể vốn là tính chất thanh cao như thế nào, màu sắc cũng bị ô nhiễm biến thành dung chi tục phấn*. Phu quân nhà nàng ánh mắt cao lại cực sạch , làm sao có thể vừa ý các nàng?” (son phấn tầm thường, dùng miêu tả về người)



      Vân Thanh La như có điều suy nghĩ.



      Nguyên Tu Chi tin tưởng theo hiểu nhau nay của và Vân Thanh La, nàng hiểu lầm lời của .



      câu thích sạch , cùng nữ tử gia đình tử tế tái giá liên quan. Bất kể Vân Thanh La gả mấy lần, nàng cũng là sạch , nàng vẫn giống như bộ dáng khi mới gặp lần đầu, có bị ô nhiễm bởi thế tục.



      Mà những nữ tử sông Tần Hoài, nghênh tới đưa , bán thịt bán rẻ tiếng cười, cho dù thổi phồng những Tài Tử Phong Lưu đó như thế nào, cũng thể lau màu sắc sạch chỗ các nàng bị đủ loại nam nhân khinh nhờn.



      Mặc dù, cơ bản các nàng cũng là người đáng thương, nhưng Nguyên Tu Chi đem đồng tình vô nghĩa phân tán khắp nơi, càng nữ nhân như vậy.



      Vân Thanh La đương nhiên ù ù cạc cạc phát sinh cơn giận đâu với Nguyên Tu Chi như vậy.



      Nàng dần dần hiểu nam nhân này, tự cho mình rất cao, lại kỷ luật rất nghiêm, ngoài mặt rất dễ chuyện, thực ra là người chủ nghĩa hoàn mỹ, cố chấp cùng kiêu ngạo.



      Hai phu thê chuyện, chiếc thuyền vải từ phía sau chạy tới, nữ tử thuyền nhìn thấy Vân Thanh La, vẫy khăn lụa kêu: “Vân tỷ tỷ.”



      Vân Thanh La ngưng thần nhìn lại, chính là em dâu Lâm Đan Ny trước đây nàng lâu gặp.



      “Muội muội cũng ra ngoài du ngoạn?” Vân Thanh La cười chào hỏi.



      Lâm Đan Ny mặc áo gấm tô (là áo gấm có tua tua rủ xuống) đỏ thẫm, la quần rải hoa xanh ngọc, tóc đầu được vấn bằng chiếc lược quý báu, lông mày dài và thanh, trang điểm đơn giản, dáng vẻ thoạt nhìn như quý phu nhân.



      Nguyên Tu Chi thấy Lâm Đan Ny rất muốn cùng Vân Thanh La chuyện, liền sai người thả xuống tấm ván gỗ dày và rộng nối lại ở giữa hai thuyền, Lâm Đan Ny được nha hoàn đỡ tới.



      Nguyên Tu Chi nhìn nàng gật đầu cái, rồi chủ động tới đầu mép thuyền khác.



      Lâm Đan Ny mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Tu Chi, mới buông tha thu hồi ánh mắt, vừa hâm mộ vừa cảm khái mà với Vân Thanh La: “ nghĩ tới tỷ tỷ rời khỏi Hà gia, ngược lại là đúng rồi. Nguyên công tử dung mạo tuấn, khí chất lại chững chạc, còn có thân phận địa vị cao, đúng là so với nhị ca hơn gấp ngàn lần.”



      Vân Thanh La cũng muốn tán gẫu đề tài này, chỉ là cười nhạt.



      Lâm Đan Ny lại than tiếng.



      “Nhị ca khi đó nhẫn tâm hòa ly với tỷ tỷ, có lẽ cũng nghĩ tới ngày hôm nay! Tỷ tỷ biết chứ? và vị trưởng công chúa điện hạ kia, ha ha...”



      Vân Thanh La vốn muốn nhắc đến, hai người Chi Nhi hầu hạ ở bên cạnh cố tình tò mò, tiếp tục hỏi tới: “Bọn họ như thế nào? Cưới được ‘hiền thê’ như trưởng công chúa, chắc hẳn rất vui sướng nha?”



      Lâm Đan Ny dùng khăn lụa che miệng cười tiếng.



      “Đúng vậy? Vui sướng rất nhiều đấy! Nhị ca được như mong muốn, tại thăng quan đến Lại Bộ rồi, lên chức cai quản quan viên lớn , bận bịu vô cùng. Nhưng mà... Nghe trưởng công chúa ở trong phủ có ít thiếu niên xinh đẹp, nhưng nhị ca cũng làm gì được.”



      Vân Thanh La nhíu nhíu mày.



      Chi Nhi há to mồm, quả thể tin được còn có nữ nhân dám phóng đãng như vậy, kinh ngạc hỏi: “ sao? Vậy trưởng công chúa cũng hơi quá đáng ?”



      Lâm Đan Ny hừ tiếng, “Ai bảo người ta là hoàng tộc đây? Còn có Thái hậu che chở, chúng ta có thể làm được gì? Công công bà bà đều hết sức lấy làm hổ thẹn, tại bà bà ngay cả cửa cũng muốn ra, chỉ sợ bị người nhạo báng.”



      “Thôi, đừng quan tâm việc liên hệ tới mình. Đúng rồi, muội muội xem ra khí sắc rất tốt, chắc là có chuyện vui?” Vân Thanh La chen miệng.



      Lâm Đan Ny sờ sờ bụng, tràn đầy vui sướng trả lời: “Trước đó vài ngày kiểm tra ra mang thai.”



      Vân Thanh La vội vàng chúc mừng.



      Lâm Đan Ny lại quay đầu nhìn nước sông, ánh mắt tối sầm u ám.



      “Trước đó kiểm tra hai người thiếp mang thai trước. Ta tại cái gì cũng cầu, chỉ hy vọng cái thai này có thể sinh con trai, nửa đời sau cũng có chỗ tốt dựa vào.”



      Lâm Đan Ny so với Vân Thanh La tuổi vẫn còn , mới mười sáu bảy tuổi, bị hôn nhân hành hạ thành ra khí trầm lặng như vậy, khiến Vân Thanh La khỏi thương cảm.



      Nếu như phải gặp được Nguyên Tu Chi, so với Lâm Đan Ny nàng có thể còn thê lương bi ai hơn?



      Tu Chi!!!



      Ở tận đáy lòng lặng lẽ nhớ cái tên này, Vân Thanh La lần đầu tiên cảm thấy nhu tình đầy cõi lòng như thế.



      Thời gian trôi qua, rất nhanh là thời tiết hoa cỏ tháng tư.



      Thư phòng Nguyên gia rất nhiều, chỉ mỗi đông viên có vài nơi lớn , mà thuộc về cá nhân Nguyên Tu Chi có hai nơi, nhà trước và chỗ khác ở nhà trong.



      Thư phòng nhà trước, là nơi Nguyên Tu Chi làm việc, để rất nhiều công văn tài liệu, lui tới thư phòng tất cả đều là phụ tá riêng của và thư đồng vân vân, thư phòng nhà trong còn lại là nơi lúc rảnh rỗi đọc sách viết chữ, tâm tình vui vẻ hội họa, do Tần Lương phụ trách.



      Đêm nào, Chi Nhi cũng ra khỏi nhà trong, tới thư phòng nhà trước.



      Bởi vì chiến tiền tuyến, Nguyên Tu Chi sau cưới mới mấy ngày bắt đầu bận rộn, gần đây càng thêm tới khuya khoắt thể nào trở lại bên trong để nghỉ ngơi. Có lúc quá muộn, liền trực tiếp ngủ ở trong thư phòng.



      Chuyện đêm nay bàn giao hoàn tất, mọi người rối rít lui ra, Nguyên Tu Chi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Chi Nhi, có chút gấp gấp hỏi: “Có phải thân thể nương tử khỏe hay ?”



      Chi Nhi lắc đầu cái, đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt Nguyên Tu Chi, rơi lệ : “ gia, Diệp Nhi mang thai.”



      Nguyên Tu Chi tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, nghi ngờ hỏi: “Diệp Nhi? Nàng làm sao mang thai? Tư thông hạ nhân? Hay là trước đó có nhân tình?”



      Chi Nhi bi phẫn căm tức nhìn Nguyên Tu Chi.



      gia, người chuyện nên dựa vào lương tâm, hài tử Diệp Nhi mang thai phải là của người sao? Nàng tại vừa lo vừa sợ, lại dám để tiểu thư biết, sợ làm cho nàng thương tâm, ngay cả trong lòng cũng tự tìm cái chết rồi.”



      Nguyên Tu Chi quả trợn mắt há mồm, lát sau mới khôi phục lý trí.



      lạnh lùng nhìn Chi Nhi hỏi: “Hài tử của ta? Ta sao lại biết? Nàng với ngươi?”



      Thấy Nguyên Tu Chi rất nhanh trấn định bình tĩnh, dáng vẻ giống như làm sai nhưng sợ người ta biết, Chi Nhi cũng xác định được.



      “Chẳng lẽ đúng gia hay sao? Diệp Nhi trung tuần tháng ba* có đêm người về muộn uống say, muốn ngủ bên ngoài thư phòng, chính là cái đêm hoàng đế đại hôn, Tần công công sợ bọn sai vặt nhà trước hầu hạ chu đáo, phái người đem quần áo tắm rửa đến thư phòng này hầu hạ, Hòa Noãn và Diệp Nhi cũng . Nửa đêm người khát nước muốn uống nước, Hòa Noãn ngủ như chết có động tĩnh, Diệp Nhi liền đến nội thất đưa nước, kết quả... Ngược lại chính là sau lần đó, Diệp Nhi mang thai, nàng tại vừa sợ hãi vừa lo lắng, nôn mửa rất nhiều, giấu giếm cũng giấu nổi nữa, rất nhanh bị tiểu thư phát khác thường, gia, người dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng chứ?” (trung tuần là từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)



      Nguyên Tu Chi mặt nghe Chi Nhi kể ra, mặt nhăn mi nhớ lại, sắc mặt lại càng ngày càng lạnh.



      Cuối cùng cười lạnh : “Ta còn tưởng rằng ngươi cùng Diệp Nhi là nô tài tốt trung thành với chủ nhân, hóa ra là cũng ích kỷ như vậy. Thế nào, cho là mang thai con của ta, muốn trở mình làm chủ tử rồi hả?”



      Chi Nhi sắc mặt càng thêm tái nhợt, khóc lóc : “Nô tỳ cũng ngờ Diệp Nhi làm ra loại chuyện tổn thương tiểu thư, nô tỳ trách mắng nàng trận, nhưng mà nô tỳ và Diệp Nhi là biểu tỷ muội, từ trong nhà gặp nước lũ thất lạc với người thân, hai người sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, nô tỳ cũng thể khoanh tay ngồi nhìn nàng tìm chết. Năm đó hai người nô tỳ thiếu chút nữa bị bọn buôn người bán vào trong nhà chứa, là tiểu thư tốt bụng giúp đỡ và thu nhận chúng ta, ân đức tiểu thư đối với chúng ta cao tận mây xanh. Nô tỳ hôm nay vì hành động việc làm của Diệp Nhi cảm thấy nhục nhã hổ thẹn muốn sống, nhưng trong bụng nàng dù sao cũng là tiểu sinh mệnh, nô tỳ cũng tình thế khó xử, biết làm thế nào mới phải.”



      Sắc mặt Nguyên Tu Chi càng thêm lạnh lẽo.



      nội viện, gọi hết toàn bộ nữ bộc tới, ta muốn trước mặt mọi người xử lý chuyện Diệp Nhi.”



      Lúc ấy đêm muộn, rất nhiều người đều chuẩn bị nghỉ ngơi, lại bị Chi Nhi gọi đến, vừa sợ hãi vừa bất mãn tụ tập ở trong sân Lan Tuyết đường.



      Diệp Nhi sắc mặt tái nhợt, xuôi tay đứng ở góc, lần đầu tiên nàng có ở bên cạnh tiểu thư nhà mình.



      Hòa Noãn đứng ở đối diện Diệp Nhi, tràn đầy giễu cợt nhìn nàng.



      Đêm hôm đó, ít khi nghe được Tần công công ra lệnh thư phòng nhà trước hầu hạ đại thiếu gia, Hòa Noãn vốn cho là mình có cơ hội, sau đó nghĩ tới Diệp Nhi được qua, tiểu thư nhà nàng ra lệnh nàng qua chiếu cố.



      Ai ngờ được à! Chân chính thừa nước đục thả câu ngược lại là vị “Trung bộc” (đầy tớ trung thành) hồi môn của Đại thiếu phu nhân.



      Ha ha...! là buồn cười.



      Vân Thanh La cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đúng là khác thường gần đây của Diệp Nhi nàng cũng nhìn thấy, mơ hồ cũng đoán được xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ dùng mặt lạnh đứng ở bên cạnh Nguyên Tu Chi, trầm mặc .



      Nguyên Tu Chi phân phó Tần công công: “Lấy gia pháp đến.”



      Tần công công rất nhanh mang tới gia pháp ván gỗ thô nhám to bằng cánh tay hài tử.



      Chi Nhi sốt ruột lại lo lắng nhìn nhìn Diệp Nhi, lại khổ sở nhìn về phía tiểu thư và gia.



      Diệp Nhi mang thai, ván gỗ đánh xuống như thế, vậy coi như là xác hai mạng a!



      Nguyên Tu Chi nhìn Diệp Nhi, giọng điệu bình thản : “Quỳ xuống.”



      Diệp Nhi quỳ xuống, thân thể run run, nước mắt cũng rơi xuống, nhưng cắn môi chặt lên tiếng.



      Gia pháp ván gỗ trong tay Nguyên Tu Chi giơ lên rất cao, rất nhanh hạ xuống lại bị Vân Thanh La đưa tay ngăn lại.



      nhìn xem thê tử, trong ánh mắt của nàng có tức giận hay trách cứ, chỉ có hiểu và mờ mịt.



      Nàng hoàn toàn hiểu làm sao có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy.



      Nàng tin tưởng nhất, hơn nữa coi nha hoàn như tỷ muội, trèo lên giường trượng phu nàng?



      Nguyên Tu Chi thở dài, nhàng đem thê tử che chở ở phía sau, ván gỗ mang theo tức giận tàn bạo nặng nề rơi xuống, phát ra thanh răng rắc, lại bị cứng rắn cắt ngang.



      Nhóm nữ bộc đều sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, lá gan hơi lớn chút từ trong khóe mắt nhìn lén, mới phát ván gỗ kia hề rơi xuống người Diệp Nhi, ngược lại rơi vào ở phiến đá xanh trước mắt nàng.



      Phiến đá bị đánh vỡ ra, gia pháp ván gỗ cũng đứt thành hai khúc.



      Nguyên Tu Chi nắm lấy tay Vân Thanh La, mặt lạnh lẽo nhìn mọi người tuyên bố: “Bởi vì nàng mang thai, cho nên gia pháp ván gỗ tạm thời để đó, chờ sinh hài tử xong hành hình. Đám người các ngươi cũng nhớ cho kỹ, nếu ai muốn học nàng, nghĩ thừa dịp ta uống say leo lên giường của ta, đến phiên các ngươi chính là loạn côn đánh chết, vứt đến dã ngoại cho chó ăn! Thân thể của ta mà các ngươi cũng muốn chạm đến sao? Có lòng dạ nghĩ đến thấy người sang bắt quàng làm họ, trước tiên suy nghĩ cho ràng mình là thứ người gì, xứng hay ! Làm việc ở trong phủ của ta, đãi ngộ cao hơn nhà khác, ăn uống thoải mái, lại còn dám nghĩ ra chủ ý muốn làm chủ tử, biết xấu hổ! Vô pháp vô thiên!” (kẻ làm càn kiêng nể gì)



      Mọi người lúc này mới biết xảy ra chuyện gì, đều dè dặt cẩn thận cúi đầu thưa phải, lại đồng thời nhìn trộm Diệp Nhi, vẻ mặt vừa khinh thường vừa hâm mộ.



      Đại thiếu phu nhân còn chưa nghe có thai! Nha hoàn này ngược lại mang thai trước, Đại thiếu phu nhân lại còn xử trí nàng, là mạng lớn.



      Chỉ là đoàn người cho tới bây giờ chưa từng thấy đại thiếu gia giận dữ như vậy, hiển nhiên đúng là bị chọc giận rồi.



      Đại thiếu gia thân phận tôn quý như vậy, ngay cả bị nha hoàn tỳ nữ xuất thân thấp hèn chạm đến người cũng cảm thấy sỉ nhục, sau này vẫn là nên có chủ ý với thôi.



      Đợi mọi người rối rít tản , Nguyên Tu Chi quấn lấy tay Vân Thanh La, còn gọi Chi Nhi, Diệp Nhi cùng vào nội thất.



      Tay Vân Thanh La lạnh như băng, làm cho Nguyên Tu Chi vừa đau lòng vừa tức giận.



      Nếu Như Diệp Nhi lén lút có con của , nhất định sớm bị đánh chết.



      Chỉ là... Aizzz!



      Nguyên Tu Chi kéo thê tử ngồi xuống ở mép giường, khẽ với nàng : “Nàng tin rằng đó là hài tử của ta sao?”



      Vân Thanh La theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng vẻ mặt vẫn do dự chắc.



      Nguyên Tu Chi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng ở trong bàn tay to của mình, nhàn nhạt : “Nam nhân nếu say như chết rồi, vậy nhất định có cách nào sinh hoạt vợ chồng. Còn nếu có thể sinh hoạt vợ chồng, như vậy tối thiểu vẫn có ba phần thanh tỉnh cùng lý trí. Mà cái gọi là say rượu làm bậy, đó khẳng định là viện cớ. Thanh Thanh, vi phu coi như chỉ còn lại phần thanh tỉnh cùng lý trí, cũng làm càn cùng nữ tử khác. Nàng có thể tin ta?”



      Vân Thanh La thâm sâu đưa mắt nhìn , nhìn khuôn mặt tuấn cùng ánh mắt thâm thúy kiên định của , gật gật đầu.



      “Phu quân, thiếp thân tin chàng.”



      Nguyên Tu Chi nở nụ cười.



      Ngay sau đó, quay đầu nhìn Chi Nhi và Diệp Nhi, sắc mặt lập tức lạnh lẽo trở lại, cười lạnh : “Diệp Nhi, ngươi rốt cuộc chứa tâm tư gì, bây giờ quan trọng, quan trọng là hài tử trong bụng ngươi. Ta hôm nay câu lòng cho ngươi biết, nếu đó đúng là con của ta, vừa rồi ngươi bị ta tự tay đánh chết. Ta cần con thứ (con của vợ lẽ), các ngươi đời này cũng đừng mơ tưởng dựa vào sinh ra nhi tử, nữ nhi mà tìm kiếm thân phận.”



      Diệp Nhi sắc mặt tái nhợt, run run rơi nước mắt.



      Nàng cũng biết mình đêm đó làm sao có thể nhất thời hồ đồ, cứ mặc cho nam tử tay túm lấy nàng đến giường, mặc cho muốn làm gì làm, cũng có giãy dụa phản kháng.



      Có lẽ, trong nội tâm của nàng cũng có loại ý niệm đen tối này !



      Nhìn tiểu thư được gia muôn vàn thương cưng chiều hết sức che chở, nhìn gia quân tử Như Ngọc, tuấn bất phàm, tâm ý sớm dao động rồi?



      Diệp Nhi giống Chi Nhi có việc gì cũng hay hô to gọi , so với Chi Nhi nhìn xa hơn nhiều, ý tưởng cũng nhiều.



      Chi Nhi sau khi phát Diệp Nhi mang thai, hung hăng thưởng nàng mấy bạt tay, mắng nàng biết hổ thẹn, phản bội tiểu thư từng cứu các nàng, quả uổng phí sinh ra làm người!



      Diệp Nhi từng hối hận qua, nhưng cuối cùng nàng mang trong lòng chút tham vọng chính đáng, bản thân lại có thể may mắn chỉ đêm liền mang thai, nàng cho rằng đây là trời cao cho nàng cơ hội, cho rằng có thể nhờ vào đứa trong bụng để được chút lợi ích thực tế.



      Nhưng mà... Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng nàng phải của đại thiếu gia hay sao?



      Nguyên Tu Chi quay đầu nhìn Vân Thanh La giọng : “Nàng còn nhớ được đêm hoàng đế đại hôn ?”



      Vân Thanh La gật đầu cái.



      “Chàng uống say, muốn ở nhà trước nghỉ ngơi, nhưng sau đó phải trở về sao?”



      Diệp Nhi cả kinh, nhịn được mở miệng: “ gia phải ngủ ở thư phòng nhà trước sao?”



      Diệp Nhi sau khi bị nam nhân đoạt lấy, cũng dám ở lại giường chủ tử, xấu hổ mặc quần áo tử tế, liền len lén chạy về nhà sau.



      Mà khi làm chuyện đó, trong phòng có đốt đèn, nàng cũng có thấy mặt nam nhân, lại bởi vì khẩn trương xấu hổ và lo âu phản bội tiểu thư, nàng thậm chí có phát ra giọng của nam nhân kia cùng gia có khác biệt.



      Cho nên, nàng vẫn cho rằng mình là bị gia phá thân.



      “Ngươi ước gì người ngủ trong thư phòng chính là ta sao?” Nguyên Tu Chi cười lạnh.



      “Chẳng lẽ... Còn có người khác?” Vân Thanh La tò mò hỏi.



      “Nha hoàn tốt của nàng lần này đúng là leo lên cành cây cao rồi, vị kia thân phận so với phu quân nàng có thể còn cao quý hơn nghìn lần vạn lần à!” Nguyên Tu Chi vừa châm chọc vừa thở dài.



      Vân Thanh La a tiếng, đột nhiển tỉnh ngộ lại, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Nhi.



      “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là hoàng thượng?”



      Diệp Nhi hai chân như nhũn ra, ngã ngồi mặt đất.



      Chi Nhi cũng trợn to hai mắt, lần nữa nhìn Diệp Nhi giống như nhìn quái vật, rồi quay đầu lại hỏi Nguyên Tu Chi: “ gia, là ?”



      Nguyên Tu Chi gật đầu cái.



      “Hoàng đế đại hôn, nhưng đối với chỉ định hoàng hậu của Thái hậu cực kỳ bất mãn, đào hôn chạy trốn tới trong phủ ta. Bởi vì tới, ta mới kêu Tần công công đến hầu hạ, nào nghĩ đến lại gọi Hòa Noãn và Diệp Nhi. Bình thường thỉnh thoảng ta có nghỉ đêm ở nhà trước, ngủ trực tiếp ngủ, có thư đồng trong thư phòng hầu hã đủ, làm sao còn có thể kinh động đến nhà sau?”



      Vân Thanh La ngẫm lại, quả đúng như lời Nguyên Tu Chi .



      Nếu như hoàng đế có tới, Nguyên Tu Chi bảo Tần Lương .



      Đúng rồi, đêm đó rất là lộn xộn, nàng còn lo lắng trượng phu say đến biết gì, để ý đêm khuya liền nấu canh giải rượu, sau đó Nguyên Tu Chi lại chạy đến nhà sau để ngủ, nàng còn cười uống say chạy loạn, thế nhưng lại chỉ có ngủ ở bên cạnh nương tử mới được yên ổn.



      Vân Thanh La cùng Chi Nhi nhìn Diệp Nhi ánh mắt lại càng phát phức tạp, biết nên khinh bỉ nàng, đồng tình nàng, hay là nên chúc mừng nàng.



      Chi Nhi nhịn được châm chọc : “Chúc mừng Diệp nương nương, mang thai long phượng, người có thể sắp bước lên trời rồi.”



      Diệp Nhi chỉ là cắn môi rơi lệ, lời.



      Nguyên Tu Chi : “Chuyện này, ngày mai ta phải đích thân cùng hoàng thượng chuyện, xem có tính toán gì. Nếu như nguyện ý, để cho Diệp Nhi vào cung. Chỉ là, những Ngự sử kia có lẽ công kích ta muốn hiến sắc đẹp, nịnh hót quân vương rồi.”



      Vân Thanh La mới mặc kệ hoàng đế làm thế nào, xác định Diệp Nhi mang thai phải là hài tử của Nguyên Tu Chi, cuối cùng làm nàng thở phào nhõm, tâm tình chuyển biến tốt đẹp.



      Vừa thả lỏng chút, nàng liền cảm thấy bụng mình có chút đau nhói, nhíu mi nhìn trượng phu làm nũng.



      Nhưng Nguyên Tu Chi nửa điểm cũng dám qua loa, lập tức huy động nhân lực gọi đại phu tới.



      Lão đại phu chòm râu hoa râm, kinh nghiệm phong phú sau khi cẩn thận chẩn mạch cho Vân Thanh La, cười : “ có việc gì, tâm tình kích động ảnh hưởng đến thai khí, chỉ cần uống chút thuốc dưỡng thai là tốt rồi.”



      Nguyên Tu Chi vừa mừng vừa sợ, khó kiềm được luống cuống lớn tiếng hỏi tới: “Đại thiếu phu nhân mang thai rồi hả?”



      “Thiên chân vạn xác. Ta kê đơn cho phu nhân số thức ăn thuốc bổ, ba tháng đầu này cực kỳ quan trọng, phải điều dưỡng tốt.” Lão đại phu mỉm cười gật đầu.



      Thời gian ngày mang thai tính ra, đúng là lâu sau tân hôn, so với thời gian Diệp Nhi mang thai vẫn còn sớm hơn!



      Nguyên Tu Chi vui mừng quá đỗi, cả đêm đều cười khép miệng.



      Sau đó, hoàng đế cự tuyệt tiếp nhận Diệp Nhi vào cung.



      tại trong hậu cung rối loạn thành đống hồ đồ, sau khi tuyển tú vào lượng lớn quý nữ, trừ hoàng hậu ra, còn có phong vị vài người phi tử cùng mỹ nhân, tài tử, những nữ nhân đó cả ngày tranh giành tình nhân, huyên náo gà bay chó chạy, hoàng đế đau đầu đến độ muốn dọn nhà.



      Hoàng đế Huyền Dục hâm mộ với Nguyên Tu Chi: “Trẫm cũng muốn giống như ái khanh, chỉ cưới người trong lòng thương, nhưng đáng tiếc à, loại chuyện như vậy đối với hoàng đế mà , căn bản là thể nào thực .”



      đón nhận Diệp Nhi vào cung, nguyên nhân cũng bởi vì suy tính con nối dòng.



      Thông thường hoàng đế mới bắt đầu lên ngôi, hậu cung đủ loại quyền lực tranh đấu, tình huống lại nguy hiểm. Vào thời điểm này, tỷ số sanh non cùng ấu nhi chết yểu là cao nhất.



      Giống như Diệp Nhi chẳng hạn có gia sản bối cảnh, thân phận lại vô cùng thấp kém, vào hậu cung, đừng muốn sinh đứa , chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng còn dư lại khối.



      “Trẫm phó thác đứa này cho ái khanh, nếu như ngày sau trẫm gặp nạn... Tốt xấu gì trẫm cũng có thể còn lại người hương khói. Nếu trẫm sau này có thể hoàn toàn cầm quyền, quốc gia thái bình, hài tử cũng bình an trưởng thành, đến lúc đó thân thế với , nhận tổ quy tông.” Hoàng đế như vậy với Nguyên Tu Chi.



      Nguyên Tu Chi suy tính nhiều lần, mới đồng ý cầu của hoàng đế.



      Nhưng mà, Nguyên Tu Chi vẫn cầu quan viên văn thư ghi chép sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế, bên trong văn bản ghi lại như sau: “Đêm nào đó, hoàng đế giá lâm Nguyên gia, có sủng hạnh thị nữ Lưu thị. Lưu thị là tấm thân xử nữ trong sạch, sau đó Lưu thị mang thai.”



      Phụ thân Diệp Nhi họ Lưu, cho nên gọi là Lưu thị.



      Những thứ tư liệu lịch sử này về sau đệ đơn, ghi lại chứng cứ chiến công cùng tội lỗi của hoàng đế, có hoàng đế cho phép, người khác được tra xét.



      Nguyên Tu Chi sở dĩ làm như vậy, chính là vì phòng ngừa ngày sau Huyền Dục thừa nhận ghi chép.



      Sau khi về nhà, Nguyên Tu Chi đem chuyện đầu đuôi với Vân Thanh La, cũng làm theo ý của hoàng đế, cho Diệp Nhi danh phận thê thiếp, cũng nuôi dưỡng đứa dưới danh nghĩa Nguyên thị.



      Vân Thanh La trầm tư hồi lâu, chợt ranh mãnh mà cười : “Hoàng đế đào hôn chạy trốn tới trong phủ ta, đêm đó uống rượu say cũng muốn chàng ngủ cùng, kết quả chàng nửa đường chạy trối chết, quỷ thần xui khiến hoàng đế ôm lấy Diệp Nhi. ra phải là hoàng đế vốn tính toán đối với chàng làm cái chuyện xấu gì chứ?”



      Nguyên Tu Chi ha ha cười gượng, vội vàng ngó mặt chỗ khác.



      Vân Thanh La túm lấy tay áo của , vừa cười : “Phu quân là có mị lực nha, nam nữ đều giết.”



      “Nương tử, phải nghiêm túc, phải nghiêm túc.” Nguyên Tu Chi tằng hắng tiếng.



      Vân Thanh La cười ha ha, ngã vào trong lòng Nguyên Tu Chi.



      Nguyên Tu Chi cảm thấy mỹ mãn ôm lấy nàng, đưa tay dịu dàng vuốt ve phần bụng có chút kéo căng nhưng vẫn chưa gồ lên của nàng.



      “Nương tử, mị lực của Tu Chi, chỉ mong mình nàng sáng tỏ như vậy đủ rồi.”







      Phiên ngoại : Câu hỏi thân thế









      Trưởng nữ Nguyên Gia Ninh của Nguyên Tu Chi vào lúc năm tuổi, có ngày đột nhiên chạy vào thư phòng phụ thân, hỏi phụ thân xử lý công vụ: “Phụ thân, Ninh nhi phải là nữ nhi của người sao? Phụ thân của Ninh nhi là người khác sao?”



      Phụ thân giận dữ trả lời nàng chính là cái tát, thân thể nàng nho chịu nổi ngã nhào sàn đất, nàng oa oa khóc lớn lên từ trước đến nay chưa từng có ai đánh nàng.



      Nàng từ đến lớn, thậm chí đến khi nàng trưởng thành, phụ thân già , đây là lần duy nhất nàng bị đánh, bởi vì rất đau, bởi vì rất nặng, cho nên nàng khắc sâu vào trí nhớ, cả đời khó quên.



      Phụ thân từ trước đến giờ xem nàng như tác phẩm thích trong lòng, nàng vẫn cho rằng mình là đứa trẻ được thương nhất trong nhà, đệ đệ muội muội cũng được thích bằng nàng, cho nên cái tát này của phụ thân làm cho nàng tổn thương lại càng nghiêm trọng.



      Nhưng mà lần này phụ thân chút cũng thương tiếc nàng, chỉ lạnh lùng quát lớn tiếng: “Cút.”



      Nguyên Gia Ninh đầy bụng uất ức.



      Nàng chỉ là nghe được hạ nhân bàn luận xôn xao, nàng có thể phải nữ nhi ruột thịt của phụ thân, phụ thân của nàng rất có thể là cái gì họ Hà, nương nàng trước kia còn gả qua người khác, cho nên nàng mới đến tìm phụ thân thương nàng nhất giải thích nghi hoặc, nghĩ tới phụ thân căn bản trả lời vấn đề nàng, ngược lại động thủ đánh người.



      Cho tới nay, so với mẫu thân tỉnh táo cẩn thận, Nguyên đại tiểu thư thích phụ thân của mình hơn, nàng cho rằng vô luận bản thân làm cái gì, phụ thân cũng dung túng nàng, nhưng ngờ phụ thân thường ngày dịu dàng cười đáng lại trở mặt giống như lật sách.



      Nàng căn bản biết phụ thân tại sao túc giận nha!



      Nguyên Gia Ninh sau khi lớn lên chút mới biết được, nương của mình trước kia quả từng gả cho người khác, hơn nữa sau khi cùng chồng trước hòa ly, nhanh chóng tái giá với phụ thân.



      Hơn nữa đích là sau cưới lâu liền phát mang thai, mặc dù cũng là sau cưới gần mười tháng mới sinh hạ nàng, tuy là mặc kệ đại phu nào suy tính, đều là sau cưới mới mang thai, nhưng mà thời gian ngày hôm đó rất khéo léo, vì vậy có nha hoàn xấu bụng miệng mồm linh tinh mẫu thân phải, là nàng mang thai rồi mới gả vào Nguyên gia, Nguyên Tu Chi thay người nuôi dưỡng nữ nhi công trong nhà.



      Hiểu lí lẽ Nguyên Gia Ninh lúc đó mới biết, câu hỏi lúc trước của mình lỗ mãng cỡ nào, lại còn tổn thương sâu nặng đến mẫu thân cỡ nào, cho dù chuyện cách nhiều năm, mỗi lần hồi tưởng lại, nàng cũng nhịn được muốn đánh mình vài cái bạt tai.



      Ở trong ấn tượng của nàng, chưa bao giờ có chuyện có thể làm khó phụ thân, chỉ có đối với chuyện của mẫu thân hết sức thận trọng, mặc dù ở ngoài mặt thoạt nhìn cũng là trầm tĩnh lạnh nhạt, kì thực mỗi chuyện làm cho mẫu thân đều trải qua nghĩ sâu tính kỹ, bảo đảm đối với nàng có ích có hại mới có thể làm.



      Người khác chỉ cần đối với mẫu thân có chút bất kính hay tổn thương, phản kích trả lại gấp trăm lần, cho dù là con của mình làm thương tổn thê tử, cũng tha thứ.



      Chỉ là, Nguyên Gia Ninh trưởng thành vẫn nhịn được len lén hỏi phụ thân: “Phụ thân, chẳng lẽ người lại chút cũng có hoài nghi tới, cũng để ý sao?”



      Nguyên Tu Chi liếc nàng cái, đối với nha đầu nên thân này đúng là hận thể gõ đầu nàng vài cái.



      “Hoài nghi cái gì? Để ý cái gì? Nương ngươi là thê tử của ta, hài tử của nàng chính là hài tử của ta, khi nàng gả cho cha vẫn còn là thị xử, đừng ngươi vốn chính là con của ta... Cho dù coi như trong lòng ngươi chảy dòng máu của người khác, ngươi cũng phải họ Nguyên, làm đứa trẻ của Nguyên gia.”



      Nguyên Gia Ninh bừng tỉnh hiểu ra, nàng hiểu được phụ thân thâm tình, phụ thân ai cả đường , phàm là cùng nương có liên quan đều thích hết.



      Chỉ là, lại, nàng rốt cuộc là hài tử của ai à?



      là con phụ thân sao?



      Buổi tối, Nguyên Tu Chi đem chuyện đại nữ nhi tìm chuyện cặn kẽ cho thê tử, hơn nữa căm giận mà gõ gõ đầu giường.



      “Buồn cười, nàng lại còn dám hoài nghi mình phải là con của lão tử.”



      Vân Thanh La vừa bực mình vừa buồn cười.



      “Nàng ngốc như vậy, rốt cuộc là giống ai đây? lo lắng sau này trưởng thành bị nam nhân xấu khi dễ rồi.”



      “Ngày mai đều đuổi hết những nha hoàn nhảm bên cạnh nàng, thay đổi vài người đàng hoàng có thể tin. là, nhiều năm như vậy, lời đồn đại chuyện vô căn cứ đó làm sao lại thể chấm dứt?”



      Vân Thanh La cười như cười nhìn , “Ai bảo trong phủ của ta có Diệp di nương, lại còn cả ngày trầm mặc ít , có gì bậy bạ sao có thể truyền, người khác cũng chỉ có thể lấy ta người chánh thê này huyên thuyên thôi. Các nàng còn chờ xem phu quân coi ta như đố phụ đuổi ra khỏi cửa đấy.”



      Nguyên Tu Chi cười ha hả, đưa đôi tay vẫn như cũ giảm mị lực ôm thê tử vào trong lòng.



      “Vậy hãy để cho các nàng đợi ! Đợi đến chúng ta cùng nhau vào quan tài, cứ tùy tiện các nàng lảm nhảm cho miệng .”







      Phiên ngoại hai: Hoa Bảo Tương









      Đại tiểu thư Nguyên Gia Ninh của Nguyên phủ, thuở sùng bái phụ thân.



      Nguyên Gia Ninh là trưởng nữ của Nguyên gia, “Gia” cũng là chữ lót trong lão đại, đệ muội ruột thịt bên dưới cùng với đông đảo đường đệ muội của nhà thúc thúc, nhưng bởi vì nàng là người đầu tiên ra đời trong đồng lứa, cho nên được rất nhiều trưởng bối trong nhà thương , ngay cả tổ mẫu thích nhất bắt bẻ cũng rất cưng chiều nàng.



      Phụ mẫu Nguyên Gia Ninh cả đời ân ái, tổng cộng sinh được năm nam nữ, theo như số tuổi sắp xếp thứ tự trưởng nữ là Nguyên Gia Ninh, thứ nữ Nguyên Gia Hinh, trưởng tử Nguyên Gia Diễn, thứ tử Nguyên Gia Hành, ấu nữ Nguyên Gia Mẫn.



      Ngoài ra, Nguyên Gia Ninh còn có đệ đệ của thiếp sinh, là Diệp di nương sinh. Nghe Diệp di nương vốn là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, sau lại bởi vì sinh con trai mới được đề bạt làm thiếp thất, nhưng mà Diệp di nương luôn luôn thích ra khỏi cửa, rất thích ở tại trong tiểu viện của nàng, trước giờ cũng hỏi tới chuyện nhà.



      Nhi tử Diệp di nương tên là Nguyên Lang, so với Nguyên Gia Ninh chỉ hơn nửa tháng, biết vì sao phụ thân có viết tên vào gia phả, ngay cả đặt tên cũng giống với bọn họ, có thêm vào chữ “Gia” xếp hạng vai vế.



      Nguyên Gia Ninh từng len lén hỏi phụ thân, phụ thân là con thứ, cùng con trai trưởng giống nhau, đợi sau này mười tám tuổi rồi hãy .



      Nguyên Gia Ninh vẫn còn hiểu lắm, nhưng mà đại nhân là thế giới, nàng từ trước đến giờ đều là kiến thức nửa vời, điều này cũng thể làm gì.



      Nguyên Gia Ninh đối với mẫu thân nhà mình rất là tôn kính, lệ thuộc vào, còn có chút nho sợ hãi.



      Mẫu thân từ trước đến giờ nghiêm túc, đối với nam nữ quản giáo nghiêm khắc, ngược lại phụ thân rất thích cười tít mắt trêu chọc đùa giỡn với bọn họ.



      Nhà người ta đều là Nghiêm Phụ Từ mẫu, nhà bọn họ vừa vặn ngược lại, là Từ Phụ Nghiêm mẫu.



      Nguyên Gia Ninh từng thầm oán trách qua phụ thân, phụ thân cười liếc nàng cái, “Như vậy tốt sao? Từ xưa tới nay mẹ nuông chiều con hư, mẫu thân các ngươi nghiêm khắc vậy mới tốt, có ta cưng chiều các ngươi là đủ rồi.”



      “Đúng, đúng. Dù sao bất kể nương làm cái gì, người cũng tốt.”



      Ở trong mắt của Nguyên Gia Ninh tiểu nương này, mẫu thân nhà mình đủ uyển chuyển mềm mại đáng , biết tại sao có thể độc chiếm phụ thân chung tình nhiều năm như vậy?



      Mà phụ thân tuổi càng lớn mị lực càng thêm thành thục, trong nhà mỗi lần nha hoàn mới đến, cũng nhịn được nhìn trộm phụ thân.



      Nguyên Gia Ninh giao những chiếc khăn tay cho phụ thân, có người nào phải thích tiểu mỹ nữ trẻ tuổi mềm mại? Đều sớm đem hiền thê để qua sau đầu rồi, duy chỉ có phụ thân nhà mình đối mặt với những mới mẻ hấp dẫn này, hoàn toàn chút động lòng.



      “Các ngươi muốn học tập hiểu biết từ phụ thân ? Nam nhi tốt phải giống như phụ thân vì thê tử thủ thân như ngọc.” Nguyên Gia Ninh len lén giáo dục bọn đệ đệ như thế.



      Tiểu đệ Gia Hành liếc mắt xem thường, : “Phụ thân làm sao có phẩm hạnh đó? phải còn có Diệp di nương sao?”



      Nguyên Gia Ninh có lời nào để phản bác, Diệp di nương là cái gai trong lòng nàng, là vết nhơ duy nhất trong lịch sử trong sạch của phụ thân!



      Nàng tức giận đến giơ chân, múa thước căm giận già mồm át lẽ phải, “Diệp di nương tính, tính! Phụ thân cho tới bây giờ cũng có vào phòng của nàng nha! Dù sao, các ngươi cũng phải học theo gương tốt cho ta, nhớ kỹ, nam nhân tốt chính là như phụ thân vậy.”



      Tiểu muội muội Gia Mẫn sợ hãi hỏi: “Vậy nữ nhân tốt phải giống như mẫu thân sao?”



      Nhị muội Gia Hinh cũng hỏi: “ phải nữ nhân nên dịu dàng ngoan ngoãn sao? Mẫu thân nghiêm khắc như vậy, phụ thân tại sao thích nàng nha?”



      ra Nguyên Gia Ninh cũng rất muốn hỏi câu đấy.



      Nguyên Gia Ninh quý mến phụ thân, ở trong mắt nàng, vô luận bọn đệ đệ cũng tốt, những nhóm đệ tử nhà quyền quý kia cũng tốt, đều là số tiểu mao đầu chín chắn, vừa so sánh với phụ thân quả đều thê thảm nỡ nhìn.



      Duy nhất cùng phụ thân có chút khí chất giống nhau chính là Nguyên Lang.



      Nguyên Lang từ trầm mặc ít , khi còn bé làm cho người mến, lúc nào cũng là bộ nghiêm trang, dáng vẻ tiểu đại nhân. Từ từ trưởng thành, ngược lại thích đùa, chỉ có ánh mắt càng phát ra càng thâm trầm khó dò.



      Bất quá cho dù là Nguyên Lang, ở trong mắt Nguyên gia Ninh, cũng chỉ là phiên bản vụng về của phụ thân mà thôi.



      Khi Nguyên Gia Ninh mười bốn tuổi, nữ công học được tệ lắm, liền hao tâm tổn trí làm cho phụ thân bộ áo trong, áo trong màu trắng tinh bằng bông mềm mại, phần áo hay quần dưới, đều là mặc trong người.



      Nguyên Gia Ninh đem y phục tự chính mình làm đưa cho phụ thân Nguyên Tu Chi trước tiên sửng sốt chút, mới cười : “Khó có được nữ nhi uổng phí tâm tư. Chỉ là, từ sau khi thành thân, áo trong của phụ thân toàn bộ đều do mẫu thân ngươi tự mình làm, nếu như mà ta mặc áo trong người khác làm, nàng mất hứng.”



      “Hả?” Nguyên Gia Ninh kinh ngạc.



      Tiểu nương ra cũng có suy nghĩ nhiều, đối với nam nữ tư tình của phụ thân cũng hoàn toàn liên quan đến, chỉ là đơn thuần đối với trưởng bối sùng bái thích lệ thuộc vào mà thôi.



      sao?” Nàng tò mò hỏi.



      Nguyên Tu Chi gật gật đầu.



      “Nhiều năm như vậy, đều là mình mẫu thân làm?” Nguyên Gia Ninh hết sức bội phục.



      “Đúng vậy. Nàng vật theo người, vẫn nên tự mình làm thoải mái hơn.”



      Nguyên Gia Ninh rốt cuộc phát ra cái ưu điểm của mẫu thân, ra là nàng cũng có thể biết săn sóc nha!



      “Nữ nhi có thể xem chút ?” Nguyên Gia Ninh chớp chớp mở to mắt, mong đợi hỏi.



      Nguyên Tu Chi trở về phòng ngủ, lấy vài chiếc áo trong ra, đưa cho nàng nhìn xem.



      Những y phục này, đa số là màu trắng, cũng có số ít màu xanh nhạt, màu tím, màu vàng nhạt, đều giặt giũ rất sạch , mềm mại mà thoải mái.



      Mà làm Nguyên Gia Ninh ngạc nhiên chính là, vô luận là cạnh góc của áo hay quần dài, đều thêu hình dáng hoa văn màu.



      Những hoa văn này là hoa Bảo Tương, tương đối phí công tốn thời gian, hình dạng hoa văn xuất phát từ Phật giáo, dùng hoa sen làm hình mẫu, ở giữa vòng tròn tạo hình dạng đài sen, bốn phía xung quanh lên nhiều tầng phóng xạ hình dáng xếp thứ tự, tạo hình nền phong phú rực rỡ xinh đẹp.



      Những hoa Bảo Tương này đều là cùng màu với vật liệu may mặc, là dùng màu chỉ tơ thêu lên, tỷ như áo trong màu trắng vạt áo cũng là hoa văn màu trắng, áo trong màu xanh nhạt hoa văn cũng là màu xanh nhạt, chú ý nhìn phát thêu hoa văn.



      Lúc Nguyên Gia Ninh học nữ công từng thử qua loại phương pháp thêu cùng màu này, biết đây là tổn thương mắt nhất, loại hoa văn có cách thức khó thêu nhất, mẫu thân thế nhưng ở tất cả áo trong của phụ thân đều thêu hoa Bảo Tướng này, làm cho nàng hết sức kinh ngạc.



      Nàng vẫn cho rằng mẫu thân lý trí tĩnh táo, lúc nào cũng có trật tự, lại thiếu hụt đầy đủ nhiệt tình.



      Chẳng lẽ, ra mẫu thân phải là có nhiệt tình, chỉ là nàng nhìn thấy mà thôi?



      Hơn nữa, tình cảm của mẫu thân, nhiệt tình cũng chỉ là đơn giản mà thôi?



      thương nồng đậm, đều ở trong cây kim sợi chỉ cùng màu này, đều tinh tế gắn bó mà kết nối vào bên trong.



      Phụ thân vẫn luôn mặc áo trong tự tay mẫu thân may, bị tình của nàng bao vây chặt chẽ, khó trách nhiều năm như vậy vẫn đối với mẫu thân si tình thay đổi.



      Nguyên Tu Chi thấy nữ nhi vẫn cẩn thận từng li từng tí miêu tả hoa Bảo Tương y phục, mỉm cười : “Ta từng khuyên nương ngươi đừng thêu dạng hoa văn phiền toái như vậy, dù sao mặc ở bên trong người khác nhìn cũng thấy được, nàng lại đó phải thêu cho người khác nhìn. Hoa Bảo Tương là Phật giáo thánh hoa, có thể tránh điềm xấu, chỉ cần mặc nó, tất cả ma quỷ quái dám đến gần. Cho nên, quần áo cận thân phụ thân đều có thêu, đây là tấm lòng của mẫu thân ngươi bảo vệ ta.”



      Nguyên Gia Ninh đứng ngây ngốc hồi lâu, sau đó ôm y phục tự mình làm rời .



      Nguyên Gia Ninh cũng thử thêu hoa Bảo Tương ở quần áo, nhưng là lần đầu tiên thử nghiệm rất thất bại, thêu lộn xộn lung tung, cực kỳ khó coi, quả phá hủy vật liệu may mặc thượng hạng.



      Nàng suy nghĩ, phụ thân có nương thêu hoa Bảo Tương cho ông ấy, vậy nàng sao?



      Nàng thêu hoa Bảo Tương, phải tặng cho ai?



      Nàng vốn muốn đem y phục tự mình làm cho rối loạn lặng lẽ vứt bỏ, lại trùng hợp bị Nguyên Lang đến tìm nàng nhìn thấy.



      Nguyên Lang nhíu nhíu mày, nhặt lên y phục nàng vứt bỏ hỏi: “Lại lãng phí?”



      Nguyên Gia Ninh bĩu môi, biết vì sao đối mặt với Nguyên Lang, khí thế nàng liền thấp bậc, hoàn toàn phát ra được uy phong của trưởng tỉ.



      Nàng xoay đầu cứng rắn biện bạch: “Làm gì có.”



      Nguyên Lang nhìn nhìn quần áo mới làm, nhìn kỹ lại phía xiêu vẹo sức sẹo nhìn ra hình dáng loại hoa văn gì, nhàn nhạt : “Nếu cần, cho ta mặc , áo trong của ta vốn chật rồi.”



      Nguyên Gia Ninh muốn vươn tay đoạt lại, nhưng bị Nguyên Lang trừng mắt, nàng nhất thời liền tức giận làm được gì, đành phải cam lòng nhìn cầm lấy quần áo của nàng tự mình làm, từ từ rời .



      Dựa vào cái gì chứ?



      Đó là cái hoa Bảo Tương nàng đời này lần đầu tiên thêu nha! Tại sao phải tặng cho con thứ của di nương sinh ra hả?



      Phụ thân nàng, Đệ Đệ ruột của nàng cũng còn chưa có được nàng thêu quần áo đâu!



      Lúc này tức giận Nguyên Gia Ninh nghĩ tới, là nàng chỉ có thêu cái thứ nhất, cái thứ hai, cái thứ ba, mãi đến khi nàng già rồi hoa mắt thêu được những thứ đó nữa, mà toàn bộ hoa Bảo Tương nàng thêu tất cả đều bị tên nam nhân này hợp tình hợp lý chiếm hữu.



      Nàng cả đời thêu hoa Bảo Tương cho , chưa từng cảm thấy phiền chán.



      Giống như mẫu thân của nàng, cả đời đều thêu cho phụ thân nàng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bạn sửa lại theo mẫu nhé
      Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
      ----•Nội dung cần:
      - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
      - Nguồn
      - Tác giả
      - Tên editor +beta
      - Thể loại
      - Số chương
      Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :