1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

DÂU TRƯỞNG - NHẠC NHAN (10C - Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & beta: Tiêu Khang

      CHƯƠNG 4.1

      Tuy rằng đường gặp phải chút khó khăn, nhưng vì đội ngũ rước dâu sớm đuổi được, cuối cùng ở trước giờ lành vẫn đến kịp Nguyên phủ. Ô Y Hạng sâu rộng dài đằng đẵng chỉ có hai nhà Nguyên, Tiết, đại trạch chia đều diện tích mỗi hộ cũng phải trăm mẫu trở lên, diện tích Nguyên phủ muốn lớn hơn chút.

      Kinh thành Cảnh Triều được đặt tên là Kim Lăng, ở phía bắc Trường Giang còn có quốc gia dân tộc thiểu số thành lập đặt tên là Mục. Cảnh Quốc cùng Mục Quốc phân chia Trường Giang mà cai trị, duy trì cân bằng rất khó khăn, thế nhưng hai nước đều muốn thống nhất thiên hạ, cho nên mây đen chiến tranh trước sau bao phủ hai quốc gia, cũng chỉ có những quý tộc xa hoa kia vẫn như cũ cả ngày ăn chơi đàng điếm, ngộp trong vàng son.

      Kinh thành Cảnh Quốc ở Kim Lăng, cho nên vô luận là hoàng cung, hay là quý tộc, dinh thự đều thuộc về kiến trúc Giang Nam yên tĩnh thanh tú xinh đẹp, còn kiến trúc Phương Bắc phong cách cổ xưa rất phong phú, hoàn toàn khác biệt.

      Lâm viên Nguyên phủ chính là điển hình Giang Nam, tổng thể kiến trúc chia làm ba phần lớn Đông viên, Trung viên, Tây viên. Nguyên thị gia tộc khổng lồ, nhưng bổn gia (người trong họ) đại trạch của Nguyên phủ từ trước đến nay chỉ có nhà tộc trưởng mới có thể ở, những thành viên gia tộc khác đều ở bên ngoài tự mình tìm chỗ ở, chỉ khi gia tộc có nghị mới tụ tập đến bổn gia trong đại trạch, ngày lễ ngày tết, cúng tế tổ tiên cũng ở chỗ này.

      Tỷ như nhà Nguyên nhị thái gia từng thay thế Nguyên Tu Chi đến Vân gia cầu hôn, ở trong tòa nhà khác trong kinh thành. Tổ phụ Nguyên Tu Chi qua đời, tổ mẫu Hà thị vẫn còn khỏe mạnh.

      Sau khi kiệu hoa được mang tới cổng chính, tân nương tử được tiếp dẫn (tiếp đón, hướng dẫn) xuống kiệu, có người sớm nhét vào trong tay Vân Thanh La bao tiền lì xì to, bên trong đều là tiểu kim nguyên bảo (đồng vàng ‘nguyên bảo là đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng’), có tân nương tử gả vào nhà vị hôn phu, khi dẫm lên mảnh đất đầu tiên đến nhà chồng có thể "Rải tiền xuống đất" hàm nghĩa Cát Tường.

      Sau đó trong tay Vân Thanh La được nhét vào đầu lụa đỏ, được tân lang dẫn vào chánh đường, bắt đầu nghi thức bái thiên địa.

      Ngồi ngay ngắn ở giữa chính đường, là phụ thân Nguyên Tu Chi Nguyên Bắc Cố cùng mẫu thân Trịnh thị, Nguyên Bắc Cố ngũ quan* nghiêm chỉnh, dung mạo nhã nhặn, đúng là phong cách người có học thức. Vẻ mặt ông ôn hòa, nhìn thấy nhi tử và con dâu quỳ lạy gật đầu mỉm cười, Trịnh thị tuổi ngoài bốn mươi hơi phát tướng, nhưng diện mạo vẫn đoan trang hoa lệ, làn da lại càng nhẵn nhụi bóng loáng, điểm nếp nhăn, nhưng vẻ mặt nàng trầm, ánh mắt càng thêm như kết hàn băng, giận dữ nhìn nhi tử, đối với con dâu ngó cũng thèm ngó cái.

      *Ngũ quan: Tai, mắt, mũi, miệng và cơ thể.

      Thân phận Trịnh thị cũng cực kỳ tôn quý, muội muội cùng mẹ của nàng tiểu Trịnh thị chính là mẹ đẻ hoàng đế, đương kim Thái hậu, đệ đệ ruột Trịnh Tín Xương là Vệ Úy cung đình, Ngự Lâm quân phụ trách chính cho hoàng cung. Trịnh thị đối với con trai lớn của mình vô cùng coi trọng, hài tử Nguyên gia rất có tiền đồ, lại có thể cưới nữ tử gả hai nơi, rất là bất mãn.

      Cực kỳ bất mãn.

      Trịnh thị cũng thể nào thích trưởng công chúa Kim Dương, nữ nhi của muội muội tiểu Trịnh thị, nàng quá ngang ngược kiêu ngạo, nhưng nàng luôn rất thích Trịnh Phi Quỳnh nữ nhi của đệ đệ Trịnh Tín Xương, lòng muốn để nàng làm dâu cả nhà mình, nhưng mà Nguyên Tu Chi đứa con bất hiếu này từ rất có chủ kiến, hoàn toàn nghe theo cha mẹ an bài.

      Nguyên phụ đối với nhi tử muốn lấy ai, hoàn toàn hề gì, chỉ cần nữ tử hiền lương thục đức là tốt rồi, mà Trịnh thị lại giận đến cực độ.

      Con lớn nghe nương, cưới nàng dâu xong liền quên nương. Trịnh thị càng nghĩ càng giận, rốt cuộc liếc mắt lướt qua Vân Thanh La cái, giống như nhìn kẻ thù. Mặc dù ngăn cách khăn voan, Vân Thanh La bị ánh mắt căm hờn lạnh lẽo nhìn chăm chú, cũng cảm nhận được khắp cả người rét lạnh.

      ra trước khi xuất giá nàng từng dự đoán qua, công công cùng bà bà có lẽ vô cùng thích con dâu như nàng, mà nay chứng minh suy đoán của nàng, nhưng nàng cũng vạn bất đắc dĩ (vạn lần biết làm sao), ở trong lòng chỉ có thầm thở dài.

      Khi tất cả lễ nghi đều hoàn thành, Vân Thanh La được tân lang dẫn vào tân phòng.

      Sau khi đưa vào tân phòng, vốn là tân lang phải ra bên ngoài chiêu đãi tân khách, mời rượu phen, chờ tất cả xong xuôi hết mới có thể trở lại tân phòng hoàn thành vén lên khăn voan, sau đó những bước cuối cùng là cởi áo lên giường cùng ái thê hoan ái.

      Nguyên Tu Chi lại giống người khác.

      Vân Thanh La mới vừa ngồi xuống ở bên giường, liền tự mình gỡ xuống khăn voan đỏ cho nàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng như ngọc.

      Vân Thanh La vừa tròn mười bảy tuổi, còn chưa hoàn toàn tản hơi thở thiếu nữ ngây ngô, mi như tranh vẽ, mắt tựa hồ nước mùa thu, môi như tô son. Bị ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Tu Chi nhìn lom lom, khuôn mặt nhắn trắng nõn lên đỏ hồng, càng thêm khiến người mến.

      Nguyên Tu Chi trong lòng như lửa đốt, hận thể lập tức ôm giai nhân vào trong ngực ngọt ngào thương, nhàng chăm sóc.

      Hai người uống chút chè hạt sen long nhãn táo đỏ đậu phộng, rồi ăn chút thức ăn, Nguyên Tu Chi lại bảo bọn người hầu lui ra ngoài, kêu Chi Nhi, Diệp Nhi vào.

      "Các ngươi phân phó nha đầu làm việc nặng ở phía ngoài chuẩn bị nước nóng, phục vụ thiếu phu nhân tắm rửa thay quần áo, có thể nghỉ ngơi trước. Ta ra ngoài tiếp đãi khách mời." căn dặn kẻ dưới như thế.

      Chờ Nguyên Tu Chi ra ngoài, Chi Nhi liền phân phó người làm chuẩn bị nước nóng, Diệp Nhi lấy quần áo tắm rửa, bắt đầu tháo trang sức cho tiểu thư.

      Nhìn tân nương tử quyến rũ động lòng người trong gương, Diệp Nhi trêu ghẹo : "Chúc mừng tiểu thư, gia mới rất dịu dàng săn sóc a, cũng chịu để tiểu thư khó chịu lát, an bài ổn thỏa tiểu thư xong mới ra ngoài mời rượu."

      Vân Thanh La nhàng cười tiếng, mặc dù nàng đối với việc hôn này dám có kỳ vọng đền đáp quá lớn, nhưng mà cho tới bây giờ, hành động việc làm của Nguyên Tu Chi, quả làm cho nàng cảm thấy đau lòng. Có lẽ, lần này nàng tái giá, cũng quá bi thảm?
      tart_trungfujjko thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & Beta: Tiêu Khang

      CHƯƠNG 4.2

      Nguyên Tu Chi nay là người thành công bận rộn, tân khách tới chúc mừng cơ hồ bao gồm cả kinh thành, thậm chí toàn bộ nhóm quý nhân của Cảnh quốc, tất cả muốn dựa vào chút quan hệ của Nguyên gia để bò lên cao, đều ào ào tiến đến tham gia náo nhiệt.

      Đến lúc Nguyên Tu Chi kính qua lượt rượu, khi trở lại tân phòng qua canh hai. Giá y đỏ thẫm của Vân Thanh La thay xuống, đổi thành áo cận thân màu đỏ tươi, hạ thân còn lại là la quần màu hồng thêu mai vàng, tóc tắm xong búi lỏng lẽo ở sau ót bởi cây trâm cài Phượng Vĩ, trân châu Phượng Vĩ hoa tai lúc nàng đứng dậy nghênh đón nhàng lay động, nàng càng thanh nhã nổi bật đến động lòng người.

      "Phu quân."

      Vân Thanh La lo lắng Nguyên Tu Chi uống say, vội đỡ ngồi vào ghế dựa, "Thiếp thân vừa rồi có phân phó người làm chuẩn bị canh giải rượu, phu quân cần phải uống chút?"

      Tiểu Tam, Tiểu Tứ theo phía sau Nguyên Tu Chi tới tân phòng, lúc này liền vội vàng tiến lên : "Đệ đệ bái kiến chị dâu."

      Nguyên gia Tiểu Tứ Nguyên Bình Chi năm nay vừa mới mười hai tuổi, quần áo cẩm y, bên hông thắt túi thơm Tử La, bước tới làn gió thơm phả vào mặt, dung mạo lại tuấn tú vô cùng, giống như thiên tiên đồng. (tiên đồng ở trời)

      tuổi còn , tuổi trẻ ngay thẳng nghịch ngợm gây , thấy Vân Thanh La xinh đẹp lại ân cần, liền tiến lên trước : "Chị dâu lớn lên là đẹp mắt, người ta tân hôn ba ngày phân lớn , hôm nay đệ đệ cũng muốn thân ái chị dâu."

      Vân Thanh La má phấn xấu hổ đến đỏ tươi, vội vàng lui về phía sau, trốn phía sau lưng Nguyên Tu Chi. Nguyên Tu Chi duỗi bàn tay to lớn xách lên Tiểu Tứ, mở cửa sổ ra trực tiếp từ cửa sổ ném thẳng ra ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại.

      Tiểu Tứ ở bên ngoài oa oa kêu loạn, Vân Thanh La vừa buồn cười vừa tức giận. Lão Tam Nguyên gia Nguyên Trị Chi lại là thiếu niên thẹn thùng nhã nhặn, vừa tròn mười sáu tuổi, còn chưa lên tiếng mặt đỏ trước.

      "Chị dâu tốt lành, tiểu đệ thứ ba, tên Trị Chi."

      Nguyên Tu Chi cười : "Tên của chơi rất khá, Tứ đệ khi còn bé chịu gọi Tam ca, mà gọi tên , lại cố tình kêu ràng lắm, cứ gọi ‘xèo xèo, xèo xèo’, giống như kêu con chuột ." (Chi Chi phát ra xèo xèo)

      Nguyên Trị Chi mặt càng đỏ hơn, xấu hổ đến cúi đầu.

      Vân Thanh La chưa từng thấy qua nam tử mà xấu hổ như vậy, cảm thấy chơi khá, hai mắt khỏi muốn nhìn lâu chút.

      Nguyên Trị Chi chợt : "Chị dâu, đệ đệ lần này đến đây là muốn đòi chị dâu cái nhân tình."

      "Ta chỉ mới vừa vào cửa, thiếu nhân tình của ngươi rồi sao?" Vân Thanh La tò mò.

      Nguyên Trị Chi tiếp tục thẹn thùng : "Tối nay đại ca ra có say, chỉ ở trước mặt vài vị trưởng bối uống hai ba ly rượu, những người khác mời rượu đều là ta thay mặt uống, tại lục phủ ngũ tạng ta giống như dời sông lấp biển, khó chịu chết . Liều mình như thế là vì huynh trưởng, cũng bởi vì muốn trải qua đêm động phòng hoa chúc tận hứng. tận hứng rồi, ta lại chịu tội. Chị dâu người , nhân tình này có phải là thiếu ta hay hả?"

      Vân Thanh La nghĩ tới Nguyên tam ra vẻ xấu hổ mà lại chuyện thẳng ra như thế, mặt nhất thời đỏ bừng lên. Nguyên Tu Chi nhàn nhạt cười : "Huynh trưởng có chuyện, hiền đệ gánh vác thay, đây là chuyện thuộc bổn phận của ngươi, nào có cách nợ nhân tình?"

      "Đại ca ràng ngàn chén say, cố tình muốn giày vò đệ đệ." Nguyên Trị Chi cũng đồng ý, cố ý muốn đòi nhân tình.

      "Bởi vì ngươi là vạn chén say."

      "Nhưng hôm nay là ngày Đại Hỉ của ngươi, nếu như là đệ đệ lập gia đình, cho dù uống nhiều hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện."

      "Ta nhớ kỹ, chờ ngày ngươi thành thân, nhất định rót ngươi vạn ly rượu."

      "Đại ca, ngươi nham hiểm."

      "Ngươi bây giờ mới biết à?"

      Vân Thanh La lẳng lặng ở bên xem huynh đệ bọn họ cãi nhau. Nguyên Tu Chi lúc này vui trừng mắt liếc nhìn Nguyên tam thức thời, ho khan tiếng. Nguyên tam cười hì hì đứng dậy, mặt vẫn đỏ hồng nhìn về phía Vân Thanh La thi lễ, mới rời khỏi tân phòng.

      " nên bị bề ngoài lừa, lão Tam là quỷ quyệt nhất." Nguyên Tu Chi . Vân Thanh La nghĩ, nàng cho tới bây giờ có lấy đơn giản để nhìn người Nguyên.

      Vân Thanh La giúp Chi Nhi, Diệp Nhi hầu hạ Nguyên Tu Chi rửa mặt chải đầu, sau khi xong việc, người ngoài tan hết, bên trong tân phòng rốt cuộc chỉ còn lại có phu thê hai người. Tiền viện còn có số người thích náo nhiệt ở lại nối chén, tiếng ồn áo náo động mơ hồ truyền đến.

      bàn dài, nến chúc mừng long phượng cháy sáng rực rỡ. Trong phòng yên tĩnh, Vân Thanh La hiểu sao cảm thấy khẩn trương. Nàng cũng dám đến gần giường, tay vịn ghế ngồi bên cạnh bàn dài, trong tay vô ý thức bưng lên ly trà, chạm tay mới phát giác được hơi lạnh. Tim nhảy thình thịch, dường như so với lần đầu tiên động phòng còn muốn khẩn trương hơn.

      Nguyên Tu Chi chăm chú nhìn nàng, dưới ánh nến, càng chiếu rọi nét mặt nàng như đào, hết sức kiều diễm. tới trước mặt nàng, đưa tay cầm lên bàn tay bé của nàng.

      "Thanh Thanh, chúng ta rốt cuộc là phu thê rồi."

      Vân Thanh La "Dạ" tiếng.

      Nguyên Tu Chi nắm tay ngọc của nàng đưa lên bờ môi mình, khẽ chạm xuống ngón tay ngọc như xuân xanh của nàng, thanh có chút trầm thấp khàn khàn : "Xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, Thanh Thanh, chúng ta nghỉ ngơi thôi."

      Mặt phấn Vân Thanh La thoáng cái đỏ như lửa, nàng đương nhiên hiểu cái gì gọi là "Đêm xuân." Trước khi nàng gả cho Hà Hướng Nam, bà vú từng dạy nàng đạo lý phu thê như thế nào, nàng khi đó từng e lệ rồi lo lắng chờ đợi, nhưng Hà Hướng Nam để lại cho nàng chỉ có buổi tối độc.

      Nhưng mà lần này? Nghênh đón nàng là cái gì?

      Còn chưa chờ Vân Thanh La trả lời, đôi bàn tay to lớn có lực ôm ngang thắt lưng nàng, Vân Thanh La kinh hô nho tiếng, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ . Nguyên Tu Chi ôm nàng đến giường lớn, khẽ mỉm cười.

      Chiếc giường lớn này cũng phải là đồ cưới của Vân Thanh La, mà là Nguyên Tu Chi trước đó đặc biệt tìm mười tên công tượng ưu tú, tốn hao suốt cả thời gian năm mới làm thành. Vân Thanh La lần đầu thấy được hào hoa xa xỉ kiểu này, nhưng chút cũng phô trương, sau lúc sững sờ giường lớn, sau đó hiểu Nguyên Tu Chi nam nhân này, bản chất quả nhiên là con cháu quý tộc xem trọng hưởng thụ lại còn khó khăn. Mà về sau, nếu có gì xảy ra ngoài ý muốn, buổi tối nửa đời sau của nàng, chỉ muốn đều ngủ chiếc giường lớn này.

      Được đặt đến giường, dưới thân là chăn gấm thêu Long Phượng Trình Tường và chữ hỷ đỏ thẫm, Vân Thanh La ngượng ngùng muốn nới ra vòng ôm của Nguyên Tu Chi, thân hình nam nhân cũng phủ xuống tới, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của nàng. Lông mi dài của Vân Thanh La có chút rung rung, hai gò má mảnh ửng đỏ, lưỡi người đàn ông đó xâm nhập vào trong cái miệng đàn hương của nàng, tận tình mút lấy, đôi tay cũng bắt đầu sinh lòng thương dao động ở người nàng.

      Vân Thanh La biết loại thời khắc mấu chốt này, nàng cái gì cũng thể suy nghĩ nhiều, hơn nữa thể nghĩ chuyện trước kia, cho nên nàng để cho đầu óc của mình trống rỗng, mặc cho người đàn ông này nhanh chóng cởi ra xiêm y của nàng, ánh mắt nóng rực tham lam dao động qua lại ở thân thể mềm mại, trần trụi uyển chuyển động lòng người của nàng.

      Nguyên Tu Chi cũng nhanh chóng thoát hết y phục người bỏ , hạ thân của ngẩng lên cao, kéo lấy bàn tay nhắn của Vân Thanh La vuốt ve dục vọng của mình, cúi đầu ghé vào bên lỗ tai xinh xắn của nàng : "Thanh Thanh, nàng duyên dáng thế này, khiến vi phu thể chờ đợi được muốn nàng rồi."

      Vân Thanh La chỉ có mặt phát sốt, mà ngay cả toàn thân tựa hồ cũng muốn nóng lên, nàng vô cùng khó khăn ưm tiếng, nhắm mắt dám nhìn , trong lòng sợ đến muốn chết.

      Nàng tuy rằng từng gả qua lần, nhưng mà thực tế đến bây giờ mới là lần đầu tiên thấy được nam nhân lõa thể cùng thứ nguy hiểm gì đó. quá lớn, rất lớn. . . . . . Vật to lớn như vậy, nếu như tiến vào trong cơ thể khít khao hẹp của nàng, chẳng lẽ phải đau đến chết? Nàng sợ tới mức rất muốn trốn tránh.
      tart_trungfujjko thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & beta: TiêuKhang

      CHƯƠNG 5.1

      Đây vốn nên là đêm Động Phòng Hoa Chúc hạnh phúc mỹ mãn.

      Nhưng mà cũng biết tân lang là như cá gặp nước hưng phấn quá mức, hay là rốt cuộc tâm nguyện được đền bù giai nhân trong ngực, hoặc là phát Vân Thanh La xuất giá hai lần lại còn tấm thân xử nữ, vui mừng quá mức, tình cảm mãnh liệt của hai phu thê qua , dịu dàng thắm thiết ôm nhau, tân lang đại nhân thẳng ra lời :

      "Thanh Thanh, nàng cư nhiên còn là xử nữ, thể tưởng tượng nổi rồi."

      Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyên Tu Chi liền ý thức được mình xúc phạm tới kiều thê trong ngực, bởi vì thân thể nàng vốn mềm mại đột nhiên cứng ngắc.

      Vân Thanh La vốn được Nguyên Tu Chi ôm vào trong ngực, xoay người đưa lưng về phía , thân thể co lại thành đoàn nho , cứng ngắc mà lạnh như băng. Nguyên Tu Chi trong lòng đau xót, lại từ phía sau ôm nàng vào trong lòng ngực mình, Vân Thanh La lại kịch liệt giằng co, nhanh chóng muốn tránh thoát ngực của .

      Nguyên Tu Chi dứt khoát ôm lấy nàng chặt, xoay thân thể của nàng lại, ánh nến hỷ chúc (đèn cầy cưới) suốt đêm tắt chiếu rọi xuống khuôn mặt nhắn vốn kiều diễm sáng rỡ giờ phút này lệ rơi đầy mặt.

      cúi đầu mút lấy nước mắt mặt nàng, thở dài : " xin lỗi, nương tử ngốc, ta có ý tứ gì khác, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Vì bản thân vẫn còn có cơ hội, có thể có được lần đầu tiên của nàng, nên cảm thấy kiêu ngạo tự mãn mà thôi."

      Vân Thanh La thân thể cứng đờ nằm ở trong ngực , nghe lời này, nước mắt lại như mưa nặng hạt càng rơi càng nhanh, càng rơi càng nhiều. Nàng cố nén lấy cảm giác đau triệt nội tâm, nhục nhã cùng khó chịu, nghẹn ngào :

      "Phu quân cần phải xin lỗi, thiếp thân từng gả cho người khác, mặc dù thân thể có bị nam nhân khác chạm qua, danh nghĩa còn thuần khiết, có thể gặp phu quân chê cưới vào cửa, thiếp thân là tam sinh hữu hạnh rồi." (may mắn ba đời)

      xong lời cuối cùng, nàng tiếng động rơi lệ biến thành kịch liệt nghẹn ngào, suýt nữa làm cho nàng choáng váng. Nguyên Tu Chi vội vàng phủ lấy ngực nàng, vỗ lấy phía sau lưng của nàng, sau đó giữa lúc Vân Thanh La căm tức nhìn dám tin, tách ra hai chân của nàng ra lần nữa tiến vào nàng sâu.

      Vân Thanh La thét chói tai giãy giụa, tay chân hỗn loạn đá lung tung. "Đừng! Đừng chạm vào ta! Đừng!"

      Nhưng bởi vì nàng chống lại giãy dụa, giao hợp giữa hai người ngược lại càng sâu, tiểu huyệt của nàng dưới bao bọc chuyển động dồn dập xoáy tròn cọ sát, vật to lớn của nam nhân dường như so với vừa rồi càng thêm thô to, nam nhân vì điên cuồng hôn nàng mà thở gấp ồ ồ, bàn tay to dùng sức vuốt ve vú lớn cao thẳng đầy đặn của nàng, hạ thân giống như bị nổi điên ngừng rút ra cắm vào trong hoa huyệt của nàng, thanh Vân Thanh La nghẹn ngào kháng cự, rất nhanh thể khống chế trở thành rên rỉ.

      Nguyên Tu Chi cắn lỗ tai của nàng : "Tiểu tinh, ta phải vì nàng nổi điên phát cuồng, nàng vẫn còn chưa đủ, làm sao có thể ghét bỏ nàng?"

      Vật to lớn của chống đẩy ở chỗ sâu nhụy hoa của nàng, nhàng cọ sát, nước mắt Vân Thanh La vẫn như cũ dồn dập rơi xuống, tiếng ngẹn ngào cũng hơi yếu dần.

      Nàng có chút thương cảm : "Có lẽ thân thể này tạm thời còn có thể làm cho phu quân cảm thấy hứng thú, nhưng tuổi trẻ qua mau, ai biết hoa rơi về sau như thế nào đây?"

      Nguyên Tu Chi nâng lên mông của nàng, hung hăng đẩy vào trong tiểu huyệt nàng mấy cái, khiến nàng nhịn được nhíu mày bi thương ngâm ra tiếng.

      "Thanh Thanh vẫn còn cho rằng ta từng để ý quá khứ của nàng hay sao? Đúng! Ta để ý! Nhưng ta để ý phải nàng còn tấm thân xử nữ hay ! Bằng nàng suy nghĩ chút, nếu như để ý chuyện này, ta làm sao có thể cưới nữ tử gả hai lần? Ta để ý chính là, nữ nhân ta từng ưu ái duy nhất bị gả cho người tốt, ta để ý trước kia tại sao ta có hoành đao đoạt ái, ta để ý trước đây vì sao ta phải cố giữ lấy quân tử chính nghĩa, ta để ý vì sao ta sớm chút cướp nàng trở lại, nếu cũng khiến cho nàng chịu nhiều đau khổ như vậy, bị nhiều hành hạ như vậy."

      Cùng với bộc phát của , tiếng khóc lóc của Vân Thanh La ngược lại dần dần ngừng hẳn, cũng kinh ngạc dùng đôi mắt sáng long lanh nước nhìn . Nhìn nàng bộ dáng đáng thương ngây thơ biết gì, trong lòng Nguyên Tu Chi mềm nhũn, cúi đầu hôn hai cái ở môi nàng, phía dưới vẫn như cũ càng ngừng rút ra cắm vào, đổi lấy khẽ run và ngâm nga nhạy cảm của nàng.

      "Ta cần thiết nghĩ tới bất kỳ nam nhân nào, ngại nữ nhân mình thích từng có dây dưa với nam nhân khác, trừ phi thương nàng. Nhưng mà Thanh Thanh, đây phải là lỗi của nàng, lỗi chính là ở vận mạng bất đắc dĩ, lỗi chính là ở lúc đầu ta nàng, nhưng có cố sức hạ quyết tâm."

      Thấy Vân Thanh La càng biểu đạt mơ hồ, Nguyên Tu Chi dịu dàng cười tiếng, giải thích với nàng: "Tiểu ngu ngốc, nàng còn nhớ hay lúc nàng mười ba tuổi, chuyện nàng tiểu Trang tử của mẫu thân tránh nóng, kết quả gặp phải nước lũ?"

      Vân Thanh La suy nghĩ chút, gật gât đầu. Khi đó phụ thân và Nhị nương đều vây xung quanh tiểu muội Ấu La vừa mới sanh, mà đại ca cùng đại tẩu mới cưới ân ái ngọt ngào, cũng nhàn rỗi chăm sóc muội muội như nàng, nàng lúc đó đơn buồn tẻ liền dẫn hai nha hoàn cận thân cùng số gia đinh, đến biệt trang Dương Hạ nhà mẹ mẫu thân.

      Nhưng chỗ cách Hoàng Hà* rất gần, khi gặp phải mưa to thường xuyên có thác lũ, năm ấy nàng lại khéo gặp được. (*Hoàng Hà: Sông dài thứ hai của Trung Quốc, bắt nguồn ở Thanh Hải, chảy vào Bột Hải, dài 5464 km.)

      "Vậy nàng chắc chắn là biết, lão gia Nguyên gia chúng ta, cũng ở tại Dương Hạ, khi đó ta bởi vì vài chuyện phải về giổ tổ lão gia, ngang qua tiểu Trang tử của nàng cầu xin tá túc. Ngay đêm đó tin tức nước lũ dâng cao truyền đến, vừa vặn nhìn thấy nàng còn tuổi lâm nguy loạn, chỉ huy gia phó cùng tá điền cả thôn trang di chuyển lên núi cách đó xa. Nhiều người như vậy, đa số lão nhân và hài tử cũng khóc thành đoàn, nàng lại giơ lên cao roi ngựa, đứng ở thành xe ngựa, như nữ tướng quân uy phong lẫm liệt, bình tĩnh chỉ huy. Lúc ấy ta bị nàng mê hoặc."

      Vân Thanh La há to cái miệng nhắn, vẻ mặt vẫn mơ hồ. Nàng nhớ được chuyện phòng chống nước lũ, nhưng hoàn toàn nhớ có gặp qua Nguyên Tu Chi người này. Có lẽ đêm hôm đó quá mức rối loạn, nhiều người tham gia hỗn tạp, nàng chỉ lo chiếu cố đoàn người chạy trối chết, làm sao còn trong nom có người nào đó đến thôn trang tá túc đây?
      tart_trungfujjko thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & beta: TiêuKhang

      CHƯƠNG 5.2

      Nguyên Tu Chi tiếp theo than thở, còn : "Ta khi đó mười bảy tuổi, trong nhà thu xếp chuyện thành thân cho ta, nhưng ai ta cũng nhìn hợp. Đây tất cả đều phải trách nàng đó! Mới mười ba tuổi quyến rũ hồn của ta nha."

      Vân Thanh La há hốc mồm cứng lưỡi, lâu mới suy yếu nhu nhược biện giải cho mình : "Thiếp thân nào có quyến rũ ngươi đâu?"

      Nguyên Tu Chi đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, thanh khàn khàn : "Chính là vô tâm quyến rũ mới là điểm chết người à!"

      hôn lên mái tóc Vân Thanh La, sau đó dần dần trượt xuống đến cái trán của nàng, lông mày, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, cổ ngọc, cộng thêm liên tục mút hôn cắn vú lớn của nàng, bởi vì hưng phấn mà càng chướng bụng phất lên cao thẳng, dùng hàm răng cắn vào nụ hoa trở nên sậm màu.

      Vân Thanh La dùng tay ôm lấy đầu của , phát ra từng trận thở dốc, hạ thân cũng càng lúc cảm thấy hưng phấn, thủy dịch cũng càng chảy càng nhiều.

      Nam nhân vừa hôn vừa nỉ non : "Chỗ này. . . . . . Chỗ này. . . . . . Chỗ này. . . . . . Chỗ này nữa. . . . . . Mỗi chỗ đều hấp dẫn ta, làm cho ta luôn muốn chiếm giữ cho riêng mình, luyến tiếc thương cả đời. . . . . ."

      Nguyên Tu Chi chưa bao giờ cho rằng bản thân là hạng người phóng túng ham muốn nhục dục, nhưng từ hôm nay về sau, lo lắng bản thân biến thành nam tử háo sắc, hàng đêm chỉ muốn ôm lão bà của mình hoan ái.

      Vân Thanh La biết vui mừng như điên và đắc ý của , chỉ biết là tại dáng vẻ của mình rất bất nhã, nàng xấu hổ nhàng tránh né đụng chạm, cầu xin: "Phu quân. . . . . . Đừng mà. . . . . ."

      " cần?" thanh nam nhân ồ ồ khàn khàn mà hỏi.

      Vân Thanh La khẽ rên tiếng, cảm thấy thẹn khép chặt hai mắt.

      "Vẫn còn rất tức giận vi phu sao?" Nam nhân giơ lên hai chân của nàng, tiếp tục hôn xuống phía dưới. muốn ở toàn thân của nàng đều lưu lại dấu ấn thuộc về mình, ghi nàng từ nay về sau là của riêng , ai dám dòm ngó liền giết tha! Bất kể nàng trước kia như thế nào, về sau, nàng là của ! Cho dù cùng toàn bộ thiên hạ là địch, tuyệt đối cũng buông tay nữa.

      Lúc trước hỏi thăm khắp nơi tiểu nương mười ba tuổi kia là ai, có được đáp án lại làm cho tinh thần thầm thương tổn, tiểu nương là đại tiểu thư Vân gia, từ lâu cũng chỉ phúc vi hôn, hơn nữa đối tượng còn là công tử dòng chính của Hà gia. Tổ mẫu ruột thịt Nguyên Tu Chi cũng họ Hà, sinh ra từ Hà gia, chính là muội muội ruột của tổ phụ Hà công tử. Bởi vì quan hệ như thế, Nguyên Tu Chi sau khi hết lần này đến lần khác thống khổ suy nghĩ, mới bất đắc dĩ lựa chọn buông tha.

      phải loại người vì cái gọi là "Chân ái" (tình đích ) của bản thân mà mất lý trí, đối với gia đình, đối với tình thân cũng quản để ý, làm trưởng tử trong nhà, so với bất luận kẻ nào đều hiểu được phân lượng của hai chữ "Trách nhiệm".

      vốn cho rằng và tiểu nương kia từ đó lỡ mất dịp tốt, bản thân cả đời luyến tiếc, nhưng mà trời xanh lại thương xót , nghĩ tới Hà nhị công tử hoang đường như thế, cư nhiên vứt bỏ kiều thê trong tay, để dựa thế vào thân phận công chúa cao quý nhưng tính tình ngang ngược.

      Ngoại trừ ở trong lòng hô to "Trời cũng giúp ta", hơn nữa trước tiên chạy tới cầu hôn ra, Nguyên Tu Chi còn có thể làm gì đây? Bởi vì lệnh của phụ mẫu cùng lời mối mai, bọn họ từng bỏ qua, nhưng từ nay về sau, nàng chính là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, ai cũng thể từ trong tay cướp nàng! Bởi vì từng bỏ qua, bởi vì dễ có được, cho nên mới càng hiểu được phải quý trọng.

      "Thanh Thanh, bảo bối, còn giận vi phu sao?"

      cắn chơi đùa gót chân lung linh như ngọc của Vân Thanh La, thổi hơi nóng vào lòng bàn chân của nàng, chọc cho nàng vừa cười vừa rơi lệ.

      "Thiếp thân chưa từng có tức giận phu quân, dù có giận, cũng chỉ là giận số mệnh mình tốt. . . . . ."

      "Sai lầm rồi, tiểu ngốc."

      Nguyên Tu Chi rốt cuộc hoàn thành hôn khắp toàn thân của nàng, vật nguy hiểm ở chỗ kín rốt cuộc nhẫn nại tới cực điểm, thể chờ đợi được thẳng tiến vào nơi ấm áp thuộc về nàng. Khi tiến vào nàng lần nữa hai người cũng phát ra tiếng rên rỉ thở dài thỏa mãn.

      "Từ xưa , việc tốt thường hay gặp trắc trở, chuyện tốt của ta và nàng cuối cùng như ước nguyện, mới là ý trời. Đau khổ nàng chịu đều trở thành quá khứ, về sau, ta thương nàng."

      Hốc mắt Vân Thanh La lại nóng lên. Đối với Vân Thanh La lập gia đình nửa năm mà , nhưng chưa bao giờ thưởng thức qua phu thê hoan ái, càng có thưởng thức qua tư vị cao trào, lúc này đêm động phòng hoa chúc chân chính thực quá kích tình, phá vỡ tất cả thiệt thòi nàng chịu đựng ngày trước.

      Nàng cho tới hôm nay mới hiểu được, ra giữa nam nữ có thể kích tình như thế, vui vẻ nhanh như vậy, rung động lòng người như thế, lửa lòng triền miên. Hóa ra đây mới là đạo lý phu thê, đây mới là quan hệ hòa hợp gắn bó, thể xác và tinh thần hợp nhất.

      Nàng có chút mất phương hướng rồi.

      Nàng cảm nhận được thân thể của , khát vọng nàng là chân chính phát ra từ thể xác và tinh thần, nàng, muốn nàng, điên cuồng mà muốn mình chiến giữ nàng.

      Vân Thanh La cảm thấy bản thân bị nam nhân này dạy hư, trở nên dâm đãng càn rỡ rồi. Thế nhưng loại cảm giác này rất tuyệt, làm cho người ta dục tử dục tiên. (sướng muốn chết) Nếu như đây mới vui sướng của nam nữ, như vậy khó trách có nhiều nam tử ưa thích buông thả dục vọng tìm vui rồi.
      tart_trungfujjko thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit & beta: TiêuKhang

      CHƯƠNG 5.3

      Hai phu thê suốt đêm hầu như đều ở đây kích tình hoan ái, lại biết tất cả cảnh xuân bị hai Đại Nha hoàn bên ngoài trực đêm nghe thấy, cũng làm cho các nàng xuân tình nhộn nhạo, trái tim nhảy loạn, nhịn được tưởng tượng chiếc giường lớn bên trong phòng kia là bộ cảnh sắc như thế nào.

      Hai Đại Nha hoàn này là nha hoàn trước kia hầu hạ Nguyên Tu Chi, tên là Hòa Noãn, Hòa Hương, là mẫu thân Nguyên Tu Chi vào hai năm trước cho quyền Nguyên Tu Chi sai bảo. Hòa Noãn nở nang đầy đặn, Hòa Hương nhanh nhẹn khéo léo, mỗi người có đủ duyên dáng xinh đẹp. Bởi vì Nguyên Tu Chi chậm chạp chịu đính hôn thành thân, ràng cho thấy hai người nha hoàn này Trịnh phu nhân an bài cho nhi tử thông phòng.

      Nhưng mà, Nguyên Tu Chi chưa từng chạm qua các nàng, chỉ sử dụng các nàng như nha hoàn bình thường. Hòa Noãn, Hòa Hương đối với đại thiếu gia nhà mình dĩ nhiên là ưu ái bằng mọi cách, trong lòng hết sức ngưỡng mộ, nếu như có thể trở thành thiếp thất của đại thiếu gia, nếu như ngày sau may mắn còn có thể sanh con dưỡng cái, càng có khả năng trở thành tiểu thiếp nhà kề, vậy có thể vẻ vang hơn so với làm nô làm tỳ nhiều.

      Hai người vốn có tâm tư giống nhau, ngày thường hai người cũng thầm phân cao thấp, xem ai có thể được thiếu gia thu vào làm thiếp trước. Ai ngờ hai năm trôi qua, ai thiếu gia cũng muốn, ngược lại đột nhiên cưới Vân Thanh La tái giá vào cửa làm chánh thê.

      Hai người vừa ghen ghét vừa đơn, nhưng thân phận các nàng vốn hèn mọn, bất kể đại thiếu gia cuối cùng cưới ai làm chánh thê, dù sao cũng tới phiên các nàng. Cho nên cưới nữ nhân xuất giá hai lần, thân thể trong sạch vào cửa ngược lại là tốt, nữ nhân như vậy khẳng định được vui lòng đương gia chủ mẫu Trịnh phu nhân, như vậy các nàng càng có thể được thiếu gia chọn làm thiếp thất rồi.

      Thời điểm trực đêm bọn nha hoàn cũng dám ngủ sâu, chỉ cần chủ nhân ở trong phòng có chút động tĩnh phải tỉnh ngủ ngay, nghe được cho gọi lập tức vào, nếu là phải bị phạt. Cho nên hai người các nàng vừa bắt đầu cũng dám ngủ, sau lại bị thanh nam nữ giao hoan quấy rầy như vậy, càng thêm ngủ được.

      Hòa Noãn mười bảy tuổi, Hòa Hương mười sáu tuổi, trưởng thành ở đại gia tộc, lại bị Trịnh phu nhân an bài phải hầu hạ đại thiếu gia, sớm theo ma ma lớn tuổi học qua chuyện chăn gối, tại hai người nghe trong phòng liên tục ngừng truyền tới thanh dâm mị, cùng với nữ nhân kiều mỵ rên rỉ khóc lóc và nam nhân kích tình rít gào gầm , cảm thấy cả người nóng ran.

      Trước kia đại thiếu gia chưa bao giờ chạm qua trong nô tỳ thị nữ nhà, cũng có nghe ở bên ngoài phong lưu ra sao, chỉ có Hòa Noãn và Hòa Hương, thậm chí ngay cả Trịnh phu nhân cũng từng hoài nghi thân thể Nguyên Tu Chi phải hay có bệnh tiện ra, nhưng mà theo tình huống của đêm nay để nhận xét, đại thiếu gia các nàng làm gì có bệnh tiện ra? quả như sói như hổ, so với các nàng mong đợi còn muốn dũng mãnh hơn nha! May mà thiếu phu nhân vẫn chịu đựng được, coi như là để hai người các nàng cùng nhau thị tẩm, có lẽ cũng chưa hẳn có thể chịu đựng nổi.

      Tưởng tượng nếu như người tại thừa hoan là bản thân, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Hòa Hương nhịn được giọng mắng: "Vị kia quả nhiên hổ là tái giá nha, nếu như là tân nương tử hoàng hoa khuê nữ, làm sao có thể biết hổ thẹn vừa khóc vừa la như vậy, ta nghe cũng ngượng ngùng thay nàng."

      "Xuỵt, giọng chút. Cũng biết đại thiếu gia tại sao nhất định phải cưới nữ nhân trong sạch như vậy. . . . Ai, nhưng mà ta nghe nhóm ma ma à, nam nhân chừng thích loại giọng điệu lẳng lơ dâm đãng này đấy."

      "Phi phi! biết liêm sỉ, kêu la dứt suốt cả đêm, cũng chừng làm cho thiếu gia mệt chết rồi."

      "Ngươi thấy bộ dạng quyến rũ của thiếu phu nhân sau khi thiếu gia vén khăn voan? Nữ nhân như vậy ham mê quấn lấy nam nhân đó, thiếu gia về sau có lẽ phải chịu khổ rồi, ta, ngươi còn phải hao tâm tổn trí nhiều hơn chút."

      "Phi! Dâm loạn! Hồ ly tinh! Cũng chỉ lo bản thân khoái hoạt, tân hôn đêm đầu tiên như vậy, sau này vẫn còn nữa? Thân thể thiếu gia dù có làm bằng sắt cũng phải bị vét sạch, chúng ta cũng thể để nàng như vậy."

      "Sáng sớm ngày mai ngươi hãy bẩm báo phu nhân."

      "Được."

      Hai người bí mật trao đổi, động tĩnh kịch liệt trong phòng rốt cuộc cũng ngừng, Nguyên Tu Chi gọi người vào hầu hạ. Hai người vội vàng xoay người xuống giường, buộc lại giầy thêu vào, vừa vào trong phòng nghe được luồng hơi thở dâm mị nam nữ hoan ái, khiến hai thiếu nữ vẫn còn tấm thân nữ tử mặt đỏ tim loạn.

      Nguyên Tu Chi khoác áo bước xuống giường, chỉ mặc chiếc áo dài, bên trong có vật gì khác, lúc đứng dậy lại, hạ thân to lớn trong quần vẫn cứng rắn đứng thẳng, làm cho hai người cẩn thận liếc nhìn, vừa kinh vừa sợ lại khát vọng. Các nàng chưa bao giờ thấy qua đại thiếu gia khỏa thân, bây giờ hoàn toàn thần phục ở dưới sức quyến rũ nam tính duy nhất của đại thiếu gia, hận người mà đêm này bị đại thiếu gia sử dụng chơi đùa nghỉ phải là mình, vậy là có chết cũng cam nguyện.

      Nguyên Tu Chi đối với Vân Thanh La dục vọng quá mức mãnh liệt, còn chưa đạt được hoàn toàn thỏa mãn, nhưng thân thể Vân Thanh La chịu nổi, khi vào lần cao trào cuối cùng hôn mê. đau lòng nhìn kiều thê đành phải tạm thời kết thúc công việc, huống chi ngoài cửa sổ mơ hồ sắp sáng, cũng cho phép tiếp tục buông thả dục vọng thêm nữa. Trước kia bản thân mình, cảm thấy đêm chịu đựng buồn tẻ khó khăn, hôm nay lại chỉ hận đêm xuân khổ sao quá ngắn.

      "Chuẩn bị nước nóng." Nguyên Tu Chi nhàn nhạt phân phó .

      "Vâng."

      Sai bảo vú già thô kệch mang tới thùng gỗ nước nóng, Hòa Noãn, Hòa Hương vốn còn muốn tự mình hầu hạ đại thiếu gia tắm rửa, nhưng ngờ ôm lấy Vân Thanh La cả người đầy vết hôn xanh tím cùng nhau bước vào trong nước.

      "Chuẩn bị xong y phục của chúng ta các ngươi ra ." Sau đó phân phó như vậy.

      Đại thiếu gia thế nhưng muốn tự mình hầu hạ hồ ly tinh này tắm rửa? Hòa Noãn, Hòa Hương vừa ghen tỵ vừa cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh rời .
      tart_trungfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :