1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 180=2
      Nàng nhắm mắt lại, phảng phất như nghe thấy, chính là nhìn .

      Tề Diệp tức giận mà có biện pháp, nhìn đôi môi mềm mại kia, cúi đầu. Môi kề môi, nàng lập tức mở mắt ra, đưa tay đẩy . Tề Diệp gắt gao ôm nàng vào trong ngực, căn bản cho nàng nhúc nhích, nàng cắn chặt răng oán hận trừng mắt.

      lại nóng nảy, môi lưỡi linh hoạt dây dưa với nàng, tay còn bóp cái mũi nàng, xấu xa cho nàng thở. Hạ Uyển Chi chịu đựng nổi, há mồm thở liền để thực được mưu. quấn lấy nàng, đuổi theo nàng, dây dưa thôi.

      Nàng tức giận đến hung hăng đấm đánh , cũng để bụng. Mãi cho đến khi nàng từ quật cường đến thả lỏng, mới buông người thở hổn hển trong ngực ra, nâng cằm nàng lên khiến nàng đối diện với mình.

      "Đưa mấy thứ kia là có ý tứ gì?" Chà lau dấu vết nơi khóe miệng, xoa xoa đôi môi sưng đỏ của nàng, chất vấn.

      "Chính là cái ý mà Hoàng Thượng muốn." Giọng của nàng tốt, há mồm cắn lấy ngón tay đặt bên môi, tránh, để cho nàng cắn.

      Vốn là hận đến có thể ăn tươi nuốt sống , giờ cắn ngón tay rồi lại đành lòng, chỉ biết nhả ra ra ngoài, khiến cười ha hả. Tâm tình có vẻ rất sung sướng, ôm nàng vào trong ngực, mặc cho nàng giãy giụa.

      "Tâm tình trẫm tồi, chuyện hôm nay coi như phát sinh, trẫm chưa hề nhận cái gì, về sau trẫm hy vọng chuyện như vậy xuất nữa."

      "Hoàng Thượng làm sao vậy?" Nàng : " phải Hoàng Thượng rất chán ghét thần thiếp sao?"

      Tề Diệp nhìn nàng.

      Nàng : "Đôi tay thần thiếp sạch , lây dính máu tươi Đức phi, Thục phi, tiên Hoàng Hậu... Cái chết của các nàng hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với thần thiếp, thần thiếp cũng phải người thiện lương như trong lòng Hoàng Thượng. Thậm chí là vì tranh sủng, vì vị trí Hoàng Hậu thần thiếp có thể tiếc thủ đoạn."

      Tề Diệp tiếp tục nhìn nàng, lời nào.

      Nàng lại : "Thần thiếp tội ác tày trời như thế, Hoàng Thượng hẳn nên trừng phạt thích đáng mới phải, hờ hững căn bản là ban ân rất lớn rồi, thần thiếp thể tổn hại cung quy, lãnh cung là nơi ở tốt nhất dành cho thần thiếp. Bên cạnh Hoàng Thượng bớt thần thiếp càng tốt, thần thiếp tuổi già sắc suy, lại tàn nhẫn độc ác, làm sao so được với những thiên kim tiểu thư kiều mị như hoa, xinh đẹp trẻ trung kia, thần thiếp cung chúc Hoàng Thượng tìm được người tri kỷ hầu hạ."

      "Vẫn luôn biết Hoàng Hậu dẻo miệng, lại nghĩ rằng Hoàng Hậu cũng rất biết lời đả thương người." nắm chặt tay nàng: "Có điều... Người có thể ghen đến quang minh chính đại, ghen đến đường hoàng, ghen đến làm trong lòng trẫm vui sướng cũng chỉ có mình Hoàng Hậu mà thôi."

      Hạ Uyển Chi hé mắt nhìn , phát có chút bình thường.

      Tề Diệp để bụng, bắt lấy tay nàng, lôi kéo nàng ra ngoài: "Có cái gì trở về lại , trẫm thích nơi này."

      "Nhưng thần thiếp thích!" Nàng đứng im động, nhìn chằm chằm , ánh mắt kiên định.

      "Đừng càn quấy!" bất đắc dĩ, tỏ ra sủng nịch: "Trẫm biết mấy ngày trước đây là trẫm quá lãnh đạm. Bỏ qua , tình trước kia chúng ta coi như chưa từng phát sinh, được ?"

      " được!" Hạ Uyển Chi hất tay ra.

      nghẹn lời, trừng mắt.

      Hạ Uyển Chi chút sợ hãi: "Thần thiếp cảm thấy nơi này khá tốt, thần thiếp vốn nên lở lại lãnh cung này cả đời. Hoàng Thượng thân phận quý trọng, nên ở lâu, thần thiếp cung tiễn..." còn chưa dứt lời, nhìn từng bước tới gần, nàng liên tục lui về phía sau, thẳng đến khi thân mình chống vách tường, thể lui được nữa, mới dừng lại, mặt cảm xúc nhìn chằm chằm nàng. Nàng tránh ánh mắt chịu bỏ qua, khiến người được tự nhiên kia của .

      Kiên trì hồi lâu, cuối cùng Tề Diệp thở dài, xoa xoa mặt nàng: "Nữ nhân này, ràng là ngươi sai, vì sao lại làm thành như là trẫm sai?"

      Nàng giật giật môi tính phản bác, rồi lại nhịn xuống, hé răng.

      Cuối cùng Hạ Uyển Chi vẫn ở lại lãnh cung, đường đường Hoàng Hậu dọn đến lãnh cung ở, có thể là chuyện làm người ta chấn động. Chỉ là Hạ Uyển Chi còn tỏ vẻ như rất bình thường, cũng cảm thấy có cái gì ổn.

      Chỉ là Tiểu Nguyệt Nhi hơi quen, hỏi nàng vì sao quay về, nàng sờ sờ mặt Tiểu Nguyệt Nhi: "Chúng ta ở đây mấy ngày nữa, rất nhanh trở về, được ?"

      Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, thưởng thức vòng trân châu cổ.

      Chạng vạng, bọn Tiểu Thái Tử từ Thượng thư phòng tan học về, Hạ Bích đón bọn họ tới đây. Nhìn cung điện đơn sơ, bọn họ có hơi giật mình, tuy rằng Tề Diệp sai người sửa chữa buổi trưa, nhưng lãnh cung làm sao cũng thể tráng lệ như Chiêu Hoa Cung.

      Nhưng bọn Tiểu Thái Tử vẫn chưa cái gì, theo nàng ở lại. Chỉ là cung nhân quá nhiều, cung điện quá căn bản chứa được nhiều người như vậy, liền cho vài cung nhân về Chiêu Hoa Cung ngây ngốc.

      Rất nhanh Thái Hậu biết được tin tức, trời tối bà tự mình đến lãnh cung, rất có hứng thú đánh giá phòng ốc đơn sơ, cười : " ra Hoàng Hậu cũng biết tự hiểu lấy, biết Hoàng Thượng dễ dàng tha thứ mà tự mình chạy đến cái lãnh cung này, nơi này ra rất thích hợp với Hoàng Hậu."

      "Thái Hậu quá khen!" Nàng mặt lạnh nhạt .

      Thái Hậu bắt bẻ soi mói hồi lâu, với nàng: "Yên tâm, dù Hoàng Hậu ở bên cạnh, bên người Hoàng Thượng cũng thiếu người chăm sóc. Hậu cung chưa bao giờ thiếu nữ nhân, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp trẻ trung, tri thư đạt lễ, dịu dàng chu đáo."

      "Thái Hậu còn quên chút, hậu cung chưa bao giờ thiếu người nghe lời Thái Hậu, giống như bổn cung chính là khác biệt, cho nên Thái Hậu mới có thể muốn trừ bỏ cho sảng khoái." Nàng cười cười, phảng phất như liên quan tới mình.

      Thái Hậu sửng sốt chút, ngay sau đó cười lạnh: "Hoàng Hậu cũng rất tự biết thân biết phận, chỉ là vị trí Hoàng Hậu này, chỉ sợ ngồi được bao lâu nữa đâu."

      "Tạ Thái Hậu quan tâm, chỉ cần là bổn cung muốn, ai cũng thể cướp , dù bổn cung cần, cũng đừng ai nghĩ được lợi." Nàng lại làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ mà : "Đúng rồi, hôm nay vốn dĩ bổn cung tự xin trừ bỏ danh hiệu Hoàng Hậu, chính là Hoàng Thượng vẫn chưa đóng dấu, còn đặc biệt đưa phượng ấn tới. Hoàng Thượng đối với bổn cung chính là ân sủng trước sau như ."

      "Ngươi... Chớ có đắc ý!" Thái Hậu tức giận đến tái mặt, trừng to mắt hận thể xé rách miệng nàng.

      Nàng cười cười, hành lễ : "Lãnh cung hẻo lánh, Thái Hậu có việc gì vẫn nên trở về , thong thả, thần thiếp tiễn."

      Thái Hậu bị nàng chọc giận , nhìn khuôn mặt đắc ý dào dạt của nàng, bà : "Nếu vào lãnh cung, ngươi cũng đừng mơ tưởng lại ra ngoài, ai gia thề!"

      "Bổn cung chờ!" Nhìn thân ảnh rời , nàng .

      Thái Hậu khựng bước chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng cái, hừ lạnh tiếng rời .

      Mở ra phượng ấn được trả lại, nàng cầm trong tay thưởng thức lát rồi sai Hạ Bích thu hồi. Muốn cướp vị trí Hoàng Hậu của nàng, chỉ sợ Thái Hậu quá ảo tưởng.
      duyenktn1 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 181-1
      Tuy rằng Hạ Uyển Chi ở lại lãnh cung, Tề Diệp cũng cam chịu ép nàng trở về, chỉ là màng thân phận cũng vào lãnh cung ở cùng nàng. Chuyện này nếu như bị văn võ đại thần biết, phỏng chừng thầm mắng trong lòng "hồng nhan họa thủy". Thái Hậu tức giận thôi, nhưng lại thể làm gì , cuối cùng mẫu tử bọn họ còn quá thân cận.

      Hoàng Thượng hiếu thuận cũng chỉ là xuất phát từ thân phận của , điểm này Thái Hậu rất ràng.

      Lãnh cung cách khá xa Ngự thư phòng, nơi nàng ở lớn, trước mắt có thể đủ để bọn họ ở nhưng căn bản lấy đâu ra được thư phòng riêng. Bởi vậy, phải ở Ngự thư phòng hoặc Ngọc Long Điện xử lý tấu chương, chờ khi trở lại lãnh cung cũng khuya.

      Hạ Uyển Chi nhìn bọn Tiểu Thái Tử nghỉ ngơi, ngồi ở giường vừa đọc sách vừa chờ .

      Tề Diệp vừa tiến đến, nàng liền phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước ấm cho tắm gội thay quần áo. Tề Diệp ngáp cái: "Làm phiền Hoàng Hậu."

      Nàng chưa cái gì, chỉ thay quần áo tắm gội cho . Các cung nữ đều lui ra ngoài, thân mình cao dài, ngồi trong thùng tắm vẫn còn lộ ra ngoài nửa người. Lồng ngực rắn chắc, bóng lưng thẳng tắp, nhìn hơi gầy nhưng sờ lên vẫn cảm giác được chút cơ bắp nổi lên.

      thoải mái hừ tiếng, tựa vào thùng tắm để làm nàng xoa lưng cho mình. Xoa xoa, nàng phát lưng nổi lên hồng ban, sờ qua rồi hỏi: "Có đau hay ? Có ngứa ?"

      "Hơi ngứa, Uyển Nhi gãi cho trẫm ." nhắm hai mắt .

      Nàng nhàng quào quào, khiến nhịn được thoải mái lên tiếng: "Dùng thêm sức."

      Nàng theo lời, dùng sức gãi gãi, đến khi lưng đỏ mảnh nàng mới dừng lại, cầm khăn tắm kì cọ cho . Sau khi tắm rửa sạch xong, phủ thêm quần áo ra ngoài. nhìn thoáng qua áo ngủ mới tinh, cười : "Uyển Nhi vất vả rồi."

      "Hoàng Thượng thích là được rồi, có vừa người ?" Nàng sửa sang lại phen, hỏi.

      "Vừa người!" cười trầm thấp, ôm nàng vào trong ngực, đợi nàng phản ứng lại liền bế ngang nàng lên, đá văng cửa gian cách vách, ra ngoài.

      Nàng cười vòng tay qua cổ : "Hôm nay Hoàng Thượng mệt sao?"

      "Trẫm hơi mệt, vậy nên Uyển Nhi cần phải ra sức thêm chút." cười ha hả, đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, cười rồi cúi đầu lấp kín đôi môi hồng nhuận của nàng.

      Hạ Bích nghe thấy động tĩnh bên trong lặng lẽ đóng cửa lại, thầm nghĩ đợi ngày mai đổ nước tắm cũng sao.

      thời gian thân cận, Tề Diệp nhịn hồi lâu, nàng lại ở dưới thân uyển chuyển hưởng ứng. Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất hài hòa, đêm nay cũng ngoại lệ. bao lâu sau, trong phòng liền truyền ra tiếng ngân sung sướng lại như mất hồn của Hạ Uyển Chi, chiếc giường cũ kĩ theo lực đạo của vang lên tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".

      phen mây mưa xong mà vẫn chưa thèm, quay người nàng lại, ôm lấy nàng tiếp tục triền miên.

      Bất ngờ liền phát sinh trong nháy mắt, chỉ nghe thấy rầm tiếng, bọn họ xóc nảy chút, rồi người và đệm chăn sụp xuống, màn giường cũng đổ trùm lên người. Hai người đều sửng sốt trong chốc lát rồi mới phản ứng lại xảy ra chuyện gì, lập tức hai mặt nhìn nhau.

      Khi Hạ Bích tiến vào thấy cái giường bị sập hỗn độn, khóe miệng nhịn được hơi cong cong, Hạ Uyển Chi có chút đỏ mặt. Tề Diệp vẫn thản nhiên, phân phó bọn họ dọn dẹp chút, lôi kéo người liền ra ngoài.

      Lãnh cung tại thể ở, cũng truyền kiệu liễn, dắt tay nàng trong bóng đêm an tĩnh. Chỉ có Quang Thuận công công ở phía trước cầm đèn lồng dẫn đường, nhóm bà vú ở phía sau mỗi người ôm vị tiểu chủ tử trở lại Chiêu Hoa Cung.

      Buổi sáng khi bọn Tiểu Nguyệt Nhi tỉnh lại, phát ở Chiêu Hoa Cung hơi ngạc nhiên, tối hôm qua bọn họ ngủ say, trở về đây khi nào cũng biết.

      Buổi sáng, hạ triều bọn họ cùng nhau dùng bữa, nhìn cổ tay nàng quấn băng gạc, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

      "Khá hơn nhiều rồi." Tối hôm qua cẩn thận bị gỗ vụn quẹt qua, Tề Diệp cẩn thận lấy vụn gỗ găm vào thịt ra cho nàng, có điều là tay mơ, tội cho nàng chịu ít đau khổ.

      Trở lại Chiêu Hoa Cung, hết thảy như bình thường, chỉ là giờ đây giữa hai người còn khúc mắc, mà kế hoạch nhét nữ nhân cho của Thái Hậu lại lần nữa bị chôn vùi. Chỉ cần Thái Hậu nhắc tới, liền lên tiếng cự tuyệt, Thái Hậu tức tối đến mức ba ngày ăn ngon.

      Thời tiết dần dần nóng lên, hậu cung cất giữ ít khối băng. Mùa hè nàng thích uống nước ô mai giải nhiệt, năm nay tựa hồ càng thích ăn chua, mà thân mình càng ngày càng lười biếng. Mỗi ngày ngự y đều đúng giờ bắt mạch cho nàng, hôm nay lại cười chúc mừng.

      Tề Diệp nghe thấy tin vui, bỏ mặc luôn đám đại thần, vội vàng vào Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi ăn mật đào, thấy tiến vào đứng dậy chuẩn bị hành lễ. tiến lên bắt lấy tay nàng, cười khanh khách nhìn chằm chằm bụng nàng: "Mấy tháng rồi?"

      "Ngự y gần hai tháng..." Mặt nàng đỏ hồng: "Là đêm đó ở lãnh cung..."

      nghe xong tươi cười rạng sỡ, thậm chí có chút đắc ý: "Đó chính là ngày lành!"

      Nàng ngượng ngùng vặn vẹo thân mình, quay mặt nhìn .

      Tề Diệp lại cười hỏi nàng muốn ăn cái gì, uống cái gì, phân phó Ngự thiện phòng làm, lại bảo nàng đừng quá mệt nhọc.

      Nàng cười : "Cũng phải lần đầu mang thai, Hoàng Thượng đừng quá khẩn trương, có việc gì đâu."

      ngẫm lại cũng phải, bọn họ có ba hài tử, đây là đứa thứ tư. Có điều vẫn có loại cảm giác mới làm cha.

      Thái Hậu nghe Chiêu Hoa Cung có tin vui, trong lòng thích, lại cũng thể làm gì.

      Từ khi nàng lại mang thai lần nữa, Tề Diệp đối với nàng là săn sóc càng thêm săn sóc. Mỗi lần đều bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị thứ nàng thích ăn, mà khẩu vị nàng tệ, ăn uống cũng rất tốt. Mới mấy ngày thoạt nhìn mượt mà hơn rất nhiều.

      Huống hồ lần này mang thai phản ứng lớn, cũng nôn nghén nhưng quá nghiêm trọng. Nàng ăn uống đều đầy đủ thoải mái, thậm chí so với trước kia còn ăn nhiều hơn. Chỉ là nàng đặc biệt thích ăn chua, quả nho ngọt ăn, quả nho chua ăn ngon miệng.

      Tề Diệp nhìn nàng ăn ngon miệng, nhịn được ăn thử trái, chua đến híp mắt nhíu mày. Bộ dáng này của chọc Hạ Uyển Chi cười đến vui vẻ. Nhìn nàng tươi cười ấm áp, cũng vui lây. Biết nàng thích ăn, liền lột vỏ quả nho cho nàng, nhìn nàng biểu tình thỏa mãn, hề sợ chua mà ăn vào.

      Dù phi tần hậu cung nhiều lắm, kẻ nên diệt trừ còn ở nhân thế, nhưng đối với ẩm thực nàng vẫn rất cẩn thận.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 181-1
      Tuy rằng Hạ Uyển Chi ở lại lãnh cung, Tề Diệp cũng cam chịu ép nàng trở về, chỉ là màng thân phận cũng vào lãnh cung ở cùng nàng. Chuyện này nếu như bị văn võ đại thần biết, phỏng chừng thầm mắng trong lòng "hồng nhan họa thủy". Thái Hậu tức giận thôi, nhưng lại thể làm gì , cuối cùng mẫu tử bọn họ còn quá thân cận.

      Hoàng Thượng hiếu thuận cũng chỉ là xuất phát từ thân phận của , điểm này Thái Hậu rất ràng.

      Lãnh cung cách khá xa Ngự thư phòng, nơi nàng ở lớn, trước mắt có thể đủ để bọn họ ở nhưng căn bản lấy đâu ra được thư phòng riêng. Bởi vậy, phải ở Ngự thư phòng hoặc Ngọc Long Điện xử lý tấu chương, chờ khi trở lại lãnh cung cũng khuya.

      Hạ Uyển Chi nhìn bọn Tiểu Thái Tử nghỉ ngơi, ngồi ở giường vừa đọc sách vừa chờ .

      Tề Diệp vừa tiến đến, nàng liền phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước ấm cho tắm gội thay quần áo. Tề Diệp ngáp cái: "Làm phiền Hoàng Hậu."

      Nàng chưa cái gì, chỉ thay quần áo tắm gội cho . Các cung nữ đều lui ra ngoài, thân mình cao dài, ngồi trong thùng tắm vẫn còn lộ ra ngoài nửa người. Lồng ngực rắn chắc, bóng lưng thẳng tắp, nhìn hơi gầy nhưng sờ lên vẫn cảm giác được chút cơ bắp nổi lên.

      thoải mái hừ tiếng, tựa vào thùng tắm để làm nàng xoa lưng cho mình. Xoa xoa, nàng phát lưng nổi lên hồng ban, sờ qua rồi hỏi: "Có đau hay ? Có ngứa ?"

      "Hơi ngứa, Uyển Nhi gãi cho trẫm ." nhắm hai mắt .

      Nàng nhàng quào quào, khiến nhịn được thoải mái lên tiếng: "Dùng thêm sức."

      Nàng theo lời, dùng sức gãi gãi, đến khi lưng đỏ mảnh nàng mới dừng lại, cầm khăn tắm kì cọ cho . Sau khi tắm rửa sạch xong, phủ thêm quần áo ra ngoài. nhìn thoáng qua áo ngủ mới tinh, cười : "Uyển Nhi vất vả rồi."

      "Hoàng Thượng thích là được rồi, có vừa người ?" Nàng sửa sang lại phen, hỏi.

      "Vừa người!" cười trầm thấp, ôm nàng vào trong ngực, đợi nàng phản ứng lại liền bế ngang nàng lên, đá văng cửa gian cách vách, ra ngoài.

      Nàng cười vòng tay qua cổ : "Hôm nay Hoàng Thượng mệt sao?"

      "Trẫm hơi mệt, vậy nên Uyển Nhi cần phải ra sức thêm chút." cười ha hả, đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, cười rồi cúi đầu lấp kín đôi môi hồng nhuận của nàng.

      Hạ Bích nghe thấy động tĩnh bên trong lặng lẽ đóng cửa lại, thầm nghĩ đợi ngày mai đổ nước tắm cũng sao.

      thời gian thân cận, Tề Diệp nhịn hồi lâu, nàng lại ở dưới thân uyển chuyển hưởng ứng. Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất hài hòa, đêm nay cũng ngoại lệ. bao lâu sau, trong phòng liền truyền ra tiếng ngân sung sướng lại như mất hồn của Hạ Uyển Chi, chiếc giường cũ kĩ theo lực đạo của vang lên tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".

      phen mây mưa xong mà vẫn chưa thèm, quay người nàng lại, ôm lấy nàng tiếp tục triền miên.

      Bất ngờ liền phát sinh trong nháy mắt, chỉ nghe thấy rầm tiếng, bọn họ xóc nảy chút, rồi người và đệm chăn sụp xuống, màn giường cũng đổ trùm lên người. Hai người đều sửng sốt trong chốc lát rồi mới phản ứng lại xảy ra chuyện gì, lập tức hai mặt nhìn nhau.

      Khi Hạ Bích tiến vào thấy cái giường bị sập hỗn độn, khóe miệng nhịn được hơi cong cong, Hạ Uyển Chi có chút đỏ mặt. Tề Diệp vẫn thản nhiên, phân phó bọn họ dọn dẹp chút, lôi kéo người liền ra ngoài.

      Lãnh cung tại thể ở, cũng truyền kiệu liễn, dắt tay nàng trong bóng đêm an tĩnh. Chỉ có Quang Thuận công công ở phía trước cầm đèn lồng dẫn đường, nhóm bà vú ở phía sau mỗi người ôm vị tiểu chủ tử trở lại Chiêu Hoa Cung.

      Buổi sáng khi bọn Tiểu Nguyệt Nhi tỉnh lại, phát ở Chiêu Hoa Cung hơi ngạc nhiên, tối hôm qua bọn họ ngủ say, trở về đây khi nào cũng biết.

      Buổi sáng, hạ triều bọn họ cùng nhau dùng bữa, nhìn cổ tay nàng quấn băng gạc, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

      "Khá hơn nhiều rồi." Tối hôm qua cẩn thận bị gỗ vụn quẹt qua, Tề Diệp cẩn thận lấy vụn gỗ găm vào thịt ra cho nàng, có điều là tay mơ, tội cho nàng chịu ít đau khổ.

      Trở lại Chiêu Hoa Cung, hết thảy như bình thường, chỉ là giờ đây giữa hai người còn khúc mắc, mà kế hoạch nhét nữ nhân cho của Thái Hậu lại lần nữa bị chôn vùi. Chỉ cần Thái Hậu nhắc tới, liền lên tiếng cự tuyệt, Thái Hậu tức tối đến mức ba ngày ăn ngon.

      Thời tiết dần dần nóng lên, hậu cung cất giữ ít khối băng. Mùa hè nàng thích uống nước ô mai giải nhiệt, năm nay tựa hồ càng thích ăn chua, mà thân mình càng ngày càng lười biếng. Mỗi ngày ngự y đều đúng giờ bắt mạch cho nàng, hôm nay lại cười chúc mừng.

      Tề Diệp nghe thấy tin vui, bỏ mặc luôn đám đại thần, vội vàng vào Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi ăn mật đào, thấy tiến vào đứng dậy chuẩn bị hành lễ. tiến lên bắt lấy tay nàng, cười khanh khách nhìn chằm chằm bụng nàng: "Mấy tháng rồi?"

      "Ngự y gần hai tháng..." Mặt nàng đỏ hồng: "Là đêm đó ở lãnh cung..."

      nghe xong tươi cười rạng sỡ, thậm chí có chút đắc ý: "Đó chính là ngày lành!"

      Nàng ngượng ngùng vặn vẹo thân mình, quay mặt nhìn .

      Tề Diệp lại cười hỏi nàng muốn ăn cái gì, uống cái gì, phân phó Ngự thiện phòng làm, lại bảo nàng đừng quá mệt nhọc.

      Nàng cười : "Cũng phải lần đầu mang thai, Hoàng Thượng đừng quá khẩn trương, có việc gì đâu."

      ngẫm lại cũng phải, bọn họ có ba hài tử, đây là đứa thứ tư. Có điều vẫn có loại cảm giác mới làm cha.

      Thái Hậu nghe Chiêu Hoa Cung có tin vui, trong lòng thích, lại cũng thể làm gì.

      Từ khi nàng lại mang thai lần nữa, Tề Diệp đối với nàng là săn sóc càng thêm săn sóc. Mỗi lần đều bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị thứ nàng thích ăn, mà khẩu vị nàng tệ, ăn uống cũng rất tốt. Mới mấy ngày thoạt nhìn mượt mà hơn rất nhiều.

      Huống hồ lần này mang thai phản ứng lớn, cũng nôn nghén nhưng quá nghiêm trọng. Nàng ăn uống đều đầy đủ thoải mái, thậm chí so với trước kia còn ăn nhiều hơn. Chỉ là nàng đặc biệt thích ăn chua, quả nho ngọt ăn, quả nho chua ăn ngon miệng.

      Tề Diệp nhìn nàng ăn ngon miệng, nhịn được ăn thử trái, chua đến híp mắt nhíu mày. Bộ dáng này của chọc Hạ Uyển Chi cười đến vui vẻ. Nhìn nàng tươi cười ấm áp, cũng vui lây. Biết nàng thích ăn, liền lột vỏ quả nho cho nàng, nhìn nàng biểu tình thỏa mãn, hề sợ chua mà ăn vào.

      Dù phi tần hậu cung nhiều lắm, kẻ nên diệt trừ còn ở nhân thế, nhưng đối với ẩm thực nàng vẫn rất cẩn thận.
      duyenktn1 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 181-2
      Thái Hậu muốn xuống tay cũng làm được, chỉ có thể nhìn nàng được sủng ái đến tận mây, trở thành đầu quả tim của Hoàng Thượng.

      Hôm nay Hạ Uyển Chi ngủ trưa dậy sắp chạng vạng, nàng ngủ ngày rồi nên muốn ra ngoài dạo chút. Buổi chiều, Ngọc hồ gió lạnh phất phơ. Tiểu Nguyệt Nhi thấy hoa sen vui mừng thôi, nàng bảo cung nhân hái đóa cho con bé chơi.

      Nàng tản bộ dọc theo Ngọc Hồ, hai cung nữ phát các nàng, tránh ở chỗ cây cối rậm rạp râm mát chuyện.

      "Thái phi cũng đáng thương, nghe giờ Khang Ninh Vương chẳng khác gì bọn thái giám kia, ở thiên lao sống bằng chết."

      "Xem như Hoàng Thượng nhân từ rồi, ta nghe Khang Ninh Vương gian díu cùng Lương phi bị bắt ngay tại trận. Ngay cả phi tử của Hoàng Thượng, cũng dám động, nếu phải Hoàng Thượng nhân từ sớm chém bay đầu của rồi, làm sao còn có thể để sống như tại?" Cung nữ xong yên tâm bồi thêm câu: "Những lời này ngươi cũng đừng ra ngoài, bị chém đầu đấy."

      Hạ Uyển Chi nhíu mày, Hạ Bích khụ tiếng: "Là ai ở kia?"

      Hai cung nữ bị kinh hách, liếc nhau vô cùng sợ hãi, từ bóng cây ra, hai chân nhũn ra quỳ mặt đất: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ nên tùy tiện khua môi múa mép, cầu Hoàng Hậu nương nương tha thứ, cầu nương nương khai ân!"

      Nàng lạnh lùng liếc nhìn các nàng cái, : " xuống lãnh phạt , lần sau nếu lại tiếp tục tái phạm, cẩn thận đầu lưỡi của các ngươi!"

      Hai cung nữ run lên chút, vội vàng dập đầu tạ ơn.

      "Khang Ninh Vương sao lại như thế?" Hạ Uyển Chi hỏi.

      Mấy ngày nay, bởi vì mang thai nên nàng rất ít nhọc lòng về chuyện trong cung.

      "Hoàng Thượng trừng phạt Khang Ninh Vương, biếm làm thứ dân, còn đưa Cung thân phòng*." Hạ Bích bẩm lại.

      *nơi cắt thứ xxx biến nam nhân thành thái giám

      Nàng kinh ngạc chút, ngay sau đó liền hiểu điều này là ý của ai, so với chém đầu, ít nhất còn sống. Có điều tất cả đều là gieo gió gặt bão. Nếu lúc trước phải phái người ám sát, nàng cũng ở ngoài cung chịu khổ ba năm, cũng may giờ đều qua.

      "Thái phi nhiều lần ở trước cửa Chiêu Hoa Cung muốn cầu kiến nương nương, đều bị Hoàng Thượng cho người đưa ." Hạ Bích : "Có vẻ Hoàng Thượng muốn thả Khang Ninh Vương ra khỏi thiên lao, mặc kệ thái phi cầu xin thế nào cũng đều chưa từng nhả ra."

      "Hoàng Thượng phân phó nô tỳ đừng lắm miệng, nô tỳ thấy cũng phải là chuyện lớn gì nên chưa , thỉnh nương nương trách phạt."

      "Đứng lên , bổn cung cũng trách ngươi." Nàng biết Tề Diệp muốn tốt cho nàng, nàng phải cái loại người biết cảm kích.

      Thời tiết tuy nóng bức, nhưng chung quanh bày rất nhiều băng nên cảm thấy có vấn đề gì.Tiểu Nguyệt Nhi sợ nóng, mỗi ngày theo nàng cũng cảm thấy mát mẻ thoải mái, nàng cũng có thể dạy dỗ con bé rất nhiều thứ, bởi vì có tật cho nên Tiểu Nguyệt Nhi phải tốn càng nhiều thời gian và sức lực hơn để học tập, biết chữ như người khác. Nàng cũng rất kiên nhẫn, lần lại lần, ngại mỏi miệng lặp lặp lại để con bé nhìn khẩu hình miệng.

      Tiểu Nguyệt Nhi cũng ương bướng, có khi đôi mắt đỏ cả rồi nhưng vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức Hạ Uyển Chi đau lòng thôi, cũng càng áy náy với con bé. Nếu Tiểu Nguyệt Nhi là hài tử kiện toàn* tốt rồi.

      *khỏe mạnh đầy đủ bộ phận

      Sắp vào mùa thu, thiên lao truyền ra tin tức tốt. Khang Ninh Vương thắt cổ tự vẫn ở thiên lao, khi bị phát tắt thở. Thiên lao phải nơi người ở, mà lại bị cung hình (cắt của quý), mất tự do, cuối cùng chịu nổi liền bí quá hoá liều.

      Thái phi nghe tin liền hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại biến thành thần trí . Thấy cung nhân nào liền đó là Khang Ninh Vương, Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua rồi hỏi đến nữa.

      Tuy rằng Khang Ninh Vương làm ra chuyện thể tha thứ, nhưng bởi vì Thái phi có chiếu thư của tiên đế, còn là phụ nhân nên Tề Diệp cũng làm khó xử. Chỉ cần bà ấy an an tĩnh tĩnh, ở trong hậu cung an hưởng tuổi già có vấn đề gì.

      Thái Hậu với Thái phi ngồi cùng bàn từ nhiều năm trước. Năm đó vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, tranh đấu gay gắt nhiều năm. Thái phi bởi vì có ân sủng của tiên đế nên khi đó rất khinh thường Thái Hậu, nếu phải Tề Diệp chịu thua kém, giờ người ngồi ở vị trí Thái Hậu kia chỉ sợ là Thái phi.

      Nghe Thái phi điên rồi, Thái Hậu vui sướng thôi, đặc biệt đến nhìn xem, nhìn người ôm cái gối đầu mà dỗ dành, miệng gọi "Khang nhi Khang nhi", Thái Hậu cực kỳ vui vẻ.

      " nghĩ tới ngươi có ngày này, nếu tiên đế thấy được khẳng định thể tin nổi nữ nhân từng nhận hết sủng ái của trở thành kẻ điên."

      "Năm đó ngươi kiêu ngạo như vậy, giờ vẫn rơi vào kết cục như thế, ngay cả nhi tử duy nhất cũng còn, kết quả là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khẳng định dễ chịu nhỉ?" Thái Hậu .

      "Tuy nhiên gia lại vui sướng, tất cả điều này đều là báo ứng. Năm đó ngươi chê cười ai gia sinh non, biết bảo vệ hài tử, hôm nay hài tử của ngươi lại chết ở trong tay Hoàng Thượng. Ngươi khẳng định biết, kỳ Hoàng Thượng cũng phải con ruột của ai gia..."

      Tay ôm gối đầu khựng lại, Thái phi vẫn bộ thần trí dỗ dành gối đầu trong lòng, hỏi nó có đói bụng hay , khát hay , nóng hay ?

      "Tiên đế đến chết cũng biết, kỳ hài tử của ai gia sớm bị ngươi hại cho sảy mất. Có điều may mắn là cung nữ kia cũng hoài thai. Hoàng đế chính là hài tử của cung nữ kia, là sinh non, kỳ phải ai gia mười tháng hoài thai mà sinh ra Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng phải con ruột của ai gia."

      "Ta biết ngươi vẫn chưa điên, ngươi cho rằng ai gia dễ bị lừa gạt như vậy sao?" Thái Hậu nhìn bà, từng câu từng chữ.

      Thái phi tựa hồ nghe thấy, cụp mi rũ mắt nhìn gối đầu ôm trong lòng, đột nhiên ha hả cười.

      Thái Hậu có chút tin, nhìn chằm chằm bà hồi lâu, : "Mặc kệ ngươi là điên hay giả điên, dù sao Khang Ninh Vương chết, cả đời ngươi đều xong rồi. Hoàng Hậu có thủ đoạn, chỉ chút liền diệt trừ được Lương phi, cả Khang Ninh Vương đều buông tha, ai gia có chút bội phục."

      Thái Hậu cười xong, ngay sau đó mang theo người nghênh ngang rời .

      Mười ngón tay Thái phi cắm sâu vào gối đầu mềm mại, hận thể xé nát!
      duyenktn1 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 182
      Cuối hè đầu thu, bụng Hạ Uyển Chi lộ , mọi chuyện trong hậu cung đều giao cho Hạ Bích xử lý, nàng chỉ an tâm dưỡng thai. Hậu cung lúc này sóng yên biển lặng, rất nhiều cung điện đóng cửa cung, chỉ còn vài cung nhân quét sân, có nhiều chủ tử tự nhiên cũng có nhiều cung nhân.

      Thái giám nếu xuất cung liền có chỗ dung thân, nhưng cung nữ còn có thể gả chồng. Hạ Uyển Chi cùng Tề Diệp thương lượng chút, đem những cung nữ từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi đều cho xuất cung, những ma ma qua tuổi lấy chồng, liền lưu tại.

      Hạ Bích đợi nàng mở miệng liền trực tiếp bày tỏ: kiếp này chỉ theo nàng. Hạ Uyển Chi đồng ý, Hạ Bích là tâm phúc của nàng, thiếu Hạ Bích rất bất tiện.

      Việc Hạ Uyển Chi độc sủng hậu cung gây nên ít sóng gió. Rất nhiều đại thần dâng tấu tuyển phi, nhưng Tề Diệp nhất quyết cự tuyệt. Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, ngày thứ hai lại tiếp tục dâng tấu kiến nghị tuyển phi.

      Tề Diệp cao hứng, lấy chuyện Thủy Hoàng trước đây chỉ có một hoàng hậu, mặc dù vậy vẫn quốc thái dân an, đất nước hưng thịnh mấy trăm năm.

      vị lão thần cổ hủ lên tiếng Tề Diệp phải Thủy Hoàng, chỉ sợ bị mê hoặc, ảnh hưởng đến cơ nghiệp trăm năm của Đại Tề.

      Tề Diệp biết, nếu làm gì bọn họ nghĩ là mèo bệnh. Lập tức hạ lệnh đem lão thần kia nhốt vào thiên lao với tội danh vũ nhục Hoàng đế, khi quân phạm thượng.

      Lão thần bị kéo xuống, vài vị quan viên có giao tình tốt với lão muốn tiến lên cầu tình, Tề Diệp liền lạnh mặt liếc qua: "Ai muốn vào thiên lao cứ tiến lên!"

      Lời này vừa ra, những người vừa định cầu xin lập tức khựng lại, chần chờ cân nhắc xem có đáng giá để tiến lên hay .

      Thấy thế, Tề Diệp cười lạnh. Lão thần quỳ xuống cầu xin tha, sắc mặt khẽ đổi, nâng tay sai thị vệ đem người lôi xuống. Lời ra, mặc kệ là ai đều thay đổi quyết định.

      Hạ Uyển Chi nghe mọi chuyện diễn ra triều. Sau khi hạ triều Tề Diệp cùng bọn họ dùng bữa, nàng uống chén canh cá, lại ăn ít đồ ăn. Xem nàng ăn uống tồi, Tề Diệp thực vừa lòng.

      Để bà vú mang bọn ra ngoài chơi, Tề Diệp biết Hạ Uyển Chi có chuyện muốn với mình, cũng nóng nảy, đặt nàng ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ.

      Tề Diệp tay xoa xoa bụng nàng, tay kia vươn tới bệ cửa sổ bẻ cành hoa dâm bụt màu hồng nhạt vừa nở, cài lên tóc cho Hạ Uyển Chi. Khuôn mặt tinh xảo của nàng càng thêm diễm lệ.

      "Hôm nay bảo bối có nghịch ngợm ?"

      "Rất ngoan ngoãn a..." Lời còn chưa dứt, Hạ Uyển Chi liền cảm giác tiểu bảo bối trong bụng quậy phá. Tay Tề Diệp còn chưa rời , tiểu bảo bối lại đá rất có lực, phát liền đá trúng tay .

      Tề Diệp vui sướng nhìn bụng Hạ Uyển Chi: "Động!"

      Hạ Uyển Chi cười gật đầu: "Đại khái là biết Hoàng Thượng quan tâm nó, đây là nó thỉnh an Hoàng Thượng a."

      "Tiểu bảo bối!" Tề Diệp vẻ mặt ôn nhu, vui mừng khôn xiết tiến lại gần, hôn lên cái bụng phồng to. Hạ Uyển Chi cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác vui sướng gì tả được.

      "Uyển Nhi cảm thấy là trai hay ?" Tề Diệp đột nhiên hỏi.

      "Mặc kệ trai hay , chỉ cần là con của thần thiếp, thần thiếp đều thương nó." Hạ Uyển Chi ôn nhu xoa xoa bụng.

      "Trẫm hy vọng là con !" Tề Diệp cười : "Lúc An Bình sinh ra trẫm ở bên, trong lòng vẫn luôn áy náy, trẫm hy vọng tiểu bảo bối này là con , là tiểu công chúa của trẫm."

      "Hoàng Thượng..." Hạ Uyển Chi an ủi : " thể trách người được, đều là do bọn thích khách. Còn nữa, chỉ cần Hoàng Thượng đối tốt với An Bình, chê nó có tật, thần thiếp liền..."

      " bậy gì đó, An Bình là con trẫm, trẫm thương nó còn kịp, sao lại ghét bỏ?" Bởi vậy, đối An Bình Tề Diệp dùng mọi cách thương, sủng ái con bé.

      Hai người chuyện trong chốc lát, tiểu bảo bối trong bụng chắc mệt mỏi, yên lặng nằm trong bụng nghỉ ngơi.

      Nhớ tới cái gì đó, Hạ Uyển Chi : "Nghe Hoàng Thượng đem Lưu lão thần cùng Vương đại nhân nhốt vào đại lao?"

      "Ừ, bọn họ là gieo gió gặt bão! Ỷ vào có vài phần năng lực dám khoa tay múa chân với trẫm. Trẫm chém đầu bọn họ là khoan dung." Chuyện ở hậu cung, Tề Diệp thích tiền triều can thiệp. phải hôn quân, biết mình làm cái gì.

      "Hoàng Thượng hà tất vì lão thần mà tức giận, đáng." Hạ Uyển Chi : "Hơn nữa, hậu cung xác quạnh quẽ ít, nếu Hoàng Thượng tuyển thêm vài vị nữ tử phẩm hạnh đoan chính để tiến cung hầu hạ, thần thiếp cũng yên lòng. Thân mình thần thiếp tiện, thể hầu hạ tốt Hoàng Thượng, thần thiếp vô cùng áy náy."

      "Hôm nay như thế nào lại hào phóng thế? Làm vậy trẫm có chút quen." Tề Diệp nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi, biểu tình lạnh lùng: "Ngươi cũng biết trẫm thích ngươi ở trước mặt trẫm lời giả dối. ràng là muốn trẫm tuyển phi, vì sao lại nghĩ đằng nẻo?"

      "Hử?" Thấy Hạ Uyển Chi , Tề Diệp tiến lên, nâng cằm nàng lên để nàng nhìn mình.

      Hạ Uyển Chi né tránh ánh mắt Tề Diệp: "Thần thiếp chỉ là sợ Hoàng Thượng cảm thấy thần thiếp ghen tị, biết lễ nghĩa, chán ghét thần thiếp."

      "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tề Diệp bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Hạ Uyển Chi, nhất thời biết nên thế nào để nàng hiểu được tâm ý mình.

      "Trẫm với ngươi kiếp này chỉ mình ngươi."

      câu này làm tảng đá lớn trong lòng Hạ Uyển Chi rơi xuống đất, kích động đến nên lời: "Hoàng Thượng..."
      Tề Diệp cười, đem Hạ Uyển Chi ôm vào lòng, cẩn thận ôm lấy nàng, sợ làm tổn thương tiểu bảo bối nguy hiểm.

      Chiêu giết gà dọa khỉ này của Tề Diệp cao tay. Chuyện Lưu lão thần bị nhốt trong đại lao nửa tháng làm các đại thần khiếp sợ. còn dám xin tội cho lão.

      Đương nhiên, cũng ai dám nhắc lại việc tuyển phi.

      Dùng xong bữa tối, Hạ Uyển Chi muốn dạo chút. Ngọc hồ vào đêm rất đẹp, bọn họ cũng nhau tản bộ xung quanh chút. Tề Diệp có việc phải về Ngự thư phòng, nàng nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi dạo quanh bờ hồ, thân mình nặng nề, nàng dạo trong chốc lát liền vào trong đình nghỉ ngơi.

      Cuối hè đầu thu có rất nhiều muỗi, chỉ ngồi lát Hạ Uyển Chi bị rất nhiều muỗi đốt. Tiểu Nguyệt Nhi cũng bị đốt mấy vết.

      Hạ Uyển Chi quyết định trở về, đường thấy cung nữ đuổi theo Thái phi, Thái phi thấy nàng liền điên cuồng lao tới. Thái phi thần trí , nàng kéo Tiểu Nguyệt Nhi tránh qua bên. Phân phó thái giám bắt lấy Thái phi đưa trở về.

      Thái phi nhắm vào Hạ Uyển Chi lao tới. Bà vất vả mới nghe ngóng được hành tung của nàng, sao có thể bỏ qua cơ hội này. Bà căn bản là muốn đối phó Hạ Uyển Chi. Hạ Bích sớm có chuẩn bị, liền bảo cung nhân giữ chân Thái phi, để Hạ Uyển Chi rời .

      Thái phi thấy Tiểu Nguyệt Nhi đứng mình liền đẩy Hạ Bích ra, ôm Tiểu Nguyệt Nhi chạy . Hạ Uyển Chi sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cung nhân vội vàng đuổi theo.

      Tiểu Nguyệt Nhi bị dọa sợ, ở trong tay Thái phi ngừng giãy giụa, giãy được liền quay qua cúi đầu cắn cánh tay Thái phi. Thái phi hạ quyết tâm vì Khang Ninh Vương báo thù, đương nhiên buông tay.

      Vẫn ôm chặt Tiểu Nguyệt đến đình nằm giữa hồ, quay đầu nhìn Hạ Uyển Chi theo sau. Xem sắc mặt nàng trắng bệch, vẻ mặt kinh hoảng, Thái Phi cao hứng, rống to: "Sợ hãi sao? Đau lòng sao?"

      "Thái phi mau dừng tay! Có bản lĩnh hướng về bổn cung mà tới, thả Nguyệt Nhi ra." Xem biểu tình dữ tợn của bà ta, Hạ Uyển Chi lo lắng thôi. Thấy Tiểu Nguyệt Nhi nước mắt lưng tròng, vươn tay hướng nàng cầu cứu, nàng nhịn được tiến lên vài bước.

      "Đứng lại, nếu ngươi bước thêm bước nữa ta liền ném nó xuống hồ." Thái phi bước tới mép nước làm Hạ Uyển Chi sợ tới mức dám tiến lên.

      "Thả Nguyệt Nhi ra, bổn cung có thể truy cứu việc hôm nay." Hạ Uyển Chi đàm phán .

      "Mơ tưởng! Ngươi đem Khang nhi trả cho bổn phi, bổn phi liền thả nó." Thái phi than thở khóc lóc: "Vì cái gì muốn đuổi tận giết tuyệt, các ngươi tàn nhẫn, chỗ dựa duy nhất của ta, đứa con trai duy nhất của ta các ngươi cũng cướp ."

      "Nếu ngươi quan tâm nó như vậy, ta liền đem nó bồi Khang nhi của ta. Nợ máu trả bằng máu, đây là ngươi nợ mẹ con ta..." buông tay, Hạ Uyển Chi trơ mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nhi rơi xuống trong hồ.

      "Phù phù" tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Thái Phi trào phúng cười: "Khang nhi, mẫu phi báo thù cho ngươi, mẫu phi báo thù cho ngươi... Bọn họ làm mẫu phi đau lòng, mẫu phi liền cho bọn họ nếm thử mùi vị mất con."

      Hạ Uyển Chi nhìn Tiểu Nguyệt Nhi rơi xuống nước, bất chấp mọi người ngăn cản, "phù phù" tiếng nhảy xuống hồ. Gần đến mùa thu nước có chút lạnh, mực nước trong hồ sâu ba trượng, người biết bơi khẳng định bị chết đuối.

      Nhìn nàng nhảy xuống hồ, mọi người kinh hoảng thôi, nhưng bọn họ đều biết bơi. Hạ Bích muốn nhảy xuống lại bị cung nữ giữ chặt, nàng sốt ruột nhìn chủ tử mình giãy giụa ở trong nước.

      Hạ Uyển Chi cố hết sức bơi tới chỗ Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi bị dọa sợ đến quên mất mình phải bơi lội. Thấy mẫu hậu nhảy xuống, bơi về phía mình, lập tức còn sợ hãi.

      lâu sau, có cung nhân nhảy xuống nước bơi đến bên Hạ Uyển Chi, nàng nhanh chóng được đưa lên bờ. Thái phi nhì thấy mẹ con nàng đều bình bình an an, liền thất vọng thôi, bắt đầu làm ầm ĩ, ngừng chửi bới.

      Hạ Uyển Chi mệt đến thở nổi, vô lực nằm ở bên, tay che chở bụng, tay nắm lấy tay Tiểu Nguyệt Nhi.

      Tề Diệp vừa tới liền nhìn thấy Hạ Uyển Chi nằm thở mặt đất, sắc mặt đại biến, phân phó nhanh truyền ngự y.

      Hạ Uyển Chi nghe thấy thanh của Tề Diệp, khẽ : "Hoàng Thượng... Ta có việc gì!"

      " có việc gì tốt! có việc gì tốt! cần gì nữa, ngự y nhanh tới. Ngươi đừng sợ!"

      Hạ Uyển Chi gật đầu, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, liền ngất .

      Ánh mắt Tề Diệp gắt gao nhìn Hạ Uyển Chi, căn bản để ý Thái phi. Nhìn thân ảnh bọn họ rời , Thái Phi ảo não thôi, bỏ lỡ cơ hội hôm nay, bà căn bản còn cơ hội để trả thù cho Khang nhi của bà.

      Khang nhi còn, giờ chỉ có bà lẻ loi mình. đời này còn gì để bà quyến luyến, chỉ là chưa trả được thù, bà cam tâm!

      Bà chỉ hy vọng ông trời mở to mắt, có thể thay bà trừng phạt bọn họ. Bà giờ làm gì được bọn họ, nhưng dù biến thành quỷ cũng buông tha, nguyền rủa bọn họ sống được yên ổn.

      Ngự y tới bắt mạch cho Hạ Uyển Chi, là bệnh trạng được lạc quan mấy. Nàng bị động thai khí, nếu điều dưỡng tốt, chỉ sợ giữ được long thai.

      Tề Diệp kinh hãi, lệnh cho bất luận thế nào cũng phải bảo trụ được hài tử. Đương nhiên, nếu có thể mẫu tử bình an còn gì bằng.

      Ngự y chịu áp lực, dám nhiều lời, gật đầu lui ra ngoài, kê khai phương thuốc.
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :