1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 178-1
      đêm trằn trọc khó ngủ, khi tỉnh lại trời sáng .

      Hạ Bích nghe thấy động tĩnh tiến vào hầu hạ: "Nương nương tỉnh rồi ạ?"

      Hạ Bích hầu hạ nàng trang điểm rửa mặt, đại khái tối hôm qua ngủ ngon nên đầu choáng váng lâng lâng: "Hoàng Thượng có lại đây ?"

      " có!" Hạ Bích cẩn thận nhìn nàng cái rồi trả lời.

      Nàng lập tức thất vọng, biết hôm qua chuyện cùng Lâm Huệ nghe thấy được, cũng biết cái chết của Hoàng Hậu cùng mấy người Thục phi có quan hệ với mình. Có phải cảm thấy mình tàn nhẫn độc ác, thể tha thứ hay ?

      Nghĩ đến liền sầu não, cảm thấy muốn ăn uống, bảo Hạ Bích dọn đồ ăn sáng xuống.

      xuất thần Tiểu Nguyệt Nhi tới tìm nàng, Hạ Uyển Chi miễn cưỡng nhấc lên tinh thần dạy dỗ Tiểu Nguyệt Nhi đọc sách viết chữ.

      Bữa trưa cũng xuất , nàng hơi thấp thỏm, bảo Hạ Bích hỏi thăm chút. Nghe là Tề Diệp ở mã trường, nàng giãy giụa chút, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi cùng.

      Còn chưa đến mã trường, Thái phi nghe tiếng chạy tới chặn đường nàng. Bà ta màng thân phận quỳ xuống trước mặt nàng: "Hoàng Hậu, cầu ngươi cứu Khang Ninh Vương."

      "Đứng lên , Khang Ninh Vương làm ra chuyện tội ác tày trời như vậy, dù là bổn cung cầu tình cũng có khả năng được tha thứ, Thái phi đừng uổng phí tâm tư." rồi nàng lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi rời .

      Thái phi bắt lấy làn váy nàng buông: "Hoàng Hậu, ngươi cũng có hài tử, cầu ngươi nhìn vào tâm tư người làm nương, chỉ cần có thể giữ lại cho mạng, bổn phi làm trâu làm ngựa đều báo đáp ân tình của Hoàng Hậu."

      " muốn Khang Ninh Vương bị chết thê thảm tốt nhất buông tay ra." Nàng vui nhíu mày.

      Thái phi nghe ra ý tứ nàng, dừng chút rồi buông ra, mặt xám như tro tàn, mặt toàn là phẫn nộ: "Hoàng Hậu nhẫn tâm vậy sao?"

      "So với Khang Ninh Vương, cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông*!" Nàng hất tay Thái phi ra, mang theo Tiểu Nguyệt Nhi thong thả ung dung rời .

      * ý so ra đáng gì

      Thái phi nhìn thân ảnh rời chút do dự, mặt giọt rồi giọt nước mắt lăn xuống.

      Ở mã trường có nhiều người, nàng vào liền thấy được thân ảnh ở nơi xa. Tề Diệp cưỡi tuấn mã chạy như bay, chạy vòng quanh trong sân. Từ rất xa chạy tới, thấy nàng nét mặt hơi đổi, ánh mắt chưa kịp đối diện với nàng liền dời xuống người Tiểu Nguyệt Nhi. Nàng lấy lòng treo nụ cười xấu hổ ở mặt.

      Tự mình an ủi trong chốc lát, nàng lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở trong đình nhìn cưỡi ngựa. Nửa buổi, có vẻ chạy mệt mới giữ chặt dây cương dừng lại. Quang Thuận nâng khăn tay đưa cho Hạ Uyển Chi. Nàng hiểu ý tiếp nhận lấy, chuẩn bị lau mồ hôi cho . Tay nàng còn chưa để sát vào, liền thấy nghiêng đầu trốn tránh, phảng phất như thấy, tự móc khăn tay ra lau mồ hôi, may mà khăn tay vẫn là cái nàng thêu.

      Nàng xấu hổ thu hồi tay, nắm chiếc khăn ấm áp biết nên làm cái gì bây giờ.

      Tề Diệp lau mặt rửa tay xong muốn uống trà, Hạ Uyển Chi bưng ly trà ấm đưa lên, cũng thèm nhìn tới nàng, vui với Quang Thuận công công: "Thất thần làm cái gì, mau dâng trà!"

      rồi ngang qua nàng, ngồi xuống ghế đá. Tiểu Nguyệt Nhi lưu ý khí quỷ dị giữa bọn họ, cười hì hì theo . Tề Diệp vẫn sủng ái con bé như vậy, ôm nó để cho ngồi ở đùi, lấy mấy miếng điểm tâm cho nó ăn.

      Quang Thuận công công cẩn thận liếc nhìn Hạ Uyển Chi cái, dám chậm trễ, vội vàng rót ly trà cho .

      Hạ Uyển Chi bưng ly trà đứng trong chốc lát, cảm thấy trong lòng chua xót, lại muốn thất thố ở trước mặt , nàng hít vào hơi, áp xuống tủi thân trong lòng, với : "Nếu có việc gì, thần thiếp quấy rầy Hoàng Thượng."

      Tề Diệp nghe gì, cũng nhìn nàng.

      Nàng đợi trong chốc lát, mấp máy miệng. chán ghét mình như vậy, nhìn cái cũng là dư thừa, câu cũng là phiền chán sao?

      Nghĩ vậy, tim nàng nhói đau, nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

      Nàng vẫy vẫy tay gọi Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi ăn vui vẻ, lại muốn ở cạnh phụ hoàng, muốn cùng nàng, lắc lắc đầu.

      Hạ Uyển Chi cưỡng cầu, cúi người hành lễ xong liền rời , thân ảnh nàng mang theo chút yếu đuối mong manh, chút mất mát độc.

      Thẳng đến khi thân ảnh kia khuất, Tề Diệp mới thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thấy dễ chịu. Có vẻ Tiểu Nguyệt Nhi phát , ngửa đầu mở to đôi mắt long lanh, nghi hoặc nhìn .

      sờ sờ mặt con bé, lột trái quýt thơm ngọt mọng nước cho nó ăn, nhìn bộ dáng đáng của con bé, có chút đau lòng.

      Quang Thuận công công trầm mặc trong chốc lát, : "Hoàng Thượng. Cho dù Hoàng Hậu có sai, cũng là vì Hoàng Thượng, mới vừa rồi nô tài thấy Hoàng Hậu như sắp khóc."

      "Lắm miệng!" nhíu mày, Quang Thuận công công vội vàng im miệng.

      lát sau, lại yên tâm hỏi: " khóc sao?"

      "Vâng!" Quang Thuận sửng sốt chút mới phản ứng lại người hỏi là ai.

      "Hoàng Hậu là người thiện tâm, phải Hoàng Thượng luôn biết sao? Nếu nương nương làm ra việc đả thương người, vậy xét về tình cũng có thể tha thứ. Nô tài nhìn ra được Hoàng Hậu toàn tâm toàn ý với Hoàng Thượng, nếu cũng có nhiều lần màng nguy hiểm mà cứu Hoàng Thượng..."

      "Ngươi thành người của Hoàng Hậu từ khi nào?"

      "Hoàng Thượng minh giám!" Quang Thuận công công sợ hãi : "Mạng này của nô tài là của Hoàng Thượng, tâm cũng là của Hoàng Thượng, người càng là của Hoàng Thượng!"

      Tề Diệp bị phen thề thốt buồn nôn của đến toàn thân tê dại, nhíu nhíu mày, trong lòng có chút hối hận, có vẻ quá lạnh nhạt với nàng.

      Chỉ là... vẫn luôn cho rằng nàng phải như những nữ nhân đó, vì tranh sủng mà tàn nhẫn độc ác, tâm cơ lòng dạ. Nhưng ngờ đến nhiều người chết như vậy đều có liên quan với nàng, nhất thời hơi khó tiếp thu được.

      Cho nên biết nên đối diện với nàng ra sao. Tất nhiên, đành lòng trách phạt nàng.

      Hạ Uyển Chi mang tâm nặng nề trở về, ngồi lát, nàng lại ra khỏi Chiêu Hoa Cung lần nữa.

      Cửa lao bị mở ra, thiên lao vẫn luôn u và mang theo mùi vị gay mũi như thế.

      Nghe thấy động tĩnh, Lâm Huệ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hạ Uyển Chi hoa lệ xuất ở trước mắt, nàng hề ngạc nhiên: "Như thế nào, gấp chờ nổi, muốn đưa tiễn ta đoạn đường?" Nàng cười : "Yên tâm, dù tại thể làm gì ngươi, nhưng hóa thành quỷ ta cũng buông tha ngươi."

      "Vậy cứ chờ xem thôi!" Nàng giơ tay ý bảo, cai ngục vội vàng mở cửa ra, hai cung nhân tiến lên giữ chặt Lâm Huệ, nàng quăng qua cái bạt tay, mặt Lâm Huệ tức khắc đau đến chết lặng, nếm thấy mùi máu tươi, nàng ta lại để bụng cười cười. Nụ cười kia làm người ngứa mắt, Hạ Uyển Chi phát tiết liền quăng thêm mấy cái tát, lòng bàn tay nóng rát, mà mặt Lâm Huệ cũng sưng đỏ.

      "Ngươi cho rằng ngươi chết được giải thoát rồi sao?" Hạ Uyển Chi cười : "Ngũ hoàng tử còn , ở cái hậu cung này có ai che chở, ngươi cảm thấy còn có thể khỏe mạnh trưởng thành?"

      " là hoàng tử, ngươi dám làm gì ." Lâm Huệ sợ hãi, nhìn chằm chằm nàng : "Nếu Hoàng Thượng biết bỏ qua cho ngươi."
      duyenktn1 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 178-2
      "Ngươi cảm thấy bổn cung ngu ngốc để Hoàng Thượng biết được?" Nghĩ tới cái gì, nàng cười : "Có điều nếu Hoàng Thượng biết Ngũ hoàng tử phải huyết mạch của mình, chỉ sợ Ngũ hoàng tử rất nhanh cùng ngươi."

      "Ngươi cái gì ta nghe hiểu!" Lâm Huệ kinh hãi.

      " hiểu hay là giả vờ hiểu chỉ có chính ngươi biết." Nàng khinh miệt : " nghĩ tới các ngươi còn sinh hạ ra cả nghiệt chủng, lại dám giả danh hoàng tử, làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất. Nếu bị Hoàng Thượng biết được, chỉ sợ Ngũ hoàng tử còn thấy được ánh mặt trời ngày mai."

      "Ngũ hoàng tử là cốt nhục của Hoàng Thượng!" Lâm Huệ toàn thân phát run, lại vẫn kiên trì .

      "Phải ?" Nàng cười : "Chỉ cần lấy máu nhận thân, liền biết có phải là cốt nhục của Hoàng Thượng hay . Có lẽ Hoàng Thượng rất nguyện ý lấy máu nhận thân, rốt cuộc chuyện huyết mạch luôn phải thận trọng."

      Nhìn thân ảnh nàng rời , tâm Lâm Huệ như đao cắt, tức khắc luống cuống tay chân, tuyệt vọng mà bất lực, vội vàng gào lên trước khi thân ảnh của nàng biến mất: "Hạ Uyển Chi, ta sai rồi!"

      "Cái gì?" Nàng cười đắc ý, quay đầu nhìn người trước mắt: "Bổn cung nghe thấy."

      Lâm Huệ cắn cắn môi, nghĩ đến Ngũ hoàng tử đáng , nàng chậm rãi quỳ xuống, tuy tình nguyện, lại đành lòng để hài tử bị thương: "Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được, chỉ cầu ngươi buông tha cho Ngũ hoàng tử, vô tội."

      "Vì sao phải giúp ngươi? chính là nghiệt chủng nên tồn tại."

      " phải nghiệt chủng!"

      "Ồ! phải nghiệt chủng là cái gì?" Hạ Uyển Chi bật cười: "Nếu Hoàng Thượng biết Ngũ hoàng tử phải cốt nhục của mình, ngươi Ngũ hoàng tử là cái gì?"

      "Ta biết, đều là ta sai, cầu ngươi nể tình trước kia, đừng thương tổn đến . Ngươi có bất mãn gì cứ trút lên ta là được rồi." Nàng thỏa hiệp, biết mình chắc chắn chết, nhưng nàng yên tâm Ngũ hoàng tử, đó chính là hài tử nàng hoài thai mười tháng sinh hạ, nàng còn muốn nhìn trưởng thành, chỉ là cái nguyện vọng nho này bao giờ có thể thực được.

      "Nể tình quan hệ trước đây?" Nàng cười khẽ: "Chúng ta còn có tình cảm gì để sao? Khi ngươi muốn đẩy bổn cung vào chỗ chết, khi ngươi muốn mưu hại bổn cung, ngươi có bao giờ nghĩ đến tình cảm trước kia?"

      Lâm Huệ tái mặt, cầu xin nhìn nàng: "Ta biết, trước kia đều là ta quá hồ đồ mới có thể làm ra tình như vậy. Ta hy vọng ngươi có thể tha thứ, chỉ hy vọng ngươi có thể buông tha hài tử của ta. là vô tội, cầu ngươi, Uyển Nhi!"

      " câu Uyển Nhi có thể cứu lấy cái mạng người, ngươi nghĩ quá dễ dàng." Nàng cười lạnh.

      "Ta biết!" Lâm Huệ nhìn nàng, đột nhiên cười: "Ngươi xem sao chúng ta lại biến thành như vậy, nếu tiến cung tốt rồi, Uyển Nhi, mấy năm nay xác ta làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng thương tổn ta, chuyện cũ nên nhắc lại, hôm nay, ta liền cầu ngươi bỏ qua cho hài tử của ta, cầu ngươi!"

      Dứt lời, đợi nàng phản ứng lại, Lâm Huệ đâm đầu vào vách tường đá, ngay sau đó phát ra thanh va chạm.

      Hạ Uyển Chi bị dọa sợ, lảo đảo lui về phía sau hai bước, Hạ Bích đỡ nàng đứng vững. Thân mình mảnh khảnh của Lâm Huệ đưa lưng về phía nàng chậm rãi xụi lơ. Nàng ta ngã xuống mặt đất trải đầy rơm rạ, máu tươi nhiễm đỏ gương mặt tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm nàng: "Tất cả đều là ta sai, Uyển Nhi, cầu ngươi tha Ngũ hoàng tử... ... chỉ là hài tử vô tội... Cầu..."

      Lâm Huệ cố sức vươn tay về phía nàng, tựa hồ muốn giữ chặt nàng, hy vọng nàng đáp ứng tâm nguyện của mình trước khi chết.

      Hạ Uyển Chi đột nhiên nhớ tới khi còn , quan hệ hai nhà rất tốt, các nàng thường xuyên qua chơi. Khi đó, các nàng đều hề có ý xấu. Có điều hoàng cung là cái nơi thực nhuộm bẩn con người, các nàng đều bị nhiễm đủ màu sắc của danh lợi, ân sủng, vinh hoa, phú quý, còn có... Dục vọng!

      Nàng giãy giụa chút, buông nắm tay ra, gật gật đầu: "Yên tâm, bổn cung có tàn nhẫn như vậy."

      Nghe thấy lời đó, nàng ta đột nhiên nhàng thở ra, màng máu tươi chảy xuôi, cong cong khóe miệng, chậm rãi cười với nàng. Rốt cuộc nàng có thể buông tha cho mình, Lâm Huệ cảm thấy nhàng, cảm thấy chính mình như muốn bay lên tới, rất rất ...

      Nhìn tay nàng ta rũ xuống, Hạ Uyển Chi dời mắt, chậm rãi hít vào hơi, trong lòng có chút rầu rĩ. Nàng hẳn là cực kỳ hận Lâm Huệ, nhưng vì sao nhìn nàng ta chết, nàng chẳng những vui sướng, ngược lại còn có chút khổ sở....

      Cung nhân xem xét hơi thở, bẩm báo: "Nương nương, người tắt thở."

      "Ừ, đến báo cho Hoàng Thượng !" Nàng hề nhìn lại người mặt đất, bước chân nặng nề ra ngoài. Ánh mặt trời rất chói chang, bị lóa mắt, nàng hơi hơi nhắm lại, đứng ở dưới ánh mặt trời mà vẫn cảm thấy lạnh.

      "Nương nương, có việc gì chứ?" Thấy nàng , sắc mặt có chút tái nhợt, Hạ Bích hỏi.

      "Bổn cung có việc gì." Nàng lắc đầu.

      Trở lại Chiêu Hoa Cung, Tiểu Nguyệt Nhi liền vây quanh nàng, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng. Nàng mỉm cười sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, thấy con bé mồ hôi đầy đầu, nàng bảo bà vú mang nó rửa mặt chút.

      Nàng thay cung trang, tháo trang sức nặng nề người xuống. Hạ Bích biết trong lòng nàng thoải mái, liền dùng lược ngà chải đầu cho nàng. Nàng cảm thấy thoải mái hơn ít, nhắm hai mắt lại muốn nghỉ ngơi lát.

      Cung nhân đột nhiên thông báo làm nàng tỉnh lại:"Nương nương, Hoàng Thượng tới!"

      Hạ Bích vội vàng trang điểm chải chuốt cho nàng, nàng lại vẫy vẫy tay ý bảo cần sốt ruột, vấn cái kiểu đơn giản rồi ra ngoài.

      Rèm châu leng keng vang vài tiếng, nàng ra ngoài liền thấy Tề Diệp ngồi ở nơi vẫn thường ngồi, nghe thấy thanh ngước mắt nhìn lại đây, mặt có cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt.

      Thấy thế, trong lòng nàng hiểu , chậm rãi tiến lên hành lễ. Nếu là bình thường, nàng còn chưa hành lễ liền bảo nàng đứng dậy, lần này nàng hành lễ lại nghe thấy mở miệng, chỉ phải duy trì tư thế hành lễ bất động.

      Nàng biết, tức giận.

      Tức giận vì cái gì? Vì Lâm Huệ chết sao?

      "Nghe Lương phi còn?" Khi nàng kiên trì nổi nữa, hai chân bắt đầu tê dại, lên tiếng hỏi.

      "Vâng!" Nàng : "Là thần thiếp trơ mắt nhìn nàng đâm đầu vào tường."

      "Kỳ Hoàng Hậu căn bản cần lo lắng, trẫm tha cho nàng ta, hà tất phảo làm dơ đôi tay mình thêm nữa? Ngươi biết đó, trẫm thích ngươi có tâm cơ, hồn nhiên thiện lương, là làm khó ngươi ở trẫm trước mặt che dấu tốt như vậy."

      Lời giống như kiếm nhọn đâm trúng tim nàng, đau đớn khiến người ta chịu nổi.

      "Là thần thiếp làm Hoàng Thượng thất vọng rồi." Nàng : "Ở cái hậu cung này, nếu có tâm cơ thần thiếp sớm còn ở nhân thế. Lương phi sai, Thục phi, Hoàng Hậu, Đức phi, Lệ Phi... Cái chết của các nàng thể thiếu tay thần thiếp thêm củi quạt gió..."

      Người ngồi đột nhiên đứng dậy, trận gió thổi qua mang theo mùi Long Tiên Hương đặc biệt người . Nàng ngửa đầu, nhìn người tức giận đến nổi gân xanh, môi mấp máy. Giờ phút này, bàn tay giơ cao ở cao.

      Nàng nhìn , hề sợ hãi, chỉ chờ bàn tay rơi xuống. Ngay lúc này, còn gì có thể đau đớn hơn nỗi đau trong lòng nàng.

      Tề Diệp động động tay, đột nhiên đập xuốn chiếc bàn, chung trà bị chấn động, nảy lên rồi lăn xuống mặt đất. Xoảng tiếng, nước trà tung tóe. Nàng cúi đầu nhìn vệt nước làm ướt làn váy mình.

      Tề Diệp nhìn chằm chằm nàng hồi, hừ lạnh tiếng rồi phất tay áo rời , bước chân kiên định mà quyết tuyệt.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 179-1
      Tề Diệp vừa , Hạ Bích vội vàng đỡ nàng đứng dậy. Nàng vừa cử động thân mình liền cảm thấy hoa mắt, cả người đều đứng vững, nếu phải Hạ Bích đỡ, khẳng định té ngã.

      "Nương nương!" Hạ Bích kinh hoảng.

      Nàng xua xua tay: " sao, đại khái tối hôm qua nghỉ ngơi tốt, tại ta chợp mắt trong chốc lát là được."

      Hạ Bích đỡ nàng qua giường nằm, ôm cung trang bị dơ ra ngoài cho cung nhân rửa sạch, khi buông màn giường Hạ Bích : "Nô tỳ ở bên ngoài chờ, nương nương có chuyện gì cứ việc phân phó."

      Nàng lên tiếng đáp, nhắm mắt lại, trong lòng nghẹn ngào.

      Khi tỉnh lại liền nghe thấy Hạ Bích : "Lương phi bị ghép tội mưu hại Hoàng Thượng, ban chết. Lâm gia cũng phải chịu liên lụy, chỉ có Khang Ninh Vương chưa bị xử trí."

      "Ngũ hoàng tử thế nào?"

      "Nô tỳ bảo bà vú của Ngũ hoàng tử chăm sóc , nương nương yên tâm."

      "Ừ!" Nàng rửa mặt chải đầu phen, nhìn ngoài trời hơi mờ mờ, biết mình ngủ được hồi lâu.

      "Đồ ăn chuẩn bị tốt, bữa trưa nương nương chưa dùng gì, thể để tổn hại thân mình."

      " biết, truyền lên ." Nghĩ tới cái gì, nàng hỏi: "Hoàng Thượng có qua đây dùng bữa ?"

      Hạ Bích lắc đầu: "Hoàng Thượng qua chỗ Thái Hậu. Hôm nay Thái phi vẫn luôn quỳ gối trước Ngự thư phòng, bị Hoàng Thượng sai người đưa trở về, cho bà ấy ra khỏi cửa nửa bước. cho bất luận kẻ nào cầu tình vì Khang Ninh Vương."

      "Ừ!" Nàng gật gật đầu.

      Trong chốc lát, ba hài tử lục tục tiến vào. Tiểu Nguyệt Nhi thấy nàng liền chạy tới, cái miệng mấp máy gọi nàng mẫu hậu, nàng thu liễm cảm xúc, sờ sờ đầu con bé. Hai đứa Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử quy củ hành lễ xong, Tiểu Thái Tử hưng phấn nàng nghe hôm nay học cái gì, được thái phó khen thế nào.

      Nhất thời trong điện xôn xao ồn ào hẳn lên. Tiểu Nguyệt Nhi mỉm cười ngồi ở bên người nàng xem Tiểu Thái Tử, Tứ hoàng tử chuyện.

      Bữa tối nàng ăn cũng nhiều lắm, thấy đói bụng, ba hài tử đều thích ăn cá, nàng tự mình lọc xương cho bọn chúng, nhìn chúng ăn sung sướng.

      Ăn xong rửa mặt chải đầu phen, nàng chơi cùng ba hài tử trong chốc lát, thấy đêm khuya, liền bảo bà vú mang theo bọn họ tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Ngủ buổi trưa, tinh thần nàng cũng tệ lắm, liền ngồi bên ánh nến thêu hoa, là chiếc áo ngủ màu vàng kim.

      Nến cháy tí tách, bỗng cơn gió thổi qua, ánh nến tối sầm thoáng. Hạ Bích nghe tiếng gõ mõ canh khuya, : "Nương nương, còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi." Biết nàng đợi người, Hạ Bích tâm tư nặng nề. trễ thế này, khẳng định Hoàng Thượng lại đây.

      "Vậy à, trễ thế này sao?" nhất định lại đây, tại biết nàng là người dối trá, ngoan độc, chỉ sợ là chán ghét còn kịp , nhốt đánh nàng vào thiên lao, là ân sủng lớn lắm rồi. Vậy mà nàng còn dám hy vọng xa vời có thể so đo những chuyện cũ, là nàng suy nghĩ quá nhiều.

      Mấy ngày sau, Tề Diệp vẫn chưa xuất ở Chiêu Hoa Cung, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này trong những năm gần đây. Người hầu ở Chiêu Hoa Cung mơ hồ phát điều gì, nhưng cũng dám lắm miệng.

      Lúc dùng cơm trưa, Tiểu Nguyệt Nhi thấy bàn cơm thiếu người, lôi kéo quần áo mẫu hậu, ngửa đầu phát ra tiếng: "Mẫu hậu, sao phụ hoàng dùng bữa cùng chúng ta?"

      "An Bình ngoan, phụ hoàng có việc muốn xử lý, mau dùng bữa , hôm nay làm cá lư hấp ngươi thích đấy."

      Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, tin lời mẫu hậu , ngoan ngoãn cúi đầu ăn cá.

      Tiểu Thái Tử : "Mẫu hậu, phụ hoàng buổi chiều dạy nhi thần cưỡi ngựa."

      "Ồ! Vậy học tập cho tốt, nhớ chú ý an toàn." Nàng cười gật gật đầu, tuy rằng để ý tới nàng, nhưng đối với ba hài tử này vẫn sủng ái trước sau như , điều này làm nàng cảm thấy vui mừng.

      Buổi chiều nàng có chút đứng ngồi yên, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài dạo chút, rồi ... liền tới gần mã trường. Hạ Bích nhìn thấy, giọng : "Nếu nương nương yên về tâm Tiểu Thái Tử, có thể tự mình nhìn xem." Hạ Bích biết kỳ nàng muốn nhìn Hoàng Thượng.

      "Ừ!" Biết tâm tư Hạ Bích, nàng thuận theo mà : " xem , còn như vậy, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, nhìn yên tâm."

      Hạ Bích phụ họa gật gật đầu.

      Nàng tới mã trường liền thấy Tề Diệp cao cao ngồi lưng ngựa, Tiểu Thái Tử ngồi ở phía trước , lớn cưỡi ngựa dưới ánh nắng chói chang.

      Quang Thuận công công thấy nàng lại đây vội hành lễ: "Nô tài bái kiến Hoàng Hậu nương nương!"

      "Mấy hôm nay Hoàng Thượng có khỏe ?" Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi.

      "Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng hết thảy đều khỏe, nương nương đừng lo lắng."

      Nàng hỏi nhiều thêm, ánh mắt dừng hai thân ảnh lớn . Nửa buổi, bọn họ chạy mệt, Tề Diệp ôm Tiểu Thái Tử xuống ngựa. Đại khái là cưỡi ngựa lâu, Tiểu Thái Tử bước có chút tự nhiên, hồi lâu mới linh hoạt hơn.

      Thấy nàng, Tiểu Thái Tử theo phía sau phụ hoàng cười cười với nàng. Tề Diệp lạnh nhạt nhìn liếc qua nàng cái rồi tiếp nhận khăn ướt trong tay Quang Thuận công công để lau mặt.

      Hạ Uyển Chi cười lấy lòng, nhìn mà làm như thấy. Nàng thầm hít vào hơi, an ủi bản thân rằng có gì, móc khăn tay lau mồ hôi cho Tiểu Thái Tử, lại tiếp nhận nước Hạ Bích bưng tới, nhìn uống hết chén . Tiểu Thái Tử rất vui vẻ, khuôn mặt hồng hồng về thú vui khi cưỡi ngựa với nàng, nàng nghiêm túc nghe, lâu lâu khen vài câu.

      Hai người chuyện, Hạ Bích lôi kéo tay áo nàng, nàng nhìn lại: "Hoàng Thượng cưỡi ngựa nữa sao?"

      "Người liên quan quá nhiều, trẫm thích. Nếu Hoàng Hậu thích ở lâu chút ." Dứt lời, lạnh lùng rời .

      Nàng há miệng thở dốc, muốn cái gì lại câu đều nên lời, người liên quan là chỉ nàng sao?

      Tim nhói lên, khóe mắt cay cay, nước mắt thể khống chế cứ như vậy chảy xuống. Tiểu Thái Tử thấy thế bị dọa sợ chút: "Mẫu hậu, sao người lại khóc?"

      Thân ảnh màu vàng kia khựng lại, Hạ Uyển Chi lau nước mắt, cho rằng xoay người, nhưng chỉ ngừng trong chốc lát, rồi lại nâng bước rời .

      "Mẫu hậu!" Tiểu Thái Tử thấy nàng khóc, có chút hoang mang lo sợ.

      Nàng lau sạch nước mắt mặt, cười cười: "Mẫu hậu có việc gì, chỉ là gió thổi cay mắt mà thôi."

      Tiểu Thái Tử nửa tin nửa ngờ, lôi kéo tay nàng : "Mẫu hậu, có phải nhi thần chọc mẫu hậu giận ?"

      " có, Sách Nhi rất ngoan, mẫu hậu thích còn kịp, sao lại giận Sách Nhi. Mẫu hậu có việc gì." Nàng cười cười: "Tới đây, ăn chút hoa quả , ngươi xem ngươi phơi đỏ cả mặt rồi, có mệt hay ?"

      " mệt!" Tiểu Thái Tử hào hứng trả lời, nhận lấy hoa quả ăn cách thích thú.

      Nhìn hai đứa ăn hoa quả, trong lòng nàng nặng trĩu. Hoàng Thượng hờ hững làm nàng lo lắng.

      Thái Hậu mơ hồ nghe cái gì, biết hai người bất hòa, chưa từ bỏ ý định, muốn nhân cơ hội châm ngòi. Tề Diệp thích nghe xấu về Hạ Uyển Chi, trầm khuôn mặt : "Trẫm nhớ trước kia Thái Hậu dạy dỗ trẫm, được phê bình sau lưng người khác, trẫm nhớ lầm chứ?"

      Thái Hậu nghe xong có chút xấu hổ, cười cười: "Trí nhớ Hoàng Thượng tốt, đúng là như thế."

      như vậy, bà cũng dám nhiều lời chê Hạ Uyển Chi nửa câu phải.
      duyenktn1 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 179-2
      Chờ Tề Diệp dùng bữa xong rời , Quế Tú ma ma vừa cho bóp vai cho Thái hậu vừa : "Nghe hơn nửa tháng Hoàng Thượng Chiêu Hoa Cung, bên người cũng có ai hầu hạ. Hoàng Thượng tuổi tráng niên, bên người ai hầu hạ làm sao ổn?"

      "Cũng đúng!" Thái Hậu cười cười: "Chỉ là hậu cung đều là mấy người cũ, lại được sủng, xem ra nên chuẩn bị thêm lần yến hội ở trong cung."

      "Cái này... Sau chuyện lần trước, rất nhiều phu nhân cũng dám mang theo nữ nhi tiến cung, sợ bị Hoàng Thượng tứ hôn." Quế Tú ma ma e dè .

      "Hừ, đều là do nữ nhân kia giở trò, giờ Hoàng Thượng nghe lời nàng ta nữa." Thái Hậu : "Truyền lời ra ngoài, là ý tứ của ai gia, để xem các nàng có dám mang theo nữ nhi mang tiến cung hay ?"

      Quế Tú ma ma gật gật đầu, thể diện của Thái Hậu ở đây, những phu nhân đó cũng dám chối từ.

      Hạ Uyển Chi nghe Thái Hậu lại muốn tổ chức yến hội ở Ngự hoa viên, sai thợ hoa tỉ mỉ uốn nắn vài cọng mẫu đơn nở hoa. Thái Hậu dùng lí do ngắm mẫu đơn để mời các phu nhân tam phẩm trở lên...cùng với các thiên kim tiểu thư vừa độ tuổi của họ.

      Thái Hậu đúng là phấn đấu ngừng, biết nàng cùng Hoàng Thượng hợp, liền tận dụng mọi lí do để triệu tập mỹ nhân tiến cung, muốn nhân cơ hội để phân sủng ái của Hoàng Thượng.

      tức giận là gạt người, đặc biệt là nàng nghe Hoàng Thượng đáp ứng xem, nàng giận đến tái mặt.

      " bằng nương nương cũng xem?" Nhìn nàng đứng ngồi yên, Hạ Bích đề nghị.

      " !" Nếu nàng , còn phải là bị người chế giễu, Thái Hậu hề mời nàng.

      Dù ngoài miệng , nàng vẫn nhịn được Ngự hoa viên. Từ rất xa liền nghe thấy tiếng nhạc, trong lòng nàng dễ chịu.

      vài bước, nàng liền thấy hình bóng quen thuộc kia, cùng với thân ảnh mảnh mai như liễu trong lòng ngực . Mà cũng nhìn thấy nàng, chút kinh ngạc lên trong mắt. Dưới chú ý của nàng, ôm lấy nữ tử kia trong lòng, tay nâng cằm nàng ta lên, cúi đầu.

      Nữ tử kia đưa lưng về phía nàng, Hạ Uyển Chi thấy khuôn mặt nàng ta, nhưng lại nhìn rất ràng biểu tình của - ôn nhu như nước.

      màn này, Hạ Uyển Chi cũng nhìn được nữa, xoay người liền rời , bước chân nặng nề, lòng tràn đầy chua xót, hốc mắt tức khắc ướt át. Nàng hít vào hơi, chậm rãi cười khổ. Cứ tưởng rằng còn có thể vãn hồi, xem ra Hoàng Thượng muốn tha thứ cho nàng.

      Khi thân ảnh Hạ Uyển Chi vừa biến mất, Tề Diệp liền đẩy người trong lòng ra khiến cho nữ tử kia có chút ngạc nhiên: "Hoàng Thượng!"

      "Thủ đoạn tồi, chỉ tiếc trẫm rất thích người khác nhào vào trong ngực trẫm, nữ nhân biết liêm sỉ." xong, thèm liếc nhìn nàng ta cái, liền nâng bước rời .

      Nữ tử kia nhất thời phản ứng kịp, nhìn rời mà chết lặng. Chờ khi nàng phản ứng lại biết tình hết đường vãn hồi. Đời này, nàng đừng mơ tưởng tìm được chốn trong sạch.

      Nghe , Thái Hậu, Hoàng Thượng đều rất vừa lòng với yến hội lần này. Các phu nhân cũng vui vẻ, các nàng tưởng tượng đến cảnh nữ nhi của mình vào cung được sủng ái mà vui sướng.

      Hạ Bích nghe được ít, kể lại cho Hạ Uyển Chi ràng từng chuyện, như chuyện hỏi tên ai, khen vị tiểu thư nào, ban thưởng trang sức quý trọng cho vị tiểu thư nào, phá lệ ưu ái đối với vị tiểu thư nào, đến mức ôm nàng ta vào trong ngực.

      Nàng nghe, chỉ là cười cười, hỏi: " giờ Hoàng Thượng ở đâu?"

      "Còn ở Ngự thư phòng, hôm nay biên quan dâng tấu chương vào cung, Hoàng Thượng phê duyệt suốt đêm."

      Quang Thuận công công cắt bớt tim nến, ánh nến tức khắc sáng hơn ít, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, rồi nhìn Tề Diệp, muốn lại thôi.

      Tề Diệp khép lại tấu chương, vừa vặn bắt gặp ánh mắt , hỏi: "Chuyện gì?"

      Quang Thuận công công chần chừ chút, rồi : "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu chờ ở bên ngoài Ngự thư phòng."

      "Chuyện khi nào?" có chút ngạc nhiên.

      "Nửa canh giờ trước..." Lời còn chưa dứt liền bị trừng mắt nhìn liếc cái. Quang Thuận công công : "Là Hoàng Hậu bảo nô tài đừng lắm miệng."

      "Ngươi biết nghe lời Hoàng Hậu." lạnh lùng lên tiếng.

      Quang Thuận công công rùng mình cái: "Nô tài đáng chết!"

      Tề Diệp để ý tới , nhấc chân ra ngoài. Đêm khuya, nàng lại ở bên ngoài đợi nửa canh giờ hé răng, nàng thích ở bên ngoài nuôi muỗi sao?

      Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu, liền thấy Tề Diệp đứng ở cửa. Nàng hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!"

      "Sao Hoàng Hậu lại tới đây?" Tề Diệp lạnh mặt hỏi.

      "Thần thiếp nghe Hoàng Thượng suốt đêm xử lý chính , liền sai người làm chút thức ăn khuya đưa tới cho Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể thích." Nàng nhìn , vẻ mặt ôn nhu, mang theo mỉm cười.

      Quang Thuận vội vàng tiếp nhận hộp đồ ăn.

      "Làm phiền Hoàng Hậu, canh giờ còn sớm, Hoàng Hậu trở về nghỉ ngơi ." xong liền muốn nhấc chân vào.

      Nàng vội vàng : "Hoàng Thượng, canh giờ còn sớm, thân thể Hoàng Thượng quan trọng, chính nhiều như vậy, ngày mai rồi lại xử lý."

      "Trẫm biết, phiền Hoàng Hậu lo lắng rồi." nhàn nhạt .

      Nhìn liền phải vào, nàng lại : "Hoàng Thượng..." Tề Diệp quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng. Nàng bóp bóp nắm tay, chần chừ thoáng qua rồi : " lâu rồi Hoàng Thượng Chiêu Hoa Cung..." Thanh ngày càng : "Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng Thượng muốn mắng muốn phạt đều có thể, chỉ hy vọng Hoàng Thượng đừng làm như thấy thần thiếp, để ý tới thần thiếp."

      Dưới ánh mắt cầu xin đầy tủi hổ của nàng, Tề Diệp dần dần bại trận. Nhưng nghĩ tới những chuyện trước kia, như bị nghẹn lại, ngữ khí vẫn lãnh đạm: "Trẫm biết, Hoàng Hậu trở về nghỉ ngơi ."

      Nàng nghĩ tới vẫn tiếp tục lãnh đạm, xa cách như thế. Chút dũng khí này cạn kiệt, nàng gật gật đầu, mang theo Hạ Bích rời .

      Tề Diệp nhìn bóng dáng nàng rời , há miệng thở dốc muốn gọi nàng rồi lại ngượng miệng được, chỉ biết nhìn theo nàng rời .

      Quang Thuận công công theo vào trong Ngự thư phòng, thấy Tề Diệp ngồi xuống bàn. còn chưa biết làm gì, chờ khi bị Tề Diệp trừng mắt lần nữa lộ ra vẻ mặt vui, lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng dọn dẹp cái bàn, đem đồ ăn khuya trong hộp ra.

      Chỉ là chờ thời gian quá dài, điểm tâm cũng nguội.

      lại hề để ý, bưng chén chè lên ăn, hương vị tồi, lại phải vị của Ngự thiện phòng làm, biết là nàng tự mình nấu, trong lòng có chút vui vẻ.

      "Hoàng Thượng, dùng có ổn ạ?" Quang Thuận công công nhìn ăn sạch , chỉ còn lại có cái đĩa chén , có chút lo lắng hỏi han.

      "Lắm miệng!" Tề Diệp vui nhìn cái, cầm tấu chương tiếp tục phê duyệt. Nhưng bây giờ chữ cũng đọc vào, quăng tấu chương ra, liền muốn Chiêu Hoa Cung. hối hận vì quá lãnh đạm với nàng, chắc là trong lòng nàng dễ chịu, có lẽ nàng khóc.

      Kỳ chỉ muốn trừng phạt nàng chút, vắng vẻ nàng chút, để về sau nàng đừng quá tổn hại vương pháp. Tuy rằng biết chuyện của Thục phi, Đức phi thể toàn trách nàng, chỉ là nhất thời tức giận cùng với thể tiếp thu ngay được. Ở trong lòng , người hoàn mỹ lại cũng có mặt thích.

      Cho nên, mới vẫn luôn lãnh đạm như vậy, chỉ là biết nên đối xử với nàng thế nào mà thôi.

      Nàng lâu Chiêu Hoa Cung, ra phải. Người khác biết chứ Quang Thuận khẳng định biết, có nàng ở bên người quen. Ban đêm trằn trọc khó ngủ, đều tới trước cửa Chiêu Hoa Cung đứng trong chốc lát, mỗi lần đều chần chừ xem có nên vào hay .

      Giống như hôm nay, nhìn cánh cửa đóng chặt, lại chần chừ lần nữa.

      Quang Thuận công công thấy thế, : "Còn sáng đèn, có lẽ nương nương còn chưa nghỉ ngơi, bằng..."

      Quang Thuận công công còn chưa xong, quay người trở về. Quang Thuận công công thầm thở dài, bắt đầu xem hiểu trong lòng Hoàng Thượng nghĩ cái gì.

      ràng muốn vào, lại vẫn luôn ở ngoài cửa mà bồi hồi, tự mình tra tấn bản thân.
      duyenktn1 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 180-1
      Hạ Bích ôm cái hộp gấm nạm vàng chạm rỗng, điểm xuyết đá quý đỏ đặt xuống trước mặt nàng, rồi lại lấy chìa khóa mở hộp gấm ra. Hộp gấm chứa phượng ấn, ngọc thạch trong sáng oánh nhuận, xanh như màu lá.

      Nàng cầm phượng ấn lên nhìn nhìn, cảm giác ôn nhuận mát lạnh làm người ta cảm thấy thực thoải mái, phượng ấn ở tay nàng căn bản cũng chẳng để làm gì, nàng tiếp nhận vải bông tỉ mỉ chà lau lớp bụi tồn tại.

      Nửa buổi, phượng ấn bị nàng chà lau đến trơn bóng toả sáng, nàng dùng tơ lụa bao lại lần nữa rồi để vào hộp gấm, lại lấy kim sách ra tỉ mỉ xem qua lần.

      "Nương nương, dựa theo ngài phân phó, chuẩn bị xong." Hạ Bích giọng .

      Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, hành trang chỉ có tay nải, gật gật đầu, đóng gói xong phượng ấn, kim sách giao cho cung nữ: "Đưa !"

      Cung nữ cung kính tiếp nhận. Hạ Bích muốn lại thôi: "Nương nương..."

      "Ta biết chính mình làm cái gì." Liếc nhìn cung nữ cái, cung nữ dám chậm trễ, ôm đồ vật rời . Nàng dẫn theo Hạ Bích, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi, chút do dự ra khỏi Chiêu Hoa Cung.

      Tề Diệp nghị cùng các đại thần, cung nữ dám quấy rầy nên đứng ở ngoài cửa chờ, đồ vật tay nặng trĩu. biết qua bao lâu, khi nàng cảm giác đôi tay nhức mỏi mới thấy vài vị đại thần lục tục ra, nàng đứng qua bên tránh ánh mắt của bọn họ.

      Quang Thuận công công thấy là người bên Chiêu Hoa Cung, dò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      "Hoàng Hậu nương nương phân phó nô tỳ đưa thứ này đến trước mặt Hoàng Thượng." Cung nữ trả lời.

      Quang Thuận công công gật gật đầu, dẫn nàng vào.

      Tề Diệp chợp mắt, mấy ngày này ngủ tốt, cả buổi sáng bận rộn nghị , đầu đau đến kêu "ong ong". Dù như thế, vẫn là nhớ tới người kia ở Chiêu Hoa Cung, biết giờ phút này nàng làm cái gì.

      "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu phái người lại đây thỉnh an." Quang Thuận giọng .

      Tề Diệp trợn mắt, nhìn cung nữ trước mặt, cung nữ vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, đây là Hoàng Hậu nương nương phân phó nô tỳ đưa tới, là cần phải đưa đến tận tay Hoàng Thượng."

      Quang Thuận công công tiếp nhận lấy mở ra, nhìn hộp gấm tinh xảo, lập tức cảm thấy quen mắt. chỉ mình , Tề Diệp cũng cảm thấy quen, cầm chìa khóa vàng ở phía mở ra, liền thấy được phượng ấn cùng kim sách.

      "Có ý tứ gì?" nhíu mày, ngữ khí rét lạnh.

      "Nương nương chưa dặn dò, nô tỳ cũng biết." Cung nữ bị dọa sợ, rụt rụt cổ.

      Tề Diệp hỏi nhiều, sải bước về phía Chiêu Hoa Cung. Quang Thuận theo sau, vài bước lại chạy về ôm phượng ấn theo sau.

      Rất nhanh liền tới Chiêu Hoa Cung, cung nhân thấy xuất kinh hỉ thôi, cung kính hành lễ. thèm để tâm, lập tức vào.

      Trong cung điện trừ bỏ cung nữ và thái giám làm việc căn bản thấy thân ảnh nào khác, bao gồm cả thân ảnh của nàng.

      "Hoàng Hậu đâu?" Nắm vạt áo của vị thái giám, chất vấn.

      Thái giám hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch: "Nô tài, nô tài biết Hoàng Hậu nương nương đâu."

      Tề Diệp bỏ qua , dò hỏi người khác, mười người đều biết, sốt ruột thôi, trong lòng có loại dự cảm tốt, phân phó Quang Thuận ra ngoài tìm kiếm Hạ Uyển Chi. ở Chiêu Hoa Cung đứng ngồi yên, nhìn cảnh vật quen thuộc, hối hận thôi, nên quá lãnh đạm với nàng như vậy.

      Quang Thuận vừa rời khỏi Chiêu Hoa Cung vài bước liền thấy Hạ Bích, lập tức giống như thấy cứu tinh: "Hạ Bích , đây là đâu vậy?"

      Thấy , Hạ Bích cười cười: "Công công đừng làm tổn thọ nô tỳ."

      "Còn phải là , nếu tìm thấy Hoàng Hậu nương nương, cái đầu cổ bổn công công có khi cũng phải chuyển nhà. Hoàng Thượng sốt ruột đấy, nhanh gặp Hoàng Thượng ."

      Hạ Bích bị Quang Thuận công công vội vàng đẩy đến trước mặt Tề Diệp. Nàng là cung nữ bên cạnh Hạ Uyển Chi, người khác biết nhưng nàng nhất định biết. Thấy nàng, Tề Diệp như tìm được hy vọng: "Hoàng Hậu ở đâu?"

      "Nô tỳ biết!" Hạ Bích giấu diếm.

      "Hừ, tội khi quân , ngươi xác định biết Hoàng Hậu ở đâu?" Nhìn chằm chằm nàng, Tề Diệp lạnh lùng , mang theo nồng đậm cảnh cáo.

      Hạ Bích chần chờ chút, : "Ở lãnh cung!"

      Vừa dứt lời, Tề Diệp liền rời nhanh như cơn gió. Hạ Bích chớp chớp mắt, cảm thấy vẫn là Hoàng Hậu thông minh, xem bộ dáng này của Hoàng Thượng, nương nương lại sắp dọn về Chiêu Hoa Cung thôi.

      Nàng chỉ là trở về lấy diều cho tiểu công chúa, thuận tiện "báo tin".

      Lãnh cung là nơi quạnh quẽ nhất hoàng cung, đến mức cỏ dại mọc thành cụm nhưng hoang vắng. đứng trước nơi Hạ Uyển Chi ở, nhìn cung điện đơn sơ, trong lòng có chút chua xót.

      Tiểu Nguyệt Nhi ở trong sân bắt bướm, Tiểu Minh Tử dọn dẹp cỏ dại, Hạ Uyển Chi ngồi ở dưới cây lê thêu hoa, thường thường ngẩng đầu nhìn xem Tiểu Nguyệt Nhi.

      Khóe mắt bỗng nhìn thấy hình bóng quen thuộc, nàng nhìn qua, Tề Diệp cũng nhìn nàng, hai người cách vài chục bước chân, cứ vậy nhìn chằm chằm đối phương, ai lên tiếng.

      Nàng thấy như vừa hoãn lại gấp gáp, trong mắt cất giấu những cảm xúc phức tạp.

      phát nàng ăn mặc nhạt nhòa, đồ trang sức đơn giản, giật mình nhìn .

      Tiểu Nguyệt Nhi cũng phát , mấy ngày nay thấy phụ hoàng, giờ gặp lại nó vui mừng thôi, quăng vợt lưới sang bên, chạy về phía . Tề Diệp khom lưng đón được tâm can bảo bối, cười hôn cái lên mặt con bé, chậm rãi : " nhiều ngày rồi, có nhớ phụ hoàng ?"

      Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu mạnh, ghé lại gần cũng hôn cái lên mặt , rất nhớ!

      cảm thấy trong lòng mềm nhũn, vừa lòng cười với con bé, thân mật cọ lên đầu con bé trong chốc lát rồi ôm nó nhìn về phía cây lê. Lúc này dưới cây lê chỉ còn lại chiếc ghế, người ngồi đó biết đâu.

      thở dài, bảo bà vú mang theo Tiểu Nguyệt Nhi chơi, vào phòng. Gian phòng lớn, liếc mắt cái là nhìn hết sạch. Phòng ốc đơn sơ như vậy, thế mà nàng cũng chuẩn bị đâu ra đấy, đệm chăn tủ quần áo đầy đủ, dọn dẹp rất sạch , có vẻ tính toán ở lâu dài. Nàng ngồi đưa lưng về phía này, chỉ chừa cho cái bóng lưng.

      đến trước mặt nàng, Hạ Uyển Chi quay mặt , ôm lấy mặt nàng, để nàng đối mặt với chính mình: " được né tránh trẫm!"
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :