1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      chương 175-2
      Thời gian kết thúc, thắng thua . Lần này vẫn là đội thị vệ thắng được, người đánh bóng vào nhiều nhất ở lần này phải Trác Điềm, ôm được mỹ nhân về, tự nhiên muốn nhường cơ hội cho những người khác.

      Vị thị vệ kia được gọi đến trước mặt, Tề Diệp lại hỏi tên, rồi cho chọn lựa nữ tử mình ái mộ từ nhóm tiểu thư thế gia làm thê tử.

      Thị vệ sớm nhắm chuẩn, căn bản cần xem qua, quỳ mặt đất : "Nô tài cả gan muốn cầu hôn Triệu Tĩnh Liên - Triệu tiểu thư!"

      Tiếng vừa dứt, Tề Diệp còn chưa chuẩn, Thái Hậu thiếu kiên nhẫn đứng dậy : "Hoàng Thượng!"

      : "Hôn nhân đại chứ có phải trò đùa đâu, nếu muốn ban thưởng trong khố phòng có rất nhiều vàng bạc châu báu, kì binh vũ khí sắc bén, sao ban thưởng cho người thắng?"

      "Thái Hậu phải!" Tề Diệp tán đồng gật gật đầu.

      Thái Hậu nhàng thở ra, Triệu Tĩnh Liên chính là người bà an bài vào cung, nếu bị người khác cầu hôn rồi đem , phải uổng phí công sức của bà sao. tình xảy ra lần, lần này bà nhìn Triệu Tĩnh Liên giống như đường tỷ của nó tùy tiện chỉ hôn ra ngoài.

      là Hoàng Thượng tứ hôn nhưng cái thị vệ nho há có thể trèo cao lên Triệu gia bọn họ.

      Có điều Thái Hậu còn chưa vui mừng được bao lâu, liền nghe thấy Tề Diệp : "Chỉ là lời của trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nếu mở miệng liền thể đổi ý, trẫm chuẩn!"

      "Hoàng Thượng!" Thái Hậu tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu. Bà biết, đánh mã cầu đều là ngụy trang, chính là muốn tuyển phi, mới có thể dùng cái thủ đoạn ban thưởng này gả hết các nàng ra ngoài, chính là muốn đối nghịch với bà.

      "Nếu Thái Hậu thoải mái, bằng trở về nghỉ ngơi. Người đâu, truyền ngự y bắt mạch cho Thái hậu!" rồi cho người đỡ Thái Hậu xuống.

      Thái Hậu tức giận , vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm , hồi lâu mới : "Ý của Hoàng Thượng, cuối cùng hôm nay ai gia cũng biết. Như thế tùy Hoàng Thượng , ai gia quấy rầy hứng thú của Hoàng Thượng!" Dứt lời, bà phất tay áo rời .

      Các nữ quyến ngừng thở dám hé răng.

      Lâm Huệ nhìn về phía Hạ Uyển Chi, thầm kinh ngạc, cảm thán thủ đoạn của nàng cao tay, thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng và Thái Hậu công khai trở mặt.

      khí trầm trọng trong chốc lát, Hạ Uyển Chi lên tiếng đánh vỡ: "Hoàng Thượng ân điển, Triệu tiểu thư còn tạ ơn?"

      Triệu Tĩnh Liên chậm rãi bước lên trước hành lễ: "Thần nữ tạ Hoàng Thượng ân điển, tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Dừng chút, nàng : "Thần nữ cả gan có cái thỉnh cầu..."

      "À!" Hạ Uyển Chi nhìn nhìn Tề Diệp, thấy khẽ gật đầu, nàng : " thử xem nào!"

      "Thần nữ muốn gả cho Hạ Thụy Văn!" Nhìn ánh mắt nàng, Triệu Tĩnh liên kiên định .

      Hạ Uyển Chi kinh ngạc thôi: "Ngươi muốn gả cho Hạ Thụy Văn?"

      Hạ Thụy Văn phải người khác, đúng là đệ đệ của nàng, Tam công tử Hạ gia!

      "Vâng!" Triệu Tĩnh liên ửng đỏ mặt, lộ ra thẹn thùng, tiếng ôn nhu ít: "Thần nữ ái mộ Hạ công tử, cầu Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thành toàn."

      Hạ Uyển Chi nhìn Hạ Thụy Văn giật mình, cái đệ đệ này của nàng trưởng thành, là công tử tuấn tiêu sái. Nhưng nàng nghĩ tới chính là có nữ tử to gan dám cầu gả như nàng ta, nữ tử thú vị.

      Có điều nàng là người của Thái Hậu, Hạ Uyển Chi chần chờ.

      Lúc này, Hạ Thụy Văn vẫn luôn trầm mặc lại xuyên qua đám người tiến lên, quỳ gối bên cạnh Triệu Tĩnh Liên, : "Thần tử cùng Triệu tiểu thư ái mộ lẫn nhau, lưỡng tình tương duyệt, cầu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thành toàn." chuyện, ánh mắt dừng ở người Hạ Uyển Chi, mang theo cầu xin nhìn nàng.

      Hạ Uyển Chi thấy, nhưng nàng chưa từng mở miệng. Rốt cuộc nàng ta là người Triệu gia, có quan hệ huyết thống với Thái hậu. Từ khi nàng ngồi vị trí Hoàng Hậu, hai nhà Hạ - Triệu liền ngồi cùng bàn. Tuy rằng , nhưng người ở thành Kim Lăng đều biết hai nhà hợp.

      Tề Diệp nhìn ra nàng khó xử, cười "Nếu lưỡng tình tương duyệt, trẫm đành làm chuyện tốt vậy, trẫm chuẩn!"

      "Theo như lời Hoàng Thượng vậy." như vậy, thêm Tam đệ luôn kiêu ngạo kia cũng chịu cầu nàng, nàng chỉ có thể thỏa hiệp gật gật đầu. Nàng nhìn Hạ Thụy Văn tiến lên hành lễ cười cười, với thị vệ quỳ mặt đất: "Như thế ngươi chọn lựa vị khác . Nếu Triệu tiểu thư có người ái mộ, bổn cung cũng làm việc chia cắt uyên ương, thành toàn bọn họ được chứ?"

      "Vâng!"

      Tuy rằng cam lòng và muốn, thị vệ vẫn đáp ứng. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều đáp ứng rồi, thị vệ nho còn có thể sao?

      Cuối cùng thị vệ lựa chọn vị tiểu thư khác làm thê tử.

      Còn có ba trận thi đấu, đội thị vệ thắng hai trận, chỉ cần lại thắng được trận nữa liền kết thúc thi đấu. Nếu là đội thị lang thắng còn hai trận hoặc thậm chí ba trận thi đấu.

      Các nữ quyến cũng biết quy củ, muốn nữ nhi bị thị vệ lựa chọn nên các phu nhân liền chuyển động tâm tư, cố ý tự té xỉu, hoặc là bảo nữ nhi té xỉu mượn cơ hội rời .

      Tề Diệp nhìn đám nữ quyến bên kia cười cười cái gì, nghĩ đến có chuyện hôm nay, dù sau này Thái Hậu lại mở tiệc các nàng muốn nữ nhi bị xem như hàng mà chọn lựa, dám tiến cung.

      Cuối cùng thắng cuộc vẫn là đội thị vệ, đội thị lang chỉ thắng trận, trận thứ ba thắng, trận thứ tư lại thua. Đội thị vệ trải qua huấn luyện, chỉ cần Tề Diệp muốn đánh mã cầu, thị vệ liền theo đánh cùng, cho nên kỹ thuật tốt hơn đội thị lang ít.

      hồi tuyển phi cuối cùng biến thành yến hội tứ hôn, chuyện như vậy cũng phải lần đầu tiên xuất , tiên đế Đại Tề cũng từng làm, chỉ là vị tiên đế cả đời chỉ có nữ nhân, đó là Hiếu Võ Hoàng Hậu.

      Hạ Uyển Chi biết Tề Diệp phải vị tiên đế kia, nàng cũng phải vị kia Hiếu Võ Hoàng Hậu kia, chỉ là trải qua chuyện hôm nay, nàng thấy đủ.

      Nàng cho rằng vi phạm lời thề, nhưng ra vẫn chưa quên.

      Trước đó nghe cung nhân bẩm báo có hứng thú với Tần Thanh Nhược, hai người còn gặp mặt vào buổi sáng.

      giờ Tần Thanh Nhược bị tứ hôn, nàng bao giờ phải lo lắng Tần Thanh Nhược tuổi trẻ xinh đẹp, dẫn tới Hoàng Thượng thích.

      tình lần này xác chọc giận Thái Hậu, Thái Hậu nổi giận dọn biệt cung, bao giờ trở lại nữa.

      Tề Diệp cũng cố gắng giữ lại, chỉ là làm bộ dáng vài câu giữ lại, thấy Thái Hậu kiên trì, liền thuận nước đẩy thuyền để bà biệt cung. Thái Hậu phát hỏa đập biết bao chung trà bình hoa, chỉ xem như biết.

      Chuyện tứ hôn phải giỡn, đầu tháng năm các đôi liền bái đường thành thân. Hạ Uyển Chi tự mình chọn lựa phần lễ vật để Hạ Bích đưa Hạ gia.

      ----------
      duyenktn1 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      chương 176-1
      "Hoàng Thượng uống chén trà ." Hạ Uyển Chi tự mình pha ly trà cho Tề Diệp, tay chống cằm, nhìn uống trà, hỏi lấy lòng: "Hương vị như thế nào?"

      "Uyển Nhi pha trà tất nhiên còn hơn quỳnh tương ngọc dịch." mỉm cười ca ngợi, trong mắt mang theo ý cười.

      Nàng xấu hổ bĩu môi, nghĩ tới cái gì, cười với : "Hôm nay thần thiếp rất vui!"

      "Ồ! thử nghe xem nào." cười vươn tay xoa xoa mặt nàng, sau đó vén sợi tóc má ra sau tai cho nàng.

      Nàng biết muốn nghe chính miệng mình , nàng ôm lấy từ phía sau, cằm cọ cọ lên cổ : "Hoàng Thượng vẫn chưa quên lời với thần thiếp."

      "Trẫm quân tử nhất ngôn, sao lại nuốt lời, ngươi lại dám hoài nghi trẫm." rồi bắt lấy tay nàng, cắn cái xem như trừng phạt. Hơi thở nóng hầm hập khiến nàng nhịn được rụt rụt tay, cắn mạnh thêm chút, nàng vội vàng xin khoan dung.

      "Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng khoan thứ." Thanh thỏ thẻ, ánh mắt cầu xin, bộ dáng vô tội đáng thương.

      Vốn dĩ là Tề Diệp chọc nàng, nay thấy nàng như thế nhịn được cười, ôm nàng đặt lên đùi, cúi đầu hôn lên má nàng cái: "Biết sai rồi tốt, về sau được hoài nghi trẫm nữa."

      Nàng gật gật đầu, nhìn vết thương mu bàn tay , là vết thương bị rắn cắn lần đó lưu lại, ngự y dấu vết đó tiêu mất được, ở cùng với cả đời.

      Lần này Thái Hậu rất tức giận, Hạ Uyển Chi bị bà gọi qua, Thái Hậu sắc mặt tốt, đối với nàng càng khá hơn bao nhiêu, bảo Quế Tú ma ma nhắc nhắc lại quy củ cùng chức trách của Hoàng Hậu cho nàng nghe.

      Nàng biết ý của Thái Hậu, mặt cảm xúc lắng nghe, cũng mở miệng đáp lời nào, có vẻ như các nàng làm cái gì đều có quan hệ với nàng. Thái Hậu bị biểu tình mặn nhạt, hờ hững của nàng chọc tức đến mức muốn nổ cả tim phổi. Đập vỡ chung trà trước mặt nàng, bảo nàng lăn .

      Đương nhiên Hạ Uyển Chi lăn , chỉ là đối với việc Thái Hậu vũ nhục nàng, nàng : "Thái Hậu bớt giận, bổn cung quấy rầy nữa, chỉ là nếu bổn cung lăn chỉ sợ làm mất phượng giá, thứ cho bổn cung thể đáp ứng."

      Thái Hậu trừng mắt nhìn nàng, tức giận .

      Nàng làm bộ làm tịch quan tâm : "Mong Thái Hậu bình tâm, nghe khó thở phát bệnh, có vị phu nhân đại thần bởi vì khó thở quá độ, sau khi ngã xuống liền đứng lên được nữa, giờ ăn uống cũng phải ở giường, càng đừng đến những chuyện khác."

      "Đây là Hoàng Hậu nguyền rủa ai gia sao?" Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi to gan!"

      "Bổn cung dám, bổn cung chỉ là quan tâm Thái Hậu mà thôi, nếu Thái Hậu cảm kích, bổn cung cũng nhiều. Thái Hậu lớn tuổi, có số việc vẫn nên bớt nhọc lòng mới tốt, bắt chó cày chính là xen vào việc người khác, tin rằng Thái Hậu cũng biết điều này."

      Dứt lời nàng nhìn thoáng qua Thái Hậu sắc mặt xanh mét, trừng mắt hận thể ăn tươi nuốt sống mình, cười cười, mang theo cung nhân thong thả ung dung rời .

      Mấy ngày sau, Thái Hậu là thân mình khoẻ, ở Thọ Ninh Cung nghỉ ngơi thời gian. Tề Diệp thăm hai lần, mỗi lần trở về mặt đều vui. nàng cũng biết khẳng định là Thái Hậu gì đó khiến thích, mà cũng cự tuyệt việc Thái Hậu bảo tuyển phi, phế hậu.

      Hạ Uyển Chi biết Thái Hậu thích nàng, nàng cũng thích Thái Hậu, nhưng cũng thể cả đời qua lại với nhau. Vì tẫn hiếu, lâu lâu nàng lại đến Thọ Ninh Cung nhìn xem nhưng Thái Hậu đều cho chặn ngoài cửa, muốn gặp nàng. Nàng cũng tức giận, chỉ cần làm tròn bổn phận, sợ có người đem ra xấu, lấy làm sơ hở của nàng.

      Vào đầu hạ, Hạ Uyển Chi thay váy mỏng, vụ hậu cung tuy nhiều nhưng nghiêm chỉnh có thứ tự, căn bản cần nàng quá nhọc lòng.

      Hạ phu nhân phái người truyền tin là muốn vào cung bái kiến nàng. Hạ Uyển Chi biết ý đồ đến của nương, nghĩ nghĩ rồi đồng ý thỉnh cầu của bà.

      Hai người gặp mặt hàn huyên vài câu, Hạ phu nhân đột nhiên thở dài : "Hôm nay kỳ nương tiến cung là có việc muốn cầu Uyển Nhi hỗ trợ."

      "Nếu là tình của Tần Thanh Nhược, nương cần nhiều lời." Nàng kiên định : "Bổn cung đồng ý bất luận kẻ nào tiến cung."

      Hạ phu nhân sửng sốt, nhất thời biết nên cái gì.

      Nàng an ủi: "Nếu nương lo lắng hậu cung có người tranh sủng, uy hiếp đến địa vị Hạ gia, vậy điểm này người có thể yên tâm. Chỉ cần bổn cung còn ở hậu cung ngày, Hạ gia bao giờ mất che chở."

      "Chính là..." Hạ phu nhân chần chờ chút, : "Chính là người đều già , dung nhan cũng héo úa, làm sao giữ lại được tâm của Hoàng Thượng? Nương cũng là muốn tốt cho Uyển Nhi, Thanh Nhược dung mạo xuất chúng, tri thư đạt lý..."

      "Chuyện Hoàng Thượng quyết định dù là bổn cung cũng dám gì. Nếu nương muốn đưa Thanh Nhược biểu muội tiến cung, vậy tự mình với Hoàng Thượng ."

      Nàng có chút vui, Hạ phu nhân nhìn ra, ấp úng cười cười, hiểu được tình hôm nay có khả năng tiến triển. Bà biết bà phải là mẫu thân tốt, nhưng bà phải vì tiền đồ của Hạ gia mà suy xét.

      "Đưa ra ngoài chưa?" Nàng xoa xoa ấn đường, có chút bực bội.

      Cung nữ gật đầu: "Nô tỳ tận mắt nhìn thấy phu nhân lên xe ngựa, phu nhân ra khỏi cung."

      "Ừ!" Nàng lên tiếng, nhìn thời gian còn sớm, nàng có việc gì để làm liền thăm Hạ Bích.

      người Hạ Bích có thương tích, trong khoảng thời gian này vẫn luôn tĩnh dưỡng. Đối với Hạ Bích trung thành, nàng cảm thấy vui mừng, nhiều lần đều là nàng ngăn cản nguy hiểm cho mình, đối với nàng ấy, Hạ Uyển Chi cũng là cảm thấy như người thân.

      Bữa sáng, bọn họ vây quanh cái bàn dùng bữa, Tiểu Nguyệt Nhi có chút vụng về cầm chiếc đũa gắp đồ ăn. Nàng kiên nhẫn dạy dỗ Tiểu Nguyệt Nhi dùng bữa. Bọn Tiểu Thái Tử bắt đầu ăn rất quy củ.

      Tiểu Nguyệt Nhi dùng đôi đũa thuần thục, mới ăn lát mà làm đổ ít cơm. Nàng nhíu mày nhìn, nhìn đến Tiểu Nguyệt Nhi ném đũa tránh ở phía sau Tề Diệp, sợ hãi nhìn người vui.

      Tề Diệp thấy thế sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi trấn an, ôm con bé lên ngồi ở đùi, cầm lấy bàn tay trắng nõn múp míp của nó, cẩn thận nghiêm túc dạy dỗ nó dùng đũa ăn cơm.

      Nhìn bộ dáng kiên nhẫn dạy dỗ, lớn nghiêm túc, nàng cảm thấy rất tốt đẹp.

      Ăn bữa sáng mãi mới kết thúc, Tiểu Nguyệt Nhi ăn no rồi liền cùng hai vị ca ca ra bên ngoài chơi. Đợi lát bọn họ Thượng thư phòng, thời gian ba người có thể chơi ở bên nhau nhiều lắm, mà con bé cũng phải học đọc khẩu hình miệng và chữ viết, nó cũng rất vất vả.

      Buổi sáng nàng dạy dỗ Tiểu Nguyệt Nhi nhận thức mấy chữ, Tiểu Nguyệt Nhi là muốn thả diều, nàng đáp ứng Tiểu Nguyệt Nhi liền thất thần. Miễn cưỡng kiên trì trong chốc lát nàng liền bất đắc dĩ phải đồng ý dẫn nó ra ngoài chơi. Còn chưa có ra cửa liền thấy cung nhân vội vàng mà đến, nàng bảo bà vú mang theo Tiểu Nguyệt Nhi chơi, sau đó ý bảo cung nữ tiếp.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      chương 176-2
      Cung nữ bẩm báo: "Hồi Hoàng Hậu nương nương, Hiền phi còn nữa."

      "Sao lại như vậy?" Nàng nhíu mày, hỏi.

      Cung nữ : "Người phát đồ ăn ở lãnh cung tới , buổi sáng khi đưa cơm phát đồ ăn hôm qua chưa được động đến, cung nhân yên tâm vào xem, phát Hiền phi treo cổ tự sát."

      " biết!" Tuy nàng có chút ngạc nhiên nhưng cũng có gì ngoài dự kiến. Vào lãnh cung đừng mơ tưởng trở ra, chỉ là nàng còn chưa có kịp tới tra tấn, người chết rồi, thú vị.

      Sau khi Tề Diệp biết cũng chưa cái gì, chỉ phân phó Quang Thuận công công dựa theo lễ nghi của phi tần mà mai táng, cũng coi như là cho nàng ta phần quang vinh.

      Đối với cách làm của , nàng phản đối, rốt cuộc người chết, những cái hư danh đó đáng kể chút nào. Chỉ là còn vấn đề về Lục hoàng tử. Tề Diệp mặc kệ, nàng làm chủ sai cung nhân dọn dẹp cung điện ở phụ cận lãnh cung, an bài đưa nó qua đó, sai người chuyên tâm chăm sóc, ăn mặc cũng bạc đãi, nhưng khẳng định còn có vinh quang trước kia.

      Hiền phi chết, nàng vẫn cho người tra xét chút, phát có người từng trà trộn vào, có điều cần đoán nàng cũng biết là ai. Mà Hiền phi là sợ tội thắt cổ tự vẫn, hay là bị mưu sát, sợ là chỉ có nữ nhân kia mới biết được.

      Đáp ứng Tiểu Nguyệt Nhi thả diều rồi thể nuốt lời. Nhưng thời tiết cũng tốt, mưa dầm kéo dài, chờ thời tiết sáng sủa là chín ngày sau.

      Tiểu Nguyệt Nhi tay lôi kéo tay nàng, tay nắm lấy con diều cao hứng nhảy nhót, cùng nàng về phía Phóng Ưng đài.

      Phóng Ưng đài có cung nữ quét tước, thấy các nàng tới vội vàng hành lễ sau đó lui sang bên. Nàng cùng Tiểu Nguyệt Nhi chơi trong chốc lát rồi ngồi uống trà, nhìn Tiểu Nguyệt Nhi hứng thú dạt dào thả diều, nàng cười cười.

      Đột nhiên trước mắt có người quỳ xuống, cung nhân bị kinh động, đề phòng nhìn kẻ quỳ đất: "Lớn mật, muốn sống nữa sao, dám va chạm Hoàng Hậu nương nương."

      "Nô tỳ biết sai, nô tỳ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Hoàng Hậu nương nương." Cung nữ cúi đầu, thân mình run nhè , tựa hồ rất sợ hãi.

      Hạ Uyển Chi nhìn nàng ta cái, nâng nâng tay: "Chuyện gì?"

      Cung nữ ngẩng đầu sợ hãi nhìn nàng cái, lại nhìn các cung nữ nên cạnh nàng, Hạ Uyển Chi minh bạch ý nàng ta, chỉ để lại vị cung nữ: " , có chuyện gì?"

      Cung nữ mang biểu tình giãy giụa trong chốc lát, : "Lương phi cùng Khang Ninh Vương có gian tình!"

      Hạ Uyển Chi khiếp sợ.

      Cung nữ sợ nàng tin, : "Lời nô tỳ đều là , nô tỳ dám có nửa câu dối." Nàng ta than thở khóc lóc: "Nô tỳ là người bên cạnh Liêm Chiêu dung. Liêm Chiêu dung bị Lương phi hại chết, bởi vì chủ tử nhà nô tỳ vô tình phát Lương phi lén gặp gỡ cùng Khang Ninh Vương, cho nên bị Lương phi thiết kế hại chết."

      "Ngay cả Hiền phi cũng đều là Lương phi hại chết, nô tỳ vụ gian tình cho Hiền phi, ai biết Hiền phi cũng phải đối thủ của nàng ta." Nàng : "Nước thuốc trong tay Hiền phi là Lương phi đưa qua, là nàng ta Hoàng Hậu nương nương hạ độc thủ với Hiền phi, Hiền phi là bị lợi dụng."

      "Ngươi đều là ?" Ngăn chặn phẫn nộ trong lòng, nhìn kỹ người trước mắt, đúng là tâm phúc của Liêm Chiêu dung.

      "Nếu nô tỳ có nửa câu dối, liền bị thiên lôi đánh chết, vĩnh viễn siêu sinh!"

      "Nếu như thế, bổn cung biết!" Nàng cười lạnh, xem ra nàng thể đợi thêm nữa, bao năm nay nàng vẫn quá mềm lòng với Lâm Huệ, nghĩ tới nàng ta tư thông cùng Khang Ninh Vương. như vậy, khẳng định chuyện hành thích tránh khỏi có liên quan tới nàng ta.

      "Hoàng Hậu làm sao vậy?" Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi xuất thần, hỏi.

      "Thần thiếp có việc gì." Nàng hoàn hồn, cười cười với , nhìn sắc trời còn sớm, phân phó cung nhân chuẩn bị đồ ăn, lại bảo bọn họ gọi đám Tiểu Thái Tử tới, rửa tay dùng bữa.

      Đại khái là nàng che dấu quá tốt, Tề Diệp vẫn chưa hỏi nhiều, mà là sủng nịch nhìn Tiểu Nguyệt Nhi cầm đũa thành thạo dùng bữa, cũng cần bà vú đút nữa.

      Chuyện lớn như vậy Hạ Uyển Chi có khả năng tin vào lời bên của cung nữ kia. Nàng cho người thầm lưu ý động tĩnh của Lâm Huệ cùng Khang Ninh Vương, muốn chứng thực xem giữa bọn họ có phải có gian tình như lời cung nữ kia hay .

      Qua nửa tháng, người theo dõi có tin tức, là nhận được tin mật từ trong tay vị tiểu thái giám. Hạ Bích trình lên cho nàng xem, nàng mở trang giấy ra, nhìn nét chữ quen thuộc, cười lạnh tiếng: " ra là ."

      "Nương nương, có muốn cho Hoàng Thượng biết hay ?" Hạ Bích khỏi hẳn, giờ quay lại làm việc, tĩnh dưỡng hơn tháng, nàng mượt mà hơn ít.

      "Đương nhiên!" Hạ Uyển Chi nhìn lướt qua thư từ, : "Nghe trong cung có người bắt chước nét chữ rất giống ?"

      "Vâng!" Hạ Bích hiểu , : "Nương nương muốn viết cái gì, nô tỳ lập tức cho người sao chép."

      Hạ Uyển Chi gật đầu, tự viết mấy câu giao cho Hạ Bích, sai người bắt chước nét chữ của Lâm Huệ, viết phong thư đưa cho Khang Ninh Vương. Nàng muốn làm cho bọn họ thân bại danh liệt, tội danh ràng.

      Khang Ninh Vương nghe trong cung đưa tin tới, vẫy vẫy tay bảo vũ cơ lui xuống, lười nhác mở ra xem, cười lạnh chút. Tờ giấy trong tay bị vò nát vứt mặt đất: "Nữ nhân này càng ngày càng biết tốt xấu, dám sai bảo bổn vương."

      Mặc dù như thế, Khang Ninh Vương vẫn kiên nhẫn viết phong thư cho người đưa trở về. Dù sao nữ nhân kia còn có chút tác dụng, tạm thời vẫn thể trở mặt với nàng ta được.

      Cung nhân đưa tin cho Khang Ninh Vương theo xe ngựa mua sắm vào hoàng cung, lại chỗ Lâm Huệ trước, mà chuyển bước chân, tránh ánh mắt người khác để đến Chiêu Hoa Cung.

      Hạ Uyển Chi xem thư, cười trào phúng. Khang Ninh Vương năng tuỳ tiện, mang theo đùa giỡn là rất nhớ Lâm Huệ. là có gian tình, cần cũng biết.

      Có điều lời miệng bằng chứng, cho dù giữa họ có thư từ lui tới cũng khó mà vạch mặt. Cho nên, nàng muốn trình diễn màn có cả nhân chứng vật chứng đầy đủ, để xem bọn họ còn giảo biện thế nào.
      duyenktn1 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 177-1
      Ngày sinh nhật Thái phi, Hạ Uyển Chi phân phó tổ chức náo nhiệt, vương công đại thần, hoàng thân quốc thích đều tiến cung chúc mừng. Thái phi mặc cung trang, trang điểm tỉ mỉ, thoạt nhìn ung dung hoa quý, tràn đầy khí chất.

      Thái Hậu là thân mình khoẻ nên tham dự, Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích thăm hỏi vài câu, nàng vẫn chưa đến. Thái Hậu xuất còn tốt hơn, miễn cho nàng nhìn thấy mà ngột ngạt.

      Ngự hoa viên đặc biệt náo nhiệt, nàng nhìn Khang Ninh Vương tiến lên chúc thọ Thái phi, khóe miệng ngậm tia cười nhạo như có như , ánh mắt đảo qua Lâm Huệ, thấy nàng ta nhìn chằm chằm Khang Ninh Vương. Phát ánh mắt nàng, Huệ nhìn lại đây, Hạ Uyển Chi khinh thường nhìn nàng ta cái rồi thu hồi ánh mắt.

      Lâm Huệ tức giận đến siết chặt nắm tay, thầm nghĩ về sau ngươi đừng để rơi vào trong tay ta.

      Yến hội náo nhiệt cả ngày, buổi tối ở Ngự hoa viên nghe hí khúc, đèn lồng treo khắp mọi nơi, sáng tỏ giống như ban ngày.

      Nàng lau miệng cho Tiểu Nguyệt Nhi, đột nhiên Hạ Bích bên tai nàng: "Nương nương, Lương phi rời rồi."

      Nàng gật gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua Khang Ninh Vương, thấy cùng đại thần ăn uống linh đình, tựa hồ lưu ý Lâm Huệ rời , nàng thu hồi ánh mắt, chờ bọn họ sa lưới.

      Quả nhiên, Khang Ninh Vương cùng các đại thần cười cười trong chốc lát liền thản nhiên đứng dậy rời , nàng liếc mắt ý bảo Hạ Bích theo sau nhìn xem.

      Hạ Bích gật gật đầu, lặng lẽ theo sau.

      Nửa buổi, Hạ Bích trở lại bên người, : "Nương nương, thành."

      Nàng cười cười: " biết, cho người chờ, đợi lát nữa xem tuồng hay."

      "Vâng!" Hạ Bích sung sướng gật đầu.

      Hạ Uyển Chi nhìn về phía Tề Diệp, : "Hoàng Thượng, đêm nay phong cảnh tệ, bằng ra ngoài dạo chút?"

      Hiếm khi nàng có hứng thú như vậy, sao Tề Diệp có thể cự tuyệt, cười gật đầu. Nàng bảo bà vú chăm sóc ba hài tử, nàng cùng Tề Diệp rời .

      Rời khỏi Ngự hoa viên ầm ĩ phồn hoa, bước con đường an tĩnh, gió đêm nhè thổi qua rất mát. Hai người trầm mặc trong chốc lát, tay nàng liền bị bàn tay to ấm áp giữ chặt: "Uyển Nhi có chuyện gì muốn với trẫm phải ?"

      Nàng dừng bước chân, ngửa đầu nhìn , chậm rãi gật đầu: "Vâng, đợi lát nữa thần thiếp muốn dẫn Hoàng Thượng xem thứ."

      "À!" thèm để ý gật gật đầu.

      Đoàn người từ từ đến vùng hẻo lánh gần lãnh cung, Thái Vi canh gác thấy bọn họ tới, hoảng hồn thất sắc: "Nương nương..."

      Lời còn chưa dứt bị cung nhân che miệng cho lên tiếng, đồng thời, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, hai người triền miên hôn môi bị kinh sợ. Khi thấy người tới, hai người sợ tới mức vội vàng tách ra, chỉ là muốn giảo biện còn kịp rồi, bọn họ nhìn thấy ràng.

      Tề Diệp trầm khuôn mặt, vừa thấy bộ dáng bọn họ liền biết chuyện gì xảy ra, nghĩ tới kẻ, hai kẻ, rồi ba kẻ phản bội , trát bùn lên mặt .

      Khang Ninh Vương thấy sắc mặt Tề Diệp tốt, trong lòng hoảng sợ, trầm mặc , liếc nhìn Lâm Huệ sắc mặt tái nhợt, đột nhiên quỳ mặt đất: "Hoàng Thượng thứ tội, thần đệ chưa hề làm gì, là Lương phi câu dẫn thần đệ."

      Lâm Huệ cho rằng chính mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

      Khang Ninh Vương tiếp tục : "Hoàng Thượng minh giám, cho dù thần đệ có mười lá gan cũng dám vọng tưởng, đều là Lương phi biết liêm sỉ..."

      "Ngươi ngậm máu phun người!" Lâm Huệ nghĩ tới như thế, thế nhưng lại đổ hết tội danh lên người nàng.

      "Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng!"

      "Hừ, có phải oan uổng hay trẫm tự có mắt nhìn." cười lạnh: "Các ngươi dám làm ra chuyện như thế, trẫm nhất định tha."

      "Người tới, nhốt bọn chúng vào thiên lao!"

      Ra lệnh tiếng, cung nhân tiến lên trói bọn họ lại. Khang Ninh Vương tính giãy giụa, rồi vẫn trầm mặc, nơi này là hoàng cung, có chuẩn bị, tay căn bản đấu lại, giờ quan trọng nhất chính là lưu lại cái mệnh.

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần đệ chưa làm gì cả, Hoàng Thượng phải tin tưởng thần đệ..."

      đợi xong, Lâm Huệ cười lạnh: " ra ngươi là loại tiểu nhân đê tiện này!"

      Khang Ninh Vương mắt lạnh nhìn nàng, giật giật miệng. Lâm Huệ nhìn ràng, sắc mặt trắng nhợt, tức khắc tâm phiền ý loạn. Nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi phải là người!"

      Bọn họ bị nhốt vào thiên lao, người biết được cũng nhiều. Dù sao cũng là người có thân phận, nếu bị truyền ra - vị Hoàng đế này cũng rất mất thể diện.

      Thái phi nghe tin tức lập tức Chiêu Hoa Cung, Tề Diệp quăng vỡ hai chung trà, nghe Thái phi cầu kiến, lập tức nhíu mày: " gặp, ai tới cũng gặp!"

      Cung nhân cẩn thận lui xuống. Hạ Uyển Chi ở bên nhìn, chờ phát tiết xong rồi mới tiến lên nhặt từng mảnh từng mảnh . Hạ Bích muốn hỗ trợ bị nàng ngăn cản, mảnh sắc bén, nàng cẩn thận bị cắt chút, máu tươi thấm ra. Hạ Bích vội vàng băng bó cho nàng.

      Tề Diệp nhìn thấy thở dài, chờ tay nàng được cầm máu xong, hỏi: "Hoàng Hậu biết lâu rồi sao?"

      " phải!" Nàng : "Thần thiếp mới biết được vào tháng trước."

      Nàng sai người dẫn cung nữ kia ra: " hết những gì ngươi biết, Hoàng Thượng làm chủ cho ngươi."

      Cung nữ gật gật đầu bộ dáng biết ơn, lai lịch của nàng và việc cùng Liêm Chiêu Dung thấy màn ở hoa viên, rồi việc chủ tử nàng bị hại chết.

      lắng nghe, mày càng ngày càng nhíu chặt, ầm tiếng, cái bàn chấn động. Hạ Uyển Chi giương mắt nhìn, mặt thể biểu tình gì, vẫy vẫy tay cho cung nữ lui xuống. Nàng ta là người bên cạnh Liêm Chiêu Dung, lời có thể đáng tin hơn nàng.

      "Hoàng Thượng bớt giận, đáng vì hai kẻ liên quan kia mà tổn thương thân mình." Nàng bưng ly trà đặt ở trong tay . Tề Diệp nhìn nàng cái, bắt lấy tay nàng thở dài. Nàng : "Thần thiếp vẫn luôn trung tâm với Hoàng Thượng."
      duyenktn1 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 177-2
      "Trẫm biết!" vui mừng, đời ai cũng thể tin, chỉ có nàng là phản bội mình.

      Thái phi biết, nếu bà cứu Khang Ninh Vương có ai tới cứu . Hoàng Thượng chịu gặp, Thái phi liền quỳ ở trước Chiêu Hoa Cung. Tề Diệp nghe xong vẫn tỏ vẻ gì, bảo Hạ Uyển Chi nghỉ ngơi cho tốt, muốn xử trí đôi cẩu nam nữ kia.

      Cơ hội tốt như vậy, sao Hạ Uyển Chi lại bỏ qua, muốn cùng. Tề Diệp nghĩ nghĩ, cuối cùng đáp ứng nàng.

      Thiên lao ẩm ướt u, vào liền có mùi gay mũi xộc tới, khiến người ta muốn nôn ra.

      Khang Ninh Vương cùng Lâm Huệ bị giam giữ tách biệt. Khang Ninh Vương thấy bọn họ đến, vội vàng cầu tình, hơn nữa đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu Lâm Huệ. Đột nhiên nàng cảm thấy Lâm Huệ đáng thương, thế nhưng lại vì nam nhân chịu trách nhiệm mà làm chuyện gièm pha.

      Tề Diệp lạnh lùng nhìn Khang Ninh Vương, sai người mở cửa lao, tự mình vào, bảo Hạ Uyển Chi ra ngoài. Nàng nghe lời rời , có điều nàng ra ngoài, mà đến nơi nhốt Lâm Huệ.

      vài bước liền nghe thấy tiếng kêu thảm, cùng với tiếng roi dừng ở người, da đầu tê rần, nàng biết đó là cái gì. Bước chân ngừng lại, tiếp tục tới.

      Nghe thấy động tĩnh, Lâm Huệ ngẩng lên đối diện với nàng, biểu tình cười nhạo: "Chắc ngươi rất đắc ý?"

      " sai!"

      "Có phải là ngươi động tay động chân hay ?" Nhớ tới thủ đoạn mình dùng để đối phó Liêm Chiêu dung, làm sao cũng nghĩ đến nó lặp lại người mình, hơn nữa còn là vạn kiếp bất phục.

      tình bại lộ, nàng biết cơ hội sống sót rất ít. Nếu Lâm gia bị liên lụy tệ rồi. Chỉ là nàng luyến tiếc Ngũ hoàng tử, hài tử mà nàng thương, nàng muốn nhìn thấy lớn lên, nhìn trưởng thành, nhìn ngồi vào ngôi vị Hoàng đế...

      Chỉ là... Nàng biết hết thảy đều là hy vọng xa vời.

      "Đúng!"

      "Lẽ ra ta nên biết thể để lại nữ nhân kia!" Lâm Huệ cười nhạo: "Ta hận ngươi, hận thể khiến ngươi chết !"

      "Ta biết!" Hạ Uyển Chi lạnh nhạt : "Ta cũng hận thể khiến ngươi chết . Có điều là bị tra tấn đến sống bằng chết."

      "Ha ha, tại ngươi vui rồi. Ta cũng sống được nữa, đều là do ngươi ban tặng. Nếu phải ngươi, ta quá thê thảm như vậy!" Nàng hỏi: "Rốt cuộc ta làm sai cái gì, khiến ngươi nhằm vào ta như thế?"

      "Ngươi cần biết!" Nàng nên mềm lòng, nếu biết phát sinh nhiều chuyện như vậy ngay khi trọng sinh lại nên diệt trừ nàng ta luôn, nếu cũng phải chịu khổ nhiều như thế.

      "Đúng vậy, ta cần biết. Dù ta chết, cũng nguyền rủa ngươi chết tử tế, tất cả đều là do ngươi tạo nên." Lâm Huệ căm hận: "Là ngươi hại chết hài tử của ta!"

      "Phải!" Nàng gật đầu.

      "Là ngươi tranh ân sủng của ta!"

      "Là ngươi đủ bản lĩnh!" Nàng lạnh nhạt .

      "Là ngươi giở thủ đoạn!" Nhìn thoáng qua phía sau nàng, Lâm Huệ : "Ngươi vì tranh sủng, hại chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi sợ các nàng tìm ngươi?"

      "Thục phi, Hoàng Hậu, Triệu tu nghi, Chu Tiệp dư... Các nàng đều là ngươi hại chết. Ngay cả Triệu Tĩnh Di đều là ngươi giở thủ đoạn, tay ngươi dính nhiều mạng người như vậy, ngươi lo sợ phải xuống địa ngục sao?"

      " cần ngươi lo lắng!" Nàng : "Người sắp chết, biết quá nhiều cũng vô dụng."

      "Phải ?" Lâm Huệ nhìn người phía sau nàng, cười : "Yên tâm, dù ta chết, cũng chờ ngươi đường xuống hoàng tuyền." Dứt lời nàng quỳ mặt đất: "Hoàng Thượng, là thần thiếp câu dẫn Khang Ninh Vương!"

      Hạ Uyển Chi quay đầu lại, liền thấy Tề Diệp sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, nhìn ra cảm xúc mặt . Nàng có chút lo sợ bất an, há miệng thở dốc muốn cái gì lại câu cũng nên lời.

      biết đứng phía sau bao lâu, nhìn biểu tình đó khẳng định là nghe được ít.

      Nàng biết, nàng mặc kệ Lâm Huệ , ngờ tới cuối cùng vẫn là bị nàng ta cắn ngụm.

      Tề Diệp lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, khóe mắt cũng ngó qua Lâm Huệ cái, xoay người liền rời : "Biếm phong hào Lương phi, ban hoả hình*!"

      *thiêu chết

      Cả người Lâm Huệ run lên, chịu hoả hình, nàng tan thành tro bụi.

      Nàng cười cười, quỳ mặt đất: "Tạ Hoàng Thượng thành toàn!" Nhìn bóng dáng xa, nàng chậm rãi đứng dậy: "Dù ta chết, ngươi cũng đừng mong an ổn. Chính miệng ngươi thừa nhận ngươi hại chết nhiều người như vậy, ha ha, Hạ Uyển Chi, ngươi chết chắc rồi. Yên tâm, ở cầu Nại Hà đợi chưa thấy ngươi ta qua, ngươi phải nhanh nhanh chút."

      "Vậy cứ chờ xem." Nàng ném lại câu, biểu tình nhàn nhạt rời , muốn làm nàng ta quá đắc ý, trong lòng lại càng thêm bất an.

      Ra khỏi thiên lao, nàng hỏi cung nhân: "Hoàng Thượng đâu?"

      " Ngọc Long Điện ạ!" Cung nhân bẩm lại.

      Nàng vội vàng muốn đến Ngọc Long Điện, được vài bước lại ngừng, giãy giụa chút, nàng quay đầu trở về Chiêu Hoa Cung.

      Bọn Tiểu Thái Tử nghỉ ngơi, cung điện thắp đèn lồng, xung quanh sáng ngời. Nhìn bóng dáng kia ở mặt đất, tâm tình nàng trầm trọng, Thái phi còn quỳ gối trước cửa cung, thấy nàng trở về, cầu xin nàng: "Cầu Hoàng Hậu nương nương đại phát từ bi, cứu Khang Ninh Vương!"

      "Là gieo gió gặt bão!" Trong lòng nàng đống phiền não, sao lại còn quan tâm đến sống chết của Khang Ninh Vương, hơn nữa, bị trừng phạt là đúng tội.
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :