1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 173-1
      "Nương nương, Hiền phi nghe nương nương khoẻ nên đến đây thỉnh an. giờ ở ngoài cửa chờ." Hạ Bích xốc rèm châu lên, tiến vào.

      Hạ Uyển Chi cầm khăn tay lau cái miệng của Tiểu Nguyệt Nhi, mới vừa ăn cháo thịt nên miệng bé còn lưu lại vết bẩn: "Để nàng vào !"

      Hạ Bích gật đầu lui ra ngoài, bao lâu thấy Đường Tú Dung cúi đầu tiến vào, mặt mang theo khăn che, lộ ra đôi mắt cực kỳ giống nàng.

      Hạ Uyển Chi phân phó bà vú bế Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài, chờ Đường Tú Dung hành lễ xong mới hỏi: "Gần đây Hiền phi tốt lên chưa?"

      "Tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm, thần thiếp khá hơn nhiều!" Đường Tú Dung trả lời, ánh mắt vẫn nhìn mặt nàng chằm chằm.

      Hạ Uyển Chi nhíu mày, nhìn nàng ta đầy cảnh cáo. Đường Tú Dung lại hề chớp mắt, vẫn tiếp tục chăm chăm về phía nàng rời .

      "Hiền phi nhìn bổn cung là có chuyện gì?"

      "Thần thiếp chỉ cảm thấy ông trời công bằng!" Đường Tú Dung gằn giọng.

      "Ồ, như thế nào gọi là công bằng?" Nàng cười hỏi, biểu tình khẽ thay đổi.

      "Nương nương cảm thấy thế nào?" Nàng chậm rãi tiến lên, vạch khăn che để lộ ra nửa khuôn mặt đầy vết sẹo, ba bốn vết thương vẫn còn ửng màu hồng phấn.

      "Hiền phi nếu khỏe lui ra , đừng tưởng bị phạt rồi có quyền làm càn." Nàng nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua mặt nàng ta.

      "Hoàng Hậu nương nương sợ hãi?" Nàng ta cười nhạo: "Hoàng Hậu có lẽ rất vừa lòng phải ? Khuôn mặt này bị ngươi huỷ hoại, huỷ hoại bao giờ có thể cùng ngươi tranh sủng. Hoàng Thượng cũng thích ta, vì sao ngươi còn thỏa mãn, nhất định phải hãm hại khuôn mặt ta? Vì cái gì?"

      Nhìn Đường Tú Dung cảm xúc kích động, Hạ Bích vội đến che chắn trước mặt Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi an ổn ngồi giường, biểu tình nhàn nhạt: "Bổn cung biết ngươi cái gì."

      " biết?" Đường Tú Dung xoa mặt, vết thương ràng có thể thấy được: "Chẳng lẽ bỏ thuốc vào chén canh của thần thiếp phải Hoàng Hậu?"

      "Hóa ra ngươi biết!" Hạ Uyển Chi trầm mặc hồi: "Nếu là bổn cung thế nào? Ngươi cho rằng Hoàng Thượng tin ngươi sao?"

      " là ngươi?" Đường Tú Dung nghĩ tới Hạ Uyển Chi thoải mái thừa nhận như vậy, nhất thời có chút khó tin: "Vì cái gì?"

      "Ngươi vì cái gì?" Hạ Uyển Chi cười nhạo: "Ngươi cho rằng chỉ cần có khuôn mặt tương tự với bổn cung là có thể sủng quan hậu cung? Là có thể cùng bổn cung tranh sủng?"

      "Sao? nhiều ngày nghe thấy mèo kêu phải ? Tiết mục đó chính là vì ngươi mà chuẩn bị. Ngươi cho rằng ném vào trong hồ ta biết ai hại chết nó sao?"

      Nhìn Đường Tú Dung sắc mặt trắng nhợt, nàng lại : "Còn có đậu đỏ, ngay cả động vật cũng buông tha. Ngươi cho rằng nữ nhân nhẫn tâm như ngươi bổn cung giữ ở lại hậu cung?"

      Nếu ngày đó nàng ta phát điên phát rồ làm tổn thương hài tử của chính mình, nàng cũng tìm cách trả lại như hôm nay.

      "Ngươi đều biết?" Đường Tú Dung cho rằng việc nàng ta làm rất bí mật, nghĩ tới Hạ Uyển Chi cũng biết.

      Hạ Uyển Chi cười nhạo: "Muốn người khác biết đừng làm."

      "Cho nên Hoàng Hậu cố ý để con mèo xé rách da mặt thần thiếp, bỏ thuốc kích thích vào chén thuốc của thần thiếp?"

      " sai!" Hạ Uyển Chi thản nhiên thừa nhận.

      "Ha ha, thần thiếp ngoan độc, so với Hoàng Hậu, thần thiếp cũng chỉ là tiểu nhân. Hoàng Hậu cho rằng huỷ hoại gương mặt của thần thiếp là có thể yên tâm mà ngủ sao?" Đường Tú Dung cười nhạo : "Hoa đẹp cũng tàn, ai có thể tồn tại lâu dài. Hoàng Hậu cho rằng bằng khuôn mặt của người, Hoàng Thượng thích được bao lâu?"

      "Dù thích mặt ta cũng thích khuôn mặt bị hỏng." Nàng khinh thường .

      Đường Tú Dung cầm bình sứ trong tay áo, thầm rút nắp bình, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: "Nếu vậy, ngươi cũng hủy dung ! Xem Hoàng Thượng còn có thích hay !"

      Hạ Uyển Chi chỉ thấy nàng ta hất ít chất lỏng đến, theo bản năng nàng dung tay để chống đỡ. Hạ Bích so với nàng nhanh hơn, vội vã nhào tới, bảo hộ nàng trong lòng. Hạ Bích kêu lên tiếng, cung nhân thấy thế ngay lập tức bắt lấy Đường Tú Dung, Hạ Bích cũng vội vàng cởi ra áo ngoài, áo ngoài bị ăn mòn mảng lớn. lưng Hạ Bích nóng rát đau, sắc mặt trắng bệch.

      "Người đâu, bắt Hiền phi lại, mau thỉnh ngự y. Hạ Bích mau dùng nước tẩy rửa chút!" Phân phó xong, nàng nhìn lớp áo ngoài mặt đất, ánh mắt dừng người Đường Tú Dung. Vẻ mặt nàng ta vô cùng thất vọng, Hạ Uyển Chi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tát cái lên mặt nàng ta: "Ngươi chết chắc rồi!"

      "Đợi Hoàng thượng đến, ngươi được chết tử tế!" Đến lúc đó biết ai thiệt hơn ai.

      Đường Tú Dung ảo não thôi, hận thể nhào lên bóp chết nàng, chỉ có điều cung giữ lấy nàng ta rất chặt, căn bản thể nhúc nhích.

      Tề Diệp nghe tin xong vội chạy tới, thấy Hạ Uyển Chi khỏe mạnh ngồi ở giường, ánh mắt lướt khắp người nàng, xác định bị thương mới nhàng thở ra. nhìn thoáng qua lớp váy ngoài bị thiêu hủy, trầm mặt: "Hiền phi vô phép vô tắc, ý đồ mưu hại Hoàng Hậu, mất hiền đức, hôm nay biếm vào lãnh cung, có ý của trẫm vĩnh viễn được ra ngoài!"

      Đường Tú Dung vốn đầy hi vọng, nghe xong sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào . Đợi đến khi cung nhân kéo nàng ta ra ngoài mới phản ứng lại, cố vùng vẫy ra khỏi tay bọn họ, tiến lên vài bước muốn bắt lấy Tề Diệp. Quang Thuận công công nhanh tay lẹ mắt che trước mặt , sắc mặt biến đổi: "Nương nương vẫn nên đến lãnh cung !"

      Đường Tú Dung để ý tới , mắt nhìn Tề Diệp: "Hoàng Thượng, cho dù thần thiếp có sai cũng chỉ mình thần thiếp sai. Là Hoàng Hậu, nếu phải Hoàng Hậu mưu hại, thần thiếp sao lại làm như thế, đều là do nàng ta hạ độc thủ. Hoàng Thượng đừng bị khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của nàng ta lừa gạt, nàng ta phải người tốt, nàng ta..."

      đợi nàng xong, Tề Diệp muốn nghe, xua xua tay ý bảo cung nhân đem người kéo . Nàng ta còn muốn , Quang Thuận công công rút ra cái khăn tay nhét vào miệng. Đường Tú Dung trừng mắt nhìn Tề Diệp, ưm ưm ra tiếng.

      Hạ Uyển Chi ngồi giường nhìn nàng ta bị kéo , biểu tình cực kỳ vừa lòng. Nàng biết Đường Tú Dung hận thể bóp chết nàng, nhưng rốt cuộc có cơ hội.

      Lúc Tề Diệp xoay đầu lại, Hạ Uyển Chi thu lại vẻ mặt cao hứng, thay vào đó là sợ hãi. Tề Diệp sờ sờ mặt nàng, : "Đừng sợ, nàng ta điên rồi, nhốt tại lãnh cung, về sau làm tổn thương nàng."

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 173-2
      "Tạ Hoàng Thượng!" Nàng sợ hãi : "Nếu phải Hạ Bích che chở cho thần thiếp, chỉ sợ thần thiếp còn mặt mũi nào gặp Hoàng Thượng!" xong, nước mắt lần lượt rơi xuống, vẻ mặt khiến người khác vô cùng thương cảm.

      Tề Diệp chịu được nàng khóc, thở dài, lấy khăn thêu tinh tế lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa khuyên nhủ: "Đừng khóc, An Bình mà thấy chê cười, nó nghĩ mẫu hậu lớn như vậy mà còn khóc, là xấu hổ, xấu hổ!"

      "An Bình nghĩ như vậy đâu!" Hạ Uyển Chi cãi lại, thấy trừng mắt nhìn mình, nhịn được cười cái. Nàng cúi đầu lau nước mắt, ngay sau đó lại ôm chặt eo khóc lớn lên.

      Tề Diệp đau lòng thôi, nhất thời biết an ủi thế nào, chỉ thầm vuốt ve tóc nàng. Hạ Uyển Chi khóc lâu mới ngượng ngùng cúi đầu. phân phó cung nữ chuẩn bị nước ấm cho nàng rửa mặt, cũng để ý mấy đến chuyện nàng thất thố trước mặt mình.

      Chuyện Đường Tú Dung bị biếm lãnh cung rất nhanh truyền tới tai Lâm Huệ. Lần này cũng ngoài ý muốn, từ khi đưa bình thuốc kia cho Đường Tú Dung, nàng biết có kết quả như vậy. Nhưng mặc kệ là diệt trừ Hạ Uyển Chi hay Đường Tú Dung, đối nàng mà đều có lợi.

      Nếu có thể mũi tên trúng hai mục đích càng tốt, chỉ tiếc khi nào nữ nhân kia cũng phúc lớn mạng lớn, mỗi lần đều thoát.

      Chỉ có điều Đường Tú Dung bị biếm lãnh cung xong liền mơ tưởng tái kiến Hoàng Thượng, nàng ta còn mơ tưởng đem chuyện Lâm Huệ nàng cùng Khang Ninh Vương ra.

      biết Lục hoàng tử nghe được tin tức từ chỗ nào, nghĩ còn được gặp mẫu phi, liền khóc lớn lên, bà vú dỗ như thế nào cũng được, đành bế tìm Tề Diệp.

      Hạ Uyển Chi nghe thấy tiếng đứa khóc, tưởng Tiểu Thái Tử của bọn họ nên ra ngoài. Vừa ra thấy bà vú ôm Lục hoàng tử đến, bà vú cũng thấy nàng, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!"

      "Sao lại thế này?" Nhìn Lục hoàng tử khóc đến mệt mỏi, nàng nhíu mày .

      "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Lục hoàng tử tìm Hiền phi..." Phát ánh mắt của nàng khác thường, bà vú dám tiếp tục.

      Hạ Uyển Chi móc khăn tay lau nước mắt cho Lục hoàng tử, ôn nhu dỗ dành: "Lục hoàng tử ngoan, đừng khóc, rất khó coi!"

      Đây vẫn là lần đầu tiên nàng và đứa thân cận như vậy. Lục hoàng tử có chút sợ hãi nhìn nàng, thể , đôi mắt cực kỳ giống Tề Diệp, nhưng khuôn mặt lại rất giống Hiền phi.

      "Chuyện trong cung bà vú hiểu rất . Lục hoàng tử còn , nên làm như thế nào cần bổn cung phân phó nữa đúng ?" Bà vú vội vàng gật đầu, nàng lại : "Chăm sóc Lục hoàng tử tốt, đừng để chịu khổ!"

      "Vâng, nô tỳ ghi nhớ!" Bà vú thầm thở ra. Vốn cho rằng nàng đối xử tốt với Lục hoàng tử, ai ngờ nàng hề trách cứ mà còn ôn nhu chăm sóc, cái này làm cho bà có chút ngoài ý muốn.

      Hạ Uyển Chi thăm Hạ Bích, cung nữ bôi thuốc cho nàng ấy, thấy nàng tới vội vàng ngừng tay. Nàng xua tay, sau đó tiếp nhận thuốc mỡ muốn bôi cho Hạ Bích. Hạ Bích thụ sủng nhược kinh vội đứng dậy liền bị nàng đè lại: "Nằm ! Đừng cử động!"

      "Nương nương, vẫn nên để tỳ nữ làm !" Nàng là Hoàng Hậu, tôn quý vô cùng, sao có thể khiến nàng tự mình bôi thuốc được!

      "Nằm yên!" Nàng nhíu mày, Hạ Bích biết cãi lại chỉ khiến Hạ Uyển Chi thêm tức giận nên đành ngoan ngoãn nằm xuống. Hạ Uyển Chi ngồi bên mép giường, lấy ít thuốc mỡ, lật áo Hạ Bích nhìn vết thương lưng. Rốt cuộc vẫn nhịn được cảm thán tiếng, bản thân có chút kinh hách( kinh sợ).

      "Nương nương!" Tuy rằng chưa thấy miệng vết thương lưng mình nhưng Hạ Bích cũng biết nó hề .

      "Đừng nhúc nhích!" Nàng hít vào hơi, áp chế đau lòng, hỏi: "Đau ?"

      "Nương nương, nô tỳ đau!"

      " dối, nghiêm trọng như vậy sao lại đau được!" Nếu hắt lên mặt, cả khuôn mặt còn bị hủy hoại khủng khiếp hơn.

      "Có đau chút!" Sợ nàng áy náy, Hạ Bích vội vàng : "Chỉ là chút, chút mà thôi!"

      "Vậy là tốt rồi! Nếu đau tiếng để ngự y đến xem." Nàng bôi thuốc cho Hạ Bích cẩn thận, nhìn miệng vết thương sưng đỏ thối rữa, tức khắc cảm thấy ghê người. Chỉ đem biếm lãnh cung đúng là quá nhàng cho nữ nhân kia, nước thuốc độc như vậy, dù chết cũng còn mặt mũi nào gặp người khác.

      "Tạ nương nương ân điển!" Hạ Bích thấy mũi cay cay, cho dù có chịu khổ cũng đáng giá. May mà nàng lao tới chống đỡ, nếu hắt lên mặt chủ tử bị huỷ hoại cả đời rồi.

      "Nương nương, đều là nô tỳ sai, làm tốt mọi việc!" Tuy nàng biết cụ thể nàng ta định làm gì, nhưng dù sao cũng biết trước nàng ta có mưu.

      " sao, nàng ta cũng nhận báo ứng. khi vào lãnh cung đừng mơ trở ra ngoài, bổn cung còn biết trừ bỏ nàng ta cách gì, nàng lại dâng đến tận cửa, chỉ là làm khổ ngươi!"

      "Nô tỳ khổ, chỉ cần nương nương có việc gì liền được!" Hạ Bích cắn răng, thuốc mỡ chạm đến miệng vết thương vẫn rất đau.

      Bôi thuốc xong, Hạ Uyển Chi lại chuyện quan tâm vài câu, hồi nghe tin Tề Diệp đến đành dặn dò rồi trở .

      "Thái Hậu có ?" Nàng hầu hạ Tề Diệp rửa mặt, rót cho ly trà, hỏi.

      "Thái Hậu năm nay hoa đào nở rất đẹp nên muốn cử hành yến hội tại hậu cung, trẫm cũng đến ngồi lát!" Tề Diệp đáp.

      "Nếu vậy, Hoàng Thượng đến ngồi cũng tốt, thể quá bận rộn chính vụ mà quên việc nghỉ ngơi. Thần thiếp khoẻ lắm, tốt hơn!"

      "Có gì khỏe?" Tề Diệp khẩn trương hỏi.

      Nàng gỡ tay ra khỏi người mình: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng hiểu ý của Thái Hậu?"

      Ngắm hoa là giả, ngắm người mới là ! Đừng tưởng nàng biết tâm tư của Thái Hậu, mời những danh môn phu nhân đem theo thiên kim tiểu thư tuổi trẻ, mĩ mạo xinh đẹp tiến cung! Còn phải là muốn tuyển phi cho Hoàng thượng?

      sao có thể hiểu của Thái Hậu được?

      "Tức giận?" Thấy nàng buồn bực, Tề Diệp cười cười ôm nàng, hỏi .

      " có!" Nàng xoay người tránh thoát, lại bị ôm chặt.

      " dối, nếu ngươi tức giận cho trẫm ôm." trêu chọc, nhìn bộ dáng khổ sở chật vật của nàng, cười : "Yên tâm, những gì trẫm đáp ứng với ngươi, tất cả đều còn nhớ, tuyệt đối nuốt lời!"

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 174-1
      Hạ Uyển Chi trang điểm xong đến Lạc Viên, Thái Hậu còn chưa đến, nàng xuất khiến cho các vị nữ quyến chú ý, vội vàng thu liễm cảm xúc tiến lên hành lễ.

      Nàng nhìn lướt qua, khóe miệng cười , thể Thái Hậu uổn phí tí tâm tư, lựa chọn thiên kim tiểu thư bất kể là gia thế xuất thân, hay là dung mạo cử chỉ đều thể bắt bẻ.

      Nhìn như hoa như ngọc, bọn nữ tử trẻ tuổi kiều diễm như những bông hoa chớm nở, nàng thầm cảm thán mình quả già rồi, nếu Hoàng Thượng nhìn những nữ tử thiên kiều bá mị này, chẳng lẽ có thể động tâm sao?

      Hạ phu nhân cũng ở đây, hành lễ xong nàng cùng Hạ phu nhân chuyện, mặt khác các nữ quyến hâm mộ liên tiếp nhìn lại.

      Hai người hàn huyên lúc lâu, Hạ phu nhân lấy lòng cười "Hôm nay thần thiếp phải tiến cung mình, còn có người muốn cho Hoàng Hậu nương nương trông thấy." "Nếu đến đây cho nhìn thấy !" Cho dù thấy nàng cũng biết người muốn gặp chính là ai.

      Hạ phu nhân mỉm cười đối với bên người cạnh câu, ma ma lui ra ngoài, cách đó xa Hạ Uyển Chi thấy bà ta cùng đứng với vị nữ tử áo tím câu, hai người liền đến hướng trong đình, nàng nhìn lướt qua nữ tử, cảm thấy có chút quen mắt.

      Hạ phu nhân "Hoàng Hậu nương nương còn nhớ nàng ta ?". Nàng nhìn kỹ chút, "Là biểu muội nhà cữu cữu phải ?" "Đúng vậy!" Hạ phu nhân cười "Hoàng Hậu nương nương trí nhớ tốt, Thanh Nhược mau tới đây thỉnh an Hoàng Hậu nương nương!". Nữ tử được gọi là Thanh Nhược cử chỉ mềm tiến lên hành lễ "Thần là nữ Thanh Nhược bái kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc!".

      Thanh ôn nhu như nước, mặt mày như họa, môi hồng răng trắng, làm cho người trước mắt sáng ngời. thể thừa nhận, người trước mắt lớn lên cực đẹp, ngay cả nàng cũng có chút ghen ghét. "Đứng lên ! ra là Thanh Nhược, mấy năm gặp người lớn như vậy, cũng xinh đẹp ít, mới vừa rồi thiếu chút nữa ta nhận ra." Nàng rồi nâng tay, cung nhân cầm ra khay chuẩn bị tốt, nàng ban thưởng chút vật cho Thanh Nhược, lại khách khí để cho cung nữ mang theo nàng ta ra ngoài.

      Thanh Nhược ra khỏi đình liền nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người,dù sao nàng cùng Hạ Uyển Chi cũng là quan hệ biểu tỷ muội, có quan hệ như vậy, nếu muốn tranh sủng ái các nàng còn phải suy tính chút.

      Đối với những nàng mang ánh mắt hâm mộ ghen ghét như có như Thanh Nhược lại thầm đắc ý, trong lòng bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống sau này ở hoàng cung, nhịn được mà tưởng tượng đến mức chân xiêu vẹo, tâm tư rất chờ mong. "Thanh Nhược là hài tử ngoan ngoãn, nàng ta nếu sau này được tiến cung cũng có thể giúp đỡ Hoàng Hậu chút." Xem nàng tâm tình tồi, Hạ phu nhân đúng lúc . "Ý của nương bổn cung hiểu." Nàng muốn chuyện tuyển phi, Thanh Nhược quả tồi, trẻ tuổi tướng mạo đẹp, ngoan ngoãn nghe lời, nếu tiến cung có thể được ân sủng, nếu thích .

      Chỉ là trong lòng nàng mất hứng vì người khác cứ suy tính nhét cho nàng phiền toái xem như xong, nghĩ tới cả mẫu thân nàng cũng nhét phiền toái cho nàng giống như những người khác. Chẳng lẽ bà nghĩ đến, nếu Thanh Nhược được tiến cung, chính nàng như thế nào mà được sủng ái?

      Suy nghĩ hồi lâu, Hạ Uyển Chi kịp chuẩn bị ngay trước mặt mẹ nàng lại lộ ra vẻ mặt vui, cho đến khi cung nhân báo Thái Hậu giá lâm nàng mới thở phào nhõm.

      Mọi người hành lễ với Thái Hậu, Hạ Uyển Chi hơi hơi cúi người sau đó ngồi xuống bên cạnh bà ta. Thái Hậu khóe miệng mỉm cười, vừa lòng nhìn lướt qua các tiểu thư thế gia ở đây, đối với dung mạo và diện mạo của các nàng, cử chỉ lễ nghi thực vừa lòng, nhịn được xem vẻ mặt của Hạ Uyển Chi.

      Nàng vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn ra vẻ mặt gì, Thái Hậu ngẫm lại nàng ta trong lòng chắc rỉ máu , nhiều nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc như vậy, chẳng lẽ Hoàng Thượng đều cảm thấy chướng mắt?. Thái Hậu tin Hoàng Thượng đúng là có thể chung tình như thế, cho dù tiên hoàng chung tình, hậu cung vẫn dưới mười vị phi tần được sủng ái.

      Hôm nay thời tiết sáng sủa, gió hiu hiu, thổi vào thực sảng khoái, thỉnh thoảng có cánh hoa đào rơi xuống, thực phù hợp với cái tên Lạc Viên này. Vài vị phu nhân chuyện cười cùng Thái Hậu, Hạ Uyển Chi dò hỏi cung nhân Hoàng Thượng ở đâu, hôm nay dù sao mới là vai chính.

      Cung nhân thực mau trở lại, là Hoàng Thượng đường đến Lạc Viên. Bên kia Thái Hậu cũng lưu ý động tĩnh của Tề Diệp, hai người đều có tâm tư, tất cả mặt mỉm cười cùng người bên cạnh chuyện.

      câu "Hoàng Thượng giá lâm!" Đánh vỡ tầng hoa rụng trong Lạc Viên. Hạ Uyển Chi lưu ý, ngay khi cung nhân cao giọng thông báo Hoàng Thượng giá lâm những thế gia tiểu thư kia khó nén được vẻ mặt kích động mặt khó có thể che dấu biểu , nàng cười nhạo liếc mắt nhìn quét các nàng cái, đứng dậy hành lễ. Tề Diệp đỡ tay nàng đứng dậy, nàng tươi cười nhợt nhạt, nhìn hành lễ với Thái Hậu.

      Thái Hậu cười "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, khó có được hôm nay thời tiết đẹp, ra ngoài dạo chút cũng tốt, thể luôn bận rộn, thân thể mệt chết." "Tạ Thái Hậu quan tâm!" Tề Diệp cười cười, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các nữ quyến, các tiểu thư thế gia nóng lòng muốn thử, dấu vết ngồi thẳng lưng, hy vọng có thể khiến cho chú ý, để ưu ái.

      Tề Diệp thực mau thu hồi ánh mắt, cung nhân bưng nước trà lên, cười chuyện cùng Hạ Uyển Chi, Thái Hậu nghe xong chốc lát chen vào "Hoàng Thượng nhìn xem cả vườn xuân sắc, có hay thích?".

      Đối với trắng trợn của Thái Hậu, Hạ Uyển Chi uống trà thiếu chút nữa bị sặc, yên lặng nhìn về phía Tề Diệp, Tề Diệp biểu tình nhàn nhạt, cười nhìn về phía hoa đào nở rộ sáng lạn, hoa đào màu trắng thuần khiết như tuyết "Người so với hoa vẫn hơn, Thái Hậu lo lắng rồi!" "Hoàng Thượng thích tốt rồi, ai gia cũng là vì Đại Tề mà suy nghĩ, hy vọng Hoàng Thượng đừng phụ lòng nỗi khổ tâm của ai gia." Thái Hậu trong lòng vui mừng, nghĩ tới tình lại thuận lợi như thế, nhìn về phía Hạ Uyển Chi ánh mắt mang theo khiêu khích cùng đắc ý.

      Hạ Uyển Chi thầm siết nắm tay, nhìn về phía Tề Diệp ánh mắt mang theo oán hận, ngày ấy mới quên lời thề, hôm nay liền nuốt lời, quả nhiên căn bản thể tin tưởng.

      việc liên quan mình Lâm Huệ liền quan sát vẻ mặt người ở đây, nghe thấy Thái Hậu , cười nhạo nhìn Hạ Uyển Chi liếc mắt cái, thầm nghĩ xem nàng ta còn có thể được sủng ái như thế nào, ngay cả nàng cũng ghen ghét những nữ tử trẻ tuổi tướng mạo đẹp đẽ này, nàng ta còn có thể ngồi yên đươc sao?.

      Từ xưa đến nay nam nhân đều có mới nới cũ, càng là đế vương ai đến cũng cự tuyệt, hậu cung giai lệ ba ngàn, Hoàng Thượng cho dù chỉ thích nàng, hoa tàn, nhan sắc cũng tàn, nàng còn dựa vào cái gì giữ lại ân sủng của Hoàng Thượng?. Lâm Huệ có thể đoán trước thấy được kết cục thất sủng của nàng!.

      Trong lòng thoải mái, Hạ Uyển Chi hề lắm miệng, nhìn Tề Diệp cùng Thái Hậu chuyện, thấy ánh mắt vẫn dừng lại nhiều ở người những nữ tử đó, nàng cười lạnh dối trá, chỉ cần nguyện ý, những nữ tử đó đều là người của , còn làm ra vẻ mặt Liễu Hạ Huệ sao?.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 174-2
      Lạc Viên , còn có con đường toàn hoa đào, hai bên gieo trồng ít cây hoa đào, giờ hoa đào nở rộ, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục. Bọn họ ngồi trong chốc lát liền dọc theo con đường hoa đào thưởng thức cảnh đẹp, Thái Hậu cố ý đem Hạ Uyển Chi gọi vào bồi kế bên mình, di chuyển lúc các nàng liền cùng Tề Diệp đường ai nấy .

      Hạ Uyển Chi biết bà ta nghĩ cách để tách mình ra, để cho những thế gia tiểu thư có cơ hội tiếp cận Tề Diệp, nàng cũng phá hoại, chỉ để cung nữ theo xem xét, bản thân vẻ mặt nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp, làm cho Thái Hậu có chút ngạc nhiên, nhưng cái gì cũng chưa .

      "Hoàng Hậu nhìn cái cây hoa đào kia chút năm nay nở tốt nhất..." Tề Diệp rồi quay đầu lại, Quang Thuận công công lấy lòng đối với cười cười "Hoàng Hậu nương nương bồi Thái Hậu ở bên kia...". Tề Diệp nhíu nhíu mày, có chút mất mát gật gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua hoa đào đẹp đẽ ở cây, lập tức cảm thấy thú vị, liền cất bước rời . Chỉ là hôm nay vườn cây hoa đào là náo nhiệt, sắc màu rực rỡ lúc mỹ nhân lưu luyến.

      được vài bước liền thấy mũi chân kéo xuống nhánh hoa đào tiến đến trong mũi liền nghe ra được là mùi hương của nữ tử, nữ tử bộ váy lụa mỏng màu tím, thân ảnh mảnh mai, vẻ mặt mê mẩn, khuôn mặt hề tỳ vết, trắng noãn như ngọc, đôi mắt sáng răng trắng tinh, cùng màu trắng với cây hoa đào, giống như hoa giữa các nàng tiên, thể nhìn nhiều hơn.

      Đột nhiên nữ tử buông cánh hoa ra, theo động tác của nàng mấy cánh cánh hoa nhàng mà rơi, trong tay nữ tử cầm đóa đào muốn chen vào trong tóc, tựa hồ phát cái gì, nghiêng đầu nhìn qua, mặt liền kinh ngạc khẩn trương, vội vàng cúi đầu hành lễ, đôi mắt trong suốt thấu người, giống như nai con vô tội hoảng hốt.

      "Thần là Thanh Nhược bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!" cẩn thận, dư quang nhìn cách đó xa thân ảnh màu vàng sắc, nàng cảm thấy tâm đều phải nhảy ra ngoài.

      Tề Diệp nhìn nàng cái, bước lên trước, "Ngẩng đầu lên!". là thụ sủng nhược kinh cũng phải quá, Thanh Nhược trong lòng vui sướng thôi, tận lực biểu lộ ra vẻ mặt đẹp nhất của mình, đôi mắt như nước trong veo, hắc bạch phân minh, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, sóng mắt lưu chuyển như làn thu ba.

      Thanh Nhược vừa lo sợ vừa mừng nhìn liếc mắt cái liền rũ xuống, toàn thân hơi hơi nhũn ra, nàng khẩn trương mà xoa xoa ngón tay, cảm giác ở dưới ánh mắt có chút chịu nổi.

      Tề Diệp nhìn hồi liền thu hồi ánh mắt, "Đứng dậy !" Dứt lời đợi nàng đứng dậy liền mặt biểu tình rời . phen vui sướng bị lãnh đạm trong giọng của làm cho phát lạnh, nàng có chút thất vọng, cho rằng sau khi thấy mình biểu ra vẻ mặt vui mừng, chẳng lẽ thích mình?.

      Đối với dung mạo của mình Thanh Nhược thực tự tin, cho dù là Hoàng Hậu, nàng cũng thầm nghĩ mình so với Hoàng Hậu đều lớn lên bộ dáng xinh đẹp, chỉ tiếc là nàng lại sinh ra muộn hơn sau mấy năm.

      Có điều nếu có thể tiến cung, nàng nghĩ cho dù thể ngồi vị trí cạnh Hoàng Thượng, nhưng dựa vào dung mạo của nàng việc được sủng ái ở hậu cung khẳng định thành vấn đề, chỉ là biểu của Hoàng Thượng làm nàng bắt đầu nghi ngờ chính mình.

      Tề Diệp theo đường lớn hoa đào rời , đường gặp được ít thế gia tiểu thư cố ý xuất ở trước mặt , các nàng õng ẹo tạo dáng, lộ ra vẻ mặt vừa lòng nhất của mình, hy vọng có thể được ưu ái.

      Lâm Huệ nhìn theo thanh rời , hỏi người bên cạnh "Nữ tử kia là ai?" "Là Tần Thanh Nhược, là biểu muội của Hoàng Hậu!" Hôm nay Thải Vi sớm hỏi thăm ràng những nữ quyến, tự nhiên tính sai thân phận các nàng.

      "Ha, ngược lại Tần thanh Nhược này ra có ý tứ, có thể khiến cho Hoàng Thượng chú ý, biết là nàng ta may mắn hay là bất hạnh." Lâm Huệ cười hỏi "Ngươi xem hai người các nàng là biểu tỷ muội, cuối cùng ai thắng?" "Ý nương nương là Tần Thanh Nhược tiến cung sao?" Thải Vi có chút ngạc nhiên.

      "Ý muốn của Thái Hậu rất ràng, có điều nếu như có gì bất ngờ xảy ra, lần này nữ tử vào cung chỉ sợ ít người lưu lại." Nàng trong lòng có chút vội, "Hậu cung này kẻ đáng bị biếm lãnh cung cũng bị biếm lãnh cung, đáng xử tử cũng bị xử tử, tự vẫn cũng tự vẫn, còn lại cũng được bao nhiêu người. Thái hậu để nữ nhân kia độc sủng hậu cung, chắc chắn nghĩ cách an bài người vào cung.".

      Hôm nay ngắm hoa ở yến hội phải là thủ đoạn tốt nhất sao? Nàng ra có chút chờ mong, muốn biết nữ nhân kia đối phó với biểu muội mình như thế nào, Tần Thanh Nhược kia nhìn là biết người phải dễ đối phó, mặt nàng ta là vẻ mặt đắc chí nhưng cũng tránh được hai mắt của mình.

      Cung nữ nhìn thấy đều lại cho Hạ Uyển Chi, nàng nhìn người đến, ý bảo cung nữ lui xuống , đứng dậy cùng Tề Diệp hành lễ, thấy biểu tình nhàn nhạt, nàng cũng hỏi nhiều.

      dạo buổi sáng bọn họ cũng mệt mỏi, Ngự Hoa Viên bày tiệc rượu, náo nhiệt dùng cơm trưa xong Hạ Uyển Chi để cho cung nhân mang theo các nữ quyến xuống nghỉ ngơi, buổi chiều muốn trại nuôi ngựa xem thi đấu môn mã cầu, môn mà Tề Diệp thích nhất.

      Mặt khác các nữ quyến nghe lời theo thứ tự lui ra, Hạ Uyển Chi nhìn Thanh Nhược tiến đến, biểu tình chưa biến, Thanh Nhược xem xét Tề Diệp liếc mắt cái, hành lễ "Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng Hoàng Hậu!" "Đứng dậy !" Hạ Uyển Chi nhìn nàng .

      Thanh Nhược gật gật đầu, từ trong tay tỳ nữ tiếp nhận hộp gấm, "Nương nương hậu ái, đây là thần nữ tự mình vì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mà chuẩn bị quà tặng, tuy rằng keo kiệt nhưng cũng là tâm ý của thần nữ, mong rằng Hoàng Thượng Hoàng Hậu nhận lấy.".

      Tề Diệp đứng ở bên trầm mặc , ánh mắt ở mặt Thanh Nhược dạo qua vòng liền nhìn về phía Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi cười để cung nữ nhận lấy "Thanh Nhược có tâm, bổn cung liền nhận, người đâu ban thưởng!" Cung nữ gật gật đầu, đem chuẩn bị tốt trang sức ban thưởng cho nàng. Thanh Nhược vội vàng hành lễ tạ ơn, lại lần nữa xem xét Tề Diệp, trong lòng vui sướng hài lòng.

      Tề Diệp có thói quen ngủ trưa, cho dù là mùa nào cũng đều như thế, bọn họ trở về Chiêu Hoa Cung, Tề Diệp cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, để nàng ngoáy lỗ tai cho mình, nàng cho cung nữ chuẩn bị dụng cụ, rửa sạch tay liền trãi lên đùi chiếc khăn trắng tinh mềm mại, Tề Diệp nằm ở đùi nàng, thoải mái nhắm mắt lại.

      Nàng ngoáy nghiêm túc, bên tai lại nghe thấy buồn ngủ mông lung "Hôm nay sao Uyển Nhi cùng trẫm chuyện?"

      "Hả?" Nàng nhướng mày "Thần thiếp chỉ là thận trọng tuân thủ từ lời đến việc làm mà thôi, Hoàng Thượng chẳng lẽ hy vọng Hoàng Hậu là người ồn ào sao?" "Dĩ nhiên phải!" cười cười, vẫn như cũ nhắm hai mắt, há miệng thở dốc muốn cái gì cuối cùng muốn lại thôi lựa chọn trầm mặc.

      Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, gió lay động rèm cừa, trong phòng rất yên lặng, gió mát hiu hiu, nàng cúi đầu ngoáy lỗ tai cho , vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc, mà vẻ mặt hưởng thụ, hình ảnh này bị họa sĩ cách đó xa trông thấy vẽ ra, ấm áp tốt đẹp.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 175-1
      Bọn Tiểu Thái Tử rất thích xem đánh mã cầu, ngủ trưa dậy liền thần thái sáng láng, rửa mặt chải đầu xong, nàng nhìn ba hài tử hớn hở mà cười cười, cùng Tề Diệp mã trường.

      Phi tần, các nữ quyến đều tới rồi, nhóm quan lại trẻ tuổi chuẩn bị tốt, tuấn mã cũng được chăm sóc kĩ lưỡng, chuẩn bị thi đấu.

      Bọn họ vừa xuất , mọi người liễn lũ lượt hành lễ. Hạ Uyển Chi biểu tình đổi, ngồi xuống cạnh ở Tề Diệp. Tiểu Nguyệt Nhi chủ động đến bên người phụ hoàng, Tề Diệp thuận tay ôm con bé để nó ngồi ở đùi. Quang Thuận công công cầm quả quýt lột cho nó ăn.

      Tiếng chiêng đồng vang lên, mã cầu liền bắt đầu.

      Đám người Tiểu Thái Tử kích động trượt xuống khỏi ghế, đến trước lan can xem. Thái Hậu nhìn vậy vui, cảm thấy bọn họ có quy củ. Hạ Uyển Chi làm bộ phát , để mặc bọn họ. Tề Diệp cũng để bụng, đối với ba cái hài tử này đặc biệt thả lỏng cùng sủng ái.

      Môn giải trí thịnh hành nhất thành Kim Lăng chính là mã cầu, chỉ là ở hoàng cung, bọn công tử nhà giàu cũng rất thích chơi mã cầu, bởi vậy nhóm thị lang đều biết đánh mã cầu. Mỗi trận đấu mã cầu đều rất náo nhiệt, trận mã cầu của hoàng gia này tất nhiên cũng ngoại lệ.

      Hạ Uyển Chi cho rằng Tề Diệp lên sân thi đấu, mỗi lần hoàng cung thi đấu mã cầu, đều thay long bào mà tham gia, nàng quen rồi, có điều hôm nay... "Hoàng Thượng đánh mã cầu sao?"

      "Hôm nay được." Tề Diệp cười đầy ý vị với nàng: "Hôm nay trẫm chỉ nhìn xem, nếu ai đánh được nhiều cầu nhất, trẫm thưởng lớn."

      Quang Thuận công công truyền đạt lời xuống, khiến nhóm thị lang sôi nổi tạ lễ. Nhóm quan thị lang đều là đệ tử thế gia, trừ bỏ số "bao cỏ" lúc này dám lên sân khấu gây mất mặt, mỗi người đều tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Mỗi người dắt con tuấn mã, xuất oai hùng làm mọi người ngước nhìn, ít tiểu thư thế gia bộ muốn xem mà dám, thẹn thùng vô hạn.

      Tiếng chiêng lại vang lên lần nữa, thị lang cùng bọn thị vệ bắt đầu quyết đấu, ngươi truy ta đoạt, lôi cuốn ngoạn mục. Thông thường lúc này đều có tiền đặt cược, Tề Diệp đặt cược lên bọn thị vệ, dù sao cũng là Ngự lâm quân của hoàng gia, vẫn rất tự tin.

      Hạ Uyển Chi nhìn nhìn, cho cung nữ đặt tiền cược lên nhóm thị lang, Tề Diệp kinh ngạc nhìn nàng : "Hoàng Hậu cảm thấy bọn thị vệ thua?"

      "Nhóm thị lang đều thua vài lần, xem như cổ vũ cho bọn ." Nàng cười cười.

      Tề Diệp cũng cười: "Hoàng Hậu thiện tâm."

      Thái Hậu đặt bọn thị vệ, Lâm Huệ cũng vậy, vài vị phi tần khác cũng đều đặt cho đám thị vệ.

      Về phía các nữ quyến, phần lớn là đặt cho ca ca hoặc là người có quan hệ huyết thống với mình, nếu đặt cho nhóm thị vệ, các nàng muốn thông qua đó lấy lòng Tề Diệp.

      Mã trường náo nhiệt ngừng, Tiểu Nguyệt Nhi cũng tròn mắt ngóng xem, nhìn quả bóng làm từ da thú bị đánh qua lại giữa các cây gậy, nhìn đến mức miệng cũng há to theo bản năng. Nếu có bóng vào, con bé liền cao hứng đến vặn tới vặn lui trong lòng ngực phụ hoàng, vui mừng thôi.

      Người đầu tiên đưa bòng vào là ở đội thị vệ, Tề Diệp vui vẻ cười ha ha, mặt mày tươi cười nhìn về phía Hạ Uyển Chi. Nàng cười cười: "Chúc mừng Hoàng Thượng!"

      Người đặt cược đội thị vệ thắng đều vui sướng thôi. Đội thị lang rộng lượng cười cười, điều chỉnh tâm tình chuẩn bị trận tiếp theo. Dù sao Hoàng Hậu đặt cho nhóm thị lang bọn họ, thể phụ phen tâm ý của Hoàng Hậu nha.

      Mã cầu tổng cộng đánh năm trận, hề giải lao. Trận đầu đội thị vệ thắng lợi, Tề Diệp vui vẻ thôi, cho người gọi thị vệ đánh được nhiều bóng vào nhất đến trước mặt. Thị vệ cung kính hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng!"

      "Đứng lên ! Hôm nay biểu tồi, có thê tử chưa?" nhìn thị vệ trước mắt mà hỏi.

      câu vừa dứt, chỉ là Hạ Uyển Chi ngạc nhiên, ngay cả Thái Hậu cũng nhìn lại đây.

      Thị vệ có chút ràng lắm dụng ý của nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại: "Vi thần vẫn chưa đón dâu."

      "À!" Tề Diệp cười cười ý vị thâm trường: "Hôm nay trẫm miệng vàng lời ngọc, người đánh bóng vào nhiều nhất có ban thưởng, ngươi là người thứ nhất, tên gọi là gì?"

      "Nô tài Trác Điềm bái kiến Hoàng Thượng!" Thị vệ Trác Điềm .

      "Trác Điềm!"

      Trác Điềm cả người chấn động, cao giọng : "Có nô tài!"

      "Nếu chưa từng đón dâu, vậy tốt, ở đây có rất nhiều tiểu thư thế gia, mỗi người đều gia thế bất phàm, cử chỉ đoan trang, trẻ trung xinh đẹp, trẫm chấp thuận cho ngươi chọn lựa vị làm hôn phối, chọn ."

      Tiếng vừa dứt, chỉ có Trác Điềm mà những người khác đều cho rằng bọn họ nghe lầm.

      Hạ Uyển Chi kinh ngạc nhìn . Tề Diệp nhìn ánh mắt nàng cười cười, ánh mắt ôn nhu ấm áp, thay cho ngàn vạn lời . Trong đầu đột nhiên lên lời , Hạ Uyển Chi hiểu hành động hôm nay của , ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu, thậm chí là thể che dấu được nụ cười.

      Nàng thấy thị vệ tựa hồ phản ứng lại kịp, cười : "Còn thất thần làm cái gì, đây chính là Hoàng Thượng làm chủ hôn , người khác cầu mà được đâu đấy."

      Lúc này thị vệ Trác Điềm mới bừng tỉnh lại, xác định phải nằm mơ, vui sướng nhìn nhìn người trước mắt, vội vàng hành lễ tạ ơn: "Tạ ơn Hoàng Thượng hậu ái!"

      Thị vệ Trác Điềm quét ánh mắt về phía các tiểu thư thế gia, ít tiểu thư sợ hãi bị lựa chọn, dùng quạt tròn hoặc là khăn tay che khuôn mặt. Ngay cả Tần Thanh Nhược cũng lo lắng bị lựa chọn, hơi hơi cúi đầu, trong lòng có chút bất an.

      quét mắt vòng, cuối cùng dừng ở người nữ tử mặc váy áo tím, tuy rằng nàng cúi đầu tránh ánh mắt mình, vẫn là nhận ra được nàng là ai.

      Thu hồi ánh mắt, thị vệ Trác Điềm quỳ gối trước mặt Tề Diệp, : "Nô tài cả gan, nô tài muốn cầu hôn Tần Thanh Nhược - Tần tiểu thư!"

      Tiếng vừa dứt, chung quanh đều an tĩnh.

      Tề Diệp cười cười, : "Tần Thanh Nhược đâu?"

      Cho đến khi lên tiếng, các tiểu thư thế gia, các nữ quyến khác mới nhàng thở ra, biết các nàng tránh được kiếp.

      Mà Tần Thanh Nhược thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, run run rẩy rẩy đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt treo chiếc cằm tinh xảo, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tề Diệp, cắn cắn môi, lại ra câu.

      Hạ Uyển Chi nhìn thấy, khóe miệng ngậm cười, đại khái là nàng nghĩ tới màn cầu hôn này, nếu phải biết chắc là do mình an bài, nàng cũng ngờ Tề Diệp lại làm việc hợp tâm ý mình như thế.

      Tề Diệp nhìn Tần Thanh Nhược cái, cười : "Quả nhiên tú mĩ khả ái, đáng giá thị vệ của trẫm vì ngươi mà tranh thủ như thế, trẫm chuẩn!"

      Thị vệ Trác Điềm vui vẻ trong lòng, cười hớn hở quỳ mặt đất tạ ơn. Phía sau , Tần Thanh Nhược nghe Tề Diệp phán câu như thế, nhất thời chịu nổi biến cố, tức khắc cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      Cung nữ, tỳ nữ ai nấy đều kinh hoảng đỡ Tần Thanh Nhược lui xuống, chỉ chốc lát sau mã cầu tiếp tục thi đấu.

      Bọn thị lang và thị vệ đều có tâm tình rất tốt, ánh mắt như có như quét về hướng các tiểu thư thế gia ngồi.

      biết có phải cố ý hay , các tiểu thư thế gia đều ngồi ở cùng nơi, liếc mắt cái là có thể xem được sót ai.

      Trận mã cầu thứ hai so với trận đầu càng kịch liệt, đại khái là có ban thưởng tứ hôn, bọn thị lang, thị vệ chưa có hôn thú đều dùng hết toàn lực mà đánh bóng, tất nhiên trận mã cầu này so với trước trở nên kịch liệt hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :