1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 170
      "Sao nàng ta có thể biết chuyện của chúng ta?" Khang Ninh vương hết cho Lâm Huệ biết, ả ta có hơi hốt hoảng.

      "Mặc kệ nàng ta làm sao biết được, nữ nhân này thể lưu lại." Ánh mắt tối lại, sát ý toả ra bốn phía.

      "Ừ." Lâm Huệ gật đầu: "Đúng là thể lưu lại, nếu nàng ta lung tung kết cục của hai người chúng ta chính là quỷ môn quan."

      "Ngươi là ngươi đối phó với Thái hậu sao còn chưa làm?" Nàng bất mãn .

      Khang Ninh vương nhìn nàng trấn an: "Yên tâm, bổn vương để bà ta yên ổn lâu đâu. Dù gì vị trí Hoàng hậu sớm muộn cũng vào tay ngươi, cần sốt ruột." rồi ôm người vào lòng.

      Lâm Huệ nhìn ánh nến lay động liên tục cười : " phải ta sốt ruột, chỉ là thích nhìn lão nhân kia huênh hoang trước mặt ta thôi."

      Lúc Hạ Uyển Chi tỉnh lại Tề Diệp còn ở đó. Nàng ngồi giường trong lát mới đứng dậy, Hạ Bích bưng nước rửa mặt vào: "Hoàng thượng cùng hai vị tiểu chủ tử ra ngoài săn thú."

      "Săn thú?" Nàng nhíu mày.

      "Hoàng thượng là nương nương cần lo lắng, Hoàng thượng che chở hai vị tiểu chủ tử. Tiểu Thái tử còn là muốn săn con gà rừng cho nương nương." Hạ Bích cười cười: "Tiểu Thái tử đúng là có hiếu."

      Nàng nghe vậy lo lắng vơi rất nhiều, trong lòng ấp áp, ngờ thằng bé biết hiếu kính mẫu hậu của mình.

      Rửa mặt chải đầu xong nàng ra ngoài. Bên ngoài vẫn là phong cảnh trắng xoá như cũ, gió lạnh căm căm thổi tới. Nàng đến phòng của Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi còn ở giường chưa dậy, nàng đành lòng đánh thức con bé nên bảo bà vú ra ngoài dạo trước.

      Biệt cung tuy rằng kém Hoàng cung nhưng bố cục cũng khá tinh mỹ. Hạ Bích qua là hoa mai nở nàng liền qua xem. Mai viên quá lớn, vài bước đến. Sau Mai viên là triền núi, là nơi bọn họ ăn món ăn dân dã. Vì còn xa lạ môi trường xung quanh nên nàng nữa mà theo đường cũ quay về, phần cũng sợ Tiểu Nguyệt Nhi thấy mẹ lại khóc.

      Hài tử kia vẫn còn khá ỷ lại vào nàng, chỉ cần nơi xa lạ là dính lấy nàng.

      Quả nhiên khi nàng trở về thấy con bé nước mắt lưng tròng. Nó vừa trông thấy nàng liền nhảy ra khỏi vòng ôm của bà vú. Nàng tiếp được thân mình nho đó liền : "Sao lại khóc? Mẫu hậu ở đây mà."

      Tiểu Nguyệt Nhi làm nũng khóc trong ngực mẫu hậu nó hồi lâu mới hết. Hạ Uyển Chi cho con ăn sáng xong cùng bé con làm người tuyết.

      Người tuyết mới làm được nửa thị vệ vội vàng chạy đến: "Nương nương, chuyện lớn rồi, Hoàng thượng mất tích."

      Hạ Uyển Chi kinh hãi: "Sao tự dưng bình thường lại mất tích? Mất tích ở đâu? Mau đưa bổn cung xem." Nàng giao Tiểu Nguyệt Nhi cho Hạ Bích, gấp gáp đến nỗi muốn mọc cánh bay đến bên Tề Diệp.

      Thị vệ dẫn đường phía trước, nàng ở đằng sau hỏi: "Hai vị hoàng tử đâu?"

      "Hai vị hoàng tử?" Thị vệ sửng sốt chút rồi : "Hai vị hoàng tử chắc mất tích cùng Hoàng thượng, chúng nô tài tìm rất lâu thấy nên mới chạy báo cho nương nương."

      Nghe vậy Hạ Uyển Chi như muốn ngất xỉu, lòng nóng như lửa đốt theo , bước chân ngày càng nặng nề. Do để ý nên nàng bị té mấy lần nhưng mặc kệ vết thương nàng vẫn kiên cường bước tiếp.

      lúc lâu Hạ Uyển Chi mới thấy đường xá có chút kì lạ, hỏi: "Hoàng thượng mất tích ở đâu?"

      Thị vệ đó thèm suy nghĩ gì : "Phía tây đỉnh núi."

      "Vừa nãy ngươi là phía đông, sao giờ lại đổi thành phía tây? Ngươi là ai? Có là Hoàng thượng mất tích ?" Nàng cảnh giác nhìn tên thị vệ trước mặt.

      ta thấy nàng lui về sau nhìn mình nghi ngờ biết thể che dấu được nữa, vậy nên cũng dấu diếm nữa. Đây là nơi cách biệt cung rất xa, hoang vu hẻo lánh, nàng lại chỉ có mình sao có thể chạy thoát khỏi nơi nàng chưa từng đến.

      Tên thị vệ cười: "Nương nương thông minh, nhanh vậy bị ngươi phát . vậy ta cũng vòng vo nữa, nương nương mau theo nô tài đến nơi ."

      "Đừng mơ." Nàng ném tuyết ở dưới đất về phía tên kia rồi quay đầu bỏ chạy.

      ta phủi sạch tuyết bị nàng ném qua, cười lạnh tiếng liền đuổi theo.

      Hạ Uyển Chi biết mình thể bị bắt được nên cố sức chạy nhanh. Nhưng quần áo người lại vừa dài vừa phiền phức, nàng chạy được xa liền té ngã. Tiếng bước chân ngày càng gần, nàng bò dậy nhưng lại bị thứ gì đó đánh ngất.

      Tề Diệp vai là cung, tay xách con mồi vừa bắt được. Hai đứa bé cầm cung hưng phấn chuyện cùng . Hôm nay tuy rằng tiểu Thái tử bắt được gà rừng cho mẫu hậu nhưng lại bắn trúng con chim sẻ. Dù sao thằng bé cũng chỉ là đứa trẻ, dù chỉ bắn được chim sẻ nhưng cũng rất vui.

      Hạ Bích nghe thấy ồn ào nên liền ôm Tiểu Nguyệt Nhi ra. Thấy Tề Diệp bình an trở về liền vui mừng hành lễ, nhưng lại thấy Hạ Uyển Chi đâu: "Sao Hoàng hậu nương nương về cùng Hoàng thượng?"

      "Hoàng hậu đâu có ở cùng trẫm." Tề Diệp nhíu mày: "Hoàng hậu phải ở biệt cung sao?"

      Hạ Bích có dự cảm tốt: "Hôm nay có thị vệ báo là Hoàng thượng mất tích, nương nương nghe vậy liền lo lắng theo tìm ngài, đến bây giờ vẫn chưa quay trở lại."

      Lòng Tề Diệp trầm xuống, ném con mồi trong tay xuống đất sai người tìm Hoàng hậu. Hai vị hoàng tử khóc lên làm Hạ Bích phải dỗ, Tiểu Nguyệt Nhi thấy hai ca ca khóc liền khóc to theo làm Hạ Bích lo lắng lại thêm nhức đầu thôi.

      Tề Diệp ra ngoài tìm được bao lâu thấy áo ngoài của Hạ Uyển Chi treo thân cây, đó lại có thêm phong thơ. Phong thơ hẹn ở cánh rừng phía bắc, nếu dám cho người mai phục chờ nhặt xác Hoàng hậu.

      tức giận đến nỗi vo nát lá thư, cầm áo ngoài còn hơi ấm mà lòng lo lắng như lửa đốt.

      "Hoàng thượng, ngài thể . Lỡ đối phương làm tổn thương long thể của ngài sao?" Thái hậu ngăn cản cho đến chỗ hẹn.

      "Hoàng hậu ở trong tay , trẫm thể mặc kệ." Tề Diệp kiên quyết .

      "Hoàng thượng là vua nước sao có thể gặp nguy hiểm vì nữ nhân? Ai gia đồng ý." Thái hậu cũng kiên trì cho : "Hoàng hậu tuy rằng quan trọng nhưng quan trọng bằng Hoàng thương. Nhưng ngươi có thể phân phó thị vệ tìm, Hoàng thượng nên ở biệt cung chờ tin tức."
      "Nếu trẫm , bọn chúng chắc chắn làm hại Hoàng hậu. Trẫm thể được, còn sớm, ba tiểu hài tử làm phiền Thái hậu chăm sóc, trẫm đây." lấy cây kiếm Quang Thuận đưa rồi buộc ở eo.

      "Hoàng thượng, người thể , Hoàng thượng thể vì nữ nhân mà hi sinh mình được. Ngươi là vua nước, thể hành động theo cảm tính, Hoàng thượng..."

      Tề Diệp thèm nghe lời khuyên của bà ta mà bước thẳng ra ngoài. Bên tai vang lên thanh của Hạ Uyển Chi, sao có thể mất nàng lần nữa được, lần mất nàng đủ rồi. nhất định để nàng mình đối diện với nguy hiểm lần nữa.

      Hạ Uyển Chi tỉnh lại phát mình bị treo trung, đôi tay bị dây thừng buộc ở phía sau, sau lưng là cái giá gỗ dựng thẳng lạnh băng, dưới chân là cái nồi nước to. Lúc này lửa ngoài nồi cháy rất lớn, nàng nhìn mà kinh sợ.

      Tuy sợ nhưng nàng vẫn quan sát xung quanh. Đây là nơi lộ thiên, có vẻ là trong rừng, nàng nhìn xuống đếm , hai, ba... tổng cộng mười tên gồm cả tên thị vệ hồi nãy. Trừ những người khác đều bịt mặt, từ xuống dưới bộ đồ đen, nhìn thấy liền biết phải loại tốt lành gì.

      Nàng muốn mở mồm phát miệng bị nhét vải. Nàng giãy dụa nghĩ cách thoát ra phát ra tiếng động hề . Mười tên bịt mặt đều quay lại nhìn, trong đó tên cười: "Hoàng hậu cuối cùng cũng tỉnh, phong cảnh đó tồi đúng ?"

      Nàng trừng mắt, kêu vài tiếng nghe .

      Người nọ cười thêm lần nữa: "Ngươi muốn gì, ta nghe , lớn tiếng chút, ha ha ha... Yên tâm, tên cẩu Hoàng đế kia rất quan tâm Hoàng hậu nương nương nên đến cứu nương nương, nhưng nếu đến Hoàng hậu ngươi cũng chỉ có thể phơi xác ở nơi hoang dã này."

      Hạ Uyển Chi run lên chút, nhưng nghe lời của chắc Hoàng thượng biết nàng bị bắt cóc rồi. Nàng dấy lên hi vọng rằng cứu nàng.

      Nhưng nghĩ lại, nàng vẫn có mấy tự tin.

      Dường như tên kia nhớ đến gì đó : "Ta quên mất, trong thư viết chỉ có thể tới mình, nếu cẩu Hoàng đế sợ chết mà tới, vậy ngươi cũng nên trách chúng ta nha Hoàng hậu nương nương~~"

      Nàng phẫn nộ hung hăng trừng mắt nhìn , trong lòng phần tự tin lại thêm chút, mặt hi vọng tới, mặt lại hi vọng tới.

      lúc nàng tự mâu thuẫn chính mình có người : "Chủ tử, có người tới."

      " xuống nhìn ." Người nọ liền sai hai hắc y nhân xuống xem xét.

      lâu sau Hạ Uyển Chi thấy hình bóng quen thuộc từ trong bóng tối ra. Hốc mắt nàng trong nháy mắt ươn ướt, đôi tay bị buộc chặt đau đớn như mất cảm giác đau vào thời khắc bước tới.

      Tề Diệp cũng thấy nàng liền nhìn nàng với ý tứ an ủi, như muốn nhất định mang nàng rời trong bình an.

      đảo ánh mắt nhìn thân thể nàng vòng, tay nắm chặt nhìn về phía người bịt mặt : "Trẫm đến, mau thả Hoàng hậu."

      "Muốn thả nàng? Đơn giản thôi, Hoàng thượng ngươi tự sát ta thả Hoàng hậu." Người bịt mặt cười.

      Hạ Uyển Chi liều mạng lắc đầu, thể nào tin nổi lời tên đó . Cho dù nàng chết cũng thể để chết được.

      "Nực cười, ngươi nghĩ trẫm ngu ngốc đến nỗi tin các ngươi sao?" Tề Diệp nhìn thoáng qua người giãy giụa : "Uyển Nhi, đừng sợ, trẫm nhất định mang ngươi an toàn trở về, ba tiểu tử kia cũng rất tốt, đừng lo lắng."

      Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn mắt liền an tâm. Nếu tới chắc có việc gì ngoài ý muốn phát sinh.

      "Hoàng thượng khẩu khí lớn." Người bịt mặt cười nhạo nhìn . Hai tên vừa hồi nãy quay lại, báo rằng đúng là Tề Diệp chỉ mình. nghe vậy cười : "Hoàng thượng đúng là làm cho người ta rửa mắt mà nhìn. Ngài đúng là đơn độc mà đến, chả lẽ ngươi sợ chết?"

      "Đúng là dài dòng, mục đích của ngươi là gì cứ thẳng. Nếu ngươi bây giờ thả Hoàng hậu ta có thể cho ngươi chết toàn thây." Tề Diệp khí phách chỉ vào mặt tên bịt mặt .

      "Cuối cùng ai lưu toàn thây cho ai còn chưa biết. Các ngươi mau lên , đón tiếp Hoàng đế bệ hạ cho tốt vào." giơ tay lên, những tên hắc y nhân còn lại liền đến, ta lại lùi về phía sau xem, đuôi mắt lại nhìn Hạ Uyển Chi vẫn còn giãy giụa, khóe mắt lông mày đều mang biểu tình xem kịch vui.

      Hạ Uyển Chi rảnh bận tâm tên thủ lĩnh, toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung vào thân ảnh Tề Diệp. Mỗi lúc đao kiếm chém tới chỗ đều làm tâm nàng nhảy dựng lên. May mắn võ nghệ tốt nên đều hữu kinh vô hiểm.

      Cho dù võ công tốt đến mức nào nhưng cùng lúc đối phó mười người ít nhiều cũng bị thương. Hạ Uyển Chi giãy giụa, lòng lại càng hối hận vô bờ. Nếu nàng bị người ta lừa gạt cũng có cảnh phải đổ máu như bây giờ. Nước mắt nàng lại lần nữa rơi xuống.

      "Đừng khóc." Sau khi giết được hắc y nhân liền quay đầu nhìn nàng .

      Nàng gật đầu hít hít mũi, nhưng nước mắt thể khống chế rơi ra. Tề Diệp còn muốn gì đó nhưng kiếm chém tới. Nàng nhắm chặt mắt dám nhìn, đến khi mở mắt lại thêm tên nằm xuống đất, người cũng có thêm vết thương.

      Nàng thầm đếm, chết ba người còn lại bảy người, thêm tên thủ lĩnh chưa ra tay là tám. Nàng lo lắng, chọi tám phải là chuyện dễ dàng. Nàng hi vọng bị thương thêm nữa.

      Nhưng mà đây là lần đầu tiên Hạ Uyển Chi phát Tề Diệp có thân thâm tàng bất lộ vậy. Trong chốc lát giải quyết được thêm hai người nữa.

      "Dừng tay." Người bịt mặt cuối cùng cũng phát ra Tề Diệp dễ ăn nên liền lấy ra bội kiếm ở eo đặt sẵn sợi dây treo Hạ Uyển Chi. Chỉ cần ta chặt đao xuống đồng nghĩa với việc Hạ Uyển Chi rơi vào nồi nước sôi to.

      Trong nồi nước bắt đầu sôi và muốn trào ra bên ngoài, rơi vào nồi nước cho dù phúc lớn cỡ nào cũng bị lột lớp da.

      Tề Diệp thu tay, nhìn lướt qua người vây quanh , : "Ngươi muốn chơi cái gì?"

      "Buông vũ khí, quỳ xuống trước mặt ta." Người bịt mặt phát ra cầu, thấy bất động liền làm như muốn buông kiếm.

      Tề Diệp nắm tay, vứt kiếm , trong ánh mắt khiêu khích của chậm rãi quỳ xuống. Hạ Uyển Chi kêu lên kháng nghị, thân hình kịch liệt giãy giụa, cái giá treo bị nàng lay động phát ra tiếng kẽo kẹt.

      Mà tên thủ kĩnh thấy quỳ xuống liền đắc ý cười ha hả, nhưng tên còn lại cũng nở nụ cười theo. Nhưng đáng tiếc, đắc ý chưa bao lâu tên hắc y nhân phải ngã xuống, lưng cắm mũi tên

      Bọn chúng liền cảnh giác, Tề Diệp nhặt kiếm mặt đất công kích người bịt mặt. muốn chém đứt sợi dây thưng lại bị thị vệ đánh qua rồi cuốn lấy cách nào thoát. Tề Diệp nhàng thở ra vì biết người của tới.

      Hắc y nhân nhanh chóng bị khống chế, tên thủ lĩnh cũng bị thương. Biết thể cứu vãn nữa liền cùng mấy tên đồng bọn định trốn. Tề Diệp lớn tiếng : " Giữ chúng còn sống."

      Người bịt mặt cười lạnh, móc ra trong ngực thứ rồi trong chốc lát liền có sương khói mù mịt tỏa ra. Lúc sương khói biến mất nào còn bóng dáng tên kia. Nhưng mấy tên hắc y nhân khác lại bị bắt được, muốn uống thuốc độc cũng được nữa.

      Tề Diệp tàn nhẫn đá hắc y nhân, tiến đến chỗ Hạ Uyển Chi rồi thả nàng xuống. Chân nàng vừa chạm đất nàng liền lao tới chỗ Tề Diệp ôm lấy : "Hoàng thượng.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 171-1
      "Có cảm thấy chỗ nào thoải mái hay ?" Tề Diệp ôm chặt lấy nàng, kiểm tra từ xuống dưới hồi, xác định có bị thương mới yên tâm.

      Khi Quang Thuận công công cởi bỏ dây thừng cổ tay cho nàng, nhịn được mà nhíu mày. Nàng bị đau đến hít vào hơi, tay khó chịu nhịn được, như là bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.

      Tề Diệp nhìn vết lằn xanh tím cổ tay Hạ Uyển Chi, sắc mặt trở nên khó coi. Uyển Chi mặc nhiều lắm, áo ngoài bị người bịt mặt cầm , lại ở nơi băng tuyết dày đặc thời gian dài. giờ nguy hiểm đến tính mạng, lại ở bên cạnh , cơ thể nàng bắt đầu chịu được mà lung lay sắp đổ. Vừa ngước lên nhìn liền chống đỡ nổi mà ngã vào trong lòng ngực Tề Diệp.

      khẩn trương nhìn nàng, kêu vài tiếng nàng hôn mê trả lời, màng người chằng chịt vết thương lớn bé, cũng đợi Quang Thuận công công, ôm ngang người lên chạy xuống núi, còn thị vệ lưu lại thu dọn tàn cục.

      Bọn họ có mang theo ngự y, người mới vừa trở về ngự y cũng tới, bắt mạch cho nàng xong chỉ là bị kinh sợ cùng phong hàn, gió xấu nhập vào cơ thể. Chỉ sợ đêm nay bị sốt, ngự y nhìn tay nàng , nếu chậm trễ thêm vài canh giờ, chỉ sợ đôi tay bị tổn thương do giá rét, bao giờ có thể hoạt động bình thường được nữa.

      Tề Diệp nghe thấy thầm kinh hãi, nhìn người hôn mê bất tỉnh mà đau lòng thôi, cũng thầm phẫn nộ. Những hắc y nhân đó, sớm hay muộn cũng tra ra là ai, dám làm hại Hoàng Hậu của , khiến chịu nhục, nhất định dung tha.

      Nhìn ngự y kê phương thuốc cho người xuống sắc thuốc, lại chữa trị đôi tay nàng vì chịu đông lạnh mà ứ thương mới yên tâm.

      Quang thuận nhìn người khắp nơi đều là vết thương, khuyên bảo thoa dược. Tề Diệp thế nào cũng phải chờ ngự y trị liệu Hạ Uyển Chi xong mới đồng ý . người vết thương ít, ngự y quen nhìn mấy vết thương cũng khỏi nhíu mày, may mắn chính là đao kiếm có hạ kịch độc, nếu nhiều vết thương như vậy cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng cứu được.

      Tối đó Hạ Uyển Chi quả nhiên bắt đầu nóng lên, nàng ngủ an ổn, mồ hôi chảy ra đầm đìa, Hạ Bích phải luôn canh giữ bên cạnh. Tề Diệp cũng tốt hơn bao nhiêu, bị thương chảy máu ít, ban đêm cũng bắt đầu sốt.

      Vì phải chăm sóc hai người bệnh có thân phận tôn quý này, cả đêm ngự y chưa từng chợp mắt, thẳng đến khi nhiệt độ hai người giảm xuống ông mới nhàng thở ra, cả người giống như mới được vớt từ trong nước, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống dưới đất.

      Quang Thuận công công dò hỏi vài câu rồi để ngự y xuống nghỉ ngơi chút, cùng Hạ Bích mỗi người canh giữ bên chờ chủ tử bọn họ tỉnh lại.

      Sáng hôm sau Tề Diệp tỉnh, nhưng là bị doạ mà tỉnh, mơ thấy Hạ Uyển Chi rớt xuống vực sâu, thấy mình nắm lấy tay nàng chậm bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi xuống, bị hố đen bao phủ. Khi tỉnh lại khi phát mình nằm ở giường, liền gọi người hỏi tình trạng của nàng thế nào rồi.

      Quang Thuận công công báo cáo đúng : "Tối hôm qua Hoàng Hậu nương nương sốt cao đêm, may mắn có ngự y, giờ hạ sốt, chỉ là còn chưa tỉnh lại, ngự y tạm thời có nguy hiểm đến tính mạng."

      "Cái gì là tạm thời nguy hiểm đến tính mạng?" Tề Diệp nhíu mày, ngồi dậy xuống giường muốn xem, nhưng chỉ mới vừa động đậy, liền cảm thấy cả người đau đớn khó nhịn, nhìn tầng tầng lớp vải quấn quanh thân thể, cắn răng đứng dậy.

      Quang Thuận công công há miệng thở dốc, cuối cùng cũng gì. Lấy bộ áo khoác lông cừu khoác lên người hắn. Phòng hai người cách nhau xa, vài bước là đến. Hạ Bích vừa lau mình, thay một bộ đồ mới giúp Hạ Uyển Chi, để tránh cảm lạnh, thấy tới vội vàng hành lễ.

      Tề Diệp cũng thèm nhìn mà trực tiếp vào, thấy người sắc mặt ửng đỏ nằm giường, muốn nắm lấy tay nàng, mới vừa chạm vào chút, nàng liền đau đến nhíu mày, vội vàng buông tay ra. Thật cẩn thận xoa xoa mặt nàng, tay hắn lạnh lẽo, mặt nàng ấm áp như nắng, lạnh đến nàng giật mình cái, chậm rãi mở mắt ra.

      Thấy nàng tỉnh lại, mặt Tề Diệp lên kinh hỉ, Hạ Uyển Chi suy nghĩ còn có chút hỗn độn, mờ mịt mà nhìn trong chốc lát mới thanh tỉnh lại, kinh ngạc gọi: "Hoàng Thượng!"

      "Tỉnh?" Hạ Uyển Chi gật gật đầu, đảo mắt từ xuống dưới ttên người hắn một lần, nhìn cánh tay bị băng bó, eo quấn băng gạc, hốc mắt tức khắc ướt át, lại cho rằng nàng khó chịu vội hỏi: "Chỗ nào thoải mái?"

      Nàng lắc đầu, xoa xoa lên miệng vết thương của hắn, đau lòng : "Có đau hay ?"

      " đau!" cẩn thận ôm người vào trong ngực, một mùi hương thảo dược nhàn nhạt xông vào mũi: "Trẫm có việc gì, cần lo lắng, nàng có việc gì thì tốt, trẫm tưởng rằng đã mất nàng!"

      "Là thần thiếp tốt, tin tưởng người, làm hại Hoàng Thượng bị thương, thần thiếp..." Môi nàng bị ngăn chận, lắc đầu ý thích nàng áy náy tự trách.

      Thân thể hai người còn rất suy yếu, ôm được một lúc cung nhân bưng cháo ăn sáng lên, Hạ Uyển Chi ăn uống, nhưng ở dưới ánh mắt lo lắng của hắn mà uống được non nửa chén, lại uống thêm chén thuốc mới nằm nghỉ ngơi.

      Tề Diệp chờ nàng ngủ rồi mới rời , Tiểu Thái Tử được bà vú chăm sóc, tới quấy rầy bọn họ, nhớ tới cái gì, dò hỏi: "Khai chưa?"

      Quang Thuận công công lắc đầu: "Rất kín miệng..." Thấy nhíu mày, Quang Thuận công công vội vàng : "Nhưng mà Hoàng Thượng yên tâm, nô tài nhất định có biện pháp làm mở miệng, tin cạy ra người chủ mưu."

      "Vậy là tốt rồi!" Tề Diệp gật gật đầu, người có chút khó chịu, biết thân thể cầu được nghỉ ngơi.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 171-2
      Thái Hậu biết bọn họ bị ám sát, lo lắng thôi, vội vàng tìm Tề Diệp an ủi vài câu.

      Sau khi nghe xong nguyên nhân, Thái hậu bắt đầu trách cứ: "Hoàng Hậu sơ sẩy, may mắn Hoàng Thượng cũng có vấn đề gì. Nếu gặp phải bất trắc, ai gia nhất định tha thứ cho nàng ta..."

      "Thái Hậu bớt giận, việc này phải Hoàng Hậu sai." Tề Diệp .

      Thái Hậu buồn bực hừ tiếng: "Sao lại phải nàng ta sai? Nếu phải nàng ta dễ dàng tin tưởng người khác, thích khách đâu thể lợi dụng làm Hoàng thượng bị thương?"

      "Nếu là như vậy nàng cũng hề cố ý."

      Thấy Thái Hậu còn muốn phản bác, trầm mặt : "Thái Hậu cần nữa, Hoàng Hậu dù có sai chăng nữa, tại nàng cũng bị thương. Hy vọng Thái Hậu có thể khoan hồng độ lượng tha thứ cho nàng."

      "Ý tứ của Hoàng Thượng, ai gia hiểu . Hoàng Hậu tốt số mới được Hoàng Thượng bảo bọc như thế." Thái Hậu lạnh nhạt, sau đó thêm lời nào.

      Tề Diệp thèm để ý biểu cảm của bà, uống thuốc xong liền mình mệt mỏi phải nghỉ ngơi. Thái Hậu cũng ở lại, dặn dò quan tâm vài câu rồi đứng dậy rời .

      Tề Diệp đứng về phía Thái Hậu làm trong lòng bà có chút phẫn nộ, vài bước liền chuyển hướng muốn đến chỗ của Hạ Uyển Chi.

      Lúc này nàng an ủi ba đứa , tuy rằng bọn chúng biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn luôn ầm ĩ muốn gặp nàng. Nàng còn cách nào khác đành cho bọn vào, hai ba câu dỗ dành chúng ra ngoài.

      Ai biết mới vừa dụ dỗ xong thấy Thái Hậu giá lâm. ra nàng cũng đoán trước được phần nào, biệt cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thái Hậu chắc chắn để nàng yên ổn.Thân thể nàng khỏe nên phải hành lễ giường, bọn cũng khéo léo hiểu chuyện hành lễ theo. Hạ Uyển Chi phân phó bà vú dân, bọn ra ngoài, nhưng phải canh chừng để cho chúng chạy lung tung. Nàng vẫn lo lắng những thích khách kia lại xuất lần nữa, so với chuyện hài tử bị thương, nàng chấp nhận để bọn chúng hành thích chính mình.

      "Nghe bệnh của Hoàng Hậu ?" Thái Hậu nhướng mày, ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt tái nhợt của nàng.

      Hạ Uyển Chi biểu tình nhàn nhạt: "Tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp khá hơn nhiều!"

      "Phải ?" Thái Hậu lạnh lùng nhìn nàng: "Hoàng Hậu khá hơn, chỉ đáng thương cho Hoàng Thượng! Là vua của nước nhưng vì cứu Hoàng Hậu mà phải bị thương. Hoàng Hậu rất lớn mật, dám làm cả Hoàng Thượng bị thương!"

      "Thần thiếp biết sai!" Nàng nhàn nhạt .

      Thái Hậu bị vẻ biểu cảm mặn nhạt này của nàng làm tức giận đến xanh mặt: "Hoàng Hậu rất đắc ý, có phải hay ?"

      "Thần thiếp biết Thái Hậu cái gì. Thần thiếp có chút đau đầu, xứng đáng được Thái Hậu ngồi lại lâu. Nếu có việc gì, Thái Hậu vẫn nên trở về nghỉ ngơi !" muốn cùng bà ta dây dưa, Hạ Uyển Chi liền lên tiếng đuổi khách.

      "Nếu vậy , Hoàng Hậu phải dưỡng bênh tốt ! Ai gia rất muốn nhìn thử xem Hoàng Hậu có thể đắc ý được bao lâu." Dứt lời hừ tiếng, phất tay áo quay người.

      Hạ Uyển Chi nhìn bóng dáng của bà ta, nhàn nhạt : "Cung tiễn Thái Hậu!"

      Thái Hậu bước chân chưa xa, lại lần nữa hừ tiếng, nổi giận đùng đùng bước .

      Hạ Uyển Chi có chút đau đầu, xoa xoa thái dương, gọi Hạ Bích tới hỏi: "Chuyện thích khách tra đến đâu rồi?"

      "Quang Thuận công công bên kia vẫn có kết quả. Tên thích khách kia quả thực rất kín miệng, chút tin tức cũng moi ra được." Hạ Bích .

      "Vậy sao?" Nàng nhíu mày, móc ra hạt ngọc từ chiếc gối đưa cho nàng: "Tra được lai lịch của hạt ngọc này, có lẽ có manh mối."

      Hạ Bích nhận lấy, có chút ngoài ý muốn: "Đây là..."

      "Là ngọc của tên thích khách." Trong lúc vô tình nhặt được, có lẽ là điểm mấu chốt. Kỳ trong lòng nàng có ba suy đoán, người là Lâm Huệ, người Đường Tú Dung, còn có người nữa là Thái Hậu...

      Có điều từ biểu vừa rồi của Thái Hậu, thích khách chắc hẳn phải do bà ta an bài. Mà nếu có phải, bà ta cũng nhẫn tâm vũ nhục Tề Diệp, sai khiến ngôi cửu ngũ như quỳ xuống.

      Nhớ tới màn khuất nhục kia, nàng vô cùng khiếp sợ. Hạ Uyển Chi nghĩ tới chuyện vì nàng mà vứt bỏ tôn nghiêm đế vương, vứt bỏ kiêu ngạo, tất cả chỉ vì cứu lại mạng của mình.

      rung động là giả, nhưng nàng cũng cách nào nhìn thấu chân tâm của !

      Phòng vệ ở biệt cung đương nhiên kém hơn trong cung, Tề Diệp rất lo lắng có thích khách đánh úp lần nữa. ra về phần sao, chỉ sợ làm thương tổn người quan trọng nhất. Chờ sức khỏe Hạ Uyển Chi ổn định chút, liền phân phó Quang Thuận công công chuẩn bị xe ngựa hồi cung.

      Khang Ninh Vương sau khi đào tẩu, người còn mang theo vết thương, là vết thương do thị về làm khi ném đạn khói. sợ người xung quanh biết nên cũng dám lộ ra, gọi người tới rửa sạch rồi băng bó. Miệng vết thương nằm cánh tay, cử động chút là có thể làm nó khó lành. Biết vậy liền ở nhà tĩnh dưỡng, hơn nữa còn cho người truyền tin đến Lâm Huệ.

      Cho nên lúc Hạ Uyển Chi còn chưa hồi cung, Lâm Huệ biết xảy ra chuyện gì. Nhìn Hạ Uyển Chi bình an chút bất trắc, nàng thầm oán trách Khang Ninh Vương là đồ vô dụng, nữ nhân cũng xử lý được, nàng ta lại lần nữa tránh thoát. Lâm Huệ thầm quyết định, vẫn nên để nàng tự ra tay hơn, có số việc thể dựa vào người khác, cừu hận do bản thân giải quyết là tốt nhất.

      Sức khỏe Hạ Uyển Chi tốt, đặc biệt là đôi tay, căn bản thể cử động. Ngự y nếu chậm chút nữa kịp cứu rồi, bởi vậy dù bệnh phong hàn dần khỏi, nhưng trong người vẫn rất mệt mỏi.

      Vết thương người Tề Diệp cũng chưa lành. Tuy lúc trở lại trong cung việc ám sát vẫn chưa lộ ra, nhưng những vết thương đầy người cùng với vết sẹo thể che dấu mặt cũng làm người ta dễ dàng đoán được.

      Bản thân vẫn ổn, còn muốn tự mình đút cơm cho Hạ Uyển Chi, bị nàng kiên quyết từ chối. Tay nàng thể động, ăn cơm mặc quần áo, tất cả đều do Hạ Bích làm.

      Hai người dùng cơm trưa xong, Hạ Uyển Chi uống thuốc, dựa vào thành giường chuyện với Tề Diệp. Tiểu Thái Tử mang theo đệ đệ muội muội tiến vào, cung kính thỉnh an. Ba đứa trèo lên giường nàng, nàng cười với bọn nó, hỏi bọn nó dùng bữa xong chưa, ăn no chưa...

      Ba đứa rất biết nghe lời, thấy nàng bị bệnh cũng ồn ào.

      Tề Diệp ngồi được lát, Quang Thuận công công vào báo có việc liền ra ngoài.

      Xác định xung quanh có người, Quang Thuận công công mới : "Tên thích khách kia lên tiếng, nhưng chỉ phải nghe theo lời người khác sắp đặt, đến nỗi chủ tử là ai, chính cũng biết."

      "Chỉ vậy thôi?" Tề Diệp trầm mặt, ràng rất bất mãn.

      Quang Thuận công công lại tiếp: "May là biết người trung gian, nếu bắt được kẻ đó biết chủ mưu là ai."

      "Vậy còn đứng đó làm gì, mau bắt tới đây. Trẫm rất muốn biết ai có lá gan dám ám sát Hoàng hậu, ám sát trẫm!"

      Quang Thuận công công liên tục gật đầu, vội lui xuống, sợ cẩn thận chọc giận Tề Diệp.

      Chỉ là nghĩ tới, Quang Thuận công công mất công chuyến, nhưng người trung gian sớm biến mất. Mà cái tên hắc y nhân kia tìm cách tự sát, nhất thời manh mối bị chặt đứt. Tề Diệp tức giận mắng cho Quang Thuận công công trận, còn bắt lãnh phạt.

      Hạ Uyển Chi nhìn Quang Thuận công công lúc đường có chút mất tự nhiên, nhíu mày : "Quang thuận bị sao vậy?"

      "Tạ nương nương quan tâm, nô tài chỉ là cẩn thận té ngã cái, đáng ngại, có gì đáng ngại!" Quang Thuận công công vội vàng .

      Hạ Uyển Chi nhìn về phía Tề Diệp, thấy biểu tình của nhàn nhạt, biết chắc phải do té ngã mà là bị phạt, chẳng lẽ chuyện thích khách vẫn có manh mối gì?

      Ban đêm trước khi ngủ, nàng hỏi lại Hạ Bích, Hạ Bích : "Nô tỳ vô dụng, còn chưa tìm được chủ nhân viên ngọc!"

      "Tiếp tục tìm!" Nàng nhíu mày, liếc mắt nhìn Hạ Bích cái. Hạ Bích hơi bất ngờ, thầm nhắc nhở bản thân phải nhanh chóng tìm ra chủ nhân hạt trân châu là ai.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 172-1
      Gần đây Hạ Bích bề bộn nhiều việc, vừa phải tra chủ nhân của hạt châu, vừa phải hầu hạ hoàng hậu, mỗi ngày đều rảnh rỗi. Nàng chuẩn bị hỏi thăm quản phụ trác quản lý châu ngọc. đường gấp gáp, ở chỗ cua quẹo lưu ý, nàng đụng phải Lâm Huệ. Hai người đều lui lại mấy bước. Nàng cầm lấy hạt châu, chút buông lỏng làm hạt châu từ trong tay rơi xuống, nảy leng keng nền đá xanh, vừa vặn lăn đến dưới chân Lâm Huệ.

      Nàng thấy người trước mắt vội vàng hành lễ thỉnh an, muốn nhặt hạt châu lên, thấy Lâm Huệ nhặt hạt châu lên trước nàng bước, khẽ nhíu mày nhìn chút. Hạt ngọc thạch xanh tươi, ôn nhuận như son, theo chuyển động của nàng ta phát ra hào quang nhu hòa, có thể thấy được là ngọc thạch thượng hạng.

      Lâm Huệ nhìn kỹ chút, sắc mặt biến thay đổi "Hạt châu này ở đâu ra?"

      Hạ Bích liên tục quan sát ánh mắt của nàng ta, "Là của nô tỳ!"

      "Ngươi?" Lâm Huệ khiêu mi. Hạt châu này nếu nàng nhìn lầm, cũng phải tiểu tỳ nữ như nàng ta nên có, huống chi nàng biết có người có hạt châu như vậy.

      "Vâng!" Hạ Bích gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, tựa như để ý. ra khiến Lâm Huệ nhìn có chút nghi hoặc, bắt đầu xác định chắn chắn.

      "Nếu là của ngươi hãy cầm lấy!" Hạ Bích mới vừa tiếp nhận, Lâm Huệ "Nhưng hạt châu thượng hạng như vậy cung nữ cầm chỉ sợ có chút ổn. Vẫn là giữ cho chắc, đừng lọt vào mắt người khác mới tốt."

      "Tạ nương nương nhắc nhở!" Hạ Bích gật đầu. Thấy nàng ta muốn lại thôi nhìn mình chằm chằm, nàng làm bộ nhìn thấy, đưa mắt rời khỏi nàng ta. Hạt châu trong tay có chút phỏng tay.

      Nếu nàng nhìn lầm, Lương phi ràng biết hạt châu là của ai.

      Hạ Bích trở về, kể lại chuyện tình mình gặp phải cho Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi nhíu mày, phân phó "Nếu vậy, lưu ý người bên cạnh nàng ta hơn nữa. Mói chừng chính là nàng ta phái người ám sát, cái nữ nhân ác độc này."

      "Vâng!" Hạ Bích lên tiếng.

      Nghỉ ngơi mấy ngày, tay của nàng có chút cảm giác, lại cũng khó chịu. Nếu nóng lên hai tay ngứa đến khó chịu, khiến nàng hận thể chặt đứt nó .

      Tiết nguyên tiêu, trong cung thể náo nhiệt như xưa. Rất đơn giản, Hạ Uyển Chi thân thể khó chịu, thể tham gia yến hội, người Tề Diệp cũng mang theo tổn thương, thể uống rượu, chỉ ngồi lát rồi trở về.

      Đường Tú Dung căn bản tham dự. mặt nàng ta còn mang theo tổn thương nên nàng ta chắc lộ diện.

      Khang Ninh vương giả vờ uống rượu say ra ngoài chút, bỏ cung nhân ở bên. Rất nhanh đến địa phương ước định, Lâm Huệ còn chưa tới. nhìn trăng tròn sáng tỏ, nghe thấy tiếng bước chân rất , quay đầu lại nhìn thấy Lâm Huệ tới, ở dưới ánh trăng cười với nàng.

      Lâm Huệ cười với tiếng, tiến lên phía trước "Nghe ngươi bị thương, có nghiêm trọng ?"

      "Yên tâm, chỉ bằng còn lâu mới giết được bản vương. Trông qua thấy , nhưng bị thương , bữa tiệc mặt mày hốc hác." Nghĩ tới ngày người cao cao tại thượng kia quỳ ở trước mặt mình, cao hứng thôi. Sớm muộn có ngày làm cho ta cúi đầu xưng thần ở trước mặt mình.

      "Vậy là tốt rồi!" Nàng nhớ ra gì đó, vén tay áo của lên, muốn xem hạt châu cổ tay , nào ngờ động miệng vết thương của . Khang Ninh vương đau đến hít vào hơi. Nàng vội vã buông tay ra " sao chứ?"

      " có việc gì!" Miệng vết thương gần khỏi, dùng sức cũng đau "Nhìn cái gì?"

      " tay Hạ Bích có hạt châu, nhìn như viên này của ngươi. Hạt châu của ngươi còn có ở đây ?" Nàng hỏi.

      Khang Ninh vương biến sắc, nhàng vung tay áo lên. cổ tay trơn bóng có gì cả, chớ đừng chi là hạt châu "Đêm đó đột nhiên thấy, cho rằng rớt tại nơi khác, nghĩ tới bị nàng ta nhặt được."

      "Vậy làm sao bây giờ?" Lâm Huệ kinh ngạc "Nếu như bị điều tra ra, biết thích khách chính là ngươi, Hoàng Thượng nhất định..."

      "Ngươi xác định là hạt châu kia của bản vương?" Khang Ninh vương ngắt lời nàng, hỏi.

      Lâm Huệ gật đầu "Ta nhận lầm!"

      "Như thế, Hạ Bích kia thể lưu lại!" Mâu quang chợt lóe, khóe miệng chứa đựng nét cười lạnh.

      Từ Chiêu Hoa cung ra ngoài, Hạ Bích ngáp cái, bận rộn ngày cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Dụi dụi con mắt, nàng xách theo đèn lồng đẩy cửa ra vào, rửa mặt phen rồi nằm xuống ngủ.

      biết qua bao lâu, thân ảnh chậm rãi đến gần, lưỡi đao sắc bén từ khe cửa đâm vào, từng chút từng chút nhấc then cửa lên. Két tiếng, cửa phòng nhàng bị đẩy ra. Người đó xuất ra dây thừng chuẩn bị trước, vén chăn lên liền tròng ngay vào cổ người nằm.

      Nào ngờ còn chưa tròng đến cổ, tay bị lực mạnh bắt lấy. Hai người gia tăng quyền cước, mới phát nằm ở giường phải cung nữ nhu nhược, mà là nam nhân thân thủ tệ.

      Người đó rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận và rất nhanh hiểu ra đây là trúng mai phục. Vốn nghĩ muốn giết người diệt khẩu, phát đối phương rất khó đối phó, mắt thấy kinh động ít người, đánh vỡ cửa sổ chạy trốn ra ngoài.

      Quang Thuận công công cũng đuổi theo, muốn làm chính là thả dây dài câu cá lớn. Tề Diệp ra từ trong bóng tối, nhìn phương hướng xem hắc y nhân rời , cười lạnh.

      "Như thế nào?" Nhìn xem Tề Diệp trở lại, Hạ Uyển Chi có chút khẩn trương hỏi.

      "Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, qua bao lâu có tin tức!" Tề Diệp an ủi. Nàng gật đầu thở phào nhõm, trông thấy Hạ Bích bình an vô , trái tim lơ lửng buông lỏng xuống.

      Vừa ngẩng đầu lại bắt gặp Tề Diệp mất hứng, chỉ nghe "Ngày sau phát sinh chuyện như vậy cho phép giấu giếm trẫm. Nếu trẫm dễ dàng tha thứ!" Nếu phải Quang Thuận công công thay thế Hạ Bích, hôm nay Hạ Bích sống nổi, có khi hết cách với nàng.

      "Vâng, thần thiếp nhớ kỹ!" Nàng kính cẩn gật đầu nghe theo, biết lúc này thể phản bác .

      "Trẫm hi vọng Uyển Nhi ghi nhớ trong lòng, mà phải ngoài miệng qua loa trẫm." tin nàng nghe lời như vậy. Trước kia nàng rất ỷ lại chính mình, hôm nay nàng lại có có ý nghĩ của riêng mình. Có số việc đến cuối cùng mới biết được, điều này làm cho cảm thấy mất mát.

      Hạ Uyển Chi lập tức gì, vô tội nhìn qua hồi lâu. Tề Diệp bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, nhéo nhéo mặt của nàng "Tốt lắm, trẫm biết rồi, ngươi nữa." Nàng mới cười tiếng.

      Hắc y nhân khinh công như chim tránh thị vệ đuổi bắt, vòng vo hồi, vượt qua tường thành, rất nhanh liền bỏ rơi truy kích của thị vệ. nhìn thoáng qua hoàng cung khí thế to lớn, cước bộ nhàng lướt trong Hoàng thành.

      Dừng lại trước trạch viện hoa lệ, hắc y nhân cẩn thận nhìn chung quanh chút, xác định có cái đuôi nào theo mới nhảy lên tường viện biến mất ở trong ngõ hẻm .

      bao lâu, người áo đen xuất ở trong ngõ hẻm, nhìn viện tử, vòng quanh tường viện hồi lâu, ánh mắt rơi vào tấm bảng, nhìn lướt qua liền xoay người rời .

      Quang Thuận công công gõ cửa, Tề Diệp liếc nhìn Hạ Uyển Chi. Nàng phát giác ánh mắt của nhìn lại "Cần thần thiếp tránh sao?"

      " cần!" lắc đầu, ra hiệu nàng lưu lại, "Vào !"

      "Vâng!" Quang Thuận công công đẩy cửa tiến đến, cung kính hành lễ "Vừa rồi ám vệ báo lại, là trông thấy hắc y nhân vào Khang Ninh vương phủ."

      " nhìn lầm chứ?" Tề Diệp nhíu mày, vẻ mặt cũng ngoài ý muốn.

      " ạ!" Quang Thuận công công khẳng định gật đầu.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 172-2
      "Biết rồi, xuống !" khoát tay áo.

      "Hoàng Thượng, sao lại là Khang Ninh vương?" Nàng có chút ngoài ý muốn.

      "Nếu phải trẫm còn kỳ quái. Năm đó trẫm đăng cơ liên tục phục. Kỳ phụ hoàng hướng vào làm hoàng đế, chỉ tiếc còn chưa kịp sửa di chiếu quy thiên."

      Nhớ tới chuyện năm đó, đến nay quên, có thể ngồi ngôi vị hoàng đế, thể là đạp hài cốt để trèo lên. Có thể thấy được ngôi vị hoàng đế leo lên dễ dàng.

      Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn về phía có chút đau lòng. Tề Diệp cười cười, sờ sờ mặt của nàng, an ủi "Yên tâm, chuyện như vậy phát sinh với con chúng ta."

      chỉ có thái tử, ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có thể dành cho thái tử này!

      "Thần thiếp có ý này, thần thiếp..."

      Còn chưa có xong, lắc đầu, "Chuyện điều tra xong là được. Về chuyện Khang Ninh vương ám sát, lần này có bằng chứng thể luận tội, lần sau dễ dàng như vậy!"

      Hạ Uyển Chi gật đầu, "Canh giờ còn sớm,sớm nghỉ ngơi !"

      Sau tiết nguyên tiêu, Tề Diệp bắt đầu xử lý triều chính. Vết thương người tốt hơn nhiều, miệng vết thương kết vảy. Dù rất dễ dàng bị phát , nhưng mặt mang thương tích cũng có người dám thắc mắc gì.

      Hạ Uyển Chi vẫn còn ở Chiêu Hoa cung tĩnh dưỡng. Trải qua chữa trị, hai tay có thể hoạt động linh hoạt, máu bầm cũng tiêu tán ít. Trong lúc dưỡng thương, nàng cho cung phi cần đến thỉnh an, cũng giảm ít phiền toái.

      Nhưng vết thương mặt Hiền phi lành cũng nhanh. Cả ngày nàng ta ở Ngọc Hoa cung ra khỏi cửa, cũng dám gặp người.

      Lâm Huệ nghe Khang Ninh vương lấy hạt châu thất bại, nhìn mỗi ngày Hạ Bích quang minh chính đại lại trong cung, thầm cắn răng.

      "Đồ chuẩn bị xong rồi chứ?" Lâm Huệ nhìn mỹ nhân diễm lệ trong gương, đầu đầy châu ngọc, môi đỏ mọng quyến rũ, hỏi.

      "Hồi bẩm nương nương, chuẩn bị xong." Thái Vi dè dặt móc ra bình sứ từ trong tay áo, "Nghe thứ này rất lợi hại, tùy tiện chút dính ở làn da có cảm giác bị bỏng, còn lợi hại hơn so với bỏng nước sôi."

      "Phải ?" Nàng tin nhìn thoáng qua bình sứ .

      "Nương nương nhìn chút biết!" nàng gọi cung nữ tiến đến, cho nàng ta vén tay áo lên, lộ ra mu bàn tay. Cung nữ chuyện gì ngoan ngoãn làm theo. Thái Vi dùng lông vũ lấy ra giọt chất lỏng, quét qua mu bàn tay của cung nữ.

      Cung nữ đột nhiên bị đau, thu hồi tay, sắc mặt đại biến. Thái Vi cầm lấy tay của nàng ta, dùng nước trong rửa cái. May mà kịp thời, nhưng mu bàn tay vẫn bị bỏng vùng, cảm giác thịt cũng bị hư thúi, nhìn xem có chút giật mình.

      Lâm Huệ khoát tay ra hiệu cung nữ xuống rịt thuốc. Thái Vi "Nương nương cảm thấy như thế nào?"

      "Xác thực là đồ tốt. Nếu dính vào mặt phải là khuôn mặt đều phá hủy sao?" Nàng cười cười, trong mắt lên hào quang ác độc.

      Đường Tú Dung rịt thuốc, nghe Lương phi đến đây có chút ngoài ý muốn. Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, căn bản có ai tới xem nàng. Cho dù nàng phái người mời Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng chỉ cho Quang Thuận truyền lời, hoặc tặng chút ít thuốc bổ đến. Nàng muốn căn bản phải những thứ kia, thế nhưng lại keo kiệt liếc nhìn nàng cái, dù chỉ là cái liếc mắt.

      Nghĩ đến là vì vết sẹo mặt nàng. Nàng biến dạng, Hoàng Thượng thích nên nàng bị thất sủng.

      Nếu mặt nguyên vẹn xinh đẹp, có lẽ Hoàng Thượng chán ghét mình.

      Nàng nghĩ tới chỉ là mèo cào chút thế nhưng có thể làm cho nàng bị huỷ dung nhan. Sớm biết như thế, nàng nên đuổi tận giết tuyệt, như thế cũng đả thương mặt mình, rồi thất sủng.

      "Nương nương, Lương phi còn ở bên ngoài ạ!" Liên Tâm nhắc nhở.

      " bản phi khó chịu, gặp!"

      Nàng ta đến chế giễu ta à? Nữ nhân kia cũng có lòng tốt.

      "Nếu như gặp bản phi, chỉ sợ Hiền phi hối hận!" Lâm Huệ chủ động bước qua cửa mà vào. Trông thấy Đường Tú Dung hốt hoảng cầm mạng che mặt mơ hồ ở mặt, nàng cười, "Yên tâm, ta cũng quan tâm dung mạo của ngươi, cần phải che giấu."

      "Lương phi có chuyện gì? có chuyện có thể rời , Ngọc Hoa cung hoan nghênh ngươi!" Nàng tức giận, bụm mặt nhíu mày, đặc biệt là nhìn thấy nàng ta trang dung tinh xảo, da thịt nhẵn nhụi. Trong lòng chua chát làm cho nàng muốn đánh muốn giết, phá hết thảy những thứ hoàn mỹ, tỷ như mặt Lương phi.

      "Yên tâm, ở lâu. Hôm nay đến chỉ là muốn cho Hiền phi bí mật mà thôi!" Lâm Huệ vờ lơ đãng .

      Đường Tú Dung nhíu mày, tin nhìn qua nàng ta "Ngươi mà có lòng tốt như vậy? Nếu như muốn bản phi giấu giếm chuyện ngươi và Khang Ninh vương, tại lập tức rời !"

      "Yên tâm, bản phi !" đến chuyện của nàng và Khang Ninh vương, nàng vẫn còn có chút sợ hãi, nàng "Hiền phi muốn biết là ai tác quái khiến cho mặt người thành ra như vậy à?"

      "Ngươi biết cái gì?" thể nghi ngờ, lời của nàng ta khiến Hiền phi hứng thú.

      "Vừa vặn biết chút mà thôi!" Lâm Huệ nhàn nhã ngồi xuống "Chính là con mèo làm sao khiến ngươi mặt mày tàn tạ. Ngự y cần ăn kiêng, nếu phải ăn kiêng miệng vết thương khó có thể khỏi hẳn, thậm chí nghiêm trọng..."

      "Ngươi trong đồ ăn của bản phi có thức ăn kích thích?" Nàng trừng mắt, có chút dám tin tưởng, cẩn thận ngẫm lại có vẻ đúng là có chuyện như vậy. Nếu tại sao đột nhiên lại nghiêm trọng, mặc dù thức ăn của nàng luôn rất thanh đạm, cũng ăn kiêng...

      "Cái này ta cũng biết!" Nàng cười cười !

      "Là ai?" Lâm Huệ tiếp tục cười cười , ánh mắt của nàng ta khiến cho đường Tú Dung bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Mâu quang đột nhiên chợt lóe, nàng "Là hoàng hậu?" đợi Lâm Huệ phát biểu ý kiến, đường Tú Dung tự mình khẳng định "Nhất định là hoàng hậu, chỉ có nàng ta mới có thể tay che trời. Hậu cung chính là do nàng ta phụ trách quản lý, muốn hại người chẳng qua chỉ là động miệng mà thôi!"

      "Nữ nhân này sao lại ác độc như thế. Nàng ta cho rằng phá hủy mặt của bản phi có thể độc sủng sao?" Đường Tú Dung nghiến răng nghiến lợi, oán hận " thể nào, chỉ cần bản phi còn sống ngày, nàng ta đừng mơ tưởng độc sủng!"

      thể nghi ngờ, giọng của Lâm Huệ sung sướng, ra hiệu Thái Vi lấy đồ ra. Nàng "Nếu Hiền phi muốn nàng ta độc sủng cũng phải có biện pháp. Nếu nàng ta thể gặp người, Hoàng Thượng chắc hẳn cũng độc sủng nữ nhân mặt mày xấu xí, dung mạo bị hủy!"

      "Đây là cái gì?" Đường Tú Dung nhìn bình sứ đặt bàn, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm nàng ta.

      "Thuốc có thể làm cho người hoàn toàn thay đổi." Nàng ta nhàn nhạt "Có cần hay tùy ngươi!"

      "Ngươi có mục đích gì?" Khiêu mi, nàng ngốc đến mức nghĩ người trước mắt hảo tâm như vậy.

      " có mục đích gì, chính là thích hoàng hậu mà thôi!"

      Dứt lời nàng ta thản nhiên rời , vài bước nhớ ra cái gì đó, "Chỉ là, nếu có hoàng hậu tồn tại ngày, cho dù mặt Hiền phi hoàn mỹ như lúc ban đầu, Hoàng Thượng cũng ân sủng nhiều. Chắc hẳn so với bản phi, Hiền phi biết Hoàng Thượng là hạng người gì, phân lượng của hoàng hậu ở trong lòng hoàng thượng, đúng ?"

      thể nghi ngờ, nàng ta trúng . Nhìn người thản nhiên người rời , cho dù biết bị lợi dụng, nhưng nàng chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia hoàn toàn bị biến dạng, nàng cảm giác cả người đều sống lại.

      Ra hiệu Liên Tâm đem bình sứ đưa cho nàng, nàng đổ chút lên khăn tay, nhìn xem khăn tay bị ăn mòn, khóe miệng chứa đựng cười. Hủy diệt , thất sủng , ta chiếm được, ngươi cũng đừng mơ chiếm được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :