1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 166-2
      "Nương nương, nô tỳ nhìn thấy tình đơn giản như vậy, luôn cảm thấy Lương phi cùng nàng ta có chuyện mờ ám." Hạ Bích nhìn theo bóng dáng nàng ta xa, . "Cho người tìm hiểu nhanh lên, chỉ có chút việc mà đều làm xong, bổn cung nuôi người rảnh rỗi như ngươi." Hạ Bích thưa dạ gật gật đầu.

      Tới chuồng ngựa Hạ Uyển Chi sợ tới mức sắc mặt thay đổi, Tề Diệp vậy mà để cho Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở lưng ngựa, nàng khẩn trương kêu to, ý bảo bọn họ dừng lại.

      Tề Diệp thấy thế vội vàng đem Tiểu Nguyệt Nhi ôm vào trong ngực vững vàng, Tiểu Nguyệt Nhi chơi đến cao hứng, có chút chưa giãy giụa ở trong lòng ngực , Tề Diệp ôm chặt nàng, đánh ngựa đến trước mặt Hạ Uyển Chi.

      Nhìn Tiểu Nguyệt Nhi êm đẹp, nàng mới thở phào nhõm, vui liếc mắt nhìn Tề Diệp, vươn tay muốn ôm Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi ôm cổ nàng, nàng tiếp nhận rồi quay đầu bước .

      Tề Diệp sờ sờ cái mũi, xoay người xuống ngựa đuổi theo "Uyển Nhi, ngươi đây là tức giận sao?" "Thần thiếp dám!" Tề Diệp giữ lại người an phận trong ngực, Tiểu Nguyệt Nhi thò tay qua muốn phụ hoàng ôm. Đại khái cảm giác được nàng giận, Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn vùi vào trong lòng ngực nàng, sợ hãi dùng tay sờ mặt nàng, hy vọng nàng có thể nhìn mình.

      Hạ Uyển Chi thở dài, cúi đầu nhìn người ở trong lòng ngực, chậm rãi " về sau cho phép ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu mẫu hậu phạt ngươi!" Tiểu Nguyệt Nhi xem như hiểu, gật gật đầu, bàn tay xoa xoa mặt nàng, giống như an ủi.

      Tề Diệp nhắm mắt theo phía sau, nhìn nữ nhân bé trước mắt ráng sức ôm hài tử, vươn tay "Cho dù Uyển Nhi có tức giận cũng nên để thân thể bị thương, để cho trẫm ôm !".

      Bước chân dừng lại, Tề Diệp theo cũng dừng lại, nhìn nàng xoay lại đem người nhét vào trong lòng ngực , xoa xoa cánh tay nhìn chằm chằm "Hoàng Thượng..." "Trẫm nhớ kỹ, có lần sau." cười "Đừng nóng giận, trẫm thích dáng vẻ Uyển Nhi tức giận, đẹp!".

      Hạ Uyển Chi bị chọc giận đến dở khóc dở cười, câu nên lời, nàng nhìn chằm chằm hồi lâu cúi người hành lễ "Thần thiếp thân thể khoẻ, về trước!" "Uyển Nhi..." Nhìn nàng thở phì phì rời , Tề Diệp bất đắc dĩ thở dài. Tuy rằng Tiểu Nguyệt Nhi hiểu thế giới của người lớn, nhưng vẫn nhạy cảm phát giác được khí quái dị, nàng sờ sờ mặt Tề Diệp.

      Tề Diệp vuốt lên cái mũi tinh xảo của nàng, "Đợi lát nữa trở về bồi tội mẫu hậu cho tốt, thể làm chuyện nguy hiểm nữa biết ?" Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, trong lòng có chút bất lực, mẫu hậu tức giận.

      Bên này, Lương phi trở về cung còn chưa ngồi xuống nàng đập phát lên bàn trà "Giỏi , nàng ta cũng dám uy hiếp bổn phi, là ăn gan hùm mật gấu!" "Nương nương bớt giận, chỉ là Chiêu Dung nho đáng để cho mình phải tức điên!" Thải Vi dâng ly trà lên, khuyên.

      Lâm Huệ bưng chén trà uống ngụm, ngay sau đó chén trà ngã mặt đất, nàng cũng bị phỏng đến chật vật, Thải Vi hoảng hốt thôi rót ly nước ấm cho nàng. "Ngươi muốn mưu sát bổn phi?" Ly nước bưng tới lại bị đánh lật lần nữa, Lâm Huệ chất vấn.

      Thải Vi vội vàng quỳ mặt đất cầu xin tha thứ "Nương nương minh giám, nô tỳ dám!" "Hừ!" Lâm Huệ trừng mắt nhìn nàng hồi, mặt vui, hỏi "Kêu ngươi chuẩn bị đồ vật ngươi chuẩn bị tốt chưa?" " chuẩn bị tốt, nương nương yên tâm, có sai lầm." Thải Vi định liệu trước . "Ừ! Việc lần này nếu còn làm xong, bổn phi nhất định dễ dàng tha thứ cho ngươi!" "Vâng!" Thải Vi lên tiếng dạ thưa.

      Hạ Uyển Chi thân thể khoẻ phải dối, ban đêm tốt vậy mà người nàng lúc lạnh lúc nóng, khi Tề Diệp cảm giác được nàng cũng mơ mơ màng màng, vội vàng gọi ngự y đến chữa trị cho nàng. có gió lạnh nhập vào cơ thể làm cảm lạnh, cầu phải nghỉ ngơi tốt chú ý giữ ấm, uống mấy chén thuốc là được.

      nghe xong thở phào nhõm, nhưng vẫn mắng người hầu hạ bên cạnh trận, Hạ Bích cuối đầu im lặng , thầm thở phào nhõm, may mắn là cũng có gì đáng ngại.

      Khi tỉnh lại Hạ Uyển Chi cảm thấy rất choáng váng, biết mình đây là bị bệnh. Hạ Bích nghe thấy động tĩnh tiến vào hầu hạ, rửa mặt xong bưng chén cháo ngao đến thổi thổi đút cháo cho nàng uống xong lại bưng đến chén thuốc, nhìn nàng nhíu mày uống xong, súc miệng rồi liền đưa lên mứt hoa quả.

      "Hoàng Thượng còn ở trong triều sao?" Trong miệng có vị đắng, dù có mứt hoa quả cũng che dấu được. "Hoàng Thượng đến chỗ của Thái Hậu, sau đó đến đây, nếu nương nương cảm thấy thoải mái hãy nằm nghỉ nhiều thêm chút nữa.".

      Xác là cần phải nằm, Hạ Uyển Chi cảm thấy như muốn hôn mê, nằm xuống được bao lâu liền nghe thấy thanh, nàng hỏi "Chuyện gì xảy ra?" "Là An Bình công chúa, nàng nghe nương nương tỉnh nên muốn gặp nương nương, bà vú dỗ dành." Hạ Bích đúng .

      "Đừng để cho nàng ta vào đây, hãy là chờ mẫu hậu hết bệnh rồi dẫn nàng chơi, kêu nàng ta hai ngày này phải ngoan ngoãn.". Nhớ tới cái gì nàng hỏi "Tìm được Tuyết Cầu rồi sao?" "Tìm được rồi..." Dừng chút, Hạ Bích "Sáng nay tìm được ở mặt hồ đóng băng, chết!".

      " chết?" Nàng nhíu mày, lần trước là Đậu Đỏ ăn lộn thuốc chuột mà chết, lần này là Tuyết Cầu... "Chết như thế nào?" " đúng hơn là coi chừng nên rơi vào trong hồ chết đuối." Hạ Bích trông chừng quan sát vẻ mặt nàng, "Nương nương yên tâm, nô tỳ cho người dò hỏi.".

      "Ừ!" Nàng gật đầu, kêu Hạ Bích đem Tiểu Nguyệt Nhi vào, Tiểu Nguyệt Nhi vừa tiến đến liền nhào vào mép giường của nàng, lưu loát đá giày rồi bò lên giường, Hạ Bích liền ôm xuống.

      Hạ Uyển Chi dùng khăn tay che lại mũi miệng để tránh lây bệnh qua khí, an ủi sờ sờ mặt Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi nước mắt lưng tròng ra dấu tay đối với nàng, nàng thở dài, tiếng động mà an ủi nàng ta trong chốc lát, sai Hạ Bích đem người mang ra ngoài, miễn cho giữ lại bên cạnh lại lây bệnh qua khí.

      Lúc trời vừa tối, có cung nhân vào Chiêu Hoa Cung, cùng Hạ Bích thầm vài câu lúc sau nhìn chút rồi rời , Hạ Bích vào trong phòng, nàng uống thuốc, Hạ Bích chờ nàng uống thuốc mới "Nương nương, nghe được, có người nhìn thấy Tuyết Cầu vào Ngọc Hoa Cung." "Là nàng ta!" Ánh mắt trầm trầm, ý bảo Hạ Bích tới gần.

      Nàng thầm vài câu, Hạ Bích gật gật đầu "Nương nương yên tâm, nô tỳ biết phải làm như thế nào.".

      *cá chết lưới rách là cách ví như đôi bên đều có lợi, chẳng được gì,dạng như là cùng nhau chịu chết,cùng chịu thiệt thòi,đôi bên đều mất cả chì lẫn chày.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 167
      "Nương nương, đây là mật tín nhận được hôm nay!" Liêm chiêu dung thêu túi thơm, cung nữ xốc mành lên vào.

      Nàng có chút ngoài ý muốn nhận lấy, từ khi bị Lương phi phát ra. Nàng lập tức viết thư cho Tiêu Khâu, dặn dò trong khoảng thời gian này cần gặp mặt, càng cần thư từ lui tới. Những thư từ lúc trước, cùng đồ vật, tín vật linh tinh tất cả đều mang thiêu hủy, để tránh bị người phát .

      Nàng nhìn chữ viết đúng là của , rồi mới nhàng thở ra, trong thư đêm nay gặp mặt ở chỗ cũ. Liêm chiêu dung tính tính thời gian, hôm nay đúng lúc là trực ban.

      Đêm khuya, Liêm chiêu dung khoác thêm áo choàng đen vào che kín khuôn mặt, để cung nữ đằng trước cầm theo đèn lồng dẫn đường. Vòng qua cung điện hoa lệ, theo đường mòn hẻo lánh dẫn vào lãnh cung. Bên cạnh có căn nhà , ở trong để ít đồ vật linh tinh, trông cũng rất bí .

      Cung nữ gõ gõ cửa, gõ đúng ba tiếng, đây là tín hiệu của bọn họ đặt trước với nhau. Bên trong có ai đáp lại, nàng biết người vẫn chưa tới, liền đẩy cửa vào, cung nữ cầm đèn lồng treo ở bên cạnh.

      Bốn phía im ắng, mơ hồ nghe thấy chút tiếng gió. Liêm chiêu dung cảm thấy có chút khẩn trương cùng bất an. Nàng lại vài bước, thấy người vẫn chưa tới, có chút lo lắng nhìn màn đem tối đen như mực.

      lúc lâu sau, Liêm chiêu dung đột nhiên tới trước cửa, nàng lo lắng có chút bất an, cảm thấy hôm nay nên ra ngoài. Nàng muốn kéo cửa ra lại thấy có người đẩy cửa vào, nàng kinh hãi chút, thấy được người vừa tiến vào mới nhàng thở ra, bắt lấy tay : "Sao đến giờ ngươi mới đến?"

      Tiêu Khâu nhìn thấy nàng cũng nhàng thở ra, cung nữ thấy vậy ra, đứng ở bên ngoài trông chừng cho bọn . Đứng được lúc nàng liền nhìn thấy xung quanh đột nhiên sáng lên, còn chưa kịp phản ứng nàng bị bịt miệng lại, trơ mắt nhìn đám người đẩy cửa phòng ra.

      Liêm chiêu dung tưởng cung nữ, cũng thèm nhìn ra cửa, : "Nhìn ngươi kìa, đừng..." Còn chưa kịp hết câu, liền truyền đến tiếng trách mắng: "Người đâu, bắt bọn họ lại."

      Hai người quay đầu, nhìn thấy Tề Diệp sắc mặt trầm cùng với Lương phi mang vẻ mặt đắc ý, Liêm Chiêu Dung bỗng nhiên phản ứng lại: "Hoàng Thượng, tần thiếp có chuyện muốn ..."

      "Bịt miệng bọn họ lại, nhân chứng vật chứng đều ở đây, các ngươi còn có cái gì muốn ."

      Cung nhân tuân lệnh, đợi Liêm Chiêu Dung xong liền che miệng nàng lại. Rất nhanh trói gô lại mang theo ra ngoài, Liêm Chiêu Dung nhìn về phía Tiêu Khâu, biết được lần này bọn họ nhất định phải chết, cũng biết đêm nay bọn họ bị trúng gian kế của Lương phi, nàng ta muốn diệt trừ mình!

      "Nương nương, xảy ra chuyện, Liêm chiêu dung cùng thị vệ dan díu bị Hoàng Thượng bắt được tại trận, giờ bị nhốt lại."

      Hạ Uyển Chi còn mặc quần áo cho Tiểu Nguyệt Nhi, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng cái "Là Lương phi dẫn Hoàng Thượng tới?"

      "Vâng!" Hạ Bích thành . Nàng hiểu , khó trách trong khoảng thời gian này Liêm chiêu dung lại nghe lời Lương phi như vậy, bị tát cái còn cẩn thận ngã, hoá ra là có nhược điểm nằm trong tay Lương phi.

      Để bà vú dỗ Tiểu Nguyệt Nhi ngủ, nàng sửa sang lại quần áo muốn ra ngoài, thấy Tề Diệp nổi giận đùng đùng tới, biết là chuyện của Liêm chiêu dung làm vui, nàng trầm mặc theo vào phòng, bảo Hạ Bích pha trà.

      Tề Diệp bưng trà muốn uống, nhớ tới cái gì liền tức giận đập mạnh xuống bàn, chén trà bị vỡ, nước trà nóng bắn ra ngoài, theo bản năng thu tay lại. Hạ Uyển Chi kinh ngạc chút, liền vội vàng bắt lấy tay lau vết nước, nhìn mu bàn tay bị nóng đỏ hồng lên, nàng phân phó Hạ Bích mang thuốc trị bỏng tới.

      Nàng cẩn thận bôi thuốc mỡ cho , cũng may nước trà phải là nóng bỏng, mu bàn tay chỉ bị đỏ lên, vẫn chưa nổi bọt nước, Tề Diệp để nàng giúp , vẫn trầm mặc lời nào.

      Băng bó xong, Hạ Uyển Chi vừa rửa tay, : "Hoàng Thượng bảo trọng thân thể quan trọng hơn, nên vì phi tần biết kiềm chế mà làm tổn hại thân mình."

      Tề Diệp trầm mặc trong chốc lát, bắt lấy tay nàng gật đầu: "Uyển Nhi đúng, cần phải vì đôi cẩu nam nữ kia mà tức giận. Nếu bọn họ muốn ở bên nhau, trẫm càng để cho bọn họ được như ý nguyện. Dám phản bội trẫm, cho dù là người trẫm thích cũng tha, nàng cũng là người của trẫm!"

      tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Hạ Uyển Chi yên lặng nghe. Cho dù là ai gặp phải chuyện như vậy cũng dễ chịu, huống chi là Hoàng Thượng tôn quý kiêu ngạo, xem ra lần này Liêm chiêu dung chết cũng được dễ chịu lắm.

      "Cũng may Lương phi phát ra, nếu còn biết bị bọn họ giấu bao lâu." Tề Diệp "Trẫm dễ dàng buông tha cho bọn họ."

      "Là bọn họ bị trừng phạt đúng tội!" Hạ Uyển Chi , thấy sắc mặt dịu xuống, liền để cho Hạ Bích chuẩn bị nước ấm cho rửa mặt, rửa chân, buổi tối nghỉ ở Chiêu Hoa Cung.

      Ngủ đến mơ mơ màng màng nàng mơ hồ cảm giác người bên cạnh tựa hồ ngủ yên ổn, trằn trọc vài lần.

      Giờ Tý, Thái Vi mang theo hai vị thái giám cường tráng đến chỗ giam giữ Liêm chiêu dung. Thái giám trông coi thấy nàng lấy ra thỏi vàng, đôi mắt liền lóe sáng, nhận lấy cất ở trong ngực, thuận tiện lấy ra chìa khóa mở cửa để cho bọn họ vào.

      Liêm chiêu dung ngồi ở trong góc, nghe thấy động tĩnh mở mắt ra, còn chưa thấy người tới. Thái giám liền cởi xuống đai lưng quấn quanh cổ nàng, Liêm chiêu dung lập tức hô hấp khó khăn, cố sức giãy giụa, bộ mặt dữ tợn trừng mắt mắt nhìn phía trước. Người trước mắt lung lay, cổ bị siết lấy càng ngày càng chặt. bao lâu sau, hai chân vừa đá đạp lung tung liền an tĩnh lại, chiếc giày thêu bị đá sang bên cạnh.

      Thái Vi dò xét hơi thở của Liêm chiêu dung, xác định thấy còn thở mới để cho thái giám mang người treo ở xà nhà làm như nàng ta sợ tội tự sát.

      Bố trí xong Thái Vi đóng cửa lại, trả chìa khóa cho thái giám trông coi, lại móc ra thỏi vàng cho "Đêm nay ngươi cái gì cũng biết."

      "Đêm nay nô tài cái gì cũng thấy, cũng chưa làm việc gì, Liêm Chiêu Dung là sợ tội tự sát!"

      "Vậy tốt rồi!" Thái Vi cười gật đầu, mang theo hai thái giám cường tráng hoà vào trong bóng đêm bước nhanh rời .

      Cung nhân ước lượng hai nén vàng cười khép miệng được.

      Thái Vi trở lại, thấy trong phòng vẫn còn ánh nến, nàng đẩy cửa vào, liền thấy Lâm Huệ ngồi dựa vào đầu giường thêu quần áo cho Ngũ hoàng tử.

      Nàng tiến lên hành lễ "Nương nương, mọi việc đều làm xong!"

      "Ừ, biết rồi, đêm khuya, bản phi cũng mệt mỏi, ngủ !" Để Thái Vi thu dọn chút, nàng cởi áo ngoài nằm ở giường. Người chết, nàng cũng cần lo lắng có người biết chuyện của nàng cùng Khang Ninh Vương, nên có thể yên tâm ngủ.

      nhiều đêm mơ thấy ác mộng, tra tấn nàng tâm thần yên, giờ tai hoạ ngầm trừ bỏ, nàng phải gặp ác mộng nữa.
      Sau khi lâm triều Tề Diệp nghe bẩm báo biết Liêm Chiêu Dung sợ tội tự sát. Hạ Uyển Chi tự mình nhìn qua, phân phó cung nhân đến thu dọn.

      Dù sao cũng là chuyện xấu trong hoàng thất, Tề Diệp muốn để lộ ra, đối với bên ngoài chỉ Liêm Chiêu Dung là bạo bệnh bỏ mình. Liêm gia cũng chịu liên lụy, phụ thân của Liêm Chiêu Dung cùng ca ca bị gán cái tội danh rồi đuổi ra khỏi thành Kim Lăng.

      Còn tên thị vệ kia, bị thiến đưa biên cương làm cu li, nhận đủ loại tra tấn.

      Hạ Uyển Chi cảm thấy chuyện Liêm Chiêu Dung chết có chút kỳ quặc, cho người gọi cung nhân trông coi đến, Hạ Bích hỏi "Tối hôm qua là ngươi trông coi Liêm Chiêu Dung?"

      "Là nô tài!" Cung nhân có chút chột dạ khẩn trương, đôi tay chống ở mặt đất phát run.

      Hạ Uyển Chi chống đầu nhìn người quỳ ở phía dưới.

      "Tối hôm qua có người nào thăm Liêm Chiêu Dung ?" Hạ Bích tiếp tục hỏi.

      Cung nhân run rẩy : "Tối hôm qua nô tài vẫn luôn canh giữ ở cửa, cũng có người nào đến gần."

      "Hoàng Hậu nương nương ghét nhất người dối, nếu để nương nương biết được dễ dàng tha thứ." Hạ Bích nhìn cung nhân chút, : "Ta hỏi lại lần nữa, tối hôm qua có người nào thăm Liêm Chiêu Dung hay ?"

      "Nương nương minh giám, nô tài cho dù có hàng ngàn cái lá gan cũng dám dối người!" Cung nhân liên tục dập đầu.

      Hạ Bích nhìn về phía Hạ Uyển Chi, nàng vẫy vẫy tay ý bảo để cho ta lui xuống , cung nhân ra khỏi Chiêu Hoa Cung thiếu chút nữa xụi lơ mặt đất, lau hết mồ hôi mặt .

      Hạ Uyển Chi uống ngụm trà, : "Cho người nhìn chút, xem mấy ngày này làm cái gì." Chỉ hy vọng là nàng đa tâm, Liêm Chiêu Dung cũng giống người sợ tội tự sát.

      Sau đêm, bên ngoài tuyết rơi xuống đọng lại thành tầng dày. Sau khi dùng đồ ăn sáng xong hai đứa ríu rít thầm ngừng, còn Tiểu Nguyệt Nhi lại lôi kéo tay áo nàng xin, hai đứa muốn nghịch tuyết. Nhưng hai đứa lại phải thượng thư phòng, Tiểu Nguyệt Nhi mình chơi cũng thú vị, hy vọng hai vị ca ca có thể chơi cùng mình.

      Hạ Uyển Chi nghĩ nghĩ, rồi đồng ý cho bọn họ nghỉ học ngày, hôm nay phải thượng thư phòng. Ba đứa vui mừng ôm chầm lấy nàng, Tề Diệp nhìn thấy cũng dở khóc dở cười, ôm Tiểu Nguyệt Nhi vào trong lòng, chỉ chỉ chính mình mặt, Tiểu Nguyệt Nhi lại gần thơm cái,há mồm tiếng động "Phụ hoàng cùng chơi với bọn con được ?"

      Tề Diệp chần chờ chút gật gật đầu, Tiểu Nguyệt Nhi cao hứng ở trong lòng ngực xoay tới xoay lui, cuối cùng ôm cổ cổ vẻ mặt thân mật.

      Tuyết ngừng thời tiết cũng tệ lắm, trắng xoá mảnh, dưới mái hiên đóng băng trông như những thanh lợi kiếm.

      Bọn họ Phóng Ưng Đài, phía dưới tuyết đọng vẫn chưa bị quét dọn, tuyết còn nguyên mảng. Vừa mới tới nơi ba đứa liền đứng yên được, ở nền tuyết chạy tới chạy lui, phía sau là loạt dấu chân lớn đồng đều.

      Sợ bọn họ lạnh, Hạ Uyển Chi bảo bà vú mặc cho bọn ít quần áo chống lạnh, nhưng mặc nhiều như vậy hành động lại có chút bất tiện. Trong lúc đuổi nhau bọn liên tục té ngã, té ngã chỉ khóc mà còn cười hì hì. đợi cung nhân đến nâng dậy, tự mình bò dậy, bắt lấy nắm tuyết ném nhau, chơi vô cùng vui vẻ.

      Hạ Uyển Chi ngồi ở trong đình nhìn ba hài tử vui đùa ầm ĩ, Tề Diệp đột nhiên thở dài: "Giờ trẫm cũng hy vọng tuyết rơi mấy ngày, chỉ tiếc người cùng trẫm chơi."

      Hạ Uyển Chi nhìn vẻ mặt với dáng vẻ của , biết khi còn quá áp lực. Ở hậu cung tình người lạnh lẽo, chỉ toàn là ích lợi, là quyền lực, là ân sủng, được thân tình ấm áp như dân thường.

      Hồi nàng còn được cùng các ca ca chơi đùa, trộm ăn băng đọng mái hiên, hương vị thực tốt. Nhưng sau đó nàng bị đau bụng, bà vú bị mẫu thân mắng cho trận, sóc nàng tốt.

      Bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy buồn cười, mấy ngày trước thân mình khoẻ, giờ thân mình khá hơn nhiều, nàng vốc lấy nắm tuyết nặn thành tuyết cầu, thừa dịp Tề Diệp chú ý ném tới.

      Tề Diệp bị nàng ném đến, sửng sốt chút, thấy nàng cười tủm tỉm, cũng giận, ngược lại hai mắt loé lên. Nhìn tuyết cầu thứ hai ném tới, lưu loát tránh . để ý đến trầm ổn của đế vương, lấy trái tuyết cầu ném lại, sợ đả thương nàng, đều là ném xuống dưới chân, làm nàng sợ tới mức chạy trốn . Dưới chân vừa trợt, nàng ngã ngồi mặt đất, đau đến trắng bệch cả mặt.

      Tề Diệp vội vàng đem người bế lên, nghe thấy nàng hít vào hơi hỏi: "Thế nào, ngã có đau ?"

      "Đau!" Hạ Uyển Chi xoa xoa mông, nhíu mày .

      yên tâm, ôm người trở lại Chiêu Hoa Cung, phân phó người kêu ngự y. Bọn người Tiểu Nguyệt Nhi cũng bị bà vú đưa về theo, tuy rằng chơi chưa , nhưng bọn họ cũng vẫn lo lắng cho mẫu hậu hơn.

      Ngự y thăm mạch dò hỏi bệnh tình chút rồi để cho nữ quan kiểm tra thân thể, ngự y : "Nương nương bị thương tới xương cụt, nên nằm giường tĩnh dưỡng mấy ngày, Hoàng Thượng cần lo lắng, chỉ cần bôi thuốc là được rồi."

      Tề Diệp nhàng thở ra, nàng nằm ở giường ngượng ngùng bụm mặt, dẫn tới Tề Diệp cười khổ "Về sau được như thế nữa!"

      "Vâng!" Nàng rầu rĩ lên tiếng, tự nhận mình xui xẻo.

      Tới cuối năm, mọi việc đều được chuẩn bị khá tốt rồi, Hạ Uyển Chi cũng cần phải vất vả, phân phó xuống dưới chút là được.

      Nằm hai ngày, nàng cảm thấy tốt hơn chút, chỉ là khi ngồi vẫn hơi đau, liền lót đệm dày lên.

      Hạ Bích từ bên ngoài vào, cầm theo cái hộp đồ ăn, lấy ra điểm tâm vừa mới làm xong. Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy điểm tâm hai mắt sáng lên, nàng cười sờ sờ đầu bé, để cho bà vú đưa rửa tay rồi mới ăn điểm tâm, Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn theo bà vú.

      "Nương nương, người nô tỳ phái nhìn chằm chằm tiểu thái giám phát động tĩnh, người đó tiểu thái giám uống say cẩn thận lộ ra, là Liêm Chiêu Dung phải sợ tội tự sát!"

      " biết, mặc kệ dùng biện pháp gì, cũng phải khiến cho mở miệng, bổn cung muốn biết là ai làm ra chuyện này?"

      "Vâng!" Nô tỳ biết phải làm như thế nào, nghĩ tới cái gì, Hạ Bích lại : "Chuyện lần trước nương nương phân phó nô tỳ chuẩn bị tốt, người có muốn động thủ hay chưa?"

      "Động!" Làm hại Tiểu Nguyệt Nhi vì Tuyết Cầu thương tâm mấy ngày, nàng sao có thể buông tha người nọ. Còn nữa, có thể thương tổn Tuyết Cầu cũng có thể làm hại hài tử của nàng, nàng muốn để cho hài tử của mình bị thương, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 168-1
      Tề Diệp đội gió tuyết đến Chiêu Hoa Cung, thấy Hạ Uyển Chi ngồi dựa giường nệm nhíu nhíu mày: "Sao nàng lại ngồi dậy làm gì, phải ngự y nằm tĩnh dưỡng sao?"

      "Nằm mãi cũng mệt, dù sao cũng đỡ hơn rồi, ngồi cũng còn đau nữa." Nàng cười cười lấy lòng, Hạ Bích mang nước ấm lên cho rửa tay, rồi lại pha trà. Tiểu Nguyệt Nhi thấy ngồi xuống, liền bò từ đùi mẫu hậu đến ngồi ở trong lòng phụ hoàng, trong tay còn cầm miếng mứt hoa quả ăn rất vui vẻ.

      Tề Diệp nắm tay nàng, thấy còn nóng hầm hập cũng thấy lạnh. uống ngụm trà, Tiểu Nguyệt Nhi vừa ăn xong miếng mứt hoa quả lại cầm quả quýt đưa cho bóc.

      Quang Thuận công công muốn nhận lấy, nhìn thoáng qua, Quang Thuận công công hiểu ý lui trở về, vừa lột vỏ quýt vừa : "Tuyết năm nay rơi lớn hơn năm trước, xem ra sang năm nhất định có thu hoạch tốt."

      "Tất cả đều nhờ vào phúc khí của Hoàng Thượng." Nàng cười .

      Tề Diệp rất hưởng thụ cười cười, đưa quả quýt cho Tiểu Nguyệt Nhi, thấy đứa thích lại cầm thêm quả quýt bóc ra. Bên trong từng múi màu cam đều tăm tắp, đưa cho Hạ Uyển Chi. Nàng thấy ngạc nhiên chút rồi nhận lấy, bóc ra múi cho ăn, cười ngậm lấy: " ngọt!"

      Đôi mắt thuỷ linh của Tiểu Nguyệt Nhi loé lên cái, cũng học theo mẫu hậu đưa cho miếng. Tề Diệp thấy trong lòng ấm áp, cảm thấy quả quýt năm nay đặc biệt ngọt. Cảm động ôm Tiểu Nguyệt Nhi rồi thơm mấy cái lên má đứa , khiến cho trong lòng Tiểu Nguyệt Nhi tràn ngập vui sướng.

      "Quýt tiến cống năm nay cũng tồi, thần thiếp nhớ Thái Hậu thích ăn, để người mang cho bà chút ." Trong khoảng thời gian này Thái Hậu được khoẻ, nên cũng mang phiền toái tới cho nàng được.

      "Uyển Nhi chu đáo!" Tề Diệp vui mừng nắm lấy tay nàng nhéo nhéo, tay nàng có chút lạnh, nhíu mày, bảo Hạ Bích mang lò sưởi ấm tới cho nàng làm ấm tay.

      "Hai ngày nữa là sinh nhật Hiền phi, có cần mời gánh hát tới, hát xướng khúc cho náo nhiệt chút hay ?"

      "Thân thể ngươi thoải mái, Thái Hậu chắc thể tham gia, tùy tiện ăn bữa cơm là được, còn nàng chỉ cần cố gắng dưỡng tốt thân mình thôi!" Tề Diệp quan tâm .

      Nàng gật gật đầu, nếu như vậy, nàng tất nhiên làm theo.

      Đường Tú Dung điều dưỡng thân thể cũng khá tốt, ban đêm ngủ rất an ổn. Đêm nay nàng mơ hồ bị tiếng thét chói tai đánh thức, cửa sổ là mảnh tuyết trắng, bên tai lại vang lên tiếng kêu quỷ dị của mèo, meo meo meo... tiếng lại tiếng vang lên thê lương.

      Ban đêm lại nghe tiếng mèo kêu như vậy, nàng thấy trong lòng phát lạnh: "Người đâu, người đâu..."

      Cung nữ trực đêm cầm theo đèn lồng tiến vào: "Nương nương làm sao vậy?"

      "Đuổi hết mấy con mèo , ồn muốn chết!" Đường tú dung cảm thấy đau đầu, ấn ấn huyệt thái dương.

      Tiểu cung nữ gật đầu, cầm theo đèn lồng ra ngoài, ở bên ngoài đuổi vài tiếng, tiếng mèo kêu quả nhiên ngừng lại. Nàng vào báo lại, Đường tú dung để cho nàng ra ngoài trông, nếu để phát ngủ gật liền trách phạt, tiểu cung nữ cả người run lên, tức khắc đề cao cảnh giác.

      Đường Tú Dung nằm xuống trong chốc lát liền ngủ, tiểu cung nữ trông giữ ở gian ngoài thầm ngáp cái, nghiêng đầu thấy người ở giường hình như ngủ say rồi, nàng lặng lẽ dựa vào xà nhà nhắm mắt lại.

      "Meo..."

      Lại là tiếng mèo kêu thê lương, người ngủ mơ màng bị bừng tỉnh, Đường tú dung nghe thấy tiếng mèo kêu cảm thấy phiền lòng thôi: "Người đâu, người đâu..."

      Tiểu cung nữ tỉnh táo lại, vội vàng "Có nô tỳ, nô tỳ ở đây..."

      "Ném con mèo chết tiệt kia ra ngoài , có muốn cho người khác nghỉ ngơi nữa hay ?" Bị quấy rầy nghỉ ngơi Đường Tú Dung bực bội lên tiếng.

      Tiểu cung nữ cầm chổi lông gà ra ngoài, bên ngoài rất lạnh. Nàng ta vừa ra mèo liền kêu nữa, nàng ta nhìn xung quanh chút vẫn nghe thấy tiếng nào, lại đợi thêm lúc nữa thấy gì liền trở lại.

      vào liền thấy sắc mặt vui của Đường tú dung, nàng ta kinh ngạc chút, sợ hãi : "Mèo hoang rồi!"

      "Ngày mai lĩnh phạt !" Nàng ngáp cái nằm xuống ngủ.

      Tiểu cung nữ cắn cắn môi ra ngoài, thầm cho chính mình thể ham ngủ nữa.

      mơ mơ màng màng tiểu cung nữ lại lần nữa nghe thấy tiếng mèo kêu, lần này đợi chủ tử nhà nàng phân phó, nàng ta cầm chổi lông gà ra ngoài. Làm hại nàng ta bị phạt, nếu để tìm được rồi nàng ta thế nào cũng phải đem con mèo hoang kia đánh cho trận.

      theo tiếng kêu, đột nhiên từ phía sau tường viện con mèo trắng nhảy ra, còn cào lên mặt nàng ta cái, nàng ta bị đau phải kêu lên tiếng, mèo trắng kêu lên tiếng liền chạy mất.

      Buổi sáng, Đường Tú Dung tỉnh lại nhìn dung nhan tiều tuỵ trong gương, xoa xoa ấn đường: "Tiểu cung nữ trực đêm hôm qua đâu?"

      "Thưa nương nương, tiểu cung nữ tối hôm qua bị mèo cào vào mặt." Cung nữ Tâm Liên nhìn qua tiểu cung nữ đứng bên ngoài, ý bảo nàng tiến vào.

      Đường Tú Dung nhìn thấy mặt tiểu cung nữ có mấy vết cào chảy máu, nhất thời biết cái gì, xua xua tay để cho nàng xuống, bảo Tâm Liên: "Cho người xung quanh Ngọc Hoa Cung tìm xem, thấy có mèo hoang đuổi ."

      Tâm Liên gật đầu, rất nhanh phân phó xuống dưới. Tối hôm qua Đường Tú Dung ngủ được ngon, dùng đồ ăn sáng rồi chuyện với Lục hoàng tử mấy câu liền nghỉ ngơi.

      Ban đêm Đường Tú Dung ngủ say, đột nhiên lại nghe thấy tiếng mèo kêu, nàng để cho cung nữ trực đêm ra ngoài đuổi mèo . mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên thấy thứ gì có lông xù xù xẹt qua mặt, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thấy mặt đau nhói, nàng ngồi dậy chút, lấy tay sờ lên mặt, rồi nhìn thấy có máu tươi liền kinh hoảng.

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."

      Bên ngoài truyền đến tiếng của Quang Thuận công công, Hạ Uyển Chi tỉnh lại, thấy Tề Diệp ngủ say, nàng hỏi: "Chuyện gì?"

      "Nương nương tha tội, Ngọc Hoa Cung xảy ra chuyện, Hiền phi nương nương bị thương." Quang Thuận công công đứng ngoài cửa .

      "Bị thương để cho ngự y xem, Hoàng Thượng còn ngủ say, có chuyện gì ngày mai lại ." Dứt lời nàng tiếp tục nằm xuống.

      Quang Thuận công công ở bên ngoài lên tiếng rồi rời , Tề Diệp vẫn ngủ say như cũ, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của , Hạ Uyển Chi biết ngủ rất an ổn.

      Đường Tú Dung thấy chỉ là Quang Thuận công công mang theo ngự y trở lại liền thấy thất vọng, nàng vốn định mượn cơ hội này giành lấy thương tiếc của Hoàng Thượng, nghĩ tới lại tới đây.


    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 168-2
      "Hoàng Thượng đâu?" Nàng hỏi.

      "Hoàng Thượng còn nghỉ ngơi, tiện quấy rầy, Hoàng Hậu nương nương phân phó cho ngự y lại đây xem chút, có chuyện gì ngày mai lại ." Quang Thuận công công xong chờ ở bên.

      Đường Tú Dung cắn môi, biết nhất định là thủ đoạn của nữ nhân kia, ngăn cản Hoàng Thượng cho người lại đây.

      Ngự y cho nàng dùng dược thảo rửa sạch miệng vết thương, đau đến mức nàng nghiến răng nghiến lợi, ngự y cẩn thận băng bó tốt cho miệng vết thương, dặn dò : "Vết thương ở mặt nương nương có chút phiền phức, vi thần tận lực, nếu để vết thương dính nước, ăn thức ăn kích thích mặt để lại sẹo."

      "Ừ!" Nàng lo lắng nhất là để lại sẹo, nếu bị như vậy nàng sao còn dám gặp người khác nữa?

      Sáng sớm Tề Diệp ngủ dậy, Quang Thuận công công đem chuyện xảy ra tối hôm qua lần, Tề Diệp nhíu mày, nghĩ tới mèo hoang lại càn rỡ như thế. Lần này bị thương là Hiền phi, nếu lần sau bị thương là Uyển Nhi cùng mấy đứa liền tốt. hạ lệnh cho người bắt hết mèo trong cung lại ném ra ngoài hoàng cung.

      là ném ra ngoài hoàng cung, người phía dưới liền bớt việc, tất cả mèo bắt được đều ném vào bao tải dìm xuống sông.

      Đúng ra hôm nay là sinh nhật Hiền phi, bây giờ nàng lại bị thương, mặt băng bó thể ra ngoài gặp người, yến hội liền bị hủy bỏ. Phòng bếp chuẩn bị cho nàng bát mì trường thọ ăn sáng, nàng phân phó được chuẩn bị thức ăn kích thích, ẩm thực rất đơn giản.

      Sau khi lâm triều Tề Diệp xem nàng, Đường Tú Dung lại vừa kích động vừa rối rắm, nàng tại xấu, dám gặp người khác, nên cho ai vào, Tề Diệp cũng ép, chỉ ở ngoài cửa dặn dò vài câu rồi rời .

      Đường Tú Dung nghĩ tới dứt khoát rời như vậy, nếu hai phải gặp mình, nàng cũng phải thể gặp. Biết được người rời , trong lòng mất mát, khó chịu. Khó khăn lắm hoàng thượng mới lại đây chuyến, cũng chưa thấy mặt, còn chưa được mấy câu.

      Tề Diệp vào Chiêu Hoa Cung, Hạ Uyển Chi hỏi thương thế của Đường Tú Dung chút, chỉ cũng đáng ngại rồi thêm gì nữa. Bất quá nàng biết hạ lệnh cho cung nhân bắt mèo hoang, nếu đau lòng cho Hiền phi, cũng cho người đuổi hết những con mèo hoang vô tội kia .

      Nghĩ vậy, nàng thấy mất hứng.

      Mới vừa dùng đồ ăn sáng bao lâu, Tiểu Nguyệt Nhi ôm mèo hoa chạy vào, mặt nước mắt lưng tròng, thấy nàng liền bẹp miệng khóc thút thít lên, nàng thể phát ra tiếng khóc, chỉ có thể phát ra thanh .

      Nàng thấy thế vội vàng an ủi Tiểu Nguyệt Nhi, bên an ủi bên dò hỏi người bà vú "Sao lại thế này?"

      "Con mèo hoa này cũng là chỉ mèo hoang, Hoàng Thượng là muốn đem tất cả mèo hoang đều ném ra ngoài cung, tiểu công chúa muốn, tiểu công chúa rất thích con mèo hoa này." Bà vú .

      "Mèo hoang dã tính khó thuần, nếu giữ lại bên người sợ nó làm người khác bị thương, cho người quăng ra ngoài !" Tề Diệp .

      Tiểu Nguyệt Nhi nhìn khẩu hình miệng của liền hiểu được, chui vào trong lòng ngực mẫu hậu sốt ruột cầu xin. Hạ Uyển Chi hiểu ý của nàng, kỳ mèo hoang cũng nguy hiểm, chỉ cần chọc nó, nó rất ngoan ngoãn.

      Nàng cầu tình "Nếu An Bình thích giữ lại , mèo hoa còn , đưa cho người ta dạy dỗ chút, tính tình ôn hoà lại đưa lại đây !"

      " được!" Tề Diệp nhíu mày, muốn lấy mèo hoa trong lòng ngực Tiểu Nguyệt Nhi mang , thấy nàng ôm chặt như vậy, sợ cẩn thận chọc giận mèo hoa làm nữ nhi bảo bối của bị thương.

      Tiểu Nguyệt Nhi khẩn trương ôm mèo hoa, cho lấy , cũng thỏa hiệp, khăng khăng muốn bắt, hai người giằng co như vậy, Tề Diệp cẩn thận bắt được cái đuôi của mèo hoa.

      Mèo hoa chấn kinh, kêu tiếng, móng vuốt cào lên cánh tay Tề Diệp, giãy giụa ra khỏi lòng Tiểu Nguyệt Nhi muốn thoát ra, bị Quang Thuận công công bắt lấy, ném cho tiểu thái giám cầm ra ngoài.

      Tề Diệp nhìn ống tay áo bị cào rách, ngữ khí kiên định : "Súc sinh này thể giữ lại, đến quần áo cũng có thể cào rách, móng vuốt so với dao còn sắc hơn."

      Hạ Uyển Chi kiểm tra cánh tay cũng thấy vết thương, biết là quần áo khá dầy mới chưa cào đến da thịt.

      Tiểu Nguyệt Nhi trơ mắt nhìn mèo hoa bị mang , rốt cuộc nhịn được, gì đẩy Tề Diệp cái, chút sứt mẻ, nàng lại khóc lóc chạy ra ngoài, Hạ Uyển Chi yên tâm đuổi theo.

      Tề Diệp thấy thế, sờ sờ cái mũi có chút hoảng loạn.

      hoảng loạn là đúng, Tiểu Nguyệt Nhi ghi hận , gặp mặt cũng bám lấy như trước, nếu phải xa cách, chính là tránh phía sau mẫu hậu nàng nhìn , hoặc là lộ ra dáng vẻ, bộ mặt ủy khuất, khiến cho biết nên làm cái gì bây giờ.

      Tề Diệp có biện pháp, chỉ phải kiên nhẫn dỗ nàng, để Quang Thuận công công tìm ít vật cho nàng, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn là quên chuyện ném con mèo của nàng, nàng vẫn xa cách như cũ.

      Hạ Uyển Chi cũng giúp , bỏ mặc chuyện cầu cứu. Nàng vẫn để ý chuyện vì Đường Tú Dung mà đến con mèo nữ nhi thích cũng buông tha, xem ra vẫn là để ý nữ nhân kia.

      Tuy rằng mèo hoang trong cung đều bị bắt hết mang ra ngoài, nhưng Đường Tú Dung buổi tối vẫn như cũ ngủ yên. Luôn luôn nghe thấy tiếng mèo kêu, kêu to đến mức trong lòng nàng phát lạnh. Sợ hãi đến mức để cho Tâm Liên ngủ ở giường mới an tâm.

      Ban đêm mèo kêu vài tiếng, Đường Tú Dung cho người xua đuổi, xua đuổi bao lâu lại vang lên, vài lần như thế Tâm Liên : "Nương nương, có phải là con mèo Nguyệt Nha kia hay ?"

      Đường Tú Dung nghe vậy sắc mặt biến đổi, nhớ lại lý do thoái thác của tiểu cung nữ, con mèo hoang màu trắng, Nguyệt Nha kia cũng là mèo trắng. Hơn nữa sau khi giết chết ở trong viện của nàng còn ném vào trong hồ. Nghe , chỉ vì Nguyệt Nha kia mà An Bình công chúa thương tâm vài ngày, nàng cũng coi như là trả thù chút.

      Chỉ là...

      " hươu vượn!" Sao có thể, Nguyệt Nha kia chết, chẳng lẽ nó có thể tìm tới báo thù sao?

      "Dạ!" Tâm Liên rụt rụt cổ, trong lòng sợ hãi.

      Trong phòng an tĩnh lại chút, đánh vỡ trầm mặc chính là tiếng mèo kêu, Tâm Liên sợ tới mức kinh hô tiếng "Nương nương!"

      "Im miệng!" Đường Tú Dung sắc mặt biến đổi, tự trấn định "Cho người ra ngoài nhìn xem, chỉ là mèo hoang mà thôi!"

      Tâm Liên gật gật đầu, khiếp đảm ra ngoài phân phó tiểu thái giám xua đuổi mèo hoang. Nhóm tiểu thái giám ra ngoài vòng thấy cái gì, cũng nghe thấy tiếng mèo kêu.

      Mấy lần thấy tiếng mèo kêu liền theo cũng thấy gì. Cứ như thế, làm người trong lòng run sợ, hy vọng vĩnh viễn là ban ngày.

      Hậu quả hàng đêm ngủ ngon làm cho Đường Tú Dung bị tiều tụy ít. Lúc y nữ đổi thuốc cho nàng nhìn thấy xung quanh miệng vết thương bị mưng mủ, liền kinh ngạc chút, thuốc trong tay bị đánh rơi xuống mặt đất.

      Đường Tú Dung nhíu mày, nhìn biểu tình của nàng ta mơ hồ nghĩ tới cái gì, bảo Tâm Liên lấy gương cho nàng. Tâm Liên bị vết thương mặt nàng dọa sợ, run run giơ gương lên cho nàng xem.

      Đường Tú Dung nhận lấy gương, vừa trông thấy mặt mình, kinh hãi kêu lên, gương đồng bị nàng đánh rơi mặt đất phát ra tiếng vang thanh thuý.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 169
      Ngọc Hoa Cung gà bay chó sủa, ồn ào hỗn loạn, Ngự Y vội vàng vào. Thấy sắc mặt Đường Tú Dung tốt, lòng thầm kêu trời than đất, động tác tự nhiên cũng trôi chảy lạ thường, nhanh chóng mở hòm thuốc ra, bắt đầu chữa trị.

      "Nương nương đừng cho nước mắt chảy vào miệng vết thương, bị nhiễm trùng!" Đường Tú Dung nghe xong liền ngừng khóc.

      "Mặt bổn phi khỏi hẳn chứ?" Vội vàng lau nước mắt, Đường Tú Dung hỏi.

      Thái Y rửa sạch vết thương, trầm mặt quan sát mảnh thịt thối rữa kinh dị kia, lời, làm cho Đường Tú Dung mặt mày biến sắc, đột nhiên đẩy mạnh ra. Thái Y có phòng ngự liền bị nàng đẩy ngã lăn ra đất, còn nghe thấy nàng điên cuồng rống to: "Lang băm! Người đâu? Mau đem ra ngoài chém đầu! vết thương chữa trị cũng xong, giữ lại còn có ích lợi gì?"

      "Nương nương bớt giận, vi thần tận lực, là do nương nương ăn thức ăn kích thích làm vết thương nặng thêm, nương nương..." Ngự Y chưa xong bị thái giám kéo ra ngoài.

      Đường Tú Dung ngồi bệch xuống sàn đất, nước mắt nước mũi thi nhau mà chảy.

      Vừa đến cửa, Hạ Uyển Chi thấy bóng dáng Ngự Y bị thái giám thô bạo kéo ra ngoài, chỉ là tên Ngự Y loáng thoáng thấy nàng tới liền bất chấp vùng vẫy, thoát khỏi tay hai tên thái giám, quỳ mặt đất cầu cứu. Nàng thoáng nhìn qua Ngự Y, cung nữ thấy nàng tới liền nhanh nhẹn hô lên: "Hoàng Hậu nương nương giá lâm!"

      Đường Tú Dung nghe vậy liền vơ lấy mạng che mặt, đeo lên che vết thương kinh dị khuôn mặt.

      Hạ Uyển Chi nhìn thấy cảnh vật hỗn loạn, ồn ào, liền nhíu mày : "Sao lại thế này?"

      "Hồi bẩm nương nương, thần thiếp do quá mức kích động nên mới hất đổ đồ vật...". Đường Tú Dung nhìn Hạ Uyển Chi da thịt trắng mịn tỳ vết, xem lại bản thân khuôn mặt lành lặn liền sinh lòng ghen tỵ.

      " thỉnh Ngự Y xem qua chưa?" Ánh mắt Hạ Uyển Chi thoáng dừng chiếc khăn che mặt của Đường Tú Dung.

      Miệng vết thương chảy mủ thẩm thấu ra bên ngoài khăn, nhìn có chút ghê tởm, mà nàng ta hình như vẫn chưa phát . tại, với dáng vẻ này, Hoàng Thượng nhất định là nhìn nổi. Nàng nhìn Hạ Bích cái, Hạ Bích liền hiểu ý lui ra ngoài.

      "Hồi bẩm nương nương, xem qua, nương nương yên tâm, Ngự Y y thuật cao siêu, mặt thần thiếp có việc gì!". Đường Tú Dung miệng mồm nhanh nhảu, làm sao có thể để lộ ra việc mình bị phá tướng?

      "Vậy là tốt rồi, nếu bị phá tướng thể ở bên Hoàng Thượng hầu hạ." Hạ Uyển Chi mỉm cười gằn từng chữ, trào phúng nhìn Đường Tú Dung biến sắc, khuôn mặt thoắt biến từ trắng sang đen, muôn hình muôn dạng.

      "Nương nương đúng.". Bàn tay giấu trong tay áo chậm rãi siết thành nắm đấm, Đường Tú Dung cắn răng .

      Sao nàng có thể bị phá tướng được chứ? Tuyệt đối !

      Thấy Tề Diệp còn chưa đến, Hạ Uyển Chi mấy câu với Đường Tú Dung để kéo dài thời gian, chờ Hạ Bích tìm Tề Diệp. lâu sau ngoài sảnh truyền đến thanh của cung nữ: "Hoàng Thượng giá lâm!"

      Đường Tú Dung kinh sợ, mày ngày chau lại, định tìm cách trốn . Hạ Uyển Chi thấy vậy cười lạnh, chờ người tiến vào.

      Đường Tú Dung tuy rằng vẫn luôn muốn gặp Tề Diệp, nhưng làm sao gặp với bộ dạng tại đây? Muốn tránh cũng tránh được, nàng vội vàng sửa lại khăn che mặt, đại khái do quá sốt ruột cẩn thận đụng trúng miệng vết thương, nhịn được la lên tiếng.

      Hạ Uyển Chi hành lễ: "Cung nghênh Hoàng Thượng!"

      "Hiền phi thế nào rồi?" Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi dò hỏi.

      Hạ Uyển Chi giảo hoạt : "Hoàng Thượng nhìn xem biết!"

      Tề Diệp nhíu mày, nửa tin nửa ngờ tiến tới, hỏi: "Hiền phi làm gì vậy?"

      "Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp còn mặt mũi nào để nhìn mặt Hoàng Thượng nữa, xin Hoàng Thượng thứ tội!" Đường Tú Dung nghẹn ngào , nước mắt cũng rơi theo. Trong lòng vô cùng ủy khuất.

      quan tâm nàng?

      "Có chuyện gì mà nàng cứ nấp ở bên trong? Mau ra đây để Ngự Y thăm bệnh!" Tề Diệp lôi nàng ra ngoài, Đường Tú Dung lại muốn, cả hai người đẩy qua kẻ kéo lại bất ngờ làm khăn che mặt rơi ra. Nhưng rớt xuống đất mà bám lại mặt. Thịt và khăn che mặt dính với nhau, mủ màu vàng nhợt chảy đầy khăn, nhìn rất khủng bố.

      Tề Diệp kịp phòng ngự, thấy màn này liền bị dọa sợ, sắc mặt rất khó coi. Đường Tú Dung bị biểu tình hoảng loạn của bụm mặt kêu ra tiếng: "A a a a...!!"

      "Hoàng Thượng uống ngụm trà !" Hạ Uyển Chi tự mình đưa cho ly trà, vỗ vỗ tay , an ủi : "Hoàng Thượng yên tâm, y thuật Ngự Y trong cung rất cao siêu. Mặt Hiền phi nhất định có việc gì!"

      "Ừ!" Tề Diệp lòng còn sợ hãi gật đầu, bưng ly trà lên uống ngụm. Hạ Uyển Chi nhìn thấy sắc mặt dễ nhìn trở lại, trong lòng thầm nghĩ tới màn kinh thiên động địa lúc nãy, rất cao hứng.

      ...

      Cơm trưa chuẩn bị xong xuôi, Hạ Uyển Chi sai người bưng lên, nàng dịu dàng múc cho chén canh. Tề Diệp bỗng nhớ tới khuôn mặt quỷ dạ soa của Đường Tú Dung liền ăn vào, đẩy chén canh, : "Trẫm ăn vào, các ngươi cứ ăn ." xong liền đứng dậy về ngự thư phòng.

      Ba hài tử ngơ ngác nhìn rời , rồi quay lại nhìn Hạ Uyển Chi. Nàng ôn nhu sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, : "Chúng ta ăn thôi! Ăn nhiều chút, như vậy mới mau lớn."

      Ba hài tử gật đầu, ngoan ngoãn cầm chén ăn, còn uống thêm chén canh.

      ...

      Đường Tú Dung từ ngày bị kích động, liền bệnh nằm liệt giường, *trừ tịch cũng tham dự. Đêm giao thừa tổ chức ở Triều Hoa cung, thân thể Hạ Uyển Chi khá hơn nhiều, thái hậu ngồi lại lát cũng quay về, Hạ Uyển Chi còn đích thân đưa Thái hậu hồi cung, danh tiếng con dâu ngoan của nàng được mọi người ca tụng dữ dội.

      (*Trừ tịch: đêm 30 Tết)

      Thái Hậu cũng có chuyện muốn với Hạ Uyển Chi liền gật đầu đáp ứng để nàng đưa mình về Thọ Ninh Cung, ra khỏi Triều Hoa cung, Thái Hậu liền đẩy tay nàng ra, Hạ Uyển Chi cũng phản ứng, chậm rãi theo sau.

      Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, nàng dẫm lên mấy bông tuyết trắng xóa nền đất. Hạ Uyển Chi bảo tiểu thái giám khởi kiệu, đột nhiên Thái Hậu quay đầu, : "Hoàng Hậu, ai gia có lời muốn với ngươi."

      "Thỉnh Thái Hậu chỉ điểm." Hạ Uyển Chi bày ra gương mặt *sống chết mặc bay, nhìn Thái hậu .

      "Ở cái hậu cung này, còn có ai gia ngươi bao giờ độc chiếm được thánh sủng đâu." Thái Hậu nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi, gằn từng chữ.

      Hạ Uyển Chi cũng để ý, mỉm cười : "Bổn cung biết, phiền Thái Hậu lo lắng!"

      "Vậy là tốt rồi." Thái Hậu dứt lời liền khởi kiệu, màn che chớp mắt được phủ xuống, Hạ Uyển Chi còn thấy được tia hận ý trong mắt Thái Hậu. Nàng *tựa tiếu phi tiếu, **hỉ nộ bất phân làm Thái Hậu tức đến đỏ mặt.

      (*hỉ nộ bất phân: vui mừng.

      **Tựa tiếu phi tiếu: cười như cười.)
      ...

      Sáng sớm mùng , ba đứa bị nhũ mẫu đánh thức, mặc y phục chỉnh tề tìm Tề Diệp và Hạ Uyển Chi nhận bao lì xì.

      Tề Diệp cho Tiểu Nguyệt Nhi bao lì xì to, Tiểu Nguyệt Nhi miễn cưỡng cười cái, như vậy cũng đủ làm cao hứng cả buổi.

      Đồ ăn sáng được dọn lên, Hạ Uyển Chi ôm Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng, kề tai : "Phụ hoàng đối xử với An Bình tốt, chỉ cho bao lì xì, còn cho An Bình nhiều đồ chơi. An Bình có thích phụ hoàng hay ?"

      Tiểu Nguyệt Nhi nhéo nhéo bao lì xì, gật gật đầu.

      "Nếu thích cũng phải lễ phép, đối tốt với phụ hoàng. Đợi lát nữa phụ hoàng vào, An Bình rót cho phụ hoàng tách trà có được ?"

      "Nhưng phụ hoàng ném tiểu Hoa Hoa của Nguyệt Nhi !" Trầm mặt trong chốc lát, Tiểu Nguyệt Nhi kích động .

      Hạ Uyển Chi hiểu , sờ sờ đầu nữ nhi : "Mẫu hậu cho An Bình biết bí mật, sau này phụ hoàng cho An Bình chú mèo rất đáng ."

      " sao?" Tiểu Nguyệt Nhi trợn to hai mắt, sáng long lanh nhìn Hạ Uyển Chi.

      "Đúng vậy!" Hạ Uyển Chi cười cười, thơm lên má Tiểu Nguyệt Nhi cái: "Mẫu hậu lừa An Bình, cùng vào thôi!"

      Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, nắm tay Hạ Uyển Chi, vui sướng nhảy nhót.

      Tiểu Nguyệt Nhi nghe theo lời Hạ Uyển Chi, sau khi vào liền rót cho Tề Diệp ly trà, còn bắt uống trước mặt mình. Tề Diệp mừng như điên, khoé miệng vểnh lên tận tai, đặt Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng, phụ tử trò chuyện vui vẻ.

      ...

      Đầu năm, Tề Diệp cần xử lý triều chính, Hạ Uyển Chi muốn cùng biệt cung mấy ngày để nghỉ ngơi. Biệt cung có suối nước nóng và lò sưởi rất ấm áp, mùa đông năm trước, hơn phân nửa thời gian Thái hậu đều ở đây.

      Tề Diệp đồng ý, phân phó người thu dọn chút hành lí liền lên đường biệt cung. Tề Diệp chỉ dẫn theo Hạ Uyển Chi cùng ba đứa . Hiền phi lấy cớ muốn biệt cung để dưỡng thương liền bị cự tuyệt, là đường sá xa xôi, bảo nàng ta nên lưu lại trong cung.

      Đường Tú Dung thu được ý chỉ, giận đến tái mặt, dù nàng tức giận mặt vẫn tái như thường. Trị liệu mấy ngày, uống vài chén thuốc nhưng vết thương vẫn thấy khởi sắc. Mỗi ngày nhìn miệng vết thương, nàng hận thể treo cổ tự sát, nhưng nàng luyến tiếc Lục hoàng tử, luyến tiếc Tề Diệp.

      ...

      "Hoàng Thượng cự tuyệt Hiền phi, chỉ mang theo Hoàng hậu nương nương cùng Nhị Hoàng tử, Tứ hoàng tử và An Bình công chúa." Thải Vi bưng chén cẩu kỷ táo đỏ canh tiến vào .

      Lâm Huệ nhiều ngày tới *quỳ thủy nên tiện lại, mà nàng cũng tính toán trước Tề Diệp nhất định mang nàng theo. Chỉ cần tiện nhân kia trở về, nữ nhân trong hậu cung này trong mắt chỉ là công cụ làm ấm giường hơn kém. Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ nàng có thể ở bên Khang Ninh Vương mà cần lo sợ, bọn họ mấy ngày gặp nhau, nàng có chút nhớ thương .

      (*Quỳ thủy: kinh nguyệt).

      ...

      Vừa đến biệt cung, ba đứa nhìn cảnh tuyết rơi trắng xoá liền nhịn được, hò hét chạy ra ngoài. Hạ Uyển Chi có chút lo lắng, Tề Diệp ngăn nàng lại: "Đây là biệt cung, phải Hoàng cung, khó có cơ hội ra ngoài liền để bọn chúng tự do, đừng quá nghiêm khắc."

      Hạ Uyển Chi gật đầu, phân phó nhũ mẫu trông nôm bọn họ cẩn thận, để chúng tới những nơi nguy hiểm.

      Tề Diệp lôi kéo Hạ Uyển Chi đến ôn tuyền, là tới xem ôn tuyền năm nay như thế nào, sau đó lại cùng nàng xuống nước diễn trò tinh đánh nhau.

      ...

      Đường Tú Dung nhìn mình trong gương, đùng đùng nổi giận đem gương đồng ném vỡ thành nhiều mảnh. Thậm chí phân phó được bày biện gương đồng trong phòng. Tâm Liên phân phó xong, : "Nương nương bớt giận, Ngự Y trị tốt."

      " có khả năng, mặt bổn phi bị huỷ! Bị phá tướng! Đều là do con súc sinh kia hại, đều là do tiện nhân kia hại. Đồ tiện nhân!... Nếu phải do tiện nhân ấy, bổn phi sao lại bị hủy dung!? Hoàng Thượng chắc chắn chán ghét chết bổn phi, Hoàng Thượng nhất định sủng ái bổn phi nữa..."

      "Nương nương..." Tâm Liên nhìn chủ tử mình thống khổ gào khóc nhất thời biết an ủi như thế nào.

      Đường Tú Dung đột nhiên lau sạch nước mắt, biểu tình kiên quyết: " mời Khang Ninh Vương tới đây, là bổn phi muốn gặp !"

      "Vâng!" Tâm Liên chần chờ chút liền gật đầu xoay người rời .

      ...

      Buổi chiều, Khang Ninh Vương tiến cung biện lí do là thỉnh an Thái Phi, ngồi ở chỗ Thái Phi lát liền Ngọc Hoa Cung. Cung nữ thông báo, lâu sau Tâm Liên đưa vào.

      Đường Tú Dung che mặt ngồi ghế quý phi. Khang Ninh Vương tiến lên hành lễ sau đó ngồi xuống, hỏi: " biết Hiền phi nương nương tìm bổn Vương có việc gì?"

      "Cũng phải là chuyện đại gì." Đường Tú Dung nhìn "Chỉ là muốn Vương gia giúp ta diệt trừ người mà thôi!"

      "Nếu là Hoàng Hậu, bổn Vương sợ là đủ năng lực!" Khang Ninh Vương cười .

      "Vương gia hà tất tự coi mình, lấy thực lực của Vương gia diệt trừ nữ nhân quả thực dễ như trở bàn tay. Giống như Lương Phi diệt trừ Hoàng Hậu..." Đường Tú Dung chăm chọc : "Đúng Vương gia?."

      "Hiền phi đây là có ý gì?" Khang Ninh Vương nhướng mày.

      "Bổn phi phải người vong ân phụ nghĩa. Lúc trước nếu nhờ Vương gia chỉ dẫn, Lương phi quạt gió thêm củi, bổn phi khẳng định xuất tại đây. Nhưng bổn phi cũng rất lo sợ a, sợ ngày nào đó miệng lưỡi kín cẩn, ra số điều nên , đến lúc đó..."

      "Ngươi muốn chết?" Khang Ninh Vương hiểu ý tứ Đường Tú Dung, tỏa ra sát ý, bắt lấy cổ nàng.

      Đường Tú Dung cũng sợ bóp chết mình, cười : "Có phải muốn tìm chết hay mời Vương gia thử biết. Chỉ là bổn phi mà chết Vương gia cùng Lương phi, còn có Ngũ hoàng tử chuẩn bị chôn cùng!"

      "Xem ra Hiền phi biết ít bí mật!" Khang Ninh Vương tức giận, hận thể phát bóp chết Đường Tú Dung, cuối cùng lại buông lỏng tay.

      " nhiều ít, chỉ đủ bảo vệ mình thôi!" Đường Tú Dung xoa xoa cổ, biểu tình nhàn nhạt : "Bổn phi hy vọng càng nhanh càng tốt!"

      Khang Ninh Vương nhìn chằm chằm Đường Tú Dung trong chốc lát, đột nhiên cười : "Bổn Vương cũng nghĩ tới gan ngươi to đến vậy, Hoàng Hậu mà ngươi cũng dám xuống tay."

      "Khang Ninh Vương quá khen!" Còn phải giống nhau sao? Liêm Chiêu Dung là thông dâm với thị vệ, còn thông dâm cùng Lương phi. Nếu phải trong lúc vô tình nghe lén, nàng cũng biết bí mật này.

      Cẩn thận nghĩ lại, năm đó đem nàng đưa đến bên người Hoàng Thượng, bọn họ cũng lêu lổng ở bên nhau ? Chỉ là nàng biết mà thôi. So với Lương phi mà , nàng còn thiện lương nhiều!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :