1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 163-2
      Trời chưa tối hẳn, bónh đèn lồng chậm rãi vào đường mòn hẻo lánh, hai bóng lưng mảnh khảnh vô thanh vô tức vào Tích Đức Đường, nơi chuyên chứa thi thể và giam giữ cung nhân phạm lỗi.

      Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng bước chân của các nàng, phía sau chỉ cần có động tĩnh, hai người đều bị dọa sợ, trong lòng thấp thỏm.

      một đoạn là đến Tích Đức Đường, Thái Vi "meo meo" hai tiếng, lâu sau một tiếng đáp trả khàn khàn vang ra, hai người lúc này mới bước ra từ bóng tối. Thải Vi móc bạc ra đưa cho tiểu thái giám, hắn đưa chìa khóa cho các nàng: "Thời gian nửa nén nhang, có người tới nô tài sẽ nhắc nhở."

      Thái Vi gật gật đầu, che lại áo choàng mở cửa vào, tiểu thái giám tắt lửa nến, liếc mắt nhìn các nàng cái, đóng cửa lại lui ra ngoài.

      Người ôm cánh tay bó gối trong góc nghe thấy động tĩnh vội mở mắt ra, thấy người trước mặt lập tức cười lạnh nói: "Còn tưởng là ai. nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt Lương phi nương nương nghỉ ngơi, lại hứng thú đến thăm người sắp chết là ta đây."

      "Đồng Tài Tử còn có thể miệng lưỡi sắc bén xem ra ở Tích Đức Đường cũng chịu khổ nhiều nhỉ. Có điều miệng lưỡi sắc bén thì thế nào, hai ngày sau cũng phải mất mạng. Thật đúng là đáng tiếc, tuổi còn trẻ lại hồng nhan bạc mệnh, ngươi xem đáng ?"

      "Nếu muốn mượn ta diệt trừ Hoàng Hậu nương nương, thì ngươi phải thất vọng rồi, cái gì ta cũng ." Hạ Đồng ngu ngốc, nàng ta vô duyên vô cớ xuất trước mặt mình.

      "Nếu ngươi nhìn thấu bản cung, vậy bản cung cũng giấu giếm nữa, nếu như ngươi nguyện ý hợp tác, là Hoàng Hậu nương nương sai sử, bản cung có thể giữ mạng này của ngươi, hơn nữa còn cho ngươi vinh hoa phú quý hưởng hết, ngươi còn trẻ, chẳng lẽ cam tâm bỏ mạng như vậy?"

      Thấy nàng nhíu mày, Lâm Huệ biết có cơ hội, tiếp tục hốt thuốc đúng bệnh: "Ngươi xem cái gì ngươi cũng nghĩ cho nàng ta, nhưng căn bản nàng ta cảm kích, càng đừng chi đến việc cứu ngươi. Lấy ̣a vị là Hoàng Hậu, sống hay chết còn phải chỉ cần câu của nàng thôi sao. Nhưng nàng lại để ngươi chết, ngươi cam tâm nhìn nàng hưởng thụ sủng ái của Hoàng Thượng, vinh quang vô hạn, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió hay sao?"

      "Đừng nữa, câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!" Hạ Đồng đột nhiên mất khống chế, che lại đôi tai hét lên, khiến Lâm Huệ tới mức liên tục lui về phía sau. Thái Vi sợ nàng đả thương người, che phía trước Lâm Huệ quan sát nhất cử nhất động của nàng.

      "Ngươi đừng cho là ta biết ý ̣nh của ngươi là gì? Muốn lợi dụng ta đạp ngã Hoàng Hậu, ngươi cho rằng ta tin ngươi?" Hạ Đồng cười nhạo "Các ngươi đều giống nhau, đều phải người tốt"

      "Có phải người tốt hay , phải là chuyện ngươi có thể định đoạt. Nếu ngươi biết bản cung lợi dụng ngươi, vậy thì tốt, ít nhất ngươi còn có giá trị lợi dụng, nếu ngươi chết ngay cả giá trị lợi dụng cũng có." Lâm Huệ thầm mắng chửi, nghĩ tới nàng còn có chút đầu óc.

      Hạ Đồng hừ lạnh tiếng.

      Lâm Huệ thèm để ý : "Nếu ngươi muốn sống nữa, bản cung cũng còn gì để nói." Nàng ta khinh miệt câu: "Ngươi cũng chỉ có thể đơn mình mà chết , đến từ đâu nhanh chóng quay về chỗ đó."

      Dứt lời nàng ta liền xoay người rời , Thái Vi mở cửa cho nàng ra ngoài, còn chưa bước được nửa bước, phía sau truyền đến thanh dồn dập: "Từ từ!"

      Lâm Huệ nhìn phía trước, khóe miệng kéo lên đầy đắc ý.

      "Nương nương, Tích Đức Đường truyền tin đến, Đồng Tài Tử muốn gặp Hoàng Thượng!" Hạ Bích .

      "Hoàng Thượng là người nàng muốn gặp là có thể gặp sao?" Nàng cười lạnh.

      "Nương nương phải, nô tỳ biết nên làm như thế nào." yên lành lại đột nhiên muốn gặp Hoàng Thượng, ai cũng đoán được nàng muốn làm cái gì. Những chuyện xảy ra năm đó cũng ít lần nàng ta ngầm nhúng tay vào, nếu toàn bộ đều nói cho Hoàng Thượng, chỉ sợ cũng sẽ liên lụy đến Hoàng Hậu.

      Hạ Đồng gọi vài lần, thấy cung nhân hờ hững thèm để ý, biết bọn họ sẽ truyền lời giúp mình, tức khắc hiểu rõ bọn họ bị Hoàng Hậu thu mua. Nàng ta sợ mình nói những chuyện tốt nàng ta làm cho Hoàng Thượng biết.

      Trong lòng tức giận thôi, suy nghĩ muốn trả thù bao phủ lấy nàng. Nếu mình hai bàn tay trắng, mạng cũng sắp giữ được, vì sao nàng ta được là mẫu nghi thiên hạ, hưởng thụ vinh quang vô hạn bao giờ chết?

      Nếu nàng ta đã bất nhân, cũng đừng trách nàng bất nghĩa, tất cả đều là ngươi bức ta.

      Sau khi Hiền Phi biết Đồng Tài Tử là người hạ độc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là do Hoàng Hậu sai sử. Nhưng có bằng chứng, sao nàng có thể chứng minh việc này do Hoàng Hậu ra tay được?

      Thời điểm nàng cảm thấy đau đầu, cung nhân mang đến tin tức, báo Đồng Tài Tử muốn gặp Hoàng Thượng, là biết bí mật của Hoàng Hậu.

      Lời này làm hai mắt ảm đạm của Hiền Phi tức khắc sáng ngời, nàng gọi cung nhân tới vài câu, cung nhân liên tục gật đầu, hành lễ xong vội vàng rời .

      Trời tối, Tề Diệp từ ngự thư phòng chuẩn bị Chiêu Hoa Cung dùng bữa, khi ngang qua chỗ tường viện, mơ hồ nghe thấy có người chuyện "... Hoàng Hậu đúng là lớn mật, vậy mà lại dám tư bôn (1)?"

      (1) Tư bôn: a.k.a bỏ nhà theo trai:v

      "Suỵt, thôi, đừng để người khác nghe thấy, người ta chính là Hoàng Hậu, sao có thể để cho ngươi và ta nghị luận?" thanh khác nhỏ giọng nhắc nhở "Đừng ra ngoài, ta cũng chỉ nghe được từ vị Đồng Tài Tử ở Tích Đức Đường kia. Nàng ta trước khi Hoàng Hậu tiến cung đã cùng người bỏ trốn, cuối cùng lại bị vứt bỏ, là nàng ta hảo tâm cứu giúp, nghĩ tới Hoàng Hậu vong ân phụ nghĩa, thế nhưng lại vu hãm..."

      "Là ai ở đằng kia khua môi múa mép?" Quang Thuận công công thấy Tề Diệp mặt trầm như trời rầm u, vội vàng lên tiếng khiển trách.

      Hai tiểu thái giám nghe vậy sợ tới mức quỳ mặt đất run bần bật: "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi."

      "Hừ, phê bình Hoàng Hậu, lớn mật làm càn, người tới, đánh chết!" Tề Diệp nhìn chằm chằm hai người quỳ dưới chân, ngữ khí lạnh băng .

      Cung nhân tiến lên, hai tiểu thái giám run lên chút, biết tình giống như lời bọn họ, cái gì mà cùng lắm chỉ chịu đánh mấy bản, bọn họ rõ ràng là gạt người, ràng Hoàng Thượng là đánh chết.

      Nhưng mà bị mất cơ hội thanh minh, cung nhân che miệng hai tiểu thái giám, trói lại kéo .

      Quang Thuận công công cẩn thận quan sát Tề Diệp, dò hỏi: "Hoàng Thượng, canh giờ còn sớm, Hoàng Hậu nương nương còn chờ Hoàng Thượng dùng bữa."

      " trẫm có việc, bọn họ dùng bữa trước." Dứt lời, quay đầu về hướng Tích Đức Đường, bước trầm ổn, bóng lưng thẳng tắp, lại làm người sinh ra loại dự cảm lành.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 164
      Cung nhân trông coi Tích Đức đường vốn tụ tập chỗ chuyện, bỗng nhiên thấy Tề Diệp vẻ mặt trầm tới bị hù dọa vội vàng quỳ xuống đất, sợ hãi thôi!

      "Nô tài bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!"

      Tề Diệp cũng để ý bọn họ, mím môi đứng ở trước cửa. Đây là biểu khi tức giận. Quang Thuận công công vội vàng ra hiệu bọn họ mở cửa.

      Trong phòng Hạ Đồng nghe thấy Hoàng Thượng tới, vội vàng sửa sang lại trang dung, hi vọng lưu lại ấn tượng tốt trong mắt .

      Cửa phòng từ từ mở ra, làn gió ẩm ướt rét lạnh đập vào mặt. Tề Diệp nhìn người đứng hành lễ ngay trước mắt, mặt chút thay đổi cất bước vào. Cửa phía sau chậm rãi đóng kín, trong phòng trong nháy mắt u hơn nhiều.

      "Lời đồn là ngươi truyền ?" Tề Diệp sắc mặt trầm, vẻ mặt lạnh như băng, làm cho người rét lạnh.

      Hạ Đồng nghi hoặc nhìn "Nô tỳ biết Hoàng Thượng gì..." rồi dường như bừng tỉnh đại ngộ, nàng ta cười "Nô tỳ đều là những lời . Nếu Hoàng Thượng tin có thể điều tra chuyện năm đó. Chắc hẳn Hoàng Hậu nương nương muốn để người đời biết được nàng bỏ trốn cùng nam nhân..."

      Lời còn chưa dứt, đợi Quang Thuận công công quát tháo, pạch tiếng, Hạ Đồng bị hung hăng tát bạt tai. mặt đau đến chết lặng, trong miệng mùi máu tươi nồng đậm.

      Tề Diệp nhìn chằm chằm nàng ta, giọng lạnh như băng "Câm miệng!"

      "Ha ha ha, Hoàng Thượng cho rằng nô tỳ câm miệng chuyện Hoàng hậu nương nương làm có thể biến mất sao?" Nàng ta cười nhạo "Chỉ sợ Hoàng Thượng biết Hoàng Hậu nương nương là nữ nhân ác độc như thế nào!"

      đợi mở miệng, nàng ta nhanh chóng "Đức phi, tiên Hoàng hậu, Thục phi, tiểu công chúa, Lệ phi, còn có hài tử trong bụng Lương phi, việc nào thoát được quan hệ với Hoàng Hậu nương nương. Việc độc ác là Hoàng hậu nương nương tự mình phân phó nô tỳ. Nô tỳ tự mình hạ thủ, thần biết, quỷ hay, tựa như hạ độc Hiền phi."

      "Ở nơi hậu cung này, Hoàng Hậu vì tranh thủ tình cảm mới là người đáng bị trừng phạt nhất. Hoàng Thượng có biết, số việc đều là xuất phát từ tay Hoàng Hậu?" Nàng ta cười hỏi.

      Tề Diệp nhàn nhạt nhìn nàng ta, thế nhưng chút cũng thấy tức giận, bởi thấy cảm thấy phẫn nộ với người sắp chết là đáng.

      "Những gì ngươi trẫm đều biết. Nàng là Hoàng Hậu của trẫm, chỉ có thể là Hoàng Hậu của trẫm, mặc kệ nàng làm sai điều gì, trẫm đều để ý..." Ánh mắt trầm xuống, nhìn Hạ Đồng, cười lạnh "Về phần ngươi, trẫm cho ngươi được chết dễ dàng."

      "Hoàng Thượng biết ?"

      Hạ Đồng giật mình, còn muốn tiếp cái gì, Tề Diệp cho nàng cơ hội "Cắt đầu lưỡi cho chó ăn, mỗi ngày chặt ngón tay, cho đến chết mới thôi! Thi thể ném tới bãi tha ma, phơi thây nơi hoang dã!"

      "Vâng!" Quang Thuận công công lên tiếng. Hạ Đồng bị hù dọa toàn thân run rẩy, muốn xin tha lại bị cung nhân bịt miệng để cho nàng ta lên tiếng.

      Tề Diệp cũng thèm nhìn nàng ta cái, cất bước ra ngoài, rời khỏi Tích Đức đường u lạnh lẽo. nhìn lên bầu trời trong xanh, hít vào hơi, đột nhiên cảm thấy đói bụng, đến hướng Chiêu Hoa cung.

      Tề Diệp đến Chiêu Hoa cung, Hạ Uyển Chi mới vừa cho ba đứa bé dùng bữa. Ba đứa bé thấy phụ hoàng bọn họ đến đây, sau khi hành lễ liền vây vào giữa. Tề Diệp cười, xoa đầu bọn chúng, ôm Tiểu Nguyệt Nhi hỏi " ăn no chưa?"

      Tiểu Nguyệt Nhi cười, bắt lấy tay của đặt lên bụng phình lên của mình, tựa như cho biết ăn no.

      Tề Diệp cười, hôn cái lên mặt con bé, chơi đùa với nó trong chốc lát. Hạ Uyển Chi biết được còn chưa dùng bữa, cho Hạ Bích truyền thức ăn lên. Rất nhanh thức ăn tinh xảo ngon miệng bày đầy cả bàn.

      Nàng cho nhũ nương mang theo ba đứa bé xuống chơi lát, chờ bọn họ dùng bữa xong lại cùng chơi với bọn chúng. Tề Diệp rất bất ngờ "Uyển Nhi còn chưa dùng bữa?"

      " sao, thần thiếp muốn dùng bữa cùng Hoàng Thượng!" Nàng cười, múc cho thêm chén súp lót dạ.

      Tề Diệp uống ngụm, khen ngợi "Súp rất ngon, Hoàng Hậu có lòng." Hạ Uyển Chi cười đáp. lại tiếp "Sau này cần chờ trẫm, đói bụng dùng thiện, đừng nhịn."

      "Vâng! Hoàng Thượng ăn nhiều chút. Đều là món Hoàng Thượng thích ăn. Thần thiếp nhìn Hoàng Thượng có vẻ gầy ít, nhìn làm cho người ta đau lòng." Chiếc đũa ngừng gắp thức ăn vào trong chén của . Tề Diệp thể chối từ thịnh tình, mỉm cười, ăn hết tất cả thức ăn nàng gắp cho.

      Sau khi ăn xong ba đứa bé được nhũ nương dỗ ngủ. Hạ Bích rót hai chén trà mang lên. Trong phòng đốt lửa, ấm áp cực kỳ. Tề Diệp uống ngụm trà. Hạ Uyển Chi tùy ý hỏi "Nghe vừa rồi Hoàng Thượng đến Tích Đức đường?"

      "Ừ!" lại uống ngụm trà, hương thơm vấn vít, quả nhiên là Mao Tiêm thích.

      Vốn cho là nàng còn hỏi lại, nào ngờ chờ lát, thấy nàng hề hỏi nhiều, có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng. Hạ Uyển Chi cũng nhìn "Hoàng Thượng nhìn thần thiếp làm chi? mặt thần thiếp dính gì sao?"

      " có, chẳng qua là trẫm cảm thấy hôm nay Uyển Nhi trang dung quá mức xinh đẹp!" Tề Diệp ca ngợi .
      Mặt Hạ Uyển Chi đỏ lên, thẹn thùng nhìn cái, cười "Tạ Hoàng Thượng khen ngợi." Mặc kệ lời lời dối, chỉ cần hỏi mình năm đó là theo người bỏ trốn hay mình bỏ trốn, chuyện gì cũng đều dễ .

      Nàng nghĩ tới Hạ Đồng lại dám mật báo chuyện đó. Nhưng xem vẻ mặt Hoàng Thượng, có lẽ cũng tin lời nàng ta . Nếu cũng dùng vẻ mặt ôn hoà chuyện với mình. Thành lúc nghe Hạ Bích hỏi thăm tin tức, nàng cho rằng tất cả sụp đổ. Cho nên lúc trông thấy , nàng lo sợ bất an, lại còn phải cố tự trấn định, vờ như cái gì cũng biết.

      Hôm nay tức giận, cũng chất vấn mình, nàng biết tin lời phía của Hạ Đồng.

      Nghĩ tới đây, nàng lập tức thở phào nhõm, nắm đấm thầm buông ra. Hai tay căng thẳng làm gân cốt có chút đau đớn.

      Đường Tú Dung cho rằng cho người tung lời đồn cho dù thể vặn ngã được Hoàng Hậu, cũng có thể khiến cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sinh ra hiềm khích. Nào ngờ nàng thầm vui mừng, lại phát đến cùng Hoàng Hậu vẫn là sủng quan hậu cung, Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Ân sủng của Hoàng Thượng giảm chút nào, ngược lại càng thêm để tâm nàng ta.

      Về phần Đồng tài tử kia, bị Hoàng Thượng chính miệng hạ lệnh xử trí. Đây là điều nàng thể nào nghĩ tới, trong lòng tức giận. Vốn là dư độc chưa hết, thân thể thể chống đỡ, cả người đều suy yếu, chỉ có thể bị bệnh liệt giường. Mỗi lần nghe thấy cung nhân thông báo, bệnh tình của nàng càng tăng thêm. Về sau người bên cạnh giấu diếm nàng, bệnh tình mới tiến triển chút ít.

      Ở nơi hậu cung này nhất định chỉ có Đường Tú Dung tức giận thất vọng, Lâm Huệ cũng ngoại lệ. Nàng biết là nhầm lẫn chỗ nào. Hoàng Thượng ràng vẫn bình thường như là chuyện gì cũng phát sinh. Ngay cả nàng cũng có nghe thấy trước khi tiến cung nữ nhân kia từng bỏ trốn, ra phải là ngã bệnh, ngã bệnh chỉ là lấy cớ, khi đó nàng ta lại dám to gan, bỏ trốn cùng người khác.

      Nếu phải Đồng tài tử kia thề son sắt lời nàng ta , nàng cũng thể tin được. Nếu là , tại sao Hoàng Thượng có thể dễ dàng tha thứ?

      Nàng nhìn người ngồi ở vị trí hoàng hậu vừa vừa cười với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn đặc biệt sai Quang Thuận công công bưng món ăn đến trước mặt Hoàng Hậu. Săn sóc quan tâm như thế, cho dù ai nhìn trong lòng cũng dễ chịu.

      Cảm giác ánh mắt của Lâm Huệ, Hạ Uyển Chi nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng nhàn nhạt nhìn Lâm Huệ. Lâm Huệ tựa hồ chột dạ, dám đối mặt cùng nàng, tức khắc liền thu hồi ánh mắt.

      Chỉ là trong tích tắc đó, nàng ràng cảm giác được oán hận trong mắt Lâm Huệ, nàng cười đắc ý. Hôm nay món cá muối chế biến tệ, nàng cho Hạ Bích bưng đĩa qua cho Tề Diệp để trả lễ.

      mỉm cười nhìn nàng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, gì cũng hiểu được ý tứ của đối phương.

      Ăn uống xong xuôi, ca múa bắt đầu. Vũ cơ nhạc nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc. Tiểu Nguyệt Nhi ăn no đứng ở bên người nàng, cho nàng ôm ngồi đùi, nhìn vũ cơ khiêu vũ, phấn khích nhìn xem.

      Hạ Uyển Chi lại thấy hứng thú, lưu ý thấy Lâm Huệ đứng dậy rời , nhìn thân ảnh của nàng ta biến mất tại Triều Hoa các mới thu hồi ánh mắt.

      lâu, Khang Ninh vương ngồi ở bên trái, vẻ mặt tự nhiên đứng dậy rời . Những người khác để ý. yến tiệc cũng phải cho phép người ra vào tự do.

      Yên lặng trong chốc lát, Liêm chiêu dung chần chờ chút, nhìn có người lưu ý mình, nàng lặng lẽ đứng dậy lui ra ngoài. Tỳ nữ sau lưng muốn theo, nàng suy nghĩ chút rồi cho những người khác lui xuống, chỉ để lại tỳ nữ thiếp thân.

      Liêm chiêu dung dè dặt, theo hướng Khang Ninh vương rời .

      Bên ngoài lạnh căm căm, vừa ra khỏi Triều Hoa các, Lâm Huệ liền cảm nhận được. Nàng đứng dưới ngọn núi giả khá khuất lát liền nghe thấy tiếng bước chân. Quay đầu lại trông thấy thân ảnh quen thuộc, nàng thở phào nhõm, cho Thái Vi coi chừng ở bên ngoài.

      Thái Vi vừa ra, Khang Ninh vương liền tiến lên, ôm Lâm Huệ vào trong ngực, nắm lấy cằm của nàng, "Lương phi vội vã muốn gặp bản vương là muốn bản vương sao?"

      Lâm Huệ trong lòng gấp, bắt lấy bàn tay quy củ của , sắc mặt lạnh lùng "Khang Ninh vương cũng biết mấy ngày nay hậu cung phát sinh chuyện gì?" chút cũng quan tâm, còn có tâm tư đùa giỡn chính mình, Lâm Huệ tức giận đến bể phổi!

      "Nếu như là chuyện Hiền phi bị trúng độc, bản vương sớm biết!" Chuyện vừa xảy ra có người thông báo . Ở hậu cung này, sắp xếp ít tai mắt.

      "Vậy Ninh vương có biết là ai hạ độc ?" Lâm Huệ tiếp tục hỏi.

      Khang Ninh vương ngốc, làm sao lại hiểu ý tứ của nàng ta, " tại thời cơ chưa tới. Yên tâm, hậu cung này sớm muộn do ngươi làm chủ. Cứ để cho bọn họ đắc ý mấy ngày, đợi đến lúc chúng ta xoay người, Hoàng Hậu nương nương toàn bộ đều do Huệ nhi xử trí!"

      Chỉ khi dỗ ngọt nàng, Khang Ninh vương mới có thể gọi nàng Huệ nhi. Lâm Huệ mặt giãn ra, tuy nhiên vẫn còn có chút nhàn nhạt "Nếu như ngươi thời cơ còn phải đợi ba năm năm năm nữa, có lẽ bản phi đợi được."

      Nàng hận Hạ Uyển Chi, hận thể ngay lập tức khiến nàng ta chết . Nàng tình nguyện Hiền phi được sủng ái cũng hy vọng Hạ Uyển Chi được sủng ái. Chỉ cần vừa nghĩ tới hài tử mất của nàng, dù phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất và thống khổ, nàng cũng thể tha thứ cho Hạ Uyển Chi.

      "Yên tâm, bản vương để cho Huệ nhi chờ lâu. Ngũ hoàng tử tốt , bản vương càng ngày càng phát cực kỳ giống bản vương." Khang Ninh vương cười .

      đến Ngũ hoàng tử, ánh mắt của nàng ôn nhu ít "Đây chính là con của ngươi, giống ngươi giống ai?"

      Tiếng vừa dứt, cách đó xa mơ hồ truyền đến thanh. Thái Vi quát tiếng, kinh động đến hai người ôm nhau. Bọn họ cảm giác trong bóng tối có thân ảnh mơ hồ thoáng lên, chuông cảnh báo trong lòng rung lên. Khang Ninh vương đuổi theo, khi trở về tay có thêm chiếc giầy thêu.

      Lâm Huệ khẩn trương hỏi "Có thấy là ai ?"

      Khang Ninh vương giơ chiếc giầy thêu trong tay "Từ kiểu dáng và gấm có thể đoán được nhất định phải cung nữ, như vậy nghe lén cũng chỉ có phi tần."

      Lâm Huệ tiếp nhận giày thêu, nhìn nhìn, "Việc này ngươi cần phải để ý, là ai sớm muộn tìm ra. Hay là sớm chút trừ khử nữ nhân kia ." Chỉ cần cho người thầm tra xét, cần phải nhanh chóng tìm ra người kia là ai. Hơn nữa việc này nên chậm trễ, nếu người nọ nghe thấy được cái gì rồi ra ngoài, bọn họ phải chết.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 165-1
      Lâm Huệ trở lại Triều Hoa các, ánh mắt đảo vòng, sau đó dừng ở vị trí chủ thượng. Nàng nhìn thoáng qua hai người ngồi cao, khẩn trương đến mức đôi tay run rẩy.

      Lâm Huệ thấp thỏm bất an lát, thấy mọi người tập trung thưởng thức hí khúc liền đứng dậy lặng lẽ rời . Chưa được vài bước gặp phi tần khác tiến vào, ai khác chính là Vương tiệp dư. Ánh mắt nàng dừng ở chân nàng ta, chỉ có điều tà váy quá dài nên che mất đôi giày.

      Nàng ra hiệu cho Vương tiệp dư ra ngoài chuyện, Vương tiệp dư nguyên nhân, theo đuôi rời . Đến chỗ hẻo lánh, Lâm Huệ mới móc đôi giày thêu từ tay áo ra, nhìn chằm chằm Vương tiệp dư: "Đây chính là giày thêu của Vương tiệp dư?"

      Vương tiệp dư nghi hoặc, lắc đầu: "Bẩm Lương phi nương nương, phải tần thiếp, tần thiếp có giày thêu như vậy."

      "Có biết là giày thêu của ai ?" Nàng biết Vương tiệp dư , bởi vì nàng ta chút hoang mang lo lắng. Nếu đêm nay người nghe lén là nàng ta, lúc bị hỏi nhất định chột dạ, nhưng người trước mắt hề.

      "Tần thiếp biết!" Vương tiệp dư lắc đầu, Lâm Huệ liền để nàng rời .

      "Cầu nương nương trách phạt, đều là nô tỳ sai." Vương tiệp dư vừa , Thái Vi vội quỳ mặt đất thỉnh tội.

      Lâm Huệ liếc mắt nhìn cái, thanh lạnh băng: "Đợi khi tìm được người chuyện trách phạt với ngươi, tại tìm xem giày thêu này là của ai?"

      Nếu bị người đó trước bước cho hai vị Hoàng Thượng Hoàng Hậu kia, nàng chắc chắn phải chết nghi ngờ!

      lát lại có vài vị phi tần đứng dậy trở về, Lâm Huệ đều gọi các nàng vào bên, lấy giày thêu dò hỏi, phần cũng để quan sát biểu cảm của bọn họ.

      Liên tiếp mấy người đều đúng, Lâm Huệ bắt đầu hoài nghi có phải mình tìm lầm đối tượng hay ? Người vừa rồi chắc phải phi tần mà là cung nữ?

      Nàng nhìn kỹ đôi giày thêu, tơ vàng lấp lánh khâu từ loại lụa tốt nhất mà thành, chắc chắn phải đồ mà cung nữ có thể dùng.

      Thái Vi ngẫm nghĩ chút, đột nhiên nhớ ra cái gì: "Nương nương, Liêm Chiêu Dung cũng ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, có phải là..." chưa hết câu thấy có người vội vàng về phía Triều Hoa các, phải Liêm Chiêu Dung là ai nữa đây?

      Lâm Huệ nhìn nàng ta hoang mang rối loạn: "Liêm Chiêu Dung!"

      Nghe thấy thanh, Liêm Chiêu Dung ngẩng đầu, thấy trước mắt là Lâm Huệ, sắc mặt lập tức biến đổi. Nàng khó khăn lắm mới ngừng bước chân, nội tâm kinh hoảng, chẳng lẽ Lâm Huệ biết mình nghe lén?

      Trong lòng cực kỳ hoảng loạn lại còn thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Huệ nhìn mình chằm chằm, cả người nàng bắt đầu phát run, khẩn trương đến mức toàn thân mềm nhũn: "Tần thiếp... Tần thiếp tham kiến Lương phi nương nương!"

      Ánh mắt Lâm Huệ trầm xuống, tầm mắt dừng ở làn váy dưới chân nàng. Làn váy dài che khuất giày thêu, mà cũng có thể Liêm Chiêu dung đổi đôi giày thêu khác. Lâm Huệ bước đến nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng vô thức lùi về phía sau, khóe miệng nhàng nhếch lên. Đến khi áp sát, Lâm Huệ nhìn thẳng vào mắt nàng: "Đôi giày thêu này là của Liêm Chiêu Dung?"

      Đương nhiên Liêm Chiêu dung biết, đây chính là giày thêu hoa thủy tiên bằng tơ vàng do nàng tự làm, vốn tưởng bị phát , hóa ra vẫn bị Lâm Huệ nàng ta nhặt lấy.

      Liêm Chiêu Dung xiết chặt nắm tay, thầm cắn răng để lộ ra sơ hở, trấn định đáp: " phải tần thiếp, tần thiếp có giày thêu như vậy!"

      Nàng nghĩ, sau khi trở về nhất định phải đem đôi giày thêu kia đốt để tránh đêm dài lắm mộng.

      [đêm dài lắm mộng: chuyện gì càng để lâu càng nguy hiểm]

      "Vậy à? Bổn phi chỉ vô ý nhặt được, hỏi cung nữ nàng ta hôm nay Liêm Chiêu Dung mang đôi giày thêu như vậy." Lâm Huệ giả vờ vô tình.

      Liêm Chiêu Dung trong lòng trầm xuống, liên tục xua tay, có chút kích động phủi sạch liên can: " phải tần thiếp, phải tần thiếp!"

      "Bổn phi cũng cảm thấy phải của Liêm Chiêu Dung, nhưng Liêm Chiêu Dung dường như rất sợ đôi giày thêu này là của mình?"

      Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, Lâm Huệ vừa lòng cười : " cần che dấu, giày này là của ai, trong lòng ta và ngươi đều ràng. Đêm nay ngươi đâu, nghe được cái gì, bổn phi cũng rất ràng."

      Liêm Chiêu Dung bị vạch trần, cả người run rẩy.

      Lâm Huệ tiếp tục : "Liêm Chiêu Dung định cái gì phải ?"

      "Dù có định cái gì cũng là với Hoàng Thượng Hoàng Hậu!" Bởi vì cực kỳ lo sợ nên Liêm Chiêu Dung đột nhiên lớn.

      Sắc mặt Lâm Huệ biến đổi, muốn mở miệng lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh lạnh lẽo: "Có gì phải với bổn cung?"

      Lâm Huệ cứng đờ, Liêm Chiêu Dung nhàng thở ra, gặp Hoàng hậu như gặp được cứu tinh. Nàng muốn mở miệng, bàn tay bị nắm chặt, bên tai truyền đến thanh trầm thấp: "Tiêu Khâu!"

      Giọng khàn khàn như thoát ra khỏi miệng, Liêm Chiêu Dung nửa tin nửa ngờ, tâm hoảng ý loạn nhìn nàng. Lâm Huệ lặp lại cái tên kia, ánh mắt thần bí khó lường, còn mang theo khiêu khích.

      Liêm Chiêu Dung sắc mặt trắng bệch nhìn nàng ta, Lâm Huệ rất vừa lòng với phản ứng này, cười cười. Sau đó quay đầu hành lễ với Hạ Uyển Chi: "Liêm Chiêu Dung hoa mai dường như mới nở, rất muốn đến báo cho Hoàng hậu nương nương biết!"

      "Phải ?" Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Lâm Huệ cái, cũng tin tưởng những gì nàng ta , ánh mắt dừng người Liêm Chiêu Dung. Liêm Chiêu Dung thấy biểu tình lạnh nhạt của Lâm Huệ, chậm rãi gật đầu.

      Hạ Uyển Chi nhíu mày, nàng biết cái này chắc chắn phải , các nàng ắt hẳn cất giữ bí mật thể .

      Trước khi rời , Hạ Uyển Chi thầm phân phó Hạ Bích hỏi thăm chút bọn họ những chuyện gì.

      Bóng nàng vừa biến mất, Lâm Huệ và Liêm Chiêu Dung liền liếc nhau, hai người rất ăn ý cùng nhau đến chỗ vắng lặng. hồi lâu mới trở về lại Triều Hoa cung, vẻ mặt Liêm Chiêu Dung vô cùng ảm đạm, mà bộ dáng của Lâm Huệ lại cực kỳ nhàng thanh thản, lúc thưởng thức hí kịch còn quên dùng ánh mắt trấn an Khang Ninh Vương.

      Khang Ninh Vương nhìn thấy vậy liền hiểu, bưng chén rượu uống hơi cạn sạch. Vừa lúc này, hí khúc xướng đến đoạn cao trào, hào hứng vỗ tay khiến ít người nhìn đến. lại thèm để ý, bưng chén rượu đưa về phía Tề Diệp: "Thần đệ kính Hoàng Thượng ly..."

      Tề Diệp mỉm cười nhận lấy, uống hơi cạn sạch.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 165-2
      Yến hội tổ chức đến tận đêm mới tan, từ sớm Tiểu Nguyệt Nhi ngủ trong lòng Hạ Uyển Chi. Đứa bé nghe hí kịch hiểu, cho nên xem ca múa xong liền nhắm mắt mơ màng.

      Cẩn thận rửa mặt rửa chân cho Tiểu Nguyệt Nhi xong, Hạ Uyển Chi đặt bé trong đệm chăn ấm áp dễ chịu, nhìn gương mặt đáng lúc ngủ của nó, trong lòng nàng liền mềm nhũn. Nàng cúi xuống gần hôn lên bầu má trắng nõn mềm mụp của Tiểu Nguyệt Nhi, sửa lại chăn mền, sau đó phân phó bà vú chăm sóc cẩn thận.

      Ra khỏi phòng Tiểu Nguyệt Nhi, nàng lại đến phòng của Tiểu Thái Tử. Tiểu Thái Tử còn ngâm nga thi thư, ngày mai thái phó muốn kiểm tra năng lực của .

      Hạ Uyển Chi thấy nghiêm túc như vậy, vừa vui mừng lại vừa đau lòng. Chờ đọc thuộc xong lần có gì sai sót, nàng mới lên tiếng: " còn sớm, Sách Nhi nghỉ ngơi , thi thư ngày mai lại tiếp tục học."

      "Mẫu hậu, nhi thần học xong rồi!" đợi mẫu hậu mở miệng, liền tự giác đọc lên hơi, nửa chữ cũng sai.

      Hạ Uyển Chi vuốt ve khuôn mặt hồng hồng của , cười cười: "Sách Nhi thông minh, Hoàng Thượng nếu biết chắc chắn rất hài lòng!"

      "Vâng!" Tiểu Thái Tử cười cong hai mắt, dưới trợ giúp của Hạ Uyển Chi, nhanh chóng cởi quần áo chui vào trong nệm, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: "Mẫu hậu, hài nhi muốn nghe cổ tích!"

      "Muốn nghe cổ tích gì?" Hạ Uyển Chi thương xoa xoa đầu của .

      "Khoa Phụ trục nhật!"

      [Khoa Phụ trục nhật: Khoa phụ đuổi theo mặt trời, truyện cổ tích Trung Quốc, http://www.chuonghung.com/2015/05/dich-thuat-khoa-phu-uoi-theo-mat-troi.html]

      "Được. Ngày xưa..." Kể được lát, thấy Tiểu Thái tử chìm vào giấc ngủ, Hạ Uyển Chi giọng, dặn dò bà vú vài câu sau đó nhàng rời .

      Nàng tiếp tục đến chỗ của Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử ngủ nên nàng chỉ đứng nhìn lát rồi trở về.

      Lúc đến cửa điện Hạ Bích chờ sẵn. Hạ Bích thấy nàng vội vàng tiến đến, hai người tránh vài bước mới mở miệng : "Nương nương, nô tỳ nghe tin, đêm nay Lương phi nhặt được đôi giày thêu, hỏi vài vị phi tần mới biết là của Liêm Chiêu Dung."

      "Giày thêu?" Nàng nhíu mày.

      "Vâng!" Hạ Bích gật đầu.

      đoán ra chỗ nào sai sót! Hạ Uyển Chi nhíu mày: "Cho người nhìn chằm chằm hành động của các nàng, nếu có chỗ nào ổn, lập tức tới báo."

      "Vâng!"

      Ngày hôm sau, Hạ Uyển Chi dùng đồ ăn sáng chưa được bao lâu có cung nhân tới báo Hạ Đồng chết, thi thể bị ném đến bãi tha ma. Nàng nghe xong cứng người chút, Hạ Bích vẫy tay ý bảo cung nhân lui trở về.

      Loảng xoảng tiếng, Hiền phi phẫn nộ ném vỡ khay thuốc do cung nữ mang tới: "Hoàng Thượng đâu, mời Hoàng Thượng lại đây..." Đồng tài tử phải là hung thủ, hung thủ chính là vị ở Chiêu Hoa Cung kia!

      Cung nữ thấy thế vội vàng rời , những người khác bắt đầu quét dọn mảnh vỡ.

      "Nương nương, bảo trọng thân thể." Cung nữ khuyên can.

      "Bảo trọng như thế nào được nữa?" Đường Tú Dung tức giận thôi, Hoàng Thượng ràng muốn bao che Hoàng Hậu. Đồng tài tử là người ra từ cung nàng ta, lòng với nàng ta, nếu phải được nàng ta chống lưng, Đồng tài tử sao dám hạ độc hại nàng?

      "Hoàng Thượng, Hiền phi nương nương thân mình khoẻ, thỉnh Hoàng Thượng qua thăm lát!" Cung nữ đến báo.

      " biết, trẫm qua!" Tề Diệp liếc mắt nhìn Hạ Uyển Chi.

      Hạ Uyển Chi nghe xong cũng gì, múc muỗng trứng gà đặt vào chén Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi cầm cái muỗng ăn ngon lành, bị dính vào khóe miệng cũng biết. Nàng cầm khăn tay lau cho bé, sau đó lại múc thêm muỗng trứng gà nữa.

      Dùng cơm trưa xong, Hạ Uyển Chi chuẩn bị dẫn Tiểu Nguyệt Nhi Mai viên dạo chơi. Tề Diệp uống ly trà rồi đến Ngọc Hoa Cung, trước khi rời quên với Hạ Uyển Chi: "Đợi lát nữa trẫm cũng xem hoa mai."

      "Được!" Hạ Uyển Chi mỉm cười gật đầu, nàng biết ở Ngọc Hoa Cung quá lâu.

      Kỳ nàng thích Ngọc Hoa Cung, chỉ vì nó khác Chiêu Hoa Cung có chữ mà còn vì nàng thích chủ nhân của nó.

      Đường Tú Dung vốn muốn giải oan cho chính mình, sau đó lại vu oan lên người Hoàng hậu. có bằng chứng, giờ Đồng tài tử cũng mất, căn bản thể chứng minh suy đoán của nàng là đúng, ngược lại còn chọc giận Hoàng hậu, dẫn tới việc bị Hoàng Thượng chán ghét.

      Hiền phi nhịn cơn phẫn nộ xuống, nhìn Tề Diệp: "Hoàng Thượng dùng cơm trưa rồi?"

      " dùng. Có người Hiền phi khoẻ, sao gọi ngự y đến khám?" Tề Diệp ngồi ghế, sắc mặt lạnh nhạt.

      "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần thiếp sao. Chỉ là dư độc chưa hết, thân mình vẫn còn yếu ớt." Nàng tỏ vẻ tội nghiệp nhìn , muốn khơi gợi cho thương tiếc.

      "Nếu vậy tĩnh dưỡng nhiều hơn , trẫm còn có việc, Hiền phi nghỉ ngơi sớm!" Tề Diệp dứt lời đứng dậy chuẩn bị rời .

      Đường Tú Dung há miệng thở dốc, hy vọng quan tâm mình. Sau đó thấy muốn ở lại, nàng mới gật đầu: "Tạ Hoàng Thượng quan tâm!"

      Nhìn thân ảnh của biến mất trước mặt, nàng buồn bã cực kỳ, đau lòng thôi, nước mắt thầm rơi xuống, trong lòng bao nhiêu bi thiết chỉ có mình nàng biết.

      bao lâu, cung nhân tiến vào hầu hạ, Đường Tú Dung hỏi: "Hoàng Thượng tại ở đâu?"

      Cung nữ chần chừ mở miệng, đợi Đường Tú Dung trừng mắt nàng ta mới dám : " mai viên, Hoàng Hậu cùng tiểu công chúa ở mai viên ngắm hoa..."

      Lời còn chưa dứt, cái gối bị vứt mạnh bạo xuống mặt đất, cung nữ sợ tới mức rụt cổ dám lên tiếng. Đường Tú Dung mặt đầy phẫn nộ: "Hoàng Thượng, vì sao ngài bất công như thế, vì sao lại đối xử với thần thiếp như vậy..."

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 166-1
      Hôm nay mồng tám tháng chạp Hạ Uyển Chi thức dậy sớm tự mình nấu cháo ở trong phòng bếp , khi Tề Diệp tỉnh lại bên cạnh còn ai, chờ rửa mặt xong, Hạ Uyển Chi dẫn theo ba đứa lại đây.

      Bởi vì là sáng ngày mồng tám tháng chạp, các vãn bối đều phải Thọ Ninh Cung của Thái Hậu dùng đồ ăn sáng. giờ Tiểu Nguyệt Nhi rất quen thuộc với phụ hoàng của nàng, còn chủ động nắm tay phụ hoàng cùng .

      Tề Diệp chân dài, nhanh giống như gió, Tiểu Nguyệt Nhi chân ngắn lại căn bản là thể theo kịp, đơn giản là đem người bế lên, Tiểu Nguyệt Nhi được dịp cũng ngại ngùng, tay mập mạp vòng qua cổ ôm .

      đường gặp được Lâm Huệ dắt theo Ngũ Hoàng Tử, thấy bọn họ tiến lên hành lễ, Ngũ Hoàng Tử nhìn Tiểu Nguyệt Nhi được ôm, rất là hâm mộ. Tề Diệp để bọn họ đứng dậy, ôm người ở phía trước, Hạ Uyển Chi nắm tay hai đứa ở bên cạnh cùng Tề Diệp vừa vừa cười, Lâm Huệ ở phía sau nhìn thấy cảnh này thầm cắn răng. Bỗng nhiên kịp chuẩn bị Hạ Uyển Chi quay đầu lại, nhìn nàng im lặng vẻ mặt thay đổi.

      Lâm Huệ nhìn nàng khẽ gật đầu rồi thu hồi ánh mắt nhìn về hướng khác. Các phi tần chờ sẵn ở Thọ Ninh Cung, thấy bọn họ vào đứng dậy hành lễ rối rít, Hạ Uyển Chi hành lễ với Thái hậu xong ngồi xuống. Thái Hậu vài câu theo lệ, mọi người đều ngồi, cung nhân ra ra vào vào hồi, bàn bày đầy những món điểm tâm ngon miệng tinh tế.

      Hạ Uyển Chi kêu Hạ Bích từ trong hộp đồ ăn mang theo lấy ra vài chén cháo mồng 8 tháng chạp đặt ở trước mặt Thái Hậu và Tề Diệp, : "Đây là món thần thiếp tự tay nấu lúc sáng sớm, Hoàng Thượng, Thái Hậu nếm thử xem có hợp khẩu vị !"

      Tề Diệp có chút ngạc nhiên, uống ngụm, ca ngợi "rất ngon!"Thái Hậu tùy ý nếm miếng "Hoàng Hậu đây là có lòng! Hương vị tồi!" Hạ Uyển Chi cười cười ngồi xuống, để cho Hạ Bích đưa ba huynh muội Tiểu Thái Tử .

      Dùng xong đồ ăn sáng trong trầm mặc, cung nhân dọn dẹp chén đũa dâng trà, Tề Diệp uống mấy ngụm rồi là có chuyện muốn xử lý nên trước, Hạ Uyển Chi bị Thái Hậu giữ lại dặn dò vài câu, cũng đứng dậy rời .

      Hôm nay cần qua thư phòng, hai đứa cũng nán lại bên người, Tiểu Thái Tử "Mẫu hậu, hôm nay nhi thần nghĩ cưỡi ngựa!". "Trời lạnh, chờ đầu xuân hãy cưỡi được ?". Tuy rằng chưa có tuyết rơi, nhưng cũng khiến người cảm thấy lạnh lẽo thôi, nàng sợ tại nếu cưỡi ngựa rất có thể bị đông lạnh. "Vậy cũng tốt!" Tiểu Thái Tử nghĩ nghĩ gật đầu, tuy rằng quá đồng ý, nhưng cũng gì.

      Sau cơm trưa Hạ Uyển Chi chuẩn bị chợp mắt lát, còn chưa kịp tỉnh táo bị lay tỉnh, mở mắt ra liền thấy Tiểu Nguyệt Nhi nhìn mình bằng con mắt dụ dỗ, nàng sửng sốt "Tại sao An Bình lại khóc? Ai khi dễ ngươi? cho mẫu hậu nghe.". Tiểu Nguyệt Nhi thấy nàng quan tâm mình, đột nhiên cảm thấy càng thêm uất ức, nước mắt rơi xuống ào ào, nhào vào trong ngực nàng thương tâm thôi.

      Hạ Uyển Chi vuốt lưng nàng trấn an, ánh mắt nhìn về phía bà vú "Chuyện gì xảy ra?". Bà vú vội vàng "Hồi bẩm nương nương, tiểu công chúa tìm thấy Tuyết Cầu, tiểu công chúa tìm hết cả buổi trưa cũng chưa tìm được...". "Cho người tiếp tục tìm.". Tuyết Cầu là con mèo nàng nuôi, mới được mấy tháng, toàn thân trắng mềm mại, để ở chỗ cực kỳ giống tuyết cầu cho nên mới lấy tên như vậy.

      Nàng vừa an ủi Tiểu Nguyệt Nhi khóc thút thít, vừa hỏi "Hoàng Thượng đâu?". "Hoàng Thượng ở chuồng ngựa, hai vị tiểu chủ tử cũng ở đó.". Hạ Bích bưng nước rửa mặt tiến vào .

      Nàng nhíu mày, vắt khăn lau nước mắt mặt cho Tiểu Nguyệt Nhi, dời lực chú ý "Mẫu hậu phái người tìm Tuyết Cầu, đừng lo lắng Tuyết Cầu tìm được nhanh thôi, bây giờ chúng ta xem phụ hoàng cùng hai hoàng huynh của con cưỡi ngựa được ?". Tiểu Nguyệt Nhi thút thít, cố gật gật đầu, vòng qua cổ nàng làm nũng muốn nàng ôm trại nuôi ngựa. Hạ Uyển Chi bất đắc dĩ thở dài, ôm Tiểu Nguyệt Nhi đến chuồng ngựa.

      được chốc lát, Hạ Bích đột nhiên lên tiếng "Nương nương, nhìn kia!". Theo ánh mắt Hạ Bích nhìn qua, biết xảy ra chuyện gì mà Liêm Chiêu Dung quỳ gối trước mặt Lâm Huệ gì đó, Lâm Huệ mặt thay đổi nhìn chằm chằm nàng ta, khoảng cách có hơi xa nên nghe thấy các nàng gì, vài vị cung nữ đứng ở bên ngoài đình, thấy nàng tới liền vội vàng hành lễ.

      Trong đình hai người nghe thấy lập tức nhìn ra, Liêm Chiêu Dung vội vàng đứng dậy, liếc mắt nhìn Lâm Huệ cái muốn tiến lên bị nàng giữ chặt, hình như Lâm Huệ thầm câu cùng nàng. "Thần thiếp gặp qua Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!". Lâm Huệ ngoan ngoãn chỉnh tề, ung dung hành lễ.

      Phía sau Liêm Chiêu Dung cũng cúi người hành lễ. Nàng gật gật đầu ý bảo các nàng đứng dậy, "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?". "Hồi bẩm nương nương, tần thiếp cẩn thận bị té ngã quỳ mặt đất nhưng sao, tạ nương nương quan tâm!" Liêm Chiêu Dung dối. "Ừ!" Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn các nàng rồi yểu điệu rời , xa được chút nàng hỏi "Có thể tra được cái gì?". Hạ Bích hiểu , áy náy "Nô tỳ vô dụng!". Nàng cũng thèm để ý, "Cho người tiếp tục theo dõi!" "Dạ!" Hạ Bích thở phào nhõm, gật gật đầu.

      Đợi đến khi bóng dáng Hạ Uyển Chi biến mất ở trước mắt, Liêm Chiêu Dung còn chưa kịp phản ứng mặt bị đau, Lâm Huệ cho cái tát, nàng che lại nửa khuôn mặt giật mình nhìn lại, Lâm Huệ giọng điệu tốt "Có phải hay muốn cho Hoàng Thượng biết Tiêu Khâu là ai?" "Nếu có xảy ra chuyện gì, tần thiếp dù cho phải liều để cá chết lưới rách* cũng hối tiếc!" Liêm Chiêu Dung uy hiếp .

      Lâm Huệ nhướng mày "Liêm Chiêu Dung cho rằng bổn phi dám động đến sao?" Liêm Chiêu Dung trầm mặc. Lâm Huệ cười trào phúng "Bản thân có bao nhiêu cân lượng tốt nhất nên suy tính chút, đừng huỷ hoại chính mình." Dứt lời nàng phất tay áo rời .

      Liêm Chiêu Dung nhìn nàng xa thầm thở phào nhõm, lập tức hoảng loạn thôi, nàng biết nên làm cái gì bây giờ, giờ nàng bị bắt chẹt, căn bản có cách gì phản kháng. Đứng trong chốc lát, Liêm Chiêu Dung muốn rời , phía sau vang lên giọng , nàng quay đầu lại liền thấy người hầu bên cạnh Hoàng Hậu tới, có chút ngạc nhiên.

      Hạ Bích "Liêm Chiêu Dung xin dừng bước!" Liêm Chiêu Dung nghi ngờ mà nhìn nàng, có chút mất tự nhiên che lại bên mặt sưng đỏ "Có chuyện gì?" "Nương nương của ta cho mời ngươi!" Hạ Bích nhìn nàng, mục đích đến đây.

      nàng lo lắng khẩn trương là gạt người, Liêm Chiêu Dung nhìn bóng dáng cách đó xa, bước chân chần chờ, đắn đo lát mới cắn môi đến phía trước hành lễ "Tần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!" "Đứng lên , ngẩng đầu lên!" Hạ Uyển Chi nhàn nhạt lên tiếng, Liêm Chiêu Dung cúi đầu bất động, nàng vui ừ tiếng, Liêm Chiêu Dung mới thoáng nâng đầu, kinh ngạc "Mặt sao lại bị như vậy? Chẳng lẽ cũng bị té ngã?".

      Dĩ nhiên là tin vào lý do thoái thác vừa rồi của nàng, nếu hỏi như vậy, Liêm Chiêu Dung chột dạ thôi "Tạ nương nương quan tâm, cũng có gì lo ngại!" "Có gì ấm ức với bổn cung, bổn cung thay ngươi làm chủ, cần để mình uất ức.".

      Đỡ tay nàng, Hạ Uyển Chi ôn nhu "Nhìn vết thương mặt ngươi giống như bị té ngã." "Nương nương..." Liêm Chiêu Dung đắn đo chút, trong lòng bốc cháy lên hy vọng, nếu cho Hoàng Hậu nghe thấy tình đêm đó... Nhớ tới Lương phi cảnh cáo, nàng chần chờ, cắn môi "Tạ nương nương quan tâm, đều là tần thiếp quá ngu dốt, mới cẩn thận làm chính mặt của mình bị thương." "Phải ?" Hạ Uyển Chi nhướng mày. "Vâng!" Liêm Chiêu Dung cúi đầu.

      " mau !" Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, ngay khi kiên trì của nàng sắp hết, nàng . Liêm Chiêu Dung nghe vậy thầm thở phào nhõm, lại có chút thất vọng, bước chân chần chờ chút rồi mới cắn môi rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :