1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 160-1
      "Nương nương, Hoàng Thượng đến đây." Hạ Bích xốc rèm châu lên tiến vào, nhìn nàng rồi cẩn thận .

      " gặp!" Nàng tiếp tục kim chỉ tay, đây là may y phục cho Tiểu Thái Tử, mùa đông sắp tới rồi, nàng muốn mùa đông năm nay bọn họ có thể mặc vào quần áo ấm áp do chính tay nàng may.

      "Nhưng Hoàng Thượng vui." Hạ Bích : "Nương nương giận giận, nhưng nếu khiến Hoàng Thượng tức giận mà cung khác, chỉ sợ nương nương lại vui. Ngọc Hoa Cung Hiền phi gần đây đúng là cần mẫn, mỗi ngày đều tự mình xuống bếp làm rồi đưa chút điểm tâm, chút canh này nọ qua, nghe Hoàng Thượng rất thích ăn."

      Tay Hạ Uyển Chi khựng lại, cẩn thận đâm vào đầu ngón tay, nhìn giọt máu chảy ra, nàng nhíu nhíu mày. Nàng biết nếu làm ra vẻ quá cuối cùng còn bị phản tác dụng, đành phân phó: "Đừng mở cửa phòng!"

      "Vâng!" Hạ Bích biết nàng nghĩ thông suốt, tránh mặt Hoàng Thượng nữa, trong lòng vui mừng.

      Tề Diệp nhìn cửa đóng chặt, biết nàng còn giận, thở dài liếc nhìn Quang Thuận công công cái. Quang Thuận công công cao giọng : "Hoàng Thượng giá lâm!"

      Bên trong có động tĩnh, Quang Thuận công công nhìn nhìn Tề Diệp, thấy khuôn mặt trầm xuống đành phải hô thêm lần. Lần này cửa kẽo kẹt mở ra chút, là khuôn mặt của Hạ Bích, nàng hành lễ rồi xoay người vào.

      Tề Diệp thấy thế, cuối cùng mặt cũng có chút tươi cười, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra nghênh ngang vào. thấy Hạ Bích ôm Tiểu Nguyệt Nhi ra tới, đầu quấn đầy băng gạc. Con bé thấy vươn tay, ôm nó vào lòng, hỏi han ân cần phen, đáp ứng lát nữa chơi cùng rồi để cho Hạ Bích ôm xuống.

      Rèm châu đong đưa, thân ảnh màu vàng vào. Hạ Uyển Chi đưa lưng về phía , nghe thấy được tiếng bước chân cũng quay đầu lại. Tề Diệp thấy thế cho rằng nàng nghe thấy, nắm bàn tay lại đặt ở bên môi khụ tiếng, khiến cho nàng chú ý.

      Ai ngờ Hạ Uyển Chi vẫn đưa lưng về phía quay đầu lại, cũng đứng dậy hành lễ. Tề Diệp thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng, cố ý làm ra tiếng vang. Nàng vẫn hề có động tĩnh gì, mắt cũng thèm liếc cái.

      Hạ Bích bưng ly trà tiến vào, nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, thầm thở dài, buông chén trà liền lui ra ngoài, còn quên khép cửa.

      Hạ Uyển Chi vẫn nhìn , Tề Diệp cảm thấy tối tăm mặt mày. Bốn năm ngày nay nàng đều hờ hững với mình, phảng phất như tồn tại, trong thiên hạ này người dám đối với như vậy cũng chỉ có Hạ Uyển Chi nàng.

      Ngày đó bộ dáng Thái Hậu la lối khóc lóc xác có mất uy nghi. Thái Hậu có tâm che chở An Nhiên công chúa, dù sao bà cũng là trưởng bối, Tề Diệp muốn lưng có cái danh bất hiếu, chỉ có thể để Hạ Uyển Chi nhún nhường...

      Biết nàng còn giận dỗi vì chuyện ngày ấy, Tề Diệp thở dài, bưng trà nóng uống ngụm, ngay sau đó cái ly rơi xuống, vỡ nát đầy đất, kêu lên tiếng.

      Hạ Uyển Chi thể tiếp tục tự trấn định làm bộ như phát sinh chuyện gì, vẻ mặt quan tâm, ngữ khí khẩn trương: "Làm sao vậy, làm sao vậy, có bị phỏng ?"

      Biểu tình của nàng khiến thực hưởng thụ, bắt lấy cái tay chà lau bọt nước người mình, thuận thế ôm cả người nàng vào trong ngực. Hạ Uyển Chi giãy giụa muốn thoát khỏi, lại bị gắt gao ôm lấy: "Đừng nhúc nhích, trẫm biết ngươi quan tâm trẫm, trẫm biết chuyện hôm đó khiến ngươi chịu thiệt thòi. Phải làm như thế nào Uyển Nhi mới tức giận nữa? cho trẫm biết."

      "Thần thiếp có." Nàng rầu rĩ .

      " bậy, trẫm còn nhìn ra sao?" Tề Diệp nhíu mày, xoa xoa mặt nàng, khiến nàng nhìn : "Dù sao Thái Hậu cũng là trưởng bối."

      "Thần thiếp biết." Hạ Uyển Chi thở dài, chủ động dựa vào trong ngực : "Nhưng thần thiếp chưa hề oan uổng An Nhiên công chúa."

      "Trẫm biết ngươi oan uổng bất luận kẻ nào." Trong lòng Tề Diệp biết ràng, mỗi khi thấy An Bình công chúa quấn băng gạc, bộ dáng bị thương ấy khiến đau lòng thôi.

      Vào giữa buổi chiều, An Nhiên công chúa bị triệu Chiêu Hoa Cung. Tề Diệp mặt lạnh tanh nhìn nàng, An Nhiên công chúa sợ hãi hành lễ. Đối với vị phụ hoàng này, từ trong thâm tâm nàng vừa kiêng kị lại vừa hy vọng phụ hoàng có thể sủng ái mình, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng kia, nàng vẫn mập mờ biết được là vì chuyện gì.

      Tề Diệp trầm mặc đánh giá nàng. An Nhiên công chúa sắp là thiếu nữ, bộ dáng cực kỳ giống mẫu phi nàng. Dù sao cũng là cốt nhục của mình, thở dài vẫy tay gọi nàng qua. An Nhiên công chúa sợ hãi tiến lên, biểu tình khẩn trương câu nệ, đôi tay gắt gao nắm chặt làn váy.

      Tề Diệp sờ sờ đầu nàng, nàng cho rằng muốn đánh nàng, sợ tới mức rụt cổ nhắm mắt lại, lại nghe thấy phụ hoàng : "An Bình là muội muội, ngươi là tỷ tỷ nên biết chăm sóc muội muội. Phụ hoàng thích hài tử nghe lời, chớ chọc phụ hoàng giận, biết ?"

      "Vâng!" An Nhiên đột nhiên cảm thấy tủi thân, nghẹn ngào lên tiếng. Chính là bởi vì nàng có mẫu phi, cho nên nàng được người thích, được người thương.

      "Vậy là tốt rồi!" Tề Diệp lại sờ sờ đầu nàng, Quang Thuận công công bưng cái đĩa điểm tâm lên. : "Phụ hoàng nghe An Nhiên thích ăn bánh hạt dẻ, mang về nếm thử ."

      Nhìn đĩa bánh hạt dẻ tinh xảo ngon miệng, An Nhiên công chúa xúc động, rốt cuộc nhịn được nhào vào trong ngực "oa oa" khóc lớn: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần bao giờ bắt nạt muội muội nữa, bao giờ bắt nạt con bé nữa."

      Đối với màn cha con thâm tình của Tề Diệp cùng An Nhiên công chúa, Hạ Uyển Chi im lặng nhìn cũng lên tiếng. Lần này nàng tha thứ cho An Nhiên vì hiểu chuyện, nhưng nếu lần sau nó lại thương tổn hài tử của nàng, nàng cũng mềm lòng nữa.

      Từ sau khi Hạ Uyển Chi gặp Hạ Đồng, gần đây nàng ta rất ân cần ở bên cạnh hầu hạ nàng. Hạ Uyển Chi thích nàng ta lởn vởn ở trước mặt, bảo nàng ta được gọi cần đến Chiêu Hoa Cung.
      duyenktn1 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 161
      "Nô tỳ tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an." Hạ Đồng cụp mi cúi đầu, cung kính cẩn thận hành đại lễ.

      Hạ Uyển Chi bảo bà vú ôm Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài chơi, sau đó nhàn nhạt : "Đứng lên ."

      "Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Hạ Đồng đứng dậy, đến bên cạnh nàng quỳ xuống, đấm chân cho nàng.

      Hạ Uyển Chi vẫn chưa gì, nghiêm túc khâu vá quần áo trong tay, từng đường kim mũi chỉ đều thêu tỉ mỉ, đường may chặt chẽ. Hạ Đồng cũng dám hé răng quấy rầy, nương nương có thể giữ mình lại bên người là ân sủng rất lớn rồi.

      Thêu trong chốc lát, Hạ Uyển Chi mới buông quần áo trong tay xuống để nghỉ ngơi. Hạ Bích pha ly trà, trong trà có cho thêm cẩu kỷ cùng táo đỏ, nàng uống ngụm rồi : "Chè hạt sen hôm nay hương vị tồi, Đồng Tài tử có tâm."

      "Được Hoàng Hậu nương nương thích là phúc khí của nô tỳ." Nàng là Tài tử cái gì, còn bằng Hạ Bích là cung nữ, nàng ấy theo bên cạnh Hoàng Hậu chính là đạp gió, đâu giống như mình rơi vào thảm cảnh. Mỗi lần nghĩ đến tình cảnh của bản thân, nàng liền hối hận, lúc trước nên bị ma xui quỷ khiến, cho rằng bò lên long sàng bay lên cành cao, lại ngờ rằng chính là lọt vào vực sâu, căn bản Hoàng Thượng thích mình.

      "Ở cái hậu cung này, người có chút bản lĩnh gì, bổn cung giữ lại bên cạnh. Dù chè hạt sen có ngon thế nào, nhưng phải biết rằng kẻ từng phản bội rất khó khiến người khác tin tưởng." Nàng nhàn nhạt .

      Trong lòng Hạ Đồng trầm xuống, chính xác là cả người cũng như héo rũ.

      Nàng muốn nhiều lời, chỉ : "Bổn cung mệt mỏi, lui ra ."

      Hạ Đồng ngoan ngoãn lui xuống, lúc gần nhìn về phía Hạ Bích cầu cứu, hy vọng nàng ấy có thể giúp mình vài lời hay ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Hạ Bích đổi thần sắc, vẻ mặt bình thản cúi đầu nhìn nàng.

      Hạ Đồng ra khỏi Chiêu Hoa Cung, thất hồn lạc phách trở về ngồi ngây ngốc ở trước giường. Nàng cảm thấy cả đời này của mình xong rồi. Nếu lúc trước ngoan ngoãn ổn định hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu, tại nàng cũng cần lo lắng gì như Hạ Bích, còn cần nhìn ánh mắt người khác, làm cái Đồng Tài tử được sủng, bị vắng vẻ, bị xem thường.

      giờ Hoàng Hậu nương nương cũng coi nàng ra gì, trọng dụng nàng. Tất nhiên nàng muốn tiếp tục như vậy, cứ sống thê lương đến suốt đời. giờ người khiến Hoàng Hậu phải hao tổn tinh thần nhất chính là Hiền phi cùng Lương phi. Nương nương thích Lương phi, điều này nàng biết , còn Hiền phi, nàng khẳng định nương nương cũng ưa.

      Nghĩ vậy, bỗng nhiên hai mắt Hạ Đồng sáng lấp lánh, nàng biết nên làm như thế nào rồi.

      Vừa lơ đãng nhìn ra ngoài thấy trời tối, nàng còn chưa dùng cơm. Nàng mở cửa thấy bên ngoài có gì cả, hộp đồ ăn cũng có. Căn bản nàng thể ở trong viện của mình nấu cơm, biết lại là cung nhân lười biếng, tuy rằng nàng tức giận nhưng cũng thể làm gì, chỉ có thể tự mình Ngự thiện phòng tìm đồ ăn. Từng bước từng bước, đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt ào ào rơi xuống, nàng tránh ở góc che miệng khóc nấc lên.

      Thời tiết dần dần rét buốt, sáng sớm mặt hồ kết băng, tới giữa trưa ánh nắng chiếu rọi băng lại tan chảy. Ngự hoa viên bắt đầu tiêu điều, hoa cúc héo tàn, chỉ còn mấy cây nguyệt quế vẫn xanh tươi mơn mởn.

      Hạ Uyển Chi hầu hạ Tề Diệp rửa mặt chải đầu xong: "Hôm nay cần thượng triều, sao Hoàng Thượng ngủ thêm lúc?"

      "Hôm nay muốn cưỡi ngựa, Uyển Nhi muốn xem ?" Tề Diệp thích cưỡi ngựa, mỗi tháng đều đến mã trường chạy vòng quanh lần.

      "Được!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu. Hiếm có lúc nghỉ ngơi, sao nàng có thể tiếp ?

      Phân phó tiếng xuống, mã trường quét tước sạch . Hạ Uyển Chi cùng Tiểu Nguyệt Nhi ngồi ở trong đình Ngọc Tường uống trà, ăn trái cây. Tề Diệp hứng thú bừng bừng mang theo hai đứa chuồng ngựa dẫn ngựa ra. Tọa kỵ của là Hãn Huyết bảo mã tiến cống, ngày nghìn dặm, dáng người mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt.

      cưỡi bảo mã chạy trong chốc lát rồi mới đến trước mặt Hạ Uyển Chi, phía sau có người dẫn ngựa của hai vị hoàng tử theo, bọn họ kích động đỏ cả mặt, cười kêu to: "Mẫu hậu, mẫu hậu..."

      Nàng cũng vui lây, mỉm cười nhìn lại, đứng ở trong đình rót nước cho bọn uống. Chạy trong chốc lát nên bọn họ đều khát, Tứ hoàng tử còn muốn ăn lê, nàng gọt vỏ trái cho ăn.

      Tiểu Nguyệt Nhi nhìn tuấn mã cao lớn vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ, mắt lấp lánh nhìn Tề Diệp.

      Tề Diệp nào chịu được đôi mắt to ngập nước kia nhìn mình như vậy, cười tiếng rồi ôm con bé từ trong đình lên ngựa, đặt nó ngồi phía trước. Tiểu Nguyệt Nhi kinh hoảng nhìn về phía Hạ Uyển Chi, nàng an ủi : "Đừng sợ, phụ hoàng bảo hộ ngươi."

      Tiểu Nguyệt Nhi ngửa đầu nhìn phụ hoàng. Tề Diệp cười hôn cái lên mặt nó, tay vòng qua eo nó chặt, con bé lập tức cảm thấy an tâm, hưng phấn bắt lấy bờm ngựa, khuôn mặt hồng hồng.

      Hạ Uyển Chi nhìn vậy, xoa xoa mặt nó, lại cầm khăn tay, dựa vào lan can lau mồ hôi cho Tề Diệp, rót ly trà cho . uống hơi cạn sạch.

      "Ánh nắng gay gắt, Uyển Nhi vào trong ngồi , cần lo lắng, trẫm chăm sóc An Bình."

      Nàng gật gật đầu, nghe quát tiếng, tuấn mã nhấc chân chạy . Tiểu Thái Tử, Tứ hoàng tử hưng phấn "a a" kêu to, giống như cưỡi ngựa hề xóc nảy khó chịu tí nào.

      "Mẫu phi, nhi thần cũng muốn cưỡi ngựa." Cách đó xa, Ngũ hoàng tử nhìn người ở lưng ngựa chạy băng băng, hâm mộ : "Nhi thần cũng muốn cùng phụ hoàng cưỡi ngựa." lâu rồi phụ hoàng tới thăm , Ngũ hoàng tử hâm mộ hai vị ca ca.

      "Hài tử ngoan, cưỡi ngựa rất nguy hiểm, phụ hoàng sợ ngươi bị thương nên mới cho ngươi cưỡi ngựa, cần phụ phen khổ tâm của phụ hoàng, biết ?" Lâm Huệ nhìn Ngũ hoàng tử, dịu dàng khéo, trong lòng lại chua xót thôi. Đáng thương cho Ngũ hoàng tử, nào có từng được Hoàng Thượng chiều chuộng như thế.

      Nghiêng đầu nhìn mã trường náo nhiệt ấm áp kia, nàng cắn chặt răng. Đừng mang theo Ngũ hoàng tử cưỡi ngựa, dù là ngồi ăn cơm chung cũng ít đến đáng thương. May mắn phải hài tử của , thể cho nhưng có người nhất định có thể cho.

      "Mẫu hậu, phụ hoàng chờ nhi thần trưởng thành cũng đưa cho nhi thần con tuấn mã, là vậy sao?" Trước khi ngủ, Tứ hoàng tử nắm tay áo mẫu hậu hỏi, Nhị ca con tuấn mã, rất hâm mộ.

      " lời của phụ hoàng ngươi nặng tựa ngàn vàng, khẳng định nuốt lời. còn sớm, mau mau ngủ , phải ngủ mới có thể mau mau lớn lên nha." Cách tấm chăn, nàng vỗ vỗ Tứ hoàng tử, dỗ dành.

      Tứ hoàng tử ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mới chốc lát lại mở mắt ra, nửa tin nửa ngờ hỏi: " nhanh chóng ngủ là có thể mau mau lớn lên sao?"

      "Ừ!" Có điều là phải qua mười mấy năm cơ, nàng cười gật gật đầu.

      Có được đáp án xác định, Tứ hoàng tử cười : "Được nha, chờ nhi thần trưởng thành, cao như phụ hoàng vậy, có thể cưỡi ngựa rồi."
      "Ừ! Nhưng tại vẫn phải ngủ trước ." Nàng nhét cái tay vừa vung ra khỏi chăn trở lại. Tứ hoàng tử chớp chớp hai mắt nhìn nàng trong chốc lát, lông mi dài sụp xuống, bao lâu liền ngủ ngon lành.

      Nàng nhìn dung nhan ngủ say, xoa xoa đôi má non mềm, khuôn mặt ấm, vén lại chăn cho rồi tay chân nhàng rời , dặn dò bà vú cẩn thận chăm sóc.

      Sau khi trở về, Tề Diệp rửa mặt xong, thấy nàng tiến vào cười cười, cầm quyển sách dựa vào đầu giường xem. Nàng khêu cho đèn sáng hơn. Hạ Bích chuẩn bị nước ấm, nàng liền vào tắm gội.

      Khi ra tới vẫn còn đọc, nàng chải tóc hồi mới đến trước giường. Nàng còn chưa ngồi xuống Tề Diệp quăng sách nhào tới, cắn môi nàng: "Biết trẫm chờ mà Uyển Nhi còn chậm chạp lại, đáng giận, trẫm muốn nghiêm phạt."

      Nàng cười đẩy , ngăn cản trái phải, thở hồng hộc : "Là thần thiếp lo lắng cho thân mình Hoàng Thượng, hôm nay cưỡi ngựa mệt nhọc, Hoàng Thượng hẳn nên nghỉ ngơi sớm chút."

      "Uyển Nhi săn sóc, có điều..." Bắt lấy đôi tay chống cự của nàng, ấn xuống đỉnh đầu *** (đầu gì tự hiểu:v), cười đắc ý.

      "... Chỉ là trẫm có mệt mỏi hay , đợi lát nữa Uyển Nhi biết."

      Đương nhiên nàng biết, có điều khi đó nàng nằm liệt giường mà hấp hối, cả người nhức mỏi vô lực, mỏi mệt đến cực điểm mà ngủ thiếp .

      Mùa thu theo chiếc lá cuối cùng rơi xuống mà trôi qua, bắt đầu chuỗi ngày đông rét lạnh. Quần áo mùa đông đều phát xuống, rốt cuộc Hạ Uyển Chi cũng may xong đồ cho mấy đứa trẻ khi bắt đầu có tuyết rơi. Nàng gọi ba hài tử tới, đưa cho mỗi đứa bộ quần áo giữ ấm. Tiểu Thái Tử vui sướng, lập tức bảo bà vú thay cho . Tứ hoàng tử thấy thế noi theo ca ca, ồn ào đòi bà vú mặc vào cho mình.

      Nếu về quần áo mới, dường như là mỗi ngày bọn chúng đều có thể mặc quần áo mới, quần áo xinh đẹp. Chỉ là hôm nay hai đứa có vẻ đặc biệt vui vẻ, nghe quần áo này là mẫu hậu tự mình khâu vá cho chúng, ấm áp.

      Tiểu Nguyệt Nhi cho cung nữ thay giùm, ôm quần áo, mang theo ánh mắt trông mong đến trước mặt Tề Diệp. Bộ dáng kia khiến cho ai cũng phải mềm lòng, nguyên bản còn hờn dỗi vì ba hài tử đều có mà có quần áo, Tề Diệp nhìn bộ dáng này của Tiểu Nguyệt Nhi, bất đắc dĩ thở dài. Con bé biết là bộ dáng này của nó cực kỳ giống khi mẫu hậu nó bày ra biểu tình vô tội với mình. Khiến người ta đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể sủng nàng, thương nàng.

      Tề Diệp tiếc nuối có nhìn thấy bộ dáng khi Hạ Uyển Chi còn , cho nên Tiểu Nguyệt Nhi rất dễ dàng thỏa mãn tiếc nuối của phụ hoàng.

      Chỉ tiếc đường đường thiên tử nước, thống trị quốc gia thành thạo, lại vẫn phải học cách mặc quần áo cho nữ nhi của mình. khiến Tiểu Nguyệt Nhi mặc váy áo lung tung cả lên, chính cũng biết, tuy luôn biểu ra vẻ thong dong nhưng mặt lại bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.

      Hạ Uyển Chi nhìn bộ dáng quẫn bách của , nhịn được cười ra tiếng. vui trừng mắt liếc qua cái, nàng mới thu lại tươi cười vẫy tay với Tiểu Nguyệt Nhi: "Lại đây, mẫu hậu thay cho ngươi."

      Tiểu Nguyệt Nhi như thoát khỏi gánh nặng, nhàng thở ra, bước nhanh đến trước mặt nàng. Tề Diệp cũng nhàng thở ra, thầm lau lau mồ hôi, cảm thấy quần áo của tiểu hài tử mặc quá phiền phức.

      Hạ Uyển Chi qua hai ba bước mặc xong cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi vui sướng dạo qua vòng trước mặt nàng, quay đầu lại xem ý tứ nàng coi đẹp hay đẹp.

      Nàng cười gật gật đầu: "An Bình mặc quần áo xinh đẹp. Thích ?"

      Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu mạnh, chạy đến trong lòng Tề Diệp mong được khen ngợi. Tề Diệp cười : "An Bình của trẫm là công chúa xinh đẹp nhất Đại Tề!"

      Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ đến mi mắt cong cong, nhìn nhìn hai vị ca ca, ba người cười trong chốc lát, mặc luôn đồ mới tụm vào cùng nhau chơi trò chơi.

      Tề Diệp nhìn mấy đứa mặc quần áo mùa đông mà mẫu hậu bọn chúng tự may từng đường kim mũi chỉ ấm áp. Nhìn nhìn lại long bào người mình, lập tức trong lòng lành lạnh, có chút thất vọng, hơi bất mãn nhìn về phía Hạ Uyển Chi.

      "Hạ Bích, có cảm thấy hôm nay Hoàng Thượng có vẻ vui ?" Cắt rớt đầu sợi chỉ, nàng vuốt mặt vải mềm mại của áo choàng, bên trong rất chắc chắn, trong lòng nàng thấy ấm áp.

      "Cuối cùng nương nương cũng nhìn ra." Hạ Bích : "Nếu hôm nay nương nương làm xong áo choàng, chỉ sợ ngày mai Hoàng Thượng vẫn tiếp tục vui." Nàng nhìn thấy , Hoàng Thượng nhìn ba vị tiểu chủ tử hớn hở thay bộ đồ mới, mặt lại hơi có vẻ mất mát.

      " ra phải ảo giác của bổn cung, Hoàng Thượng đúng là keo kiệt, chỉ là bộ quần áo cũng so đo với bọn !" Nàng cười cười, sửa sang lại áo choàng cho tốt rồi đặt ở bên.

      "Nô tỳ thấy phải Hoàng Thượng để ý bộ xiêm y, mà là để ý tấm lòng của nương nương."

      để ý sao?

      Hạ Uyển Chi cười khổ... Có lẽ có!

      Bữa tối Tề Diệp dùng bữa cùng Thái Hậu, khi trở về Hạ Uyển Chi dỗ ba hài tử ngủ rồi. Đêm đông giá buốt, nếu có việc gì đều ngủ sớm. Thấy trở về nàng vội vàng rót chén nước cho , bắt lấy tay : " lạnh, Hoàng Thượng mau sưởi ấm ."

      " ngại, trẫm lạnh." Tề Diệp xua xua tay, nàng kiên trì cầm lò sưởi tay đưa cho , chỉ có thể ôm lấy.

      "Nghe nhiều ngày thân mình Hiền phi khoẻ?" Ngâm chân, Tề Diệp nhớ tới cái gì, lên tiếng hỏi.

      "Vâng, thần thiếp bảo ngự y nhìn, quá đáng ngại, bị cảm lạnh khiến cho thân mình khoẻ, nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng hạn là có thể khỏi hẳn." Nàng cho người báo, lại biết, nghĩ đến chắc là Thái Hậu .

      " biết!" gật gật đầu, tiếp nhận khăn vải lau khô vết nước. Canh giờ còn sớm, Tề Diệp gọi Quang Thuận công công tới thay quần áo.

      Hạ Uyển Chi đưa cái ánh mắt, Quang Thuận công công bưng nước rửa chân lui xuống.

      Tề Diệp cảm giác người nhiều thêm bộ quần áo trong khi muốn thay quần áo ra, tính nhắc nhở trông thấy chiếc áo choàng màu tím dùng chỉ vàng thêu bàn long đạp mây mạnh mẽ uy nghiêm. có chút ngạc nhiên nhìn nàng.

      Hạ Uyển Chi cười cười, thắt dây lưng cho : "Hôm nay mới vừa làm xong, Hoàng Thượng thích chứ?"

      mỉm cười sờ sờ khuôn mặt mềm mại của nàng: "Trẫm cho rằng..." cho rằng có, cho rằng nàng quan tâm tới mình. ra chỉ là chưa làm xong, là suy nghĩ nhiều.

      Tề Diệp vui mừng xoa xoa mặt nàng, giang hai tay cánh tay ôm người vào trong ngực, áo choàng ấm áp mềm mại bao vây cả nàng và : " ấm áp, thích!"

      Nàng cười cười, ngửi mùi Long Tiên Hương người , nhắm mắt lại.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 162-1
      "Hoàng thượng tới sao?" Đường Tú Dung dựa vào giường nhìn cung nữ cách chờ mong.

      Cung nữ lắc đầu thưa: "Gần đây việc triều chính nhiều, Hoàng thượng dặn dò nương nương hãy nghỉ sớm, khi nào người xong việc đến thăm ngài. Nương nương, ngài mau uống thuốc ."

      Đường Tú Dung nghe vậy mặt mày buồn bã, nhìn chén thuốc màu nâu lòng khó chịu thôi. Nàng phất tay cái làm chén thuốc rơi xuống mặt đất. Cung nữ kinh ngạc chút, vội vàng gọi người vào dọn dẹp sạch . Nàng lấy khăn tay lau vết bẩn áo.

      Đường Tú Dung thở hồng hộc : "Ngươi cần dấu diếm, Hoàng thượng chắc chắn tới đúng ? Từ khi Hoàng hậu trở về, người đối xử với thần thiếp rất khác. Người vô tình, sao có thể đối xử với thần thiếp như vậy?"

      Cung nữ thấy nàng ta bắt đầu thở hổn hển thông liền biết tốt, vội vàng đỡ nàng nằm xuống: "Nương nương bớt giận, nương nương đừng nóng giận. Hoàng thượng tới đây nhanh thôi, nô tỳ nhất định mời Hoàng thượng đến, nương nương yên tâm."

      Tuy nàng ta mạnh mồm như vậy nhưng cũng có cách. Nàng ta đứng ở Chiêu Hoa lúc lâu nhưng Hoàng thượng chỉ truyền ra lời là bảo nàng ta trở về chăm sóc chủ tử, hề gì thêm.

      Đường Tú Dung thấy sắc mặt cung nữ uể oải tâm liền co rút lại. Nước mắt tiếng động mà rơi xuống. Cung nữ biết nên khuyên lơn thế nào nên đành im lặng.

      Ban đêm Đường Tú Dung gặp ác mộng, nửa đêm giật mình thức dậy sợ hãi khóc lớn. Khóc lóc hồi biết thế nào lại thổ huyết. Cung nữ vội vàng đến mức nửa đêm cũng chạy tìm ngự y.

      Hạ Uyển Chi nghe thấy tiếng động liền thức giấc liền thấy Tề Diệp mặc quần áo: "Hoàng thượng định đâu sao?"

      "Ừ. Hiền phi khoẻ, trẫm qua xem chút." mặc đồ xong định nghe tiếng sột soạt sau lưng, quay đầu lại : "Bên ngoài rất lạnh, ngươi nghỉ ngơi , trẫm mình là được."

      " sao, dù gì thần thiếp cũng ngủ được, thần thiếp cùng Hoàng thượng qua xem bệnh tình của nàng ta vậy." Nàng gọi Hạ Bích tới, nhanh chóng mặc đồ vào, bên ngoài trời quá lạnh nên nàng khoác thêm chiếc áo khoác hồ ly chống lạnh.

      Gió lạnh thổi qua mặt làm người ta lạnh đến phát run. Hạ Uyển Chi rụt rụt cổ, vì còn là ban đêm nên trừ những mái nhà cong có đèn lồng khắp nơi đều là màu đen tuyền. Nàng và Tề Diệp sóng vai , chưa mở lời chuyện câu nào. Đột nhiên bàn tay lạnh băng của nàng bị nắm lấy, sưởi ấm cho nàng.

      Khi tới Ngọc Hoa cung nơi đó thắp đèn sáng trưng. Thấy bọn họ vào cung nhân vội vàng hành lễ, ngự y đứng ở bên. Đường Tú Dung nghe có động tĩnh lớn như vậy mở hai mắt ra, thấy Tề Diệp mắt sáng trưng như đuốc. Nàng cười tươi nhưng khi thấy Hạ Uyển Chi liền nhạt bớt .

      Hạ Uyển Chi nhàn nhạt : "Hiền phi khá hơn chưa?"

      "Hồi nương nương, thần thiếp còn đáng lo ngại, đa tạ nương nương quan tâm." xong ánh mắt nàng ta lại hướng về Tề Diệp, nhàng : "Hoàng thượng, thần thiếp đáng lo ngại nữa, Hoàng thượng nên trở về nghỉ ngơi."

      "Nghỉ ngơi tốt ." Tề Diệp an ủi vài câu, dò hỏi ngự y: "Bệnh tình của Hiền phi như thế nào?"

      "Bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương ưu tư thành bệnh, khí huyết đủ, cần phải tĩnh dưỡng tốt." Ngự y đáp lời .

      Tề Diệp gật đầu an ủi vài câu chuẩn bị rời Hạ Uyển Chi lại nhìn thấy ánh mắt u oán nhìn Tề Diệp của Đường Tu Dung, nàng biết là nàng ta hi vọng Tề Diệp ở lại, chỉ là nàng ta giả hiền lành thôi.

      được vài bước phía sau truyền đến tiếng kinh hô. Hiền phi lại hộc máu hôn mê bất tỉnh. Tề Diệp vội vàng sai ngự y xem bệnh.

      Ngư y sau khi bắt mạch sắc mặt liền xấu . Ngự y bệnh tình của nàng ta nghiêm trọng hơn, cần tĩnh dưỡng. Lần hộc máu này báo hiệu bệnh tình của Hiền phi nghiêm trọng thêm, nếu trị liệu tốt có thể nguy hiểm tới tính mạng.

      Phân phó cung nhân chăm sóc nàng tốt Tề Diệp và Hạ Uyển Chi liền rời . đường cả hai lại im lặng như lúc đến. Về đến Chiêu Hoa cung hai người lại lần nữa ngả lưng xuống giường nàng nghe tiếng thở dài của Tề Diệp, trong lòng có chút chua chát hỏi: "Hoàng thượng lo lắng cho Hiền phi sao?"

      Tề Diệp thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ : "Lúc ngươi mất tích, trẫm cảm thấy lòng trống rỗng, mỗi ngày đều say rượu cho rằng có thể quên ngươi rời xa. Đoạn thời gian đó trẫm như mất ánh sáng, rồi trẫm gặp Hiền phi, cảm thấy nàng rất giống ngươi liền tưởng rằng trời cao ban tặng rồi đem nàng lưu bên người."

      Hạ Uyển Chi nghe xong, xúc động trong lòng, nàng chưa từng nghĩ lưu lại Hiền phi bên người là vì nàng ta giống nàng. Giờ nghe vậy những oán hận tựa như bớt rất nhiều, nước mắt của nàng tiếng động rơi xuống.

      Trong bóng đêm, dùng tay sờ mặt nàng, lau nước mắt của nàng : "Trẫm biết ngươi vui, tuy rằng ngươi chưa nhưng trẫm hiểu rất ."

      "Hoàng thượng." Nàng nghẹn ngào, nước mắt rơi càng nhiều: "Thần thiếp oán sai người, hận người, đặc biệt là lúc sinh thần thiếp cực kì hận người. Tại sao người tìm thần thiếp? Lúc thần thiếp hồi cung biết bên cạnh người có rất nhiều phi tần mỹ nữ vậy quanh, thần thiếp còn nghĩ có phải mình nên về hoàng cung."

      " bậy." Tề Diệp ngắt mũi nàng trừng phạt : "Ngươi nếu trở lại phải trẫm thành người đơn sao, trẫm ngày bình an."

      "Chính là..."Nàng lần nữa nghẹn ngào: "Nhưng thần thiếp thấy thấy tóc mai của Hoàng thượng có sợi bạc, biết được là vì thần thiếp mà bạc thần thiếp liền bình thường trở lại."

      "Oán phụ." Tề Diệp dở khóc dở cười ôm chặt nàng, cảm khái : "Ngươi vì trẫm trả giá nhiều như như vậy, tâm ý của ngươi với trẫm như thế nào sao trẫm hiểu được? Cho dù nàng giống ngươi nhưng lòng trẫm cũng chỉ có mình ngươi."

      "Bất quá... tình của các nàng là truyện rồi, các nàng là nữ nhân của trẫm." Eo của tê rần vì bị nhéo: "Người đàn bà đanh đá này."

      "Thần thiếp có lời này của Hoàng thượng là đủ rồi." Nàng đột nhiên cảm thấy thông suốt, ai cũng có lần làm sai, chỉ cần nghĩ bạc đầu vì nàng nàng có thể tha thứ cho .

      Ngày hôm sau, Tần lão đầu cho người truyền tin là phải về lại quê nhà. Hạ Uyển Chi biết giữ được liền đồng ý cho rời khỏi Kim Lăng thành rồi phân phó người đưa về nhà.

      Tề Diệp cảm kích cứu thê tử, mở tiệc trong cung mời đến dự. Tần lão đầu rất khẩn trương, cũng may có Tiểu Nguyệt Nhi ngồi đùi làm nũng. Tề Diệp cũng bỏ xuống khí chất của vua, mềm giọng chuyện với . Hạ Uyển Chi thấy vậy rất vừa lòng, vẻ mặt dịu dàng chuyện cùng .

      Sau khi ăn xong nàng tự mình đưa Tần lão đầu lên xe ngựa, sai Hạ Bích lấy ra hộp chuẩn bị sẵn từ trước: "Đây là lễ vật cho a ma, tâm ý mong ân công nhận lấy."

      Tần lão đầu gật đầu, trong lòng cảm khái, nhìn nàng đột nhiên nước lưng tròng : "Thảo dân đa tạ Hoàng hậu ân điển." xong liền quỳ xuống, nàng đỡ lắc đầu.

      " đường hãy bảo trọng, mong rằng ngươi quay lại thành Kim Lăng lần nữa."

      "Vâng, vâng, vâng..." Tần lão đầu liên tục gật đầu, ôm Tiểu Nguyệt Nhị. Con bé thấy khóc khóc theo.

      Đến khi xe ngựa chậm rãi rời , Tiểu Nguyệt Nhi ghé vào vai mẫu hậu khóc thút thít. Tề Diệp đau lòng gạt lệ cho con, bé con giơ tay muốn phụ hoàng ôm.. Tề Diệp xoa Tiểu Nguyệt Nhi và an ủi Hạ Uyển Chi: "Nếu ngươi nhớ ngày nào đó trẫm gọi bọn họ tiến cung."

      " cần, họ vui." Ấm chỗ ngại dời, họ muốn rời quê hương thân sinh của mình, giống như nàng muốn rời khỏi Tề Diệp, rời khỏi hoàng cung cho dù biết đây là nơi tăm tối, ngươi lừa ta gạt nhưng vẫn thể ở lại.

      Hiền phi bệnh ngày càng nghiêm trọng, giờ nặng đến nỗi xuống được giường. Hạ Uyển Chi biết vậy rất vui, tuy nhiên vẫn phải theo lễ nghĩa mà sai Hạ Bích thăm chút.
      duyenktn1 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 162-2
      Vào buổi chiều, Hạ Uyển Chi đánh cho Tiểu Nguyệt Nhi chuỗi ngọc Hạ Bích tiến vào, mặt mang theo tia hàn khí: "Nương nương, Ngọc Hoan cung xảy ra chuyện."

      "Có chuyện gì?" Nàng sai bà vú ôm Tiểu Nguyệt Nhi xuống, hỏi.

      " cung nữ chết ở Ngọc Hoa cung, bệnh tình rất giống Hiền phi. Hiền phi cho rằng có người nguyền rủa nàng nên phái người cho Hoàng thượng." Hạ Bích nhíu mày,rong lòng có chút bất an.

      " biết, nên qua nhìn nàng ta thôi." Nàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo và trang sức, Hạ Bích lấy thêm áo khóc lông thú cho nàng mặc thêm vào, hai người đến Ngọc Hoa cung.

      Tề Diệp sớm có mặt ở Ngọc Hoa cung, chưa đến gần Hạ Uyển Chi nghe thấy tiếng khóc thút thít của nàng ta cùng thanh an ủi của Tề Diệp. Nàng bước chân vào, cung nhân thấy liền hành lễ. Khi bước vào Hạ Uyển Chi nhìn được cảnh Tề Diệp tay đặt sau lưng Đường Tú Dung, nàng ta nằm trong lòng thanh hơi mơ hồ : "Hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp, có người muốn mưu hại thần thiếp."

      Cung nhân vào báo tiếng hoàng hậu nương nương giá lâm. Tề Diệp nghiêng đầu nhìn nàng, có chút tự nhiên đỡ Hiền phi ngồi dậy rồi quay qua nàng: "Hoàng hậu tới rồi."

      Hạ Uyển Chi gật đầu ý bảo Đường Tú Dung cần đứng dậy hảnh lễ: "Bổn cung được nghe qua việc, Hiền phi yên tâm, bổn cung điều tra kĩ lưỡng."

      "Tạ nương nương ân điển." Đường Tú Dung lau sạch nước mắt mặt, biểu tình nhàn nhạt.

      "Chuyện này nên để Quang Thuận điều tra ." Khi trở lại Chiêu Hoa cung Tề Diệp liền như vậy. Hạ Uyển Chi nghe xong nghiêng đầu nhìn , ánh mắt mang theo ý tứ chất vấn. Tề Diệp biết ý tứ của nàng vội vàng an ủi : "Trẫm phải hoài nghi ngươi mà là muốn ngươi hao tổn tâm sức, cuối năm sắp đến, việc của hậu cung lại nhiều, trẫm sợ Uyển Nhi lo xuể lúc nhiều việc."

      "Thần thiếp biết sai, thần thiếp còn nghĩ rằng..." Thấy trừng mắt nàng biết điều nữa: "Tạ Hoàng thượng tín nhiệm thần thiếp."

      "Hạ Bích, cong quá." Hạ Uyển Chi nhìn lông mày cong lên liền nhíu mày nhắc nhở.

      Hạ Bích cuối cùng có phản ứng, vội vàng thỉnh tội: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, mong nương nương thứ tội."

      "Đứng lên ." Nàng cầm khăn tay lau vết lông mày cong của mình : " nhiều ngày ngươi mất hồn như vậy rồi, có chuyện gì sao?"

      "... có chuyện gì..."Hạ Bích liên tục lắc đầu, ấp úng .

      "Bổn cung thích bị gạt, ." Nàng hài lòng nhin lông mày vừa vẽ .

      Hạ Bích bị nàng vạch trần, cắn môi : "Nương nương, độc kia là do Hạ Đồng hạ."

      "Bổn cung biết." Tuy rằng chắc chắn nhưng nhìn biểu của Hạ Bích nhiều ngày cho tới bây giờ nàng khẳng định, cho nên lời Hạ Bích ngoài dự đoán.

      Nàng đúng là cẩn thận, người có độc lại bị hạ độc chết, nàng cứ tưởng trải qua nhiều chuyện có năng lực nhìn được rất nhiều chuyện.

      "Nương nương, làm sao bây giờ? Nếu Quang Thuận công công tra được Hạ Đồng ..."

      "Hạ Bích, đừng quên ngươi là người của ai, có số chuyện nên quản cũng đừng quản." Hạ Uyển Chi nhíu mày vui .

      Hạ Bích gật đầu sợ hãi: "Vâng, nô tỳ biết." Tuy rằng lo lắng cho Hạ Đồng nhưng nàng cũng biết nếu Hoàng hậu nhúng tay vào có khả năng bị cho là đồng loã, thậm chí là người đứng sau vì dù sao Hạ Đồng là người theo nàng vào cung.

      Chạng vạng, Hạ Đồng thấy Hạ Bích biểu tình nhàn nhạt: "Hoàng hậu nương nương còn có phân phó, ta trước."

      "Bích tỷ tỷ, ta biết ý của ngươi, mong rằng ngươi cho Hoàng hậu câu, ta hạ độc cũng là vì người, nếu có bất trắc xin nương nương cứu mạng." Quang Thuận công công bắt những người có hiềm nghi rồi, nàng sợ mình bị phát nên nhiều ngày ở trong phòng dám ra ngoài.

      "Ngươi bậy gì đó, nương nương biết việc này." Hạ Bích trầm giọng : "Có số việc ngươi nên ngậm chặt miệng lại, nếu nương nương để ngươi sống tốt."

      "Bích tỷ tỷ có ý tứ gì?" Nàng : "Hoàng hậu muốn qua cầu rút ván sao?" Mấy năm trước nàng vì Hoàng hậu nên hại ít người, nếu Hoàng thượng biết được nàng còn có thể an ổn phượng vị sao?

      "Ngươi có ý gì? Ngươi tưởng ngươi có thể liên luỵ được Hoàng hậu nương nương sao?" Hạ Bích tiếp: " muốn chết ngậm miệng lại, biết đâu nương nương đại từ đại bi cứu ngươi mạng."

      Hạ Bích có chút bực mình, nghĩ đến nàng ta uy hiếp Hoàng hậu, nếu phải nương nương mang nàng ta , cho nàng ta cẩm y ngọc thực biết bây giờ nàng ta chịu khổ ở đâu đâu. Thứ vong ân phụ nghĩa quả đáng thương hại.

      Hạ Đồng thầm cắn môi, nếu như đến đường cùng mà Hoàng hậu nương nương cứu mạng nàng đừng trách nàng vong ân phụ nghĩa.

      Quang Thuận tra ở phòng dược ra được manh mối khá bất ngờ, cân nhắc có nên điều tra tiếp . liền cho Tề Diệp, tề Diệp quả quyết : "Tiếp tục tra, trẫm tin tưởng nàng."

      "Vâng." Quang THuận nghe xong liền yên tâm tra án.

      Hạ Đồng thêu hoa, cửa vốn dĩ đóng chặt lại bị đẩy ra. Cung nhân mang vẻ mặt vô tình bước vào, đồ vật trong tay nàng rơi xuống đất. Sắc mặt Hạ Đồng trắng bệch, Quang Thuận thấy vậy liền biết chính là nàng làm.

      "Đồng tài tử, thôi." Hạ Đồng sắc mặt trắng bệch lắc đầu, đứng ở góc. Quang Thận nâng tay ra hiệu liền có hai vị thái giám tiến lên. Nàng giãy dụa, bọn họ dễ dàng bắt được nàng, bưng kín miệng cho la hét.

      "Đồng tài tử bị Quang Thuận công công bắt rồi." Thái Vi bưng chén trà nóng đưa cho Lâm Huệ, cười .

      "Ra là nàng." Lâm Huệ ngoài ý muốn cười: "Hoàng hậu thiếu kiên nhẫn. muốn xem Hoàng thượng xử lí thế nào."

      "Nếu Đồng tài tử khai ra Hoàng hậu sao?" Thái Vi lo lắng .

      " người dám bò lên giường Hoàng thượng sao cam tâm chịu chết? Tối nay ta muốn thấy nàng."

      Ba năm Lâm Huệ đứng đầu hậu cung sớm bồi dưỡng nhiều cơ sở ngầm cho chính mình nên gặp tội nhân k phải việc khó.

      Quang thuận nhìn vết máu người Hạ Đồng liền ngồi xổm xuống nhìn nàng: "Đồng tài tử nên thành khai ra miễn cho bổn công công tra tấn."

      "Dù sao ta cũng là tài tử lại chưa làm sai cái gì, làm sao ta khai đây? Ngài sợ Hoàng thượng trách phạt sao?"

      "Hoàng thượng vì tài tử nho mà trách phạt bổn công công đâu. Ngươi tưởng mua chuộc tiểu dược đồng ai biết sao? Đem người kéo lên. "

      Hạ Đồng nhìn thấy thân máu bị lôi đến, đó là tiểu thái giám ở phòng dược. Cả người nàng xụi lơ, đôi môi trắng bệch : "Ta muốn gặp Hoàng hậu."
      duyenktn1 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 163-1
      Quang Thuận công công nói cầu của Hạ Đồng cho Tề Diệp nghe, trầm tư hồi, mới : " bẩm báo Hoàng Hậu nương nương , để Hoàng Hậu định đoạt!"

      Quang Thuận công công gật đầu, biết trước là có kết quả này, ra khỏi ngự thư phòng liền Chiêu Hoa Cung, đường gặp được Lương phi nương nương, vội vàng hành lễ : "Nô tài thỉnh an Lương phi nương nương, nương nương vạn phúc."

      "Công công đứng dậy , công công vội vàng tới nơi nào thế?" Nàng ta tò mò hỏi.

      "Nô tài đến cung Hoàng Hậu nương nương chuyến, quấy rầy nương nương dạo." Quang Thuận công công dứt lời liền hành lễ rời .

      Lâm Huệ nhìn bóng lưng phía xa, ánh sáng trong mắt lóe lóe.

      Hạ Uyển Chi vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Hạ Bích hầm chè hạt sen cho nàng ăn, nàng phân phó Hạ Bích mang ít đưa tới thượng thư phòng cho Tiểu Thái Tử bọn họ, lại đưa một ít ngự thư phòng, sau đó mới mới bưng chén chè đút Tiểu Nguyệt Nhi ăn.

      Tiểu Nguyệt Nhi rất thích ăn chè hạt sen, mỗi lần đều có thể ăn đến hai chén. Đồ ăn trong cung rất vừa ngon vừa mỹ, chỉ mới hai ba tháng, ràng trông Tiểu Nguyệt Nhi mập thêm ít thịt, cả người trắng nõn rất đáng . Khuôn mặt phúng phính, làn da trắng mịn, mắt to đen bóng, mỗi khi thấy con bé Tề Diệp đều nhịn được mà ôm mà hôn, xoa bóp mặt con bé, cực kỳ sủng ái.

      Hạ Bích mang theo hộp đồ ăn muốn rời , lại thấy Quang Thuận công công tiến vào, giao hộp đồ ăn lại cho cung nữ xong lập tức vào thông báo, rất nhanh nàng ấy dẫn Quang Thuận công công vào trong. Hạ Uyển Chi gọi bà vú ôm Tiểu Nguyệt Nhi xuống đút chè hạt sen, xoa xoa tay : "Công công có chuyện gì?"

      "Hồi Hoàng Hậu nương nương, nô tài tới đây vì chuyện của Hiền phi, đã bắt được hung thủ!" Hạ Bích nhéo nắm tay thầm cắn môi, lại nghe : "Là Đồng Tài tử"

      "Ồ, nếu bắt được, ấn theo cung quy mà xử trí ." nghĩ tới nhanh như vậy bị bắt, nàng ta biết cẩn thận là như thế nào sao, quả nhiên vô dụng.

      "Nhưng Đồng Tài tử là muốn gặp Hoàng Hậu!" Quang Thuận công công cẩn thận trả lời.

      " thể!" Hạ Uyển Chi chút suy nghĩ đã cự tuyệt.

      "Nô tài biết!" Quang Thuận công công gật đầu.

      muốn rời thì nàng : "Dù sao cũng từ chỗ bản cung ra ngoài, cho nàng dễ chịu hơn chút ."

      "Nô tài tuân chỉ." Quang Thuận công công hành lễ cáo lui, trong lòng liền biết chuyện này nên xử lý như thế nào.

      Thấy Hạ Bích muốn lại thôi, Hạ Uyển Chi lập tức cắt ngang: "̣nh cầu tình cho nàng?"

      Hạ Bích lắc đầu: " phải, nô tỳ chỉ là lo lắng người khác hoài nghi là nương nương sai sử. Nếu Hạ Đồng vì oán hận nương nương cứu giúp mà vu tội nương nương thì nên làm cái gì bây giờ?"

      "Bổn cung còn đến mức lo lắng bị nàng giá họa, đưa chè hạt sen , đừng để nguội!" Nàng đáp thèm quan tâm, chỉ bằng nàng là Hoàng Hậu, một Đồng Tài Tử nho nhỏ há có thể vu tội được.

      Khi Quang Thuận công công lại xuất lần nữa, Hạ Đồng có chút chờ mong nhìn phía sau, phát người muốn gặp, trong lòng lập tức trầm xuống.

      Quang Thuận công công "Hoàng Hậu nương nương gặp ngươi, Hoàng Hậu nương nương lệnh, dựa theo cung quy xử trí. Ngươi mưu hại Hiền phi, dựa theo cung quy ba ngày sau ban chết."

      Hạ Đồng trợn hai mắt lên, sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nhìn hắn, nửa ngày mới run rẩy : "Hoàng Hậu ra lệnh?"

      "Hoàng Hậu , nhân chứng vật chứng đều có, chẳng lẽ Đồng Tài Tử còn chịu thừa nhận?" Quang Thuận công công cười lạnh, tiếp: "Còn có thời gian ba ngày, cẩn thận ngẫm lại , ba ngày sau bản công công tự mình đưa ngươi lên đường. Hoàng Hậu nương nương săn sóc ngươi, ban toàn thây, là ân huệ lớn nhất dành cho ngươi rồi!"

      Cửa phòng bị đóng lại vang lên tiến "kẽo kẹt", trong phòng lại lần nữa trở về trạng thái u rét lạnh. Nàng cảm thấy cả người rét run, cảm giác toàn thân dường như sắp đóng băng, nàng ôm chặt chính mình cả người run rẩy.

      Ân huệ? Ân huệ như vậy nàng tình nguyện nhận, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng bỗng nhiên nhào lên điên cuồng đập cửa: "Mở cửa, mau mở cửa, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."

      "Hoàng Thượng, thần thiếp có tội!" Tề Diệp vừa tiến đến, Hạ Uyển Chi liền hành lễ, vẻ mặt áy náy tự trách .

      Tề Diệp đỡ nàng đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, an ủi: "Nàng làm sao vậy?"

      "Thần thiếp nghe chuyện Đồng Tài Tử, trong lòng áy náy, thần thiếp xử lý tốt hậu cung, mới có thể xuất chuyện như vậy, thần thiếp có tội!"

      " bậy, việc này thể trách nàng." Tề Diệp an ủi: "Là nàng ta tự làm tự chịu, vì tranh sủng lại dám hạ độc hại người, nữ nhân ác độc như thế sao có thể lưu lại trong cung?"

      Hạ Uyển Chi thở dài, biết nhiều lời cũng vô ích, phân phó bà vú dẫn bọn đến, tới thời gian dùng bữa tối. Tiểu Nguyệt Nhi vừa bước vào, Tề Diệp liền vươn tay về phía con bé, bế lên trung dạo qua vòng, mỉm cười dò hỏi buổi chiều làm cái gì, ăn cái gì, rất chậm, Tiểu Nguyệt Nhi nhìn cực kì nghiêm túc, sử dụng tay cùng trao đổi với hắn.

      Hạ Uyển Chi nhìn hai cha con, trong lòng có chút ê ẩm, nếu con bé trải qua lần bệnh kia, giọng nói nhất định thanh thúy như châu ngọc.

      Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ đèn lồng trong hoàng cung được thắp sáng, vào lúc mùa đông trừ những người tuần tra ra, rất ít có người lại bên ngoài, đơn giản là bởi vì thời tiết quá lạnh, làm người khác khó có thể chịu đựng, nếu có việc gì chỉ thích ngồi yên trong phòng.

      Hạ Uyển Chi cũng ngoại lệ, nhưng mà bọn họ Phượng Hoàng Các ngâm suối nước nóng. Vào đông cái ấm áp của suối nước nóng làm cơ thể vô cùng thoải mái, nàng cởi quần áo bước xuống cầu thang. Nước ấm bao phủ lấy cơ thể nàng, tóc được ́ ̣nh bằng cây trâm cài, Tề Diệp mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi vươn tay.

      Mặt nàng ửng hồng lên, thân thể dùng một chiếc khăn mỏng che lấp, rẽ nước mà , còn chưa đến gần bị kéo vào trong lòng ngực. Nàng "A" lên tiếng ôm lấy ̉ hắn, cả người dán lên người hắn. Ngực hắn còn nóng hơn cả nước suối, mặt nàng bị thiêu đốt nổi lên một tầng đỏ ửng.
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :