1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 157-2
      Lâm Huệ nhìn Hạ Uyển Chi mỉm cười tiếp nhận mọi người bái lạy, oán hận cắn môi.

      Đường Tú Dung cảm thấy Hoàng Thượng tươi cười quá chói mắt, ánh mắt bắn về phía Hoàng Hậu lộ ra oán hận sâu. Vì sao nàng ta lại còn sống, vì sao phải về đây tranh với nàng?

      Tề Diệp nhìn đám người quỳ xuống, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Hạ Uyển Chi, vươn tay về hướng nàng, ánh mắt ôn nhu đến mức thể tưởng tượng được. Nàng từng mê luyến cái ánh mắt này của đến mức nào. Chỉ tiếc rằng biểu tình này chỉ dành cho riêng nàng, cũng chẳng còn trân quý.

      Nàng chần chờ, đặt tay vào lòng bàn tay , cảm giác được ấm áp từ tay . nắm tay nàng chặt, tựa như an ủi. Mặc kệ trong lòng sủng ái mình thế nào, nàng biết dù là hư tình giả ý, nàng cũng được ân sủng ít.

      Sau khi ngồi xuống, Tề Diệp bắt đầu động đũa dùng bữa, yến hội xem như chính thức bắt đầu. Đồ ăn tinh xảo ngon miệng, Tề Diệp động đũa, người phía dưới lục tục bắt đầu động đũa dùng bữa. Hạ Uyển Chi gỡ xương khỏi khối thịt cá rồi đặt vào trong chén Tiểu Nguyệt Nhi. Bỗng nhiên trước mặt nàng lại có thêm cái chén, bên trong là thịt cá béo ngậy gỡ xương.

      "Trẫm nhớ Hoàng Hậu thích ăn cá." Tề Diệp cười .

      Hạ Uyển Chi gật đầu, lại cười đáp: "Tạ Hoàng Thượng nhớ ." rồi nàng gắp cái đầu cá đặt ở trong chén, ý bảo Hạ Bích mang qua cho : "Thần thiếp nhớ Hoàng Thượng thích ăn đầu cá."

      Tề Diệp nhìn nàng cười: "Uyển Nhi luôn hiểu trẫm."

      Vừa dứt lời, liền có đại thần đứng dậy : "Hoàng Thượng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, là phúc của thiên hạ."

      Tề Diệp nghe thấy thuận tai, cất cao giọng : "Thưởng!"

      Đại thần vui mừng hành lễ tạ ơn, nhận được ánh mắt hâm mộ của các vị đại thần khác, lập tức cảm thấy vô cùng vinh quang.

      Tiếp theo vài vị đại thần thích nịnh nọt đứng dậy lời chúc mừng. Tề Diệp tâm tình rất tốt, ban thưởng ít đồ vật.

      Các phi tần khác thấy bọn họ phu thê tình thâm, lập tức khó chịu trong lòng. Cảm thấy thức ăn hôm nay làm quá khó ăn, nên lôi đầu bếp của Ngự Thiện phòng ra chém mới phải, làm ra đồ ăn khiến người khó có thể nuốt xuống, cho ai ăn đây?

      Yến hội diễn ra vui vẻ trong chốc lát, Tề Diệp nhớ tới cái gì, : "Tần Hiếu Toàn ở đâu?"

      Theo lời , mọi người dừng đũa lại nhìn về phía bên trái, có ông lão tầm năm hay sáu mươi tuổi khom mình lên. Có vẻ như vì quá khẩn trương, bước cùng tay cùng chân trông rất buồn cười, được vài bước còn té ngã cái.

      Hạ Uyển Chi khẩn trương đến mức thiếu chút nữa tiến lên nâng người dậy. Cũng may có cung nhân tiến lên, bỗng có cái thân mình hồng nhạt chạy qua. Tiểu Nguyệt Nhi khẩn trương lôi kéo vạt áo Tần lão đầu, ngửa đầu nhìn , mặt đầy lo lắng.

      Tần lão đầu đối với con bé rất tốt, dù đánh cá vô cùng mệt mỏi, mỗi lần trở về đều ôm nó vào trong ngực. Biết con bé thích ăn tôm, mỗi lần đánh tôm đều cho nó ăn. Tôm bán rất đắt khách nhưng nỡ bán, đều bảo lão bà làm cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn. Bên người có hài tử, xem Tiểu Nguyệt Nhi như tâm can bảo bối, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ rớt.

      đối với Tiểu Nguyệt Nhi tốt, tất nhiên Tiểu Nguyệt Nhi cũng thích , xem xem, thấy té ngã liền ba ba chạy lại đây.

      Đối với chủ nhân của thiên hạ, Tần lão đầu dám làm càn, sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi trấn an, dám nhìn hoàng đế ngồi kia, thanh run run: "Thảo dân... Thảo dân có mặt."

      "Lần này nếu phải ngươi cứu Hoàng Hậu của trẫm, trẫm cũng còn được gặp lại Hoàng Hậu. Ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đều có thể."

      Hạ Uyển Chi nghe được nhíu mày, tán đồng với cách biết ơn của Tề Diệp. Tần lão bá phải người ham vinh hoa phú quý, là người thiện tâm, cứu nàng cũng là do có duyên, tất nhiên cầu hồi báo.

      "Thảo dân... Thảo dân có gì muốn cầu... Thảo dân chi hy vọng Hoàng Thượng long thể an khang, Hoàng Hậu phượng thể tường hòa, triều đình yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp." lặp lại những lời Hạ Quốc công .

      Hạ Uyển Chi có chút ngạc nhiên vì Tần lão đầu ra hơi những lời gọn ghẽ như vậy. Nàng biết lão thành ngay thẳng, tất nhiên trong giây lát biến thành nịnh hót, nhìn về phía Hạ Quốc công, thấy vẻ mặt vừa lòng, liền biết sao lại như thế.

      "Tốt!" Tề Diệp nghe vậy cười lớn tiếng: "Quả nhiên là người đại công vô tư, thiện lương thuần phác."

      Tần lão đầu có chút thụ sủng nhược kinh cúi đầu, mặt đỏ rần, biết là kích động hay là hổ thẹn.

      "Nếu là thiên hạ có thêm nhiều bá tánh như ngươi, đó là phúc khí của thiên hạ. Trẫm cảm kích ngươi cứu Hoàng Hậu của trẫm, liền ban thưởng ruộng tốt trăm mẫu, bạc trắng ngàn lượng, phong làm Nhân Đức huyện cung."

      Mọi người nghe vậy thầm kinh ngạc, tức khắc cảm thấy Tần lão đầu như trúng phải vận may.

      Tần Lão Đầu nghe vậy lập tức bị cái vận may quá lớn này dọa hôn mê bất tỉnh.

      Tề Diệp sửng sốt chút, phản ứng lại kịp. Hạ Uyển Chi phân phó cung nhân nâng người xuống, tuyên ngự y qua xem, nàng yên tâm dẫn Tiểu Nguyệt Nhi theo sau.

      Đồ nhà quê!

      ít người thầm chửi câu rồi phảng phất như có chuyện gì phát sinh, cùng đồng liêu ăn uống linh đình.

      Hạ Uyển Chi vừa , Đường Tú Dung cảm thấy mình có cơ hội, bưng chén rượu lên : "Hoàng Thượng, thần thiếp kính Hoàng Thượng ly, chúc mừng Hoàng Thượng!"

      Tề Diệp tâm tình tồi, bưng chén rượu uống hơi cạn sạch.

      Đường Tú Dung cười ngồi xuống. Lâm Huệ ở đối diện quăng qua ánh mắt khinh thường. Nàng cười nhạt liếc nhìn Lâm Huệ, để ý ánh mắt cười nhạo của nàng ta, giờ nàng còn phải sợ người trước mắt nữa.

      Rất nhanh Tần lão đầu tỉnh lại, thấy người canh giữ ở mép giường là ai, vội vàng đứng dậy muốn hành lễ. Hạ Uyển Chi ngăn cản : " cần đa lễ."

      "Nhưng..." Nhưng là ngài là Hoàng Hậu mà, còn là vị phu nhân gặp nạn nữa đâu.

      "Ở trước mặt ta cần câu nệ." Nàng : "Hoàng Thượng ban thưởng cái gì ngài liền nhận lấy, ngày khác cho người đón bá mẫu đến thành Kim Lăng, sau này các ngươi liền ở lại thành Kim Lăng ."

      "Hoàng Hậu nương nương, được đâu." Tần Lão Đầu sốt ruột : "Thảo dân biết là Hoàng Thượng ân điển, có điều thảo dân chịu nổi, thảo dân vẫn thích ở tại quê nhà..."

      nhàng đóng cửa lại, Hạ Uyển Chi thở dài. Nàng biết Tần lão đầu hạ quyết tâm ở lại, vậy cũng cưỡng cầu. Thành Kim Lăng này phải ai cũng có thể hợp. Nếu lão muốn, sao có thể dựa theo ý lão mà làm. Cái nơi thị phi này, lão vẫn nên rời xa mới tốt.

      Đêm nay khung cảnh tệ, đom đóm lập lòe, thậm chí sợ người mà bay qua trước mặt. Tiểu Nguyệt Nhi bị hấp dẫn, nhảy nhót đuổi theo đom đóm. Hạ Uyển Chi thấy con bé hứng thú dạt dào, liền để nó chơi trong chốc lát, nàng đứng ở bên nhìn.

      biết qua bao lâu, vai lại nặng thêm chút, ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, nàng liền biết là ai.

      "Sao Hoàng Thượng lại ra đây?"

      "Hôm nay trẫm vui nên uống nhiều hơn mấy chén, ra đây để tỉnh rượu." Nhìn Tiểu Nguyệt Nhi đuổi bắt đom đóm biết mệt, nâng nâng tay, đáng thương cho Quang Thuận công công phải tự mình ra tay bắt đom đóm giúp tiểu công chúa.

      Rất nhanh lòng bàn tay Tiểu Nguyệt Nhi con đom đóm, đưa cho Hạ Uyển Chi xem giống như hiến vật quý, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, Tề Diệp nhìn, cảm thấy còn loá mắt hơn cả đom đóm: "Uyển Nhi, khi còn nàng cũng giống An Bình bây giờ sao?"

      Hạ Uyển Chi dừng chút mới đáp lời: "Khi còn thần thiếp rất an tĩnh."

      "Vậy là An Bình giống trẫm." Khi còn rất thích đom đóm lập lòe, cảm thấy chúng nó vô ưu vô lự còn tỏa sáng khiến người ta khao khát.

      Hạ Uyển Chi cười cười, móc khăn tay ra lau mồ hôi cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm đom đóm trong tay vô cùng vui sướng, Tề Diệp thương sờ sờ đầu con bé.

      "Ba năm nay, Uyển Nhi vất vả rồi." Bỗng dưng, Tề Diệp lên tiếng.

      Hạ Uyển Chi sửng sốt, cười lắc đầu với , cũng gì.

      Ba năm chua xót, câu "Vất vả rồi" căn bản đền bù được!
      duyenktn1 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 158-1
      " phải chắc chắn nàng ta chết à? Vì sao nàng ta còn có thể sống sót trở về. Vì sao? Vì sao??" Áp lực nhiều ngày nay rốt cuộc cũng bùng nổ khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Khang Ninh Vương, nắm tay của Lâm Huệ đập liên hồi lên người Khang Ninh Vương.

      Khang Ninh Vương khẽ rên tiếng, nắm chặt lấy đôi tay nàng, nàng đau đến mức nhíu mày: "Dừng tay! Ngươi làm gì?"

      "Ngươi ?" Giãy giụa phen cũng lại , Lâm Huệ hung hăng đá cái. Khang Ninh Vương nhíu mày trừng nàng, Lâm Huệ trừng mắt nhìn lại. Đôi mắt nàng to tròn, dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt quỷ dị.

      "Nàng ta sống sót trở lại, ngươi ta làm sao có thể bình tĩnh?" Nhìn bọn Đế Hậu tình thâm, nàng hận thể phen phóng hỏa đốt chết bọn họ.

      " trở lại như thế nào, muốn người chết còn dễ dàng sao?" Dù Khang Ninh Vương bất mãn việc nàng vô cớ gây rối, tùy hứng giận chó đánh mèo nhưng cũng dám cái gì nặng lời, ai bảo nàng còn có giá trị lợi dụng.

      "Hừ, bổn cung tin tưởng ngươi nữa." Đúng vậy, muốn khiến người chết là rất dễ dàng.

      "Tùy ngươi! Chỉ cần đừng làm hài tử của bổn vương chịu liên lụy, ngươi thích làm như thế nào bổn vương cũng mặc kệ." Dứt lời tức giận phất tay áo rời .

      Lâm Huệ thấy thế đuổi theo: "Ngươi có ý gì?"

      "Cái gì mà có ý gì?" Khang Ninh Vương cười lạnh : "Đừng có dây dưa lộn xộn, nếu để người khác thấy bổn vương, chính là chết cũng hết tội."

      "Sợ hãi sao?" Lâm Huệ cười nhạo: " ra Khang Ninh Vương là người nhát gan, lúc trước khi bò lên giường bổn cung cũng phải là như vậy, chẳng lẽ ngươi sợ hãi Hoàng Thượng biết Ngũ hoàng tử là huyết mạch của ngươi?"

      Tiếng vừa dứt, cách đó xa truyền ra tiếng vang, hai người cả kinh, sắc mặt đại biến.

      Khang Ninh Vương tiến lên, duỗi tay bắt lấy được người lôi ra.

      Cung nữ sợ tới mức vội vàng cầu xin tha thứ: "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, nô tỳ biết gì hết, nô tỳ chưa nghe thấy gì hết."

      "Vậy sao?" Khang Ninh Vương cười lạnh duỗi tay lấy dây áo của cung nữ siết chặt cổ nàng ta, cung nữ giãy giụa vài cái liền mềm oặt xuống. Lâm Huệ lạnh lùng nhìn, cũng sợ hãi. Chuyện như vậy cũng phải lần đầu tiên, phàm là người phát tư tình của bọn họ đều sống được nữa.

      "Nếu ngươi lo lắng cho Ngũ hoàng tử, như vậy ngươi nên biết, nếu muốn Ngũ hoàng tử ngồi vị trí Thái tử, thể trừ khử Hoàng Hậu và Thái tử." Nàng hận Hạ Uyển Chi đến tận xương, tất nhiên cam lòng bị nàng ta ức hiếp. Nàng ta vừa về, quyền lực tay nàng liền phải giao ra, nếm qua mùi vị quyền lực của chủ nhân hậu cung, sao buông tay liền buông tay được?

      "Yên tâm, bổn vương cho ngươi biết bổn vương cũng phải là người nhát gan, càng phải người vô dụng." đùa giỡn xoa xoa mặt nàng, tay nâng cằm nàng, thổi khí ở bên tai.

      "Như thế bổn cung liền rửa mắt mong chờ. Đừng làm cho bổn cung thất vọng." Nàng cười gian xảo.

      "Yên tâm!"

      Thân ảnh hai người dần dần biến mất trong bóng đêm mông lung. Hậu cung an tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thổi lá cây xào xạc. Bỗng nhiên từng tiếng loạt xoạt nho vang lên, thân ảnh chui rúc ra khỏi bụi cây, nhìn thoáng qua cung nữ bị treo cây ngô đồng, cả người run rẩy. Nửa ngày nàng mới giật mình tỉnh lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy .

      Tối hôm qua xác Tề Diệp uống say, hứng thú cao nên hai người mây mưa mãi đến đêm khuya mới ngủ. Hạ Uyển Chi thứ dậy phát trời sáng . Hạ Bích bưng nước rửa mặt tiến vào hầu hạ nàng thay quần áo, rửa mặt, chải đầu.

      Sáng sớm phi tần lại đây thỉnh an, nàng phân phó vài câu rồi cho bọn họ lui xuống.

      Hạ Bích phân phó người hái được hoa tươi làm màu nhuộm móng cho nàng. Hạ Uyển Chi vươn tay nhìn liền ngây ngẩn cả người, móng tay thon dài giờ ngắn ngủn chỉ còn lại có chút, mười đầu ngón tay bị cắt đến ngắn ngủn, làm nàng nhất thời thích ứng nổi.

      Hạ Bích thấy nàng ngây người, vừa nhuộm móng tay cho nàng vừa : "Tối hôm qua Hoàng Thượng tự mình cắt bỏ."

      Hạ Uyển Chi thở dài, biết là cái nguyên nhân gì, biểu tình có chút được tự nhiên.

      Mới nhuộm hai cái móng tay, liền nghe thấy cung nữ tới báo, là Lương phi tới, nàng bình thản gật gật đầu.

      Lâm Huệ tiến vào hành lễ hàn huyên vài câu rồi : "Nương nương, trong cung Liêm Chiêu Dung có tiểu cung nữ chết."

      "Sao lại như thế?" Nàng cũng nâng đầu, nhìn Hạ Bích nghiêm túc nhuộm móng tay cho mình.

      "Có vẻ là trộm trâm cài của chủ tử nên chột dạ, thắt cổ tự vẫn ở vườn ngô đồng." Lâm Huệ đổi sắc mặt đáp lời, phảng phất như tối hôm qua trông thấy tiểu cung nữ kia bị siết chết.

      "Nếu vậy, nên xử lý thế nào liền xử lý như thế ." Nàng để bụng .

      Lâm Huệ gật gật đầu, nhìn nàng cái : "Thần thiếp còn có việc, quấy rầy Hoàng Hậu nương nương nghỉ ngơi."

      "Ừ!" Hạ Uyển Chi nhàn nhạt : "Trong khoảng thời gian này Lương phi xử lý hậu cung gọn gàng ngăn nắp, bổn cung vui mừng. Lương phi vất vả rồi. Có điều tuy rằng quyền lực là thứ tốt, nhưng Lương phi chớ quên, phải đồ của mình vẫn nên giữ tốt bổn phận, tu hú chiếm tổ luôn chịu người đời sỉ vả."

      Lâm Huệ lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt mang theo phẫn nộ nhìn nàng. Hạ Uyển Chi mỉm cười đón ánh mắt ấy: "Như thế nào? Lương phi bất mãn sao?"

      "Thần thiếp dám, thần thiếp nhanh chóng đưa phượng ấn lại đây." Lâm Huệ áp xuống xúc động muốn bóp chết nàng, ứng phó thỏa đáng.

      Lâm Huệ vừa , Hạ Uyển Chi phân phó: "Cho người tra xem cung nữ kia chết như thế nào."

      "Vâng!" Hạ Bích gật đầu.

      Hậu cung có nhiều kẻ sợ tội tự sát như vậy, sau lưng sinh mệnh vô tội khẳng định có bí mật thể cho ai biết.

      Sau khi Tề Diệp hạ triều, Quang Thuận công công mang theo thánh chỉ Chiêu Hoa Cung. Tiểu Nguyệt Nhi được phong làm An Bình công chúa, là Tứ công chúa của Đại Tề, được sủng ái và ban thưởng muôn vàn thứ.

      Hạ Uyển Chi cho cung nhân liệt kê các vật ban thưởng vào danh sách rồi thu vào tư khố. Tiểu Nguyệt Nhi thưởng thức chiếc vòng Kê Huyết Thạch cổ, vừa nhìn biết giá trị xa xỉ, huống chi còn là Tề Diệp tự mình điêu khắc.

      Tề Diệp sủng ái Tiểu Nguyệt Nhi, dù Hạ Uyển Chi muốn bớt cũng khó.

      Buổi sáng Tề Diệp xử lí triều , bọn Tiểu Thái Tử hiếm khi được nghỉ ngơi ngày. nhiều ngày Hạ Uyển Chi đều chơi cùng bọn họ, bọn họ thân cận với nàng hơn ít. Tiểu Thái Tử dẫn nàng xem ngựa con của giống như hiến vật quý vậy.

      Ba hài tử xúm vào chỗ liền náo nhiệt thôi. Tuy rằng Tiểu Nguyệt Nhi và cũng nghe thấy bọn họ cái gì, lại có thể nhìn môi mà hiểu được chút.

      Mới vài bước, Hạ Uyển Chi thấy cái bóng trắng lao tới, thiếu chút nữa tông Tiểu Thái Tử ngã ra đất. Nàng hốt hoảng, còn chưa phản ứng lại liền thấy con chó trắng lớn đặt hai chân ở vai Tiểu Thái Tử, đầu lưỡi to lớn liếm tới liếm lui mặt , khiến Tiểu Thái Tử cười ha ha, cái đuôi con chó vui sướng ngoe nguẩy.

      Tiểu Nguyệt Nhi chưa từng gặp qua con chó lớn như vậy, nó đứng lên cao ngang người, con bé sợ tới mức sắc mặt đại biến, tránh ở sau lưng Hạ Uyển Chi run bần bật.

      Hạ Uyển Chi vừa an ủi Tiểu Nguyệt Nhi, vừa nhìn Tiểu Thái Tử thân mật với con chó, nghe gọi tiếng "Đậu Đỏ", Tứ hoàng tử cũng ôm con chó cách vui vẻ.

      Nàng nhớ lại, dám tin tưởng nhìn con chó to lớn ở trước mắt, nghĩ tới Đậu Đỏ nho nay to lớn như vậy.

      Mấy ngày trước đây vừa lúc Đậu Đỏ bị bệnh nên được đưa cho thái giám phụ trách trông giữ, giờ hết bệnh rồi mới được thả ra. Các tiểu chủ tử mấy ngày thấy nó, hai người chó thân mật hồi lâu, con chó mới an tĩnh lại.

      Tiểu Nguyệt Nhi vừa sợ vừa tò mò nhìn chằm chằm vẻ mặt Đậu Đỏ, hâm mộ bọn họ chơi đùa ở bên nhau. Hạ Uyển Chi thấy vậy, bảo nàng theo hai vị ca ca cùng nhau chơi. Tiểu Nguyệt Nhi dám, được nàng cổ động, chần chờ nửa ngày mới cẩn thận mà vươn tay. Đậu Đỏ đại khái cảm giác con bé có thiện ý, vươn đầu lưỡi liếm chút, con bé sợ tới mức lại tránh ở phía sau Hạ Uyển Chi.

      Đường Tú Dung nhìn mấy người vui cười hớn hở ở cách đó xa, ánh mắt lóe lên rồi mang theo Lục hoàng tử rời . Lục hoàng tử bị nàng kéo , lại vẫn hâm mộ nhìn vê phía đám người chơi cùng Đậu Đỏ: "Mẫu phi! Nhi thần cũng muốn chơi với Đậu Đỏ."

      "Súc sinh đê tiện có gì tốt, Sanh Nhi vẫn nên chăm chỉ đọc sách . Được phụ hoàng sủng ái mới có thể muốn gì có đó." Nàng muốn dạy dỗ Lục hoàng tử ưu tú, sao có thể để mê muội mất cả ý chí?

      "Có phải là cũng có thể nuôi dưỡng Đậu Đỏ hay ?" Lục hoàng tử vui mừng chờ mong hỏi.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 158-2
      Đường Tú Dung lập tức vui, khuôn mặt trầm xuống nhìn : " được!"

      Lục hoàng tử sợ tới mức co rúm lại chút, dám lại hé răng, cái miệng bẹp ra, oa oa khóc lên.

      Hạ Uyển Chi nghe thấy tiếng khóc nhìn lại, thấy là mẫu tử bọn họ khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng vui. Nghĩ tới nàng ta dùng bộ dáng tương tự mình câu dẫn Hoàng Thượng sủng ái, nàng liền bực mình, nhưng tạm thời lại thể động đến nàng ta.

      Càng làm cho nàng tức giận là Tề Diệp tuân thủ lời thề, nàng vừa rời , liền gấm hoa bề hề, trái ôm phải ấp.

      "Nương nương, Liêm Chiêu Dung bị bệnh."

      "Hôm qua phải còn khỏe sao?" Hạ Uyển Chi nhíu mày.

      "Nghe tỳ nữ bên cạnh sợ tội thắt cổ tự vẫn, nhất thời tức tới ngất xỉu." Hạ Bích .

      " biết." Nhìn nhìn móng tay được tu bổ chỉnh tề, nàng gật đầu chút để ý.

      Lâm Huệ cẩn thận lấy ra phượng ấn lưu luyến ngắm nhìn, nghĩ tới lập tức phải trả về tay nữ nhân kia. Nàng cam lòng, muốn, hận thể đập nát nó. Lý trí ngăn chặn nàng, vỗ về phượng ấn ôn nhuận trơn bóng, nàng : "Yên tâm, bổn cung nhanh chóng đón ngươi trở về, ngươi chỉ có thể là của bổn cung."

      Hạ Uyển Chi tùy ý nhìn thoáng qua phượng ấn rồi giao cho Hạ Bích cất. Lâm Huệ nhìn Hạ Bích cầm phượng ấn rời , ánh mắt bám theo tha.

      Hạ Uyển Chi uống ngụm trà rồi : "Bổn cung nghĩ tới ngươi đưa Hiền phi vào cung."

      "Nương nương đùa, hết thảy đều là duyên phận." Lâm Huệ nhàn nhạt .

      "Là số mệnh hay là ý người? Có số việc chung quy thể thay đổi, vị trí Hoàng Hậu cũng phải là ai cũng có thể ngồi lên." Nàng trào phúng.

      Lâm Huệ vui trong lòng, lại cũng dám cái gì, nếu bị nàng ta bắt lấy nhược điểm, phải để nàng ta thực được ý đồ sao? Lâm Huệ biết, tại các nàng đều hận thể khiến đối phương biến mất ngay lập tức.

      Vị trí Hoàng Hậu sao, cứ chờ xem !

      Dùng đồ ăn sáng xong, chỉ lát sau Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử liền Thượng Thư phòng học tập. Hạ Uyển Chi cùng Tề Diệp chuyện, liền nghe thấy giọng Tiểu hoàng tử oa oa khóc lớn truyền đến.

      "Phụ hoàng, mẫu hậu... Ô ô... Đậu Đỏ... Đậu Đỏ...."

      Bọn họ nghe tiếng khóc liền ra ngoài, liền thấy hai đứa vừa vừa xoa đôi mắt đẫm lệ tới, khi trông thấy hai người bọn họ chúng càng thêm cảm thấy tủi thân, khóc lớn hơn nữa, trái phải ôm chân tìm kiếm an ủi

      Hạ Uyển Chi nguyên do, thấy bọn khóc đến thương tâm như vậy tức khắc đau lòng, vừa lau nước mắt cho bọn vừa dịu dàng dỗ dành.

      Tề Diệp hỏi bà vú: "Sao lại thế này?"

      Bà vú co rúm lại chút, đáp: " biết tại sao mà Đậu Đỏ Tiểu Thái Tử nuôi chết..."

      Tối hôm qua Đậu Đỏ còn rất tốt, nghe thấy động tĩnh còn cong lưng sủa vài tiếng, xem như nhắc nhở. Mỗi lần Thượng Thư phòng Tiểu Thái Tử đều ghé xem Đậu Đỏ, ai ngờ hôm nay lúc tới lại thấy nó ngã mặt đất nhúc nhích. Tiểu Thái Tử tò mò đẩy đẩy, Đậu Đỏ lạnh băng cứng đờ.

      Từ đến lớn, Đậu Đỏ luôn làm bạn với bọn họ, tình cảm sâu sắc, giờ vô duyên vô cớ mà chết, khẳng định là bọn họ đau lòng thôi. Hạ Uyển Chi thấy bọn khóc khổ sở, chỉ biết nhàng vỗ về.

      Tề Diệp gọi Quang Thuận công công tới, phân phó chôn Đậu Đỏ.

      Bọn Tiểu Thái Tử vừa nghe kích động kêu to: "Phụ hoàng, Đậu Đỏ chỉ là bị bệnh, cho ngự y nhìn là tốt rồi."

      "Ừ, là bị bệnh. Phụ hoàng gọi ngự y nhìn cái." Tề Diệp theo , liếc nhìn Quang Thuận công công cái. Quang Thuận hiểu ý phân phó đồ đệ kéo Đậu Đỏ ra ngoài mai táng, miễn cho hai vị tiểu chủ tử càng nhìn càng thương tâm.

      Nghe phụ hoàng như vậy, bọn họ nghi ngờ gì, dần dần thu nước mắt, biết rằng Đậu Đỏ thể về được nữa.

      Tề Diệp mấy câu cùng bọn họ, sai bà vú dẫn Thượng Thư phòng học tập. Hạ Uyển Chi lo lắng: "Nếu bọn biết Đậu Đỏ chết, tìm thấy Đậu Đỏ khẳng định khóc quấy."

      "Tiểu hài tử rất nhanh quên, qua mấy ngày tốt rồi. Hơn nữa, bọn chúng chính là hoàng tử, thể mê muội mất cả ý chí." Tề Diệp nghiêm trang .

      Lời như thế, nhưng hai đứa mấy ngày thấy Đậu Đỏ, tìm hồi lâu vẫn thấy liền bắt đầu khóc lóc. Thậm chí Tứ hoàng tử bắt đầu lăn lộn mặt đất, đúng là tổn hại thể diện hoàng gia.

      Tề Diệp nhìn mà đau đầu thôi, xách cổ áo ôm vào trong ngực. Tứ hoàng tử thuận theo, buông tha, khóc nháo thôi, đá dơ cả long bào . Tề Diệp nhíu mày, lớn tiếng : " cho khóc!"

      Hai đứa đều bị trầm mặt dọa sợ, lập tức quên khóc. Có điều cũng chỉ trong chốc lát, bọn chúng biết phụ hoàng thương mình, lại bắt đầu xoa đôi mắt oa oa khóc lớn: "Ta muốn Đậu Đỏ, ta muốn Đậu Đỏ, muốn Đậu Đỏ..."

      Tiểu Thái Tử phủ ở vai nàng khóc đến rối tinh rối mù, nàng cảm giác vai ướt hết mảng, chân tay luống cuống dỗ .

      Tề Diệp bị bọn chúng quấy đến có biện pháp, cuối cùng đáp ứng đưa con chó giống Đậu Đỏ cho chúng nuôi, lúc này chúng mới bỏ qua.

      Hạ Uyển Chi ngủ trưa dậy, Hạ Bích tiến vào hầu hạ: "Nương nương, có vẻ là Đậu Đỏ ăn nhầm thuốc chuột mới chết." Ở trong cung nhiều người như vậy, chỉ cần là nơi có người, dù là hoàng cung cũng có chuột. Chuột rất phá phách, cứ cách đoạn thời gian chuẩn bị thuốc chuột, ngờ tới Đậu Đỏ lại ăn nhầm thuốc chuột mà chết, làm hai tiểu chủ tử đau lòng hồi.

      Nàng chưa cái gì, chỉ cần phải bị người cố ý hại chết là được. Đậu Đỏ là thú vật, tất nhiên biết hoàng cung hiểm ác. Nếu nó biết ăn lung tung để dẫn tới vô tội mất tính mạng.

      qua mấy ngày, Quang Thuận công công liền ôm hai con chó trắng lông xù vào Chiêu Hoa Cung. Tề Diệp cười nhìn hai đứa tròn mắt hớn hở vây quanh hai chú chó con.

      Tiểu Nguyệt Nhi chăm chăm nhìn các ca ca đều có được chú chó con đáng làm bạn, nó hâm mộ thôi lôi kéo tay áo Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi ý bảo nó cầu phụ hoàng.

      Tiểu Nguyệt Nhi nhìn hiểu, hướng đôi mắt trông mong, khát vọng, lấy lòng nhìn qua . Tề Diệp nhìn bộ dáng đáng của con bé, hận thể móc tim đào phổi ra cho nó. tiếp nhận lồng sắt trong tay Quang Thuận công công, xốc khăn vải lên, bên trong là con mèo lông xù trắng tinh như tuyết. Đột nhiên thấy ánh sáng, con mèo meo tiếng.

      Tiểu Nguyệt Nhi đưa tay đón lấy con mèo cách nâng niu, vui sướng đến mức khuôn mặt hồng hồng. Tề Diệp ôm con bé vào trong ngực cười : "Phụ hoàng đưa nó cho An Bình được ?"

      Con bé rất thích, đương nhiên là quá tốt. Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu mạnh, xoa xoa đầu mèo , lông xù xù làm lòng người cũng thấy mềm mại.

      "Vậy cũng được, chỉ cần thơm phụ hoàng cái, đưa nó cho An Bình." đưa ra cầu.

      Tiểu Nguyệt Nhi suy nghĩ trong chốc lát, đưa đầu lại gần, hôn cái lên má . Tề Diệp cảm thấy tâm như bị nữ nhi đáng này của mình làm mềm nhũn cả ra, vui sướng đến mức hôn bẹp cái lên mặt nàng, để lại cả dấu đỏ khuôn mặt trắng nõn.

      Có sủng vật chơi cùng bọn chúng, hai đứa cũng ầm ĩ nữa, đặt hết tình cảm dành cho Đậu Đỏ lên sủng vật này.

      Thấy bọn chúng đều ngoan ngoãn, Tề Diệp mới nhàng thở ra, cùng Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua nhau, đều cười bất đắc dĩ.

      "Hoàng Thượng tặng chó con cho bọn ?" Đường Tú Dung nhíu mày.

      "Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Quang Thuận công công ôm hai chú chó con đưa Chiêu Hoa Cung. Nghe An Bình công chúa được con mèo ngoại quý giá." Tỳ nữ : " bằng nô tỳ lại đưa chút đồ ăn cho chúng nó?"

      " cần, chỉ là ba con súc sinh mà thôi, dù có độc chết Hoàng Thượng cũng đưa lại con khác. Chỉ cần bọn họ được sủng ái, dù là muốn sao trời, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng hái xuống đưa cho bọn họ." Từ khi Hoàng Hậu trở về, lâu Hoàng Thượng có tới thăm nàng, cũng dùng bữa cùng nàng và Lục hoàng tử.

      từng cho rằng Hoàng Thượng có tình đối với mình, nghĩ tới Hoàng Hậu vừa về nàng liền thất sủng hoàn toàn. Hoàng Thượng quan tâm chỉ có nữ nhân ở Chiêu Hoa Cung kia, ra nàng cũng chỉ là kẻ thế thân mà thôi.

      Sao nàng lại có thể nguyện ý trở thành thế thân cho người khác, trơ mắt nhìn Hoàng Thượng càng ngày càng vắng vẻ nàng?

      Chỉ cần nữ nhân kia chết , đời này còn ai có thể ngăn cản nàng được sủng ái. Cắn cắn môi, Đường Tú Dung thầm hạ quyết tâm.
      duyenktn1 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 159-1
      Hồi cung bao lâu, thời tiết bắt đầu trở lạnh, quản Tư y cục tự mình làm hai bộ y phục cho Hạ Uyển Chi, đều dùng vải dệt thượng đẳng. Nàng cũng đo kích cỡ cho bọn Tiểu Thái Tử, bắt đầu chuẩn bị khâu vá quần áo mùa đông. Thành Kim Lăng ở phương bắc, mùa đông có hơn phân nửa thời gian bị tuyết trắng bao trùm, tất nhiên thể thiếu quần áo giữ ấm.

      Tiểu Nguyệt Nhi biết có quần áo mới vui sướng, loanh quanh chọn lựa gấm vóc mình thích để làm váy áo. Hạ Uyển Chi cảm thấy để con bé thiệt thòi, ba năm trước tuy rằng để nó thiếu ăn thiếu mặc, nhưng so ra vẫn kém hơn nhiều cuộc sống ở hoàng cung.

      giờ nàng bắt đầu xử lý vụ hậu cung, các việc như chuẩn bị quần áo mùa đông, than đốt đều phân phó xuống. Chỗ Thái Hậu nàng tự mình chuyến, ba năm gặp, nhìn kỹ Thái Hậu cũng già chút, bên tai cũng nhiều thêm vài sợi tóc bạc.

      Thái Hậu đối với nàng lạnh nóng, bởi vì chuyện của Triệu Tĩnh Di mà canh cánh trong lòng. Sau đó bà cũng đưa tú nữ khác tiến cung, chỉ tiếc là ở trong hậu cung ân sủng thường thường, thành được việc gì.

      Cuối mùa thu, Thúy Hoa sơn nhìn như bị lửa đốt, đỏ cả vùng như buổi ráng chiều, nổu bật dưới nền trời xanh mây trắng, đẹp như tiên cảnh.

      Gần đây Tề Diệp quá bận rộn triều chính, hoa màu cũng thu hoạch kha khá, bá tánh bắt đầu chuẩn bị cho cửa ải cuối năm. Vì vậy muốn tổ chức gia yến ở Thúy Hoa sơn, ngắm cảnh lá phong.

      Hạ Uyển Chi tán đồng gật đầu, sai Hạ Bích phân phó xuống dưới, bày biện rượu ngon và đồ ăn ở trong đình giữa sườn núi của Thúy Hoa Sơn. Phóng tầm mắt ra xa, nhìn lá phong đo đỏ vùng, xác làm người vui vẻ thoải mái.

      Trang điểm xong, nàng nhìn nhìn trong gương, thấy khuôn mặt trắng lên thực vừa lòng, phân phó: "Bạch ngọc cao dùng cũng tệ lắm, trắng lên ít."

      "Nô tỳ nhìn cũng thấy thế, hổ là cống phẩm. Da thịt nương nương như tuyết, mặt mày như họa, nô tỳ nhìn còn nhìn tới ngây ngốc." Hạ Bích lấy lòng.

      "Cái miệng này càng ngày càng khéo." ai thích nghe lời khen ngợi, nàng cũng ngoại lệ.

      "Ngày mai lại đưa chút tới đây, nên dùng bạch ngọc cao thường xuyên mới được."

      "Vâng!"

      Hậu cung này có nữ nhân xấu, tất nhiên nàng cũng muốn dung nhan thua kém kẻ khác. Rời ba năm, nàng thể bảo dưỡng da thịt, trở về đây so với nữ nhân hậu cung cả ngày trang điểm đến chói lọi, bảo dưỡng tinh tế màu da của nàng ảm đạm hơn rất nhiều.

      Nàng cũng thể để mình bị ghét bỏ phương diện dung mạo, mỗi ngày đều sử dụng bạch ngọc cao. Nghe dùng dược liệu trân quý cùng với phương pháp bí mật chế thành, có thể làm da thịt trắng nõn như tuyết, mềm mịn như trứng gà mới lột.

      Cho nên khi nàng mặc trang phục lộng lẫy xuất , chỉ là Tề Diệp lập tức kinh diễm, mà phi tần khác cũng thầm cắn môi, đỏ mắt thôi.

      Tề Diệp mỉm cười nhìn nàng, Hạ Uyển Chi bình tĩnh, bước nhàng chầm chậm về phía . Hai người đứng chung chỗ đều có khí tức quân vương tỏa ra.

      Thái Hậu thấy Hoàng Thượng đặc biệt chú ý nàng, ở trong lòng hừ tiếng. Khi Hạ Uyển Chi hành lễ với bà, biểu tình bà nhàn nhạt. Hạ Uyển Chi cũng để ý, đứng dậy nắm lấy tay Tiểu Nguyệt Nhi.

      Bọn họ lục tục lên theo cấp bậc. Chung quanh đều là lá phong đỏ rực, mặt đất cũng có rất nhiều lá phong, dẫm lên nghe lạo xạo. Cuối thu mát mẻ, đám người thong thả dạo quanh. Tiểu Nguyệt Nhi chưa thấy qua lá cây xinh đẹp như vậy, nhặt chiếc lá phong mặt đất ngắm nhìn, rồi thích cài lên tóc. Hạ Uyển Chi cười sờ sờ đầu con bé, sửa sang lại chiếc lá đầu nó chút, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.

      Tiểu Nguyệt Nhi rất gần gũi với Tề Diệp, biết nó thích ăn đồ vặt, Tề Diệp dùng đồ ăn ngon để "thu phục" được con bé. Tiểu Nguyệt Nhi mang theo lá cây xinh đẹp đến cho xem, Tề Diệp mỉm cười chậm rãi : " xinh đẹp!"

      Con bé vừa nghe liền vui sướng tươi cười rạng rỡ, vươn tay về phía Tề Diệp. Tề Diệp cũng để bụng ánh mắt mọi người, ôm nó vào trong ngực.

      Thái Hậu thấy màng uy nghiêm Đế vương sủng ái Tiểu Nguyệt Nhi, vui nhíu nhíu mày. An Nhiên công chúa ở bên hâm mộ lại ghen ghét nhìn Tiểu Nguyệt Nhi, nàng hy vọng phụ hoàng cũng có thể ôm mình cái.

      dạo hồi lâu, bọn họ mới đến trong đình. Các nàng đều là người sống trong nhung lụa, trong chốc lát liền mệt đến mồ hôi đầm đìa, hành lễ xong liền ngồi nghỉ ngơi.

      Hạ Uyển Chi nhìn Tiểu Thái Tử mồ hôi đầy đầu, móc khăn tay lau mồ hôi cho . Tứ hoàng tử thấy thế cam lòng yếu thế cũng chen lại gần. Nàng cười cười, nghiêm túc lau mồ hôi cho bọn chúng, lột quýt cùng quả hồng cho chúng ăn.

      bàn bày đầy các loại hoa quả, Tiểu Nguyệt Nhi thấy quả quýt muốn ăn. Tề Diệp tự mình lột trái cho nó ăn. Con bé ăn từng miếng từng miếng ngon miệng, các phi tần hâm mộ nhìn Tiểu Nguyệt Nhi ngồi đùi , trong lòng chua như uống phải giấm.

      Ăn trái cây, uống trà, vũ cơ hòa theo tiếng nhạc, gió thổi tới, lá phong như lửa sàn sạt rung động. Rừng phong Thúy Hoa Sơn là cảnh đẹp nhất hoàng cung, cũng là cảnh đẹp nhất thành Kim Lăng. Chỉ tiếc bá tánh bình dân chỉ có thể từ rất xa ở ngoài cung mà nhìn qua, căn bản thể thưởng thức cảnh đẹp của Thúy Hoa Sơn, càng thể thả mình lạc vào trong cảnh.

      Tiểu Thái Tử ăn lát, lôi kéo tay áo Hạ Uyển Chi, có chút được tự nhiên : "Mẫu hậu, Sách Nhi muốn ngoài."

      Nàng sai bà vú dẫn . Tiểu Thái Tử vui, chăm chăm nhìn nàng. Nàng thở dài, đứng dậy nắm tay dẫn ngoài, ai biết Tứ hoàng tử nghe thấy được cũng đòi . Nàng liền trái phải dắt tay hai đứa rời .

      Tiểu Nguyệt Nhi ngồi đùi Tề Diệp cho rằng bọn họ chỗ nào, giãy giụa trượt xuống, bắt lấy tà váy Hạ Uyển Chi. Nàng quay đầu nhìn lại, tức khắc dở khóc dở cười, chỉ có thể mang theo ba đứa cùng .

      Cách đó xa có cái nhà xí dựng tạm thời, nàng để Tiểu Thái Tử vào...

      Lúc sau ba đứa lại bắt đầu nhàng nhảy nhót, chợt thấy cái gì đó bò đám lá cây, bị hoảng sợ, cả ba vội chạy qua tránh ở phía sau nàng, vừa sợ hãi vừa thăm dò nhìn qua vật kia.

      Đột nhiên thân ảnh màu nâu vụt cái qua trước mắt bọn họ, chui vào đống lá cây thấy đâu nữa. Bọn họ nhìn mà sửng sốt chút, đột nhiên Tiểu Thái Tử kích động kêu to: "Mẫu hậu mẫu hậu, là sóc, là con sóc, Tiểu Minh Tử gạt người."

      Tiểu Minh Tử là tiểu thái giám hầu hạ ở bên cạnh Tiểu Thái Tử.

      "Là sóc, đừng qua đó, nguy hiểm!" Hạ Uyển Chi giữ chặt Tiểu Thái Tử muốn đuổi theo con sóc, sợ té ngã bị nhánh cây cứa bị thương.

      Thúy Hoa Sơn , ngoại trừ cây phong còn trồng ít tùng bách, cho nên có sóc cũng kỳ quái. Chỉ là nàng nghĩ tới con sóc chỉ to hơn con chuột chút ở cái đuôi, lông cũng xù xù hơn ít mà thôi.

      Lần đầu tiên ba đứa thấy sóc khó tránh khỏi tò mò, Thúy Hoa Sơn có ít sóc, bọn chúng chút liền phát được vài con, đứa nào cũng "woa woa" kêu to.

      Hạ Uyển Chi sợ bọn té ngã nên nhìn chằm chằm vào hai đứa , chờ nàng ý thức được thiếu mất đứa, quay đầu lại thấy Tiểu Nguyệt Nhi đâu. Lúc này người theo hầu mới phản ứng lại, hoang mang rối loạn tìm. Nàng cũng lo lắng sợ con bé lạc, Tiểu Nguyệt Nhi sợ hãi nhất định bị dọa khóc.

      Quả nhiên, khi các nàng tìm được người con bé nằm rạp mặt đất, nắm tay xoa đôi mắt. Nàng thấy thân ảnh hồng hồng hốt hoảng rời , nhíu nhíu mày. Lo lắng cho Tiểu Nguyệt Nhi, nàng chạy nhanh tới bế Tiểu Nguyệt Nhi lên, liền thấy trán con bé chảy máu. Tứ hoàng tử thấy máu đỏ tươi liền bắt lấy tay ca ca, sắc mặt trắng bệch, nhìn thêm cái liền hôn mê bất tỉnh.

      Hạ Uyển Chi vội vàng móc khăn tay ra cầm máu cho Tiểu Nguyệt Nhi. Khi thấy Tứ hoàng tử hôn mê, nàng có chút phản ứng kịp. Hạ Bích ôm Tứ hoàng tử : "Nương nương, Tứ hoàng tử rất sợ máu tươi, vừa nhìn thấy liền ngất xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi lát là ổn, nương nương đừng lo lắng."

      Nàng nhàng thở ra, nghĩ tới Tứ hoàng tử có tật kì quái như vậy, lập tức cảm thấy nàng làm mẫu hậu cũng tốt, có chút tự trách.

      Miệng vết thương trán , như bị nhánh cây chọc rách, máu tươi thấm ướt khăn tay trắng tinh. Nàng vội vàng ôm con bé hồi Chiêu Hoa Cung, các cung nhân hoảng loạn theo. Hạ Bích ôm Tứ hoàng tử cũng theo đuôi rời . Tiểu Thái Tử chẳng còn tâm tình ngắm sóc, vô cùng lo lắng cho đệ đệ muội muội.

      đường bà vú muốn tiến lên ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng dù Hạ Uyển Chi cảm thấy hai tay tê mỏi cũng buông ra, thế nào cũng phải tự mình ôm mới yên tâm. Tiểu Nguyệt Nhi bị đau, lại tiếng động mà khóc, nước mắt tuôn như mưa, làm ướt vạt áo nàng, máu tươi cũng làm dơ cung trang của nàng.

      Nàng mới vừa trở lại Chiêu Hoa Cung, ngự y vội vàng đến. Tứ hoàng tử bị ôm rời , tránh cho tỉnh lại thấy máu tươi lại hôn mê bất tỉnh.
      duyenktn1 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 159-2
      bao lâu sau, Tề Diệp nghe tin báo mà đến, nhìn Tiểu Nguyệt Nhi bị thương đau lòng nhíu mày, răn dạy Hạ Bích cùng bà vú, các nàng sợ tới mức quỳ mặt đất thỉnh tội trách phạt.

      Ngự y rửa sạch miệng vết thương cho Tiểu Nguyệt Nhi, con bé đau đến mức há miệng gào khóc, nước mắt rơi ngừng, giãy giụa cho ngự y xử lý. Hạ Uyển Chi bắt lấy tay nàng, dỗ nàng. Tiểu Nguyệt Nhi nghe được, lại lên tiếng được, chỉ là nước mắt cứ tuôn ra. Nàng nhìn mà tim như bị vò nát, chỉ có thể dịu dàng vỗ về con bé.

      Tề Diệp biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ là đặt tay ở vai nàng an ủi, nhìn Tiểu Nguyệt Nhi khóc quá sức thương tâm, hận thể bị thương thay cho con bé.

      Chờ băng bó xong, chỉ ngự y mồ hôi đầy đầu, Hạ Uyển Chi cũng khá hơn là bao, ôm người vào trong ngực, vừa khẽ đung đưa vừa vỗ vỗ lưng con bé. bao lâu sau, Tiểu Nguyệt Nhi bị dỗ ngủ thiếp , chỉ là khóe mắt vẫn còn ướt nhẹp, cái mũi đôi mắt đều hồng hồng, ai nhìn cũng đau lòng.

      Nàng bảo Hạ Bích các nàng đứng dậy, cầm khăn tay lau nước mắt cho Tiểu Nguyệt Nhi, phủ chăn lên rồi bảo bà vú canh chừng. Tề Diệp thấy nàng lo lắng, móc khăn tay lau mồ hôi cho nàng: "Ngự y chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, có trở ngại gì."

      " vết rách lớn như vậy, nếu lưu sẹo biết làm sao?" Nàng rất lo lắng, đối với nữ hài tử, dung mạo rất quan trọng. Nếu bị phá tướng, dù sao Tiểu Nguyệt Nhi là công chúa kim chi ngọc diệp cũng phải gả được, chỉ là nàng muốn con bé lần nữa trở thành đề tài cho người khác nghị luận sau lưng, đầu tiên là câm điếc, sau lại là phá tướng.

      Tề Diệp nhíu mày, lo lắng, gọi ngự y: "Trẫm lệnh cho ngươi, nhất định phải chữa khỏi cho An Bình công chúa, để lưu lại chút vết tích nào."

      "Cái này..." Ngự y tức khắc thay đổi sắc mặt, khó xử : "Hồi bẩm Hoàng Thượng, dù vi thần là Hoa Đà đời cũng dám có thể trị liệu lưu sẹo, vết thương của An Bình công chúa hơi sâu, vi thần chỉ có thể làm hết sức."

      Hạ Uyển Chi vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, Tề Diệp cũng vui: "Đồ vô dụng, trẫm giữ các ngươi để làm gì, người đâu..."

      Còn chưa xong, Hạ Uyển Chi kéo lại: "Hoàng Thượng!"

      Tề Diệp hiểu ý nàng, vui vẫy vẫy tay, ý bảo ngự y lui xuống , ngự y cảm kích hành lễ với Hạ Uyển Chi rồi lui xuống. Nếu nhờ nàng mở miệng, chỉ sợ cái đầu của phải chuyển nhà rồi. Gần vua như gần cọp, chén cơm ở ngự y viện này cũng dễ ăn.

      "Đừng lo lắng, trẫm nhất định cho người trị liệu tốt vết thương của An Bình." nhìn Hạ Uyển Chi nặng nề tâm , lên tiếng an ủi.

      Hạ Uyển Chi gật đầu, nghĩ đến chứng sợ máu của Tứ hoàng tử, nàng hỏi: "Sao Trúc Nhi thấy máu tươi liền té xỉu?"

      Hỏi đến cái này, Tề Diệp thở dài, nắm tay nàng : "Ngự y phải bệnh nặng, chỉ cần thấy máu tươi cùng đồ vật đỏ như máu có việc gì, đừng lo lắng."

      Sao có thể lo lắng? Nếu là ngày nào đó nhìn thấy máu tươi, hoặc là thấy đồ vật đỏ như máu, lúc đó bên người lại có ai, ngất xỉu rồi té bị thương làm sao?

      Tứ hoàng tử tỉnh lại liền thấy mẫu hậu ngồi ở mép giường, làm nũng rúc đầu vào trong lòng ngực nàng: "Mẫu hậu!"

      "Ngoan!" Nàng thương xoa xoa đầu Tứ hoàng tử, hỏi: "Có chỗ nào thoải mái ?"

      " có!" Tứ hoàng tử rúc ở trong lòng ngực nàng chốc lát rồi hỏi: "Ca ca đâu? Ta muốn tìm ca ca chơi." Nhìn khí sắc tồi, Hạ Uyển Chi gật đầu cho phép, để bà vú ở bên cạnh chăm sóc.

      bao lâu An Nhiên công chúa tới, thấy nó có chút sợ hãi, đôi tay gắt gao nắm lấy làn váy, bộ dáng chột dạ khẩn trương. Nàng trầm khuôn mặt : "Biết tại sao hôm nay gọi ngươi tới ?"

      An Nhiên công chúa lắc lắc đầu: "Nhi thần biết!"

      "Hừ, An Bình công chúa té ngã, đổ máu, ngươi biết là ai gây ra ?" Nàng nhìn An Nhiên công chúa mặc bộ hồng đào, tuổi còn liền tàn nhẫn như thế, mặc kệ là nàng ta đẩy ngã hay là Tiểu Nguyệt Nhi tự ngã, nàng ta lại nâng con bé dậy, cũng gọi người, có thể thấy là rắp tâm bất lương.

      " phải nhi thần, phải nhi thần, là tự con bé té ngã, liên quan đến nhi thần, nhi thần hề đẩy nó." Rốt cuộc An Nhiên công chúa vẫn là hài tử, muốn thoái thác lại càng lộ .

      Nàng đen mặt: "Ngươi là tỷ tỷ, nhìn muội muội bị thương cứu, còn phải ngươi đẩy ngã?"

      An Nhiên công chúa sợ tới mức "oa oa" khóc lớn, chột dạ sợ hãi. Con đáng ghét kia chính là nàng đẩy ngã, ai bảo phụ hoàng tốt với nó như vậy. Nàng nhìn quen, thích, ai bảo cái con đáng ghét kia đứng vững?

      Tiểu hài tử chính là phiền toái như vậy, ngươi muốn trách phạt cũng được, chỉ cần khóc lên, mặc kệ ngươi có khó xử hay , đều là người lớn đuối lý. Lần này cũng ngoại lệ, sau khi Thái Hậu biết được răn dạy Hạ Uyển Chi: "Hoàng Hậu hiền đức lương thiện, sao có thể khó xử cái hài tử. Tuy rằng nó có mẹ đẻ thương, nhưng có ai gia làm chủ."

      câu , tất cả đều là Hạ Uyển Chi phải. Nàng : "Thái Hậu hiểu lầm, bổn cung chưa làm gì khó xử An Nhiên công chúa cả. Là chính nàng hối hận, nên đẩy An Bình công chúa khiến con bé bị thương nên mới khóc."

      "Phải ?" Thái Hậu nhướng mày hỏi An Nhiên công chúa.

      An Nhiên công chúa đỏ đỏ mắt nhìn Hạ Uyển Chi lại nhìn Thái Hậu, : "An Nhiên có, là An Bình công chúa tự mình té ngã. Chuyện liên quan đến An Nhiên, mẫu hậu oan uổng cho nhi thần." Có Thái Hậu chống lưng, An Nhiên công chúa bắt đầu điên đảo thực hư.

      Thái Hậu : "Hoàng Hậu cũng nghe thấy, An Nhiên phải nó. Đứa này trước giờ luôn thiện lương thành ." An Nhiên phối hợp gật gật đầu, nhưng lại dám nhìn Hạ Uyển Chi.

      Hạ Uyển Chi cười cười trào phúng: "Nếu An Nhiên công chúa như vậy, bổn cung cũng coi như thấy nàng còn hiểu chuyện mà nhiều. Thái Hậu phải biết rằng, hài tử phải được dạy dỗ thành thiện lương, đức hạnh đoan chính từ khi còn , nếu sau này gặp chuyện chính là bản thân nàng."

      "Hoàng Hậu ai gia biết dạy dỗ hài tử sao?" Thái Hậu vui, ai dám ở ngay trước mặt biết dạy dỗ hài tử, lời này của nàng ta ràng là vả vào mặt bà.

      "Thái Hậu bớt giận, thần thiếp có ý tứ này." Hạ Uyển Chi ngoài miệng như vậy, nhưng biểu tình cũng phải vậy, Thái Hậu nhìn mà càng giận dữ.

      "Vậy ngươi có ý tứ gì?" Thái Hậu kiên quyết ép hỏi, rất có bộ dáng ngươi cúi đầu bỏ qua.

      "Bổn cung có ý tứ gì trong lòng Thái Hậu biết ràng, hà tất còn phải hỏi nhiều?" Nàng cam lòng yếu thế đáp lại.

      Thái Hậu nghe vậy tức giận , ngờ nàng ta chất vấn mình như vậy, làm bộ dáng khó thở muốn té xỉu: "Tức chết ai gia, ngươi có cái thái độ gì đây. Uổng cho ngươi là Hoàng Hậu, lại đại nghịch bất đạo, tuân thủ hiếu đạo, ai gia có Hoàng Hậu như vậy... Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đâu?"

      Tề Diệp vội vàng đến, nhìn khí quái dị trong phòng. Ở đường cũng nghe , hành lễ với Thái Hậu: "Nếu Thái Hậu thoải mái, trẫm truyền ngự y đến xem qua cho Thái hậu."

      "Xem cái gì mà xem? Còn bằng chết cho xong, có người ước gì ai gia nhanh chết để nàng dễ dàng tay che trời." Thái Hậu trừng mắt nhìn Hạ Uyển Chi, mỉa mai.

      Tề Diệp cảm thấy đau đầu, bên ngon ngọt an ủi Thái Hậu, bên với Hạ Uyển Chi: "Hoàng Hậu, nhanh lại đây thỉnh tội với Thái hậu."

      Hạ Uyển Chi bất động, cam lòng cúi đầu.

      Thấy thế, Thái Hậu lại làm bộ làm tịch bắt đầu than trời trách đất: "Thôi thôi, cái gì mà xuất thân thế gia, người được dạy dỗ ra còn bằng cái thôn phụ sơn dã, thôn phụ sơn dã còn biết hiếu thuận trưởng bối..."

      "Hoàng Hậu!" Tề Diệp biết nếu Thái Hậu thêm gì nữa, chỉ sợ Hạ Uyển Chi rơi vào tội danh bất hiếu, nhíu mày .

      Hạ Uyển Chi cắn cắn môi, cực kì tình nguyện đến trước mặt Thái Hậu: "Thái Hậu đại nhân đại lượng, xin lượng thứ thần thiếp nhất thời ngu dốt."

      "Hoàng Hậu à, ngươi là nhất quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ, sao có thể làm ra việc bất hiếu. Hôm nay nể tình Hoàng Thượng ai gia truy cứu. Hoàng Hậu vẫn nên đọc《nữ giới》,《hiếu đạo》nhiều hơn ."

      "Vâng!" Nắm tay đặt ở trước người siết chặt, nghẹn cả hơi làm nàng hô hấp thông, muốn phát tiết phen.
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :