1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 155-1
      Bầu trời đêm yên tĩnh chỉ có nghìn vì sao cùng trăng tròn sáng tỏ làm bạn, xe ngựa lộc cộc chạy đường phố vắng vẻ, đèn lồng treo xe lay động qua lại phát ra tiếng kẽo kẹt.

      Bên trong xe ngựa, Hạ Uyển Chi dựa vào trong lòng ngực Tề Diệp nhắm mắt giả vờ ngủ, tay nắm chặt tay , cảm giác ấm áp. Quang Thuận công công ôm tiểu công chúa ngồi ở phía sau xe ngựa, bên trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ. Tề Diệp nhìn phía trước có tiếng ồn, vô thức đưa tay nhàng vỗ về lưng nàng, động tác hết sức dịu dàng. Người trong lòng gầy yếu đến mức thể tưởng tượng nổi, khiến thiếu chút nữa nhận ra, cũng làm chua xót tự trách.

      Xe ngựa nhanh chậm qua cửa cung, khi tới Chiêu Hoa Cung chân trời hơi hừng sáng.

      Tề Diệp nhìn nhìn người trong ngực, thấy nàng như ngủ, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận bế nàng lên. Cung nhân đứng bên cạnh vén màn xe lên, chỉ có ôm nàng mới biết được rốt cuộc nàng gầy yếu đến mức nào. Người trong ngực như lông chim, căn bản có mấy lượng thịt, tim như bị bóp nghẹt.

      Hạ Uyển Chi tỉnh lại, mặc ôm mình vẫn lên tiếng. Nàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, phải mùi Long Tiên Hương mà là mùi hương son phấn của nữ tử. Nàng vẫn chưa bôi phấn lên mặt, biết chắc rằng mùi hương kia phải thuộc về mình.

      Nghe trong cung có vị phi tử được sủng ái, biết có phải mùi hương của vị phi tử được sủng ái kia hay .

      có nàng, trước nay bên cạnh đều thiếu phi tần giai lệ.

      Tề Diệp ôm người thẳng vào tẩm điện, tất cả ở Chiêu Hoa Cung vẫn giống hệt trước khi nàng rời , ngay cả màn giường cũng đổi. Tề Diệp cẩn thận đặt người xuống chiếc giường mềm mại. Khi muốn đứng dậy rời , Hạ Uyển Chi bắt lấy quần áo , mơ màng mở mắt ra nhìn , thanh lưu luyến: "Hoàng Thượng muốn đâu?"

      nắm lấy tay nàng xoa xoa trấn an, thuận thế ngồi xuống mép giường: "Canh giờ còn sớm, Uyển Nhi đường bôn ba cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi ."

      "Hoàng Thượng muốn thượng triều sao?" Nàng buông tay ra, lời run rẩy: "Thần thiếp cứ tưởng mình nằm mơ, ra thần thiếp trở lại bên cạnh Hoàng Thượng."

      "Đều là trẫm sơ sót, để mẹ con các ngươi chịu khổ. Trẫm đâu hết, an tâm ngủ ." Tề Diệp xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh nàng. Nàng cười chút, xê dịch thân mình dựa vào gần , tay ôm cánh tay : "Có thể gặp lại Hoàng Thượng thần thiếp cảm thấy mỹ mãn, cảm tạ trời xanh."

      đau lòng thở dài, ôm người vào trong ngực, ôn nhu : "Ngủ , có chuyện gì tỉnh lại rồi ."

      Nàng "Ừ" tiếng, nhắm hai mắt lại. Nếu trở lại, nàng muốn lặng yên tiếng động mà xuất , nàng để vị phi tử được sủng ái kia lướt qua mình.

      Quang Thuận công công dàn xếp tốt cho tiểu công chúa, nhìn phía đông sáng bừng, thầm than thời gian đến quá nhanh. Nhìn tẩm điện an tĩnh, ở bên ngoài đợi trong chốc lát. Nhìn sắc trời sáng , dừng chút rồi gõ vang cửa phòng: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..."

      Lăn lộn cả đêm, Tề Diệp nghe thấy giọng Quang Thuận công công biết là kêu rời giường thượng triều. Nhưng người trong lòng ngủ ngon lành, nỡ đánh thức nàng, liền : "Hôm nay bãi triều!"

      "Vâng!" Quang Thuận công công thầm giật mình. Hoàng Thượng luôn luôn chăm lo việc nước, rất hiếm khi bãi triều. ngờ Hoàng Hậu nương nương vừa hồi cung liền bãi triều, có thể thấy được Hoàng Hậu ở trong lòng Hoàng Thượng chính là ai có thể so sánh được. Dù là vị Dung chủ tử kia cũng thể đánh đồng.

      Thiên tử bãi triều cũng phải là việc , các đại thần sôi nổi dò hỏi Quang Thuận công công Quang Thuận công công rất kín miệng, hai ba câu liền đuổi bọn họ về. Hạ Quốc công đại khái đoán được là bởi vì cái gì, nếu Hoàng Thượng vô duyên vô cớ bãi triều. thầm vui sướng, xem ra những ngày vinh hoa của Hạ gia lại tới rồi.

      " êm đẹp sao Hoàng Thượng lại bãi triều?" Sáng sớm tỉnh lại Thái Hậu liền nghe Quế Tú ma ma việc này, bà hiếu kỳ hỏi.

      " tại Hoàng Thượng ngủ ở Chiêu Hoa Cung, vẫn chưa truyền ngự y. Chắc phải là sinh bệnh, Thái Hậu cần lo lắng." Quế Tú ma ma pha cho Thái hậu ly trà hạnh nhân.

      "Vậy là vì cái gì?" Thái Hậu uống ngụm trà hạnh nhân, cầm khăn tay lau khóe miệng.

      Quế Tú ma ma chần chờ chút, : "Tối hôm qua trong cung có vẻ rất náo nhiệt, vốn dĩ Hoàng Thượng nghỉ ở Ngọc Hoa Cung, sau đó biết xảy ra chuyện gì, hình như Hoàng Thượng ra cung chuyến, trời gần sáng mới trở về. Cũng Ngọc Hoa Cung nữa mà Chiêu Hoa Cung."

      "Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, chính là có khi xử trí quá theo cảm tính. Vị kia ở Chiêu Hoa Cung chết mấy năm rồi, lại vẫn còn còn nhớ thương." Thái Hậu vui hừ tiếng, phân phó người chú ý tình hình, chờ Hoàng Thượng thức dậy bà qua nhìn cái.

      Việc Hoàng Hậu chết mà sống lại được Tề Diệp phân phó những người biết chuyện dám nhiều lời, ngay cả Quang Thuận công công cũng ngoại lệ. Quang Thuận công công bôn ba đêm cũng dám xuống nghỉ ngơi, chờ ở ngoài tẩm điện. nhìn sắc trời dần sáng, qua cả thời gian lâm triều, qua canh giờ dùng bữa sáng, nhìn đến mặt trời dựng thẳng cao, nếu phải ma ma dỗ được tiểu công chúa, tiểu công chúa khóc nháo muốn mẫu thân, có mười lá gan cũng dám quấy rầy người nghỉ ngơi trong phòng.

      Từ khi sinh ra Tiểu Nguyệt Nhi đều ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, tỉnh dậy phát chung quanh tất cả đều là xa lạ, tất nhiên sợ hãi mà khóc lên, màng ma ma an ủi, con bé khóc lóc tìm mẫu thân, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương.

      Hạ Uyển Chi nghe thấy động tĩnh thức giấc. Tề Diệp dậy, thấy nàng tỉnh lại liền phân phó Quang Thuận ôm tiểu công chúa vào.

      Hạ Uyển Chi nhìn Tiểu Nguyệt Nhi nước mắt nước mũi đầy mặt, vội vàng ôm vào trong ngực, vừa vỗ vừa dỗ dành. Tiểu Nguyệt Nhi ôm cổ mẫu thân, bẹp miệng khóc lớn, nước mắt tràn ra như nước sông Hồng. Nàng biết là con bé sợ hãi, chỉ có thể kiên nhẫn vỗ về. ra tất cả hoàng cung này đều xa lạ đối với Tiểu Nguyệt Nhi, đương nhiên con bé sợ hãi, thấp thỏm.

      Tề Diệp nhìn người khóc lớn, khẽ nhíu mày, cảm thấy nữ nhi này hơi có chút kỳ quái.

      Trấn an hồi lâu, Tiểu Nguyệt Nhi mới dần dần hòa hoãn xuống. Hạ Uyển Chi tiếp nhận khăn lau mặt cho nó, nhìn đôi mắt nó, chậm rãi : "Đừng sợ, nương ở đây." Tiểu Nguyệt Nhi làm nũng cọ cọ trong lòng ngực nàng, cái mũi đôi mắt đều hồng hồng. Qua lát, nàng : "Tiểu Nguyệt Nhi phải ngoan ngoãn, đợi lát nữa trông thấy phụ hoàng, phải thỉnh an phụ hoàng nhé."

      Tiểu Nguyệt Nhi theo ánh mắt nàng nhìn về phía Tề Diệp. Biểu tình Tề Diệp có chút phức tạp nhìn nhìn nó, rồi chậm rãi nở nụ cười.

      Tiểu Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn trong chốc lát, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt tránh ở trong ngực nàng. Hạ Uyển Chi xoa xoa lưng nó, với Tề Diệp: "Chắc Hoàng Thượng nhìn ra, Tiểu Nguyệt Nhi cũng phải hài tử bình thường. Khi được mấy tháng, bởi vì trận bệnh mà thể nghe được, cũng thể chuyện..."

      Lời còn chưa dứt, nước mắt Hạ Uyển Chi tiếng động rơi xuống, nhìn biểu tình kinh ngạc của , nàng quay mặt , ôm chặt người trong lòng, khóc thút thít.

      Hạ Bích nghe Hoàng Thượng truyền Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử, liền đưa bọn họ chính điện, vẫn như trước đây, mỗi tay dắt người vào chính điện, nàng cúi đầu thỉnh an.

      Hạ Uyển Chi nhìn hai đứa tiến vào, tim như bị siết cái, kích động thôi, khẩn trương đứng lên. Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đứng lên theo, biểu tình sợ hãi, nhìn thoáng qua hai đại ca ca lớn hơn nó nhiều, nó chủ động nắm lấy tay mẫu thân tìm kiếm chỗ dựa.

      Hạ Uyển Chi rời khi Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử đều còn quá . Đến nay là ba năm gặp, Tiểu Thái Tử sớm nhớ bộ dạng mẫu hậu ra sao, chỉ tò mò nhìn người có biểu tình phức tạp.

      Ngay sau đó, Hạ Uyển Chi bước nhanh tiến lên, mỗi tay ôm đứa vào trong ngực Tiểu Nguyệt Nhi e sợ bị bỏ rơi, ba ba chạy theo, bắt lấy váy áo nàng buông.

      Hai đứa bị hành động thình lình xảy ra dọa sợ, nhất thời hề phản ứng lại. hồi lâu mới giãy giụa muốn thoát khỏi ôm ấp của nàng. Có điều nàng ôm rất chặt, căn bản là bọn họ thể tránh thoát được, chỉ biết cầu cứu Hạ Bích: "Bích , Bích ..."

      Hạ Bích dám tin tưởng nhìn người ở trước mắt, sửng sốt hồi lâu, thầm nhéo cái ở đùi, ngay sau đó kinh hãi : "Nương nương!"

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu với nàng, Hạ Bích cảm xúc phức tạp, cuối cùng chỉ biết ôm cánh tay của nàng khóc lớn.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 155-2
      Tề Diệp nhìn thở dài, phân phó Quang Thuận công công triệu tập phi tần trong cung qua chỗ Thái Hậu chờ.

      Hạ Bích lấy ra phượng bào và mũ phượng luôn cất kĩ, cẩn thận hầu hạ nàng mặc vào, hốc mắt hồng hồng, thường cúi đầu gạt lệ. Hạ Uyển Chi nhìn nàng ấy : "Chẳng lẽ bổn cung trở về, Hạ Bích vui sao?"

      " phải, nô tỳ là vui quá mà khóc." Hạ Bích lắc đầu, nhìn nàng vừa kích động vừa vui vẻ : "Hoàng Hậu nương nương bình an có việc gì, nô tỳ vui mừng còn kịp, nô tỳ rất vui."

      "Vậy là tốt rồi." Nàng gật gật đầu, : "Mấy năm nay, Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử đều do ngươi chăm sóc, bổn cung bạc đãi ngươi."

      "Nương nương đừng làm tổn thọ nô tỳ, có thể chăm sóc hai vị tiểu chủ tử là phúc khí của nô tỳ." Hạ Bích thụ sủng nhược kinh quỳ mặt đất .

      Hạ Uyển Chi vội vàng đỡ nàng đứng dậy: "Được rồi, ở trước mặt bổn cung cần đa lễ. Bổn cung rời ba năm, khẳng định hậu cung xảy ra ít chuyện tình, hết việc ngươi biết cho bổn cung nghe chút..."

      Hạ Bích gật gật đầu, vừa hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt chải đầu, vừa chậm rãi tới những chuyện xảy ra ở trong cung.

      Tề Diệp nhìn Tiểu Nguyệt Nhi an an tĩnh tĩnh ngồi ở ghế ăn điểm tâm. Tiểu Nguyệt Nhi nhát gan, bị nhìn tới mức cúi đầu dám ngẩng lên, cầm miếng bánh táo đỏ chậm rãi ăn. Đại khái là ánh mắt quá mức nghiêm túc, cuối cùng Tiểu Nguyệt Nhi chịu nổi, trượt xuống khỏi ghế dựa, cũng ăn miếng bánh nữa, xốc rèm châu lên chạy vào tìm mẫu thân.

      Tề Diệp nhìn nàng nho , giống như hạt đậu biến mất ở phía sau bức rèm thầm thở dài, nghĩ tới hài tử ngoan ngoãn đáng như thế lại có tật.

      nghĩ tới liền tự trách, nếu phải mẹ con các nàng lưu lạc bên ngoài, sao Tiểu Nguyệt Nhi có thể bị mắc bệnh đến mức miệng thể , tai thể nghe?

      tự trách, Tiểu Thái Tử nhìn thoáng qua cửa treo rèm châu, tò mò hỏi: "Phụ hoàng, nương nương kia là mẫu hậu?"

      Tứ hoàng tử lôi kéo tay áo ca ca, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

      Tề Diệp gật đầu, xoa xoa đầu bọn họ: "Là mẫu hậu của các ngươi, phải các ngươi muốn gặp mẫu hậu sao? Nàng ấy trở lại, về sau bao giờ rời nữa."

      "Vâng!" Tiểu Thái Tử gật đầu mạnh, ra bọn họ có mẫu hậu, giống như các đệ đệ khác.

      Thái Hậu có chút buồn bực về hành động của Tề Diệp, nhìn lướt qua các phi tần ngồi bên dưới, hỏi Quế Tú ma ma: "Hoàng Thượng có là chuyện gì ?"

      " có, chỉ cho người phân phó các phi tần đến chỗ này của Thái Hậu chờ." Nghĩ nghĩ, Quế Tú ma ma ghé vào bên tai Thái Hậu : "Nô tỳ cho người Chiêu Hoa Cung hỏi thăm chút, Hoàng Thượng mang về cặp mẹ con."

      " cặp mẹ con? Sao lại thế này?"

      "Cụ thể nô tỳ cũng ràng lắm, người bên Chiêu Hoa Cung miệng kín như bưng, nô tỳ vô dụng."

      Thái Hậu trừng mắt liếc bà ta cái, trong lòng bất an, biết Hoàng Thượng chơi cái trò gì.

      Thái Hậu hiểu tại sao lại thế này, các phi tần khác cũng biết xảy ra chuyện gì. Ngay cả Hiền phi nương nương cũng ràng lắm. Nàng còn tò mò, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho Hoàng Thượng luôn luôn bình tĩnh lại lộ ra biểu tình sốt ruột như vậy?

      Cảm giác được ánh mắt của Lương phi, Đường Tú Dung đáp trả lại cái biểu tình nàng cũng ràng lắm. Các phi tần khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi yên dám có nửa câu oán giận. Nếu là ý của Hoàng Thượng, sao các nàng lại dám nghe?

      Đợi hồi lâu, Thái Hậu cho Quế Tú ma ma ra ngoài hỏi thăm tin tức, lát sau Quế Tú ma ma biểu tình cổ quái tiến vào, vài câu bên tai Thái Hậu. Thái Hậu giật mình thôi, nhìn Quế Tú ma ma muốn mở miệng liền nghe thấy cung nhân thông báo Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm!

      câu phía trước Hoàng Thượng giá lâm ra có gì, chỉ là đột nhiên có thêm câu Hoàng Hậu nương nương giá lâm đúng là khiến người khác giật mình thôi. Mọi người liếc nhau rồi nhìn về phía Thái Hậu, thấy vẻ mặt Thái Hậu bình thường, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh, các nàng vội vàng đứng dậy.

      Tề Diệp mặc bộ thường phục, bước trầm ổn tiến vào, đầu đội quan ngọc, biểu tình bình thản, những sợi tóc rơi ở bên mang tai được chải chuốt chút cẩu thả, thoạt nhìn qua thần thái sáng láng, mặt mày đều giãn ra, có vẻ tâm tình tồi.

      Nhưng lần này ánh mắt của mọi người dừng lại ở người lâu mà là dừng lại ở người theo sát tiến vào. bộ phượng bào hoa lệ cao quý bao phủ lấy thân ảnh mảnh khảnh. Gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia làm mọi người khỏi giật mình trong lòng, vội vàng trừng lớn hai mắt.

      Ba năm nay phi tần mới vào hậu cung cũng nhiều, người quen biết nàng cũng nhiều lắm, bởi vậy khi có người nhìn nàng mà nhát gan ngất xỉu cũng là có thể tha thứ. Rốt cuộc người hiểu luôn cho rằng nàng chết, nhưng ai ngờ giờ người được mai táng ở hoàng lăng lại phải Hạ Uyển Chi nàng.

      Rất nhanh, hai vị phi tần té xỉu bị cung nhân nâng xuống. Dù các phi tần khác té xỉu nhưng cũng sợ tới mức . Ban ngày ban mặt lại thấy được Hoàng Hậu chết ở đây, mặc cho ai cũng cảm thấy gặp quỷ.

      Lâm Huệ càng cần phải , đôi mắt dám tin tưởng khóa ở người nàng, vừa sợ hãi lại vừa khiếp sợ, hai chân phát run, nhìn mặt nàng ta trắng bệch.

      Tuy rằng Đường Tú Dung kinh ngạc, nhưng nàng càng kinh ngạc hơn chính là nàng ta rất giống nàng, còn giống hơn cả tỷ muội ruột thịt. Nàng và tỷ muội cùng phụ mẫu cũng giống đến vậy.

      Phản ứng của mọi người đều nằm trong dự kiến, nàng nhìn lướt qua Lâm Huệ, ánh mắt dừng ở người Đường Tú Dung được phong làm Hiền phi, nhìn bộ dáng có vài phần tương tự mình. Thấy nàng ta cũng nhìn mình, nàng đánh giá Đường Tú Dung trong chốc lát, lộ ra nụ cười mỉm khinh thường rồi mới thu hồi ánh mắt.

      Đường Tú Dung lập tức cảm thấy vui, lại khó mà cái gì, thầm siết chặt nắm tay nhìn nàng nữa.

      Hạ Uyển Chi cử chỉ khéo léo thỉnh an Thái hậu. Thái Hậu nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, lại với Tề Diệp: "Hoàng Thượng, đây là có chuyện gì?"

      "Như Thái Hậu chứng kiến, Hoàng Hậu của trẫm có vấn đề gì." Tề Diệp cười cười vươn tay về hướng Hạ Uyển Chi: "Năm đó là trẫm sơ sẩy mới khiến Hoàng Hậu chịu khổ, Hoàng Hậu được ông trời phù hộ, được người có lòng tốt cứu..."

      Tề Diệp đại khái kể ít về chuyện xảy ra rồi cười : " giờ Hoàng Hậu bình yên hồi cung, trẫm cực kì vui mừng."

      Thái Hậu nhìn Hạ Uyển Chi cười nhàn nhạt, cũng miễn cưỡng cười : "Đúng là đáng để vui mừng."

      Các phi tần khác cũng là người có ánh mắt, dù có nhiều nghi vấn nhưng trước mặt Hoàng Thượng cũng dám cái gì.

      Đường Tú Dung phản ứng đầu tiên, tiến lên bước hành đại lễ với Hạ Uyển Chi: "Thần thiếp cung nghênh Hoàng Hậu nương nương hồi cung, nương nương thiên tuế!"

      Nàng vừa mở miệng, những người khác cũng theo quỳ mặt đất hành đại lễ. Lâm Huệ cắn cắn môi, chậm rãi hành lễ, trong lòng có quá nhiều kinh ngạc cùng nghi hoặc, đặc biệt là cảm giác trở tay kịp.

      Nàng ta... vẫn còn sống!
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 156-1
      Chuyện Hoàng Hậu chết mà sống lại, hoặc là Hoàng Hậu đột nhiên hồi cung, Tề Diệp chỉ nhắc qua câu ở triều, toàn bộ triều đình đều sôi trào.

      Có điều văn võ bá quan cũng dám thêm cái gì, tất nhiên cũng dám hỏi Tề Diệp. Sau khi hạ triều, ít quan viên bắt đầu vây quanh Hạ Quốc công hỏi chuyện.

      Tề Diệp biết tâm tư của nhóm quan lại, quyết định chuẩn bị yến hội ở Ngự Hoa viên.

      Hạ Uyển Chi tỉnh lại, trời sáng Hạ Bích bưng nước rửa mặt vào: "Nương nương, sắp đến giờ hạ triều."

      "Ừ! Hoàng Thượng có phân phó gì ?" Nàng đứng dậy mặc đồ, nhìn Hạ Bích nghiêm túc chải vuốt tóc dài cho mình.

      "Hoàng Thượng nương nương cùng mấy người Tiểu Thái Tử dùng đồ ăn sáng trước, cần chờ Hoàng Thượng." Hạ Bích bẩm lại: "Nô tỳ nghe Ngọc Hoa Cung chuẩn bị đồ ăn sáng chờ Hoàng Thượng qua đó."

      "Vậy sao?" Nàng cầm cây trâm cài vào giữa búi tóc, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

      "Vâng!" Hạ Bích : "Mấy năm nay vị ở Ngọc Hoa Cung rất được sủng ái. Có điều nương nương cần lo lắng, nàng ta chỉ là hưởng theo nương nương mới có thể được Hoàng Thượng nhìn trúng."

      "Là như vậy sao?" Nàng xoa xoa mặt, có chút tin. Nếu bởi vì có gương mặt giống mình nên ưu ái Đường Tú Dung, như vậy giờ nàng trở lại, có phải nên vứt Đường Tú Dung qua bên hay ?

      Nhưng có, chẳng những vứt qua bên, còn dùng bữa cùng nàng ta, thay lòng đổi dạ rồi.

      Hạ Uyển Chi biết Đế vương đa tình, lại vẫn hy vọng là ngoại lệ. giờ xem ra, cũng chỉ là người đa tình lại vô tình.

      Ba năm gặp, hai đứa như quen biết nàng. Bà vú dẫn bọn lại đây, Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử tránh ở bên chân bà vú, có chút sợ hãi nhìn nàng, ánh mắt tròn xoe tràn đầy xa lạ.

      Nàng nhìn mà chua xót, khom lưng nhìn bọn họ, ngữ khí mềm lấy lòng: "Có phải đói bụng rồi ? Mẫu hậu sai Ngự Thiện phòng chuẩn bị món các ngươi thích ăn. Đến đây, đến bên cạnh mẫu hậu nào."

      Hai đứa cho nàng khuôn mặt thờ ơ. Tiểu Thái Tử nhìn nàng trong chốc lát, lôi kéo Tứ hoàng tử quay đầu chạy ra ngoài.

      Nàng sửng sốt chút, bà vú đuổi theo. Hạ Bích thấy nàng thất vọng, an ủi : "Nương nương đừng để ý. Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử lâu lắm rồi gặp nương nương nên có chút quen. Kỳ bọn họ đều rất ngoan ngoãn, trước kia vẫn luôn hỏi nô tỳ nương nương đâu vậy. Nương nương chờ chút, nô tỳ xem sao."

      Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn Hạ Bích rời mà thở dài. Rời ba năm, nhi tử ruột thịt chẳng còn quen biết mình, sao nàng có thể chua xót.

      Quần áo bị lôi kéo, Hạ Uyển Chi nghiêng đầu thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngửa đầu nhìn nàng, mặt nho lộ ra biểu tình lo lắng.

      Nàng cười cười, xoa xoa đầu Tiểu Nguyệt Nhi, ôm con bé lên đùi, an ủi: "Nương có việc gì, đừng lo lắng. Bọn họ là ca ca, về sau Nguyệt Nhi chơi cùng các ca ca nhé."

      Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, học động tác của nàng, sờ sờ mặt nàng tựa như an ủi.

      Hạ Bích đuổi theo, rất nhanh liền đuổi kịp bọn Tiểu Thái Tử: "Thái tử, Tứ hoàng tử, các ngài đâu?"

      "Tìm phụ hoàng!" Ba năm nay vẫn luôn là Hạ Bích cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, bọn họ rất dựa vào nàng.

      "Lúc này Hoàng Thượng bận, Thái tử có việc đợi lát nữa rồi được ?" Nàng ngồi xổm xuống trước mặt hai người, dỗ dành: "Thái Tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử điện hạ phải vẫn luôn hỏi mẫu hậu đâu sao?"

      Bọn họ vừa nghe, biểu tình có chút quái quái. Tiểu Thái Tử cúi đầu hé răng, Tứ hoàng tử rất là nghe lời vào ca ca. Ca ca lời nào, cũng mở miệng.

      Hạ Bích : "Thái Tử điện hạ cần lo lắng, đó là Hoàng Hậu nương nương, là mẫu hậu của Thái Tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử điện hạ. Hoàng Hậu nương nương rất thương Thái Tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử điện hạ, thương tổn đến các điện hạ." Tuy bọn họ còn , nhưng ở trong hậu cung này biết có vài người là thể dễ tin. Đây cũng là điều Hạ Bích dạy dỗ bọn họ trong ba năm Hạ Uyển Chi ở trong cung.

      "Nàng là mẫu hậu của chúng ta?" Tiểu Thái Tử hỏi xác định.

      "Vâng, Đậu Đỏ chính là Hoàng Hậu nương nương cho Thái Tử điện hạ nuôi. Bích lừa gạt hai vị chủ tử." Hạ Bích mỉm cười , đánh tan băn khoăn trong lòng bọn họ.

      Đợi trong chốc lát, Hạ Uyển Chi thấy Hạ Bích dắt tay hai đứa tiến vào, tâm lại nhấc lên. Hạ Bích ý bảo bọn họ gọi mẫu hậu, hai người thấp giọng : "Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"

      Giọng non nớt vừa vang lên, Hạ Uyển Chi lập tức cảm thấy cái mũi chua xót, hốc mắt ướt át, mỉm cười ôm lấy bọn họ, nước mắt tràn đầy hốc mắt: "Hài tử ngoan, hài tử ngoan của mẫu hậu."

      Tiểu Nguyệt Nhi thấy mẫu thân ôm bọn họ, cam lòng bị bỏ qua nên thò lại gần, Hạ Uyển Chi ôm cả ba vào trong ngực.

      Biết là thể vội vàng thân thiết với hai đứa , rốt cuộc nàng vắng mặt ba năm, có khả năng mới chút gần gũi được bọn họ. Có điều nàng cũng ngừng cố gắng. Nàng biết bọn họ thích thả diều, cũng là vì kéo gần khoảng cách với bọn họ, nàng sai Hạ Bích chuẩn bị con diều để Phóng Ưng đài thả. Tiểu Nguyệt Nhi chưa bao giờ chơi diều, cao hứng quơ chân múa tay, muốn cùng nàng chơi.

      Dù sao cũng là hài tử, thấy con diều bay lên trời, khoảng cách giữa bọn họ được kéo vào ít. Hạ Uyển Chi cố ý cùng bọn họ thân cận, tất nhiên lấy lòng bọn họ, hai đứa cũng dễ lấy lòng, chỉ là con diều liền dụ được bọn họ.

      Chơi trong chốc lát, nàng liền ngồi ở bên nghỉ ngơi, nhìn ba hài tử vui vẻ chạy tới chạy lui mặt đất trống trải ở Phóng Ưng đài, mắt luôn nhìn con diều trung, sợ nó rớt xuống dưới.

      Nhìn ba người bọn chơi đùa ở bên nhau, nàng cảm thấy thỏa mãn.

      Hạ Bích pha ly trà cho nàng, : "Hoàng Thượng dùng đồ ăn sáng xong, lúc này qua đây."

      "Ừ!" Nàng uống ngụm trà, biểu tình nhàn nhạt.

      Hạ Bích lại : "Hiền phi cũng theo lại đây."

      " biết!" Nữ nhân kia muốn thị uy sao?

      Dựa vào thân phận cung nữ hèn mọn, Đường Tú Dung căn bản có khả năng bò lên vị trí Hiền phi. Chỉ là nàng ta có gương mặt tốt, rất có nét giống Hạ Uyển Chi. Mệnh nàng ta cũng tốt. Thai đầu tiên giữ được, thai thứ hai lại được ngay con trai, khi đó Tề Diệp cũng sủng nàng ta, liền phong Hiền phi.

      Nếu cũng thể có địa vị như hôm nay.

      Nhìn lướt qua người cúi đầu hành lễ, Hạ Uyển Chi thu liễm bất mãn, mực thân thiện : "Đứng lên !"

      Đường Tú Dung cho rằng nàng tỏ thái độ với mình, lại ngờ nàng lại hiền lành như thế, có chút ngạc nhiên. Có điều hồi tưởng lại vẻ khinh thường ngày hôm qua, nàng biết Hoàng Hậu là ngại có Hoàng Thượng ở đây, muốn giành được hiền danh mới cố ý hiền lành với mình.

      Nàng thể phủ nhận hai người rất giống nhau. Có điều nàng vô cùng tự tin, ít nhất nàng trẻ trung xinh đẹp hơn Hoàng Hậu. So với khuôn mặt phủ phấn cũng che được màu da ram rám của Hoàng hậu, nàng sống trong nhung lụa hơn hai năm, da thịt non mịn, da trắng như tuyết, cả người trông mỹ miều hơn rất nhiều. Đế vương trọng nhan sắc, nàng tin Hoàng Thượng là ngoại lệ.

      "Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Đường Tú Dung hành lễ đứng dậy, an an tĩnh tĩnh đứng ở bên, Đế hậu ở đây, có phân phó tới phiên nàng ngồi.

      "Hoàng Hậu dùng đồ ăn sáng chưa?" Tề Diệp quan tâm .

      "Đa tạ Hoàng Thượng nhớ tới, thần thiếp dùng đồ ăn sáng, còn phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị món Hoàng Thượng thích thức ăn, ngờ Hoàng Thượng lại tới chỗ Hiền phi."
      duyenktn1 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 156-2
      "Đều là thần thiếp sai, thỉnh Hoàng Hậu nương nương trách phạt." đợi Tề Diệp mở miệng, Đường Tú Dung vội vàng thỉnh tội.

      "Hiền phi làm gì vậy, có thể có Hiền phi ở bên cạnh chăm sóc Hoàng Thượng, thần thiếp rất yên tâm." Nàng rộng lượng , trong lòng lại là vui.

      " có việc gì, Hiền phi liền lui ra ." Tề Diệp đột nhiên lên tiếng.

      Đường Tú Dung sửng sốt chút, nhìn nhìn , lại nhìn Hạ Uyển Chi, sau đó gật đầu: "Thần thiếp cáo lui." Dứt lời mang theo người rời .

      Thân ảnh của nàng còn chưa xa, Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi áy náy : "Có phải Uyển Nhi giận đúng ?"

      "Vâng!" Hạ Uyển Chi cũng giấu diếm: "Thần thiếp cho rằng Hoàng Thượng ở cạnh thần thiếp, nếu biết Hoàng Thượng để bụng tới thần thiếp, lẽ ra nên ở làng chài tự sinh tự diệt cho rồi."

      Vừa dứt lời liền nghe thấy vui : "Hồ ngôn loạn ngữ!"

      Hạ Uyển Chi để bụng, lộ ra biểu tình uất ức nhìn cái, cúi đầu: "Thần thiếp chính là lời , lúc trước Hoàng Thượng là đối tốt với mình thần thiếp, giờ bên người Hoàng Thượng giai lệ vây quanh, căn bản có vị trí cho thần thiếp. Nếu như vậy, thần thiếp..."

      "Trẫm thích nghe!" đợi nàng xong, Tề Diệp : "Ngày sau cho như vậy nữa. Trong lòng trẫm có ai trẫm biết , ngươi cũng đừng nghĩ nhiều."

      Hạ Uyển Chi cúi đầu , mặc cho nắm tay mình, nghe thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng nàng cảm thấy khinh thường. Nếu trong lòng có nàng, sao lại từng bước từng bước sủng hạnh phi tần khác, hoàng tử công chúa đứa lại đứa. Nếu đây tình cảm của , đúng là muốn gạt người còn cảm thấy gượng ép.

      "Lúc này Hoàng Thượng ở cùng Hoàng Hậu. Hiền phi nương nương bị Hoàng Thượng đuổi rồi, giờ bọn họ thả diều Phóng Ưng đài." Thái Vi kể lại những gì hỏi thăm được, thấy Lâm Huệ vui trấn an: "Nương nương đừng nóng giận, nô tỳ thấy Hoàng Thượng cũng sủng ái Hoàng Hậu lắm. Ít nhất so với lúc trước, lần này Hoàng Hậu trở về già ít, sao có thể cùng so sánh với nương nương."

      "Hừ, ngươi biết cái gì, nàng ta có rất nhiều thủ đoạn." Lâm Huệ oán hận cắn răng, : "Cho người đưa tin chưa?"

      "Nương nương yên tâm, đưa rồi." Tối hôm qua nàng sai người đưa tin cho Khang Ninh Vương, giờ có lẽ tới trong tay rồi.

      "Nữ nhân kia đúng là tốt số, nghe nước sông chảy xiết, vậy mà còn có thể sống sót trở về, vì sao chết chứ?" Lâm Huệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phát tiết hất đổ bàn trà. Tất cả đồ vật trong tầm tay đều bị nàng ta quăng bể tan nát, có thể thấy được nàng ta bực tức đến nhường nào.

      Mới buổi sáng, Hạ Uyển Chi cùng bọn Tiểu Thái Tử thân cận hơn ít. Ít nhất bọn họ nguyện ý để nàng nắm tay của mình. Tiểu Nguyệt Nhi vẫn là tương đối thẹn thùng, dùng ánh mắt rụt rè nhìn về phía Tề Diệp.

      Tề Diệp rất áy náy đối với nữ nhi này, phát ánh mắt nàng luôn cười mang theo lấy lòng. Nếu tìm được các nàng sớm hơn, Tiểu Nguyệt Nhi cũng mang tật như thế này.

      Vì thế, tức giận mắng Quang Thuận công công trận, thị vệ phụ trách tìm kiếm ba năm trước đây cũng bị trừng phạt chút.

      "Có mệt hay ?" Nhìn Hạ Uyển Chi cùng bọn Tiểu Thái Tử chơi đến mồ hôi đầy đầu, móc ra khăn tay lau mồ hôi cho nàng.

      Khóm trúc khăn tay thêu sinh động như , nàng cười hỏi: "Khóm trúc này thêu tệ."

      "Là Hiền phi thêu, nữ hồng của nàng ấy tồi, Nếu Uyển Nhi thích trẫm bảo nàng ấy thêu mấy cái cho Uyển Nhi." Tề Diệp cười .

      " cần, thần thiếp có rất nhiều khăn tay." Xem ra thích Hiền phi kia, ngay cả khăn tay cũng là nàng ta thêu. Còn ở trước mặt nàng khen nữ nhân kia, ngẫm lại nàng liền bực mình.

      Tề Diệp để ý, cầm khăn tay tiếp tục lau mồ hôi cho nàng. Nàng muốn dùng khăn tay nữ nhân kia thêu để lau mồ hôi, nghiêng nghiêng đầu, lấy ra khăn tay tự lau mồ hôi.

      Tề Diệp cười cười, nghiêng đầu nhìn ba hài tử xúm lại cùng nhau chơi vui vẻ. Tiểu Thái Tử vẻ mặt nghiêm túc mang theo hai vị đệ đệ muội muội chơi cách đặc biệt thích thú.

      "Hoàng Thượng cần ở cùng thần thiếp, nếu có triều chính muốn xử lý xử lí ." Thấy vẫn luôn ở bên cạnh, Hạ Uyển Chi .

      " có việc gì, hiếm khi thời tiết tệ, trẫm ngồi trong chốc lát với các ngươi." Mấy năm thấy, thể nàng cũng thay đổi ít, sinh hoạt ngoài cung làm dung nhan vốn chói lọi của nàng ảm đạm ít. Ngay cả cặp mắt quen thuộc kia cũng có vẻ như bị bao phủ tầng cảm xúc hỗn tạp.

      "Tạ Hoàng Thượng ân điển." Nàng nhiều lời, nếu nguyện ý ở cùng nàng, nàng cũng thể đuổi người . Hơn nữa có biết bao nhiêu phi tần ước gì được ưu ái. Ở cái hậu cung này có thể có bạc, nhưng thể có ưu ái của đế vương.

      Bữa trưa dùng ở Chiêu Hoa Cung, sau khi ăn xong ba hài tử bị bà vú dẫn ngủ trưa. Tề Diệp lau mặt xong nằm xuống tháp mềm, : "Lâu rồi Uyển Nhi chưa ngoáy lỗ tai cho trẫm, lỗ tai trẫm ngứa!"

      "Thần thiếp rất vinh hạnh." là ai, nhiều phi tần xếp hàng chờ ngoáy lỗ tai cho như vậy, sao có thể lại lỗ tai ngứa. Có điều như vậy, đương nhiên nàng cự tuyệt.

      Ngoáy lỗ tai là việc cực kì thoải mái, khi Tề Diệp thoải mái đến mức sắp ngủ, cảm giác mặt giọt lại giọt ấm áp, mở mắt ra liền thấy nước mắt Hạ Uyển Chi chảy xuống dọc theo gò má.

      Tề Diệp sửng sốt, ngay sau đó lau sạch nước mắt cho nàng. Hạ Uyển Chi lại càng thêm cảm thấy tủi thân, nước mắt lại trào ra. thở dài, ôm người vào trong ngực, để nước mắt nàng làm ướt nhẹp long bào, nhàng trấn an nàng: "Đừng khóc, đừng sợ, có việc gì, có việc gì!"

      Buổi chiều, khi Quang Thuận công công tới Chiêu Hoa Cung, phía sau là hàng dài cung nhân theo, ôm theo lăng la tơ lụa, châu thoa ngọc thạch, đồ cổ châu báu, tổ yến vây cá linh tinh, mấy thử đồ bổ tốt nhất, là Hoàng Thượng phân phó đưa tới đây.

      Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi cho Hạ Bích thu hồi lại, biết đây là bồi thường. Nàng cũng an tâm tiếp nhận, nên bồi thường cho mình. Năm đó vì mình mà trúng mũi tên, nàng cũng vì cứu mà bị nước chảy cuốn , thiếu chút nữa chết đuối, hung hiểm lúc đó nàng muốn nghĩ đến nữa.

      Lúc chạng vạng, nhóm cung phi lục tục tới thỉnh an. Nàng là Hoàng Hậu, hậu cung phi tần đều phải sớm chiều thỉnh an.

      Hạ Đồng quỳ mặt đất khóc lóc thảm thiết. Vài lần trước nàng ta tới thỉnh an, căn bản nàng gặp nàng ta. Khi biết nàng ta leo lên long sàng, trở thành nữ nhân của Hoàng Thượng, Hạ Uyển Chi chỉ tức giận, thậm chí còn có loại cảm giác bị phản bội.

      Nghe Hạ Bích là Hoàng Thượng uống say ở Chiêu Hoa Cung rồi sủng hạnh nàng ta, coi Hạ Đồng trở thành mình. Nhưng uống rượu có thể say đến mức nào, nàng cảm thấy bản thân có mị lực lớn như vậy, có thể khiến Tề Diệp sủng hạnh cung nữ, huống chi là người của nàng.

      "Hoàng Hậu nương nương bình an có việc gì tốt. Mỗi ngày nô tỳ đều khẩn cầu nương nương bình an vô . Cuối cùng trời xanh có mắt, kiếp sau nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện..." Nàng chịu gặp, Hạ Đồng đứng ngồi yên.

      "Nô tài chờ làm trâu làm ngựa cho bản cung ít, cần đến ngươi." Hạ Đồng biết nàng ghi hận mình, mồ hôi lạnh ứa ra. Hạ Uyển Chi lạnh lùng : "Hơn nữa, tại ngươi cũng phải là nô tài, chính là Đồng mỹ nhân, bổn cung dám có nô tài như ngươi."

      "Nương nương bớt giận, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, cầu nương nương trách phạt, nô tỳ nên si tâm vọng tưởng." Hạ Đồng sợ hãi . Nàng từng hầu hạ ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, biết mình bò lên long sàng tất nhiên chọc nàng ta vui, nhưng nàng muốn chết, ôm đùi Hạ Uyển Chi : "Nương nương, nô tỳ có tâm tư tranh sủng."

      phải muốn tranh sủng, là tranh lại những nữ nhân đó. Sau đêm thị tẩm đó, ba năm nay số lần thị tẩm của nàng chỉ bàn tay. Hoàng Thượng cũng thích nàng, giờ Hoàng Hậu lại trở lại, nàng chính là trong ngoài xong. Lẽ ra lúc trước nên có cái tâm tư vọng tưởng như vậy, giờ cũng bi thảm thế này, thảm tới mức còn kém nô tài được sủng ái.

      "Hừ! Có hay trong lòng ngươi tự biết ." Hạ Uyển Chi khinh thường nhìn nàng ta cái.

      " có việc gì liền lui ra , tất nhiên khi động cái tâm tư kia, phải thành mà thừa nhận hậu quả ."

      "Nương nương! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết cái gì cũng vô ích, ngày sau nô tỳ thể hầu hạ ở bên cạnh nương nương, mong nương nương thứ lỗi." Nàng nản lòng thoái chí rồi buông tay ra, sau đó ở trước mặt các nàng đâm đầu về phía cây cột.

      Hạ Uyển Chi lạnh lùng nhìn, Hạ Bích kinh ngạc chút, muốn giữ chặt nàng ta nhưng khựng lại, lặng lẽ lưu ý biểu tình của Hạ Uyển Chi. Khi lẽ ra phải đụng vào cột Hạ Đồng chủ động ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn Hạ Uyển Chi. Nàng chỉ làm bộ dáng mà thôi, cũng phải muốn đầu rơi máu chảy đời nhà ma.

      "Ở trước mặt bổn cung nên thu hồi mấy trò vặt này về . Nếu muốn chết bổn cung rất vui lòng thành toàn cho ngươi, ngươi biết bổn cung hận nhất người phản bội."

      "Nương nương tha mạng!" Hạ Đồng sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ mặt đất đứng dậy nổi, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Hồi lâu sau, Hạ Uyển Chi mới để nàng ta rời , mặt đất còn lưu lại vết máu.

      "Nương nương muốn giữ nàng ta lại bên người sao?" Rốt cuộc cùng tiến cung sớm chiều ở chung nên vẫn có cảm tình, đối với Hạ Đồng, Hạ Bích chỉ còn có thương hại.

      "Giữ lại còn có chỗ để dùng."
      duyenktn1 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 157-1
      Nàng ở trong cung, tất cả công việc ở hậu cung đều do Lâm Huệ tay xử lý, nghe xử lý rất gọn gàng ngăn nắp. Ba năm này nàng ta cũng là phong quang vô hạn. Trận hành thích năm đó, Hạ Uyển Chi biết phải là ngẫu nhiên, cũng hoài nghi qua là Lâm Huệ, chỉ là có chứng cứ, nàng cũng dám cái gì.

      Nàng trở về liền hỏi qua Tề Diệp, chỉ là khi đó thích khách bị bại lộ, tất cả đều sợ tội tự sát, căn bản có dấu vết để tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.

      "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Lâm Huệ chậm rãi cúi người hành lễ, biểu tình nhàn nhạt.

      Hạ Uyển Chi cười chút: "Ba năm nay, vất vả Lương phi."

      "Nương nương quá lời, có thể thay nương nương phân ưu, là thần thiếp có phúc khí." Nghĩ tới quyền lực tay lập tức phải giao cho người trước mắt, nàng hận tới mức thể khiến nữ nhân này vĩnh viễn trở về.

      "Bổn cung nghĩ tới Lương phi lại suy nghĩ vì bổn cung như vậy. Bổn cung cứ cho rằng Lương phi hy vọng bổn cung về nữa chứ." Nhìn nàng ta, Hạ Uyển Chi nhàn nhạt .

      Lâm Huệ sửng sốt chút, ngay sau đó làm ra bộ kinh hoảng, quỳ mặt đất thỉnh tội: "Nương nương minh giám!"

      "Nghe Lương phi sinh được vị Ngũ hoàng tử, đúng là đáng mừng, xem ra ngự y cũng thể tin tưởng hoàn toàn có phải ?" phải nàng ta thể sinh nở sao?

      "Nương nương phải." Nhắc tới Ngũ hoàng tử, Lâm Huệ có chút chột dạ, có chút sợ hãi.

      Hạ Bích bưng cái hộp gấm ra, bên trong có cái khóa vàng, nàng : "Đây là chút tâm ý của bổn cung, xem như chúc mừng."

      "Tạ nương nương." Lâm Huệ rất khinh thường tiếp nhận hộp gấm, thầm nghĩ đây là nàng ta có ý tứ gì, nếu còn muốn thương tổn hoàng tử của nàng, nàng nhất định liều mạng với nàng ta.

      Sau đó hai người ít việc yến hội đêm mai. Toàn bộ kiến nghị Lâm Huệ đưa ra đều bị Hạ Uyển Chi phủ quyết, Lâm Huệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại dám có nửa câu oán hận, ai bảo nàng là Hoàng Hậu đây.

      Bữa tối Tề Diệp tới chỗ Thái Hậu. Sau khi ăn xong hai người ngồi uống trà, Thái Hậu : "Lần này Hoàng Hậu trở về nên ăn mừng, chỉ là ai gia cảm thấy có chút ổn. Ngươi xem nếu Hoàng Hậu có việc gì, vì sao lại chậm chạp xuất ?"

      "Ý của Thái Hậu trẫm hiểu , Hoàng Hậu phải muốn trở về mà là lực bất tòng tâm. Ba năm nay nàng ấy cũng chịu rất nhiều đau khổ, trẫm rất áy náy. Nếu phải nhờ nàng ấy, trẫm cũng về được. Chỉ bằng điều này, trẫm hy vọng Thái Hậu có thể đối tốt với nàng ấy."

      "Vì cái gì mà chậm chạp trở lại, trẫm có thể cho Thái Hậu nghe." Tề Diệp kể lại tất cả việc xảy ra ba năm qua mà nàng với cho Thái Hậu nghe, bao gồm chuyện Tiểu Nguyệt Nhi sinh bệnh.

      Thái Hậu nghe được thổn thức thôi, thở dài : "Ai gia biết, ý Hoàng Thượng ai gia hiểu." Bà ngờ tới nhiều chuyện ập đến người nàng ta như vậy mà vẫn còn có thể sống sót để trở về, đúng là khiến người ta bội phục.

      Ban đêm, Tề Diệp nghỉ lại ở Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi ở sương phòng tắm gội thay quần áo, nhìn mình trong gương, màu da sạm , so với những phi tần kia khí sắc kém hơn rất nhiều. Ba năm này phải lưu lại dấu vết mặt nàng.

      Nàng tắm gội xong ra ngoài, Tề Diệp dựa vào ghế nằm xem tấu chương, nghe thấy động tĩnh nhìn nàng cái, khép lại tấu chương, sai Quang Thuận mang xuống. Hạ Uyển Chi ngồi trước gương đồng chải vuốt tóc dài, bàn tay ấm áp bắt lấy tay nàng, lấy lược ngà voi trong tay nàng , những chiếc răng lược trắng tinh lướt qua mái tóc dài mềm mượt như suối.

      chải rất nghiêm túc, rất cẩn thận, mỗi sợi tóc đều mượt mà óng ả. ôm lấy nàng từ sau lưng, rúc rúc vào cổ nàng: "Cho đến giờ khắc này, trẫm vẫn cho rằng trẫm nằm mơ. Uyển Nhi, ngươi trở lại sao?"

      "Đúng vậy, Hoàng Thượng, thần thiếp trở lại." Nàng cười chút, .

      Chỉ tiếc, khi nàng trở lại, hậu cung giống như trước lúc nàng rời , tâm của cũng còn giống nữa.

      "Trẫm cảm giác được." cười sung sướng, ôm chặt nàng hồi ngay sau đó bế ngang nàng, về phía chiếc giường mềm mại. Hạ Bích thấy thế phân phó người buông mành che, cúi đầu lui ra ngoài, nhàng đóng cửa lại, đóng lại màn ân sủng.

      "Nương nương, nên nghỉ ngơi thôi. còn sớm nữa, Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở Chiêu Hoa Cung."

      "Vậy sao?" Tỳ nữ gật gật đầu, Đường Tú Dung cười khổ chút, phân phó: " xuống chuẩn bị chút ."

      Tỳ nữ gật đầu lui xuống, đêm nay vốn là ngày nàng thị tẩm. Hoàng Hậu vừa về, nàng chẳng còn là cái gì, có khi nàng hận chính mình có khuôn mặt như vậy, vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới bóng dáng nữ nhân khác.

      Hạ Uyển Chi rửa mặt chải đầu xong liền thấy bà vú dẫn bọn Tiểu Thái Tử tiến vào. Tiểu Nguyệt Nhi vừa tỉnh liền tới đây dính nàng, thấy hai vị ca ca vui vẻ cười cười, cầm con diều lôi kéo bọn họ muốn thả diều.

      Trước Chiêu Hoa Cung có mảnh sân rộng rãi, tuy kém Phóng Ưng đài nhưng cũng hề chật hẹp, sàn lát cẩm thạch bóng loáng, ba người vui vẻ thả diều. Nàng nhìn đám Tiểu Thái Tử, chợt nhớ tới cái gì, sai Hạ Bích lấy tay nải của mình ra. Khi còn ở làng chài nàng vẫn luôn nhớ hai đứa , khi rảnh rỗi cũng làm hai bộ quần áo cho bọn họ. giờ lấy ra, lại nhìn thấy quần áo bằng vải thô căn bản dùng được. Bọn họ là hoàng tử, luôn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực. Nàng thở dài, bảo Hạ Bích cất .

      Tối hôm qua cùng Tề Diệp lăn lộn đến mờ sáng, nàng cảm thấy cả người nhức mỏi, chỉ ngồi nhìn bọn họ chơi đùa. Mãi đến khi Tề Diệp hạ triều tới dùng bữa cùng, ba hài tử mới rửa tay ngoan ngoãn ngồi vào bàn dùng cơm.

      Tề Diệp cố ý lấy lòng Tiểu Nguyệt Nhi, bảo Tiểu Nguyệt Nhi ngồi ở bên cạnh . Tiểu Nguyệt Nhi có chút câu nệ, ngồi lát liền ngồi yên, ôm chén dựa lại gần Hạ Uyển Chi. Nàng trấn an sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, với Tề Diệp: "Con bé nhát gan, Hoàng Thượng cứ từ từ."

      Sau khi ăn xong, ba hài tử bị bà vú mang ra ngoài chơi. Bọn họ ngồi nghỉ ngơi, Tề Diệp : "Nguyệt nhi là công chúa của trẫm, ngày mai trẫm muốn ban phong hào cho nó. Uyển Nhi cảm thấy "An Bình công chúa" được ?"

      "Tất cả nghe theo ý của Hoàng Thượng." Chỉ cần để hài tử của nàng chịu thiệt, nàng có ý kiến gì.

      "Vậy lấy An Bình công chúa, ngụ ý bình bình an an." Tề Diệp nắm lấy tay nàng: "Đối với An Bình, trẫm áy náy."

      " phải lỗi của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cần tự trách. Con bé có thể sống sót là thần thiếp cảm kích trời xanh lắm rồi." Nàng ôn nhu an ủi, trong lòng lại là oán trách . Nếu có bên cạnh, nàng cũng rơi vào cảnh tứ cố vô thân, tuyệt vọng và bất lực như vậy. May mà Tiểu Nguyệt Nhi mạng lớn, nếu nàng biết nên làm cái gì bây giờ.

      Tề Diệp thở dài, nắm tay nàng chặt, im lặng an ủi nàng. Trong lòng thầm thề, đối với nữ nhi này, sủng ái hết lòng.

      Yến hội cử hành ở Ngự Hoa viên, văn võ bá quan mang theo nữ quyến tới Ngự Hoa viên từ sớm. Mấy người Hạ Uyển Chi còn chưa tới, đủ loại quan lại và các nữ quyến tụm lại từng đám hàn huyên thăm hỏi.

      Hạ Uyển Chi mặc váy áo cho Tiểu Nguyệt Nhi, nhìn con bé nhảy nhót tìm hai vị ca ca chơi, nàng cười cười. Mới ba ngày, Tiểu Nguyệt Nhi quấn riết lấy các ca ca, mà hai vị ca ca cũng rất chăm sóc con bé.

      Nhìn thời gian còn sớm, Tề Diệp dẫn theo bốn người mẫu tử bọn họ, ở giữa vây quanh của cung nhân mà tới Ngự Hoa viên.

      Người đến đông đủ, theo tiếng Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm, Thái Tử điện hạ đến... Mọi người sôi nổi đứng dậy hành lễ. Hạ Uyển Chi tỉ mỉ trang điểm, thoạt nhìn cả người chói lọi, ung dung hoa quý. Nàng nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi theo sau Tề Diệp, Tiểu Thái Tử nắm tay Tứ hoàng tử theo phía sau.

      Tề Diệp câu bình thân, sau trận sột sột soạt soạt, văn võ bá quan mới đứng dậy ngồi xuống. Hạ Uyển Chi hành lễ với Thái Hậu rồi ngồi xuống, Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử được an bài ngồi ở bàn phía dưới, bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, an tĩnh ngồi ở bàn của mình. Tiểu Nguyệt Nhi chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, sợ tới mức rúc ở bên hông Hạ Uyển Chi, làm sao cũng rời .

      Thái Hậu tức khắc cảm thấy Tiểu Nguyệt Nhi đủ cốt cách, vui nhíu nhíu mày.

      Hạ Uyển Chi trấn an sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, Tề Diệp mở miệng phân phó Quang Thuận công công: "An bài cái ghế để tiểu công chúa theo Hoàng Hậu."

      Quang Thuận công công nhanh chóng cầm cái ghế đặt ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, những người khác nhìn mà thầm kinh ngạc, Hoàng Hậu vẫn được sủng ái như xưa.

      Tiểu Nguyệt Nhi ngồi xuống thấy đầy bàn đều là đồ ăn tinh xảo mê người thầm nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm. Khi con bé vươn tay lấy đồ ăn, Hạ Uyển Chi bắt được tay nó, lắc đầu.

      Tiểu Nguyệt Nhi nhìn nàng, đôi mắt to tròn lúng liếng, khuôn mặt trắng hồng, con bé dùng đôi mắt đen láy đầy mong chờ nhìn nàng, mặc cho ai nhìn đều đau lòng được ngay, hận thể đào tim đào phổi ra dâng lên cho nó.

      Hạ Uyển Chi có chút cưỡng lại được, nhưng cũng biết đây là hoàng cung, thể để nàng quá làm càn, tránh cho bị người ta là dã* hài tử hiểu quy củ.

      *dã: hoang dã, ý ở nhà nông được dạy phép tắc quy củ.

      Tề Diệp cũng thấy, phân phó Quang Thuận đem chén canh trước mặt đưa đến cho Tiểu Nguyệt Nhi. Hạ Uyển Chi có chút ngạc nhiên nhìn , chỉ cười cười, liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nhi cái lấy lòng rồi cao giọng : "Hôm nay trẫm vui mừng, Hoàng Hậu của trẫm bình an trở lại."

      Văn võ bá quan nghe vậy sôi nổi đứng dậy, cao giọng : "Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, hồng phúc tề thiên."
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :