1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 153-tiép
      Trong cung, ngoài con chó lông trắng mà Tiểu Thái Tử nuôi ra còn ai nữa? Tề Diệp liếc mắt nhìn cung nữ vừa , ánh mắt lạnh lẽo, làm cho nàng ta rét mà run.

      Tề Diệp hô lên tiếng: "Quang Thuận!", ít phút sau, Quang Thuận công công khom người tiến vào, Tề Diệp ra lệnh: "Kéo người ra ngoài, cắt lưỡi, chém đầu."

      Đường chiêu dung sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thấy tiểu cung nữ bị hai vị công công kéo ra ngoài, tiểu cung nữ lớn tiếng kêu cứu: "Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Nương nương, xin người cứu nô tỳ!"

      Đường chiêu dung sắc mặt trắng bệch nhìn cung nữ bị mang , ngay lập tức, mồ hôi tuôn ra như suối.

      Tề Diệp vẫn tự nhiên như có gì xảy ra, nhàn nhã uống ngụm canh, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Nâng cằm Đường chiêu dung lên để nàng nhìn vào mắt mình, ngữ khí thanh lãnh, ánh mắt lạnh lùng, mang theo tia cảm tình nào: "Trẫm thích người ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử có thân phận như thế nào, ta hy vọng Đường chiêu dung có thể hiểu ."

      Đường chiêu dung run lên bần bật, luống cuống gật đầu: "Tần thiếp ghi nhớ!"

      "Vậy tốt, nếu thoải mái hãy nghỉ ngơi hai, ba tháng ." Dứt lời, Tề Diệp đứng dậy, hề nhìn nàng lấy cái liền xoay người rời .

      Tề Diệp vừa , nàng lập tức thở phào nhõm. Ai cũng đều cho rằng nàng là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, ra chỉ có mình nàng biết, nàng được sủng ái chỉ là bởi vì khuôn mặt này mà thôi, khuôn mặt giống với tiên hoàng hậu. Chỉ là, đáng tiếc, nàng phải tiên hoàng hậu!

      Sau đó, mọi người trong cung đều biết Đường chiêu dung chọc giận Hoàng Thượng, bị cấm túc ba tháng, ít người vỗ tay tỏ ý vui mừng, sung sướng khi người gặp họa.

      Đường chiêu dung bị thất sủng, Hạ Đồng bắt đầu suy tính. Hạ Đồng biết Hoàng Thượng thích hai vị hoàng tử nên mỗi ngày đều đến chơi cùng hai vị hoàng tử. Tiểu Thái Tử còn , đơn giản là biết tâm tư của Hạ Đồng. Hạ Bích ngốc, sai người đuổi nàng ta ra ngoài, còn : "Ta để ngươi lợi dụng tiểu chủ tử được sủng ái đâu."

      "Tỷ tỷ!" Hạ Đồng đáng thương nhìn nàng. "Ngươi hiểu lầm rồi, ta có ý đó."

      Hạ Bích tin, lạnh lùng nhìn nàng cái.

      Hạ Đồng bị nhìn như vậy, có chút chột dạ, cúi đầu : "Hiếm khi Đường chiêu dung thất sủng, đây đúng là cơ hội tốt, ngươi hãy nghỉ thử xem, nếu ta được Hoàng Thượng sủng ái chắc chắn chăm sóc, chiếu cố tốt cho hai vị hoàng tử, nhưng hôm nay ta vẫn chưa đạt được điều đó. Ngươi là tỷ tỷ tốt, ngươi giúp ta !"

      Vẻ mặt của Hạ Bích thay đổi, thấy vậy, Hạ Đồng lại : " giờ nương nương còn nữa, Đường chiêu dung lại mang long chủng, nếu là nàng ta sinh hạ hoàng tử, dựa vào sủng ái của nàng ta, chỉ cần sử dụng vài thủ đoạn làm Hoàng Thượng lập hài tử của nàng ta lên làm Thái tử cũng phải là thể."

      "Nàng ta dám mơ tưởng?!" Hạ Bích có chút kích động, hầm hừ . "Chỉ bằng nàng ta mà cũng dám sinh hạ hoàng tử, chắc chắn Hoàng Thượng phế Tiểu Thái Tử!"

      "Tỷ tỷ bớt giận, ta chỉ là như vậy thôi." Hạ Đồng như mở cờ trong bụng, biểu của Hạ Bích khiến cho nàng rất vừa lòng. "Người ta lòng người dễ thay đổi, giờ Hoàng Thượng còn thương nhớ nương nương, nên vẫn thương Tiểu thái tử và Tứ hoàng tử, thời gian dài trôi qua, khó tránh tình cảm phai nhạt. Còn nữ nhân kia, hừ, quả thực có số việc vẫn đoán trước được."

      Vài ngày sau, Tề Diệp đến Chiêu Hoa Cung, chủ yếu là muốn nhìn Hạ Đồng, nhìn nàng chơi đùa cùng Tiểu Thái Tử và Tứ Hoàng Tử, có khi vừa nhìn thấy lại có thể thấy được hình bóng quen thuộc.

      Kỳ Tề Diệp nhìn lầm, Hạ Đồng ăn mặc rất giống với Hạ Uyển Chi khi mới vào cung. Hơn nữa, nàng hầu hạ Hạ Uyển Chi nhiều năm, nên mọi cử chỉ cũng có vài phần tương tự với Hạ Uyển Chi. So với Đường chiêu dung còn giống hơn rất nhiều. Tuy khuôn mặt bất đồng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác từng quen biết.

      Đường chiêu dung bị cấm túc ba tháng, bên người Tề Diệp lại có thêm hai phi tần, người là Hạ Đồng, còn người kia là Liêm Tiệp dư. Khó lọt được vào mắt Hoàng thượng, Hạ Đồng đương nhiên nắm lấy cơ hội tốt này, hy vọng có thể hoài thượng long chủng, mẫu bằng tử quý.

      Hai tháng sau, nàng được toại nguyện, ngự y khám ra nàng có thai hơn tháng, nàng vui đến suýt nữa ngất xỉu, về phần Tề Diệp ban thưởng ít lăng la tơ lụa cho nàng.

      Hạ Đồng biết hậu cung tàn độc, từ lúc nàng hoài hỉ đến giờ đều cẩn thận, thức ăn luôn được kiểm tra nghiêm ngặt, sợ bị người hạ dược hãm hại.

      Lâm Huệ biết được Hạ Đồng hoài thai, sắc mặt rất khó coi. Bữa tối ăn uống được tốt, dạ dày còn bị đau, nàng ta luôn có cảm giác muốn nôn ra.

      Lúc đầu Lâm Huệ chú ý, sau lại ngửi thấy đồ có mùi dầu mỡ lại nôn mửa thôi. Nàng bắt đầu bất an, dám thỉnh ngự y đến khám, đành lén ra ngoài tìm đại phu về xem mạch.

      Đại phu bắt mạch cho Lâm Huệ sau cười chúc mừng nàng. Lâm Huệ nghe qua như sét đánh giữa trời quang, nhất thời phản ứng lại, đợi trong chốc lát mới hồi phục thần thái, đưa tay vỗ vỗ cái bụng phẳng lì của mình.

      Mấy ngày sau, Khang Ninh Vương tiến cung diện thánh, nhiều ngày thấy thái phi nên đến hậu cung xem qua chút. Ngồi ở chỗ Thái phi lát lại rời , ở nơi lãnh cung hẻo lánh. thấy Lâm Huệ đứng chờ, mỉm cười tiến lên ôm lấy Lâm Huệ: "Nhiều ngày thấy, nương nương có nhớ bổn vương ?"

      Lâm Huệ nào còn tâm tình cùng đùa bỡn, nàng đẩy tay ra, ngữ khí vui, : "Hôm nay ta tới là có chuyện muốn với ngươi."

      "Chuyện gì?" Khang Ninh Vương thấy nàng vẻ mặt lạnh lùng, vui hỏi.

      "Ta có thai!" Lâm Huệ nhìn chằm chằm , gằn từng chữ.

      Khang Ninh Vương cười chúc mừng: "Đây là chuyện tốt, hoàng huynh lại thêm vị hoàng tử..." tới, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi: "Cái gì? Có thai?"

      "Ừ, có thai, là con của ngươi!" Lâm Huệ nhìn chằm chằm . Nhìn biểu tình phức tạp của , ngoài mặt vui mừng nhưng lại cười nổi. Nàng có mang nhưng hài tử lại phải của Hoàng Thượng, nếu tin này truyền ra ngoài biết nàng bị người đời khinh bỉ như thế nào?

      "Của bổn Vương?" có chút thể tin được.

      "Trong khoảng thời gian này Hoàng Thượng vẫn chưa sủng hạnh ta, hài tử phải ngươi có thể là của ai? Ta muốn phá cái thai này!" Nàng ngày đêm trông ngóng mang thai, nay nàng mang thai lại thể bình an hạ sinh. Nàng muốn đem phá cái thai này hạ biết bao quyết tâm?

      Nàng vẫn luôn hy vọng có đứa con từ trong bụng mình bò ra, nhưng tại, nàng muốn vui cũng vui nổi.

      Khang Ninh Vương trầm mặc lát, đột nhiên đưa hai tay lên đặt lên vai nàng, : " được! Bổn vương muốn ngươi sinh nó ra."

      "Ngươi định khiến vàng thau lẫn lộn?" Lâm Huệ ngốc. Nếu nàng sinh ra bé trai nhất định làm Hoàng tử. Nhưng lỡ như bị người khác phát ... Nàng dám nghĩ đến hậu quả.

      " phải vàng thau lẫn lộn, là thay mận đổi đào. Hơn nữa, bổn Vương cũng là con cháu có huyết thống hoàng gia. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bóp chết hài tử của mình?" . "Tam hoàng tử cũng phải con ruột của ngươi. Là con của người ta, hai đứa này căn bản giống nhau. là hài tử của ngươi, là máu mủ ruột thịt của ngươi..." Thấy khuôn mặt Lâm Huệ buông lỏng, tiếp: "Bổn vương thề, nếu là hoàng tử, bổn vương nhất định giúp ngồi ngôi vị hoàng đế, Huệ Nhi cũng hy vọng con của nữ nhân kia ngồi ngôi vị hoàng đế, đúng chứ?"

      Ai cũng có thể, chỉ cần phải là con của nữ nhân kia là được.

      Nàng trầm mặc trong chốc lát, xoa xoa cái bụng phẳng, nhìn : "Nếu muốn ngồi lên vị trí kia, nhất định thể lưu lại tiểu hài tử trong bụng Đường chiêu dung. Bổn phi hy vọng phía trước có nhiều đá cản đường."

      Khang Ninh Vương hiểu ý Lâm Huệ, cười : "Yên tâm, bổn vương biết phải làm như thế nào."
      duyenktn1 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 154
      chiếc xe lừa từ từ xuyên qua con đường mòn ít người lui tới, hai bên đường cỏ dại mọc thành từng khóm , lác đác, thưa thớt. Chiếc xe lừa dừng lại bên dòng suối , màn xe bị bàn tay gầy trơ xương vén lên, lộ ra khuôn mặt tiều tụy với những khung xương .

      Tần Lão Đầu đặt Tiểu Nguyệt Nhi xuống, quay đầu với người trong xe: "Uyển Chi, ngồi trong xe cả ngày rồi, xuống đây rửa mặt uống nước !".

      mấy ngày đường, Hạ Uyển Chi cảm thấy rất mệt, bên trong xe lừa hơi oi bức. Nàng bước xuống, ánh mắt lướt nhìn khung cảnh xung quanh, thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngồi xổm mặt đất hái mấy đóa hoa cúc dại. Nàng cười, sờ sờ cái đầu của con bé. Tiểu Nguyệt Nhi quay đầu cười toe toét, giơ hoa cúc trong tay cho nàng. Hạ Uyển Chi tiếp nhận đặt lên mũi ngửi ngửi, cười : "Rất thơm, Tiểu Nguyệt Nhi ngoan!" Nàng rất chậm, Tiểu Nguyệt Nhi nhìn nàng chằm chằm, đường cong khoé môi ngày càng , lại hái thêm rất nhiều hoa cúc cho nàng.

      hàng bốn người ngồi bên con suối tẩy rửa phen, uống chút nước. Từ đây đến Kim Lăng Thành còn khá xa. Hạ Uyển Chi tìm thuê người đồng hương thông thạo đường đưa hai mẹ con về Kim Lăng Thành. Nhưng Tần Lão Đầu lại yên tâm, liền theo hai người, đưa nàng an toàn về đến nhà mới quay trở lại.

      Hạ Uyển Chi thực cảm động, ba năm trước nếu nhờ bọn họ ra tay cứu vớt, chăm sóc hai mẹ con nàng, cũng có Hạ Uyển Chi hôm nay, đối với phu thê hai người họ, nàng ngàn vạn lần cảm kích.

      Trời vào cuối thu, nắng ngày càng gay gắt. Bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, liền tiếp tục lên đường. Xe lừa nhanh lắm, có khi còn phải ngủ ngoài trời. Cũng may là mùa thu, buổi tối cũng lạnh mấy, có Tần Lão Đầu cùng Hạ Uyển Chi rất an tâm.

      hết hai ba ngày đường, người đồng hương dẫn đường đột nhiên đưa bọn họ xem lăng mộ của Hoàng hậu, làm Hạ Uyển Chi vô cùng kích động. Nghe hài cốt của Hoàng Hậu tìm được, mà lưu lại chỉ là ít quần áo, cũng gọi là mộ chôn quần áo và di vật.

      Hạ Uyển Chi xốc màn xe lên, nhìn lăng mộ được xây dựng trang nghiêm. Sắc mặt khẽ động, buông màn xe xuống. Nếu như bọn họ nhìn thấy mình, biết như thế nào?

      Bọn họ lặn lội đường xa, dãi nắng dầm mưa, gần hết tháng mới đến Kim Lăng Thành. Thấy cửa lớn Kim Lăng Thành đại khí hào hùng. Hạ Uyển Chi lại có cảm giác thân thuộc, ba năm dài ngắn, nhưng nàng thay đổi rất nhiều, còn sống trong nhung lụa như trước kia nữa. Hoàng Thượng còn trước sau như mà sủng ái mình sao?

      Hạ Uyển Chi dám xác định.

      So với Tần Lão Đầu cùng đồng hương vui sướng vì cuối cùng tới Kim Lăng Thành, Hạ Uyển Chi lại lo sợ bất an.

      Xe lừa khi đến phủ Quốc công trời tối. Kim Lăng Thành vẫn phồn hoa như cũ, cũng bởi vì nàng rời mà điêu tàn.

      Tần Lão Đầu nhìn phủ Quốc công tráng lệ, có chút dám tin: "Uyển... Uyển Chi... Đây là nhà ngươi?" Vẻ mặt đồng hương cũng kinh ngạc, sắc mặt thay đổi nhìn sang nàng.

      Hạ Uyển Chi ôm Tiểu Nguyệt Nhi ngủ ra khỏi xe, nhìn thoáng qua phủ Quốc công, gật gật đầu, đối với Tần Lão Đầu áy náy : "Thực xin lỗi, ta phải cố ý dấu diếm."

      "Đừng như vậy, ngươi chắc là có nỗi khổ tâm, lão già này có thể hiểu. Chỉ là, Uyển Chi... Nhà ngươi là nơi này? Chúng ta nhầm ? Nhìn hình như là đại quan của triều đình nha!" Tần Lão Đầu biết chữ, bất quá nhìn khí thế như vậy, cũng phần nào biết được đây phải nhà của bá tánh bình thường.

      " nhầm, các ngươi chờ trong chốc lát!" Hạ Uyển Chi gõ cửa lớn. Người trong lòng ngực như cảm nhận được gì đó, vặn vẹo vài cái rồi lại yên giấc.

      Người gác cổng rất nhanh liền ra mở cửa. Cửa lớn màu đỏ kêu tiếng liền hé ra. Gã sai vặt hỏi: "Ngươi tìm ai?"

      "Như thế nào? Ngay cả bổn cung cũng nhận ra sao?" Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm người đối diện, khuôn mặt có chút quen thuộc, đúng là người hầu trong quý phủ.

      Gã sai vặt nhìn thấy Hạ Uyển Chi, khẽ nhíu mày, cánh cửa mở ra thêm chút nữa, mang theo đèn lồng chiếu trước mặt nàng. Đột nhiên kinh hô, phịch tiếng đóng cửa lại, bên trong trận hoảng loạn: "Cứu mạng, cứu mạng! Quỷ! Quỷ đến!"

      Hạ Uyển Chi nhíu mày, Tần Lão Đầu tiến lên ôm Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng. Nàng lại gõ cửa trong chốc lát, hồi lâu cũng có ai ra mở cửa. Nàng lại tiếp tục gõ, đến khi bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đại khái là nàng tạo cho mọi người trận kinh hãi. Bên trong truyền đến thanh run rẩy: "Là người hay quỷ?"

      "Lớn mật, còn mau mở cửa nghênh đón bổn cung?" Hạ Uyển Chi hô câu, bóng lưng thẳng tắp.

      "Quản gia, quản gia! Tiểu nhân dối. Hoàng Hậu nương nương trở lại, đây đúng là thanh của nương nương. Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tài..."

      Lão quản gia tát cái, quát lớn: "Toàn là hồ ngôn loạn ngữ, lão gia phu nhân nghe thấy được chém đầu của ngươi." Lão quản gia mở cửa, nhìn thấy có vài người đứng đó, đứng đầu là nữ tử. Nhìn thế nào cũng giống quỷ.

      Lúc này đúng là buổi tối, lão quản gia ánh mắt tốt. Mang theo đèn lồng ra chiếu chiếu, thấy là khuôn mặt của Hạ Uyển Chi tay chân run rẩy, thiếu chút là ngất xỉu: "Hoàng... Hoàng Hậu nương nương..."

      Gã sai vặt vừa nghe, nhìn Hạ Uyển Chi cái, hai mắt vừa mở ra, lại tiếp tục hôn mê.

      "Lão quản gia chớ sợ, bổn cung còn sống, phải quỷ." Hạ Uyển Chi bắt lấy tay lão quản gia. Thấy tay lão run lên, sau đó tựa như cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng, lão liền bình tâm lại. Lão quản gia dù sao cũng sống hơn nữa đời người, giống gã sai vặt có tiền đồ kia.

      Hạ phu nhân vừa ngủ, Hạ lão gia tân phòng nghỉ ngơi. giờ bà hoa tàn ít bướm, còn tâm tư ghen ghét như xưa, liền cho phép Hạ lão gia nạp thiếp. Hai cái nhi tử tiền đồ rộng mở, quyền cao chức trọng, căn bản bà cần lo lắng, tiếc nuối duy nhất trong đời bà là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mỗi khi nhớ tới đứa con bạc mệnh của mình, bà liền đau lòng thôi.

      Mới vừa nằm xuống lâu, liền bị nha hoàng đánh thức: "Phu nhân, phu nhân, đại hỉ, Hoàng Hậu nương nương trở lại!"

      "Cái gì?" Hạ phu nhân trừng mắt!

      Hạ Uyển Chi phân phó người tiếp đãi Tần Lão Đầu tốt, lại cùng Tần Lão Đầu mấy câu, liền thấy Hạ phu nhân và Hạ lão gia lảo đảo tiến vào.

      Tần Lão Đầu tò mò nhìn bọn họ, thầm kinh ngạc. Nàng đúng là xuất thân cao quý nha!

      Hạ phu nhân thấy Hạ Uyển Chi liền nhào tới, nước mắt ào ào rơi xuống. Hạ Uyển Chi cũng khỏi xúc động, hốc mắt ướt át, hai mẹ con ôm nhau khóc rống. Hạ lão gia lau lau khóe mắt, dò hỏi lão quản gia.

      Hai mẹ con mệt mỏi dìu nhau ngồi xuống. Hạ Uyển Chi bắt đầu kể lại việc ba năm trước cho Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân nghe.

      " là trời cao phù hộ, có việc gì tốt rồi. Yên tâm, ta hậu tạ ân nhân ngươi tốt. Ngày mai ta thượng tấu Hoàng Thượng, đến lúc đó nghênh đón ngươi hồi cung, Uyển Nhi vẫn là Hoàng Hậu Đại Tề!" Hạ lão gia có chút kích động .

      Mấy năm nay, ông vô cùng lo lắng Hoàng Thượng lập người khác lên làm Hoàng Hậu, đặc biệt là vị Hiền phi Đường Tú Dung mới sắc phong kia. Chỉ là nghĩ tới qua ba năm, Hiền phi ngàn vạn sủng ái lại leo lên nổi vị trí Hoàng Hậu. giờ Hoàng Hậu trở lại, cũng làm ông yên tâm phần nào.

      Hạ Uyển Chi còn chưa dùng cơm chiều, lão quản gia nhanh chóng phân phó nha hoàn dọn thức ăn lên. Hạ lão gia còn muốn hỏi cái gì, Hạ phu nhân liếc ông cái, "Lão gia muốn cái gì chờ Uyển Nhi dùng cơm canh rồi sau!"

      Hạ phu nhân nhìn nữ nhi gầy yếu mà đau lòng thôi, tự mình múc cho nàng chén canh. Hạ Uyển Chi thụ sủng nhược kinh, vội vàng tiếp nhận, hơi uống cạn sạch chén canh, lại ăn thêm chén cơm, đồ ăn đều tinh xảo ngon miệng, ngon hơn những thứ ba năm qua nàng từng dùng.

      Hạ Uyển Chi ăn uống tao nhã khéo léo, vẫn chưa thất lễ, Hạ phu nhân thấy vậy liền thở phào nhỗm. Bà sợ nàng ba năm chung sống với thường dân, học theo những cử chỉ thô tục.Thấy Hạ Uyển Chi ăn được tốt, Hạ phu nhân liên tiếp gắp thức ăn cho nàng: "Ăn nhiều chút, lần này ngươi chịu khổ ít!"

      "Nương đừng lo lắng, lần này ta có thể bình bình an an trải qua kiếp nạn là may mắn rồi!". Hạ Uyển Chi rấn an vài câu.

      Sau khi ăn xong Hạ lão gia hỏi Hạ Uyển Chi số việc. Nàng là người thông minh tất nhiên sế biết cái gì nên .

      việc diễn ra quá nhanh làm mọi người phản ứng kịp, Hạ Uyển Chi có thể chút sức mẻ quay về là đại hỉ của Hạ gia. Hạ phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi lặn lội đường xa, hỏi vài câu liền bảo nàng nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn bọn họ rời mới thở phào nhõm, phân phó nha hoàn chuẩn bị nước tắm, tắm gội phen. Tiểu Nguyệt Nhi vừa ngủ nàng yên tâm, liền vào nhìn xem. Thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngồi giữa chăn đệm, tay nắm thành quyền hai mắt đỏ hoe, tựa hồ vừa bị hoảng sợ dữ dội.

      Hạ Uyển Chi vội vàng đem con bé ôm vào lòng an ủi. Tiểu Nguyệt Nhi ở trong ngực nàng thút tha thút thít hồi lâu mới chịu ngừng. Nàng gọi nha hoàn mang lên chậu nước ấm cẩn thận lau mình cho Tiểu Nguyệt Nhi, sau đó mới yên tâm tắm.

      Hạ lão gia lăn lộn ở giường hồi lâu vẫn ngủ được, gọi lão quản gia giúp ông thay y phục, tiến cung chuyến.

      .................

      Tề Diệp phê duyệt tấu chương đến khuya, Hiền phi chuẩn bị chè hạt sen đưa qua cho . Tề Diệp bảo nàng ngồi chờ trong chốc lát, phê duyệt xong liền cùng nàng Ngọc Hoa Cung. Hiền phi gật đầu, im lặng đứng chờ, thỉnh thoảng liếc qua mấy sắp chương sắp cao như núi.

      Ước chừng nửa nén Tề Diệp mới buông bút, Quang Thuận công công vào thu dọn. Hiền phi hầu hạ rửa mặt xong liền Ngọc Hoa Cung.

      Tề Diệp nhìn bóng đêm quá tối, liền bảo tiểu thái giám cần thắp đèn lồng, đương nhiên nàng dám cãi lại, ngoan ngoãn vâng lời.

      Đêm thu có chút se lạnh, Hiền phi ăn mặc đơn bạc, nhịn được hít vào hơi. Tề Diệp quay đầu lại nhìn nàng cái, phân phó Quang Thuận công công đem áo choàng của cho nàng mặc. Hiền phi thầm cao hứng, nhắm mắt theo sau .

      Tề Diệp đứng ở Nguyệt Tịch Lâu hồi mới rời , ban đêm nghỉ ngơi ở Ngọc Hoa Cung, tẩm cung của Hiền phi.

      Mới vừa nằm xuống lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Quang Thuận công công lay lay Tề Diệp: "Hoàng Thượng, phủ Quốc công truyền tin, là Hoàng Hậu nương nương còn sống, tại trở lại Quốc công phủ."

      "Hoàng Hậu?" Tề Diệp có chút mơ mơ màng màng . tiếp tục nằm, đột nhiên tia ý thức xoẹt ngang, lập tức ngồi dậy, xốc chăn xuống đất. Kinh hô: "Cái gì?"

      "Hoàng Thượng, là Hạ Quốc Công đích thân đưa tới lời nhắn, còn có tín vật làm chứng. Nghĩ đến Hạ Quốc Công cũng dám lừa gạt Hoàng Thượng, bằng để nô tài thỉnh Hoàng Hậu nương nương hồi cung?"

      Hoàng Hậu chết? Quang Thuận công công khiếp sợ thôi, cũng rất cao hứng.

      " cần, trẫm tự !" đợi Quang Thuận công công tiếp, Tề Diệp vội vàng, chân tay vung loạn xạ mặc quần áo.

      "Hoàng Thượng? Xảy ra chuyện gì sao?" Hiền phi nghe thấy động tĩnh, trong lòng nổi sóng to gió lớn. Nếu nàng nghe lầm, là Hoàng Hậu chết, tại trở lại, bây giờ nàng nên làm gì đây?

      "Trẫm có việc, ái phi nghỉ ngơi !" Rất nhanh, Tề Diệp mặc xong liền nhanh chân rời .

      Đường Tú Dung nhìn rời , oán hận cắn môi. Nữ nhân trong hậu cung này nếu biết Hoàng Hậu chưa chết nay lại trở về, tin chắc thể ngủ yên giấc. Nàng cũng khỏi kinh hoảng, chân tay luống cuống lên.

      Hạ Uyển Chi lăn lộn giường, ba năm, trong khoảng thời gian nàng thay đổi ít, chăn gối mềm mại nàng quen. Trằn trọc ngủ được, lòng lo sợ đánh thức Tiểu Nguyệt Nhi, đành nhắm mắt hy vọng có thể an giấc.

      biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng thấy cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng chiếu vào hai mắt Hạ Uyển Chi, lại nghe thấy tiếng bước chân. Nàng mở mắt ra liền thấy khuôn mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong.

      Hạ Uyển Chi thấy là Tề Diệp, hai mắt trợn to, giật giật môi, nước mắt liền ngừng rơi xuống. Tề Diệp chần chờ chút, ngay sau đó gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      Hạ Uyển Chi ưu thương, vùi trong lòng gào khóc. Bao nhiêu ủy khuất, ấm ức tràn ra, nàng thống khổ ôm chặt .

      May mà Tiểu Nguyệt Nhi ngủ say, vẫn chưa bị Hạ Uyển Chi đánh thức, ngoan ngoãn nhắm hai mắt, hơi thở đều đặn, ngủ ngon lành.

      Tề Diệp cảm giác trước ngực mảng ẩm nóng, hai mắt cũng phiếm hồng, gắt gao ôm lấy Hạ Uyển Chi, tựa hồ muốn đem nàng khảm vào mình. Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân nghe thấy tiếng động liền vào, thấy bọn họ phu thê tình nồng ý mật lại ra. Quang Thuận công công ôm Tiểu Nguyệt Nhi ngủ say ra ngoài, nhìn bé yên giấc trong lòng mình. Mắt Quang Thuận công công cũng phiếm hồng.

      biết khóc bao lâu, Hạ Uyển Chi khóc đến thở hổn hển, gắt gao bắt lấy quần áo . Hai mắt phiếm hồng, Tề Diệp lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, nhìn chằm chằm nàng tựa hồ có chút thể tin được, ở bên tai nàng thấp giọng gọi: "Uyển Nhi... Uyển Nhi... Uyển Nhi..."

      "Ừ... Ừ... Ừ... Hoàng Thượng, Uyển Nhi trở lại!" Nàng nghẹn ngào , ánh mắt gắt gao dừng mặt , đột nhiên nàng nắm chặt tay , thống khổ hỏi: "Hoàng Thượng, người vì cái gì cần Uyển Nhi? Vì sao lại tìm Uyển Nhi? Người có biết Uyển Nhi vẫn luôn chờ người ? Hy vọng có ngày Hoàng thượng đến tìm hai mẹ con ta... Hoàng Thượng có phải người còn cần chúng ta nữa?".

      " có! Trẫm có! Trẫm cần ngươi cùng nữ nhi!". Tề Diệp vội vàng phân bua, đột nhiên trợn to hai mắt: "Nữ nhi?"

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu: " được hai tuổi!" Nàng cho biết, lần mất tích ấy thiếu chút nữa nàng mất nữ nhi. Nàng cảm thấy có chút bất lực.

      Tề Diệp sửng sốt hồi, lại đem nàng ôm vào lòng: "Uyển Nhi! Trẫm thực xin lỗi, sau này trẫm bù đắp tốt cho nàng và nữ nhi." : "Lúc ấy trẫm cũng tìm ngươi, nhưng cuối cùng..." nghẹn ngào chút, dám nghĩ lại thời gian thống khổ ấy, biểu tình áy náy tự trách nhìn nàng: "Đều là trẫm sai, Uyển Nhi có việc gì tốt rồi, đều là trẫm sai..."

      Hạ Uyển Chi nhìn Tề Diệp, nhưng nhất thời biết làm thế nào để bồi thường. cúi đầu xuống cắn môi nàng, dây dưa dứt, tựa hồ muốn thông qua hành động này để cho nàng biết, thời gian có nàng đau khổ nhường nào.

      "May mà ông trời có mắt, đem mẫu tử hai người các ngươi trả cho trẫm, chỉ là ba năm qua các ngươi ăn trải qua ít khổ sở, trẫm rất đau lòng!" Xoa xoa mặt nàng, Tề Diệp áy náy .

      Hạ Uyển Chi lắc đầu: "Thần thiếp quan tâm. Chỉ cần có thể trở lại bên Hoàng Thượng, có thể cùng Hoàng Thượng tiếp tục mối lương duyên, thần thiếp liền thấy hạnh phúc, lên núi đao xuống biển lửa thần thiếp cũng sợ hãi!" Nàng dịu ngọt , làm người nghe khỏi xúc động.

      Trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, Tề Diệp tràn đầy xúc động siết chặt tay nàng, : "Uyển Nhi, kiếp này nhất định trẫm phụ mẫu tử các ngươi!"

      Nàng gật đầu, hai mắt phủ tầng sương trắng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu*.

      *Tựa tiếu phi tiếu: cười như cười.

      phụ ta? Vậy vì sao trong cung xuất Hiền phi? Sủng ái của nàng ta so với mình chỉ có hơn chứ kém!

      Nếu đây là phụ vậy nàng tình nguyện cần.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 154
      chiếc xe lừa từ từ xuyên qua con đường mòn ít người lui tới, hai bên đường cỏ dại mọc thành từng khóm , lác đác, thưa thớt. Chiếc xe lừa dừng lại bên dòng suối , màn xe bị bàn tay gầy trơ xương vén lên, lộ ra khuôn mặt tiều tụy với những khung xương .

      Tần Lão Đầu đặt Tiểu Nguyệt Nhi xuống, quay đầu với người trong xe: "Uyển Chi, ngồi trong xe cả ngày rồi, xuống đây rửa mặt uống nước !".

      mấy ngày đường, Hạ Uyển Chi cảm thấy rất mệt, bên trong xe lừa hơi oi bức. Nàng bước xuống, ánh mắt lướt nhìn khung cảnh xung quanh, thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngồi xổm mặt đất hái mấy đóa hoa cúc dại. Nàng cười, sờ sờ cái đầu của con bé. Tiểu Nguyệt Nhi quay đầu cười toe toét, giơ hoa cúc trong tay cho nàng. Hạ Uyển Chi tiếp nhận đặt lên mũi ngửi ngửi, cười : "Rất thơm, Tiểu Nguyệt Nhi ngoan!" Nàng rất chậm, Tiểu Nguyệt Nhi nhìn nàng chằm chằm, đường cong khoé môi ngày càng , lại hái thêm rất nhiều hoa cúc cho nàng.

      hàng bốn người ngồi bên con suối tẩy rửa phen, uống chút nước. Từ đây đến Kim Lăng Thành còn khá xa. Hạ Uyển Chi tìm thuê người đồng hương thông thạo đường đưa hai mẹ con về Kim Lăng Thành. Nhưng Tần Lão Đầu lại yên tâm, liền theo hai người, đưa nàng an toàn về đến nhà mới quay trở lại.

      Hạ Uyển Chi thực cảm động, ba năm trước nếu nhờ bọn họ ra tay cứu vớt, chăm sóc hai mẹ con nàng, cũng có Hạ Uyển Chi hôm nay, đối với phu thê hai người họ, nàng ngàn vạn lần cảm kích.

      Trời vào cuối thu, nắng ngày càng gay gắt. Bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, liền tiếp tục lên đường. Xe lừa nhanh lắm, có khi còn phải ngủ ngoài trời. Cũng may là mùa thu, buổi tối cũng lạnh mấy, có Tần Lão Đầu cùng Hạ Uyển Chi rất an tâm.

      hết hai ba ngày đường, người đồng hương dẫn đường đột nhiên đưa bọn họ xem lăng mộ của Hoàng hậu, làm Hạ Uyển Chi vô cùng kích động. Nghe hài cốt của Hoàng Hậu tìm được, mà lưu lại chỉ là ít quần áo, cũng gọi là mộ chôn quần áo và di vật.

      Hạ Uyển Chi xốc màn xe lên, nhìn lăng mộ được xây dựng trang nghiêm. Sắc mặt khẽ động, buông màn xe xuống. Nếu như bọn họ nhìn thấy mình, biết như thế nào?

      Bọn họ lặn lội đường xa, dãi nắng dầm mưa, gần hết tháng mới đến Kim Lăng Thành. Thấy cửa lớn Kim Lăng Thành đại khí hào hùng. Hạ Uyển Chi lại có cảm giác thân thuộc, ba năm dài ngắn, nhưng nàng thay đổi rất nhiều, còn sống trong nhung lụa như trước kia nữa. Hoàng Thượng còn trước sau như mà sủng ái mình sao?

      Hạ Uyển Chi dám xác định.

      So với Tần Lão Đầu cùng đồng hương vui sướng vì cuối cùng tới Kim Lăng Thành, Hạ Uyển Chi lại lo sợ bất an.

      Xe lừa khi đến phủ Quốc công trời tối. Kim Lăng Thành vẫn phồn hoa như cũ, cũng bởi vì nàng rời mà điêu tàn.

      Tần Lão Đầu nhìn phủ Quốc công tráng lệ, có chút dám tin: "Uyển... Uyển Chi... Đây là nhà ngươi?" Vẻ mặt đồng hương cũng kinh ngạc, sắc mặt thay đổi nhìn sang nàng.

      Hạ Uyển Chi ôm Tiểu Nguyệt Nhi ngủ ra khỏi xe, nhìn thoáng qua phủ Quốc công, gật gật đầu, đối với Tần Lão Đầu áy náy : "Thực xin lỗi, ta phải cố ý dấu diếm."

      "Đừng như vậy, ngươi chắc là có nỗi khổ tâm, lão già này có thể hiểu. Chỉ là, Uyển Chi... Nhà ngươi là nơi này? Chúng ta nhầm ? Nhìn hình như là đại quan của triều đình nha!" Tần Lão Đầu biết chữ, bất quá nhìn khí thế như vậy, cũng phần nào biết được đây phải nhà của bá tánh bình thường.

      " nhầm, các ngươi chờ trong chốc lát!" Hạ Uyển Chi gõ cửa lớn. Người trong lòng ngực như cảm nhận được gì đó, vặn vẹo vài cái rồi lại yên giấc.

      Người gác cổng rất nhanh liền ra mở cửa. Cửa lớn màu đỏ kêu tiếng liền hé ra. Gã sai vặt hỏi: "Ngươi tìm ai?"

      "Như thế nào? Ngay cả bổn cung cũng nhận ra sao?" Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm người đối diện, khuôn mặt có chút quen thuộc, đúng là người hầu trong quý phủ.

      Gã sai vặt nhìn thấy Hạ Uyển Chi, khẽ nhíu mày, cánh cửa mở ra thêm chút nữa, mang theo đèn lồng chiếu trước mặt nàng. Đột nhiên kinh hô, phịch tiếng đóng cửa lại, bên trong trận hoảng loạn: "Cứu mạng, cứu mạng! Quỷ! Quỷ đến!"

      Hạ Uyển Chi nhíu mày, Tần Lão Đầu tiến lên ôm Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng. Nàng lại gõ cửa trong chốc lát, hồi lâu cũng có ai ra mở cửa. Nàng lại tiếp tục gõ, đến khi bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đại khái là nàng tạo cho mọi người trận kinh hãi. Bên trong truyền đến thanh run rẩy: "Là người hay quỷ?"

      "Lớn mật, còn mau mở cửa nghênh đón bổn cung?" Hạ Uyển Chi hô câu, bóng lưng thẳng tắp.

      "Quản gia, quản gia! Tiểu nhân dối. Hoàng Hậu nương nương trở lại, đây đúng là thanh của nương nương. Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tài..."

      Lão quản gia tát cái, quát lớn: "Toàn là hồ ngôn loạn ngữ, lão gia phu nhân nghe thấy được chém đầu của ngươi." Lão quản gia mở cửa, nhìn thấy có vài người đứng đó, đứng đầu là nữ tử. Nhìn thế nào cũng giống quỷ.

      Lúc này đúng là buổi tối, lão quản gia ánh mắt tốt. Mang theo đèn lồng ra chiếu chiếu, thấy là khuôn mặt của Hạ Uyển Chi tay chân run rẩy, thiếu chút là ngất xỉu: "Hoàng... Hoàng Hậu nương nương..."

      Gã sai vặt vừa nghe, nhìn Hạ Uyển Chi cái, hai mắt vừa mở ra, lại tiếp tục hôn mê.

      "Lão quản gia chớ sợ, bổn cung còn sống, phải quỷ." Hạ Uyển Chi bắt lấy tay lão quản gia. Thấy tay lão run lên, sau đó tựa như cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng, lão liền bình tâm lại. Lão quản gia dù sao cũng sống hơn nữa đời người, giống gã sai vặt có tiền đồ kia.

      Hạ phu nhân vừa ngủ, Hạ lão gia tân phòng nghỉ ngơi. giờ bà hoa tàn ít bướm, còn tâm tư ghen ghét như xưa, liền cho phép Hạ lão gia nạp thiếp. Hai cái nhi tử tiền đồ rộng mở, quyền cao chức trọng, căn bản bà cần lo lắng, tiếc nuối duy nhất trong đời bà là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mỗi khi nhớ tới đứa con bạc mệnh của mình, bà liền đau lòng thôi.

      Mới vừa nằm xuống lâu, liền bị nha hoàng đánh thức: "Phu nhân, phu nhân, đại hỉ, Hoàng Hậu nương nương trở lại!"

      "Cái gì?" Hạ phu nhân trừng mắt!

      Hạ Uyển Chi phân phó người tiếp đãi Tần Lão Đầu tốt, lại cùng Tần Lão Đầu mấy câu, liền thấy Hạ phu nhân và Hạ lão gia lảo đảo tiến vào.

      Tần Lão Đầu tò mò nhìn bọn họ, thầm kinh ngạc. Nàng đúng là xuất thân cao quý nha!

      Hạ phu nhân thấy Hạ Uyển Chi liền nhào tới, nước mắt ào ào rơi xuống. Hạ Uyển Chi cũng khỏi xúc động, hốc mắt ướt át, hai mẹ con ôm nhau khóc rống. Hạ lão gia lau lau khóe mắt, dò hỏi lão quản gia.

      Hai mẹ con mệt mỏi dìu nhau ngồi xuống. Hạ Uyển Chi bắt đầu kể lại việc ba năm trước cho Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân nghe.

      " là trời cao phù hộ, có việc gì tốt rồi. Yên tâm, ta hậu tạ ân nhân ngươi tốt. Ngày mai ta thượng tấu Hoàng Thượng, đến lúc đó nghênh đón ngươi hồi cung, Uyển Nhi vẫn là Hoàng Hậu Đại Tề!" Hạ lão gia có chút kích động .

      Mấy năm nay, ông vô cùng lo lắng Hoàng Thượng lập người khác lên làm Hoàng Hậu, đặc biệt là vị Hiền phi Đường Tú Dung mới sắc phong kia. Chỉ là nghĩ tới qua ba năm, Hiền phi ngàn vạn sủng ái lại leo lên nổi vị trí Hoàng Hậu. giờ Hoàng Hậu trở lại, cũng làm ông yên tâm phần nào.

      Hạ Uyển Chi còn chưa dùng cơm chiều, lão quản gia nhanh chóng phân phó nha hoàn dọn thức ăn lên. Hạ lão gia còn muốn hỏi cái gì, Hạ phu nhân liếc ông cái, "Lão gia muốn cái gì chờ Uyển Nhi dùng cơm canh rồi sau!"

      Hạ phu nhân nhìn nữ nhi gầy yếu mà đau lòng thôi, tự mình múc cho nàng chén canh. Hạ Uyển Chi thụ sủng nhược kinh, vội vàng tiếp nhận, hơi uống cạn sạch chén canh, lại ăn thêm chén cơm, đồ ăn đều tinh xảo ngon miệng, ngon hơn những thứ ba năm qua nàng từng dùng.

      Hạ Uyển Chi ăn uống tao nhã khéo léo, vẫn chưa thất lễ, Hạ phu nhân thấy vậy liền thở phào nhỗm. Bà sợ nàng ba năm chung sống với thường dân, học theo những cử chỉ thô tục.Thấy Hạ Uyển Chi ăn được tốt, Hạ phu nhân liên tiếp gắp thức ăn cho nàng: "Ăn nhiều chút, lần này ngươi chịu khổ ít!"

      "Nương đừng lo lắng, lần này ta có thể bình bình an an trải qua kiếp nạn là may mắn rồi!". Hạ Uyển Chi rấn an vài câu.

      Sau khi ăn xong Hạ lão gia hỏi Hạ Uyển Chi số việc. Nàng là người thông minh tất nhiên sế biết cái gì nên .

      việc diễn ra quá nhanh làm mọi người phản ứng kịp, Hạ Uyển Chi có thể chút sức mẻ quay về là đại hỉ của Hạ gia. Hạ phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi lặn lội đường xa, hỏi vài câu liền bảo nàng nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn bọn họ rời mới thở phào nhõm, phân phó nha hoàn chuẩn bị nước tắm, tắm gội phen. Tiểu Nguyệt Nhi vừa ngủ nàng yên tâm, liền vào nhìn xem. Thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngồi giữa chăn đệm, tay nắm thành quyền hai mắt đỏ hoe, tựa hồ vừa bị hoảng sợ dữ dội.

      Hạ Uyển Chi vội vàng đem con bé ôm vào lòng an ủi. Tiểu Nguyệt Nhi ở trong ngực nàng thút tha thút thít hồi lâu mới chịu ngừng. Nàng gọi nha hoàn mang lên chậu nước ấm cẩn thận lau mình cho Tiểu Nguyệt Nhi, sau đó mới yên tâm tắm.

      Hạ lão gia lăn lộn ở giường hồi lâu vẫn ngủ được, gọi lão quản gia giúp ông thay y phục, tiến cung chuyến.

      .................

      Tề Diệp phê duyệt tấu chương đến khuya, Hiền phi chuẩn bị chè hạt sen đưa qua cho . Tề Diệp bảo nàng ngồi chờ trong chốc lát, phê duyệt xong liền cùng nàng Ngọc Hoa Cung. Hiền phi gật đầu, im lặng đứng chờ, thỉnh thoảng liếc qua mấy sắp chương sắp cao như núi.

      Ước chừng nửa nén Tề Diệp mới buông bút, Quang Thuận công công vào thu dọn. Hiền phi hầu hạ rửa mặt xong liền Ngọc Hoa Cung.

      Tề Diệp nhìn bóng đêm quá tối, liền bảo tiểu thái giám cần thắp đèn lồng, đương nhiên nàng dám cãi lại, ngoan ngoãn vâng lời.

      Đêm thu có chút se lạnh, Hiền phi ăn mặc đơn bạc, nhịn được hít vào hơi. Tề Diệp quay đầu lại nhìn nàng cái, phân phó Quang Thuận công công đem áo choàng của cho nàng mặc. Hiền phi thầm cao hứng, nhắm mắt theo sau .

      Tề Diệp đứng ở Nguyệt Tịch Lâu hồi mới rời , ban đêm nghỉ ngơi ở Ngọc Hoa Cung, tẩm cung của Hiền phi.

      Mới vừa nằm xuống lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Quang Thuận công công lay lay Tề Diệp: "Hoàng Thượng, phủ Quốc công truyền tin, là Hoàng Hậu nương nương còn sống, tại trở lại Quốc công phủ."

      "Hoàng Hậu?" Tề Diệp có chút mơ mơ màng màng . tiếp tục nằm, đột nhiên tia ý thức xoẹt ngang, lập tức ngồi dậy, xốc chăn xuống đất. Kinh hô: "Cái gì?"

      "Hoàng Thượng, là Hạ Quốc Công đích thân đưa tới lời nhắn, còn có tín vật làm chứng. Nghĩ đến Hạ Quốc Công cũng dám lừa gạt Hoàng Thượng, bằng để nô tài thỉnh Hoàng Hậu nương nương hồi cung?"

      Hoàng Hậu chết? Quang Thuận công công khiếp sợ thôi, cũng rất cao hứng.

      " cần, trẫm tự !" đợi Quang Thuận công công tiếp, Tề Diệp vội vàng, chân tay vung loạn xạ mặc quần áo.

      "Hoàng Thượng? Xảy ra chuyện gì sao?" Hiền phi nghe thấy động tĩnh, trong lòng nổi sóng to gió lớn. Nếu nàng nghe lầm, là Hoàng Hậu chết, tại trở lại, bây giờ nàng nên làm gì đây?

      "Trẫm có việc, ái phi nghỉ ngơi !" Rất nhanh, Tề Diệp mặc xong liền nhanh chân rời .

      Đường Tú Dung nhìn rời , oán hận cắn môi. Nữ nhân trong hậu cung này nếu biết Hoàng Hậu chưa chết nay lại trở về, tin chắc thể ngủ yên giấc. Nàng cũng khỏi kinh hoảng, chân tay luống cuống lên.

      Hạ Uyển Chi lăn lộn giường, ba năm, trong khoảng thời gian nàng thay đổi ít, chăn gối mềm mại nàng quen. Trằn trọc ngủ được, lòng lo sợ đánh thức Tiểu Nguyệt Nhi, đành nhắm mắt hy vọng có thể an giấc.

      biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng thấy cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng chiếu vào hai mắt Hạ Uyển Chi, lại nghe thấy tiếng bước chân. Nàng mở mắt ra liền thấy khuôn mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong.

      Hạ Uyển Chi thấy là Tề Diệp, hai mắt trợn to, giật giật môi, nước mắt liền ngừng rơi xuống. Tề Diệp chần chờ chút, ngay sau đó gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      Hạ Uyển Chi ưu thương, vùi trong lòng gào khóc. Bao nhiêu ủy khuất, ấm ức tràn ra, nàng thống khổ ôm chặt .

      May mà Tiểu Nguyệt Nhi ngủ say, vẫn chưa bị Hạ Uyển Chi đánh thức, ngoan ngoãn nhắm hai mắt, hơi thở đều đặn, ngủ ngon lành.

      Tề Diệp cảm giác trước ngực mảng ẩm nóng, hai mắt cũng phiếm hồng, gắt gao ôm lấy Hạ Uyển Chi, tựa hồ muốn đem nàng khảm vào mình. Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân nghe thấy tiếng động liền vào, thấy bọn họ phu thê tình nồng ý mật lại ra. Quang Thuận công công ôm Tiểu Nguyệt Nhi ngủ say ra ngoài, nhìn bé yên giấc trong lòng mình. Mắt Quang Thuận công công cũng phiếm hồng.

      biết khóc bao lâu, Hạ Uyển Chi khóc đến thở hổn hển, gắt gao bắt lấy quần áo . Hai mắt phiếm hồng, Tề Diệp lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, nhìn chằm chằm nàng tựa hồ có chút thể tin được, ở bên tai nàng thấp giọng gọi: "Uyển Nhi... Uyển Nhi... Uyển Nhi..."

      "Ừ... Ừ... Ừ... Hoàng Thượng, Uyển Nhi trở lại!" Nàng nghẹn ngào , ánh mắt gắt gao dừng mặt , đột nhiên nàng nắm chặt tay , thống khổ hỏi: "Hoàng Thượng, người vì cái gì cần Uyển Nhi? Vì sao lại tìm Uyển Nhi? Người có biết Uyển Nhi vẫn luôn chờ người ? Hy vọng có ngày Hoàng thượng đến tìm hai mẹ con ta... Hoàng Thượng có phải người còn cần chúng ta nữa?".

      " có! Trẫm có! Trẫm cần ngươi cùng nữ nhi!". Tề Diệp vội vàng phân bua, đột nhiên trợn to hai mắt: "Nữ nhi?"

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu: " được hai tuổi!" Nàng cho biết, lần mất tích ấy thiếu chút nữa nàng mất nữ nhi. Nàng cảm thấy có chút bất lực.

      Tề Diệp sửng sốt hồi, lại đem nàng ôm vào lòng: "Uyển Nhi! Trẫm thực xin lỗi, sau này trẫm bù đắp tốt cho nàng và nữ nhi." : "Lúc ấy trẫm cũng tìm ngươi, nhưng cuối cùng..." nghẹn ngào chút, dám nghĩ lại thời gian thống khổ ấy, biểu tình áy náy tự trách nhìn nàng: "Đều là trẫm sai, Uyển Nhi có việc gì tốt rồi, đều là trẫm sai..."

      Hạ Uyển Chi nhìn Tề Diệp, nhưng nhất thời biết làm thế nào để bồi thường. cúi đầu xuống cắn môi nàng, dây dưa dứt, tựa hồ muốn thông qua hành động này để cho nàng biết, thời gian có nàng đau khổ nhường nào.

      "May mà ông trời có mắt, đem mẫu tử hai người các ngươi trả cho trẫm, chỉ là ba năm qua các ngươi ăn trải qua ít khổ sở, trẫm rất đau lòng!" Xoa xoa mặt nàng, Tề Diệp áy náy .

      Hạ Uyển Chi lắc đầu: "Thần thiếp quan tâm. Chỉ cần có thể trở lại bên Hoàng Thượng, có thể cùng Hoàng Thượng tiếp tục mối lương duyên, thần thiếp liền thấy hạnh phúc, lên núi đao xuống biển lửa thần thiếp cũng sợ hãi!" Nàng dịu ngọt , làm người nghe khỏi xúc động.

      Trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, Tề Diệp tràn đầy xúc động siết chặt tay nàng, : "Uyển Nhi, kiếp này nhất định trẫm phụ mẫu tử các ngươi!"

      Nàng gật đầu, hai mắt phủ tầng sương trắng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu*.

      *Tựa tiếu phi tiếu: cười như cười.

      phụ ta? Vậy vì sao trong cung xuất Hiền phi? Sủng ái của nàng ta so với mình chỉ có hơn chứ kém!

      Nếu đây là phụ vậy nàng tình nguyện cần.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 155-1
      Bầu trời đêm yên tĩnh chỉ có nghìn vì sao cùng trăng tròn sáng tỏ làm bạn, xe ngựa lộc cộc chạy đường phố vắng vẻ, đèn lồng treo xe lay động qua lại phát ra tiếng kẽo kẹt.

      Bên trong xe ngựa, Hạ Uyển Chi dựa vào trong lòng ngực Tề Diệp nhắm mắt giả vờ ngủ, tay nắm chặt tay , cảm giác ấm áp. Quang Thuận công công ôm tiểu công chúa ngồi ở phía sau xe ngựa, bên trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ. Tề Diệp nhìn phía trước có tiếng ồn, vô thức đưa tay nhàng vỗ về lưng nàng, động tác hết sức dịu dàng. Người trong lòng gầy yếu đến mức thể tưởng tượng nổi, khiến thiếu chút nữa nhận ra, cũng làm chua xót tự trách.

      Xe ngựa nhanh chậm qua cửa cung, khi tới Chiêu Hoa Cung chân trời hơi hừng sáng.

      Tề Diệp nhìn nhìn người trong ngực, thấy nàng như ngủ, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận bế nàng lên. Cung nhân đứng bên cạnh vén màn xe lên, chỉ có ôm nàng mới biết được rốt cuộc nàng gầy yếu đến mức nào. Người trong ngực như lông chim, căn bản có mấy lượng thịt, tim như bị bóp nghẹt.

      Hạ Uyển Chi tỉnh lại, mặc ôm mình vẫn lên tiếng. Nàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, phải mùi Long Tiên Hương mà là mùi hương son phấn của nữ tử. Nàng vẫn chưa bôi phấn lên mặt, biết chắc rằng mùi hương kia phải thuộc về mình.

      Nghe trong cung có vị phi tử được sủng ái, biết có phải mùi hương của vị phi tử được sủng ái kia hay .

      có nàng, trước nay bên cạnh đều thiếu phi tần giai lệ.

      Tề Diệp ôm người thẳng vào tẩm điện, tất cả ở Chiêu Hoa Cung vẫn giống hệt trước khi nàng rời , ngay cả màn giường cũng đổi. Tề Diệp cẩn thận đặt người xuống chiếc giường mềm mại. Khi muốn đứng dậy rời , Hạ Uyển Chi bắt lấy quần áo , mơ màng mở mắt ra nhìn , thanh lưu luyến: "Hoàng Thượng muốn đâu?"

      nắm lấy tay nàng xoa xoa trấn an, thuận thế ngồi xuống mép giường: "Canh giờ còn sớm, Uyển Nhi đường bôn ba cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi ."

      "Hoàng Thượng muốn thượng triều sao?" Nàng buông tay ra, lời run rẩy: "Thần thiếp cứ tưởng mình nằm mơ, ra thần thiếp trở lại bên cạnh Hoàng Thượng."

      "Đều là trẫm sơ sót, để mẹ con các ngươi chịu khổ. Trẫm đâu hết, an tâm ngủ ." Tề Diệp xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh nàng. Nàng cười chút, xê dịch thân mình dựa vào gần , tay ôm cánh tay : "Có thể gặp lại Hoàng Thượng thần thiếp cảm thấy mỹ mãn, cảm tạ trời xanh."

      đau lòng thở dài, ôm người vào trong ngực, ôn nhu : "Ngủ , có chuyện gì tỉnh lại rồi ."

      Nàng "Ừ" tiếng, nhắm hai mắt lại. Nếu trở lại, nàng muốn lặng yên tiếng động mà xuất , nàng để vị phi tử được sủng ái kia lướt qua mình.

      Quang Thuận công công dàn xếp tốt cho tiểu công chúa, nhìn phía đông sáng bừng, thầm than thời gian đến quá nhanh. Nhìn tẩm điện an tĩnh, ở bên ngoài đợi trong chốc lát. Nhìn sắc trời sáng , dừng chút rồi gõ vang cửa phòng: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..."

      Lăn lộn cả đêm, Tề Diệp nghe thấy giọng Quang Thuận công công biết là kêu rời giường thượng triều. Nhưng người trong lòng ngủ ngon lành, nỡ đánh thức nàng, liền : "Hôm nay bãi triều!"

      "Vâng!" Quang Thuận công công thầm giật mình. Hoàng Thượng luôn luôn chăm lo việc nước, rất hiếm khi bãi triều. ngờ Hoàng Hậu nương nương vừa hồi cung liền bãi triều, có thể thấy được Hoàng Hậu ở trong lòng Hoàng Thượng chính là ai có thể so sánh được. Dù là vị Dung chủ tử kia cũng thể đánh đồng.

      Thiên tử bãi triều cũng phải là việc , các đại thần sôi nổi dò hỏi Quang Thuận công công Quang Thuận công công rất kín miệng, hai ba câu liền đuổi bọn họ về. Hạ Quốc công đại khái đoán được là bởi vì cái gì, nếu Hoàng Thượng vô duyên vô cớ bãi triều. thầm vui sướng, xem ra những ngày vinh hoa của Hạ gia lại tới rồi.

      " êm đẹp sao Hoàng Thượng lại bãi triều?" Sáng sớm tỉnh lại Thái Hậu liền nghe Quế Tú ma ma việc này, bà hiếu kỳ hỏi.

      " tại Hoàng Thượng ngủ ở Chiêu Hoa Cung, vẫn chưa truyền ngự y. Chắc phải là sinh bệnh, Thái Hậu cần lo lắng." Quế Tú ma ma pha cho Thái hậu ly trà hạnh nhân.

      "Vậy là vì cái gì?" Thái Hậu uống ngụm trà hạnh nhân, cầm khăn tay lau khóe miệng.

      Quế Tú ma ma chần chờ chút, : "Tối hôm qua trong cung có vẻ rất náo nhiệt, vốn dĩ Hoàng Thượng nghỉ ở Ngọc Hoa Cung, sau đó biết xảy ra chuyện gì, hình như Hoàng Thượng ra cung chuyến, trời gần sáng mới trở về. Cũng Ngọc Hoa Cung nữa mà Chiêu Hoa Cung."

      "Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, chính là có khi xử trí quá theo cảm tính. Vị kia ở Chiêu Hoa Cung chết mấy năm rồi, lại vẫn còn còn nhớ thương." Thái Hậu vui hừ tiếng, phân phó người chú ý tình hình, chờ Hoàng Thượng thức dậy bà qua nhìn cái.

      Việc Hoàng Hậu chết mà sống lại được Tề Diệp phân phó những người biết chuyện dám nhiều lời, ngay cả Quang Thuận công công cũng ngoại lệ. Quang Thuận công công bôn ba đêm cũng dám xuống nghỉ ngơi, chờ ở ngoài tẩm điện. nhìn sắc trời dần sáng, qua cả thời gian lâm triều, qua canh giờ dùng bữa sáng, nhìn đến mặt trời dựng thẳng cao, nếu phải ma ma dỗ được tiểu công chúa, tiểu công chúa khóc nháo muốn mẫu thân, có mười lá gan cũng dám quấy rầy người nghỉ ngơi trong phòng.

      Từ khi sinh ra Tiểu Nguyệt Nhi đều ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, tỉnh dậy phát chung quanh tất cả đều là xa lạ, tất nhiên sợ hãi mà khóc lên, màng ma ma an ủi, con bé khóc lóc tìm mẫu thân, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương.

      Hạ Uyển Chi nghe thấy động tĩnh thức giấc. Tề Diệp dậy, thấy nàng tỉnh lại liền phân phó Quang Thuận ôm tiểu công chúa vào.

      Hạ Uyển Chi nhìn Tiểu Nguyệt Nhi nước mắt nước mũi đầy mặt, vội vàng ôm vào trong ngực, vừa vỗ vừa dỗ dành. Tiểu Nguyệt Nhi ôm cổ mẫu thân, bẹp miệng khóc lớn, nước mắt tràn ra như nước sông Hồng. Nàng biết là con bé sợ hãi, chỉ có thể kiên nhẫn vỗ về. ra tất cả hoàng cung này đều xa lạ đối với Tiểu Nguyệt Nhi, đương nhiên con bé sợ hãi, thấp thỏm.

      Tề Diệp nhìn người khóc lớn, khẽ nhíu mày, cảm thấy nữ nhi này hơi có chút kỳ quái.

      Trấn an hồi lâu, Tiểu Nguyệt Nhi mới dần dần hòa hoãn xuống. Hạ Uyển Chi tiếp nhận khăn lau mặt cho nó, nhìn đôi mắt nó, chậm rãi : "Đừng sợ, nương ở đây." Tiểu Nguyệt Nhi làm nũng cọ cọ trong lòng ngực nàng, cái mũi đôi mắt đều hồng hồng. Qua lát, nàng : "Tiểu Nguyệt Nhi phải ngoan ngoãn, đợi lát nữa trông thấy phụ hoàng, phải thỉnh an phụ hoàng nhé."

      Tiểu Nguyệt Nhi theo ánh mắt nàng nhìn về phía Tề Diệp. Biểu tình Tề Diệp có chút phức tạp nhìn nhìn nó, rồi chậm rãi nở nụ cười.

      Tiểu Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn trong chốc lát, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt tránh ở trong ngực nàng. Hạ Uyển Chi xoa xoa lưng nó, với Tề Diệp: "Chắc Hoàng Thượng nhìn ra, Tiểu Nguyệt Nhi cũng phải hài tử bình thường. Khi được mấy tháng, bởi vì trận bệnh mà thể nghe được, cũng thể chuyện..."

      Lời còn chưa dứt, nước mắt Hạ Uyển Chi tiếng động rơi xuống, nhìn biểu tình kinh ngạc của , nàng quay mặt , ôm chặt người trong lòng, khóc thút thít.

      Hạ Bích nghe Hoàng Thượng truyền Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử, liền đưa bọn họ chính điện, vẫn như trước đây, mỗi tay dắt người vào chính điện, nàng cúi đầu thỉnh an.

      Hạ Uyển Chi nhìn hai đứa tiến vào, tim như bị siết cái, kích động thôi, khẩn trương đứng lên. Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đứng lên theo, biểu tình sợ hãi, nhìn thoáng qua hai đại ca ca lớn hơn nó nhiều, nó chủ động nắm lấy tay mẫu thân tìm kiếm chỗ dựa.

      Hạ Uyển Chi rời khi Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử đều còn quá . Đến nay là ba năm gặp, Tiểu Thái Tử sớm nhớ bộ dạng mẫu hậu ra sao, chỉ tò mò nhìn người có biểu tình phức tạp.

      Ngay sau đó, Hạ Uyển Chi bước nhanh tiến lên, mỗi tay ôm đứa vào trong ngực Tiểu Nguyệt Nhi e sợ bị bỏ rơi, ba ba chạy theo, bắt lấy váy áo nàng buông.

      Hai đứa bị hành động thình lình xảy ra dọa sợ, nhất thời hề phản ứng lại. hồi lâu mới giãy giụa muốn thoát khỏi ôm ấp của nàng. Có điều nàng ôm rất chặt, căn bản là bọn họ thể tránh thoát được, chỉ biết cầu cứu Hạ Bích: "Bích , Bích ..."

      Hạ Bích dám tin tưởng nhìn người ở trước mắt, sửng sốt hồi lâu, thầm nhéo cái ở đùi, ngay sau đó kinh hãi : "Nương nương!"

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu với nàng, Hạ Bích cảm xúc phức tạp, cuối cùng chỉ biết ôm cánh tay của nàng khóc lớn.
      duyenktn1 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 155-1
      Bầu trời đêm yên tĩnh chỉ có nghìn vì sao cùng trăng tròn sáng tỏ làm bạn, xe ngựa lộc cộc chạy đường phố vắng vẻ, đèn lồng treo xe lay động qua lại phát ra tiếng kẽo kẹt.

      Bên trong xe ngựa, Hạ Uyển Chi dựa vào trong lòng ngực Tề Diệp nhắm mắt giả vờ ngủ, tay nắm chặt tay , cảm giác ấm áp. Quang Thuận công công ôm tiểu công chúa ngồi ở phía sau xe ngựa, bên trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ. Tề Diệp nhìn phía trước có tiếng ồn, vô thức đưa tay nhàng vỗ về lưng nàng, động tác hết sức dịu dàng. Người trong lòng gầy yếu đến mức thể tưởng tượng nổi, khiến thiếu chút nữa nhận ra, cũng làm chua xót tự trách.

      Xe ngựa nhanh chậm qua cửa cung, khi tới Chiêu Hoa Cung chân trời hơi hừng sáng.

      Tề Diệp nhìn nhìn người trong ngực, thấy nàng như ngủ, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận bế nàng lên. Cung nhân đứng bên cạnh vén màn xe lên, chỉ có ôm nàng mới biết được rốt cuộc nàng gầy yếu đến mức nào. Người trong ngực như lông chim, căn bản có mấy lượng thịt, tim như bị bóp nghẹt.

      Hạ Uyển Chi tỉnh lại, mặc ôm mình vẫn lên tiếng. Nàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, phải mùi Long Tiên Hương mà là mùi hương son phấn của nữ tử. Nàng vẫn chưa bôi phấn lên mặt, biết chắc rằng mùi hương kia phải thuộc về mình.

      Nghe trong cung có vị phi tử được sủng ái, biết có phải mùi hương của vị phi tử được sủng ái kia hay .

      có nàng, trước nay bên cạnh đều thiếu phi tần giai lệ.

      Tề Diệp ôm người thẳng vào tẩm điện, tất cả ở Chiêu Hoa Cung vẫn giống hệt trước khi nàng rời , ngay cả màn giường cũng đổi. Tề Diệp cẩn thận đặt người xuống chiếc giường mềm mại. Khi muốn đứng dậy rời , Hạ Uyển Chi bắt lấy quần áo , mơ màng mở mắt ra nhìn , thanh lưu luyến: "Hoàng Thượng muốn đâu?"

      nắm lấy tay nàng xoa xoa trấn an, thuận thế ngồi xuống mép giường: "Canh giờ còn sớm, Uyển Nhi đường bôn ba cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi ."

      "Hoàng Thượng muốn thượng triều sao?" Nàng buông tay ra, lời run rẩy: "Thần thiếp cứ tưởng mình nằm mơ, ra thần thiếp trở lại bên cạnh Hoàng Thượng."

      "Đều là trẫm sơ sót, để mẹ con các ngươi chịu khổ. Trẫm đâu hết, an tâm ngủ ." Tề Diệp xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh nàng. Nàng cười chút, xê dịch thân mình dựa vào gần , tay ôm cánh tay : "Có thể gặp lại Hoàng Thượng thần thiếp cảm thấy mỹ mãn, cảm tạ trời xanh."

      đau lòng thở dài, ôm người vào trong ngực, ôn nhu : "Ngủ , có chuyện gì tỉnh lại rồi ."

      Nàng "Ừ" tiếng, nhắm hai mắt lại. Nếu trở lại, nàng muốn lặng yên tiếng động mà xuất , nàng để vị phi tử được sủng ái kia lướt qua mình.

      Quang Thuận công công dàn xếp tốt cho tiểu công chúa, nhìn phía đông sáng bừng, thầm than thời gian đến quá nhanh. Nhìn tẩm điện an tĩnh, ở bên ngoài đợi trong chốc lát. Nhìn sắc trời sáng , dừng chút rồi gõ vang cửa phòng: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..."

      Lăn lộn cả đêm, Tề Diệp nghe thấy giọng Quang Thuận công công biết là kêu rời giường thượng triều. Nhưng người trong lòng ngủ ngon lành, nỡ đánh thức nàng, liền : "Hôm nay bãi triều!"

      "Vâng!" Quang Thuận công công thầm giật mình. Hoàng Thượng luôn luôn chăm lo việc nước, rất hiếm khi bãi triều. ngờ Hoàng Hậu nương nương vừa hồi cung liền bãi triều, có thể thấy được Hoàng Hậu ở trong lòng Hoàng Thượng chính là ai có thể so sánh được. Dù là vị Dung chủ tử kia cũng thể đánh đồng.

      Thiên tử bãi triều cũng phải là việc , các đại thần sôi nổi dò hỏi Quang Thuận công công Quang Thuận công công rất kín miệng, hai ba câu liền đuổi bọn họ về. Hạ Quốc công đại khái đoán được là bởi vì cái gì, nếu Hoàng Thượng vô duyên vô cớ bãi triều. thầm vui sướng, xem ra những ngày vinh hoa của Hạ gia lại tới rồi.

      " êm đẹp sao Hoàng Thượng lại bãi triều?" Sáng sớm tỉnh lại Thái Hậu liền nghe Quế Tú ma ma việc này, bà hiếu kỳ hỏi.

      " tại Hoàng Thượng ngủ ở Chiêu Hoa Cung, vẫn chưa truyền ngự y. Chắc phải là sinh bệnh, Thái Hậu cần lo lắng." Quế Tú ma ma pha cho Thái hậu ly trà hạnh nhân.

      "Vậy là vì cái gì?" Thái Hậu uống ngụm trà hạnh nhân, cầm khăn tay lau khóe miệng.

      Quế Tú ma ma chần chờ chút, : "Tối hôm qua trong cung có vẻ rất náo nhiệt, vốn dĩ Hoàng Thượng nghỉ ở Ngọc Hoa Cung, sau đó biết xảy ra chuyện gì, hình như Hoàng Thượng ra cung chuyến, trời gần sáng mới trở về. Cũng Ngọc Hoa Cung nữa mà Chiêu Hoa Cung."

      "Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, chính là có khi xử trí quá theo cảm tính. Vị kia ở Chiêu Hoa Cung chết mấy năm rồi, lại vẫn còn còn nhớ thương." Thái Hậu vui hừ tiếng, phân phó người chú ý tình hình, chờ Hoàng Thượng thức dậy bà qua nhìn cái.

      Việc Hoàng Hậu chết mà sống lại được Tề Diệp phân phó những người biết chuyện dám nhiều lời, ngay cả Quang Thuận công công cũng ngoại lệ. Quang Thuận công công bôn ba đêm cũng dám xuống nghỉ ngơi, chờ ở ngoài tẩm điện. nhìn sắc trời dần sáng, qua cả thời gian lâm triều, qua canh giờ dùng bữa sáng, nhìn đến mặt trời dựng thẳng cao, nếu phải ma ma dỗ được tiểu công chúa, tiểu công chúa khóc nháo muốn mẫu thân, có mười lá gan cũng dám quấy rầy người nghỉ ngơi trong phòng.

      Từ khi sinh ra Tiểu Nguyệt Nhi đều ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, tỉnh dậy phát chung quanh tất cả đều là xa lạ, tất nhiên sợ hãi mà khóc lên, màng ma ma an ủi, con bé khóc lóc tìm mẫu thân, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương.

      Hạ Uyển Chi nghe thấy động tĩnh thức giấc. Tề Diệp dậy, thấy nàng tỉnh lại liền phân phó Quang Thuận ôm tiểu công chúa vào.

      Hạ Uyển Chi nhìn Tiểu Nguyệt Nhi nước mắt nước mũi đầy mặt, vội vàng ôm vào trong ngực, vừa vỗ vừa dỗ dành. Tiểu Nguyệt Nhi ôm cổ mẫu thân, bẹp miệng khóc lớn, nước mắt tràn ra như nước sông Hồng. Nàng biết là con bé sợ hãi, chỉ có thể kiên nhẫn vỗ về. ra tất cả hoàng cung này đều xa lạ đối với Tiểu Nguyệt Nhi, đương nhiên con bé sợ hãi, thấp thỏm.

      Tề Diệp nhìn người khóc lớn, khẽ nhíu mày, cảm thấy nữ nhi này hơi có chút kỳ quái.

      Trấn an hồi lâu, Tiểu Nguyệt Nhi mới dần dần hòa hoãn xuống. Hạ Uyển Chi tiếp nhận khăn lau mặt cho nó, nhìn đôi mắt nó, chậm rãi : "Đừng sợ, nương ở đây." Tiểu Nguyệt Nhi làm nũng cọ cọ trong lòng ngực nàng, cái mũi đôi mắt đều hồng hồng. Qua lát, nàng : "Tiểu Nguyệt Nhi phải ngoan ngoãn, đợi lát nữa trông thấy phụ hoàng, phải thỉnh an phụ hoàng nhé."

      Tiểu Nguyệt Nhi theo ánh mắt nàng nhìn về phía Tề Diệp. Biểu tình Tề Diệp có chút phức tạp nhìn nhìn nó, rồi chậm rãi nở nụ cười.

      Tiểu Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn trong chốc lát, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt tránh ở trong ngực nàng. Hạ Uyển Chi xoa xoa lưng nó, với Tề Diệp: "Chắc Hoàng Thượng nhìn ra, Tiểu Nguyệt Nhi cũng phải hài tử bình thường. Khi được mấy tháng, bởi vì trận bệnh mà thể nghe được, cũng thể chuyện..."

      Lời còn chưa dứt, nước mắt Hạ Uyển Chi tiếng động rơi xuống, nhìn biểu tình kinh ngạc của , nàng quay mặt , ôm chặt người trong lòng, khóc thút thít.

      Hạ Bích nghe Hoàng Thượng truyền Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử, liền đưa bọn họ chính điện, vẫn như trước đây, mỗi tay dắt người vào chính điện, nàng cúi đầu thỉnh an.

      Hạ Uyển Chi nhìn hai đứa tiến vào, tim như bị siết cái, kích động thôi, khẩn trương đứng lên. Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đứng lên theo, biểu tình sợ hãi, nhìn thoáng qua hai đại ca ca lớn hơn nó nhiều, nó chủ động nắm lấy tay mẫu thân tìm kiếm chỗ dựa.

      Hạ Uyển Chi rời khi Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử đều còn quá . Đến nay là ba năm gặp, Tiểu Thái Tử sớm nhớ bộ dạng mẫu hậu ra sao, chỉ tò mò nhìn người có biểu tình phức tạp.

      Ngay sau đó, Hạ Uyển Chi bước nhanh tiến lên, mỗi tay ôm đứa vào trong ngực Tiểu Nguyệt Nhi e sợ bị bỏ rơi, ba ba chạy theo, bắt lấy váy áo nàng buông.

      Hai đứa bị hành động thình lình xảy ra dọa sợ, nhất thời hề phản ứng lại. hồi lâu mới giãy giụa muốn thoát khỏi ôm ấp của nàng. Có điều nàng ôm rất chặt, căn bản là bọn họ thể tránh thoát được, chỉ biết cầu cứu Hạ Bích: "Bích , Bích ..."

      Hạ Bích dám tin tưởng nhìn người ở trước mắt, sửng sốt hồi lâu, thầm nhéo cái ở đùi, ngay sau đó kinh hãi : "Nương nương!"

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu với nàng, Hạ Bích cảm xúc phức tạp, cuối cùng chỉ biết ôm cánh tay của nàng khóc lớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :