1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 150-2
      Lần này lão bà bị bệnh hơi nghiêm trọng, nàng ra giá cao mời đại phu đến khám, kê mấy đơn thuốc mới tốt lên. Tần Lão Đầu luyến tiếc số tiền kia nên muốn gọi Lưu dược tiên đến, Hạ Uyển Chi đồng ý, kiên quyết dẫn đại phu tới khám. Nàng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh lão bà, tấc rời. Lão bà tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới có thể xuống giường, mà nàng từ Hoàng Hậu nương nương sống trong nhung lụa biến thành kẻ làm việc nhà. Nếu Tề Diệp nghe được chuyện này biết có đau lòng hay ...

      Nhưng có lẽ cho rằng chính mình chết!

      Ngẫm lại, Hạ Uyển Chi liền cảm thấy mệt mỏi, tưởng có thể trở về rồi lại thể trở về. nay bụng nàng rất to, sao có thể lặn lội đường xa. Nàng đành lòng để thai nhi trong bụng mạo hiểm, đó chính là hài tử của nàng mà!

      Vốn tưởng rằng thời gian trôi qua rất chậm, lại nghĩ bụng nàng ngày càng lớn nhanh, thai nhi theo đó càng ngày càng sinh động. Từ sáng đến tối đều lăn lộn khiến nàng có ngày nào chịu khổ.

      Xuân qua hạ đến, đến lúc nàng sinh nở. Có lão bà cùng trợ giúp của bà đỡ, nàng thuận lợi sinh hạ vị tiểu công chúa đáng xinh đẹp.

      Bà đỡ cùng lão bà vui mừng với nàng, đây là hài tử xinh đẹp nhất mà bọn họ từng gặp qua.

      Đứa trẻ được ôm đến bên người nàng, nghe trẻ con oa oa tiếng khóc, nàng cảm thấy rất mỹ mãn. ra ban đầu nàng có chút lo lắng, dù sao sinh Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng là sinh trong cung, vô số ngự y bà đỡ chăm sóc, đương nhiên yên tâm hơn.

      giờ thấy hài tử bình an, nàng thấy hạnh phúc vô cùng. Huống chi đứa bé này cũng làm nàng khổ nhiều trong lúc sinh, đau đớn ba canh giờ ra ngoài.

      Có điều sữa của nàng nhiều, tuy lão bà nấu cho nàng ít món ăn dinh dưỡng nhưng cũng thay đổi nhiều. Tiểu Nguyệt Nhi uống sữa no liền oa oa khóc lớn, nhưng tình trạng tại của bọn họ làm sao có thể mời bà vú đến được?

      Ba tháng đầu nàng chăm Tiểu Nguyệt Nhi nổi, chỉ có thể nấu cháo bột đút cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn, nó chết sống cũng chịu ăn, khóc lóc đến nỗi Hạ Uyển Chi vừa đau lòng vừa đau đầu. Kiên trì đút cho nó ăn cháo bột, cũng may cuối cùng Tiểu Nguyệt Nhi chịu ăn, kén như trước. Ngoan ngoãn ngày uống sữa lần, còn lại đều ăn cháo bột, chỉ là lúc uống sữa cắn đau đến mức Hạ Uyển Chi phải nhíu mày.

      Tiểu Nguyệt Nhi là nhũ danh, bởi vì đứa bé rất đáng , đôi mắt cười cũng giống trăng non, cái liếc mắt là cái xinh đẹp, cực kỳ giống phụ hoàng của nó. Lão bà thích thôi, Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi gọi mãi cũng thành tên.

      Vì chăm sóc Tiểu Nguyệt Nhi, từ lúc nàng sinh sản xong, cả người đều trở nên gầy gò. Tiểu Nguyệt Nhi được ăn đủ đồ bổ, lớn lên cũng khá ốm yếu, cứ ba ngày lại có hai ngày thoải mái, nàng cực kỳ lo lắng. Vì thế tuy nàng muốn hồi cung nhưng lại sợ Tiểu Nguyệt Nhi chịu đựng nổi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ Tiểu Nguyệt Nhi trưởng thành chút mới quay trở về.

      Nàng lại tìm cơ hội cho người Thành Kim Lăng truyền tin, cũng giống như lần đầu, đều có tin tức. Nàng biết làngười truyền tin tuân theo hứa hẹn đưa thư đến, nên sau hai lần có kết quả, nàng quyết định chờ Tiểu Nguyệt Nhi lớn lên hai người tự trở về.

      Phía nam, mưa đầu hạ rất lớn. Đại khái năm trước khô hạn, năm nay nước mưa đến ào ạt, làng chài liền dính vài trận ngập lụt.

      Những trận lụt này đều quan trọng, điều khiến những người trong nhà lo lắng là mái tranh bị cuốn mất. Mưa hạ to đến nỗi làm bay cả ngói, mưa giột còn chỗ nào khô ráo, điều này làm Hạ Uyển Chi cảm thấy ưu sầu.

      Sau khi trải qua hai ngày, nàng kiến nghị Tần Lão Đầu mua chút mái ngói về lắp. Tần Lão Đầu thở dài, gạch ngói quá quý, dân chúng bọn họ sao có thể mua được gạch ngói.

      Hạ Uyển Chi biết, năm mươi lượng bạc kia của nàng cũng nhiều, sửa phía đông chút, lắp phía tây chút còn thừa bao nhiêu. Nàng vốn giữ lại số tiền đó làm lộ phí, dù sao nơi này rất xa Thành Kim Lăng, lộ phí thể thiếu.

      Đây là lần thứ hai nàng vì tiền mà nhọc lòng, lần đầu tiên là lúc trốn khỏi nhà trước đây.

      Thời tiết tốt lên, Tần Lão Đầu nhờ các nam nhân trong thôn giúp đỡ sửa chữa mái nhà. Trong phòng rất ồn ào, cũng rất dơ bẩn, nàng liền ôm Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài chơi. Trong thôn còn có nhiều tiểu hài tử khác, tụ lại bên nhau trò chuyện cũng khá vui vẻ.

      Người trong thôn thuần phác thiện lương, nàng ở làng chài này cũng gần năm, quen thuộc ít, mọi người cũng thích tìm nàng chuyện.

      Nàng quyết định nhờ mấy tên thương nhân Thành Kim Lăng đưa thư lần nữa, tiền đặt cọc nhiều lắm, bọn họ đến Hạ gia mới thu bạc. Nếu phải những thương nhân bất lương đó nhận tiền làm việc, thư mà nàng nhờ đem , vì sao chút tin tức cũng có?

      Thời gian chớp mắt trôi qua, mình nàng nuôi nấng Tiểu Nguyệt Nhi vô cùng vất vả. Quan trọng hơn là thể chất Tiểu Nguyệt Nhi yếu ớt, đại phu là do bị ảnh hưởng từ cơ thể mẹ. Nàng biết Tiểu Nguyệt Nhi như thế là vì lần nàng rơi xuống nước bị cuốn , trong lòng áy náy.

      Nhiều lần chuẩn bị khởi hành trở về đều bị Tiểu Nguyệt Nhi trì hoãn. Sức khỏe đứa bé tốt, Hạ Uyển Chi dám khởi hành, chỉ phải hoãn rồi lại hoãn. Cứ như thế mùa đông qua, nàng vẫn còn ở làng chài ở, Tiểu Nguyệt Nhi biết gọi mẫu thân.

      Tiểu Nguyệt Nhi thực thông minh, mở miệng chuyện rất sớm, nay bắt đầu bi bô tập . Hạ Uyển Chi nghe xong rất vui vẻ, có việc gì làm chuyện cùng nàng, dạy nàng cách gọi người khác. Tần Lão Đầu cùng lão bà cũng cưng chiều nó, có cái gì ăn ngon đều giữ lại cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn.

      Mỗi ngày Hạ Uyển Chi đều nhóm lửa, Tiểu Nguyệt Nhi nằm trong giỏ tre xoay xoay cái chong chóng. Đồ chơi là do Tần Lão Đầu chợ mua tặng, Tiểu Nguyệt Nhi rất thích, giữ lấy buông tay.

      So với hai vị hoàng huynh, đồ chơi của nó thiếu thốn đến đáng thương, chỉ có cái trống bỏi, cái chong chóng. Dù sao bọn họ có tiền, làm sao mua được nhiều đồ chơi?

      Mùa đông chưa qua, nàng muốn trở về, Tần Lão Đầu cũng cho các nàng trở về. chờ đầu xuân thời tiết tốt lên hẵng , giờ trời giá rét, thân thể chịu nổi.

      Tuy rằng nàng gấp gáp muốn trở về nhưng cũng thể bận tâm đến sức khỏe Tiểu Nguyệt Nhi, đứa chắc chắn chịu được vất vả.

      Mùa đông cực kỳ lạnh, nàng đắp mấy lớp chăn vẫn thấy lạnh. Hôm nay nàng lại cảm thấy có chút nóng, hài tử trong lồng ngực đỏ như khối than, nóng đến nỗi đổ rất nhiều mồ hôi.

      Hạ Uyển Chi cảm thấy kỳ quái, sờ người Tiểu Nguyệt Nhi, gần như phỏng tay. Nàng sờ trán của chính mình, thầm than, vội vàng rời giường đánh thức Tần Lão Đầu.

      Nhìn hai bầu má phồng lên đỏ rực và vẻ mặt bệnh trạng của Tiểu Nguyệt Nhi, lòng nàng nóng như lửa đốt, lo lắng thôi. Lúc này là nửa đêm, hài tử vẫn luôn sốt cao chắc chắn là xảy ra chuyện, trong thôn có rất nhiều hài tử chết vì sốt cao, ngay cả hài tử nhà Tần Lão Đầu cũng vậy.

      Tần Lão Đầu biết thể trì hoãn, nhanh chóng quyết định đưa chỗ Lưu dược tiên gần nhất khám bệnh. Nàng gật đầu tán đồng, bọc Tiểu Nguyệt Nhi lại để khỏi cảm lạnh, hai người trước sau rời .

      Tiểu Nguyệt Nhi có vẻ cảm thấy khó chịu, đường khóc nấc liên tục, yếu ớt gọi "mẫu thân..."

      Nàng nghe thấy thế trong lòng đau đớn, chỉ hận thể thay hài tử chịu đựng.

      đường khó khăn hồi lâu mới đến nhà Lưu dược tiên, ai ngờ Lưu dược tiên ghi hận bọn họ. xem bệnh cho Tiểu Nguyệt Nhi, Tần Lão Đầu bao nhiêu lời hay đều đáp ứng, càng đến chuyện bỏ nhiều tiền.

      Thấy Hạ Uyển Chi gấp đến nỗi muốn khóc, mới vui sướng mở miệng: "Chỉ cần ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta, ta giúp nữ nhi của ngươi bình yên vô ."

      Hạ Uyển Chi tức khắc lạnh nhạt, nghĩ tới lại là loại đê tiện tiểu nhân, "đợi cháy nhà mà hôi của" này. Trước kia nàng cảm thấy phải người tốt, tại quả thực là cầm thú.

      Tần Lão Đầu thể nuốt cơn giận, nhảy dựng lên, hung hăng đánh cho Lưu dược tiên cái, sau đó kéo Hạ Uyển Chi đến làng xem bệnh. Nàng dám trì hoãn, bước nhanh theo Tần Lão Đầu, nghiêng ngả lảo đảo, sợ giá lạnh, đến gõ cửa cổng nhà đại phu làng .

      Đại phu vẫn còn hảo tâm, thấy dáng sốt ruột của bọn bộ, vội cho bọn họ vào nhà, bắt đầu chữa trị cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi khóc nức nở yếu ớt, Hạ Uyển Chi lòng như đao cắt.

      Đại phu chữa trị phen, nhờ phu nhân của sắc thuốc, phần đổ rượu vào nước, từ từ lau người cho Tiểu Nguyệt Nhi, giúp nó hạ nhiệt độ.

      Hạ Uyển Chi nhìn người Tiểu Nguyệt Nhi đỏ rực, biết dùng sức rất mạnh, đau lòng đến nỗi tự mình đến lau rửa cho con bé. Tiểu Nguyệt Nhi có vẻ thoải mái, cả đêm làm làm ầm ĩ, uống thuốc phun ra vô số lần, đứa bé mệt mỏi đến nỗi thể ngoan ngoãn được phút.

      Đại phu canh giữ được lát, nếu là hài tử có thể sống qua đêm nay coi như giữ được mệnh, nếu nàng nên chuẩn bị tâm lý. Nàng vừa nghe, thiếu chút nữa ngất xỉu, liền quỳ mặt đất cầu đại phu cứu đứa . Đại phu tận lực, tất cả đều chỉ có thể dựa vào tạo hóa của Tiểu

      Nguyệt Nhi.

      Hạ Uyển Chi tức khắc cảm thấy trời đất suy sụp, quỳ mặt đất khẩn cầu trời cao đối xử với nàng quá tàn nhẫn, được mang nữ nhi của nàng .

      Nàng ngủ, chỉ ở bên cạnh chăm sóc ngừng, liên tục chà lau thân mình Tiểu Nguyệt Nhi để hạ nhiệt độ. Nhìn trời dần dần sáng, Tiểu Nguyệt Nhi vốn đỏ rực cũng dịu rất nhiều, còn dọa người như đêm qua. Nàng thầm thở ra, dịu dàng thay cái khăn đắp trán cho Tiểu Nguyệt Nhi, nàng biết hài tử tỉnh dậy cách kiên cường.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chơng 151
      Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh lẽo, toàn thân Lâm Huệ được sưởi ấm bên cạnh chiếc lò than ấm áp, cả ngày cần phải lo lắng đủ than lửa, cũng cần lo lắng đôi tay bị tổn thương do giá rét. So với mấy năm trước, mùa đông năm nay nàng trải qua có vẻ thoải mái hơn.

      Nàng xem sổ sách, thấy gần đến ngày giao thừa, nghe ý của Hoàng Thượng là muốn quá náo nhiệt, nàng biết Hoàng Thượng có ý gì. Nữ nhân kia chết hơn nửa năm, Hoàng Thượng đối với nàng ta đúng là nhớ mãi quên, cứ đến đêm ba mươi còn muốn náo nhiệt nữa. Càng quan trọng hơn là từ sau khi trở về rất ít khi đến hậu cung, phải ở trong ngự thư phòng hay ở Ngọc Long Điện cũng chỉ đến Chiêu Hoa Cung.

      ghen là gạt người, nữ nhân có lòng dạ tàn nhẫn độc ác kia có cái gì tốt mà lại đáng giá khiến cho Hoàng Thượng phải nhớ thương chứ? Đối với Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử lại càng thêm quan tâm, Tam Hoàng Tử người hỏi thăm, nàng càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.

      Đêm giao thừa cứ như vậy mà trôi qua tẻ nhạt, nhưng các phi tần vẫn lợi dụng cơ hội mà trang điểm sặc sỡ lộng lẫy đến tham dự, còn chuẩn bị biểu diễn tài nghệ, trong đó có vị Diệp mỹ nhân nhảy điệu khúc góp vui.

      Đáng lẽ Hoàng Thượng có gì hứng thú nhưng hiểu sao lại bị hấp dẫn, ánh mắt liền đuổi theo thân ảnh của nàng ta. Diệp mỹ nhân vui mừng đến thiếu chút nữa đánh sai nhịp trống. Những người khác thấy thế, số cười nhạo số ghen ghét Diệp mỹ nhân vậy mà có thể được Hoàng Thượng chú ý.

      Đến khi thấy được nét mặt Diệp mỹ nhân, Tề Diệp có chút thất vọng, bưng chén rượu uống cạn, liếc mắt nhìn Quang Thuận công công. Quang Thuận công công cao giọng tuyên bố ban thưởng Diệp mỹ nhân ít trang sức. Diệp mỹ nhân thụ sủng nhược kinh liền đứng dậy tạ lễ, những phi tần khác nhìn nàng oán hận, tâm tình phức tạp.

      Đêm đó Tề Diệp Chiêu Hoa Cung, Thái Hậu nghỉ ngơi rồi sau đó phân phó Quế Tú ma ma ngày mai gọi Diệp mỹ nhân đến. đến mấy ngày sau, Diệp mỹ nhân trở thành tân sủng bên cạnh Thái Hậu. Vài lần Tề Diệp đến chỗ Thái Hậu đều có thể thấy nàng, trong lòng Tề Diệp biết rất nhưng cũng gì. ra ở trong cung Diệp mỹ nhân có địa vị cao hơn chút, vì dù sao cũng là người tâm phúc bên cạnh Thái Hậu, cũng phải bận tâm hơn.

      Tiết nguyên tiêu Thái Hậu là muốn nghe diễn, đám người liền theo nghe diễn ở Noãn Các. Đầu mùa xuân thời tiết vẫn còn có chút lạnh. Lâm Huệ ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy rời , bên ngoài có hơi lạnh nên nàng khép vạt áo lại, Thái Vi cầm áo choàng phủ thêm cho nàng, trong bóng đêm nhìn ánh trăng sáng soi cảnh vật xung quanh nàng thừa dịp mà dạo trong chốc lát.

      Bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, nàng có hơi kinh ngạc rồi nghe thấy thanh của Khang Ninh Vương vang lên ở bên tai, còn ái muội mà cắn cắn vành tai nàng "Làm sao vậy Huệ Phi nương nương?". Sợ bị người khác phát , nàng giãy ra khỏi lòng ngực , nhìn bốn bề vắng lặng mới thở phào nhõm "Nơi đây chính là hoàng cung, coi chừng bị người khác nhìn thấy.".

      "Hoàng Thượng được đám mỹ nhân vây quanh có thời gian mà để ý đến việc chúng ta ở đây." Khang Ninh Vương cười xấu xa, duỗi cánh tay dài ra đem người ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn.

      Hai người dây dưa trong chốc lát, Lâm Huệ gò má đỏ hồng sửa sang lại trang phục, Khang Ninh Vương cười xoa xoa mặt nàng "Hôm nay bổn vương nhìn Huệ Phi nương nương hình như được cao hứng phải".

      "Vậy sao?Vậy đêm nay Khang Ninh Vương nhất định biết là có người nhìn chằm chằm vào Diệp mỹ nhân rồi!" Thanh nhàn nhạt, mang ý cười nhạo. Khang Ninh Vương nghe vậy ha ha nở nụ cười, cúi đầu cắn cắn môi nàng "Huệ Phi nàng là vì bổn vương mà tranh giành tình cảm sao?".

      "Khang Ninh Vương suy nghĩ nhiều rồi, bổn phi chỉ là muốn nhắc nhở Khang Ninh Vương cần quá làm càn, Hoàng Thượng cũng phải là loại người dễ ứng phó.". "Tạ Huệ Phi nương nương nhắc nhở, bổn vương nhớ kỹ." chẳng hề để ý "Chẳng qua là Bổn vương chỉ muốn nhìn xem Hoàng Thượng có phải hay bị bệnh khó , hậu cung có ba ngàn giai lệ nhưng Hoàng Thượng vì cái chết của người lại thủ thân như ngọc, đúng là sỉ nhục hoàng gia.".

      Lâm Huệ kinh ngạc nhìn , đột nhiên phát người trước mắt thực xa lạ, có nữ nhân nào hy vọng nam nhân của mình đối với mình là toàn tâm toàn ý chứ? Huống chi là vua của nước, nàng bỗng nhiên hâm mộ Hạ Uyển Chi điên cuồng, biết nàng ta tu luyện phúc khí mấy đời mà lại có được chân tâm của Hoàng Thượng?.

      nghĩ cùng Khang Ninh Vương làm chậm trễ thời gian, nàng yến hội tiến hành nên trở về, Khang Ninh Vương vẫn chưa phát nàng có điểm khác thường, liền để nàng rời trước.

      biết vì cái gì Tề Diệp uống tí rượu, sau khi kết thúc yến hội Thái Hậu liếc mắt nhìn Diệp mỹ nhân cái, kêu nàng đỡ Tề Diệp trở về nghỉ ngơi. Diệp mỹ nhân vui mừng thôi, muốn đỡ người rời Tề Diệp vô tình đẩy Diệp mỹ nhân ra "Biến, trẫm có say!". cần bất cứ kẻ nào đỡ, Tề Diệp nghiêng ngả lảo đảo mà đến Chiêu Hoa Cung, Quang Thuận công công che chở cẩn thận, sợ bị ngã.

      Các phi tần khác nhìn Diệp mỹ nhân như xem kịch vui, Diệp mỹ nhân ấm ức muốn khóc nhưng lại dám rơi lệ ở trước mặt Thái Hậu, chỉ phải giả bộ làm như có việc gì, về điểm này xem như nàng còn biết tự trọng.

      Tề Diệp vào Chiêu Hoa Cung, uống say phát điên ở trong cung kêu gọi Hạ Uyển Chi, lảo đảo qua lại làm đổ ít bình hoa. Quang Thuận công công ở phía sau thu thập tàn cục, đến khi mệt mỏi ngã mặt đất mà ngủ, Quang Thuận công công thở dài đỡ nằm lên giường, phân phó cung nhân xuống chuẩn bị nước ấm.

      bao lâu Hạ Đồng bưng chén canh giải rượu tiến vào, Quang Thuận công công tiếp nhận đánh thức Tề Diệp. uống say nên trong bụng cảm thấy rất là khó chịu, ngay lúc há miệng phun ra hết lên người Quang Thuận công công, mùi khó ngửi làm người khác phải nhíu mày. Quang Thuận công công sắc mặt đổi, chờ phun sạch lại hầu hạ uống canh giải rượu, cung nhân quỳ mặt đất thu thập hoen ố. Đến khi Tề Diệp nằm xuống, Quang Thuận công công mới phân phó Hạ Đồng coi chừng, muốn đổi bộ quần áo mới, mùi lạ xác làm người ta khó chịu.

      Hạ Đồng và Hạ Bích vẫn luôn làm việc ở tại Chiêu Hoa Cung, Hạ Bích phụ trách chăm sóc Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử, còn nàng phụ trách công việc ở Chiêu Hoa Cung. Nhìn thoáng qua Tề Diệp ngủ an ổn, nàng đứng dậy đốt nhang thơm an thần, lại quét tước nhà ở, nhìn trán Tề Diệp có chút mồ hôi, nàng muốn đứng dậy lấy khăn cho lau mồ hôi, tay nàng bị bắt lấy, nàng kinh ngạc "Nô tỳ đáng chết!".

      "Uyển Nhi!" Tề Diệp nhìn người trước mắt, biểu tình có chút hoảng hốt, người nàng có mùi hương, đúng là mùi quen thuộc. Dường như sợ nàng rời , đem người ôm chặt buông "Uyển Nhi, có phải ngươi còn trách trẫm hay ? Oán trẫm bảo vệ ngươi tốt?".

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, nô tỳ..." Hạ Đồng chưa từng bị nam nhân chạm qua, huống chi lại là Hoàng Thượng vẫn luôn xa xôi thể với tới, nàng rất hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, nên lời. "Uyển Nhi, trẫm biết trẫm có lỗi với ngươi, đừng rời khỏi trẫm, đừng..." Tề Diệp cho rằng trong lòng ngực là người mà tâm tâm niệm niệm, vẫn ôm chịu buông.

      Hạ Đồng nghe những lời thâm tình, hâm mộ thôi, chỉ cảm thấy chủ tử của nàng có phước mới có thể có được người đối với nàng ta mà chờ đợi. Người trước mắt lại chính là vua của nước, nàng cũng nên mơ tưởng. Nàng cố sức tránh thoát khỏi ôm ấp của , hoảng sợ chạy ra ngoài.

      Đầu mùa xuân gió lạnh thổi khiến nàng tỉnh táo hơn, đứng ở tại chỗ biểu tình phức tạp, nội tâm giãy giụa, nàng được vài bước ngay sau đó cắn môi quay trở về, dường như là hạ quyết tâm.

      Nhìn người biểu tình thống khổ gọi Uyển Nhi, Hạ Đồng cắn cắn môi, móc ra khăn tay bịt kín hai mắt , khăn tay vẫn còn lưu lại mùi nhang thơm, ở bên tai nàng nhàng , thanh có vài phần tương tự với Hạ Uyển Chi, nàng "Hoàng Thượng, ta là Uyển Nhi!".

      Quang Thuận công công thay đổi bộ quần áo xong chuẩn bị Chiêu Hoa Cung hầu hạ, lại cảm thấy đau bụng nhà xí hồi lâu, có cái thói quen tốt là ngồi ở nhà xí rất lâu, nghĩ đến có người chăm sóc Hoàng Thượng, cũng thấy cần lo lắng.

      Chờ thu thập thỏa đáng Chiêu Hoa Cung liền thấy vài vị cung nhân biểu tình có chút quái dị, nhíu nhíu mày "Sao lại thế này?" "Hạ Đồng ở bên trong." Trong đó có vị tiểu thái giám chỉ chỉ vào bên trong.

      Quang Thuận công công có chút nghi hoặc vào, từ ngoài vào cổng trong có chút khoảng cách, chờ tới cửa biết chuyện gì xảy ra. Quang Thuận công công là người từng trải đời, hậu cung có những thủ đoạn lớn nào đều biết hết. Lúc sau nghe được tiếng động bên trong, Quang Thuận công công yên lặng lui ra ngoài. Người phải tìm chỗ cao mà , nước phải chảy ở chỗ trũng, Hạ Đồng nương muốn bò được lên , muốn làm chủ tử, Hoàng Thượng chính là chỗ dựa tốt nhất, chỉ có thể Hạ Đồng thực tìm đúng cơ hội.

      Ngày thứ hai Tề Diệp tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra, Quang Thuận công công bưng nước rửa mặt tiến vào, cung nữ nhặt lên quần áo rơi xuống đầy đất yên lặng rời . Tề Diệp xoa xoa ấn đường, muốn đứng dậy bỗng nhiên phát giường hình như có thêm người, nghiêng đầu nhìn lại thấy trước mắt lộ ra là bờ vai trắng tinh như ngọc, hơi sửng sốt.

      Đồng thời Hạ Đồng cũng tỉnh lại, thấy kinh ngạc thôi, mảnh vải che thân gì mà quỳ mặt đất. Tề Diệp bỗng nhiên hít vào hơi, xoa xoa đầu cần suy nghĩ nhiều cũng biết xảy ra chuyện gì, vẫy vẫy tay " xuống !". Hạ Đồng gật gật đầu, cầm quần áo mặt đất khoác lên người, trầm mặc mà rời , khóc nháo an tĩnh làm người khác lau mắt mà nhìn, nếu là nữ nhân khác khẳng định làm cho ồn ào, an an tĩnh tĩnh giống nàng đúng là hiếm thấy. Quang Thuận công công thu hồi ánh mắt, tiến lên hầu hạ Tề Diệp rửa mặt chải đầu.

      Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng phịch, cái chén súc miệng bị quăng ngã mặt đất, Quang Thuận công công vội vàng quỳ mặt đất dám hé răng, Tề Diệp tâm tình tốt ai cũng đều nhìn ra được.Tuy rằng muốn nghĩ nhưng Tề Diệp thể thừa nhận, tối hôm qua xác xảy ra ít việc ngoài ý muốn của . Hoàng cung làm gì có bí mật chứ, huống chi là việc xảy ra ở Chiêu Hoa Cung, còn chưa có lâm triều mà nữ nhân ở hậu cung biết các nàng lại có nhiều thêm vị muội muội.

      Hạ Bích hầu hạ hai tiểu chủ tử đứng dậy, thấy Hạ Đồng bưng cháo thịt đến nàng nhíu nhíu mày "Tối hôm qua Hoàng Thượng..." Hạ Đồng cũng phủ nhận, nàng "Hoàng Thượng chỉ là xem ta trở thành chủ tử mà thôi!".

      Hạ Bích há miệng thở dốc muốn lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa trầm mặc đút Tứ Hoàng Tử uống cháo. Tiểu Thái Tử tự uống cháo mình, Tề Diệp phân phó qua phải giúp cho Tiểu Thái Tử tự mình ăn cơm.

      Thấy nàng hé răng, Hạ Đồng có chút chột dạ, "Ta nghĩ tới phải làm nương nương!". " giờ phải do ngươi định đoạt!" Hạ Bích "Ngươi làm nương nương đối với Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử cũng tốt, đừng quên là Hoàng Hậu nương nương dẫn ngươi vào cung, ngày sau nếu được Hoàng Thượng sủng ái, ngươi cũng nên suy tính mưu đồ vì Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử.".

      "Bích tỷ tỷ suy nghĩ nhiều quá." Nàng đạm đạm cười, ân tình này dĩ nhiên nàng quên. Về phần sủng ái, nàng hy vọng có thể như ý nguyện, cho dù được sủng ái như Hoàng Hậu nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.

      Thái Hậu biết được Tề Diệp sủng hạnh vị cung nữ có chút kinh ngạc, hậu cung nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy lại sủng hạnh, cư nhiên lại sủng hạnh vị cung nữ đê tiện, quả làm người ta kinh ngạc.

      Chờ khi bà ta biết là người bên cạnh Hạ Uyển Chi, bà ta lại hề kinh ngạc. Bà thầm nghĩ xem ra là xem thường thủ đoạn của tiểu cung nữ, vậy mà để nàng ta có thể bò lên long sàng.

      Hạ Đồng bận rộn ở phòng bên trong chốc lát liền trở về, bao lâu nhìn thấy Quang Thuận công công đến. Trong lòng vui vẻ, nàng cung kính hành lễ, Quang Thuận công công nhìn nàng cái, bắt đầu truyền ý chỉ, Hạ Đồng được phong làm Tài tử.

      Quang Thuận công công vừa , lúc này Hạ Đồng mới lộ ra biểu tình vui mừng, vuốt ve ban thưởng, quần áo tinh mỹ, dải lụa tơ lụa, đồ trang sức, cười đến càng ngày càng vui vẻ, cuối cùng ôm quần áo tinh mỹ ở trong phòng xoay quanh, ý vui mừng ra bề ngoài.

      Lâm Huệ nghe chỉ là lạnh lùng trào phúng, nữ nhân kia nếu biết chỉ sợ cao hứng, tay nàng ta bồi dưỡng nô tỳ cuối cùng lại qua mặt leo lên long sàng.

      Tuy rằng Hạ Đồng được phong làm Đồng Tài tử, dọn ra khỏi Chiêu Hoa Cung vào ở trong Đức Hỉ Cung, nhưng sau đó hơn tháng nàng vẫn chưa thị tẩm thêm lần nào, Tề Diệp cũng triệu hạnh bất luận kẻ nào, những phi tần khác mới thoáng cân bằng.

      Thái Hậu rất là bất mãn, thầm triệu kiến ít lão thần, lấy hoàng gia con nối dõi điêu tàn làm lý do, khiến phải đến hậu cung nhiều hơn, vì hoàng gia khai chi tán diệp. Thái Hậu lại ba ngày hai cái đầu mà ở bên tai dặn dò, Tề Diệp phiền chịu nổi cũng thể làm gì khác hơn.

      thích nhưng mỗi đêm Thái Hậu đều phân phó thái giám phải đem lục đầu bài mà đưa đến trước mặt . Cứ như vậy nhiều lần, Tề Diệp nhìn lướt qua lật ra là đầu bài của Diệp Mỹ nhân, về phần lục đầu bài Đồng Tài tử, căn bản có ở trong đó.

      Hạ Đồng là người bên cạnh Hoàng Hậu mà cho dù có là Hoàng Hậu, Thái Hậu lại ghi hận nàng ta mang đến cho bà tất cả mọi ấm ức người bên cạnh nàng ta cũng đừng mơ tưởng được sủng ái.

      Diệp Mỹ nhân thị tẩm đến ngày thứ hai được phong làm Tiệp Dư, những phi tần khác cứ đỏ mắt mà hâm mộ, mà chờ mong. Cuối cùng Hoàng Thượng vẫn là sủng hạnh nữ nhân ở hậu cung, các nàng nghĩ đến việc được sủng hạnh chỉ là chuyện sớm muộn.

      Thẻ bài của Hạ Đồng vẫn được chọn nên nàng có chút sốt ruột, những người hầu bên cạnh bắt đầu nhìn nàng với sắc mặt khó coi. Từ đầu nàng phải là chủ tử, dù có cho bạc hạ nhân, thu mua lòng người, mỗi tháng nàng theo lệ thưởng bạc, chỉ là nàng hiểu hậu cung nhiều người thế lực cao.

      Càng làm cho nàng thất vọng chính là kinh nguyệt của nàng đến đúng hạn, điều này làm cho hy vọng mang long thai của nàng bay lên ngọn cây lại thất bại mà rơi xuống. Cũng may còn có Hạ Bích giúp đỡ nàng, nàng phải là người có kiến thức hạn hẹp, càng phải thiên kim tiểu thư nên chút ít ấm ức này nàng vẫn có thể chịu đựng được.

      biết trong mắt Tề Diệp Diệp Tiệp Dư có cái gì mà tháng số lần ghé đến cung của nàng ta là nhiều nhất, đặc biệt là ngự y chẩn đoán nghi ngờ Diệp Tiệp Dư có thai. Tề Diệp lập tức sắc phong nàng làm Sung Viện, Thái Hậu mừng đến khép được miệng, dặn dò Diệp Sung Viện nhất định phải sinh ra được hoàng tử.

      Bà ta thích Tiểu Thái Tử, đương nhiên muốn tương lai giang sơn Đại Tề đặt ở vai Tiểu Thái Tử, Thái Hậu muốn củng cố địa vị Triệu gia. Ngôi vua trong tương lai lẽ dĩ nhiên phải là người Triệu gia, mà chính vị Diệp Sung Viện này lại có cùng quan hệ huyết thống với Triệu gia bọn họ, nếu Thái Hậu cũng tận hết sức lực mà trợ giúp Diệp Sung Viện.

      thực tế có quan hệ huyết thống với Triệu gia cũng hẳn chỉ có mình Diệp Sung Viện. Triệu gia an bài cho vài vị tiến cung tuyển tú, có vài vị bị lui trở về, cũng có vài vị được giữ lại, mà Diệp Sung Viện lại trổ hết tài năng.

      Đối với người khó có thể mang thai lần nữa mà , nghe người khác nghi ngờ là mang thai là kiện rất thống khổ. Lâm Huệ chính là như vậy, nàng nghe Diệp Sung Viện nghi ngờ mang thai trong lòng chua chát khó chịu, đối với Hạ Uyển Chi lại càng thêm oán hận.

      Mượn cớ việc Thái Hậu chúc mừng Diệp Sung Viện nghi ngờ mang thai, Khang Ninh Vương vào cung, chủ yếu là muốn lén lút hẹn hò cùng Lâm Huệ, dĩ nhiên Lâm Huệ dám to gan hẹn hò ở Đức Sang Cung. Lúc sau hai người hẹn hò ân ái ở lãnh cung, Lâm Huệ mặc lại chỉnh tề muốn rời lại bị Khang Ninh Vương giữ chặt " Tâm tình Huệ Phi dường như tốt!"

      Nàng lúc nào cũng làm ỡm ờ quoa loa, đêm nay đột nhiên lại nhiệt tình như lửa nóng làm có chút ngạc nhiên. "Giờ còn sớm nữa, coi chừng bị người khác phát !" Dứt lời nàng muốn , Khang Ninh Vương bắt lấy nàng buông tay "Làm sao vậy?".

      "Huệ Nhi là ghen với Diệp Sung Viện sao? Bởi vì nàng được Hoàng Thượng sủng ái sao?" Lâm Huệ , nhướng mày "Chẳng lẽ Huệ Nhi còn thích Hoàng Thượng?". "Ngươi suy nghĩ nhiều, bổn phi thích ai chẳng lẽ ngươi còn biết?" Lâm Huệ mỉm cười xoa xoa mặt, trấn an .

      Khang Ninh Vương vẻ mặt hưởng thụ, nhéo nhéo tay nàng để nàng rời , còn quên dặn dò "Yên tâm, qua mấy ngày nữa bổn vương đưa ngươi phần đại lễ."

      Chỉ là Lâm Huệ thể nào nghĩ tới phần đại lễ này làm nàng hết sức ngạc nhiên, thậm chí có chút sợ hãi, nhìn nữ tử quỳ mặt đất sắc mặt nàng biến đổi "Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai?".

      Nữ tử ôn nhu "Bẩm nương nương, nô tỳ tên Tú Dung, chủ tử kêu nô tỳ sau này ở bên cạnh nương nương làm việc." Lâm Huệ nhìn bộ dáng nàng ta khẽ nhíu mày, dần dần thả lỏng, xác định nàng ta phải là nữ nhân kia, lúc này mới nhàng thở ra.

      Khang Ninh Vương cười "Lúc trước Bổn vương cũng giật mình, vừa nhìn thấy quả cực kỳ giống với Hoàng Hậu quá cố." có chút đắc ý mà nhìn Lâm Huệ "Thế nào? nếu để Hoàng Thượng thấy có lẽ rất cảm kích Huệ Phi!".

      "Ngươi muốn đưa nàng ta cho Hoàng Thượng?.". Lâm Huệ nhíu mày. ra mà , nhìn nàng ta có bảy phần giống với nữ nhân kia, đối với nàng mà nữ tử trước mắt này nàng thể thích nổi.

      "Bổn vương biết ý muốn của Huệ nhi, Hoàng Thượng cũng thích Huệ nhi, cho nên nàng có phương pháp cùng những người khác tranh sủng.". Lời tổn thương Lâm Huệ, sắc mặt nàng thay đổi ngay lập tức.

      Khang Ninh Vương để bụng,"Dựa vào si tình của Hoàng Thượng, nếu nhìn thấy nàng ta Diệp Sung Viện tính là cái gì?"

      " tiếp, Tú Dung chính là người của ngươi, nàng ta tốt địa vị của ngươi ở hậu cung cũng cao, Thái Hậu cũng dám làm thêm cái gì" Khang Ninh Vương đưa ra ý kiến hay. Lâm Huệ nhìn lướt qua thuận theo của Tú Dung, trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 152
      Lâm Huệ giữ Tú Dung lại bên người mấy ngày để dạy nàng ta quy củ trong cung. Dù sao cũng là người Khang Ninh Vương đưa tới, phải người của nàng, nên có dùng nàng ta hay nàng vẫn chưa biết được.

      Nếu phải thấy Diệp Sung Viện ỷ vào việc mang thai có Thái Hậu chống lưng, lại được hưởng chút ân sủng của Hoàng Thượng coi ai ra gì. Nếu phải nàng ta dám coi thường Huệ Phi nàng, ở sau lưng nàng thể sinh hạ hoàng tử Lâm Huệ cũng muốn đẩy Tú Dung ra nhanh như vậy.

      Nàng sai nhà bếp chuẩn bị bữa tối phong phú chút. Đến chiều nàng gặp Hoàng Thượng, là Tam hoàng tử lâu rồi chưa được gặp Hoàng Thượng, nên có chút nhớ, mới đồng ý buổi tối qua dùng bữa tối.

      Dù sao nàng cũng cùng Hạ Uyển Chi biết nhau từ bé, cho dù sau khi tiến cung nàng ta có thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có ai hiểu nàng ta hơn nàng. Nàng dạy dỗ Tú Dung dựa theo suy nghĩ của chính mình, ngôn từ cử chỉ tuy thể giống hoàn toàn nhưng cũng tạm xem là tương tự.

      Tề Diệp phê duyệt tấu chương cả buổi trưa, Quang Thuận công công thấy sắc trời còn sớm, đúng lúc pha chén trà bưng lên: "Hoàng Thượng, thời gian còn sớm nữa. Vừa nãy Huệ Phi cho người đến dò hỏi vài lần rồi."

      "Ừ! Hôm nay Thái Tử có ngoan ngoãn đọc sách ?" bưng trà uống ngụm, hỏi.

      "Thái Tử rất thông minh, nô tài hỏi thái phó, Thái Tử rất chăm chỉ học tập, giống với Hoàng Thượng lúc ." Quang Thuận công công cười .

      " hổ là Thái Tử của trẫm!" Tề Diệp nghe thấy cao hứng, mặt rồng đắc ý gật đầu.

      Biết Hoàng Thượng tới, Lâm Huệ sửa sang lại chút rồi mới ra ngoài. Tề Diệp cho nàng đứng dậy rồi tới ngồi xuống. Nàng sai Thái Vi dâng trà lên, rồi tự mình hầu hạ rửa mặt rồi mới sai người dẫn Tam hoàng tử đến.

      Tam hoàng tử hành lễ, cẩn thận nhìn nét mặt Hoàng Thượng, Lâm Huệ vẫy tay với , Tam hoàng tử dè dặt đến bên cạnh nàng vẻ mặt sợ hãi.

      Tề Diệp hỏi thăm vài câu, Tam hoàng tử nhát gan dám trả lời, toàn là Lâm Huệ trả lời hộ . Tề Diệp cũng biết tính nhát gan sợ phiền phức, nên cũng nữa chỉ dặn dò Lâm Huệ cẩn thận chăm sóc cẩn thận, nhìn khí sắc Tề Diệp cũng biết Lâm Huệ hề bạc đãi .

      Ngồi lúc nàng rồi gọi bà vú dẫn Tam hoàng tử lui xuống. Sau đó phân phó Thái Vi mang thức ăn lên, thức ăn nhanh chóng được mang lên, cả bàn toàn là món Tề Diệp thích. Lâm Huệ tự tay múc cho chén canh, Tề Diệp bưng lên uống ngụm, ánh mắt vô tình dừng lại người tỳ nữ chia thức ăn, thất thần đánh rơi cái muỗng phát ra thanh leng keng, canh bắn ra làm bẩn long bào của .

      Sau đó, đứng bật dậy, túm lấy tay Tú Dung buông: "Uyển Nhi!" Tú Dung kinh hoảng ngẩng lên nhìn rồi vội cúi đầu xuống, muốn quỳ xuống nhưng lại giữ chặt nàng buông. nâng cằm nàng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm, biểu tình từ kinh hỉ dần dần lại ra vẻ thất vọng.

      Lâm Huệ giả bộ xin tội: "Hoàng Thượng bớt giận, đều do thần thiếp dạy bảo tốt, khiến nàng mạo phạm Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng trách phạt."

      Tề Diệp để ý nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tú Dung. Tú Dung ở dưới ánh mắt bức người của thân thể run bần bật lúc nàng cảm thấy mình sắp té xỉu, hỏi: "Ngươi gọi là gì?"

      "Thưa... thưa Hoàng Thượng, nô... nô tỳ" Làn váy bị nàng kéo chút Tú Dung phản ứng lại, liền dựa theo bộ dáng được dạy, cắn cắn môi, lộ ra bộ dáng uỷ khuất, thanh run rẩy: "Nô tỳ tên là Tú Dung!"

      Quả nhiên, Tề Diệp nhìn nàng càng sâu, tâm tình phức tạp. Nàng rất giống, cực kỳ giống người vẫn nhớ mong.

      Bữa cơm này ai cũng ăn ngon được, Tề Diệp nhìn chằm chằm Tú Dung làm nàng khẩn trương thôi. Lúc múc canh cho Lâm Huệ bị run tay làm nước canh bắn ra bỏng tay nàng ta, Lâm Huệ kinh hô: "Sao lại thế này? Tay chân vụng về. Người đâu, mang nàng xuống dạy bảo chút."

      Tú Dung nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ. Tề Diệp thấy nàng sợ hãi, liền nhíu mày, trước khi cung nhân kéo nàng xuống, lên tiếng: "Đợi , về sau chú ý hơn là được. Trẫm thấy tỳ nữ này tay chân cũng khá nhanh nhẹn, giữ lại hầu hạ bên cạnh trẫm !"

      "Ý Hoàng Thượng là để nàng qua hầu hạ người ạ?" Lâm Huệ ra vẻ kinh ngạc : "Tỳ nữ này tay chân vụng về, chút việc mà còn làm tốt. Hoàng Thượng....."

      "Huệ Phi nỡ sao?" Tề Diệp nhướng mày. Nhìn Tú Dung cụp mi rũ mắt, vẻ mặt hoảng sợ, uỷ khuất, trong lòng thấy hơi chua xót.

      "Là vinh hạnh của thần thiếp." Lâm Huệ giả bộ dạy dỗ Tú Dung vài câu trước mặt Tề Diệp. Tú Dung điềm đạm đáng rũ mắt gật đầu, bộ dáng nghe chỉ dạy.

      Tề Diệp tự rót rượu ngụm uống cạn, ánh mắt dừng người Tú Dung vẫn chưa thu lại. Tuy rằng phải là nàng, nhưng người trước mắt này mỗi cử động đều rất giống, khiến khắn thể động lòng.

      Tin tức Tề Diệp thu nhận tỳ nữ từ chỗ của Lâm Huệ được truyền rất nhanh. Các phi tần đều hiếu kỳ, cho người thăm dò tin tức, người biết được cũng nhiều, chỉ nghe nàng được đưa đến Ngọc Long Điện. Các nàng đều biết, nữ nhân được Hoàng Thượng để ý chỉ có kết cục, nhưng lại thấy kỳ quái tú nữ được tuyển chọn đàng hoàng lại được thánh tâm, còn cung nữ thân phận hèn mọn lại chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng?

      Bên trong Ngọc Long Điện, Tề Diệp cẩn thận đánh giá lại Tú Dung, : "Cởi quần áo ra!" Tú Dung sửng sốt, tựa như tin được lời . Quang Thuận công công thấy nàng vẫn đứng im, quát: "Hoàng Thượng , ngươi nghe thấy sao?"

      Thấy Quang Thuận xong nàng mới phản ứng lại, tuy rằng sớm biết được kết cục khi mình tiến cung, nhưng nàng vẫn cảm thấy khẩn trương, sợ hãi. Hai tay cởi quần áo run rẩy thôi, quần áo từng cái từng cái rơi xuống đất, mặt nàng đỏ lên vì thẹn, đầu càng cúi thấp dám nhìn lên. Đến khi người chỉ còn lại cái yếm hồng thêu liễu xanh mới lên tiếng: "Xoay người lại." Nàng nghe lời xoay người, da thịt lưng và cánh tay trơn bóng mịn màng như tuyết tỳ vết. vẫn nhớ lưng và cánh tay của Hạ Uyển Chi đều có vết thương. Nàng vì mới bị thương, nàng rời khỏi mình.

      Trong lòng đau xót, Tề Diệp xoa xoa trán đứng dậy rời . Tú Dung hai tay ôm ngực biểu tình khẩn trương, chờ bọn xa rồi mới ngồi xổm xuống mặc lại quần áo.

      lâu sau, Quang Thuận công công trở lại bảo nàng từ giờ ở lại bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng. Tú Dung gật đầu, nàng vừa thấy thất vọng lại vừa thấy may mắn.

      Trở lại thư phòng, Tề Diệp nhìn chằm chằm vào bức tranh tường. Người con trong tranh mỉm cười, nhìn tràn đầy tình cảm. Khiến cho có vô vàn tiếc nuối cùng đau lòng.

      Nghe được Hoàng Thượng vẫn chưa sủng hạnh Tú Dung, Lâm Huệ thấy có chút ngoài ý muốn. Nhớ lại ánh mắt nhìn Tú Dung hôm nay, chắc chắn việc này sớm hay muộn cũng xảy ra. Nàng chỉ mới mắng nàng ta chút sốt ruột, muốn đưa người rồi.

      Hoàng Thượng hề thân cận với nữ nhân nào ở hậu cung, nhưng chỉ vì Tú Dung có khuôn mặt giống với người kia mà giữ lại bên cạnh. Làm cho người khác khỏi ghen ghét, nữ nhân kia chết mà vẫn như oan hồn bám lấy Hoàng Thượng. cho người khác chút cơ hội nào bảo sao bị người khác ghi hận?

      Ngày thứ hai, Tú Dung bị Thái Hậu gọi đến Thọ Ninh Cung. Nàng có chút hoảng hốt, tay chân nhũn ra quỳ mặt đất. Đôi mắt Quế Tú ma ma như con dao sắc nhìn qua, lạnh giọng: "Ngẩng đầu lên cho Thái Hậu xem."
      Tú Dung dám chậm trễ, sợ hãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú mỹ lệ. Thái Hậu híp híp mắt, Diệp sung viện ở bên cạnh cắn môi nhíu mày. Nàng từng gặp qua Hoàng Hậu nương nương, người trước mắt này giống Hoàng Hậu, khó trách Hoàng Thượng muốn giữ người này ở bên cạnh.

      Nếu như Hoàng Thượng đem phần tình cảm đối với Hoàng Hậu chuyển dời đến người trước mặt này, chắc chắn lại xuất thêm Hoàng Hậu độc sủng hậu cung. Diệp sung viện xoa xoa cái bụng vẫn còn của mình, thầm suy tính.

      Thái Hậu nhìn Tú Dung lúc, khoé miệng xuất nụ cười lạnh, liếc Quế Tú ma ma cái, Quế Tú ma ma hiểu ý, : "Đứng lên , từ giờ ngươi ở bên cạnh Hoàng Thượng phải chăm sóc cho người cẩn thận. Đây là Thái Hậu ban thưởng cho ngươi, nhận lấy !"

      Tú Dung nghĩ Thái Hậu lại dễ chuyện như vậy. Nàng vẫn nhớ chủ tử từng vào cung tránh khỏi việc phải chịu chút khổ sở, nàng thấy Thái Hậu hiền lành. nhàng thở ra, nàng cung kính nhận chiếc trâm Quế Tú ma ma đưa tới.

      Quế Tú ma ma thấy nàng vươn tay ra, còn chưa chạm đến cây trâm liền buông lỏng tay ra. Cây trâm rơi xuống nền đá cẩm thạch, Tú Dung kịp phản ứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây trâm rơi xuống, leng keng tiếng rồi vỡ thành năm khúc.

      Gần như cùng lúc, bàn tay Quế Tú ma ma đánh tới Tú Dung, Diệp sung viện cũng nhìn thấy. Quế Tú ma ma chút e dè: "Tỳ nữ to gan, dám ném gẫy cây trâm Tiên Đế ban cho Thái Hậu. Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài đánh chết."

      Tú Dung sợ tới mức thất sắc: "Thái Hậu nương nương minh giám, nô tỳ bị oan, nô tỳ căn bản..." đợi nàng xong, cung nhân bịt miệng nàng lại kéo xuống.

      Thái Hậu nhàn nhã uống trà, vẻ mặt thản nhiên như chưa có việc gì xảy ra. ra, mới đầu Diệp sung viện vẫn chưa chuyện gì xảy ra, lúc sau nàng mới hiểu. bên nàng đồng tình với tỳ nữ kia, bên lại thấy kinh ngạc cảm thán với thủ đoạn của Thái Hậu.

      Chỉ là tính toán của Thái Hậu vẫn được thành công, vì Tú Dung mới chịu mười đại bản (gậy) được Tề Diệp cứu. Thấy mặt nàng trắng bệch cả người đầm đìa mồ hôi, nhíu mày kêu Quang Thuận đưa nàng cho ngự y xem. tiểu cung nữ, sao có thể làm phiền để cho ngự y xem bệnh?

      Thái Hậu sắc mặt khó coi: "Khoan , Hoàng Thượng thể đưa nàng ta ". "Chỉ là tiểu cung nữ, việc gì phải vì nàng ta mà tức giận." xua tay, để Quang Thuận đưa người .

      Thái Hậu đen mặt: "Hôm nay Hoàng Thượng làm sao vậy? Chỉ vì cung nữ mà cãi lại ai gia?"

      "Trẫm có ý đó, chỉ là muốn Thái Hậu tức giận. Lại , Thái Hậu người đại nhân đại lượng, tất nhiên so đo với tiểu cung nữ, người có phải ?"

      "Đây là Hoàng Thượng muốn che chở cho nàng ta, tiểu cung nữ kia làm hỏng cây trâm Tử ngọc Tiên Đế ban cho ai gia." Thái Hậu nhìn chằm chằm , có ý buông tha chuyện này, đồng thời Quang Thuận công công cũng bị chặn lại ở cửa.

      Thấy bà mang cả Tiên Đế ra để lấy cớ, Tề Diệp khẽ nhíu mày biết là bà cố tình nhằm vào Tú Dung. Trước kia là Uyển Nhi, bây giờ đến cung nữ nho bà cũng muốn gây khó dễ. Chỉ cần là chuyện muốn, bà đều can thiệp vào.

      Tề Diệp càng nghĩ càng giận, : " khi như vậy, hôm nay Trẫm nhất định đưa người . Nếu Thái Hậu có gì hài lòng cứ với trẫm."

      "Ngươi... " Thái Hậu tức đến nỗi chút nữa ngất xỉu "Hoàng Thượng phải hiểu , nàng cũng phải là tiên Hoàng Hậu". Diệp sung viện cũng phụ hoạ theo gật gật đầu, bị nhìn qua, sợ tới nỗi cúi gằm đầu xuống dám hé răng.

      khẽ ."Trẫm biết!". Cuối cùng Tú Dung cũng được đưa , Thái Hậu tức giận lúc sau mới bình tĩnh lại, mặt đất đầy mảnh sứ vỡ. Diệp sung viện dám hé răng, sợ lửa giận lan sang người mình.

      Mười gậy nhiều nhiều, ít ít nhưng dù sao Tú Dung cũng là nữ tử, tất nhiên chịu được. Đêm hôm đó nàng liền phát sốt, cả người khó chịu.

      Tề Diệp đến truyền cho ngự y qua xem, để xảy ra chuyện gì. Trải qua đêm, ngự y còn việc gì chỉ cần nghỉ ngơi thời gian là được. gật đầu, tay vẫn xoa xoa bức tranh, nhợt nhạt mỉm cười cũng gì.

      Ngày thứ hai, Thái Hậu cho người gọi Lâm Huệ đến Thọ Ninh Cung. đợi Lâm Huệ phản ứng lại, bà liền tát nàng ta cái, Lâm Huệ lập tức ngửi thấy mùi máu tươi ngai ngái, má đau rát.

      " là làm khó Huệ Phi, cũng là Huệ Phi độ lượng, có thể tìm được nữ nhân giống nàng ta giữ ở bên cạnh. Ngươi sợ nàng ta được sủng ái quay lại cắn ngược lại ngươi hay sao?" Thái Hậu cười lạnh.

      Lâm Huệ lau sạch vết máu ở khoé miệng, nhàn nhạt : "Thần thiếp biết Thái Hậu gì, thỉnh Thái Hậu chỉ ."

      "Hừ, bản lĩnh giả ngu của Huệ Phi ngày càng tiến bộ, ai gia xem ngươi giả bộ được bao lâu?" Thái Hậu lạnh lùng . Lâm Huệ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nàng có bản lĩnh để Tú Dung ở bên cạnh Hoàng Thượng, tất nhiên cũng phải có bản lĩnh khiến cho nàng ta phải ngoan ngoãn. để ý đến gương mặt sưng đỏ, nàng lạnh mặt ra khỏi Thọ Ninh cung. Quay đầu nhìn lại, trước giờ nàng hề nghĩ đến dựa vào Thái Hậu, tất nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Tú Dung ở lại Tử Nguyệt các hơn nửa tháng, vết thương cũng tốt lên. Đúng ra nàng chỉ là tiểu cung nữ, có tư cách ở lại Tử Nguyệt các nhưng Hoàng Thượng đồng ý cho nàng ở lại. Đồng thời người trong cung cũng biết, nàng vị chủ tử mới.

      Tề Diệp để ý đến nàng, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất. Mỗi ngày đều ghé qua thăm nàng, có khi nhìn nàng đến xuất thần, có lúc lại nhíu mày, có khi lại đối xử với nàng dịu dàng.

      Hạ Bích nghe được chuyện của Tú Dung, còn cùng Hạ Đồng qua nhìn xem. Nàng thích Tú Dung, chỉ muốn đánh cho mặt nàng ta nở hoa, để xem nàng ta còn có thể dựa vào khuôn mặt kia mê hoặc Hoàng Thượng nữa . Chỉ dựa vào gương mặt có chút giống chủ tử của nàng mà muốn bay lên cành cao.

      Hạ Đồng cũng muốn như vậy, thậm chí còn hy vọng mình có được khuôn mặt như thế, có phải Hoàng Thượng cũng đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy.

      Sau khi thương thế của Tú Dung tốt lên được mấy ngày, Tề Diệp liền bảo Quang Thuận an bài cho nàng thị tẩm. đêm này tâm tình nữ nhân trong hậu cung phức tạp, lại càng hận sao mình có gương mặt giống nàng ta.

      Ngày thứ hai sau khi thị tẩm, Tú Dung được phong làm chiêu dung. Thái Hậu nghe được cũng có động tác gì, mặc kệ được thăng mấy cấp, hay là được sủng ái vẫn còn có cung quy, bà biết nếu cùng Hoàng Thượng đấu chính diện, người thua luôn là mình. Bà là muốn nhìn xem, nữ nhân kia có thể đắc ý được bao lâu!

      Sau khi phong làm Chiêu Dung, nàng được ban cho ở lại thiên điện Ngọc Hoa cung, giờ nàng chính là phi tần được sủng ái nhất trong cung. Đương nhiên, cũng là người khiến nữ nhân hậu cung ghen tỵ đỏ mắt nhất.

      tháng sau, Hoàng Thượng cũng phải mỗi ngày đều đến chỗ nàng, nhưng ít nhất cũng có đến bốn, năm ngày trong tháng. Mà các cung điện khác cũng rất ít khi ở lại, chỗ Diệp sung viện cũng qua, chỉ khi nào nàng trong bụng thoải mái mới đến xem, thấy nàng có việc gì liền rời . Diệp sung viện thấy vậy, chút rụt rè liền ôm chầm lấy , bị quở trách lúc rồi cấm túc ba tháng.

      Chỗ Huệ Phi chỉ nghỉ lại đêm, nhưng cùng phòng. cũng qua chỗ của Liên tiệp dư, còn những nơi khác .

      Diệp sung viện thích Tú Dung, nàng ta xuất thân đê tiện, chỉ dựa vào khuôn mặt kia mà lại được sủng ái hơn mình. Nhưng đến Thái Hậu cũng chưa có biện pháp, nàng có thể làm được gì? Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta được sủng ái, rồi đặt hết hy vọng của mình vào thai nhi trong bụng, mong có thể sinh hạ hoàng tử, nhận được thánh sủng.

      *Tác giả có lời muốn : Hai chương nữa là được gặp lại Hạ Uyển Chi rồi.
      duyenktn1 thích bài này.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 153-1
      Nữ nhân trong hậu cung có người nào lại muốn leo lên , phải nhờ ân sủng của Hoàng đế thì là nhờ mẫu bằng tử quý*. Diệp sung viện cho rằng nàng có thể mẫu bằng tử quý, nhưng lại ngờ Đường chiêu dung mới được sủng ái bốn tháng liền được ngự y chẩn ra đã có thai hơn hai tháng. chút tin tức ở bên kia cũng có, nàng an bài nội gián ở Ngọc Hoa Cung thực đúng là mất công.

      *Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh nhờ con.

      Đường chiêu dung truyền ra tin nàng ta có hỷ . Nữ nhân hậu cung đỏ mắt nhìn Hoàng Thượng sủng ái Đường chiêu dung, ngừng ban thưởng cho Ngọc Hoa Cung, khí ở Ngọc Hoa Cung cũng vui vẻ hơn nhiều.

      Lâm Huệ phe phẩy chiếc quạt tròn, ở trong đình hóng mát, Tam hoàng tử thả diều ở trong vườn. Đường chiêu dung mỉm cười tiến vào, muốn hành lễ bị Lâm Huệ ngăn lại, mỉm cười : "Đều là tỷ muội, cần phải khách khí như vậy."

      "Huệ Phi rộng lượng, chỉ là lễ tiết thể bỏ là bỏ được, muội muội vẫn là nên hành lễ." Tuy rằng Đường chiêu dung được sủng ái, ở trước mặt các phi tần khác rất biết đối xử, nhưng đối với nàng, nàng cảm thấy chưa đủ. Đường chiêu dung biết xuất thân của Lâm Huệ, nên dám làm càn trước mặt Lâm Huệ.

      Lâm Huệ cũng ngăn cản, nhìn Đường chiêu dung hành lễ, sau đó hai người ngồi xuống. Cung nữ mở ra hộp đồ ăn, lấy ra dưa gang ướp lạnh, Đường chiêu dung : "Đây là dưa gang ướp lạnh vừa đưa tới, tần thiếp ăn thấy cũng rất ngon nên mang cho tỷ tỷ giải nhiệt."

      "Muội muội, muội có tâm." Lâm Huệ khách khí cầm khối dưa gang vừa cắt xong, cắn ngụm. "Mát lạnh, ngọt thanh, quả nhiên ngon miệng. Hoàng Thượng sủng ái muội muội, dưa gang này đưa vào cung nhưng nhiều lắm."

      "Quả nhiều lắm, nghe Hoàng Thượng chỉ có vài quả, nhưng ở đường hỏng mất biết bao nhiêu quả, Hoàng Thượng biết tần thiếp thích ăn, mới đưa tới." Có thể được quân vương sủng ái như thế, Đường chiêu dung khỏi lộ ra tia đắc ý. Dường như nàng ta nhớ ra trước mặt nàng là ai nên nhanh chóng thu lại cảm xúc, : "Nghe tỷ tỷ cũng thích, tần thiếp mới mang đến đây cho tỷ tỷ nếm thử."

      "Tâm ý của ngươi tỷ tỷ đương nhiên biết." Lâm Huệ nhàn nhạt . "Việc này chứng minh, ngày trước ta lưu lại muội là đúng."

      Đường chiêu dung mỉm cười gật đầu.

      Lâm Huệ : "Chỉ là, muội muội cần phải biết, bổn phi ghét nhất là bị phản bội. Ta có thể làm cho ngươi được sủng ái, cũng có bản lĩnh kéo ngươi xuống. Điểm này muội muội cần phải nhớ kỹ."

      Đường chiêu dung giật mình cái, miễn cưỡng nở nụ cười: "Vâng, tần thiếp biết."

      Cũng là long thai, nhưng Diệp sung viện lại tức giận đến muốn khóc. Cái gì ngon, cái gì tốt, cống phẩm và trái cây ngon cũng đều đưa tới Ngọc Hoa Cung, mà nàng nhón chân mong chờ Hoàng thượng tới, lại thấy được bóng hình.

      Chỉ cần có Đường chiêu dung, hậu cung này còn độc sủng. Nghĩ như thế, Diệp sung viện bắt đầu an phận, nàng phái người ở bên Đường chiêu dung, bỏ bột hoa hồng vào thuốc bổ. Ai ngờ hai canh giờ sau, Diệp sung viện bắt đầu cảm thấy bụng thoải mái, bao lâu liền thấy máu, ngự y tới cũng cứu được con nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hoàng tử vừa thành hình ra , Diệp sung viện ngờ người sinh non lại chính là mình.

      Đường chiêu dung biết được Diệp sung viện nửa đêm đẻ non, cười lạnh tiếng. Nàng ta làm bậy, tất nhiên thể sống, còn muốn hại nàng, may mắn là nàng nhanh trí căn dặn người ở nhà bếp cẩn thận, làm sao nàng có thể để cho nguời ta dễ dàng động tay động chân vào thức ăn được? Thức ăn vừa đưa tới nhanh chóng bị đổ , nàng ngu ngốc chui đầu vào lưới.

      Đường Chiêu Dung nghĩ, vì sao nàng thể tố giác nàng ta? Nàng ta để ý đứa bé trong bụng nàng như thế, đương nhiên so với việc bị sảy thai, việc đứa bé trong bụng thậm chí còn tồn tại khó chịu hơn. Mùi vị của báo ứng nhất định rất khổ sở.

      Diệp sung viện trải qua những ngày này dễ dàng, nguyên bản được sủng ái nhiều, giờ hài tử cũng có, Hoàng Thượng với nàng nóng lạnh, Thái Hậu lại rất thất vọng về nàng, chỉ phân phó người đến chăm sóc mà hề tới thăm nàng, ngược lại bắt đầu dìu dắt các phi tần khác.

      Diệp sung viện biết nàng bị vứt bỏ, bị Thái Hậu coi là quân cờ vô dụng. Thế nhưng, Đường chiêu dung lại càng được sủng ái, nhanh chóng vượt qua tiên hoàng hậu.

      Chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn mà thôi, ở hậu cung có hài tử mới là điều đáng sợ nhất.

      Nhìn Đường chiêu dung được sủng ái như vậy, Hạ Bích trong lòng nóng như lửa đốt, nếu như Đường chiêu dung sinh hạ hoàng tử, chẳng phải là đoạt mất vị trí Thái tử của Nhị hoàng tử hay sao?

      Hạ Bích cảm nhận được nguy cơ trước mắt nhưng lại thể làm gì được. Nếu nương nương còn ở đây, chắc chắn xảy ra chuyện này, vì làm Hoàng Thượng coi trọng Tiểu Thái Tử nên Hạ Bích rất nghiêm túc dạy dỗ Tiểu Thái Tử, khiến nghe lời hiểu chuyện. Tiểu Thái Tử bắt đầu đọc sách viết chữ, nàng tuy kiến thức nhiều lắm, nhưng vẫn có thể giám sát chút.

      lúc sau, Tiểu Thái Tử học viết chữ mệt, cùng Tứ hoàng tử dắt Đậu Đỏ ra ngoài dạo. Đậu Đỏ còn là cục thịt , tại nó trưởng thành, chỉ thấp hơn Tiểu Thái Tử chút mà thôi. Cũng có mấy cung nữ rất sợ nó, liên tục trốn tránh.

      Tiểu Thái Tử coi tiểu Đậu Đỏ là bảo bối, mỗi ngày đều đến cùng Đậu Đỏ chơi. Đậu Đỏ rất bướng bỉnh, được tự do liền như con ngựa hoang thoát cương, chạy tới chạy lui, nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi lấy lòng bọn họ, còn cọ cọ đầu vào người bọn họ, khiến người ta thích.

      Hạ Bích yên tâm, theo bọn họ ra ngoài. Đột nhiên, Đậu Đỏ gầm lên hai tiếng, ngay sau khi nghe thấy tiếng kêu, nàng liền kéo hai vị tiểu hoàng tử theo sau, còn chưa đến liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Đậu Đỏ.

      Đường chiêu dung nhìn thời tiết rất đẹp nên ra ngoài tản bộ, ngờ đột nhiên bị con chó lớn xông ra chắn đường, dọa nàng sợ đến mặt mày trắng bệch. Cung nhân thấy thế vội vàng đuổi con chó lớn đó , nhưng Đậu Đỏ rất hung dữ, tiểu thái giám cũng sợ hãi, luống cuống lấy gậy đuổi nó .

      Con chó lớn màu trắng ánh mắt đỏ ngầu như sát thần, kỳ nó bình thường rất ôn hòa, nhưng có ôn hoà đến đâu bị bọn họ rống kêu như vậy cũng rối loạn. Đậu Đỏ nhìn bọn họ, gầm lên tiếng, thấy tiểu chủ nhân của mình tiến tới mới bắt đầu bình tĩnh lại, chầm chậm chạy đến bên Tiểu Thái Tử.

      Tiểu Thái Tử xoa xoa Đậu Đỏ, khẽ trấn an nó, huynh đệ bọn họ vuốt ve Đậu Đỏ lát mới rời , Hạ Bích tuy thích Đường chiêu dung nhưng vẫn tiến đến thỉnh tội.

      "Khiến nương nương sợ hãi như vậy, đều là lỗi của nô tỳ, biết súc sinh đó dám dọa nương nương, xin nương nương trách phạt."

      Đường chiêu dung liếc mắt nhìn Hạ Bích cái, ánh mắt dừng người hai vị Hoàng tử. Hai tiểu hài tử này được chăm sóc rất khá, dù có mẫu hậu chống lưng nhưng sủng ái của Hoàng Thượng đối với bọn họ chút cũng giảm, mỗi ngày đều qua thăm bọn họ, thỉnh thoảng lại cùng ở lại dùng bữa.

      Người ta đều nàng được sủng ái, nhưng nàng thậm chí còn được sủng ái bằng hai tên tiểu tử này.

      Xoa nơi bụng hơi nhô lên, Đường chiêu dung cười cười: "Làm bổn phi sợ hãi sao, nhưng nếu làm long chủng trong bụng sợ hãi làm gì cũng hết tội."

      "Vâng, nô tỳ ghi nhớ, sau này nhất định giám sát chặt chẽ súc sinh kia." Hạ Bích cúi đầu, dứt lời liền dẫn người . Đậu Đỏ cũng bình tĩnh lại, vẫn chạy nhảy tung tăng, còn chơi đùa với tiểu chủ nhân.

      Buổi tối, khi Tề Diệp đến Ngọc Hoa Cung, thấy Đường chiêu dung ăn uống tốt, hỏi: "Làm sao vậy? Đồ ăn hợp khẩu vị sao?"

      "Tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp sao." Nàng lắc đầu, lại lộ ra vẻ mặt thoải mái.

      "Đừng qua loa lấy lệ trẫm, nếu thoải mái bảo ngự y đến xem." nhíu mày nhìn Đường chiêu dung.

      "Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương là bị kinh sợ mới như thế, buổi chiều tiểu chủ ngủ còn giật mình tỉnh dậy." cung nữ đứng hầu thay nàng mở miệng, ý .

      "Sao lại thế này?" Tề Diệp hỏi.

      Cung nữ thêm mắm thêm muối trả lời: "Nương nương bị con chó lớn màu trắng đột nhiên xông ra dọa cho sợ hãi, con chó lớn màu trắng ấy suýt nữa cắn bị thương nương nương, như vậy, dù ít dù nhiều cũng là hướng tới nương nương. Nếu phải bọn nô tài ngăn đón, chỉ sợ nương nương bị thương."
      duyenktn1lêthanh9009 thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 153
      Nữ nhân trong hậu cung có người nào lại muốn leo lên , phải nhờ ân sủng của Hoàng đế thì là nhờ mẫu bằng tử quý*. Diệp sung viện cho rằng nàng có thể mẫu bằng tử quý, nhưng lại ngờ Đường chiêu dung mới được sủng ái bốn tháng liền được ngự y chẩn ra đã có thai hơn hai tháng. chút tin tức ở bên kia cũng có, nàng an bài nội gián ở Ngọc Hoa Cung thực đúng là mất công.

      *Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh nhờ con.

      Đường chiêu dung truyền ra tin nàng ta có hỷ . Nữ nhân hậu cung đỏ mắt nhìn Hoàng Thượng sủng ái Đường chiêu dung, ngừng ban thưởng cho Ngọc Hoa Cung, khí ở Ngọc Hoa Cung cũng vui vẻ hơn nhiều.

      Lâm Huệ phe phẩy chiếc quạt tròn, ở trong đình hóng mát, Tam hoàng tử thả diều ở trong vườn. Đường chiêu dung mỉm cười tiến vào, muốn hành lễ bị Lâm Huệ ngăn lại, mỉm cười : "Đều là tỷ muội, cần phải khách khí như vậy."

      "Huệ Phi rộng lượng, chỉ là lễ tiết thể bỏ là bỏ được, muội muội vẫn là nên hành lễ." Tuy rằng Đường chiêu dung được sủng ái, ở trước mặt các phi tần khác rất biết đối xử, nhưng đối với nàng, nàng cảm thấy chưa đủ. Đường chiêu dung biết xuất thân của Lâm Huệ, nên dám làm càn trước mặt Lâm Huệ.

      Lâm Huệ cũng ngăn cản, nhìn Đường chiêu dung hành lễ, sau đó hai người ngồi xuống. Cung nữ mở ra hộp đồ ăn, lấy ra dưa gang ướp lạnh, Đường chiêu dung : "Đây là dưa gang ướp lạnh vừa đưa tới, tần thiếp ăn thấy cũng rất ngon nên mang cho tỷ tỷ giải nhiệt."

      "Muội muội, muội có tâm." Lâm Huệ khách khí cầm khối dưa gang vừa cắt xong, cắn ngụm. "Mát lạnh, ngọt thanh, quả nhiên ngon miệng. Hoàng Thượng sủng ái muội muội, dưa gang này đưa vào cung nhưng nhiều lắm."

      "Quả nhiều lắm, nghe Hoàng Thượng chỉ có vài quả, nhưng ở đường hỏng mất biết bao nhiêu quả, Hoàng Thượng biết tần thiếp thích ăn, mới đưa tới." Có thể được quân vương sủng ái như thế, Đường chiêu dung khỏi lộ ra tia đắc ý. Dường như nàng ta nhớ ra trước mặt nàng là ai nên nhanh chóng thu lại cảm xúc, : "Nghe tỷ tỷ cũng thích, tần thiếp mới mang đến đây cho tỷ tỷ nếm thử."

      "Tâm ý của ngươi tỷ tỷ đương nhiên biết." Lâm Huệ nhàn nhạt . "Việc này chứng minh, ngày trước ta lưu lại muội là đúng."

      Đường chiêu dung mỉm cười gật đầu.

      Lâm Huệ : "Chỉ là, muội muội cần phải biết, bổn phi ghét nhất là bị phản bội. Ta có thể làm cho ngươi được sủng ái, cũng có bản lĩnh kéo ngươi xuống. Điểm này muội muội cần phải nhớ kỹ."

      Đường chiêu dung giật mình cái, miễn cưỡng nở nụ cười: "Vâng, tần thiếp biết."

      Cũng là long thai, nhưng Diệp sung viện lại tức giận đến muốn khóc. Cái gì ngon, cái gì tốt, cống phẩm và trái cây ngon cũng đều đưa tới Ngọc Hoa Cung, mà nàng nhón chân mong chờ Hoàng thượng tới, lại thấy được bóng hình.

      Chỉ cần có Đường chiêu dung, hậu cung này còn độc sủng. Nghĩ như thế, Diệp sung viện bắt đầu an phận, nàng phái người ở bên Đường chiêu dung, bỏ bột hoa hồng vào thuốc bổ. Ai ngờ hai canh giờ sau, Diệp sung viện bắt đầu cảm thấy bụng thoải mái, bao lâu liền thấy máu, ngự y tới cũng cứu được con nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hoàng tử vừa thành hình ra , Diệp sung viện ngờ người sinh non lại chính là mình.

      Đường chiêu dung biết được Diệp sung viện nửa đêm đẻ non, cười lạnh tiếng. Nàng ta làm bậy, tất nhiên thể sống, còn muốn hại nàng, may mắn là nàng nhanh trí căn dặn người ở nhà bếp cẩn thận, làm sao nàng có thể để cho nguời ta dễ dàng động tay động chân vào thức ăn được? Thức ăn vừa đưa tới nhanh chóng bị đổ , nàng ngu ngốc chui đầu vào lưới.

      Đường Chiêu Dung nghĩ, vì sao nàng thể tố giác nàng ta? Nàng ta để ý đứa bé trong bụng nàng như thế, đương nhiên so với việc bị sảy thai, việc đứa bé trong bụng thậm chí còn tồn tại khó chịu hơn. Mùi vị của báo ứng nhất định rất khổ sở.

      Diệp sung viện trải qua những ngày này dễ dàng, nguyên bản được sủng ái nhiều, giờ hài tử cũng có, Hoàng Thượng với nàng nóng lạnh, Thái Hậu lại rất thất vọng về nàng, chỉ phân phó người đến chăm sóc mà hề tới thăm nàng, ngược lại bắt đầu dìu dắt các phi tần khác.

      Diệp sung viện biết nàng bị vứt bỏ, bị Thái Hậu coi là quân cờ vô dụng. Thế nhưng, Đường chiêu dung lại càng được sủng ái, nhanh chóng vượt qua tiên hoàng hậu.

      Chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn mà thôi, ở hậu cung có hài tử mới là điều đáng sợ nhất.

      Nhìn Đường chiêu dung được sủng ái như vậy, Hạ Bích trong lòng nóng như lửa đốt, nếu như Đường chiêu dung sinh hạ hoàng tử, chẳng phải là đoạt mất vị trí Thái tử của Nhị hoàng tử hay sao?

      Hạ Bích cảm nhận được nguy cơ trước mắt nhưng lại thể làm gì được. Nếu nương nương còn ở đây, chắc chắn xảy ra chuyện này, vì làm Hoàng Thượng coi trọng Tiểu Thái Tử nên Hạ Bích rất nghiêm túc dạy dỗ Tiểu Thái Tử, khiến nghe lời hiểu chuyện. Tiểu Thái Tử bắt đầu đọc sách viết chữ, nàng tuy kiến thức nhiều lắm, nhưng vẫn có thể giám sát chút.

      lúc sau, Tiểu Thái Tử học viết chữ mệt, cùng Tứ hoàng tử dắt Đậu Đỏ ra ngoài dạo. Đậu Đỏ còn là cục thịt , tại nó trưởng thành, chỉ thấp hơn Tiểu Thái Tử chút mà thôi. Cũng có mấy cung nữ rất sợ nó, liên tục trốn tránh.

      Tiểu Thái Tử coi tiểu Đậu Đỏ là bảo bối, mỗi ngày đều đến cùng Đậu Đỏ chơi. Đậu Đỏ rất bướng bỉnh, được tự do liền như con ngựa hoang thoát cương, chạy tới chạy lui, nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi lấy lòng bọn họ, còn cọ cọ đầu vào người bọn họ, khiến người ta thích.

      Hạ Bích yên tâm, theo bọn họ ra ngoài. Đột nhiên, Đậu Đỏ gầm lên hai tiếng, ngay sau khi nghe thấy tiếng kêu, nàng liền kéo hai vị tiểu hoàng tử theo sau, còn chưa đến liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Đậu Đỏ.

      Đường chiêu dung nhìn thời tiết rất đẹp nên ra ngoài tản bộ, ngờ đột nhiên bị con chó lớn xông ra chắn đường, dọa nàng sợ đến mặt mày trắng bệch. Cung nhân thấy thế vội vàng đuổi con chó lớn đó , nhưng Đậu Đỏ rất hung dữ, tiểu thái giám cũng sợ hãi, luống cuống lấy gậy đuổi nó .

      Con chó lớn màu trắng ánh mắt đỏ ngầu như sát thần, kỳ nó bình thường rất ôn hòa, nhưng có ôn hoà đến đâu bị bọn họ rống kêu như vậy cũng rối loạn. Đậu Đỏ nhìn bọn họ, gầm lên tiếng, thấy tiểu chủ nhân của mình tiến tới mới bắt đầu bình tĩnh lại, chầm chậm chạy đến bên Tiểu Thái Tử.

      Tiểu Thái Tử xoa xoa Đậu Đỏ, khẽ trấn an nó, huynh đệ bọn họ vuốt ve Đậu Đỏ lát mới rời , Hạ Bích tuy thích Đường chiêu dung nhưng vẫn tiến đến thỉnh tội.

      "Khiến nương nương sợ hãi như vậy, đều là lỗi của nô tỳ, biết súc sinh đó dám dọa nương nương, xin nương nương trách phạt."

      Đường chiêu dung liếc mắt nhìn Hạ Bích cái, ánh mắt dừng người hai vị Hoàng tử. Hai tiểu hài tử này được chăm sóc rất khá, dù có mẫu hậu chống lưng nhưng sủng ái của Hoàng Thượng đối với bọn họ chút cũng giảm, mỗi ngày đều qua thăm bọn họ, thỉnh thoảng lại cùng ở lại dùng bữa.

      Người ta đều nàng được sủng ái, nhưng nàng thậm chí còn được sủng ái bằng hai tên tiểu tử này.

      Xoa nơi bụng hơi nhô lên, Đường chiêu dung cười cười: "Làm bổn phi sợ hãi sao, nhưng nếu làm long chủng trong bụng sợ hãi làm gì cũng hết tội."

      "Vâng, nô tỳ ghi nhớ, sau này nhất định giám sát chặt chẽ súc sinh kia." Hạ Bích cúi đầu, dứt lời liền dẫn người . Đậu Đỏ cũng bình tĩnh lại, vẫn chạy nhảy tung tăng, còn chơi đùa với tiểu chủ nhân.

      Buổi tối, khi Tề Diệp đến Ngọc Hoa Cung, thấy Đường chiêu dung ăn uống tốt, hỏi: "Làm sao vậy? Đồ ăn hợp khẩu vị sao?"

      "Tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp sao." Nàng lắc đầu, lại lộ ra vẻ mặt thoải mái.

      "Đừng qua loa lấy lệ trẫm, nếu thoải mái bảo ngự y đến xem." nhíu mày nhìn Đường chiêu dung.

      "Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương là bị kinh sợ mới như thế, buổi chiều tiểu chủ ngủ còn giật mình tỉnh dậy." cung nữ đứng hầu thay nàng mở miệng, ý .

      "Sao lại thế này?" Tề Diệp hỏi.

      Cung nữ thêm mắm thêm muối trả lời: "Nương nương bị con chó lớn màu trắng đột nhiên xông ra dọa cho sợ hãi, con chó lớn màu trắng ấy suýt nữa cắn bị thương nương nương, như vậy, dù ít dù nhiều cũng là hướng tới nương nương. Nếu phải bọn nô tài ngăn đón, chỉ sợ nương nương bị thương."
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :