1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 144-2
      Biết nước uống ở nơi đây là khan hiếm vô cùng, Hạ Uyển Chi rửa mặt cho sảng khoái, nhưng lại rất tiết kiệm, chỉ dùng thau nước để chà lau thân thể.

      Dặn dò mấy cung nữ xong, tiểu cung nữ mang theo chén trà vào, Hạ Uyển Chi liền uống cạn ly. Hạ Bích thu dọn phòng ở. Hạ Uyển Chi thấy Tề Diệp liền ra ngoài tìm, được vài bước thấy Tề Diệp chuyện cùng vị quan, biết Tề Diệp xử lý chính , nàng liền lui về.

      Rất lâu sau Tề Diệp mới trở về khách điếm. Hạ Uyển Chi bảo Hạ Bích múc nước, sau đó nàng đưa cho Tề Diệp ly trà, : "Lão gia uống nước !"

      Tề Diệp hơi uống cạn, thấy tóc Hạ Uyển Chi có chút rối, thuận tay chỉnh lại cho Hạ Uyển Chi, : " nhiều ngày ở tại khách điếm này, hai ngày nữa loan giá tới, nàng cần gì cứ ."

      "Vâng!" Hạ Uyển Chi gật đầu, thấy Hạ Bích bưng nước vào liền tự mình rửa mặt lau tay cho Tề Diệp.

      Bữa tối khá là phong phú, bọn họ dùng xong bữa tối liền nằm xuống nghỉ ngơi. Đại khái là do ở ngoài cung, buổi tối Hạ Uyển Chi ngủ rất thoải mái, chân vô thức gác lên người Tề Diệp, ngủ đến biết trời trăng gì.

      Tề Diệp thấy vậy cũng gì. nhớ tới những việc sáng nay, cũng ngủ được, sợ đánh thức nàng nên nhàng bước xuống giường, Hạ Uyển Chi hơi giật giật, cũng may còn chưa tỉnh, nhàng thở phào tiếng, từ từ mở màn cửa ra ngoài.

      Quang Thuận công công dựa vào cột hành lang ngủ gật, mặt còn có con muỗi chổng mông hút máu , liền đưa tay lên đập chết con muỗi, cũng tự nhiên tỉnh dậy. Bỗng nhiên nhìn thấy bóng đen, giật mình hô lên: "Là ai?"

      Tề Diệp nhìn Quan Thuận công công cái, gì. Quang Thuận công công tỉnh táo lại thấy là Tề Diệp vội vàng vả miệng: "Nô tài có mắt như mù, nô tài biết là chủ tử, mong chủ tử trách phạt."

      Tề Diệp cũng gì, chậm rãi rời .

      Quang Thuận công công thoáng nhìn ra xung quanh, quay lại chạy theo sau Tề Diệp, hỏi: "Chủ tử, ngài muốn chỗ nào?"

      "Vô nghĩa, nhiều!" Tề Diệp nhàn nhạt , Quang Thuận công công sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.

      Khách điếm lớn, vài bước liền đến hậu viện. Có mấy cây nguyệt quế bởi vì hạn hán mà khô héo, lá rụng lả tả, trơ trụi đứng ở đó.

      Ở gốc cây nguyệt quế có bàn đá, Quang Thuận công công dùng tay áo lau sạch để ngồi xuống. Tề Diệp khẽ ngẩng đầu nhìn lên , ngắm trăng tròn đến ngẩn người.

      bao lâu gian an tĩnh bị đánh vỡ, Tề Diệp nghiêng đầu nhì thấy cách đó xa có ánh nến nho , mơ hồ còn nghe thấy người con chuyện: "...Tiểu thư, trở về ! Nếu lão gia biết trách phạt tiểu thư."

      "Thừa dịp hôm nay là đêm trăng tròn khẩn cầu Quan nương nương phù hộ, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Còn nữa, chuyện tối nay ngươi ta làm sao cha ta biết được." Người con có thanh mềm , mơ hồ còn mang theo tia đắc ý.

      Quang Thuận công công nhìn các nàng tới chỗ bọn đứng, khẽ nhíu mày, muốn tiến đến ngăn cản nghe Tề Diệp khụ tiếng. Quang Thuận liền hiểu ý, lên tiếng đứng ở phía sau Tề Diệp, nhìn các nàng từ từ lướt qua bọn .

      Các nàng vẫn chưa thấy Tề Diệp đứng ở đó. Lập tức đến gốc cây hoa quế. Tỳ nữ mang theo cái giỏ tre, bên trong đựng đồ vật cúng tế. Hai người bận rộn bày biện điểm tâm hoa quả, còn có nhang, đèn cùng tiền giấy.

      Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, nữ tử quay lưng về phía bọn họ, quỳ mặt đất, vẻ mặt thành kính, : "Quan Thế Bồ Tát đại từ đại bi, cầu xin ngài thương xót, ban mưa to cứu vớt bá tánh. Tín nữ Chu Vũ Kiều nguyện ý giảm thọ mười năm, chỉ cầu Bồ Tát có thể cứu vớt bá tánh, cũng hy vọng Hoàng Thượng có thể long thể an khang!"

      Dứt lời, nữ tử thành kính dập đầu, trong miệng lẩm bẩm, ánh nến chiếu rọi bóng nàng in mặt đất.

      Tề Diệp cho rằng các nàng phát ra mình, ai biết các nàng thu dọn đồ vật cúng tế muốn rời , nghiêng đầu lại thấy hai bóng đen, sợ hãi hét lớn: "Là ai?"

      "Chu tiểu thư chớ sợ hãi!" Quang Thuận công công lên tiếng trấn an, tỳ nữ mang đèn lồng ra chiếu lên, nhìn hai người xa lạ, hơi căng thẳng chạy tới đỡ tiểu thư nhà mình.

      "Các ngươi là ai?" Tỳ nữ : "Các ngươi tại sao lại ở đây?"

      "Chúng ta là người thuê nhà trọ hôm nay." Quang Thuận công công .

      Tề Diệp đứng dậy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Chu Vũ Kiều. Sắc mặt thay đổi, chậm rãi rời , Quang Thuận công công cũng tiếp, chạy chậm theo sau.

      Chu Vũ Kiều nhìn người vừa rời , đôi mắt hơi rũ xuống, : "Trở về thôi!"

      Tỳ nữ gật đầu, mang theo đèn lồng, đỡ Chu Vũ Kiều trở lại phòng.

      Tề Diệp trở về phát Hạ Uyển Chi tỉnh, trong phòng có ánh nến, thấy Tề Diệp hai mắt liền sáng lên: "Hoàng Thượng đâu vậy?" Hạ Uyển Chi tỉnh lại phát bên cạnh ai, cũng hơi lo lắng.

      " dạo chút, khuya rồi, ngủ !" Tề Diệp vỗ tay trấn an Hạ Uyển Chi, cởi quần áo ra lên giường nằm. Hạ Uyển Chi cũng hỏi thêm, nằm im bên Tề Diệp. Nhanh chóng vào giấc ngủ, chỉ là bàn tay bất an nắm chặt lấy tay Tề Diệp.

      Tề Diệp bất đắc dĩ mỉm cười, nắm tay Hạ Uyển Chi đặt ở trước ngực, nhanh chóng ngủ say.

      Ngày hôm sau Hạ Uyển Chi tỉnh lại lại thấy Tề Diệp đâu. Hạ Bích hầu hạ Hạ Uyển Chi rửa mặt chải đầu, : "Sáng sớm Hoàng Thượng ra ngoài, bảo nương nương ở khách điếm cần lo lắng." Trong hoàn cảnh có ai, bọn họ vẫn thể thay đổi được cách xưng hô.

      "Ừ." Hạ Uyển Chi gật đầu.

      Tối hôm qua ngủ cũng an giấc, tính đến thời gian về nhà, Hạ Uyển Chi có chút nóng lòng. biết hai đứa giờ như thế nào? Nàng vẫn là yên tâm cho lắm.

      Bữa sáng đạm bạc, chỉ có mấy bát cháo. Đường phố nhộn nhịp, Hạ Uyển Chi ăn uống cũng tốt, ăn được chút cũng ăn vào được nữa. Hạ Bích có chút lo lắng, thở dài khuyên Hạ Uyển Chi ăn thêm mấy muỗng cháo mới bỏ qua.

      Vừa ăn xong bao lâu, liền có cung nữ tới báo, là Dịch quán phu nhân* cùng con đến thỉnh an Hạ Uyển Chi.

      *Dịch quán phu nhân: vợ ông chủ quán trọ.

      Mấy người đó biết thân phận của bọn họ, chỉ biết là phu nhân và thành chủ của Kim Lăng Thành. Khó có quý phu nhân tới cái thành bé này, dịch quán phu nhân đương nhiên phải chiêu đãi tốt, thuận tiện lôi kéo làm quen.

      Hạ Uyển Chi thích xã giao. Bảo Hạ Bích đuổi họ ra ngoài, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng lại cho họ vào.

      Dịch quán phu nhân hơi căng thẳng. Chu phu nhân ở trong thành coi như có chút danh tiếng, chỉ là so với phu nhân của Kim Lăng Thành Chủ, Chu phu nhân vẫn có chút tự ti. Vì muốn cho mình chút mặt mũi, bà ta đem tất cả của hồi môn của mình ra dùng, châu ngọc đầy đầu, khoa trương, người ăn mặc dựa theo những bộ y phục được thịnh hành ở Kim Lăng Thành, trang điểm tỉ mỉ, sợ bị mất mặt trước Hạ Uyển Chi.

      Hạ Uyển Chi nhìn bộ dạng của Chu phu nhân hơi khoa trương khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng ở người Chu Vũ Kiều, sau đó mới mỉm cười, : "Chu phu nhân đa lễ."

      "Phu nhân khách khí, thỉnh an phu nhân có chút chậm trễ, xin phu nhân thứ lỗi!" Chu phu nhân tối hôm qua nghĩ tới việc tới bái phỏng, nhưng lại bị Quang Thuận công công đuổi trở về. Nghe mấy nô bộc trong viện vị phu nhân này nhìn rất trẻ, bà cũng nghĩ là vị quý phu nhân này lại trẻ đến thế. Nhìn từng cử chỉ đều rất cao quý, có lẽ vị phu nhân này xuất thân từ đại gia tộc danh môn khuê tú, hổ là từ Kim Lăng Thành tới.

      "Chu phu nhân đa lễ." Hạ Uyển Chi cười cười, ánh mắt dừng người Chu Vũ Kiều, : "Vị này là?"

      "Là con nhà ta, thất lễ rồi!" Chu phu nhân khom người cười tươi, : "Vũ Kiều, còn mau thỉnh an phu nhân?"

      Chu Vũ Kiều gật đầu, tiến lên hành lễ. Giọng kiều mị, dung nhan xuất chúng, khó trách kiếp trước có thể khiến Tề Diệp thích, từ nơi xa như vậy cũng mang về cung sủng ái.

      Nghĩ vậy, Hạ Uyển Chi ý cười càng sâu: "Chu tiểu thư đúng là xinh đẹp, Chu phu nhân người rất có phúc khí nha!"

      Chu phu nhân ngoài miệng khiêm tốn, nhưng mặt lại là vẻ mặt đắc ý. Đối với nhan sắc xuất chúng của con bà, bà cũng rất là vừa lòng, chỉ tiếc là nhà lão gia bà quan chức quá thấp, bằng nếu đưa vào cung nhất định có thể được Hoàng Thượng sủng ái.

      Chỉ là, giờ cơ hội tới tay Chu gia bọn họ, phải Hoàng Thượng đường tới sao, nếu có người giúp đỡ... Chu phu nhân nghĩ nếu được như vậy chẳng phải là Chu gia của bà có thể bước lên trời hay sao?

      Bà đặt ánh mắt người Hạ Uyển Chi, giống như nhìn miếng thịt, nụ cười kéo đến tận mang tai.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 145-1
      Hạ Uyển Chi gọi Hạ Bích chuẩn bị phần lễ vật đưa cho Chu phu nhân, thứ mà nàng chọn giá trị cũng thấp. Chu phu nhân có mắt nhìn hàng, miệng cười tủm tỉm nhận lấy, nịnh nọt khen mấy câu lấy lòng nàng.

      Chu Vũ Kiều yên lặng đứng bên lên tiếng, cử chỉ khéo léo nho nhã, xem ra nàng ta được dạy dỗ rất tốt.

      Hai người ngồi chuyện với Hạ Uyển Chi lúc, thấy nàng bắt đầu có vẻ mệt mỏi, Chu phu nhân biết ý liền dẫn Chu Vũ Kiều rời .

      Trong lòng bà nghĩ, sau này nên thường xuyên qua lại hơn, có thể leo lên được vị trí nữ nhân tôn quý nhất Thành Kim Lăng cũng là bản lĩnh cùng may mắn của nàng ta. Lại , Hoàng thượng hay lui tới nơi này, nếu có Hạ Uyển Chi giúp đỡ chưa tính việc vào cung được hay , chỉ cần có hoàng thân quốc thích ở Thành Kim Lăng là chuyện tốt rồi.

      Hai người vừa , Hạ Uyển Chi : " hỏi thăm chút về Chu Vũ Kiều này."

      Hạ Bích gật đầu rời .

      Chu Vũ Kiều theo mẫu thân trở lại hậu viện, thấy bà thích nhìn ngắm chuỗi ngọc châu tay hiếu kỳ : "Nuông, bọn họ là ai vậy?"

      "Là quý nhân." Chu phu nhân vui vẻ cười: "Kiều nhi à, cơ hội tốt đến rồi."

      "Nương vậy là có ý gì ạ?" Chu Vũ Kiểu có chút nghi hoặc.

      Chu phu nhân chỉ cười mà gì, mọi việc còn chưa chắc chắn, bà nên nhiều, tránh cho nàng mừng hụt.

      " có gì, nương chỉ là tuỳ tiện vậy mà thôi." Chu phu nhân vài câu rồi dặn dò nàng: "Khi rảnh rỗi con đến trò chuyện với Hạ Uyển Chi chút, khi cũng phải giữ đúng mực, biết ?"

      Chu Vũ Kiều gật đầu, nàng nhìn hộp gấm trong tay, quả thể đem nàng so với vị phu nhân kia. Quanh thân nàng ta toả ra loại khí thế đặc biệt mà phải bất kì ai cũng có được.

      ra khỏi chủ viện, Chu Vũ Kiêu liên hỏi người bên cạnh: "Việc ta giao phó, ngươi hỏi thăm sao rồi?"

      "Hồi tiểu thư, nô tì hỏi thăm được, chức

      quan của vị đại nhân kia thấp, lão

      gia đối với vị này rất cung kính, mà vị phu

      nhân kia lại là chính thất của vị đại nhân

      • • •

      này." Tỳ nữ thuật lại điều nàng nghe được.

      "Có biết là làm chức quan gì ?" Hoá ra là chính thất, nhưng vị phu nhân kia có chút kì quái, theo trượng phu của mình ra cửa, chính là có lễ giáo.

      Nhớ đến thân ảnh tuấn của vị đại nhân

      + +

      kia, Chu Vũ Kiều tâm sinh gợn sóng. Có thể người này khí chất cao quý, thể lưu tâm.

      Tỳ nữ lắc đầu, nàng chỉ biết có vậy thôi.

      Chu Vũ Kiều có chút buồn bực, " việc như thế mà cũng làm được, ngươi hỏi thăm thêm ."

      Tỳ nữ ấp úng gật đầu, trong lòng thầm kêu khổ, nàng phải vô dụng, mà những người khác cũng biết.

      Tuy là nhiều người , nhưng đều là người của họ mang đến, người của mình trong viện chỉ phụ việc, làm sao có thể nghe được gì.

      Hạ Bích vân lanh lợi, chỉ trong thời gian buoi sáng có thể nghe ngóng được chuyện về Chu Vũ Kiều. Có thể nàng ta trong thành cũng có danh tiếng, năm nay đến tuổi cập kê, chưa có hôn phu. Nhiều người trong thành đến cầu thân nhưng Chu đại nhân chưa chịu gả, giữ bên người thêm mấy năm nữa.

      ra mọi người đều biết, Chu đại nhân ý muốn hứa hôn với gia đình danh giá chút, nên thèm để ý đám người đến cầu thân. Tuy Chu Vũ Kiều có gia thế hơi kém nhưng nàng tài mạo xuất chúng, ở trong thành vẫn có cơ hội tìm được người vừa ý.

      Gần đây thời tiết nắng nóng, Hạ Uyển Chi muốn ra khỏi cửa. Sau khi bọn người Chu phu nhân rời , nàng liền nghỉ ngơi.

      Đến giờ cơm trưa Tề Diệp vẫn chưa về, nàng hơi mệt trong người nên ăn được nhiều.

      Hạ Bích dặn người làm chuẩn bị khối băng và chút đồ ăn mát lạnh cho nàng ăn.

      Chỉ là nơi này phải hoàng cung, nước còn khan hiếm, đừng đến khối băng.

      Vì vậy nàng chỉ uống nước ô mai, trong miệng mát lạnh, càng thêm kích thích khẩu vị, nàng liền uống nhiều thêm chén.

      Khi trời xê chiêu, Tê Diệp mệt mỏi trở về. Hạ Uyển Chi vội vàng ra đón, chuẩn bị nước cho rửa mặt chải đầu. Phân phó Hạ Bích đem nước ô mai lại cho uống.

      Rất nhanh chén nước ô mai được mang đến, nàng đưa cho . Te Diệp uống xong, : " mát"

      Hạ Uyển Chi cười cười, cầm lấy cây quạt quạt cho , "Hôm nay Hoàng Thượng đâu vậy?"

      "Ra ngoài quan sát tình hình chút, năm nay hạn hán nghiêm trọng" giọng trầm.

      Hạ Uyển Chi trấn an, đặt tay lên vai : "Hoàng Thượng đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa trời đổ mưa thôi."

      "Hy vọng được như nàng ." Nếu tận mắt nhìn thấy cũng tưởng tượng được hạn hán nghiêm trọng đến vậy.

      Cũng chính mắt mình nhìn thấy, nên mới ý thức được mình là quân vương, nhưng tại thời điểm này cũng đành bất lực.

      ngày ở bên ngoài nên Tê Diệp cảm thấy mệt mỏi, trời tối chỉ tắm gội qua loa liền nghỉ ngơi.

      Hạ Uyển Chi giấc ngủ chập chờn, nàng quạt cho thêm chút gió cho ngủ thêm thoải mái.

      Trong phòng chỉ có khối băng, có tác dụng nhiều. Chỉ là thùng , nghe khối băng ở trạm dịch dùng hết.

      ngủ mơ mơ màng màng, Hạ Uyển Chi cảm giác người mình nhơm nhớp dính dính, mở mắt ra liền thấy Te Diệp nằm người nàng.

      Thấy nàng tỉnh lại liền nhắm môi nàng mà hôn, bàn tay to lớn yên phận du ngoạn người nàng.

      Hạ Uyển Chi chẳng biết làm sao, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xám xịt chưa sáng, còn rất sớm.

      Hừng đông Tề Diệp vẻ mặt thoả mãn rời giường, rửa mặt chải đầu.

      Hạ Uyển Chi eo đau, người cũng mỏi, khi nãy giường thông cảm nàng đường xá vất vả, cũng làm gì thêm.

      Tề Diệp rửa mặt chải đầu, thấy Hạ Uyển Chi chuẩn bị đứng dậy, ngồi vào mép giường, : "Nghỉ ngơi nhiều chút, lát nữa ta có việc ra ngoài, nàng ở trạm dịch nghỉ ngơi ."

      " đâu vậy?" Nàng hỏi.

      "Ra ngoài xem xét chút, đừng lo lăng, nàng ở trạm dịch nghỉ ngơi, trời tối ta về." xong xoa mặt nàng vài cái rồi rời .

      Hạ Uyển Chi ngủ thêm lúc, khi tỉnh lại mặt trời lên cao, nàng rửa mặt chải đầu, ăn sáng với cháo. Nhìn bên ngoài nắng nóng có chút đau đầu.

      Gọi Hạ Bích chuẩn bị giấy bút viết thư gửi đến Hạ gia.

      Vừa viết được vài chữ liền nghe báo có Chu Vũ Kiều đến, nàng nhíu mày, bảo cứ chờ ở bên ngoài. Khi nàng viết xong bức thư, chờ mực khô hết mới ra ngoài.

      Chu Vũ Kiều chờ có chút mất kiên nhẫn, muốn hôm nào lại đến liền nghe thanh hạt châu đong đưa.

      Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn nàng cái, biểu cảm nhàn nhạt, " để Chu tiểu thư đợi lâu."

      "Phu nhân quá lời." Hai người hàn thuyên trong chốc lát, Hạ Uyển Chi cũng nói nhiều, nàng ta cũng biết gì nên cũng đứng dậy cáo từ.

      Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích đưa nàng ta ra ngoài. Chu Vũ Kiều từ chối lúc nhưng cuối cùng vẫn để Hạ Bích đưa .

      Hai ngày nay, Chu phu nhân đều đến diện kiến, nàng ta theo sau bà, cũng nhiều hơn.

      Hạ Uyển Chi chỉ đáp vài câu, chủ yếu nàng quan sát Chu Vũ Kiều.

      Khi nàng hỏi đến chuyện hôn nhân của Chu Vũ Kiều, ánh mắt Chu phu nhân chợt sáng, vẻ mặt mong chờ: "Kiều nhi vừa đến tuổi cập kê, vẫn chưa định hôn . Trước kia cũng có mời đại sư xem qua, nhi nữ có tướng phú quý." Chu phu nhân lộ ra vài phần đắc ý.

      Hạ Uyển Chi cười cười, sự là có tướng phú quý, số người có thể leo lên long sàn, được hoàng thượng sủng ái cũng nhiều. Lúc trước nàng còn thầm hâm mộ Chu Vũ Kiều có thể được hoàng thượng sủng ái, bây giờ xem ra được may mắn như vậy nữa.

      Hôm nay đên khi trời chập tôi Tê Diệp mới trở về. Nàng chờ ở cửa, nhìn bộ dạng tốt lắm, gương mặt xám xịt.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 145-2
      Nàng có chút kinh ngạc, bị nàng nhìn đến xấu hổ, : " có gì đâu, nàng đừng lo lắng, chuẩn bị nước ấm, ta tắm gội chút."

      Hạ Uyển Chi phân phó Hạ Bích chuẩn bị, nàng bưng chén nước ô mai cho uống.

      Hạ B í ch nhanh chóng mang nước lại cho Tề Diệp rủa mặt, Hạ Uyển Chi tự mình hầu hạ , đên giờ vẫn chưa câu nào.

      Nước ấm được chuẩn bị tốt, nàng thử độ ấm, thấy vừa phải mới cởi đồ cho . Nhìn khuôn ngực rắn chắc gầy gò, nàng có chút đau lòng, :"Hoàng thượng, người gầy rồi."

      bắt lấy tay nàng, đem đến bên môi, dịu dàng hôn: " sao, đừng lo lắng, chờ về cung tốt hơn thôi."

      đường lặn lội xa xôi, cả nàng cũng gầy , đừng đến ngày đêm làm việc vất vả.

      Nàng có chút bất lực, việc triều chính phức tạp nàng giúp được gì, chỉ có thể cẩn thận bồi bổ cho bằng thức ăn.

      Tuy rằng khô hạn, những kẻ có tiền vẫn bị ảnh hưởng nhiều, chỉ có dân nghèo là chịu khổ nhất.

      nhiều ngày nay, tuy đồ ăn ở đây thể so sánh được mỹ vị trong cung nhưng vẫn xem như tốt.

      Ngoài kia bao người có thứ mà ăn, nước cũng có uống.

      Nàng cân thận lau thân cho hăn, cũng phải lần đầu tiên thấy trần trụi, nên thẹn thùng. Nhưng khoé mắt liếc thấy chỗ kia, nàng vẫn cảm thấy được tự nhiên lắm.

      Tề Diệp có vẻ rất mệt, vừa vào thùng tắm ngủ thiếp rồi, nàng nhìn, thấy nhắm mắt, tự nhiên động tác cũng nhàng hơn.

      Nhìn thấy móng tay có vết hoen ố, nàng cẩn thận lau . Mới vừa rửa được chút nghe tiếng hít ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn thử, thấy có vô số mụn nước, nàng đau lòng: "Hoàng thượng, cái này, người bị sao vậy?"

      " có gì" rút tay lại cho nàng xem.

      Hạ Uyển Chi vẫn để ý, bắt lấy tay của , nhìn những mụn nước kia mà đau lòng hỏi: "Có đau lắm ?"

      " đau." Tề Diệp trấn an nàng, "Qua mấy ngày nữa hết thôi, đừng lo, cũng phải chuyện gì nghiêm trọng."

      "Hoàng thượng!" Nàng đau lòng gọi tiếng, muốn lại nghe thấy cắt lời nàng.

      Tề Diệp cố ý lãng sang chuyện khác, : "Uyển nhi, ta đói bụng"

      Nghe thấy đói bụng, nàng quên luôn chuyện vừa rồi. đói mới là chuyện lớn, ai dám bỏ đói Hoàng Thượng?

      Buổi tối hầm canh gà, nàng tự mình múc cho chén, uống hết chén này nàng lại múc chén khác.

      Tề Diệp nhướng mày, "Nhìn Uyển Chi cũng gầy ít, nàng uống thêm ." Hắn phân phó Hạ Bích múc cho nàng chén.

      Sau khi ăn xong, còn có chuyện phải xử lý nên sang thư phòng.

      Hạ Uyển Chi gọi Quang Thuận công công vào, hỏi: "Sao tay Hoàng thượng lại nổi mụn nước như vậy?"

      Quang Thuận công công dám giấu giếm, : "Do đào mương máng mà ra, đào nhiều ngày nay rồi. Hoàng thượng cũng , nô tài khuyên được, mong nương nương trách phạt."

      "Đứng lên , phải lỗi của ngươi." Nàng biết, từ khi đến đây trầm mặt hơn rất nhiều, nhìn con dân mình chịu khổ mà mình lại có biện pháp. Nàng nhìn ra được rất bất lực.

      Tề Diệp xử lí công vụ đến tận khuya, khi về phòng thấy nàng còn chưa ngủ: "Sao nàng vẫn chưa ngủ? "

      " sao" Nàng cười cười, trong phòng đốt huân hương, con muỗi nào lọt vào.

      gì, nhận lấy khăn lau mặt nàng đưa tới.

      Nàng đứng bên nhìn, chờ rửa mặt chải đầu xong liền lấy ra cây ngân châm.

      biết nàng định làm gì, : " sao đâu, cần phá nó cũng tự khỏi."

      "Hoàng thượng!" Ánh mắt nàng ai oán nhìn , Te Diệp nỡ cự tuyệt, chỉ thở dài nhìn nàng lấy châm phá vỡ từng mụn nước.

      Hạ Uyển Chi cẩn thận phá từng nốt mụn, là nàng sợ đau. phá biết tay của nổi rất nhiều mụn nước, nàng nhìn mà đau lòng.

      Được lúc, nàng cầm tay hôn lên, để tay bên má, nhìn : "Nhìn Hoàng thượng như vậy, thần thiếp rất đau lòng."

      dịch chuyển lại gần nàng, hôn lên trán nàng, : "Trẫm biết, có việc gì lớn, chỉ có vài cái mụn nước mà thôi."

      Đêm đó ngủ rất sâu, Hạ Uyển Chi lắng nghe hơi thở trầm ổn của lúc mới chìm vào giấc ngủ.

      Bọn họ đến đây xem trước, vài hôm sau loan giá mới đến, cũng ghé vào trạm dịch, Chu Vũ Kiều giờ thân phận của người này.

      Chu phu nhân hồi tưởng lại xem mình có làm sai việc gì hay , thầm mong bọn họ để bụng.

      Biết được thân phận của nàng, bà liền sang cầu kiến. Hạ Uyển Chi ngăn cản, để bọn họ vào. Nhìn họ quỳ đại lễ, tư thế hèn mọn, nơm nớp lo sợ, vẫn gì.

      tại thân phận của nàng còn là bí mật, bọn người Chu phu nhân dám thất lễ, giọng cũng có chút run rẫy, khi ra khỏi phòng hai chân đều đã mềm nhũn.

      "Vận khí tốt, nghĩ đến lúc còn sống có thể nhìn thấy Hoàng thượng." Chu phu nhận nhịn được cảm khái, cảm thấy mình vinh hạnh.

      Chu Vũ Kiêu thâm nghĩ, khó trách nhìn người kia cao quý như vậy, nàng nghĩ tới lại là đương kim Hoàng Thượng. Đúng như lời đồn, Hoàng Thượng minh thần võ, thánh minh tôn quý. Neu như được để mắt tới, chẳng phải bước lên trời rồi sao?

      Nhìn gương mặt nàng như hoa như ngọc, so với Hoàng Hậu, nàng tự thấy mình thua kém chỗ nào.

      tranh ngôi Hậu, chỉ cân được làm phi cũng vinh quang lắm rồi. Nàng muốn gả cho những gã công tử kia, nàng muốn phu quân của mình phải là người tôn quý nhất.

      cần phải nghi ngờ, nam tử tôn quý nhất thiên hạ còn ai ngoài Hoàng Thượng?

      Nghĩ vậy nàng có chút động tâm, theo nàng biết, trong cung phi tần nhiều, nàng tự tin vào nhan sắc của mình, nếu được Hoàng thượng để ý đến, vận may của nàng tới rồi.

      (Lời editor: Thím này mắc bệnh tự tin, đến giai đoạn mãn tính rồi.

      -_-)

      Chu phu nhân vừa , Hạ Uyển Chi liền phân phó xuống: "Quan sát Chu Vũ Kiều cho ta, đừng cho nàng ta cơ hội xuất trước mắt Hoàng thượng."

      "Dạ" Hạ Bích gật đầu, nàng hiểu ý của chủ tử, nàng cũng thích Chu Vũ Kiều kia, muốn nàng ta tranh giành cùng chủ tử mình, tất nhiên cũng quan sát nàng ta cẩn thận.

      Chu Vũ Kiêu nghe nhà bêp chuân bị thức ăn dâng lên, nàng dụng tâm mà tự mình xuống bếp.

      Nàng biết khẩu vị của Te Diệp, hỏi thăm tỳ nữ bên đó cũng biết thêm được gì, đành dùng hết khả năng mà làm.

      Nàng muốn cho Tề Diệp thấy được dung nhan của mình, xin Chu phu nhân mang theo nàng qua đó.

      Là khuê nữ nên xuất đầu lộ diện, nhưng nàng vẫn hay ra ngoài cúng bái thần linh, tấm lòng từ bi, tự mình có cách chống chế.

      Chỉ tiếc tâm tư của Chu Vũ Kiều chưa thực được phải dẹp sang bên, xe ngựa được nửa đường nàng đau bụng, đàng phải quay về phủ. lâu sau, cho truyền đại phu, nàng yếu ớt nằm giường, hai chân mềm nhũn.

      Đại phu kê cho nàng đơn thuốc, vài ngày nữa khỏi.

      Chu Vũ Kiều phiền não, bao nhiêu công sức bỏ ra giờ đành huỷ hết.

      Tại chính mình cẩn thận để thân thể nhiễm lạnh, hại nàng đau bụng cả buổi sáng, đến giờ vẫn cảm thấy thoải mái.

      Chu Vũ Kiều nghĩ tới, chỉ là tả thôi, thế nhưng mặt, thân thể lại nổi mẫn ngứa, nàng rất khó chịu nhưng dám gãi, sợ bị huỷ dung.

      Đương nhiên nàng thể bỏ qua việc lấy lòng Tề Diệp, nhưng hiên tại bệnh như thế, làm sao mà dám gặp .

      Chu Vũ Kiều dưỡng bệnh, Chu phu nhân lại nhàn rỗi, mỗi ngày đều cầu kiến Hạ Uyển Chi, ngày đầu còn gặp được người, mấy ngày sau cho vào nữa.

      Thế nhưng Chu phu nhân da mặt dày, hôm nào cũng đến cầu kiến.

      Hạ Uyển Chi nhớ hai đứa , ở trạm dịch mấy ngày lòng yên. Đặt biệt, nhận được thư nhà, lòng nàng càng thêm sốt ruột.

      Tề Diệp thấy vậy liền an ủi nàng, mọi việc ổn hơn chút sẽ hồi cung, việc còn lại để quan viên xử lí.

      Bởi vì đến, ít bá tánh bỏ tiền ra quyên góp làm lại con đường, xây lại đập nước. Nhiều người phụ giúp, lâu sau con đường được khai thông.

      Tề Diệp rất vui mừng, ngày làm lễ khai thông mang nàng đến dự.

      Nàng cũng rất vui, hy vọng ngày ấy nhanh chóng đến.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 146-1
      Tề Diệp sớm về trễ, bận rộn mấy ngày, chạng vạng hôm nay trở về, tâm tình ràng tệ. Nàng rót ly trà cho : "Có chuyện gì khiến Hoàng Thượng vui vẻ như vậy?"

      mà vươn tay, nàng cười cười, nắm lấy tay rồi ngồi xuống đùi . Mấy ngày này vẫn luôn bận rộn, rất lâu bọn họ chuyện thân mật như vậy.

      Nàng phe phẩy quạt tròn vừa quạt gió vừa nghe : "Ngày mai là có thể khai thông, chỉ cần dẫn nước về thành công, là có thể giảm bớt nạn hạn hán."

      "Đều là công lao của Hoàng Thượng." Nàng cười .

      Tề Diệp chỉ cười, tì cằm lên vai nàng, hồi sau mới mở miệng: "Chờ việc bên này xong chúng ta liền trở về, biết ngươi nhớ hai đứa , trong khoảng thời gian này làm Uyển Nhi chịu khổ."

      "Hoàng Thượng chuyện này để làm gì, thần thiếp cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, nếu thể theo cùng Hoàng Thượng, thần thiếp ở trong cung cũng cảm thấy bất an." Nàng cực kì tình thâm ý trọng, Tề Diệp xúc động ôm lấy nàng, trong lòng ấm áp. Có thể được nữ nhân toàn tâm toàn ý như vậy, cảm thấy thỏa mãn.

      Sáng hôm sau, Hạ Uyển Chi bị Tề Diệp lay tỉnh, tối qua nàng ngủ hơi muộn, hứng thú nhiều nên lăn lộn đến khuya hai người mới chợp mắt. giờ nhìn tinh thần sảng khoái, nàng có chút ngạc nhiên.

      Dùng xong bữa sáng, Quang Thuận công công đến báo xe ngựa chuẩn bị tốt, hôm nay có nghi thức nên bọn họ đều ăn mặc rất long trọng. Khi ra ngoài mặt đất đám đông quỳ. Hạ Uyển Chi liếc mắt qua Chu Vũ Kiều quỳ mặt đất, nàng ta cảm nhận được ánh mắt của nàng nên ngẩng đầu nhìn tới. Nàng mang biểu tình nhàn nhạt nhưng khiến Chu Vũ Kiều sợ tới mức chết khiếp, vội vàng cúi đầu dám làm càn.

      Chỉ là nghĩ tới Chu Vũ Kiều còn chưa từ bỏ ý định, mặt có dấu vết còn dám lộ diện. Dù là dùng khăn che đậy Hoàng Thượng cũng chú ý nàng ta.

      Ngồi xe ngựa, Hạ Bích phe phẩy quạt tròn quạt gió. Mặc dù còn sớm, nhưng nhiệt độ thấp, nàng mặc cung trang ba bốn lớp cực kỳ oi bức.

      Tề Diệp nhìn, đau lòng : "Cố kiên trì trong chốc lát, nghi thức xong để Uyển Nhi trở về ngay."

      Hạ Uyển Chi nghe vậy gật gật đầu, khăn tay bị mồ hôi thấm ướt.

      Xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy, roi ba bước, bọn thị vệ ngăn cách các bá tánh vây xem. Xe ngựa qua, đám đông bá tánh quỳ xuống, hô to "Ngô hoàng vạn tuế".

      Bởi vì hạn hán nên theo vết xe ngựa chạy, bụi giăng mù mịt, nàng che mũi miệng lại, khẽ nhíu mày, hy vọng có thể có cơn mưa to.

      Ước chừng chạy gần nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng lại. Sắc mặt Hạ Uyển Chi tốt lắm, Tề Diệp nhìn nhíu mày: " thoải mái sao?"

      Nàng lắc đầu, vẫn yên tâm, gọi ngự y tới xem qua cho nàng. Quang Thuận công công chuẩn bị chuyện khác, ngự y bắt mạch trong chốc lát, lại dò hỏi vài câu, có gì lo ngại, lúc này Tề Diệp mới nhàng thở ra.

      Đài tế lễ cũng chuẩn bị xong, canh giờ cũng sai biệt lắm, bọn họ lên đài cao, phóng tầm mắt nhìn xuống. Hàng ngàn hàng vạn bá tánh có vẻ ngăm đen, biểu tình kích động quỳ mặt đất dám nhìn thẳng bọn họ, thường thường lại có vài đứa trẻ nghịch ngợm màng lời dặn dò của phụ mẫu mà e dè lén nhìn bọn họ.

      Nhạc khúc hiến tế vang lên, nàng nhìn nhìn ánh mặt trời chói mắt có hơi chút choáng váng. Lễ hiến tế trang trọng, hơn nữa có bọn họ ở đây, ngoại trừ nhạc khúc cùng tiếng Tư Thiên Giám ngâm xướng, căn bản tạp nào khác.

      Sau khi nhạc khúc dừng, mọi người bắt đầu dâng hương cầu phúc, nàng theo Tề Diệp, nhất cử nhất động vô cùng thành kính. Nàng cùng Tề Diệp tiếp nhận chén rượu Quang Thuận bưng lên, tế thiên xong rãi mặt đất. Thị vệ đẩy dê bò xuống sông, pháo trúc vang lên, hiến tế xem như bắt đầu rồi.

      Kế tiếp đó là khai thông mương máng, nàng nhìn Tề Diệp cầm cái xẻng tự mình cạy ra cục đá chặn ngang, nước sông rầm tiếng từ cửa động theo đường mương uốn lượn mà , đứng ở bên khí phách hăng hái, biểu tình sung sướng.

      Thấy thế, các bá tánh hoan hô thôi, quỳ mặt đất liên tục dập đầu. Hạ Uyển Chi đứng ở đê ngắm Tề Diệp khóe miệng mỉm cười nhìn nước sông uốn lượn chảy xuôi, trong lòng có chút vui vẻ. vất vả hơn mười ngày rốt cuộc thành công, nghĩ đến ngày về, nàng có chút chờ mong.

      Chỉ là nghĩ tới, cứ tưởng rằng tất cả đều êm đẹp, lại có việc bất ngờ xảy ra. Nàng kịp chuẩn bị, đám ngựa đứng bên có vẻ bị sợ hãi, hí lên bắt đầu chạy loạn, các bá tánh thấy thế sợ bị thương tổn nên liên tục tránh .

      Tề Diệp thấy thế trong lòng căng thẳng: "Người tới, che chở Hoàng Hậu." vừa vừa về phía nàng. Đúng lúc này, mưa tên bay lại đây, ít thị vệ bị thương, những mũi tên đều vọt tới nàng. Hạ Uyển Chi vừa trốn tránh vừa nhìn lại, chỉ thấy hơn mười người bịt mặt kéo cung bắn tên, nhắm về hướng nàng.

      Các bá tánh cũng bị kinh ngạc, cuống cuồng tránh né, chen chúc ở bên nhau căn bản được. Hạ Bích che chở Hạ Uyển Chi bước cũng khó , các nàng vừa vặn đứng ở đê, mắt thấy mũi tên thế như chẻ tre bay đến, nàng mở to hai mắt.

      Hạ Bích cũng thấy, đẩy Hạ Uyển Chi phen, dùng thân mình chống đỡ mũi tên. Hạ Uyển Chi thấy Hạ Bích bị thương vội vàng tiến lên, cánh tay nàng bị ai đó bắt lấy, nàng quay đầu lại nhìn thấy Tề Diệp lập tức nhàng thở ra: "Hoàng Thượng!"

      "Đừng sợ, có việc gì." Tề Diệp gắt gao ôm lấy nàng, vừa an ủi vừa mang theo người rời . Tình trạng quá mức hỗn loạn, quản được nhiều như vậy, chỉ cần nàng bị thương là đủ rồi.

      "Nhưng còn Hạ Bích." Nàng yên tâm, Hạ Bích vì nàng mà bị thương.

      "Quang Thuận chăm sóc." Nhìn qua theo ánh mắt , Quang Thuận công công đỡ Hạ Bích về phía bọn họ, nàng nhàng thở ra, nâng làn váy đuổi kịp bước chân .

      trong chốc lát, đất dưới chân đột nhiên sạt lở, nàng còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, cả người rơi xuống nước. Tề Diệp cũng ngã xuống, may mà bọn họ đều biết bơi, cũng lo chết đuối.

      Chỉ là người mặc hơi nặng nên cũng tiện, hai người muốn lên bờ, mũi tên bắn lại bắn tới đây. Nàng ngẩng đầu liền thấy tên bịt mặt kéo cung bắn về hướng Tề Diệp, lập tức vội vàng lôi kéo Tề Diệp trầm mình xuống nước.

      Dù như thế cánh tay Tề Diệp vẫn trúng mũi tên. ngờ có người tập kích bọn họ giữa ban ngày ban mặt, nàng kinh hãi thôi. Nước sông bắt đầu chảy xiết, bọn họ muốn lên bờ, những kẻ kia lại vẫn nhìn chằm chằm như hình với bóng, ngừng bắn tên về hướng này. Thị vệ bị các bá tánh ngăn cản, nhất thời khó có thể đuổi theo.

      Bơi trong chốc lát nàng bắt đầu cảm thấy hết sức. Sợ bị bắn trúng, khi bọn họ bơi tới lòng sông, nước sông ào ào chảy xiết, Tề Diệp : "Cố kiên trì thêm lát, bơi tới bờ đối diện ."

      "Ừ!" Nàng gật gật đầu, nhìn máu tươi của hòa vào nước sông vẩn đục mà khỏi đau lòng: "Hoàng Thượng, người bị thương."

      " đáng ngại." để bụng nhìn nàng cái, trước mắt có chút choáng váng.

      Hạ Uyển Chi yên tâm, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của . Mặt sông rộng, muốn bơi sang bờ bên kia, là Hạ Uyển Chi có chút lo lắng. tại nàng thấy đuối sức lắm rồi.

      "Hoàng Thượng, ngươi làm sao vậy?" Bơi trong chốc lát, nàng thấy Tề Diệp trầm xuống, vội vàng kéo lên. Hai người bị nước sông đẩy cách xa ít. Chờ khi nàng thấy biểu tình của kinh hoảng thôi, chỉ thấy sắc mặt xanh tím, đôi môi đen nhánh.

      "Uyển Nhi?" Tề Diệp bị nàng gọi tỉnh mở mắt ra, có chút mơ hồ: "Làm sao vậy?"

      "Hoàng Thượng, người làm sao vậy?" Nàng sợ tới mức nôn nóng thôi, tay vội quạt nước bơi hướng về phía bờ, chỉ tiếc dòng nước chảy xiết, quá sức của nàng.

      Tề Diệp nhận ra khác thường, nâng nâng tay, phát cánh tay xanh tím mảnh, máu loãng chảy ra là màu đen, biết chính mình trúng độc.

      " có việc gì." trấn an: "Chúng ta mau lên bờ."

      Hạ Uyển Chi sao có thể tin tưởng, thần sắc cũng phải là có việc gì, có điều nàng quản được nhiều như vậy, có chuyện gì chờ lên bờ lại .

      Bơi thêm hồi, nàng cảm giác Tề Diệp theo kịp, quay đầu nhìn lại căn bản còn nhìn thấy , nàng sợ tới mức tim muốn ngừng đập. Nhìn quần áo phồng mặt nước, nàng vội vàng tiến tới kéo lên. Tề Diệp hôn mê bất tỉnh. Nàng xem xét thấy còn thở mới nhàng thở ra.

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người làm sao vậy?" Nàng nôn nóng lên tiếng, vỗ vỗ mặt . Tề Diệp nhíu nhíu mày, ho khan ra tiếng. Tình huống tốt, nàng thấy khóe miệng tràn ra máu tươi.

      hề nghĩ nhiều, tay nàng vòng cổ , để đến mức bị nước nhấn chìm, quần áo người quá mức nặng nề, nàng cởi váy áo, đồ trang sức ra, tháo luôn giày, cả người nhàng hơn nhiều. Dù là như thế, nàng còn mang theo người, lúc tới bờ bên kia cả người bắt đầu choáng váng.

      Bờ sông có ít cây cối, tán phù dung rũ xuống mặt sông, nàng nắm nhánh cây cắn răng cố sức để đẩy Tề Diệp lên bờ. Nàng nhìn người kia sắc mặt xanh tím, muốn cái gì cũng còn sức lực, cả người nàng rã rời trầm trong nước, nhoáng cái, hôn mê bất tỉnh.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 146-2
      Tề Diệp tỉnh lại là tối hai ngày sau, phòng chỉ có chút ánh nến, hết sức tối tăm. mở mắt ra nhìn màn giường quen thuộc, thầm nhàng thở ra, là mơ thấy ác mộng.

      Nghiêng đầu nhìn thấy trống trơn, kinh hoảng ngồi dậy, ngay sau đó lại ngã xuống, giọng nghẹn ngào giống như chính : "Uyển Nhi!"

      Thanh lớn, Quang Thuận công công chờ lại bị bừng tỉnh, thấy tỉnh lại nhàng thở ra, quỳ mặt đất thiếu chút nữa khóc lóc thảm thiết: "Hoàng Thượng!"

      Tề Diệp nhíu mày, quan tâm các chuyện khác, hỏi: "Hoàng Hậu đâu?"

      Quang Thuận công công thay đổi thần sắc: "Hoàng Thượng tỉnh rồi, nô tài kêu ngự y." rồi gọi ngự y tiến vào, bưng chén nước: "Hoàng Thượng uống nước ."

      Tề Diệp dùng tay hất văng, hỏi lại: "Hoàng Hậu đâu?" Cánh tay bị đau, nhìn qua cánh tay bị băng bó, sắc mặt đại biến: " xảy ra chuyện gì?"

      "Hoàng Thượng, đều là nô tài sai, bảo vệ tốt Hoàng Thượng Hoàng Hậu, cầu Hoàng Thượng ban tội..."

      đợi xong, Tề Diệp liền gào thét chặn ngang : "Hoàng Hậu đâu?"

      Quang Thuận công công biết giấu được, cúi đầu : "Hoàng Hậu nương nương... mất tích rồi!"

      "Uyển Nhi!" Tâm căng thẳng, giãy giụa muốn xuống giường, Quang Thuận công công ôm chân buông.

      "Hoàng Thượng tại thân thể ngài làm sao chịu được bôn ba. Hoàng Hậu nương nương cát nhân tự có thiên tướng, có việc gì. Hoàng Thượng vẫn nên bảo trọng thân thể của mình."

      Tề Diệp tức giận đến sắc mặt biến đổi, muốn đá văng ra lại phát mình vô cùng suy yếu: "Cút..." Lời còn chưa dứt, khóe miệng tràn ra máu tươi, Quang Thuận công công hoảng hốt, ngự y vội vàng tiến lên cứu giúp.

      "Hoàng Thượng, bờ sông gió lớn, thân thể Hoàng Thượng suy yếu, vẫn nên trở về dưỡng thương ." Quang Thuận công công nhìn Tề Diệp lung lay sắp đổ có chút lo lắng ngã xuống giữa sông. nhiều ngày ta phái vô số người dọc theo con sông tìm kiếm nhưng chút tin tức nào.

      Tuy rằng dám nhưng Quang Thuận công công biết, Hoàng Hậu nương nương lành ít dữ nhiều. Tuy rằng vớt được thi thể, nhưng con sông này có loại động vật hung ác, đó chính là cá sấu. Trước kia chỉ là nghe , nhưng từ hôm qua sau khi thấy con cá sấu cắn chết con trâu tắm sông, liền chuyện nữa.

      Nghe trước kia còn có ít bá tánh bị cá sấu tập kích, người sống sót nhiều lắm, dù còn sống cũng là thiếu tay thiếu chân, huống chi là Hoàng Hậu nương nương da thịt non mịn?

      Nghĩ vậy, Quang Thuận công công liền cảm thấy khó chịu thôi. Hoàng Hậu đối với tệ, ngờ cuối cùng lại rơi vào tình huống thân xác cũng còn, sao có thể khiến người ta đau lòng.

      "Ở đâu?" Tề Diệp nhìn nước sông chậm rãi chảy xuôi, mình nàng rơi xuống nước, nếu có ai cứu...

      dám nghĩ!

      Quang Thuận minh bạch ý tứ của , bảo thị vệ chèo thuyền đưa đến nơi tán cây phù dung kia, : "Nô tài tìm được Hoàng Thượng tại đây."

      "Hoàng Hậu đâu?" Nếu phải cứu , nếu nàng ích kỷ chỉ lo chính mình, khẳng định biến mất như vậy. Nhìn tán cây kia, tim như bị đao cắt, siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch.

      [​IMG]

      Quang Thuận nhìn thấy thích hợp, vội vàng đỡ : "Hoàng Thượng, xin ngài bảo trọng long thể. Nếu nương nương biết Hoàng Thượng tự tổn hại long thể như thế, được..." Hai chữ "nhắm mắt" còn chưa ra khỏi miệng, bị ánh mắt liếc tới kinh hồn táng đảm, Quang Thuận công công vội vàng sửa miệng: "Nương nương rất đau lòng." Nếu như Hoàng Hậu nương nương còn có thể trở về.

      "Hoàng Thượng như thế nào rồi?" Chu Vũ Kiều nhìn tỳ nữ trở về liền gấp gáp chờ nổi, vội hỏi.

      Chuyện phát sinh hôm đó nàng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy. Chu phu nhân cho nàng theo cùng, sợ gió lớn tốt đối với thân thể của nàng. Nếu bị hủy dung, về sau làm sao gả chồng?

      Bởi vậy nàng cũng là nghe mà thôi. thế nào Hoàng Hậu mất tích là may mắn của nàng. Nàng hết sức vui vẻ, rốt cuộc nếu có Hoàng Hậu, vị trí Hoàng Hậu trống , nàng liền có cơ hội lên làm rồi.

      Có điều những cái đó còn quá sớm, tại nàng cần phải làm là chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng. Chỉ tiếc nàng vài lần đều bị tên thái giám đáng ghét kia ngăn cản trở về. Đừng đến niềm vui của Hoàng Thượng, ngay cả mặt còn thấy, làm sao còn mơ mộng gì?

      Vì thế, Chu Vũ Kiều rất lo lắng, mỗi ngày sai người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ở phía Đông, muốn tìm cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng, nếu có thể tự mình chăm sóc càng tốt.

      Chỉ là từ khi xảy ra vụ hành thích, phía Đông thủ vệ nghiêm ngặt, có lệnh căn bản được tới gần. Ngay cả phụ thân nàng cũng giúp được. có cách nào, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

      Nghe Hoàng Thượng biết Hoàng Hậu mất tích thương tâm muốn chết, hộc máu té xỉu. Nàng hâm mộ Hoàng Hậu nương nương kia, có thể được Hoàng Thượng đối xử chân tình. Đồng thời, nàng cũng hy vọng có thể trở thành nữ nhân hậu cung, được sủng hơn cả Hoàng Hậu.

      "Nghe Hoàng Thượng lại hôn mê bất tỉnh, ngự y điều trị." Tỳ nữ thổn thức : "Nghe là Hoàng Thượng tới bờ sông, chắc là nhìn cảnh thương tâm, Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu đúng là tình thâm ý trọng."

      "Hừ!" Chu Vũ kiều vui cười nhạo tiếng, tỳ nữ tự biết lỡ, cúi đầu im miệng: "Dù được sủng ái có thể như thế nào, người đều chết cũng có phúc mà hưởng."

      Tỳ nữ phối hợp gật gật đầu: "Tiểu thư phải."

      Chu Vũ Kiều liếc nàng ta cái, thầm tính toán làm như thế nào để có thể đến chăm sóc Hoàng Thượng. Bệnh kì quái của nàng coi như khỏi, trừ dấu vết nhàn nhạt mặt, căn bản nhìn ra cái gì.

      Quang Thuận công công nhìn thoáng qua người giường, ý bảo ngự y ra ngoài chuyện: "Thân thể Hoàng Thượng như thế nào?"

      Ngự y lắc đầu, : "Nếu buông tâm để tập trung điều dưỡng, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn. Vốn dĩ Hoàng Thượng trúng độc, giờ lại bi thương quá độ, nếu thả lỏng tâm tình được chỉ sợ tích tụ thành..." Câu kế tiếp cần Quang Thuận cũng minh bạch. cũng thể làm gì, chuyện Hoàng Hậu sai người xử lí, chỉ tiếc sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng lại chẳng thấy được gì.

      " biết, ngự y nhìn Hạ Bích chút ." Hạ Bích cũng trúng mũi tên, mũi tên cũng có độc. Đám người đó là có chuẩn bị mà đến, chỉ tiếc tất cả đều chết, chút manh mối cũng còn. Là ai ám sát bọn họ cũng biết, cái này làm cho Quang Thuận công công đau đầu vô cùng. Hoàng Thượng mà giận chó đánh mèo có ngày lành nữa.

      Quang Thuận công công cho người đáng tin hầu ở bên giường, mình phòng bếp. Gần đây Hoàng Thượng ăn uống tốt, có thể nuốt vào hạt gạo nào, cứ như thế thân mình làm sao chịu đựng được, chỉ có thể tự mình xuống bếp làm những món Hoàng Hậu thường xuyên làm cho Hoàng Thượng ăn.

      Quang Thuận ra khỏi phòng bếp liền thấy có nữ tử đứng ở cửa viện, bị thị vệ ngăn cản cho tiến vào. nhìn liếc mắt nhìn cái vẫn chưa gì, nàng có tâm tư gì làm sao . Muốn leo lên cành cao Hoàng Thượng, chính là mộng tưởng của rất nhiều người.

      còn chưa vào, tay áo bị bắt lấy, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt cầu xin. Chu Vũ Kiều điềm đạm đáng : "Công công, cầu ngươi, nghe thân mình Hoàng Thượng khoẻ, thần nữ lo lắng. biết giờ Hoàng Thượng như thế nào? Bên người Hoàng Thượng ai chiếu cố, thần nữ rất lo, nếu có thể tự mình chăm sóc..."

      "Chu tiểu thư trở về !" Quang Thuận lạnh mặt , dứt lời chút lưu tình ném tay nàng ta ra, vào, để lại cho nàng bóng lưng lạnh lùng.

      Chu Vũ Kiều hít vào hơi, áp xuống phẫn nộ trong lòng, thầm nghĩ về sau có rất nhiều cơ hội đối phó , tại quan trọng nhất là trở thành người bên cạnh Hoàng Thượng.

      Nàng nhìn tỳ nữ ra vào khẽ nhíu mày, ngay sau đó hai mắt tỏa sáng, kích động đến mức màng tức giận với Quang Thuận công công khi nãy, rời nhanh.

      Sau khi Tề Diệp tỉnh lại, Quang Thuận công công vội vàng tiến lại gần: "Hoàng Thượng tỉnh rồi, nô tài chưng canh trứng gà, chắc Hoàng Thượng đói bụng, ăn chút ."

      "Có tin tức chưa?" Tề Diệp phảng phất như nghe thấy cái gì, chờ mong hỏi.

      Quang Thuận biểu tình buồn bã, lắc đầu quỳ mặt đất, : "Nô tài vô dụng, người phái ra vẫn chưa truyền tin tức gì về. Hạ nguồn sông chảy vào sông Hồng, mặt sông quá rộng, chỉ sợ rất khó tìm kiếm."

      "Khó cũng phải tìm, các ngươi đều đáng chết. Hoàng Hậu của trẫm bình an có việc gì." Tề Diệp kích động , phảng phất như nàng có thể trở về ngay.

      Kỳ trong lòng làm sao có tính toán thực hư, chỉ là dám nghĩ, tiếp thu được mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :