1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 138
      Tề Diệp dùng bữa sáng ở Chiêu Hoa Cung, hai đứa còn ngủ nướng. Nàng múc chén cháo thịt nạc trứng muối cho Tề Diệp, lại gắp thêm ít thứ ngon miệng bỏ vào bát hắn.

      Hai người trong lúc ăn gì. Dùng đồ ăn sáng xong, Hạ Bích thu dọn bàn, nàng chuẩn bị nước trà cho . Nàng pha trà rất có kĩ thuật, lá trà trong cung đều là cực phẩm, có tiền cũng khó mà mua được.

      Bưng một ly trà lên ngửi ngửi, Tề Diệp cười "Tài nghệ pha trà của Uyển Nhi lại tăng lên ít."

      "Hoàng Thượng quá khen, thần thiếp chỉ hiểu một chút kĩ thuật mà thôi, Hoàng Thượng chê là may mắn của thần thiếp" Nàng rót cho mình ly, nước pha trà là nước suối lấy trực tiếp từ Thúy Hoa sơn về, trong vắt và mát lạnh. Lá trà là trà mới tiến cống năm nay, hương vị rất đặc biệt.

      thích vừa thưởng thức trà vừa chơi cờ, nàng tất nhiên là gãi đúng chỗ ngứa.

      "Hoàng Thượng dự tính ban phân vị gì cho Liêm tú nữ?" Uống được nửa ly trà, Hạ Uyển Chi biểu tình bình tĩnh hỏi.

      Tề Diệp ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng biểu tình nhàn nhạt, cũng khác thường, "Tiệp dư là được rồi"

      "Thần thiếp biết" Tiệp dư còn chưa được, chẳng lẽ lần đầu tiên thị tẩm phong phi luôn sao?

      Nhớ tới phẩm cấp lúc trước của nàng, có thể so được với vị Liêm Tiệp Dư này.

      Thánh chỉ sắc phong rất mau ban bố xuống. Liêm Tiệp Tư dọn ra khỏi Trữ Tú Cung trong sự hâm mộ cùng ghen ghét của mọi người, chuyển vào thiên điện Đức Hỉ Cung, cũng chính là nơi trước kia Vương Chiêu Viện ở.

      Triệu Tĩnh Di đứng ở cửa nhìn đoàn người ra ngoài, cắn môi , ánh mắt hung hăng, tay nắm chặt cánh cửa như muốn bóp nát, để lại một vệt dấu móng tay dài.

      Khi Liêm Tiệp Dư rời quên quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Di, ngay sau đó theo thái giám công công, trong sự bao vây của cung nhân mà rời .

      "Liêm Tiệp Dư đúng là tốt số, thị tẩm đêm liền bay lên cành cao" tú nữ hâm mộ .

      "Này có là cái gì, năm đó mấy ai bắt đầu lấy được phân vị tiệp dư. Hoàng Hậu nương nương lúc trước cũng bắt đầu từ một tài tử nho nhỏ đó thôi" vị tú nữ áo lục khác hơi mang trào phúng .

      Triệu Tĩnh Di nghe thấy đoạn đối thoại của các nàng, quay đầu lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn. Các nàng cũng nhìn lại đây, mang theo chế nhạo như có như , tú nữ áo lục "Có thể là do người ta tốt số chừng, lại Liêm Tiệp Dư có thể bay lên cành cao, đúng là khiến người ta bất ngờ. So với chúng tú nữ nàng ta cũng chỉ ở hạng trung, chẳng phải người suất sắc gì"

      "Hừ! Muốn cái gì cứ việc thẳng, đừng ở đây quanh co lòng vòng" Triệu Tĩnh Di nghe ra nàng cười nhạo mình, lạnh lùng .

      Tú nữ áo lục nhìn nàng cái, cũng đáp lời, chỉ "Ai nha. Hôm nay thời tiết tồi, bằng ra ngoài dạo một chút?"

      "Được nha" vị tú nữ khác nghĩ sẽ bị Triệu Tĩnh Di nghe thấy, hai người vừa vừa cười bỏ , thèm để ý đến Triệu Tĩnh Di.

      Triệu Tĩnh Di tức giận đóng rầm cánh cửa, khiến cho các tú nữ khác chú ý. Có điều các nàng biết nàng ghen ghét Liêm Tiệp Dư, cũng dám lắm miệng, chỉ giả vờ như nghe thấy.

      Tiếu Mai thấy mặt nàng trở nên trầm nuốt nuốt nước miếng : "Tiểu thư đừng nóng giận, Liêm tú nữ kia leo lên vị trí tiệp dư thế nào, thân phận tiểu thư trân quý, lại có Thái Hậu chống lưng, chỉ cần Hoàng Thượng triệu hạnh, phân vị khẳng định sẽ cao hơn nàng."

      "Nhưng Hoàng Thượng lại phong nàng ta thành Tiệp dư, phong vị trí bảo lâm cho tiện nhân kia là để mắt lắm rồi" Triệu Tĩnh Di nhớ tới khi nàng ta quay đầu lại nhìn mình vẻ mặt đắc thắng, trong lòng khó chịu thôi.

      "Nương nương, Hoàng Thượng sắc phong Liêm tú nữ thành Tiệp dư." Thái Vi ra ngoài chuyến, tìm hiểu được tin tức mới nhất lập tức quay về báo cho Lâm Huệ.

      Lâm Huệ đút Tam hoàng tử ăn, nghe vậy biểu tình mặt thay đổi, chờ Tam hoàng tử ăn no, nàng cẩn thận lấy khăn tay lau một chút ở khóe miệng cho bé, lúc này mới để bà vú dẫn chơi.

      Uống ngụm nước trà, Lâm Huệ nhanh chậm "Chỉ là Tiệp dư mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên. Lúc trước Hoàng Hậu cũng chỉ là tài tử nho , chỉ thời gian ba năm bò lên đến vị trí Hoàng Hậu, đây mới làm người thật sự kinh ngạc." Nàng ta là Hoàng Hậu, này làm nàng mỗi khi nhớ tới đều cam lòng. Hạ Uyển Chi dễ dàng thăng tiến, còn nàng phải đạp lên ́t nhục thân sinh mà leo lên vị trí hiện tại, một lối đầy máu.

      "Chuẩn bị phần lễ vật đưa , đều là hầu hạ Hoàng Thượng, chừng nàng về sau có thể được Hoàng Thượng sủng ái, đừng vắng vẻ người ta." Nàng rất muốn thấy những người mới kia có thể lọt vào mắt Hoàng Thượng, lúc đó nữ nhân kia còn có thể độc sủng hậu cung sao?

      Lâm Huệ rất ràng, dựa vào bản thân nàng khẳng định có khả năng tranh sủng. Nếu nàng có bản lĩnh, chỉ có thể gửi hy vọng vào người mới, đến khi phong thuỷ xoay chuyển, nàng tin Hoàng Thượng là người chung tình.

      Buổi tối Tề Diệp cung Lâm Huệ dùng bữa, Lâm Huệ phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn hắn thích. Hai người yên lặng dùng bữa tối, Lâm Huệ gọi bà vú mang Tam hoàng tử đến thỉnh an .

      Tam hoàng tử gần đây rất thân cận Lâm Huệ, Lâm Huệ đối xử với bé rất tốt, so với Quý Tiệp dư tốt hơn nhiều. Tam hoàng tử phải kẻ ngốc, dù chỉ là một đứa bé, ai đối tốt với bé bé liền thân cận.

      Tề Diệp nhìn Tam hoàng tử khí sắc tốt lên ít, có điều vẫn có chút sợ hãi khi nhìn hắn, so ra kém Thái tử hào phóng hoạt bát, ngoan ngoãn làm cho người ta thích.

      Lâm Huệ có suy nghĩ muốn cho Tam hoàng tử lấy lòng Tề Diệp, nhưng nhìn sợ tới mức tránh ở phía sau mình, bộ dáng yếu đuối sợ hãi, biết là Tam hoàng tử có khả năng giành được thích của Hoàng Thượng.

      Nàng ân cần hỏi han vài câu liền để bà vú dẫn Tam hoàng tử rửa mặt nghỉ ngơi, nhìn bóng đêm còn sớm, nàng hỏi "Đêm nay Hoàng Thượng ở lại chứ?"

      Tề Diệp chần chờ chút, lắc đầu "Trẫm còn có tấu chương phải phê duyệt, Huệ Phi nghỉ ngơi sớm "

      Tề Diệp ra khỏi Đức Sang Cung, chần chờ nhìn đường ngự thư phòng và Chiêu Hoa Cung, bước chân chuyển hướng, Chiêu Hoa Cung.

      Hạ Uyển Chi dựa vào đầu giường kể chuyện ngụ ngôn, chuyện xưa cho Nhị hoàng tử nghe. Nhị hoàng tử dựa vào đùi nàng chăm chú lắng nghe, đôi khi hỏi vài câu, nàng cười kiên nhẫn giải đáp.

      Hai người chuyện, cung nhân tới báo là Hoàng Thượng đến bên này, nàng có chút ngoài ý muốn, cho rằng ngủ lại ở Đức Sang Cung.

      Sửa sang lại trang phục, Nhị hoàng tử cũng ngủ được, được bà vú mặc quần áo xong, nắm tay nàng tung ta tung tăng theo ra ngoài nghênh đón. Tứ hoàng tử trời tối ngủ rồi, lúc này có bà vú trông coi cũng cần lo lắng.

      Tề Diệp nhìn lớn đứng ở cửa, mặt tràn ra tươi cười, Nhị hoàng tử thấy có chút kích động hô to "Phụ hoàng". Tay mở ra chờ ôm.

      Tề Diệp ôm Nhị hoàng tử vào nhà, Hạ Uyển Chi phân phó Hạ Bích mang trà lên, nàng "Sao Hoàng Thượng lại đến đây? Thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng Thượng ngủ lại ở chỗ Huệ Phi"

      "Uyển Nhi hy vọng trẫm đến đây?" Tề Diệp nhướng mày.

      "Thần thiếp cầu mà được, chỉ là giờ có người mới tiến cung, Hoàng Thượng nên triệu hạnh các nàng nhiều mới tốt" Nàng rộng lượng .

      "Uyển Nhi đúng là hoàng hậu của trẫm " Tề Diệp chế nhạo, "Uyển Nhi hy vọng trẫm sủng hạnh người mới?".

      Hạ Uyển Chi biểu tình ảm đạm, rũ mắt cúi đầu, trầm mặc .

      Tề Diệp nhìn nàng, gọi bà vú ôm Nhị hoàng tử ra ngoài chơi, Nhị hoàng tử muốn, "Phụ hoàng, cưỡi ngựa được ?"

      "Sách Nhi ngoan, còn sớm, nên nghỉ ngơi, ngày mai phụ hoàng mang ngươi cưỡi ngựa." Nhị hoàng tử vừa nghe ngày mai cưỡi ngựa, liên tục gật đầu, để bà vú ôm ra ngoài, còn quên tri kỷ "Phụ hoàng nghỉ ngơi sớm chút nha"

      cười cười, nhìn theo bé rời , thu hồi ánh mắt, nâng cằm nàng lên khiến nàng nhìn thẳng vào mình, " "

      "Thần thiếp muốn, thần thiếp hy vọng Hoàng Thượng đâu hết." Nàng ủy khuất mím môi, nước mắt ào ào rơi xuống, nhu nhược động lòng người, nhìn thấy mà thương.Tề Diệp thấy thế tức khắc chân tay luống cuống, cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng. Nhưng nàng càng ngày càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt ào ào như nước suối chảy ra, ngăn cũng ngăn được. ngon ngọt dỗ dành, nàng khóc đến tê tâm liệt phế. Cuối cùng có biện pháp, chỉ biết ôm người vào trong ngực, hoảng loạn dỗ nàng.

      "Trẫm biết, trẫm biết tâm ý Uyển Nhi, đừng khóc, ngươi khóc tâm trẫm sẽ đau, ngoan..."

      Nước mắt ngưng là có thể ngưng? Nàng chính là muốn mượn cơ hội này cho biết mình ủy khuất, nước mắt ngăn được mà chảy ra, cả người khóc đến run run. Nghe hắn xong lúc này mới chậm rãi ngừng nước mắt, chỉ là long bào của bị nàng làm ướt mảng lớn.

      Tề Diệp cũng để ý, dùng tay xoa xoa hai mắt khóc đến đỏ hồng, cúi đầu hôn lên ấn đường nàng, "Trước mặt trẫm cần phải câu nệ, ngươi là loại người gì cứ thể ra như thế, trẫm luôn thích xem bộ dáng của ngươi lúc vì trẫm mà tranh đấu."

      "Hoàng Thượng quái lạ" Nàng ách giọng .

      "Ừ, trẫm chỉ như thế đối với ngươi" cắn môi nàng một cái, thấy nàng tiếp tục khóc, cuối cùng cũng nhàng thở ra.

      Buổi tối Tề Diệp ngủ lại ở Chiêu Hoa Cung, Hạ Uyển Chi hầu hạ tắm gội, phát lưng hắn có vết thương, nhìn liền biết đây là bị móng tay làm bị thương. Ánh mắt trầm trầm, nàng biết là ai làm, trong lòng có chút nghẹn muốn chết, hung hăng chà lên vết thương vài cái, dường như muốn tẩy vết thương kia.

      Đêm đó nàng rất nhiệt tình, cuốn lấy hắn đến thở nổi, đúng là bởi vì như thế, mới làm càng muốn chinh phục nàng. Mỗi lần lại vừa tàn nhẫn vừa thương tiếc, lưu lại vô số dấu vết người nàng, nàng liên tục thở dốc khóc lóc cầu xin tha thứ,trong lúc rên rỉ ngâm nga tên hắn, khiến hắn thỏa mãn thôi.

      đêm, hai người lần lại lần liều chết triền miên, thẳng tới khi nàng mệt mà nặng nề ngủ, biết trời trăng gì.

      Sáng ngày hôm sau hắn thần thanh khí sảng rời giường thượng triều. Nhìn người nặng nề ngủ giường, cười xoa xoa mặt nàng, phân phó Hạ Bích để nàng ngủ nhiều thêm một chút.

      Hạ Uyển Chi tỉnh lại là buổi sáng, Huệ Phi các nàng tới thỉnh an bị Hạ Bích đuổi trở về, nghe thấy động tĩnh, Hạ Bích tiến vào, "Nương nương muốn dậy rồi sao?"

      "Ừ, giờ nào rồi?" Nàng giật giật, tức khắc cảm thấy cả người nhức mỏi, nhịn được hít vào hơi, xem ra tối hôm qua nàng quá ra sức.

      "Sắp đến buổi trưa" Hạ Bích dọn dẹp giường, hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt.

      Hạ Uyển Chi thầm kinh ngạc cảm thán, nàng lại có thể ngủ lâu như vậy.

      Dùng một chút cháo, Nhị hoàng tử biết nàng rời giường, đòi nàng thả diều, nàng cười gật đầu. Hai người chơi thả diều trong vườn, Tứ hoàng tử trong ngực bà vú vui vẻ đến há miệng cười to.

      Nàng chơi với Nhị hoàng tử một lát có chút mệt mỏi, liền ngồi nghỉ ngơi. Nhìn Nhị hoàng tử cầm dây chạy tới chạy lui, khuôn mặt hồng hồng, bộ dáng rất vui vẻ, nàng cảm thấy cứ bình yên sinh hoạt như thế cũng tồi.

      Từ khi triệu hạnh Liêm Tiệp dư, tiếp theo ba bốn ngày sau Tề Diệp cũng triệu hạnh những người khác, phần lớn là ngủ lại ở Chiêu Hoa Cung. Thái Hậu bất mãn, gọi Hạ Uyển Chi Thọ Ninh Cung, lôi bổn phận của Hoàng Hậu ra lại lần cho nàng nghe. Muốn nàng dặn dò Hoàng Thượng các cung khác ngồi, làm đúng mưa móc đều phân.

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu đáp lời, buổi tối Tề Diệp tới Chiêu Hoa Cung, nàng liền khuyên bảo trong cung khác, hoặc là triệu hạnh người mới đến hầu hạ, vừa nghe liền biết là ý tứ của ai, "Trẫm có chừng mực, cần để ý nhiều tới bên phía Thái Hậu." xong cắn một cái ̉ nàng "Uyển Nhi hôm nay thơm" bàn tay yên phận bóp nhẹ ngực nàng.

      Hạ Uyển Chi đẩy hắn ra chút, chặn ngang bế nàng lên cho giãy giụa, nàng cười ôm lấy ̉ , thò lại gần hôn hôn , sau đó bị hung hăng hôn lấy, bao lâu bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, quần áo người cũng còn bao nhiêu.

      Lúc hai người còn trầm luân, Hạ Uyển Chi cảm thấy có chút khác thường, đẩy đẩy . Tề Diệp bất mãn ngậm lấy ngực nàng mút một cái, dẫn tới nàng hừ tiếng, tay theo vòng eo mà xuống...

      "Đây là..." Tề Diệp nhìn vết máu tay, có chút thể tiếp thu.

      Hạ Uyển Chi vừa thấy, mặt tức khắc đỏ lên, đẩy ra vào gian phòng cách vách, bao lâu ra, có chút thẹn thùng "Hoàng Thượng, đêm nay sợ là thần thiếp thể hầu hạ Hoàng Thượng"

      Tề Diệp rửa sạch tay, biết nàng thân mình khoẻ, nhìn nhìn hạ thân mình, thở dài gọi Hạ Bích tới chuẩn bị chén thuốc cho nàng uống, biết khi tới quỳ thủy bụng nàng sẽ đau.

      Hạ Uyển Chi thấy có vẻ vui, " bằng Hoàng Thượng cung khác..."

      "Trẫm mệt mỏi rồi" nhìn nàng cái, xốc chăn lên nằm xuống. Hạ Uyển Chi cắn cắn môi tiến lên, nắm lấy long căn hắn vuốt ve lên xuống. Tề Diệp rên lên tiếng, tay bắt đầu vuốt ve ngực nàng.

      "Uyển Nhi" Cắn thật mạnh ̉ nàng một cái, Hạ Uyển Chi chỉ cảm thấy tay mảnh ấm áp, phóng xuất ra, cả người đều run rẩy, người nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, bao lâu cảm thấy mỹ mãn hôn hôn mặt nàng, " rửa sạch chút."

      Nàng gật gật đầu, rửa sạch dấu vết tay, tự mình sửa soạn lại quần áo, thay đổi chiếc áo ngủ. Hạ Bích rất mau gõ gõ cửa bưng chén canh nóng tiến vào, nhìn nàng uống xong mới rời .

      Buổi tối Hạ Uyển Chi thiên điện nghỉ ngơi, thân mình nàng giờ sạch tất nhiên thể cùng giường với . Nàng vừa muốn , Tề Diệp gọi nàng lại để nàng nằm nghỉ ngơi, trở về Ngọc Long Điện.

      Hạ Uyển Chi thân mình khoẻ, Huệ Phi các nàng cũng cần thỉnh an. Thái Hậu biết được, sau bữa tối gọi Tề Diệp Thọ Ninh Cung. Tề Diệp từ chối hai lần, biết lần này nếu lại từ chối xem tấu chương, chỉ sợ Thái Hậu tức giận, dù sao cũng là mẫu hậu của hắn, thể tôn trọng hiếu thuận nàng.

      Chỉ là Tề Diệp đường biết Thái Hậu phái người gọi Triệu Tĩnh Di qua. Hắn biết tâm tư Thái Hậu, Triệu Tĩnh Di tiến cung bị vắng vẻ cũng mấy ngày, thời điểm này cũng nên đến rồi.

      Tới Thọ Ninh Cung, Thái Hậu mỉm cười gọi ngồi xuống. Triệu Tĩnh Di dịu dàng tiến lên hành lễ, bộ dáng cẩn thận khéo léo càng thêm xinh đẹp, khiến người ta nhịn được phải nhìn nhiều thêm lần.

      Tề Diệp gọi nàng đứng dậy, Triệu Tĩnh Di ưu nhã khéo léo ngồi xuống, liếc mắt đưa tình nhìn . Thấy nhìn mình, tức khắc tim đập mạnh, mặt nóng mà đỏ lên, biểu tình thẹn thùng cúi đầu dám nhìn thẳng , lại vô cùng lưu ý ánh mắt hắn.

      Thái Hậu nhìn màn này, thấy khóe miệng mỉm cười, biểu tình hài lòng, trong lòng có chút vui vẻ.

      Bữa tối, Triệu Tĩnh Di lui xuống. Thái Hậu vẫn chưa nhiều lời, chỉ là dặn dò ăn nhiều chút, Tề Diệp gật gật đầu, gắp cho nàng thêm chút thức ăn.

      Dùng bữa xong Tề Diệp chuyện hàn huyên cùng Thái Hậu một lát mới rời . Thái Hậu từ đầu đến cuối đề cập chuyện muốn triệu hạnh người mới, phải nàng đề cập tới, mà Hoàng Thượng khẳng định biết nàng làm như vậy là có dụng ý gì.

      Bởi vậy, Thái Hậu biết được Tề Diệp lệnh người treo đèn lồng trước cửa cung Triệu Tĩnh Di, liền biết ngày huy hoàng của Triệu gia sắp tới rồi.

      Triệu Tĩnh Di vui mừng khôn xiết nhìn Quang Thuận công công rời , ý cười đầy mặt mặc cho ai cũng nhìn ra được nàng rất vui vẻ.

      Tiếu Mai phân phó chuẩn bị nước ấm, rải ít cánh hoa trong nước, lại lau ít hương liệu da thịt tinh tế của nàng, cả người đều thơm ngào ngạt, nàng nhịn được hắt xì một cái.

      Tắm gội xong Triệu Tĩnh Di đứng dậy ra khỏi thùng tắm, đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang, hai người liếc nhau, Tiếu Mai hỏi "Chuyện gì?"

      "Nô tỳ là Nguyệt Tú ma ma của Thượng Cung Cục."

      Triệu Tĩnh Di nhíu nhíu mày, đợi Tiếu Mai hầu hạ ăn mặc chỉnh tề mới lên tiếng "Nguyệt tú ma ma có chuyện gì sao?" Nàng biết tháng này Nguyệt Tú ma ma chuyên môn chưởng quản việc phi tần thị tẩm, đến lúc này làm Triệu Tĩnh Di có chút thấp thỏm.

      "Nô tỳ dựa theo cung quy tới kiểm tra thân thể Triệu tú nữ, nếu có mạo phạm mong được thứ tội." Nguyệt Tú ma ma bắt đầu rửa sạch tay, cung nữ khác mở bình phong vây quanh nàng ra.

      Triệu Tĩnh Di sắc mặt biến đổi, tay phải giấu ở sau người, nàng vừa mới tắm gội, còn kịp chuẩn bị. " phải lúc trước kiểm tra qua rồi sao?"

      "Đây là quy củ trong cung, nô tỳ cũng là ấn theo quy củ mà làm việc." Nguyệt Tú ma ma nghiêm trang , tiếp nhận khăn tay cung nữ truyền tới, nàng xoa xoa tay, "Mời thoát y"

      " cần" Triệu Tĩnh Di nắm vạt áo lui về phía sau, có chút kinh hoảng .

      "Chẳng lẽ Triệu tú nữ dám?" Nguyệt Tú ma ma nhướng mày, biểu tình lạnh xuống.

      "Ta... Ta muốn gặp Thái Hậu" Nếu để Nguyệt Tú ma ma kiểm tra, sao nàng có thể ở lại hậu cung, chẳng phải Triệu gia sẽ hổ thẹn?

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 139-1
      Triệu Tĩnh Di kiên quyết chịu nghiệm thân. Nguyệt Tú ma ma nhìn nàng ta cái, nghiêng đầu ra hiệu cho cung nữ sau lưng. Triệu Tĩnh Di nhìn tiểu cung nữ rời có hơi lo lắng, cho Tiếu Mai gọi viện binh. "Nương nương, Triệu tú nữ chịu nghiệm thân, cầu gặp Thái Hậu nương nương."

      Hạ Uyển Chi tắm cho Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử rất thích tắm rửa, nghịch ngợm đá bọt nước, nhếch miệng cười ha ha. Lúc tắm rửa xong, Hạ Bích cầm lấy khăn vải, lau thân thể cho Tứ hoàng tử. Hạ Uyển Chi mặc quần áo vào cho đứa , giao cho nhũ nương ru ngủ. Nàng xoa xoa tay, cung nữ tiến lên sửa sang lại cung trang cho nàng, lúc này mới chậm rãi đến Trữ Tú Cung.

      Hạ Uyển Chi vừa đến nhìn thấy Thái hậu ở Trữ Tú Cung, Nguyệt Tú ma ma quỳ mặt đất. Nàng nhàng tiếng động tiến vào. Cung nhân lớn tiếng thông báo "Hoàng hậu nương nương đến!"

      Mọi người vội cúi người hành lễ. Thái hậu trông thấy nàng đến hơi bất ngờ. Dù vậy bà vẫn ung dung xem nàng ta hành lễ, "Hoàng hậu cũng tới sao?"

      "Nghe Trữ Tú Cung rất náo nhiệt, thần thiếp phụ trách quản lý hậu cung, đương nhiên phải bận tâm đến!" Nàng cười, ánh mắt lướt qua người Triệu Tĩnh Di, vẻ mặt thay đổi.

      Thái hậu vừa nghe, trong lòng mất hứng. Nàng ta đây là tự cao tự đại trước mặt mình. "Hoàng hậu làm tròn bổn phận." Mặt Thái hậu chút thay đổi .

      "Đều là bổn phận của thần thiếp!" Hạ Uyển Chi khiêm tốn .

      Hai người hàn huyên vài câu. Hạ Uyển Chi nhìn Nguyệt Tú má má, hỏi "Nguyệt Tú làm chuyện gì khiến cho thái hậu mất hứng, thần thiếp nhất định phạt nặng."

      "Chắc hẳn Hoàng hậu biết được, ai gia cũng cần nhiều lời. biết ai cho Nguyệt Tú lá gan, lại dám dĩ hạ phạm thượng." Thái hậu nể mặt Hạ Uyển Chi, cũng vòng vo với nàng, lúc chuyện ràng hài lòng.

      Hạ Uyển Chi cười, nàng cũng giả bộ, "Nguyệt Tú là thần thiếp phái tới. Dựa theo quy củ, trước khi thị tẩm, mỗi tú nữ thị tẩm đều phải nghiệm thân. Đây là tôn kính đối với Hoàng Thượng. Quy củ trong cung chắc hẳn Thái hậu còn ràng hơn thần thiếp. Nguyệt Tú cũng làm sai."

      "Ý tứ của Hoàng hậu là ai gia làm sai?" Thái hậu khiêu mi, giọng trầm xuống.

      "Thần thiếp dám, thần thiếp chỉ phân tích chuyện. Hơn nữa, chỉ là Triệu tú nữ nho lại dám để lời của thần thiếp vào mắt, làm càn. Huống chi nếu Thái hậu che chở Triệu tú nữ, chỉ sợ bị người khác dèm pha, tổn hại đến thanh danh của Thái hậu."

      "Ngươi nhắc nhở ai gia tuân thủ cung quy, bao che khuyết điểm sao?" Thái hậu nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt vui. Hạ Uyển Chi kiêu nịnh: "Thần thiếp dám!"

      "Hừ!" Thái hậu vui : "Hoàng hậu nên biết có số việc thể làm quá mức, đánh chó còn phải xem mặt chủ. Hoàng hậu thông minh như vậy, nhất định biết nên làm như thế nào. Chuyện hôm nay xảy ra ai gia truy cứu. Nếu làm tốt, ai gia chắc chắn dễ dàng tha thứ."

      "Thần thiếp biết Thái hậu từ trước đến nay đều chí công vô tư, mềm lòng nhân hậu. Thần thiếp đương nhiên làm tốt nhiệm vụ Thái Hậu giao phó." Nàng liếc nhìn Nguyệt Tú ma ma, : "Kiểm tra , nếu là tú nữ, nên tuân thủ cung quy."

      Thái hậu nghe vậy sắc mặt thay đổi "Hoàng hậu!"

      "Thái hậu bớt giận. Thần thiếp chỉ làm theo quy củ thôi. Nếu làm theo quy củ cũng là sai, như vậy thần thiếp chỉ có thể thỉnh giáo Thái hậu có nên tuân thủ cung quy !" Triệu Tĩnh Di nhìn Nguyệt Tú đến gần, toàn thân run lên, vội vàng nhìn Thái hậu, cầu khẩn "Thái hậu mẫu!"

      Lúc này Thái hậu biết được bí mật của Triệu Tĩnh Di. Thấy Hạ Uyển Chi lôi cung quy ra nhắc nhở mình, mặc dù bà ta tức giận, nhưng lại cách nào phản bác, chỉ đành phải trấn an nhìn Triệu Tĩnh Di, : "Nếu làm việc theo quy củ, đương nhiên ai gia can dự. Chỉ là chuyện hôm nay, ai gia nhớ kỹ!"

      "Thái hậu nhân từ!" Hạ Uyển Chi khẽ hành lễ, phân phó bọn ma ma bắt đầu kiểm tra thân thể của Triệu Tĩnh Di.

      Triệu Tĩnh Di quá sợ hãi, đẩy Nguyệt Tú ma ma ra, chạy đến sau lưng Thái hậu, đáng thương cầu khẩn "Thái hậu mẫu, cần làm vậy!"

      "Làm càn, nếu vào cung phải theo quy củ trong cung." Thái hậu nhíu mày, thấy nàng ta muốn. Lúc này bà cũng nên che chở nàng ta, chỉ đành phải trấn an " , có việc gì. Trước kia ai gia cũng kiểm tra qua rồi. Có ai gia ở đây, ai dám làm khó ngươi." Lúc những lời này, Thái hậu liếc mắt nhìn Hạ Uyển Chi.

      Vẻ mặt Hạ Uyển Chi nhàn nhạt, thấy bà ta nhìn lại, chậm rãi cười tiếng. Nàng cười khiến Thái hậu càng tức giận, mấp máy miệng chịu đựng gì. Triệu Tĩnh Di nào dám để cho Nguyệt Tú ma ma kiểm tra. Nàng ta quá sợ hãi, cầm lấy vạt áo của Thái hậu buông "Thái hậu..."

      "Nghe lời!" Thái hậu vỗ tay của nàng ta, hơi cảnh cáo nhìn nàng ta cái.

      Triệu Tĩnh Di đương nhiên muốn nhu thuận nghe lời, chỉ tiếc, nếu nàng nghe lời kiểm tra rồi, nàng sao có thể gặp người?

      Nghĩ tới đây, Triệu Tĩnh Di cắn môi liếc nhìn Hạ Uyển Chi. biết vì sao nàng cảm thấy vị hoàng hậu này dường như cố ý nhằm vào nàng. Quay người cái, Triệu Tĩnh Di ngoan ngoãn buông tay ra, theo Nguyệt Tú vào trong phòng. Chỉ là vài bước, cả người nàng ta mềm nhũn, té xuống...

      Thái hậu thấy thế quá sợ hãi, Hạ Uyển Chi thấy vậy nhíu mày, nhìn cung nữ tay chân luống cuống đỡ người nằm lên giường. Cung nữ vội vội vàng vàng ra ngoài gọi thái y. Thái hậu đứng trước giường, vẻ mặt khẩn trương.

      Bọn ma ma ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, nhưng người vẫn tỉnh dậy. Hạ Uyển Chi cảm thấy kỳ quặc, tiến lên, : "Thái hậu đừng gấp. Triệu tú nữ tất nhiên có chuyện gì." xong nàng cầm lấy tay của Triệu Tĩnh Di, dùng cây kim may bén nhọn đâm cái lên tay nàng ta. Nàng muốn nhìn xem nàng ta có thể giả bộ tới khi nào. Vừa rồi ràng nàng nhìn thấy lông mi của nàng ta run rẩy, cũng giống như người hôn mê.

      Quả nhiên, Triệu Tĩnh Di bị đau hừ tiếng, Hạ Uyển Chi : "Tỉnh rồi!" Triệu Tĩnh Di biết thể tiếp tục giả vờ, cố làm ra vẻ suy yếu tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Thái hậu mẫu, Hoàng hậu, thế này là thế nào?"

      "Ngươi sao là tốt rồi!" Thái hậu trấn an vỗ tay của nàng ta "Đừng lo lắng, truyền ngự y rồi. Thân thể khó chịu cứ nằm nghỉ ngơi. Chuyện thị tẩm đêm nay..."

      "Tần thiếp sao!" Sợ Thái hậu để cho nàng ta thị tẩm, nàng ta vội vã lên tiếng. Hạ Uyển Chi nghe được, cười: "Vậy để cho người phía dưới chuẩn bị nghiệm thân ."

      "Tần thiếp... Tần thiếp đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, chỉ sợ, chỉ sợ thể... Thị tẩm." Nàng nhìn Hạ Uyển Chi, quyết định buông tha việc thị tẩm, hôm nay lừa gạt cho qua chuyện. Hạ Uyển Chi há lại dễ dàng cho nàng ta trốn thoát như vậy, : "Chờ ngự y nhìn rồi !"

      Thái hậu mất hứng: "Nếu thân thể Triệu tú nữ khó chịu, từ chối chuyện thị tẩm cũng phải thể. Hoàng hậu nên quá phận."

      "Thái hậu oan uổng thần thiếp. Thần thiếp cũng là vì muốn tốt cho Triệu tú nữ. Nếu thân thể khó chịu, ngự y nhìn chút phải tốt hơn sao? Những thứ khác chờ ngự y nhìn sau cũng được."

      "Hoàng hậu có ý gì?" Thái hậu ngốc, nghe ra nàng nhằm vào Triệu Tĩnh Di, nghiêm mặt : "Có phải hôm nay Hoàng hậu hồ đồ rồi hay ?"

      "Tại sao Thái hậu ra lời ấy?" Hạ Uyển Chi mỉm cười hỏi. Thái hậu muốn chuyện, nhìn ngự y tiến đến, há to miệng muốn lại thôi. Chỉ là nhìn sâu Hạ Uyển Chi, trong lòng thêm oán khí.

      Ngự y thỉnh an các nàng sau đó bắt đầu bắt mạch cho Triệu Tĩnh Di. Nàng ta có hơi chột dạ, lại cũng dám để cho ngự y nhìn ra. Ngự y bắt mạch xong, "Thân thể Triệu tú nữ có gì đáng ngại."

      "Có thể thị tẩm ?" đợi Thái hậu mở miệng, nàng hỏi. Ngự y gật đầu: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, cũng sao!" Triệu Tĩnh Di vừa nghe xong, thiếu chút nữa ngất .

      "Thái hậu cũng nghe thấy rồi chứ? Thân thể Triệu tú nữ đáng ngại, chuẩn bị chút, cần phải đưa đến Ngọc Long Điện. Hình như Hoàng Thượng đến rồi. Nếu để lỡ canh giờ cũng hay." Thái hậu suy nghĩ chút gật đầu. Triệu Tĩnh Di sớm được sủng ái chút, chính mình cũng an tâm.

      Chỉ là Triệu Tĩnh Di nào dám, nàng "Thưa Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, thân thể tần thiếp khó chịu, chỉ sợ thể..."

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 139-2
      "Như thế xem ra, chuyện Triệu tú nữ thất trinh cũng là có lửa sao có khói." đợi thái hậu mở miệng, Hạ Uyển Chi . Tiếng vừa dứt, các nàng đều bị kinh sợ hết hồn. Triệu Tĩnh Di bị đâm giữa chỗ đau, sắc mặt tái . Sắc mặt Thái hậu trầm, tức giận đến đôi môi run rẩy: "Hoàng hậu, ngươi gì cơ?"

      "Thái hậu bớt giận. phải thần thiếp bịa đặt, mà là có người cho thần thiếp, là Triệu tú nữ còn tấm thân xử nữ!" để ý tới Thái Hậu suýt chút nữa ngất , nàng nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh Di, : "Bản cung có đúng ?"

      Triệu Tĩnh Di trừng lớn hai mắt, bị chằm chằm Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm chỗ núp, vẻ mặt kinh hoảng " phải... phải vậy, bọn họ ngậm máu phun người!"

      "Có phải ngậm máu phun người hay , chỉ cần kiểm tra chút biết." Nàng "Hôm nay xem ra căn bản cần kiểm tra. Hành động của ngươi cho bản cung người nọ dối!" Hạ Uyển Chi trầm giọng : "Triệu tú nữ là to gan, lại dám làm ra tội khi quân, ngươi..."

      Nàng còn chưa hết, vội vàng kịp chuẩn bị cảm giác ngọn gió thổi đến, ngay sau đó mặt bị đau. Cả người nàng đều bối rối, nhìn vẻ mặt Thái hậu nổi giận, : "Thần thiếp làm sai điều gì ạ?"

      "Ngươi dám bôi nhọ thanh danh của nàng ấy. Hôm nay ai gia để yên cho ngươi!" Thái hậu tức giận .

      Hạ Uyển Chi vuốt ve mặt sưng đỏ, "Có phải bôi nhọ hay , chỉ cần điều tra là ." Hạ Bích cầm lấy tay của Triệu Tĩnh Di, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trơn bóng, căn bản thấy dấu thủ cung sa.

      Nàng "Chẳng lẽ Thái hậu cảm thấy thần thiếp có bản lãnh xóa dấu thủ cung xa của Triệu tú nữ sao?" Thấy vẻ mặt Thái hậu dám tin, nàng lại "Nếu Thái hậu cảm thấy thần thiếp ngậm máu phun người cứ cho người kiểm tra thân thể Triệu tú nữ, xem nàng ta có phải xử nữ hay ?"

      "Ngươi làm càn!" Thái hậu giận dữ, nhìn chằm chằm, giơ tay lên định tát xuống. Hạ Uyển Chi chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh. Dù sao nàng bị ủy khuất có thể tìm Tề Diệp khóc lóc kể lể, chiếm được đồng tình của . Kể từ đó càng thêm để tâm tới mình, mà bất hòa với Thái hậu.

      Chỉ là bạt tai trong suy đoán cũng rơi xuống. Ngược lại là nàng được người che chở ở phía sau, bạt tai rơi xuống thân người .

      Nàng ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh cao to của Tề Diệp, sửng sốt chút, lập tức tâm tình phức tạp, hơn hết là mừng thầm.

      Thái hậu cũng đánh vào mặt Tề Diệp. Cái bạt tai rơi vào trước ngực , có hơi đau. Bà trông thấy , hơi sửng sốt, "Hoàng Thượng có ý gì đây?"

      "Thái hậu bớt giận. Cho dù hoàng hậu có đúng, cũng cần Thái hậu phải tự mình ra tay." thầm bóp bóp tay của Hạ Uyển Chi an ủi. Thái hậu cười nhạo cái "Hoàng thượng tới vừa đúng lúc. Đường đường Hoàng hậu thế nhưng lại bôi nhọ tú nữ nho , ra sợ bị người nhạo báng."

      "Thần thiếp có!" Hạ Uyển Chi ủy khuất cầm nắm lấy áo bào sau lưng Tề Diệp, yếu ớt lên tiếng.

      Lòng Tề Diệp hướng về nàng, "Nếu Thái hậu cảm thấy Hoàng hậu bôi nhọ Triệu tú nữ. Vậy để chứng minh Triệu tú nữ trong sạch, cho người kiểm tra thân thể của nàng ta là tốt nhất."

      "Hoàng Thượng hoài nghi Triệu tú nữ sao?" Thái hậu xấu hổ trừng mắt. "Đây là biện pháp tốt nhất!" Tề Diệp hề nhượng bộ chút nào.

      Hai người đối mặt lát, Thái hậu nhìn mặt Triệu Tĩnh Di xám như tro, lại nhìn cánh tay của nàng ta. tay phải xác thực thấy thủ cung sa. Có thể làm cho thủ cung sa biến mất chỉ có bị phá thân. Thái hậu bắt đầu thấp thỏm bất an. đợi thái hậu lên tiếng, Tề Diệp gọi Nguyệt Tú ma ma tiến đến. Thái hậu kịp phản ứng, "Cho Nguyệt Hà ma ma đến." Nguyệt Hà ma ma là người của bà, cho dù có biến số gì, nàng ta cũng biết nên làm gì.

      Tề Diệp gật đầu. Hạ Uyển Chi khẽ nhíu mày, liếc nhìn Hạ Bích. Hạ Bích hiểu ý lui ra ngoài.

      bao lâu Nguyệt Hà ma ma đến Trữ Tú Cung. Triệu Tĩnh Di gây ra động tĩnh lớn như vậy, những tú nữ khác phát giác. Mặc dù dám thám thính lộ liễu, nhưng vẫn cho người của mình ra hỏi thăm.

      Triệu Tĩnh Di còn chưa nguyện ý bị kiểm tra thân thể, cầu khẩn nhìn về phía thái hậu. Thái hậu dùng ánh mắt ra hiệu nàng ta cần lo lắng. Lúc này nàng ta mới theo bọn ma ma vào trong phòng.

      bao lâu, Nguyệt Hà ma ma ra. Triệu Tĩnh Di mặc quần áo xong xuôi, cũng ra theo. Nguyệt Hà ma ma hành lễ "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Hậu, Triệu tú nữ..." Thái hậu nôn nóng nhìn nàng ta. Nguyệt Hà "Triệu tú nữ còn tấm thân xử nữ!"

      Vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Tĩnh Di trắng bệch nhìn về phía Tề Diệp. Tề Diệp nhìn nàng ta, mặt lộ vẻ ghét, tựa như thanh lợi kiếm cắm vào trong lòng nàng ta, làm cho nàng ta đau đớn khó chịu, xấu hổ vô cùng.

      Thái hậu lảo đảo bước , thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, may được Quế Tú ma ma đỡ. Hạ Uyển Chi sớm biết kết quả. Nàng cũng biết Nguyệt Hà dám dối. Cho dù nàng ta là người của Thái hậu sao. Con người ta luôn có lòng tham, có sợ hãi, chỉ muốn lợi dụng người khác, ai nàng cũng có thể sử dụng. Sắc mặt Tề Diệp xanh mét nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Di, lạnh lùng "Người đâu, lôi nàng ta ra..."

      "Hoàng Thượng!" Thái hậu miễn cưỡng giữ vững tinh thần, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, liếc nhìn Triệu Tĩnh Di, "Hoàng Thượng, ai gia có việc muốn với Hoàng Thượng."

      " có gì để . Triệu gia khi quân phạm thượng, tội nên tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội." Triệu Tĩnh Di vừa nghe, dọa nàng ta tâm loạn như ma, nhất thời biết nên làm sao. Lần này có hôn mê nữa Thái hậu cũng chẳng quan tâm nàng ta.

      "Đều ra ngoài !" Thái hậu biết , nếu dựa theo luật pháp, xác thực nên chém. Nhưng đó là thân nhân của bà, sao thái hậu có thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình bị chém đầu đây?

      Hạ Uyển Chi cũng rời , Hoàng Thượng có mở miệng. Nàng để lại cho Thái hậu mặt mũi, "Triệu tú nữ nên lừa gạt Hoàng Thượng. Trinh tiết của nữ tử là chuyện quan trọng cỡ nào, nàng ta là tàn hoa bại liễu, lại vẫn vọng tưởng hầu hạ Hoàng Thượng..."

      Tề Diệp càng thêm tức giận. đường đường vua của nước, thế nhưng thiếu chút nữa bị nữ tử lừa gạt, xem như hôn quân sao?

      "Hoàng hậu!" Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, cảnh cáo .

      "Thái hậu minh giám, thần thiếp đều là ." Nàng vuốt ve mặt sưng đỏ, hít vào hơi. Tề Diệp ngước mi nhìn nàng cái.

      "Hoàng hậu xuống trước , cho ngự y nhìn vết thương mặt." Dù tức giận, Tề Diệp muốn làm lớn chuyện. Tự tôn của nam nhân bị Triệu Tĩnh Di hung hăng tát cho cái, dễ dàng tha cho Triệu gia. Hạ Uyển Chi có chút mất hứng, lại biết nếu mở miệng, nàng thể nghe theo. Nàng gật đầu, sau khi hành lễ nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Di ngã vào trong ngực cung nữ, trong lòng đắc ý.

      Thái hậu nhìn thân ảnh rời , oán hận siết chặt quả đấm. Bà ngốc, biết những chuyện này đều là Hoàng Hậu gây ra. Càng làm cho nàng tức giận là Triệu Tĩnh Di lại dám giấu giếm chuyện lớn như vậy. "Hoàng Thượng, ai gia cầu xin Hoàng Thượng nể mặt ai gia, chuyện hôm nay truy cứu nữa. Ai gia cho người đưa Tĩnh Di ra cung, chỉ là thân thể khó chịu thể hầu hạ Hoàng Thượng."

      "Có phải Thái hậu muốn đơn giản hóa chuyện này ?" Tề Diệp khiêu mi, thần tình lạnh lùng. "Hoàng Thượng, Triệu gia là nhà cữu cữu Hoàng Thượng. Năm đó Hoàng Thượng đăng cơ, nếu có Triệu gia toàn lực ủng hộ, theo giúp đỡ, Hoàng Thượng làm sao có thể dễ dàng ngồi ngôi vị hoàng đế?" Thái hậu "Hoàng Thượng cũng nên vong ân phụ nghĩa!"

      "Vong ân phụ nghĩa sao?" Tề Diệp cảm thấy buồn cười "Những năm nay trẫm cũng bạc đãi Triệu gia."

      "Hoàng Thượng..." Thái hậu cắn cắn môi, rất thất vọng, rất khó chịu "Chẳng lẽ Hoàng Thượng niệm tình mẫu tử? Dù sao cũng là ai gia hoài thai mười tháng sinh hạ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng còn nhớ lúc ba tuổi Hoàng Thượng bị bệnh, ai gia ăn uống, ở bên giường chăm sóc?"

      "Hoàng Thượng tám tuổi phát bệnh thuỷ đậu. Mọi người đều trị được. Là ai gia kiên trì cầu xin tiên đế tìm thái y tốt nhất, mỗi ngày, ngậm đắng nuốt cay chăm sóc Hoàng Thượng, cho đến khi Hoàng Thượng lành bệnh." Thái hậu xong than thở khóc lóc, Tề Diệp giữ nguyên vẻ mặt thay đổi.

      "Lúc Hoàng Thượng mười tuổi vấp ngã dập đầu gối, lại là tay ai gia chăm sóc. Chẳng lẽ Hoàng Thượng quên rồi?"

      "Nếu những thứ này Hoàng Thượng đều quên, ai gia cũng quan tâm. Bởi vì khi đó Hoàng Thượng còn , hiểu chuyện, biết để bảo vệ Hoàng Thượng, ai gia phải bỏ ra bao nhiêu. Ai gia đều để ý." Thái hậu lau nước mắt, nhìn thẳng vào , "Năm đó tiên đế triền miên giường bệnh, muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Khang Ninh vương, là ai sửa đổi di chiếu..."

      Đôi mắt nảy lên, Tề Diệp nhíu mày "Triệu gia tội chết có thể thoát, tội sống khó tha. Trẫm có thể tha mạng của bọn họ, nhưng Triệu Tĩnh Di nên xử trí như thế nào. Trẫm muốn nhiều lời, thái hậu nhìn rồi làm !"

      Đúng vậy, là Triệu Tĩnh Di, phải Triệu Tĩnh Dung!

      biết , vẫn luôn biết . Trước kia có thể nhẫn nhịn dung thứ, hôm nay nàng ta làm ra loại chuyện kia, làm sao có thể để nàng ta tiếp tục vũ nhục mình?

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 140
      "Thái Hậu có cách nào cứu vãn đường sống sao?" Quế Tú ma ma lấy ra cái bình sứ , tâm trạng nặng nề.

      Thái Hậu nghe vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi oán hận, giận dữ hất đổ mọi thứ bàn, chén trà rơi loảng xoảng nát đầy đất: "Đều là do tiện nhân kia!"

      Quế Tú ma ma vội vàng im lặng dám lắm lời.

      Thái Hậu tức giận đến run cả người, lung lay ngã bịch xuống ghế. Bà biết đều do Hoàng Hậu quấy phá, nhưng cái chính là nàng ta làm nhiều việc như vậy, còn bà giữ nổi đứa cháu ?

      "Thái Hậu, Triệu tú nữ thỉnh." Thái Hậu chuẩn bị nổi nóng, từ cửa truyền đến thanh của cung nhân.

      Quế Tú ma ma liếc mắt nhìn Thái Hậu cái, dám lên tiếng. Thái Hậu thở dài, phân phó: "Chuẩn bị đồ cho tốt !"

      "Vâng!" Quế Tú ma ma biết Thái Hậu đành lòng, nhưng giữa Triệu gia và Triệu tú nữ bà cần chọn cái, ai trọng ai cần suy nghĩ nhiều cũng biết.

      Thái Hậu đến Trữ Tú Cung, Triệu Tĩnh Di vừa nhìn thấy bà liền vội vàng tiến đến quỳ mặt đất, hai mắt đẫm lệ, sám hối : "Thái Hậu mẫu, đều là Tĩnh Di tốt, nên dấu diếm mọi chuyện. Tĩnh Di cũng là bị người ta hại, ngày ấy Tĩnh Di lễ tạ thần cũng nghĩ mình bị người khác trói lại mang ..." đến đây, Triệu Tĩnh Di dường như muốn hồi tưởng lại ngày ấy, nghẹn ngào rơi lệ: "... lúc tỉnh lại, bị người huỷ hoại trong sạch..."

      "Đứa đáng thương, ai gia biết ngươi sai!" Thái Hậu đau lòng thôi, nhìn nữ tử như hoa như ngọc bị huỷ hoại trong sạch, trong lòng bà cực kỳ khó chịu. Nhưng nếu còn trong sạch cũng nên dấu diếm, hậu cung là nơi nào? khi bị phát , toàn bộ gia tộc cũng có thể suy tàn sụp đổ, tình trạng nay của Triệu gia chính là như vậy. Nếu bà phải là mẹ đẻ Hoàng Thượng, lấy tình cảm dưỡng dục cả đời đả động tới Hoàng Thượng, làm sao có thể tha thứ Triệu gia?

      "Thái Hậu,Tĩnh Di biết sai rồi. Tĩnh Di cũng là người bị hại, Tĩnh Di phải biết liêm sỉ..." Triệu Tĩnh Di hy vọng có thể lấy được đồng cảm của Thái Hậu, Thái hậu có thể cứu được nàng.

      "Ai gia biết, đừng lo lắng, việc này ai gia xử lý." Thái Hậu trấn an vài câu, liếc mắt nhìn Quế Tú ma ma cái, : "Phòng bếp nấu chén thuốc, thổi cho nguội rồi uống ."

      Có Thái Hậu ra mặt, Triệu Tĩnh Di đương nhiên cần lo lắng, gật đầu, ngoan ngoãn bưng chén thuốc nóng định uống, Thái Hậu : "Tĩnh Di!"

      "Thái Hậu có gì phân phó?" Triệu Tĩnh Di nghi ngờ hỏi.

      Thái Hậu nhìn chén thuốc, lại nhìn nàng, thôi dùng mệnh của nàng đổi lấy mấy trăm mạng người Triệu gia cũng là đáng giá. Thái Hậu cắn môi, miễn cưỡng nở nụ cười, : " có việc gì, uống thuốc !"

      Triệu Tĩnh Di đương nhiên biết chén thuốc này chẳng những thể cứu người mà còn hại người. Nhưng nàng vẫn hề nghi ngờ, chỉ cho rằng đây là chén thuốc đơn thuần mà thôi, thế nên thổi thổi xong liền chậm rãi uống hết. Chén thuốc rất đắng, nàng uống ngụm, nhịn được nhíu mày.

      Thái Hậu đành lòng nhìn nàng, nghiêng đầu hướng về phía nơi khác, đôi tay nắm gắt gao. Thù hận hôm nay, thù hận của Tĩnh Di, Thái Hậu thề, bà nhất định tìm Hoàng Hậu đòi lại. Nếu phải nàng ta giở trò, người trước mắt làm sao lại rơi vào cảnh hồng nhan bạc mệnh?

      Triệu Tĩnh Di đặt chén thuốc xuống bên, cầm khăn tay lau miệng, : "Tĩnh Di biết Thái Hậu mẫu đối xử với Tĩnh Di tốt nhất, sau này Tĩnh Di nhất định phụng dưỡng Thái Hậu mẫu tốt."

      " là hài tử ngoan!" Thái Hậu tức khắc cảm thấy chua xót, bà vội vàng ngẩng đầu kiềm chế nước mắt thầm rơi xuống.

      "Thái Hậu!" Triệu Tĩnh Di thấy bà rơi lệ có chút ngạc nhiên: "Có phải Tĩnh Di khiến người tức giận ?"

      " phải!" Thái Hậu hít vào hơi, vỗ vỗ tay nàng, : "Tĩnh Di yên tâm, ai gia nhất định khiến ngươi phải chịu oan ức..."

      "Tĩnh Di biết Thái Hậu mẫu luôn tốt nhất! Cha còn , sau này Tĩnh Di tiến cung phải nghe lời Thái Hậu mẫu , phải hiếu thuận phụng dưỡng Thái Hậu mẫu. Về sau Tĩnh Di nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp Thái Hậu mẫu." Nàng thề.

      "Tĩnh Di ~" Mấy lời vừa rồi làm Thái Hậu cảm động thôi, nghĩ đến chuyện nàng uống độc dược, vội hoảng hốt : "Người tới, gọi ngự y, mau gọi ngự y, gọi ngự y..." Quế Tú ma ma phản ứng ngay tức khắc, liền chạy ra ngoài, kinh hoảng sai người gọi thái y.

      Triệu Tĩnh Di nguyên do: "Thái Hậu, người làm sao vậy? Có phải trong người khó chịu hay ?"

      xong nàng vội vàng rời giường, chuẩn bị đỡ Thái Hậu nằm nghỉ ngơi. Nàng mới vừa đứng dậy, cả người đều đau nhức kinh khủng, trong bụng quằn quại, nàng liền ôm bụng ngã xuống giường: "Thái Hậu... mẫu... Ta..."

      Chỉ trong chốc lát, Triệu Tĩnh Di đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cả người đổ mồ hôi lạnh, đôi môi trở nên xanh tím đen nhánh còn huyết sắc. Thái Hậu biết độc dược phát tác, sợ hãi gọi lớn tiếng: "Người tới, người tới, ngự y, ngự y ở đâu, ngự y..."

      Triệu Tĩnh Di ngốc, nhìn Thái Hậu kinh hoảng như thế, cộng với vẻ mặt áy náy tự trách, nàng biết việc mình thất trinh vẫn chưa giải quyết, cũng phải dễ dàng giải quyết như vậy. Nàng há miệng thở dốc, muốn chuyện, cổ họng đột nhiên nóng lên, khóe miệng tràn máu, có điều phải đỏ tươi mà là hồng sậm.

      Nàng nhìn vết máu lòng bàn tay, sợ hãi tuyệt vọng qua , nàng cười: "Thái Hậu mẫu, Tĩnh Di trách người!"

      "Tĩnh Di!" Thái Hậu khóc lớn: "Là mẫu tốt, cứu được ngươi, mẫu cũng còn cách nào khác. So sánh Triệu gia cùng ngươi, mẫu chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, mẫu thực xin lỗi ngươi, ngươi hận mẫu !"

      ", phải mẫu sai, Tĩnh Di biết, đều là Hoàng Hậu, đều là... Hoàng Hậu..." Triệu Tĩnh Di kích động .

      Nàng nghiến răng nghiến lợi, hận thể băm Hạ Uyển Chi ra làm nghìn mảnh. Nàng càng kích động, độc phát tác càng nhanh, cả người mệt mỏi ngã vào giường nệm, máu ngừng tràn ra từ trong miệng, thoạt nhìn ghê người.

      "Tĩnh Di, Tĩnh Di, mẫu thực xin lỗi ngươi, ngự y, ngự y ở đâu!" Thái Hậu bất lực gào thét, cầm khăn tay lau máu tươi ở khóe miệng cho nàng, nhưng có cố mấy vẫn cách nào lau được hết.

      " mẫu... ra Tĩnh Di... Tĩnh Di muốn chết... mẫu... mẫu... Ngươi phải báo thù cho Tĩnh Di... Giết... Giết hoàng... Hoàng... Hoàng Hậu... Sau..." Nàng cố sức giãy giụa, phun ra những chữ cuối cùng, trừng trừng đôi mắt. Ngay sau đó cả người đều mềm , còn chút sinh khí.

      "Tĩnh Di ~" Thái Hậu sửng sốt, vội vàng ôm nàng vào lồng ngực, lớn tiếng khóc rống. Từ trước đến nay bà vẫn luôn thương Triệu Tĩnh Di như con đẻ của mình, lại nghĩ người chính tay giết nàng lại là bản thân mình, Thái Hậu sao có thể thương tâm tự trách?

      "Nương nương, Trữ Tú Cung bên kia truyền đến tin tức, Triệu tú nữ bệnh nặng bỏ mình."

      Hạ Uyển Chi nghe xong có gì bất ngờ, chỉ hy sinh Triệu Tĩnh Di. Thái Hậu đúng là độc ác, có điều Triệu Tĩnh Di chết cũng bất lợi gì cho nàng. phen lo lắng tính kế quả uổng phí, ít nhất đạt được hiệu quả mình mong muốn.

      "Thái Hậu sao rồi?" Nàng rất tò mò biết sau khi Thái Hậu tự tay kết liễu sinh mạng của cháu mình có biểu gì.

      "Thái Hậu phân phó cho người đem thi thể Triệu tú nữ đuổi về Triệu gia an táng, còn sức khỏe của bà ta tốt, cấm người khác quấy rầy!" Hạ Bích đúng .

      Hạ Uyển Chi xoa xoa gương mặt còn chút sưng đỏ, cười lạnh : "Chỉ trong lòng bà ta lúc này đổ máu !"

      "Nương nương phải!" Hạ Bích gật đầu tán đồng.

      Hai người vừa chuyện xong, cung nhân tới báo Tề Diệp đến. Nàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Trữ Tú Cung xảy ra việc như vậy, Triệu Tĩnh Di lại mất, đêm nay đương nhiên ai được thị tẩm, tới Chiêu Hoa Cung cũng hề kỳ quái.

      "Nghe Triệu tú nữ bệnh nặng bỏ mình!" Hai người ngồi xuống, nàng thử hỏi.
      "Chết chưa hết tội!" Tề Diệp hừ lạnh tiếng, : " cần nhắc lại nàng ta, trẫm muốn nghe!" Hạ Uyển Chi gật đầu. nhìn gương mặt còn hơi sưng đỏ của nàng, xoa xoa dịu dàng, : "Còn đau ?"

      " đau, Hoàng Thượng đừng lo lắng!" Nàng để ý cười cười, an ủi: "Nếu nàng ta chết, Hoàng Thượng cũng đừng tức giận. Việc này cũng trách thần thiếp tốt, nếu phát sớm chút cũng khiến Hoàng Thượng mất mặt, thần thiếp..."

      "Mọi chuyện , trẫm muốn nghe nên ngươi cũng đừng ." Tề Diệp nhíu mày nhắc nhở, nàng gật đầu thêm gì. Hạ Uyển Chi biết trong lòng chán ghét cực kỳ Triệu Tĩnh Di, huống hồ người chết, nàng cần phải đổ thêm dầu vào lửa cháy.

      Ban đêm, Tề Diệp nghỉ ngơi ở Chiêu Hoa Cung, ôm chặt nàng vào lòng, ngủ rất say, hề làm gì khác. việc trong Trữ Tú Cung nhiều người biết lắm, dù sao cũng gây tổn hại mặt mũi hoàng gia. Việc Triệu Tĩnh Di mất trong sạch lại càng ít người biết hơn, những người vô tình liên quan cũng bị giết, có vài vị tú nữ tỳ nữ thể trở về.

      Lâm Huệ cũng chuyện, chỉ biết Triệu tú nữ chuẩn bị thị tẩm đột nhiên bệnh nặng bỏ mình. Hơn nữa trước khi chết, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Hậu đều gặp nàng ta, điều này làm người khác thể cảm thấy kỳ quặc.

      Lâm Huệ cho Thái Vi ra ngoài hỏi thăm nhưng thu hoạch được gì, có điều trong lúc vô tình, Thái Vi thấy Quang Thuận công công dẫn theo người khiêng mấy cái bao tải đến nơi hẻo lánh. Thái Vi muốn tiến đến dò xét, lại nhớ tới Hạ Hà chết, nàng đành kiềm chế hiếu kỳ dám bước lên, vội vàng quay trở về.

      Lâm Huệ biết cái chết của Triệu tú nữ phải phải chuyện đơn giản như vậy. Chắc chắn xảy ra chuyện hệ trọng, nếu , lấy tính tình hay bênh vực của Thái Hậu mà , làm sao có thể nhìn Triệu tú nữ bệnh nặng mà chết đây?

      Nhưng đến cùng là việc gì, chỉ có bọn họ mới biết được.

      Hôm sau, Triệu gia cho người tiến cung nhận thi thể, hơn nữa biết được chân tướng, lập tức sợ hãi đến mức run rẩy cả người. Cũng may Thái Hậu phái cung nữ trấn an vài câu, Triệu đại nhân mới an tâm hơn, mang theo thi thể trở về, trong lòng oán hận trách cứ Triệu phu nhân mấy trăm lần.

      lâu sau đó, chuyện Triệu phu nhân bị cách chức cũng nhanh chóng truyền ra ngoài.

      Đầu tháng tư, phía nam cống trái sơn trà. Biết Hạ Uyển Chi rất thích ăn, Tề Diệp liền phân phó Quang Thuận công công đem tất cả sơn trà được cống đưa Chiêu Hoa Cung. Đầu hạ, các nàng đều thay trang phục hè, mát mẻ ít.

      Hạ Uyển Chi ngồi trong đình dạy Nhị hoàng tử học nhạc, dạy lát mới thả chơi. Hạ Bích bưng sơn trà được lột vỏ, nàng vừa ăn vừa nhìn bà vú đuổi theo Nhị hoàng tử bắt bướm.

      bao lâu Tứ hoàng tử tỉnh ngủ, khóc lóc tìm mẫu hậu, bà vú cũng ôm Tứ hoàng tử đến đình. Tứ hoàng tử đến nơi, được nàng ôm trong lòng ngực lát hề khóc nháo, lại còn nhìn nàng cười khanh khách. được ăn sơn trà nên cũng rất vui vẻ, có gì bất mãn.

      Tề Diệp dùng cơm trưa ở Chiêu Hoa Cung. Sau khi ăn xong, chơi đùa cùng hai vị hoàng tử trong chốc lát, nàng phân phó bà vú dẫn bọn nghỉ trưa. Nàng giặt khăn lau tay cho sau đó Hạ Bích dâng lên ít quả sơn trà lột cho ăn.

      "Gần đây sức khỏe của Thái Hậu tốt, nếu Hoàng Thượng rảnh rỗi qua thăm nhiều chút!" Từ sau việc của Triệu Tĩnh Di, Thái Hậu đau khổ thôi, liên tục ngã bệnh, giờ vẫn phải tĩnh dưỡng.

      Nàng từng đến thăm nhưng Thái Hậu vô cùng tức giận, kiên quyết cho nàng vào. Có điều, cho dù Thái hậu thích, nàng làm Hoàng Hậu, mặt ngoài vẫn phải diễn trọn vẹn, mỗi ngày đều kiên trì thỉnh an, dặn dò Quế Tú ma ma chăm sóc Thái Hậu tốt.

      Hạ Uyển Chi biết Thái Hậu đem chuyện Triệu Tĩnh Di chết đổ lên đầu mình. Nàng chỉ cười lạnh, cho dù là so nàng làm sao? Thái Hậu cùng Hoàng Thượng vốn có khoảng cách, Thái Hậu ở hậu cung còn thực quyền. Chủ nhân hậu cung này là Hạ Uyển Chi nàng, nếu Nguyệt Hà – tâm phúc của Thái Hậu cũng dễ dàng bị nàng thu mua, ra rất nhiều việc.

      "Ừ!" Tề Diệp gật đầu nhắm mắt, tiếp tục . Hạ Uyển Chi biết trong lòng phiền muộn, cũng lắm miệng, chỉ phân phó Hạ Bích lấy cây ngoáy tai ra ngoáy cho . bao lâu Tề Diệp ngủ chân nàng.

      Nàng nhàng vỗ về đầu của , nhìn vẻ mặt ung dung trầm tĩnh non nớt lúc ngủ của , đột nhiên có chút giật mình.

      Chạng vạng, Tề Diệp đến Thọ Ninh Cung. Thái Hậu trong người vẫn còn bực tức, sai Quế Tú ma ma ra mặt khuyên bảo trở về. Tề Diệp cũng kiên trì, nghe Thái Hậu khoẻ muốn gặp người, liền rời .

      Hạ Uyển Chi đợi lát, thấy Tề Diệp tới Chiêu Hoa Cung, liền cho người hỏi thăm xem đâu.

      Rất lâu sau Hạ Bích mới tiến vào: "Hoàng Thượng dạo ở Ngọc hồ."

      "Ừ!" Nàng phân phó bà vú mang Nhị hoàng tử đến, nắm tay Nhị hoàng tử chuẩn bị dạo Ngọc hồ. Đầu hạ, gió lạnh phơ phất, gió chiều chạng vạng rất thoải mái. Dương liễu lả lướt, lá xanh sen hồng, mặt trời ngã về tây, cảnh sắc Ngọc hồ rất nhanh xuất ở trước mắt.

      Nhị hoàng tử thích nhất là được ra ngoài chơi cùng mẫu hậu, nhảy nhót hoạt bát cực kỳ, rất nhanh vùng khỏi tay nàng. ngắt hoa đưa cho nàng, phát có loại hoa đẹp hơn lại đến ngắt lần nữa, nàng cười sờ cái đầu của , trìu mến thôi.

      lát đến Ngọc hồ. Hạ Bích ngồi trong đình của Ngọc hồ, nhưng xung quanh của Ngọc hồ có ít đình, nàng phải qua hai cái mới thấy hình bóng ở cách đó xa. Lúc này nhìn về phía mặt nước, đưa lưng về phía nàng, bóng lưng cao gầy độc khiến người khác vô cùng đau lòng.

      Đến gần chút, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng hát, nhìn theo hướng phát ra thanh, liền thấy vị nữ tử trẻ tuổi ngồi trong cái thuyền cách đó xa. Nhưng vì có khoảng cách, khuôn mặt nàng ta cũng mơ hồ. Hạ Uyển Chi thấy ánh mắt Tề Diệp nhìn về phía đó, khẽ nhíu mày. Nhị hoàng tử gặp Tề Diệp, vui mừng cao giọng: "Phụ hoàng, phụ hoàng... Là phụ hoàng!"

      Tề Diệp nghe thấy được thanh của , quay đầu lại nhìn, thấy Nhị hoàng tử tung ta tung tăng chạy tới chỗ mình. mặt bỗng lên nét tươi cười, tiện đà vươn tay ôm đứa vào lòng. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua lá sen nữ tử trẻ tuổi ngồi giữa hồ sen. Nàng ta cũng thấy bọn họ, vội ngưng ca hát, sai cung nhân chèo thuyền lên bờ.

      "Hoàng Thượng phải là đến Thọ Ninh Cung sao?" Nàng giả vờ biết hỏi.

      " qua. Các ngươi đến đây làm gì?" Tề Diệp thấy trâm cài của nàng bị nghiêng, duỗi tay chỉnh lại cho nàng, xoa xoa mái tóc, cười hỏi: "Dùng bữa tối chưa?"

      "Dùng rồi!" Nàng hỏi: "Hoàng Thượng sao?"

      "Chưa!" trả lời lòng. Trong lòng Hạ Uyển Chi biết ràng, Thái Hậu vẫn chưa cho vào, đương nhiên còn chưa dùng bữa. Nàng nhanh chóng phân phó Hạ Bích chuẩn bị đồ ăn đưa đến đây, Hạ Bích gật đầu, cẩn thận phân phó xuống.

      Hai người chuyện, nữ tử trẻ tuổi lên bờ, đến hành lễ: "Tần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an, tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an, Thái Tử điện hạ vạn phúc kim an!"

      Hạ Uyển Chi hơi nhướng mày nhìn người trước mắt, nhìn kỹ lát mới nhận ra đây là Đường Tú nữ mới được tuyển năm nay.

      "Đứng lên !" Tề Diệp liếc mắt nhìn nàng ta cái, hỏi "Là người của cung nào?" Hạ Uyển Chi có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn . Tề Diệp rất ít khi chú ý ai, lúc này lại còn chủ động hỏi xuất thân của nàng ta.

      "Hồi bẩm Hoàng Thượng, tần thiếp là Đường tú nữ của Trữ Tú Cung, được Hoàng Thượng hỏi thăm là phúc khí của tần thiếp!" Đường tú nữ có chút kích động, cũng khó đoán, ai bảo trước mắt là hai vị Hoàng Thượng Hoàng Hậu tôn quý nhất thế gian.

      Hạ Uyển Chi hơi mất hứng, cảm thấy Đường tú nữ này thực chướng mắt: "Trữ Tú Cung?"

      "Vâng!" Đường tú nữ rũ mắt khép mi, cực kỳ dịu dàng.

      "Người của Trữ Tú Cung mà lại dám đến Ngọc hồ, ngươi được vị ma ma nào dạy dỗ?" Trong cung có quy củ, Ngọc hồ là nơi chỉ dành cho Đế hậu và các phi tần du ngoạn. Nang ta chỉ là tú nữ nho , căn bản đủ tư cách đến Ngọc hồ.

      "Hoàng Hậu nương nương thứ tội!" Đường tú nữ hoảng hốt, vội vàng quỳ mặt đất: "Tần thiếp biết sai, mong Hoàng Hậu nương nương khai ân!"

      "Hừ!" Hạ Uyển Chi hừ lạnh tiếng, đột nhiên nghĩ tới việc gì, nghiêng đầu nhìn về phía Tề Diệp, dò hỏi: "Hoàng Thượng cảm thấy nên xử trí như thế nào?"

      "Cứ theo ý của Hoàng Hậu." Tề Diệp nhàn nhạt lên tiếng, mấy chú ý, chỉ lo ôm Nhị hoàng.

      "Dựa theo cung quy xử trí !" Thấy cũng để bụng, Hạ Uyển Chi biết Hoàng Thượng để ý Đường tú nữ trước mắt, trong lòng vui vẻ, phân phó xuống.

      Rất nhanh, Đường tú nữ bị kéo lui, cứ theo cung quy mà nhận hình phạt.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 141-1
      Dùng bữa tối xong trời cũng khuya hẳn. Nhị hoàng tử chơi ở bên hồ mệt nên Hạ Uyển Chi giao cho bà vú ôm trở về để rửa mặt nghỉ ngơi.

      Nàng cùng Tề Diệp chuyện,nàng : "Hoàng Thượng có phải ngài có tâm ? "

      Tề Diệp im lặng chốc lát rồi mở miệng :

      "Uyển Nhi! Nguơi trẫm có phải là kẻ bất hiếu hay ? "

      "Vì sao Hoàng Thượng như vậy?" Nàng trấn an : "Hoàng Thượng là vua của nước, người bình thường đều trung hiếu là thể vẹn toàn, con người ai là hoàn mỹ cả, cá cùng gấu là thể sống cùng. Bản thân thiếp nghĩ rằng Hoàng Thượng cũng phải là bất hiếu. Hoàng Thượng đừng nên suy nghĩ nhiều, Hoàng Thượng vẫn chưa có làm điều gì sai hết ".

      "Phải ?" thở dài, xem ra trong lòng vẫn là có chút yên ổn.

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu rồi lột vỏ quả sơn trà cho ăn, cầm lấy ăn rồi nhìn nàng "Trẫm cũng cảm thấy trẫm chưa làm cái gì sai cả, cũng thể vì bà ấy là Thái Hậu mà lại làm ảnh hưởng đến kỹ cương phép nước".

      "Hoàng Thượng rất đúng. "Hạ Uyển Chi gật đầu đồng ý lại an ủi thêm vài câu. Lúc này mới tươi cười còn cái kiểu tâm nặng nề nữa.

      Ban đêm khi ngủ say Hạ Uyển Chi mới cho gọi Hạ Bích đến " Mau lấy thuốc trị thương loại tốt nhất đưa qua cho Đuờng tú nữ ".

      "Vâng!" Hạ Bích có chút ngạc nhiên gật gật đầu rồi tựa như nhận ra được cái gì, liền mau chóng cầm thuốc trị thương đưa đến chỗ Đường tú nữ.

      Đường tú nữ bị đánh mười bản đau đến mức thiếu chút nữa ngất xĩu,lúc này nàng nằm ở giường được tỳ nữ dùng khăn ướt lau lại chỗ vết thương cho nàng. Lúc đến ngự y viện cầm thuốc trị thương, ngự y dặn dò phải chườm lạnh sau đó mới thoa dược lên.

      Đường tú nữ đau đến mức rên hừ hừ, chỉ là nàng nghe cảnh trí ở Ngọc hồ rất đẹp, Hoàng Thượng thường đến đó. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến Hoàng Thượng lại là nguời hề biết thương hương tiếc ngọc,ngài ấy cứ trơ mắt mà đứng nhìn Hoàng Hậu trừng phạt nàng.

      Đường tú nữ càng nghĩ càng cảm thấy uất ức,nếu biết vậy nàng tự cho là mình may mắn rồi.Nghĩ đến chỉ sợ Hoàng Hậu bắt đầu chán ghét nàng, còn chưa có tiến cung mà nàng nghe nương Hoàng Hậu rất là lợi hại,kêu nàng nên đắc tội với Hoàng Hậu, nếu có thể nàng nên dựa vào Hoàng Hậu tốt hơn.

      Chỉ tiếc là tiến cung được mấy ngày bị Hoàng Hậu trách phạt rồi. Đường tú nữ bắt đầu lo lắng cho sau này nên làm cái gì bây giờ?

      Có tiếng gõ cửa, cả hai người đều quay đầu lại nhìn, ngay sau đó cung nữ Hiểu Nhu liền nhàng kéo đệm chăn che lại nguời cho nàng ta rồi "Ai vậy?".

      "Là Ta!" Hạ Bích đứng ở ngoài cửa chờ.

      Hạ Bích là tâm phúc bên cạnh Hoàng Hậu cho nên các nàng thể quen biết. Hiểu Nhu hơi ngạc nhiên khi Hạ Bích lại xuất "Bích ?".

      "Đường tú nữ nghỉ ngơi sao?" Hạ Bích nhìn lướt qua phòng, bên trong thu dọn rất ư là sạch .

      "Còn chưa nghỉ ngơi, biết Bích có cái gì giao phó?" Hiểu Nhu ra đón nguời vào nhưng trong lòng lại có chút bất an vì Hoàng Hậu cũng vừa mới trách phạt chủ tử nhà nàng xong.

      "Là Hoàng Hậu nương nương kêu nô tỳ đến đây nhìn cái." Thấy là Hak Bích, Đường tú nữ giãy giụa muốn đứng dậy. giờ nàng còn chưa đuợc sủng ái nên nàng chỉ đuợc xem là tú nữ, ở trong hậu cung này so ra nàng còn thua kém hơn cả tâm phúc của Hoàng Hậu.

      "Tiểu chủ thân mình khoẻ nên nằm , đừng làm tổn thọ nô tỳ!" Hạ Bích vội vàng ngăn cản, "Thân mình tiểu chủ có tốt ?".

      "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương hỏi, đều là thần thiếp sai, phạm vào cung quy, Hoàng Hậu nương nương trừng phạt cũng phải thôi".Đường tú nữ có chút lo sợ bất an ra.

      "Tiểu chủ biết sai tốt rồi, nương nương cũng chỉ dựa theo quy củ mà làm việc, nếu sao có thể phục chúng đây? tình lần này xác là tiểu chủ sai, chỉ là nương nương nhân hậu biết tiểu chủ phải cố ý, liền kêu nô tỳ mang tặng chút thuốc trị thương lại đây, tiểu chủ thoa lên miệng vết thương mau lành hơn chút ".

      "Tạ Hoàng Hậu nương nương hậu ái!" Đường tú nữ có chút thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận.

      Hạ Bích cười cười, ngồi lát mới đứng dậy rời .

      Nàng vừa Hiểu Nhu đóng cửa phòng lại "Tiểu thư, Hoàng Hậu nương nương đây là có ý tứ gì?".

      "Còn có thể là có ý tứ gì, đánh cái tát rồi cho trái táo!" Đường tú nữ ngốc, có số việc nàng biết rất ràng "Có điều, nếu có thể khiến Hoàng Hậu vui vậy cũng đủ rồi".

      Thái Hậu bị thương tâm, nằm hơn nửa tháng ở giuờng nhưng vẫn thấy khởi sắc. Tề Diệp cần phải để ý, Hạ Uyển Chi nhìn cau mày, biết trong lòng có để ý đến. Dù gì nữa Thái Hậu cũng là mẹ đẻ của , ý chí thể cứng rắn cũng đúng thôi.

      Mỗi ngày Hạ Uyển Chi đều thỉnh an, muốn đích thân đến chăm sóc bị Thái Hậu vô tình cự tuyệt. ra Lâm Huệ có đến ngày, sau đó mấy ngày liền Lâm Huệ đều đến Thọ Ninh Cung phụng dưỡng, căn bản là Thái Hậu muốn cho nàng đến thăm mà thôi.

      Nhưng Hạ Uyển Chi cảm thấy sao cả, dù cho các nàng cùng nhau tính kế mình nàng cũng ko thấy sợ hãi.

      Lâu lâu Tề Diệp Thọ Ninh Cung, Thái Hậu biết tới nhưng vẫn chịu gặp, tựa hồ như vẫn chưa hết giận. Nghĩ tới ép bà độc chết Triệu Tĩnh Di, Thái Hậu liền thương tâm thôi.

      Lâm Huệ cầm theo hộp đồ ăn vào Thọ Ninh Cung, nhìn người tới liền vội vàng dừng lại bước chân, cúi người hành lễ. Tề Diệp nhìn nàng cái, thấy nàng cầm theo hộp đồ ăn, biết mấy ngày nay đều do nàng phụng dưỡng bên Thái Hậu, "Chăm sóc Thái Hậu cho tốt sau này có thưởng.".

      "Tạ Hoàng Thượng ân điển!" Lâm Huệ gật gật đầu nhìn theo thân ảnh rời , cảm thấy phức tạp.

      "Thái Hậu, thần thiếp có làm chè hạt sen, phải Thái Hậu muốn ăn sao? Thái Hậu nếm thử xem thần thiếp làm có hợp với khẩu vị của Thái Hậu ? " Lâm Huệ mỉm cười bưng chè hạt sen tiến lên.

      Thái Hậu cười cười há mồm uống ngụm, bà thích uống quá ngọt, thể thừa nhận rằng nàng ta rất quan tâm khẩu vị của bà, chè hạt sen làm cũng ngọt. Bà thích hương vị này nên cũng uống nhiều hơn chút, rất nhanh chén chè hạt sen hết.

      "Mới vừa rồi thần thiếp tới thấy Hoàng Thượng rời , mấy ngày nay Hoàng Thượng cũng là có tâm." Nàng thử .

      Thái Hậu sắc mặt đổi, lau khóe miệng "Nếu Huệ Phi muốn xuống tay từ nguời ai gia để mong có đuợc chú ý của Hoàng Thuợng chỉ sợ rằng ai gia cũng giúp được ngươi!"

      "Thái Hậu đùa, thần thiếp là tình thực lòng muốn phụng dưỡng Thái Hậu." Lâm Huệ thành khẩn .

      "Vậy sao?" Thái Hậu là ai? Vô hiến ân cần bà thấy nhiều rồi, có khả năng tin lời Lâm Huệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :