1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 90
      biết quỳ bao lâu, đến khi Hạ Uyển Chi cảm thấy hai chân tê dại, rất là khó chịu, nhưng nàng vẫn phải trang nghiêm lịch tao nhã, trong phòng đốt đàn hương, hương thơm ninh thần, nàng quỳ đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

      Ở phòng trong Thái Hậu tụng kinh bái Phật, ngón tay vừa lần từng xâu chuỗi vừa niệm Phật, Quế Tú ma ma nhìn thoáng qua Hạ Uyển Chi, cúi đầu lau mồ hôi cho nàng, “Thái Hậu nương nương, trôi qua gần nửa canh giờ (1)!”

      (1) Nửa canh giờ: giờ.

      Thái hậu trợn mắt nhìn bà cái, tiếp tục đọc kinh văn thuộc lòng, ngón tay lần từng tràng hạt (2).

      (2) Tràng hạt: Hạt xâu chuỗi Phật

      Hạ Uyển Chi thầm vuốt vuốt chân, ra hiệu bằng mắt với Hạ Bích, Hạ Bích hiểu ý gật gật đầu, lặng lẽ khỏi Thọ Ninh cung, bao lâu quay lại, quỳ ở sau Hạ Uyển Chi.

      Cảm giác hai chân tê dại như bị chặt đứt, Hạ Uyển Chi mới nghe thấy tiểu thái giám cao giọng bẩm báo “Hoàng Thượng giá lâm!”

      Ngón tay lần tràng hạt dừng lại, Thái Hậu mở mắt ra, nhìn xuyên thấu qua bức rèm che, thấy bóng người màu vàng kim bước đến, khẽ nhíu mày đứng dậy, lẩm bẩm “Sao Hoàng Thượng lại đến đây vào giờ này?”

      Tề Diệp nhìn thoáng qua người quỳ mặt đất, lúc vào, Hạ Uyển Chi dùng ánh mắt vô cùng ủy khuất nhìn cái, thấy bộ dáng kia của nàng, đau lòng.

      “Trẫm xem tấu sớ có chút mệt mỏi, nên muốn ra ngoài dạo, nhớ tới Thái Hậu có bận chuyện gì, nên đến thỉnh an.” cố ý dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi “Uyển quý phi làm sai chuyện gì?”

      Thái Hậu nhìn , đáp “Lúc trước Hoàng Thượng có phẩm tính (3) của Uyển quý phi rất thiện lương, ai gia lại ngờ rằng,Uyển quý phi lại đầu cơ trục lợi (4), ai gia chỉ trừng phạt chút để cho nàng sao chép vài cuốn sách tịch (5) mà thôi, cho nàng nhớ quy củ trong cung, dù sao chuyện Hậu Cung cũng do nàng quản lý, nếu tính tình Uyển quý phi như vậy, người phía dưới mà học theo, kể từ đó, phải Hậu Cung rối loạn hết sao?”

      (3) Phẩm tính: Phẩm chất và tính tình.

      (4) Đầu cơ trục lợi: Lợi dụng cơ hội để kiếm lợi ích riêng bằng cách chính đáng.

      (5) Sách tịch: Sách và các tài liệu thành văn, thường về loại sách và tài liệu cũ, có từ lâu đời ( khái quát) thư tịch Hán Nôm sưu tầm và bảo tồn các thư tịch cổ.

      “Thái Hậu đúng lắm, quả nên dạy bảo tốt phen.” Tề Diệp gật gật đầu, Thái Hậu vừa nghe đứng ở bên mình, lập tức vui vẻ ra mặt, thầm nghĩ nàng được cái gì hơn ngoài được Hoàng Thượng sủng ái.

      Ai ngờ Thái Hậu còn chưa vui mừng xong, câu tiếp theo của phải làm bà phải tức đến ói máu, “Nhưng mà trẫm cũng có lỗi sai. Hôm đó nhìn thấy Uyển quý phi sao chép bộ sách thú vị như vậy nên cũng học chép theo. Ai biết lại bị kẻ có mắt nào đó làm lẫn lộn. Chỉ sợ mấy bản mà Thái hậu nhìn thấy kia có vài bản là trẫm viết. Nếu là bởi vì truyện này đáng lẽ trẫm cũng phải chịu phạt!””Hoàng Thượng!” Thái Hậu vui liếc mắt nhìn nàng, Tề Diệp cũng nhận sai. Thái hậu chỉ có thể cắn cắn môi, biết mục đính đến là giải vây cho nàng. Thái Hậu tức giận đến muốn nôn ra máu, cắn chặt răng thêm được gì, tuy bà là Thái Hậu, nhưng cũng thể trách phạt luôn cả Hoàng Thượng.

      Trừng mắt nhìn Hạ Uyển Chi, Thái Hậu “Được lắm, ngươi đứng lên , nếu sau này ngươi lại làm chuyện như vậy, ai gia bỏ qua đâu.”

      “Tạ thái hậu ân điển!” Hạ Uyển Chi hành lễ, muốn đứng dậy, hai chân tê dại phải như ngàn vạn con kiến cắn nuốt. Nàng nghiêng ngả lảo đảo đứng vững, Hạ Bích cũng giống như nàng, đau đến nỗi gương mặt đều biến sắc.

      Tề Diệp thấy thế bèn bước đến, đỡ nàng đứng lên. Bàn tay to lớn xoa bóp lòng bàn chân của nàng, nàng hít hơi sâu, ngã vào người . Chân nàng khó chịu lâu mới có thể đứng dậy được.

      Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Thái Hậu như muốn giết nàng, nàng muốn bà nghi ngờ, bèn đẩy ra bên, cố gắng đứng vững, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

      Nhưng mà Tề Diệp lại nhanh chậm sửa sang lại áo bào chút, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như hề lo lắng Thái Hậu tức giận chút nào.

      Nhìn bọn họ thân mật coi ai ra gì, Thái Hậu cảm thấy chướng mắt, biết Hoàng Thượng phải đến để thỉnh an bà, mà là vội tới để giải vây cho nữ nhân kia, sủng ái nàng như thế, đúng là tiện nghi cho Uyển quý phi, nhìn theo chiều hướng này, nếu như Uyển quý phi được sủng ái, lại có Hoàng Thượng che chở, bao lâu nữa Thái Hậu như bà đây cũng chẳng còn được coi ra gì.

      đường, Hạ Uyển Chi cũng nhanh, nhìn thấy nàng khập khiễng như vậy, Tề Diệp nhíu chặt mày, hai lời ôm ngang người nàng lên, nàng cả kinh liên tục “Hoàng Thượng, mau thả thần thiếp xuống, bị người khác nhìn thấy bị chê cười.”

      “Trẫm xem ai dám chê cười, chẳng lẽ trẫm thả nàng xuống, để cho nàng khập khiễng trở về?” Tề Diệp nhướng mi, làm bộ muốn buông tay, hù dọa nàng vội vã vòng tay qua cổ của , oán trách liếc cái, khóe miệng mỉm cười “Lúc này mới ngoan, đừng nhúc nhích, để trẫm ôm nàng trở về.”

      “Vâng!” Nàng cúi đầu đáp tiếng, dựa ở người , gò má thỉnh thoảng gác qua bờ vai rắn chắc, đầy lát nàng liền nằm ở vai , da thịt kề nhau, trơn trượt mềm mại, ngửi thấy có mùi thơm nồng phát ra từ người nàng.

      đường từ Thọ Ninh cung đến Chiêu Hoa cung, biết bị bao nhiêu người nhìn thấy, bao lâu rất nhiều người ở Hậu Cung biết Hoàng Thượng quang minh chính đại ôm Uyển quý phi bị thương trở về Chiêu Hoa Cung, còn ai được sủng ái hơn nàng nữa?

      Quý tài nhân ném tấm vải thêu tay “Tại sao trong mắt Hoàng Thượng chỉ có mình con tiện nhân kia?”

      Mộc Hương “Việc gì Nương phải tức giận vì nàng ta, Uyển quý phi chỉ được sủng ái nhất thời mà thôi, việc cần bây giờ là nương nương nên chăm sóc thân thể tốt, nếu như sinh ra tiểu hoàng tử, đến lúc đó mẹ vinh nhờ con, phúc khí của nương nương liền tới, Uyển quý phi có là cái gì?”Mộc Hương mới đến bên cạnh Quý tài nhân mấy ngày nay. Nàng ta bị biếm lãnh cung mới có vài ngày, Mộc Hương bị người khác sai khiến tới lui. Hôm nay Quý tài nhân có thể làm chủ, tự nhiên triệu hồi người của mình đến bên cạnh.

      “Vậy cũng được! Bây giờ hậu vị bỏ , chỉ cần ta sinh ra hoàng tử, mẹ vinh nhờ con, vị trí Hoàng Hậu ta cũng có thể với tới, bởi vậy, các nàng có là cái gì, còn phải là con kiến trong tay ta, ta muốn để cho các nàng chết như thế nào liền chết như thế đó, sống thế nào liền sống như thế đó.”

      Nghĩ tới hậu vị tương lai, Quý tài nhân lại có thêm hi vọng.

      Trở lại Chiêu Hoa cung, Hạ Uyển Chi kéo váy cao qua gối, nhìn thấy mảng bầm tím làn da trắng như tuyết, Tề Diệp cũng nhìn thấy, đau lòng hít vào hơi, phân phó Hạ Bích lấy rượu thuốc tiêu sưng, đổ chút nước ở tay, sau đó thoa lên đầu gối của nàng, cảm giác đau đớn làm cho nàng cắn cắn môi, hít vào hơi, nghe tiếng nàng, tự nhiên lực tay cũng xuống.

      Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc, đôi chân nàng được thoa xong, rửa tay sau đó ngồi xuống, Hạ Uyển Chi co co chân, cảm giác đỡ hơn ít.

      “Đều do thần thiếp tốt, hại Hoàng Thượng thêm phiền toái!” Cắn cắn môi, vẻ mặt Hạ Uyển Chi lên áy náy, hai mắt rưng rưng yếu ớt .

      Tề Diệp cười nắm lấy tay nàng “Trẫm biết Thái Hậu cố ý nhằm vào nàng, cũng phải là lỗi của nàng, được tự trách bản thân, về sau cẩn thận chút, đừng chọc Thái Hậu tức giận là được, nên biết trẫm cứu được lần cứu được lần hai, dù sao bà cũng là Thái Hậu, trẫm cũng thể quá phận.”

      “Vâng! Thần thiếp hiểu, đa tạ Hoàng Thượng hôm nay ra mặt giúp tần thiếp.” Nàng gật gật đầu, chủ động dựa vào trong ngực , vuốt vuốt ngọc bội ở bên hông, “Có Hoàng Thượng che chở, cho dù trừng phạt lớn hơn nữa, tần thiếp cũng sợ.”

      Tề Diệp cười cười lên tiếng, chỉ nhéo nhéo mặt của nàng, ôm chặt nàng trong ngực.
      Về chuyện Tề Diệp ôm nàng trở lại chuyện của Chiêu Hoa cung, ít phi tần nghe , tức giận đến mặt xanh rờn.

      Ngày hôm sau Hạ Uyển Chi thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu nghiêm mặt cho nàng sắc mặt tốt, Hạ Uyển Chi làm bộ nhìn thấy, cẩn thận ứng phó, mặc dù như thế, Hạ Uyển Chi ở trong tay bà ta vẫn phải chịu thiệt. Ai bảo bà ta là Thái Hậu, nếu như Hạ Uyển Chi làm cái gì làm đúng, bị nắm được nhược điểm, nàng chỉ có thể nghe theo lời Thái Hậu.

      Những chuyện ở Hậu Cung nàng đều nắm trong tay, nhưng mà nhiều chuyện cũng chỉ có Thái Hậu mới có thể làm chủ, ít quản trong Hậu Cung khinh thường lời của nàng, Hạ Uyển Chi hỏi cũng biết là do Thái Hậu động tay động chân.

      Tịnh dưỡng mấy ngày, cơ thể của nàng khá hơn nhiều, bữa tối Tề Diệp lật ra bài tử của nàng, đây là bài tử đầu tiên từ lúc nàng có hài tử. Nàng dùng bữa sau đó tắm rửa phen, tóc dài ướt đẫm, Hạ Bích cầm khăn vải mềm mại lau tóc cho nàng.

      Tóc dài được lau khô, lại nghe tới, nên đứng dậy ra ngoài nghênh đón, tóc dài tùy ý bới lên búi tóc, cài tóc bằng trâm gài bươm bướm tặng cho.”Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng!” Mỉm cười hành lễ, bàn tay bé bị lôi kéo, nàng đứng dậy cười “Hoàng Thượng tắm chưa?”

      “Chưa!” trực tiếp từ Ngự Thư Phòng tới, cũng kịp tắm rửa, liền tới chỗ nàng. xong, đợi nàng trả lời, liền lôi kéo nàng vào trong.

      được hồi lâu, Hạ Uyển Chi nhìn ra nơi muốn tới, khóe miệng mỉm cười, mắt nhắm mắt mở theo phía sau.

      Phong Xuân Các được trang trí xong, cung nữ ra ra vào vào, trong bồn tắm lớn có những cánh hoa trôi nổi, Tề Diệp quay đầu lại nhìn nàng cái, bàn tay bắt đầu cởi bỏ đai lưng, nàng thấy thế liền bước lên, giúp cởi bỏ y phục, hai tay nàng đặt lên lồng ngực tinh tráng, hai má đỏ ửng, vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu lảng tránh.

      Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Tề Diệp cười tiếng, đợi nàng kịp phản ứng, ôm lấy eo của nàng bế xuống nước, trong nháy mắt ấm áp của nước từ khắp nơi bao bọc bọn họ, nàng còn chưa kịp mở mắt ra, đôi môi bị ngậm lấy, vừa mềm vừa lạnh, gắn bó triền miên, hơi nước nóng bay lên càng thêm mờ ảo, hai tay nàng vòng qua cổ Tề Diệp, thân hình lung linh hấp dẫn dán sát vào người , hô hấp của Tề Diệp dần dần trầm trọng, cách cung trang ướt nhẹp vuốt ve nàng.

      Hai người lửa nóng triền miên, bao lâu liền dính sát vào nhau, đôi môi nóng rực dần dần hôn xuống, từ cần cổ duyên dáng hôn đến bộ ngực sữa, Hạ Uyển Chi ôm đầu của Tề Diệp, hai tay lồng vào mái tóc của , ưỡn bộ ngực sữa lên, hưởng thụ lấy khoái cảm mang đến cho nàng.

      đêm này, bọn họ đều dây dưa nhiệt tình, cho đến khi mệt mỏi đến nỗi ngay cả mí nàng cũng mở ra được, chỉ cảm giác lành lạnh khi ra khỏi bồn tắm, thanh tỉnh trong chốc lát lại nhìn thấy ôm nàng về phía giường lớn hoa lệ ở gian ngoài, sau đó được khăn vải mềm mại bao bọc, nàng uể oải chìm vào giấc ngủ.

      Tề Diệp cầm lấy khăn vải tỉ mỉ lau chùi thân thể cho nàng, nhìn thấy dấu vết thân thể bạch ngọc, cúi đầu, hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng, vẻ mặt ôn nhu lau mái tóc ướt át, nếu nàng bị đau đầu.

      Lệ phi nương nương biết được bọn họ Phong Xuân Các, tức giận cầm cái gối quăng xuống đất, giữa chốn Hậu Cung này người có thể Phong Xuân Các đến bàn tay, ngay cả Tiên Hoàng Hậu cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.

      Thế nhưng con tiện nhân kia lại được hưởng thụ vô vàn sủng ái, bị nàng dành hết ở trong Hậu Cung này, còn ai có thể được cưng chiều?

      Sáng sớm, Hạ Uyển Chi vẫn còn ngủ say, tối hôm qua nàng cực kỳ mệt mỏi, lúc Tề Diệp rời giường nàng cũng biết, Quang Thuận công công cầm lấy y phục hầu hạ Tề Diệp rửa mặt, ánh mắt rơi vào mấy vết cào lưng , lại nhìn chút dấu vết hồng hồng lồng ngực, thầm khen Uyển quý phi là nữ trung hào kiệt, lại dám ở thân thể Hoàng Thượng lưu lại dấu vết.

      Khi mặt trời lên cao, nàng giật mình tỉnh lại, nhớ tới phải thỉnh an Thái Hậu, liền đứng dậy luống cuống tay chân mặc quần áo, Hạ Bích nghe thấy tiếng động nên bước đến, nhìn vẻ mặt nàng cuống quít, “Nương nương đừng lo lắng, nô tỳ đến chỗ Thái Hậu vấn an, là thân thể nương nương khó chịu, hôm nay thể qua thỉnh an.” Sợ Hạ Uyển Chi trách cứ nàng, Hạ Bích liền thêm “Là Hoàng Thượng phân phó nô tỳ như vậy.””Thái Hậu còn ?” Nàng nghe được thở phào nhõm, ôm chăn mền ngã xuống giường, toàn thân bủn rủn, vén chăn lên nhìn cơ thể mình, phát người cục xanh cục tím, có thể thấy được tối hôm qua hai người rất là kịch liệt.

      “Nô tỳ nhìn thấy mặt Thái Hậu thay đổi, giống như là rất mất hứng. Nhưng cũng thêm cái gì, bèn để cho nô tỳ lui xuống.” Hạ Bích tỉ mỉ .

      Hạ Uyển Chi gật gật đầu, trong lòng hiểu , nàng ỷ sủng mà kiêu, Thái Hậu càng ưa, núi thể chứa hai cọp, nàng phải là người của Thái Hậu, đương nhiên Thái Hậu sợ hãi nàng trở thành chủ nhân của Hậu Cung, đoạt quyền thế của bà.

      Người cũng già rồi, mà còn nắm chặt quyền lực buông. Quả Thái Hậu là người già, nhưng tâm già à nha!

      Ở Phong Xuân Các dây dưa trong chốc lát, Hạ Hoa mới mang cung trang mới đến cho nàng thay y phục, trở về Chiêu Hoa cung, sau đó đến thăm hoàng tử, nghe tiếng khóc của bé con, tim nàng như bị bóp nghẹt. Ôm tiểu hoàng tử dụ dỗ hồi lâu, hình như ngửi được mùi sữa thơm người nàng, chu cái miệng nhắn vểnh lên đòi ăn.

      Nhũ nương ôm cơ thể nhắn nghiêng qua nghiêng lại dụ dỗ tiểu hoàng tử cho bú sữa, nàng ngồi xem trong chốc lát, chờ tiểu hoàng tử ăn no, ôm bé con nhìn hồi lâu mới dặn dò nhũ nương chăm sóc cho tốt.

      Bữa trưa Tề Diệp đến Chiêu Hoa cung dùng bữa, gọi nhũ nương ôm tiểu hoàng tử qua cho xem, tiểu hoàng tử mới vừa ăn no, còn chưa ngủ, hai con mắt đen như quả nho chớp chớp dõi theo cử động của Tề Diệp, nhìn cầm trống bỏi lắc qua lắc lại phát ra thanh “Tùng tùng tùng”, cái miệng nhắn vểnh lên, cười hì hì.

      Trong lòng Tề Diệp cưc kỳ vui vẻ, trống bỏi dao động “Tùng tùng tùng” vang lên, chọc cho hai tay hai chân của tiểu hoàng tử đá đạp lung tung, cả người nhắn ở trong ngực của Hạ Uyển Chi an phận uốn éo tới lui.

      Tiểu hoàng tử chơi trong chốc lát, đại khái là mệt mỏi, con mắt mơ màng nhắm nhắm mở mở, rất nhanh liền ngủ mất. Tề Diệp vuốt ve mặt của bé con, cười “Trẫm nhìn thấy nó rất giống Uyển Nhi.”

      “Đây là phúc khí của thần thiếp.” Lời của cũng sai, hài tử càng ngày càng lớn, mặt càng nẩy nở thêm chút lại càng giống nàng, mặt mày như cùng khuôn mẫu đúc ra với nàng.

      Hai người chuyện, Hạ Bích tiến đến, “Nương nương, Quý tài nhân thân thể khó chịu muốn mời ngự y xem chút.”

      “Ừ!” Nàng do dự đồng ý, Hạ Bích gật gật đầu lui xuống, Hạ Uyển Chi nhìn Tề Diệp, “Nghe lâu Hoàng Thượng đến chỗ Quý tài nhân, nếu như có thời gian, Hoàng Thượng nên qua đó nhìn chút!”

      “Trẫm tự biết chừng mực!” Tề Diệp nhàn nhạt đáp tiếng, “Trẫm hơi mệt, đến canh giờ nhớ đánh thức trẫm!” Hạ Uyển Chi gì, hầu hạ cởi long bào, để cho ngủ trưa.

      Nửa buổi chiều lúc Hạ Uyển Chi Tử Quế Hiên, nơi này rất là vắng vẻ, nhưng mà khá hơn nhiều so với lãnh cung, nàng vào trong, cung nữ và tiểu thái giám vội vàng hành lễ, bao lâu Quý tài nhân được Mộc Hương đỡ ra, bên cạnh còn có đám các thái giám.

      Trông thấy nàng, Quý tài nhân cũng ngờ, nhàn nhạt hành lễ “Tần thiếp tham kiến Uyển quý phi, quý phi nương nương vạn phúc!”

      Hạ Uyển Chi cũng để cho nàng ta đứng dậy, chỉ là đánh giá nàng ta lượt, “Nghe thân thể Quý tài nhân khó chịu, ngự y lại chẩn đoán ra bệnh, bản phi thắc mắc thân thể Quý tài nhân khó hay là giả khó chịu, đây là muốn làm cho Hoàng Thượng chú ý?”

      “Tần thiếp biết Uyển quý phi cái gì, tần thiếp ngu dốt, mong nương nương chỉ .” Quý tài nhân nắm chặt tay, vừa quỳ vừa .

      “Đừng tưởng rằng giả vờ ngây ngốc có thể qua chuyện, nếu như Hoàng Thượng quan tâm Quý tài nhân, bản phi cũng cản trở, nhưng mà hình như trong lòng Hoàng Thượng thích Quý tài nhân, bản phi đề nghị Hoàng Thượng đến thăm Quý tài nhân chút, Hoàng Thượng lại rất mất hứng, về sau nếu Quý tài nhân muốn để cho Hoàng Thượng chú ý, nên dùng tới kế sách này.”

      Nhìn thấy sắc mặt Quý tài nhân thay đổi, nàng cười cười, “Dù sao đó là thủ đoạn Thục phi nương từng làm, Hoàng Thượng cực kỳ ghét.”

      “Ngươi...” Quý tài nhân tức giận đến nhíu mày “Uyển quý phi chớ đắc ý, mây mưa phải rãi đều, lúc trước Thục phi được cưng chiều nhưng cũng bị thất sủng, Uyển quý phi cũng ngoại lệ, tần thiếp chống mắt lên nhìn!”

      cũng sai, nhưng mà, bản phi cũng cho ngươi toại nguyện, bản phi được cưng chiều hơn so với Thục phi, tại lại càng ưa Quý tài nhân! Muốn bảo vệ thai nhi trong bụng, tốt hơn hết là Quý tài nhân nên an phận, hôm nay bản phi là Uyển quý phi, lại phụ trách việc quản lý hậu cung, Quý tài nhân cũng phải cẩn thận những thức ăn mình ăn vào nha!”

      “Ngươi dám, giết hại long chủng chính là tội chết!” Quý tài nhân biến sắc, kinh hãi hét lên.

      “Tội chết?” Hạ Uyển Chi cười ha ha hai tiếng, “Ngươi cho rằng bản phi tự thân động thủ sao? Ngươi nên biết rằng Thục phi nương nương đắc tội ít người, hôm nay ngươi thất thế, Quý tài nhân cảm thấy các nàng dễ dàng buông tha cho ngươi sao?”
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 91
      Yến hội Đoan Ngọ lần này Thái Hậu giao cho Hạ Uyển Chi xử lý, nàng gọi mấy vị quản vào, phân phó vài câu rồi để cho bọn họ xuống xử lí. Vì an toàn, Hạ Uyển Chi tổ chức hoạt động gì mới, vẫn giống như trước là xem diễn uống trà.

      Yến hội Đoan Ngọ trong Hoàng Cung vào mỗi năm đều rất náo nhiệt, lần này cũng ngoại lệ. Chỉ là vào buổi sáng, Hạ Hoa lại mang đến cho nàng tin tức, Thái Hậu muốn mời vị khách tiến cung, còn là vị khách xinh đẹp.

      Yến hội bắt đầu, Hạ Uyển Chi nhìn thấy nữ tử ngồi bên cạnh Thái Hậu, mỉm cười gì cả.

      Dùng cơm trưa xong, mọi người dời bước sang sân khấu nghe hát xem diễn, dưa và trái cây mọng nước đều được đặt ở bàn. Hạ Uyển Chi ngồi bên cạnh Tề Diệp, ánh mắt như có như dừng lại ở người nữ tử kia. Nếu như nàng nhìn lầm người kia chính là Triệu Tĩnh Di, về sau là Hiền phi nương nương?

      tại Triệu Tĩnh Di chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, sau này nàng ta tiến cung. Vừa vào cung liền được Hoàng Thượng sủng ái, bởi vì nàng ta có dung mạo quốc sắc thiên hương, ngay cả Thái Hậu cũng quý nàng, đúng là hô mưa gọi gió ở hậu cung.

      Hạ Uyển Chi lại ngờ rằng nàng ta xuất nhanh như thế, thầm nắm chặt bàn tay, phát ánh mắt Thái Hậu nhìn mình, nàng khẽ gật đầu chào bà cái, sau đó nhìn lên hoa đán (ả đào) hát hí khúc sân khấu.

      Về sau nàng ta phát sinh chuyện gì còn trong phạm vi hiểu biết của nàng. Triệu Tĩnh Di xuất làm dấy lên hồi chuông cảnh báo cho nàng, cùng so sánh với Triệu Tĩnh Di, quả nàng đẹp bằng nàng ta. Mỹ nhân Hậu cung như mây, từ trước đến nay Hạ Uyển Chi chưa bao giờ muốn dựa vào nhan sắc để tranh giành sủng ái.

      Sau khi yến hội kết thúc, Hạ Uyển Chi rời cùng Tề Diệp, nàng sai Hạ Hoa hỏi thăm mội chút chuyện của Triệu Tĩnh Di. Tề Diệp nghe hát cả buổi trưa có chút mệt mỏi nên trở về Ngọc Long Điện nghỉ ngơi. Nàng quay lại Chiêu Hoa Cung, vuốt ve mặt tiểu hoàng tử, tâm nặng nề.

      Lúc giữa buổi chiều Hạ Hoa tới báo, Triệu Tĩnh Di về chung với người nhà, lúc này chuyện cùng Thái Hậu, Hạ Uyển Chi nhíu nhíu mày.

      Ai ngờ qua bao lâu, bỗng nhiên Quế Tú ma ma bên cạnh Thái Hậu tới , Thái Hậu giữ Triệu tiểu thư ở trong cung mấy ngày. Hạ Uyển Chi cười cười gật đầu, phân phó Hạ Bích tặng ít đồ vật cho Triệu Tĩnh Di.

      Buổi sáng lúc tới chỗ Thái Hậu thỉnh an, Hạ Uyển Chi thấy Triệu Tĩnh Di ngồi bên cạnh. Trông thấy nàng, nàng ta vội vàng đứng dậy hành lễ, cử chỉ vô phần khéo léo: “Thần nữ thỉnh an Uyển quý phi, Quý phi nương nương vạn phúc kim an!”

      Ánh mắt lướt qua người tỏ vẻ biết nghe lời kia, Hạ Uyển Chi “Đứng lên , bộ dáng Triệu tiểu thư xinh đẹp. Khó có được Thái Hậu ban ân điển, Triệu tiểu thư cứ trò chuyện vui vẻ với Thái Hậu, có cầu gì cứ việc phân phó là được.”

      “Tạ Uyển Quý Phi quan tâm!” Giọng mềm mại, khuôn mặt khuynh thành, nhìn thế nào cũng đều làm người ta thích.Hạ Uyển Chi gật gật đầu, vài câu với Thái Hậu rồi rời .

      Thái Hậu hỏi Triệu Tĩnh Di “Nhìn thấy Uyển Quý Phi này như thế nào?”

      “Dạ! Quả nhiên như lời đồn, tối hôm qua chất nữ nhìn thấy Hoàng Thượng đặc biệt quan tâm Uyển quý phi, rất được sủng ái!” Triệu Tĩnh Di nhàn nhạt .

      “Hừ! Được sủng ái sao, Hạ gia vọng tưởng leo lên đầu Triệu gia. Tĩnh Di, ai gia để ngươi ở lại trong cung phải muốn cho ngươi du ngoạn, ngươi nên biết tâm tư ai gia.” Thái Hậu kéo tay nàng vỗ vỗ, “Gần đây Hoàng Thượng bắt đầu xa cách Triệu gia. Ai gia phải vì Triệu gia tính toán phen.”

      “Thái Hậu yên tâm, Tĩnh Di biết mình nên làm như thế nào! làm Thái Hậu thất vọng.” Tối hôm qua nương nàng có dặn dò nàng, lần này là cơ hội hiếm có, hậu vị bỏ , phi tần lại nhiều lắm. Mà nàng mười ba tuổi, vừa tới tuổi làm phi tần. Nếu nàng có thể mang đến niềm vui cho Hoàng Thượng, lại có giúp đỡ của gia tộc và Thái Hậu, nhất định ngồi vị trí Hoàng Hậu!

      “Vậy tốt rồi!” Thái Hậu thấy nàng hiểu được, cũng nhiều lời nữa, chỉ dặn dò nàng cố gắng học tốt các quy củ trong cung. Khi có cơ hội có thể tiếp cận Hoàng Thượng.

      Bữa tối Thái Hậu ở Thọ Ninh Cung làm bàn thức ăn tinh xảo ngon miệng, cho người mời Tề Diệp đến. Tề Diệp tới Thọ Ninh Cung mới phát ngoài Thái Hậu ra còn có vị thiếu nữ thanh lệ, khuôn mặt tinh xảo, dáng vóc khuynh quốc khuynh thành, khỏi liếc mắt cái.

      Thái Hậu bất động thanh sắc, trong lòng thầm đắc ý. Bà biết nam nhân đều thích nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, tất nhiên đứa con trai này của bà cũng ngoại lệ.

      Triệu Tĩnh Di khéo léo hành lễ “Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!”

      “Đứng lên , đều là người trong nhà cần phải khách khí!” Tề Diệp trò chuyện vài câu. Biết nàng là nữ nhi Triệu gia, cũng là biểu muội của .

      Triệu Tĩnh Di hành lễ gật đầu “Tạ ơn Hoàng Thượng!” Bộ dáng ngẩng đầu phục tùng, mi mắt mông lung nhìn xuống làm cho người khác si mê.

      Ba người ngồi xuống, Tề Diệp mở màn gắp thức ăn, các nàng mới bắt đầu dùng bữa. Lúc dùng bữa cực kỳ yên tĩnh, mọi người đều tự mình ăn hề chuyện.

      Sau khi ăn xong, Triệu Tĩnh Di tự pha hai ly trà mang lên, ly mang cho Tề Diệp, ly khác là cho Thái Hậu. Thái Hậu thử uống hớp, khen ngợi “ sớm nghe Tĩnh Di pha trà rất khéo, bây giờ được thưởng thức, xác tệ, có hương thơm nhàn nhạt. biết Tĩnh Di pha trà như thế nào?”

      Tề Diệp uống ngụm, nhìn nàng cười cười “Quả tệ!”

      Triệu Tĩnh Di nghe vậy, mặt dần dần nóng lên, đứng dậy hành lễ “Thần nữ nghe sau khi tuyết tan thành nước, dùng nước đó pha trà rất ngon, vừa sạch vừa thơm ngát, liền gom góp nước tuyết đọc hoa mai. Trà hôm nay đó là dùng nước tuyết pha. Có thể được Hoàng Thượng, Thái Hậu khen ngợi là phúc khí của thần nữ.”

      “Rất có tâm!” Thái Hậu cười nhìn Tề Diệp, “Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?”

      “Rất khéo tay, điều này rất là đáng quý.” Tề Diệp cười cười. Rồi uống tiếp ngụm trà “ tồi!”Thái Hậu nghe được rất vừa lòng, giờ ai gia cho Tĩnh Di ở trong cung mấy ngày, cũng tiện uống mấy chén trà do Tĩnh Di pha.”

      “Đa tạ Thái Hậu hậu ưu ái!” Triệu Tĩnh Di ngọt ngào lên tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua Tề Diệp, mặt ửng hồng như hoa đào.

      Tề Diệp nhìn nàng cái, nhàn nhạt uống trà gì.

      Tề Diệp ngồi trong chốc lát, nhìn thấy canh giờ còn sớm liền rời . Thái Hậu cũng ngăn cản, dặn nên xem tấu sớ quá muộn.

      Hạ Uyển Chi nghe Tề Diệp chỉ ngồi ở Thọ Ninh Cung lát mà thôi. Nàng nhàng thở ra, sai Hạ Bích chuẩn bị đưa súp bổ Ngự Thư Phòng.

      Khi Hạ Bích trở về, đêm nay Hoàng Thượng lật bài tử của Lâm sung dung. Nàng nghe xong, tức giận đến sắc mặt đều biến đổi, nắm chặt khăn tay, lâu sau tâm trạng mới đỡ hơn. nhìn tiểu hoàng tử lát, sau đó rửa mặt chải đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Lâm Huệ bưng nước ấm rửa chân cho , đôi tay dùng sức vuốt ve. Tề Diệp thoải mái đến mơ màng sắp ngủ, Lâm Huệ nhìn khuôn mặt lên vẻ buồn ngủ, vẫn gì, chỉ im lặng xoa bóp hai chân cho . Đến khi nước hơi lạnh mới đánh thức, “Hoàng Thượng, người hãy lên giường nằm!”

      “Ừ!” mở mắt ra, giọng đáp, Lâm Huệ đỡ đứng trước giường. Hầu hạ cởi quần áo, Tề Diệp nhanh chóng nằm giường nhắm mắt ngủ.

      Lâm Huệ có chút thất vọng, liếc mắt nhìn Thái Vi cái. Thải Vi hiểu ý, bỏ thêm ít huân hương vào trong lò xông hơi.

      biết qua bao lâu, Tề Diệp mở mắt ra thấy người bên cạnh ngủ ngon. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh, nhịn được đưa tay bao trùm bộ ngực mềm mại của nàng.

      Lâm Huệ mở mắt ra, sửng sốt nhìn “Hoàng Thượng!”

      Tề Diệp đáp, vuốt ve thân thể của nàng, đè nàng ở dưới thân. Cảm thấy cơ thể nàng mềm mại.

      Cảm giác người bên cạnh ngủ say, Lâm Huệ mở mắt ra, nhìn dấu vết đỏ đỏ hồng hồng rải khắp cơ thể, nhịn được cười khẽ tiếng. Rón rén rời giường lau dấu vết người. Thái Vi tiến vào, đem mảnh vụn trong lư hương đổ ra ngoài. Sau đó mới mở cửa sổ ra để cho gió thổi vào.

      Rửa mặt chải đầu lát, cả người nàng thoải mái ít. Lâm Huệ ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt tuấn lãng, trong lòng mềm nhũn. Ngón tay để mặt , dám chạm vào, chỉ dám phác họa từng đường nét trong khí, nét mặt dịu dàng.
      Thời tiết dần nóng lên, đột nhiên tiểu hoàng tử lại thoải mái, cả ngày khóc nháo, ngự y bắt mạch, chỉ là ban đêm bị cảm lạnh. Tề Diệp trách phạt nhũ nương phen. Hạ Uyển Chi yên tâm cho người khác chăm sóc, cuối cùng nàng hạ quyết tâm tự mình chăm sóc tiểu hoàng tử. Tề Diệp cũng có ý kiến gì.

      Tiểu hoàng tử còn chưa đủ trăm ngày, cơ thể rất yếu ớt. Cả ngày nàng vây quanh bé con, cho đến khi cơ thể tiểu hoàng tử tốt hơn, nàng mới thở phào nhõm. Nghĩ tới mấy ngày nay Ngự Thư Phòng thăm , bèn sai Hạ Bích nấu nước ô mai đưa tới Ngự Thư Phòng.Còn chưa đến đó Hạ Uyển Chi thấy thân ảnh vàng rực. Tề Diệp đứng ở trong đình, ánh mắt nhìn về phía trước, theo ánh mắt nhìn lại, Hạ Uyển Chi thấy Triệu Tĩnh Di chơi đùa với các tỳ nữ ở cách đó xa, là trò chơi bịt mắt bắt người mà các khuê nữ thích nhất.

      Lúc này hai mắt Triệu Tĩnh Di buộc dải lụa, bởi vì nhìn thấy, đôi tay quơ quơ tìm kiếm ở trung. Bộ dáng kia rất cẩn thận, nhưng vô tình hấp dẫn ánh mắt người ta.

      nhiều ngày nàng cũng nghe Hạ Hoa , Triệu Tĩnh Di rất thích dạo trong Hậu Cung, toàn bộ Hậu Cung cơ hồ bị nàng ta hết. Mà nơi nàng ta thích nhất là sân viện cách Ngự Thư Phòng xa.

      Thu hồi ánh mắt, nàng vào trong đình hành lễ “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!”

      Tề Diệp quay đầu lại, nhìn nàng cười cười, kéo nàng đứng dậy “Sao lại đến đây, tiểu hoàng tử tốt hơn rồi sao?”

      “Khá hơn nhiều rồi ạ. Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Nàng cười cười, vẻ mặt như lơ đãng “Triệu tiểu thư là ngây thơ hoạt bát!” Tề Diệp mỉm cười đáp, nàng tiếp “Thần thiếp sai người làm nước ô mai cho Hoàng Thượng, người nếm thử xem có ngon ?”

      Tề Diệp bưng nước ô mai uống hớp, lại múc muỗng cho nàng uống. Vốn dĩ Hạ Uyển Chi muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Triệu Tĩnh Di cách đó xa, nàng mỉm cười lại gần uống nước ô mai đút cho, “Thần thiếp còn muốn uống thêm muỗng nữa!”

      Tề Diệp cũng tức giận, cười cười nhéo cái mũi nàng cái, vẻ mặt sủng nịch. Múc tiếp muỗng nước ô mai đút cho nàng. Nhìn thấy màn này, Triệu Tĩnh Di chạy trối chết, ngay cả khăn bịt mắt rơi xuống cũng biết. Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Hạ Bích cái, Hạ Bích hiểu ý, lẳng lặng nhặt khăn tay lên cất kĩ.

      Uống xong chén nước ô mai, Hạ Uyển Chi đề nghị Ngọc Hồ chút. Gió phất phơ từ mặt hồ thổi tới, mặt nước trôi nổi đầy hoa sen, hai người lát ở trong đình. Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh, đột nhiên nàng rất muốn vẽ.

      Tề Diệp đứng ở sau lưng Hạ Uyển Chi, bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, cử chỉ thân mật viết lên giấy Tuyên Thành:

      “Hoa sen trong bùn mà bẩn.

      Lá sen ngọt ngào theo gió lay.”

      Tề Diệp đề câu thơ ở bên cạnh.

      Hạ Uyển Chi nhìn trong chốc lát, mỉm cười nhìn , sai Hạ Bích cẩn thận mang về dán nền (để treo).

      Buổi tối Tề Diệp nghỉ ở Chiêu Hoa Cung, lúc Hạ Uyển Chi kỳ lưng cho , phát lưng có rất nhiều vết cào, mấy ngày này chưa từng nghỉ ở chỗ nàng, có khả năng là nàng làm.

      Những ngày qua, chỉ lật thẻ bài người người. Đó chính là Lâm Huệ, nhất định là dấu vết nàng ta để lại.

      Nghĩ Hạ Uyển Chi mím môi, oán hận chà mạnh lưng , Tề Diệp bị đau, “Làm sao vậy?”

      sao ạ! Lưng người hơi dơ. Thần thiếp chỉ hơi dùng sức chút.” Nhìn mảnh ửng đỏ lưng, bất giác nàng tay xuống.Ban đêm nàng trằn trọc, theo từng đợt ra vào của Tề Diệp để lại vô số vết cào lưng . Tề Diệp bị cào rất kích thích, mỗi lần đều làm trong đầu nàng trống rỗng, tiếng rên rỉ càng mềm mại, liên tục cầu xin.

      Sau phen mây mưa, nàng cực kỳ mệt mỏi, Hạ Uyển Chi dựa vào trước ngực mơ màng ngủ. Tề Diệp nghịch tóc nàng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền nắm lấy tay nàng nhìn nhìn, thấy móng tay nàng nhòn nhọn, thở dài, “Về sau cho để móng tay!”

      Nàng hừ hừ hai tiếng chuyện, cọ cọ ở cổ . Nằm người Tề Diệp, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      nghĩ nghĩ, lại “Vẫn lưu lại ! Trẫm thích!” Cái loại đau này cũng là cảm giác làm thực tủy biết vị (4).

      (4) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon (các nàng bảo ngon :3), nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng chính là trải qua chuyện gì đó lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa:3:3

      Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, thấy muốn rời giường. Hạ Uyển Chi đứng dậy hầu hạ mặc quần áo, thấy lưng bị cào trầy da rướm máu, thầm đắc ý phen. Giúp tắm rửa thay quần áo, sau đó tiễn lâm triều.

      Buổi sáng thỉnh an Thái Hậu, Triệu Tĩnh Di nhìn nàng hành lễ, nàng cười cười hàn huyên vài câu. Thái Hậu cho nàng lui xuống.

      đường gặp được Lệ phi cũng thỉnh an Thái Hậu. Lệ Phi nhìn nàng hành lễ “Thỉnh an Uyển quý phi!”

      “Đứng lên !” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt gật đầu, muốn rời , Lệ Phi lại gọi lại nàng.

      “Có lẽ Uyển quý phi gặp qua Triệu tiểu thư! Thái Hậu rất thích Triệu tiểu thư. Thần thiếp thấy hậu cung có thêm vị muội muội!”

      “Tin tức Lệ Phi là linh thông, cho dù có thêm vị muội muội sao, ta chỉ sợ nàng ta dẫm lên đầu Lệ Phi nương nương. ra ta cũng lo lắng gì nhiều, có điều thêm người, chỉ sợ ngay cả mặt Hoàng Thượng Lệ phi cũng nhìn thấy!”

      thấy cũng là phúc khí của thần thiếp, so với Uyển Quý Phi mà , nếu đột nhiên có người xinh đẹp như hoa, tuổi còn tranh sủng Hoàng Thượng với Uyển quý phi, Hoàng Thượng thích ai còn chưa biết!” Lệ Phi cười sung sướng khi người khác gặp họa.

      Hạ Uyển Chi “Lệ Phi là nhàn nhã, có thời gian ở chỗ này suy nghĩ, bằng tìm cách làm Hoàng Thượng vui lòng. Nghe Hoàng Thượng lâu tới chỗ của Lệ Phi rồi, Lệ phi sợ Hoàng Thượng quên mất ở trong cung còn có vị Lệ phi nương nương sao?”

      Nhìn bóng dáng rời , Lệ Phi tức giận dậm chân “Đừng đắc ý, ngày nào đó ngươi bị thất sủng.”

      Đặt tiểu hoàng tử ở giường, Hạ Uyển Chi ngơ ngác nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ. Lời của Lệ Phi đánh thức nàng, nếu Triệu Tĩnh Di tiến cung, nàng còn có thể độc sủng sao?

      Nhớ tới cảnh đứng trong đình nhìn Triệu Tĩnh Di, trong lòng Hạ Uyển Chi chua xót, biết thể thuộc về mình nàng, nhưng nàng vẫn nhịn được hy vọng xa vời.

      Nếu trong lòng có mình nàng, muốn nàng nhượng ra vị trí cho những nữ nhân khác, chuyện như vậy sao nàng có thể nguyện ý được?

      Trịnh gia lại nhờ người đưa tới ít đồ vật quý hiếm, Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua liền đuổi người về. Trịnh Tu Viện vào lãnh cung rồi đừng hòng muốn trở ra. Bỗng nhiên mấy ngày sau, người của lãnh cung Trịnh Tu Viện bị bệnh, xin nàng cho ngự y qua nhìn xem, Hạ Uyển Chi cũng ngăn cản, cho ngự y qua đó xem bệnh.

      Ngự y từ lãnh cung trở về, là bệnh của Trịnh Tu Viện cũng , nàng cũng có thắc mắc gì, để cho ngự y tiếp tục chẩn trị. biết làm sao người Trịnh gia lại nghe được “tiếng gió“. Trịnh phu nhân tặng vài phần lễ vật cho Hạ Uyển Chi, chỉ muốn gặp Trịnh Tu Viện.

      Ban đầu Hạ Uyển Chi tính bỏ mặc, ai ngờ mấy ngày sau Hạ phu nhân đưa cho nàng phong thơ, đại khái là muốn nàng giúp Trịnh gia, hứa gả nữ tử Trịnh gia cho Đại ca nàng.

      Hạ Uyển Chi hạ lệnh xuống, để cho Hạ Bích chuẩn bị phen, ở Hậu Cung tổ chức yến hội ngắm hoa, nữ quyến tam phẩm trở lên đều được vào cung dự tiệc, trong đó có cả Trịnh phu nhân.

      Thừa dịp lúc mọi người nghe diễn ngắm hoa, Hạ Uyển Chi sai người mang Trịnh phu nhân lãnh cung.

      Lãnh cung là nơi hiu quạnh nhất trong Hậu Cung, Trịnh phu nhân nhìn nữ nhi nguy kịch nằm ở giường bệnh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt bà. Trịnh Tu Viện phát có người, vừa mở mắt ra liền thấy đó là Trịnh phu nhân. Vội vàng ngồi dậy nhào vào lồng ngực Trịnh phu nhân khóc lóc.

      lâu sau, Trịnh phu nhân mới ra ngoài, lau nước mắt, lại nhìn thấy Quế Tú ma ma với vài vị cung nhân đứng ở bên ngoài, sửng sốt chút.

      Mặt Quế Tú ma ma để lộ cảm xúc gì, “Thái Hậu cho mời!”

      Trịnh phu nhân thầm kêu tốt, dù sao thân phận đối phương là Thái Hậu, chỉ có thể ngoan ngoãn theo.
      Tôm ThỏDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 91
      Yến hội Đoan Ngọ lần này Thái Hậu giao cho Hạ Uyển Chi xử lý, nàng gọi mấy vị quản vào, phân phó vài câu rồi để cho bọn họ xuống xử lí. Vì an toàn, Hạ Uyển Chi tổ chức hoạt động gì mới, vẫn giống như trước là xem diễn uống trà.

      Yến hội Đoan Ngọ trong Hoàng Cung vào mỗi năm đều rất náo nhiệt, lần này cũng ngoại lệ. Chỉ là vào buổi sáng, Hạ Hoa lại mang đến cho nàng tin tức, Thái Hậu muốn mời vị khách tiến cung, còn là vị khách xinh đẹp.

      Yến hội bắt đầu, Hạ Uyển Chi nhìn thấy nữ tử ngồi bên cạnh Thái Hậu, mỉm cười gì cả.

      Dùng cơm trưa xong, mọi người dời bước sang sân khấu nghe hát xem diễn, dưa và trái cây mọng nước đều được đặt ở bàn. Hạ Uyển Chi ngồi bên cạnh Tề Diệp, ánh mắt như có như dừng lại ở người nữ tử kia. Nếu như nàng nhìn lầm người kia chính là Triệu Tĩnh Di, về sau là Hiền phi nương nương?

      tại Triệu Tĩnh Di chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, sau này nàng ta tiến cung. Vừa vào cung liền được Hoàng Thượng sủng ái, bởi vì nàng ta có dung mạo quốc sắc thiên hương, ngay cả Thái Hậu cũng quý nàng, đúng là hô mưa gọi gió ở hậu cung.

      Hạ Uyển Chi lại ngờ rằng nàng ta xuất nhanh như thế, thầm nắm chặt bàn tay, phát ánh mắt Thái Hậu nhìn mình, nàng khẽ gật đầu chào bà cái, sau đó nhìn lên hoa đán (ả đào) hát hí khúc sân khấu.

      Về sau nàng ta phát sinh chuyện gì còn trong phạm vi hiểu biết của nàng. Triệu Tĩnh Di xuất làm dấy lên hồi chuông cảnh báo cho nàng, cùng so sánh với Triệu Tĩnh Di, quả nàng đẹp bằng nàng ta. Mỹ nhân Hậu cung như mây, từ trước đến nay Hạ Uyển Chi chưa bao giờ muốn dựa vào nhan sắc để tranh giành sủng ái.

      Sau khi yến hội kết thúc, Hạ Uyển Chi rời cùng Tề Diệp, nàng sai Hạ Hoa hỏi thăm mội chút chuyện của Triệu Tĩnh Di. Tề Diệp nghe hát cả buổi trưa có chút mệt mỏi nên trở về Ngọc Long Điện nghỉ ngơi. Nàng quay lại Chiêu Hoa Cung, vuốt ve mặt tiểu hoàng tử, tâm nặng nề.

      Lúc giữa buổi chiều Hạ Hoa tới báo, Triệu Tĩnh Di về chung với người nhà, lúc này chuyện cùng Thái Hậu, Hạ Uyển Chi nhíu nhíu mày.

      Ai ngờ qua bao lâu, bỗng nhiên Quế Tú ma ma bên cạnh Thái Hậu tới , Thái Hậu giữ Triệu tiểu thư ở trong cung mấy ngày. Hạ Uyển Chi cười cười gật đầu, phân phó Hạ Bích tặng ít đồ vật cho Triệu Tĩnh Di.

      Buổi sáng lúc tới chỗ Thái Hậu thỉnh an, Hạ Uyển Chi thấy Triệu Tĩnh Di ngồi bên cạnh. Trông thấy nàng, nàng ta vội vàng đứng dậy hành lễ, cử chỉ vô phần khéo léo: “Thần nữ thỉnh an Uyển quý phi, Quý phi nương nương vạn phúc kim an!”

      Ánh mắt lướt qua người tỏ vẻ biết nghe lời kia, Hạ Uyển Chi “Đứng lên , bộ dáng Triệu tiểu thư xinh đẹp. Khó có được Thái Hậu ban ân điển, Triệu tiểu thư cứ trò chuyện vui vẻ với Thái Hậu, có cầu gì cứ việc phân phó là được.”

      “Tạ Uyển Quý Phi quan tâm!” Giọng mềm mại, khuôn mặt khuynh thành, nhìn thế nào cũng đều làm người ta thích.Hạ Uyển Chi gật gật đầu, vài câu với Thái Hậu rồi rời .

      Thái Hậu hỏi Triệu Tĩnh Di “Nhìn thấy Uyển Quý Phi này như thế nào?”

      “Dạ! Quả nhiên như lời đồn, tối hôm qua chất nữ nhìn thấy Hoàng Thượng đặc biệt quan tâm Uyển quý phi, rất được sủng ái!” Triệu Tĩnh Di nhàn nhạt .

      “Hừ! Được sủng ái sao, Hạ gia vọng tưởng leo lên đầu Triệu gia. Tĩnh Di, ai gia để ngươi ở lại trong cung phải muốn cho ngươi du ngoạn, ngươi nên biết tâm tư ai gia.” Thái Hậu kéo tay nàng vỗ vỗ, “Gần đây Hoàng Thượng bắt đầu xa cách Triệu gia. Ai gia phải vì Triệu gia tính toán phen.”

      “Thái Hậu yên tâm, Tĩnh Di biết mình nên làm như thế nào! làm Thái Hậu thất vọng.” Tối hôm qua nương nàng có dặn dò nàng, lần này là cơ hội hiếm có, hậu vị bỏ , phi tần lại nhiều lắm. Mà nàng mười ba tuổi, vừa tới tuổi làm phi tần. Nếu nàng có thể mang đến niềm vui cho Hoàng Thượng, lại có giúp đỡ của gia tộc và Thái Hậu, nhất định ngồi vị trí Hoàng Hậu!

      “Vậy tốt rồi!” Thái Hậu thấy nàng hiểu được, cũng nhiều lời nữa, chỉ dặn dò nàng cố gắng học tốt các quy củ trong cung. Khi có cơ hội có thể tiếp cận Hoàng Thượng.

      Bữa tối Thái Hậu ở Thọ Ninh Cung làm bàn thức ăn tinh xảo ngon miệng, cho người mời Tề Diệp đến. Tề Diệp tới Thọ Ninh Cung mới phát ngoài Thái Hậu ra còn có vị thiếu nữ thanh lệ, khuôn mặt tinh xảo, dáng vóc khuynh quốc khuynh thành, khỏi liếc mắt cái.

      Thái Hậu bất động thanh sắc, trong lòng thầm đắc ý. Bà biết nam nhân đều thích nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, tất nhiên đứa con trai này của bà cũng ngoại lệ.

      Triệu Tĩnh Di khéo léo hành lễ “Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!”

      “Đứng lên , đều là người trong nhà cần phải khách khí!” Tề Diệp trò chuyện vài câu. Biết nàng là nữ nhi Triệu gia, cũng là biểu muội của .

      Triệu Tĩnh Di hành lễ gật đầu “Tạ ơn Hoàng Thượng!” Bộ dáng ngẩng đầu phục tùng, mi mắt mông lung nhìn xuống làm cho người khác si mê.

      Ba người ngồi xuống, Tề Diệp mở màn gắp thức ăn, các nàng mới bắt đầu dùng bữa. Lúc dùng bữa cực kỳ yên tĩnh, mọi người đều tự mình ăn hề chuyện.

      Sau khi ăn xong, Triệu Tĩnh Di tự pha hai ly trà mang lên, ly mang cho Tề Diệp, ly khác là cho Thái Hậu. Thái Hậu thử uống hớp, khen ngợi “ sớm nghe Tĩnh Di pha trà rất khéo, bây giờ được thưởng thức, xác tệ, có hương thơm nhàn nhạt. biết Tĩnh Di pha trà như thế nào?”

      Tề Diệp uống ngụm, nhìn nàng cười cười “Quả tệ!”

      Triệu Tĩnh Di nghe vậy, mặt dần dần nóng lên, đứng dậy hành lễ “Thần nữ nghe sau khi tuyết tan thành nước, dùng nước đó pha trà rất ngon, vừa sạch vừa thơm ngát, liền gom góp nước tuyết đọc hoa mai. Trà hôm nay đó là dùng nước tuyết pha. Có thể được Hoàng Thượng, Thái Hậu khen ngợi là phúc khí của thần nữ.”

      “Rất có tâm!” Thái Hậu cười nhìn Tề Diệp, “Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?”

      “Rất khéo tay, điều này rất là đáng quý.” Tề Diệp cười cười. Rồi uống tiếp ngụm trà “ tồi!”Thái Hậu nghe được rất vừa lòng, giờ ai gia cho Tĩnh Di ở trong cung mấy ngày, cũng tiện uống mấy chén trà do Tĩnh Di pha.”

      “Đa tạ Thái Hậu hậu ưu ái!” Triệu Tĩnh Di ngọt ngào lên tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua Tề Diệp, mặt ửng hồng như hoa đào.

      Tề Diệp nhìn nàng cái, nhàn nhạt uống trà gì.

      Tề Diệp ngồi trong chốc lát, nhìn thấy canh giờ còn sớm liền rời . Thái Hậu cũng ngăn cản, dặn nên xem tấu sớ quá muộn.

      Hạ Uyển Chi nghe Tề Diệp chỉ ngồi ở Thọ Ninh Cung lát mà thôi. Nàng nhàng thở ra, sai Hạ Bích chuẩn bị đưa súp bổ Ngự Thư Phòng.

      Khi Hạ Bích trở về, đêm nay Hoàng Thượng lật bài tử của Lâm sung dung. Nàng nghe xong, tức giận đến sắc mặt đều biến đổi, nắm chặt khăn tay, lâu sau tâm trạng mới đỡ hơn. nhìn tiểu hoàng tử lát, sau đó rửa mặt chải đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Lâm Huệ bưng nước ấm rửa chân cho , đôi tay dùng sức vuốt ve. Tề Diệp thoải mái đến mơ màng sắp ngủ, Lâm Huệ nhìn khuôn mặt lên vẻ buồn ngủ, vẫn gì, chỉ im lặng xoa bóp hai chân cho . Đến khi nước hơi lạnh mới đánh thức, “Hoàng Thượng, người hãy lên giường nằm!”

      “Ừ!” mở mắt ra, giọng đáp, Lâm Huệ đỡ đứng trước giường. Hầu hạ cởi quần áo, Tề Diệp nhanh chóng nằm giường nhắm mắt ngủ.

      Lâm Huệ có chút thất vọng, liếc mắt nhìn Thái Vi cái. Thải Vi hiểu ý, bỏ thêm ít huân hương vào trong lò xông hơi.

      biết qua bao lâu, Tề Diệp mở mắt ra thấy người bên cạnh ngủ ngon. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh, nhịn được đưa tay bao trùm bộ ngực mềm mại của nàng.

      Lâm Huệ mở mắt ra, sửng sốt nhìn “Hoàng Thượng!”

      Tề Diệp đáp, vuốt ve thân thể của nàng, đè nàng ở dưới thân. Cảm thấy cơ thể nàng mềm mại.

      Cảm giác người bên cạnh ngủ say, Lâm Huệ mở mắt ra, nhìn dấu vết đỏ đỏ hồng hồng rải khắp cơ thể, nhịn được cười khẽ tiếng. Rón rén rời giường lau dấu vết người. Thái Vi tiến vào, đem mảnh vụn trong lư hương đổ ra ngoài. Sau đó mới mở cửa sổ ra để cho gió thổi vào.

      Rửa mặt chải đầu lát, cả người nàng thoải mái ít. Lâm Huệ ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt tuấn lãng, trong lòng mềm nhũn. Ngón tay để mặt , dám chạm vào, chỉ dám phác họa từng đường nét trong khí, nét mặt dịu dàng.
      Thời tiết dần nóng lên, đột nhiên tiểu hoàng tử lại thoải mái, cả ngày khóc nháo, ngự y bắt mạch, chỉ là ban đêm bị cảm lạnh. Tề Diệp trách phạt nhũ nương phen. Hạ Uyển Chi yên tâm cho người khác chăm sóc, cuối cùng nàng hạ quyết tâm tự mình chăm sóc tiểu hoàng tử. Tề Diệp cũng có ý kiến gì.

      Tiểu hoàng tử còn chưa đủ trăm ngày, cơ thể rất yếu ớt. Cả ngày nàng vây quanh bé con, cho đến khi cơ thể tiểu hoàng tử tốt hơn, nàng mới thở phào nhõm. Nghĩ tới mấy ngày nay Ngự Thư Phòng thăm , bèn sai Hạ Bích nấu nước ô mai đưa tới Ngự Thư Phòng.Còn chưa đến đó Hạ Uyển Chi thấy thân ảnh vàng rực. Tề Diệp đứng ở trong đình, ánh mắt nhìn về phía trước, theo ánh mắt nhìn lại, Hạ Uyển Chi thấy Triệu Tĩnh Di chơi đùa với các tỳ nữ ở cách đó xa, là trò chơi bịt mắt bắt người mà các khuê nữ thích nhất.

      Lúc này hai mắt Triệu Tĩnh Di buộc dải lụa, bởi vì nhìn thấy, đôi tay quơ quơ tìm kiếm ở trung. Bộ dáng kia rất cẩn thận, nhưng vô tình hấp dẫn ánh mắt người ta.

      nhiều ngày nàng cũng nghe Hạ Hoa , Triệu Tĩnh Di rất thích dạo trong Hậu Cung, toàn bộ Hậu Cung cơ hồ bị nàng ta hết. Mà nơi nàng ta thích nhất là sân viện cách Ngự Thư Phòng xa.

      Thu hồi ánh mắt, nàng vào trong đình hành lễ “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!”

      Tề Diệp quay đầu lại, nhìn nàng cười cười, kéo nàng đứng dậy “Sao lại đến đây, tiểu hoàng tử tốt hơn rồi sao?”

      “Khá hơn nhiều rồi ạ. Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Nàng cười cười, vẻ mặt như lơ đãng “Triệu tiểu thư là ngây thơ hoạt bát!” Tề Diệp mỉm cười đáp, nàng tiếp “Thần thiếp sai người làm nước ô mai cho Hoàng Thượng, người nếm thử xem có ngon ?”

      Tề Diệp bưng nước ô mai uống hớp, lại múc muỗng cho nàng uống. Vốn dĩ Hạ Uyển Chi muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Triệu Tĩnh Di cách đó xa, nàng mỉm cười lại gần uống nước ô mai đút cho, “Thần thiếp còn muốn uống thêm muỗng nữa!”

      Tề Diệp cũng tức giận, cười cười nhéo cái mũi nàng cái, vẻ mặt sủng nịch. Múc tiếp muỗng nước ô mai đút cho nàng. Nhìn thấy màn này, Triệu Tĩnh Di chạy trối chết, ngay cả khăn bịt mắt rơi xuống cũng biết. Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Hạ Bích cái, Hạ Bích hiểu ý, lẳng lặng nhặt khăn tay lên cất kĩ.

      Uống xong chén nước ô mai, Hạ Uyển Chi đề nghị Ngọc Hồ chút. Gió phất phơ từ mặt hồ thổi tới, mặt nước trôi nổi đầy hoa sen, hai người lát ở trong đình. Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh, đột nhiên nàng rất muốn vẽ.

      Tề Diệp đứng ở sau lưng Hạ Uyển Chi, bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, cử chỉ thân mật viết lên giấy Tuyên Thành:

      “Hoa sen trong bùn mà bẩn.

      Lá sen ngọt ngào theo gió lay.”

      Tề Diệp đề câu thơ ở bên cạnh.

      Hạ Uyển Chi nhìn trong chốc lát, mỉm cười nhìn , sai Hạ Bích cẩn thận mang về dán nền (để treo).

      Buổi tối Tề Diệp nghỉ ở Chiêu Hoa Cung, lúc Hạ Uyển Chi kỳ lưng cho , phát lưng có rất nhiều vết cào, mấy ngày này chưa từng nghỉ ở chỗ nàng, có khả năng là nàng làm.

      Những ngày qua, chỉ lật thẻ bài người người. Đó chính là Lâm Huệ, nhất định là dấu vết nàng ta để lại.

      Nghĩ Hạ Uyển Chi mím môi, oán hận chà mạnh lưng , Tề Diệp bị đau, “Làm sao vậy?”

      sao ạ! Lưng người hơi dơ. Thần thiếp chỉ hơi dùng sức chút.” Nhìn mảnh ửng đỏ lưng, bất giác nàng tay xuống.Ban đêm nàng trằn trọc, theo từng đợt ra vào của Tề Diệp để lại vô số vết cào lưng . Tề Diệp bị cào rất kích thích, mỗi lần đều làm trong đầu nàng trống rỗng, tiếng rên rỉ càng mềm mại, liên tục cầu xin.

      Sau phen mây mưa, nàng cực kỳ mệt mỏi, Hạ Uyển Chi dựa vào trước ngực mơ màng ngủ. Tề Diệp nghịch tóc nàng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền nắm lấy tay nàng nhìn nhìn, thấy móng tay nàng nhòn nhọn, thở dài, “Về sau cho để móng tay!”

      Nàng hừ hừ hai tiếng chuyện, cọ cọ ở cổ . Nằm người Tề Diệp, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      nghĩ nghĩ, lại “Vẫn lưu lại ! Trẫm thích!” Cái loại đau này cũng là cảm giác làm thực tủy biết vị (4).

      (4) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon (các nàng bảo ngon :3), nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng chính là trải qua chuyện gì đó lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa:3:3

      Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, thấy muốn rời giường. Hạ Uyển Chi đứng dậy hầu hạ mặc quần áo, thấy lưng bị cào trầy da rướm máu, thầm đắc ý phen. Giúp tắm rửa thay quần áo, sau đó tiễn lâm triều.

      Buổi sáng thỉnh an Thái Hậu, Triệu Tĩnh Di nhìn nàng hành lễ, nàng cười cười hàn huyên vài câu. Thái Hậu cho nàng lui xuống.

      đường gặp được Lệ phi cũng thỉnh an Thái Hậu. Lệ Phi nhìn nàng hành lễ “Thỉnh an Uyển quý phi!”

      “Đứng lên !” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt gật đầu, muốn rời , Lệ Phi lại gọi lại nàng.

      “Có lẽ Uyển quý phi gặp qua Triệu tiểu thư! Thái Hậu rất thích Triệu tiểu thư. Thần thiếp thấy hậu cung có thêm vị muội muội!”

      “Tin tức Lệ Phi là linh thông, cho dù có thêm vị muội muội sao, ta chỉ sợ nàng ta dẫm lên đầu Lệ Phi nương nương. ra ta cũng lo lắng gì nhiều, có điều thêm người, chỉ sợ ngay cả mặt Hoàng Thượng Lệ phi cũng nhìn thấy!”

      thấy cũng là phúc khí của thần thiếp, so với Uyển Quý Phi mà , nếu đột nhiên có người xinh đẹp như hoa, tuổi còn tranh sủng Hoàng Thượng với Uyển quý phi, Hoàng Thượng thích ai còn chưa biết!” Lệ Phi cười sung sướng khi người khác gặp họa.

      Hạ Uyển Chi “Lệ Phi là nhàn nhã, có thời gian ở chỗ này suy nghĩ, bằng tìm cách làm Hoàng Thượng vui lòng. Nghe Hoàng Thượng lâu tới chỗ của Lệ Phi rồi, Lệ phi sợ Hoàng Thượng quên mất ở trong cung còn có vị Lệ phi nương nương sao?”

      Nhìn bóng dáng rời , Lệ Phi tức giận dậm chân “Đừng đắc ý, ngày nào đó ngươi bị thất sủng.”

      Đặt tiểu hoàng tử ở giường, Hạ Uyển Chi ngơ ngác nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ. Lời của Lệ Phi đánh thức nàng, nếu Triệu Tĩnh Di tiến cung, nàng còn có thể độc sủng sao?

      Nhớ tới cảnh đứng trong đình nhìn Triệu Tĩnh Di, trong lòng Hạ Uyển Chi chua xót, biết thể thuộc về mình nàng, nhưng nàng vẫn nhịn được hy vọng xa vời.

      Nếu trong lòng có mình nàng, muốn nàng nhượng ra vị trí cho những nữ nhân khác, chuyện như vậy sao nàng có thể nguyện ý được?

      Trịnh gia lại nhờ người đưa tới ít đồ vật quý hiếm, Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua liền đuổi người về. Trịnh Tu Viện vào lãnh cung rồi đừng hòng muốn trở ra. Bỗng nhiên mấy ngày sau, người của lãnh cung Trịnh Tu Viện bị bệnh, xin nàng cho ngự y qua nhìn xem, Hạ Uyển Chi cũng ngăn cản, cho ngự y qua đó xem bệnh.

      Ngự y từ lãnh cung trở về, là bệnh của Trịnh Tu Viện cũng , nàng cũng có thắc mắc gì, để cho ngự y tiếp tục chẩn trị. biết làm sao người Trịnh gia lại nghe được “tiếng gió“. Trịnh phu nhân tặng vài phần lễ vật cho Hạ Uyển Chi, chỉ muốn gặp Trịnh Tu Viện.

      Ban đầu Hạ Uyển Chi tính bỏ mặc, ai ngờ mấy ngày sau Hạ phu nhân đưa cho nàng phong thơ, đại khái là muốn nàng giúp Trịnh gia, hứa gả nữ tử Trịnh gia cho Đại ca nàng.

      Hạ Uyển Chi hạ lệnh xuống, để cho Hạ Bích chuẩn bị phen, ở Hậu Cung tổ chức yến hội ngắm hoa, nữ quyến tam phẩm trở lên đều được vào cung dự tiệc, trong đó có cả Trịnh phu nhân.

      Thừa dịp lúc mọi người nghe diễn ngắm hoa, Hạ Uyển Chi sai người mang Trịnh phu nhân lãnh cung.

      Lãnh cung là nơi hiu quạnh nhất trong Hậu Cung, Trịnh phu nhân nhìn nữ nhi nguy kịch nằm ở giường bệnh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt bà. Trịnh Tu Viện phát có người, vừa mở mắt ra liền thấy đó là Trịnh phu nhân. Vội vàng ngồi dậy nhào vào lồng ngực Trịnh phu nhân khóc lóc.

      lâu sau, Trịnh phu nhân mới ra ngoài, lau nước mắt, lại nhìn thấy Quế Tú ma ma với vài vị cung nhân đứng ở bên ngoài, sửng sốt chút.

      Mặt Quế Tú ma ma để lộ cảm xúc gì, “Thái Hậu cho mời!”

      Trịnh phu nhân thầm kêu tốt, dù sao thân phận đối phương là Thái Hậu, chỉ có thể ngoan ngoãn theo.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 92
      Trịnh phu nhân phát trong Thọ Ninh cung chỉ có Thái hậu mà còn có Hoàng thượng cùng Uyển Quý phi, mà dường như lúc Uyển quý phi trông thấy bà có chút ngạc nhiên.

      Trịnh phu nhân hành lễ : “Thần phụ tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, thỉnh an Uyển Quý phi.”

      Thái hậu khoát tay: “Đứng lên ! Ai gia hỏi ngươi, có người nhìn thấy hạ nhân của Uyển Quý phi dẫn ngươi lãnh cung, có chuyện này hay ?”

      “Cái này...” Trịnh phu nhân tự xem xét lát, : “Đúng là có! Nhưng chuyện này liên quan đến Uyển Quý phi, là thần phụ lo lắng cho nữ nhi nên mới cầu khẩn Uyển Quý phi, mong Thái hậu khai ân.”

      Bất kể là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến Uyển Quý phi này là đủ rồi! Thái hậu nhíu mày, nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi: “Uyển Quý phi có biết sai?”

      Hạ Uyển Chi đứng dậy hành lễ “Thần thiếp biết sai, nên tự ý cho người lãnh cung làm tổn hại cung quy, mong Hoàng thượng Thái hậu khoan thứ.” Nàng cũng nghĩ tới chuyện như vậy Thái hậu vẫn bắt lấy tha.

      “Đây là do Uyển Quý phi ỷ vào ân sủng của Hoàng thượng mà kiêu ngạo, còn tùy tiện cho người đến lãnh cung, nếu truyền ra ngoài phải làm mất mặt mũi Hoàng gia?”

      đợi Hạ Uyển Chi mở miệng, Thái hậu tiếp tục : “Hoàng thượng xem trách phạt thế nào trách phạt, nếu mọi người cũng như thế, chẳng phải biến hậu cung trở thành chốn người mà tùy tiện ra vào rồi?”

      “Thái hậu, chỉ là Uyển Quý phi thương cảm Trịnh phu nhân sốt ruột vì ái nữ mà thôi, Thái hậu bỏ qua cho Uyển Quý phi lần này !” Triệu Tĩnh Di liếc nhanh qua hướng Tề Diệp, .

      Hạ Uyển Chi khiêu mi, các nàng chuyện, làm gì đến phiên Triệu Tĩnh Di nàng ta chen miệng vào?

      bất mãn, lời của Tề Diệp càng làm cho Thái hậu bất mãn: “Thái hậu, ngay cả Triệu tiểu thư cũng xin tha, Thái hậu khoan thứ lần này !”

      Thái hậu cố làm ra vẻ khó xử nhìn Tề Diệp, : “Được, đều xuống , chuyện hôm nay ai gia coi như thấy, các ngươi đều ghi nhớ tuyệt đối có lần sau!”

      “Tạ Hoàng thượng, Thái hậu ân điển!” Hai người hành lễ đứng dậy, nàng liếc nhanh qua chỗ Tề Diệp rồi lui ra ngoài.

      Ra khỏi Thọ Ninh cung, Trịnh phu nhân rất áy náy: “Đều là thần phụ gây thêm phiền toái cho Uyển Quý phi, mong Quý phi nương nương trách phạt.”

      sao, dù gì Thái hậu cũng trách phạt, ngươi cũng cần tự trách, trở về nghe kịch , đừng làm người khác nghi ngờ.”

      Trịnh phu nhân gật đầu, hành lễ xong liền lui xuống. Hạ Uyển Chi nhìn về phía xa, thầm cắn môi.

      bao lâu thấy có người tới, nàng vội vã đứng dậy, mặt mang nét cười, lại nhìn thấy nghiêng đầu chuyện cùng Triệu Tĩnh Di phía sau lưng, nụ cười liền cứng lại, đứng yên nhìn bọn họ vào.

      Tề Diệp thấy nàng vui, hỏi: “Uyển Quý phi sao lại ở đây?”

      Triệu Tĩnh Di thu lại nụ cười, ngoan ngoãn hành lễ lui xuống. Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng ta xa, Hạ Uyển Chi : “Hôm nay tần thiếp lỗ mãng, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!”Tề Diệp cầm tay nàng, Hạ Uyển Chi vô ý thức muốn tránh , lại càng nắm chặt hơn “Trẫm biết ngươi mềm lòng, phải chuyện lớn, cần tự trách.”

      “Vâng!” Nàng gật đầu, nhớ tới lời kia của Triệu Tĩnh Di lúc ở Thọ Ninh cung, cùng với chuyện nàng ta vừa cười vừa ra với , biết Triệu Tĩnh Di thành công thu hút chú ý của , nàng lúc này mới bắt đầu cảm giác được nguy cơ.

      Bước vào tháng sáu là chính thức bước vào mùa hè nóng nực, trong phòng cực kỳ nóng, Hạ Uyển Chi liền cho người đặt mấy khối băng. Đại Hoàng tử ba tháng, xương cốt cường tráng lên nhiều. người mặc y phục do đích thân nàng may, nằm chân nàng bô bô ba ba, cũng còn thích ngủ như trước, ban ngày tìm người chuyện, rất hoạt bát.

      Y phục mùa hè nhiều lắm, tiểu Hoàng tử cũng lớn nhanh hơn, mỗi lần Tề Diệp đến đều trêu chọc hồi lâu. So với An Bình công chúa bên Lệ Phi, mười ngày nửa tháng Tề Diệp mới qua chuyến, vốn dĩ quan tâm bằng.

      Nơi nhiều nhất phải là Chiêu Hoa cung mà chính là chỗ Lâm Sung dung hoặc là mấy vị tiệp dư khác, tuy nhiên từ trước đến nay vẫn chưa từng đến chỗ Quý Tài nhân.

      Mấy tháng này hậu cung rất yên bình, Hạ uyển Chi bận rộn chuẩn bị yến tiệc trăm ngày của tiểu Hoàng tử, nàng muốn làm cực kỳ nào nhiệt, làm cho mọi người đều biết Tề Diệp quan tâm đến vị tiểu Hoàng tử này bao nhiêu.

      Ban đêm, bọn họ ngủ say, Hạ Bích nghe thấy tiếng đập cửa liền ra nhìn thử, tiểu thái giám thấp giọng vào tai nàng vài câu, Hạ Bích gật đầu bày tỏ biết.

      Hôm sau Hạ Uyển Chi vừa dậy, Hạ Bích bẩm báo: “Nương nương, đêm hôm qua tiểu Thái giám báo lại Trịnh Tu viện mất, nô tỳ muốn quấy rầy Hoàng thượng và nương nương nghỉ ngơi nên .”

      biết, mất rồi sắp xếp cho người mang ra chôn.” Cùng lắm là người trong lãnh cung mà thôi, chẳng lẽ còn có thể đại táng hay sao?

      Ăn trưa xong, Hạ Uyển Chi đem chuyện Trịnh Tu viện mất kể cho nghe, sắc mặt cũng chút thay đổi: “Ngươi xử lý là được!”

      Hạ Uyển Chi gật đầu, thấy chút lưu luyến, trong lòng vừa cao hứng lại vừa phức tạp. Dù sao cũng là nữ nhân của , lúc trước nàng chết thảm tại lãnh cung, có phải cũng vô cùng bình tĩnh phân phó như hôm nay? Ngẫm lại, Hạ Uyển Chi cảm thấy thê lương, thầm thề để cho chuyện như vậy xảy ra.

      Chuyện Trịnh tu viện mất khiến cho hậu cung có nửa điểm gợn sóng, rất nhanh liền bỏ qua.

      Yến tiệc trăm ngày của tiểu Hoàng tử chiêu đãi văn võ bá quan cùng người nhà, bọn họ đều chuẩn bị lễ vật hết sức phong phú, Hạ Uyển Chi cười thay tiểu Hoàng tử nhận lấy. Mà tiểu Hoàng tử lại khác hoàn toàn, nằm trong ngực nhũ nương yên tĩnh xem cảnh náo nhiệt, cũng ầm ĩ làm khó, chỉ là tò mò xem cái này chút, nhìn cái kia chút.

      Thái hậu ôm tiểu Hoàng tử hồi lâu, Hạ Uyển Chi sợ Thái hậu làm tiểu Hoảng tử của nàng ngã xuống, liền phân phó nhũ nương để ý kĩ chút.Đủ trăm ngày, Tề Diệp lấy đại danh cho tiểu Hoàng tử, viết vào hoàng tịch. Đủ loại quan lại cùng lên tiếng chúc mừng. Bên ngoài cung mở kho phát gạo ba ngày, dân chúng rối rít xếp hàng lĩnh gạo, đều là hưởng phúc khí trăm ngày của tiểu Hoàng tử.

      Ở Tử Quế hiên vắng vẻ, Quý tài nhân vẫn nghe được thanh yến hội huyên náo, nàng tham gia yến trăm ngày, phải nàng muốn tham gia, mà là Hạ Uyển Chi để cho nàng tham gia, ngay cả cơ hội muốn gặp Hoàng thượng cũng cho phép.

      biết ngồi bao lâu, Quý tài nhân mới quay người trở về, lại vấp vào váy áo cái, cả người đổ nhào xuống. Mộc Hương nhìn thấy, hô lớn tiếng, vội vàng đem người đỡ dậy.

      Quý Tài nhân xoa đầu gối bị đau mới phát đầu gối chảy máu. Mộc Hương đỡ nàng, phân phó cung nhân mời ngự y đến xem bệnh. Ai ngờ vừa mới mới vào trong, Quý Tài nhân mơ hồ cảm thấy đau bụng, bao lâu kéo đến cơn đau đớn. Nàng kiểm tra phen liền phát quần nhiễm vết máu, hết sức sợ hãi.

      Ngự y lâu mới đến, mà nàng làm cho máu loang khắp cái đệm, trong thấy ngự y, mặt Quý tài nhân trắng bệch : “Cứu.. cứu ta, tiểu Hoàng tử, cứu.. cứu ...”

      Ngự y nhìn máu đỏ tươi, thầm kinh hãi liền vội vàng bắt mạch, hồi lâu mới : “Nương nương, bào thai trong bụng chỉ sợ giữ được.”

      Quý tài nhân vừa nghe, trợn to hai mắt, vuốt ve cái bụng nhô lên. Thai nhi gần sáu tháng, nàng cũng có thể cảm giác được thanh tim đập của , sao có thể mất là mất?

      được, ta muốn cứu , cứu !” Quý tài nhân cầm lấy tay áo ngự y chịu buông ra, ngự y cũng có cách nào khống chế. Mà nàng ta bởi vì kích động nên bụng càng ngày càng đau, cuối cùng cũng đành phải thả tay áo “Van ngươi, cầu xin ngươi, ta thế có hài tử, thể ...”

      biết qua bao lâu, Mộc Hương mới từ trong nhà ra, tay cầm cái bao chứa đồ. Khang Hỉ nhìn nàng, sau đó lại nhìn thứ nàng cầm, dường như có vết máu loang ra.

      Khang Hỉ nhíu mày vén lên nhìn, là thai nhi thành hình, nhìn kỹ còn có thể nhận ra đó là nam hài!

      nhìn thoáng qua liền đắp lại, Mộc Hương lệ rơi đầy mặt: “Nếu nương nương biết nên làm gì bây giờ?”

      Quý Tài nhân tỉnh dậy cũng biết xảy ra chuyện gì, nàng ra sức vuốt ve cái bụng bằng phẳng, nước mắt thầm rơi xuống. Mộc Hương rất nhanh vào: “Nương nương tỉnh, nô tỳ sắc thuốc, nương nương uống !”

      “Con của ta đâu?” Quý Tài nhân yếu đuối lên tiếng.

      Mộc Hương rũ mi mắt xuống, : “Nô tỳ cho Khang Hỉ mang ra ngoài chôn.”
      Chát tiếng, mặt Mộc Hương sưng đỏ, Quý Tài nhân vô cùng tức giận: “Ai cho ngươi lá gan làm chuyện này, đó là hài tử của ta, trả con ta về đây...”

      “Nương nương, cho dù tại trả về cũng vô dụng, hài tử mất, nương nương nên tịnh dưỡng thân thể mới tốt. Ngự y vẫn còn ở Tử Quế hiên, nô tỳ biết làm gì nên để ngự y ở lại!”Quý tài nhân vừa nghe hài tử mất, trong lòng chấn động, lập tức đứng lên gào khóc, gần như muốn té xỉu. Khóc hồi lâu, Quý tài nhân mới bình phục tâm tình, hỏi: “Là tiểu Hoàng tử hay tiểu Công chúa?”

      Mộc Hương cắn môi: “Là tiểu Hoàng tử!”

      Quý tài nhân nắm chặt hai tay, trong lòng cảm thấy như bị chém nghìn nhát, nước mắt thầm rơi xuống, hồi lâu mới : “Gọi ngự y lại đây.”

      “Vâng!” Mộc Hương lui xuống, rất nhanh ngự y đứng ngoài bình phong.

      Cách tấm bình phong, Quý Tài nhân : “Chuyện hôm nay ta sảy thai, hi vọng ngự y giả vờ như có gì phát sinh.”

      “Nương nương, vi thần dám!” Ngự y bị hù dọa, quỳ mặt đất. Che giấu chính là tội khi quân, làm gì có lá gan đó?

      Quý tài nhân liếc nhanh qua Mộc Hương, Mộc Hương hiểu ý, cởi bỏ y phục người, vai lộ nửa, cái yếm đỏ tươi, ra khỏi bình phong về phía ngự y. Ngự y kinh hãi đẩy Mộc Hương ra, Mộc Hương lại bắt lấy tay đặt bộ ngực mềm mại, ngự y bị dọa ngây người, nửa ngày dám cử động.

      Quý Tài nhân hừ lạnh tiếng: “Được lắm Vương ngự y, lại còn dám dâm loạn hậu cung, nếu Hoàng thượng biết được, cả nhà Vương gia các người cũng bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội.”

      “Nương nương, vi thần, vi thần phải... vi thần có, vi thần...” Vương ngự y chưa từng gặp qua tình huống như vậy, kịp phản ứng, lúc kịp phản ứng nhìn thấy Quý Tài nhân cười lạnh: “Đây là nương nương vu hãm vi thần.”

      “Vu hãm ngươi sao?” Quý tài nhân : “Chỉ cần ta với Hoàng thượng ngươi dâm loạn hậu cung, mặc kệ là hay giả ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết. Vương ngự y là người thông minh, người thông minh phải biết nên làm cái gì.”

      Vẻ mặt Vương ngự y trắng bệch, cả người mềm nhũn mặt đất, Mộc Hương đổi sắc sửa sang lại trang phục. Hồi lâu, Vương ngự y mới : “Vi thần nguyện ý nghe lời nương nương phân phó!”

      “Rất tốt!” Quý Tài nhân hài lòng gật đầu “Chuyện hôm nay ai biết được, sau này ta khám thai lại mời Vương ngự y đến chiếu cố!”

      Vương ngự y vừa nghe liền hiểu ý của nàng ta, run lên chút: “Nương nương, nếu Hoàng thượng biết nương nương giấu diếm , đến lúc đó là tội chết!”

      “Chỉ cần ngươi kín miệng, Hoàng thượng sao lại biết được?” Quý tài nhân cười lạnh “Hôm nay chúng ta là châu chấu cùng sợi dây, Vương ngự y cũng nên lỡ lời.”

      Hy vọng duy nhất của nàng chính là thai nhi trong bụng, hôm nay hài tử cũng mất, nàng còn được gọi là “cái gì cũng may” ư? Tiên Hoàng hậu có thể giả bộ mang thai, nàng cũng có thể, về phần có bị phát hay , nàng cũng quản được. Chỉ cần tới tháng cho Khang Hỉ ôm nam hài từ ngoài cung đến làm tiểu Hoàng tử là được rồi.

      Là nàng tốt, ngàn vạn lần phòng ngừa, cuối cùng vẫn thể bảo trụ đứa , nếu bị hại còn có thể hận người, nhưng nàng sảy thai hết lần này đến lần khác lại là do chính mình cẩn thận. Ngẫm lại, Quý Tài nhân liền đau đến đứt ruột đứt gan.Lệ phi dỗ An Bình công chúa ngủ, hỏi thăm Tú Hà: “Đêm nay Hoàng thượng ở cung nào?”

      “Đêm nay Hoàng thượng lật bài tử của Uyển Quý phi, chắc ở tại Chiêu Hoa cung.” Tú Hà bẩm báo chi tiết.

      “Lại là Chiêu Hoa cung?” Lệ phi tức giận cắn môi “Hoàng thượng đúng là thiên vị, đều là nữ nhân của , vị tiểu tiện nhân ở Chiêu Hoa cung kia lại được sủng ái vô tận. Cùng lắm là vì sinh hạ tiểu Hoàng tử, nếu bản phi cũng sinh hạ tiểu Hoàng tử, làm sao nàng ta có thể đắc ý như vậy?”

      Tú Hà trầm mặc dám nhiều lời. Lệ phi tức giận trong chốc lát, nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Tử Quế hiên bên kia thế nào?”

      “Mấy ngày trước thân thể Quý Tài nhân khó chịu nên thỉnh ngự y đến khám, ngự y cần lo ngại, hôm nay dưỡng thai.”

      “Bụng Quý Tài nhân sáu tháng?” Lệ phi nhíu mày, nếu để cho nàng ta sinh hạ tiểu Hoàng tử, chẳng phải cũng là cho nàng ta cơ hội xoay mình?

      “Vâng! Mấy ngày trước nô tỳ sang xem, bụng rất lớn.”

      “Bản phi tuyệt đối cho nàng ta sinh hạ tiểu Hoàng tử! Trước đây vài ngày cho ngươi chuẩn bị đồ, chuẩn bị xong chưa?” Lệ phi nhìn về phía Tú Hà.

      Tú Hà gật đầu: “Hôm yến tiệc trăm ngày của Tiểu Hoàng tử đồ đưa đến.” Tú Hà móc ra bao bột hoa hồng cho nàng xem.

      Lệ phi nhìn thoáng qua thứ đồ được bọc kỹ, : “Tìm cơ hội bỏ độc hoa hồng này vào chén thuốc của Quý Tài nhân, xem nàng ta làm sao có thể mẹ vinh nhờ con.”

      “Vâng!” Tú Hà gật đầu.

      Hôm sau, lúc Tú Hà đến ngự thiện phòng nhận đồ ăn liền thấy Mộc Hương coi chừng lò sắc thuốc. Thừa dịp nàng ta rời trong chốc lát, Tú Hà khẩn trương mở nắp rót độc hoa hồng vào trong bình thuốc, quấy chút thấy thể phát ra điều gì, lúc này mới vội vã đóng nắp rời .

      Hạ Đồng nhìn bóng dáng vừa ra ngoài, lại đến xem bình thuốc nóng bốc hơi, ngửi thấy mùi hoa hồng, nhíu mày, thừa lúc người khác phát liền tránh xa bình thuốc.

      Hạ Uyển Chi biết Lệ phi bỏ thuốc Quý Tài nhân cũng gì, chỉ cho Hạ Hoa để ý kỹ.

      Quý Tài nhân cũng biết trong thuốc có thêm hoa hồng, nàng ta uống cạn chén thuốc, : “Hôm nay uống thuốc hình như càng thêm khổ!”

      “Nương nương đùa, là do bây giờ và trước đây khác.” Mộc Hương cũng để ý nhiều, rót chén nước cho nàng súc miệng.

      Đến sau hôm nữa cũng nghe thân thể Quý tài nhân khó chịu gọi ngự y, các nàng cũng biết chén thuốc kia Quý Tài nhân uống, nếu làm cách nào bình yên vô ?

      “Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Tú Hà bỏ độc hoa hồng vào chén thuốc, còn ngửi thấy chính xác mùi hoa hồng.” Hạ Đồng khẳng định .

      “Được rồi, bản phi biết ngươi nhìn lầm, cũng có ý trách cứ ngươi. Nhưng mà Quý Tài nhân bình yên vô nên có khi bị phát , đúng là thể trông cậy vào Lệ phi được. Hạ Đồng, ngươi nghĩ phải làm thế nào mới thần biết quỷ hay mất bào thai trong bụng?”

      “Cái này...” Hạ Đồng nhíu mày “Chỉ sợ rất khó khăn.”

      “Phải ? Bản phi lại có biện pháp tốt.” Hạ Uyển Chi khẽ cười phen, gọi Hạ Bích vài câu. Hạ Bích Hạ Đồng nghe xong liếc mắt nhìn nhau, gật đầu: “Nô tỳ biết!”

      “Vậy là tốt rồi!” Hạ Uyển Chi gật đầu gì thêm.

      Gần đây Hạ Uyển Chi phát Lâm Huệ đến Chiêu Hoa cung, liền cho người qua thăm chút. Hạ Bích trở lại thân thế Lâm Sung dung gần đây khó chịu tĩnh dưỡng tại Đức Sang cung.

      Nàng nghĩ nhiều, lực chú ý của nàng hôm nay đều đặt người Triệu Tĩnh Di. Gần đây Thái hậu mời Tề Diệp Thọ Ninh cung dùng bữa ngày càng nhiều, mỗi lần đều có Triệu Tĩnh Di. Nhiều lần nàng cố ý ra ngoài dạo đều phát bọn họ vừa cười vừa ra từ Thọ Ninh cung, Hạ Uyển Chi thể phòng bị!

      Buổi tối Tề Diệp lật bài tử của nàng. Sau cuộc mây mưa, Hạ Uyển Chi nằm lồng ngực ấm áp rắn chắc của , : “Thần thiếp nghe gần đây Hoàng thượng cùng Triệu tiểu thư thân thiết, nếu Hoàng thượng ưa thích nạp làm phi ? Để tránh làm cho Triệu tiểu thư thiệt thòi.”

      Bàn tay vuốt sống lưng mềm mại tinh tế của nàng bỗng dừng lại, Tề Diệp mở mắt ra nhìn chằm chằm: “Đây là Uyển Nhi ghen sao?”

      “Hoàng thượng bậy, thần thiếp có!” Hạ Uyển Chi cắn môi.

      Tề Diệp nhìn nàng cười lớn: “Uyển Nhi vẫn đơn thuần như vậy, trẫm thấy ngươi đúng là nghĩ đằng nẻo, ràng là ghen mà còn mạnh miệng!” xong nghiêng người áp xuống thân thể nàng. Hạ Uyển Chi kinh hô tiếng, rất nhanh bị chặn môi lại: “Cùng lắm là trẫm với nàng ta thêm mấy câu mà thôi. Uyển Nhi chớ có suy nghĩ lung tung, nên nhớ trong lòng trẫm chỉ có thể có người...”

      Hạ Uyển Chi rên rỉ tiếng, chủ động ôm lấy cổ của , hai chân sít sao quấn quít eo của , thở dốc : “Thần thiếp biết , chỉ là thần thiếp lo lắng Hoàng thượng ghét bỏ thần thiếp.”

      “Đừng nghĩ nữa, Uyển Nhi quấn lấy trẫm chặt như thế, trẫm sao lại ghét bỏ ngươi được?” Tề Diệp vuốt ve eo nàng, nhìn thấy gương mặt phiếm hồng, lần nữa dùng sức nắm lấy lưng nàng, vai cũng bị cắn cái.

      Mỗi lần ở giường, nàng đều thay đổi ôn nhuận bình thường, như con mèo hoang cắn vào người , mỗi lần đều làm cho đầm đìa tận hứng. Quen mùi bén mùi, khác hoàn toàn với những kẻ đầu gỗ khác chỉ khiến “ăn” ngon.
      Chương trướcChương tiếp
      Báo lỗi chương Bình luận
      Dung Nguyễn 1995xukem thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 93_1

      Nơi này của Uyển Quý phi mát mẻ, mỗi lần tần thiếp đến ngồi đều bỏ được!” Lâm Huệ nhìn thoáng qua khối băng đặt trong vạc sứ thanh hoa lớn. Hôm nay khối băng tan ít, đúng lúc hai vị thái giám lại mang cái vạc lớn khác đến, khí lạnh phơ phất xua tan cái nóng.

      “Nếu ưa thích đến ngồi nhiều chút cũng sao.” Hạ Uyển Chi cười nhạt “Gần đây thân thể Huệ nhi tốt lên ít?”

      khá hơn nhiều, lại phiền Uyển Quý phi quan tâm!” Lâm Huệ vuốt tay áo, cười : “Có điều trời nóng nên còn chút sức lực nào, ngự y đáng lo, tần thiếp cũng nhõm.”

      “Vậy là tốt rồi, những ngày trời nắng nóng lên phải chăm sóc tốt, để bị bệnh hay!” Nhìn thấy Hạ Bích bưng nước ô mai lên, nàng cười : “Vừa vặn có nước ô mai ướp lạnh, Huệ nhi nếm thử xem có hợp khẩu vị ?”

      Lâm Huệ nhìn nước ô mai trong chén bạch ngọc, hương vị chua ngọt quả thực làm người ta khó có thể từ chối. Nhưng mà tại cơ thể nàng dám tùy tiện ăn cái gì, : “Khiến Uyển quý phi phí tâm, chỉ là Huệ nhi có lộc được ăn, ngự y dặn dò tần thiếp mấy ngày nay thể ăn cái gì mát lạnh, nước ô mai này...”

      “Nếu thể uống vậy cần uống.” Hạ Uyển Chi phất tay cho Hạ Bích bưng nước ô mai xuống, lát sau lên rót cho Lâm Huệ chén trà nóng.

      “Mấy ngày nay tần thiếp nghỉ ngơi tại Đức Sang cung, lại nghe Triệu gia tiểu thư làm Hoàng thượng rất vui vẻ.” Nàng nghe Triệu gia tiểu thư dung mạo khuynh thành, quốc sắc thiên hương, sau khi nhìn thấy liền xác nhận đúng như tin đồn. Nếu Triệu gia tiểu thư được sủng ái, biết Uyển Quý phi thế nào?

      đúng là Huệ nhi tin tức linh thông, bản phi còn chưa biết được, ngược lại toàn bộ hậu cung biết. Nếu làm vui lòng Hoàng thượng, vậy trong cung lại có thể có thêm vị muội muội hầu hạ Hoàng thượng.” Hạ Uyển Chi như cười như , uống ngụm nước ô mai, : “Hôm nay nước ô mai quả thực hơi chua.”

      “Chắc là bỏ thiếu chút mật ong, nô tỳ xuống bổ sung ngay.” Hạ Bích có ý tiếp nhận chén thuốc rời .

      Hạ Uyển Chi : “ sao, mặc dù hơi chua chút nhưng hương vị vẫn ngọt ngào như vậy, dù có chua hơn nữa cũng cách nào che giấu được vị ngọt bên trong.”

      Lâm Huệ nghe vậy trong lòng biết nàng với mình, cho dù Triệu Tĩnh Di có thể tiến cung cũng thể đoạt ân sủng của nàng. Lâm Huệ cười cười lên tiếng, nàng ta cũng phải biết, người trước mắt chắc chắn như thế là bởi vì vị trí của nàng trong lòng Hoàng thượng .

      Nếu so sánh mà , tài mạo mọi thứ nàng đều thua, tại sao lại thể lấy được ân sủng của Hoàng thượng. Điều này làm cho trong lòng Lâm Huệ khó chịu thôi, chẳng lẽ như nàng còn chưa đủ? Nàng có chỗ nào so ra kém Uyển Quý phi sao?

      Sau khi Lâm Huệ rời khỏi, Hạ Bích thu dọn chén trà, nhìn chén nước hề vơi , nhíu mày, cho cung nữ bưng xuống cọ rửa.

      “Nương nương, vừa rồi Hoàng thượng tản bộ ở Ngọc hồ, nô tỳ nhìn thấy Triệu gia tiểu thư mang theo tỳ nữ đến Ngọc hồ!” Hạ Hoa tiến đến vén rèm xe .

      Thả ít thức ăn vào hồ cá, Hạ Uyển Chi phủi tay, nhận khăn vải trong tay Hạ Bích xoa xoa: “Nghe dưới trời chiều hoa sen đẹp hơn, bản phi đột nhiên cũng có hứng xem chút, đến Ngọc hồ !”

      Đến Ngọc hồ, nàng nhìn hai người ngồi trong chiếc thuyền mới rời xa, trong hai bóng dáng đối với nàng mà là cực kỳ quen thuộc, ngoài đương triều Thiên tử còn có thể là ai?

      Nàng cho Hạ Bích chuẩn bị trà bánh, ngồi trong đình vừa thưởng thức cảnh tượng trong Ngọc hồ vừa uống nước ô mai, cảm thấy hương vị là lạ, dứt khoát đẩy ra uống.

      Người thuyền nhìn thấy nàng, cười tiếng, cho tiểu thái giám chống thuyền lên bờ, Triệu Tĩnh Di ở bên vẻ mặt thẹn thùng cúi thấp đầu. Thuyền đến bờ, nàng đợi sẵn, nhìn thấy Triệu Tĩnh Di lúc lên bờ làm bộ vấp chân, thiếu chút nữa ngã xuống. Mà Tề Diệp biết chuyện gì nên vội vàng đỡ nàng, cử động kia rất thân mật mập mờ.

      Hạ Uyển Chi cười cười, tiến lên phía trước : “Triệu tiểu thư phải cẩn thận, rơi xuống nước tốt!”

      “Tạ Uyển Quý phi quan tâm.” Triệu Tĩnh Di thấy vậy buông tay ra, gương mặt có chút thất vọng, buông thõng mi.

      Hạ Uyển Chi móc khăn tay lau mồ hôi trán cho Tề Diệp, : “Hoàng Thượng hôm nay sao lại hào hứng như vậy, bơi hồ mà cũng cho thần thiếp?”

      “Trẫm đột nhiên cao hứng mà thôi.” Tề Diệp cười, vuốt ve mấy sợi tóc bị gió thổi loạn của nàng, : “Trưa mai Phong Xuân các, thế nào?”

      “Cực kỳ vui lòng!” Hạ Uyển Chi cười tiếng, vô tình nhìn thấy ánh mắt căm thù của Triệu Tĩnh Di liếc đến, nàng càng vui vẻ hơn.

      Đứng trong chốc lát, Triệu Tĩnh Di thấy mình dư thừa, lấy cớ rời . Hạ Uyển Chi dẫn Tề Diệp vào trong đình uống trà ngắm hoa, rất thích ý.

      “Hoàng thượng rất sủng ái Uyển Quý phi.” đường, Triệu Tĩnh Di hâm mộ .

      “Tiểu thư nếu vào cung, khẳng định còn được cưng chiều hơn so với Uyển Quý phi.” Tỳ nữ cam lòng: “Hơn nữa, nô tỳ nhìn Uyển Quý phi có gì nổi bật, cũng có gì xuất chúng, so sánh với tiểu thư đúng là thua kém rất nhiều.”

      “Tiếu Mai cảm thấy ta đẹp mắt hơn so với Uyển Quý phi?” Triệu Tĩnh Di vui mừng hỏi.

      Tiếu Mai gật đầu: “Đó là đương nhiên, phi tần trong hậu cung ai có thể vượt qua tiểu thư, nếu tiểu thư vào cung nhất định ân sủng đứng đầu, đến lúc đó những phi tần khác cũng bị lạnh nhạt ?”
      Lời của nàng khiến trong lòng Triệu Tĩnh Di liên tục vui mừng, ngăn được liền cười mãn nguyện: “Thái hậu chờ mấy ngày nữa có thể cho ta vào cung, hậu vị bỏ trống, nếu ta tiến cung có thể trở thành Hoàng hậu dưới người vạn người, đến lúc đó Uyển Quý phi còn là cái gì?”

      “Tiểu thư rất đúng!” Hai người thầm vài câu, cười cười rời .

      “Hừ, bộ sáng lỗ mãng của nàng ta cũng muốn làm Hoàng hậu, đúng là biết tự lượng sức mình.” Nhìn bóng dáng xa, Thái Vi bĩu môi.

      Lâm Huệ thu hồi ánh mắt, cười lạnh tiếng: “Như nàng ta mà cũng muốn so sánh với Uyển Quý phi, biết trời cao đất rộng. Cùng lắm chỉ là cái bình hoa di động, trông đẹp nhưng dùng được, vọng tưởng bao trùm người khác, có đầu óc!” Lâm Huệ tiện tay ném cái lá trong tay , ánh mắt tối lại.

      “Có thể nàng ta có Triệu gia hiển hách, lại có Thái hậu là , Hoàng thượng là biểu ca, chỉ sợ trong tương lai hậu vị ngoài nàng ta ra còn ai khác!” Thái Vi giọng .

      Lâm Huệ nhíu mày, trong lòng vui.

      Thái Vi thấy thế dám lắm miệng, có điều nàng biết những điều mình đều là , nếu có ngày Triệu Tĩnh Di vào cung, vậy phải là được hoan nghênh ngồi vào vị trí Hoàng hậu?

      “Nghe hôm nay ngươi chơi thuyền Ngọc hồ cùng Hoàng thượng?” Thái hậu nhìn Triệu Tĩnh Di cười hỏi, Triệu Tĩnh Di xấu hổ đỏ mặt gật đầu, Thái hậu gật đầu : “Như thế rất tốt, xinh đẹp như ngươi nếu lọt vào nổi mắt xanh của Hoàng thượng mới là lạ, Hoàng thượng vui vẻ cũng là phúc khí của ngươi.”

      “Vâng! Tĩnh Di nghe theo lời dạy bảo.” Triệu Tĩnh Di gật đầu, nhớ ra cái gì đó:“Hình như Hoàng thượng có vẻ rất sủng ái Uyển Quý phi. Hôm nay chơi thuyền chưa được lát, Hoàng thượng vừa nhìn thấy Uyển Quý phi cho người chèo thuyền vào bờ.”

      “Ân sủng của nữ nhân hậu cung chưa bao giờ lâu dài, cho dù hôm nay nàng ta được sủng ái, thời điểm ngươi vào cũng chính là lúc nàng ta thất sủng. Tĩnh Di ngây thơ nên băn khoăn quá nhiều, nên nhớ ai gia cho ngươi theo vào cung là vì tạo cơ hội cho ngươi cùng Hoàng thượng lâu ngày nảy sinh tình cảm. Hoàng thượng đối với ngươi có lòng, cái Uyển Quý phi là gì?”

      “Đa tạ Thái hậu ưu ái, Tĩnh Di nhất định phụ tâm ý của Thái hậu!” Trở thành nữ nhân được sủng ái nhất, Triệu Tĩnh Di vừa nghĩ tới thấy hồi hộp.

      ra trước kia nàng muốn vào cung, kể từ sau khi thấy Hoàng thượng, nam nhân tuấn bất phàm hơn người, thánh minh uy nghiêm, khí chất hấp hẫn làm người khác tôn quý thần phục, nàng liền nhớ thương. Từng giây từng phút đều muốn trở thành nữ nhân được sủng ái bên cạnh , vượt qua cả Uyển Quý phi.

      Tử Quế hiên mặc dù khá vắng vẻ, nhưng cũng may rất tĩnh lặng, người đến người nhiều. Trước kia Tử Quế hiên đặt cái bàn đù dây, Quý Tài nhân cho người sửa chữa phen, có việc gì làm ra đó ngồi chút.

      Hôm nay cũng như thường ngày, Quý Tài nhân lại mệt mỏi liền nghỉ chân bàn đu dây, Mộc Hương cũng đẩy nàng. Quý Tài nhân lung lay vài cái, nghe “xoạch” tiếng, còn chưa kịp phản ứng ngã mặt đất, đau đến nỗi phải rên lên, Mộc Hương thấy thế vội vàng chạy đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :