1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung Phi Thượng Vị Kí - Như Ngư Hoa Lạc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 86
      Bà đỡ ôm tiểu Hoàng tử ra ngoài báo tin vui cho Tề Diệp cùng Thái hậu: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Hạ Chiêu nghi bình an sinh hạ tiểu Hoàng tử, mẹ tròn con vuông!”

      Nghe vậy, Tề Diệp cùng Thái hậu đợi nàng ta đến gần liền đứng dậy nhìn đứa trẻ mới sinh trong tã lót, khuôn mặt nhắn hồng hồng, tuy là có chút xấu nhưng trẻ con mới sinh đều như vậy, chuyện này cũng ngoài ý muốn.

      Tề Diệp nhìn thoáng qua, trong lòng mừng rỡ, thầm ghi nhớ Hạ Chiêu nghi, sau đó vén màn che vào. Cung nữ chăm sóc thân thể cho Hạ Uyển Chi, Hạ Bích thấy đến liền vội vàng hành lễ: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng sinh được Hoàng tử! Nương nương cực kỳ mệt mỏi nên ngủ.”

      gật đầu, bất chấp cả phòng nồng nặc mùi máu tươi vẫn ngồi xuống bên, dịu dàng vuốt ve mặt của nàng, : “Uyển Nhi, ngươi sinh cho trẫm vị tiểu Hoàng tử!”

      Người giường mệt mỏi ngủ, căn bản nghe được cái gì.

      Thái hậu vẫn có chút dám tin là tiểu Hoàng tử, tự mình vén tã lót lên nhìn thoáng qua, chính mắt xác định tiểu Hoàng tử phải tiểu Công chúa liền vui mừng thôi đòi ôm .

      Hài nhi dường như phát điều gì, đôi mắt híp híp, khóc lớn lên. Thái hậu vội vàng giọng ôm dụ dỗ, Thái hậu rất có kinh nghiệm, chỉ trong chốc lát hài nhi ngừng khóc, cái miệng nhắn chu lên, ngủ thiếp . Mặt mày Thái hậu bỗng chốc hớn hở, vui mừng ngớt.

      biết ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy trời sáng hẳn, người cũng tắm rửa sạch , Hạ Uyển Chi giật giật, lập tức hít vào hơi, thân dưới có chút đau đớn. Nghe thấy động tĩnh, Hạ Bích vội vàng tiến đến, cười : “Nương nương tỉnh? Nếu đói bụng để nô tỳ phân phó người làm thức ăn mang đến.”

      “Tiểu Hoàng tử đâu?” Hạ Uyển Chi trong lòng chỉ nhớ đến hài tử.

      “Tại chỗ nhũ nương bên kia, nương nương chờ lát, nô tỳ cho người gọi nhũ nương tới!” Hạ Uyển Chi gật đầu, Hạ Bích phân phó xong, quay về phía nàng : “Tiểu Hoàng tử rất khỏe mạnh, cũng rất nhu thuận, nương nương cần lo lắng.”

      Nàng thoáng an tâm, hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

      “Giờ Tỵ hai khắc, nương nương cực kỳ mệt mỏi rồi.” Rót chén nước ấm cho nàng súc miệng, người ở cữ cần cấm kỵ nhiều chuyện, Hạ Bích nhớ kỹ trong lòng.

      Rửa mặt xong, nhũ nương ôm cái tã lót tiến đến. Hạ Uyển Chi kích động ngồi thẳng, Hạ Bích thả hai cái gối mềm sau lưng nàng. Nhũ nương sau khi hành lễ đem tã lót giao cho nàng, Hạ Uyển Chi ôm hài nhi ngủ say, ngũ quan còn chưa thấy , nhưng khuôn mặt nho này đúng là làm cho lòng người mềm nhũn. Nàng cúi đầu cọ xát mặt hài nhi, ôn nhu : “Tiểu Hoàng tử có tốt ?”

      “Tiểu Hoàng tử tất cả đều tốt, mới vừa rồi uống sữa nên ngủ say, nương nương yên tâm, nô tỳ chăm sóc cẩn thận.”

      “Ừ!” Hạ Uyển Chi đáp tiếng, nhìn đứa bé mặt mũi tay chân đều nho , cảm giác cực kỳ tốt đẹp, đành đưa nhũ nương ôm liền cho nằm bên cạnh. đến lát Hạ Đồng xách theo hộp cơm tiến đến, đặt giường cái bàn , bày ra thức ăn tinh xảo ngon miệng, chén canh gà thanh đạm cũng để bên cạnh. Ngủ đến bỏ qua bữa sáng, nàng đương nhiên rất đói bụng, bưng canh gà uống xong lại ăn thêm chút cháo. Ăn no đúng là khiến người ta cảm thấy thỏa mãn, nàng cầm khăn tay lau miệng, nghiêng đầu nhìn tiểu Hoàng tử ngủ say sưa, khóe miệng nở nụ cười.

      Dùng bữa bao lâu nghe thấy ngoài cửa cung có tiến cung nữ thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.”

      Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Uyển Chi nghiêng đầu nhìn lại, thấy bóng dáng của lập tức xuất trước mắt. mỉm cười nhìn nàng, tiến đến phía trước, : “Tốt hơn chút nào chưa?”

      “Phiền Hoàng thượng ghi nhớ, tần thiếp khá hơn nhiều!” Nàng cười tiếng, hỏi: “Hoàng thượng sao lại tới đây?”

      “Trẫm nghe Uyển Nhi tỉnh nên đến nhìn chút, tối hôm qua vất vả cho Uyển Nhi sinh hạ tiểu Hoàng tử vì trẫm.” ôn nhu vén mấy sợi tóc ra sau tai, nhéo vành tai mềm mại khéo léo của nàng, thanh cũng cực kỳ nhàng.

      Hạ Uyển Chi trong lòng rung động, nhìn cười đáp.

      Nhìn hài nhi nằm bên, Tề Diệp cười vuốt ve mặt : “Cho ngủ chỗ này quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nhũ nương đâu?”

      sao, bây giờ vẫn chưa muốn ngủ, tần thiếp vẫn muốn nhìn .” Hai người nghiêng đầu nhìn chằm chằm hài nhi ngủ yên, trong chốc lát bèn nhìn nhau cười.

      cười, hài nhi ngủ say đột nhiên méo miệng khóc lớn lên, Hạ Uyển Chi luống cuống chân tay ôm . Đầu tiên kiểm tra tã lót xem có phải tiểu rồi hay , thấy bên trong quả thực ướt liền giao cho nhũ nương đem xuống chăm sóc.

      Hồi lâu, hài nhi được ôm đến lần nữa, lại ngủ thiếp , Hạ Uyển Chi nhìn thêm chút sau đó cho nằm giường. Tề Diệp : “Cho nhũ nương mang qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi , khỏi quấy rầy ngươi. Dù sao cũng chỉ cách vài bước, muốn nhìn gọi người ôm tới là được rồi.” Nàng suy nghĩ chút, gật đầu.

      Tề Diệp hỏi: “ ăn gì chưa?”

      dùng qua!” Hạ Uyển Chi mỉm cười trả lời.

      Hai người chuyện, Hạ Bích đến bẩm báo: “Nương nương, Lâm Sung dung đến đây!”

      Hạ Uyển Chi liếc nhanh Tề Diệp, gật đầu: “Cho nàng vào !”

      Hạ Bích lui ra ngoài, rất nhanh Lâm Huệ khoan thai bước đến, cũng nghĩ trông thấy Hoàng thượng ở đây, hành lễ : “Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Chiêu nghi nương nương. Chúc mừng Hoàng thượng có được tiểu Hoàng tử!”

      “Đứng lên !” Tề Diệp bưng trà uống, nhàn nhạt đáp câu.

      Lâm Huệ cười với Hạ Uyển Chi, : “Chúc mừng Hạ Chiêu nghi!”

      Hạ uyển Chi cười cười, cho Hạ Bích nhận lễ vật: “Khiến ngươi phí công!”

      “Đây là hỉ .” Lâm Huệ cười ôn nhu, hàn huyên cùng nàng vài câu, dặn dò nàng nghỉ ngơi cẩn thận sau đó hỏi: “Tiểu Hoàng tử sao ở bên người nương nương?”” ngủ, nhũ nương ôm xuống chăm sóc, muội muội ngày khác lại tới xem sau.” Lâm Huệ gật đầu, ngồi chút sau đó đứng dậy rời . Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi tinh thần tốt, đỡ nàng nằm nghỉ ngơi, rất nhanh nàng ngủ mất.

      Tề Diệp liền phân phó Hạ Bích để cho những phi tần kia tới quấy rầy nàng, Hạ Bích gật đầu.

      Từ sáng sớm hậu cung biết Hạ Uyển Chi sinh hạ Tiểu hoàng tử, sau khi thỉnh an Hoàng hậu đều đưa lễ vật đến, Hạ Uyển Chi ngủ nên cũng biết nhiều. triều đình dĩ nhiên cũng biết Hoàng thượng có tiểu Hoàng tử, tất nhiên đều chúc mừng rôm rả, dù sao dưới gối cũng cần phải có vị tiểu Hoàng tử như vậy.

      Mỗi ngày Thái hậu đều qua nhìn tiểu Hoàng tử chút, có thể thấy được bà thích đến cỡ nào. ra cũng có thể cho người đem tiểu Hoàng tử ôm đến cho bà xem, nhưng Thái hậu nghĩ Chiêu Hoa cung cách xa Thọ Ninh cung, hài tử mới sinh lâu, rất mảnh mai, nếu có gì sơ xuất, chính bà cũng ảo não thôi. Cho nên mỗi ngày đều tự mình Chiêu Hoa cung nhìn tiểu Hoàng tử, thích buông tay.

      Hạ Uyển Chi biết được cũng gì, Thái hậu vui mừng như vậy chẳng qua là đợi rất lâu mới có tiểu Hoàng tử, trong lòng nhất thời mới mẻ. Nếu hậu cung có nhiều vị tiểu Hoàng tử, đoán chừng cũng đặc biệt như vậy.

      Nàng cho Hạ Bích các nàng săn sóc cẩn thận, đặc biệt là đồ ăn cùng nhũ nương, dặn dò Hạ Đồng lưu ý nhiều chút.

      Nàng sinh xong, mấy ngày sau rất suy yếu, phần lớn thời gian đều là ngủ. Tề Diệp mỗi ngày đều kiên trì tới xem nàng cùng tiểu Hoàng tử.

      Đảo mắt cái, tiểu Hoàng tử sinh được ba ngày. Tề Diệp phân phó Lệ phi cử hành yến hội tắm ba ngày trong cung, Thái hậu tự mình tắm tắm rửa rửa cho tiểu Hoàng tử. Lễ tắm ba ngày đương nhiên rất náo nhiệt, quan viên từ tam phẩm trở lên đều đem theo gia quyến tiến cung dự tiệc, Hạ Uyển Chi cũng nhận được ít quà tặng.

      Thân thể nàng bất tiện, chỉ ở Chiêu Hoa cung tĩnh dưỡng. Tiểu Hoàng tử tất nhiên phải có mặt, nàng đành phải cho Hạ Bích, Hạ Đồng và nhũ nương cùng , lát liền trở lại.

      Lệ phi mặc dù cam lòng vẫn phải cử hành yến hội cách náo nhiệt. Đúng là Hạ Chiêu nghi người ta tốt số, lần liền có thể sinh được tiểu Hoàng tử, nếu nàng sinh hạ tiểu Hoàng tử, khẳng định cảnh tượng khác nàng ta bây giờ. Chỉ tiếc, nàng sinh hạ vị tiểu Công chúa.

      Yến hội náo nhiệt nhất là lúc thả khói lửa ở ngự hoa viên, ánh lửa sáng ngời nở rộ giữa bầu trời đêm, thu hút rất nhiều người ngửa đầu nhìn ngắm. Ngay cả Thục phi trong lãnh cung cũng nhịn được, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ, : “Hoàng thượng đúng là chi số tiền khổng lồ, cùng lắm là yến hội tắm ba ngày làm long trọng đến vậy, khẳng định con tiện nhân kia vô cùng đắc ý.”

      “Nương nương trở về , bên ngoài gió lớn, đừng để tổn thương thân thể.” Cung nữ thấp giọng khuyên bảo.

      Thục phi nhìn bầu trời đêm: “Ngày mai tìm Vương ngự y đến lãnh cung chuyến.””Vâng!” Cung nữ gật đầu.

      Tề Diệp sinh được Hoàng tử rất cao hứng, trong yến hội uống nhiều rượu, sau đó bất chấp Quang Thuận công công khuyên bảo vẫn Chiêu Hoa cung. Hạ uyển Chi ngủ, nghe động tĩnh liền tỉnh dậy, sửng sốt nhìn thấy ngồi bên giường, lại nghe thấy mùi rượu, hỏi: “Hoàng thượng say?”

      “Trẫm say! Ngủ , trẫm ngồi chút rồi !” Tề Diệp cười lắc đầu.

      đến chuyện say hay say, ngồi trước giường nhìn chằm chằm như vậy, ai mà ngủ được? Hạ Uyển Chi phân phó chuẩn bị canh giải rượu, Hạ Bích liền rót chén nước mật ong đến, Hạ Đồng say rượu uống nước mật ong cũng có thể giảm bớt.

      Tề Diệp ngoan ngoãn uống chén nước mật ong lớn nồng mùi ngọt, : “Trẫm hôm nay cao hứng!”

      “Hoàng thượng cao hứng là tốt rồi.” Nàng hiểu ý tứ của , nở nụ cười sâu.Tề Diệp cầm lấy tay nàng vuốt ve, móc từ trong lòng ra cái vòng ngọc đeo lên. Nàng đưa tay nhìn, vòng ngọc ôn nhuận, ánh sáng thanh khiết, vừa nhìn cũng biết là thượng phẩm, cười : “Tạ Hoàng thượng ban thưởng.”

      “Có thích ?” Tề Diệp cười hỏi.

      “Chỉ cần là đồ Hoàng thượng ban thưởng, tần thiếp đều thích.” Nàng vuốt ve vòng ngọc, mỉm cười rạng rỡ.

      Trong lòng Tề Diệp run lên, cúi đầu cọ xát mặt nàng. mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, nàng cũng tránh , chỉ là vuốt ve mặt của : “ còn sớm, Hoàng thượng về nghỉ ngơi , ngày mai còn phải lâm triều.”

      “Ừ!” ngồi thêm lát, hỏi thăm tiểu Hoàng tử vài câu, nghe nàng buồn ngủ liền đứng dậy rời .

      Hạ Uyển Chi trước khi ngủ vuốt ve vòng ngọc cỏ tay, khẽ cắn môi, : “Cho nhũ nương ôm tiểu Hoàng tử đến đây.”

      Hạ Bích chần chừ chút, hiểu nửa đêm canh ba nàng sao còn muốn xem tiểu Hoàng tử? Có điều Hạ Bích vẫn rất nhanh phân phó, Hạ Uyển Chi nhìn tiểu Hoàng tử ngủ say, vuốt ve khuôn mặt mềm mại, nhìn hồi lâu mới thỏa mãn, liền cho nhũ nương ôm về săn sóc.

      Hôm sau Hạ Uyển Chi vừa dậy nghe Hạ Bích bẩm báo: “Nương nương, sáng nay lãnh cung bên kia truyền tin tức đến, là Thục phi nương nương mang thai, cho ngự y chẩn mạch, xác định là hỉ mạch.”

      “Cái gì?” Hạ Uyển Chi trừng mắt: “Sao có thể? Chắc phải lại là giả bộ chứ.”

      “Hoàng thượng và Thái hậu cũng hoài nghi như thế, dù sao tiền Hoàng hậu cũng dùng thủ đoạn như vậy. Để cẩn thận, Hoàng thượng cho năm sáu vị ngự y có y thuật cao siêu chẩn mạch, Lâm ngự y cũng , xác định là hỉ mạch, dám dối nửa câu.”

      tại sao rồi?” Hạ Uyển Chi nhíu mày: “Lệ phi đúng là làm cho người khác thất vọng.”

      Nếu Thục phi mang thai, rất có thể là cơ hội trở mình. Vất vả mới có thể khiến cho nàng ta bị biếm lãnh cung, nhưng nếu nàng ta vì đứa bé này mà xoay người cũng phải là thể, dù sao trong bụng nàng cũng chính là huyết mạch Hoàng gia.”Hoàng thượng tạm thời chưa có động tĩnh, Thục phi vẫn bị nhốt ở lãnh cung như cũ.” Hạ Bích đem những gì mình biết ra.

      Hạ Uyển Chi gật đầu: “Cho Hạ Hoa nhìn chằm chằm.”

      “Nương nương, nếu Thục phi được thả ra, khẳng định gây bất lợi cho nương nương. bằng nương nương ra tay trước?” Hạ Bích sau khi tự cân nhắc liền yên lòng .

      nghe dễ, trước kia ra tay, hôm nay nàng ta mang thai mới động thủ, nhất định khiến cho người khác chú ý. Ta muốn vì chuyện mà hỏng việc lớn, tạm thời cứ nhìn thử .”

      Lệ Phi quả nhiên ngu dốt, bỏ qua cơ hội tốt, lúc trước nàng cũng nên tín nhiệm đồ vô dụng Lệ phi.

      Trong lòng Lệ phi tại cũng hoảng loạn, biết Thục phi mang thai, nàng sợ hãi thôi. Nghĩ đến việc chỉ cần Thục phi trở mình, khẳng định bỏ qua cho nàng, vậy phải làm cái gì bây giờ?

      Hoảng sợ cho tới trưa nàng mới nghĩ tới cách ứng đối, đem đồ chuẩn bị ra, gọi Tú Hà đến: “Đem cái này bỏ vào thức ăn của Thục phi.”

      “Nương nương!” Tú Hà : “Chuyện này ổn, nếu là lúc trước , hôm nay Thục phi có thai, đồ ăn tất nhiên rất cẩn thận, chỉ sợ bị phát .”

      tại động thủ, đợi nàng ra khỏi lãnh cung càng có cơ hội. Nhanh , đừng làm cho bản phi thất vọng.” Lệ Phi gương mặt tái nhợt thảm hại, vô cùng khẩn trương.

      Tú Hà muốn lại thôi, cắn môi lui xuống.

      Ăn trưa xong Tề Diệp sang thăm, Hạ Uyển Chi uống thuốc, trông thấy , nàng cười tiếng. Sau khi uống xong chén thuốc, nhận bát nước sạch từ tay để súc miệng.

      “Buổi trưa Hoàng thượng nghỉ ngơi chút sao?”

      sao! Lúc này trẫm cũng ngủ được!” Tiếp nhận chén trà Hạ Bích dâng lên, uống ngụm, hỏi: “Hôm nay tốt hơn chút nào ?”

      khá hơn nhiều, ngự y chỉ cần tĩnh dưỡng là được.” Nàng hỏi: “Tần thiếp nghe Quý Bảo lâm có thai, đúng là chúc mừng Hoàng thượng.”

      Nghe vậy, sắc mặt Tề Diệp trầm xuống, cũng lên tiếng.

      Hạ Uyển Chi : “Hoàng thượng sao vậy?”

      sao!” Tề Diệp nhàn nhạt đáp câu.

      “Dù sao đứa trong bụng Quý Bảo lâm là huyết mạch Hoàng gia, cho dù nàng phạm vào chuyện gì thai nhi trong bụng cũng là vô tội. Nếu Hoàng thượng thả nàng ra khỏi lãnh cung, người khác cũng dám gì.” Hạ Uyển Chi thử .

      “Trẫm hiểu!” Tề Diệp thở dài : “Chỉ là cho nàng ta ra ngoài, hậu cung chỗ nào yên bình, khẳng định Lệ phi bên kia cũng thể nào chấp nhận.”

      Đúng vậy, Lệ phi nhất định sợ hãi, nếu Thục phi trở mình, Lệ phi sao có thể sống tốt?

      “Dù sao cũng vì Quý Bảo lâm làm hại Lệ phi nương nương suýt chút nữa giữ được hài tử, cũng may tiểu Công chúa bình an vô .” Hạ Uyển Chi cố ý nhắc tới tội trạng của Thục phi, thấy mặt giãn ra, tâm tình cũng tốt lên chút ít.

      “Đừng lo lắng, chăm sóc thân thể tốt, tự trẫm có chừng mực.” Tề Diệp trấn an vài câu, nhìn canh giờ còn sớm liền rời .

      Hạ Uyển Chi vuốt vòng ngọc, tâm tình phức tạp.

      Bữa tối, Tề Diệp bị Thái hậu gọi Thọ Ninh cung. Ăn xong Thái hậu mới : “Dù sao trong bụng nàng cũng mang cốt nhục Hoàng gia, lãnh cung lại lạnh lẽo đơn sơ, bất lợi đối với thai nhi. Ai gia cũng biết chuyện nàng phạm tội, danh hiệu Thục phi cũng đoạt , lại bị cấm túc mấy tháng, coi như là trừng phạt đủ rồi. Về sau Lệ phi cùng An Bình công chúa cũng có gì bất ổn, bằng cho nàng cơ hội hối cải được ?”

      Thấy Tề Diệp trầm mặc, Thái hậu lại tiếp tục : “Quý gia triều đình cũng là trung thần, giang sơn của Hoàng thượng vẫn cần những đại thần này. Trước kia Quý gia đuối lý, hôm nay Quý Bảo lâm mang long chủng, Quý gia nhất định dâng tấu cầu tình, Hoàng thượng cần phải cân nhắc tốt.”

      “Trẫm hiểu, Thái hậu cần lo lắng.” Tề Diệp có chút phiền muộn.

      Hôm sau lâm triều, quả nhiên ít đại thần dâng tấu sớ. Quý đại nhân triều bày ra bộ dáng có lỗi với quân vương, mực muốn chịu đòn nhận tội, càng làm cho trong lòng Tề Diệp thích, bãi triều sớm. Nhìn tấu sớ chất thành chồng, tức giận đến nỗi phất tay áo mà .

      Buổi sáng Hạ Uyển Chi thấy đến, rất kinh ngạc. Nàng trêu chọc tiểu Hoàng tử, tiểu Hoàng tử khó ngủ nên nàng chơi cùng thêm chút. Trông thấy Tề Diệp đến, nàng cười : “Hoàng thượng đến đây xem , hai con mắt tiểu Hoàng tử cực kỳ giống Hoàng thượng.”

      Nhìn nụ cười ôn nhu vui mừng của nàng, phiền muộn trong lòng Tề Diệp tiêu tan, tới gần nhìn tiểu Hoàng tử khẽ mở mắt. cực kỳ thích ngủ, mấy ngày nay đến đều thấy nếu khóc chính là ngủ, khó thấy được thanh tỉnh. Tề Diệp ôn nhu nhìn đôi mắt mở ra, lại cẩn thận nhìn thêm chút cũng thấy giống mình, nhưng nàng cực kỳ giống cứ xem như cực kỳ giống .

      Chơi đùa trong chốc lát, tiểu Hoàng tử buồn ngủ, Hạ Uyển Chi cho nhũ nương ôm xuống chăm sóc, nghiêng đầu hỏi : “Hoàng thượng hình như mất hứng?”

      “Có chút!” Tề Diệp thở dài, cầm lấy tay nàng nhéo nhéo.

      “Có chuyện gì sao?”

      “Quý thất phu dâng tấu sớ muốn xin trẫm tha thứ cho tội trạng của Thục phi.” Tề Diệp oán hận .

      “Thất phu” – đây chính là từ do Tề Diệp giận dữ mới dùng để hình dung đại thần. Ai cũng biết chỉ cần mang thai là có thể có cơ hội xoay mình, Quý gia vì lợi ích của mình, sao lại hành động?

      “Hoàng thượng gọi nàng là Thục phi, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng tha thứ cho nàng.” Tề Diệp nhíu mày nhìn nàng, Hạ Uyển Chi trấn an: “Hoàng thượng đừng vội nóng giận, nghe tần thiếp . Hôm nay Quý Bảo lâm mang long chủng, Hoàng thượng thể vô tâm bất chấp, nếu Hoàng thượng cùng nàng có đứa , chỉ cần Hoàng thượng thích tha thứ cũng có gì đáng trách.”

      “Trẫm có!” Tề Diệp vui, Hạ Uyển Chi khiêu mi nhìn , Tề Diệp càng mất hứng, trừng mắt : “Trẫm có là có!”

      “Được, tần thiếp tin Hoàng thượng.” có là tốt rồi!

      “Lại về chuyện ban đầu, nếu trong lòng Hoàng thượng thích, mà cũng thể khiến cho các đại thần vui, sao Hoàng thượng thuận theo ý tứ của đại thần? Dù sao cũng là cốt nhục của Hoàng thượng, vị trí Thục phi tuy được, nhưng mỹ nhân hay tài nhân cũng phải là thể. Chờ đến khi sinh xong hài tử, nếu Quý Bảo lâm còn chưa biết hối cải, lúc đó Hoàng thượng lại xử trí cũng muộn.”

      Tề Diệp suy nghĩ chút, gật đầu nhìn nàng: “Uyển Nhi rất đúng!”

      Nàng gật đầu mỉm cười, trong lòng ngàn vạn lần muốn, nhưng cũng ngàn vạn lần bất đắc dĩ, nàng thể giả bộ dịu dàng trước mặt .
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 87
      Ngày hôm sau mới lâm triều chút, liền có người tìm Quang Thuận công công, vài câu ở bên tai .

      Quang Thuận công công nghe xong nhíu nhíu mày, đến bên người Tề Diệp, “Hoàng Thượng, bên lãnh cung tới báo, là Quý Bảo Lâm dùng đồ ăn bị người ta hạ độc.”

      “Nàng ta như thế nào?” Tề Diệp nhíu mày.

      “Người tới Quý Bảo Lâm cũng đáng lo, chỉ là tiểu cung nữ chết.”

      Quang Thuận công công chần chờ chút, “Hơn nữa người kia Quý Bảo Lâm biết là ai hạ độc.”

      “Là ai?” Tề Diệp nhướng mày.

      “Nô tài biết, Quý Bảo Lâm hy vọng Hoàng Thượng có thể lãnh cung chuyến, nàng ta muốn chính miệng cho Hoàng Thượng.”

      “Hoang đường!” Tề Diệp phất tay áo, nổi giận đùng đùng rời .

      Quang Thuận chạy theo sau, nhiều lời nữa.

      Ngự thư phòng rất an tĩnh, Tề Diệp lật hai bản tấu chương, lại để tâm tới, tức giận đến mức đứng dậy ném bản tấu chương xuống.

      Quang Thuận liếc mắt nhìn cái, yên lặng theo sau, nhìn thấy hướng lãnh cung, trong lòng biết đâu.

      Trong lãnh cung, Thục phi vẫn luôn nhón chân mong chờ. lâu thấy Tề Diệp xuất , nhíu nhíu mày, quay sang tiểu thái giám, truyền lời cho Quang Thuận công công chưa? “

      “Nô tài chính miệng truyền.” Tiểu thái giám gật gật đầu.

      Thục phi nhíu mày, rất là thất vọng, nhìn chằm chằm cửa cung đến xuất thần, theo bản năng xoa xoa cái bụng phồng lên.

      Nàng bị tống vào đây ba tháng, hôm qua ngự y chẩn ra nàng mang thai hơn ba tháng. Khi biết được chính mình có tin vui, phương diện ẩm thực cũng chú ý hơn nhiều. Cũng chờ ba tháng qua mới cho ngự y tới xem, để lộ ra tin tức để bản thân có cơ hội xoay người, nàng thấy may mắn là mình có tin vui.

      Lúc trước Hoàng hậu còn phải là bởi vì có tin vui mà được giải trừ trừng phạt sao. Nàng dựa vào thai nhi trong bụng khẳng định cũng có thể xoay người lần nữa.

      biết qua bao lâu, nghe thấy động tĩnh. Thục phi nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy cửa cung đóng chặt bị mở ra, người đầu tiên tiến tới là Quang Thuận công công làm nàng sửng sốt.

      Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt biểu tình cảm của Tề Diệp, trong lòng vui mừng, nàng nhìn đến ngơ ngẩn. Thẳng đến lúc người đến gần, nàng mới hoảng hốt đứng dậy, trong lòng vui mừng “Tội phi tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc thánh an!”

      Tề Diệp liếc mắt nhìn nàng cái gì.

      Quý bảo lâm “Hoàng Thượng, tội phi biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng nể tình thai nhi ở trong bụng tha thứ cho tội phi. Sau này tội phi chắc chắn hối cải, dám có những ý nghĩ xấu xa độc ác nữa. “Tề Diệp trầm mặc .

      Lúc này Thục phi nghĩ gì, tiếp tục “ Sau này Tội phi chắc chắn chăm sóc hầu hạ Hoàng Thượng, chấp hành khuôn phép, dám vượt qua. Thỉnh Hoàng Thượng bỏ qua lỗi lầm của tội phi. Nể tình tội phi thành tâm hầu hạ Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng tha thứ cho tội phi lần này, cầu Hoàng Thượng khai ân!”

      xong hai mắt đẫm lệ nhìn , hy vọng có thể tranh thủ được đồng tình, những ngày sống ở lãnh cung khốn khổ, nàng chịu đủ rồi.

      Thấy vậy, Tề Diệp “Ngươi ngươi biết là ai hạ độc, trẫm muốn nghe xem, là ai có cái lá gan này, ở trong hậu cung tàng trữ độc dược?”

      “Hoàng Thượng, tội phi sợ hãi.” Thục phi quỳ tiến lên, ôm chân .

      “Hoàng Thượng, nếu phải tội phi cẩn thận, cho tiểu cung nữ ăn, giờ thi hai mệnh ( người hai mạng).”

      “Hoàng Thượng...” Thấy thờ ơ lạnh nhạt,Thục phi mặt xấu hổ, lau nước mắt, “Nô tỳ cũng có chứng cứ xác thực, chỉ là vô tình nhìn thấy cái túi thơm. biết có tìm ra được thủ phạm hay . “

      xong móc ra cái túi thơm đưa cho Tề Diệp.

      Tề Diệp nhận, Quang Thuận công công lật qua trái phải cái túi xem xét phen. Ánh mắt cả kinh dừng ở cái chữ thêu ở bên trái, cân nhắc phen trình lên cho Tề Diệp xem, nhìn cái kí tự Uyển cười lạnh “ Túi thơm này từ đâu ra?”

      Trong Hậu cung, tên mang chữ Uyển, trừ bỏ Hạ Uyển Chi lấy đâu ra người thứ hai. Chỉ cần vừa thấy liền biết được người nàng ta đến chính là ai.

      “ Là tiểu thám giám lục soát được từ người cung nữ đưa cơm. Phát đồ ăn bị hạ độc, tội phi liền để lại tâm nhãn, cho tiểu thái giám bắt lấy cung nữ đưa cơm, ai biết...” Thục phi cúi đầu gạt lệ, khóc lóc kể lể “Thỉnh Hoàng Thượng làm chủ cho tội phi.”

      “Tiểu cung nữ đâu?” Tề Diệp nhướng mày hỏi.

      “ Ở trong phòng!” Thục phi đứng dậy, lặng lẽ đến trước cái cửa phòng đóng chặt.

      Ai biết mở cửa phòng ra liền thấy hai chân rũ xuống. Nhìn theo hai chân lên phía . Thục phi a tiếng, liền hôn mê bất tỉnh, ngã vào người Tề Diệp.

      theo bản năng tránh , Quang Thuận công công theo bản năng tiếp được. Nhìn thấy Thục phi té xỉu, lại nhìn sắc mặt xanh mét của Tề Diệp, gọi tiểu thái giám đỡ Thục phi, cho người đỡ cung nữ thắt cổ tự vẫn xuống dưới, thấy tắt thở hồi lâu.

      Tề Diệp hừ tiếng, xoay người liền .

      Tề Diệp vừa khỏi, người ngã vào người tiểu thái giám chậm rãi mở mắt ra, biểu tình mất mát, tiểu thái giám “Nương nương, tại nên làm cái gì bây giờ?”

      “Chờ!” Thục phi nhìn thoáng qua tiểu cung nữ hề tức giận, cười lạnh tiếng, nhìn nàng ta được nâng ra, mặt nàng có chút biểu tình kinh hãi nào.

      Lãnh cung phát sinh tình, chỉ cần người có lòng nghe ngóng, rất nhanh biết được.

      Tề Diệp nhìn túi thơm trong tay, vứt mặt đất cho Quang Thuận công công lấy xuống tra, rốt cuộc là ai hãm hại Hạ Chiêu nghi.

      tin tưởng nàng làm ra chuyện như vậy. Hạ Chiêu nghi là cái dạng người gì rất ràng. Hôm qua mới giúp đỡ cầu tình cho Quý Bảo Lâm, làm sao có thể ác tâm hạ độc, khẳng định có người hãm hại nàng.

      Hậu cung tranh sủng thủ đoạn hãm hại ùn ùn dứt, nàng ràng lắm, còn ràng hay sao?

      Thái hậu nghe tin tức, vội vàng ngự thư phòng. Tề Diệp thấy bà vội vàng mà đến, ràng có ý đồ, “Sao Thái hậu lại tới đây? “

      “Ai gia nghe lãnh cung xảy ra chuyện. Quý Bảo Lâm phạm phải lỗi lầm, nhưng dù sao thai nhi trong bụng cũng là huyết mạch Hoàng gia. Ai gia thể trơ mắt nhìn thấy sơ xuất gì xảy ra. Cũng thể tiếp tục ở lại ãnh cung, Hoàng Thượng hẳn nên suy xét cẩn thận về việc sắp xếp cho nàng ta như thế nào. “

      Tề Diệp há miệng thở dốc, muốn chuyện, Thái hậu “Nếu Hoàng Thượng mấy lời tự có đúng mực như trước, hôm nay ai gia muốn nghe.”

      “Nếu thái hậu như vậy, trẫm còn có thể như thế nào. Niệm tình nàng ta có mang huyết mạch hoàng gia, liền phá lệ khai ân. Nếu lại có chỗ ổn, trẫm nhất định theo nếp xử trí, thả nàng ta ở tại Tử Quế Hiên.”

      “Còn phân vị?” Thái hậu nhàng thở ra, hỏi.

      “Tài nhân!” Tề Diệp, “Trẫm còn có việc, thái hậu có việc gì vẫn nên trở về trước , trẫm rảnh rỗi lại xem thái hậu.”

      “Hoàng Thượng, phân vị tài nhân này cũng quá thấp.” Thái hậu bất mãn.

      “Vậy bảo lâm là tốt rồi!” Tề Diệp kiên nhẫn nhướng mày.Thái hậu biết cao hứng, thở dài, “Vậy theo ý của Hoàng Thượng, tài nhân tài nhân.”

      Khi Hạ Uyển Chi biết được tin tức người ra khỏi lãnh cung. Ngay lúc biết được nàng ta có tin vui biết nàng ta có cơ hội xoay mình, lại nghĩ rằng tới nhanh như vậy. Tuy rằng là cái tài nhân nho , nhưng nàng ta cũng coi như là cá mặn xoay người.

      “Nương nương, giờ việc này nên làm cái gì bây giờ mới tốt?” Hạ Bích lo lắng hỏi.

      “Hừ, liền tính nàng ta xoay người cũng chỉ là tài nhân nho . Nếu muốn tạo ra sóng gió, còn phải xem nàng ta có cái bản lĩnh kia hay . Tạm thời cho người lưu ý nhất cử nhất động của nàng ta.” Hạ Bích gật gật đầu xuống phân phó.

      Lệ Phi nghe tin tức, vội vàng gọi người tới “ Chuyện ở lãnh cung kia là do ngươi ra tay? “

      “Nương nương thứ tội, nô tỳ vô dụng, còn chưa xuống tay bị người khác đoạt trước.” Tú Hà móc ra gói thuốc, sợ hãi .
      “Ngươi còn chưa xuống tay? phải ngươi là ai?” Lệ Phi khiếp sợ.

      “Nô tỳ biết.” Tú Hà lắc đầu, nàng ta định hôm nay xuống tay. Tối hôm qua tìm được cơ hội, ai biết lại có người nhanh tay hơn.

      “Xem ra người muốn nàng ta đến chỗ chết phải chỉ có mình bổn phi. Nếu phải ngươi, chẳng lẽ là Hạ Chiêu nghi bên kia cũng an phận?”

      “Nô tỳ biết. Có điều nếu phải nô tỳ, khẳng định có người muốn hại Quý Bảo Lâm, , Quý Tài nhân.”

      “Đừng nhắc tới nàng ta với bổn phi.” Lệ Phi tức giận đến mức trợn mắt, Tú Hà sợ hãi im tiếng.

      hồi lâu sau, Lệ Phi cười lạnh “ Giờ nàng ta ra khỏi lãnh cung có thể như thế nào, chẳng qua là cái tài nhân nho . giờ trong hậu cung chính là bổn phi tạm quản, chức vị cao hơn nhiều so với nàng ta. Ngày sau nàng ta muốn yên ổn, bổn phi nhất định dễ dàng buông tha nàng ta.”

      Tú Hà vuốt tóc “Nương nương đúng. giờ Quý Tài nhân chẳng qua chỉ là con kiến trong tay nương nương, bé đến mức nương nương có thể dễ dàng xử lý. “

      Lệ Phi nghe vậy rất là hưởng thụ gật đầu.

      Buổi chiều Lâm Huệ tới Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi trêu đùa tiểu hoàng tử, nghe nàng tới cho nàng tiến vào. Nhìn tiểu hoàng tử xinh xắn đáng , Lâm Huệ trong lòng chua xót. mặt mỉm cười trêu đùa phen, tiểu hoàng tử chơi lát liền đói bụng, oa oa khóc. Hạ Uyển Chi để bà vú ôm xuống cho bú, “ Sao Huệ Nhi lại tới đây?”

      “Tỷ tỷ có nghe đến tình của Quý Tài nhân?” Lâm Huệ cũng quanh co lòng vòng, hỏi.

      “Có nghe .” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt trở lời câu.

      Lâm Huệ thở dài “ nghĩ tới nàng ta còn có thể có phúc khí tốt như vậy. Nếu phải dựa vào đứa con trong bụng, tất nhiên có khả năng ra khỏi lãnh cung.”

      “Thế vô thường, ai biết nàng ta lại có may mắn như vậy?” Hạ Uyển Chi cười nhạt.

      “Tỷ tỷ đúng!” Lâm Huệ trong lòng sợ hãi, may mắn chỉ là cái tài tử nho , chức vị cao. Nếu vẫn là Thục phi, nàng còn biết nên ứng phó như thế nào.

      Tử Quế Hiên ở phía tây hoàng cung, nằm ở góc vắng. Có thể đây là nơi mà phi tần được sủng nhất ở lại. Có thế nào nàng cũng thể tưởng được ngày phải đến cái địa phương quỷ quái này. Có điều so với lãnh cung tính là khá hơn nhiều.

      Chỉ cần có thể ra khỏi lãnh cung, nàng còn có hy vọng xoay người. Lệ Phi, Hạ Chiêu nghi, các ngươi cứ chờ đó!

      Quý Tài nhân đánh giá xung quanh, nhìn sàn nhà sờn màu, cột trụ ở hành lang tróc sơn, sờ sờ đến, tay đều bị dính ít. Trước mặt xuất chiếc khăn tay, nàng ta tiếp nhận tới lau đôi tay chút, ném cho thái giám “Quét tước chút, nhìn thấy cỏ dại liền thoải mái.”

      “Vâng!” Thái giám gật gật đầu, thu hồi khăn tay, nhìn khoảng sân rất nhiều cỏ dại, nhấp nhấp miệng, vén lên tay áo liền bắt đầu thu dọn vườn.

      Trong hậu cung, việc Quý Tài Nhân ở Tử Quế Hiền lan truyền khắp nơi. Đặc biệt là ngày hôm sau vấn an Lệ phi, nhìn Quý Tài nhân khoan thai tới muộn, ánh mắt các phi tần cười nhạo. Quý Tài nhân làm bộ phát , vẫn dạng điềm nhiên như cũ, phảng phất như nàng vẫn là Thục phi cao cao tại thượng.

      Lệ Phi nhìn bộ dáng này của nàng, cười “Quý Tài nhân ở lãnh cung biết có tốt hay ? “

      “ Đa tạ Lệ Phi nương nương quan tâm, coi như cũng tệ lắm!” Quý Tài nhân nhìn nàng ta cười chút, ánh mắt lên chút tia sáng.

      Lệ Phi nương nương nhìn có chút mất tự nhiên dời ánh mắt , thế nhưng dám nhìn thẳng nàng. Quý Tài nhân nhìn thấy thầm đắc ý phen.

      “Vậy là tốt rồi! Khó mới ra ngoài được, Quý Tài nhân nên cẩn thận tránh phạm phải khuôn phép. Bổn phi nghe , ý tứ Hoàng Thượng chính là có lần thứ hai đâu. Nếu Quý Tài nhân còn an phận, chọc Hoàng Thượng tức giận, về sau Quý Tài nhân có phúc như vậy nữa đâu. “

      “Lệ Phi nương nương cần nhọc lòng quan tâm đến chuyện của tần thiếp, bằng cẩn thận lo lắng chút cho chính mình. Lúc trước rốt cuộc là ai đẩy Lệ Phi nương nương, ngươi và ta trong lòng biết ràng!”

      “Làm càn, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn phi oan uổng ngươi?”Lệ Phi cười lạnh “Hạ Chiêu nghi có thể làm chứng, nếu Quý Tài nhân cam lòng, cứ tìm Hoàng Thượng.”

      Quý Tài nhân cười lạnh nhìn nàng ta, Lệ Phi tức giận đến thay đổi sắc mặt. Thấy những người khác xem kịch nhìn chằm chằm chính mình, Lệ Phi biết nếu là bị tiểu tài tử hèn mọn như nàng ta chiếm ưu thế, sau này tại hậu cung còn ai phục nàng?

      “Quý Tài nhân to gan, dám nghi oan bổn phi, người tới, vả miệng!”

      “Ngươi dám!” Quý Tài nhân sắc bén ra tiếng “Lệ Phi cũng đừng quên chính mình là cái thân phận gì. Hôm nay tuy ta là tài tử nho , chỉ cần sinh hạ hoàng tử, liền có thể mẫu bằng tử quý(mẹ quý nhờ con). Lúc đó Lệ Phi có nhận nổi tức giận của ta?”

      “Hừ, vậy cũng chờ đến khi ngươi sinh hạ hoàng tử rồi . Chỉ bằng ngươi mới vừa rồi uy hiếp, bổn phi liền có tư cách dạy dỗ Quý Tài nhân về quy củ trong cung. Để cho ngươi biết được kết cục của việc dám lộng quyền.”

      Lông mày giương lên, Tú Hà hiểu ý, dương tay vung lên.

      Quý Tài nhân ôm mặt, trừng mắt nhìn Lệ Phi. Lệ Phi thưởng thức ngón tay, “Còn thất thần làm cái gì, bổn phi kêu dừng lại liền tiếp tục đánh.”

      Tú Hà gật gật đầu, dương tay lại là cái tát.

      Quý Tài nhân tức giận đến trừng mắt nhìn Lệ Phi, Lệ Phi nhìn nàng ta chút để ý, cười cười.

      Nhìn khuôn mặt sưng đỏ, khóe miệng tràn ra vết máu, Lệ Phi lúc này mới vừa lòng phất phất tay “Hôm nay đến đây thôi. Nếu ngày mai vẫn làm càn, coi ai ra gì như vậy, bổn phi lại có hứng thú dạy dỗ ngươi lần. Mặt khác muội muội nên đến nhớ kỹ, trong cung có quy củ trong cung, cần phải chú ý bổn phận của chính mình, bằng bổn phi khách khí.”

      “Đa tạ nương nương dạy bảo!” Mọi người đứng dậy hành lễ, Quý Tài nhân nhìn Lệ Phi, ánh mắt sắc bén.

      Ra khỏi Ngọc Hoa Cung, Quý Tài nhân nhìn thấy Lâm Huệ đứng ở cách đó xa, cười lạnh chút, đưa tay vỗ về, cười nhạo nhìn nàng, “Lâm Sung Dung đây là chờ ta sao?”

      sai! Hôm nay nương nương làm tần thiếp thấy được trò hay. Ngày xưa là Thục phi nương nương cao cao thượng tại thế nhưng lại bị người ta tát, đúng là làm người ta đại khoái nhân tâm a!”

      “Đừng đắc ý, ngày làm các ngươi đẹp mặt.” Thục Phi nghiến răng nghiến lợi, màng đau đớn mặt.

      “ Tần thiếp xin rửa mắt mong chờ, nhưng Quý Tài nhân đừng để cho người ta đợi lâu.”

      Lâm Huệ khẽ cười tiếng, chuẩn bị rời , nhớ tới cái gì, quay đầu lại “Hôm nay Quý Tài nhân cũng xấu, dựa vào cái mặt đầu heo này, Hoàng Thượng cũng thích Quý Tài nhân vẫn là cẩn thận tĩnh dưỡng chút , đừng dọa Hoàng Thượng.”

      “Ngươi...” Quý Tài nhân tức giận, Lâm Huệ cười đắc ý, mang theo Thái Vi thong thả ung dung rời , lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt.

      Hạ Uyển Chi nghe buổi sáng Lệ Phi nhằm vào Quý Tài nhân cũng gì. Chẳng qua là chút náo loạn coi là cái gì. Theo nàng Lệ Phi chẳng làm nên được cái chuyện lớn gì.

      Sau bữa tối Tề Diệp tới xem nàng, cùng nàng đến chuyện đầy tháng của tiểu hoàng tử, nàng cười “Hết thảy đều do Hoàng Thượng làm chủ!”

      “Hôm nay Trẫm xem ít sổ sách, nghĩ coi đặt tên cho tiểu hoàng tử như thế nào, đến nay cũng chưa nghĩ ra.” có chút ngượng ngùng.

      “Thời gian còn sớm, phải là tròn trăm ngày mới có thể đặt tên sao, có rất nhiều thời gian, Hoàng Thượng cần lo lắng.” Hạ Uyển Chi trấn an, Tề Diệp cười gật gật đầu, sai bà vú ôm tiểu hoàng tử tới cho nhìn cái. tại tiểu hoàng tử chính là mỗi ngày dạng, bộ dáng dần dần nẩy nở, càng thêm đáng .

      Tiểu hoàng tử còn chưa đầy tháng, tiệc trăm ngày của An Bình công chúa tới rồi. Ngự Hoa Viên bày yến tiệc, chỉ là mở tiệc chiêu đãi hoàng thân, hậu duệ hoàng tộc tiến cung dự tiệc. So với yến tiệc ba ngày của tiểu hoàng tử, tiệc trăm ngày của An Bình tiểu công chúa có vẻ đơn giản hơn nhiều.

      Lệ Phi nương nương phải có ý kiến, chỉ tiếc là cho dù nàng có ý kiến cũng dám nhiều lời, sợ chọc giận Tề Diệp, khiến cảm thấy mình tranh sủng. Đến lúc đó phiền chán mình, phải mất nhiều hơn được?

      Có khi con người chính là biết đủ như vậy, trước kia nàng chỉ cần có cái hài tử liền thỏa mãn, bất luận nam nữ.

      giờ nàng có tiểu công chúa, lại tiếc nuối phải tiểu hoàng tử. Nếu là tiểu hoàng tử, nàng cũng có thể cùng Hạ Chiêu nghi tranh giành phen. Chỉ tiếc trời cao vẫn chưa chiều lòng nàng, chỉ ban cho nàng tiểu công chúa, mà phải tiểu hoàng tử.

      Quý Tài nhân trở lại Tử Quế Hiên, tiểu cung nữ nhìn má nàng sưng đỏ, vội vàng ra ngoài tìm ngự y. Thái giám Khang Hỉ thấy vậy khẽ nhíu mày, ra ngoài trong chốc lát, khi trở về tay có lọ rượu thuốc, lại phát mặt đất mảnh hỗn độn, chén trà ấm trà bị quăng đầy đất, mà Quý Tài nhân nằm ở bàn trà khóc thút thít.

      Khang Hỉ chần chờ phen, tiến lên “Nương nương cần gì thương tâm, ngày nương nương được như ý, chỉ cần nương nương bỏ cuộc, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay.”

      “Dễ như trở bàn tay?” Quý Tài nhân cười lạnh “Ta muốn tâm của Hoàng Thượng, cũng có thể dễ như trở bàn tay sao?”

      Nhìn cụp mi mắt , Quý Tài nhân càng thêm tức giận, chỉ vào cửa tức giận “Cút!”

      Chần chờ chút, Khang Hỉ buông rượu thuốc chậm rãi ra ngoài.

      bao lâu tiểu cung nữ trở về, vẻ mặt đưa đám “Nương nương, nô tỳ tìm thấy ngự y, bọn họ cũng chịu đến Tử Quế Hiên. Nô tỳ dò hỏi ra mới biết được là Lệ Phi nương nương phân phó.”

      “Mắt chó nhìn người thấp, ngày ta cho các ngươi biết, Quý Nhu ta phải dễ bắt nạt như vậy!” Quý Tài nhân xoa xoa bụng, gằn giọng thề.
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 87
      Ngày hôm sau mới lâm triều chút, liền có người tìm Quang Thuận công công, vài câu ở bên tai .

      Quang Thuận công công nghe xong nhíu nhíu mày, đến bên người Tề Diệp, “Hoàng Thượng, bên lãnh cung tới báo, là Quý Bảo Lâm dùng đồ ăn bị người ta hạ độc.”

      “Nàng ta như thế nào?” Tề Diệp nhíu mày.

      “Người tới Quý Bảo Lâm cũng đáng lo, chỉ là tiểu cung nữ chết.”

      Quang Thuận công công chần chờ chút, “Hơn nữa người kia Quý Bảo Lâm biết là ai hạ độc.”

      “Là ai?” Tề Diệp nhướng mày.

      “Nô tài biết, Quý Bảo Lâm hy vọng Hoàng Thượng có thể lãnh cung chuyến, nàng ta muốn chính miệng cho Hoàng Thượng.”

      “Hoang đường!” Tề Diệp phất tay áo, nổi giận đùng đùng rời .

      Quang Thuận chạy theo sau, nhiều lời nữa.

      Ngự thư phòng rất an tĩnh, Tề Diệp lật hai bản tấu chương, lại để tâm tới, tức giận đến mức đứng dậy ném bản tấu chương xuống.

      Quang Thuận liếc mắt nhìn cái, yên lặng theo sau, nhìn thấy hướng lãnh cung, trong lòng biết đâu.

      Trong lãnh cung, Thục phi vẫn luôn nhón chân mong chờ. lâu thấy Tề Diệp xuất , nhíu nhíu mày, quay sang tiểu thái giám, truyền lời cho Quang Thuận công công chưa? “

      “Nô tài chính miệng truyền.” Tiểu thái giám gật gật đầu.

      Thục phi nhíu mày, rất là thất vọng, nhìn chằm chằm cửa cung đến xuất thần, theo bản năng xoa xoa cái bụng phồng lên.

      Nàng bị tống vào đây ba tháng, hôm qua ngự y chẩn ra nàng mang thai hơn ba tháng. Khi biết được chính mình có tin vui, phương diện ẩm thực cũng chú ý hơn nhiều. Cũng chờ ba tháng qua mới cho ngự y tới xem, để lộ ra tin tức để bản thân có cơ hội xoay người, nàng thấy may mắn là mình có tin vui.

      Lúc trước Hoàng hậu còn phải là bởi vì có tin vui mà được giải trừ trừng phạt sao. Nàng dựa vào thai nhi trong bụng khẳng định cũng có thể xoay người lần nữa.

      biết qua bao lâu, nghe thấy động tĩnh. Thục phi nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy cửa cung đóng chặt bị mở ra, người đầu tiên tiến tới là Quang Thuận công công làm nàng sửng sốt.

      Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt biểu tình cảm của Tề Diệp, trong lòng vui mừng, nàng nhìn đến ngơ ngẩn. Thẳng đến lúc người đến gần, nàng mới hoảng hốt đứng dậy, trong lòng vui mừng “Tội phi tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc thánh an!”

      Tề Diệp liếc mắt nhìn nàng cái gì.

      Quý bảo lâm “Hoàng Thượng, tội phi biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng nể tình thai nhi ở trong bụng tha thứ cho tội phi. Sau này tội phi chắc chắn hối cải, dám có những ý nghĩ xấu xa độc ác nữa. “Tề Diệp trầm mặc .

      Lúc này Thục phi nghĩ gì, tiếp tục “ Sau này Tội phi chắc chắn chăm sóc hầu hạ Hoàng Thượng, chấp hành khuôn phép, dám vượt qua. Thỉnh Hoàng Thượng bỏ qua lỗi lầm của tội phi. Nể tình tội phi thành tâm hầu hạ Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng tha thứ cho tội phi lần này, cầu Hoàng Thượng khai ân!”

      xong hai mắt đẫm lệ nhìn , hy vọng có thể tranh thủ được đồng tình, những ngày sống ở lãnh cung khốn khổ, nàng chịu đủ rồi.

      Thấy vậy, Tề Diệp “Ngươi ngươi biết là ai hạ độc, trẫm muốn nghe xem, là ai có cái lá gan này, ở trong hậu cung tàng trữ độc dược?”

      “Hoàng Thượng, tội phi sợ hãi.” Thục phi quỳ tiến lên, ôm chân .

      “Hoàng Thượng, nếu phải tội phi cẩn thận, cho tiểu cung nữ ăn, giờ thi hai mệnh ( người hai mạng).”

      “Hoàng Thượng...” Thấy thờ ơ lạnh nhạt,Thục phi mặt xấu hổ, lau nước mắt, “Nô tỳ cũng có chứng cứ xác thực, chỉ là vô tình nhìn thấy cái túi thơm. biết có tìm ra được thủ phạm hay . “

      xong móc ra cái túi thơm đưa cho Tề Diệp.

      Tề Diệp nhận, Quang Thuận công công lật qua trái phải cái túi xem xét phen. Ánh mắt cả kinh dừng ở cái chữ thêu ở bên trái, cân nhắc phen trình lên cho Tề Diệp xem, nhìn cái kí tự Uyển cười lạnh “ Túi thơm này từ đâu ra?”

      Trong Hậu cung, tên mang chữ Uyển, trừ bỏ Hạ Uyển Chi lấy đâu ra người thứ hai. Chỉ cần vừa thấy liền biết được người nàng ta đến chính là ai.

      “ Là tiểu thám giám lục soát được từ người cung nữ đưa cơm. Phát đồ ăn bị hạ độc, tội phi liền để lại tâm nhãn, cho tiểu thái giám bắt lấy cung nữ đưa cơm, ai biết...” Thục phi cúi đầu gạt lệ, khóc lóc kể lể “Thỉnh Hoàng Thượng làm chủ cho tội phi.”

      “Tiểu cung nữ đâu?” Tề Diệp nhướng mày hỏi.

      “ Ở trong phòng!” Thục phi đứng dậy, lặng lẽ đến trước cái cửa phòng đóng chặt.

      Ai biết mở cửa phòng ra liền thấy hai chân rũ xuống. Nhìn theo hai chân lên phía . Thục phi a tiếng, liền hôn mê bất tỉnh, ngã vào người Tề Diệp.

      theo bản năng tránh , Quang Thuận công công theo bản năng tiếp được. Nhìn thấy Thục phi té xỉu, lại nhìn sắc mặt xanh mét của Tề Diệp, gọi tiểu thái giám đỡ Thục phi, cho người đỡ cung nữ thắt cổ tự vẫn xuống dưới, thấy tắt thở hồi lâu.

      Tề Diệp hừ tiếng, xoay người liền .

      Tề Diệp vừa khỏi, người ngã vào người tiểu thái giám chậm rãi mở mắt ra, biểu tình mất mát, tiểu thái giám “Nương nương, tại nên làm cái gì bây giờ?”

      “Chờ!” Thục phi nhìn thoáng qua tiểu cung nữ hề tức giận, cười lạnh tiếng, nhìn nàng ta được nâng ra, mặt nàng có chút biểu tình kinh hãi nào.

      Lãnh cung phát sinh tình, chỉ cần người có lòng nghe ngóng, rất nhanh biết được.

      Tề Diệp nhìn túi thơm trong tay, vứt mặt đất cho Quang Thuận công công lấy xuống tra, rốt cuộc là ai hãm hại Hạ Chiêu nghi.

      tin tưởng nàng làm ra chuyện như vậy. Hạ Chiêu nghi là cái dạng người gì rất ràng. Hôm qua mới giúp đỡ cầu tình cho Quý Bảo Lâm, làm sao có thể ác tâm hạ độc, khẳng định có người hãm hại nàng.

      Hậu cung tranh sủng thủ đoạn hãm hại ùn ùn dứt, nàng ràng lắm, còn ràng hay sao?

      Thái hậu nghe tin tức, vội vàng ngự thư phòng. Tề Diệp thấy bà vội vàng mà đến, ràng có ý đồ, “Sao Thái hậu lại tới đây? “

      “Ai gia nghe lãnh cung xảy ra chuyện. Quý Bảo Lâm phạm phải lỗi lầm, nhưng dù sao thai nhi trong bụng cũng là huyết mạch Hoàng gia. Ai gia thể trơ mắt nhìn thấy sơ xuất gì xảy ra. Cũng thể tiếp tục ở lại ãnh cung, Hoàng Thượng hẳn nên suy xét cẩn thận về việc sắp xếp cho nàng ta như thế nào. “

      Tề Diệp há miệng thở dốc, muốn chuyện, Thái hậu “Nếu Hoàng Thượng mấy lời tự có đúng mực như trước, hôm nay ai gia muốn nghe.”

      “Nếu thái hậu như vậy, trẫm còn có thể như thế nào. Niệm tình nàng ta có mang huyết mạch hoàng gia, liền phá lệ khai ân. Nếu lại có chỗ ổn, trẫm nhất định theo nếp xử trí, thả nàng ta ở tại Tử Quế Hiên.”

      “Còn phân vị?” Thái hậu nhàng thở ra, hỏi.

      “Tài nhân!” Tề Diệp, “Trẫm còn có việc, thái hậu có việc gì vẫn nên trở về trước , trẫm rảnh rỗi lại xem thái hậu.”

      “Hoàng Thượng, phân vị tài nhân này cũng quá thấp.” Thái hậu bất mãn.

      “Vậy bảo lâm là tốt rồi!” Tề Diệp kiên nhẫn nhướng mày.Thái hậu biết cao hứng, thở dài, “Vậy theo ý của Hoàng Thượng, tài nhân tài nhân.”

      Khi Hạ Uyển Chi biết được tin tức người ra khỏi lãnh cung. Ngay lúc biết được nàng ta có tin vui biết nàng ta có cơ hội xoay mình, lại nghĩ rằng tới nhanh như vậy. Tuy rằng là cái tài nhân nho , nhưng nàng ta cũng coi như là cá mặn xoay người.

      “Nương nương, giờ việc này nên làm cái gì bây giờ mới tốt?” Hạ Bích lo lắng hỏi.

      “Hừ, liền tính nàng ta xoay người cũng chỉ là tài nhân nho . Nếu muốn tạo ra sóng gió, còn phải xem nàng ta có cái bản lĩnh kia hay . Tạm thời cho người lưu ý nhất cử nhất động của nàng ta.” Hạ Bích gật gật đầu xuống phân phó.

      Lệ Phi nghe tin tức, vội vàng gọi người tới “ Chuyện ở lãnh cung kia là do ngươi ra tay? “

      “Nương nương thứ tội, nô tỳ vô dụng, còn chưa xuống tay bị người khác đoạt trước.” Tú Hà móc ra gói thuốc, sợ hãi .
      “Ngươi còn chưa xuống tay? phải ngươi là ai?” Lệ Phi khiếp sợ.

      “Nô tỳ biết.” Tú Hà lắc đầu, nàng ta định hôm nay xuống tay. Tối hôm qua tìm được cơ hội, ai biết lại có người nhanh tay hơn.

      “Xem ra người muốn nàng ta đến chỗ chết phải chỉ có mình bổn phi. Nếu phải ngươi, chẳng lẽ là Hạ Chiêu nghi bên kia cũng an phận?”

      “Nô tỳ biết. Có điều nếu phải nô tỳ, khẳng định có người muốn hại Quý Bảo Lâm, , Quý Tài nhân.”

      “Đừng nhắc tới nàng ta với bổn phi.” Lệ Phi tức giận đến mức trợn mắt, Tú Hà sợ hãi im tiếng.

      hồi lâu sau, Lệ Phi cười lạnh “ Giờ nàng ta ra khỏi lãnh cung có thể như thế nào, chẳng qua là cái tài nhân nho . giờ trong hậu cung chính là bổn phi tạm quản, chức vị cao hơn nhiều so với nàng ta. Ngày sau nàng ta muốn yên ổn, bổn phi nhất định dễ dàng buông tha nàng ta.”

      Tú Hà vuốt tóc “Nương nương đúng. giờ Quý Tài nhân chẳng qua chỉ là con kiến trong tay nương nương, bé đến mức nương nương có thể dễ dàng xử lý. “

      Lệ Phi nghe vậy rất là hưởng thụ gật đầu.

      Buổi chiều Lâm Huệ tới Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi trêu đùa tiểu hoàng tử, nghe nàng tới cho nàng tiến vào. Nhìn tiểu hoàng tử xinh xắn đáng , Lâm Huệ trong lòng chua xót. mặt mỉm cười trêu đùa phen, tiểu hoàng tử chơi lát liền đói bụng, oa oa khóc. Hạ Uyển Chi để bà vú ôm xuống cho bú, “ Sao Huệ Nhi lại tới đây?”

      “Tỷ tỷ có nghe đến tình của Quý Tài nhân?” Lâm Huệ cũng quanh co lòng vòng, hỏi.

      “Có nghe .” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt trở lời câu.

      Lâm Huệ thở dài “ nghĩ tới nàng ta còn có thể có phúc khí tốt như vậy. Nếu phải dựa vào đứa con trong bụng, tất nhiên có khả năng ra khỏi lãnh cung.”

      “Thế vô thường, ai biết nàng ta lại có may mắn như vậy?” Hạ Uyển Chi cười nhạt.

      “Tỷ tỷ đúng!” Lâm Huệ trong lòng sợ hãi, may mắn chỉ là cái tài tử nho , chức vị cao. Nếu vẫn là Thục phi, nàng còn biết nên ứng phó như thế nào.

      Tử Quế Hiên ở phía tây hoàng cung, nằm ở góc vắng. Có thể đây là nơi mà phi tần được sủng nhất ở lại. Có thế nào nàng cũng thể tưởng được ngày phải đến cái địa phương quỷ quái này. Có điều so với lãnh cung tính là khá hơn nhiều.

      Chỉ cần có thể ra khỏi lãnh cung, nàng còn có hy vọng xoay người. Lệ Phi, Hạ Chiêu nghi, các ngươi cứ chờ đó!

      Quý Tài nhân đánh giá xung quanh, nhìn sàn nhà sờn màu, cột trụ ở hành lang tróc sơn, sờ sờ đến, tay đều bị dính ít. Trước mặt xuất chiếc khăn tay, nàng ta tiếp nhận tới lau đôi tay chút, ném cho thái giám “Quét tước chút, nhìn thấy cỏ dại liền thoải mái.”

      “Vâng!” Thái giám gật gật đầu, thu hồi khăn tay, nhìn khoảng sân rất nhiều cỏ dại, nhấp nhấp miệng, vén lên tay áo liền bắt đầu thu dọn vườn.

      Trong hậu cung, việc Quý Tài Nhân ở Tử Quế Hiền lan truyền khắp nơi. Đặc biệt là ngày hôm sau vấn an Lệ phi, nhìn Quý Tài nhân khoan thai tới muộn, ánh mắt các phi tần cười nhạo. Quý Tài nhân làm bộ phát , vẫn dạng điềm nhiên như cũ, phảng phất như nàng vẫn là Thục phi cao cao tại thượng.

      Lệ Phi nhìn bộ dáng này của nàng, cười “Quý Tài nhân ở lãnh cung biết có tốt hay ? “

      “ Đa tạ Lệ Phi nương nương quan tâm, coi như cũng tệ lắm!” Quý Tài nhân nhìn nàng ta cười chút, ánh mắt lên chút tia sáng.

      Lệ Phi nương nương nhìn có chút mất tự nhiên dời ánh mắt , thế nhưng dám nhìn thẳng nàng. Quý Tài nhân nhìn thấy thầm đắc ý phen.

      “Vậy là tốt rồi! Khó mới ra ngoài được, Quý Tài nhân nên cẩn thận tránh phạm phải khuôn phép. Bổn phi nghe , ý tứ Hoàng Thượng chính là có lần thứ hai đâu. Nếu Quý Tài nhân còn an phận, chọc Hoàng Thượng tức giận, về sau Quý Tài nhân có phúc như vậy nữa đâu. “

      “Lệ Phi nương nương cần nhọc lòng quan tâm đến chuyện của tần thiếp, bằng cẩn thận lo lắng chút cho chính mình. Lúc trước rốt cuộc là ai đẩy Lệ Phi nương nương, ngươi và ta trong lòng biết ràng!”

      “Làm càn, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn phi oan uổng ngươi?”Lệ Phi cười lạnh “Hạ Chiêu nghi có thể làm chứng, nếu Quý Tài nhân cam lòng, cứ tìm Hoàng Thượng.”

      Quý Tài nhân cười lạnh nhìn nàng ta, Lệ Phi tức giận đến thay đổi sắc mặt. Thấy những người khác xem kịch nhìn chằm chằm chính mình, Lệ Phi biết nếu là bị tiểu tài tử hèn mọn như nàng ta chiếm ưu thế, sau này tại hậu cung còn ai phục nàng?

      “Quý Tài nhân to gan, dám nghi oan bổn phi, người tới, vả miệng!”

      “Ngươi dám!” Quý Tài nhân sắc bén ra tiếng “Lệ Phi cũng đừng quên chính mình là cái thân phận gì. Hôm nay tuy ta là tài tử nho , chỉ cần sinh hạ hoàng tử, liền có thể mẫu bằng tử quý(mẹ quý nhờ con). Lúc đó Lệ Phi có nhận nổi tức giận của ta?”

      “Hừ, vậy cũng chờ đến khi ngươi sinh hạ hoàng tử rồi . Chỉ bằng ngươi mới vừa rồi uy hiếp, bổn phi liền có tư cách dạy dỗ Quý Tài nhân về quy củ trong cung. Để cho ngươi biết được kết cục của việc dám lộng quyền.”

      Lông mày giương lên, Tú Hà hiểu ý, dương tay vung lên.

      Quý Tài nhân ôm mặt, trừng mắt nhìn Lệ Phi. Lệ Phi thưởng thức ngón tay, “Còn thất thần làm cái gì, bổn phi kêu dừng lại liền tiếp tục đánh.”

      Tú Hà gật gật đầu, dương tay lại là cái tát.

      Quý Tài nhân tức giận đến trừng mắt nhìn Lệ Phi, Lệ Phi nhìn nàng ta chút để ý, cười cười.

      Nhìn khuôn mặt sưng đỏ, khóe miệng tràn ra vết máu, Lệ Phi lúc này mới vừa lòng phất phất tay “Hôm nay đến đây thôi. Nếu ngày mai vẫn làm càn, coi ai ra gì như vậy, bổn phi lại có hứng thú dạy dỗ ngươi lần. Mặt khác muội muội nên đến nhớ kỹ, trong cung có quy củ trong cung, cần phải chú ý bổn phận của chính mình, bằng bổn phi khách khí.”

      “Đa tạ nương nương dạy bảo!” Mọi người đứng dậy hành lễ, Quý Tài nhân nhìn Lệ Phi, ánh mắt sắc bén.

      Ra khỏi Ngọc Hoa Cung, Quý Tài nhân nhìn thấy Lâm Huệ đứng ở cách đó xa, cười lạnh chút, đưa tay vỗ về, cười nhạo nhìn nàng, “Lâm Sung Dung đây là chờ ta sao?”

      sai! Hôm nay nương nương làm tần thiếp thấy được trò hay. Ngày xưa là Thục phi nương nương cao cao thượng tại thế nhưng lại bị người ta tát, đúng là làm người ta đại khoái nhân tâm a!”

      “Đừng đắc ý, ngày làm các ngươi đẹp mặt.” Thục Phi nghiến răng nghiến lợi, màng đau đớn mặt.

      “ Tần thiếp xin rửa mắt mong chờ, nhưng Quý Tài nhân đừng để cho người ta đợi lâu.”

      Lâm Huệ khẽ cười tiếng, chuẩn bị rời , nhớ tới cái gì, quay đầu lại “Hôm nay Quý Tài nhân cũng xấu, dựa vào cái mặt đầu heo này, Hoàng Thượng cũng thích Quý Tài nhân vẫn là cẩn thận tĩnh dưỡng chút , đừng dọa Hoàng Thượng.”

      “Ngươi...” Quý Tài nhân tức giận, Lâm Huệ cười đắc ý, mang theo Thái Vi thong thả ung dung rời , lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt.

      Hạ Uyển Chi nghe buổi sáng Lệ Phi nhằm vào Quý Tài nhân cũng gì. Chẳng qua là chút náo loạn coi là cái gì. Theo nàng Lệ Phi chẳng làm nên được cái chuyện lớn gì.

      Sau bữa tối Tề Diệp tới xem nàng, cùng nàng đến chuyện đầy tháng của tiểu hoàng tử, nàng cười “Hết thảy đều do Hoàng Thượng làm chủ!”

      “Hôm nay Trẫm xem ít sổ sách, nghĩ coi đặt tên cho tiểu hoàng tử như thế nào, đến nay cũng chưa nghĩ ra.” có chút ngượng ngùng.

      “Thời gian còn sớm, phải là tròn trăm ngày mới có thể đặt tên sao, có rất nhiều thời gian, Hoàng Thượng cần lo lắng.” Hạ Uyển Chi trấn an, Tề Diệp cười gật gật đầu, sai bà vú ôm tiểu hoàng tử tới cho nhìn cái. tại tiểu hoàng tử chính là mỗi ngày dạng, bộ dáng dần dần nẩy nở, càng thêm đáng .

      Tiểu hoàng tử còn chưa đầy tháng, tiệc trăm ngày của An Bình công chúa tới rồi. Ngự Hoa Viên bày yến tiệc, chỉ là mở tiệc chiêu đãi hoàng thân, hậu duệ hoàng tộc tiến cung dự tiệc. So với yến tiệc ba ngày của tiểu hoàng tử, tiệc trăm ngày của An Bình tiểu công chúa có vẻ đơn giản hơn nhiều.

      Lệ Phi nương nương phải có ý kiến, chỉ tiếc là cho dù nàng có ý kiến cũng dám nhiều lời, sợ chọc giận Tề Diệp, khiến cảm thấy mình tranh sủng. Đến lúc đó phiền chán mình, phải mất nhiều hơn được?

      Có khi con người chính là biết đủ như vậy, trước kia nàng chỉ cần có cái hài tử liền thỏa mãn, bất luận nam nữ.

      giờ nàng có tiểu công chúa, lại tiếc nuối phải tiểu hoàng tử. Nếu là tiểu hoàng tử, nàng cũng có thể cùng Hạ Chiêu nghi tranh giành phen. Chỉ tiếc trời cao vẫn chưa chiều lòng nàng, chỉ ban cho nàng tiểu công chúa, mà phải tiểu hoàng tử.

      Quý Tài nhân trở lại Tử Quế Hiên, tiểu cung nữ nhìn má nàng sưng đỏ, vội vàng ra ngoài tìm ngự y. Thái giám Khang Hỉ thấy vậy khẽ nhíu mày, ra ngoài trong chốc lát, khi trở về tay có lọ rượu thuốc, lại phát mặt đất mảnh hỗn độn, chén trà ấm trà bị quăng đầy đất, mà Quý Tài nhân nằm ở bàn trà khóc thút thít.

      Khang Hỉ chần chờ phen, tiến lên “Nương nương cần gì thương tâm, ngày nương nương được như ý, chỉ cần nương nương bỏ cuộc, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay.”

      “Dễ như trở bàn tay?” Quý Tài nhân cười lạnh “Ta muốn tâm của Hoàng Thượng, cũng có thể dễ như trở bàn tay sao?”

      Nhìn cụp mi mắt , Quý Tài nhân càng thêm tức giận, chỉ vào cửa tức giận “Cút!”

      Chần chờ chút, Khang Hỉ buông rượu thuốc chậm rãi ra ngoài.

      bao lâu tiểu cung nữ trở về, vẻ mặt đưa đám “Nương nương, nô tỳ tìm thấy ngự y, bọn họ cũng chịu đến Tử Quế Hiên. Nô tỳ dò hỏi ra mới biết được là Lệ Phi nương nương phân phó.”

      “Mắt chó nhìn người thấp, ngày ta cho các ngươi biết, Quý Nhu ta phải dễ bắt nạt như vậy!” Quý Tài nhân xoa xoa bụng, gằn giọng thề.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 88
      Thời tiết dần ấm lên, bầu trời trong xanh, xuân ý dào dạt, những dấu hiệu đầu tiên của mùa hè ấm áp.

      Bởi vì Hạ Uyển Chi còn trong tháng nên thể ra ngoài gió, liên tục ở trong cung điện điều dưỡng thân thể. Lúc trước nàng trồng vài cây hoa hồng ở dưới cửa sổ, lúc này vừa vặn nở. Mỗi ngày nàng tỉnh dậy, nếu phải trêu chọc tiểu hoàng tử chính là ngắm nhìn hoa hồng ngoài cửa sổ đến xuất thần. Phần lớn thời gian nằm nghỉ ngơi cũng cảm thấy nhàm chán.

      Đến trăm ngày An Bình công chúa, hoàng cung cử hành yến hội, đáng tiếc nàng thể tham gia. Vậy nàng ở trong cung của mình, ăn mấy quả sơn trà tiến cống ngon ngọt, mọng nước. Nàng dám ăn nhiều, ngày chỉ ăn mấy quả như vậy. Đó là sơn trà thượng hạng Tề Diệp đặc biệt phân phó người chọn lựa đưa tới.

      Dùng xong bữa tối, nghe Hạ Bích yến hội trăm ngày rất náo nhiệt. Dù sao cũng là yến hội trăm ngày của tiểu công chúa, từ trước đến nay người trong hoàng gia tôn quý, cho nên yến hội trăm ngày của tiểu công chúa cũng ngoại lệ. Hoàng gia mở yến hội có chuyện náo nhiệt. Nàng gì, ngồi trong chốc lát, rửa mặt rồi nằm nghỉ ngơi.

      Ngủ hồi lâu, cảm thấy mặt hơi ngứa, nàng tỉnh lại thấy mặt Tề Diệp tiến đến gần. Tề Diệp sửng sốt chút, lập tức thản nhiên hôn cái lên môi nàng. mùi rượu nồng nặc truyền đến.

      Nàng khẽ nhíu mày “Hoàng Thượng lại uống rượu ạ?”

      “Ừ! Uống mấy chén.” Ngồi xuống giường, ôm lấy lưng nàng “Trẫm muốn uống nước mật ong Chiêu Hoa cung nên tới đây!”

      Hạ Uyển Chi cười, phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước mật ong, lấy khăn tay, lau trán đầy mồ hôi cho “Có phải mặc hơi nhiều y phục ?”

      “Uống rượu nên có chút nóng.” Tề Diệp cười cầm lấy tay nàng buông, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. yến hội, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh nàng. Nhìn vòng thấy, mới hoảng hốt nhớ ra nàng vẫn dưỡng thân thể. Trong lòng có chút mất mát, mới uống nhiều thêm mấy chén.

      Hạ Bích rất nhanh rót chén nước mật ong mang đến. Tề Diệp tiếp nhận, uống ngụm, vẻ mặt thỏa mãn. Hạ Uyển Chi nhìn uống xong mới hỏi “An Bình tiểu công chúa khẳng định lớn hơn ít. Có phải vậy Hoàng Thượng?”

      “Trẫm nhìn kĩ. Nhưng nghe Thái Hậu rất nhu thuận cơ trí, tệ.” Tề Diệp hỏi “Hôm nay tiểu hoàng tử thế nào, có ồn ào ?”

      “Nó yên lặng cực kỳ. Ngoại trừ lúc đói bụng, phần lớn thời gian đều ngủ, nghe thấy nó khóc.”

      “Vậy là tốt rồi. Trẫm còn lo lắng tiểu hoàng tử ồn ào, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.” vuốt ve mặt nàng, vén sợi tóc vào bên tai. Hai người trò chuyện trong chốc lát. Thấy canh giờ còn sớm, Tề Diệp đứng dậy rời , ngày mai lại đến xem nàng.

      Hạ Uyển Chi gật đầu, đưa mắt nhìn rời , sau đó nằm tiếp tục ngủ. Trong lòng nàng an bình, đêm mộng mị.

      Thời gian cứ từng ngày trôi qua, mắt thấy tiệc đầy tháng cho tiểu hoàng tử sắp đến. Lệ phi dù tình nguyện nhưng vì khiến cho Tề Diệp vui vẻ, cũng tổ chức tiệc đầy tháng vô cùng náo nhiệt. Dù cho trong lòng thoải mái, nàng ta cũng biết thể vì việc mà hỏng mất việc lớn. Làm Hoàng Thượng vui vẻ nàng ta mới có thể dễ chuyện.

      Buổi tối Tề Diệp đến Thọ Ninh cung. Mặc dù bề ngoài Thái Hậu mặc kệ mọi chuyện, nhưng bây giờ hậu vị vô chủ, Lệ phi chỉ là lần đầu quản lý chuyện hậu cung, rất nhiều việc Thái Hậu yên tâm. Lúc nàng đắn đo đưa ra chủ ý đều đến đây xin chỉ giáo. Vì thế, chuyện tình hậu cung trong lòng Thái Hậu ràng tường tận.

      Gọi đến cũng là vì chuyện danh phận của Hạ Uyển Chi. Nàng sinh hạ tiểu hoàng tử, công lao ít, thể phong phi. Về phần phong phi vị gì, vậy phải xem nàng có thể tiếp nhận nổi dạng phi vị gì.

      Sau khi ăn xong, Tề Diệp nghe Thái Hậu giải thích ý tứ, thầm tự đánh giá phen, “Trong lòng trẫm có chủ ý. Hạ chiêu nghi đoan trang hiền lương, tài đức vẹn toàn, tri thư đạt lễ, hài phóng rộng lượng, rất được lòng trẫm. Bây giờ hậu vị còn trống. Nàng vì trẫm sinh hạ hoàng tử, công lao vô cùng to lớn. Trẫm định sắc phong nàng làm hoàng hậu.”

      “Hoàng hậu?” Thái hậu nghe thấy tràng dài ca ngợi Hạ Uyển Chi, lúc này cũng biết bạc đãi nàng ta, ngờ lại muốn nâng nàng ta lên tận hậu vị. Quả thực Thái Hậu giật mình , nhìn gật đầu, khẽ nhíu mày “Cho dù Hạ chiêu nghi sinh hạ hoàng tử, mẹ vinh nhờ con, cũng thể ngồi lên hậu vị. đến hài cốt của tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, lại sắc phong tân Hoàng Hậu làm cho người bất mãn. Chỉ riêng là Hạ chiêu nghi thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu. Ai gia đồng ý!”

      “Thái hậu, Hạ chiêu nghi cung kính, hiếu thuận, lại thông minh. Bất kể là gia thế hay thân phận đều xứng đáng với vị trí hoàng hậu kia.” “Bây giờ, hậu vị vô chủ, hậu cung cần người quản lý. thể liên tục làm phiền Thái Hậu, trẫm đành lòng. Hạ chiêu nghi tri thư đạt lễ, quản lý tốt hậu cung này.”

      “Ai gia được là được. Nếu Hoàng Thượng khư khư cố chấp, chỉ sợ nhắc tới triều đình cũng bị các quan can gián. Tuy Hạ chiêu nghi là tiểu thư con vợ cả Vinh Quốc phủ, nhưng Vinh Quốc phủ ngày càng suy tàn, căn bản gánh được phần vinh quang này. Nếu Hoàng Thượng thương cảm ai gia, muốn tìm vị Hoàng Hậu hiền đức quản lý hậu cung, sao chọn trong đám thiên kim tiểu thư của đại thần tiến cung?”

      “Thái Hậu thích Hạ chiêu nghi sao?” Tề Diệp thấy Thái Hậu kiên quyết như thế, thậm chí bày mưu tính kế chuẩn bị chọn hoàng hậu cho khẽ nhíu mày.

      phải ai gia thích. Hoàng Thượng sủng ái Hạ chiêu nghi chỉ cần làm ra chuyện vi phạm cung quy, ai gia gì. Chỉ là Hạ chiêu nghi xác thực thể đảm đương vị trí hoàng hậu. Ai gia nên vì cả Hoàng gia mà suy nghĩ, nếu sau trăm tuổi (chết), còn mặt mũi nào gặp tiên đế?”

      “Hơn nữa, hài cốt tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, Hoàng Thượng muốn lập hậu. Chỉ sợ có người nghị luận Hoàng Thượng trầm mê sắc đẹp, đánh mất minh, các đại thần cũng dị nghị. Ai gia muốn thấy Hoàng Thượng vì ân sủng Hạ chiêu nghi mà mang danh hôn quân.” Thái hậu thấm thía .Tề Diệp nhíu mày, trong lòng vui.

      Thái hậu cũng thêm, bưng trà chậm rãi uống, tâm tư lưu chuyển. Nghĩ tới định sắc phong Hạ chiêu nghi làm Hoàng Hậu, trong lòng Thái Hậu như mắc cái gai. Biết vị trí của Hạ chiêu nghi kia trong lòng , bà thầm cắn răng.

      Tề Diệp trầm mặc hồi lâu, “Nếu hài cốt tiên Hoàng Hậu chưa lạnh, trẫm cũng vội vã nhất thời. Hạ chiêu nghi vì trẫm sinh hạ tiểu hoàng tử, tự nhiên rất muốn ngợi khen phen. Ở bữa tiệc đầy tháng, trẫm sắc phong nàng ấy làm Quý phi.”

      “Quý phi?” Thái hậu khiêu mi “Hoàng Thượng có biết Quý phi cũng thể tùy tiện sắc phong. Ai gia cảm thấy Hoàng Thượng nên thận trọng cân nhắc. Nhất cử nhất động ở hậu cung đều quan hệ đến tiền triều. Hoàng Thượng coi trọng Hạ chiêu nghi, chỉ sợ các đại thần kín đáo phê bình.”

      “Theo ý của thái hậu, vị trí Hoàng Đế này của trẫm ngay cả quyền sắc phong Quý phi cũng có?” Tề Diệp vui, “Hoàng Hậu, Quý phi, hai vị trí này chỉ có thể chọn trong hai. Thái Hậu cảm thấy trẫm nên chọn cái nào?”

      Theo Thái Hậu, cái nào cũng được.

      Thái hậu trầm mặc, Tề Diệp cũng trầm mặc, hồi lâu, phải Thái Hậu bàn bạc việc phong thưởng Hạ chiêu nghi sao? Bây giờ trẫm đưa ra lựa chọn, Thái Hậu cảm thấy trẫm nên làm thế nào?”

      “Ai gia cho rằng, nếu Hoàng Thượng tán thưởng Hạ chiêu nghi thiện lương, ban chữ Lương. bằng phong làm Lương phi ?” Kỳ trong lòng Thái Hậu, kể cả nhất phẩm phi vị căn bản cũng tới phiên nàng ta. Hạ chiêu nghi cũng chỉ xứng cùng cấp bậc với Lệ phi, phong làm tòng nhất phẩm phi mà thôi.

      “Đêm khuya, trẫm tiện quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi. Về phần khen thưởng Hạ chiêu nghi, trẫm có chủ ý, cần phải nhiều lời nữa. Thái Hậu an giấc !”

      Nhìn đứng dậy rời , Thái Hậu hơi khựng lại, tâm tình vui “Thế Quý phi !”

      Cước bộ dừng lại, Tề Diệp nhướn lông mày, quay đầu lại “Vậy theo lời Thái Hậu. Trẫm xin cáo lui trước, ngày mai lại đến thỉnh an Thái Hậu.”

      Nhìn người sải bước rời , Thái Hậu mấp máy môi, biết mình bị Hoàng Thượng lừa. Cho dù có lòng sắc phong nàng ta làm Hậu, cũng phải bây giờ. Thực tế, ý muốn của Hoàng Thượng chỉ là làm cho bà lên tiếng đáp ứng nàng ta thành quý phi.

      Ngẫm lại Thái Hậu ảo não thôi, trong lòng cam tâm, tức giận đến buồn bực, ban đêm trở mình trằn trọc khó ngủ. Ma ma thấy vậy trấn an “Thái hậu chớ vì chuyện liên quan mà tổn thương thân thể. Cho dù Hạ chiêu nghi là Quý phi, hậu cung còn có Thái Hậu trấn giữ, nàng thể gây nên sóng gió gì.”“Hừ, chớ coi thường Hạ chiêu nghi. Ngươi nhìn , tại nàng ta đúng là xoay Hoàng Thượng như chong chóng. Hoàng Thượng vì nàng ta ngay cả ai gia cũng tính kế, có thể thấy được phân lượng của nàng ta trong lòng hoàng thượng. Thân là đế vương, nên quá mức đắm chìm người. Hoàng Thượng lại quá để tâm đến Hạ chiêu nghi. Nếu để nàng ta ngồi vị trí Quý phi, bao lâu sau vị trí Hoàng Hậu nàng ta cũng muốn nắm lấy sao?”

      “Ai gia thấy Hoàng Thượng bị người mê hoặc rồi. Hạ chiêu nghi thủ đoạn có thừa, tâm cơ thâm trầm, ở trước mặt hoàng thượng giả bộ ngây thơ, thuần khiết, thiện lương. Ai gia biết hậu cung chưa bao giờ có người đơn thuần. Nàng ta có thể giành được sủng ái của Hoàng Thượng mà bị phi tần tính kế, lại có thể từng bước thăng phân vị. Điều đó lên nàng ta dễ chọc, nhất định lòng dạ thâm sâu.”

      “Có thể là Hoàng Thượng lòng che chở Hạ chiêu nghi. Lời của Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng tin hoàn toàn, sao có thể ngăn cản được Hạ chiêu nghi bò lên?” Ma ma khó hiểu.

      “Trong hậu cung nhiều nhất chính là tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt. Nếu Hạ chiêu nghi gây bất lợi với Hoàng Thượng, ai gia cũng giữ lại nàng ta. Bây giờ tiểu hoàng tử sinh hạ, nàng ta trở nên vô dụng. Quế Tú, ngày mai ngươi lấy thứ trong tủ ra, ai gia muốn dùng.”

      “Vâng! Nô tỳ nhớ kỹ!” Quế tú ma ma gật đầu, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt phức tạp.

      Tề Diệp ra khỏi Thọ Ninh cung liền Chiêu Hoa cung, nhìn tiểu hoàng tử ngủ say, lại trò chuyện cùng Hạ Uyển Chi lúc, mới trở về ngự thư phòng.

      Vừa về đến ngự thư phòng, người kính phòng cầm lục đầu bài vào. Tề Diệp nhìn thoáng qua rồi phất tay cho người lui xuống. Ban đêm nghỉ ở Ngọc Long điện, đến cung của phi tần nào.

      tháng rất nhanh qua. Yến hội của tiểu hoàng tử cử hành ở Mãn Nguyệt cung. Vinh Quốc phu nhân được tiến cung diện kiến nàng, sáng sớm lập tức tiến cung. Hạ Uyển Chi biết được, sáng sớm thức dậy rửa mặt. Thấy Hạ Bích dẫn người tiến vào, nàng tươi cười.

      Hạ phu nhân nhìn thấy nữ nhi mừng đến phát khóc “Uyển Nhi đúng là làm nương thất vọng.”

      Hạ Uyển Chi cười, đỡ bà ngồi xuống, lại cho nhũ nương ôm tiểu hoàng tử đến. Lúc này tiểu tử ăn uống no đủ, vẫn còn thức, nghe thấy thanh của nàng dường như hiểu được, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía nàng. đôi đôi mắt đen bóng như hạt nhãn, hắc bạch phân minh, lấp lánh trong veo.

      Hạ phu nhân ôm lấy tiểu hoàng tử, thích nỡ buông tay, rồi lấy ra cái khóa vàng coi như là tâm ý của bà.

      Hai người trêu chọc tiểu hoàng tử hồi. Tiểu hoàng tử mệt mỏi liền ngủ thiếp , nhũ nương ôm nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi ngồi chuyện cùng Hạ phu nhân, tán gẫu về việc nhà. Hơn nữa Hạ Uyển Chi còn dặn dò Hạ phu nhân, nhắn gửi mấy câu cho cha nàng.

      Tiệc đầy tháng có rất nhiều quy củ, mặc dù nàng quan tâm, nhưng cũng muốn tham gia. Tự Thái Hậu tắm rửa thay quần áo cho tiểu hoàng tử, Hạ Uyển Chi đích thân chuẩn bị y phục và tã lót.

      Lúc dạ tiệc, nàng ôm tiểu hoàng tử trang phục lộng lẫy, dung nhan xuất chúng, phong quang vô hạn bước vào. Phía dưới các phi tần cực kì hâm mộ cùng ghen ghét. Ngồi xuống bên cạnh Tề Diệp, hôm nay nàng đúng là mẹ vinh nhờ con, nhảy qua phi vị của Lệ phi, trở thành người ngồi gần Tề Diệp nhất.

      Các quan lại cùng nhau chúc mừng, từng tiếng lọt vào trong tai nàng khiến cho tâm tình tốt. Nàng nhìn về phía Tề Diệp, ánh mắt càng ôn nhu như nước, tràn ngập nét cười.

      Tề Diệp phát giác ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, phảng phất như tình. Cho đến khi phát giác ánh mắt của Thái Hậu phóng tới, Hạ Uyển Chi sáng suốt thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh .

      Thức ăn tinh xảo ngon miệng, có thể thấy được ngự thiện phòng tốn ít tâm tư. Hạ Đồng tự mình gắp thức ăn cho nàng, kiểm tra thấy có độc mới ra hiệu nàng dùng bữa. Bây giờ nàng sinh hạ hài tử, phương diện ẩm thực cần lo lắng người bỏ thuốc trụy thai. Nàng ăn chút thức ăn. Đại khái quen ăn quá mức thanh đạm, những thức ăn này nàng thậm chí có chút quen, ăn nhiều lắm.

      Tề Diệp ở bên, nhìn thức ăn trước mặt nàng mới động vài miếng, khẽ nhíu mày nhìn nàng cái. Hạ Uyển Chi phát , đành phải ăn vài miếng để yên lòng.

      Lúc mọi người ăn xong, cung nữ liền nhanh chóng thu dọn mặt bàn, mang lên dưa và trái cây, dâng lên trà nóng. Hí khúc bắt đầu biểu diễn.

      Ngự hoa viên đèn đuốc sáng trưng. Về khuya, yến hội dần tan. Các quan lại lần lượt xuất cung. Hạ Uyển Chi liền nhìn tiểu hoàng tử ngủ say. Nghe Tề Diệp đến, nàng vội vàng ra ngoài nghênh đón. Nằm tháng, hôm nay có thể xuống đất lại, nàng vẫn còn hơi hỗn loạn.

      Tề Diệp kéo tay nàng vào trong. Hạ Bích pha nước mật ong cho giải rượu. Tề Diệp uống ly nước mật ong, mấy câu với nàng, nhìn bóng đêm phủ xuống, liền ngủ lại Chiêu Hoa cung.

      Hạ Uyển Chi từ chối, là chỉ sợ ổn. Tề Diệp thèm để ý, kéo nàng đến bên giường. cho Quang Thuận hầu hạ cởi quần áo ra rồi nằm xuống giường. Hạ Uyển Chi cười khổ, sau đó rửa mặt. Hai người mỗi người đắp tấm chăn mỏng.

      Trong phòng yên lặng trong chốc lát, Hạ Uyển Chi phát người bên cạnh giật giật. Sau đó trong chăn của nàng xuất thêm người. dính vào, đặt nàng gối lên cánh tay , hơi thở ấm áp phun lên mặt nàng.

      Hạ Uyển Chi ngạc nhiên chút, đẩy ra, “Hoàng Thượng, thân thể tần thiếp còn chưa khôi phục, thể thị tẩm.”

      “Trẫm hỏi ngự y. Yên tâm, đêm nay trẫm làm gì, chỉ cần Uyển Nhi dùng tay thôi.” rồi cầm lấy bàn tay bé mềm mại của nàng đặt lên vật nóng bỏng bên dưới.

      Hạ Uyển Chi hiểu ý , chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Nàng cắn môi, hai tay phối hợp dùng sức. Nghe thấy hô hấp của dần trở nên nặng nề, hai tai nàng nóng lên.

      Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, bên cạnh bóng người. Hạ Bích “Sáng sớm Hoàng Thượng thức dậy vào triều. Nương nương ngủ say nên Hoàng Thượng dặn bọn nô tỳ đừng quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”

      “Ừ!” Nàng gật đầu, đứng dậy rửa mặt rồi thay bộ cung trang màu xanh. Nàng nhìn mình trong gương khuôn mặt mượt mà, hơi đầy đặn, thầm thở dài.

      Mới vừa rửa mặt xong, nghe tiếng động truyền đến từ ngoài cửa. Quang Thuận công công dẫn theo đám tiểu thái giám tiến đến. Trong tay cầm vật màu vàng, vừa nhìn biết là thánh chỉ.

      Hạ Uyển Chi đứng dậy tiếp chỉ. Quang Thuận công công tuyên đọc thánh chỉ, bỏ sót chữ “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hạ chiêu nghi đoan trang tao nhã, rộng lượng hào phóng, hiền lương thục đức, tri thư đạt lễ, rất được lòng trẫm, đặc biệt phong làm Uyển quý phi...”

      Uyển quý phi? Hạ Uyển Chi sững sờ, ngước mắt nhìn Quang Thuận công công. Quang Thuận khom người, cười thân thiện “Chúc mừng Uyển quý phi nương nương, chúc mừng Uyển quý phi nương nương. Mời ngài tiếp chỉ ạ! Đây chính là đại hỷ nha.”

      “Nương nương!” Hạ Bích thấy nàng động đậy, thầm kéo tay áo nàng.

      Hạ Uyển Chi phản ứng lại, “Quang Thuận công công, phiền ngươi tuyên đọc lại lần nữa được ?” Nàng cảm giác nghe nhầm!

      “Nương nương thú vị. Nếu Hoàng Thượng biết được nhất định cao hứng. Hay nương nương tận mắt nhìn !” Quang Thuận cười đưa thánh chỉ tới. Nàng từ chối, đọc đọc lại từng câu từng chữ, sợ mình nhìn lầm rồi hiểu sai ý.

      Nhìn ba chữ Uyển quý phi to đùng, dù nàng chớp mắt nhiều lần vẫn ràng thánh chỉ. Lúc này nàng mới tin phải là mơ. Lại nhìn đồ ban thưởng phong phú, Hạ Uyển Chi khỏi nở nụ cười.

      Uyển quý phi! Nàng ngờ tới, Hạ Uyển Chi nàng còn có thể ngồi vị trí quý phi. Lúc trước nhất định cảm thấy đây chỉ là vọng tưởng, tại nàng biết , tất cả đều là .

      Sớm muộn nàng đứng bên cạnh , phải phi tần, mà là dùng thân phận vô cùng tôn quý khác, cùng nhìn ngắm giang sơn.
      Last edited: 10/11/17

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 89
      Thời tiết dần ấm lên, bầu trời trong xanh, xuân ý dào dạt, những dấu hiệu đầu tiên của mùa hè ấm áp.

      Bởi vì Hạ Uyển Chi còn trong tháng nên thể ra ngoài gió, liên tục ở trong cung điện điều dưỡng thân thể. Lúc trước nàng trồng vài cây hoa hồng ở dưới cửa sổ, lúc này vừa vặn nở. Mỗi ngày nàng tỉnh dậy, nếu phải trêu chọc tiểu hoàng tử chính là ngắm nhìn hoa hồng ngoài cửa sổ đến xuất thần. Phần lớn thời gian nằm nghỉ ngơi cũng cảm thấy nhàm chán.

      Đến trăm ngày An Bình công chúa, hoàng cung cử hành yến hội, đáng tiếc nàng thể tham gia. Vậy nàng ở trong cung của mình, ăn mấy quả sơn trà tiến cống ngon ngọt, mọng nước. Nàng dám ăn nhiều, ngày chỉ ăn mấy quả như vậy. Đó là sơn trà thượng hạng Tề Diệp đặc biệt phân phó người chọn lựa đưa tới.

      Dùng xong bữa tối, nghe Hạ Bích yến hội trăm ngày rất náo nhiệt. Dù sao cũng là yến hội trăm ngày của tiểu công chúa, từ trước đến nay người trong hoàng gia tôn quý, cho nên yến hội trăm ngày của tiểu công chúa cũng ngoại lệ. Hoàng gia mở yến hội có chuyện náo nhiệt. Nàng gì, ngồi trong chốc lát, rửa mặt rồi nằm nghỉ ngơi.

      Ngủ hồi lâu, cảm thấy mặt hơi ngứa, nàng tỉnh lại thấy mặt Tề Diệp tiến đến gần. Tề Diệp sửng sốt chút, lập tức thản nhiên hôn cái lên môi nàng. mùi rượu nồng nặc truyền đến.

      Nàng khẽ nhíu mày “Hoàng Thượng lại uống rượu ạ?”

      “Ừ! Uống mấy chén.” Ngồi xuống giường, ôm lấy lưng nàng “Trẫm muốn uống nước mật ong Chiêu Hoa cung nên tới đây!”

      Hạ Uyển Chi cười, phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước mật ong, lấy khăn tay, lau trán đầy mồ hôi cho “Có phải mặc hơi nhiều y phục ?”

      “Uống rượu nên có chút nóng.” Tề Diệp cười cầm lấy tay nàng buông, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. yến hội, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh nàng. Nhìn vòng thấy, mới hoảng hốt nhớ ra nàng vẫn dưỡng thân thể. Trong lòng có chút mất mát, mới uống nhiều thêm mấy chén.

      Hạ Bích rất nhanh rót chén nước mật ong mang đến. Tề Diệp tiếp nhận, uống ngụm, vẻ mặt thỏa mãn. Hạ Uyển Chi nhìn uống xong mới hỏi “An Bình tiểu công chúa khẳng định lớn hơn ít. Có phải vậy Hoàng Thượng?”

      “Trẫm nhìn kĩ. Nhưng nghe Thái Hậu rất nhu thuận cơ trí, tệ.” Tề Diệp hỏi “Hôm nay tiểu hoàng tử thế nào, có ồn ào ?”

      “Nó yên lặng cực kỳ. Ngoại trừ lúc đói bụng, phần lớn thời gian đều ngủ, nghe thấy nó khóc.”

      “Vậy là tốt rồi. Trẫm còn lo lắng tiểu hoàng tử ồn ào, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.” vuốt ve mặt nàng, vén sợi tóc vào bên tai. Hai người trò chuyện trong chốc lát. Thấy canh giờ còn sớm, Tề Diệp đứng dậy rời , ngày mai lại đến xem nàng.

      Hạ Uyển Chi gật đầu, đưa mắt nhìn rời , sau đó nằm tiếp tục ngủ. Trong lòng nàng an bình, đêm mộng mị.

      Thời gian cứ từng ngày trôi qua, mắt thấy tiệc đầy tháng cho tiểu hoàng tử sắp đến. Lệ phi dù tình nguyện nhưng vì khiến cho Tề Diệp vui vẻ, cũng tổ chức tiệc đầy tháng vô cùng náo nhiệt. Dù cho trong lòng thoải mái, nàng ta cũng biết thể vì việc mà hỏng mất việc lớn. Làm Hoàng Thượng vui vẻ nàng ta mới có thể dễ chuyện.

      Buổi tối Tề Diệp đến Thọ Ninh cung. Mặc dù bề ngoài Thái Hậu mặc kệ mọi chuyện, nhưng bây giờ hậu vị vô chủ, Lệ phi chỉ là lần đầu quản lý chuyện hậu cung, rất nhiều việc Thái Hậu yên tâm. Lúc nàng đắn đo đưa ra chủ ý đều đến đây xin chỉ giáo. Vì thế, chuyện tình hậu cung trong lòng Thái Hậu ràng tường tận.

      Gọi đến cũng là vì chuyện danh phận của Hạ Uyển Chi. Nàng sinh hạ tiểu hoàng tử, công lao ít, thể phong phi. Về phần phong phi vị gì, vậy phải xem nàng có thể tiếp nhận nổi dạng phi vị gì.

      Sau khi ăn xong, Tề Diệp nghe Thái Hậu giải thích ý tứ, thầm tự đánh giá phen, “Trong lòng trẫm có chủ ý. Hạ chiêu nghi đoan trang hiền lương, tài đức vẹn toàn, tri thư đạt lễ, hài phóng rộng lượng, rất được lòng trẫm. Bây giờ hậu vị còn trống. Nàng vì trẫm sinh hạ hoàng tử, công lao vô cùng to lớn. Trẫm định sắc phong nàng làm hoàng hậu.”

      “Hoàng hậu?” Thái hậu nghe thấy tràng dài ca ngợi Hạ Uyển Chi, lúc này cũng biết bạc đãi nàng ta, ngờ lại muốn nâng nàng ta lên tận hậu vị. Quả thực Thái Hậu giật mình , nhìn gật đầu, khẽ nhíu mày “Cho dù Hạ chiêu nghi sinh hạ hoàng tử, mẹ vinh nhờ con, cũng thể ngồi lên hậu vị. đến hài cốt của tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, lại sắc phong tân Hoàng Hậu làm cho người bất mãn. Chỉ riêng là Hạ chiêu nghi thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu. Ai gia đồng ý!”

      “Thái hậu, Hạ chiêu nghi cung kính, hiếu thuận, lại thông minh. Bất kể là gia thế hay thân phận đều xứng đáng với vị trí hoàng hậu kia.” “Bây giờ, hậu vị vô chủ, hậu cung cần người quản lý. thể liên tục làm phiền Thái Hậu, trẫm đành lòng. Hạ chiêu nghi tri thư đạt lễ, quản lý tốt hậu cung này.”

      “Ai gia được là được. Nếu Hoàng Thượng khư khư cố chấp, chỉ sợ nhắc tới triều đình cũng bị các quan can gián. Tuy Hạ chiêu nghi là tiểu thư con vợ cả Vinh Quốc phủ, nhưng Vinh Quốc phủ ngày càng suy tàn, căn bản gánh được phần vinh quang này. Nếu Hoàng Thượng thương cảm ai gia, muốn tìm vị Hoàng Hậu hiền đức quản lý hậu cung, sao chọn trong đám thiên kim tiểu thư của đại thần tiến cung?”

      “Thái Hậu thích Hạ chiêu nghi sao?” Tề Diệp thấy Thái Hậu kiên quyết như thế, thậm chí bày mưu tính kế chuẩn bị chọn hoàng hậu cho khẽ nhíu mày.

      phải ai gia thích. Hoàng Thượng sủng ái Hạ chiêu nghi chỉ cần làm ra chuyện vi phạm cung quy, ai gia gì. Chỉ là Hạ chiêu nghi xác thực thể đảm đương vị trí hoàng hậu. Ai gia nên vì cả Hoàng gia mà suy nghĩ, nếu sau trăm tuổi (chết), còn mặt mũi nào gặp tiên đế?”

      “Hơn nữa, hài cốt tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, Hoàng Thượng muốn lập hậu. Chỉ sợ có người nghị luận Hoàng Thượng trầm mê sắc đẹp, đánh mất minh, các đại thần cũng dị nghị. Ai gia muốn thấy Hoàng Thượng vì ân sủng Hạ chiêu nghi mà mang danh hôn quân.” Thái hậu thấm thía .Tề Diệp nhíu mày, trong lòng vui.

      Thái hậu cũng thêm, bưng trà chậm rãi uống, tâm tư lưu chuyển. Nghĩ tới định sắc phong Hạ chiêu nghi làm Hoàng Hậu, trong lòng Thái Hậu như mắc cái gai. Biết vị trí của Hạ chiêu nghi kia trong lòng , bà thầm cắn răng.

      Tề Diệp trầm mặc hồi lâu, “Nếu hài cốt tiên Hoàng Hậu chưa lạnh, trẫm cũng vội vã nhất thời. Hạ chiêu nghi vì trẫm sinh hạ tiểu hoàng tử, tự nhiên rất muốn ngợi khen phen. Ở bữa tiệc đầy tháng, trẫm sắc phong nàng ấy làm Quý phi.”

      “Quý phi?” Thái hậu khiêu mi “Hoàng Thượng có biết Quý phi cũng thể tùy tiện sắc phong. Ai gia cảm thấy Hoàng Thượng nên thận trọng cân nhắc. Nhất cử nhất động ở hậu cung đều quan hệ đến tiền triều. Hoàng Thượng coi trọng Hạ chiêu nghi, chỉ sợ các đại thần kín đáo phê bình.”

      “Theo ý của thái hậu, vị trí Hoàng Đế này của trẫm ngay cả quyền sắc phong Quý phi cũng có?” Tề Diệp vui, “Hoàng Hậu, Quý phi, hai vị trí này chỉ có thể chọn trong hai. Thái Hậu cảm thấy trẫm nên chọn cái nào?”

      Theo Thái Hậu, cái nào cũng được.

      Thái hậu trầm mặc, Tề Diệp cũng trầm mặc, hồi lâu, phải Thái Hậu bàn bạc việc phong thưởng Hạ chiêu nghi sao? Bây giờ trẫm đưa ra lựa chọn, Thái Hậu cảm thấy trẫm nên làm thế nào?”

      “Ai gia cho rằng, nếu Hoàng Thượng tán thưởng Hạ chiêu nghi thiện lương, ban chữ Lương. bằng phong làm Lương phi ?” Kỳ trong lòng Thái Hậu, kể cả nhất phẩm phi vị căn bản cũng tới phiên nàng ta. Hạ chiêu nghi cũng chỉ xứng cùng cấp bậc với Lệ phi, phong làm tòng nhất phẩm phi mà thôi.

      “Đêm khuya, trẫm tiện quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi. Về phần khen thưởng Hạ chiêu nghi, trẫm có chủ ý, cần phải nhiều lời nữa. Thái Hậu an giấc !”

      Nhìn đứng dậy rời , Thái Hậu hơi khựng lại, tâm tình vui “Thế Quý phi !”

      Cước bộ dừng lại, Tề Diệp nhướn lông mày, quay đầu lại “Vậy theo lời Thái Hậu. Trẫm xin cáo lui trước, ngày mai lại đến thỉnh an Thái Hậu.”

      Nhìn người sải bước rời , Thái Hậu mấp máy môi, biết mình bị Hoàng Thượng lừa. Cho dù có lòng sắc phong nàng ta làm Hậu, cũng phải bây giờ. Thực tế, ý muốn của Hoàng Thượng chỉ là làm cho bà lên tiếng đáp ứng nàng ta thành quý phi.

      Ngẫm lại Thái Hậu ảo não thôi, trong lòng cam tâm, tức giận đến buồn bực, ban đêm trở mình trằn trọc khó ngủ. Ma ma thấy vậy trấn an “Thái hậu chớ vì chuyện liên quan mà tổn thương thân thể. Cho dù Hạ chiêu nghi là Quý phi, hậu cung còn có Thái Hậu trấn giữ, nàng thể gây nên sóng gió gì.”“Hừ, chớ coi thường Hạ chiêu nghi. Ngươi nhìn , tại nàng ta đúng là xoay Hoàng Thượng như chong chóng. Hoàng Thượng vì nàng ta ngay cả ai gia cũng tính kế, có thể thấy được phân lượng của nàng ta trong lòng hoàng thượng. Thân là đế vương, nên quá mức đắm chìm người. Hoàng Thượng lại quá để tâm đến Hạ chiêu nghi. Nếu để nàng ta ngồi vị trí Quý phi, bao lâu sau vị trí Hoàng Hậu nàng ta cũng muốn nắm lấy sao?”

      “Ai gia thấy Hoàng Thượng bị người mê hoặc rồi. Hạ chiêu nghi thủ đoạn có thừa, tâm cơ thâm trầm, ở trước mặt hoàng thượng giả bộ ngây thơ, thuần khiết, thiện lương. Ai gia biết hậu cung chưa bao giờ có người đơn thuần. Nàng ta có thể giành được sủng ái của Hoàng Thượng mà bị phi tần tính kế, lại có thể từng bước thăng phân vị. Điều đó lên nàng ta dễ chọc, nhất định lòng dạ thâm sâu.”

      “Có thể là Hoàng Thượng lòng che chở Hạ chiêu nghi. Lời của Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng tin hoàn toàn, sao có thể ngăn cản được Hạ chiêu nghi bò lên?” Ma ma khó hiểu.

      “Trong hậu cung nhiều nhất chính là tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt. Nếu Hạ chiêu nghi gây bất lợi với Hoàng Thượng, ai gia cũng giữ lại nàng ta. Bây giờ tiểu hoàng tử sinh hạ, nàng ta trở nên vô dụng. Quế Tú, ngày mai ngươi lấy thứ trong tủ ra, ai gia muốn dùng.”

      “Vâng! Nô tỳ nhớ kỹ!” Quế tú ma ma gật đầu, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt phức tạp.

      Tề Diệp ra khỏi Thọ Ninh cung liền Chiêu Hoa cung, nhìn tiểu hoàng tử ngủ say, lại trò chuyện cùng Hạ Uyển Chi lúc, mới trở về ngự thư phòng.

      Vừa về đến ngự thư phòng, người kính phòng cầm lục đầu bài vào. Tề Diệp nhìn thoáng qua rồi phất tay cho người lui xuống. Ban đêm nghỉ ở Ngọc Long điện, đến cung của phi tần nào.

      tháng rất nhanh qua. Yến hội của tiểu hoàng tử cử hành ở Mãn Nguyệt cung. Vinh Quốc phu nhân được tiến cung diện kiến nàng, sáng sớm lập tức tiến cung. Hạ Uyển Chi biết được, sáng sớm thức dậy rửa mặt. Thấy Hạ Bích dẫn người tiến vào, nàng tươi cười.

      Hạ phu nhân nhìn thấy nữ nhi mừng đến phát khóc “Uyển Nhi đúng là làm nương thất vọng.”

      Hạ Uyển Chi cười, đỡ bà ngồi xuống, lại cho nhũ nương ôm tiểu hoàng tử đến. Lúc này tiểu tử ăn uống no đủ, vẫn còn thức, nghe thấy thanh của nàng dường như hiểu được, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía nàng. đôi đôi mắt đen bóng như hạt nhãn, hắc bạch phân minh, lấp lánh trong veo.

      Hạ phu nhân ôm lấy tiểu hoàng tử, thích nỡ buông tay, rồi lấy ra cái khóa vàng coi như là tâm ý của bà.

      Hai người trêu chọc tiểu hoàng tử hồi. Tiểu hoàng tử mệt mỏi liền ngủ thiếp , nhũ nương ôm nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi ngồi chuyện cùng Hạ phu nhân, tán gẫu về việc nhà. Hơn nữa Hạ Uyển Chi còn dặn dò Hạ phu nhân, nhắn gửi mấy câu cho cha nàng.

      Tiệc đầy tháng có rất nhiều quy củ, mặc dù nàng quan tâm, nhưng cũng muốn tham gia. Tự Thái Hậu tắm rửa thay quần áo cho tiểu hoàng tử, Hạ Uyển Chi đích thân chuẩn bị y phục và tã lót.

      Lúc dạ tiệc, nàng ôm tiểu hoàng tử trang phục lộng lẫy, dung nhan xuất chúng, phong quang vô hạn bước vào. Phía dưới các phi tần cực kì hâm mộ cùng ghen ghét. Ngồi xuống bên cạnh Tề Diệp, hôm nay nàng đúng là mẹ vinh nhờ con, nhảy qua phi vị của Lệ phi, trở thành người ngồi gần Tề Diệp nhất.

      Các quan lại cùng nhau chúc mừng, từng tiếng lọt vào trong tai nàng khiến cho tâm tình tốt. Nàng nhìn về phía Tề Diệp, ánh mắt càng ôn nhu như nước, tràn ngập nét cười.

      Tề Diệp phát giác ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, phảng phất như tình. Cho đến khi phát giác ánh mắt của Thái Hậu phóng tới, Hạ Uyển Chi sáng suốt thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh .

      Thức ăn tinh xảo ngon miệng, có thể thấy được ngự thiện phòng tốn ít tâm tư. Hạ Đồng tự mình gắp thức ăn cho nàng, kiểm tra thấy có độc mới ra hiệu nàng dùng bữa. Bây giờ nàng sinh hạ hài tử, phương diện ẩm thực cần lo lắng người bỏ thuốc trụy thai. Nàng ăn chút thức ăn. Đại khái quen ăn quá mức thanh đạm, những thức ăn này nàng thậm chí có chút quen, ăn nhiều lắm.

      Tề Diệp ở bên, nhìn thức ăn trước mặt nàng mới động vài miếng, khẽ nhíu mày nhìn nàng cái. Hạ Uyển Chi phát , đành phải ăn vài miếng để yên lòng.

      Lúc mọi người ăn xong, cung nữ liền nhanh chóng thu dọn mặt bàn, mang lên dưa và trái cây, dâng lên trà nóng. Hí khúc bắt đầu biểu diễn.

      Ngự hoa viên đèn đuốc sáng trưng. Về khuya, yến hội dần tan. Các quan lại lần lượt xuất cung. Hạ Uyển Chi liền nhìn tiểu hoàng tử ngủ say. Nghe Tề Diệp đến, nàng vội vàng ra ngoài nghênh đón. Nằm tháng, hôm nay có thể xuống đất lại, nàng vẫn còn hơi hỗn loạn.

      Tề Diệp kéo tay nàng vào trong. Hạ Bích pha nước mật ong cho giải rượu. Tề Diệp uống ly nước mật ong, mấy câu với nàng, nhìn bóng đêm phủ xuống, liền ngủ lại Chiêu Hoa cung.

      Hạ Uyển Chi từ chối, là chỉ sợ ổn. Tề Diệp thèm để ý, kéo nàng đến bên giường. cho Quang Thuận hầu hạ cởi quần áo ra rồi nằm xuống giường. Hạ Uyển Chi cười khổ, sau đó rửa mặt. Hai người mỗi người đắp tấm chăn mỏng.

      Trong phòng yên lặng trong chốc lát, Hạ Uyển Chi phát người bên cạnh giật giật. Sau đó trong chăn của nàng xuất thêm người. dính vào, đặt nàng gối lên cánh tay , hơi thở ấm áp phun lên mặt nàng.

      Hạ Uyển Chi ngạc nhiên chút, đẩy ra, “Hoàng Thượng, thân thể tần thiếp còn chưa khôi phục, thể thị tẩm.”

      “Trẫm hỏi ngự y. Yên tâm, đêm nay trẫm làm gì, chỉ cần Uyển Nhi dùng tay thôi.” rồi cầm lấy bàn tay bé mềm mại của nàng đặt lên vật nóng bỏng bên dưới.

      Hạ Uyển Chi hiểu ý , chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Nàng cắn môi, hai tay phối hợp dùng sức. Nghe thấy hô hấp của dần trở nên nặng nề, hai tai nàng nóng lên.

      Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, bên cạnh bóng người. Hạ Bích “Sáng sớm Hoàng Thượng thức dậy vào triều. Nương nương ngủ say nên Hoàng Thượng dặn bọn nô tỳ đừng quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”

      “Ừ!” Nàng gật đầu, đứng dậy rửa mặt rồi thay bộ cung trang màu xanh. Nàng nhìn mình trong gương khuôn mặt mượt mà, hơi đầy đặn, thầm thở dài.

      Mới vừa rửa mặt xong, nghe tiếng động truyền đến từ ngoài cửa. Quang Thuận công công dẫn theo đám tiểu thái giám tiến đến. Trong tay cầm vật màu vàng, vừa nhìn biết là thánh chỉ.

      Hạ Uyển Chi đứng dậy tiếp chỉ. Quang Thuận công công tuyên đọc thánh chỉ, bỏ sót chữ “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hạ chiêu nghi đoan trang tao nhã, rộng lượng hào phóng, hiền lương thục đức, tri thư đạt lễ, rất được lòng trẫm, đặc biệt phong làm Uyển quý phi...”

      Uyển quý phi? Hạ Uyển Chi sững sờ, ngước mắt nhìn Quang Thuận công công. Quang Thuận khom người, cười thân thiện “Chúc mừng Uyển quý phi nương nương, chúc mừng Uyển quý phi nương nương. Mời ngài tiếp chỉ ạ! Đây chính là đại hỷ nha.”

      “Nương nương!” Hạ Bích thấy nàng động đậy, thầm kéo tay áo nàng.

      Hạ Uyển Chi phản ứng lại, “Quang Thuận công công, phiền ngươi tuyên đọc lại lần nữa được ?” Nàng cảm giác nghe nhầm!

      “Nương nương thú vị. Nếu Hoàng Thượng biết được nhất định cao hứng. Hay nương nương tận mắt nhìn !” Quang Thuận cười đưa thánh chỉ tới. Nàng từ chối, đọc đọc lại từng câu từng chữ, sợ mình nhìn lầm rồi hiểu sai ý.

      Nhìn ba chữ Uyển quý phi to đùng, dù nàng chớp mắt nhiều lần vẫn ràng thánh chỉ. Lúc này nàng mới tin phải là mơ. Lại nhìn đồ ban thưởng phong phú, Hạ Uyển Chi khỏi nở nụ cười.

      Uyển quý phi! Nàng ngờ tới, Hạ Uyển Chi nàng còn có thể ngồi vị trí quý phi. Lúc trước nhất định cảm thấy đây chỉ là vọng tưởng, tại nàng biết , tất cả đều là .

      Sớm muộn nàng đứng bên cạnh , phải phi tần, mà là dùng thân phận vô cùng tôn quý khác, cùng nhìn ngắm giang sơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :