1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cung nữ cấp thấp - Thính Tâm Đình (37/~220) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 35. ÔM CÂY ĐỢI THỎ

      Editor: nhamy111

      *************************

      "Tiểu Lục tử..."

      Vân Vụ vào Hoàng Đăng cung, vừa nhìn thấy tiểu Lục tử, vội vàng chạy tới bắt phát làm liền đổ ập xuống rồi mắng cho trận, "Tiểu Lục tử, ngươi quá đáng, cầm tiền của lão tử mà làm việc cho lão tử, trả tiền lại đây, gấp đôi!"

      bàn tay vừa chìa ra bị tiểu Lục tử đánh bật trở về, cợt nhả , "Chúng ta đều là bằng hữu, ngươi vẫn chuyện tiền bạc với tiểu gia sao? là sát phong cảnh mà" Vừa dứt lời liền lấy trong ngực áo ra quyển trục.

      Vân Vụ nghi ngờ hỏi, "Đây là cái gì?"

      Tiểu Lục tử giọng bên tai nàng, "Bản đồ hoàng cung, nếu có nó ngươi cũng lầm đường nữa"

      Ánh mắt Vân Vụ sáng ngời, đưa tay tới giật lấy, kết quả là bị tiểu Lục tử nhàng đưa qua chỗ khác, rồi lại thấy vươn tay kia lên trước mắt nàng mà lắc lắc, mập mờ trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi xem hiểu à?"

      Vân Vụ trợn ngược hai mắt, ràng rồi... nàng đụng phải người tiền còn hơn nàng nữa, thở dài, bất đắc dĩ đưa tay vào hà bao móc ngân lượng thả lên tay , nhanh chóng từ tay bên kia đoạt lấy bản đồ, mở ra vừa nhìn, mẹ nó, quả quá cặn kẽ.

      Tiểu Lục tử hứng trí bừng bừng đem bạc cất kỹ, mèo khen mèo dài đuôi, "Uy, tiểu gia ta cho rằng, ta là nam tử đẹp nhất trong hoàng cung này, ngươi có đồng ý ?"

      Vân Vụ lười phản ứng lại với tiểu Lục tử, chỉ có thể qua loa, "Ừ, tiểu Lục tử đúng là... thái giám đẹp nhất mà ta từng gặp qua!!!"

      Tiểu Lục tử nhíu mày, vì sao lại là thái giám đẹp nhất đây? Bỉu môi , "Hôm nay tiểu gia ta nghe , tối nay người thích điều khiển chương trình còn có thể đến chỗ cũ, như thế nào? Chúng ta cũng chứ?"

      Vân Vụ gật đầu quyết định, " chứ! tại chúng ta liền điều nghiên địa hình !"

      Tiểu Lục tử cười ha hả tiếng, "Điều nghiên địa hình hả, cái từ này lạ nhỉ? đúng là mới mẻ. Ngươi học được ở đâu vậy?"

      "Trong ổ sơn tặc!"

      "...."

      Trong góc hoàng cung hẻo lánh, Âu Dương Hách Thanh dương dương tự đắc ngồi hóng mát dưới gốc đại thụ, hưởng thụ chút ánh nắng mặt trời, đột nhiên ánh sáng lại bị che mất, nhăn mày, mở mắt ra liền nhìn thấy tiểu thái giám mặt mày thanh tú nhìn mình chằm chằm, bỉu môi , "Âu Dương Hách Thanh, gia phải là đánh cờ cùng với ngươi sao, giờ đâu rồi?"

      Âu Dương Hách Thanh lười phản ứng với , tiếp tục nhắm mắt lại, tìm được chỗ có ánh sáng chiếu vào tiếp tục ngủ, đột nhiên ánh sáng bị che kín lần nữa, Âu Dương Hách Thanh bực mình mở mắt mắng, "Hòa Phong, cút cho ta!"

      Ách... Hai nam tử giống nhau như đúc, mặc trang phục thái giám giống nhau, lại còn vẻ mặt hoàn toàn giống nhau làm cho Âu Dương Hách Thanh nghẹn lại, nam tử bên trái ha ha cười, "Âu Dương Hách Thanh, ta là Hòa Khí!"

      "Âu Dương, ta mới là Hòa Phong!"

      Lại nghe thấy hai người trăm miệng lời, "Ngươi là con lừa đần, lại lẫn lộn giữa hai chúng ta!"

      Âu Dương Hách Thanh lau mồ hôi, từ sau khi gặp Hòa Phong và Hòa Khí đến nay cũng tin tưởng đời này còn có loại người thuần khiết vô hại nữa. Hai người này hổ là cặp song sinh, mỗi lần gặp đều làm cho người ta lẫn lộn, cả chục năm rồi, người nào nhận thức ai là ai, quái lạ là cả hai người này thường ngày đều thích trêu chọc người khác, làm gì cũng cùng tiến cùng lùi.

      Âu Dương Hách Thanh lắc đầu, nội tâm liên tục cảm thán, Nạp Lan, ngươi mau đưa toàn bộ "người bạn " của ngươi hết !

      "Tốt lắm tốt lắm!" Âu Dương Hách Thanh bực mình khoát khoát tay, "Hôm nay gia các ngươi cùng ta chơi cờ khi nào?"

      Hòa Phong và Hòa Khí cùng chu mỏ, Âu Dương Hách Thanh lập tức gì, lại là giống nhau như đúc, chịu nổi.

      "Âu Dương, chẳng lẽ ngươi muốn biết hôm nay gia nơi nào sao?" Hòa Phong .

      Hòa Khí cũng hùa theo, "Đúng rồi đúng rồi, ngươi suy nghĩ chút , trong ngày thường gia lúc nào cũng đứng phơi nắng ở Dương Quang điện, thời lại đột nhiên biến mất, ngươi
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 36. ĐẠT THÀNH HIỆP ĐỊNH

      Editor: nhamy111

      *********************************

      "Aiz..."

      "Aiz..."

      Vân Vụ ngừng trợn trắng mắt, biết tiểu Lục tử này lại giở trò quỷ gì đây, đường cái gì, lại ngừng thở dài, cuối cùng nàng nén được tò mò, hiếu kỳ , "Tiểu Lục tử, vì sao thở dài a?"

      Ánh mắt tiểu Lục tử đột nhiên trở nên đau thương nhìn đến nàng, trong nội tâm nàng thầm kêu tốt, nên hỏi, nhất định là động đến chỗ thương tâm của rồi.

      Quả nhiên tiểu Lục tử : "Vân vụ, tiểu gia ta quả nhiên phải là nam nhân bình thường, ràng vừa rồi mới nhìn đến cảnh tượng tươi mát như vậy, lại có thể "hợp tác" với ngươi, aiz!"

      Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, bất đắc dĩ vỗ bả vai tiểu Lục tử, "Tiểu Lục tử, ngươi nhận mệnh , đời này người là thái giám, chuyện nam nữ cũng đừng nên cưỡng cầu"

      "Vân Vụ, ngươi hiểu lầm rồi, ý của tiểu gia phải là vậy" Tiểu Lục tử lập tức bổ đao, "Ý của tiểu gia là, thân thể của ngươi ngay cả thái giám cũng thèm "hợp tác", có thể thấy được rất ... ngươi quả nhiên giống nữ tử"

      "Cút..."

      Vân Vụ gầm thét lâu, xem bóng dáng tiểu Lục tử hóa thành chấm đen, nghiến răng nghiến lợi , "Lần sao nếu như lão tử gặp lại ngươi, ta nhất định băm ngươi làm thịt bằm"

      "Chuyện gì mà nổi giận như vậy?"

      Vân Vụ xoay người lại phát Lý Minh đứng cạnh mình trong miệng vẫn còn ý cười, hỏi, "Ngũ hoàng tử điện hạ? trễ thế này rồi vì sao ngươi còn nghỉ ngơi?"

      "Vân Vụ, lời thổ lộ của ngươi đối với ta hôm đó là xuất phát từ nội tâm?"

      Ai có thể nghĩ tới Lý Minh hỏi đến cái đề tài này, nhớ tới ngày đó vì muốn ở lại trong cung nên thuận miệng , chẳng lẽ tưởng ? Tiểu Lục tử, ngươi dám lão tử giống nữ nhân, xem này, nay có người ái mộ lão tử rồi đấy thôi.

      Lý Minh thấy nàng mở miệng, khỏi cười khổ, quả nhiên là tự mình đa tình. Lấy ra từ trong ống tay quyển sách , "Vân Vụ, ngươi nguyện ý bán mạng cho ta chứ?"

      Vân Vụ tò mò nhíu mày, "Lời của điện hạ là có ý tứ gì?"

      "Ý trong lời!" Lý Minh phất phất tay cầm sách , "Bên trong quyển sách này ghi lại danh sách tần phi trong hậu cung cùng với thế lực nhà mẹ đẻ sau lưng các nàng. Các đại thần dựa vào quyền thế, đem con của mình hoặc là các nữ nhân có huyết mạch tương thông cùng mình đưa vào hậu cung làm phi, cũng phải là vì ham vinh hoa phú quý!"

      nhàng thả sách vào trong tay Vân Vụ lại , "Mà là vì có thể bảo trụ địa vị của mình tốt hơn. Cổ ngữ có , gần vua như gần cọp, nếu như bên gối hoàng thượng có thể có nữ nhân thổi gió bên tai, mặc dù làm sai chuyện gì, vẫn có thể bình an vô như cũ"

      Vân Vụ tựa hồ như có chút giác ngộ, " ra là như vậy!"

      "Ngươi có biết chuyện Thu gia?"

      Trong lòng Vân Vụ căng thẳng, nhưng cũng biểu tia mất tự nhiên nào.

      Chỉ nghe thanh thanh thấu của truyền vào tai, "Ngày đó, năm tên đại thần liên danh thượng tấu, muốn đem tịch thu toàn bộ tài sản của Thu gia, đồng thời xử trảm kẻ phạm tội, lúc này những người ở chốn hậu cung cũng đưa đến ít tác dụng. Nếu , há có thể dễ dàng nhổ cỏ tận gốc thế lực của Thu gia ở triều đình sao?"

      "Thu gia đúng là trung thần, mặc dù Thu lão tướng quân cáo lão hồi hương mười hai năm, nhưng những năm gần đây Hoàng thượng vẫn dám động vào Thu gia dù chỉ chút, đó chính là ví dụ"

      Vân Vụ nghiêm túc nhìn mắt , hỏi: "Ngũ hoàng tử điện hạ vì sao với ta những thứ này?"

      Lý Minh khẽ mỉm cười, "Vân Vụ , danh sách này ta đưa cho ngươi, ngươi giúp ta diệt trừ những tần phi hậu cung này, thế lực của những đại thần kia từ từ tan rã, điều ta muốn ngươi làm rất đơn giản"

      Ánh mắt của
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 37. NGĂN CẢN MẶT

      Editor: nhamy111

      ****************************

      Ai có thể nghĩ tới đứa từng làm nha hoàn ở phủ Hàn Vương, thời lại cao cao tại thượng ngồi trước gương để bọn cung nữ trang điểm cho ả, tiểu Nguyệt sớm bỏ vẻ ngoài trẻ trung của nương mười lăm mười sáu tuổi, trở thành dáng vẻ thướt tha mềm mại của người phụ nữ.

      Ả khẽ mở môi đỏ mọng , "Mấy ngày nay Thích thượng nghi có từng tới đây ?"

      Tiểu cung nữ bên cạnh vội vàng : "Bẩm nương nương, Thích thượng nghi chưa từng tới"

      Ánh mắt ả sững sờ, "Phái người thúc giục, thời gian bao lâu như vậy rồi, ngay cả việc cũng làm xong, còn bản cung nóng vội"

      "Tuân mệnh!" Tiểu cung nữ vội vàng lui ra.

      "Hít...." Nguyệt Tu Dung hổn hển đứng lên, quất tới cái tát, tiểu cung nữ vấn tóc cho ả run sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tỳ đáng chết!"

      "Tiện tỳ, dám kéo đau tóc Bản cung". Ánh mắt Nguyệt Tu Dung hung ác, nhớ tới trước kia Mai Hương cũng đối xử như vậy với hạ nhân, quả nhiên, trở thành chủ tử tính tình lại đột biến, đánh người mà còn bị chịu phạt, loại cảm giác này thống khoái.

      "Ai ui, nhiều ngày gặp Tu Dung nương nương, nghĩ tới lại có thể biến hóa long trời lở đất a!" Vân Vụ dựa vào bậc cửa cười nhạo phen, sải bước vào cung.

      Nguyệt Tu Dung run rẩy chỉ tay về phía nàng mắng to, "Ngươi! Lớn mật, lại dám tự tiện vào Hỉ Tâm điện của bản cung"

      Vân Vụ ngăn tay Nguyệt Tu Dung, vui cười , "Tu dung nương nương thân phận là nghĩa nữ của Hàn vương, sao lại có thể cùng ta tính toán chi li vậy chứ?"

      "Câm miệng!" Nguyệt Tu Dung lạnh mắt nhìn thoáng chung quanh, phân phó cung nhân, "Các ngươi lui xuống đóng cửa lại, có phân phó của Bản cung, cho phép bất luận kẻ nào tiến vào"

      Sau khi cung nhân lục tục lui xuống đóng cửa lại, Vân Vụ vòng hai tay trước ngực cười tiếng, "Rốt cuộc trở thành chủ tử, quả thay đổi. Ai có thể nghĩ được, tiểu nha hoàn trước kia bò lên long sàng của Hoàng thượng liền trở thành Tu dung nương nương, sách sách sách, nếu ta biết được ngươi hòa hợp vui vẻ sung sướng đến như vậy, ta hận sớm vạch trần thân phận của ngươi"

      "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

      "Thích thượng nghi cố ý nhắm vào ta, đúng là ngươi phân phó?"

      Vân Vụ hề cười, nghiêm trang liếc Nguyệt Tu Dung cái, giọng , "Hôm nay ta tới, cũng phải vì muốn vạch trần thân phận của ngươi, mà ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta lạ gì vị trí Tu Dung này, cũng ham gì thân phận nghĩa nữ của Hàn Vương. Chúng ta từ nay nước sông phạm nước giếng, như thế nào"

      "Hừ! Bản cung vốn là nghĩa nữ của Hàn vương. tiếp, thời bản cung đối với Hàn vương vẫn còn hữu dụng, Hàn vương cũng phản bội bản cung, những lời kia cũng chỉ là lời phía của ngươi mà thôi" Nguyệt Tu Dung cười lạnh, nhưng sắc mặt Vân Vụ hề thay đổi, bổ sung, "Ngươi có biết, hành hạ chết ngươi, chỉ là ý tứ của bản cung!"

      " nghe lời!" Vân Vụ bất đắc dĩ thở dài, trong tay có thêm trang giấy, quơ quơ trước mặt ả.

      Nguyệt Tu Dung quá sợ hãi, cái này là khế ước bán thân của ả, hôm đó ả muốn cùng Vân Vụ tiến cung, nên tự nhiên khế ước bán thân cũng được đưa vào cung, nghĩ tới ngày hôm nay lại bị nàng lấy ra uy hiếp.

      "Khế ước bán thân của ngươi do ta bảo quản tốt, ngươi cũng nên sống đàng hoàng ngây ngốc trong cung , chỉ cần ngươi gây chuyện với ta, ta vĩnh viễn giấu khế ước bán thân này . Nếu ngươi chọc phải ta, đến lúc đó tội của ngươi phải chỉ là khi quân đơn giản vậy đâu" Dứt lời, Vân Vụ đem khế ước bán thân cất , thuận tiện bưng đĩa điểm tâm bàn, phất ống tay rời .

      "Ai nha, ăn nhiều điểm tâm ở Hỉ Tâm điện, chỉ sợ phải tiêu chảy rồi..."

      Nhìn bóng lưng nghênh ngang của nàng, Nguyệt Tu Dung bị hù dọa đặt mông ngồi ngây ra đó, cả người ngừng run rẩy, "Lại dám uy hiếp bản cung, Vân Vụ, nếu ngươi rơi vào tay bản cung, bản cung nhất định cho người chết toàn thây!"

      Vân Vụ vụng trộm chạy vào lãnh cung, đem quần áo hôm đó Trịnh Sở Sở trả lại cho nàng ta, rơi nước mắt cảm tạ , "Chuyện tình hôm đó phải cảm tạ ngươi, về sau nếu như ngươi có việc gì, ta nhất định nghĩa bất dung từ!"

      "Gì vậy chứ! Cung nữ làm việc trong cung có người nào phải là người đáng thương chứ? Coi như chúng ta có duyên phận " Trịnh Sở Sở cười nhạt tiếng, "Ta giúp ngươi là điều đương nhiên"

      "Sở Sở, ngươi chuyện cùng ai đó?"

      Vân Vụ theo thanh dịu dàng kia nhìn lại, nguyên lai là
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :