1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cung nữ cấp thấp - Thính Tâm Đình (37/~220) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 30. HOÀ ĐỒNG

      Editor: nhamy111

      ***********************************

      Sau khi Vân Vụ tỉnh lại phát mình nằm giường, nhìn khắp bốn phía, xác nhận đây là cung điện. Trong đầu còn nhớ loáng thoáng cái thanh dễ nghe kia, lại nghĩ ra là ai ? Chẳng lẽ là chủ nhân của cung điện này?

      "Tỉnh?"

      Vân Vụ đứng dậy, nhìn thấy Nạp Lan Lạc lạnh lùng nhìn mình.

      Nàng có chút nghi hoặc, sao lại là ? thanh ôn nhuận dễ nghe kia lại là , trong lòng có chút ít rung động, thẹn thùng đỏ mặt lời cảm tạ, "Đêm qua cảm ơn ngươi"

      Nạp Lan Lạc cũng xoay người, lạnh giọng , "Ngươi có bản lĩnh đối nghịch cùng gia, sau khi người khác khi dễ ngươi, lại có bản lĩnh trả lại?"

      Vân Vụ bị nghẹn, hiểu đến cùng làm gì đây.

      "Lần sau, nếu như ngươi còn bị người ta khi dễ, gia mới hảo tâm ra tay giúp ngươi"

      Nàng ha ha cười tiếng, chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên cảm thấy Nạp Lan Lạc cũng vô tình lãnh khốc như lời đồn đãi.

      "Ngươi còn mặt mũi mà cười?" Nạp Lan Lạc xoay người mắng, ai ngờ nàng tim phổi cười như cũ, khóe miệng giật , ôn hòa , " là... ăn no , ăn no mới có thể có khí lực tiếp tục bị người ta khi dễ!"

      Sau khi Nạp Lan Lạc ra khỏi phòng, Vân Vụ lập tức sững sờ, Thích thượng nghi kia đúng là cầu mình lắp đầy hồ cá ở hậu hoa viên, nhưng mà...

      "Aiz... đúng lắm, ăn no rồi sau!" Vân Vụ bình tĩnh thong dong ngồi xuống bắt đầu ăn, đói bụng cả ngày cũng nên bồi bổ, mặc dù trở về chịu phạt cũng nên vội. Ừm, mình hổ là người thông minh, là càng ngày càng bội phục mình, thể bị chính mình mê hoặc a.

      Trong hậu hoa viên, Vân Vụ ngoác rộng miệng nhìn hồ cá tràn đầy trong hậu hoa viên, vội vàng xoa xoa hai mắt mình, lúc mở mắt ra lại nhìn thấy nước sáng lóng lánh, đây là ai giúp mình a?

      Nạp Lan Lạc? Nàng mãnh liệt lắc đầu, tự nhủ " thể nào, tuyệt đối thể nào!" Bởi vì lúc ra cửa còn lời lạnh nhạt với mình, nhất định phải là . Ừm, nàng gật đầu cực kỳ khẳng định.

      "Hừ! Coi như ngươi vượt qua kiểm tra!" Thích thượng nghi mang theo người tuần thị, vừa vặn cùng nàng nhìn nhau.

      Vân Vụ dương dương đắc ý, "Tất nhiên, bản lĩnh ta còn nhiều mà, Thượng nghi đại nhân cứ việc phóng ngựa tới đây"

      " biết tự lượng sức mình!" Thích thượng nghi hừ lạnh.

      "Nội thị cục muốn danh sách tân cung nữ, phải ngươi có nhiều bản lĩnh hay sao? Vậy ngươi đưa qua " Thích thượng nghi liếc nhìn mặt hồ cá vụn nát, sớm bị hư hao, mảnh vụn chồng chất mặt đất, nàng lạnh lùng bật cười, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi , "Thông minh vặt quá nhiều, trong cung này kiêng kỵ nhất chính là người tự cho mình thông minh!"

      Vân Vụ chưa kịp mở miệng, chỉ trơ mắt nhìn nàng, hận thể vẻ đoá hoa
      mặt than của nàng.

      Ôm danh sách chậm rãi bước tới, trong nội tâm thầm mắng lão bà kia, chính mình mới vào cung, cũng chưa kết thù kết oán với ai, vì sao nàng nhất định phải đối đầu cùng mình như vậy?

      Đột nhiên nhảy ra bóng người, nàng còn chưa kịp nghĩ tới vì sao lại như vậy, phịch cái đụng cây, họa vô đơn chí, giờ khắc này từ cây vừa vặn rơi xuống người, lại vừa vặn ngã trúng người nàng.

      "Ai ui ai ui! Ngươi ràng là quấy rầy tiểu gia thanh tu, tiểu gia thấy ngươi chán sống rồi"

      Vân Vụ mở to hai mắt, nam tử tuấn tú đập vào mắt. Di...đây phải là bạch y mỹ nam tử hôm kia sao? Đợi chút... mặc dù cũng dễ nhìn, nhưng cũng phong hoa tuyệt đại bằng người nọ, mà quan trọng nhất... là thái giám.

      Vân Vụ mạnh mẽ đẩy ra, tức miệng chửi ầm lên "Thái giám chết bầm, thái giám thối, lại dám chiếm tiện nghi của lão tử, lão tử thấy ngươi mới chán sống rồi!"

      Khóe miệng tiểu thái giám rụt rụt, ghét bỏ "Đại nương, tiểu gia ta tốt đẹp ngủ tàng cây, nếu phải ngươi đụng đến cây, tiểu gia ta làm sao có thể rớt xuống? Hơn nữa, ngươi xem tiểu gia tuấn tiêu sái, giống như loại người chiếm tiện nghi của người khác như vậy sao?"

      "Sít sít sít, là... Cũng phải là nam nhân, còn lớn gia gia. Quả nhiên những cung nữ kia thái giám rất biến thái đúng sai!" Vân Vụ chút nào nể mặt vạch trần .

      nghĩ, cười ha hả, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất người, cũng kéo Vân Vụ, Vân Vụ buồn bực, thích nghe mắng như vậy sao?

      "Tiểu gia thích ngươi, chuyện sảng khoái... sảng khoái a! Muốn cùng ngươi kết làm bằng hữu, được ?"

      Vân Vụ tươi cười sáng lạng, đúng là kỳ quái, sau khi bị mắng còn muốn làm bằng hữu?

      khẽ cười , "Ta là Tiểu Lục Tử, về sau nếu có người khi dễ ngươi, nhớ cho tiểu gia biết, tiểu gia thay ngươi dạy bọn họ"

      Đợi chút, lời này hình như có chút quen thuộc.

      A, đúng rồi, trước đó vài ngày mình còn trơ tráo với Thư Nghiên, nhưng hôm qua lại bị người khác khi dễ. Vân Vụ gượng cười, dù sao kết giao thêm người bạn cũng chết.

      "Ta gọi là Vân Vụ, là cung nữ mới tiến cung, quả , định là nhờ ngươi giúp cái gì, nhưng là ngươi nha, nếu ta bị khi dễ, ngươi thay ta dạy dỗ bọn họ."

      "Aiz, tiểu gia ta cũng chỉ chút mà thôi" Tiểu Lục Tử cợt nhả , gặp lúc Vân Vụ khom lưng nhặt danh sách mặt đấy hỏi, "Ngươi muốn nội thị cục?"

      Vân Vụ gật gật đầu, "Ngươi biết đường ?"

      Tiểu Lục Tử dương dương đắc ý lâu sau mới đáp, " biết!"

      Vân Vụ bắt đầu sám hối sâu sắc đối với hành vi của mình, nên đụng vào cây, lại càng nên quen biết tên Tiểu Lục Tử này.

      lôi kéo nàng chạy đường trong hoàng cung như điên, lại cũng đến được nội thị cục, Vân Vụ đột nhiên hiểu ra đạo lý, cũng giống như mình, đều là dân mù đường.

      Rốt cuộc hỏi thăm lâu, đánh bậy đánh bạ đánh đúng vào nội thị cục

      Vân Vụ lau mồ hôi, hữu khí vô lực , "Cửa chính nội thị cục thực dễ a"

      Sau khi Tiểu Lục Tử mở miệng lại đem hy vọng mới bắt đầu thành lập của Vân Vụ đánh nát toàn bộ, "Nơi này chính là nơi đầu tiên chúng ta đến, về sau ngươi nhất định phải lôi kéo ta địa phương khác xem chút, kết quả, chúng ta cái cung lần nữa"

      vào bên trong nội thị cục ngay cả cái bóng cũng nhìn thấy, vẻ mặt Vân Vụ đau khổ , " nhầm đó chứ?"

      Tiểu Lục Tử lắc đầu, "Tin tưởng tiểu gia"

      Vân Vụ giật giật miệng, nàng tình nguyện tin tưởng quỷ.

      Quả nhiên là, hai người ngu ngơ nhìn tất cả mọi người nội thị cục tụ tập đánh bạc, chỉ nghe nhóm người la đại, nhóm người la tiểu, nam nữ đều có, ách... thái giám thể tính là nam tử được.

      Chỉ là mọi người chỉ lo vụ đánh cược trước mắt, thèm nhìn đến hai người.

      Tiểu Lực Tử cũng nhìn đến nàng cái, làm cho nàng nhận thức việc bị mọi người bỏ qua là chuyện đau đầu đến cỡ nào.

      Quả nhiên, trong nháy mắt đối mặt với cảm giác hữu của mình cũng bị bỏ qua, Vân Vụ cũng có chút để ý, tức miệng chửi ầm lên, "Bà nội nó, đánh bạc mà cũng rủ lão tử"

      Tiểu Lục Tử lập tức ngây ngốc, còn chưa dự định cho nàng, nàng lại đưa tay vào trong tay áo lấy hà bao ra, thuận tiện nghĩa khí vỗ bả vai , " nghĩa khí, chốc lát nữa lão tử chia cho ngươi nửa tiền thắng bạc!" hai bước lại trở về , "Chia cho ngươi phần tư!" Lại cảm thấy ổn, bất đắc dĩ thở dài, "Ta tận lực đem tiền của ngươi trả lại cho ngươi"

      Cứ như vậy, Tiểu Lục Tử kinh ngạc nhìn nàng cướp sạch túi tiền bên hông mình, còn sải bước vào trong đám người kia... Nếu dùng ba chữ để hình dung chính là " xấu hổ", còn nếu dùng bốn chữ để hình dung chính là "Chẳng biết xấu hổ"!

      "Đại, đại, đại...."

      "Tiểu, tiểu, tiểu..."

      Vân Vụ lẫn trong đám người đó như cá gặp nàng, thắng tiền , còn ra bản thân từng cùng người khác đánh cuộc, đó chính là đoán là bài, xong liền lấy từ bên hông ra bộ diệp tử bài, giáo hội chúng dân sau khi thưởng ngoạn, liền dâng tặng Vân Vụ danh hiệu "Đại tiên nhi"

      Đương nhiên, Vân Vụ đối với xưng hô này có chút hưởng thụ.

      Mà Tiểu Lục Tử đứng buổi sáng, nhìn chằm chằm đám người chơi kia cực kỳ cao hứng...

      "Ai nha, nghĩ tới Vân Vụ tuổi còn trẻ mà lại làm cho người khác bội phục a, chúng ta chơi lâu như vậy, cũng chưa có ngày sung sướng như hôm nay vậy, ha ha..." Ngươi chuyện chính là Trương nội giám của nội thị cục, tuổi lớn nhưng lại cao hứng bừng bừng hơn so với bất kỳ kẻ nào.

      Tuy rằng Vân Vụ còn chưa từng thấy qua lão công công trong cung này, hơn nữa nghe bọn họ người nào cũng biến thái, hoặc là phấn son bột nước trét đầy mặt, hoặc là sơn móng kỳ quái, tối thiểu nhất nàng cảm thấy Trương nội giám này cũng có thể tính là người bình thường.

      "Đúng vậy đúng vậy, về sau nếu vô liền đến nội thị cục chúng ta chơi nhiều chút" tiểu thái giám khác phụ họa .

      Vân Vụ khoát tay chút khiêm nhường , "Aiz, quá quá"

      Trong tay cầm lấy hầu bao phình to, nội tâm nàng mừng thầm, chỗ này đương nhiên nhiều đến mấy lần. Đột nhiên nhớ tới chính mới vội vàng , "Trương công công, ta là người Thượng nghi cục phái tới đưa danh sách cung nữ mới"

      "A! ra là vậy!"

      Trương nội giám rất có thâm ý nhìn nàng cái, dứt lời lại bổ sung, "Vân Vụ ngươi cũng nên cẩn thận, Thích thượng nghi của Thượng Nghi cục cũng phải là người tốt lành gì, ngươi mới vừa vào cung còn biết những thứ này, những cung nữ nàng vừa mắt để cho nàng ta đến nội thị cục để bị người khác khi dễ, lại biết ngươi cùng chúng ta hòa đồng như vậy, ha ha!"

      Vân Vụ chấn động, chính mình chưa từng đắc tội qua với nàng, nàng lại nhất định trừng phạt mình như vậy, nguyên nhân đơn giản chính là nàng vừa mắt mình? Đem nghi hoặc thu giữ trong lòng, lát sao hỏi, "Vậy ta phải làm thế nào cho phải?"

      Trương nội giám trầm tư hồi lâu, hiển nhiên, đây là hiểu ý.

      tiểu thái giám bên cạnh , "Vân Vụ đừng nóng vội, mấy ngày trước ta bên Phượng Hợp cung của hoàng hậu nương nương trực đêm, bên ngoài Phượng Hợp cung có Tử Trúc Lâm, lúc ta ở phía sau hòn non bộ của Tử Trúc Lâm lại phát ra đại bí mật. đôi nam nữ thân thể trần truồng ở phía sau hòn non bộ làm chuyện "đại "... Các ngươi đoán xem, là người phương nào?"

      Mọi người liền vội vã hỏi chuyện gì, bảy miệng tám lời thảo luận.

      Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, cung nhân nhàn rỗi nhàm chán quả nhiên hay đàm luận chuyện nương nương kia hoặc là chuyện cũ phong lưu của hoàng tử nọ, còn có chính là chuyện ma quái ở trong cung. Thế nhưng chủ đề gã thái giám này đưa ra lại làm cho nàng bị chấn động.

      "Là Thích thượng nghi!" Mọi người chấn động, bảy miệng tám lời lại bắt đầu thảo luận chuyện đồn đãi của Thích thượng nghi, nhưng về những thứ đồn đãi này Vân Vụ đều xem , chỉ là bắt lấy ống tay áo của tiểu thái giám hỏi, "Tiểu thái giám, sao?"

      "Thiên chân vạn xác, ta tận mắt nhìn thấy, nhất định là mặt Thích thượng nghi, sai được!"

      Tiểu Lục Tử tới, lập tức cắt đứt dính líu ống tay áo của hai người, dắt tay Vân Vụ liền ra ngoài, Vân Vụ giật mình hỏi, "Làm cái gì vậy? thấy ta làm chính sao?"

      Tiểu Lục Tử khẽ mỉm cười, "Chuyện này còn dễ làm sao? Lời đồn trong cung nửa nửa giả, ngươi nếu muốn bắt lấy cái đuôi của nàng, tối chút xem liền biết là hay giả"

      Vân Vụ suy nghĩ chút, xác thực là điều quan trọng, nhưng xưa nay mình sợ tối, làm sao dám bắt đoạn gian tình kia a.

      Nàng treo lên khuôn mặt tươi tắn, nịnh nọt dùng cái tay còn lại bắt lấy tay Tiểu Lục Tử , "Tiểu Lục Tử, ta và ngươi mặc dù sơ quen, nhưng ta sớm coi ngươi là chị em tốt của ta, cho nên..."

      "Chờ chút, tốt... chị em tốt?" Khóe miệng Tiểu Lục Tử mạnh mẽ run lên, vì sao lại cùng nàng trở thành chị em tốt rồi?

      Vân Vụ ha ha gượng cười, "Chính là em tốt, tóm lại, ngươi nghĩ sao như vậy . Bất kể là em tốt hay chị em tốt, cho dù là huynh đệ ruột, ta cũng có thể cho qua, chỉ cần ngươi có thể cùng với ta"

      Tiểu Lục Tử đột nhiên ho khan, giật ống tay áo nằm trong tay nàng ra, rất có thâm ý vươn tay lên trước mặt nàng nháy mắt.

      Vân Vụ cho dù có ngu hơn nữa cũng biết đây là ý gì, mặt mày ủ rũ lấy thỏi bạc trong hà bao ra bỏ vào trong tay .

      Tiểu Lục Tử nhíu mày, nàng lập tức thả thêm khối... tiểu bạc vụn.

      Tiểu Lục Tử bĩu môi, miễn cưỡng thu tay lên tiếng, "Được rồi! Vậy buổi tối gặp lại, chờ tiểu gia ta ở Tử Trúc Lâm" Vừa dứt lời liền vung ống tay áo bay .

      Vân Vụ cười ha hả gật đầu, đột nhiên vẻ mặt sửng sốt, còn biết là người cung nào, lại càng biết buổi tối là khi nào, vạn nhất giờ Tý mới xuất , chẳng phải chính mình sớm sợ đến choáng váng rồi hay sao?

      Trong lòng nàng yên lặng nguyền rủa Tiểu Lục Tử, vì sao nàng lại cảm giác cùng Nạp Lan Lạc giống nhau như đúc, giống như chính là lão Thiên phái xuống để hành hạ mình đây?
      Last edited: 25/11/15
      lovenovel thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 31. THẤY SẮC QUÊN BẠN

      Editor: nhamy111

      *******************************************

      Chờ lúc Vân Vụ trở lại Thượng Nghi cục qua bữa cơm, nhưng ngay cả cặn bánh bao nàng cũng thấy, a Dung dương dương đắc ý đến trước mặt nàng khẽ hừ, "Bên Nội thị cục cũng tệ đúng ?" Liếc mắt nhìn giọng hỏi, "Đừng lo, thủ cung sa vẫn còn ở đây mà"

      Vân Vụ nghi hoặc nhìn nàng cái, chứ nàng nghe cũng hiểu nàng ta muốn gì.

      Nhưng về sau nàng mới biết được cuộc sống đê tiện nhất của cung nữ trong cung chính là gả cho thái giám, thái giám thể "thực " được, nên suốt cả ngày chỉ có hành hạ cung nữ. Cung nữ nếu mới vào cung mà để cho Thượng nghi chướng mắt, bị buộc đưa danh sách đến Nội thị cục, đến đó bị thái giám đùa bỡn, cũng có số cung nữ chịu nổi mà nhảy xuống giếng tự sát.

      Đêm hôm đó, Vân Vụ lại lần nữ nhầm cung điện, cũng gặp được Tiểu lục tử, nhưng lại gặp phải mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại mà nàng cho rằng mình từng gặp qua trong mộng.

      Chỉ thấy tay áo bồng bềnh, chắp tay đưa lưng về phía nàng, bạch y dưới ánh trăng, tao nhã diễm tuyệt, tóc đen dài đến hông nhàng tung bay trong gió, đẹp... quá đẹp!

      Vân Vụ nhịn được "Oa" lên tiếng, làm như sau khi nghe được lười nhác xoay người lại nhìn nàng, ôn nhuận như ngọc, tác phong nhanh nhẹn, ánh mắt giấu tia mê ly, ôn tồn tao nhã bước chân đến trước mặt nàng, ôn nhuận cười tiếng, "Là ngươi!"

      Vân Vụ từ trong ngu ngơ phục hồi lại tinh thần, "Ngươi, ngươi, chúng ta từng gặp nhau rồi hả?"

      Chỉ nghe tiếng cười như tiếng suối róc rách, " nương dưới cây đại thu hôm đó phải là ngươi sao?"

      "Là ta là ta!" Vân Vụ gật đầu mãnh liệt, ra hôm đó phải là mộng, nàng gặp . Có thể thấy được cho dù Tiểu lục tử kia rất khá nhưng thể cùng cấp bậc với mỹ nam tử trước mặt này.

      Di, nhìn kỹ lại, mỗ Tiểu lục tử kia hình như cũng có đôi nét giống , đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi.

      Vân Vụ đứng sau lưng lâu, lúc này mới phát được chờ người đánh cờ, chỉ là người kia vẫn chưa đến, cho nên mới thân mình đứng nơi này ngắm trăng. Khóe miệng cười yếu ớt, giống như Nạp Lan Lạc bình thường cười khép được miệng, Vân Vụ càng nhìn càng thấy thích mắt, trong nội cung này vì sao lại có nam tử như tiên nhân thế này chứ!!!

      Vân Vụ gục xuống bàn, nhìn làm cho nàng cảm thấy yên tâm, nội tâm có chút rung động nho , giống như người này chính là viên định tâm đan của nàng, lòng nàng để cho tùy ý trấn an.

      "Mỹ nam, ngươi tên là gì a?"

      đột nhiên nhìn nàng chằm chằm nhưng chưa mở miệng, Vân Vụ bị nhìn chằm chằm nên da đầu có chút tê dại, bị mỹ nam tử trực tiếp quyến rũ như vậy có tốt hay , vì sao nội tâm nàng lại cảm thấy... cảm thấy bất an thế nhỉ?

      Nàng suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc cũng ngộ đạo, "Ngươi là thái giám?"

      Khóe miệng rụt rụt, trong nội tâm hung hăng mắng chửi vị đại gia Vân Vụ này, nhưng do tu dưỡng nhiều năm nên bất đắc dĩ thèm để ý tới, chỉ yên lặng lảo đảo cười tiếng, "Vậy theo ngươi như thế nào?"

      Vân Vụ bĩu môi, thêm lời nào. Đột nhiên nghĩ đến tựa như mình còn chuyện gì chưa làm, nhưng lại quên đó là chuyện gì. Lúc chuẩn bị rời thấy vị cố nhân lên tới cửa.

      "Vân Vụ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Bước chân Lý Minh mạnh mẽ tới phía nàng, khẽ mỉm cười.

      Vân Vụ nghi ngờ hỏi, "Ngũ hoàng tử, sao ngươi cũng tới đây?"

      Mỹ nam tử bĩu môi, hỏi lời này là sao, nơi này là địa bàn của nàng à.

      "Đây là cung điện của Lục đệ ta, ta tới tìm đánh cờ"

      Vân Vụ bừng tỉnh đại ngộ, ra vị mỹ nam tử này chính là đương kim Lục hoàng tử Lý Ngọc.

      đến Lý Ngọc, trong cung lại có đồn đãi. Trong mệnh của mang chữ sát, mới vừa sinh ra lại khắc chết mẫu phi, sau đó được Nạp Lan phu nhân nuôi nấng, cũng chính là mẫu thân của tên Nạp Lan Lạc độc mồm độc miệng kia, nuôi nấng 6 năm, nhưng lại làm hại Nạp Lan Lạc hủy nhan, Nạp Lan phu nhân hiểu đời huyền ảo liền sống dật tại Ngọc Tuyền tự, sau đó cung nhân ở cung điện của lại chết hết sức ly kỳ.

      Chuyện này vẫn chưa tính là hết, nhà mẹ đẻ của mẫu nhi trong đêm tự nhiên còn bóng người trong phủ, cho tới bây giờ vẫn tìm được bất kỳ thi thể nào.

      Sau đó liền sống mình tại thanh U Điện, cũng bước ra khỏi cửa nửa bước, đoạn tuyệt cùng người bên ngoài, nhưng phàm là cung nhân nào gặp được cũng đều đồn đãi rằng so với tiên còn đẹp hơn, nhưng nghe ai có quan hệ tốt cùng đều có thể bị khắc chết, Vân Vụ nghĩ lại cũng khỏi rùng mình, lập tức giữ khoảng cách cùng với Lục hoàng tử trong truyền thuyết.

      Vân Vụ túm lấy ống tay Lý Minh , “ Ngũ hoàng tử điện hạ, ngươi có nghe qua lời đồn đãi của lục hoàng tử trong nội cung chưa? “

      Lý Minh cười nhạt tiếng “ Yên tâm , quan hệ của ta với Lục hoàng đệ từ rất tốt, cũng chưa thấy khắc chết người nào. Đồn vẫn chỉ là đồn đãi, thể tin hết được”

      Lý ngọc ở bên nghe xong lại bất đắc dĩ giật khóe miệng, nhưng lại nghe Vân Vụ tiếp tục . “ Lời đồn xác thực là lời đồn, nhưng chẳng lẽ nửa đêm chân cũng . Ta xem lục hoàng tử điện hạ xác thực đẹp như tiên trời, nhưng…vì cái mạng này của ta, ta cảm thấy ta trước tốt hơn, ha ha…”

      Lý minh gật gật đầu, chần chờ hỏi, “ Vân Vụ, ở Thượng Nghi sống tốt chứ? “

      Vân Vụ dừng chút, ánh mắt nhanh chóng lóe lên tia bất đắc dĩ, nhưng chốc lát sau lại cố ý làm ra vẻ nhàng “ Đa tạ Ngũ hoàng tử điện hạ quan tâm, ta có chuyện gì, ta đây!”

      Mới vừa được vài bước, lại bị Lý Ngọc hồi lâu chuyện gọi lại.

      “ Đợi chút, trời tối, ta đưa ngươi về” vừ dứt lời, liền đứng dậy tới, vân Vụ cùng Lý Minh có chút giật mình, nhưng nội tâm lại suy nghĩ giống nhau.

      Lý Minh nghĩ, Vân Vụ hoạt bát hiếu động, Lục hoàng tử quen thanh tịnh, vất vả mới gặp được nương như vậy, nên cảm thấy hứng thù, muốn làm quen chút cũng tốt.

      Tuy nhiên thân thể Vân Vụ lại run rẩy ngừng, dột nhiên bắt đầu nấc cục ngừng. Trời ạ, có phài do mình vừa câu “ ngươi có phải là thái giám liền ghi hận mình, cho nên phương thức trả thù tốt nhất là khắc chết mình hay đây?

      thôi!” Lý Ngọc hướng nàng cười nhạt.

      Vân Vụ lại càng nấc cục ngừng, khẽ cắn răng, chỉ có thể theo đuôi , chắp tay lại, thầm tha thiết thành kính khẩn cầu ông trời, ngàn vạn lần cần phải khắc chết ta à.

      “ Ngươi rất sợ ta?” Lý Ngọc cười yếu ớt.

      Vân Vụ run rẩy lắc đầu, “ Nấc … sợ!”

      “ Ngô.. ngươi, ngươi biết là đằng sau có người lén theo chúng ta sao?” Lý Ngọc ung dung , Vân Vụ a tiếng, vội vàng ôm lấy cánh tay sợ hãi “ ở đâu, ở đâu?”

      “ Ngươi nghĩ sao?”

      “ Sách sách sách, ta cho rằng… a a” Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng biết có phải hay , hỏi ngược lại: “ Ngươi nghĩ sao?”

      Lý Ngọc buồn cười lắc đầu, “ Bí mật cung đình rất nhiều, luôn số người tung tin đồn làm cho người ta phải suy đoán, nữa che nữa mở, nhưng cũng là nửa nửa giả. Ta rút ra khỏi tầm mắt mọi người, phải là cố định số mạng có chữ sát này, mà là tránh nặng tìm , hiểu chưa?”

      Vân Vụ lắc đầu, Lý Ngọc lại , “ Trong cung là vại màu nhuộm vải, thời điểm ngươi mới vào cung, ngươi vẫn là khối vải màu trắng, thời gian lâu dài về sau, ngay cả ngươi có màu gì chính ngươi cũng biết. hơn nữa, lời đồn đãi đều nổi lên bốn phía, nếu nó tác động đến ngươi, như vậy lời kia cũng phải là lời đồn nữa mà trở thành chuyện thực, tránh nặng tìm mới là lựa chọn tốt nhất, phải sao?”

      Nàng cười ha ha tiếng, giơ ngón tay cái lên, lúc này nàng mới phát ra Lục hoàng tử chỉ là mỹ nam tử, mà còn là mỹ nam tử khôn khéo a.

      A Dung vụng trộm nhìn thấy Vân Vụ bộ cùng nam tử, chặn đường giễu cợt, “ Vân Vụ lớn mật, đêm hôm khuya khoắc, ngươi cùng nam tử xa lạ tán gẫu ở nơi này, ta với thượng nghi, trị ngươi…”

      Đợi a Dung thấy diện mạo của nam tử rốt cuộc cũng ra lời.

      Vân Vụ mãnh liệt trợn trắng mắt,xem xem , quả nhiên chỉ có mình, mà lại có thêm người nữa bị người này mê đảo, nhưng đối lập với a Dung chút, đó là chính mình dường như là người bình thường nhất, nhìn , a Dung háo sắc cười tiếng, trong nháy mắt té xỉu, phịch tiếng ngã mặt đất.

      Vân Vụ bất đắc dĩ thở dài, chắc đau lắm đây, thiệt là, cũng có người nào đến đỡ nàng cái nữa.

      Về phần sau khi a Dung tỉnh lại, liền trả đũa ngay lập tức, nàng ta tới gặp Thích thượng nghi kể lẻ ủy khuất phen, bao gồm cái cục u đầu là do Vân Vụ đánh.

      Vân Vụ hết đường chối cãi, hận lúc ấy đá hai chân nàng, nhưng Thích thượng nghi hôm nay rất ư là khoan dung, chỉ điều nàng đến lãnh cung chuyển ít quần áo cho cách phi tử kia chuyến là xong việc.

      Vân Vụ thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy việc này cũng thuộc bổn của thượng nghi cục? Nhưng nghĩ lại, như vậy chính nàng cũng nhàn rỗi, cũng tiết kiệm thời gian học lễ nghi cùng với các cung nữ nhân kia, vì vậy liền đáp ứng nàng ta.

      Hôm nay là do a Dung dẫn đường, Vân Vụ còn hoài nghi vì sao nàng ta lại hảo tâm như thế, nhưng sau khi bước qua đại môn lãnh cung nàng lại phát giác có cái gì đúng, vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy cửa đóng lại. trong lòng thầm kêu tốt, nhất định a dung kia lại muốn dùng phương thức gì chỉnh mình đây.

      Vân Vụ phát giác được tia cổ quái, chĩ nghe thanh a Dung lớn đại từ bên ngoài cửa truyền vào, “ Hoàng hậu nương nương giá lâm…”

      A Dung vừa dứt lời, đám nữ nhân điên khùng, tóc tai bù xù, quần áo lại càng chỉnh tề chạy về hướng Vân vụ, Vân vụ chưa kịp phản ứng, liền bị mười mấy nữ nhân kia vây quanh, vừa đánh lại vừa nhéo, hơn nữa còn giết ngươi, ta muốn giết ngươi các loại.

      Vân Vụ bị nhéo đau, nhịn được kêu to, đẩy người trong số nđó mắng to, “ Cút ngay! Cút…”

      Xẹt… xiêm y Vân Vụ bị xé rách. Tuy chỉ lộ ra áo trong nhưng quần áo toàn thân lại bị những người này cởi bỏ, lộ ra da thịt trắng nõn

      “ Cút… cút…” Vân Vụ bị người nắm chặt, ngay cả khinh công cũng thể thi triển được.Ủy khuất khóc lớn, “ kẻ điên, đám người điên, biến, cút ngay cho ta…”

      “ Giết ngươi, giết ngươi!” Đám nữ nhân này vẫn hung ác như cũ đánh nàng.

      “ Giết ngươi, trả con lại cho ta, trả con lại cho ta….”

      “ Vì sao phải phá hủy mặt ta, vì sao phải cướp hết mọi thứ của ta, ta muốn ngươi chết…”

      Lúc này Vân vụ chỉ cảm thấy kêu trời trời thấu, gọi đất đất chẳng nghe, bắt đầu từ khi nào mà nàng trở thành người dễ bị người khác khi dễ như vậy. vì sao ông trời chẳng nghe thấy tiếng cầu cứu của nàng, chẳng lẽ hôm nay nàng bị các nữ nhân mình biết tên này hại chết hay sao.
      Last edited by a moderator: 27/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 32. GẶP TẠI LÃNH CUNG

      Editor: nhamy111

      **********************************

      Vào thời khắc này, bộ áo đen rơi xuống đất, vung tay lên, những kẻ điên dây dưa cùng Vân Vụ bị cuồng lực đột nhiên xuất đẩy ngã hết mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

      nhanh cởi y phục của mình che kín da thịt lỏa lồ ra bên ngoài của nàng, Vân Vụ ôm ủy khuất khóc lớn, "Nạp Lan Lạc, sao giờ ngươi mới đến a, ô ô... Ta bị người khi dễ chết a!"

      Trong lòng Nạp Lan Lạc căng thẳng, ôm nàng lên, giọng vào tai nàng, "Đừng sợ, có ta ở đây"

      Vân Vụ khẽ hít mũi, nhớ lại mấy đêm trước nàng ngã xuống đất ngất cũng được người ôm lấy, thanh kia thực ra là của .

      Trong lãnh cung này ra cũng có người bình thường, tiểu cung nữ gấp rút hô, "Mau, vào gian phòng này"

      Nạp Lan Lạc ôm Vân Vụ sải bước hướng vào bên trong điện, nhàng khẽ đặt nàng giường, ánh mắt tràn đầy áy náy, nhìn từng mảng tím xanh mặt Vân Vụ, nhàng xoa xoa hỏi, " cho ta nghe, ngươi đau nhiều ?"

      Từ lúc nàng biết Nạp Lan Lạc, đây là lần thứ ba nàng nghe xưng "ta" với chính mình.

      Chẳng biết tại sao, trong lòng lại nảy mầm chân tình khác thường, nàng nhàng lắc đầu, nhớ tới lúc Nạp Lan Lạc xuất trước mặt nàng, toàn thân nàng với bộ dạng chật vật, còn ôm hỏi vì sao tới bây giờ mới đến, biết lúc đó có cảm thấy buồn cười ? Thời điểm nàng chật vật nhất, lại đượcmột bộ áo đen trùm lên, che đậy nội tâm yếu ớt chịu nổi của nàng.

      Nội tâm Nạp Lan Lạc co rút đau đớn, có lẽ nàng đủ mạnh, tâm cơ cũng thâm trầm bằng những nữ nhân kia, thậm chí còn nhiều lần bị người ta trêu cợt, nhưng nàng vẫn như cũ, lạc quan đối mặt với hết thảy. Nhưng vẫn nhịn được mà mắng to, "Ngu xuẩn! Chẳng lẽ biết trong cung hiểm ác, còn trưng ra bộ dạng ngu ngốc để người ta khi dễ hả?"

      Vân Vụ chu miệng, mắt rưng rưng, mới vừa rồi còn liên tục ôn nhu, nhưng bây giờ lại đen mặt mắng mình, thần sắc nghiêm nghị, hiểu nổi, mình bị thương, tại sao còn kích động hơn mình nữa chứ?

      "Thế tử điện hạ, ta và ngươi nửa điểm quan hệ cũng có, cần ngươi quan tâm!"

      Nạp Lan Lạc trợn mắt nhìn, nữ nhân kia từng nàng với nửa điểm quan hệ cũng có, tại muốn lập lại lần nữa sao? Cơn tức vừa rồi như bị nước lạnh tưới xuống, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

      Cung nữ kia bưng khay thuốc xuống thả trước giường, cung kính , "Thế tử điện hạ, để nô tỳ làm "

      Nạp Lan Lạc lười nhìn nàng, " cần, bản thế tử tự mình bôi thuốc cho nàng được rồi"

      Ai ngờ nàng ta đột nhiên quỳ xuống, thanh thê lương , "Điện hạ, ngài còn nhớ nô tỳ ? Hai tháng trước, điện hạ từ ngoài cung an toàn trở về, Hoàng thượng còn vì ngài mà mở buổi tiệc, hôm đó, ngài còn nhớ ?"

      thanh có chút run run, "Nô tỳ, nô tỳ chính là cung nữ hôm đó tưới rượu đầu Hoàng thượng, chính ngài dùng miễn tử kim bài cứu nô tỳ mạng. Chẳng lẽ ngài quên rồi sao?"

      Nạp Lan Lạc dừng chút, giống như có chút ấn tượng...

      Hôm đó chỉ cùng "hoàng thúc tốt" của đấu võ miệng, cũng ngoài dự kiến cứu cung nữ, lại biết là nữ nhân trước mặt này.
      Sau khi nghe được, Vân Vụ sững sờ, đáy lòng thầm , Nạp Lan Lạc ra mặt vì người khác? Còn cứu mạng người khác? Người này đúng là Nạp Lan Lạc chứ?

      “ Á, đau, đau chết!” Vân vụ đẩy cánh tay Nạp Lan Lạc bôi thuốc cho mình ra.

      Nạp Lan Lạc hừ lạnh, “ Đáng đời!”

      Trịnh Sở Sở đem quần áo mới tới giọng , “ Bộ y phục này nô tỳ chưa bao giờ mặc qua, sau khi nương bôi thuốc xong mặc vào ” Vân Vụ gật đầu cười, nghĩ tới trong cung vẫn còn người tốt, vội vàng , “ Cám ơn ngươi, cần nương này nương nọ, gọi ta Vân Vụ, ngươi xưng hô như thế nào?”

      “ Ta họ Trịnh, tên Sở Sở!”

      Đột nhiên mắt Nạp Lan Lạc sáng ngời, liếc qua Trịnh Sở Sở miễn cưỡng , “ Ngươi là người Trịnh gia?”

      Trịnh Sở Sở lập tức ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nước mắt tuôn trào, kỳ vọng hỏi, “ Điện hạ, điện hạ biết Trịnh gia?”

      Nạp Lan Lạc gật đầu, lát sau , “ Bản thế tử chịu Trịnh gia ân nghĩa, đúng lúc bản thế tử dưới tình huống biết mà cứu được ngươi cũng coi như duyên phận, nếu ngươi muốn rời khỏi cung cứ đến với bản thế tử, ta nhất định thành toàn cho ngươi”

      Trịnh Sở Sở lau nước mắt, vội vàng lắc đầu, “ cần, ca ca nô tỳ thời còn lưu vong bên ngoài, nếu nô tỳ đào tẩu, ca ca cũng bị dính líu, đa tạ thế tử quan tâm”

      “ Nếu như vậy, bản thế tử cũng miễn cưỡng ngươi, nếu như ngươi gặp khó khăn gì ở trong cung tới tìm bản thế tử, ta nợ gia đình ngươi, khi nào ngươi muốn lấy cứ đến”

      Trịnh Sở Sở hứng trí bừng bừng cung kính , “ Tạ ơn điện hạ, nô tỳ nhớ kỹ”

      Nạp Lan Lạc thấy vết thương mặt Vân Vụ được xử lý tốt, định xem vết thương người nàn, đột nhiên nhớ tới hôm đó “ bới” quần áo của nàng, chọc cho nàng gào khóc phen.

      thời có thể danh chính ngôn thuận có thể lấy cớ để nhìn phen, nghĩ tới hai bên tai khỏi có chút đỏ lên.

      Vân Vụ nhìn hồi lâu, có chút buồn bực, đây là coi như thẹn thùng sao?

      mất tự nhiên ho khan tiếng, rồi với Trịnh Sở Sở, “ Những vết thương khác, ngươi bôi thuốc cho nàng !” Dứt lời đứng dậy ra ngoài.

      Vân Vụ cười thầm, quả nhiên là thẹn thùng rồi

      Tại thời điểm Trịnh Sở Sở bôi thuốc cho nàng có qua, tần phi nàng hầu hạ là Vương hái nữ, nhưng đáng tiếc tuổi còn trẻ lại bị biếm vào lãnh cung, do đắc tội với Tưởng quý phi, ót Vân Vụ chợt lạnh, xem ra sau này gặp vị Tưởng quý phi này liền phải đường vòng rồi

      Mà Trịnh Sở Sở này ngày xưa là nữ nhi của Trịnh thái úy đương triều, cùng tuổi với nàng, mười hai năm trước Trịnh thái úy ngỗ nghịch với Hoàng thượng, bị hạ bệ chém đầu, mà mọi người Trịnh gia đều bị dính líu đến, nữ nhân vào cung, nam nhân bị đày xa, về phần nơi nào nàng biết, kiếp này xem như nàng cùng Hòa ca ca của nàng có cơ hội gặp lại nhau rồi.

      Vân Vụ khỏi đau buồn, nhớ tới ca ca của mình, từ khi nàng sáu tuổi cho đến nay chưa bao giờ thấy qua , tại ngay cả bộ dáng của như thế nào nàng cũng còn nhớ.

      Đến lúc hoàng hôn, Nạp Lan Lạc mang Vân Vụ rời khỏi lãnh cung, Vân Vụ ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi, “ Ngươi làm thế nào đến cứu ta đúng lúc vậy?” Nạp Lan Lạc mang theo tâm tình rất tốt trả lời, “Gia vui lòng!”

      Được rồi, chuyện cùng khiến mình d9aon3 mệnh, chỉ có ngậm miệng là tốt nhất.

      Qua hồi lâu, Nạp Lan Lạc đột nhiên mở miệng giải thích, “ Ngươi… mười hai năm trước, Trịnh Thái Úy vì bảo trụ ngôi vị thái tử cho gia, tiếc dùng sinh mạng của cả gia đình mang ra đánh cược, kết quả Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh chém đầu tại ngọ môn răn chúng, còn người của Trịnh gia lần lượt đều bị xử trí. Gia khó có thể gặp được người có lòng như vậy, cho nên gia mới chuyện với hậu nhân kia của Trịnh gia. Nhưng phải gia thích nàng ta”

      Vân Vụ ngốc lăng gật đầu, cần gì với mình chứ?

      Ý tưởng trong đầu phen lộn xộn, lại nghe đến thanh như muốn ăn đòn của Nạp Lan Lạc, “ Ngươi chỉ có thể bị gia khi dễ, ở đâu đến phiên người khác? Cho nên, ngươi cũn cần suy nghĩ lung tung, gia cũng phải thích ngươi!”

      Vân Vụ rụt rụt khóe miệng, trợn trắng mắt, “ Thế tử điện hạ, ngươi cũng nên suy nghĩ nhiều. Ta đối với ngươi, cũng tuyệt đối phải là thích, tù nay về sau nếu ta bị người khi dễ ta liền theo họ ngươi!”

      Nạp Lan Lạc tiện đà cười cười, “ Còn thích gia, vậy ngươi theo họ gia để làm gì?”

      Vân Vụ bị nghẹn cứng, ngay cả cơ hội phản bác cũng đều tìm ra.

      Nạp Lan Lạc cúi người xuống, thân thể Vân Vụ cứng đờ, mất tự nhiên ngửa về phía sau trừng mắt nhìn , “ Làm, làm gì? Ta, ta chỉ sai thôi mà”

      Nạp Lan Lạc khẽ mỉm cười, hai chữ làm cho Vân Vụ hoàn toàn hôn mê bất tĩnh, “ Bướng bỉnh!”
      Last edited by a moderator: 27/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 33. MẠNG NGƯỜI NHƯ CỎ RÁC

      Editor: nhamy111

      *********************************

      A Dung thấy Vân Vụ hoàn hảo trở về, cẩn thận nhìn chăm chú vết thương mặt nàng rồi cười to, ha ha cười cả nửa ngày đột nhiên bị cái bạt tay đánh rơi vào góc tường, ả mắng to, "Vân Vụ, tiện tì nhà ngươi!"

      "Nếu ta là tiện tỳ, vậy ngươi cũng là tiện tỳ, ngươi mắng tới mắng lui, tất cả cung nữ nơi này đều là tiện tỳ, từng bước từng bước mọi người ở đây đều bị ngươi đắc tội cả rồi" Vân Vụ dứt lời, cung nữ bên cạnh cửa cũng hung hăng trừng mắt nhìn a Dung.

      A Dụng lại càng nghẹn khí, chỉ câu mà ả làm nàng chiếm ưu thế, nhưng tình hình thời cũng chỉ có tức giận mà thể phát tác, ả chỉ như gà trống chiến bại trở về giường mình nằm xuống.

      Ngày hôm trước Nội thị cục đưa danh sách, ngày hôm qua lãnh cung đưa quần áo, hôm nay lại Mộng Các điện đưa giấy bút.

      Vân Vụ đoán rằng, Thích thượng nghi này rất ghét mình nên mỗi ngày đều phải hành hạ mình như vậy. hơn chính là hôm nay lại có chuyện phủ xuống đầu mình, xem ra họa này là thể tránh khỏi.

      Vân Vụ rốt cuộc hỏi biết bao nhiêu cung nữ mới đến được Mộng Các điện, trong nội tâm vô cùng bội phục chính mình có thể tìm đến nơi này, là quá cơ trí mà. Vừa bước chân vào cửa, liền ngửi được mùi son phấn nồng đậm.

      Lời đồn rằng vị Tam hoàng tử Lý Tranh này là người tham mê sắc đẹp, a, đúng rồi, mấy ngày trước đây cũng bởi vì Nạp Lan Lạc mà nàng gặp qua lần, chắc hẳn cực kỳ thống hận Nạp Lan Lạc, có thể nhận ra được nàng là cung nữ bị Nạp Lan Lạc đùa giỡn hôm đó hay , rồi sau đó bỏ qua mà khi dễ nàng?

      Vân Vụ vội vàng lắc đầu, suy nghĩ nhiều quá rồi, lời đồn rằng Nạp Lan Lạc phải người tốt, nhưng sau khi nàng biết , cho dù có đối với nàng động tay động chân, nhưng đến cùng vẫn có ý gì xấu; lời đồn rằng Lục hoàng tử Lý Ngọc là sát tinh, nhưng lại tránh nặng tìm ; tốt lắm, chừng Tam hoàng tử Lý Tranh cũng là người tốt

      vào trong nội viện, đập vào mắt Vân Vụ là cảnh cung nữ và thái giám quần áo tơi tả quỳ rạp mặt đất bị vài thái giám đánh hèo, toàn thân hai người đẫm máu, sớm hấp hối.

      Ngồi trong viện chính là nam tử áo mũ chỉnh tề, đó là Lý Tranh, tay trái ôm eo mỹ nhân, tay phải vuốt ngực mỹ nhân, hừ, đúng là biết hưởng thụ.

      "Dừng tay!" Vân Vụ hô to, thành công hấp dẫn tầm mắt tới người nàng.

      Lý Tranh khinh thường , "Lớn mật, ngươi là ai? Lại dám làm càn bản điện dừng tay?"

      Vân Vụ liếc qua nữ nhân trong ngực , đúng là hầu hạ vô cùng tốt, ban ngày ban mặt ngừng trêu chọc thân thể , trách có thể vô tình đối với cảnh tượng máu tanh trước mắt.

      Nàng để khay xuống, lạnh lùng , "Chẳng lẽ ngươi bị mù? nhìn thấy bọn họ sắp chết rồi sao?"

      Lý Tranh ầm ầm đứng dậy, trợn mắt , "Làm càn, ngươi dám bản điện mù?"

      "Đúng, bọn họ phạm vào sai lầm gì? Ngươi liền đem người còn sống sờ sờ thế kia đánh chết? Thiên lý ở đâu?"

      "Thiên lý?" Lý Tranh cười nhạo, ngươi dám hỏi bản điện thiên lý? Được... Bản điện liền cho ngươi biết, ở nơi đây, bản điện chính là thiên lý"

      Vân Vụ rì rầm tiếng, để ý tới Lý Tranh, trực tiếp đến đẩy bọn thái giám ra, từ từ đem cung nữ đỡ qua bên, mọi người quá sợ hãi, người có thể đối nghịch với Lý Tranh, rốt cuộc cũng xuất thế.

      "Cho dù có sai, vậy như thế nào? Ngươi có thể giao bọn họ cho Nội thị cục xử trí, nếu nội thị cục xử lý xong, cũng còn Hoàng hậu nương nương, đối với ngươi nhân mạng khác gì ngọn cỏ sao!"

      Vân Vụ mở miệng tiếng ngươi, hai tiếng ngươi, làm cho Lý Tranh đỏ mặt tới mang tai, "Nếu như bản điện nghe lầm, ngươi vừa mới xưng hô với bản điện là "ngươi", chút tôn ti cũng có, chỉ bằng như vậy, bản điện cũng có thể xử trí ngươi rồi"

      "Được, bất quá chỉ là cái xưng hô mà thôi, ta gọi ngươi tiếng điện hạ, ngươi có bản lĩnh, chúng ta gặp Hoàng hậu nương nương, ta cũng tin, mặc dù hai người bọn họ phạm sai lầm lớn hơn nữa, cũng để cho ngươi có thể giết bọn họ nha"

      "Ngươi muốn chết!" Lý Tranh hung hăng trừng mắt Vân Vụ.

      Vân Vụ đáp lễ bằng ánh mắt, "Có dám hay ? Nếu dám để lại bọn họ"

      "Ngươi..." Lý Tranh hừ lạnh tiếng, "Đến đây, mẫu hậu di giá Mộng Các điện"

      người thái giám trong đó vội vàng ra ngoài, cười lạnh , "Ngươi muốn chết đường đường chính chính, bản điện thành toàn cho ngươi"

      Vân Vụ trợn trắng mắt, khinh thường , "Tùy ngươi"

      Hiển nhiên, hai chữ này làm cho tức điên, cung nữ cấp thấp như vậy, thời muốn đánh cũng được, muốn chửi cũng được, là làm cho người ta đau đầu.

      Hoàng hậu tiến vào điện, còn có Thích thượng nghi theo sau lưng, Vân Vụ nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, nàng ràng cũng xuất , xong rồi, họa đến rồi, nếu có thể giữ mạng , cũng khó thoát khỏi trừng phạt của Thích thượng nghi.

      Hoàng hậu ngồi xuống, đoan trang nghiêm túc nhìn qua phen, thích thú hỏi, "Tranh nhi, hôm nay ngươi tìm bản cung đến đây vì chuyện gì?" Lý Tranh cung kính thở dài, ngồi thẳng liếc mắt về Vân Vụ cái, "Mẫu hậu cần phải làm chủ cho nhi thần, cơ thiếp của nhi thần phạm trọng tội, cùng gã thái giám tư thông, đây là chuyện làm loạn cung quy, nhi thần nghĩ mẫu hậu vụ nặng nề, muốn mẫu hậu vất vả vì chuyện của nhi thần nên liền tự mình xử lý bọn họ"

      Dừng lại chút rồi nhìn thẳng Vân Vụ lại , "Ai ngờ, cung nữ này tự tiện xông vào Mộng Các điện, chỉ vào mũi nhi thần mắng, còn nhi thần xem mạng người như cỏ rác"

      "Làm càn! Nào có cung nữ nào như vậy?" Hoàng hậu lạnh lùng .

      Vân Vụ lên trước mở miệng, "Hoàng hậu nương nương, ta..."

      "Vân Vụ quỳ xuống" Thích thượng nghi gầm , "Ở trước mặt hoàng hậu nương nương mà dám làm càn? Còn tự xưng nô tỳ"

      Vân Vụ hung hăng trợn mắt nhìn Thích thượng nghi, nghĩ tới bây giờ phải là lúc thể , chỉ có thể quỳ mặt đất , "Nương nương, thứ nhất, nô tỳ là phụng lệnh Thích Thượng nghi đến Mộng Các điện đưa giấy bút, có xông vào như lời vừa ; thứ hai, nô tỳ thấy tên cung nữ và thái giám kia sớm bị người đánh cho huyết nhục mơ hồ, còn hấp hối, phải coi mạng người như cỏ rác là cái gì?"

      Vân Vụ liếc mắt nhìn Lý Tranh, lúc này vẻ mặt dương dương đắc ý, hiểm mà xảo trá.

      Nàng tiện đà hỏi, "Nô tỳ quả có sai, nhưng nô tỳ hỏi điện hạ vấn đề tiếp theo, biết Tam hoàng tử điện hạ bây giờ còn nhớ ?"

      "!" Lý Tranh thay đổi sắc mặt, biết đến tột cùng nàng muốn cái gì.

      "Nô tỳ hỏi, thiên lý ở đâu? Lúc ấy điện hạ trả lời như thế nào?"

      "Ngươi..."

      "Điện hạ nhớ , có nghĩa nô tỳ cũng nhớ , có nghĩa là chúng cung nhân nhớ . Điện hạ lúc ấy , ngài chính là thiên lý" Vân Vụ gây , Lý Tranh nghẹn ra lời, nên biết lời chính mình là thiên lý, đây là lời đại nghịch bất đạo đến dường nào.

      "Nô tỳ mặc dù mới vào cung, nhưng biết nếu cung nữ phạm sai lầm, phải được nữ quan Lục cung bẩm báo lên nội thị cục, sau khi nội thị cục xác minh xong mới có thể xử trí. Hôm nay điện hạ tự mình dụng hình với cung nhân, khó tránh ngày nào đó sau này lại vận dụng hình phạt riêng đối với cung nữ. Nếu như mọi người ai cũng như tam hoàng tử điện hạ, muốn giết liền giết, như vậy, mạng của cung nhân nào khác gì heo, bình thường chẳng phải cứ mặc cho người khác chà đạp?"

      "Mẫu, mẫu hậu... nhi thần..." Lý Tranh tức ra lời, thân mình là hoàng tử, nghĩ muốn xử trí như thế nào cứ xử trí như thế đó, nghĩ tới hôm nay lại toát ra cái quy củ như vậy.

      "Nô tỳ còn nghe , thời quy củ xử trí cung nữ được nữ quan Lục cung thay đổi, cung nữ phạm sai lầm được giao cho Lục cung trực tiếp xử trí, sau đó mới có thể báo lên nội thị cục, vạn nhất cung nhân bị người hãm hại, chẳng phải là chết vô ích rồi sao?"

      Sắc mặt Thích thượng nghi biến đổi khó coi, từ hù dọa người khác biến đổi thành hù dọa chính mình

      Hoàng hậu giận tím mặt , "Thích thượng nghi, nàng ta đều là ?"

      Thích thượng nghi lập tức quỳ mặt đất, "Nương nương, xác ... xác , nhưng mà..."

      "Nhưng mà cái gì?" Hoàng hậu hừ lạnh tiếng, "Nữ quan lục cung đúng là quá to gan rồi, cả gan qua mặt bản cung làm chuyện như vậy, là tạo phản rồi!"

      Lấy mắt lạnh thoáng nhìn Lý Tranh, "Tranh nhi, lời hôm nay ngươi là lời đại nghịch bất đạo. Bản cung thấy ngươi trẻ người non dạ, ở trong Mộng Các điện cảnh tỉnh tháng "

      "Nhi thần tuân chỉ" Lý Tranh vụng trộm liếc nhìn Vân Vụ cái, hiềm khích này kết, ngày khác gặp lại, nhất định trả.

      Vân Vụ thầm le lưỡi với , hai mắt nhìn lại , bộ dáng có chút đắc ý giống với bộ dáng của lúc nãy, Lý Tranh có chút tức khí mắng to, "Tiện tỳ!"

      "Tiện tỳ là mắng ai?" Vân Vụ lật lọng .

      "Tiện tỳ mắng ngươi..." Sau khi mở miệng, Lý Tranh mới phản ứng được chính mình lại thua nàng lần nữa, bất quá lời này hoàng hậu chưa nghe qua, chỉ là liều mạng chỉ trỏ Thích thượng nghi và các nữ quan bên cạnh, xem ra đúng là để ý đến chính .

      Lý Tranh này là làm cho người ta chán ghét, đồng thời nàng cũng phát Nạp Lan Lạc lại đáng vô hại đến cỡ nào, đợi chút... Ách, vì sao hết lần này đến lần khác lại nghĩ đến Nạp Lan Lạc, thiệt là...

      "Về phần chuyện của cơ thiếp ngươi cùng thái giám kia, bản cung trước nay luôn tốt bụng, ngoài vương pháp ra còn có chữ tình người. Bây giờ nên cho hai người bọn họ dưỡng thương tốt, rồi sau đó tứ hôn cho bọn họ, đày đến lãnh cung làm việc " Hoàng hậu khôi phục thần sắc nghiêm túc, thể , xử phạt này cũng coi như là ân điển, nhưng đồng thời cũng có thể chặn được lời ra tiếng vào, là hợp lòng người.

      Thích thượng nghi có chút cam lòng, "Nương nương, cung nữ này là người mới do Thượng nghi cục vừa mới chọn vào, đến cùng vẫn là phạm tội, bằng để cho nô tỳ tự mình xử phạt nàng"

      Vân Vụ trừng to mắt, cái này phải là hại chết mình cam tâm sao? Lập tức quỳ rạp mặt đất, liên tục vỗ ngực gào khóc, "Nương nương khai ân, nô tỳ còn người già a, còn người già a. Nếu nô tỳ chết, phụ thân mẫu thân nô tỳ, gia gia nãi nãi, tổ gia gia nãi nãi làm sao có thể sống được a! ràng nô tỳ làm chuyện tốt, lấy công đền tội được sao. Nô tỳ cần vàng bạc châu báu, nhưng chỉ cần lưu lại mạng cũng được sao, ô ~ ô ~"

      Khóe miệng Lý Tranh rụt rụt, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mình thể thắng nổi nàng, thời khắc mấu chốt, da mặt dày cũng phải dày, muốn nhảm nhưng cũng phải nhiều, việc bị thảm cũng cần phải , mặc dù nghe xong cũng có chút bực mình, nhưng thấy ... hiệu quả cũng cực nhanh.

      Quả nhiên hoàng hậu bực mình cắt đứt tiếng khóc của nàng, "Ai phạt ngươi, ngươi vừa làm xong chuyện tốt, chẳng những phạt ngươi mà ta còn muốn thưởng cho ngươi. Ngươi , ngươi có bằng lòng làm nữ quan của Thượng nghi cục ?"

      Vân Vụ lắc đầu, ha ha cười: "Nương nương, nô tỳ chỉ thích làm tiểu cung nữ, ngài vẫn nên thưởng cho nô tỳ chút tiền là được"

      Khóe miệng Lý Tranh lại rụt, nữ nhân thấy tiền sáng mắt, chán chết.

      Hoàng hậu cười yếu ớt, thấy Vân Vụ cái gì cũng cầu xin, ràng chỉ cầu tài, chẳng lẽ nàng biết quyền lực trong cung mới là điều mấu chốt sao? người tham tiền tham quyền rốt cuộc cũng là rất thú vị, nếu chính mình sử dụng nàng, chẳng phải tốt hơn sao?

      Vân Vụ cũng nghĩ như vậy, nếu nàng ở trong cung có cả danh lẫn tiếng, đến lúc đó biết có bao nhiêu Thích thượng nghi nữa hại nàng, chẳng bằng nàng chỉ làm tiểu cung nữ, làm tốt công việc của mình là được rồi.
      Last edited: 18/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 34. DÒNG NƯỚC ẤM

      Editor: nhamy111

      ******************************

      Sau khi trở lại Thượng Nghi cục, Thích Thượng nghi nghiêm mặt , "Vân Vụ, ngươi ra ngoài đứng cho bản Thượng nghi, cảnh tỉnh mình tốt "

      Vân Vụ lật lọng , "Thượng nghi đại nhân, vừa rồi Hoàng hậu nương nương còn ta có công, vì sao còn muốn ta cảnh tỉnh chứ?"

      "Ngươi có công, chỉ là đánh đổi lại hình phạt xuất cung của ngươi thôi. Nhưng chuyện ngươi bất kính với Hoàng hậu nương nương, bất kính với Tam hoàng tử điện hạ, vừa mở miệng ra tiếng ngươi hai tiếng cũng ngươi, có chút khái niệm tôn ti nào, bản Thượng nghi cho ngươi đứng ngoài cửa, đứng cho tới khi ngươi tỉnh táo mới thôi, để cho ngươi nhận bọn họ là chủ tử của ngươi, mà ngươi, vĩnh viễn chỉ là nô tỳ"

      Lời Thích thượng nghi làm cho Vân Vụ khó lòng chối cãi, sai, ở trong cung này, cung nhân phải biết mình là nô tì. Vân Vụ phản bác nữa, xoay người ra ngoài cửa, đứng trong yên lặng.

      A Dung sợ Vân Vụ muốn làm ra vẻ nên vội vàng hỏi Thích thượng nghi, " , nàng hiểu chứ? Nàng làm ra cái thành quả nào nữa chứ?"

      " đâu! Mặc dù có, bản Thượng nghi cũng tuyệt đối cho phép nàng ta dính vào" Thích thượng nghi phất phất ống tay, ngẩng đầu nhìn trời, cười nhạo sâu xa , "Hôm nay làm cho nàng ta chịu khổ. Từ nay về sau, nàng ta cũng dám giương oai đầu bản Thượng nghi nữa"

      A Dung cũng nhìn trời, lại nhìn ra được gì, càng hiểu cười đó là ý gì.

      Vân Vụ mình đứng chính giữa sân, cung nữ qua lại cười nhạo cũng ảnh hưởng gì đến nàng, chỉ là nàng nghĩ, vì mạng của cung nữ như cỏ rác, nên mặc cho người ta chà đạp sao? Vì sao người hoàng thất lại xem mạng người, cũng giống như Thu gia, hoàng đế chỉ cần nhàng ghi vài nét bút lên tấu chương, liền có thể lấy ba mươi sáu nhân mạng của Thu gia.

      Nàng tin ca ca bán nước tư thông với địch, nàng chỉ muốn tiến cung điều tra chân tướng, trả lại công đạo cho Thu gia, làm cho người trong thiên hạ hiểu lầm Thu gia nữa. Nhưng sau khi tiến cung, hết lần này đến lần khác lại vướng vào những chuyện vặt trong cung, lại hết lần này đến lần khác chuyện đều có quan hệ đến mạng người.

      Bắt nàng mang lòng dạ độc ác, vì báo thù mà bỏ mặc người khác, nàng làm được, bắt nàng trơ mắt nhìn hai mạng người kia tắt thở trước mặt nàng càng cần phải , chẳng lẽ trong cung này chưa bao giờ xem mạng người là mạng sao?

      Vì sao mạng cung nữ lại bỉ ổi, mà mạng người hoàng thất mới được quý trọng? Từ lúc nàng tiến cung đến nay, chữ nàng nghe nhiều nhất chính là hai chữ tiện tỳ, từ ngày đầu tiên nàng tiến cung, liền bị những người cao quý kia khác lên người hai chữ này, cả đời này, trong mắt những người kia, nàng chỉ có thể là tiện tỳ

      Ầm ~ ~ ầm ~~, Vân Vụ ngẩng đầu nhìn trời, đó... xem , ngay cả ông trời cũng công bằng, ngay cả khi nàng, kẻ bị người khác gọi là tiện tỳ bị phạt đứng, mà ông trời cũng chút thương tiếc, mang nước tưới ướt toàn thân nàng, nước mưa lạnh như băng, từng giọt từng giọt rơi xuống người nàng, giống như nàng có thể cảm giác được lạnh lẽo của nhân gian vô tình.

      Vân Vụ khỏi tự giễu, bây giờ chỉ mới là buổi chiều, mà Thích thượng nghi nhẫn tâm kia bắt nàng đứng tới nửa đêm, chẳng phải là muốn mình chết hay sao?

      Nàng thù lớn chưa trả, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy, Thích thượng nghi, ta vô tình cùng ngươi tranh chấp, vô tình bị đám người A Dung dùng tâm cơ cùng thủ đoạn đùa giỡn, màn nội thị cục, nàng chưa cảm nhận được gì, nhưng chuyện ở lãnh cung cùng với chuyện ngày hôm nay, nàng ghi tạc vào lòng toàn bộ. Nếu nàng muốn yên ổn, bọn người đó càng làm tới, nếu nàng đáp trả, sợ rằng chính nàng còn thảm hơn.

      "Hôm nay, ta, Vân Vụ thề với trời, người hại gia tộc ta diệt môn, làm ta vô lực phản kháng, người đùa giỡn ta, ta nhất định trả lại gấp mười lần, hết thảy đều có kết cục tốt, từng chuyện từng chuyện ta nhất định bắt các ngươi trả hết"

      Oanh ~~, Vân Vụ ngẩng đầu cười với trời, "Ngươi cảm thấy ta thể sao?"

      Oanh ~~, nàng lạnh lùng nhìn trời, tức giận , "Trời ta thể, ta nhất định nghịch thiên mà tới, đến cùng ai thắng ai bại, ngươi trợn mắt già của ngươi mà nhìn ràng cho ta, mỗi thứ, ta cũng đều bỏ qua"

      A Dung cùng Thích thượng nghi đến nơi cửa sổ trong điện nhìn ra xa xa, Vân Vụ mang theo bộ dạng cam tâm tình nguyện nhắm mắt đứng trong mưa, Thích thượng nghi cười lạnh, "Nàng ta ngược lại có thể nhịn được, hừ!"

      A Dung phụ họa , " yên tâm, nhất định phải hành hạ đến khi chính nàng chịu nổi nữa phải nhảy xuống giếng tự sát mới thôi"

      "Ừ, tóm lại phải nhanh chút, còn phải bẩm báo lên Nguyệt Tu Dung nữa" Thích thượng nghi lạnh lùng đưa mắt nhìn Vân Vụ.

      Vân Vụ chỉ nhớ mình đứng ngây người trong mưa lâu, cho đến khi chính mình rốt cuộc kiên trì được nữa mà có dấu hiệu lung lay, đột nhiên muốn tìm nơi nào đó để dựa vào, híp mắt nhìn sang bầu trời, sớm vào đêm, đến tột cùng khi nào mới là buổi sáng đây.

      Sau lúc lâu, đầu óc nàng choáng, rốt cuộc chống đỡ được nữa, liền ngửa mặt lên trời mà ngã xuống, nhưng lại có xuất đau đớn gì, mà lại rơi vào bên trong mùi hương Thanh Liên.

      Ánh mắt nàng nỗ lực mở ra, muốn nhìn thấy ràng xem có phải là hay , chỉ thấy mảnh màu trắng đập vào mi mắt, lại nghe Thích thượng nghi cùng chúng cung nữ khiếp sợ , "Nô tỳ tham kiến Lục hoàng tử điện hạ!"

      Cảm giác được nhàng ôm nàng vào trong ngực, nhưng giờ phút này Vân Vụ lại nghĩ đến người này là Nạp Lan Lạc, khỏi cười nhạo chính mình, chẳng lẽ nàng thích Nạp Lan Lạc rồi sao, vì sao nằm trong ngực người khác lại tựa hồ như nghe được hơi thở của Nạp Lan Lạc, trong nội tâm lại nghĩ tới, chừng người nọ cũng mặc bạch y đây?

      Có lẽ câu "Đừng sợ, có ta ở đây" thấm sâu vào nội tâm của nàng, hóa thành dòng nước ấm

      Cho dù bản thân hôn mê bất tỉnh, lại có thể lơ mơ đến hồ đồ cảm giác được mực bên cạnh chiếu cố nàng, nghe được tiếng bước chân linh tinh, nghe được thanh tức giận mắng người, thậm chí còn nghe được giọng của ở bên tay nàng, "Thu Nguyệt Khê, ngươi làm sao còn ngốc hơn cả heo nữa? Ngươi có biết , ngươi bị thương, người đau lòng chỉ có gia a!"

      Toàn bộ thế giới dường như rơi vào an tĩnh, rốt cuộc Vân Vụ cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ

      thể , đây là đêm duy nhất Vân Vụ buông lỏng nội tâm mà ngủ trong suốt mấy ngày nay, có ác mộng xâm nhập, cũng bị hoảng sợ mà tỉnh, thân thể tự chủ mà ôm lấy khối lò sưởi kia.

      Kết quả, ngày thứ hai tỉnh lại, mở mắt lại thấy dung nhan phóng đại của Nạp Lan Lạc. Ngay cả lúc ngủ mà cũng đeo mặt nạ bạch ngọc kia, chắc hẳn tổn thương mặt rất nghiêm trọng rồi.

      Nội tâm nàng đau xót, ma xui quỷ khiến đưa tay tới muốn xem xét thương thế mặt của , lại bị lơ đãng lôi kéo tay, thân thể lại nghe theo sai khiến mà tiến sát đến lồng ngực của .

      Sắc mặt Vân Vụ ửng hồng, trán tựa hồ như đụng phải mảnh mềm mại mà lạnh như băng gì đó, nghĩ cũng cần phải nghĩ rồi, nhất định là môi của . Nàng ngay cả thở cũng dám thở mạnh, nơi trán bị hôn qua lại nóng như vừa bị phỏng.

      Đột nhiên ngồi dậy, bừng tỉnh đến bên cạnh , khẽ híp mắt, thanh khàn khàn mà trầm thấp, làm cho tâm Vân Vụ như nai con chạy loạn, "Khi nào tỉnh?"

      Thấy Vân Vụ , bàn tay đưa lên dò xét trán nàng, xem có phải nàng còn nóng hay .

      Ai ngờ mặt Vân Vụ vô ý nóng bỏng lên, Nạp Lan Lạc lại chưa chú ý đến vẻ mất tự nhiên của nàng, giọng , "Sốt cả đêm rồi, bệnh thương hàn đến giờ này còn chưa hoàn toàn khỏi sao"

      Vân Vụ gạt tay Nạp Lan Lạc qua , "Sao lại là ngươi?"

      "Cái gì?"

      "Ta, ta , lúc ta ngã xuống phải Lục hoàng tử điện hạ cứu ta sao?" Vân Vụ chắc, tức giận , bởi vì nàng hoàn toàn biết cùng đàm luận về đề tài gì.

      Khóe miệng Nạp Lan Lạc quyến rũ, mập mờ đến gần nàng, thổi hơi bên tai nàng, nhàng cười tiếng, "Chẳng lẽ, ai cứu ngươi, ngươi liền lấy thân báo đáp sao?"

      "Hở, bậy!" Vân Vụ thẹn thùng trừng mắt liếc cái, thấy càng vui vẻ, đáy lòng bắt đầu sợ hãi.

      Nạp Lan Lạc vui vẻ dạt dào, bởi vì hôm nay Vân Vụ nương lại mang bộ dạng thẹn thùng, gò má ửng đỏ còn có ánh mắt mất tự nhiên kia càng làm cho vui sướng trong lòng.

      Tiện đà ngã xuống giường miễn cưỡng , "Ai nha, hôm qua đúng là mệt chết gia rồi. Tên Lý Ngọc như ma ốm kia tuy muốn cứu ngươi, nhưng bất quá chính cũng bị bệnh rồi, vừa lúc đường lại gặp người có tâm địa bồ tát như gia nên vui mừng đưa ngươi cho gia chiếu cố"

      Vân Vụ thoáng nhìn , từng có lòng tốt như vậy sao?

      "Gia thấy là ngươi, nghĩ tới thường ngày ngươi giương nanh múa vuốt với gia, lần này ngươi thiếu gia ân tình lớn như vậy, ngươi , lấy thân báo đáp có đủ ?"

      Quả nhiên, Vân Vụ mãnh liệt trợn mắt, tức giận , "Cho nên, ngươi cảm thấy ta có thể lấy thân báo đáp ngươi, cho nên cần thông qua đồng ý của ta, liền cùng ta .... cùng ta... ngủ chung?"

      Nạp Lan Lạc lại điềm nhiên như , mặt dày mày dạn , "Uy, ngươi nhìn xem chút , phòng này là của ai, của gia; ngươi nhìn cái giường này , là của ai, cũng của gia; ngươi nhìn ngươi chút , về sau cũng là của gia; mặc dù phải, gia cũng biến ngươi thành của gia" (nhamy111: Lạc ca, ca đủ bá đạo nga)

      Vân Vụ hoàn toàn cuồng nộ, vốn có tia hảo cảm đối với , ai ngờ dõng dạc như vậy, đối với danh dự của nương lại xem như thế, vượt qua thân thể , thèm liếc thêm cái, kết quả nghe thanh ung dung của truyền đến, "Uy, ngươi cứ như vậy mà bỏ qua gia sao? Người của ngươi gia đều thấy cả rồi, ngươi cứ như vậy mà phủi mông sao, thèm với gia lời nào a"

      "..." Vân Vụ khẽ cắn răng, ầm đóng cửa lại.

      Khóe miệng Nạp Lan Lạc rụt rụt, quả nhiên chỉ tiếng.

      "Tham kiến chủ mẫu"

      Vân Vụ tựa hồ như bị sét đánh, hai cung nữ và hai thái giám cùng nhau đứng ở cửa làm nàng thở dài, mình có nhìn lầm chứ?

      Ách... có nhìn lầm, cặp thái giám song sinh với vẻ mặt muốn ăn đòn vĩnh viễn cũng nhìn lầm được. Đương nhiên, điều bọn họ cũng thể nghe lầm.

      "Chủ mẫu, về sau gia là người của ngài, nếu có việc gì, ngài nên đến Dương Quang điện nhiều chút" Hòa Phòng chân chó .

      Vân Vụ xé môi ra, "Ta thích nuôi chó!"

      Hòa Khí đẩy Hòa Phong ra, ghét bỏ cách chuyện của , sau đó dùng khuôn mặt tươi cười chào đón , "Chủ mẫu, gia về sau là người của ngài, tiểu nhân đây cũng là người của ngài, nếu ngài ghét bỏ, về sau tiểu nhân đốt giấy tiền vàng bạc cho ngài"

      Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, Mộc Mộc lập tức chen vào, "Chủ mẫu, mặc dù trước kia Mộc Mộc ưa thích ngài, nhưng mỗi lần ngài đều làm cho tâm tình của chúa thượng thay đổi tốt hơn. Làm thuộc hạ tự nhiên cũng hưởng được đôi chút, về sau ngài cũng nên thường đến Dương Quang điện dạo a. Ha ha..."

      Mộc Băng lạnh lùng , "Tạm biệt, tiễn! Lần sau lại đến"

      Thân thể Vân Vụ run run nên lời.
      Last edited: 18/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :