1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cung nữ cấp thấp - Thính Tâm Đình (37/~220) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 15. ĐÈN HOA SEN NGUYỆN CẦU

      Edit: nhamy111

      ************************************

      "Cho ngươi đó...Về sau có đánh chết ta, ta cũng làm!" Thu Nguyệt Khê đem hà báo ném lên người Nạp Lan Lạc.

      Nạp Lan Lạc lúc này đứng ở cửa sổ, nhìn thấy mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt, nhíu mày hỏi "Sao vậy?"

      "Còn sao nữa chứ? Đều tại cái hà bao này làm hại!" Thu Nguyệt Khê cong miệng lên .

      Nạp Lan Lạc cúi đầu xem hà bao trong tay, khóe miệng rụt rụt, này...là thêu cái gì vậy?

      "Cái này là hai con gà con phải ?" dò hỏi.

      Thu Nguyệt Khê tức giận mở miệng, "Là phượng hoàng đó! Hừ..."

      "Á!" Nạp Lan Lạc mang theo bộ dạng buồn cười lên tiếng hỏi tiếp, "Ngươi xem ngươi thêu như vậy là sao? Bãi cỏ cùng phượng hoàng phải có vị trí đối xứng tý mới đúng chứ"

      "Con mắt ngươi bị mù rồi hả, ở đâu thấy được bãi cỏ vậy, ràng là đám mây...đám mây nga, phượng hoàng bay trời mà. Hừ...Tức chết ta rồi!"

      Thu Nguyệt Khê phất tay áo chuẩn bị rời , lại bị Nạp Lan Lạc bắt lấy cánh tay. Xoay người thấy nhu tình tựa nước , " đâu nữa? Để ta bôi thuốc cho ngươi!"

      Dứt lời, liền để Thu Nguyệt Khê ngồi vào ghế, chính cũng ngồi xuống, từ bàn cầm lấy bình thuốc, nhàng thoa lên tay nàng, cũng nhàng thổi thổi.

      Thu Nguyệt Khê cảm thấy hơi thở của làm cho nàng cảm thấy hết sức thoải mái, những nơi bị kim đâm lại từ từ trở nên mát mẻ.

      Nạp Lan Lạc ôn nhuận cười, lấy băng vải ra, lần nữa nhàng đem băng vải quấn quanh cánh tay nàng.

      Thu Nguyệt Khê sững sờ đưa mắt nhìn người ngồi trước mặt, nghĩ tới người ôn nhuận như ngọc này về sau hoàn toàn thuộc về riêng mình nàng, bộ bạch y phong hoa tuyệt đại, ánh sáng thân , cũng đủ làm cho thế nhân quỳ gối.

      Thu Nguyệt Khê khỏi si ngốc cười rộ lên, Nạp Lan Lạc cũng ngước mắt, tầm mắt của vẫn động ngón tay nàng như cũ, hỏi, "Cười cái gì?"

      "Lạc, có ngươi tốt!" Thu Nguyệt Khê cười ha hả.



      Nạp Lan Lạc ngước mắt lên, chống lại ánh mắt của nàng, ánh mắt nàng trong trẻo nhưng nghiêm túc, làm lòng rất vui mừng, cúi đầu tiếp tục băng bó, "Biết vậy là tốt rồi!"

      "Vậy ngươi chút xem, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"

      Nạp Lan Lạc chậm rãi , "Thứ nhất, vì ngươi là nữ nhân của gia, gia tự nhiên đối với ngươi vô cùng tốt; thứ hai, gia phải làm người nam nhân tốt nhất thiên hạ này, có như vậy, khi gia ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng nhớ tới gia, nghĩ tới gia, rốt cuộc trở nên chướng mắt đối với các nam nhân khác"

      Thu Nguyệt Khê cười tiếng, "Vậy nhất định nga! Vạn nhất lại xuất nam tử so với ngươi còn ôn nhu hơn, so với ngươi còn tốt hơn, so với ngươi còn phong hoa tuyệt đại hơn, ta nhất định vứt bỏ ngươi"

      Nạp Lan Lạc đột nhiên đến gần Thu Nguyệt Khê, nhàng "mổ" cái môi nàng, " thể nào! đời này còn nam tử nào có thể xuất sắc như gia được!" Thu Nguyệt Khê nở nụ cười, nam nhân này, nàng chưa bao giờ phát ra cũng rất tự phụ.

      Sau khi tay Thu Nguyệt Khê được băng bó kỹ càng, nàng bĩu môi, nhíu mày hỏi, "Lạc, ngươi đem tay ta bao lại thành cái dạng này, về sau ta phải ăn cơm như thế nào đây?"

      "Kia có làm sao đâu, gia uy ngươi ăn là được rồi!" Nạp Lan Lạc giọng bên tay nàng.

      "Chúa thượng, thuộc hạ có chuyện cầu kiến!"

      thanh lạnh lùng của Mộc Băng truyền vào phòng, sắc mặt Nạp Lan Lạc tối sầm, tư vị bị người khác quấy rầy tốt, đen mặt , "Vào !"

      Mộc Băng tiến vào phòng thấy Thu Nguyệt Khê ngẩn người ra, sau đó cung kính , "Chủ mẫu!"

      Khóe miệng Thu Nguyệt Khê rụt rụt, khi nào nàng trở thành chủ mẫu rồi?

      Nạp Lan Lạc ngược lại, ngoác miệng cười tới mang tai, "Thu Nguyệt Khê, ngươi trước , chút nữa ta đến tìm ngươi!"

      Thu Nguyệt Khê lúng túng cười tiếng, "Ta trước!"

      Nạp Lan Lạc nhìn bóng dáng Thu Nguyệt Khê biến mất trong tầm mắt của mình rồi mới mở miệng, "Có chuyện gì mà lại hoảng hốt như vậy?"

      "Lý Tranh phái người đến Tần Hoài trước, ngày mai cửa thành cũng bị phong tỏa. Nếu hôm nay rời , chúa thượng có muốn cũng ra ngoài được" Mộc Băng .

      Nạp Lan Lạc yên lặng , thanh Mộc Mộc cũng truyền vào, "Chúa thượng, thuộc hạ có chuyện cầu kiến!"

      "Vào !"

      "Chúa thượng, xong rồi, thất đại trưởng lão của Nhật Lạc các toàn bộ đều hôn mê bất tỉnh, có người làm phản rồi."

      Lời của Mộc Mộc lập tức thẳng vào trong lòng Nạp Lan Lạc, tuy rằng ưa gì thất đại trưởng lão, nhưng nếu có bọn họ, Nhật Lạc các như rắn mất đầu, những năm này Nhật Lạc các đều là do bọn họ hỗ trợ quản lý, tình hình thời làm cho được.

      "Chúa thượng, chúa thượng, việc lớn tốt!" Mộc Hỏa nóng vội tiến vào trong phòng, đột nhiên nhớ đến chính mình còn chưa thỉnh lễ chúa thượng, lập tức lui ra khỏi phòng, "Chúa thượng, thuộc hạ có chuyện cầu kiến!"

      Nạp Lan Lạc tức giận , "Lăn vào đây!"

      Lúc này Mộc Hỏa mới vội vàng tiến vào trong phòng, "Chúa thượng, Mộc Vân làm phản rồi, thời Sơ Nguyệt các phối hợp với Nhật Lạc các bắt người, chờ chúa thượng trở về xử lý, hơn nữa thất đại trưởng lão đều hôn mê bất tỉnh, người nào có thể chủ trì đại cục"

      Nạp Lan Lạc đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng , "Còn ngây ngốc làm cái gì? mau chuẩn bị, thông báo cho người Nhật Lạc các tiếp ứng gia, sau khi trời tối...ra khỏi thành!"

      Nạp Lan Lạc giấu tia ảm đạm trong mắt, đột nhiên lại có việc phát sinh, quấy rầy cuộc sống của và Thu Nguyệt Khê. Mấy ngày sống chung cùng nàng, làm cho quên, vai còn có chuyện trọng yếu hơn để làm.

      "Dạ!" Ba người trăm miệng lời .

      Nạp Lan Lạc đứng dậy ra khỏi phòng, sau đó Mộc Thổ hổn hển chạy vào, "Chúa thượng, xong... xong..."

      Ba người Mộc Băng nhìn Mộc Thổ cái, trong nội tâm cảm thán, vĩnh viễn cũng có người cản trở bọn họ. Mộc Thổ hỏi, "Di...chúa thượng đâu?"


      *************

      "Cái gì? Hôm nay phải liền?"

      Nạp Lan Lạc đứng ở trong viện của Thu Nguyệt Khê, gõ gõ đầu nàng, , "Ngươi có biết người ta gánh vác ngàn cân nặng, ta... thể !"

      Thu Nguyệt Khê đột nhiên trầm mặc, Nạp Lan Lạc nhìn thẳng nàng, nhàng đè hai vai nàng, "Thu Nguyệt Khê, ngươi có biết, khi ra ta sợ nhất là việc gì ?"

      Nàng còn chưa kịp mở miệng, Nạp Lan Lạc lại tiếp, "Chính là ngươi đối với ta tình vẫn chưa nồng, nhưng ta đối với ngươi trọn vẹn mười phần. Ngươi quên những chuyện mà chúng ta qua, quên ta trong suốt mười hai năm vừa qua, nhưng ta...trong mười hai năm đó, chuyện của ngươi ta đều biết rất ràng rành mạch. Mặc dù mấy ngày bên nhau ngắn ngủi có thể làm cho ngươi ái mộ ta, nhưng trong năm này, chuyện xảy ra lại quá nhiều, nếu như ngươi người khác, ta phải làm như thế này đây?"

      Nạp Lan Lạc cười khổ, chưa từng nghĩ chính cũng bị nhi nữ thường tình hành hạ, lúc thấy nàng lại muốn gặp nàng dù chỉ lần, đến khi thấy nàng là lúc biết được nàng sớm quên mất , rồi lại sợ hãi phải xa nàng lần nữa, chậm rãi thả tay xuống xoay người rời .

      Thu Nguyệt Khê nhìn bóng dáng xa, sâu kín thở dài, nghĩ thầm, Lạc, thế gian này ngoại trừ ngươi ra, còn ai có thể làm cho ta nhớ tới chứ?

      Phòng khách

      Thu chau mày, "Thời gian quả thực có chút vội vàng, thần phải chuẩn bị ngay cho chúa thượng ít lương khô dùng đường"

      " cần!" Nạp Lan Lạc ngồi ở bên, mặt chút thay đổi, " tại lo lắng duy nhất của Lạc chính là Thu Nguyệt Khê, chuyện của Lạc cùng nàng mấy trước đây hết sức huyên náo, nếu Lý Tranh có thể tìm ra đầu mối, chắc chắn có thể tìm được tung tích của Lạc!"

      "Thần hiểu! Thần nhanh chóng giải thích hiểu lầm!"

      Nạp Lan Lạc khoát khoát tay, "Thu tướng quân, ý của Lạc phải vậy, Lạc chỉ muốn Thu tướng quân tuyên cáo ra ngoài tý, rằng Thu Nguyệt Khê sớm đính hôn, vị hôn phu chính là nam tử kia, còn những thứ khác tiện tiết lộ!"

      Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng Thu lão tướng quân gầm vang, "Xú nha đầu, người làm gì với lão tử? Ngươi lại dám nhổ hết râu của lão tử, lão tử thấy ngươi chán sống rồi...Ngươi chết ở đâu, lăn ra đây cho lão tử..."

      Nạp Lan Lạc nhíu mày cười cười, thời gian này mà nàng còn có tâm tư để làm những chuyện này à?

      Thu tối mặt , "Nha đầu Nguyệt Khê này thường ngày coi trời bằng vung, nhưng đầu óc vẫn là rất tốt, ha ha..."

      "Xú nha đầu, ngươi lăn ra đây cho lão nương, bảo bối của lão nương mà ngươi cũng dám trộm, ngươi muốn sống rồi!" thanh Thu phu nhân cũng truyền vào.

      Sắc mặt Thu trở nên thể bình tĩnh, mà chỉ còn có thể nhẫn, "Ha ha...Nguyệt Khê có bệnh ái tài, chúa thượng cũng biết rồi"

      "Thu Nguyệt Khê, ngươi mau ra cho ta, ngươi lấy đèn hoa sen của ta đâu rồi" thanh "dịu dàng hào phóng" của Thu Nguyệt Lạc cũng vang lên.

      Thu rốt cuộc nghiêm mặt, vỗ bàn.

      Trùng hợp thay, Thu Nguyệt Khê phồng má vào phòng khách, phất phất tay với Nạp Lan Lạc, "Lại đây!"

      Lúc này Thu mới nhớ tới việc Nạp Lan Lạc vẫn còn ở đây, lập tức dập tắt cơn giận.

      Nạp Lan Lạc cười tủm tỉm, nhìn tay nàng bị băng bó thành cục nho , cho nên bộ dạng phất phất tay là đáng , đứng dậy theo nàng.

      Thấy bọn họ rời , Thu còn muốn vỗ bàn phát giận, ai ngờ Thu phu nhân còn có Thu Nguyệt Lạc và Thu lão tướng quân cùng nhau vào phòng khách, trăm miệng lời, "Nha đầu chết tiệt kia đâu?"

      "Ách... ở chung với chúa thượng rồi!"

      Ba người vốn hừng hừng hỏa khí, trong nháy mắt liền sụp đổ...

      Trong nội viện Thu phủ có con sông , ngày thường chỉ dùng để nuôi cá, lại có ít hoa sen, bất quá đều bị Thu Nguyệt Khê đem ra ngoài bán hết, thời cũng chỉ là con sông bình thường. Đương nhiên, có được tiền cũng chỉ nhét hết vào bên trong túi tiền của nàng mà thôi.

      Tiểu Hồng cầm lấy hai ngọn đèn hoa sen, trong tay a Lực cầm giấy bút, hai người cười ha hả nhìn Thu Nguyệt Khê cùng Nạp Lan Lạc đến.

      "Tiểu thư, các người tới rồi" Tiểu Hồng .

      "Biến !" Thu Nguyệt Khê tức giận , tiểu Hồng nháy mắt cùng a Lực, hai người lui xuống.

      Nạp Lan Lạc cười khẽ, "Làm gì vậy?"

      "Mẫu thân ta kể Lễ thất tịch, đem nguyện vọng của mình viết ra giấy, nhét vào đèn hoa sen, rồi thả vào trong sông nguyện vọng liền có thể thực được" Thu Nguyệt Khê chậm rãi .

      "A? Có chuyện này nữa sao?"

      "Đúng vậy, nguyện vọng ở đèn hoa sen năm ngoái của ta còn chưa thực , cho nên hôm nay ta liền thực , tránh cho việc nguyện vọng sau linh nghiệm"

      Nạp Lan Lạc sờ đầu nàng, ôn nhu hỏi, "Là nguyện vọng gì? Có thể ta nghe chút ?"

      "Chính là đem toàn bộ râu ria của xú lão đầu nhổ sạch"

      Nạp Lan Lạc vừa nghe liền cười ha hả, Thu Nguyệt Khê bĩu môi, "Có gì buồn cười chứ, năm ngoái cười nhạo ta trong tương lai khẳng định ai thèm lấy, ta liền có ước nguyện này, hôm nay coi như là báo thù được rồi"

      Nạp Lan Lạc gật đầu cười, "Làm tốt lắm! hổ là nương tử tương lai của gia"

      "Ai là nương tử tương lai của ngươi, ta với ngươi...nửa điểm quan hệ cũng có! Hừ..." Thu Nguyệt Khê cong miệng .

      Nạp Lan Lạc đột nhiên đen mặt, kéo cánh tay nàng lạnh lùng , "Thu Nguyệt Khê, cho ngươi như vậy nữa, có nghe ? Gia vì ngươi mà giữ gìn tình cảm suốt mười hai năm, giữ mình trong sạch suốt mười hai năm, bây giờ từ trong miệng ngươi ra, lại nửa điểm quan hệ cũng có hả?"

      Thu Nguyệt Khê hổ thẹn cười cười, "Ta phải có ý này!" Ánh mắt nàng vọt tới bên hông mình , "Lạc...Ngươi lấy vật ở eo bên này của ta"

      Nạp Lan Lạc nghe lời cúi đầu xuống, sờ sờ bên hông Thu Nguyệt Khê, lấy ra nhúm tóc tết, được buộc lại bằng dây đỏ, đột nhiên sửng sốt, nội tâm vô cùng vui sướng, run rẩy hỏi, "Thu Nguyệt Khê, ngươi có biết nữ tử đưa nam tử vật này là có ý gì ?"

      Thu Nguyệt Khê gật gật đầu, "Biết...Chính là đời này kiếp này đều thuộc về người nam nhân đó!" Tiện đà bổ sung , "Chính là phải quân lấy chồng!"

      Khóe miệng Nạp Lan Lạc nở ra nụ cười toe toét, thiếu chút nữa rớt nước mắt, còn tưởng Thu Nguyệt Khê đối với chỉ là vừa mới động tình, nhưng hóa ra lại sâu đậm như vậy. Đột nhiên, muốn ôm nàng vào trong ngực, kết quả là bị đồ trong tay nàng chen ngang.

      "A.." Nạp Lan Lạc nhảy qua bên, "Thu Nguyệt Khê, ngươi muốn làm gì? Mưu sát phu quân sao?"

      Chỉ thấy trong tay Thu Nguyệt Khê có thêm cây kéo, nàng mãnh liệt trợn mắt nhìn , "Nạp Lan Lạc, ngươi nhát gan quá vậy, nương ta hảo tâm cắt tóc đưa ngươi, ngươi trả lại ta sao?"

      Nạp Lan Lạc cười ha ha tiếng, lúc này mới đến gần nàng, tiếp nhận cây kéo trong tay nàng rồi cắt dúm tóc sau tai, đưa cho nàng.

      Thu Nguyệt Khê liếc mắt nhìn , "Mắt ngươi cũng mù rồi à, thấy tay bị thương sao? Làm sao tự mình buộc dây đỏ đây?"

      Nạp Lan Lạc cười cười, nương tử tương lại thô lỗ a! đến gần cổ nàng, lấy ra bình ngọc lưu ly, mở nắp bình , đem tóc của bỏ vào bên trong.

      Thu Nguyệt Khê chấn động, còn tưởng đây là loại bảo thạch có hình dạng bình mà thôi, ai ngờ lại có chỗ kỳ diệu như vậy. Còn muốn tán dương phen to, khi phục hồi tinh thần thấy mặt bàn viết chữ.

      Nàng muốn nhìn lén, vừa vặn bị cản trở, lại thấy đem tờ giấy kia nhét vào bên trong chiếc đèn hoa sen, sau đó ném xuống sông, khiến cho nó xuôi theo dòng chảy .

      Thu Nguyệt Khê oa oa kêu to, "Đợi chút, ta còn chưa thấy ngươi viết cái gì mà!!!"

      Nạp Lan Lạc sâu xa "A" tiếng, lấy đèn hoa khác, mở chụp đèn, lấy tờ giấy bên trong mở ra xem, Thu Nguyệt Khê nổi trận lôi đình, nhưng tay lại bị thương, nên bất đắc dĩ chỉ có thể gọi mà thể làm gì được, " được xem... được xem...ngươi để xuống cho ta, Nạp Lan Lạc!!!"

      "Nạp Lan Lạc cưới Thu Nguyệt Khê biến thành thái giám!" Khóe miệng rụt rụt, nhướn mày , "Thu Nguyệt Khê, ngươi dám rủa ta???"

      "Vậy ngươi cho ta biết ngươi viết cái gì?" Thu Nguyệt Khê phản bác.

      Nạp Lan Lạc cười khẽ, " ngươi biết!" Dứt lời, đem tờ giấy nhét vào đèn hoa sen, cũng làm cho nó xuôi dòng chảy .

      Sau khi làm xong, đến trước mặt nàng hung hăng gõ đầu nàng cái, nàng lại lần nữa oa oa quát to tiếng, "Gõ ngốc luôn rồi!"

      Nạp Lan Lạc rì rầm , "Thu Nguyệt Khê, ngươi là nữ nhân ngốc tim phổi!"
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 16. TRỞ VỀ CƯỚI NGƯƠI

      Edit: nhamy111

      *********************************

      Mộc Mộc vội vàng đến trước mặt Mộc Hỏa hỏi, "Chúa thượng đâu?"

      Mộc Hỏa xoay người nháy mắt với Mộc Mộc, Mộc Mộc liền thấy Nạp Lan Lạc cùng Thu Nguyệt Khê cùng nhau ngồi bậc thềm.

      Nạp Lan Lạc ôm lấy nàng nhìn lên trời, nàng lại tựa vào vai mà ngủ, Mộc Mộc giọng mắng, "Nữ nhân này, biết chúa thượng vừa ý nàng ở điểm nào? Hừ..." Tiếp đến lại chu miệng bổ sung, "Trời tối rồi, nếu chúa thượng vẫn còn kịp nữa rồi"

      Mộc Hỏa khó khăn kìm chế, tỉnh táo , "Ngươi đừng động, để ta thúc giục chúa thượng!"

      sải bước tới giọng , "Chúa thượng, trời tối rồi, nên xuất phát thôi"

      Nạp Lan Lạc phất phất tay, " xuống , gia lập tức ngay" Mộc Hỏa sau khi nghe xong liền xoay người, thức thời rời

      nhìn qua dung nhan của Thu Nguyệt Khê, sâu kín thở dài, trong nội tâm cười khổ, nhàng ôm lấy nàng, vào trong phòng, rón rén thả nàng lên giường, "Thu Nguyệt Khê, nữ nhân tim phổi"

      Dứt lời, chậm rãi cúi người xuống, đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trán nàng...

      Lúc Thu Nguyệt Khê tỉnh lại, mở mắt ra thấy bóng dáng Nạp Lan Lạc, ngược lại chỉ thấy mảnh tối đen, nội tâm vô cùng hoảng loạn, vội vàng hô to, "Lạc...Lạc..."

      Lúc này tiểu Hồng đẩy cửa vào, thấy tiểu thư nhà mình tỉnh, kinh ngạc , "Tiểu thư, người tỉnh nhanh vậy?"

      "Lạc đâu?"

      "Công tử à, vừa mới , cũng muốn quấy rầy người...Ai ai ai...tiểu thư...người đâu vậy!!!" tiểu Hồng hướng về Thu Nguyệt Khê vội vàng ra ngoài hô lớn

      " tìm !"

      Thu Nguyệt Khê cưỡi ngựa ra khỏi Thu phủ, chần chừ lát rồi hỏi người hầu canh cửa, "Bọn họ hướng nào rồi?"

      "Tiểu thư...Là hướng Tây"

      "Ừ...Ta biết rồi, đa tạ!" Thu Nguyệt Khê vài bước, đột nhiên ngừng lại, hỏi "Hướng Tây là hướng nào?"

      Giờ phút này Nạp Lan Lạc ngồi xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, đám người Mộc Băng cưỡi ngựa hộ tống ra ngoài thành, liền thấy đám Cẩm y thị vệ dắt ngựa chờ.

      Những thị vệ này vừa gặp xe ngựa của Nạp Lan Lạc liền tiến lên nghênh đón, cùng nhau quỳ xuống cung kính , "Chúa thượng, thuộc hạ vô năng thể bảo vệ được chúa thượng, làm cho ngài bị thương!"

      Trong xe ngựa cũng có truyền ra thanh gì, Mộc Băng chỉ có thể , "Đứng lên , chúa thượng sao, nhanh chóng lên đường mới là việc quan trọng!"

      "Dạ!"

      Mọi người lên ngựa theo sau lưng đám người Mộc Băng, hộ tống Nạp Lan Lạc theo phương hướng về kinh.

      "Giá..."

      Mộc Mộc nghe thanh cưỡi ngựa xa xa, thầm nghĩ, chẳng lẽ hành tung của bọn họ bị bại lộ? Ánh mắt tối sầm lại, từ phía sau lưng rút ra cây tên, lấy cung lui về phía sau bắn phát.

      Mộc Băng thấy vậy hô to, "Bảo vệ chúa thượng!"

      Mọi người đều rút kiếm ra, cảnh giác cao độ

      "Lạc..."

      Nạp Lan Lạc mở mạnh mắt, đây chẳng phải là thanh của Thu Nguyệt Khê sao?

      Đáng tiếc rằng tên của Mộc Mộc bắn sớm bay ra ngoài, Mộc Mộc kinh hãi, cho dù mình vẫn chán ghét nữ nhân kia, nhưng cũng thể giết nàng nha.

      Trong xe ngựa nhanh chóng truyền đến thanh, Nạp Lạc Lạc phá đỉnh xe ngựa, dùng khinh công bay ra, trong nháy mắt lập tức đến bên cạnh Thu Nguyệt Khê, tay ôm eo nàng, cùng nàng mặt đối mặt, tay kia nhanh chóng nhấc về phía sau, vừa vặn bắn lấy đầu mũi tên, nhưng điều làm mọi người đều run sợ chính là, đầu mũi tên cùng lưng cũng chẳng cách nhau bao nhiêu.

      Thân thể Mộc Mộc run lên, tốt rồi...tốt rồi...hữu kinh vô hiểm, chỉ nghe thanh lạnh lùng của Nạp Lan Lạc vang lên, "Trở về tự mình chịu phạt !"

      Nàng cung kính cúi đầu, "Thuộc hạ tuân mệnh!"

      Thu Nguyệt Khê sững sờ trừng mắt nhìn Nạp Lan Lạc, vừa rồi nàng bị mũi tên kia làm sợ đến choáng váng.

      Nạp Lan Lạc ném tên trong tay xuống, hai tay nâng mặt nàng lên...rồi hôn xuống.

      mặt mọi người cũng có chút kinh ngạc nào, lập tức cỡi ngựa bao quanh Nạp Lan Lạc, lấy làm trung tâm, đem hai người vây thành vòng tròn, rồi vén áo choàng lên, vì chúa thượng vĩ đại của mình mà ngăn trở cảnh tình nồng mật ý này. Tình cảnh là hoàng tráng a!

      Đây chính là lần đầu tiên Thu Nguyệt Khê cảm giác được nụ hôn sâu của Nạp Lan Lạc, lần trước uống say, cái gì cũng biết, nhưng lần này, tim nàng bang bang nhảy lên, đầu trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được duy nhất chính là mùi hương Thanh Liên trong miệng Nạp Lan Lạc, lưỡi mềm mại điên cuồng mút thỏa thích lưỡi nàng, nàng biết phải làm sao.

      Thu Nguyệt Khê ngượng ngùng giơ tay lên, ôm cổ , đáp lại lưu loát, Nạp Lan Lạc tựa hồ cảm giác được biến hóa của nàng, làm cho có chút mừng rỡ, nhưng vẫn rời bỏ đôi môi nàng...

      Bọn thị vệ vẫn giữ nguyên vị trí cũ, đưa lưng về phía Nạp Lan Lạc, tay chống áo choàng, giống như tòa thành trì kiên cố, ám vệ của Nhật Lạc các võ công phi thường cao, từ bắt đầu tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, mỗi người đều có thể ngăn cản được mấy chục thị vệ ngự lâm quân, đây cũng chính là nguyên nhân mấy năm qua Nạp Lan Lạc đều cố gắng như vậy đem Nhật Lạc trở thành hoàn toàn thuộc về mình.

      Nạp Lan Lạc lưu luyến rời đôi môi của nàng, vẻ mặt Thu Nguyệt Khê lập tức như đưa đám , "Miệng bị ngươi cắn nát hết rồi!"

      bật cười, nhàng đỡ khóe miệng bị thương của nàng lên hỏi, "Có đau ?"

      Thu Nguyệt Khê gật gật đầu, "Ngươi người xấu! Từ đến lớn ai dám khi dễ ta, ai ngờ vừa gặp ngươi, làm hại ta mất mấy trăm lượng bạc , còn đem chính mình tặng cho ngươi, nhìn ngươi tính kế tốt rồi kìa, hừ..."

      Nạp Lan Lạc ha ha cười, đem nàng ôm chặt vào trong ngực, đầu tựa vào vai nàng giọng , "Trở về cưới ngươi!"

      Thu Nguyệt Khê vừa nghe xong, liền sững sờ ngước mắt nhìn , lại tiếp tục cười , "Là nguyện ước trong đèn hoa sen!"

      Nạp Lan Lạc vén tóc nàng ra sau, hơi thở phun bên tai nàng, "Tại sao chuyện?"

      Thu Nguyệt Khê thẹn thùng cười, cố làm ra vẻ giận dỗi , "Vậy ngươi cần phải nhớ đó, nếu ngươi nhớ trở về, ta liền mang kiệu tám người khiêng cưới ngươi"

      mỉm cười gật đầu, "Được..."

      Nạp Lan Lạc nhanh chóng nhảy xuống ngựa, Mộc Hỏa liền dắt ngựa đến , "Chúa thượng, xe ngựa bị hủy rồi, chỉ có thể ủy khuất ngài cưỡi ngựa trước, đến trấn khác mua lại xe ngựa mới"

      " cần, gia phải loại người yếu ớt như vậy, từ đường , nhanh chóng quay về kinh!" Dứt lời, Nạp lan Lạc lên ngựa.

      Bọn thị vệ cũng để áo choàng xuống, Nạp Lan Lạc chỉ hai gã thị vệ "Hai người các ngươi hộ tống nàng trở về, nhớ , nhất định phải đưa đến tận Thu phủ rồi mới được trở về"

      "Dạ!" Hai người cùng nhau kêu lên.

      Nạp Lan Lạc dám liếc mắt nhìn nàng thêm cái, vì sợ... sợ chính mình chịu nổi... sợ chính mình thể rời , nhắm mắt hô tiếng "Giá" liền chạy như bay, bọn thị vệ ở sau cũng lục tục rời .

      Nhìn bóng lưng ngày càng xa, Thu Nguyệt Khê sâu kín thở dài, thầm trong tâm, Lạc, ngươi nhất định nhớ phải trở về sớm cưới ta!

      "Chủ mẫu! Hai người thuộc hạ hộ tống ngài trở về!"

      Thu Nguyệt Khê nhanh chóng quăng ánh mắt giết người qua, "Chủ mẫu? Ta có già như vậy sao?"

      gã thị vệ khác đẩy , vội vàng giải thích, "Chủ mẫu ngàn vạn lần nên hiểu lầm, người là phu nhân tương lai của chúa thượng, nên bọn thuộc hạ phải gọi là chủ mẫu"

      Thu Nguyệt Khê nhướng mày, xem ra đời này nàng thoát khỏi tiếng "Chủ mẫu" này rồi.

      Ba ngày sau....

      Buổi tối Tần Hoài là náo nhiệt, sông có vài con thuyền nhàng đong đưa, trong đó, làm cho người ta chú ý nhất chính là thuyền của hai nữ tử trôi giữa sông.

      Thu Nguyệt Lạc ôn nhu nhìn trăng, như tưởng niệm ai đó, còn Thu Nguyệt Khê lại ngủ gà ngủ gật, dựa vào bên thở to.

      "Nghe ? Thu gia đại tiểu thư vừa hồi hôn, nhị tiểu thư lại đính hôn, đây rốt cuộc là chuyện gì a?" đại thẩm bốn mươi năm mươi giọng hỏi.

      "Ta biết nga, nghe trước đó vài ngày, Thu gia nhị tiểu thư cường bạo vô lễ với nam tử, nhưng cuối cùng Thu lão gia làm sáng tỏ, là nam tử kia cùng Thu gia nhị tiểu thư sớm đính hôn, chỉ là còn chưa thành thân, nên tiện công bố thân phận nam tử đó thôi"

      " ra là vậy, chỉ là Thu gia nhị tiểu thư vô tích hề thay đổi, đúng là ủy khuất cho vị nam tử kia, ha ha..."

      Ở chiếc thuyền khác, nam tử cẩm y ngọc đái ngồi, tuy tướng mạo tuấn mỹ, nhưng trong mắt lại mang đầy cỗ thị huyết, khóe miệng cong lên, nghe hai người kia chuyện khỏi cười lạnh. Lão hồ ly Thu này, còn muốn đính hôn cho con , đại nạn sắp đến rồi mà cũng biết.

      Ca kỹ bên cạnh đem rượu rót đầy, quyến rũ mở miệng, "Công tử, mời người ly. Ha ha.."

      Lý Tranh sờ sờ nữ nhân eo trong ngực, vui vẻ , "Cần gì chứ? Ta đút cho ngươi là được rồi"

      Tay tiếp nhận rượu liền uống sạch, cúi đầu liền ngăn môi nữ nhân....

      "Thu Nguyệt Khê, ngươi nghĩ đến Nạp Lan Lạc phải ?" Thu Nguyệt Lạc hỏi.

      Trả lời lại chính là thanh phù..phù..của Thu Nguyệt Khê

      Thu Nguyệt Lạc hổn hển, hung hăng đẩy nàng, thầm , đây chính là nữ nhân tim phổi.

      Thu Nguyệt Khê lúc này mới bừng tỉnh, tức miệng chửi ầm lên, "Thu Nguyệt Lạc ngươi có bị bệnh , ngươi muốn ngắm trăng, lão tử ta cùng ngươi xem, ngươi nhất định phải ngắm trăng sông Tần Hoài, lão tử ta liền theo ngươi sang đây ngắm, ngươi bây giờ lại cắt đứt mộng đẹp của lão tử cùng Nạp Lan Lạc, ngươi biến cho lão tử, hừ..."

      "Chảy nước miếng rồi kìa!" Khóe miệng Thu Nguyệt Lạc nở nụ cười, quả nhiên là con lớn rồi thể giữ trong nhà a!

      Thu Nguyệt Khê lấy tay áo thô lỗ lau, "Ngươi vừa mới hỏi ta cái gì?"

      " có gì!" Thu Nguyệt Lạc đột nhiên lại tiếp tục lâm vào trầm tư, nhưng Thu Nguyệt Khê cũng thể ngủ được, đâm đâm hông nàng hỏi, "Thu Nguyệt Lạc, mấy ngày nay ngươi rất bình thường a, có chuyện gì vui, mau với ta, ta làm ngươi vui vui vẻ vẻ"

      Thu Nguyệt Lạc hung hăng gõ ót nàng cái, nàng gào khóc kêu to, "Lại gõ, gõ hoài liền ngốc rồi"

      Thu Nguyệt Lạc có phản ứng nào, ngược lại tự nhủ, " biết trăng Tần Hoài có thể chứa được tưởng niệm của bao nhiêu người đây, có đúng như cổ nhân hay , trăng có thể đem tưởng niệm nhớ nhung đến bên cạnh người kia..."

      Thu Nguyệt Khê bĩu môi, "Cổ nhân đều thúi lắm, ngươi suy nghĩ chút , trăng sáng vĩnh viễn chỉ là trăng sáng thôi, nó biết cái gì chứ"

      "Chàng như trăng sáng, ta giống sương mù, sương mù theo trăng rồi có lúc biến mất còn dấu vết. Đúng vậy, tưởng niệm cũng như sương mù, theo trăng trôi , mình cũng hóa thành sương sớm rơi vào rừng cây" Thu Nguyệt Lạc lần nữa thở dài , biết đối với mình vô tình, nhưng tình kia, ý kia, rốt cuộc...cũng cách nào thu hồi lại được.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 17. MƯA GIÓ ĐẾN

      Edit: nhamy111

      *******************************
      Đêm tối, bầu trời tối đen như mực, yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi, Thu Nguyệt Khê quát to tiếng, tỉnh lại từ giường, chứng kiến bốn phía đều là mảnh đen nhánh, thấp thỏm lo lắng hô to, "Vú nương, tiểu Hồng..."

      Chợt nghe thanh hỗn loạn ồn ào từ tiền viện truyền đến, làm cho người ta có chút hoảng sợ, nàng run rẩy vén chăn ra khỏi phòng.

      Đây là lần đầu tiên nàng bừng tỉnh trong lúc ngủ, trong lúc yên tĩnh, loáng thoáng nghe được thanh kêu rên của người từ tiền viện. Thu Nguyệt Khê rón ra rón rén tiếp tục lên về phía trước, kỳ thực, lá gan của nàng cũng rất , ngày thường hù dọa người khác có thể, nhưng thể bị người nào hù dọa.

      Nàng vụng trộm vào tiền viện, bỗng nhiên bị tình cảnh máu huyết trước mặt làm sợ hãi kêu lên, đám hắc y nhân điên cuồng cầm kiếm chém tới thân người kia, lại nhanh chóng rút kiếm ra, máu chảy đầm đìa, mục tiêu nhanh chóng chuyển tới người khác. thống khổ kêu thảm tiếng, sau lại trầm giọng thở hổn hển đến khi còn khí lực...

      A Lực hấp hối nằm trong vũng máu, trong lúc lơ đãng quét đến bóng dáng tiểu thư nhà mình, dùng hết khí lực còn lại hô to, "Mau... mau...phốc..." Hắc y nhân chút nương tình đem kiếm đâm vào người , vùng vẫy giãy chết phen, khóe miệng chảy đầy máu tươi, đoạn khí mà hết.

      Mặt nàng xám như tro, lập tức hoảng hốt, thu cước trốn vào nơi bóng tối dám cử động nửa phần.

      Đột nhiên cái tay che miệng của nàng, nàng cả kinh trừng to mắt, thân thể cứng đờ...

      canh giờ trước...

      Giờ tý, Thu phủ mảnh tối đen, yên lặng làm cho người ta hoang mang, đám hắc y nhân lục tục leo tường mà vào, rón rén chạy vào gian phòng lính gác cửa, vung kiếm trí mạng vào lính gác cửa.

      Vừa vặn tên lính gác cửa khác từ bên ngoài trở lại, chứng kiến đồng đội của mình bị người khác chém chết, thất kinh hô to, "Giết người, người đâu...a..." Nam tử bị đao đâm vào bụng, trừng to mắt, té mặt đất.

      Lúc này, mọi người trong Thu phủ bị đánh thức, bọn người hầu cầm lấy đuốc vội vàng ra khỏi phòng, lại lần lượt bị hắc y nhân chém chết từng người, tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp phát ra...

      "Phu quân, phu quân, ngươi có nghe thanh bên ngoài " Thu phu nhân đánh thức Thu còn say giấc.

      Thu bị nàng đánh thức, thanh bên ngoài liền làm cho lòng trầm xuống, chuyện nên tới...cuối cùng vẫn thể tránh khỏi.

      vội vã dặn dò, "Phu nhân, mau thu thập ít, ta đánh thức phụ thân, ngươi tìm Nguyệt Lạc cùng Nguyệt Khê, đưa bọn chúng đến phòng khách ngay"

      Thu phu nhân gật đầu, hề khoác thêm áo, lập tức ra ngoài.

      đường lại gặp được tiểu Hồng ôm thi thể vú nương khóc lớn, "Nương...nương...người làm sao vậy? Người đến cùng là có chuyện gì vậy?"

      "Tiểu Hồng, xảy ra chuyện gì?"

      "Phu nhân, người cứu nương của con . Chúng con tại hậu viện nghe được thanh ồn ào nơi tiền viện, nương lo lắng xảy ra chuyện gì, liền thân mình ra xem, chờ lâu thấy nương trở lại, con mới ra cửa tìm người. Kết quả là...kết quả là..." Tiểu Hồng đến chỗ này lại càng khóc thảm hơn.

      Thu phu nhân vội vàng đỡ nàng dậy, an ủi, "Tiểu Hồng, nương ngươi là bị kẻ tặc giết chết, ta bây giờ kịp quá nhiều, ngươi theo ta, nương ngươi xảy ra chuyện, ngươi lại thể có việc gì, ! Ngươi nhanh đến phòng khác, hồi nữa ta qua đó, được ?"

      "Nguyệt Lạc, mau dậy , xảy ra chuyện...A..."

      Thu phu nhân vừa mới đẩy cửa, liền thấy Thu Nguyệt Lạc bị người áo đen kiềm hai bên, liền thấy kẻ tặc này có thân hình nữ nhân, đầu còn đeo đấu lạp.

      "Ngươi là ai? Vì sao phải bắt Nguyệt Lạc, mau thả nàng ra..."

      "Mẫu thân, mau, cần lo cho con!" Thu Nguyệt Lạc la to.

      Nữ nhân áo đen ngửa mặt lên trời cười to, "Thực là mẹ con tình thâm a!"

      Thu phu nhân lạnh mà run, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, sớm đoán ra nàng là ai, nghĩ tới hôm nay vẫn phải gặp, lần nữa mở miệng cầu xin, "Ta van cầu ngươi, ngươi thả Nguyệt Lạc ra, giết ta là được rồi!"

      Nữ nhân áo đen cười lạnh, " quá ngây thơ, làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Thu Nguyệt Lạc, mẫu thân ngươi muốn ta tha ngươi mà giết bà ta, ngươi có bằng lòng ?"

      "Hừ, tiểu nhân hèn hạ, muốn chém muốn giết tùy ngươi, cho phép ngươi tổn thương mẫu thân ta" Thu Nguyệt Lạc hướng về Thu phu nhân , "Nương, nương mau , cần lo cho con"

      Nữ nhân áo đen cười ha hả, " hổ là người Thu gia, nữ nhân nhu nhu nhược nhược mà cũng có thể ra lời này, người làm mẹ nghe được lời này, trong lòng rất vui mừng phải ...Thu phu nhân!"

      Lòng Thu phu nhân đau xót, lệ rơi lã chã, "Ngươi...van ngươi, thả nó , nó chỉ là hài tử vô tội mà!"

      "Thả nàng? Ai trả nợ cho ta đây? Hừ..." Nữ nhân áo đen từ trong tay lấy ra gói bột trắng, ném về phía Thu phu nhân, nàng lập tức cảm giác được toàn thân vô lực, té mặt đất.

      "Nương...nương...người làm gì nương ta rồi?" Thu Nguyệt Lạc kinh hoảng .

      Nữ nhân áo đen hề để ý đến phản ứng của Thu Nguyệt Lạc, bắt lấy cổ áo nàng vận khinh công bay ra khỏi phòng.

      "Nguyệt Lạc, Nguyệt Lạc..con ta..."Thu phu nhân vô lực nhìn ra cửa sổ gào thét.

      Thu chậm bước đuổi vào bên trong phòng, thấy Thu phu nhân té mặt đất, vội vàng ôm lấy nàng lo lắng hỏi, "Phu nhân, ngươi sao rồi?"

      "Phu quân...là nàng trở lại, là...khụ khụ khụ..." Ánh mắt bi thống của Thu phu nhân rơi vào trong mắt , lập tức phát giác được người trong miệng nàng là người phương nào.

      "Phu nhân... cần cái gì nữa, ta đưa ngươi phòng khách, rồi lại tìm Nguyệt Khê"

      Nàng vô lực bắt lấy ta hỏi, "Có phải Nguyệt Khê cũng thấy rồi phải ?"

      Thu bất đắc dĩ gật đầu, nàng cuối cùng cũng chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.

      "Phu nhân, phu nhân..." tiểu Hồng hướng về Thu phu nhân trong ngực Thu gào khóc.

      Thu lão tướng quân gầm , "Khóc cái gì mà khóc? phải còn chưa chết hay sao?"

      Thu thả Thu phu nhân vào ghế dựa, vội vàng , "Phụ thân, ta vội tìm Nguyệt Khê, chờ sau khi tìm được, chúng ta lập tức rời !"

      " được ! Đều ở đây, được !" Thu lão tướng quân cố chấp , "Thân là người Thu gia, rời Thu phủ còn là người Thu gia nữa, lão nhân ta sớm chôn nửa phần thân thể chiến trường rồi, kiếp này có chết cũng phải chết ở Thu gia! Các người nên ngay! Khoản nợ còn lại do lão nhân ta người trả lại!" Dứt lời lại thở dài.

      "Phụ thân, nữa, ta tìm Nguyệt Khê!" Thu gấp rút rời .

      Thu lão tướng quân đột nhiên nhắm mắt lại ho khan tiếng, tiểu Hồng nức nở tiếng, hỏi "Lão thái gia, ngài sao chứ?"

      bất dắc dĩ khoát tay, "Tiểu Hồng à, ngươi bao nhiêu tuổi?"

      "Tiểu Hồng năm nay mười sáu tuổi, cùng tuổi với tiểu thư. Nương con vẫn thường kể là do đại nhân cứu hai mẹ con con từ kinh thành, sau đó lại an bài cho nương con ở nơi này" Tiểu Hồng nghẹn lời nức nở, nghĩ tới mẫu thân chết như vậy, về sau nàng phải sống như thế nào đây?

      "Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay ..." Thu lão tướng quân chậm rãi ra suy nghĩ trong nội tâm.

      Thu vào tiền viện tìm được nữ nhi, chỉ là thấy nàng cả người run rẩy dựa vào góc tường, vẻ mặt bất lực, nội tâm thấy tự trách, vội vàng tới che miệng của nữ nhi, sợ kinh động đến hắc y nhân.

      Thu Nguyệt Khê lập tức trừng to mắt, chuẩn bị cùng người kia liều mạng, kết quả là Thu vội vàng mở miệng, "Nguyệt Khê, là phụ thân! mau...Mau cùng phụ thân rời khỏi đây ngay!"

      Thu lập tức buông nàng ra, bắt lấy tay của nàng rồi chạy , Thu Nguyệt Khê giọng sụt sùi , "Phụ thân, đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao những người này muốn giết chúng ta?"

      "Trong lúc nhất thời thể ràng được, trước nên cùng phụ thân!" Thu cũng quay đầu lại, lại nghe thanh nàng khẽ rung, "Chúng ta chết sao?"

      Thu ngẩn ra, dừng bước lại xoay người nhìn nữ nhi ngày thường hay giả bộ bất hảo, giờ phút này mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn mình lại hỏi, "Phụ thân, chúng ta chết sao?"

      " , phụ thân bảo vệ ngươi tốt!" Thu dứt lời xoay người tiếp tục lôi kéo Thu Nguyệt Khê vào phòng khách.

      " , phụ thân bảo vệ ngươi tốt!" Lời của phụ thân cứ quanh quẩn trong đầu nàng, đúng vậy, nàng sợ, phụ thân bảo vệ nàng, bất luận gặp được chuyện gì, nàng cũng cần lo lắng, bởi vì nàng có phụ thân vĩ đại, mọi chuyện hết thảy rồi cũng kết thúc...

      Ngày thứ hai.....

      Thu phủ.

      Lý Tranh dẫn binh mã đến, nhìn Thu phủ sắp xảy ra đại biến lạnh lùng cười tiếng, hướng Tri phủ bên cạnh nháy mắt, Tri phủ lập tức hô to, "Người đâu, đem tội phạm quan trọng của Thu gia ra đây cho ta"

      "Dạ" Bọn bộ khoái vội vàng đẩy cửa chính Thu phủ, vừa nhìn vào, tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối

      Trong nội viện, thi thể nằm la liệt mặt đất, từng cái từng cái đều nằm trong vũng máu, nhìn đến đều cảm thấy run sợ trong lòng, Tri phủ kinh hoàng nuốt nước miếng, thút tha thút thít hướng Lý Tranh , "Tam hoàng tử điện hạ, thần...thần cũng biết Thu gia đến cùng xảy ra chuyện gì..."

      "Hừ...phái người cùng tiến vào bên trong tra xét cùng bản điện, bản điện muốn đích thân xem lão tặc Thu chút!" Lý Tranh nhảy xuống ngựa, bay thẳng về phía trước.

      Khi mọi người tới phòng khách, thấy tình cảnh trước mắt khỏi sững sờ, Thu lão tướng quân vẫn đoan chính ngồi như cũ ghế, ngực lại chảy máu, sớm còn hơi thở.

      Mà Thu ôm chặt Thu phu nhân trong ngực, thanh kiếm xuyên thấu thân thể của hai người, mà Thu Nguyệt Khê bụng toàn máu tươi, cũng hề nhúc nhích, nằm mặt đất...

      Tri phủ đành lòng nhìn thẳng, bất đắc dĩ thở dài , "Tam hoàng tử điện hạ, đây cũng là toàn bộ người Thu gia, Thu chỉ có chính thê, còn có hai tiểu thư, nhưng hình như Thu gia đại tiểu thư có ở đây..."

      Vừa vặn có bộ khoái đến bẩm báo, "Đại nhân, phát thi thể Thu gia đại tiểu thư ở trong sông, tựa hồ như thi thể bị rớt vào đêm qua"

      Lý Tranh lạnh mắt quét qua phen, "Mang , buổi trưa ngày mai chém đầu thị chúng!"

      "Việc này....Tam hoàng tử điện hạ, toàn bộ người Thu gia đều chết hết, sao lại mang chém đầu?" Tri phủ hỏi.

      "Hừ...Thu Phương Ngạo cấu kết man di, tư thông với địch bán nước, Thu gia có chết vạn lần cũng hết tội, nay bị người khác giết chết, nhưng cũng thể bình được cơn phẫn nộ của dân chúng, trưa ngày mai, chém đầu!" Lý Tranh dứt lời, ghét bỏ nhìn qua phòng khách, xoay người rời .

      "Ai...làm bậy a!" Tri phủ thở dài
      Last edited: 29/10/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 18. NỮ NHÂN KHÓ DÂY DƯA

      Edit: nhamy111

      *****************************************

      Hai tháng sau...

      Bây giờ là cuối thu, đường lớn kinh thành vẫn náo nhiệt phồn thịnh như cũ, từng chiếc xe ngựa xuyên qua phố lớn ngõ , tiếng rao hàng của người bán hàng rong tản ra bốn phía, có thể thấy được mảnh phồn vinh tản ra từ khắp nơi.

      Nhưng là....bên trong ngóc ngách tên nào đó...

      "Uy, về bên kia..."

      tên tiểu ăn mày quần áo tả tơi, giận mà dám gì, chỉ có thể ngồi xổm xuống bên cạnh. Vụng trộm ngước nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu, "Đại nhân", chỉ nghe huynh đệ Cái bang qua, đắc tội với người nào cũng được đắc tội với người này, bởi vì... đáng sợ, đáng sợ đến tình hình cực kỳ bi thảm.

      chỉ đến đây trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, người phú gia phủ đệ các loại lấy biết bao nhiêu bảo bối, hơn nữa là bang chủ Cái bang còn tự mình mời qua, còn tuyên bố muốn bái ta làm thầy, nhưng hôm nay vừa thấy , lại khó tránh khỏi có chút thất vọng, quả nhiên...tin đồn vẫn chỉ là tin đồn thôi!!!


      *********

      chiếc xe ngựa đường cái chậm rãi tới, ngồi xe là hai nam tử, người trung niên chính trực, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn liền biết có thân phận quý tộc, chính là đương kim Vương gia khác họ duy nhất cả nước - Hàn Vương.

      Mà ngồi đối diện chính là đương kim Ngũ hoàng tử điện hạ - Lý Minh

      Hàn Vương đường hoàng cười tiếng, "Đa tạ Ngũ hoàng tử điện hạ đồng ý theo thần hàn xá thăm hỏi tiểu nữ"

      Lý Minh khẽ mỉm cười, " sao! Minh cho đến nay đều coi Mai Hương như muội muội, muội muội ngã bệnh, thân làm huynh trưởng đến nhìn qua nàng chẳng phải là vô lễ quá hay sao?"

      "Đâu có...đâu có..." Hàn Vương mang bộ dạng cười hớn hở, trong lòng thầm tính toán, nếu Lý Minh thành con rể của , địa vị trong triều của lại có thể cao hơn, quan trọng nhất là Hoàng thượng vẫn coi trọng Ngũ hoàng tử này, mặc dù sớm phong thái tử, nhưng cũng ảnh hưởng gì đến Ngũ hoàng tử.

      Ách...Mặc dù mỗi lần mời Ngũ hoàng tử vào trong phủ làm khách đều phải trả giá lớn chút.

      "Chủ tử, đến phẩm mực trai rồi!" Vương Chính Văn cắt đứt suy nghĩ của Hàn Vương. (Phẩm mực trai: nơi mua giấy bút viết mực các loại đó mà)

      Hàn vương giật mình , "Chẳng lẽ điện hạ còn phải đích thân mua đồ dùng sao?"

      cười gật đầu, "Minh thích đồ tiến cống, nên tùy ý mua ít. Vương gia, chờ Minh lát". Dứt lời, tùy ý để Vương Chính Văn vén màn che, chậm rãi ra ngoài.

      Đợi từ phẩm mực trai ra, cư nhiên lại bị người quần áo rách nát chiếm tiện nghi, "Hắc hắc, xin lỗi, có đụng bị thương ngài ?"

      Lý Minh khẽ nhíu mày, từ trong ngực mình ra lâu như vậy rồi, nhưng vẫn đối với mình rờ sờ dưới, tu dưỡng tốt trước kia đều bị ném sau ót, Lý Minh lui bước, cắn răng " sao, ngươi nhanh "

      Người này nghe xong ha ha cười tiếng, hưu ~~ chạy mất...

      Vương Chính Văn vội vàng chạy về phía trước, sắc mặt trở nên đỏ, hô to "Chủ tử, đai lưng của ngài... thấy!"

      Vẻ mặt Lý Minh sững sờ, xoay người đuổi theo bóng dáng nho kia, "Đứng lại..."

      dùng khinh công nhảy lên, mũi chân điểm qua mặt đất, thân hình lay , trong nháy mắt xoay người cái liền đứng trước mặt tên ăn trộm, phát bắt được cánh tay của , nghiêm túc nhìn sang, người này ăn mặc theo kiểu ăn mày, khuôn mặt non nớt nhắn đen đúa, vóc người nho xinh xắn, tựa hồ như bóp cái liền nát.

      "Công tử, ngài tha cho tiểu nhân , đây là lần đầu tiểu nhân phạm phải, về sau tiểu nhân dám nữa..." Ách, câu kinh điển...nghe hoài nên cũng thuộc.

      Lý Minh định thần nhìn lại, ra "" là "Nàng"...

      "Vì sao ngươi trộm đồ?" Lý Minh lạnh lùng , chẳng biết tại sao, càng nhìn càng cảm thấy nàng có chút quen thuộc, giống như từng quen biết, vì vậy thanh cũng trở nên nhu hòa chút, "Nếu ngươi ra, có lẽ sau khi ta hài lòng, xem xét đến việc thả ngươi"

      " sao?" mặt nữ tử toát ra vẻ mừng rỡ, sau đó lại biến thành vô cùng buồn

      Lý Minh , thầm nghĩ, đây có phải chính là vui nhiều buồn nhiều trong truyền thuyết ?

      " đến đều là nước mắt a... Ta ba tuổi mất mẹ, bảy tuổi tang cha, tám tuổi cả nhà đều chết hết, từ đó nơi nương tựa, thân mình phiêu bạt chân trời, dựa vào ăn cắp mà sống qua ngày, vô cùng bất đắc dĩ a."

      "À, đừng là bị bắt mới là lần đầu tiên nga?" Lý Minh buồn cười nhíu mày.

      "Ngô, lần đầu bị người bắt lấy" Nàng ha ha cười gượng. "Nhưng ta làm nghề này, cũng là ngành nghề có đạo đức a, cho tới bây giờ ta chỉ trộm tiền tài của người giàu có thôi"

      "Người có tiền, ngươi có muốn trộm cũng trộm được nga" Lý Minh nhanh chóng .

      Nàng vẫn như cũ, mặt đỏ, tim nhảy "Ngươi thể đem ăn trộm so sánh với kỹ nữ được, nghề này của chúng ta là bán nghệ bán thân"

      "Nghệ?" Lý Minh nhịn được tò mò hỏi, "Vậy theo lời ngươi , nghệ là gì?"

      "Đương nhiên là kỹ thuật trộm a"

      Đúng, biết sớm nên hỏi a, ràng là cùng nữ tử bậy bạ suốt nửa ngày...

      Trong tâm Lý Minh cảm thấy buồn cười, aiz... so đo cùng nàng nữa, mới vừa buông tay lại bị nàng cuốn lấy.

      bất đắc dĩ cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ướt nhẹp của nàng.

      "Công tử, ngươi dẫn ta với. Vừa nhìn liền biết ngươi là công tử nhà có tiền, trong nhà ngươi nhất định là thiếu nha hoàn khả ái hoạt bát như ta rồi, ta cần ngươi trả công, ta chỉ cần cơm đầy đủ ba bữa, đương nhiên, nếu có tiền tốt hơn, ta so đo" (nhamy111: này, mặt dày dễ sợ nga!!!)

      cái gì đó mềm mại trong lòng rốt cuộc cũng đả động đến Lý Minh, đột nhiên nhớ tới nữ nhân làm cho nóng ruột nóng gan luôn trong lòng , nội tâm run lên, trách được thấy nàng lại quen thuộc như thế, ra là do tướng mạo của nàng, cùng "nàng", lại giống nhau như vậy.

      Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy thể nào, cả nhà Thu gia đều bị diệt, nàng sao có thể còn sống được chứ? Nhưng xem nàng cùng "nàng" lại tương tự như thế, làm thích thú gật đầu , "Được rồi! Ta mang ngươi ! Nhưng ngươi phải hứa với ta về sau tuyệt đối được làm chuyện trộm cắp nữa"

      Bộ dạng gật đầu như gà mổ thóc của nữ nhân rơi vào trong mắt Lý Minh làm khỏi buồn cười, "Ngươi tên gì?"

      "Vân Vụ!" Nữ nhân thuận miệng

      "A! Ngươi lại còn có tên dễ nghe vậy sao?" Lý Minh nhướn mày

      "Ừ! Đó là đương nhiên rồi! Là ông nội của ta đặt cho ta!" Vân Vụ dương dương tự đắc .

      " phải cả nhà ngươi đều..." Xét thấy quan trọng nhất chính là vấn đề nuôi dạy. Lý Minh chưa kịp câu kế tiếp. Vân Vụ cười khan , "Là báo mộng cho ta!"

      Khóe miệng Lý Minh khỏi rụt rụt, quả nhiên thể lấy tư duy của người thường mà chuyện cùng nàng được.

      Đến cửa Hàn Vương phủ, Hàn Vương cùng Lý Minh xuống xe, đột nhiên phát có thêm gã sai vặt, nhưng lập tức nghĩ lại, quần áo cũ rách thế kia, giống người bên cạnh , liền hỏi "Điện hạ, đây là?"

      Lý Minh nhịn được cười lên tiếng, "Lại tới việc này, đúng là phải nhờ vương gia chuyện rồi" Hàn Vương chưa kịp phản ứng, liền phất phất tay với Vân Vụ, "Ngươi tới đây"

      Vân Vụ hấp tấp chạy tới, cười ngây ngô, "Công tử, nhà ngươi có tiền, vậy là nuôi ta đủ rồi, ha ha..."

      Trong nháy mắt Hàn Vương cảm thấy da đầu tê dại, Lý Minh ngược lại điềm nhiên như , "Nếu như thế, ngươi ở lại nơi này là được rồi!"

      Sắc mặt Hàn Vương buồn bã, thầm nghĩ, hình như bản vương mới chính là chủ nhân nhà này mà.

      "Được...được...được, ta tham quan trước, xem có cái bảo bối đáng giá gì thuận...thuận..." Đương nhiên lời này là vội vàng ngừng lại, rồi vội vàng tiếp, "Thuận tiện xem chút, ta vào đây" Dứt lời nàng liền nghênh ngang vào vương phủ.

      Chỉ là vì sao mà Hàn Vương lại cảm thấy như ôn thần giáng lâm phủ vậy?

      Lý Minh hướng về phía Vương Chính Văn nháy mắt, Vương Chính Văn đành phải mang theo vẻ mặt đau khổ đuổi theo Vân Vụ.

      "Vương gia, chuyện Minh muốn nhờ vương gia ngài chính là chuyện này. Nữ nhân này chính là Minh gặp phải đường, thân thế vô cùng thảm thương, Minh nghĩ trước hết để nàng ở lại Hàn Vương phủ được ?"

      "Được được" Khóe miệng Hàn Vương rụt rụt, nhưng dám biểu ra ngoài, tiện đà khen ngợi, "Điện hạ đại nhân đại nghĩa, nhân từ lương thiện, cuối cùng ngày đạt được thành tựu"

      Lý Minh đứng chắp tay, , sinh trưởng nơi Hoàng gia, những lời a dua nịnh nọt này nghe từ lúc mới sinh ra đến bây giờ bắt đầu chán rồi.

      "Oa, ông nội , tổ tông nhà , làm sao lại có tiền như vậy chứ?" Vân Vụ vừa vừa cảm thán, "Phải tích bao nhiêu đức mới có thể có nhiều tiền như vậy a?"

      Dừng lại chút rồi , "Nếu để cho lão tử sinh ra ở nơi này, lão tử đến chết cũng rời Vương phủ nửa bước. Bà nội nó..."

      mặt Vương Chính Văn viết đầy hai chữ "mất mặt", nữ tử này mở miệng ra đều những lời thô tục, làm cho người ta đau đầu.

      " nương, có thể đừng lời thô tục được ? Nơi này là vương phủ" Vương Chính Văn khẽ quát, mặc dù bản thân là người hầu, nhưng dầu gì cũng là người hầu của Ngũ hoàng tử, làm sao có thể nghe được lời này a.

      "Ông nội ngươi, tổ tông ngươi, ngươi kêu lão tử im miệng lão tử liền im sao, ngươi có thể quản được lão tử ta mao xí thúi hay thúi sao? Hả..." Vân Vụ nghiến răng nghiến lợi, trợn ngược hai mắt.

      Vương Chính Văn hoàn toàn bị đánh bại, chỉ có thể yên lặng tiếp tục cùng nàng, biết phải làm thế nào khi lỗ tai vẫn còn phải nghe đến những lời khiến người ta thầm tặc lưỡi, "Lão tử là thông minh tuyệt đỉnh. Nếu lão tử ở chỗ này, cũng phải lưu lại bong bóng phân. Sau đó lưu thối ngàn năm, ha ha ha!"

      Nếu bước sai chân, từng bước đều sai, Vương Chính Văn chân trái dẫm nát chân phải, chỉ là bước tốt thôi, liền dũng quỳ rạp mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy gương mặt vui cười phóng đại của Vân Vụ, "Ngô, xem ra là ngươi hoàn toàn đồng ý với lời của ta"

      Vương Chính Văn vùi đầu khóc rống, nội tâm hô to, chủ tử, mau tới cứu ta !!!!
      Last edited: 29/10/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 19. NỮ NHÂN NÀY QUÁ MỨC ÁC LIỆT

      Edit: nhamy111

      **************************************

      "Tiểu thư...tiểu thư...ngũ hoàng tử điện hạ đến" Tiểu Nguyệt giọng .

      Mai Hương lập tức hiểu ý, nũng nịu khóc thút thít, "Ta uống, ta uống, bệnh chết cũng uống, dù sao cũng người nào nhớ đến ta, Minh ca ca cũng tới thăm ta, ô ô..."

      Trong lòng tiểu Nguyệt vui mừng như nở hoa, nắm tay tiểu thư, hôm nay lại có thể nhìn thấy Ngũ hoàng tử rồi.

      Xa xa nhìn lại, Mai Hương đúng là mỹ nhân như sách vở ghi chép đến mười phần, mặt trái xoan xinh đẹp, được khảm lên đó là đôi mày rậm mắt to, mũi giống như loan câu, môi hồng đào, bộ dạng ngồi giường nũng nịu đáng , Ngũ hoàng tử thỉnh thoảng đến thăm nàng... chừng...là ái mộ nàng từ lâu rồi nha... (nhamy111: tự kỷ...lại xuất thêm mỹ nhân tự kỷ rùi!!!)

      "Mai Hương à, Ngũ hoàng tử điện hạ đến thăm con" Theo thành mười phần hưng phấn của Hàn Vương, Lý Minh chân thành giẫm chân tiến đến, vừa vặn lúc nhìn thấy Mai Hương liễu yếu dựa vào thành giường.

      Trong nháy mắt Mai Hương lại yếu xuống, gắt giọng, "Minh ca ca giữ lời, Mai Hương bệnh vài ngày rồi, lúc này mới chịu đến thăm Mai Hương"

      Lý Minh cũng như nàng dự đoán, là bắt đầu từ tiếp xúc ngôn ngữ bình thường đến quan tâm ân cần, ngược lại sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, "Nghe phụ vương ngươi ngươi ngã bệnh mà uống thuốc?" rồi lại tiếp, "Tốt lắm, vậy mọi chuyện sau !" Dứt lời, xoay người rời .

      Mai Hương tắc lưỡi, trừng to mắt nhìn qua cửa, đây là có ý gì?

      Tiểu Nguyệt vội vàng an ủi, "Tiểu thư, ý của điện hạ là ngài phải nhanh khỏe lên, khỏi bệnh rồi điện hạ mới có thể gặp ngài a"

      Mai Hương bừng tỉnh đại ngộ, cấp bách hô lên, "Mau...mau đem thuốc của lại đây..."

      Hàn vương ở bên, mắt sáng người hữu thần nhìn qua, như vậy là được rồi sao? Ngũ hoàng tử điện hạ khỏi quá minh thần võ rồi, sớm biết lời như vậy có thể làm cho Mai Hương uống thuốc, mình cần gì phải hao tốn tâm tư thỉnh qua phủ đây? Aiz...quả nhiên là người phải già rồi.

      Lý Minh vừa mới ra cửa, liền nghe được tiếng Vân Vụ la to "Công tử, chờ ta chút!"

      xoay người nhìn lại, di...người đâu?

      "Công tử, ta nghe ngươi phải là người của vương phủ, mà là người trong hoàng cung! Công tử, dẫn ta , ta quen sống khổ sở, vất vả mới gặp được người có tiền, ta phải nắm bắt cho tốt nga"

      Lý Minh cúi đầu nhìn, chỉ thấy Vân Vụ ôm bắp đùi mình chặt chịu rời , muốn giật chân ra khỏi đôi tay nàng nhưng hề nhúc nhích, được rồi... đánh giá thấp khí lực của nàng rồi, nhíu mày , "Ngươi có biết hoàng cung hiểm ác , ngươi ở tại chỗ này còn tốt hơn nhiều so với việc cùng ta tiến cung"

      Vân Vụ lắc lắc đầu, "Đừng sợ đừng sợ, chỉ cần là nơi có tiền, cái gì ta cũng sợ"

      Lý Minh hoàn toàn hết chỗ rồi, khi Vương Chính Văn chạy tới, lại đúng lúc chứng kiến nữ nhân này ôm bắp đùi chủ tử của mình thô lỗ càng đối với ưu điểm duy nhất còn sót lại của nữ nhân này xóa sạch còn dấu vết, nhưng mà đợi chút...Tại sao mình lại thấy nàng ta còn có ưu điểm?

      "Như vậy , trong cung có đợt tuyển tú nữ, sau đó chiêu mộ tân cung nữ, đến lúc đó ngươi báo danh vào cung là được". Lý Minh suy nghĩ, chung quy nhẫn tâm ghét bỏ nàng được, nên rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp ứng phó.

      Vân Vụ đột nhiên đứng dậy vỗ vỗ bụi bám người, sau đó, vỗ vỗ người Lý Minh, lập tức đổ mồ hôi lạnh ào ào, đây chính là bàn tay mà nàng vừa đập qua đất, "Ngươi sớm chút ta phải vất vả rồi. Công tử...tạm biệt... tiễn a!"

      Khóe miệng Lý Minh rụt rụt, quả nhiên, chính đánh giá thấp nàng rồi, cho rằng nàng như loại nữ nhân bám dai, thuận tiện liền cuộc đời này của nô tỳ chỉ cần có thể theo bên cạnh công tử, rót trà dâng nước cho công tử nô tỳ vô cùng thỏa mãn, còn nữa...nữ nhân đó nước mắt đầy mặt, hi vọng nhìn qua nàng thêm lần nữa.

      Ai ngờ...chính hảo tâm an bài cho nàng chỗ ở, hồi báo của nàng chính là, "Vì sao ngươi còn chưa ?"

      ****************

      Ngày kế, phòng khách Hàn vương phủ giờ này vị khách mời mà đến trước đây...

      Hàn Vương gắp miếng thịt bò bàn bỏ vào chén Mai Hương, cười híp mắt , "Mai Hương a, con ăn cơm nhiều vào, ngày mai hạ triều, phụ thân liền thỉnh Ngũ hoàng tử tới thăm ngươi được ?"

      Ánh mắt ảm đạm của Mai Hương trong nháy mắt tỏa sáng, " sao?"

      Hàn vương cười tủm tỉm như cũ, nhìn qua nữ nhi ngoan của mình mà gật đầu, nên biết rằng thỉnh Ngũ hoàng tử điện hạ có bao nhiêu khó khăn, mỗi lần muốn mời đều phải đào bảo bối của mình đưa ra cho , mới có thể ôm tới đây, nhưng là vì nữ nhi bảo bối của mình, dù cho táng gia bại sản, vẫn cam tâm tình nguyện.

      (nhamy111: Hàn đại lão gia, có biết bao cặp mắt nhìn ngài a...)

      Được rồi...Còn chưa tới mức độ táng gia bại sản, thừa nhận, vẫn chưa vì nữ nhi mà làm ra được trình độ như vậy, mấy ngày nữa thăm nhà của các tiểu quan, lưu được cái gì lưu, như vậy tất cả đều vui vẻ.

      "Được được được, con lập tức ăn cơm!" Rốt cuộc Mai Hương cũng vui vẻ ra mặt, Hàn vương mừng rỡ, hắc hắc..mình cũng có thể làm cho nữ nhi cao hứng, khỏi càng bội phục chính mình.

      "Oa...có cơm ăn tại sao có thể gọi ta tiếng chứ?" Vân Vụ sải bước đến, đặt mông ngồi ghế dựa, đưa tay bắt lấy gà quay trong mâm, gặm từng chút .

      Hàn vương nổi trận lôi đình, tức miệng chửi ầm lên, "Làm càn, tiện tỳ, đây là chỗ mà ngươi nên tới sao?"

      Lúc này mặc dù Vân Vụ đổi lại trang phục nha hoàn, nhưng lại mang bộ dạng của chủ nhân, "Hàn vương, ngươi có suy nghĩ à. Nhiều thức ăn ngon như vậy, cũng bảo ta tiếng, nếu phải ta nghe mùi thức ăn mà chạy tới đây, ngươi dự định khi nào mới gọi ta a?"

      "Ngươi..." Hàn vương đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn nàng, đây chính là người Ngũ hoàng tử điện hạ mang tới a, nếu như đắc tội, Ngũ hoàng tử thèm để ý tới Mai Hương nữa nên làm thế nào cho phải đây.

      lúc suy tư, lại nghe Mai Hương tức giận hô to, "Ngươi là ai? Cút ra ngoài cho ta" Tựa hồ như còn muốn mắng thêm điều gì, miệng mở to lại bị đống thức ăn chặn lại.

      Hàn vương ngoái đầu nhìn thoáng qua, mắt to của Mai Hương trừng lên xoay vòng vòng, trong miệng còn có chân gà to, ra lời, tay chỉ vào Vân Vụ, người mà ngồi im hề động đậy, Hàn vương quá sợ hãi, "Người đâu, mau mời đại phu a..."

      Ngày thứ ba...

      Trong phòng khách vẫn còn vị khách mời mà đến ngồi, Hàn vương trầm mặt tức giận mà dám , Mai Hương miệng bọc tầng băng vải nên cũng nhìn ra vẻ mặt gì, nhưng con mắt nhìn chằm chằm.

      Hàn vương nhìn nàng ăn cực kỳ ngon miệng, nhịn được nên nhấc đôi đũa trong tay, cũng muốn thử miếng, ai ngờ Vân Vụ thuận tay nhấc đôi đũa gật gật đầu, "Đa tạ đa tạ"

      Khóe miệng Hàn vương co giật, mãnh liệt trợn trắng mắt...

      Ngày thứ năm...

      Hàn vương cùng Mai Hương hướng về người đối diện cười u, Hàn vương mở miệng, "Hôm nay đều là thức ăn chay, chỉ có món mặn, cũng giống thức ăn của gia đinh trong vương phủ. Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân Mai Hương, cho nên..."

      " ủy khuất... ủy khuất!" Vân Vụ lấy đôi đũa ra vừa ăn vừa , "Ta kén chọn đâu"

      Hàn vương cùng Mai Hương nhìn nhau cười tiếng, bắt đầu cầm đôi đũa muốn gắp món mặn ở giữa bàn, lại chưa từng nghĩ tới bàn tay Vân Vụ đưa lên, kéo món ăn mặn trực tiếp đổ hết vào trong chén của mình, mặt đổi sắc, "Ôi chao...ngày giỗ kị sát sinh các người biết sao? Ta là người lương thiện nên giúp các người phân ưu, các người nên dùng món chay là tốt nhất"

      Hàn vương và Mai Hương cùng nhau té ngửa mặt đất, lần nữa, hoàn toàn bị đánh bại...
      Last edited: 29/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :