– QUYỂN 5 –
Rồng bay lên trời, phượng đậu ngô vàng
♥ • ♥ • ♥
Quyển 5 – Chương 1
Từng bước mưu, từng bước lộ tình
Thái hậu biết , việc này mà lộ ra khẳng định liên luỵ ít người. Nếu bởi vì Lạc Chính Phi Tâm này mà kinh thành máu chảy thành sông, đại của hoàng thượng khó làm. Cho dù tàn sát cả nhà nàng cũng khó giải được mối hận trong lòng thái hậu!
Tới mùng mười tháng tư, hoàng thượng nhận được mật báo của Tả Hàm Thanh và Sở Tịnh Hà. Dưới điều tra nghiêm ngặt của hai vị đại quan đương nhiệm của hai binh ti, hơn nữa lại đột nhiên bí mật điều tra khiến cho số người bất an lộ chân tướng. Kết quả lôi ra gần ba mươi quan viên tuyên bố Quý Phi từng tiết lộ nhiều tin tức cho họ, phần nhiều là những quan viên chấp chưởng Binh ti, đều có quan hệ xa hoặc gần với Nguyễn Đan Thanh. số bởi vì e ngại uy phong của Quý Phi mà miễn cưỡng ứng phó, số dứt khoát quan tâm! Giữa có thư từ vật chứng rất nhiều, càng liên lụy ít nhân chứng.
Thái hậu ở góc điện trong vườn Sướng Tâm, nghe Đông Lâm Vương xong suýt nữa ngất xỉu. Mạng lưới quan hệ của Quý Phi bà cũng từng nghe qua, nhưng bây giờ lại kéo theo ngần này người, khiến cho đầu bà muốn nổ tung!
Nhưng lúc tra tường tận, khiến cho thái hậu chú ý lại là chuyện liên quan đến Lâm gia. Lâm gia qua lại với Quý Phi là nhiều nhất. Xem ra cũng đơn giản như lời Lâm Hiếu như vậy! Sở Tịnh Hà cho người thầm tra xét sai dịch của Lâm gia ở Ngọc Phường, huynh đệ của Lâm Hiếu Lâm Khang chết. Sau lại tiếp tục tra, lại phát người này ra chưa chết, chẳng qua là tìm thế thân giả báo tang với quan môn, bởi vì Lâm Hiếu ở kinh thành có địa vị cao, vị quan môn kia dám đắc tội, trực tiếp tiêu tịch cho xong.
Lâm Khang là môi giới của hoàng thất, bên này Lâm Tuyết Thanh tố cáo Quý Phi, bên kia Lâm Khang giả chết mấy tháng. Như thế lại làm cho thái hậu lại có chút ý tưởng!
Ngoại trừ chuyện này, càng khiến cho thái hậu có chút đứng ngồi yên là, triển khai việc điều tra vụ án này ra, rất nhiều chuyện qua cũng nổi lên mặt nước. Năm đó Nguyễn Đan Thanh quyền thế tận trời, vây cánh trong triều rất nhiều, người hầu tử sĩ nhiều vô số. Liên quan đến Quý Phi, cũng dính dáng rất nhiều chuyện phụ thân lộng quyền ở triều đình, nhược đế khinh quân, giấu giếm rất nhiều chuyện tấu lên, tự ý sát hại nhiều đối thủ chính trị! Những chuyện này hoàng thượng đều che giấu từng cái, cũng hề truyền thư với Nguyễn Đan Thanh nửa câu. cuối cùng được truy phong thành Thanh Bình Vương, đại tướng quân trung liệt! Thanh bình, trung liệt…
Năm Tuyên Bình thứ chín, thái hậu lui ra sau tấm màn chính trị. Vân Hi mười sáu tuổi làm sao địch nổi Đại Tư Mã quyền khuynh thiên hạ? Về việc phụ thân lộng quyền ở trong triều, bà cũng sớm có nghe thấy. Bà cũng từng khuyên qua, nhưng phụ thân luôn , thánh thượng tuổi còn , năm đó được tiên đế uỷ thác trước giường, tuyệt đối thể phụ Cẩm triều, , đợi hoàng thượng lớn tuổi hơn chút từ quan về quê. Nhưng năm rồi lại năm, Nguyễn Đan Thanh vẫn như cũ, thường xuyên đối chọi gay gắt với hoàng thượng triều. Thái hậu nghe qua ít, nhưng bây giờ chịu đựng nổi, càng điều tra kỹ lại càng thấy Đại Tư Mã năm đó rành rành… Quả , Nguyễn Đan Thanh chưa từng có ý phản nghịch, nhưng cũng là quyền thần trong triều khó chứa!
Như thế xem ra hoàng thượng năm đó đè xuống mà tra, cũng là vì suy nghĩ cho thái hậu! Bà tuy là nữ nhi của Nguyễn Đan Thanh, nhưng lại là hoàng hậu của tiên đế, đương kim thái hậu! Bà đại diện cho tôn vinh nhất Cẩm triều, thứ bà phải duy trì, vĩnh viễn là hoàng quyền của Cẩm triều! Là bà thể nhận thức được tấm lòng này của hoàng thượng!
Sở Tịnh Hà nhìn nét mặt của thái hậu, quỳ xuống đất khẽ: “Lâm Tuyết Thanh tháng chạp mật báo với thái hậu, muốn mượn tay thái hậu loại trừ Quý Phi. Nay thái hậu tra cái, Lâm Hiếu liền đẩy tội là bị bức bách, nhưng ràng chuyền qua chuyền lại mấy phen mà tấu lên, chẳng lẽ là sợ Quý Phi liên lụy đến ? Theo như thần thấy, Quý Phi tham lam giả. Nhưng sợ là trong đó cũng có huyền cơ!” Sở Tịnh Hà khom người , “Đại Tư Mã tiền nhiệm, võ công hơn người, vạn phu chớ địch. Dù tuổi tác cao cũng làm giảm dũng năm đó. Tuỳ tùng tay sai đâu chỉ trăm ngàn, hộ vệ trong phủ tầng tầng lớp lớp, tử sĩ vô số, sao có thể tùy ý mà vào? Nếu Quý Phi mua chuộc được hào hiệp, cũng khó được việc. Nhưng ra Lâm Hiếu vẫn chịu áp bức của Nguyễn đại tướng mà ấm ức. Thấy Quý Phi tham lam đủ cố ý giật dây. Người chết rồi, cuối cùng là người nào gây nên, Quý Phi ở trong cung sao có thể biết được? Cho dù Lâm Hiếu tìm người giết, Quý Phi cho là mình đắc kế cũng biết chừng!”
“Nay việc này càng tra càng quá sức tưởng tượng, là làm cho ai gia tâm loạn như ma.” Cả người Tinh Hoa run rẩy. Sở Tịnh Hà là Quý Phi và Lâm Hiếu. Nhưng từng câu từng chữ này, thái hậu làm sao . Tuỳ tùng tay sai đâu chỉ trăm ngàn? Cái này căn bản chính là quá giới hạn! Hộ vệ trong phủ tầng tầng lớp lớp, tử sĩ vô số, cái này định thành mưu nghịch cũng quá đáng!
Tinh Hoa nhìn hoàng thượng: “Ai gia sớm biết. Việc này càng lúc càng thể tra tường tận. Nhưng nay người chết. Quý Phi lại nhận tội. Nên làm thế nào cho phải?”
“Cấu kết với nhiều ngoại thần là tội lớn. Lại ngầm ám sát đại quan của triều đình. Há có thể bỏ qua? Cho dù nhi thần nàng, cũng phải báo thù cho mẫu hậu!” Vân Hi híp mắt lại. “Nếu nàng mạnh vì gạo bạo vì tiền dính dáng đến nhiều người như thế, nhất định là có ngoại ứng. Thế nào cũng phải bắt cho được! Nay nội cung phong tỏa tin tức. Kinh thành lại ra lệnh cấm nghiêm ngặt hơn. Trong lòng có quỷ tất nhiên hoảng sợ. Nay lấy được chứng cứ xác thực bức cho tự !”
Thái hậu càng nghĩ càng thẹn. Nguyễn Đan Thanh chết. Chứng cứ trước mắt của Quý Phi hiển nhiên thể giữ được gót chân. Nay lại liên lụy thêm Lâm Hiếu. Như vậy nhảy ra rất nhiều nợ cũ trước kia của phụ thân. Chẳng lẽ muốn bà phải báo thù cũ cho phụ thân, lại làm cho phụ thân chết nhắm mắt. Cuối cùng lại thân bại danh liệt trong lòng đất?
Trước kia hoàng thượng năm lần bảy lượt thay bà lấp liếm. Kỳ là lo cho tình mẹ con của bọn họ! Là bà nhất thời tức giận mà quên mất lý trí. Việc này hiển nhiên là liên quan đến hoàng thượng. Bằng , sớm theo ý bà ban chết cho Quý Phi cho xong việc. Vì lẽ gì lại tra tới tra lui, cuối cùng ngay cả Lâm Hiếu chính đề bạt đều liên luỵ đến cái cọc án tử này!
Hoàng thượng. Mấy năm nay, bà ra nợ rất nhiều!
“Thái hậu. Nếu dựa theo lời Lâm Hiếu trước đây, lúc ấy thể giúp Quý Phi, đành phải đưa tiền cho xong việc. Nhưng khi đó Nguyễn đại tướng mất, Lâm Hiếu kế nhiệm hữu thừa của Trung ương lệnh. có năng lực giúp Quý Phi chuyện này, sao đền đáp toàn bộ? nên đưa khoản tiền kếch xù khiến người ta nghi ngờ? Theo thần thấy, sợ là Lâm Hiếu kia mới là ngư ông thu hết mọi lợi ích!” Sở Tịnh Hà căn bản nhìn sắc mặt co giật của thái hậu, tiếp tục nghiêm túc . “Thái hậu. Quý Phi ở trong thâm cung. Thái hậu dễ dàng quản giáo. Nàng còn ở đây ngày Lâm Hiếu kia đoán chừng là bất an ngày đó. Nếu Quý Phi chết, vô tư! Nguyễn đại tướng là hoàng thân quốc thích, lại còn là cha ruột của thái hậu. Nếu có người dám cả gan mưu đồ, hoàng thượng và thần tuyệt khoan dung. Nhất định phải truy cứu đến cùng!”
Vân Hi híp mắt lại: “ ràng như thế, bây giờ thái hậu triệu nữ nhân kia của Lâm gia tiến cung. Đến lúc đó bà ta nhất định Lai Nhân Cung, xem các nàng quyết định thế nào! Về phần Lạc Chính Phi Tâm, trước cứ giữ nàng lại, để cho nàng đối chất với Lâm Hiếu. Xem bọn họ cái gì!”
thấy vẻ mặt chần chừ bất an của thái hậu thấp giọng : “Thái hậu, việc này nếu muốn tra xét phải tra ràng, Tả Hàm Thanh kia rất cương trực, năm đó cho dù đắc ý cũng chịu nửa câu thất lễ với Nguyễn gia. Lại càng thể làm kẻ tiểu nhân đâm bị thóc, chọc bị gạo! Về phần Tịnh Hà, là huynh ruột của nhi thần, cũng là con của thái hậu, làm sao có thể truyền ra chuyện tổn hại đến thiên gia? Đại Tư Mã về với cát bụi, bất kể ông ấy từng làm cái gì, nhi thần cũng quên tình ý của ông ấy với nhi thần, cũng hề so đo, càng thể ở phía sau phá hư thanh danh của Đại Tư Mã, cũng bởi vậy mà làm cho mẫu hậu lại khổ sở đau buồn!”
Thái hậu nghe xong, lại là nhịn được mà ôm Vân Hi khóc!
××××××××××××××
Hậu cung mấy ngày nay vì chuyện Quý Phi đột nhiên nhiễm bệnh mà hoảng sợ, suy đoán ngừng. Nhưng bởi vì thái hậu tự mình đứng ra lo liệu, căn bản ai dám loan truyền, mỗi ngày chỉ dựa theo lễ nghi mà hành . Tuyết Thanh hiểu rất , cho nên mấy ngày nay nàng ta và phụ thân mình đều giống nhau, tận tâm hoàn thành trách nhiệm ở hậu cung, cẩn thận xử . Việc này sau khi thái hậu tiếp nhận giải quyết trong im lặng, giữ kín ra. Ngoài mặt tăng thêm người cho Quý Phi ở Cúc Tuệ Cung, thực tế là đổi toàn bộ thành người của Thọ Xuân Cung.
Nàng ta thầm than thủ đoạn của thái hậu cao minh, vốn nàng ta chỉ muốn vạch trần chuyện hai mươi vạn lượng cho thái hậu tự mình suy diễn, nào có ngờ thái hậu hoặc là bất động, động cái như sấm sét.
Có điều là ngày hôm qua mẫu thân vào cung gặp thái hậu, nàng ta mới biết được trong kinh mấy ngày nay canh phòng rất nghiêm ngặt. Đông Lâm Vương Sở Tịnh Hà và Tả Hàm Thanh thỉnh thoảng triệu các quan viên vào hỏi, ngay cả phụ thân cũng phải đến vương phủ. Cũng biết hoàng thượng muốn làm cái gì mà triều vô cùng khẩn trương. Có lẽ là thái hậu lại tìm được chứng cớ gì, hoàng thượng muốn tra . Sợ là Quý Phi căn bản chỉ tham ô nhà nàng ta!
Nhưng mà thái hậu chịu đựng cơn tức giận này của Quý Phi rất lâu, chuyện hai mươi vạn lượng bạc vừa lộ ra, sao có thể tùy tiện dừng lại. Quý Phi trước kia ở trong cung cấu kết với người khác, nay lại đưa tay lên triều, hoàng thượng cũng thể nhịn!
Mẫu thân quả nhiên đoán sai, thái hậu và hoàng thượng cũng tính rêu rao chuyện này, thứ nhất là vì danh dự của hoàng thất, thứ hai đương nhiên là phụ thân ở trong triều rất có ảnh hưởng.
Như vậy Lâm Tuyết Thanh nàng dĩ nhiên có hứng thú với chuyện này, chỉ cần lần này biểu tốt chút, đợi chuyện qua rồi, còn Quý Phi, xem Tĩnh Hoa Phu Nhân kia tự xử thế nào?
Mấy ngày nay hoàng thượng mỗi ngày đều Cúc Tuệ Cung, Tuyết Thanh bắt đầu có điểm khó hiểu. Theo lý thuyết, Quý Phi gạt hoàng thượng lấy bạc của ngoại thần, loại chuyện này là vứt mặt mũi của hoàng thượng. Bây giờ lộ ra, hoàng thượng trước sau tức chết cũng nên để ý tới nàng ta nữa mới phải. Huống hồ Quý Phi cùng đường bí lối, bức tường mọi người đắp cũng đổ, Thường Phúc Tú Linh dưới nàng ta cầu xin để tự bảo vệ mình? chừng lại lòi ra nhiều chuyện tốt Quý Phi làm trước kia. Hoàng thượng bây giờ còn đến chỗ nàng ta là có ý gì?
Chỉ có điều sau này nàng nghĩ thông suốt lại, thể với bên ngoài là Quý Phi phạm tội, chỉ nàng bệnh thôi. Lần trước hoàng thượng hận thể phóng nàng lên trời, nay đột nhiên thay đổi sắc mặt chẳng phải là làm cho hậu cung nghi ngờ? Nghĩ như thế Tuyết Thanh liền hề quản cái gì khác nữa, chỉ chuyên tâm để ý mọi chuyện hậu cung rồi thôi. Vào cung hai năm, nàng cũng được lòng. Trước kia là nàng ngu si, còn tưởng là tình nồng ý mật, cứ ngoan ngoãn săn sóc tốt rồi.
ra trong hậu cung này, nữ nhân cũng chia thành ba bảy loại, xinh đẹp giàu tình cảm lại to gan, bất quá là hoàng thượng lấy tài nghệ để đùa giỡn mua vui chút mà thôi. Hay là có nhiều người có thể lèo lái nắm giữ mọi việc, là người bình tĩnh mới có thể ở đây lâu dài. Tuy rằng nàng thích bộ dạng giả tạo này của Phi Tâm, nhưng cũng thể thừa nhận đây là con đường để tồn tại lâu dài.
Hoàng thượng có vô số mỹ nhân vây quanh, đủ loại phong tình nên sớm còn thấy mới mẻ, chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú. Loại chuyện lên xuống này nàng cũng trải qua, lại xinh đẹp rung động lòng người, thú vị được mấy ngày liền chán ghét. Mẫu thân có lý, là hoàng thượng, gánh vác cả thiên hạ, muốn ổn định và hoà bình lâu dài, tình nam nữ rốt cuộc phải để sang bên trước.
Tuy rằng nghĩ như vậy có chút tiếc nuối, nhưng thiên gia chính là như thế, dù sao ngoại trừ chướng ngại Quý Phi, sau này làm bạn lâu dài, hoàng thượng tự nhiên thấy được điểm tốt của nàng. Trước đây chẳng phải Quý Phi lăn lộn gần năm năm mới có chút thành quả sao? Nay nàng tiến cung chỉ mới có hai năm, ngày còn dài nha!
Quyển 5 – Chương 2
Tuyết Thanh giận dữ nổi cơn mù quáng
Thời tiết dần dần ấm lên, hậu cung so với năm trước tiêu điều yên tĩnh rất nhiều, chỉ thấy màu xanh lục nhưng lại có ngắm hoa xuân như năm rồi, có rất nhiều nữ nhân vui mừng ngắm cảnh. Tuyết Thanh dẫn vài tên nô tài chậm rãi dạo ở ngự viên phía trước. Hôm qua vừa có trận mưa xuân, hôm nay ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, rửa trôi màu xanh ngắt đỏ tươi do nước mưa nhào nặn mà phản chiếu màu xanh biếc óng ánh, càng lộ ra vẻ tươi mát trong lành.
Nay thái hậu lần nữa lại can dự đến công việc của nội cung, Tuyết Thanh bất quá làm ra vẻ khuyển mã (1), mặc dù có chút bận rộn nhưng cũng phí công.
(1) khuyển mã: chó ngựa, kẻ dưới tự xưng với bề
Mấy ngày trước đây nàng có chút lo sợ, loại chuyện này dù sao cũng liên luỵ gia môn, Quý Phi mà ngã nàng cũng khó mà an tâm. Nhưng thấy thái hậu quyết đoán như thế, ngược lại nàng cũng yên tâm. Tuy rằng chuyện này về sau khó tránh khỏi khiến cho thái hậu bắt được khuỷu tay của Lâm gia, nhưng tóm lại việc này sai ở Quý Phi, Lâm gia chẳng qua là bị lừa gạt, hơn nữa phụ thân ở trong triều rất có chỗ đứng. Chỉ cần sau này hết lòng báo đáp triều đình, nàng ở hậu cung an phận thủ thường, thái hậu cũng tuyệt đối tuỳ tiện lôi nợ cũ ra!
Nàng vừa nghĩ vừa thong thả, rẽ sang con đường mòn râm mát lót đầy đá màu, qua bụi cây thược dược, tới gần ven hồ bỗng nhiên ngẩn ra. Thấy Uông Thành Hải đứng thẳng bên bụi hoa hải đường, bên cạnh là cái đỉnh dù vàng chói của hoàng thượng, đám tiểu thái giám cầm đủ các loại đồ vật đứng ở sau, nhưng lạu thấy hoàng thượng. Nàng theo ánh mắt của Uông Thành Hải thấy hoàng thượng đứng đài ngoài cái đình giữa hồ, thân thường phục tím đậm thêu chỉ vàng, tóc dài búi lên được giữ bằng trâm đại bàng mực tím. Đuôi tóc dài theo gió nhàng lay động. khoanh tay đứng đó, mắt nhìn mặt nước, nước trong veo lấp lánh trôi lững lờ, phản chiếu màu óng ánh chiếc áo của .
Nàng lâu gặp hoàng thượng, hồi hai tháng hai, hoàng thượng ban thưởng yến tiệc cho đàn phi, ở tiệc chút lời hay sau đó gặp nữa. Hoàng thượng mỗi ngày đến thỉnh an thái hậu, hạ triều xong thời gian sau đó cũng xa cách với nàng. Nhoáng cái hai tháng, kỳ từ tháng mười năm trước về triều xa lánh chư cung, có rảnh cũng chỉ gặp Quý Phi, trong mắt lại chứa người khác. Nam tuần nửa năm, trở về bốn năm tháng đến lúc này mới gặp Tuyết Thanh, lại có loại cảm giác trống rỗng nảy sinh. Càng bởi vì mặt nước dao động, phản chiếu hoa văn rồng mà có loại mùi vị khó gần phảng phất quanh đây.
Thái giám bốn phía nhìn thấy nàng trước, vội vàng khom người hành lễ, miệng Đức Phi nương nương. Uông Thành Hải đảo mắt nhìn sang, nhất thời bất động tại chỗ, tung phất trần lên quỳ xuống hành lễ. Tuyết Thanh nhanh vài bước, gật đầu cho đứng dậy. Lúc này Vân Hi nghe thấy giọng bờ quay đầu nhìn qua bên này. Tuyết Thanh đứng ở bờ cúi chào: “Thần thiếp biết thánh giá ở đây, xin hoàng thượng bỏ qua cho quấy rầy của thần thiếp.”
Vân Hi cong cong khóe môi: “Thanh nhi từ khi nào giữ lễ tiết như vậy? Dù sao cũng tới rồi, qua đây .”
Tuyết Thanh nghe gọi nàng là “Thanh nhi” như trước, trong lòng vui vẻ. Nàng vội vàng đứng dậy, men theo bóng hoa, nàng hôm nay thân cung trang vàng nhạt, tay áo vải sa, hai bên thắt lưng hoa văn bươm bướm hồng nhạt, tóc quấn ba vòng, hai bên tết đuôi sam . Vừa động bước chân cực kỳ tự nhiên hoạt bát. Mặt mày như họa, mắt ngọc mày ngài, phi hoa trục nguyệt lung linh động lòng người.
Tuyết Thanh bước lên cây cầu đài nước, cúi người hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” giờ là giữa trưa, hoàng thượng lại có thể trở về sớm như vậy. Từ cuối tháng ba Quý Phi cáo ốm, hoàng thượng lại dạo vườn, mỗi ngày bãi triều liên đến thăm Cúc Tuệ Cung. thể tin được hôm nay lại có hứng thú? Có lẽ thời gian cũng nhiều lắm, cần phải gò bó nữa. Tuyết Thanh nghĩ như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng may mà việc qua, nếu khẳng định mặt hề che giấu tâm , cho nên nàng vẫn rũ mắt xuống như trước, dáng vẻ cung kính.
“Đứng dậy .” Vân Hi thở dài, xoay người vào trong đình. Tuyết Thanh đứng dậy theo . Đám nô tài theo thấy chủ tử qua cũng giống như đám người Uông Thành Hải, đều đứng xa xa ở bờ chờ truyền lệnh.
Vừa vào tiểu đình, Tuyết Thanh liếc mắt cái liền nhìn thấy giấy bút bày bàn, trong đình đốt lư hương, nhất thời đột nhiên nhớ tới năm đó nàng và hoàng thượng ở đây vẽ tranh. Khi đó bờ trăm hoa đua nở, ven hồ chói sáng. có hứng thú vẽ, liền vẽ ngay giữa hồ. Khi đó bọn họ vẫn luôn làm bạn, tình nồng ý mật. Mặc dù lúc này Tuyết Thanh hiểu được, khi đó bất quá nhất thời ham muốn món lạ, còn tâm ở chỗ này. Nhưng hồi tưởng lại, nàng cũng cảm thấy vô cũng mãn nguyện. Cho dù nhất thời nổi hứng cũng mang đến cho nàng những hồi ức đẹp.
Tuyết Thanh vừa nghĩ vừa nhìn mấy bức hoạ bàn, mở miệng cười: “Hoàng thượng hôm nay biết lại vẽ…” Nàng ra nửa, người cứng đờ. nhìn cảnh xuân cả vườn, nhưng lại vẽ người! tranh là người hồng y thêu chỉ vàng, búi tóc phượng bay, mày như lá liễu, mắt như châu ngọc, môi đỏ mọng nửa hè, giống như cười mỉa. phải Lạc Chính Phi Tâm còn ai? cũng phải chưa bao giờ vẽ người. Nàng từng làm nũng muốn vẽ. chỉ cười cũng chịu, chỉ mình vẽ khéo.
Vân Hi đợi nàng thuận tay cầm bức tranh gần đó lên xem đặt vào hộp sứ men xanh bên cạnh, tự ý ngồi lên ghế mềm cạnh bàn, chậm rãi đưa tay cầm lấy chén trà bàn, nửa con mắt cũng hề nhìn nàng.
lạnh nhạt này của khiến Tuyết Thanh có chút ngượng ngùng. Vừa rồi ràng còn gọi “Thanh nhi”, nay lại giống như nửa câu cũng thích với nàng. Nàng hít sâu hơi, cố gắng đè xuống cơn sóng dâng trào trong lòng, chậm rãi bước qua, khẽ : “Hoàng thượng nếu khó bỏ Quý Phi. Thần thiếp tự mình lệnh…”
“Lệnh cái gì? Lệnh cho cha ngươi ngay bây giờ đến với thái hậu là hai mươi vạn lượng kia liên quan đến Quý Phi? Tất cả đều là ngươi vu oan giá họa phải ?” Vân Hi hất mày nhìn nàng. “Ngày đó phải ngươi có bằng chứng, ngay cả hình dáng đặc thù của tín vật đều nửa phần sai sao? Ngươi sắp đặt mấy tháng trời, phải là chờ ngày hôm nay sao?”
Tuyết Thanh nghe như vậy, trong lòng đau đớn, đôi mắt đỏ lên. Nàng đột nhiên quỳ xuống: “Nàng ấy đòi hai mươi vạn lượng nhà thần thiếp. Thần thiếp nếu bậy nửa câu bị trời tru đất diệt! Hoàng thượng chỉ chịu tin nàng ấy, lại chịu tin thần thiếp.”
Vân Hi hừ tiếng: “Ngươi cũng cho rồi, cần gì bây giờ lại nhắc lại chuyện xưa? Ngày đó là ngươi bị cám dỗ vì địa vị cao, có tội tham ô, chuyện đút lót kia cũng gọn ghẽ? Sao ngươi lại còn uỷ khuất?”
“Đúng, thần thiếp thừa nhận lúc ấy bị nàng ấy dụ dỗ, bị mê hoặc vì ngôi vị cao. Cho dù bây giờ hoàng thượng giáng tội, có ban chết cho thần thiếp, thần thiếp cũng dám có nửa câu oán hận.” Tuyết Thanh rơi lệ, “Thần thiếp vốn là liều chết cũng muốn , làm sao có người muốn tự lật tẩy mình? Huống chi luật lệ nghiêm minh, thần thiếp sao lại biết đạo lý gây hoạ liên luỵ đến người nhà? Chỉ là thần thiếp bước vào thiên gia, tất nhiên là biết lý lẽ trung nghĩa, đương đầu với ruột thịt vì đại ân đại đức. Trong nhà vì việc này mà hơn năm qua bất an ngủ được, cha mẹ thần thiếp trong lòng thấy hổ thẹn với hoàng ân, lại e sợ người ta lòng tham đáy trả thù mà có chỗ chôn. Thần thiếp vừa muốn liên lụy cha mẹ, cũng nhẫn tâm để người nhà lại chịu chèn ép, cho nên dứt khoát ra. Việc này đều là do thần thiếp dựng lên, là thần thiếp bất trung bất hiếu liên luỵ người nhà đến mức này. Xin hoàng thượng niệm tình xưa, xử lý thần thiếp!”
Lời nhàng trở nên ứ nghẹn, tiếng như chuông vang, khuôn mặt dịu dàng mà thê lương, có tình có lý vô cùng chặt chẽ. Vân Hi rũ mắt nhìn nàng, dung mạo thay đổi, nhưng say mê hấp dẫn khác biệt. uống cạn hớp trà, lời hai nghĩa: “Có lẽ người nhà ngươi nhìn lầm ngươi. Nhưng mà ngươi cũng là thích nghi.” Nàng tự có ngây ngô xuất trần của riêng mình, nhưng lại đến cục diện này, mê muội mất cả chân thành.
“Là thần thiếp liên lụy người nhà. Thần thiếp vẫn luôn muốn thỉnh tội với thái hậu, nhưng lại nghĩ lại làm cho lão nhân gia bà đau buồn thảm thiết. Hôm nay nhìn thấy hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn xin hoàng thượng có thể tha thứ cho cha thần thiếp, trừ chuyện đó ra cầu gì khác.” Tuyết Thanh vừa nấc vừa .
“Đứng lên . Chuyện này coi như có gì, cần nhắc lại.” Vân Hi buông chén trà xuống, “Trẫm mệt rồi, ngươi cũng cần ở đây hầu hạ.”
Tuyết Thanh nghe xong nửa câu đầu trong lòng thoáng buông lỏng, nhưng câu kế tiếp của lại muốn đuổi nàng . Nhất thời có chút khó chịu, đầu gối nàng hướng về phía trước, nàng nghiêm mặt : “Hoàng thượng, thần thiếp biết hoàng thượng đau lòng. Nhưng thần thiếp cũng từng nếm trải đó thôi? Hoàng thượng đối với Quý Phi tình thâm ý trọng, thần thiếp chưa bao giờ nguyện ý hại nàng. Thần thiếp vẫn thân mật với nàng, tỷ muội tình thâm. Nhưng thần thiếp càng biết cái gì nặng cái gì , thần thiếp thân chịu hoàng ân, dám có nửa điểm phụ lòng!”
Vân Hi nhíu mày lại, nửa híp mắt cười tiếng: “Tỷ muội tình thâm? Theo ý ngươi là, ra bất cần liên luỵ đến người nhà, từ bỏ tỷ muội tình thâm, chỉ muốn trẫm thấy bộ mặt của Quý Phi ra sao? ra ngươi mới là người trung lương nhất?”
Tuyết Thanh cắn răng, thấp giọng : “Thần thiếp dám tự cho mình là người trung lương. Chỉ là muốn hoàng thượng bị lừa gạt, bị lợi dụng.”
“Trong cung cho tới bây giờ chính là bị người ta lợi dụng và lợi dụng người khác, trẫm thể may mắn thoát khỏi cũng có gì kỳ quái!” Vân Hi lạnh lùng , “Bộ dáng gì đó của nàng ấy, trẫm ràng hơn cả ngươi! Ngươi cần phải ở đây làm bộ làm tịch, nếu đại thắng mà về nên vui mừng với thành quả mới phải. Trẫm muốn lại nghe ngươi giảng đạo lý gì cả, cũng muốn nhìn thấy ngươi!” xong, chợt đứng dậy, nhấc chân bước ra ngoài đình.
Tuyết Thanh tim như bị đao cắt, lệ khóc dứt. Cho dù Quý Phi tội trạng chồng chất, cũng làm như thấy. Trong mắt ngoại trừ Quý Phi có ai khác, khi như vậy, lúc trước vì sao còn muốn làm bộ như tình nghĩa sâu đậm với nàng? Nàng thắng cái gì? Nàng ràng thua bước hồ đồ! Nàng thấy đến mép đình, giãy dụa đứng dậy: “Nếu hoàng thượng chưa bao giờ mảy may động tình với thần thiếp, nếu hoàng thượng tuyệt đối để tâm đến tất cả những gì thần thiếp làm vì hoàng thượng, vì sao lúc trước còn muốn…”
Vân Hi xoay người lại nhìn nàng, từng bước từng bước sang đây với nàng: “Ngươi làm hết thảy chỉ là vì bản thân mình mà phải vì trẫm. Ngươi bây giờ tố giác nàng, chính là bởi vì ngươi hận nàng. Ngươi hận nàng vì sao còn muốn học nàng? Học chẳng ra ngô ra khoai gì cả, đáng tiếc cho cái túi da tốt (2). Nàng ấy làm người dối trá nhưng cũng che giấu mưu cầu của mình, đam mê thanh danh theo đuổi địa vị cao chính là những gì nàng muốn! Còn ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn thứ trẫm cho ngươi được, ngươi phải cướp đoạt những gì trẫm muốn. Ngươi cho là ngươi tiêu diệt nàng trẫm có thể trở về với ngươi? Ngươi quả ngây thơ đến ngu xuẩn!” Vân Hi càng càng giận, có vài phần kiềm chế được, “Trước kia có lẽ còn mấy phần tình cảm, nhưng nay trẫm và nàng ấy đều nợ ngươi nửa phần!”
(2) túi da: ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai
Lời như đao, đao trí mạng, chém cho hồn vía nàng tan tác tơi bời. Nàng lui lại hai bước, suýt nữa va phải cái bàn!
Hoá ra là nàng đoán sai rồi, hoàng thượng phải vô tình, mà đem hết tình cảm cho Quý Phi! Nay thương nàng, chỉ có thương thậm chí còn hận nàng. Cho dù nàng lật đổ Quý Phi cũng như hai bàn tay trắng! Nàng là đần độn, còn tưởng rằng chính là muốn người có thể mưu tính ở lại bên cạnh . Kỳ phải, hoàn toàn phải!
Nước mắt nàng trào ra, nàng mỗi lần đều đoán sai cả, lúc nàng nghĩ có tình lại vô tình. Lúc nàng cho rằng vô tình lại có tình! Nàng hoàn toàn nhìn thấu cũng đoán ra, khi nàng ngây thơ hồn nhiên trong cung dạy nàng phải toan tính xảo quyệt, khi nàng mưu tính lại bắt đầu ghét cay ghét đắng! Chỗ đứng của nàng rốt cuộc ở đâu?
“Chẳng lẽ thần thiếp thích hoàng thượng là sai sao?” Tuyết Thanh thất hồn lạc phách lầm bầm, “Thần thiếp từ biết là phải vào cung, thần thiếp từ chỉ biết, thần thiếp nhất định là phải tiến cung. Bất luận hoàng thượng già hay trẻ, đẹp hay xấu, thần thiếp đều chỉ có thể thích hoàng thượng. Chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?”
Vân Hi nhàng cười tiếng: “Thích người tất nhiên là sai, nhưng đôi khi người đó nhất thiết phải thích lại ngươi!” Nhà Lâm Tuyết Thanh từ theo mẫu mực cung phi mà dạy nàng, nhưng dạy nàng làm sao để sinh tồn trong cung, hoặc là cũng có dạy, chỉ có điều là nàng học được thôi.
Tuyết Thanh ngay cả hoàng thượng lúc nào cũng biết, trước mắt nàng là mảnh sương mù, cái gì cũng thấy . Nàng từ trước đến giờ vẫn nhìn hoàng thượng, cũng Quý Phi, thậm chí thấy tấm rèm che trong cung. Nàng thể phân biệt giả, cũng biết cái gì đúng cái gì sai, hoá ra là nàng vẫn cứ mơ hồ bị lạc ở trong này. Nàng tranh giành là sai, hài tử đầu tiên hoặc cũng là hài tử duy nhất chôn vùi trong ngây thơ của nàng. Nàng tranh giành cũng sai, bởi vì nàng làm hại nữ nhân hoàng thượng nhất, bao giờ tha thứ cho nàng nữa.
Đợi đến lúc nàng từ từ lấy lại tinh thần mặt trời ngả về phía tây, ánh tà dương chậm rãi rọi vào đống tranh vẽ. Nàng đột nhiên khẽ cười, ít nhất nàng thắng người! Người có tiếng biết đối nhân xử thế trong cung nhất, người cẩn thận nhất - Quý Phi! Nàng chiếm được hoàng thượng, nhưng Quý Phi cũng chiếm được. Ít nhất nàng còn có thể tiếp tục ở đây, nhưng Quý Phi lại có cơ hội nào!
Nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên đưa tay cầm lấy bức hoạ cuộn tròn, từ từ mở ra xem người trong tranh. Khá cho vẻ đẹp diễm lệ, dáng điệu nhã nhặn độc nhất vô nhị, suốt ngày tính kế người khác, nay cũng ngã vào trong kế hoạch của mình. Trong cung hoá ra chính là nơi vô tình như vậy, chỗ này là nơi cướp giật, căn bản có đoá tình ý nào nở hoa!