1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung - Mê Tâm Ký - Đương Mộc Đương Trạch ( 149c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 6

      Quyển 2 –

      Trong bóng tối còn có cao nhân


      “Quý Phi đúng là có thần giao cách cảm với trẫm. ” Vân Hi bỗng thở dài, lời cảm giác hơi mờ ám. “Vừa chỉnh lý hậu cung mà vẫn có thể lo lắng cho trẫm. “

      Phi Tâm nghe thế, tim khẽ đập mạnh, rồi bình tâm lại. ngước mắt xuống, để y thấy ánh mắt mình: ” Thần thiếp chỉ là phụ nữ hậu cung, tầm nhìn hẹp, chỉ là muốn tìm kẻ lấy làm gương cho mọi người thôi! “

      “Ở đây có người lạ, trẫm cũng vòng vo cớ sao Quý Phi cứ phải vòng vo? ” Vân Hi ngẩng cằm lên, ánh mắt thâm tình.

      “Thần thiếp dám tự suy luận thánh ý. ” Phi Tâm cảm thấy sống lưng cứng đơ.

      “Qua vụ việc này hậu cung cũng biết sợ rồi. ” Y giọng, “Nếu phải vì Hợp Hoan Tán có lẽ Quý Phi cũng chẳng nóng vội xử trí như thế. Quý Phi vì sao lại phẫn nộ như vậy? “

      “Hợp Hoan Tán còn có tên là liều thuốc chết chậm, thần thiếp tuyệt thể dung tha! ” Phi Tâm nghe y bỗng cảm thấy bức xúc.

      “Nàng quan tâm trẫm?” Y dùng mu bàn tay âu yếm gương mặt , ý nghĩ lóe sáng trong đầu, thốt ra ngay: “Hoàng thượng là hoàng thượng của thần thiếp, là phụ thân của muôn dân, là đấng chí tôn. Huống hồ thần thiếp thề trước mặt hoàng thượng nhất định giữ hậu cung thanh bình, trả lại thanh tịnh cho hoàng thượng! “

      Ánh mắt Vân Hi thoáng buồn, gương mặt thả lỏng rồi lại căng chặt. Đột nhiên y thả tay ra, hỏi: “Tin tức ai loan ra ngoài? Tại sao ngày thứ 2 Hoa Tán Kỵ vào cung? Chắc nàng biết ai rồi chứ? “

      Bàn đến chuyện này, Phi Tâm thở phào. Giọng điệu hồi phục bình thường, “Hoàng thượng, thần thiếp cũng định trình tâu chuyện này. Thần thiếp lúc đầu cho rằng là thái hậu, nhưng sau đó thần thiếp tìm được thứ này. “

      vừa vừa khẽ cúi người rồi vào phòng trong. Từ chiếc tủ ở bàn trang điểm lấy ra bọc giấy , sau đó từ từ về phía y: “Hoa Mỹ Nhân cư xử trong cung hơi thái quá, nổi bật thấy . Nhưng thần thiếp muốn có người đắc lợi nên mới tạm để ta xuất gia. Tuy thần thiếp vẫn chưa điều tra cặn kẽ, chưa ngọn ngành vật này nhưng cũng biết nó chẳng tốt lành gì! ” xong Phi Tâm đưa bọc giấy tới trước mặt Vân Hi. Y đưa tay nắm lấy cổ tay rồi tiện thể lấy thứ đó đặt lên mũi ngửi ngửi. Sắc mặt hơi biến đổi: “Chả trách hôm thiết yến tiệc phóng túng như thế, ra là dùng thứ này. “

      “Như thế có thể công đôi chuyện, tại sao thẳng thừng lật tẩy? ” Vân Hi chợt cười xòa, lúc ấy y hệt như đứa trẻ.

      “Nếu lỡ dính dáng tới người đó, e rằng hoàng thượng cũng khó xử khi thượng triều. ” Phi Tâm bị nụ cười của y khiến mê muội, bất giác thốt ra lời đó. được nửa mới cảm thấy hơi quá, mình chỉ là phụ nữ, lại cả gan đến việc triều đường với hoàng thượng, đại nghịch bất đạo.

      “Được rồi, trẫm tính toán cả rồi. ” Khóe mắt y hơi cong lên, quay lưng ra ngoài. Phi Tâm chạy theo, định tiễn hoàng thượng xuất cung. Vân Hi chợt xoay lại, đưa thẳng tay đến cổ áo Phi Tâm. hoảng đến suýt rớt tim ra ngoài, y túm lấy cổ áo của , nhìn vào trong: “Nàng như vậy nhàm chán quá! “

      Mặt Phi Tâm tím ngắt, những cử chỉ ngông cuồng bất chợt của y luôn khiến trở tay kịp. Y cười rất nham nhở: “Dù gì người khác cũng nhìn thấy, tại sao Quý Phi thêu đôi uyên ương lên nhỉ? “
      Mặt Phi Tâm vừa xanh vừa tím, lát sau mới phản ứng kịp. “Nhàm chán” chính là chỉ chiếc áo yếm của , cũng tùy tiện tìm cái cớ: “Cung nhân của thần thiếp thêu uyên ương đẹp.”

      cần tiễn, trẫm tự ra.” Phi Tâm vẫn còn chưa hoàn hồn, bên tai văng vẳng tiếng thầm. Khi ngẩng đầu lần nữa bóng Vân Hi khuất xa ngoài hành lang.

      thở phào nhõm, lúc nãy khiến hoảng hồn. Còn tưởng phải phen xấu hổ, cũng may qua rồi!

      Phi Tâm rụng rời tay chân, suýt ngã xuống đất. gắng gượng vài bước đến ghế ngồi, vừa ngồi xuống lâu bèn thấy Tú Linh hốt hoảng chạy tới, cẩn trọng hỏi: “Nương nương.”

      sao.” Phi Tâm khẽ , “Đức Phi chưa? Lát nữa sửa soạn để bổn cung bãi giá đến Lai m Cung.“

      “Nương nương cần đâu, vừa nãy hoàng thượng dẫn theo Đức Phi đến Sảng Tâm Viên rồi. Nghe hẹn Trần phu tử vẽ chân dung cho Đức Phi. ” Lời của Tú Linh đầy bất mãn, “Nương nương vào cung bốn năm, lần này lại đến độ như vậy.”

      Phi Tâm bỗng cười to, trong lòng hiểu sao bỗng dâng trào cảm giác ấm áp. Đôi lúc chẳng thể nào đoán nổi tâm tư hoàng thượng, nhưng lần này hiểu. Hoàng thượng đáp trả ! Bởi vì Uông Thành Hải trước đó có Trần đại nhân chờ trong Sảng Tâm Viên. Có lẽ đó chỉ là cái cớ nhưng vừa quay lưng đổi thành Trần phu tử, chắc hoàng thượng muốn tiếp câu chuyện của Uông Thành Hải. Dù gì trong cung người họ Trần nhiều vô kể, Tuyết Thanh cũng nghe .

      Nhưng kết quả rất tốt, sau cùng hoàng thượng vẫn với ta, miếng ngọc gì đó mà hoàng thượng hàm hồ ban nãy có lẽ Tuyết Thanh cũng chẳng màng quan tâm. Dẫu sao hoàng thượng đối xử với ta tệ!

      Việc này do hoàng thượng châm ngòi, sau cùng y tự giải quyết lấy, cũng khỏi rắc rối. Phi Tâm chợt cảm thấy đôi lúc họ cũng có thần giao cách cảm lắm đấy chứ!

      Phi Tâm vừa thanh tĩnh chưa lâu chợt có khẩu dụ của Cư An phủ. Bảo rằng hoàng thượng lệnh cho Quý Phi tối nay thị tẩm! Phi Tâm nghe xong mà nửa ngày trời mới hoàn hồn, kể từ năm đầu vào cung được thị tẩm ở Càn Nguyên Cung đến nay ba năm đều do hoàng thượng sang chỗ . Phi Tâm hiểu quá thói quen của hoàng thượng rồi, y ngán ngẩm kiểu thị tẩm đàng hoàng ấy.

      Càn Nguyên Cung là nơi ở chính của hoàng thượng, xung quanh còn có nhiều kiến trúc bổ trợ. Vì nằm là nơi trung tâm cung điện, lại là cư trú của hoàng thượng nên hai bên có thiết lập những khu ngự vệ đình, có thư phòng ở phía nam bắc, trung đình là Sung Bí Viện và Ngự Sử Đường. Vì thế thường xuyên có quan thần lui tới, đằng sau có xây tẩm cung, trong tẩm cung có 9 lớp màn che, quy định thị tẩm rất phức tạp.

      Phi Tâm ba năm hề bước tới Càn Nguyên Cung, thực hiểu hoàng thượng lại giở trò gì. Với lại hôm nay là mùng chẳng phải mùng 3. Tuy lý trí mách bảo rằng có con có tiền đồ, chớp mắt 4 tháng thị tẩm, muốn có mụn con chỉ là ảo tưởng. Nhưng trong lòng lại muốn ! Huống hồ giờ đây nắm giữ hậu cung cũng có tí thành tích, hoàng thượng cũng gọi là tính nhiệm . càng cảm thấy có hay có con cũng chẳng hề gì, đến lúc ấy có phi tần địa vị thấp kém nào mang thai chỉ cần giao thiệp giao thiệp bèn có thể mang về bên mình nuôi dạy.

      Nhưng muốn là chuyện, vẫn phải . Ngẫm lại tới Càn Nguyên Cung vẫn tốt hơn đến những chỗ kỳ cục khác! Vì vậy nghe xong khẩu dụ, vội vã chuẩn bị ngay. Tắm rửa phấn son, xiêm y. Khi ngoài kia lên đèn thu xếp ổn thỏa, vội vàng dùng ít cơm, sau đó lên kiệu của thái giam Cư An Phủ sai đến thẳng tiến Càn Nguyên Cung. Thực ra khi đến nơi vẫn phải tắm rửa lại, tắm rửa sửa soạn trước là để bày tỏ cảm tạ với ân điển hoàng thượng. Và khi đến đó mọi việc đều theo quy tắc của thái giám chấp trưởng. Trong cung khác dân gian, lần đầu thị tẩm Phi Tâm rất lúng túng và xấu hổ. Nay 3 năm trôi qua, nghĩ lại vẫn cảm thấy thẹn thùng.

      Bước đầu ngự trang, bước hai tịnh thân, bước ba xiêm y, bước bốn chảy chuốt. Nghe hay ho, thực tế ở gian phòng có vách màn dày đầu tiên ấy lột hết tất cả xiêm y, trang sức, thái giám tịnh kiểm tra đề phòng có ám khí. Sau đó đến vách màn ngăn cách thứ 2 tắm rửa, tịnh thân, tịnh khẩu, rửa sạch khí vị người, e sợ có hương hoa mê dược. Đến vách màn thứ 3 được khoác lớp áo mỏng, ở vách cuối lựa chọn trang phục, được gọi là trang phục ngủ, loại y phục rất mỏng. Sau đó ở các vách màn khác đều có thái giám trấn thủ, chờ hoàng thượng truyền gọi.

      Phi Tâm qua hết những bước này, lặng lẽ bước vào trong cùng theo dẫn đường của thái giám, khi bước lên bục, vừa nhìn thấy Trần Hoài Đức, lúc ấy chân trần tấm thảm dày. Tuy Trần Hoài Đức cúi đầu xuống vẫn cảm giác thoải mái. người chỉ có hai chiếc áo mỏng, cứ thấy che kín được. Tuy tóc dày và dài cũng phần nào che đậy được nhưng vẫn rùng người.

      Trần Hoài Đức vén màn giúp : “Nương nương nghỉ ngơi trước, hoàng thượng trưa giờ sang Cần Chính Điện về tới, ở trong Nam Thư Phòng. “

      Phi Tâm chỉ muốn nhanh chóng chui đầu vào trong. Nhìn họa tiết trang trí vàng óng đầu, những đường chỉ thêu vàng rồng, chiếc giường to rộng, chẳng nghĩ ngợi nhiều, vội lột bỏ lớp xiêm y, nhanh chóng chui người vào trong chăn.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 7

      Quyển 2 –

      Dịu dàng nhất là khiến người ta điên cuồng


      Phi Tâm nằm yên hồi lâu mới nghe tiếng động. Tiếng vấn an khe khẽ, sau đó có tiếng “Ừ”. Phi Tâm nhắm mắt, chẳng mấy chốc bèn cảm nhận được làn gió khẽ luồng qua tấm màn, nhanh chóng cảm nhận được hơi thở của Vân Hi bao bọc.

      lạ lẫm với cái ôm của y, nhưng cũng chưa phải là quen thuộc. chưa thể tìm được vị trí thư thái trong lồng ngực ấy. So với thân mật, quen thuộc với việc báo cáo thành tích hay sai lầm trong chấp trưởng hậu cung của mình hơn.

      Phi Tâm chẳng hề động đậy mặc cho y ôm lấy, như được lập trình sẵn để chờ đợi bước kế tiếp. Tú Linh vẫn thường nhắc nhở nên chủ động tí, cũng phải muốn thay đổi bản thân, nhưng giáo dục bao năm nay mọc rễ sâu rồi nên cuối cùng vẫn thể qua được! Tay Vân Hi đặt xuống dưới ngực ngay phần dạ dày , cảm giác nơi đó hơi hõm lại. Chợt hỏi: “Nàng chưa dùng bữa?“

      sững người, tay xiết chặt tấm chăn dưới người theo bản năng khi y tiến lại gần , chợt nghe y hỏi thế, cảm giác luồng khí trong người chợt tan biến đâu mất. Bèn trả lời: “Thần thiếp dùng rồi. “

      Y nghe xong tiếp tục ôm lấy : “Sao hôm nay nàng lại vận áo lụa trắng này? “

      Phi Tâm thắc mắc trong lòng, thường khi thị tẩm, y chẳng bao giờ được ba câu vào chủ đề. Mặc dù đau đớn nhưng cũng chỉ 1 lúc, nhẫn nhịn qua được. Hôm nay chẳng biết y muốn gì? Lại hỏi những chuyện phiếm này. Nhưng giờ đây Phi Tâm manh áo người, cứ cảm thấy trong tình trạng này mà phiếm chuyện mới là dày vò. Vì cứ luôn thấp thỏm biết bao giờ y mới vào chủ đề chính. Nên khi y hỏi chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi y đặt tay lên trước ngực mới định thần: “Bẩm hoàng thượng, mấy hôm trước thần thiếp sai người sắp xếp lại nhà kho, vừa đúng lúc ấy phải thêm áo mới bèn sang Thượng Phục Cục lấy về. ” Vừa vừa nhớ lại. Hai khúc vải lụa trắng này là trong số vật được ban thưởng của trong năm thứ 2 trở thành Quý Phi. Bởi vì màu trắng nên cứ để mãi chẳng dùng đến. Sau đó hoàng thượng chê mặc màu xanh khó coi nên năm ngoái mới mang vải sang Thượng Phục Cục may. Cũng thêu thùa gì áo, vì cảm thấy màu ban đầu được rồi, có số hoa văn chìm, trắng sạch thông thấu.

      Khi chìm trong hồi ức, cơ thể chợt tê lại khiến thoải mái. Y dường như trở nên rất có kiên nhẫn và hứng chí, ngón tay từ từ di chuyển, lướt qua từng thước da của . Lực tay dịu dàng xiết lấy cơ thể , cố kiềm chế hơi thở, ngón tay mất sức lực để nắm chặt. Thậm chí cơ thể như kích động, muốn đẩy ra hoặc là muốn ôm chầm lấy!

      “Trẫm tưởng Quý Phi chê lụa này nhạt sớm ban cho kẻ dưới rồi chứ. ” Giọng y nhanh chậm, Phi Tâm nghe mà thấy kỳ lạ. Nhưng cũng chẳng còn nhàn hạ suy nghĩ, vì chân y quấn ấy khiến thể động đậy, bờ môi nép chặt vào vành tai , hơi thở ấm phà thành luồng khí nóng bỏng làn da .

      “Vật trong đại, đại nội đều là thượng hạng. Sao có thể ” Phi Tâm bắt đầu líu giọng, cách nào đỡ nổi những cử chỉ âu yếm như vậy của y, cuối cùng kiềm nổi thốt lên: “Hoàng thượng! “
      “Chuyện gì? ” Y rất thong dong, bàn tay dịch xuống dưới bụng , “Vết thương kéo màn chưa? ” Y hỏi vết thương lần xuất cung đó, 1 tháng rồi, tất nhiên khỏi hẳn. Nhưng Phi Tâm ngờ y vẫn còn nhớ, trong lòng bỗng thấy ấm áp lên nhiều. Nhưng trò chuyện với y kiểu này chịu được, giọng trở nên gấp thúc: “Hoàng, hoàng thượng! “

      “Trẫm hỏi chuyện nàng, nàng đáp cứ hoàng thượng hoàng thượng hoài là sao? ” Y hơi bực, nhưng giọng điệu vẫn còn khan khan. Hơi thở trở thành ngọn lửa nóng rực, ngón tay luồn vào giữa đùi , nhàng âu yếm, nhận thấy có phản ứng đau đớn, bèn bắt đầu du ngọan ở vùng ấy. Miệng y cũng nhàn, ngậm lấy dái tai , bất ngờ thổi thổi vào đó.

      Cả người run lên, suýt phát ra tiếng. Cơ thể co lại, cảm giác luồng khí nóng tràn vào trong bụng, gương mặt hơi căng lại. thấy bây giờ khó chịu và xấu hổ hơn những cơn đau trước giờ. Môi y nép sát vào, bắt đầu hôn , nhàng quấn lấy làn môi mềm của .

      Đầu Phi Tâm bưng bưng, tay bất giác muốn đẩy y ra, nhưng đẩy đẩy rồi lại biến thành ôm chặt y. Y dày vò ý chí của bằng tốc độ chậm rãi này, cơ thể Vân Hi cũng nóng ran lên, chiếc long bào của y chẳng biết cởi ra từ lúc nào. Khi cơ ngực săn chắc của y áp sát vào, lần đầu tiên Phi Tâm cảm thấy cảm giác áp bức này mang lại nỗi sợ cho .

      Vân Hi xiết lấy , chợt gục đầu lên vai : “Trẫm mệt rồi, phải ngủ đây. ” xong, y thèm động đậy nữa.

      Phi Tâm cuống quýt lên. ràng lúc y âu yếm khiến khó chịu, nhưng bây giờ y áp chặt động đậy khiến càng khó chịu hơn! cảm nhận được làn da bóng bỏng của y, hơi thở trở nên gấp thúc hơn, làm sao y có thể buồn ngủ vào lúc này! Phi Tâm cảm giác rung động của cơ thể khuếch đại, những sợi tóc xòa lên người , bây giờ run rẩy, cơ thể ở trong trạng thái sợ hãi và lạ lẫm vô cùng trước tình hình này. bất giác muốn rụt người qua bên, muốn lên tiếng, nhưng ngờ thanh phát ra từ cuống họng lại hệt như giọng con mèo con bị bỏ rơi!

      Y khẽ nhích động, ngước mắt nhìn Phi Tâm, trong khoảng khắc mê ly ấy, con ngươi y ánh lên ánh sáng đen láy. Hoàn toàn hề có chút buồn ngủ, thậm chí nó còn rực lửa, bàn tay y vuốt ve má , động tác ấy khiến run run: “Khi nàng xưng bệnh trẫm viếng, nàng có giận ? “

      “Thần thiếp, thần thiếp dám. ” Mắt mông lung như rượu ngon được cất giữ, dưới ánh đèn lay lắc, đôi má ửng hồng khiến người ta rung động.

      “Là dám hay là vốn dĩ cũng chẳng cần? ” Y cứ luôn căng thẳng với như vậy, và cũng chẳng thể nào thắng y. Mưu tâm mưu kế thắng nổi, vì y sinh trưởng trong môi trường ác liệt hơn , nơi hoa lệ và đẫm máu nhất. Còn lúc này cũng thắng nổi y. Thân nhiệt cơ thể tăng cao, làm cách nào để khống chế hay thích phóng, chẳng phải chữ Nhẫn là có thể làm được.

      “Là dám.” chợt rơi lệ, luôn đoan trang giữ lễ, cung kính phụng thừa. là khuê các được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng cao quý vốn là thứ hoàn toàn chẳng dám mơ tới vì chẳng thể nào với được! Lúc này lại muốn được y ôm lấy, hoàn toàn thể chấp nhận tự ti này, nó khiến xấu hổ hơn là bị người ta sỉ nhục.

      “Lạc Chính Phi Tâm, nàng là” Nhìn dáng vẻ khóc lóc của , y cảm thấy tức giận. Cúi đầu xuống, cắn lấy môi , nhưng mang lại đau đơn cho , mà đó chỉ là những ngọn lửa nóng rực. Y ôm chặt , dang đùi ra, đưa tay dò thám bên trong. rên rỉ khó chịu, chợt y thấy kỳ lạ, bèn ngừng động tác lại. Rút tay ra, qua ánh đèn mờ mờ, nhìn thấy màu sắc tay, mặt y bắt đầu nhăn lại!

      Phi Tâm sững người, mơ màng cảm thấy hạ thể khó chịu. giật bắn người, suýt cắn trúng đầu lưỡi. muốn chết quách cho xong!
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 8

      Quyển 2 –

      Có gan trung thành đều là bởi vì lưu luyến


      Phi Tâm nằm đó dám nhúc nhích, cần nhìn cũng biết phi đao trong đôi mắt y sắp giết chết rồi! hoàn toàn dám nhìn y, ngón tay bấu chặt tấm chăn, y trở người dậy, trừng mắt nhìn , hận thể xé ra thành từng mảnh ăn tươi nuốt sống. ngọn lửa rực khiến y như bị thiêu trụi mà cách nào thích phóng.

      Ngay lúc ấy, bên ngoài chợt có tiếng thái giám: “Hoàng thượng, thời gian đến, có giữ lại ?” Đây là quy định thị tẩm ở Càn Nguyên Cung, phi tử thị tẩm thông thường đều giới chế trong vòng 1 canh giờ, có thái giám chuyên trách chờ đợi. Nếu hoàng thượng hứng chí hết canh giờ đó được đưa về ngay, còn nếu hoàng thượng thích giữ lại qua đêm. Vì thế bên ngoài nghe động tĩnh bèn hỏi xem có giữ hay ?

      Phi Tâm nghe thế, tự động gượng dậy muốn rời khỏi, nhưng cơ thể vừa nhích động, nhìn phớt qua thấy đôi mắt y rực đỏ, sợ đến suýt thốt ra tiếng. Y giận dữ là chuyện đương nhiên, khi thị tẩm lại đụng phải chuyện xúi quẩy này. Nhưng nét mặt y khi ấy nhăn nhúm lại, phải là trông như rất đau khổ đúng hơn tức giận!

      Phi Tâm chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của y, thường ngày dù tức giận cách mấy y cũng chỉ làm mặt lạnh. Trong khoảnh khắc ấy cũng để tâm đến xấu hổ, tư tưởng trung quân nhanh chóng khống chế ý chí của . trở người đưa tay về phía y: “Hoàng thượng”

      Y rít hơi rồi “Bốp” đẩy tay ra. Phi Tâm dám rên đau, cắn răng lên tiếng. Cái này là điềm xui rủi, y chê bai cũng là lẽ thường. Nhưng trong lòng tự dưng cảm thấy uất ức nhiều hơn lo sợ. Ngay cả bản thân cũng bị nỗi uất ức này khiến cho choáng váng.

      Vân Hi ngó ngàng đến , vén màn lên và ngồi dậy gọi người : “Uông Thành Hải”.

      Uông Thành Hải nhanh chóng tiến vào, việc thị tẩm liên quan tới y. Nhưng y là người thân cận của hoàng thượng, trừ phi có chuyện gì, bằng nhất định rời xa.

      “Ngươi sai người đến Cúc Tuệ Cung bảo Tú Linh mang đồ đạc chủ nhân sang. Ngày mai sai người bên Cúc Tuệ Cung đến đón. ” Y cất tiếng. Uông Thành Hải dù trong lòng hiểu nhưng cũng suy nghĩ nhiều, vội vàng ừ tiếng rồi ra chuẩn bị.

      Ngọn lửa tà bùng cháy trong cơ thể Vân Hi, khiến ngũ tạng lục phủ của y như sắp bỏng cả lên, y đứng lên, thái giám nhanh chóng đưa áo cho y, y khẽ giọng: “Trẫm tắm! “

      Thái giám hiểu ý, biết nhất định giữ lại nên gập người lui ra quấy rầy họ. Vân Hi bước hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay lại, chui vào trong mùng kéo Phi Tâm ra: “Nàng ra đây! “

      Phi Tâm nào có sức dằn co, để mặc y bao bọc lại và kéo ra. Y vừa bế , cảm thấy y vẫn còn rất nóng bỏng, như bị sốt vậy. Dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc nãy bị y làm hoảng sợ, cơ thể lại khỏe nên nhiệt độ cơ thể tai của y khiến lo lắng.

      Nhưng chưa kịp lên tiếng, Vân Hi quát: “Ngày tháng của nàng chẳng bao giờ chuẩn cả. Bây giờ lại xoay sang mùng 1 rồi, việc của nàng mà nàng cũng biết . Về gọi thái y khám trị ! ” Y nhìn ngơ ngác lời, muốn thưởng bạt tai. Vừa bước dài vừa lời lẽ châm biếm.

      Phi Tâm xấu hổ hết sức, lúc này cũng chẳng còn tâm trí để ý xem xung quanh có thái giám . Chỉ mong có thể thu thành hạt bụi, hồi lâu sau mới thầm: “Thần thiếp biết tội, khiến hoàng thương mất hứng. “
      “Nàng mau chóng trị trị bệnh của mình , xem nàng gầy như quỷ rồi kìa. Có phải nàng muốn làm Quý Phi nữa rồi ? ” Y dục cầu bất mãn, lửa giận bừng bừng, năng bắt đầu hàm hồ.

      Kẻ dưới nghe thấy chẳng hiểu gì cả, mập gầy liên quan gì đến việc làm Quý Phi? Cung điện tĩnh mịch, ai dám lên tiếng? Bầu bạn với vua như bầu bạn với hổ, ngay cả béo gầy cũng là cái tội, có ai dám cả gan tỏ ra tò mò nữa?

      Phi Tâm cúi gầm mặt, tinh thần căng thẳng, bụng lại bắt đầu đau ĩ. Chu kỳ kinh nguyệt của vốn chuẩn, lần này lại đến sớm rồi. cảm thấy bệnh này phiền thái y cũng hơi quá, vả lại trong cung này, chút bệnh tật cũng phải điều tốt.

      Có khi phi tử nhiễm bệnh lại khiến hoàng hậu thái hậu vui đưa biệt uyển để tránh nhiễm điềm xấu. Hoàng gia nhiều cấm kỵ. Phi Tâm mong muốn ngay cả chuyện như vậy cũng phải bắt mạch bốc thuốc, truyền đến các cung lại còn vô số đàm tếu đây.

      Nhưng lúc này thốt nên lời, chỉ biết nghe theo. Hoàng thượng dang chân đá ra ngoài khiến ũ rũ quay về tự lĩnh tội là khai ân, coi như còn chừa lại chút sĩ diện cho rồi. Đường đường Quý Phi, lúc thị tẩm còn bị quẳng về đúng giờ mất mặt quá, nên bây giờ Phi Tâm cứ mặc y mắng gì cũng nghe theo.

      Càn Nguyên Cung có ao rất to, gấp đôi trong Cúc Tuệ Cung, mạch nước suối ngớt. Y tống hết mọi người ra người, đặt Phi Tâm đứng thềm ngọc thạch, kéo tấm chăn ra, tay cầm chiếc gáo múc nước dội lên người . Phi Tâm cũng dám bảo rằng tự mình làm, cứ để y dội nước xối xả lên người như trút cơn giận.

      Bên trong ấy hơi nóng tỏa ra, thêm nữa làn nước hơi nóng nên Phi Tâm cũng cảm thấy lạnh. Nhưng vẫn nổi gợn tóc gáy, vì ở đây sáng quá. mặt tường đều là đèn thủy tinh, đỉnh lại còn treo chiếc đèn hoa sen khổng lồ. Hơi nóng bốc lên nghi ngút đan thành những lớp mây mù phất phơ, ánh sáng trùng điệp, chẳng khác nào triễn lãm.

      Y chà xát cho , chỉ e chà thêm vài cái y nổ tung lên mất, nhìn thấy vết máu nhàn nhạt giữa đùi, y đưa gáo cho : “Nàng tự sang bên kia rửa ! ” Giọng điệu dịu lại, nhưng vẫn còn hậm hực.

      Phi Tâm như chú cún con co ro thu người vào góc ao. Y quay người ra, nhưng vừa được vài bước nghe tiếng la của , bèn xoay lại, thấy run cầm cập quỳ ở thành ao.

      Vân Hi nhìn vị trí đứng, cắn răng quay lại bế lên, cả người ướt đẫm: “Đó là Tĩnh Tuyền, nàng biết nhìn à? ” Hai bên góc là những Tĩnh Tuyền, nhiệt độ nước rất thấp, dùng để dội lại cho tỉnh táo sau khi ngâm nước nóng. Trong Cúc Tuệ Cung cũng chia ra như vậy, nhưng Phi Tâm hoảng quá nên dội cả gáo nước lên người. Nước lạnh dội lên hệt như những chiếc kim đâm vào da thịt khiến đau đớn rên lên.

      Mái tóc ướt nhèm nhẹm dính vào nhau, ôm sát gương mặt , vẻ mặt e thẹn vì xấu hổ khiến như xuất thủy phù dung. khẽ thút thít, kiềm nổi nấc thành tiếng : ” Hoàng thượng, thần thiếp về hơn. ” Mất mặt cũng đành chịu, lúc này cảm thấy sống bằng chết!

      Phi Tâm = Vân Hi? nhìn gương mặt tái xanh, làn môi bị cắn chặt đến tóe máu của , bất chợt hạ giọng: “Nàng cứ nằm nghỉ, lát nữa uống chút rượu để tán hàn.” rồi y bế đế chiếc giường ở đằng sau bức bình phong.

      Phi Tâm chần chừ lát, bối rối giọng: “Thần thiếp nên nằm tốt hơn.”

      Vân Hi nghĩ rồi nghĩ, kéo tấm vải ở chiếc giá bên cạnh xuống, bọc lấy : “Nằm , lát nữa lén bảo Tú Linh mang về là được.”

      Phi Tâm nghẹn ngào, chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống tạ ơn. Y khẽ : “Đừng dằn co nữa, nằm xuống. ” rồi, y đặt nằm nghiêng, đắp chăn lại, sau đó tự về phía Tĩnh Tuyền.

      Phi Tâm nghe tiếng “Tõm”, từ từ co người lại, trong lòng thấy hổ thẹn. Y là thiên tử, có từng hậu hạ ai bao giờ? Trong lòng y vẫn còn quan tâm , và luôn ủng hộ những quyết định của trong hậu cung, chỉ điểm này cảm thấy tận trung chỉ là điều nên làm mà còn là điều nhất thiết phải làm và nhất định phải làm được.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 9

      Quyển 2 –

      Quyết định sinh tử trong nháy mắt


      Lúc Uông Thành Hải quay về Vân Hi thay xong xiêm y và ở Tây Điện. Càn Nguyên Cung là khóm kiến trúc độc lập, hậu điện có tới 6 thẩm cung. Quần thể kiến trúc này chỉ hình thành từ sau thời kỳ Võ Tông, vào thời ấy các chư hầu nổi loạn nên thường xuyên thay đổi thẩm cung!

      Sau khi tiên đế đăng ngai bèn tu sửa nơi này, làm cho gian rộng lớn thành những thẩm cung hệt như nhau nữa. Nhưng trong hoàng cung nhiều cung điện gác lầu nên tìm tiện cũng có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi. (Rối quá)

      Ngay khi nghe hoàng thượng bảo truyền lời đến Cúc Tuệ Cung Uông Thành Hải cũng biết rằng Quý Phi chắc có vấn đề gì. Nhưng y chỉ là thái giám, dám phỏng đoán hàm hồ, khi đến Cúc Tuệ Cung với Tú Linh, Tú Linh tâm tư cặn kẽ, bèn mang tất cả những thứ cần mang như thuốc men, áo quần, là những thứ đầu tiên nghĩ đến. Sau đó để ổn thỏa còn mang cả vật dụng phụ nữ. Rồi cùng Uông Thành Hải đến Càn Nguyên Cung.

      Càn Nguyên Cung cũng có cung nữ nhưng thái giám nhiều hơn. Tú Linh theo Uông Thành Hải vòng vèo dăm bảy ngã mới đến được Tây Điện. Nhìn thấy hoàng thượng, vội quỳ xuống hành lễ, Vân Hi tay cầm tách trà, ngước cằm lên nhìn. Tú Linh hiểu ý bèn khấu đầu lặng lẽ bước ra sau. Uông Thành Hải sai tiểu thái giám theo, còn mình vào chờ Vân Hi dặn dò.

      “Ngươi về sai người dọn dẹp. ” Vân Hi từ từ cất tiếng.

      Uông Thành Hải hiểu ý y, gật đầu: “Nô tài ngay, người cứ nghỉ sớm. Sáng mai vẫn còn phải thượng triều. Hoàng thượng cũng phải bảo trọng sức khỏe. “

      “Được rồi. ” Vân Hi đáp, “Trú Phương Các ngươi hãy cho người xem xét. “

      “Nô tài hiểu, hoàng thượng người hãy yên tâm. Nô tài điều tra kỹ! Trông nương nương gầy hẳn , nô tài nhìn mà cũng thấy đau lòng! ” Uông Thành Hải quên nịnh hót, “Nô tài vẫn suy nghĩ Quý Phi rảnh rỗi cũng thích dùng hoa chế hương, sao bằng ả được, chắc hẳn ả ta cũng dùng cách này! May thay hoàng thượng minh, Quý Phi nương nương phối hợp đúng lúc. “

      Vân Hi bắt đầu nhếch môi, nhưng nghe câu sau có chút vui, khẽ chau mày. Uông Thành Hải thấy thế vội tự tát tai mình: “Nô tài lắm lời, cái miệng đáng tội của nô tài, ả ta dựa vào gì mà dám sánh với Quý Phi chứ! “

      “Hừ! ” Vân Hi khẽ hứ , nét mặt dịu lại. Uông Thành Hải rất hiểu y, thấy y gì bèn lặng lẽ ra ngoài dò thám.
      Kinh thành tháng ba, nắng ấm vẫn còn chớm lạnh. Nhưng xuân năm nay đến sớm, hai cành lựu trước cửa chính điện Cúc Tuệ Cung nở rộ. Tú Linh nhìn thấy rất hoan hỉ, đây là điềm lành. Kinh thành Vĩnh An nằm ở hướng bắc, mùa xuân gió lớn ít mưa, thời tiết hanh khô, Phi Tâm ở cung này 4 năm nhưng cũng có lúc quen. Cứ hễ xuân đến trong nội điện thường bài trí đài phun, bữa ăn dùng nhiều canh ít muối.

      Vì chuyện của Hoa Mỹ Nhân, hậu cung nhanh chóng cảnh giác. Lại thêm việc ngày mùng 1 tháng 3 hoàng thượng thay đổi thói quen ngày thường, sủng hạnh Quý Phi tại Càn Nguyên Cung theo lệ cũ. Quý Phi lấy mình làm gương, cậy thế làm càn, mọi việc đều theo đúng bài bản, vả lại việc của Hoa Mỹ Nhân vẫn còn đọng lại ngay trước mắt nên hậu cung ai dám đàm tếu.

      Tuy ngày thị tẩm Phi Tâm có cố bất ngờ, và thái độ khác thường của hoàng thượng khiến đối ứng kịp, nhưng kết quả sau cùng chính là điều muốn có, giữa y và có thần giao cách cảm. Dùng cử chỉ để tỏ ủng hộ đối với , dùng lời khen ngợi để khiến Phi Tâm khoan tâm*. Khi nhận ra ý nghĩa việc thị tẩm trong Càn Nguyên Cung quyết tâm trong lòng càng vững chắc hơn.

      Việc của Hoa Mỹ Nhân có bất kỳ thay đổi gì, Tả Hàm Thanh chẳng qua chỉ muốn gây với Lâm Hiếu, chứ lòng muốn ra mặt cho nhà họ Hoa, huống hồ đây là việc nhà của hoàng thượng, làm gì đến lượt hữu tướng quân chen vào. Hoa Tán Kỵ cũng đành chấp nhận, tiền đồ bản thân vẫn quan trọng hơn đứa con bị gục ngã.

      Sau khi hoàng thượng triệu y vào nội đàm, ngày sau y bèn lên biểu thỉnh tội, tự trách bản thân biết dạy dỗ con . Hoàng thượng tự khắc gây khó dễ cho y, chỉ giáo huấn vài lời rồi qua chuyện.

      Trong cung tất nhiên ra của mỹ nhân mà có bất kỳ biến hóa nào, ngày tháng vẫn như cũ, vẫn duy trì vẻ bề ngoài thanh bình, hòa hợp.

      Mùng 6 thiết dã yến, Phi Tâm lặng lẽ ngồi trong vườn hoa uống trà. vận chiếc áo bào dài bằng len màu hồng phấn, tóc búi hai bên. Mấy hôm nay thời tiết ấm áp thất thường rồi lại u ám và trút những cơn mưa to. Trong triều gần đây vẫn còn thảo luận về chuyện Nam tuần, hoàng thượng trú lại Khải Nguyên Điện kể từ hôm mùng 2 và hề lui tới hậu cung.

      Lúc này Phi Tâm yên ắng như bức tượng, khi trở nên im ắng đến mức chẳng có chút cảm xúc Tú Linh cũng ngấm ngầm lo sợ. Mỗi lần như vậy, Phi Tâm hệt như con mãnh thú ở tư thế sẵn sàng, chỉ chờ đợi thời cơ tốt nhất để vồ mồi.

      “Nương nương. ” Tiểu Phúc Tử khẽ tiến vào, bên tai , “Mọi thứ ổn thỏa rồi. ”

      canh mấy rồi? ” Phi Tâm khẽ nhướn mày, hỏi.

      “Bẩm nương nương, chỉ còn khắc đến giờ Tuất.” Tiểu Phúc Tử cung kính đáp.

      “Ngươi đích thân , cần né mặt ai. ” Phi tâm , nhàng vẫy ngón tay về nơi đặt bức thư.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 10

      Quyển 2 –

      Thăm dò suy nghĩ, khó mà nhận định


      Sáng sớm mùng 7 tháng 3, cung nữ báo giờ phát Linh Tần treo cổ tự vẫn trong tẩm điện Trú Phương Các. Hậu cung chấn động khi hay tin này, nghe nô tài Trú Phương Các bảo rằng tối mùng 6 Thường Phúc của Cúc Tuệ Cung đến gặp Linh Tần đưa chút đồ. Linh Tần nhận xong sững sốt, ngồi im bặt nửa ngày, kết quả là tối đó Linh Tần đuổi mọi người ra ngoài, sáng hôm sau treo cổ tự vẫn! Nhưng rốt cục đưa thứ gì, lục tung cả Trú Phương Các cũng tìm thấy.

      Bây giờ Quý Phi bị dính vào vụ này. Bởi Linh Tần khác với tình trạng Hoa Mỹ Nhân, thêm nữa còn xảy ra án mạng, dù là Quý Phi cũng phải chịu điều tra của Tông Đường và Cư An Phủ. Ba ngày liền Tông Đường cùng Cư An Phủ phái thái giám đến Cúc Tuệ Cung, dò xét nhiều lần đưa gì cho Linh Tần. Quý Phi chỉ muốn xin bí quyết trồng hoa chứ có gì khác. Linh Tần đột nhiên tự vẫn, hoàn toàn hay biết.

      Phía Tông Đường chất cũng biết nên điều tra từ đâu, chỉ còn nước bẩm báo thái hậu và hoàng thượng. Vướng phải nội cung là chuyện rắc rối nhất, nên kẻ dưới bèn quẳng vụ việc rối rắm này lại cho chủ nhân tự lo liệu. Thái hậu nghe rồi cũng chỉ tiếp tục niệm kinh, nhàn nhạt đáp lời rằng tất cả nghe theo sắp đặt của hoàng thượng.

      Mùng 7 tháng 3, Phi Tâm lại được triệu đến Càn Nguyên Cung thị tẩm, trong lòng nhận ra thị tẩm chỉ là thứ yếu, chủ chốt chính là hoàng thượng có việc cần hỏi. Ngày hôm ấy chỉ đưa hoàng thượng xem gói thuốc bột, chứ chưa điểm đích danh là phi tần nào, nhưng hoàng thượng đoán ra rồi!

      Gói thuốc bột đó Phi Tâm tìm thấy trong chậu cảnh Vạn Niên Thanh của Hoa Mỹ Nhân. Sau khi Hoa Mỹ Nhân rời khỏi cung, Phi Tâm vẫn chiếu lệ đến Phất Hương Viện giáo huấn, ở đó vẫn còn hai mỹ nhân khác. Phất Hương Viện có ít hoa cỏ, tất cả đều nở rộ khoe sắc. Phi Tâm tò mò, người trong Phất Hương Viện đáp rằng đều do Linh Tần tặng.

      Lúc ấy Phi Tâm cũng để ý, vẫn luôn chú ý tới thị nữ Lăng Yên của Hoa Mỹ Nhân. khó lòng lý giải tại sao đột nhiên lại phải đạp Hoa Mỹ Nhân thêm cú, truyền đệ thi từ vốn cũng phải tội nặng lắm, nhưng lén giấu thuốc cấm lại là tội nặng. Lăng Yên theo hầu Hoa Mỹ Nhân vẫn luôn rất được ưu ái, tại sao lại phản chủ trong thời điểm này? Trong cung ai cũng biết rằng chủ nhân xảy ra chuyện nô tài cũng chẳng tốt đến đâu. Tại sao ta lại mạo hiểm như vậy?

      Phi Tâm là người rất tinh tế, từ chậu cảnh nhận ra quan hệ giữa Linh Tần và Phất Hương Viện rất tốt. Hoa Mỹ Nhân xảy ra chuyện, Đức Phi cũng đến xin tội giúp, Linh Tần cũng có chút thuận theo ý Đức Phi , cũng đôi lúc đỡ lời. Phi Tâm từng dò thám thái độ của số Phi Tần, nhưng Linh Tần tỏ ra rất lạnh nhạt, hoàn toàn có chút gì thể mối quan hệ hàng ngày giữa họ rất thân thiết!

      Và lúc ấy, những chậu cảnh này khiến Phi Tâm sực nhớ, chợt nhớ đến chậu cúc của Linh Tần tặng mình hồi tháng giêng, rạng rỡ bắt mắt nhưng dời về cung chẳng được mấy ngày héo úa. Lúc ấy Phi Tâm cho rằng mình biết chăm sóc, trong lòng rất tiếc nuối, nhưng trong chậu cảnh của Hoa Mỹ Nhân vẫn rất tươi tắn, lý nào Hoa Mỹ Nhân cũng là cao thủ trồng hoa?

      sai người bê chậu cảnh về. biết Hoa Mỹ Nhân phải là người hoa, chỉ muốn làm tại sao cùng chậu hoa, nhưng trong cung của Linh Tần và Hoa Mỹ Nhân đều rất tươi, còn dời đến Cúc Tuệ Cung lại héo úa?

      Sau đó lòi ra gối thuốc dưới rễ cây mới hiểu ra. Khi Linh Tần tặng hoa cúc cho rất cẩn bỏ gói thuốc ra, có gói thuốc tương hỗ, đóa hoa tự khắc mau úa tàn.

      mang gói thuốc cho hoàng thượng chính là muốn với y rằng việc vẫn chưa kết thúc. Nhưng hoàng thượng đoán ra, chỉ đoán ra, y còn sai Uông Thành Hải nhúng tay vào. Phi Tâm hiểu tính khí hoàng thượng, hoàng thượng sợ những kẻ công tâm kế, mưu đồ toan tính. Y định chơi đùa với người đó, nhưng như thế Linh Tần tuyệt đối có kết cục rất bi thảm. Vì vậy ra tay trước bước, làm cho đến cùng, phải vì muốn lĩnh công, mà trong thâm tâm thấy mình và Linh Tần có điểm tương đồng! Chính điểm giống nhau ấy khiến nhẫn tâm!

      Càn Nguyên Cung đèn đuốc sáng chói, Phi Tâm hạ kiệu, nhìn thấy Uông Thành Hải đón trước cửa hiểu ngay. gì, theo Uông Thành Hải đến Nam thư phòng. Nam thư phòng bình thượng có người trực ca, nhưng hôm nay chẳng bóng người, bốn bề vắng lặng chỉ nhìn thấy giá sách và bục thang. Uông Thành Hải đưa vào trong, Vân Hi ngồi đó, tay mân mê chiếc nhẫn. Y mặc thường phục màu trắng, đội nón, tóc dài búi lên, đuôi tóc dài thượt xõa ra sau.
      Phi Tâm quỳ xuống khẽ : “Thần thiếp cung thỉnh thánh an. ”

      Vân Hi nhìn Uông Thành Hải, liền hiểu ý tự động lui ra, kéo cánh cửa lại, bản thân đứng bên ngoài canh chừng. Vân Hi từ từ bước ra khỏi thư án, thẳng về phía Phi Tâm, bảo đứng dậy. “Tại sao? ” Đột nhiên y cất tiếng hỏi, thanh hơi khàn.

      Phi Tâm hiểu ý y, lặng lẽ trả lời: “Thần thiếp muốn toại nguyện cho ta! ” Biết giấu nổi, chi bằng cứ thẳng thừng.

      “Danh tiếng quan trọng đến độ như thế à. ” Vân Hi ngước xuống nhìn , “Quý Phi toại nguyện danh tiếng cho ả ta, còn bản thân sao? ”

      Phi Tâm hít hơi rồi từ từ thở ra, nhìn vào viên gạch màu: “Linh Tần chết , gia đình ta hưng thịnh vì cái chết của ta. Thần thiếp cũng giống ta nên hiểu cách nghĩ của ta, để thần thiếp ra tay, ta còn giữ được thanh danh. Hoàng thượng ra tay ta chỉ còn cái kết thân bại danh liệt. ”

      “Nàng phát hành động của Uông Thành Hải nên tìm trẫm thương lượng. ” Y nghiến răng: “Nàng suy đoán làm bừa, tự tiện hạ thủ, nàng tưởng rằng trẫm có thể luôn bảo vệ cho nàng được sao? ”

      “Linh Tần thể giữ, vì ta quá tham lam nhẫn tâm, nhưng Linh Tần thể giữ có nghĩa là nhà bên ấy được sống còn. ” Phi Tâm chợt ngẩng đầu lên, chủ động nhìn thẳng mắt y, rất hiếm khi dám chủ động nhìn y như vậy, nhưng lần này, hề lui bước, “Lúc đó thần thiếp có thể giữ Hoa Mỹ Nhân chờ kế sách Linh Tần bại lộ, mất Hoa Mỹ Nhân cũng có thể dựa vào Lăng Yên tìm ra manh mối, chờ cơ hội gán tội danh khiến ta thể chống đỡ. Nhưng làm như thế liên lụy gia đình ta. Hoàng thượng thương tiếc hiền tài, nhà bên ấy nên vì mất con mà thất thế. Linh Tần chết , hoàng thượng có thể thừa cơ hội này an ủi họ, ai thừa nước đục thả câu và cũng ai chịu liên lụy oan uổng. ”

      “Quý Phi giỏi mưu lược, giỏi tâm tư, giỏi quyết đoán! ” Vân Hi trừng mắt, liên tục thốt ra ba chữ giỏi, “Nàng làm gì cũng tự tác chủ trương, việc này nàng tự kết thúc lấy, từ nay về sau trẫm mặc nàng. ”

      Y xong, quay lưng bước ra ngoài, khi ngang qua bức bình phong bên cạnh , giở chân lên đá bình phong cái vang “Cốp”, bình phong ngã nghiêng xuống. Phi Tâm run rẩy cả người, chợt cảm thấy gót chân đau, nhưng cố nén cơn đau như bị gai đâm, cắn răng chịu đựng, nuốt gượng nước mắt vào bụng.

      Trong điện im bặt như tờ, biết nên làm thế nào. An phận giữ mình xong, lòng tận trung cũng xong, nghĩ cho y cũng được, nghĩ cho y nhiều quá cũng lại được. Thước tấc giới hạn này khó lường, nỗi đau này chỉ mới hiểu được.

      Linh Tần và cũng giống nhau như thế, phải là thủ đoạn, mà do trách nhiệm Linh Tần phải gánh vác. ta cũng như Phi Tâm, chẳng ai thân thích để dựa dẫm trong chốn kinh thành, cha ta khố nhọc bao năm chỉ mong con đắc sủng, bước chân vào triều đường được chức tước. Linh Tần dã tâm tràn trề, chỉ tiếc rằng thiếu kiên nhẫn quá.

      Còn ý đồ muốn nâng đỡ ngoại thích của hoàng thượng cũng quá , đủ để chứng tỏ hoàng thượng rất xem trọng tài năng của Nhạc tướng quân, nhưng Linh Tần mưu hại phi tần trong cung thể nào giữ được! Phi Tâm muốn hoàng thượng trước sau khó dễ, việc này do ra tay mọi thứ vẹn toàn đôi bên.

      Phi Tâm dám rằng mình là người trung thành nhất nhưng nguyện vì y làm chuyện này. gánh vác cho y, chỉ vì y là hoàng thượng, chỉ là vì ủng hộ của y dành cho , mà cũng là vì, y còn là phu quân của ! thể dung túng những kẻ hại y, cũng thể dung túng trong hậu cung của y có kẻ lén lút mưu mô toan tính. Chỉ cần phát nhất định phải nghiêm khắc trừng trị, tuyệt đối nương tay.

      nghĩ đến những việc có thể xảy ra cho y, để tránh hậu hoạn cho y. Nhưng y nhận lòng tốt của , cũng đúng thôi, khi ý đồ của mình bị người khác tiên liệu được chắc chắn ai thích như vậy, huống hồ y còn là hoàng thượng!

      Có lúc muốn chết cho xong, sống trong chốn cấm cung ăn tươi nuốt sống con người này, ai cũng phải cúi đầu gập lưng! Linh Tần tuy tình nguyện nhưng cũng coi như là được giải thoát, hoàng thượng bạc đãi nhà ta, còn Lạc Chính Phi Tâm này vẫn phải tiếp tục sống!
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :