1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung - Mê Tâm Ký - Đương Mộc Đương Trạch ( 149c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 4

      Quyển 1 –

      Hai bóng dáng ven hồ khiến người ta hâm mộ


      Phi Tâm men theo bờ hồ trong Ngự Hoa Viên từ từ dạo bước, bên cạnh dắt theo ai. Tháng ngày trong cung, chậm chậm, nhanh cũng nhanh. Mỗi ngày định lệ thỉnh an sáng tối, sau khi xử lý việc lặt vặt trong cung, bèn rảnh rỗi phiếm chuyện hoặc bày tiệc với các phi tần trong cung. thể quá xa cách, cũng được quá gần gũi, mọi thứ phải vừa đúng mực. Gần đây thái độ của thái hậu đối với Phi Tâm ngày càng thân thiện, chủ yếu là vì thanh thế của Uyển Tần ngày càng cao.

      Vốn dĩ mỗi tháng hoàng thượng đều đến Tê Nhạn Cung của Ninh Hoa Phu Nhân hai lần, đến Cúc Tuệ Cung của lần, các cung phòng khác đều định kỳ. Về cơ bản sấm sét cũng khó dời chỉ có hai người họ. Sau đó Ninh Hoa Phu Nhân có mang, hoàng thượng cũng đến nơi ta hai lần, nhưng để ta thị tẩm mà chỉ ngồi trò chuyện, và thường hay cùng Ninh Hoa Phu Nhân tản bộ ngoài vườn.Từ lúc đại hôn đến nay, hoàng thượng vẫn chưa có con cái, lần này Ninh Hoa Phu Nhân có thai, thái hậu và hoàng thượng đều vui mừng khôn xiết. Nếu là nam, bèn là hoàng trưởng tử, Ninh Hoa Phu Nhân có cơ hội phú quý nhờ con. Dù là nữ, cũng là hoàng trưởng nữ, với thân phận của Ninh Hoa Phu Nhân, sau này bé được phong tước Thụy Nguyên công chúa cũng là lẽ đương nhiên.

      Nhưng tình thế này bỗng nhiên khựng lại khi Uyển Tần vào cung, hoàng thượng liên tục ba ngày chiêu Uyển Tần vào thị tẩm. Vả lại còn nghe , Uyển Tần thường xuyên ra vào Khải Nguyên Điện của hoàng thượng, hai người đồng túc xuất hành, hệt như phu thê dân gian. Vì việc này mà thái hậu gọi Uyển Tần đến Thọ Xuân Cung quở trách trận, tiểu nương uất ức liền đỏ hoe mắt ngay lúc đó. Hoàng thượng nhìn thấy đau lòng bèn ban thưởng liên tục, an ủi trăm bề, khiến cả hậu cung nghị luận tứ tung, khắp nơi đều đàm luận Uyển Tần hôm nay thế nào thế nào.

      Thực ra Phi Tâm lại cảm thấy a đầu Uyển Tần này tuy từ bé được phụ mẫu đào tạo, nhưng quả là đứa con thà. ta lòng xem hoàng thượng là phu quân, thích thân cận với y, chung quy đều là tâm tư của . Chẳng trách gì lúc ban đầu Lâm trung lang lại nhận món ân tình này của , chắc ông ta quá con mình. Vào cung chỉ là bước thứ nhất, làm thế nào để đứng vững mới là điểm quan trọng. Vì thế, để tìm chỗ tựa vững chắc cho con mới là điều quan trọng. Thái hậu trông mong được rồi, giật dây sau lưng là may lắm. Lúc ấy Phi Tâm giang tay trợ giúp, chính là điều mà ông ta mong mỏi.

      Phi Tâm cũng biết cứ thế này hậu cung chắc chắn sinh . Nhưng ai đắc sủng, ai đắc sủng, thực quản nổi. cũng cần thiết mạo hiểm như vậy, luôn nhắc nhở mình quan điểm trong cung chính là, chỉ cần nguy hại đến địa vị của , chủ động gây . Uyển Tần lúc này đúng là đắc sủng, nhưng ban đầu Ninh Hoa Phu Nhân cũng thế thôi. Tình thế này cũng bình thường, trước mắt chẳng cần phải mưu toan quá sớm. Chỉ cần nắm cục thế, yên lặng quan sát là đủ.

      Vì thế, tháng ngày gần đây khá thoải mái. Tuy mùng ba mỗi tháng vẫn là cơn ác mộng của , nhưng trừ chuyện đó ra, những việc khác cũng gọi là thuận tâm như ý. Cúc Tuệ Cung là chốn an lạc của , giờ ngoại trừ mùng ba, hoàng thượng chẳng bao giờ bước đến cửa . Ngoại trừ tủ áo ra, tất cả bài trí trong cung đều sắp xếp như sở thích của Tuệ Phi trước kia, bao gồm cả trang sức và áo quần của . Nhưng ngày thường có thể đốt thêm hương hoa làm tăng bầu khí trong phòng.

      Đây là việc trước kia dám làm. Vì biết bao giờ hoàng thượng bỗng dưng xuất , nhưng năm mấy này có quy luật, trừ hôm mùng ba thắp hương hoa mà Tuệ Phi thích ra, ngày thường đều chọn mùi hương mình tự chế biến. thích tự mình lựa chọn hoa, sau đó tầng tầng chắt lọc, chưng cất, hong khô, rồi thêm mùi vị và chưng lại, lọc sạch, cuối cùng là mài thành dạng bột. Công việc nặng nhọc đích thân tham dự và đốc thúc, có lúc hoàn toàn tự tay làm lấy. Dẫu sao thời gian của cũng dư dả, dùng thứ này để giết thời gian cũng là thú tiêu khiển cực tốt.

      Lúc bấy giờ bước vào mùa xuân, trăm hoa trong vườn đua nhau nở rộ, Mẫu Đơn, Thụy Hương, Hải Đường, Đào, Hàm Tiếu, đóa đóa tranh diễm. Cành mọc lá nở, hoa mọc thành cụm, tất cả những loài hoa quý hiếm đều được chiết ghép nuôi trồng, sắc màu rực rỡ. Phi Tâm tay cầm chiếc giỏ hoa , tỉ mỉ quan sát những cánh hoa này, chọn những đóa nở rộ hái vào.

      Ánh mặt trời hôm nay sáng chói hơn mọi ngày, bầu trời xanh biếc áng mây. Để tiện dạo vườn, ăn mặc trang trọng, chỉ mặc chiếc áo bào gài nút màu tím nhạt, bên trong mặc áo gấm thêu màu trắng viền bạc. Áo bào có hai sợi lụa thắt dài ở vị trí eo dưới ngực, Phi Tâm buộc thành gút nơ, cảm giác rất phiêu bồng. Tóc cài trang sức rối rắm, chỉ chải búi tóc rũ đơn giản, bên phải thả vài sợi phủ xuống vai rồi cài chiếc trâm cúc Bát Bửu Lưu Ngọc.

      vừa ngắm cảnh sắc trong vườn, vừa hái hoa, chợt có tiếng cười phát ra từ tâm hồ, thoáng nghe nhận ra đó là thanh trong trẻo của Uyển Tần. Phi Tâm đưa mắt nhìn sang tâm hồ thông qua cành hải đường. Chiếc hồ này tựa như giọt lệ châu, rất tinh xảo, hai bên hồ xây gác , con đường sỏi lấp xuyên mặt hồ, nền đá dưới đáy nước, bục đá nửa phần lộ mặt nước, ngay giữa trung tâm chính là những bậc thang , tiếp đó là ngôi đình tinh xảo xây theo dạng xuyên thủy đài. Đáy đình gần như lơ lửng mặt nước, bốn bề được bao bọc thành hình thoi, dọc hai bên là chỗ trống có thể ngồi nước, rất tao nhã.

      Lúc ấy rèm xanh đình vén lên, ánh mặt trời khiến hai người tựa vào nhau đình như được bao bọc bởi vầng hào quang. Xa xa phía dưới bóng râm bên kia bờ hồ có vài bóng thái giám, cung nữ đứng. Có lẽ sợ quấy rầy thanh tịnh của hai người nên chỉ dám đứng xa hầu hạ.

      Uyển Tần mặc chiếc áo lụa mỏng màu hồng phấn, tay áo cánh dơi ba tầng, hệt như cánh bướm màu hồng. Búi tóc hai vòng tì xuống, phối hợp với khuôn mặt thon , khiến ta diễm lệ phi thường, còn bên cạnh chính là Tuyên Bình Đế – Sở Vân Hi.

      Y mặc thường phục thêu hình rồng màu trắng viền bạc, búi tóc, mái tóc đen nhánh. Thân hình y cao ráo, mãnh mẽ khác thường, áo trắng viền bạc trở nên chói mắt hơn dưới ánh mặt trời. Lúc ấy y khẽ cúi lưng, chống lên bàn giấy, bàn trải giấy tuyên. Y tay chấp bút, như vẽ vời. Còn Uyển Tần tay kéo tay áo, mài mực cho y. Bóng hồng thêm hương, hài hòa như thế. Y thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngắm cảnh quang, sắc mặt lúc ấy rất nhu hòa. Trong ánh mắt còn lạnh lẽo, chỉ còn thứ ánh sáng tao nhã và dễ chịu. Khóe môi y khẽ cong lên, nụ cười mỉm khiến ngũ quan của y dịu lại hoàn hảo. Còn đường nét cơ thể hệt như là kiệt tác của thượng đế.
      Uyển Tần mài mực cho y xong, bèn khoác lấy cánh tay trái và tựa vào người y xem y vẽ tranh. Ngón tay của ta thỉnh thoảng lại mân mê những sợi tóc xõa xuống của y, nắm lấy sợi tóc cuộn vào đầu ngón tay. ấy nhìn khuôn mặt nghiêng của y đầy vẻ ngưỡng mộ, đột nhiên hơi đứng thẳng người, kéo tóc và tóc y đan lại vào nhau.

      “Thanh Nhi, tại sao ngoan ngoãn mài mực, lại phá phách gì thế? ” Y phát ra giọng cười khẽ, hơi nghiêng sang nhìn Uyển Tần mân mê tóc y.

      “Kết tóc thành phu thê, cả hai ân ái thay đổi.” ấy khẽ cúi mắt xuống, má đào ửng hồng, bẽn lẽn cười, “Phu quân, chúng ta như vậy là kết tóc đó. “

      Phu quân! Phi Tâm chỉ cảm thấy chạnh lòng , hai từ này khiến rơi cả giỏ hoa xuống đất. Xưng thánh thượng là phu quân! Lâm Tuyết Thanh này to gan. Nếu phải ở chỗ hoàng thượng, muốn xông tới bụm miệng con a đầu đó lại. A đầu này tưởng rằng đây là chốn dân gian à? Nếu lỡ chuyện này đến tai thái hậu, chẳng phải là trở thành lý do để trị tội ta hay sao?

      Nhưng cảnh tượng này rất hài hòa, hai người này rất xứng đôi. Phong cảnh này quả là hoa lệ, hoa lệ đến nỗi, khiến bất giác nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ! bị ý nghĩ này của mình làm cho giật mình, từ hiểu đạo lý phi lễ vật ngôn, phi lễ vật thính, phi lễ vật thị. Cảnh tượng này lẽ ra nên bị nhận định là cảnh tượng bất nhã, thế mà lúc này lại sinh lòng ngưỡng mộ?

      Lúc bé, ở nhà mở tuồng diễn, các tỷ muội đều len lén xem. Chỉ mình , cho rằng những màn hóa trang, cảnh pha trò chẳng phải là nơi con nên xem. Do đó đại nương khen biết giữ lễ, bảo rằng Tam A Đầu có chí khí, vẫn luôn tự hào vì điều đó. thầm mắng mình câu, nhưng ánh mắt vẫn dịch chuyển, vẫn cứ nhìn về phía tâm hồ. Vì người đó lại cười rồi, lúc này nụ cười của người đó tràn đầy ấm áp và chiều. chỉ có thể vịn vào nụ cười này mới có thể làm nhạt cảm giác hãi hùng mãnh liệt của mình mỗi khi gặp người đó.

      Đắc sủng với đắc sủng đúng là có khác biệt , Uyển Tần xưng y là phu quân, mân mê tóc y, y đều đáp lại ta nụ cười mỉm. Còn Phi Tâm sao, lòng chấp trưởng hậu cung, phụng dưỡng thái hậu, trung quy thủ lễ, y chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhưng cũng chẳng sao, điều học được từ trước đến nay của cũng là như thế, tương kính như tân cũng được, tương kính như băng# cũng chẳng sao. Dẫu thế nào chỉ cần hậu cung vô , có thể an hưởng phú quý, gia tộc nhờ đó mà thoát khỏi thấp hèn, đối với đó chính là điều tốt đẹp nhất rồi. Mục tiêu của chính là trở thành nhân vật như Hiền Phi, được người đời sau truyền tụng, khen ngợi hiền thục của .

      Khi vừa định rời khỏi, bất chợt cảm thấy sau gáy lạnh run. cảm giác kỳ quặc, rợn người hệt như bị người khác nhìn xăm xoi, giật mình, rụt cổ lại theo phản xạ, lén nhìn về phía tâm hồ, hoàng thượng vẫn vẽ, Uyển Tần vẫn vui cười, rất bình thường. rùng mình cái, tự cười nhạo mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

      Ba năm trong cung, đúng là càng nghĩ càng nhiều. Bình thản lặng yên sống mỗi ngày, người ngoài nhìn vào đó chỉ là điều rất bình thường, nhưng có ngày nào mà cần phải cẩn trọng? Chắc nên suy nghĩ xem tìm dịp nào khuyên nhủ Uyển Tần, phong thái quá cao khiến người ta ganh ghét, phải lo lắng việc Uyển Tần có ngày vượt đầu . Chỉ là muốn xảy ra chuyện gì khiến hai người phải khó xử với nhau nữa.

      ra ngoài lâu, thể nào Tú Linh cũng an tâm và ra ngoài tìm kiếm. nhìn giỏ hoa cũng khá đầy, vén váy lên lùi hai bước, về phía vườn mẫu đơn. Vườn mẫu đơn là cánh đồng ngập tràn hoa mẫu đơn, nằm hướng đông của hoa viên, ở đó cũng có hòn non bộ để ngắm cảnh, hòn non bộ cũng trồng hoa mẫu đơn. Lúc ấy hoa nở rộ, màu hồng diễm lệ. dọc theo con đường hoa, váy này vẫn còn quá dài, đường tiện. vừa cúi đầu sửa sang chân váy của mình, bỗng nghe thấy tiếng ho sau lưng, bỗng chốc khiến cả người đơ cứng!

      Chưa chờ quay lại, bàn tay đặt lên vai . Bàn tay còn ấm, nhưng lập tức phát run, lòng đầy lo sợ, cả người toát mồ hôi lạnh.

      Vân Hi cúi đầu, áp vào dái tai , hơi thở của y cũng khiến cảm thấy lạnh lẽo. m thanh lại càng giá lạnh khiến ngừng run rẩy: “Quý Phi hứng chí, chạy đến đây hái hoa à? “

      Ngón tay nắm chặt vào nhau cách vô thức, thanh nghẹn lại nơi cuống họng. Đột nhiên toàn thân như tê lên, y cắn vào dái tai !

      “Là đến hái hoa, hay là đến bới lông tìm vết? ” Tay y tiện thể vòng từ bên vai trái sang vai phải, lúc xiết chặt lại, “Hay là nàng nhớ trẫm rồi?”

      Hơi thở của y mang đến cho linh cảm mãnh liệt, và thứ linh cảm này thông thường rất chuẩn xác, y hoàn toàn chờ trả lời lôi vào lùm hoa um tùm sau vách hòn non bộ. cảm thấy đầu mình nổ lùng bùng, giờ chỉ là ban ngày, mà còn ở trong hoa viên! Y sợ ngấm ngầm tình báo với thái hậu nên làm thế để sỉ nhục . Lúc trước dù thế nào chung quy cũng là ở trong Cúc Tuệ Cung, còn bây giờ, nếu để ai biết được, trở thành kẻ đê tiện nhất hậu cung.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 5

      Quyển 1 –

      Vân vê đá vụn trong tay, còn mặt mũi nào


      bỗng dằn co, y hoàn toàn nghĩ rằng dám dằn co, thoáng có chút kinh ngạc. Khi vừa định thần thoát khỏi vòng tay y, vội vã quay lưng quỳ xuống giữa biển hoa.

      Lùm hoa cao gần bằng chiều cao của người gần như che khuất lại, ngàn hoa đung đưa xung quanh , mái tóc phất phới tung bay tạo nên cảnh tượng hài hòa. Má ửng đỏ, hơi thở bất định, chưa chờ y lên tiếng, vội vàng tỏ thái độ: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe thấy, nhìn thấy gì cả. Thần thiếp chỉ là, chỉ là….” còn có thể suy nghĩ nhiều nữa, chỉ mong y có thể nương tình chăm nom hậu cung mà tha con đường sống. Tất cả vũ trang của chỉ còn lại thần thái, nét mặt hệt như Tuệ Phi trước kia, hy vọng có thể gợi dậy thương tiếc của y đối với Tuệ Phi quá cố. Đừng đối xử như thế với người giống Tuệ Phi này.

      Nhưng sai. Y hoàn toàn chờ dứt đẩy xuống đất. Biển hoa rậm rạp che khuất cơ thể họ, nhưng thanh roẹt roẹt khiến tự dưng nắm chặt nắm đấm lại, giỏ hoa rơi xuống lùm, cánh hoa tung bay bởi động tác của y, bay rải xuống gương mặt và cơ thể .

      Hôm nay phải mùng ba! Từ nay về sau đến trước Ngự Hoa Viên nữa, dù hoa có nở rộ thế nào, cũng bao giờ đến nữa! nghiến chặt răng, phát ra lời nào, mặc sức để y lộng hành. Càng dằn co chỉ khiến y thêm tàn nhẫn, cứ đến những lúc như thế này đều suy nghĩ như vậy, nếu có đứa bé tốt biết mấy, sau đó cố gắng nghĩ đến việc y vẫn còn biết cười. nắm chặt nắm đấm, quên mất rằng vừa nãy vì đột nhiên bị ngã nên bất cẩn túm lấy nắm đất cát, có hạt đá nhọn nhọn đâm vào lòng bàn tay . Thực ra hoàn toàn cảm giác được nỗi đau đó, so với cái đau cơ thể, cái đau ở tay chẳng đáng là gì.

      Y từ từ nâng người lên, lần này ngay cả y phục y cũng cởi bỏ. Y nhìn làn mi bị phủ bởi cánh hoa, đó là nụ hoa hải đường vừa hái, tóc xõa ra, trong tóc còn vương ít những cánh hoa rụng. Dưới những cánh hoa tung bay, gương mặt toát lên vẻ đẹp e lệ. Đôi mắt lúc ấy đen thẳm, nhìn thấy chút ánh sáng và khô héo chẳng có lấy giọt nước mắt. Bờ môi căng mộng đỏ hồng, tạo nên vẻ đẹp mê ly cùng với những đốm đo đỏ làn da trắng như tuyết ấy. Y định hôn lên môi , chợt có tiếng bước chân khiến y khẽ ngẩng đầu. Xa xa con đường hoa đó có đoàn người tới, người đầu chính là thái hậu Nguyễn Tinh Hoa!

      Y quay xuống nhìn , lúc ấy cũng nghe thấy. Con ngươi chợt co chặt, sắc mặt bắt đầu căng lại. So với vẻ mặt ảm đạm sinh khí ban nãy, lúc này trông sống động hẳn lên.

      “Hoàng…..hoàng thượng.” Tim đập mạnh hơn lúc nãy, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, thanh khàn khàn mang chút ủ rũ.

      “Nấp ra sau hòn non bộ.” Y né bên tay để bò qua, sau đó tiện tay vứt chiếc giỏ hoa bên cạnh ra sau. Lúc đó chẳng kịp nghĩ ngợi, càng đủ thời gian để lo lắng cơn đau khắp người, vật vã bò về sau hòn non bộ. vừa nấp vào, hàng ngũ tiến đến gần. Thái hậu hiển nhiên cũng ngờ hoàng thượng lại ở trong lùm hoa, sững người lát, đoàn người phía sau cũng vội quỳ rạp xuống hết.

      “Hoàng thượng làm gì ở đây? Uông Thành Hải sao theo hầu? ” Nguyễn Tinh Hoa hứ tiếng, nhìn Vân Hi xiêm ý xộc xệch, mặt vẫn còn diễm sắc ung dung, điêu tàn. Rừng hoa to mà y áp xuống lúc ấy vẫn còn lại nửa manh áo, chốc lát hiểu ra ngay. Bà xua tay: “Tất cả lui xuống, chừa ai! ” Giọng bà hơi sắc, lông mày chau lại. Đôi mắt dán chặt vào Vân Hi, Vân Hi từ từ bước đến trước, cúi người :”Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, hôm nay mẫu hậu cũng đến ngắm hoa? “

      Tinh Hoa chờ mọi người hết, bước về phía y: “Hoàng thượng bãi triều, nghỉ ngơi trong Khải Nguyên Điện, chạy đến đây làm gì? ” Mắt phượng của bà nhìn về hòn non bộ, “Ai gia rất muốn biết, vị chân phật nào ở sau hòn non bộ? Lại dám làm ra chuyện đồi bại như vậy! “

      “Mẫu hậu bớt giận, là nhi thần quấy rầy thanh tịnh của mẫu hậu. Nhi thần xin thỉnh tội với mẫu hậu! ” Vân Hi cản lại trước mặt bà, ngăn cho bà tiến lên trước.

      “Hoàng thượng là thiên tử, đọc sách thành hiền, là điển mẫu của thiên hạ. Hậu cung thuận hòa, dạy dỗ đạo đức thục nghi. Những điều làm mê hoặc lòng thánh thượng, ai gia tuyệt dung tha.” Tinh Hoa phẫn nộ, trâm ngọc cài tóc cũng đung đưa, “Bây giờ nơi này có ai, bảo người đó ra đây, về Thọ Xuân Cung tiếp.”

      “Là nhi thần màng lễ nghi thiên tử, xin mẫu hậu trách phạt nhi thần.” Gương mặt Vân Hi điềm đạm, ngước mắt xuống .
      Tinh Hoa ngẩng đầu nhìn y lát, bỗng giọng : “Hi nhi, đừng vì người đàn bà mà quên hùng tâm thiên hạ!” Lời của bà vừa thốt ra, Vân Hi khẽ sửng sờ, giọng hơi khan : “Nhi thần dám quên. “

      Tinh Hoa thở dài, lại nhìn về phía hòn non bộ, sau đó muốn ở lại đây khiến hoàng thượng bị mất mặt: “ thế thôi vậy.” xong, bà quay lưng, bỏ hề ngoảnh đầu lại về phía hồ.

      “Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.” Vân Hi nhìn Tinh Hoa ngày càng xa dần, bóng dáng bị rừng hoa che khuất rồi mới quay người ra sau, nhìn về phía hòn non bộ, vừa quay sang, mắt y trừng to: Phi Tâm biến mất rồi? Y hốt hoảng lát, vịn vào bờ đá khẽ giọng: “Lạc Chính Phi Tâm? Lạc Chính Phi Tâm?”

      hồi sau, từ đáy hốc hòn non bộ có bàn tay đưa ra, y nhìn thấy vết máu giữa những khẽ ngón tay. Con ngươi y hơi co lại, khẽ lầm bầm: “Bước ra , về rồi. “

      Hốc hòn non bộ có động trống, là nơi còn thừa lại sau khi tu sửa. Vẫn chưa kịp lấp lại, chỉ có thể miễn cưỡng chui lọt. từ từ bò khỏi dưới đó, người vết trắng vết đỏ, bây giờ lại còn lấm lem bùn đất. Tóc rối bời, trông khó coi vô cùng. vẫn luôn chịu đựng, dù y đối xử thế nào, cũng chẳng nửa lời, nhưng cũng chưa bao giờ như tại, tới giờ vẫn còn run rẩy. ngẩng nửa mặt lên, đôi mắt ngấn lệ, từng giọt nước mắt trong suốt vương làn mi, khiến y hơi sững sờ.

      Y qua, cong lưng đưa tay về phía . sợ hãi, tưởng y vẫn chưa chịu buông tha. Ngón tay rụt lại :”Hoàng thượng, xin hoàng thượng buông tha thần thiếp! ” Đây là lần đầu tiên van xin y, y hơi cao giọng, giơ tay nắm lấy cổ tay : “Nàng theo trẫm về định về bằng cách nào đây? “

      giật mình toan rút tay về, nghe thấy lời này, nước mắt khó kìm nổi, cuối cùng cũng rơi xuống. Ban ngày tuyên dâm khiến người ta khinh miệt, nay lại còn xảy ra trong hoa viên. Tôn vinh khổ tâm gìn giữ nay sụp đổ, trong lòng ảm đạm muôn phần. Vừa nãy lời thái hậu càng khiến thấm thía, đúng, hoàng thượng tuyên dâm, đó là do nữ mị hoặc. Trách nhiệm đều đổ lên thân người đàn bà! Y do chính tay thái hậu phò trợ lên ngôi, làm sao bà nỡ trách y? Khổ công đến cuối, chữ sủng chẳng giành được, chữ hiền lấy nổi, kẹp giữa mẹ con họ, sau cùng chỉ mang tiếng đồi bại, nghiệt nịnh hót!

      Y nhìn thấy giọt nước mắt của rơi xuống đất, mái tóc dài và xiêm y rách khiến người nửa che nửa lộ, cánh hoa bay phất phới xung quanh, khiến chỉ trông đáng thương mà còn rất diễm lệ. Y bất giác mất hồn, muốn dày vò thêm nữa.

      Tuy nhiên, y nửa lôi nửa kéo lên, cởi áo bào khoác vào người , đưa tay bế lên. khựng lại, nhưng dằn co, chỉ nép mặt vào trong lồng ngực y. Mái tóc dày che kín mặt , và cũng che những giọt nước mắt của .

      Y vừa bế lên, bên này đại thái giám Uông Thành Hải vội vã hô hào vài tên tâm phúc chạy sang, chưa kịp quỳ xuống, Vân Hi khẽ gật đầu: “Nhặt hết đồ đạc dưới đất, về Khải Nguyên Điện. ” xong, y cho tên tiểu thái giám dẫn đường, thẳng chân bước về Khải Nguyên Điện. Uông Thành Hải hiểu ngầm trong lòng, vội xua tay cho mọi người thanh lý trường, bản thân kẹp phất trần hối hả theo. Thái giám, cung nữ ven đường đều bị thanh “Suỵt suỵt” như tiếng ruồi vo ve của thái giám dẫn đường khiến cho sợ điếng người, quay lưng ra sau, mắt dám liếc nhìn.

      Người gây ra chuyện là y, nhưng nay cũng phải dựa vào y để giữ tôn nghiêm của mình. Phi Tâm biết rằng tại mình thể về Cúc Tuệ Cung, lúc đó thái hậu chẳng qua là muốn làm bẽ mặt hoàng thượng. Bà có mặt ở đây, nhưng có nghĩa là tai mắt của bà tồn tại nơi này. Nếu giờ hồi cung, thái hậu chực chờ sẵn, bắt ngay tại trận!

      nép sát vào Vân Hi, mặt vùi hẳn vào trong. Cũng chính vì thế nghe thấy nhịp tim của y. Cùng với nhịp tim của y, dường như bình tĩnh lại, run rẩy nữa. Thực ra, y cứ giao ra có phải tốt hơn , trừ khử cái đinh trong mắt này . là người do thái hậu đề bạt, thái hậu thấy ắt giận điên lên, như thể tự bạt tai mình! Từ nay thái hậu cách nào can thiệp chuyện phi tần, người thái hậu chọn là hồ ly tinh, sau này hoàng thượng sủng ai, thái hậu cũng cách nào quản nữa. Y làm như vậy chắc do muốn thái hậu khó xử à? Nhất định là như thế.

      Đến Khải Nguyên Điện, y đưa vào thẳng Noãn Sương ở sau điện. Đây là nơi thường ngày y nghỉ ngơi khi rảnh việc chính . Nơi y sống là Càn Nguyên Cung, nhưng ở đó còn người của Sung Bí Viện, Văn Hoa Các. Thực tiện bằng Khải Nguyên Điện này.

      “Hy vọng Tú Linh, Tú Thể của nàng linh hoạt chút, đừng tìm kiếm nàng khắp nơi may ra!” Y ném xuống giường, khẽ giọng phĩnh mũi. hơi ngạc nhiên, tại sao y biết Tú Linh, Tú Thể là thân cận tâm phúc của ? Y xưa nay chưa bao giờ ngó ngàng đến bọn họ cơ mà.

      ra điều này lại lo, Tú Linh nhạy bén, chỉ cần gió thổi cỏ lay biết nên làm gì. Nay chỉ lo thái hậu các cung dò thám, lần này giao người ra xong. Thái hậu có thể chờ đến tối, sau đó viện cớ cho người thám cung, rất nhanh chóng bị lộ tẩy.

      Y cũng ngó ngàng, cứ để mặc bẩn như thế. Cung nữ vốn định tiến lên thu xếp cho họ, ánh mắt của y khiến họ lui cả ra. Lát sau, Uông Thành Hải bước vào, cũng chẳng để tâm đây là giường ai nữa, chui tọt vào trong, sau đó nằm co ro trong đó.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 6

      Quyển 1 –

      Mây cuộn ánh ban mai, trái tim bé xoay tròn (*)


      (*) Tiêu đề là cách chơi chữ của tác giả, nguyên văn là “Vân nhiễu hi vi tâm bách chuyển”, có tên của Vân Hi và Phi Tâm


      Uông Thành Hải trong tay dâng lên bộ cung phục, cúi người với Vân Hi: “Hoàng thượng, nô tài đến Phục Cục chuyến, lĩnh bộ cung y về rồi.”

      nghe xong, sợ hết vía. Uông Thành Hải từ cùng trưởng thành với hoàng thượng, là tâm phúc của hoàng thượng. Nay chấp trưởng chức tổng quản đại thái giám. Giờ đây làm như vậy, phải là ngu ngốc động não là có ý muốn chết.

      Nơi ở hoàng thượng chắc chắn lưu lại đồ của phụ nữ, dù rằng có tin đồn Uyển Tần cùng vào cùng ra với người, cũng biết chắc hoàng thượng mang cả đồ đạc ta sang đây cùng sống với người. Nhưng cung nữ hầu hạ hoàng thượng có, tùy tiện đưa bộ cho trốn ra là được, có thể trốn được lúc nào hay lúc đó, còn hơn là như bây giờ, lĩnh đồ từ Phục Cục đều có ghi lại hết, tùy tiện lật mà xem, kiểu dáng, màu sắc sao có thể gạt được người ta. Chưởng của Phục Cục là thân tín thái hậu, hoàng thượng làm như vậy, thực chất là muốn lấy lòng thái hậu, để bà ấy tự lần ra dây mơ rễ má, túm lấy con hồ ly tinh đó ra. Tới lúc đó, hoàng thượng cũng giữ được thể diện, phải người bảo vệ, mà là người bảo vệ nổi. Còn sao? Mất hết thể diện và lý lẽ, cái lý của sớm thành nồi cháo nhừ, trước giờ đều ráng giữ thể diện, phải giữ vì bản thân mình, mà là vì cả gia tộc. Chuyện này lan ra ngoài, nhà họ Lạc Chính của họ coi như bị hủy rồi.

      Nếu như thế, thà rằng tự mình thỉnh tội với thái hậu, để thái hậu xử lý ngầm, mong vẹn toàn được thể diện cho . cuộn chặt áo bào, vừa định ra ngoài, chợt nghe tiếng Vân Hi : “Coi như ngươi lanh lợi.” Tim Phi Tâm như chết rồi, quả y tính toán như vậy. Đột nhiên y lại tiếp: “Mang đến Lai m Cung, chiều tối hãy mang . Sau đó dặn Uyển Tần bảo ta sáng mai tới thỉnh an thái hậu sớm chút!”

      Đầu Phi Tâm bỗng dưng nổ tung lên, hoàn toàn bị y khiến cho choáng váng. Đưa đến Lai m Cung, đó là nơi ở của Uyển Tần! Rốt cục y muốn gì? Còn bảo Uyển Tần sang thỉnh an sớm? Thế có khác nào thẳng với thái hậu rằng Uyển Tần chính là người sai cung nữ quyến rũ hoàng thượng, chủ bộc cùng lấy lòng hoàng thượng! Y phục lĩnh từ Phục Cung là cung trang, nhưng đều là áo cung nữ mặc bình thường. Phi tần cao cấp lĩnh y phục từ Thượng Phục Cục, các cung tự lĩnh theo quy chế và nguyệt lệ của chủ nhân từng cung.

      Lúc nãy y và Uyển Tần vẽ tranh dưới mái đình ở tâm hồ, ai nấy đều biết, chớp mắt y cùng người khác mây mưa trong rừng mẫu đơn,. Đường về của Uyển Tần thái hậu chắc chắn biết, đoán nhầm giờ đây có lẽ bà ấy nghi ngờ người bên Uyển Tần, dù là Uyển Tần cũng là nô tài của ta. Nô tài khó điều tra, cung phục đều như nhau, ra ra vào vào nhiều thế này, mỗi cung mỗi viện ít nhất cũng bốn, năm mươi người, nên dẫu hoàng thượng lập tức đưa về Khải Nguyên Điện cũng có thể lẻn chuồn về. Nhưng phục phẩm của cung nữ có hạn, xé nát bộ phải nhận lại bộ. Giờ Uông Thành Hải lĩnh bộ về, sau đó lén đưa qua bên Uyển Tần. Ngày mai khi Uyển Tần thỉnh an, móc nối những điều này lại. Thái hậu nhất định cho rằng cần điều tra cụ thể là ai, chỉ cần biết manh mối ngọn nguồn là đủ!

      Những lời họ sau đó nghe lọt tai, lòng rối bời. Chợt mắt hoa lại, bóng người ngồi lại bên cạnh , giật mình la . Lúc đó lòng rụng rời, làm sao còn quan tâm đến việc giả thần thái Tuệ Phi gì đó. Cặp mắt mở to kinh ngạc, như thể bộ dạng thỏ con bị giật mình sợ hãi.

      “Món ân tình này, nàng có nhận ? ” Khóe môi Vân Hi khẽ cong lên, y cười với ! Lần đầu tiên y cười với nhưng lại khiến hoảng sợ. Từ trước tới nay nhìn thấu được y, nay càng sao hiểu nổi. Lời này có đúng là được thốt ra từ miệng hoàng thượng ? Hoàng thượng mà lại đòi ân tình với phi tần à?

      nhận à? ” Y nhìn vào đôi mắt , nụ cười càng thêm bí hiểm.

      “Hoàng thượng đưa bộ cung phục cũ của cung nữ cho thần thiếp, thần thiếp tin rằng có thể trốn ra ngoài. Thái hậu tìm ra đành bỏ cuộc, cớ sao….” bỗng cảm thấy mình nhiều rồi, nửa chừng bị khựng lại.

      “Lấy hay ? ” Y chẳng màng đến lời của , hỏi tiếp.

      “Thần thiếp đa tạ ân điển hoàng thượng. ” hít hơi sâu, kết tóc thành phu thê, ân ái mãi đổi. Uyển Tần nghĩ như vậy, nhưng người đàn ông cười dịu dàng với ấy lại nghĩ thế. giờ thậm chí còn hoài nghi, có là y thích Tuệ Phi đó hay ? Nổi đau thống thiết lúc ấy, phải chăng chỉ thể cho người khác xem mà thôi?

      “Ngày mai đến Thọ Xuân Cung cứu vớt , Uyển Tần nhất định nhớ ân điển này của nàng. Sau này cha ta cũng giúp ích cho nàng, nàng đúng , Quý Phi? ” Đôi mắt y vẫn ánh lên tia cười, nhưng khiến run rẩy lên. Y, biết tất cả.
      Từ y trưởng thành trong hoàng cung, tranh đấu cung đình y hơn ai hết, y dần dà cũng vui sống với cái diệu ý bên trong. Đăng ngai trong thân phận thập nhất tử, ngoài phò trợ của thái hậu, cũng cần phải có tài năng của y. Hóa ra bấy lâu nay đánh giá thấp y rồi, y có tâm, chỉ biết đấu, y mới là cao thủ cao thủ cao cao thủ. Thuận ý thái hậu, giao người thái hậu muốn thấy nhất. Lâm trung lang hiểu, đừng tưởng đưa con vào có thể hô mưa gọi gió triều đường. Người mà hoàng thượng muốn dùng, nhất định phải chèn ép tới cùng, để sau đó hoàn toàn thuộc về y. Mục đích của y nhất định là thế, Lâm trung lang bây giờ quá nổi bật, thích hợp làm chuyện lớn. Y rất tán thưởng cá tính của ông ta, nhưng khi hành chỉ cần con cờ, mà con cờ cần phải có mũi nhọn, y cần phải mài nhẵn sắt bén của nó , để ông ta ngoan ngoãn vâng lời.

      Hôm nay người tặng món ân tình to như vậy là muốn phải nhìn mình nên đứng bên nào. Chủ hậu cung phải thái hậu, phải hoàng hậu, mà là y. Nội ngoại triều đường, bên trong ngoài triều, chỉ có y mà thôi! hiểu rồi.

      “Nàng phải cảm tạ trẫm thế nào? ” Y đưa tay sờ má , động tác dịu dàng này khiến nổi da gà. nghĩ chẳng sai, bây giờ y đòi phải tỏ lập trường. muốn an cư trong cung là điều thể, muốn bình yên lặng sóng bảo đảm địa vị của mình cũng thể rồi.

      “Mạng của thần thiếp, là của hoàng thượng.” hơi co đầu gối lại, quỳ giường.

      “Lần sau, cứ dùng hương này.” Y bất chợt sát đến gần, hít hà vùng cổ , “Giống hệt lần trước. “

      giật mình kinh ngạc, lần trước? đột nhiên nhớ ra rồi. Mùng ba tháng rồi! Lần nào cũng nhớ kỹ, nhưng vì trước đó đắc tội với y, nên quên mất chuyện mùng ba tháng rồi. Đó chính là hôm ghế Quý Phi, hôm y hành cung!

      “Là hương gì? ” Y đột nhiên bắt đầu mút lấy cổ , khiến cả người ngừng run rẩy.

      “Là, là Bạch Liên Tang Phù Dung.” lắp ba lắp bắp, “Nếu, nếu hoàng thượng thích. Thần, thần thiếp….”

      “Bạch Liên Tang Phù dung.” Y khe khẽ lặp lại, đưa tay túm lấy tay , giở lòng bàn tay ra, ở đó còn rỉ máu, mà tụ lại thành vệt máu đậm, như chu sa trong lòng bàn tay.

      Y xoa dịu lòng bàn tay lát, ngước mắt xuống khẽ : “Lần sau nhớ dùng mùi hương này.” choáng váng triệt để, hoàn toàn thấu nổi y, càng dám nhìn y.

      “Ngay đến mùng ba mỗi tháng nàng cũng có thể quên, trẫm biết tâm tư Quý Phi rốt cục dồn vào việc gì? ” Giọng y bỗng dưng buốt lạnh, vừa nóng vừa lạnh như thế khiến tim gan của sắp vụn nát. Lời này khiến nhớ đến lời thái hậu, tâm tư của đều dùng vào đâu nhỉ? Có lẽ trước giờ đúng là phớt lờ rồi. Có thể giúp giữ được địa vị, duy chỉ có hoàng thượng. nhớ mà, nên mới mưu tính như thế nhằm lấy lòng hoàng thượng. Hai cung nữ lúc đó, dù mắng nhiếc , nhưng y cũng vẫn thu nạp đấy thôi. Uyển Tần tại, chẳng phải y cũng rất thích sao?

      “Thần thiếp biết tội.” chậm rãi thốt ra mấy từ, sau đó chẳng được lời nào nữa. Người khác có thể còn đoán được, nhưng người này, hoàn toàn đoán nổi.

      “Trẫm cảm thấy nàng mặc áo màu xanh lam rất khó coi! ” Y đột nhiên lại thốt ra những câu khiến rối bời, khó coi? Màu sắc Tuệ Phi thích nhất à? Đúng rồi, y chẳng muốn nhìn thấy giả làm Tuệ Phi tí nào, vì xứng. Y nhắc hết lần này sang lần khác, lần nào cũng lôi ra rất ràng, chỉ tại ngốc nghếch, vẫn còn ôm mộng đẹp trở thành hiền phi!

      Thế nào cũng được, dẫu sao cũng chẳng có điều gì là thích và thích, tất cả hứng thú, sở thích của đều vì lấy lòng người khác. Trước kia phải lấy lòng đại nương và phụ thân, nay phải lấy lòng hoàng thượng và thái hậu. Còn bản thân thế nào cũng được.

      “Thần thiếp hiểu rồi. ” cắn môi, đáp câu. Ánh mắt lạnh lùng của y nhìn về phía , hiểu? Nàng hiểu ra mới lạ! im lặng hồi, cảnh tượng lúc này khiến ngượng ngùng cực kỳ, huống hồ nơi này còn gây cho cảm giác rất thoải mái. Toàn là hơi thở của y, mùi gỗ đàn dịu , ngay cả chiếc áo bào người cũng khiến cảm giác khó thở. Nhưng lại dám mở miệng bảo y sai người đến hầu hạ , dám.

      Cũng may là thái giám bên ngoài cứu ! Tiền điện có quan chức cấp báo, thái giám dám truyền. Lúc đó y mới đứng lên để cung nữ vào thay xiêm y, nội sam của y cũng phải thay. khẽ thở phào nhõm, lúc đó muốn xông ra ban thưởng vị quan đó! Đúng là cứu mạng .

      Đấu tranh hậu cung sợ, cầu thắng trong khe hở cũng sợ. sợ nhất chính là y! chỉ muốn trở thành quản gia mà thôi, giúp y xử lý tạp vụ trong cung. Việc gì cũng có thể sắp đặt tốt, sau đó đổi lại lời tán thưởng của y. Tương kính như tân, giống đại nương và phụ thân, giống Hiền Phi của tiền triều và tiên đế!
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 7

      Quyển 1 –

      Chưa thấy đồ đao, máu đào tận


      Vào buổi chiều, khi mặc bộ y phục cũ của tiểu cung nữ, thừa lúc hoàng hôn chưa lên đèn len lén chuồn về. chải tóc búi của tiểu cung nữ, hai bên có vài sợi tóc con xõa xuống, tô son trét phấn, mặt trần càng khiến gương mặt thêm trắng trẻo. Bộ dạng này của khiến y nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến cảm giác như mặt nóng ran lên, lúc ấy y mới để ra về. lấp ló liếc ngang liếc dọc, may rằng cũng quen thuộc trong cung rồi, biết giờ nào đường nào chạm mặt người khác, vòng vo loanh quanh mãi mới về được Cúc Tuệ Cung.

      Việc trong Ngự Hoa Viên sớm lan tới các cung, Tú Linh trong lòng hiểu , chẳng dám thò đầu ra, mãi đến khi thấy về đến mới thở phào.

      ngâm mình trong ao bách hương tự dẫn trong cung, cả hậu cung này, chỉ có cấp phi trở lên mới được phép dẫn nước suối vào cung điện. Ao bách hương nằm ở phía sau vườn của Cúc Tuệ Cung, chiếm góc điện to, ao dài khoảng 4 trượng, rộng 2 trượng rưỡi, sâu 4 thước. Bốn bề trồng hoa sen, tường bên cạnh được trạm trỗ hoa văn ngũ sắc, còn có cả tám con ếch ngậm châu phun nước.

      Bên trong điện đều được lát gạch đá hoa ngọc bích theo con rãnh cống tuần hoàn trong cung. Bốn góc đặt bình phong tử đàn sơn thủy có tám nếp gấp, trần nhà có hai dãy rèm châu. Trừ chiếc ao này, bốn phía còn có tủ trang trí, trong đó có đủ các loại áo để tắm, phía dưới đặt những chiếc khăn bông trắng mềm mại. Góc tủ còn chất đầy các hương liệu thượng hạng và những thứ để ngâm nước tắm.

      Phi Tâm ngâm mình trong nước, tự dưng vẫn cảm thấy sợ hãi. cần phải suy tính kỹ càng, những tháng ngày sau này phải xoay sở thế nào trong cung.

      Thực ra khó nhất phải là mình đánh hạ bao nhiêu đối thủ. Đối với phụ nữ hậu cung mà , đối thủ ba năm lại đến lần, triền miên ngớt, mãi mãi đánh ngã hết được. Hoàng thượng có thể già, nhưng phi tử thể già. Tuổi tác là sức mạnh to lớn nhất và cũng có sức chống chọi yếu ớt nhất. Người thông minh phải là người đứng đỉnh cao của ngọn núi, hay đầu ngọn sóng, mà là phải trở thành hòn đá trong cơn sóng. Nhưng muốn như vậy chỉ nhờ vào sủng ái của hoàng thượng là chưa đủ, mãi mãi bao giờ đủ. Huống hồ đương kim thánh thượng, sủng ái của y luôn biến đổi trong chớp mắt. cần sủng ái của y, nhưng cần ủng hộ của y. Tuy nhiên, trải qua ngày hôm nay, cảm thấy y cũng cần phối hợp của . Hoàng thượng dựa vào ngoại thích để đăng lên ngôi báu, nhưng tại y cũng mọc đủ lông đủ cánh, hiển nhiên có thêm nhiều xung đột với ngoại thích. Lấy người ngoài chọi người ngoài, tiền triều có rất nhiều trường hợp như vậy. Thái hậu cũng biết đạo lý này, nên cực lực can thiệp hậu cung bên trong.

      Gia tộc họ Nguyễn của thái hậu là đại gia tộc của nước Cẩm Thái, ba đời được truy phong liệt sĩ. Tăng tổ phụ của bà từng làm chức quan Đại Tư Mã, nay, phụ thân, huynh đệ của bà đều tay nắm trọng binh. Hai người con của thái hậu – Thu Bình, Thu Nhiên công chúa gả vào nhà bề thế. Nhưng phụ thân thái hậu nay tuổi cao, cộng với việc hoàng thượng thân chính nhiều năm, dần dà bồi dưỡng được nhân tài khả dụng. Trước kia việc gì cũng thượng lượng với thái hậu, nay bắt đầu mình độc đoán, cũng chính vì thế, xảy ra nhiều tranh chấp triều đường. Nghe phụ thân thái hậu – Nguyễn Đan Thanh tính tình nóng nảy, lại thêm ông ta xuất thân từ nhà võ, và là cận thần của tiên đế. Ông ta chỉ lần tranh chấp với hoàng thượng triều đường, nghe đồn thậm chí còn có mấy lần quát tháo điện. Trong lòng hoàng thượng nhất định sớm tồn tại bất mãn, nhưng vẫn phải chờ thời cơ thích hợp và hợp lí.

      Nếu như thế, cần phối hợp thế nào nhỉ? Trừ khử phi tần do thái hậu đề bạt, thừa cơ áp đảo tông thân của bọn họ. Đề bạt bảo vệ số người mà hoàng thượng thuộc ý, nhưng lại phải khiến họ ngoan ngoãn nghe lời. là người do thái hậu đề bạt, nhưng nay hoàng thượng dùng . Qua vụ việc lần này, Uyển Tần chắc biết lợi hại, sau này dám ra ngoài lộ diện nữa nhỉ? Thực ra hề ghét bỏ vẻ đẹp tươi tắn, hồn nhiên đó. Thôi bỏ , dù sao cũng đắc tội nổi với thái hậu, hoàng thượng cũng đắc tội được. phải tránh khỏi con sóng to này, nhưng cũng thể để rơi xuống vực thẳm.

      mãi nghĩ, chợt lòng bàn tay đau thắt, khiến khẽ giật mình. Nhìn lại thấy Tú Thể cúi đầu cáo tội: “Nương nương, nô tì nặng tay rồi.”

      sao, ngươi tiếp tục .” Phi Tâm cười nhạt, bỗng , “Đúng rồi, dẹp hết tất cả y phục màu xanh lam của bổn cung nhé. Đổi thành màu mới, sau đó mang kiểu mẫu cho bổn cung xem.”
      “Ơ? ” Tú Thể sửng người, Tú Linh khẽ hỏi: “Nương nương, hôm nay hoàng thượng gì với nương nương à? ” Màu xanh lam là màu thích của Tuệ Phi tiền nhiệm. Do đó Phi Tâm may lượng y phục lớn màu xanh đậm nhạt khác nhau, kiểu mẫu khác nhau, chất liệu khác nhau, hoa văn khác nhau. Nhưng nay bỗng đòi đổi màu mới, khiến Tú Linh buột miệng thốt ra câu hỏi.

      “Tú Linh, ngươi ở trong cung lâu. Ngươi có biết Tuệ Phi rốt cục qua đời vì bệnh gì ? ” Phi Tâm chợt quay sang nhìn Tú Linh, “Nghe khi hoàng thượng đại hôn, cưới hậu phi, hoàng hậu Nguyễn n n là cháu thái hậu, còn vị Tuệ Phi này chính là con trong tông thân bên nhà thái hậu. Sau khi nhị Nguyễn này vào cung, Tuệ Phi chưa đầy hai năm chết, tuổi còn trẻ, rốt cục vì bệnh gì? “

      Chuyện này ai bàn tán trong cung, cứ tưởng vì hoàng thượng tình thâm nghĩa nặng với Tuệ Phi, vì giống ấy nên mới nạp làm phi, do đó mãi mà dò hỏi. Nhưng biểu hôm nay của y thực khiến hoài nghi, Tuệ Phi trước kia có đắc sủng như lời đồn hay .

      Tú Thể nhìn thần thái Tú Linh, bèn hội ý ngay, khẽ nguýt ngoa: “Lại để muội nghe, muội cũng muốn biết.” Tú Thể vẫn còn trẻ con, lúc ấy nhanh mồm thốt ra, chợt nghĩ đến Phi Tâm, rụt vai, vẫn chưa tiếp Phi Tâm cười: “Trước mặt bổn cung, sao. “

      Tú Thể mím môi gật đầu: “Nương nương, Tú Thể thay trà cho người. ” xong, buông khăn xuống và ra ngoài.

      “Nương nương, đây là điều cấm kỵ trong cung, thái hậu sớm ban lệnh được nhắc đến.” Tú Linh vừa xoa bóp vai vừa , “Nhưng người ở lâu đều biết, Tuệ Phi bị hoàng hậu hại chết! “

      “Sao cơ? ” Phi Tâm hơi kinh ngạc, vạn vạn nghĩ tới chuyện này.

      “Lúc ấy thái hậu chọn hậu phi cho hoàng thượng, đều là tông thân trong nhà, và đều lựa chọn từ thân đảng trong gia tộc, lúc ấy chọn 4 người. Hai người là con nhà họ Nguyễn, còn hai người đều là con thân tín thái hậu. Hoàng thượng muốn lập Tuệ làm hậu, ba người kia làm phi, nhưng thái hậu nhất định bắt hoàng thượng lập n n làm hậu. Tuệ thành Phi, hai người kia là Phu Nhân. Trong đó có người chính là Ninh Hoa Phu Nhân tại, người còn lại là Chiêu Hoa Phu Nhân, nhưng ta trở thành ma thế thân của hoàng hậu! ” Tú Linh ung dung , “Hoàng thượng và hoàng hậu quan hệ tốt, là tại hậu xa xỉ, hai vì hậu đố kỵ. Nhưng người lại cư xử với Tuệ Phi rất tốt! “

      Phi Tâm cảm thấy toát mồ hôi hột, hoàng thượng chê hậu xa xỉ? Tuệ Phi cũng xa xỉ đâu kém hoàng hậu. Mà trái lại từ khi vào cung tới nay, đều thấy hoàng hậu rất cần kiệm.

      “Cùng với việc hậu cung gia tăng, thời gian hoàng thượng ở bên Tuệ Phi cũng nhiều. Nhưng hoàng thượng thường tìm Tuệ Phi hạ kỳ luận thi, mùng ba mỗi tháng nhất định sủng hạnh. Vì hoàng thượng chê hoàng hậu xa xỉ, nhưng lại chẳng hề tới xa xỉ của Tuệ Phi. Hoàng hậu tuổi trẻ nóng vội, trong lòng bực tức, cãi nhau vài lần với hoàng thượng, lại còn cáo trạng với thái hậu. Chuyện giữa phu thê, thái hậu cũng dám nặng, chỉ biết khuyên răn. Nhưng từ đó quan hệ giữa hoàng thượng và hoàng hậu ngày càng gay gắt, hoàng hậu và Tuệ Phi vốn dĩ tình như tỷ muội, lúc đó cũng vì thế mà xa cách! ” Tú Linh tiếp, “Sau đó Tuệ Phi có mang, tiếp đó thế nào, có lẽ nương nương cũng đoán ra rồi đúng ? Hoàng hậu chỉ muốn trừ khử thai nhi đó, ngờ đâu thi hai mạng. Chuyện này hoàng hậu giá họa cho Chiêu Hoa Phu Nhân đến viếng Tuệ Phi. Chiêu Hoa Phu Nhân sợ rằng giải thích nổi trước điện nên hồi cung tự vẫn.”

      “Ừm.” Phi Tâm nheo mắt, chợt hỏi, “Khi Tuệ Phi có mang, ngươi có nhìn thấy ? “

      “Lúc ấy nô tì làm việc trong Cúc Tuệ Cung, nếu nay chẳng còn phúc phận hầu hạ nương nương rồi.” Lời Tú Linh, Phi Tâm đương nhiên hiểu, ngay cả người trong Cúc Tuệ Cung cũng đều bị xử lý cả. Đó chứng tỏ phải chỉ dừng ở những điều nghe thấy. Còn chất thế nào, Phi Tâm cũng muốn đào sâu nữa. Dù sao kết quả cuối cùng là, sau hai năm y thân chính, thái hậu chọn cho y 4 người con trong tông thân, mất ba người. Hai chết, còn lại coi như phế. Cả hai đều xa xỉ nhưng chỉ trách , vậy là bất công, tất nhiên gây đố kỵ. Lợi dụng lòng đố kỵ của đàn bà, khổ tâm sắp đặt của thái hậu cuối cùng chỉ còn lại Ninh Hoa Phu Nhân. Và người này, có lẽ là người nghe lời nhất? Phi Tâm vừa nghĩ, bất giác cảm thấy buốt lạnh. Thân ở trong suối ấm, nhưng lại cảm giác lạnh lẽo.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 8

      Quyển 1 –

      Tiến lùi tự có cao nhân dẫn dắt


      Sáng sớm hôm sau, Phi Tâm vẫn đúng giờ đến Thọ Xuân Cung của thái hậu. Hai năm nay, thái hậu bắt đầu hướng phật, giờ Mão tụng kinh sáng, tới tận nhị khắc giờ Thình mới xong. Nhưng Phi Tâm từ khi vào cung, ngày ngày đều đúng nhị khắc giờ Mão đến nơi, chờ đợi ở thiên điện Thọ Xuân Cung, chưa bao giờ thay đổi. Về điểm này, rất được thái hậu tán thưởng.

      Hôm nay vẫn như mọi ngày, Phi Tâm mặc áo bào màu xanh, bên trong là váy hoa bách diệp màu xanh sẫm, tóc búi cao như mây tầng, mắt kẽ màu lam kiều diễm. Khi trang điểm như vậy, hơi do dự. Lời tối qua của hoàng thượng vẫn văng vẳng bên tai, bảo rằng mặc áo xanh lam ưa nhìn. Nhưng dưới Cúc Tuệ Cung, cái nào cũng là màu xanh lam nhạt, xanh lam đậm, màu hồng pha lam là nhiều nhất. Đây hoàn toàn thiết kế theo sở thích Tuệ Phi. Thường phục có lẽ còn có màu khác, nhưng phải gặp thái hậu, thể quá sơ xài. chẳng thể thay đổi toàn bộ trong ngày, chỉ đành như thế.

      Theo lý mà , ở địa vị Quý Phi, với phẩm cấp của mình, lương hưởng mỗi tháng phong hậu. Ngoài ngân lượng, gạo lộc, còn có gấm lụa, trang sức theo quy định. Những thứ ấy nếu ở dân gian, tháng cũng đủ ăn cả đời. Nhưng phụ nữ thâm cung đều biết, họ tiêu tất cả vào những khoản thấy được. Sống trong cung điện của hoàng gia, dùng mọi thứ trong nội khố hoàng gia. Bề ngoài nhìn vào, chỉ thấy có vào mà ra. Nhưng thực tế, Phi Tâm giàu có như vậy.

      Nội việc ban thưởng rất tốn kém, muốn có tin tức toàn vẹn trong cung, thái giám và cung nữ, người ngoài nghĩ họ là nhân vật thấp hèn nhất trong cung, nhưng thực thể xem thường sức mạnh của họ, muốn duy trì mối quan hệ phải dùng người trong lúc khẩn cấp, phải đào tạo lâu dài, người ta có câu, nuôi binh ngàn ngày, dùng vào lúc, câu này dùng trong cung thích hợp nhất.

      Tiền bạc, đúng là thể khiến bạn đắc sủng, thể khiến bạn sống dậy?. Nhưng rất nhiều lúc, quả cũng đem đến nhiều tiện lợi cho bạn. Từ đường lối phụ thân đề ra, Phi Tâm học được điều này. Chỉ khi nào cho bọn họ chút ít lợi lộc, thi hành cả ân và uy, mới có thể nhận được hiệu quả tốt. Cho nên, khi vào cung, phụ thân dốc hết tất cả, chuẩn bị lương ngân lượng lớn để phòng thân. Nhưng ba năm qua, tiêu hao cạn kiệt.

      Vì thế, bổng lộc hàng tháng, ngoài việc duy trì bề ngoài cố định của mình, chẳng còn lại bao nhiêu. Rất nhiều gấm vóc lụa là thượng hạng, vì lý do màu sắc, dùng và ban hết cho kẻ dưới. Nhưng tất cả đều xứng đáng, kẻ hầu người hạ ai cũng biết, Quý Phi tiếc tiền của, nên cùng với địa vị ngày càng cao, người đến đèo bồng cũng nhiều. Rất nhiều tin tức, khoan hãy đến giả, cái đó tự biết kiểm chứng. chưa bao giờ phủ nhận mình là người sĩ diện. Dù quan chức thấp đến đâu trong cung này, cũng ban thưởng hào phóng. Nên có thể cầm cự ở đây ba năm ngã, chỉ dựa vào ở đủ, còn can hệ tới những mối quan hệ khổ tâm móc nối.

      Có những phi tần, chỉ cầu mong được đắc sủng. khi đắc sủng chẳng kiêng nể ai. Thực ra điều này hoàn toàn sai lầm, đừng rằng ý trời khó đoán, chỉ vách tường lỗ tai, cũng đủ để bị kéo xuống ngựa, vạn kiếp bất phục rồi.

      Hôm qua hoàng thượng chê mặc áo xanh lam xấu xí, đây quả là vấn đề khó khăn đối với . May lại áo mới cũng chẳng có gì, chỉ là sắp phải tiêu hao lượng bổng lộc lớn. Nhà tận Hoài Nam, cách kinh sư khá xa. Trước kia vì lấy lòng thái hậu, nhờ phụ thân tìm gỗ quý ngàn năm chạm trỗ thành chậu cảnh. Giờ này thực lòng muốn mở lời với phụ thân nữa. Huống hồ nhất cử nhất động đều có thể bị người ta đàm tiếu. Nay lại là thời khắc quan trọng tuyển phi, thực nên để người khác bới lông tìm vết, lại bị đẩy vào đầu cơn sóng gió.

      Vì thế mới sáng sớm với Tú Linh, tìm vài bộ áo quần đủ màu để diện bên ngoài, cần tốn kém thay hết. Tú Linh biết nỗi khổ của , cũng từng khuyên răn, bảo tìm cơ hội với thái hậu hoặc hoàng thượng xem có thể điều phụ thân về gần tí được . cầu thăng chức, chỉ xin ở gần, chắc cũng tới nỗi khó mở lời.

      Việc này phải chưa nghĩ đến, chỉ là thứ nhất, tại quan hệ giữa thái hậu và hoàng thượng có chút rắc rối. khéo bị người ta gán cho tội lấy quyền mưu tư lợi, thái hậu chịu gánh vác chuyện này cho . Thứ hai, hoàng thượng cứ luôn lúc nóng lúc lạnh với . Hai năm nay càng thấy muốn bỏ rơi, điều này, lại càng khiến người ta chán ghét. Huống hồ xuất thân thương giả, sau khi vào cung theo lệ thăng chức cho phụ thân. Phụ thân mới được cái chức rảnh rang – Tư Mã Hoài Châu, tăng bốn cấp so với chức Tuần Sát Hoài Châu mà trước kia khổ tâm dốc hết tiền tài. Đương nhiên hiểu đạo lý người đắc đạo, kê khuyển thăng thiên. Nhưng vấn đề là, cái đạo mà đắc này, chẳng qua cũng chỉ là xoay sở trong cơn lốc xoáy.

      còn nghĩ ngợi tới ngoại uyển của Thọ Xuân Cung. Thái giám canh gác vừa thấy nghi trượng của vội cúi người nghênh đón. bên hô “Thỉnh an” bên quỳ xuống đưa tay cho vịn, khi vừa bước xuống, y khẽ giọng : “Uyển Tần sáng sớm đến, thái hậu giận dữ. “

      Phi Tâm biết trước nhưng tin này vẫn phải mua. Hĩnh mũi ừ tiếng, Tú Linh bên cạnh len lén nhét bạc lẻ vào tay y. Phía trước có người thông báo, trong chốc lát dàn hàng ngũ, nghênh đón vào.

      vừa bước vào hoa viên bèn thoang thoáng cảm nhận được bầu khí ngột ngạt. Khi vào tiền điện, liền nhìn thấy Tuyết Thanh quỳ giữa điện, nghe thấy tiếng ta, nhưng nhìn bờ vai run rẩy biết ngay đôi mắt rưng rưng lệ.

      Nguyễn Tinh Hoa ngồi ở giữa, gương mặt giận dữ, nhưng điều ngoài ý muốn chính là, hoàng thượng lại ngồi bên cạnh. Tim giật thót lại, dám nhìn, vội khom người thỉnh an hoàng thượng và thái hậu, thái hậu thấy vào, nét mặt hơi thả lỏng, khẽ vẫy tay bảo vào. cúi mắt xuống, nhưng vẫn cảm giác được hai ánh nhìn lạnh lẽo như con dao lướt qua. cần nhìn cũng cảm nhận được cơn đau buốt đó, chẳng cần suy nghĩ cũng biết là ai dùng ánh mắt như vậy để nhìn rồi.
      “Tâm nhi đến đúng lúc, trước giờ đều do con phò trợ hoàng hậu chấp trưởng hậu cung. Những kẻ mê hoặc hoàng thượng, giữ lễ nghi trong cung, nên xử phạt thế nào? ” Mắt phụng của Nguyễn Tinh Hoa khẽ liếc xéo, nhìn xuống gương mặt đầm đìa nước mắt của Uyển Tần dưới kia, lạnh lùng hỏi. Uyển Tần sợ đến phát run, lời nào cũng thốt ra.

      “Mẫu hậu. ” Sở Vân Hi khẽ mím môi, vừa tính lên tiếng, bên này Tinh Hoa nhàn nhạt tiếp lời: “Hoàng thượng còn lên triều, thời gian cũng cần kề rồi. Đừng để bá quan phàn nàn, hoàng thượng chỉ lo việc nhà, lo việc nước! “

      “Mẫu hậu phải, vậy nhi thần bãi triều rồi đến thăm mẫu hậu. ” xong, y khẽ cúi người, ánh mắt nửa như nhìn về phía Phi Tâm rồi quay lưng bỏ !

      Phi Tâm quỳ xuống tiễn hoàng thượng ra ngoài, Tinh Hoa tiện thể xua mọi người ra. Chờ khi đứng dậy, bèn lượt việc hôm qua. Chuyện này Phi Tâm là đương , lẽ nào biết. Chỉ thấy từ nào của Tinh Hoa cũng như gai nhọn đâm thẳng vào tim. miễn cưỡng nghe xong, thái hậu hỏi nên xử trí thế nào, quả đẩy ngọn lửa bỏng tay cho cách nhàng. Nếu phải những lời hôm qua của hoàng thượng trong Khải Nguyên Điện, hôm nay chắc bị mắc trong kẹt và phải khó xử giữa hai bên.

      nhìn Tuyết Thanh, giọng bẩm thái hậu: “Theo ý thần thiếp, chuyện này nên che hơn. “

      thế nào? ” Tinh Hoa hứ tiếng.

      “Uyển Tần muội muội mới vào cung, được thánh sủng, tránh khỏi có những kẻ dưới nghe quản thúc, đố kỵ trong lòng. Muội muội được nuôi dạy trong thâm khuê, đối xử hòa thiện, nào biết lợi hại bên trong. Phía dưới lấy lợi, muội muội thể kiểm soát, có thể tha thứ. Muội muội đoan thuận cung kính, rất được lòng thánh thượng, dù rằng quản lý nô tài bất lực nên phạt chủ, nhưng thái hậu nếu phạt nặng muội muội, thánh thượng đau lòng, và cũng làm tổn thương tình cảm mẫu tử giữa thái hậu và hoàng thượng son lại cũng thể để bọn nô tài đắc lợi! ” Phi Tâm càng trong lòng càng khó chịu, thực chấp nhận món ân tình này hết sức khó xử. Nô tài đắc lợi trong miệng thốt ra đó, chẳng phải là tự mắng mình sao.

      Tinh Hoa lên tiếng, Phi Tâm tiếp: “Theo thần thiếp, muội muội quản giáo bất lực, phạt ba tháng bổng lộc. Cấm túc nửa tháng, được ra khỏi Lai n Cung. Tám trưởng cung nữ hầu hạ muội muội đều phải xử phạt, có bốn người theo muội muội vào cung đuổi khỏi cung về nhà quản giáo, vậy là ổn.”

      Phi Tâm biết, thái hậu cần kết quả này. Bà bắt được người, nhưng cũng phải cần bục thềm bước xuống, phạt nặng quá, hoàng thượng đau lòng, phạt bản thân lại bực dọc. Huống hồ điều mà bà để ý chính là chủ bộc Tuyết Thanh đồng lòng mê hoặc hoàng thượng, củng cố địa vị. Giờ đây bà có thể đuổi cổ bọn nô tài ra, sau đó điều tai mắt mà bà muốn sang đó.

      Vừa ra khỏi Thọ Xuân Cung, Tuyết Thanh vội vàng cảm tạ :”May nhờ tỷ tỷ đỡ lời với thái hậu, bằng ….” ta vừa , nước mắt vừa tuôn rơi, “Thực ra muội muội bị oan. Hôm qua muội muội cùng hoàng thượng dạo vườn hoa, sau đó hoàng thượng ra về. Muội muội bèn lĩnh người hồi cung, hôm nay vừa tới, thái hậu …. khiến muội muội sao giải thích được. “

      “Thái hậu làm cách nào khẳng định được là người trong cung của muội muội? ” Phi Tâm biết mọi thứ, duy chỉ điểm này hiểu. Tại sao Uyển Tần chút nghi ngờ hoàng thượng, hôm qua ràng y sai Uông Thành Hải mang cung y sang Lai n Cung, lại còn bảo đến thỉnh an sớm. ràng là đặt sẵn cái bẫy cho ta rồi còn gì? Tuyết Thanh có ngốc cũng phải nghĩ thông suốt điểm này chứ?

      “Cũng trách Tuyết Thanh nhất thời nóng vội, tối qua Uông công công đưa cung y nhầm chỗ. Tuyết Thanh vừa vào cung nghe , Uông công công từ cùng trưởng thành với hoàng thượng, dễ chuyện và thân thiện nhất, nên Tuyết Thanh bèn giữ công công lại tiền điện uống trà, định hỏi chuyện về hoàng thượng. Công công chịu nấn ná lâu, bảo rằng còn về sắp xếp hầu hạ hoàng thượng, sáng nay hoàng thượng tới sớm thỉnh an thái hậu. Nghe vậy Tuyết Thanh mừng rỡ trong lòng, định bụng đến sớm để gặp hoàng thượng. Ngờ đâu vừa đến, thái hậu nộ trách Tuyết Thanh, bảo hôm qua Tuyết Thanh thừa lúc dạo hoa viên, sai người làm chuyện xằng bậy đó. Hoàng thượng đỡ lời giúp Tuyết Thanh, thái hậu cũng tin. Thực ra hôm qua Tuyết Thang đưa bốn a đầu cùng, nhưng lúc về, quả là thiếu người! ” Tuyết Thanh dứt lời, Phi Tâm hiểu hết. Bảo Uông Thành Hải xảo quyệt, chi bằng hoàng thượng quả cao minh. Trước mặt thái hậu, Tuyết Thanh làm sao dám bảo rằng Uông Thành Hải mang nhầm chỗ, vì bản thân ta kéo vào hỏi thăm tin tức hoàng thượng. Nếu ra, chỉ khiến thái hậu thêm tức giận.

      “Đại ân của Quý Phi tỷ tỷ, Tuyết Thanh bao giờ quên. Tuyết Thanh cũng biết tỷ tỷ khó xử, nay là kết quả tốt nhất rồi. ” Tuyết Thanh ngậm ngùi , “Tuyết Thanh nhớ bài học lần này, sau này mong Quý Phi tỷ tỷ nhắc nhở thêm nữa. “

      “Ta biết muội ở trong cung mình đơn lẻ loi. Ở nhà có dắt theo mấy a đầu vào cũng coi như có người bầu bạn, nhưng việc lần này nhận định là muội, chỉ còn cách thể trong sạch như vậy thôi. Trong cung giống ở nhà, cẩn thận chút hơn. ” Phi Tâm khẽ tiếng , tiện thể uyển chuyển nhắc ta. Cái gì mà “Phu quân”, tốt nhất đừng gọi trước mặt mọi người, nếu lúc đó người nghe thấy phải là , mà là ai khác, chắc phiền toái chỉ như vậy.

      Sau việc này, vài ngày sau, Lâm trung lang có hồi ứng. Phu nhân ông ta thừa dịp vào cung viếng thăm , bảo Lâm Tuyết Thanh mượn cớ thỉnh an, đem tặng Phi Tâm con lân bằng ngọc, ngọc đúng là ngọc tốt, xuất xứ từ vùng Tây Vực. Nhưng chỉ ngọc tốt, mà điêu công cũng tốt và tinh tế, và ý bên trong mới khiến Phi Tâm mừng rỡ.

      Lâm trung lang cảm kích giúp Tuyết Thanh trước mặt thái hậu, lấy ngọc làm tin, sau này cùng mưu sách, lấy vật này làm chứng. Lần này Tuyết Thanh bị thái hậu tóm điểm yếu, sau cùng chỉ bị phạt , tuy mất bốn a đầu trong nhà nhưng chủ nhân bị ảnh hưởng, mà ngược lại càng được hoàng thượng thương, đúng là tái ông thất mã. Và tầm quan trọng của Quý Phi đối với Lâm trung lang lại càng thể kể xiết. Con dù được lòng hoàng thượng, nhưng trong cung điều ấy chắc khiến kẻ khác phật lòng, tuyệt đối thể thiếu trụ cột vững mạnh, và Quý Phi, chính là lựa chọn tuyệt vời nhất.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :