1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung - Mê Tâm Ký - Đương Mộc Đương Trạch ( 149c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 17

      Quyển 3 –

      Dò xét kỹ càng, tìm ra đầu mối


      Khi quay về cũng nửa đêm, sảnh lớn ở tầng còn ít khách khứa. Họ vẫn gọi thức ăn lên lầu, Vân Hi nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dán chặt góc. Đó là nơi gầm cầu thang, rất vắng vẻ, có người xoay lưng lại với họ, dường như là vừa uống trà vừa nhìn thứ gì đó, bị vùi lấp giữa sảnh khách đông đúc, hề bắt mắt.

      Phi Tâm nhìn theo hướng ánh mắt y, cũng nhìn thấy y phục người đó rất khác thường, dù chỉ là màu xanh xám, nhưng đối với người thường mặc áo gấm hoa lệ như chỉ cần nhìn độ rũ của chất liệu vải có thể biết nó phải sa tanh giả, mà là lụa , và còn phải là lụa tầm thường, nó là gấm lụa dệt từ tằm lạnh.

      Hai người lộ thanh sắc, vẫn nhìn về cuốn sổ quầy, sau đó nắm tay nhau, như đôi nam nữ thân mật lên lầu, lúc rẽ qua cầu thang lại đưa mắt quan sát. Khi lên lầu , Phi Tâm khẽ : “Người lúc nãy dưới cầu thang, mặc y phục hoa lệ, chất liệu từ trong cung, nhưng người lại đeo bảng hiệu quản lý, kỳ lạ. ”

      Vân Hi cười: “Nàng cũng nhận ra rồi à, lúc nãy ngang ta có nhìn thấy người đó xem sổ sách. mới chính là ông chủ ở đây, tên nô tài trong cung mà dám bán buôn to như vậy ở nơi này, lại còn mặc áo gấm, phô trương quá! Chả trách ấm trà mà dám ra giá hai lượng, hóa ra có nhà quan yểm trợ ! ”

      Hai người khẽ thầm , thần thái hệt như hoan hỉ tình tứ, cho đến khi bước vào phòng. Lúc ấy Vân Hi mới quay sang với Bàng Tín: “Ngươi bảo Trọng An để ý tên dưới đó.”

      Phi Tâm nghe thế, đột nhiên đưa tay kéo kéo vạt áo Vân Hi, “Đừng lo, sao đâu.” Vân Hi vỗ về , “Ngày mai mượn cớ du thuyền với nha đầu đó, ra khỏi thành trước rồi về tới tính tiếp. Mùng 8 đại giá khởi hành, hai ngày này Tiên Phong Doanh tới thôi. ”

      Phi Tâm gật đầu khẽ : “Nếu là quan lại nhất định cảnh giới nghiêm ngặt. Bàng Tín tuy là cao thủ, nhưng dẫu sao cũng lạ nước lạ cái, khó đảm bảo tề toàn. ”

      Vân Hi mỉm cười, cách nghĩ trong phương diện này, duy chỉ có mới có thể hiểu sai lệch nửa phân. Y chỉ muốn dò thám nhà cửa đối phương, chứ hề có ý định thâm nhập tìm chứng cứ. Vừa đến Bình Châu có thu hoạch như vậy, đối với y nó chẳng phải điều tốt lành, chỉ khiến y đau lòng mà thôi.

      Khi họ đến đường bộ mà đường nước, chính là muốn né tránh những cửa ải kiểm tra nghiêm ngặt. Dù có lệnh thông hành tay, nhưng bớt được cửa nào hay cửa đó. Những gì Phi Tâm nghĩ đều cũng chính là điều y nghĩ đến, dù Hành Vụ Thuộc đều là tinh , nhưng với thân thủ này khó lòng che giấu, những kẻ luyện võ khi đều trông hiên ngang hơn người. Nên chỉ cần xa xa ngóng xem ở nhà nào, tới đó tìm hiểu kỹ lại cũng muộn.

      Vân Hi để ý phải là vì nô tài nhà quan ăn mặc hoa mỹ, mở cửa hiệu to trong thị trấn náo nhiệt, mà là vì tên nô tài này và cỗ xe nhà quan hoành hành phố, vật giá nơi này cao ngất ngưỡng, đời sống người dân chắc khó khăn so với Giang Đô, có thể thấy được bất tài của Sử Trị vùng này. Nếu y bãi nghi mà đến, e chẳng thể thấy nổi cảnh này mà trái lại còn dễ dàng bị chúng lừa gạt.

      Đêm đến, hai thuộc hạ của Bàng Tín là Trịnh Hoài và Quách Trọng An lần lượt quay về, hai người bảo rằng xe ngựa đó sau cùng lái vào trong phủ Thái Thú Bình Châu. Còn người đàn ông mặc áo gấm đó, vòng mấy con hẻm, sau cùng vào tòa nhà treo bảng hiệu gì cả, nên biết ở nhà nào.

      Phi Tâm xem trước bản đồ Bình Châu, chuẩn bị sẵn phần chi tiết về các phủ chức tại Bình Châu và cả tất cả sản nghiệp phú hộ Bình Châu. Lúc ấy chuẩn bị như vậy là vì phòng hờ khi cấp bách, đến lúc đó quan phủ là sức mạnh bảo vệ lớn nhất cho họ, nhưng nay thứ ấy vừa hay có thể dùng đến.

      Quách Trọng An có biệt danh là Ngựa Già Dò Đường, bởi vì điểm mạnh của chính là ghi nhớ rất kỹ những con đường qua, dù chỉ lần. vẽ ra sơ đồ khái quát theo trí nhớ, rồi đem so với phần Phi Tâm chuẩn bị, rất ràng là ngôi nhà đó chính là trong những sản nghiệp của phú hộ nổi tiếng ở Bình Châu. Phú hộ này họ Trần, là đại địa chủ Bình Châu, nhà có ruộng trăm mẫu, và cũng kinh doanh các cửa tiệm ở Bình Châu. Quán trọ này chính là trong số sản nghiệp của .

      Vân Hi móc nối từng chi tiết lại với nhau, sắc mặt trở nên thâm trầm. Người ngoài có lẽ khó lý giải, tìm ra được trọng điểm từ những chi tiết vặt này. Nhưng Phi Tâm lại hiểu , bởi nhà là nhà buôn, quan – thương luôn có mối quan hệ chằng chịt ràng, hiểu điều này nhất. Còn điều nữa chính là khi ở trong thâm cung lại càng tường tận được những bí trong đó. Đương nhiên, điều này cũng liên quan mật thiết đến thấu hiểu của đối với tâm tư Vân Hi, có lẽ có những lúc cách nào hiểu được trái tim Vân Hi, nhưng cũng có rất nhiều khi giữa họ quả tồn tại thần giao cách cảm.
      Chỉ mỗi việc đem bản đồ mà thôi, trước khi vi hành Vân Hi rất bận rộn, bởi vì phải cùng thái hậu thăm thân và tuần ra các nơi. Thời gian y sắp xếp để chuẩn bị cho chuyến vi hành rất ít ỏi, mọi chi tiết trong cuộc sống thường nhật đều có Uông Thành Hải lo liệu thay y, nhưng Uông Thành Hải tỉ mỉ như Phi Tâm. Vân Hi trước đó cũng từng nghĩ đến nhưng y dặn dò, y đoán Phi Tâm cũng làm thế, quả nhiên, Phi Tâm nghĩ đến điều này.

      Tối đó, hai người đều trằn trọc khó ngủ. Phi Tâm thấy y mất ngủ, đặng lòng lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng quá lo lắng, thiên hạ rộng lớn, khó tránh khỏi có những kẻ tiểu nhân trục lợi. Hoàng thượng lo chuyện nước nhà, chỉ cần ích nước lợi dân là minh quân. cần phải vì bọn tham lam bại loại này mà làm cụt hứng chuyến Nam tuần của hoàng thượng. ”

      Vân Hi nghiêng sang nhìn , khẽ : “Nàng cũng cần lo lắng, trẫm vơ đũa cả nắm, từ chuyện này mà nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Lạc Chính. ”

      Hai người đều chỉ thốt đúng câu trúng tim đối phương, hai ánh mắt trao nhau khoảnh khắc ấy. Y đưa tay sờ mặt : “Nàng có thể hiểu trẫm, nhưng lại hiểu lòng ta.”

      Phi Tâm thấy y đồng thời dùng cả hai danh xưng, nhất thời hiểu tại sao, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp. Y quay người sang, ôm vào lòng:”Tim nàng đập nhanh thế, sợ gì chứ?”

      Ánh mắt chớp động, sợ? Có lẽ đúng là sợ, nhưng rốt cục sợ gì cũng . Y càng sát đến gần hơn, đôi môi khẽ chạm lên trán : “Nếu muốn ngủ làm những chuyện quan trọng hơn . ” Y đột nhiên khẽ cười, cơ thể bắt đầu an phận, xiết chặt lấy , bờ môi ngao du gương mặt , khiến hơi run run và khẽ rên rỉ.

      Sáng sớm hôm sau, Bàng Tín thuê cỗ xe ngựa. Bọn họ đến Bình Châu vào trưa mùng 5, ngủ giấc đến tối dạo, kết quả là lúc trở về lại bị Vân Hi hành hạ, khiến cả người Phi Tâm như sắp rã ra.

      Ngủ giấc sâu cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng cười và tiếng râm ran như chim sẻ hân hoan ca hát, Phi Tâm mới mở mắt thức dậy. Vừa tỉnh giấc sững sờ, người cảm thấy chao đảo, biết từ lúc nào lên cỗ xe ngựa mà mãi đến giờ còn chưa cảm giác được. Vân Hi ngồi bên cạnh , đối diện là hai đứa bé rôm rả cười.

      chính là bé tối qua, vẫn là cách ăn mặc đó, tóc chải thành hai búi , để lại mái trước, ánh mắt tươi cười hớn hở. Bên cạnh là bé trai, có lẽ chính là em trai hôm qua con bé . Khoảng chừng tám, chín tuổi, đôi mắt khá giống con bé, mặc bộ áo bào màu xám, tay áo có vài lỗ vá thủng, nhưng cũng rất sạch . Bé trai trông có vẻ chậm phát triển, ngồi bên bé thấy thấp hơn cái đầu, cũng giống bé năng hoạt bát, bộ dạng có vẻ nghiêm nghị nhưng cũng thường mỉm cười. ngờ bọn họ lại đến , Vân Hi còn đưa cả họ lên xe.

      bé tinh mắt, vừa thấy Phi Tâm mở mắt mỉm cười chào: “Mợ thức dậy rồi. ”

      Phi Tâm rất ngượng ngùng, chưa bao giờ nằm soài như vậy trước mặt người khác. Trong phút chốc bỗng hận bản thân quá ngốc nghếch, dẫu mệt thế nào cũng nên mất hết cảm giác chứ.

      May rằng con nít chẳng nghĩ ngợi nhiều, tiểu nha đầu vẻ mặt ngưỡng mộ : “Cậu tốt với mợ, mợ có phước quá. ”

      Phi Tâm sắc mặt đỏ ửng, tiểu nha đầu này suốt ngày bán buôn bên ngoài, miệng lưỡi đúng là hệt như chim , liếng thoắng ngừng, gặp ai cũng ngon ngọt. Vân Hi nghe xong cười rồi nhìn Phi Tâm: “Liên Hoa Nhi hôm qua sợ chúng ta tráo trở nên gọi cả đệ đệ đến cùng, hai đứa ngồi bên ngoài cả đêm. Bây giờ nếu với con bé chúng ta phải. ”

      Liên Hoa Nhi? Phi Tâm nghe cái tên quá tầm thường, nhưng ở những gia đình bình thường, để dễ nuôi nấng, thông thường đều tùy tiện đặt cái tên. Phi Tâm lén ngước xuống nhìn, được đắp chiếc chăn mỏng, mỏng đến thấy cả y phục mặc, thở phào nhõm đồng thời cũng còn kèm theo cảm xúc khó diễn đạt bằng lời. Vân Hi đưa tay kéo dậy, người y khẽ đỡ lấy , cho chỉnh trang lại mái tóc và cổ áo. Sắc mặt y vẫn bình thản như thường, tiếp tục trò chuyện với hai đứa bé. hiểu nổi, với mấy đứa con nít mà y cũng có thể trò chuyện rôm rả như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, tiểu nha đầu bận trò chuyện cùng Vân Hi, phần nào đó giải cơn buồn ngủ của . Phi Tâm rụt vào sau gáy y, chốc chốc lại nghe tiểu nha đầu đồn thổi những điều hay ho của sông Đông Hà.

      Trò chuyện lúc Phi Tâm mới biết. Hóa ra nha đầu này họ Liên, nên mới gọi là Liên Hoa, đệ đệ tên là Liên Bằng. Khoảnh khắc ấy chợt cảm thấy nhà này thú vị, Liên Hoa Liên Bồng (Bồng đồng với Bằng), cái tên là đơm hoa, cái là kết trái cũng thực tương xứng. Tỉ tỉ mười hai tuổi, đệ đệ mười tuổi. Nhưng người phương Nam tú tuấn, dáng vẻ trông hơn tuổi thực chút. Nhà họ ở trong Liên gia trang bên vịnh sông Đông Hà, vịnh sông này là nhánh của sông Hoài, có đầm trồng ấu. Nhà nhà đào ao nuôi cá, hái ấu, mỗi dịp lễ lọc làm thứ gì đó để buôn bán.

      Phi Tâm nghe thấy rất tò mò, xem bản đồ, vịnh Đông Hà đó có mảnh ruộng nước mênh mông, vả lại đặc sản nơi này chính là gạo tốt thượng hạng trứ danh Quế Hoa Cầu, sao lại có thể trồng lúa mà nuôi cá? Vùng này có hồ Thanh Dương, lại có sông Hoài, hai bên có những làng chài chuyên đánh bắt cá, chạy đến vịnh này nuôi gì nhỉ?
      tart_trung thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 18

      Quyển 3 –

      Nghiệp quan cấu kết chiếm cứ Bình Châu


      Tuy trong lòng Phi Tâm nghĩ vậy nhưng thốt lời nào, lặng lẽ nghe họ trò chuyện. Vân Hi khen tranh vẽ quạt đẹp, Liên Hoa bèn đáp rằng cha là người học sách, thi cử nhiều năm mà đỗ, thực nuôi nổi vợ con, bèn rũ bỏ đèn sách chuyên tâm làm nông. Những khi rỗi rãi, mẹ bèn đan quạt, đan chiếu, để ông vẽ tranh lên đó, giá cả cao được tí. Có lẽ nhất thời trong lòng cảm thấy thư sinh trăm vô nhất dụng, nên bọn trẻ cũng ngày ngày lăn lộn trong thôn làng, biết hay biết chữ cũng chẳng cần thiết nữa.

      Vân Hi nghe con bé liến thoắng ngừng, bất chợt mỉm cười quay sang nhìn Phi Tâm: “Bao giờ nàng sinh cho ta đôi trai , cả nhà cùng ra ngoài dạo chơi như vậy mới thú vị.”

      Phi Tâm nghe xong mặt đỏ bừng bừng, rụt chân kéo váy che lại, cả người sắp co rụt vào phía sau y. Chưa chờ lên tiếng, Liên Hoa nhanh nhảu: “Mợ tốt số, sau này nhất định con cháu đầy đàn. ”

      Phi Tâm hận thể nhét bánh bao vào miệng con nha đầu đó, lúc đó Liên Hoa vẫn tiếp tục bô lô ba la: “Cậu trông rất tuấn tú, con cái sau này chắc chắn cũng rất xinh xắn. ”

      Vân Hi nhịn nổi cười thành tiếng, bàn tay đưa ra sau cách tự nhiên: “Nương tử ta sức khỏe tốt, cầu con cháu đầy đàn, chỉ cầu có trai để khỏi uổng công trông mong. ”

      Phi Tâm nghe đến giật thót mình, năm ngoái Ninh Hoa Phu Nhân sinh cho y , nay Tuấn Tần cũng bụng mang dạ chửa, tại sao lại trông mong vào ? mắc chứng Hàn Hư, ngay đến cũng thất vọng tràn trề, có gì mà phải trông mong vào chứ?

      Vân Hi bất thình lình quay qua nhìn sắc mặt của , ánh mắt khó lường, nụ cười thâm trầm: “Nương tử ở nhà vất vả, ra ngoài cũng thoải mái, trước kia còn bảo ngưỡng mộ người khác trông đẹp đôi, vi phu còn ngỡ là . Nay nghĩ lại, nương tử đúng là biết lừa người.”

      Phi Tâm nghe mà lòng xót xa, lời này đương nhiên hiểu ý. Ngày đó còn ở tàu bộc bạch với y tâm tư của mình qua chuyện Tả Hàm Thanh. Lúc đó cũng thừa nhận thấy cảnh y cư xử hòa hợp với các tỷ muội mà ngưỡng mộ trong lòng. Nhưng ngưỡng mộ gì ngưỡng mộ, cũng đồng thời thẳng thắn tâm tư của với y. Bây giờ y chẳng gì khác, chỉ nhắm vào mỗi việc đó để chỉ trích , mà chưa tìm được thời cơ, đối diện còn hai đứa bé tuổi sắp lớn.

      Nghĩ đến mấy hôm nay, việc gì cũng chiều theo ý y, bẽ mặt biết bao nhiêu lần, cũng đành. Nay ràng biết khó sinh dưỡng, lại còn chạm vào nỗi đau của , cứ với bọn trẻ về việc này. Y là hoàng thượng có thể tùy tiện mang ra đùa bỡn. Chỉ trách bị luy bởi thanh danh, lòng chỉ mong gia đình được danh giá, vạn nhẫn nhịn. Nhưng dù là như thế trong lòng cũng đau xót, hơn nữa ban nãy còn mất mặt vì ngủ say như chết, càng nghĩ càng thấy thẹn quá hóa giận. Mà giận dữ làm sao được, dám hét toáng với y, chỉ biết cúi đầu lầm bầm: “Làm sao dám lừa chàng, chán sống rồi hay sao! ”

      Vân Hi khẽ nhướn mày lên, ánh mắt ánh lên tia cười. Y ngờ rằng Phi Tâm lại dám lầm bầm, bình thường đôi lúc trích dẫn điển tích để giải bày với y, ra câu nào cũng nghe lọt tai, nhưng thông thường lời nào lời nấy đều những đại đạo lý rất hùng hồn. Bây giờ có đại đạo lý, hệt như là giận lẫy, ràng trong lòng vui vì lời của y, nhưng lại dám cãi, chỉ biết cúi đầu khẽ lầm bầm. m thanh của rất khẽ, y ở sát bên cạnh mà vẫn nghe lắm. Nhưng y có thể đoán được tám, chín phần, quay phắt sang véo : “Nàng có lý à, ta sai hay sao? ”

      Phi Tâm thấy y lại bắt đầu động tay động chân, ngay tức quay mặt , đẩy tay y ra, giọng cực kỳ : “Đừng véo, đau.”

      xong, mặt ửng đỏ cả lên.

      Hai đứa trẻ ngồi đối diện, bốn con mắt chớp nhìn chặt họ. Đột nhiên Liên Bằng huých huých Liên Hoa: “Gia tỷ, hai người họ giống cha mẹ chúng ta quá.”

      Liên Hoa trừng mắt: “Nhảm nhí, cậu và mợ là những người giàu sang! ”

      Liên Bằng rụt cổ cái, tỷ tỷ trừng mắt nhìn nên chẳng dám lên tiếng. Bên này Vân Hi và Phi Tâm sững sờ. Phi Tâm xấu hổ biết trốn đâu, dùng hết sức rụt ra sau lưng Vân Hi, Vân Hi ấn chặt chân , quay sang cười với Liên Hoa: “ đứa con như ngươi sao lại năng thô lỗ thế? ”

      Liên Hoa cười gượng, khẽ véo em trai cái, nét mặt vẫn tươi cười lấy lòng: “Cha mẹ tiểu nhân đều là dân quê mùa, nào sánh được với cậu và mợ đây chứ? ”

      “Học những thứ này từ đâu thế? ” Vân Hi hỏi, chẳng mấy chốc, xe đến cửa đông. Hôm nay là mùng 6, Tiên Phong Doanh chắc cũng đến Bình Châu với số quan lại đồng hành, nên cửa thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, dẫu có lệnh thông hành, người giữ cổng vẫn giở rèm lên xem, thấy bên trong có lớn có bé, có nam có nữ, bèn gì nữa. Vả lại xe này cũng chạy trong thành, họ thuê 2 chiếc, có người lái xe, Bàng Tín lái hai cỗ, phía sau là cỗ do Trịnh Hoài lái để đựng đồ đạc. Phi Tâm lo họ lục lọi đồ đạc bên trong nhưng Uông Thành Hải kéo họ lại gì đó, chắc cho chút ngân lượng, họ bèn thôi kiểm tra, sau đó mới từ từ khởi hành.

      Liên Hoa ngóng ra bên ngoài, chờ khi xe chạy rồi mới cất tiếng: “Cậu nghe giọng giống người phương Bắc, bao giờ nhìn thấy hoàng thượng chưa? ”

      Vân Hi biết con bé tình còn trẻ con, hơn nữa còn bé phải mưu sinh, hiểu quá nhiều, bèn cười: “Ngươi nghe chuẩn lắm, ta đây nghe đồn hoàng thượng Nam tuần nên sang đây ngắm ngắm đoàn nghi trượng”
      “Tiểu nhân cũng muốn ngắm lắm, nhưng tối qua phong thành rồi, vào được đâu. ” Liên Hoa xoa xoa tay, “Tối qua mẹ bảo tiểu nhân bán quạt xong về ngay, nếu binh lính kéo đến lại đòi tiền phạt. Nhưng nỡ bỏ mối làm ăn lớn, nên đành chờ đêm. ”

      “Tại sao? Hoàng thượng tuần tra là việc hoàng thượng, các ngươi sống qua ngày của các ngươi, chẳng lẽ để người khác sống hay sao? ” Vân Hi nghe thế ánh mắt khẽ dao động, khẽ .

      “Chê chúng tôi làm mất mặt Bình Châu. ” Liên Bằng nãy giờ ngồi im bỗng xen miệng , xong lập tức nhìn tỷ tỷ mình, thấy con bé trợn mắt nhìn nó, nó cười hì hì hai tiếng.

      “Là ý gì? ” Vân Hi hỏi, Phi Tâm bỗng chốc cũng nghe đến sững sốt.

      “Mấy hôm trước dán cáo thị rồi, nhưng giờ gỡ bỏ. ” Liên Hoa , Liên Bằng huých huých con bé: “Gia tỷ, mẹ dặn được, nhiều bị bắt nhốt đấy. ”

      “Cậu hỏi chuyện mà, ngươi có muốn lấy quà bánh ? ” Liên Hoa trừng mắt nhìn nó, rồi quay sang nhìn Vân Hi, đột nhiên xích lại gần : “Cậu à, nếu tiểu nhân nghe được cậu có ban thưởng nhỉ? ” Đột nhiên lại im bặt, do xét ngắm nhìn y, “Cậu có phải làm quan ? ”

      Phi Tâm nghe mà nhịn cười được, rốt cục cũng chỉ là con nhà dân dã, nhanh nhạy cách mấy cũng có hạn, trong nhà chẳng dạy bảo ăn gì cả. Vân Hi cười: “Tất nhiên có thưởng, tí nữa chẳng phải bắt cá hái ấu sao? Nếu dọc đường ngươi kể nhiều chuyện thú vị ta trả 10 lượng chẵn, thế nào? ”

      chứ! ” Hai đứa bé cùng lúc căng to mắt như hai viên nguyên bảo, ánh mắt sáng rực lên. Sau đó Liên Hoa mới ngọng ngọng nghịu nghịu xác nhận, “, lừa người đấy chứ? ”

      người lớn như ta mà lại lừa trẻ con à? ” Vân Hi cười, “Ngươi cứ xem thế nào là làm xấu mặt Bình Châu? ”

      “Người nghĩ xem, nếu hoàng thượng đến mà trông thấy Bình Châu nhiều người nghèo khó coi biết bao. Hoàng thượng vui, cả Bình Châu này xem như xúi quẩy. ” Liên Hoa tiếp tục , “Mấy hôm trước dán cáo thị, những nhà trong thành mấy hôm nay được phép bước ra cửa. Quan lại bảo đường loạn quá, mấy hôm nay muốn bán buôn phải bày bán ở những con phố quan phủ chỉ định, quản lý thống nhất. Nhưng gánh hàng rong phí rất cao, thuê được ra bán để khỏi làm mất mặt!”

      “Nơi này cách Giang Đô chỉ có vài trăm dặm, ngươi đến Giang Đô bao giờ chưa? Có phải cũng như vậy? ” Vân Hi chợt hỏi.

      “Giang Đô thuộc quyền quản lý của Tỉnh, Bình Châu phải. Hình như thuộc về cái gì đó….” Liên Hoa gãi gãi đầu, dường như lắm, lại tiếp, “Tóm lại nơi này khác Giang Đô, tiểu nhân chưa qua Giang Đô. Nhưng nghe người trong trang rằng giá cả bên đó rẻ hơn rất nhiều. ”

      “Nghe từ lúc nào? “

      “Trước giờ đều rất rẻ, có người trong trang từng đến, bảo đồ đạc rất rẻ.”

      “Sao đến nơi này đắt lên nhỉ? ”

      “Muốn đem sang đây bán buôn đắt lắm, đường cũng phải tiền, qua ải cũng phải tiền, cộng tới cộng lui nên đắt hẳn lên.”

      Phi Tâm nghe xong, trong lòng hiểu . Bình Châu trực thuộc Châu, thuộc quản lý của tỉnh nào ở Hoài Đông, Hoài Nam. Nhưng lại nằm ở phía Nam, cách kinh thành rất xa, nơi này có thể là núi cao hoàng đế xa, quan lại các tỉnh đều quản tới nơi này, gần như là vùng tự trị, đâm ra quan địa phương mới trở thành vua vùng. đường xây các quan ải, đòi tiền lộ phí, dẫn đến giá cả tăng cao, vật giá đắt đỏ cũng chính vì thế. Nhưng có điểm Phi Tâm chưa nghĩ thông, tại sao bỏ mặt ruộng đất trồng mà đào ao nuôi cá? Nơi này tập trung ruộng lúa, mỗi năm cung cấp lượng lương thực to lớn cho hoàng gia, chưa bao giờ thiếu, theo lý giá gạo cũng đến nỗi quá đắt đỏ, tại sao lại đắt thế này nhỉ, hiểu nổi.

      còn suy ngẫm Vân Hi hỏi: “Nơi này gạo rất tốt, Quế Hoa Cầu chỉ nơi này mới có, sao có thể đắt đến thế? ”

      “Ruộng tốt đều là của nhà họ Trần, phải đóng thuế 3%. ” Liên Hoa trả lời, “Trong trang chúng tôi cũng chỉ có 10 hộ thuê nổi, những người khác đều nuôi cá ở vịnh. Vốn dĩ vịnh này ai quản, nay thấy chúng tôi nuôi cá, lại đòi nạp thuế. ”

      Vân Hi nheo mắt, nhà họ Trần, liên tưởng đến những chi tiết trước đó, y hiểu cả rồi! Thuế 3% được lắm! Theo lệnh triều đình, các nơi đánh thuế được vượt quá 1/15, lại dám đánh thuế đến 3%!

      “Cậu à, tí nữa gặp mẹ tiểu nhân, chớ có là tiểu nhân kể nhé. ” Liên Hoa thè lưỡi.

      “Ừ, .” Vân Hi cười. Y quay sang nhìn Phi Tâm, Phi Tâm kéo vạt áo y, trao y nụ cười mỉm như an ủi nho . Tuy lúc này sắc mặt y vẫn bình thản, nhưng Phi Tâm biết, y giận điên lên!
      tart_trung thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 19

      Quyển 3 –

      Nổi hứng chơi nơi đồng hoang thôn


      Cỗ xe chầm chậm tiến bước, trước mắt là màu xanh mơn mởn rộng mênh mông, vùng Hoài Nam Hoài Đông mấy năm nay sản lượng gạo rất cao. Lúc này lúa nhổ mạ, số trổ bông, mùi hương thơm mát. Cẩm Thái bắt đầu từ triều Xương Long chú trọng thủy lợi, triều đình ngăn hồ dẫn nước, hai góc hồ Thanh Dương là ruộng lúa mênh mông. số vùng đồi núi cũng có cây bông gòn, lá trà, giương mắt nhìn xa, màu xanh mát đập vào mắt, khiến tâm trạng người sảng khoái hẳn.

      Bàng Tín theo hướng chỉ dẫn của Liên Hoa, qua khỏi mẫu ruộng đó bèn thấy làng . Nghe Liên Hoa , nơi này là Trần Gia Trang, ruộng tốt vùng này đều là của Trần Gia Trang. Trang chủ mở nhiều cửa tiệm trong Bình Châu, là phú hộ Bình Châu. Về điều này Vân Hi cũng có nghe . Qua khỏi Trần Gia Trang, thêm lúc bèn đến vùng ven liên thông giữa sông Hoài và hồ Thanh Dương. Người ở đây gọi nó là Đông Vịnh Tử, bốn bề bắt đầu nhấp nhô bất định, có đồi núi , ruộng đất nơi này mẫu nơi kia mẫu, vũng trũng có ít ao hồ, có lẽ đây chính là Liên Gia Trang. Nơi này tui có ruộng đất mênh mông, nhưng cảnh sắc rất tuyệt, có thể vùng vịnh này chính là mương máng quanh co khúc khuỷu, bên là sườn núi, đất bằng bên kia chính là ruộng, sườn núi cũng có ruộng, xa xa lại thấy hộ dân. Đường ngày càng khó , xe ngựa cực chậm.

      “Sắp đến nhà tiểu nhân rồi, phía dưới kia có ao của nhà tiểu nhân, có con cá trắm đen to thế này này. Tí nữa sai Bằng Tử bắt con cho các đại gia nhấm rượu.” Liên Hoa vừa chỉ trỏ vừa , “ chút xíu tiểu nhân ra ruộng mò ốc, mẹ xào lên thơm hết biết! ” Liên Hoa bỗng dưng lại cong mắt lên, cười híp mí , “Tối nay Bình Châu phong thành, hay các vị đừng về. Ở nhà tiểu nhân ạ? Rẻ lắm đấy! ”

      Phi Tâm trừng mắt nhìn con bé, tâm tư buôn bán của tiểu nha đầu này phải tầm thường, đưa họ đến nơi núi sâu hẻm hốc này, nay còn ôm cả việc ở trọ nữa.

      “Những chiếc lều bên đó dùng để làm gì? ” Vân Hi thấy thứ gì cũng mới mẻ, bất chợt chỉ vào chiếc lều cỏ và hỏi, “Có người sống ở đó à? ”

      “Dùng để trông chừng bờ ao, có mấy đứa con nít hay nghịch. Canh me đến mò cá, thông ao để cá chạy xuống nhà chúng nó. Nên bây giờ phải dựng lều lên! ” Liên Hoa , nhích mông khỏi ghế ngồi, xích lại gần.

      “Ngươi cũng từng mò trộm phải ? ” Vân Hi khẽ cười trêu.

      “Tiểu nhân mới thèm làm những chuyện này. ” Liên Hoa vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên?, “Trần Gia Trang giành ruộng tốt, trong ruộng nuôi cả cua, đặt lưới chài cá chặn ngay cửa sông, lại còn chặn ngay bên ngoài gia trang chúng tôi, tất cả đều về đây gom cá. Như vậy cam tâm, đều tại bọn họ mà ra. Qua hết quả núi này chính là kênh phía Đông hồ Thanh Dương, phong cảnh đẹp lắm. Phía Bắc hiếm khi thấy được cảnh như vậy. ”

      Phi Tâm thốt lời nào, Trần Gia Trang chiếm hữu ruộng tốt, cá cua chắc còn béo to hơn nhiều so với nơi này. Tuy ở đây nhìn thấy non nước, cảnh đẹp tuyệt vời nhưng trông nhà cửa biết ngay nghèo biết bao nhiêu so với gia trang lúc nãy.

      lát sau, trong vịnh có bóng người, đó là người con chân đạp chiếc chậu sành đỏ sẫm, tay cầm sào dài, uyển chuyển lượn tới lượn lui giữa ngõ hẹp quanh co, Dưới sông đầy rẫy những củ ấu mọc dại, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt rồi lựa những củ đỏ cho vào chậu. Chẳng mấy chốc, chậu được phủ thành lớp.

      đầu đội chiếc lá sen làm mũ, mái tóc đen nhánh bóng mượt buộc sau lưng, tư thế uyển chuyển mà cũng rất phóng khoáng Lúc ấy ta nhìn thấy chiếc xe bờ, Liên Hoa cũng nhìn thấy ta, thò người ra gọi hỏi: “Kim Tử tỷ, có thấy mẹ của muội ở đâu ? ”

      được gọi là Kim Tử ngẩng đầu nhìn, vẫy vẫy tay: “ thấy đại nương đến. Hoa Nhi lại vào thành rồi à? ”

      “Vâng ạ, kiếm được mối lớn nè! ” Phi Tâm nhìn mặt con bé, nhưng nghe giọng rất đắc ý, lại còn vỗ vỗ cửa sổ được trạm khắc hoa để khoe với người ta: “ với mẹ tiếng là muội dẫn đệ đệ ra ngoài, tối về trễ tí. ”
      “Biết rồi! ” đáp lại, người cũng dần xa dần theo dòng nước.

      Vân Hi kinh ngạc nhìn quang cảnh này, đột nhiên : “Ngươi bảo đưa ta đến mò cá, sông này làm sao có thể chứa nổi con thuyền nào. ” Đây ràng chỉ là rãnh sông, lại còn rất chật hẹp, khắp nơi mọc đầy các loại thực vật, làm sao có thể chèo thuyền. Hơn nữa, nhìn nơi này như vậy làm sao có người chèo nổi thuyền.

      lên phía trước kia chèo được đấy. ” Liên Hoa đỏ ửng mặt mày, sợ Vân Hi bảo nó lừa gạt, trong khoảnh khắc ấy giọng còn kiên định như thế nữa, lén nhìn Vân Hi, “Chèo được mà. ”

      “Cái này chơi thế nào? ” Vân Hi nhìn bóng người trôi xa đó, trong lòng tự dưng nổi hứng, “Thuyền ta cũng ngồi chán rồi, ngươi dạy xem làm cách nào để điều khiển cái chậu này? ”

      “Vâng được ạ. Nhà tôi có chiếc chậu to, chứa được những hai người! ” Liên Hoa nghe thế vội vàng gật đầu, lại bắt đầu huênh hoang, cao giọng : “Đại gia lái xe, ngừng , đến rồi. ”

      Phi Tâm vừa xuống xe, mùi thơm mát phà tới khiến tinh thần sảng khoái hẳn. Rãnh sông trước mắt dần dần bị che khuất bởi màu xanh nõn. Đối diện là ngọn núi xanh rờn, ở giữa là những ao cá, xa xa có những sườn núi rải rác là từng hộ dân cư. Chốc chốc lại có những người dân trong lòng mang ủng đội đấu lạp*, nhìn thấy cỗ xe ngựa, ai nấy đều dòm ngó từ xa, chẳng dám lại gần, mãi khi thấy Liên Hoa, họ mới cúi đầu bắt đầu bận rộn việc của mình, có lẽ con bé phải lần đầu kéo được mối làm ăn lớn.

      “Ao này là của nhà tôi, tí nữa cậu có thể mò hoặc câu, tùy ý cậu, bắt được đều là của cậu hết. ” Liên Hoa xuống xe, cởi cả đôi giày mang giắt lên eo, chân trần dẫn họ đến phía ao, cho họ nhìn cá trong đó: “Ngài nhìn xem, có cá đấy, cá lớn, lừa đảo! ”

      Liên Bằng cũng nhảy xuống theo, thấp hơn Liên Hoa cái đầu, chẳng mấy chốc nó xắn quần lên, tỏ vẻ như thể chỉ cần Vân Hi tiếng mò cá nhảy xuống ngay!

      Ao cá lớn, diện tích chỉ khoảng mười mấy trượng, bên cạnh có túp lều , đó treo chiếc đèn lồng rách rưới. Bên ao còn cập chiếc xuồng rất . lát sau, Uông Thành Hải chân trước chân sau chạy đến, nhìn xung quanh rồi khẽ hỏi: “Công tử, xe này đặt ở đâu? ”

      “Dẫn vào trong kia, hoặc là đậu bên cạnh bờ ao? ” Vân Hi chỉ vào túp lều đó, “Liên Hoa, ngươi cho ta thuê túp lều đó được ? Tối nay ta sẵn canh ao cá giúp ngươi. ”

      “Hả? Làm sao dám như vậy? ” Liên Hoa chỉ vào túp lều đó, chỉ tay về phía trước, “Nhà tôi ở phía trước kìa, có nhà trống, tốt hơn nơi này! Nơi này tối đến ếch kêu lớn tiếng lắm, ngủ được. ”

      Phi Tâm nhìn nơi này, mặt mày tái mét. Túp lều này đừng chuyện to , ngay đến cửa còn có, chỉ đặt chiếc chiếu rách. Lại còn tối om, biết bám bao nhiêu bẩn trong đó. Mà đừng đến bẩn hay , chỉ mỗi côn trùng chịu thấu, lại còn ở vùng thôn dã, nhiệt độ thấp hơn trong thành, ở đêm người mất nửa mạng trước rồi!

      “Chàng, ở nơi này chơi lúc, tối về có được ? Có lệnh thông hành, chắc dám cho vào đâu chứ? ” Phi Tâm kìm nén khá lâu, kéo vạt áo y khẽ .

      Vân Hi quay lại mỉm cười, kéo Phi Tâm lại rồi với Liên Hoa “Ngươi cứ kiếm cái chậu to dạy ta cách chèo , túp lều ngươi cứ để mặc cho ta. Mất mát ta đền! ” xong, ra hiệu với Uông Thành Hải, bản thân y kéo Phi Tâm về phía bên sông, “Chúng ta dạo xung quanh, xa!”

      Phi Tâm để Vân Hi dẫn , bên này cây cỏ xum xuê, váy dài và tay áo lại rộng, kéo kéo vén vén rất bất tiện. Liên Hoa vừa gật đầu, Liên Bằng vội vàng chạy sang dẫn đường, rất tinh mắt giẫm bằng cỏ phía trước. Bàng Tín lệnh cho thuộc hạ giúp Uông Thành Hải chỉnh lý xe ngựa, theo Phi Tâm và Vân Hi từ xa. Mẫu ruộng trước mắt này phân chia trang hộ, thỉnh thoảng có người qua lại. Nhìn thấy bọn họ đều mỉm cười thân thiện , đường càng càng hẹp, có đoạn đường chỉ là khoảng cách giữa ao và rãnh sông, xe hoàn toàn lọt nơi này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 20

      Quyển 3 –

      Hồng bích tôn nhau cùng đùa giỡn


      Họ được lúc, đằng trước có con sông bắt qua, thông với rãnh sông lúc nãy. là sông cũng phải, chỉ rộng và sâu hơn tí thôi. Nhìn trái nhìn phải cũng thấy cầu, chắc sâu lắm cũng chỉ tới eo là cùng. Khi Phi Tâm tiến lên trước, có người đàn ông chuẩn bị lên bờ, ở trần, y phục giày dép đều đội cả đầu. Phi Tâm vừa thấy hoảng hốt, khẽ la lên rồi nép chặt phía sau Vân Hi.

      Vân Hi lúc đầu cũng hơi sửng sốt, người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn thấy Liên Bằng, nhìn tiếp thấy mấy người lạ sang bên này, cũng có chút ngại ngùng, vội lấy áo quần che lại, khẽ chui vào lùm cỏ rậm rạp, miệng hét lên: “Ối, thối Bằng Tử, chết với đống ngân lượng , dám đưa người đến đây! ”

      Liên Bằng vội nhón chân lên, la: “Lại ở trần, tôi còn chưa dám ở trần mà ông dám ở trần, làm mợ đây hoảng sợ, gia tỷ đánh chết ông! ”

      Vân Hi bất chợt quay sang nhìn Phi Tâm, thấy vẻ mặt hoảng sợ của , kìm nổi nở nụ cười nơi khóe môi. Dẫu sao y cũng là người rất có giáo dục, muốn cười nhạo trước mặt người khác, nên nụ cười đó chỉ chớm nở đối với Phi Tâm. Y vuốt hàng mày nhíu lại của rồi khẽ giọng: “Nhập hương tùy tục, là chúng ta khiến hoảng sợ! ”

      lúc sau gã đàn ông đó bước ra, co giò bỏ chạy, mặt mày đỏ bừng bừng. Phi Tâm cúi đầu dám nhìn, tim đập liên tục, và cảm thấy rất ngượng ngùng. Thực ra cũng nhìn thấy gì nhưng vỗ về của Vân Hi khiến lòng bình tĩnh lại, đúng là họ khiến ta hoảng sợ. Người nghèo khó nơi này cứ hay lo sợ làm vấy bẩn áo quần nên qua sông đều như thế cả.

      lâu sau, Liên Hoa đội chiếc chậu to chạy tới. Ngoài ra còn có người đàn bà theo. Độ chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, mặc áo vải thô dài, tóc được buộc chặt bằng sợi đai vải hoa màu xanh, thắt lưng còn đeo tạp dề, vừa vừa phủi phủi tạp dề. Người đàn bà vóc dáng nhắn, ngũ quan cũng thanh tú, xa xa nhìn thấy họ nở cất tiếng chào, mặt mày hớn hở tươi rói: “Chào cậu và mợ! “ Tiếng bà ta hơi khàn, đậm chất giọng phương nam, “Nơi này rất vui, đằng sau còn có ruộng, tí nữa mò ốc mà ăn. Tối nay ở đây đêm nhé, có nhà to, sáng sủa rộng rãi.”

      quấy rầy đâu, chúng tôi chỉ thèm được ngắm cảnh nơi này. Lúc nãy với Liên Hoa ở túp lều trông chừng ao giúp nhà bà. ” Vân Hi mỉm cười trả lễ, tuy Liên Hoa chưa giới thiệu, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là mẫu thân con bé.

      Người phụ nữ nhìn thấy y, mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười: “Trông cậu khôi ngô. ”

      Phi Tâm thấy lời lẽ bà ấy vô lễ, bất giác nhíu mày. Người phụ nữ thấy vẻ mặt Phi Tâm, vội vàng bổ sung: “Mợ đây cũng là xinh xắn. ”

      Phi Tâm gì, còn Vân Hi cười bảo: “Nội nhân (vợ tôi) da mặt mỏng, đừng chê cười.”

      Người phụ nữ khua tay, chỉ vào chiếc chậu của Liên Hoa: “Thứ này dễ điều khiển, đại gia cẩn thận tí. ” xong quay sang gọi Liên Bằng, “Lát nữa trông cho kỹ vào, đừng chỉ lo chơi. ”
      ====

      Phi Tâm nhìn thứ đó lát, chiếc chậu chốc lát ném xuống rãnh sông. Nhìn người ta chèo rất thoải mái, nhưng làm sao có thể tha hồ chơi như vậy được. cứ mãi kéo vạt áo Vân Hi, muốn khuyên y, nhưng thấy y rất có hứng thú, và Bàng Tín bên cạnh cũng chẳng thốt lời nào, khiến cũng chẳng biết khuyên nhủ thế nào.

      Rãnh sông quanh co khúc khuỷu này chật ních người, rộn lên những tiếng cười đùa hoan hỉ, còn náo nhiệt hơn cả xem kịch. đúng, bọn người này nhập vai đúng hơn, cùng hỉ cùng bi với người diễn, lúc hét to, lúc than thở, lúc kêu gào nhắc nhở. Và người diễn kịch chính là….Vân Hi và Phi Tâm!

      Vân Hi mồ hôi đẫm trán, tay áo xắn đến tận nách, chân trần vén quần đứng trong chiếc chậu, loạng choạng lắc eo, trong tay cầm chiếc sào dài chèo loạn xạ, múa máy hệt như múa đao sân khấu, lúc hươ trái lúc chống phải, lảo đảo đến khiếp sợ. Phi Tâm ngồi trong chậu, ngồi trong này đủ mất mặt, lại còn lo sợ những kẻ đứng nhìn đầy ra bờ kia. Phi Tâm cảm thấy đây đúng là kiếp số lớn của , “nỗi sỉ nhục to lớn” cũng thể diễn tả hết được.

      Lúc đầu chỉ có vài ba người ngang qua thấy thú vị, sau đó bắt đầu hô hào bạn bè đến xem, bỗng chốc nam nam nữ nữ chen đến chật ních. Liên Hoa chèo chiếc chậu sứ bên cạnh chỉ đạo, Liên Bằng ngâm cả người dưới nước, chỉ chừa lại cái đầu nhắm ở phía sau lưng để bảo vệ và đẩy chậu . Thực ra chậu này chứa nổi 2 người, nhưng Liên Hoa muốn làm hài lòng khách hàng, nên đành bắt đệ đệ ở phía sau đẩy theo.

      chỉ bọn họ, Uông Thành Hải cũng thành con khỉ lắm lem bùn, lăn đến người dính đầy bùn đất, ở phía sau kéo kéo đẩy đẩy. Thủ phạm đầu não chính là ! Ban đầu cũng chẳng mấy ai nhòm ngó, sau đó cứ đòi xuống giúp tay, kết quả là chẳng bao lâu sau vướng chân trong đám cỏ trong rãnh, rồi hét to om sòm, kêu rằng có ma nước kéo giò! Khiến Phi Tâm hoảng hốt như ba hồn bảy vía bị đánh tan, rốt cục kéo cả bầy người đến xem, cười trêu đến độ Vân Hi hận đến muốn lấy sào nện chết !

      Con người đều như vậy cả, khi bạn phá bỏ được giới hạn cuối cùng của mình chẳng còn gì để lo sợ nữa. Lúc bắt đầu Phi Tâm còn cảm thấy đau chịu thấu, chỉ mặt nóng bừng như lửa đốt mà còn đau như bị xé nát tim phổi. có bao giờ bị người ta vây quanh chỉ trỏ như vậy chứ, gì đến thể diện nữa, là khiến triệt để suy sụp!

      Thế nhưng, khi thứ tâm lý gọi là đề phòng này bị phá hủy triệt để, khi đám đông bắt đầu chuyển từ xem náo nhiệt sang nhiệt tình chỉ điểm, khi Vân Hi có những tiến bộ nho , mọi người đều hô to “Tốt lắm tốt lắm”, Phi Tâm cũng bắt đầu chuyên tâm trong trò chơi này, bởi vì chẳng còn sĩ diện nào để bảo vệ nữa, cũng chẳng cần bất kỳ e thẹn nào nữa.

      cũng từ từ buông tay chân ra, cố gắng bò đơ ra tạo sức cản cho y, khi cơ thể thả lỏng, và dần dần lắc lư theo chuyển động của chiếc chậu, Vân Hi cũng dần dà nắm được bí quyết.

      Vì thế, khi tuân theo chỉ thị của Liên Bằng, thành công vớt được đám rong tảo, sau đó dùng sức hất chúng ra, thành công tìm được củ ấu đỏ ngầu trong đám rễ đó. lại cảm thấy niềm vui ngập tràn trong tim, háo hứng lôi chúng lên, bất kể tay dính đầy nước bùn, hét to lên: “Có rồi có rồi, tìm được củ rồi! ”

      Người bờ đều hô theo: “Có rồi có rồi! ” Vân Hi mồ hôi đầm đìa, cúi xuống nhìn niềm vui thoắt trong mắt Phi Tâm, đúng là vui sướng điên cuồng. Dẫu hứa đưa xuống phía Nam cũng chưa hề thể niềm hân hoan như vậy!

      là lúc nãy y bị người ta cười nhạo, ngay đến y cũng hơi nóng ruột. biết dân làng nhìn gì mà đáng cười như thế? Liên Hoa chẳng phải thường dắt người ngoài đến chơi sao, cảnh tượng này họ thấy nhiều rồi mới phải chứ. Tự dưng vây đến nhòm ngó bọn họ khiến y bỗng chợt căng thẳng cả người.

      lúc Phi Tâm nằm soài người trong chậu, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể lật xuống, sắc mặt trắng đến hoảng sợ. Nhưng đỡ dần, y biết, bất lực khi bị dồn đến đường cùng, điều này khác hẳn trước kia. xông lên! Tuy quá trình đối với có lẽ là khiếp số đáng gườm, nhưng ý chí của chịu đựng được thử thách lớn nhất. Đối với người khác nó chẳng đáng gì, nhưng đối với đây là thử thách lớn nhất, còn quan trọng hơn cả đối mặt với cái chết!

      Nên giây phút này, mang vẻ đẹp khiến người ta sửng sốt. ngây thơ lãng mạn bị giam lỏng hai mươi năm nay của , trong khoảnh khắc này, nhộng đâm kén thành bướm!
      tart_trung thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 21


      Quyển 3 –

      Ôm tình đối thơ cười cùng núi xanh


      Vân Hi và Phi Tâm lúc đó ngồi trong chậu to, ngừng giữa góc của rãnh sông. Trong chậu chất đầy củ ấu, hai người ngồi lột ăn trong đó, áo quần nhăn nhúm chẳng ra gì cả, lại còn đầm đìa mồ hôi và bùn lầy. Thực ra họ cũng chèo xa lắm, chiếc chậu này khó chịu được sức hai người, thông thường đều chỉ dành cho người phụ nữ uyển chuyển dùng để hái ấu, nếu phải Liên Băng đẩy phía sau sớm chìm rồi. Nhưng Vân Hi rất hào hứng trong trò chơi, và Phi Tâm cũng nghiệm được niềm vui trong đó.

      Phi Tâm lột bỏ lớp vỏ màu đỏ, ăn quả bên trong. Đây là lần đầu tiên ăn uống luộm thuộm như vậy, và cũng là lần đầu tiên có thể phóng túng thoải mái phớt lờ ánh nhìn của mọi người. Có lẽ phải cảm tạm dân làng nơi này, họ rất chân thành, thấy bạn buồn cười cười ồ lên, nhưng hề có ác ý, bạn cần phải nghi ngờ động cơ chứa bên trong. Nếu phải họ đứng vây quanh ở đây, có lẽ Phi Tâm xem như đây là hồi ức đáng để nhớ đến nhất trong đời người, vì luôn mất mặt.

      Vân Hi cúi nhìn dáng vẻ ăn của : chưa bao giờ tỏ ra trân trọng thức ăn như vậy, ánh mắt cũng rất chân thành. Những củ ấu này là do bọn họ vất vả vớt được, dễ dàng để có được. Lần này chèo xa nhưng rất mệt mỏi, bụng trở nên đói meo.

      “Ca, ca, cho hai người cái này. ” Liên Hoa lội theo, tay cầm hai lá sen to, cười tươi dâng tặng. Sau khi trở thành thầy chỉ đạo của Vân Hi, bỗng chốc trở nên thân thiết, còn gọi là cậu mợ nữa. Con bé lội qua bùn nước, lá sen trong tay tỏa lên mùi hương tươi mát: “Đội lên cho đỡ nắng. ”

      Vân Hi đưa tay đón lấy, đội lên đầy Phi Tâm chiếc, khẽ than: “Nơi này tốt lắm! ”

      “Tốt đúng ? ” Liên Hoa cười híp mắt , tiện tay đặt gương sen to vào trong chậu, “Lột ra ăn . ” Con bé nhĩnh mũi, “Tôi nơi này tuyệt lắm nhưng bọn họ đều bảo tôi lừa gạt, chịu đến chơi. “

      “Tại sao? ” Phi Tâm cầm củ ấu, đầu đội nón lá sen, quay sang nhìn Liên Hoa, tỏ ra rất hứng thú.

      “Nơi này hẻo lánh, lại gần núi nữa chứ. có cảnh nước tươi đẹp!” Bọn họ đều thích đến hồ, thích chèo thuyền sông. Khi ca bảo nơi này thể chèo thuyền, tôi tưởng ca bỏ . Người trong làng phải trêu cười hai người, mà do họ chưa thấy ai đến đây chơi trò chèo chậu gỗ. Thực ra ở đây vui lắm, chúng tôi có cả cá, còn có những con dài đến hơn thước, gạt hai người đâu.”

      Hồ Thanh Dương rộng rãi, chia cách nhiều tỉnh, có vô số cảnh đẹp, ai lại để ý tới rãnh sông nho giữa núi rừng như vậy chứ. Gần đồi núi Trần Gia Trang là đồng bằng mênh mông, có ruộng tốt và ao hồ, ép Liên Gia Trang đến tận nơi heo hút này. Dẫu Liên Hoa miệng lưỡi ngọt dẻo đến thế nào, dẫu có bắt khách ngoại tỉnh ngao du, có lẽ họ cũng thích ở lại lâu. Người dễ tính vài vòng rồi về, người khó tính, e còn bắt con bé đền tiền. Chả trách có nhiều người đến xem họ chèo như thế, lại còn lớn tiếng chỉ điểm, đó là lòng hy vọng họ tìm được tìm vui ở đây, mang lại nhiều cơ hội làm ăn cho nơi này!

      “Nơi này rất….rất vui! ” Phi Tâm đưa củ ấu lột xong cho nó. Phi Tâm ngẩng đầu nhìn xung quanh, núi xanh mơn mởn, nước biếc gợn sóng, cánh đồng cỏ thơm ngát, tiếng ếch kêu nơi đáy ao, bỗng chốc tức cảnh sinh tình: “Thanh sơn tác lan thủy thành lũng,đạo hoa hảo tự phương tùng. Điền ngạnh thị tiểu kiều hoàn củng, đường trung ngư du vũ, oa minh nhạc ca nùng ….”

      Vân Hi khẽ mỉm cười, tùy hứng ngâm nga bài “Lâm Giang Tiên” khiến y cũng trỗi hứng, bất giác cất tiếng đọc tiếp đoạn sau: “Lục bình hồng lăng thủy lí sanh,phù ba hí lộng thanh phong. Ô bồn hà mạo tương bồi phụng, tịnh liên hoa liên bằng, hà cảnh dữ thử đồng? ” (Lục bình ấu đỏ nổi nước, sóng gợn lăn tăn gió mát rượi. Cùng với chậu gỗ mão sen, Liên Bằng Liên Hoa bên cạnh, còn cảnh nào tuyệt như cảnh này? )

      Phi Tâm nghe xong nhếch môi cười, nụ cười rung động lòng người. Ánh mắt Vân Hi sáng rực, nét mặt dịu dàng. Liên Hoa nghe hiểu gì, chỉ nghe được y nhắc đến, Liên Hoa Liên Bằng, cũng cười lên: “Ca, hai người làm thơ à? Nghe hay quá, cha tôi đó là thứ vô dụng, thực ra nghe hay thế cơ mà!”

      “Đọc sách vẫn có ích hơn. ” Vân Hi quay sang nhìn con bé, “Suốt ngày rong đuổi trong núi sâu, tuy có tự do, nhưng tầm nhìn, tâm tư hạn hẹp. Bảo huynh đệ ngươi cố học hành, sau này ắt có thể rời khỏi đây, trông ra thế giới bao la! ”
      “Đúng thế. ” Phi Tâm gật gù, “Liên Hoa tuy là nữ nhi, cũng nên biết chữ, hiểu đạo lý, sau này xuất giá cũng có thể quản lý nhà cửa cho tốt.” nhất thời cảm động, ngôn từ tự dưng thốt lên, vừa xong, tự mình đỏ mặt.

      Liên Hoa nghe rồi chợt thẹn thùng, mặt đỏ ửng, đột nhiên đứng dậy, quan sát Vân Hi, hồi lâu mới : “Sau này, tôi phải lấy người có thể để tôi ngủ nướng, chịu dắt tôi rong chơi khắp nơi! ” rồi, quay lưng hất tay chạy mất.

      Phi Tâm mặt mày đỏ bừng bừng, rất lâu sau cũng chẳng biết nên gì. Vân Hi cười thành tiếng, đưa tay kéo lại: “Quyện hồng hương lại lại thiên tảo, phương phi trận lý mộng tiêu dao.Phù sinh nan đắc thâu nhàn túy, tọa khan thanh sơn xuy yên miểu. ” (Bóng hồng lười nhác đỗ lỗi trời còn sớm, tiêu dao khắp chốn trong cảnh mơ. Cuộc đời hiếm khi được lười nhác nhàn say, ngồi ngắm cảnh non xanh yên khói miên man. )

      Phi Tâm mặt đỏ bừng bừng. Y thấy đội chiếc mão sen, hai má ửng hồng. Bỗng chợt nổi hứng, đưa tay âu yếm mặt : “Hà tráo phi tâm diện, xúc mục hồng hồng thúy thúy ” (Nón sen che mặt Phi Tâm, xanh xanh đỏ đỏ trông bắt mắt.)

      thẫn thờ, bởi vì tình này, cảnh này, bởi vì hôm nay phóng khoáng câu nệ lễ nghi, nên khiến bỗng to gan hơn, kéo vạt áo y, chịu thua đáp lại: “Diệp lạc vân hi thân, mãn nhãn điệp điệp kiêm kiêm ” (Lá rơi người Vân Hi, trông như chú bướm hoa.)

      Y cười lên, nhìn lại mình, khắp người lá cây bùn lầy lắm len, giống như con bướm loang lỗ màu.

      Lời Phi Tâm buộc miệng thốt ra, xong mới cảm thấy mình quá hỗn xược. Nhưng chưa kịp nghĩ ra lời đối đáp, bóng người chụp xuống, cả thân người y bỗng chốc phóng to ngay trước mắt , đôi môi y vừa mềm mại vừa dịu dàng, và kèm theo hơi thở gấp của y, giây phút ấy, thần trí bay đâu mất, chỉ còn lại mảng trắng xóa!

      Buổi tối, họ sang nhà Liên Hoa dùng cơm, lúc ấy cha Liên Hoa cũng về tới. ra đàn ông trong Liên Gia Trang đa phần đều làm thuê cho Trần Gia Trang để đổi lấy lương thực. Đất ruộng có thể khai khẩn ở vùng núi này thực rất ít, dẫu đào ao nuôi cá cũng thể bằng làm thuê cho Trần Gia Trang. Cứ lấy nhà Liên Hoa ra mà , sau nhà có mẫu ruộng, nhưng rất , gặt hái xong còn phải nạp thuế, phần thừa lại cũng chỉ đủ cả nhà ăn. Những vật phẩm sinh hoạt khác đành nghĩ thêm cách khác, vì nhà gần rãnh sông, còn có thể đào ao cá, mà như thế cũng chưa đủ, phải kiêm thêm bán buôn để mưu sinh. Chẳng hạn như bán quạt, chiếu… đủ tiền thuê gánh hàng rong, đành bắt con chạy rong bán hàng trong thành, lại còn phải lén lút trốn chui nhủi.

      Cứ mỗi khi mùa hè đến Liên Hoa thỉnh thoảng tìm được du khách lạ mặt, lên bắt chuyện, nếu thấy được dắt họ đến đây. Hai chị em trở thành a hoàn, sai vặt, xem như là góp chút sức cho gia đình.

      Hôm nay vì Liên Hoa bắt được khách to, cả nhà bận đến đầu tắt mặt tối. Liên Bằng chạy ra ao nhà bắt vài con cá trắm, có con dài cả thước, nhưng cũng đến nỗi quá bé. Liên Hoa ra ruộng sau nhà mò ốc bươu. Ốc bươu sinh trưởng trong ruộng này có tên là Phúc Thọ Loa, tên nghe rất hay, ốc cũng khá to, chuyên phá hoại lúa ruộng, nên họ thường ra đồng bắt ốc, vừa bảo vệ lúa ruộng vừa có thể lấp đầy bụng.

      Những thứ này chẳng đời nào lên được bàn ăn trong đại nội, dù chỉ là nhà bình dân có chút tiền cũng chẳng thèm nó, nên Phi Tâm và Vân Hi gần như chưa bao giờ thấy. Đừng đến họ, ngay đến Uông Thành Hải và Thường Phúc cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

      Bàng Tín trước đây theo cha chinh chiến, lạ lẫm gì với nông trang, nên cũng có thể giới thiệu cho họ, tuy phải thứ ngon nhưng được cái tươi lạ.

      Phi Tâm nhìn những con vật tròn tròn vỏ cứng cáp được xào thành đĩa to, dùng tăm nĩa thịt bên trong ra thành nhúm như gân bò, nhích miếng lên ngửi, cảm thấy tanh mùi đất, cũng dám ăn nhiều, cẩn thận cắn miếng rồi bỏ xuống. Thấy cả nhà này ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc làm sạch đĩa to. Lúc ấy cũng thấy lạ lùng nữa, bất giác nhìn nhìn bọn họ, cảm thấy bộ dạng của họ thú vị.

      Thịt cá cũng rất tươi, vì chẳng có gia vị gì cả nên chỉ hấp lên ăn, thế mà lại vẫn thấy rất thơm ngon, và còn bát canh củ ấu to. Bữa ăn này cũng coi như bữa phong phú của gia đình họ rồi, ngày thường tuyệt nhiên thể nào ăn con cá này, nhất định phải nuôi cho béo bán lấy tiền. Nay vì bọn họ đến, Liên Hoa Liên Bằng mới được hưởng lộc, đôi má phúng phính, hai mắt tròn xoe, dáng vẻ khi nhìn vào bàn ăn cứ hệt như đánh trận.

      Vân Hi và Phi Tâm vì lúc trưa ăn bụng củ ấu nên cũng thấy đói, y cũng nhìn là chính, ít gắp đũa, chỉ thử vài miếng. Uông Thành Hải và Thường Phúc dù là nô tài trong cung nhưng thường ngày cũng quen ăn ngon mặc đẹp, những thứ này chẳng có hứng thú, chẳng qua chỉ muốn lấy lòng chủ nhân mà thôi. Bàng Tín và hai thuộc hạ của y ngược lại, hề để tâm, ăn lượt vài bát to. Lần bới cơm sau cùng, Phi Tâm còn thấy khuôn mặt của mẹ Liên Hoa méo xệch, khiến phải lén che miệng cười trộm.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :