1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung - Mê Tâm Ký - Đương Mộc Đương Trạch ( 149c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 2

      Quyển 3 –

      Mãnh tướng đương triều cũng có nỗi sợ


      Ánh mắt Vân Hi nháy nháy, nhìn vẻ mặt Phi Tâm trông được tự nhiên lắm, nhưng cũng lật tẩy . Bất chợt mỉm cười, đưa tay lên sờ những thứ bàn. Tay y rất thanh tú, khớp xương săn chắt, khẽ giơ ngón tay lên, khiến người ta cứ bất giác liên tưởng đến cảnh dòng nước chảy núi cao, nho nhã hòa hợp.

      Ánh mắt Phi Tâm chăm chú vào bàn tay y, đột nhiên khẽ hô: “Hoàng thượng , cẩn thận!”

      bỗng dưng nhích động, khiến Vân Hi hơi kinh ngạc, theo bản năng bàn tay ấn lấy bờ vai thả lỏng ra, nhưng bàn tay kia thuận thế chống lên bàn. n vào cái, cảm giác đau nhói phát ra từ ngón giữa, y vội rụt tay lại, ngón tay chấm đỏ, giọt máu xuống!

      Phi Tâm vô cùng lo lắng, nhìn thấy y đưa tay qua, trong đó toàn những thứ kim chỉ để thêu thùa may vá. vội vàng đưng dậy, nhưng cũng kịp, nhìn thấy tay y chảy máu, lúc ấy vừa sốt ruột lại vừa hoảng sợ, cũng chẳng màng nhiều, nhanh chóng ấn mặt tay y, vội vàng cất tiếng sai người mang nước mang thuốc đến.

      sao, chỉ đâm thôi. ” Y cúi đầu nhìn , khẽ cắt ngang lời kêu gọi vừa muốn thốt ra.

      Phi Tâm thấy tay y túa máu, chắc cũng bị đâm khá sâu, trong lòng lo lắng, buột miệng : “Hoàng thượng chẳng thèm nhìn mà sờ, nhìn ngón tay bị đâm phải rồi kìa! Bây giờ sông nước, trời lại nóng, bị nhiễm trùng phải làm sao? là… là….” bỗng im bặt, cảm thấy mình hỗn xược. Đồng tử chợt co lại, lầm bầm: “Tại thần thiếp hầu hạ chu đáo, thần thiếp….”

      vừa buông tay, ngón tay Vân Hi đột nhiên đưa đến ngay trước mặt , màu đỏ tươi đó bỗng chốc khắc sâu vào đồng tử của . sững sờ, vội vàng kéo khăn tay trong vạt áo ra muốn băng lại cho y. Nào ngờ tay y lại rút về, hiểu ý y, bèn ngẩng đầu nhìn y, vừa ngước lên chạm phải ánh mắt như cười lại như . Y đưa ngón tay về phía : “Nếu Quý Phi hầu hạ chu đáo hãy thay trẫm cầm máu chứ? ” Y rồi tiện thể đưa tay thẳng vào khe miệng mở hờ!

      giật mình, theo bản năng muốn lùi lại. Tay y nhanh chóng choàng sang eo , vùng vẫy nắm lấy cánh tay y, gương mặt đỏ bừng lên, lại dám kéo tay y ra, có mùi hơi tanh của máu hòa lẫn với hương hoa lan nhàn nhạt tay y, tạo nên thứ hương vị mê ly. muốn lên tiếng nhưng đầu lưỡi vừa chạm đầu ngón tay y trong đầu phát ra tiếng lùng bùng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

      “Như vậy máu thôi chảy nữa rồi. ” Y khẽ giọng, ngón tay cũng rất ngoan ngoãn, cứ lướt là nơi đầu lưỡi .

      Phi Tâm vốn tán đồng những cách quái lạ này, và luôn quan niệm bệnh bắt nguồn từ miệng, cảm thấy như vậy rất mất vệ sinh. Nhưng lần này cảm giác khó diễn đạt, vừa ngượng lại vừa cảm thấy nóng ran, khiến bất giác nút vết thương của y, con mắt cứ đảo tới đảo lui, hoàn toàn dám nhìn thẳng vào chỗ nào cả. Dường như chỉ cần ngừng lại cả người mềm nhũn.

      Y nhìn vẻ mặt của , bất chợt rút tay ra, phản ứng kịp, trông giống như nỡ buông, đầu giật ra phía trước cái, khiến hết sức xấu hổ. Khóe môi y khẽ nở nụ cười, ôm lấy vào lòng: “Nàng xem, cần đến thuốc nữa rồi đúng ? ” xong, lại đưa tay tháo bỏ trâm cài tóc của , mái tóc dài buông xõa, tựa như thác nước .

      Sóng mũi chạm vào ngực y, cảm giác được mái tóc dài buông xõa, tim chợt đập nhanh. Nhưng cũng may y làm gì nữa, mới khẽ thở phào, gần đây nhàn quá, nhàn quá, nhàn đến phát chán, đâm ra lại quên khuấy tháng ngày, hoàn toàn nhớ là ngày mấy tháng mấy rồi!

      “Quý Phi lâu thêu thùa, cũng chẳng biết đôi giày may xong trông như thế nào đây.” Vân Hi đột nhiên cất tiếng, khiến hơi sững người, mặt ngày càng nóng lên, dám ngẩng đầu nhìn y. Bỗng dưng nghĩ lại quãng thời gian này, nếu phải được y che chở, nào tiến được đến ngày hôm nay! Nghĩ tới đó, hơi lúng túng: “Thần thiếp tay nghệ còn kém, thực ra hoàng thượng cũng….”

      Y thấy gương mặt căng đỏ lên, bèn thả lỏng tay choàng ra, quay người ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy ngồi: “Giày đẹp trẫm nhận đấy. ”

      Phi Tâm vội gật đầu, vừa định quỳ xuống đo kích cỡ cho y nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, sau đó nghe thấy tiếng ho khẽ của Uông Thành Hải ngoài kia. Phi Tâm hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Vân Hi khẽ nhíu mày, cất tiếng: “Ngươi lại có chuyện gì?” Lời y vừa thốt, Uông Thành Hải vội quỳ xuống dập đầu, gương mặt nhăn nhó: “Hoàng thương, nô tài thực dám quấy nhiễu hoàng thương. Nhưng mà…”
      Phi Tâm nhìn bộ dạng của , chợt thấy buồn cười. Chắc hoàng thương bảo đợi bên ngoài, nào ngờ có việc, hết cách nên mới tạo tiếng động để gây chú ý.

      “Việc gì? nhanh. ” Vân Hi tỏ vẻ bực bội.

      Uông Thành Hải lại dập đầu hai cái, chỉ về phía sau: “Tả đại nhân vẫn còn quỳ ở kia, cứ nằng nặc kêu gào rằng gặp được hoàng thượng chết cũng đứng dậy.”

      “Bảo chết ! ” Vân Hi hứ tiếng, “Chưa gặp ai như . ” Vừa xong, bên ngoài nghe tiếng bước chân thình thịch, sau đó bèn nghe thấy tiếng gọi “Hoàng….” vừa được nữa lại nghe tiếng “loảng xoảng…” hệt như thanh của thứ gì bị ném vỡ. Những tiếng động khiến tâm trạng u ám, cũng thấy ai lên tiếng, nhưng Phi Tâm nghe xong hơi hoảng, chắc là Tả Hàm Thanh muốn xông vào.

      Vân Hi đứng dậy, kéo Phi Tâm qua bên, tự mình phủi áo bào rồi thẳng ra ngoài. Y được vào bước ra đến sảnh thuyền rộng lớn. Tả Hàm Thanh bị thủ hạ của Bàng Tín kìm xuống bên ngoài sảnh, có lẽ lúc đè xuống cũng , mặt trầy xước cả rồi. Bởi vì bọn Bàng Tín cho rằng cũng là kẻ học võ nên lúc ra tay hề nương tình. Thấy Vân Hi ra, mọi người đều quỳ xuống, miệng hô vạn tuế.

      “Tả Hàm Thanh, ngươi chán sống rồi à? ” Vân Hi tuy giọng nghiêm nghị nhưng hoàn toàn hề biểu lộ giận dữ gương mặt, “Làm quan to như thế mà chẳng biết chút phép tắc nào. Hay là ngươi muốn về Tây Bắc giữ cổng thành?”

      “Hoàng thượng! ” Tả Hàm Thanh sắp khóc đến nơi, nửa bên má hằn dấu giày to. Y là hữu tướng Kinh Biện, nhưng Hành Vụ trực thuộc đại nội quản lý nào có nể mặt y, lúc ấy vẫn cứ đá thẳng vào mặt, “Hoàng thượng đừng đùa vi thần nữa, vi thần dám lắm điều vì những chuyện linh tinh nữa, xin hoàng thượng khai ân! ”

      Phi Tâm loanh quanh trong vòng, chẳng thấy bóng dáng Tú Linh, chẳng biết lại đâu nữa rồi. chỉ sợ kìm được tên họ Tả làm hoàng thượng bị thương, nhưng lại dám ra ngoài. Nghe đồn Tả Hàm Thanh này lực đại vô biên, lần đầu đánh trận rất hung hãn. Nhưng đột nhiên lại nghe tiếng y khóc nấc, Phi Tâm sửng sốt và cũng trở nên tò mò, biết hoàng thượng trêu như thế nào?

      Tả Hàm Thanh vừa khóc khuôn mặt lại càng sưng vù lên, những người đứng bên cạnh đều sắp nhịn cười hết nổi. Uông Thành Hải vẫy phất trần loạn xạ, Vân Hi ra hiệu với Uông Thành Hải. hiểu ngay, Quý Phi ai ở bên cạnh nên hoàng thượng muốn y đến hầu hạ. Sắc mặt Vân Hi bình thản, thẳng tới trước mặt Tả Hàm Thanh: “Trẫm thiết yến đãi quần thần, chỉ ban thưởng cho ngươi. Ngươi tạ ân nhận thưởng, ngược lại còn vì chuyện này khóc lóc với trẫm, quấy nhiễu cả hai ngày , sợ người ta cười cho à!”

      “Hoàng thượng! ” Tả Hàm Thanh khóc rống lên, vùng vẫy muốn xông tới níu chân hoàng thương, “ Hoàng thương tha cho thần , từ nay về sau vi thần dám nữa. Hoàng thượng người cũng biết đấy, vợ vi thần rất hung dữ, nếu biết chuyện chắc chắn đánh chết vi thần! ”

      Phi Tâm đứng hơi xa nên nghe , chỉ nghe thấy nào là đánh chết, đánh chết…., cũng chẳng dám tiến đến gần, đột nhiên thấy Uông Thành Hải bước vào, vội vàng hỏi: “Công công có thấy bọn nô tài đó chạy đâu rồi ? Sao chẳng thấy bóng dáng ai cả?”

      “Nương nương chớ lo, vừa nãy nô tài có việc gấp, nhất thời chưa tìm được người nên cả gan nhờ Phúc công công giúp cho. Linh trưởng cung có lẽ bận sắp xếp công việc! ” Uông Thành Hải vội vàng quỳ xuống bẩm, “Nô tài chưa kịp bẩm nương nương, xin nương nương phạt tội! ”

      “Dậy .” Phi Tâm nghe rồi cũng chẳng được gì, ngập ngừng giây lát rồi hỏi. “Ngoài kia xảy ra chuyện gì? Sao ồn ào đến thế? ”

      Uông Thành Hải nghe xong hả hê, cúi người tiến tới, bên tai Phi Tâm: “Trong buổi yến tiệc mấy hôm trước hoàng thượng ban vũ cơ cho Tả đại nhân, còn sai người làm bài Nam Hành thập tam điều cho Tả đại nhân, vì chuyện này nên ông ấy khóc hai ngày trời! ”

      “Hả? ” Phi Tâm nghe xong thấy sững sốt.

      “Nương nương ở trong cung nên biết, nhà Tả đại nhân có bà vợ hung dữ, chỉ tí chuyện cũng có thể đánh ông ta sưng vù mặt mũi. ” Uông Thành Hải vui đến xếch cả mắt, “Dạo trước vì chuyện Hoa Mỹ Nhân, quan võ như ông ta cũng nhúng tay, hoàng thượng dùng chiêu gậy ông đập lưng ông! ”

      đời này còn có loại đàn bà này à? người có thể khiến võ tướng lực đại vô biên khiếp sợ đến thế!
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 3

      Quyển 3 –

      lời vạch trần mưu kế quân vương


      Phi Tâm nhìn Uông Thành Hải híp cả mắt, nếu phải có bên cạnh, chừng cười bò lăn ra rồi cũng nên. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Phi Tâm cảm thấy băn khoăn, dưới ánh mắt của , việc này khó tin.

      Người đàn bà của Tả đại nhân dù có 3 đầu 6 tay cũng phải là khuê các danh giá biết lễ nghĩa, ít ra cũng phải hiểu rằng “Đức” là gì chứ. Tại sao có thể hỗn xược như vậy, để tiếng dữ vang xa, ngay đến đại nội hoàng cung cũng biết. Tả đại nhân này cũng vậy, thân là đại quan nhị phẩm trong triều, sao lại để việc nhà rối rắm như vậy? Đến mức sợ vợ như sợ hổ, nay lại còn màng tất cả, níu chân hoàng thượng khóc lóc, còn mặt mũi gì nữa? Nếu là Phi Tâm chắc ngoảnh đầu nhảy sông cho rồi!

      “Tả đại nhân này chẳng ra làm sao, mới điều về kinh mấy năm mà vẫn còn thà như thế. Nếu hoàng thượng trừng trị lần, e rằng ông ta có bị người ta đem bán cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra đâu! ” Uông Thành Hải tiếng thầm, thấy Phi Tâm hoàn toàn hề cười, biết ngay chẳng hứng thú đến chuyện này nên cũng thôi, vài câu để kết thúc.

      Phi Tâm nghe thế cũng động lòng, vốn cũng cảm thấy hoàng thương hơi quá đáng, dù có giận ông ta xen vào chuyện hoàng gia chăng, nhưng dẫu sao việc đùa cợt đại thần cũng phải hành động của bậc minh quân, đột nhiên Uông Thành Hải như vậy, đôi mày chợt giãn ra, có vẻ thông suốt rồi.

      m thanh ngoài kia dần, cuối cùng Phi Tâm cũng chẳng còn tâm trạng để nghe nữa. bao lâu sau thấy Vân Hi bước vào, Phi Tâm vội vàng đứng dậy hầu hạ, Uông Thành Hải cũng vội sai người dâng trà. mới nhớ, ban nãy hoàng thượng vào khá lâu mà lại chưa hề uống được tách trà.

      Vân Hi thấy đứng dậy, đột nhiên khẽ giọng hỏi: “ bị giật mình đấy chứ.”

      Phi Tâm lắc đầu, Vân Hi chợt thấy dưới chân hơi loạng choạng, có lẽ tí nữa lại có gió mạnh. Tẩm các trong thuyền chính này xuôi theo chiều nước. Vốn dĩ thuyền chính phải bọc ở giữa, được gần sông nước. Nhưng Vân Hi chê oi bức, bèn chỉ định nơi này. Vì thế bên ngoài đều là những thuyền hộ tống, xếp dày đặc thành dãy, boong thuyền bên này cũng được bảo vệ kỹ càng.

      Thái hậu và y chỉ cách nhau khoang, nhưng vì tầng này vốn dành sẵn chỗ ở cho 2 – 3 người nên mỗi khoang thuyền đều rất rộng lớn.

      Vân Hi kéo tay : “Ở đây lung lay, đừng thêu nữa, qua đây với trẫm.” rồi, y kéo khỏi hành lang ra ngoài. Phi Tâm bị y kéo nên hơi nghiêng ngã, tóc dài bay phất phới, những chiếc vòng tay chạm vào nhau phát ra thanh lẻng kẻng, cảm thấy mình rất bất nhã, vừa nãy y tháo trâm cài cố định tóc của nên tóc dài buông xõa, nhưng hai bên vẫn còn kẹp bông, luôn ghi nhớ công dung ngôn hạnh, trang sức đầy đủ được gặp huynh – phụ – phu – quân. Nay lại còn ra ngoài hiên ngang như vậy, khiến Phi Tâm bắt đầu muốn thụt lùi.

      “Hoàng thượng, thần thiếp ăn nhàm chán, cũng biết giải sầu, thực rất khó an ủi thánh tâm, hay là….” mở miệng chưa dứt, người bị y kéo ra ngoài.

      “Nàng biết thế sao còn chịu hối cải? ” Y tỏ vẻ trêu chọc, vẫn sải bước ra ngoài. Tầng này có thị vệ của Hành Vụ, dù rằng là những thị vệ thái y thường ra vào nội đình, khi gặp phi tần cũng phải có người bên cạnh, và phải cách nhau tấm rèm. Nên mỗi tối thị vệ đều tuần tra, phi tần được phép tùy tiện lại trong cung. Còn số thái y trẻ tuổi cũng được vào hậu cung chẩn bệnh.

      Cũng vì những nguyên nhân đó nên mấy hôm nay Phi Tâm hoàn toàn chẳng hề bước ra khỏi khoang thuyền này. Nay nghe Vân Hi vậy, cũng chẳng biết trả lời thế nào, mặt mày bỗng hơi căng lên, giọng run rẩy: “Xin hoàng thượng đừng đùa thần thiếp nữa. ” Ngoài kia toàn là nô tài, tất cả đều quỳ rập người, còn những thị vệ quỳ quay mặt vào tường .

      Vân Hi nhìn , đôi mày chợt nhướn lên, cười: “ Chỉ mỗi nàng theo, đùa nàng trẫm biết đùa ai? ”

      Phi Tâm rất bàng hoàng, trước kia y có ngông cuồng, nắng mưa thất thường nhưng cũng khó ứng phó như những lúc này. muốn đôi co với y ở đây, thấy vùng ra được, thôi đành nhanh hai bước, nép vào sau cánh tay y, miễn cưỡng khẽ giọng: “Vậy hoàng thương muốn đâu? Thần thiếp nguyện cùng.”
      Vân Hi khẽ híp mắt, cái gọi là kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt = kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (thành ngữ thông dụng, để nguyên cho hay) , về phương diện này Phi Tâm hoàn toàn có thể gọi là tuấn kiệt. biết trước mắt chỉ còn con đường duy nhất là phối hợp, chỉ như thế mới khiến người ta để ý, “khó coi” như thế, nên lập tức trở thành chú chim non khép nép, cúi gầm mặt nghe theo.

      Nhưng Vân Hi là ai chứ? Y nào dễ dãi buông tha cho ? Y muốn thách thức giới hạn của , chọc tức đến chết sống lại y hả dạ. vừa sát lại, y lập tức thừa thế choàng lấy , giọng điệu cực kỳ hời hợt:: “Trẫm biết mấy hôm nay nàng chịu thiệt thòi, tí nữa có màn kịch của đoàn Khánh Phong, trẫm đưa nàng xem.”

      Khánh Phong là ban kịch lẫy lừng nhất đại giang Nam Bắc, sinh nhật năm ngoái của thái hậu, đoàn vào đại nội diễn 3 ngày. Hoàng gia cũng có nuôi kịch đoàn, nhưng xem lâu cũng chán, đôi lúc cũng mời gọi từ dân gian vào để xem những thứ mới mẻ. Lúc đó, đàn bà suốt ngày bị bó buộc trong hậu cung như bọn họ cũng được nhờ phước thái hậu, khi đoàn kịch nhận thưởng rời khỏi gần nửa tháng trời mà họ vẫn bàn tán sôi nổi, khen ngợi tướng tá danh ca Trần Mộng Lâu trong đoàn kịch rất phong lưu hào hoa. Kể từ đó, tiếng tăm Khánh Phong đoàn rung động kinh sư, thu liền 4 – 5 nghệ sĩ, kịch bản mới, dáng vẻ đẹp, y phục diễn cũng rất tuyệt. ngờ lần này lại được mời gọi!

      Phi Tâm vốn hứng thú với hí kịch, thích nghe những kẻ bịa đặt về người xưa để đùa cợt, càng thích những màn tài tử giai nhân gì gì đó. Lúc đó thái hậu hứng chí, miễn cưỡng ngồi xem, hầu như toàn là ngồi đó mở mắt ngủ gục. Văn hí (kịch về văn chương) , võ hí (kịch võ thuật) càng chán, nghe tiếng kẻng vang lên trong lòng lại thấp thỏm yên.

      Thực ra cũng biết, đây tuy là thuyền, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, hệt như cung đình thu . Đoàn ca kịch, đoàn hát múa, đoàn xiếc…nhất định thiếu! Chỉ cần muốn ra ngoài có thể sai thái giám chấp đường, ắt có trở ngại dọc đường , nhưng hứng thú, kết quả là khiến bản thân lại càng trở nên ủ rũ.

      Nhưng hoàng thượng rất hào hứng, nay lại còn kề vai sát cánh, khiến Phi Tâm thực hết cách, chỉ còn biết thuận lời y: “Hoàng thượng, biết năm nay họ hát vở nào? ”

      “Tất nhiên là vở mới rồi, đảm bảo nàng chưa nghe bao giờ. ” Vân Hi cười hí hửng, “Hát về chuyện lạ ngày này tháng này năm này của bổn triều! Nam hành thập tam điệu! ”

      Phi Tâm nghe thế, suýt ngã ngửa. Hoàng thượng trách Tả Hàm Thanh lắm điều, lúc nãy cũng trị tội ông ta rồi, nay còn chế ra vở kịch để trêu chọc, đoàn kịch này danh tiếng ai hay, e rằng Tả Hàm Thanh chỉ còn nước chết mới xong!

      Thoáng chốc, hai người xuống cầu thang. Uông Thành Hải vừa thấy hoàng thượng kéo Quý Phi ra vội vàng đuổi người, Tú Linh cũng sai Tiểu Phúc Tử theo xa xa phía sau. Phi Tâm càng nghĩ càng khó chịu, lại muốn bị y kéo tới kéo lui, đành vòng đến nơi kín đáo, kéo kéo tay áo y rồi khẽ : “Hoàng thượng, bỏ qua được ? ” biết hoàng thượng làm thế tuyệt đối chỉ vì chuyện ông ta xen vào vụ Hoa Mỹ Nhân.

      Vân Hi cúi đầu nhìn , cũng khẽ giọng: “Bỏ qua cái gì? ”

      “Hoàng thượng, chỉ là kẻ lỗ mãng, người đâu cần so đo với . huống hồ dù có điều gì cũng cần phải từ từ giáo huấn chứ? ” Phi Tâm nhàng, “Dẫu sao Tả đại nhân cũng có công, hoàng thượng cứ ban ân điển. ” Phi Tâm vốn cũng muốn quản chuyện này, nhưng bản thân cũng là người sĩ diện, lấy bụng ta suy bụng người, cứ cảm giác rằng khó ai có thể chấp nhận được.

      38 rồi, từ từ dạy dỗ e đến chết cũng dạy chưa hiểu. ” Vân Hi nhìn , lời đầy bóng gió, “Có những người muốn được dạy dỗ, ép đến bước đường cùng cả đời cũng hiểu nổi! ”

      Phi Tâm nghe mà lòng sởn gai, y cũng từng cần được dạy dỗ! Lập tức nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương lân, làm bạn với vua chẳng khác nào làm bạn với hổ, đúng !

      Vân Hi nhìn vẻ mặt như ngộ ra, bèn thêm: “Nàng đừng đỡ lời cho , bằng ta trị cả nàng! ”

      Phi Tâm thầm than trong lòng, chẳng phải y trị rồi đấy sao, cùng lúc trị cả hai cũng còn dư sức nữa mà.

      hít hơi sau, lí nhí : “Hoàng thượng, thần thiếp hiểu nỗi khổ tâm của hoàng thượng, Tả Hàm Thanh ôm trọng trách kinh biện, nhưng lại nghe theo lời xằng bậy của cấp dưới,con người quá bộc trực, năng biết kiêng nể nên bị người ta oán hận, chỉ là hữu dũng vô mưu. Hoàng thượng đề bạt , là bởi vì tấm lòng trung thành, nhưng vào kinh nhiều năm cũng khó tránh vấp váp, chưa lập công mà chuốc oán ít. Lần này nếu hoàng thượng đưa theo, e rằng khó lòng tự vệ….. ”

      Đồng tử Vân Hi co lại, đột nhiên dồn vào góc, cả người chèn lên thành chiếc bóng, cúi đầu : “Lạc Chính Phi Tâm, nàng biết những lời nàng với trẫm nguy hiểm như thế nào ? ”
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 4

      Quyển 3 –

      Trút hết lời, tình ngầm nảy sinh


      Phi Tâm thấy đôi chân hơi run, dám nhìn thẳng mắt y. sai, y là người suy tính cẩn thận, bày ra những chiếc bẫy liên hoàn. Nhưng hiểu tâm tư bậc đế vương mang đến họa sát thân. Những lời bình luận của , thể mưu trí của , mà là bộc lộ tâm tư khó lường của . ở trong thâm cung, làm sao biết mọi việc như vậy, ngoại trừ việc hiểu tâm tư hoàng thượng, vẫn còn điểm, chính là quan tâm đến triều chính, điều này vượt quá thân phận của ! nước cờ nguy hiểm với y, làm sao y lại hiểu?

      “Hoàng thượng có thể phế , từ nay về sau cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn vung đao múa rìu, chẳng còn lợi ích gì. Từ này về sau vẫn duy trì tính mạng nhưng hùng tâm khó dứt. tích Tả đại nhân trở thành trò cười trong thiên hạ, từ nay chỉ là tên đại thần vô dụng. là võ tướng, hoàng thượng làm thế gọi là bảo vệ sao? ” Phi Tâm tiếp tục , chính bản thân mình!

      liều mạng vì Tả Hàm Thanh, Tả Hàm Thanh can hệ gì đến chứ? đến bản thân, nước cờ nguy hiểm của mình. để y thấy cả giới hạn cuối cùng của mình, quan tâm triều chính, để ý đến tất cả trọng thần. muốn lôi kéo các mối quan hệ, muốn mưu cầu lợi ích cho bản thân, nhưng tiền đề chính là lòng trung thành đối với y. hề có dã tâm sôi sục, phải có, mà là sinh hợp thời. Nếu gặp hôn quân chỉ biết ăn chơi lo chuyện thiên hạ có lẽ tham lam hơn, chính y ngăn lòng tham của lại, kích thích lòng trung thành của trỗi dậy. Dưới xã hội thanh bình này, thể cũng cần thiết phải tham lam hơn nữa.

      Vân Hi nhìn , ánh mắt sâu lắng. hiếm có dịp thẳng thắn như vậy, dù rằng mượn chuyện của Tả Hàm Thanh, nhưng y hoàn toàn hiểu . muốn với y rằng, có thể trở thành cánh tay đắc lực của y, mãi mãi đứng bên cạnh y, vì y trừ khử tất cả nguy cơ tiềm trong hậu cung. thể và cũng che giấu mục đích của mình nữa, phơi bày tất cả giới hạn của mình cho y. lấy thanh danh, tính mạng và tất cả mọi thứ cược lên người y. Nhưng, có những thứ học nổi, dù có miễn cưỡng tuân theo cũng đạt được hiệu quả y mong muốn. Và cũng nảy sinh hệ quả của phục tùng này, thể chuyên tâm mưu lược, thể thể năng lực của . Người như vậy cũng xem như bỏ phế rồi! có trái tim thông minh, quả cảm, nhưng cũng có thứ, có!

      Phi Tâm bị y dồn ép nên thể quỳ xuống, trong mắt rưng rưng làn sương mỏng. Đây là lần trò chuyện đầu tiên giữa họ mà nhiều như vậy. cảm thấy sảng khoái vì trút được tâm , nhưng cơ thể còn run rẩy: “Hoàng thượng chịu để thần thiếp cùng , thần thiếp cảm kích vô cùng. tín nhiệm của hoàng thượng dành cho thần thiếp khiến thần thiếp dù có tan xương nát thịt cũng khó lòng báo đáp. Nên thần thiếp muốn che giấu nửa điều với hoàng thượng. Thần thiếp từ bị bó buộc, tính tình quạnh, là người nhàm chán vô vị hết sức , những thể giải vây thánh tâm, mà còn luôn khiến hoàng thượng vui. Thần thiếp biết lỗi vạn phần! ”

      Y càng nghe ánh mắt lại càng trở nên lạnh giá, khu vực này còn bóng dáng bất kỳ ai, dưới lầu đều trống trải, những lời khẽ khàng của Phi Tâm vừa thốt ra, tựa như cơn gió thổi giữa đồng hoang.

      bất chợt rơi lệ: “Sau khi suy ngẫm, thần thiếp nghĩ có lẽ mình phải loại người như vậy, thần thiếp chỉ xứng đáng trở thành người lo những việc lặt vặt trong cung, có lẽ như thế mới chia sẻ được phần nào ưu sầu với hoàng thượng. Có những lúc thấy hoàng thượng cư xử hòa nhã với các tỷ muội khác, thần thiếp vô cùng ngưỡng mộ, nhưng thần thiếp lại bắt chước ra trò trống gì, những khiến bản thân mất mặt, lại còn khiến hoàng thượng mất vui….” Nước mắt vừa rơi kìm lại được, ngàn vạn nỗi sầu dâng trào trong lòng. Đúng là thoải mái, rồi khó mà dứt, cứ thế mà , những lời thường ngày nên , dám , thể , bây giờ đều tất, lời thốt ra róc rách tựa dòng suối , êm ái như bài ca.

      Vân Hi nhìn , con ngươi vẫn sâu lắng như thế, nhưng khóe môi lại nở nụ cười khiến người khác khó lòng nhận ra. Cũng may lần này y đủ kiên nhẫn, gián đoạn lời , chủ yếu là vì hiếm khi thẳng thắn như vậy, khiến y tuy đau nhưng sảng khoái. khó dừng, y nghe cũng khó dứt, thăng trầm này, chỉ mỗi y hiểu . Cũng vì lẽ đó, cuối cùng y nghe được những lời y muốn nghe nhất! Có ai có thể khiến y trở nên như vậy? Lúc lạnh thấu xương, lúc nóng ran tim!

      “Nàng ngưỡng mộ ai? ” Y đột nhiên hỏi, trước giờ đều là y bô lô ba la giáo huấn , chỉ biết gật đầu vâng dạ, lần này tràng dài mà y chưa hề gián đoạn lời .

      “Đều ngưỡng mộ cả. ” buột miệng, sau đó im lặng, bất giác ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn được, bỗng chốc bị khựng lại muốn đáp lời, nhưng lại tìm ra từ nào.
      “Nàng và Tả Hàm Thanh hệt như nhau! ” Y lấy ngón tay chỉ vào đầu , “Nàng rảnh rỗi ngưỡng mộ người khác tại sao biết dồn nhiều tâm trí vào? Đầu óc nàng cả ngày suy nghĩ những gì? Nàng đừng tưởng cầu xin giúp rồi trẫm xá tội cho nàng, nàng nằm mơ! ”

      bị y chỉ vào đầu khiến cho hoảng cả lên, lại cảm thấy hơi choáng váng, trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt rất kỳ quặc, nước mắt vẫn chưa khô, ánh mắt bắt đầu rụt rè, đầu gối co lại, định quỳ xuống. Vân Hi sớm có chuẩn bị, cong chân đẩy lại, ngón tay lại ấn vào trán khiến chóng mặt. hoa mắt rồi, chịu nổi, bèn khẽ hô: “Hoàng thượng, sau này thần thiếp dám nữa. Thần thiếp sau này dám mạn phép nghị luận triều thần. Thần thiếp….Ui da…..Thần thiếp cũng dám biết mà báo, tự tung tự tác…Ui….” Lời muốn vốn phải là “Ui da”, nhưng bởi vì ngăn lại được, khiến trông rất buồn cười.

      Vân Hi đột nhiên dừng tay, choàng qua đầu , cúi đầu với rằng: ”Phi Tâm, trẫm chỉ lần, nàng nghe cho .” Y sát đến gần, có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của y. Đây là lần đầu y gọi là “Phi Tâm”, trước đây hình như cũng từng nghe thấy, nhưng dường như là trong cơn mơ. Nên khi nghe hai từ này, tim bắt đầu nhảy loạn xạ.

      “Trẫm cần biết sợi dây của nàng dài thế nào, tay có thể với ra xa thế nào, nhưng nàng nhớ lấy, cũng có những lúc trẫm chưa chắc có thể bảo vệ được nàng. ” Giọng của y nhàng, hệt như câu bùa chú, y chưa bao giờ chuyện với ai như vậy, chưa bao giờ. Đây là tín nhiệm lớn nhất của y, xem đối phương như thể của mình. Đế vương thể có tin tưởng như vậy, đặc biệt là đối với người có tâm tư tinh mật* như , nhưng y thể .

      trừng to mắt, tim đập loạn nhịp, khẽ đáp: “Thần thiếp ghi nhớ.”

      Y thở hơi dài, đứng thẳng người, lại choàng lấy : “ xem kịch với trẫm. ”

      Phi Tâm ngỡ ngàng, nhìn vẻ mặt y, lại dám . Y cúi đầu nhìn : “Nghe Động Tiên Truyền, vở mới.”

      Động Tiên Truyền? Phi Tâm bất giác liếc nhìn y, trong lòng thở phào. Đáng tiếc Tả Hàm Thanh biết giúp chuyện này, nếu y nợ món ân tình lớn rồi.

      Y nhìn : “Nàng biết à? Vở đó về vị Phổ Hiền bồ tát làm cách nào để độ hóa những kẻ ngang bướng cứng đầu, đầu óc cổ hũ, chậm tiêu lại chết chịu hối cải.”

      Phi Tâm cứ cảm thấy lời y có ý, nhưng lúc này lại thể thuận theo ý y, đành cắn rứt lương tâm : “Vậy cốt truyện này cũng có ý nghĩa đấy chứ. ”

      Vân Hi nhìn gương mặt cứng đờ nhưng vẫn gượng cười, hai mắt hơi sưng, y cười : “Đương nhiên phải có ý nghĩa rồi. Nếu có ý nghĩa bồ tất cũng hài lòng đâu! ”

      Phi Tâm cười trừ rồi cùng y chuyển xuống tầng dưới.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 5

      Quyển 3 –

      Thủy thành Giang Đô tiếng tăm vang lừng


      Ngày 26 tháng 6, hoàng thượng tới Giang Đô. Vì dọc đường rất thuận lợi nên khởi hành sớm hơn dự định vài hôm. Hoài Đông tổng đốc, tuần tra lưỡng hà, tuần lệnh và các quan lớn bé của Giang Đô phủ đều đứng chờ nghênh giá ngoài cảng Quan Tào ở Giang Đô từ sáng sớm.

      Thành Giang Đô xây vào khoảng năm Phụng Nghi triều đại trước, nằm ở phía đông giao lộ của sông Kinh Giang và Hoài Thủy. Thanh Đông có hồ Thanh Dương, trong 4 hồ lớn danh tiếng của Cẩm Thái, trong thành có nhiều đường sông, ngoại thành có Hoàn Hoài Thủy, tòa thành nước rất trứ danh, còn được gọi là Thủy Thượng Minh Châu.

      Giang Đô có sản lượng lương thực phong phú, nơi này chuyên cung cấp gạo Trân Châu cho hoàng gia, bàn đào, long nhãn, hạt dẻ, thạch lựu, mơ ngọt,…tất cả đều rất trứ danh. Giang Đô phát triển đường biển rất thuận lợi, tất cả thức ăn phong phú của Hoài Đông, Hoài Nam và những vùng khác cả nước đều tập trung ở đây. Và nghề đóng thuyền, dệt may, đồ gốm cũng rất phát triển ở Giang Đô, kỹ thuật dệt may chỉ đứng sau Tinh Bình Châu, nghề làm gốm chỉ đứng sau Lạc Ninh, tất cả đều là tiêu chuẩn bậc nhất cả nước.

      Nguyên vùng Quan Tào cảng bị phong tỏa, chừa lối cho thuyền lớn của hoàng gia cập bến. Cảng dọn sạch , Hành Vụ Thuộc đóng trại tiên phong để bảo vệ an toàn cho hoàng thượng. Quan chức địa phương ăn mặc chỉnh tề, nghiêm chỉnh quỳ chờ đại giá ở hai bên cảng.

      Giờ dậu, hoàng gia đến nơi dưới dẫn đường của đoàn thuyền lớn, từ từ tiến vào, dừng ngay giữa cảng, các thuyền móc nối vào nhau thành đường thẳng thông đến bến cảng. Thảm đỏ trải khắp, tiếng nhạc vang lên. Vân Hi mặc áo bào Cửu Long Bàn Tường, ngồi kiệu rồng có nóc màu tím, từ từ bước ra trước vây quanh của mọi người.

      Giang Đô hễ vào hè trời mưa rất nhiều, qua tháng 6 mà mười ngày nay trời hầu như vẫn u thất thường, thêm nữa Giang Đô địa hình thấp, mùa hè trong thành thường bị ngập nửa thành. Vì thế, dân gian có đồng dao: Tháng 6 chớ phơi chăn mùng, tháng 7 áo rơm rời thân. Châu Nữ có con chết dưới Hoài Thủy, mỗi mùa sen nở trời cũng khóc = khóc thương.

      Tương truyền Giang Đô có người phụ nữ tên Châu Nữ, con ấy chết chìm dưới Thanh Dương Hồ. Mỗi năm đều khóc lóc bi thương khi cúng tế con bên bờ hồ, nên ông trời cũng rơi lệ cùng . Sau này người phụ nữ hóa thành ngọn núi, và cũng chính là ngọn núi Bi Nữ Phong rất có tiếng ở Thanh Dương Hồ. Mỗi năm hè đến, hoa sen nở rộ, Giang Đông thường mưa phùn liên miên, và quanh vùng Bi Nữ Phong luôn gợn những tiếng sóng thảm thiết, hệt như tiếng phụ nữ khóc lóc. Đương nhiên, truyền thuyết cũng đáng tin, nhưng Bi Nữ Phong lại rất trứ danh, còn mưa mùa hè ở Giang Đô cũng vì thế mà thành cảnh sắc đáng để nhắc đến.

      Thế nhưng truyền thuyết tuy đẹp, mùa hè ở Giang Đô lại chẳng dễ thở tí nào, oi bức vô cùng, cứ đến mùa này áo quần người đều nửa ẩm ướt, mồ hôi cũng chẳng tuôn ra được. Vân Hi vừa bước ra cảm thấy nóng bức, càng phải đến quan lại nghênh đón ngoài kia. Nhưng định vào thời điểm này cũng là điều rất cần thiết, hễ Giang Đô bước sang mùa mưa mới có thể thấy được thành quả của công trình thủy lợi.

      Nghi trượng ra khỏi cảng lớn, quan lại kề hai bên quỳ đón. Vân Hi chỉ lộ diện hồi rồi đoàn người cùng ngựa bèn quay sang hướng về Phúc Ấm Viên trong thành Giang Đô. Phúc Ấm Viên tọa lạc tại phía đông thành Giang Đô, cũng là kiến trúc được xây dựng từ tiền triều, ban đầu vốn chỉ là tòa vương phủ, sau đó hình thành lâm viên hoàng gia và bắt đầu biết đến với tên gọi Thúy Phương Viên.

      Trong những năm Võ Tông của bổn triều, Võ Tông đắm chìm trong thanh sắc, thích ngao du sơn thủy, từng ba lần hạ Giang Đô, và tòa Thúy Phương Viên cũng trải qua nhiều lần trùng tu, từng mở rộng diện tích đến 200 hecta, kiến trúc điêu khắc hoa mỹ vô cùng, ngoài ra còn nuôi nhiều loài cầm thú quý hiếm, vô số cây cỏ lạ kỳ. Cho tới thời Xương Long, tiên đế mới gỡ bỏ phần kiến trúc, nuôi thú hiếm lạ, sau đó ban thưởng vườn này cho Nguyễn Khải Vinh, cũng chính là tổ phụ của thái hậu Nguyễn Tinh Hoa. Nguyễn Khải Vinh làm quan cho hai đời triều đình, từng giúp tiên đế chinh chiến Dạ Dịch Quốc, 7 trận chiến đều thắng vẻ vang ấy trở thành chấn động. Tiên đế vui mừng, đổi tên Thúy Phương Viên thành Phúc Ấm Viên, ban tặng cho Nguyễn Khải Vinh, lúc ấy cũng chính là thời điểm quyền thế nhà Nguyễn cao ngút trời.
      Cho đến hôm nay, vì hoàng đế hạnh Nam. Phú hộ Hoài Nam xây Thánh Đức Viên ở phía Nam Hoài An, môi trường địa lý hai bờ sông Hoài thể xây dựng những khu vườn có kiến trúc to lớn, vả lại nhà Nguyễn nay như mặt trời xuống núi, để đảm bảo chu toàn, sau cùng mọi người bèn chủ động đề nghị trùng tu Phúc m Viên để tiếp đón hoàng đế.

      Nơi này tuy còn là cảnh sắc xa hoa như ngày xưa, nhưng vẫn giữ được núi non trùng điệp, cảnh đẹp sao tả xiết. Khu rừng phía Nam được trồng cách tinh xảo. Tuy sánh bằng kiến trúc rộng lớn phương Bắc, nhưng lại chú trọng đến sắp xếp xen kẽ. Phương Bắc khô cằn, mỗi kiến trúc đều phải xây những chòi gác. Chòi ác tượng trưng cho thủy vị của Long Vương, đối chiếu theo ngũ hành nó thuộc thủy, tức nghĩa là muốn dùng thủy để trị hỏa.

      Nhưng phương Nam lại nhiều nước, nên lầu các xây những mớn? nước nghiêng xuống, mái cong xây đỉnh cao và nhọn, lầu nhọn và hẹp chứ bo rộng, tất cả cũng do yếu tố môi trường mà ra. Còn sân đình theo quy tắc nghiêm ngặt là phải vào mấy ô, ra mấy ô, nó chỉ là chiếc đình sỏi , sắp xen kẽ với núi đá, những thác nước, dòng suối được xây lối dẫn đường. Đều do địa thế phương Nam thấp trũng, chạy dọc theo hướng đại viện có tượng trữ nước, nên hợp với phương Nam. Có rất nhiều vườn thiết kế tinh xảo, những chuỗi cầu dài, những đường nước ngầm, và nhiều đường cống rãnh, trong vườn có hơn trăm chiếc cầu, hình dạng kỳ lạ, muôn màu muôn vẻ.

      Sau khi đến Phúc Ấm Viên, hoàng thượng thay y phục nghỉ ngơi chút, sau đó chính thức gặp gỡ quan địa phương cùng tông tộc nhà Nguyễn, thiết yến tại Diệu Đình Đài trong Phúc Ấm Viên, quan chức cùng và quan địa phương cùng tham dự.

      Còn Phi Tâm đến nội uyển hầu hạ thái hậu, hai hôm nữa thái hậu gặp mặt tông thân Nguyễn thị, có lẽ hoàng thượng cũng thiết yến. Hôm nay vừa đến nơi, đường xá gian lao nên cả người và ngựa đều mệt nhoài, thái hậu cũng tỏ ra mệt mỏi, nên Phi Tâm cùng thái hậu vào nội uyển, đích thân sắp xếp ổn thỏa rồi mới quay về chỗ ở của mình.

      Lối ở đây khó phân biệt phương hướng, trong vườn có nhiều ao đá, rất khác biệt so với sân vườn trong kinh thành. Lần này nơi ở của Phi Tâm xa nơi ở thái hậu, cũng là khu vườn độc lập, cách nhau hòn non bộ. Tên sân vườn này là Bích Hồng Ưu Kính Các, nấp dưới khu rừng Tương Phi Trúc, đàng sau còn có chiếc ao sen, hoa sen đỏ thắm, lá xanh mơn trùng trùng điệp điệp.

      Tú Linh sống trong cung nhiều năm, rất quen với khí hậu ẩm ướt, oi bức như thế này, lên bờ lâu than ngắn thở dài, sắc mặt đỏ bừng, đôi lúc lại buồn nôn, uống liều Tịnh Tâm Lương Kim Tán mà vẫn còn cảm thấy cơ thể lảo đảo. Phi Tâm nhìn bộ dạng ấy, chắc chắn là thích nghi với khí hậu ở đây, và bị trúng nắng rồi, nên để Tú Linh theo, cho ấy nghỉ ngơi sớm. Tiểu Phúc Tử tuy luôn phụ trách dò thám tin tức cho Phi Tâm, nhưng dẫu sau cũng ở lâu trong đại nội, những việc vặt vãnh tuy linh hoạt bằng Tú Linh, cũng tạm giải quyết ổn thỏa. dìu Phi Tâm về nơi ở, đích thân kiểm tra mọi việc, chờ Phi Tâm tắm gội thay y phục, lại đích thân đốc thúc bày biện bữa ăn. Phi Tâm tuy dọc đường cũng rất mệt, nhưng lại hoàn toàn thấy buồn ngủ, trong đầu chất chứa đầy ắp hình ảnh của Hoài An, càng đến gần lại càng trở nên phấn khởi.

      Sau khi dùng bữa khuya, Phi Tâm cũng tiện thể dùng ít tổ yến ngân nhĩ, rồi bảo Tiểu Phúc Tử cùng ra ngoài dạo mát. Phi Tâm tuy sống ở phương Nam nhưng cũng chỉ lần đầu đến Giang Đô. Lúc lên kinh từng ghé ngang, nhưng theo đường thủy nên cũng ghé sang bên này. Song lúc ấy Phi Tâm hoàn toàn có tâm trí ngao du, cũng chẳng ôm ấp tâm tình để ngắm những cảnh sắc giang hồ. là người thực tế phù phiếm cũng được, nhìn thấu cũng được, con người sống cõi đời này đều có những mục tiêu và ý nghĩa sống khác nhau, và ý nghĩa tồn tại của chính là trong cung cấm.

      Phi Tâm mặc chiếc áo ngắn màu trắng tuyền có tay áo ôm sát và thêu chỉ vàng, phía dưới lót thêm chiếc váy trắng bồng bềnh, được dệt từ chất liệu tơ tằm lạnh, mỏng nhưng xuyên thấu, mềm mại và trơn láng. để Tiểu Phúc Tử theo, men theo hàng trúc, dạo trong vườn, tiểu lầu ở đây đều được bao quanh bởi những hòn đá kỳ lạ, hai bên toàn là những giàn hoa, lúc ấy nở rộ những búp hoa trắng tinh, mùi hương thoang thoảng, tất cả đều là hoa quỳnh!

      Phương bắc chỉ có thể trồng hoa quỳnh thành những chậu cảnh trong nhà kính, thời tiết ẩm ướt Phương nam có thể trồng dưới đất, nhưng trồng những giàn hoa xếp dài hai bên, vây quanh cách rầm rộ như vậy Phi Tâm cũng chỉ mới thấy lần đầu. Có lẽ trong khoảnh khắc hoa quỳnh thoáng nở, nhất định như những hoa tuyết tung bay, hương thơm phưng phức cả khu vườn. Bây giờ cành lá vẫn còn xanh tươi, nụ hoa căng phồng, có lẽ nửa khắc, canh giờ tới nở rộ hoàn toàn.

      đứng trước giàn hoa, thân leo xanh ngắt cũng bò đầy phía sau bờ tường, những chiếc lá to như bàn tay nở ra, ánh đèn tường lầu hắt xuống, dường như tỏa ra thứ ảo ảnh.

      “Hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chỉ vì Vi Đà. ” Phi Tâm hiểu sao tự dưng nghĩ đến câu này, nhìn nụ hoa khẽ thốt nên lời.

      Tiểu Phúc Tử bên cạnh tất tả dùng phất trần xua đuổi côn trùng giúp . Hoa cỏ ở đây mọc rậm rạp, sau cơn mưa, tất cả côn trùng nhìn thấy ánh sáng, ngửi thấy mùi hương đều lũ lượt xuất . Tiểu Phúc Tử biết chủ nhân mình da dẻ non nớt nên bận đến toát mồ hôi, thoáng nghe Phi Tâm cất tiếng trở nên sững sờ. ấy vốn thích những truyền thuyết như vậy, chỉ cho rằng tất cả đều là những trò đùa mà người xưa chế ra, sao bây giờ lại có hứng thú như vậy nhỉ?
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 3 - Chương 6

      Quyển 3 –

      Hoa quỳnh nở rộ làm tri


      Phi Tâm nheo mắt nhìn Tiểu Phúc Tử, thoáng che miệng cười: “Mấy hôm trước bổn cung xem kịch, vừa đúng ngay vở Vi Đà bái phật tổ làm sư phụ và sau đó diệt ma, nên tự dưng nhớ tới mà thôi.”

      Tiểu Phúc Tử khom lưng xuống, cũng cười. đường , Quý Phi bị hoàng thượng lôi nên xem ít vở kịch, đoàn thuyền lớn trong lần Nam tuần này, ngoại trừ thuyền lớn của hoàng thượng có thiết kế những sân khấu kịch ở phía sau cũng còn thuyền hoa rộng lớn, thuyền lầu kịch cao ba tầng. Mấy hôm trước hoàng thượng cao hứng, kéo sang đó xem, vừa khéo ở đó hát vở Vi Đà, lại còn do kép ưu tú của Khánh Phong đoàn diễn, khiến họ có dịp mở rộng tầm mắt!

      Hai người chuyện, bỗng dưng phía sau có tiếng ai đó vang lên: “Xem ra Quý Phi có tiến bộ rồi, cũng biết được hoa quỳnh chờ đợi Vi Đà! ” m thanh vừa thốt lên, Phi Tâm và Tiểu Phúc Tử giật mình, Phi Tâm vừa quay sang vẫn chưa kịp quỳ xuống Vân Hi tiến tới. Hai bên có hai thái giám xách đèn, Uông Thanh Hải vẫn đứng kề bên.

      Vân Hi mặc thường phục, búi tóc. Áo bào phất phơi, bước nhàng, người tỏa lên mùi rượu nhàn nhạt, thanh cũng có chút phiêu bồng, dường như say ngà ngà. Phi Tâm khẽ liếc nhìn, thấy ánh mắt long lanh như hai vì sao, nào có chút men say, tự dưng trong lòng rung động, cúi đầu bái chào: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng. ”

      Y nhìn xung quanh rồi : “Nơi này của nàng tốt hơn nơi trẫm nhiều. Trước có cành trúc, sau có ao sen, hai bên còn có giàn hoa. giống bên trẫm, chỉ toàn là sỏi đá và sỏi đá, mấy hôm nay trẫm ở lại đây! ” Y rồi nhấc chân bước vào.

      Phi Tâm ngẩn người hồi, chợt nghe Uông Thành Hải quay lưng vẫy phất trần, đám nô tài phía sau tiến vào, khiêng khiêng vác vác đủ thứ đồ đạc, hì hục từ cổng hai bên nối đuôi nhau bước vào. Phi Tâm há hốc miệng nhìn bọn người đó.

      Hoàng thượng sống ở Long An Các, tuy Phi Tâm chưa bước chân đến đó, nhưng trước kia cũng từng nhìn thấy án họa. Trong đó có thác nước, có sông có núi, có hoa thơm cỏ lạ, còn có cả Thất Chiết Kiều, ràng cảnh sắc và bài trí bên đó đều hơn hẳn nơi này, lại còn có cả hai sân vườn, và các gác lửng, hai bên đều có lầu cao. Giờ đây y lại bắt đầu trợn mắt xằng, khiêng cả đồ đạc sang, ràng muốn dọn sang đây trong những ngày dừng chân ở nơi này.

      Lúc ấy Phi Tâm cũng chẳng biết thế nào, đành cúi đầu theo. Vân Hi bước chân lên lầu. Tầng là sảnh đường có 16 cột trụ, có cửa, tất cả được bao bọc bởi những màn lụa mỏng, dọc bên ngoài có xây những chiếc bục, chính giữa trải thảm lụa màu xanh lam, trong sảnh đường cũng xây thêm bình phong điêu khắc để che chắn, lò hương bằng đồng rực rỡ cao ba tầng, còn có chiếc ghế Quý Phi lót đệm êm. Hai bên là hai thang cuốn, bước lên đó chính là nơi ở của Phi Tâm. Uông Thành Hải cho Trần Hoài Đức chỉ huy bọn nô tài, theo vào trong, mà leo lên cầu thang bên ngoài để sắp xếp đồ đạc đó. Vân Hi ngã người xuống ghế Quý Phi, nhận lấy cốc trà Phi Tâm dâng đến, chậm rãi hớp ngụm rồi : “Ngày mai trẫm vi phục xuất tuần, nàng cùng trẫm. ”

      Mấy hôm nay Phi Tâm quen với việc bị y dắt mũi, huống hồ hoàng thượng Nam tuần, vi phục xuất tuần ra ngoài xem xét là lẽ đương nhiên, nên cũng có gì bất ngờ, đáp lời. Chỉ trong thoáng chốc, đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp, nô tài kéo đến tuy đông, nhưng động tĩnh lại rất . Uông Thành Hải đến gần bẩm: “Hoàng thượng, nô tài sắp đặt xong cả rồi. Trong này giữ vài người, những kẻ khác cho về hơn. ” Dẫu sao gian nơi này cũng có hạn, huống hồ vẫn còn nô tài của Phi Tâm ở phía sau. Nếu tăng thêm đoàn người như vậy cũng rất khó sắp xếp.
      Vân Hi hừ tiếng xem như trả lời, ngẩng đầu nhìn giàn hoa bên ngoài: “Hoa quỳnh ở đây trồng rất hay, như trong cung, cần giở những trò đánh tráo để khiến hoa nở vào ban ngày, uổng phí đặc trưng của hoa! ”

      Phi Tâm nghe thế bỗng thờ thẫn, bất giác dõi theo ánh mắt của y. Có ít truyền thuyết về hoa quỳnh, nhưng nổi tiếng nhất chính là mối tình kết thúc có hậu của Hoa Tiên và Vi Đà. Vi Đà bái Phật Tổ để tu hành, mỗi ngày đều ra ngoài lúc nửa đêm để hái sương sớm cho Đức Phật. Và lúc ấy, hoa quỳnh vì y mà nở, hy vọng y có thể nhớ lại ân tình năm xưa.

      Còn Hoa Quỳnh trong cung, để hoàng thượng cùng các phi tần có thể ngắm nhìn được phong thái của nó, các hoa trượng dùng phương pháp “Thâu thiên hoán nhật” để làm cho những nụ hoa căng phồng được soi rọi vào ban đêm và ban ngày che khuất ánh sáng. Phương pháp này giúp hoa nở rộ vào ban ngày, ngoài ra còn dùng những cách khác để khiến đất đai màu mỡ nhằm kéo dài tuổi thọ của hoa, vì thế Vân Hi mới rằng hủy đặc trưng của hoa!

      Ngẫm kỹ lời này, Phi Tâm cũng thấy đồng cảm. Truyền thuyết đa phần đều là những lời hàm hồ, nhưng hoa quỳnh ung dung nở rộ vào ban đêm, vì lẽ đó mới thể được vẻ đẹp của nó, đảo ngược đặc trưng khiến chúng nở rộ vào ban ngày, dưới ánh sáng chói chang của mặt trời, đúng là đánh mất vẻ đẹp kiều diễm trong màn đêm tĩnh lặng.

      đờ đẫn nhìn ngắm, chợt cơ thể căng lại, lúc định thần nhận thấy y đứng phía sau từ lúc nào, ôm chặt vào lòng. Trước mặt bọn nô tài, cảm thấy ngượng ngùng và thoải mái, cứng đờ người lát rồi khẽ cất tiếng : “Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi nhé.”

      “Vừa uống rượu, để tỉnh rượu tí rồi ngủ. ” Y khom lưng cúi đầu, chiếc cằm kề lên bờ vai , khi chuyện khiến hơi nhồn nhột.

      Hai người lặng thinh lúc, Vân Hi sai người mang chiếc ghế dời lên bục gỗ có rèm lụa vây lại ngoài kia, nơi này hoa cỏ xum xuê, nên giữa các cột nhà đều phải đốt huân thảo phòng muỗi và côn trùng. Chiếc ghế được khiêng ra ngoài, bên cạnh đốt lò hương cỏ ngải*, và kê chiếc bàn để đặt ít trái cây, nước trà. Y tựa lưng vào ghế, bảo ngồi bên cạnh, hai người cũng chẳng năng gì, nhưng Phi Tâm trông bộ dạng y có vẻ như là ngồi chờ hoa quỳnh nở.

      Suốt dọc đường , kể từ sau khi Phi Tâm thẳng thắn bày tỏ tâm với y, giữa họ dường như nảy sinh thay đổi lạ lùng. Tuy ở bên nhau vẫn chưa tìm ra đề tài chung, nhưng cũng bớt ngượng ngùng như trước đây. Có những lúc ngồi im phăng phắc như bây giờ Phi Tâm cũng cảm thấy khó chịu. Có lẽ gần đây hành vi của y quá ư kỳ quặc, cứ hay lôi lại thuyền cách táo tợn, nên những lúc im lặng bên nhau như vậy lại khiến trở nên thoải mái hơn.

      lẳng lặng ngồi bên y hồi, nhận thấy mí mắt trở nên nặng trĩu, mơ mơ màng màng cho đến khi cảm thấy có ai đó đẩy , giật mình mở mắt lên thấy y cười, nụ cười thuần khiết ngây thơ, trong suốt vương bụi bẩn như thủy tinh pha lê, nụ cười khiến khuôn mặt y trở nên long lanh giữa ánh đèn heo hắt ban đêm. Y đưa tay véo mặt : “Nhìn kìa, hoa nở rồi, nở rộ cả! ”

      Phi Tâm giật mình nhìn theo hướng chỉ tay của y, đập vào mắt chính là biển hoa trắng như tuyết. chưa bao giờ nhìn thấy hoa quỳnh đồng loạt nở rộ nhiều như thế, dưới màn đêm tăm tối, những đó hoa băng thanh ngọc khiết giàn chấn động lòng người, mùi hương thơm ngát tản ra trong khí, khiến nhiệt độ nóng ẩm bị ngưng đọng và trở nên thông thấu. bất giác giương to đôi mắt, thậm chí quên khuấy rằng lúc này ngồi đùi y.

      Đêm đầu tiên đặt chân tới Giang Đô, lần đầu trong đời nhìn thấy hoa quỳnh nở rộ trong đêm, cánh hoa còn đọng những giọt sương sớm cùng mùi hương khiến tâm trí điên đảo, màu trắng xóa độc nhất vô nhị trong màn đêm thăm thẳm áp đảo tất cả những sắc màu rực rỡ. Hoa quỳnh chỉ nở rộ vào đêm nên mới có thể kiêu ngạo như vậy. Và nếu muốn thưởng thức vẻ đẹp vô song của nó nên lặng lẽ chờ đợi.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :