1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung - Mê Tâm Ký - Đương Mộc Đương Trạch ( 149c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 21

      Quyển 2 –

      Dưới ly trà lộ ra vẻ tẻ nhạt


      Phi Tâm nhìn Tuyết Thanh, ngày hoàng thượng chưa hạ chiếu về việc này dù có nghe thấy cũng phải ngậm miệng im lặng, sao lại có chuyện đòi nhỉ? Tuyết Thanh học chiêu này từ sau vụ chỉnh đốn hậu cung của Phi Tâm, nên muốn lôi cả theo. Nhưng Phi Tâm mới ngốc nghếch ôm chuyện này lên người. Đây là hai việc khác nhau, Nam tuần là quốc gia đại , nào có thể để đàn bà chõ mũi vào lên tiếng. Dù cho muốn van nài cũng phải chờ sau khi vụ việc xác định xong .

      “Nếu muội muội mời hoàng thượng tỉ đây cũng dám mặt dày tiếp tục ngồi quấy rầy. Muội muội hầu hạ tử tế nhé. ” Phi Tâm thấy thời gian cũng còn sớm, e lại chạm mặt, nên chẳng muốn nhiều, đứng dậy gọi người, “Tú Linh, bãi giá hồi cung. ”

      Tuyết Thanh thấy thế, vội kéo lại: “Tỷ tỷ gấp gáp làm gì, cứ ngồi thêm tí nữa ? ”

      Phi Tâm chẳng đoái hoài, nhàng dằn khỏi tay ta: “Ta cũng ra ngoài nửa ngày rồi, chờ khi nào muội rảnh sang chỗ ta ngồi chơi. ” xong, vịn tay Tú Linh, muốn co chân bỏ chạy.

      Phi Tâm vừa bước tới chính điện đụng ngay Vân Hi vừa vào đến. Y ngồi kiệu, cũng có đoàn nghi trượng, thậm chí có thái giám dẫn đường, chỉ có Uông Thành Hải cầm ô theo, hai người trước sau bước vào.

      Mưa bụi lất phất, mấy hôm trước trời còn ấm áp, cỏ xuân xanh um, nay lại được tưới nước mưa, màu xanh mượt trông đáng . Mưa giọt làm ướt con đường lát sỏi hoa, trong khí tỏa lên mùi hương hoa cỏ thơm mát. Y mặc bộ thường mục thêu hình rồng màu xanh dương, áo màu xanh dương làm tôn lên màu xanh ngọc của cây cỏ, trông đa dạng đa sắc.

      Y vừa thoáng thấy Phi Tâm, khẽ đưa mắt liếc sang, ánh mắt nhìn như có như . Phi Tâm cũng biết tại sao, lúc đó cảm giác hình như ánh mắt y có gai nhọn. quỳ xuống thỉnh an, trong lòng đầy hối lỗi, trang phục này diêm dúa quá, trang điểm cũng diễm lệ quá, sao cứ cảm thấy đủ trang trọng.

      Y chẳng ngó ngàng, hứ tiếng rồi thôi, sải chân bước đến bên cạnh . Tuyết Thanh thấy hoàng thượng đến, mặt mày rạng rỡ nghênh giá, vội vã sai người chưng khăn, dâng trà, thêm đệm, nhìn áo y ướt, chắc rằng mắc mưa, khẽ : “Hoàng thượng, hay là thay áo bào này để thần thiếp là cho, ướt thế này cảm lạnh mất. ”

      sao, chỉ là nước mưa thôi. ” Vân Hi ngồi vào chính tọa, “Chân Quý Phi chưa khỏi lại còn rêu rao?(= ngang nhiên? cảnh này chưa thấy ai xài từ này) lại dưới trời mưa to, là hứng chí quá nhỉ? ”

      Tuyết Thanh nhìn thấy sắc mặt y vui, nhất thời cũng biết làm gì khiến y vui mà đến đây trút giận, bất giác dám cười nữa, cẩn thận : “Hoàng thượng, thần thiếp và tỷ tỷ cùng đến thỉnh an thái hậu, rồi sang đây trò chuyện lúc thôi.”

      Phi Tâm nghe Tuyết Thanh đỡ lời giúp, trong lòng rất cảm kích, vội vàng khẽ cúi xuống đáp: “Thần thiếp đến phiếm chuyện cùng Đức Phi muội muội, định hồi cung, thần thiếp xin cáo lui. ”

      “Trẫm vừa đến nàng cáo lui? ” Mặt Vân Hi đen kịt, hệt như đám mây u ám tích tụ ngoài kia.

      Tuyết Thanh thấy mây đen dày đặc gương mặt Vân Hi, đó là nét mặt chưa bao giờ thấy, nên trong giây phút đó cảm thấy hơi hoảng hốt, đến bên cạnh dìu Phi Tâm lên, cười : “Lúc nãy tỷ tỷ nghe hoàng thượng sắp đến, chẳng phải còn có chuyện muốn mà, sao lại về được chứ? ”
      Phi Tâm hiểu nghĩa bóng trong câu của , trong lòng thầm than khổ, vốn dĩ ăn mặc thế này nên bị hoàng thượng bắt gặp, hơn nữa bị thương chân mà còn chạy sang Đức Phi do thám lại càng khiến hoàng thượng nghi ngờ, chỉ muốn nhanh chóng xong chuyện về, nay hai bên đều chèn ép khiến còn đường lui. Trong chốc lát, cơ thể Phi Tâm chợt cứng lại, đầu cũng bỗng dưng hơi nhức.

      “Hoàng thượng, khi nãy phiếm chuyện với tỷ tỷ, tỷ tỷ còn khen hương ở đây rất thơm, ban thưởng hôm hành cung, ngay lúc tỷ tỷ bị ốm tham gia, nay cũng rảnh rang, mình hơi buồn, hay chúng ta cùng phiếm chuyện. ”Trong lúc Tuyết Thanh , cung cũng nữ dâng trà lên. Vì tiết trời hôm nay u và se lạnh, ly trà Quý Hoa Bát Bảo cũng to hơn tí so với bình thường. Tuyết Thanh đích thân dâng trà lên cho Vân Hi, nụ cười duyên dáng, gót sen uyển chuyển, ánh mắt e thẹn, trông sắc mặt Vân Hi dịu lại, ánh mắt khi nhìn trở nên hòa nhã và dịu dàng như mọi khi, ta bèn to gan khẽ thầm: “Hoàng thượng hiếm khi tới chỗ thiếp ngồi, có sầu não gì cũng nên bỏ hết. ” vừa , khẽ cúi người dâng trà lên.

      Vân Hi nhận lấy, mở nắp ra, nhìn thấy trong đó có: táo đỏ, vài miếng sâm mong mỏng, nấu thành màu tím sậm, nhiệt độ lúc đó vừa đủ ấm để cho vào miệng. Y khẽ lắc tách trà, sau đó đứng dậy, liếc nhìn Phi Tâm: “Quý Phi tự biết chế tạo hương liệu, sao lại còn khen ngợi ngươi người khác thơm? Nghe Thanh Nhi nàng có việc cần bàn, sao giờ lại im thinh thít? ”

      Phi Tâm cúi đầu, thấy bước chân y ngày càng đến gần, lí nhí : “ Điều khởi tấu đó cũng phải quan trọng .”

      còn ngẫm xem nên làm cách nào chuyển đề tài chợt toàn thân giật bắn lên, miệng la lên tiếng, suýt nhảy lên. luồng nước nóng giáng xuống, chảy từ cổ xuống toàn thân. Vân Hi đứng đối diện Phi Tâm, trong tay vẫn còn lắc lư nửa tách trà, ánh mắt sáng rực như ánh sao. Phi Tâm mở to mắt, tất cả kinh ngạc đều dồn vào đôi mắt. kinh ngạc chỉ vì nước trà đột nhiên tát vào người này, mà còn vì nhìn thấy vẻ mặt đó, cảm thấy y cố ý, y lại lấy nước trà tát lên người ! Dù có thể nhận ra hoàng thượng thích y phục mặc, nhưng ngờ y lại có thể làm như vậy để khiến mất mặt. Nghĩ đến đó, trong lòng Phi Tâm vừa ngượng ngùng vừa uất ức, khẽ lùi lại, bàn chân lại cảm thấy đau, suýt nữa ngã xuống.

      Y đưa tay ra “đỡ” , nhưng trong mắt Phi Tâm, đó nào phải là đỡ? Y giả vờ đỡ , vừa nghiêng người qua, “Rào” phần còn lại trong tách tát cả lên. Y vẫn chưa nguôi giận, ngay khi cơ thể hai người còn nghiêng ngã, tay y vẫy cái, chút cặn trà đó hoàn toàn bị lãng phí, tát từ cổ áo đến lồng ngực Phi Tâm, bã trà to. Có vài miếng nhân sâm còn đung đưa dính trước ngực .

      Vân Hi đạt được mục đích, thừa thế ném ly trà , vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối: “Ôi dào, trẫm lỡ tay. đáng tiếc cho bộ váy mới của Quý Phi. ”

      Mặt Phi Tâm vừa xanh vừa trắng, gắng gượng nén cơn uất ức trong lòng, cúi đầu nhìn y, Tuyết Thanh sau lưng Vân Hi có thể chưa thấy , khi vừa bước tới thấy Phi Tâm như vậy sững sờ.

      Nhưng nô tài sau lưng Phi Tâm đều thấy mồn , lúc đó cũng giật nảy mình, nhưng chẳng dám năng gì, chỉ cúi đầu ngơ ngác. Phi Tâm nhìn y phục của mình, tay có chút run rẩy. Y trút giận lên thế nào cũng được, bình thường trong Cúc Tuệ Cung cũng đành, tại sao lại còn khiến bẽ mặt ở Lai m Cung? Đúng là hôm nay ăn mặc có phần diêm dúa, thích hợp, nhưng có cần dùng thủ đoạn trẻ con như vậy ? Cơn giận nén lại khiến gân xanh giữa trán nổi cộm lên.

      Vân Hi đỡ cánh tay , nhìn thấy sắc mặt, lúc ấy tròng mắt y đen đến khiến người khác phát hoảng. Bình thường nhìn thấy y bộ dạng lúc nào cũng chút sinh khí, mở miệng là quy tắc điều lệ, chỉ thiếu điều khắc 8 chữ “Tinh trung báo quốc, người lạ chớ (đến) gần” mặt mà thôi. Nay gặp chị em gì đấy lập tức sửa sang diêm dúa, áo váy lụa bay, diễm sắc tỏa khắp. Người ta biết còn tưởng hoàng thượng sống ở Lai m Cung nữa chứ! Lúc đó y cũng tức tối, hận đến muốn xé nát áo váy ra!

      “Tại thần thiếp đứng vững, va phải hoàng thượng. ” Phi Tâm cúi đầu, hít hơi sâu, cố gắng kìm nén giọng điệu bình bình, “Mong hoàng thượng ân chuẩn để thần thiếp cáo lui hồi cung. ”

      “Ở đây cách xa Cúc Tuệ Cung, mưa lại to, thay y phục của Thanh Nhi được rồi. ” Vân Hi nhìn áo quần đầy vết bẩn, thấy khẽ run rẩy, đột nhiên .

      Tuyết Thanh nghe y thế, vội sang đỡ ấy, dặn dò cung nữ: “Đứng thờ ra làm gì? Còn mau tìm bộ y phục mới của bổn cung cho Quý Phi thay.” Lúc đó Tú Linh tiến đến gần vịn Phi Tâm, cũng dám lên tiếng, dìu Phi Tâm theo cung nữ vào bên trong điện.

      Bởi vì hoàng thượng có mặt nên Tuyết Thanh cũng tiện theo Phi Tâm về, bèn sai chấp trưởng Lai m Cung hầu hạ. Còn bước tới chỗ Vân Hi: “Bộ xiêm y của tỷ tỷ rất tươi tắn, hôm nay mới vận lần đầu. Thần thiếp nhìn thấy cũng thích, đáng tiếc. ” , lén nhìn Vân Hi, thấy ánh mắt y thẫn thờ, chợt cảm thấy sững sốt.

      Vốn dĩ Tuyết Thanh rất hả hê, vì bộ y phục hôm nay của Phi Tâm rất bắt mắt, hoàn toàn để lộ vẻ đẹp kiều ấy che giấu hằng ngày, nhưng lúc này bỗng cảm thấy rất bất an. Tuyết Thanh chưa bao giờ thấy sắc mặt hoàng thượng thâm trầm như vậy, dù thế có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Vân Hi cũng chưa bao giờ mang những cảm xúc, tâm trạng khác khi đến Lai m Cung, trong mắt , y dịu dàng đa tình, và đôi lúc còn rất chu đáo. vẫn luôn đắc ý vì điều này, hoàng thượng chưa bao giờ nổi nóng với , năng lúc nào cũng dịu dàng. Nhưng lúc này, hiểu nổi rồi. Ánh mắt y lúc này rất kỳ quặc, vẻ mặt cũng khá lạ, vui nhưng cũng nổi giận, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như trút giận xong, nhưng đầu mày cau chặt, dường như rất não nề. Những lời , dường như y hoàn toàn nghe thấy, nỗi bất an của phình to ra. Tuy hoàng thượng luôn được rừng hoa bao lấy, nhưng hiểu đó chỉ là nhất thời ham của lạ, thế mà lúc này đột nhiên cảm giác, y lộ chân tình. Trong mắt y có quyến luyến, có si mê, chỉ còn lại ánh mắt mông lung xa xăm, chỉ là ánh mắt mông lung xa xăm đó đủ khiến cảm thấy nhói đau.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 22

      Quyển 2 –

      Vén sa mềm, tâm tư khéo léo


      lát sau, Tú Linh cùng các cung nữ lại dìu Phi Tâm ra, thay bộ cung y mới may của Tuyết Thanh. Áo bông màu hoa đinh hương, tay áo rộng, cổ áo đan chéo ôm sát thân, phía dưới là chiếc váy xòe to dạng chiếc lá, thêu đóa hoa mẫu đơn trắng và những chiếc lá được viền đều ở chân váy.

      cổ Phi Tâm quàng sợi tua bằng tơ lụa màu bạc. Lúc nãy áo mặc là áo cổ tròn đứng, nay áo cổ đan chéo, ngay lập tức nhận thấy điều ổn, nụ vệt đỏ ra gần chỗ xương quai xanh, dấu ấn này nhắc nhớ đến ân ái tối qua. Đây chính là hoàng thượng, lúc dính chặt với như keo như sơn, quay ngoắc tát nước trà khắp người khiến mất hết thể diện.

      Phi Tâm tranh thủ tẩy trang sạch , nhưng mặt trần yết kiến thất lễ, bèn dùng đồ trang điểm của Tuyết Thanh tùy tiện vẽ vời vài nét, đôi mày nhàn nhạt lúc ấy như được tô điểm, nhưng cũng trong trẻo rạng ngời. Sắc hồng tươi thắm nay trở nên nhàn nhạt phiêu dật như tiên. Bộ váy này cũng vừa thân, nhưng áo hơi chật, phần eo còn rộng hơn nửa tấc, nhưng vòng ngực bó rất sát.

      Tuyết Thanh sang nghênh chào, “”Tỷ tỷ thay xong rồi à, khi nãy tỷ có bị bỏng ? ” Vừa , ta vừa giơ tay định sờ chiếc cổ Phi Tâm. Lưu Tô này dùng để trang trí mái tóc, nay Phi Tâm choàng lên cổ trông hơi quái gở. Theo giác quan thứ 6 của phụ nữ, Tuyết Thanh cảm thấy nhất định có gì bí , khẽ muốn kéo ra xem.

      Phi Tâm nào chịu, hơi nghiêng đầu né ra, đưa tay kéo lấy tay ta, cười bảo: “ sao, nhưng áo bị bẩn rồi. Còn phải phiền muội muội mượn 1 bộ y phục, lát nữa về tỷ tỷ sai người may lại bộ mới cho muội. ” xong, Phi Tâm tiến hai bước về phía Vân Hi: “Mong hoàng thượng thứ lỗi vì thần thiếp thất lễ. ”

      “Do trẫm lỡ tay, sao trách Quý Phi được. ” Vân Hi nhìn vận bộ y phục này, sắc mặt lạ kỳ, có vẻ dịu xuống, nhưng dường như có tí thất vọng. Y ngập ngừng lúc, vẻ mặt nhanh chóng hồi phục: “Vừa nãy Quý Phi phải có gì muốn sao? Lại bị gián đoạn rồi, rốt cục là chuyện gì? ”

      Phi Tâm đứng thẳng, nhìn thấy Vân Hi chỉ chiếc ghế bên cạnh, bèn tạ ơn rồi ngồi xuống, thực ra cũng đứng lâu nổi nữa rồi. Lúc nãy vào trong điện thay xiêm y, trong lòng cũng thấp thỏm, ngờ bây giờ Tuyết Thanh còn chưa mở miệng đề tài lại quẳng về phía .

      Xem ra Tuyết Thanh cũng ngốc, biết đề tài này khó khơi nguồn. Nhưng khoảng thời gian này cũng giúp Phi Tâm có chuẩn bị, Phi Tâm suy tính như thế nào đâu phải ai cũng có thể tùy tiện xen vào: “Bẩm hoàng thượng, thực ra cũng chỉ là những việc lặt vặt trong hậu cung. Vừa nãy muội muội có nhắc đến chi tiêu, nếu như hậu cung cần phải chỉnh đốn chúng thần thiếp cũng cho rằng xưa nay hậu cung quá xa xỉ rồi, thực vi phạm giáo huấn tổ tiên. Chi bằng kiềm hãm thói xa hoa trước. ”

      Vân Hi khẽ nhếch môi, tiểu hồ ly này, xem ra sau này hỏi chuyện phải kèm cả giáo huấn lẫn ép buộc mới được, thể cho chút thời gian nào cả, mới vừa tích tắc ngay lập tức tìm ra cớ mới, nghe rất ư là chí lí nữa kìa.

      Tuyết Thanh tròn mắt ngơ ngác, hiểu tại sao bỗng nhiên Phi Tâm lại đến chuyện này? Rút giảm chi tiêu hậu cung? ta bị người ta căm ghét như vậy còn chưa đủ à? Huống hồ hôm nay Quý Phi đến đây, nhỡ hoàng thượng chuẩn tấu, hạ thánh chỉ , sau này Lai m Cung của nhất định bị chúng phi tần mắng rủa! gài bẫy được Quý Phi mà ngược lại còn sập bẫy ta!

      “Hai ái phi đúng là hiền thục, là tấm gương của hậu cung. ” Vân Hi khẽ nghiêng người, “Trẫm cũng có ý này. ”

      “Hoàng thượng, chuyện này chẳng qua chỉ là vừa bàn thảo, cụ thể vẫn còn phải tính toán chi li. Thực ra hậu cung khác các hộ lớn ở dân gian, người ta có câu, nhà trời biến động, vạn dân tuân theo, nếu như quá hà khắc rút giảm, e khiến người ta tưởng nội phủ trống rỗng, nảy sinh nhiều vấn đề. ” Tuyết Thanh thấy thái độ hoàng thượng, có chút sốt ruột, vội vàng .

      Phi Tâm cũng chỉ tùy tiện viện cớ, như vậy là tại bộ y phục hôm nay. Nghe ý hoàng thượng, hình như y thích những thứ xa xỉ. Bộ áo gấm này đúng là giá thành rất đắt, còn đính hơn trăm viên ngọc quý, chẳng trách y vui, Phi Tâm nghĩ kỹ cảm thấy ổn. Nhưng rút giảm chi tiêu đâu phải chuyện dễ dàng. Trước hết chi tiêu trong hậu cung cũng hơn vạn người, nội tu sửa cung điện mỗi năm cần rất nhiều ngân lượng, đến quốc thể thiên nhan, nếu quá tiết kiệm các nước khác khinh khi, bá tánh mà nhìn thấy tự nhiên cũng suy nghĩ lung tung. Nhưng vấn đề này trong hoàn cảnh này có thể thể hiền đức của , thực ra cũng ngầm tỏ thái độ với hoàng thượng, sau này ăn diện diêm dúa, coi như lời đáp trả.
      Còn phản ứng Tuyết Thanh như thế nào cũng liên quan tới , dẫu sao lúc này Tuyết Thanh cũng chẳng còn tâm tư tính chuyện Nam tuần nữa rồi.

      Chuyến Nam tuần này có lẽ xác thực, mấy hôm nay trong hậu cung lan truyền ầm ĩ. Đáng ra năm ngoái phải Nam tuần nhưng vì công trình lớn ở Cù Hiệp phía Nam nên gác lại. Mấy hôm nay Vân Hi cũng rất bận rộn, trưa mùng 10 đến Lai m Cung ngồi chơi, xế chiều lại phải gặp đại thần. Ngoại trừ việc này còn nghe đồn biên giới phía Bắc thái bình lắm, tất cả những chuyện này gộp lại nên y nhiều ngày đến hậu cung.

      Nhưng khoảng thời gian này là những tháng ngày tiêu dao của Phi Tâm, cần dè dặt đối mặt với y, có thể thực thực tại tại bố trí kế hoạch của mình. Hôm mùng 10 trời đổ mưa to cả đêm, những ngày liền sau đó thời tiết rất thoáng đãng, mấy ngày nay liễu nở xanh um, hoa lá mỗi ngày vẻ, tất cả đều nhảy nhót hăng say, trong cung bắt đầu chuẩn bị tháo gỡ những tấm rèm bông, đổi rèm cửa lụa, sửa soạn thay cung y mùa xuân mới cho cung nữ, thái giám.

      Phi Tâm cũng bận đến hoa cả mắt, sau ngày hôm đó, Đức Phi rất vui. Phi Tâm biết ta giận chuyện gì, nhưng cũng mặc kệ. Phi Tâm biết tâm tư Đức Phi giống mình, phải loại người có thể cùng mưu lược. Nếu Nam tuần xác thực nhất định phải bỏ chuyến săn mùa thu, cuộc thi võ thuật chắc bị trì hoãn. Phía họ cũng cần phải bận tâm lúc này, nên bỏ bớt lo ngại, toàn tâm toàn ý chấp trưởng hậu cung.

      Vào ngày 14 tháng 3, Phúc Khánh Cung truyền đến tin vui, Tuấn Tần mang = hoài(đổi chữ này cho có phong phú) thai. Nghe thái y đến báo, có lẽ được 1 tháng, chắc là vào dịp hành cung lần đó.

      Ba người được phong chức Tần vào năm ngoái gồm có Linh Tần, Tuấn Tần và Hòa Tần. Linh Tần gia thế kém nhất nhưng lại đứng đầu tam tần, bởi đó là thời cơ hoàng thượng đả kích họ Nguyễn đề bạt người mới. Tuấn Tần và Hòa Tần gia cảnh đều trung bình. Chưa hiển hách mà cũng đến nỗi tồi, dù phải là cánh tay đắc lực của hoàng gia, nhưng cũng gọi là tận tụy làm việc. Theo lệ, sau khi được tuyển và được phong danh hiệu cũng chứng tỏ lọt vào mắt xanh hoàng thượng. Bởi vì phong vị gần nhau, bọn họ cũng hay qua lại mật thiết. Nhưng Tuấn Tần rất biết phép tắc, tranh sủng cũng chọn những thủ pháp hợp tình hợp lý, quá khích, nên Phi Tâm vẫn có ấn tượng tệ về ta.

      Sau khi nghe tin Tuấn Tần có hỉ, Phi Tâm vội sai người chuẩn bị quà cáp, bảo Thường An mang tặng. đích thân đến viếng, e sợ chạm mặt hoàng thượng, vụ tát trà mấy hôm trước, sợ hoàng thượng lại mất vui. Kể từ sau vụ việc của Ninh Hoa Phu Nhân và Tuyết Thanh bụng dạ phụ nữ trong hậu cung vẫn có động tĩnh gì, mãi đến mùa xuân này mới có tin vui, muốn đến lúc ấy lại khiến hoàng thượng vui, tự mình chuốc nhục vào thân. Phi Tâm vẫn rất có quy tắc tặng quà cáp, bao giờ tặng những thứ nhạy cảm. Chỉ tặng những thứ như là Bách Tử Đồ, Bách Tử Y, khác mấy so với quà tặng Tuyết Thanh lúc đó.

      Ngoài Phi Tâm có tặng quà Đức Phi cũng đích thân ghé thăm, hậu cung mọi người đều đến mừng. đến giả, tóm lại là khí hòa thuận, vui vẻ.

      Nhưng đến 15 tháng 3 Cư An Phủ truyền báo rằng hoàng thượng muốn Quý Phi thị tẩm. Phi Tâm nghe xong có chút sửng sốt, nhưng cũng chuẩn bị chu đáo, khởi hành đến Càn Nguyên Cung.

      Vừa vào tẩm cung, các bức màn vén lên cả rồi, Vân Hi nằm đọc sách ghế dài trong tẩm điện, kế bên dựng chiếc đèn lồng, tường treo thảm len màu xanh, hai bên tường chạm trổ hoa văn tinh tế và trong suốt.

      Phi Tâm vấn an, thấy y ngước nhìn, biết chắc lại có dặn dò, nên quỳ dưới đấy chờ y mở lời.

      Vân Hi khẽ nghiêng người, nhạt: “Chân nàng đỡ chưa? ”

      “Thần thiếp tạ hoàng thương quan tâm, thần thiếp hoàn toàn bình phục. ” Phi Tâm nghe xong bèn đáp.

      Y khẽ im lặng, sau đó tiếp: “Tuấn Tần có hỷ, Quý Phi vui à? ”

      Phi Tâm hơi sửng người, sao lại như vậy nhỉ? vội cúi đầu : “Tuấn Tần được ân sủng thánh thượng, được phúc thánh thượng nên nay có long duệ, là hỷ đáng để chúc tụng, thần thiếp sao lại có thể vui? ”

      Y ngước xuống nhìn : “Hôm qua chúng phi đều sang Phúc Khánh Cung chúc mừng, Quý Phi rất kênh kiệu, chỉ sai nô tài đến là đủ à? ” “Thần thiếp dám. ” Phi Tâm thầm than khổ, chả trách y hỏi trước xem chân khỏi chưa, nay còn cớ để viện nữa rồi. “Thần thiếp thấy Tuấn Tần muội muội có hỷ , các tỷ muội đến thăm chắc ít. E rằng quấy nhiễu thanh tịnh của muội muội, nên đích thân đến. Mong hoàng thượng thứ tội. ” Trông bộ dạng ấy, chắc trong lòng y còn bực dọc nên muốn kiếm cớ gây với ! Phi Tâm vắt hết óc, cẩn thận trả lời, khéo lại đắc tội với y! Hôm nay Phi Tâm áo quần rất quy cũ, thà rằng cứ thiếu sức sống, còn hơn là bị tát trà lên người.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 23

      Quyển 2 –

      Bỗng nhiên vui mừng quá đỗi


      Vân Hi nhìn mặt kìm nén đến ửng đỏ, dường như lo sợ bị mắc phải ác danh “đố kỵ”, y khẽ nhắm mắt : “Mấy hôm nay định xong chuyến Nam Tuần, Cư An, Hành Vụ bắt tay chuẩn bị. Nàng cũng trông coi kỹ càng tí. ”

      “Thần thiếp nhất định cẩn trọng. ” Phi Tâm nghe xong mới an lòng, lại còn cảm thấy có chút phấn khởi nữa chứ. Từ lúc thánh thượng đăng cơ đến nay 16 năm, Phi Tâm chưa hề có cơ hội vận hành chuyến tuần lớn như Nam Tuần lần này. phát ra mình là người thích chuốc khổ vào thân, nghe thấy nhiệm vụ vui mừng khôn xiết. Nhưng bề mặt vẫn tỏ ra bình thản thận trọng, hề để lộ chút nào tâm trạng.

      “Những việc liên quan Cư An báo cáo với nàng, nếu nàng có gì dặn dò trực tiếp gọi Uông Thành Hải. ” Vân Hi thấy cúi gầm mặt, Uông Thành Hải là đại tổng quản Cư An phủ, muốn sai bảo , tất nhiên chỉ có thể là được hoàng thượng cho phép.

      Uông Thành Hải nghe vậy vội quỳ xuống bẩm: “Nương nương, Cư An phủ nào dám tận tụy, nương nương cứ việc sai bảo nô tài. ”

      “Tạ hoàng thượng, thần thiếp nhất định sắp xếp cẩn thận, để có chút sơ suất nào. ” Phi Tâm hăng hái đáp, bỗng chốc giọng điệu cũng trở nên vang mạnh mẽ.

      “Hôm đó phải Đức Phi muốn thám thính ý trẫm sao? Cớ sao Quý Phi vẫn im lặng , muốn chia sẻ tin tức cho hảo muội muội của nàng rồi à? ” Vân Hi thấy dường như có ý định hỏi thông tin người được cùng, y vươn vai rồi hứng chí hỏi.

      “Việc triều chính nào có thể để phi tần chen chân vào? Hôm ấy Đức Phi muội muội chỉ với thần thiếp về….” Phi Tâm chưa dứt lời, Vân Hi mất kiên nhẫn gián đoạn :”Quý Phi cứ hay vòng vo, tưởng trẫm là đứa con nít chăng? ”

      “Thần thiếp dám. ” Phi Tâm quỳ phịch xuống, “Những ai cùng, xin hoàng thượng làm chủ, thần thiếp dám đoán bừa. ”

      “Đứng dậy . ” Vân Hi nghe chuyện rất câu nệ lễ nghĩa, đôi mày bất giác chau lại, đưa tay vẫy , “Qua đây ngồi”

      Phi Tâm thấy bộ dạng đó, lại bị căng thẳng nữa rồi. Quan trọng nhất là trông thấy Uông Thành Hải dịch chân bước ra ngoài, hệt như là muốn chừa gian trống lại cho họ, tim bắt đầu đập loạn xạ!

      ngượng ngùng đứng đấy lúc rất lâu rồi mới từ từ tiến đến bên y. Y kéo lại, đưa tay rút bỏ trâm cài tóc đầu , vẻ mặt của y vẫn bình thản, nhưng thanh pha chút giọng mũi : “Trẫm cảm thấy bớt những thứ rườm rà linh tinh này Quý Phi năng mới bớt nhàm chán hơn. ”

      Cả người Phi Tâm nhanh chóng bổ nhào xuống, tay cũng cứng đờ mà vai cũng cứng đờ, gương mặt sắp biến thành khúc gỗ rồi. Y tay giữ lại, để người nằm nhoài lên cơ thể y, ánh đèn sáng soi, mặt ngày càng đỏ lên.

      Mắt Phi Tâm chẳng biết nên nhìn vào chỗ nào, nhìn vào đâu cũng ngượng ngùng, tim đập ngày càng nhanh, sắp đến mức khiến kiểm soát được. phải hoảng hốt vì xấu hổ mà là thực biết ứng phó trước những tình cảnh như vậy. Hơn nữa lại còn nghĩ đến cuồng loạn lần trước, thầm khinh miệt bản thân, mong lại giống lần trước!
      “Mấy hôm nay có uống thuốc đều đặn ? ” Vân Hi ngước xuống nhìn , chiếc cằm y cà lên trán .

      “Tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp vẫn uống thuốc đúng giờ. ” Phi Tâm cứng đơ người, khẽ đáp.

      “Tim nàng đập nhanh . ” Y bỗng nhiên đưa tay lướt khắp cổ , nhìn như trong cơn mơ, “Chuyến Nam tuần này dự định đến Hoài An. Cành quế tỏa hương trong đêm, cũng là lúc nhớ quê hương. Khi đến Hoài An chắc vừa đúng Trung Thu! ”

      Phi Tâm ngạc nhiên, nhớ đến trung thu năm ngoái, thốt hai câu thơ này trong vườn, ngờ hoàng thượng vẫn còn nhớ đến giờ! Cứ đến mùa Trung Thu, tha thiết nhớ quê nhà, Hoài An nguyệt quế tỏa hương, nhất định thơm phất khắp thành! Lời của y khiến tim đập loạn nhịp hơn nữa.

      “Nếu trẫm cho phép nàng nàng tạ ơn trẫm thế nào? ” Ngón cái của Vân Hi âu yếm gương mặt , khóe môi khẽ cong lên. Y vẫn luôn như vậy, Phi Tâm đôi lúc lại hay nghĩ vẩn vơ. Điều y cần chính là cuộc mua bán, chừng còn cao tay hơn cả cha – Lạc Chính Mịch nữa kìa!

      xúc động đến độ tay khẽ run rẩy, cơ thể cũng run run, đôi mắt như bị phủ lớp sương, thanh thốt ra lạc hết nhịp: “, , …..” mở miệng rất lâu nhưng vẫn chưa thể ra câu hoàn chỉnh. xúc động phải vì có thể về thăm quê nhà, mà là được theo hộ tống chính là niềm vinh dự mà xưa nay nhà họ Lạc Chính chưa bao giờ đạt được.

      “Đương nhiên là . ” Lúc ấy tay y rất thà, nhưng Phi Tâm mặc kệ tất cả, mấp máy môi: “n điển hoàng, hoàng thượng, thần, thần thiếp vạn chết cũng đủ….”

      Vân Hi bất ngờ trở dậy đè xuống, khẽ cọ vào sống mũi : “Quý Phi vẫn năng nhàm chán quá, xem ra vẫn còn nhiều thứ rườm rà chưa cởi bỏ. ” xong, đôi môi y áp chặt vào, mềm mại và lành lạnh khiến khẽ rên tiếng. Giọng điệu nũng nịu hệt như mèo con khiến ngọn lửa trong y bùng lên, khiến cuống họng y bất chợt phát ra những tiếng cười khẽ khàng. Y nhàng vuốt tóc : “Sau này nàng muốn chuyện cứ như vậy là được rồi. ” xong, y lại tiếp tục hôn , hệt như muốn chiếm hết khí của .

      Y vẫn nóng bỏng và nhiệt tình, vẫn thích những nơi kỳ quặc như vậy, lần này còn chạy đến ghế nằm. Nơi này hẹp hơn giường ngủ rất nhiều nên họ quấn nhau rất chặt. Trong lòng Phi Tâm bị chuyện Nam tuần lấp đầy nên khoảnh khắc ấy cũng so đo nhiều, nhưng y cho phép mất tập trung, khi nhận ra nghĩ vẩn vơ y cắn , bắt phải cùng y cuồng phi loạn vũ đến điểm đỉnh. Phi Tâm cảm giác y rất nhiều lời bên tai , nhưng nghe , có lẽ tất cả đều là ảo giác của , tâm tư rối bời nên nảy sinh ảo giác. Nhưng cảm xúc của cơ thể dâng trào đến cực hạn, còn thấy mà cũng chẳng nghe nữa rồi. Chỉ biết rằng mình rất nóng rất nóng, mà lại rất muốn ôm lấy y chặt.

      Lúc Phi Tâm thức dậy giường. Xung quanh chỉ còn lại gian tĩnh mịch, ánh đèn hiu hắt xuyên qua tấm màn. nằm úp mặt vào trong, phía sau là lồng ngực của y. Từ hơi thở của Vân Hi, Phi Tâm biết y ngủ rất say. Có lẽ thời gian vẫn còn sớm, bằng có thái giám gọi dậy rồi. Cánh tay y vẫn choàng lấy , biết mình tỉnh giấc sớm là do trong lòng quá xúc động. Nếu có thể cùng Nam tuần với hoàng thượng triều đình nhất định cả nể mà lệnh cho phụ thân nghênh giá, tiền bạc chắc chắn tiêu ít nhưng cứ nhìn mà xem, cả triều đình này có mấy ai được ân điển như thế này?

      càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng tỉnh táo, tim lại ngừng đập rộn ràng. khẽ thở , cố gắng kìm chế bản thân. lặng lẽ nằm đó, cũng biết thời gian trôi qua như thế nào, cảm giác cánh tay y hơi chặt, cơ thể hơi động đậy. cũng dám lên tiếng, càng dám nhúc nhích. Hồi lâu vẫn hề có động tĩnh, trong lòng còn băn khoăn bỗng dưng sau ót bị y đẩy : “Vờ, còn giả vờ à? ”

      Giọng của y hơi khan, nhưng lời của y khiến ngượng ngùng. Y áp chặt vào, ngay cả đôi chân cũng quấn lấy : “Trong lòng nàng cũng kìm chế được, có tí chuyện mà mất ngủ. ” Y khẽ hứ, hơi thở y khiến vùng cổ có chút nhồn nhột, nhưng giọng rất thư thái, khiến cũng còn câu nệ như vậy nữa: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm tí nữa .”

      nằm im, khẽ cất tiếng: “Tại thần thiếp bồn chồn nên quấy nhiễu giấc ngủ ngon của hoàng thượng. ”

      “Được rồi. ” Y lầm bầm, dường như lại muốn ngủ tiếp.

      Phi Tâm lại yên lặng, lén nở nụ cười. ngẫm tới ngẫm lui, sau cùng khẽ : “Thần thiếp năng nhàm chán, thể giải khuây cho thánh thượng. Nhưng thần thiếp trung….” nuốt lời này lại, cảm thấy bày tỏ lòng trung thành lúc này vớ vẩn, ngại ngùng lí nhí, “Thần thiếp tài nghệ nấu nướng tàm tạm, nếu hoàng thượng chê, thần thiếp muốn mời hoàng thượng….” Càng càng giọng, lời sau cùng hầu như tọt hết vào trong bụng. Rất lâu sau vẫn chưa nghe y phản ứng, chút can đảm đó bị bay hơi hết rồi, sau cùng biến thành tiếng thở dài khe khẽ, chắc là y ngủ rồi.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 24

      Quyển 2 –

      n cần hầu hạ quân vương vì danh dự gia đình


      Phi Tâm vừa nhắm mắt định ngủ thêm tí, bất chợt sau gáy lại bị y đẩy cái, suýt chút cắn phải lưỡi rồi. sững sờ, y nhanh chóng kéo quay lại: “Nàng vừa gì? ”

      “Thần thiếp năng nhàm chán….” kịp phản ứng, vả lại khoảng cách quá gần, tầm mắt hướng về sóng mũi y, cảm thấy gần sắp đụng vào rồi, khiến tròng mắt sắp lác rồi.

      phải câu này, câu cuối cùng nàng là gì? ” Y nhìn vẻ mặt rất ư là buồn cười. Y hoàn toàn còn buồn ngủ, mái tóc dài rũ xuống dọc theo bờ vai, vạch ra bóng râm.

      “Mời hoàng thượng đến Cúc Tuệ Cung dùng bữa. ” cắn chặt răng thốt mấy từ này nhanh, cần cổ rụt cái, tiếp nữa. Chỉ thấy tim đập loạn xạ, tai nóng rát đến phát hoảng.

      hết sức nhanh, khiến y nhất thời ngơ ngác. Y ngu ngơ hồi, đột nhiên đôi mày giãn ra, lại nằm sang bên cạnh , khi vừa muốn mở miệng, bỗng nghe tiếng Uông Thành Hải ở ngoài kia: “Hoàng thượng, giờ dần qua rồi ạ.” Vân Hi nghe thế, nghiêng nhìn Phi Tâm, vừa đúng lúc cũng nhìn sang bên này, hai ánh mắt nhìn nhau. Phi Tâm hơi ngượng ngùng, cảm thấy day dứt vì mình những chuyện vớ vẩn khiến y ngủ được, nhưng bị y nhìn như thế, lại có chút thoải mái, bèn né ánh mắt của y.

      Vân Hi ngồi dậy, Phi Tâm cũng định dậy hầu hạ. Y ấn xuống: “ cần đến nàng. ” rồi, kéo chăn đắp cho rồi vén màn bước ra. Uông Thành Hải chuẩn bị xong mọi thứ từ sớm, bên ngoài còn có Trần Hoài Đức và những cung nữ thái giám hầu cận. Phi Tâm rụt đầu xuống dưới chăn vờ ngủ, nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài hệt như khúc ru ngủ, biết từ lúc nào lại ngủ thiếp .

      Vân Hi đến Cúc Tuệ Cung vào lúc hoàng hôn, Phi Tâm bắt đầu bận rộn từ buổi sáng sau khi hồi cung, đích thân nấu vài món. Nhiều năm chưa động tay vào, nên cũng hơi lúng túng, nhưng bọn Tú Linh thấy Quý Phi cuối cùng thông suốt đều rất vui mừng, vội vàng xuống phụ giúp, được phen bận rộn. Chờ khi Vân Hi đến, Phi Tâm bắt đầu tỉ mỉ hầu hạ, vẻ mặt ấy tỏ ra khá thành kính, Tú Linh trông thấy mà sững sờ, trong lòng thầm nghĩ biết hoàng thượng ban ân điển gì mà khiến đôi mắt Quý Phi sáng rực như vậy. Sau khi bữa tối kết thúc, Vân Hi về, tá túc Cúc Tuệ Cung.

      Ngày thứ hai, Phi Tâm đích thân đến Phúc Khánh Cung viếng thăm, tối qua lúc thị tẩm hoàng thượng đích thân viếng thăm, lời này Phi Tâm ghi khắc trong lòng, thức dậy thỉnh an thái hậu xong bèn đến Phúc Khánh Cung. Bây giờ đầu óc chỉ toàn chuyện Nam tuần, nên đối với hoàng thượng, chỉ cảm động rơi nước mắt, mà gần như là thờ phụng y như thần linh, vì thế bất kỳ chuyện gì khiến hoàng thượng mất vui đều phải giải quyết ổn thỏa. những đến thăm Tuấn Tần mà còn đặc biệt dặn dò thái y phải dưỡng thai cho Tuấn Tần, lại còn đích thân đến Trường n Điện kỳ phúc*.

      Hoàng thượng cũng hạ chỉ, từ nay về sau Tuấn Tần được đối đãi theo quy nghi của Phu Nhân, miễn tất cả mọi lễ nghi quỳ lạy, chuyên tâm dưỡng thai. ban ưu ái nhưng lại chưa chính thức sắc phong, ý đồ này mọi người đều hiểu, đó chính là phải xem xem cái bụng Tuấn Tần có phấn đấu hay .
      Tuấn Tần nằm trong những nhân vật tập trung quyền lực, gia tộc cũng can hệ đến tranh chấp của bất kỳ đảng phái nào. Nếu như sinh con trai, tấn vị là điều thể thiếu, nhưng vì thế mà trở thành hoàng hậu khả năng rất thấp, nên hoàng thượng làm thế cũng chỉ là chuyện rất bình thường.

      So sánh thái độ của các cung, Phi Tâm biết Đức Phi có chút khó chịu trong lòng, cách nghĩ của Đức Phi và Phi Tâm có quá nhiều khác biệt, nhiệt tình mà ta dành cho hoàng thượng hoàn toàn vượt lên hết tất cả những thứ khác. Chỉ nhìn cách quản lý của ta biết ngay, ban đầu còn làm việc đàng hoàng quy cũ, được vài hôm chán chường, điều ta quan tâm nhất mỗi ngày chính là cuộc sống sinh hoạt của hoàng thượng. Xem hoàng thượng đến cung nào, với người đàn bà nào. Phi Tâm đồng tình việc này, ban đầu còn ngầm khuyên vài câu, nổi giận kiểu này có ý nghĩa gì, nhưng sau đó cũng chẳng muốn màng đến nữa, mỗi người đều có tính toán của mình, đâm đầu vào khuyên cũng vô dụng.

      Nay Tuấn Tần có thai, hoàng thượng chăm sóc hỏi han, ban thưởng ưu ái cũng là điều hết sức bình thường. Huống hồ trong lúc hành cung đó, nhưng người lượn lờ quanh hoàng thượng nhiều nhất cũng chính là ta và Hoa Mỹ Nhân. Bụng ta có động tĩnh, Tuấn Tần người ta có mang rồi, chỉ đành than tiếng rằng mình may thôi, đây là chuyện thể kiểm soát được, sao lại phải buồn phiền như thế nhỉ?

      Nghe nô tài bảo rằng, hôm qua Đức Phi nghe tin xong, dù tặng quà, đích thân thăm hỏi. Nhưng khi hồi cung bắt đầu ấm ức rầu rĩ, sau đó biết vì sao lại trút giận lên nô tài, khiến dưới Lai m Cung hoảng hốt như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ. đến mới , thái độ vui của ta thể rất ràng, thế mà hoàng thượng cũng chẳng gì cả!

      Nhưng Phi Tâm có tâm tư so đo những thứ này, nếu như Nam tuần định, công việc tiếp đến của ít. Huống hồ lúc này hoàng gia lại bước vào thời kỳ giao mùa lập hỷ, rồi đầu tháng tư có Tiết Hàn Thực và Tiết Thanh Minh, hết sức bận rộn.

      Nhưng những ngày tiếp đó Phi Tâm cảm thấy hơi rầu rĩ, bắt đầu từ 15 tháng 3 cho đến mùng 2 tháng 4, lại biến thành chuyên sủng hậu cung. Hoàng thượng ở lại Cúc Tuệ Cung cũng triệu Quý Phi sang Càn Nguyên Cung.

      Phi Tâm có chút sợ hãi, năm ngoái y cũng từng làm như vậy lần, nhưng lúc đó là vì muốn mượn để tung hỏa mù nhằm đối phó nhà họ Nguyễn. Lần này y lại làm như thế, khiến Phi Tâm cứ nơm nớp lo sợ, biết y lại muốn làm gì.

      Nhưng nghĩ thế nào cũng thông, việc Nam tuần bắt đầu chuẩn bị, y cũng đến nỗi phải toan tính chuyện gì trong lúc này chứ. Chẳng lẽ vì muốn giúp Tuấn Tần nên mới chuyển dời chú ý về phía ? Mà cũng đúng, trước đó y còn bảo cho theo cơ mà, đến lúc đó lỡ như Tuấn Tần có trục trặc gì cũng đâu thể đổ xuống đầu , khả năng bắt làm bia đỡ đạn cũng rất thấp.

      Nhưng tình trạng bây giờ Phi Tâm làm sao còn có thể làm gương? vừa xử trí Hoa Mỹ Nhân và Linh Tần, bên này Tuấn Tần lại báo tin vui, Phi Tâm ngay lập tức lại chuyên sủng, làm sao khiến chúng phi tâm phục? Quan trong nhất chính là Đức Phi, tuy định cùng thuyền với Đức Phi, cũng chẳng muốn có dây mơ rễ má gì đến nhà họ Lâm, nhưng cũng mong mối quan hệ giữa và Đức Phi quá căng thẳng. Đức Phi và đồng cấp, Phi Tâm tình muốn lại xảy ra chuyện gì trước ngày Nam tuần.

      Tuy Phi Tâm bất mãn, cũng thu hết dũng khí phát biểu bài luận với Vân Hi. Trích dẫn những đạo lý như là chuyên sủng hậu phi gây hại như thế nào, , đây là hết mức giới hạn của Phi Tâm rồi. Tuy rất khâm phục các đại thần dám lấy cái chết ra can gián, nhưng chưa làm được đến bước đó. Thực phải vì sợ chết, mà là cảm thấy tại vẫn chưa cần đến mức như vậy. Dẫu sao thêm vài hôm nữa, hậu cung cũng vào tay cai quản rồi. Còn việc nữa chính là lịch trình Nam tuần được đưa ra, xem ra sắp có thể mang lại vinh quang to lớn cho nhà Lạc Chính rồi, những lúc như vậy sao có thể vì chuyện nhặt mà phải đến độ còn đường tiến thoái chứ.

      Vì vậy, khi phát biểu những lời trung quân với hoàng thường, những được tiếp nạp mà còn bị bác bỏ ngay tức , ngay đêm đó y hành hạ hung tợn hơn, sau đó Phi Tâm tự cân bằng lợi hại lúc, lại hồi phục bộ dạng nhút nhát sợ chết ban đầu, y thích làm gì làm vậy.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 25

      Quyển 2 –

      Vẫn còn khó hiểu chuyện hầu hạ quân vương


      Mùng 2 tháng 4, Phi Tâm lại tới tháng. Trưa hôm đó sau khi nhận ra còn hơi phấn kích nữa chứ, bỗng có cảm giác thở phào nhõm. Thực ra phải cảm thấy đau khổ như thế nào khi thị tẩm mà là bây giờ rất khinh miệt phóng túng khó kiểm soát của bản thân. cho rằng nếu cứ thế này có lẽ cũng bộc lộ mặt xấu xa đó, cho phép bản thân bại hoại như vậy nữa. Nên cần phải kiềm cương ngựa trước bờ vực thẳm!

      thử giữ cho bản thân tỉnh táo khi thân mật với y, thậm chí thử cả những cách cực đoan như là cắn lưỡi, véo đùi, nhưng tất cả đều thất bại. Có những lúc vừa cắn y cắn lại, y cắn đầu óc Phi Tâm như bị xoắn tít lại. Còn véo đùi lại càng khó kiểm soát hơn, có lần thậm chí còn véo nhầm, véo nhầm đùi y…..Bây giờ Phi Tâm hết cách để thi triển, ca bài đạo lý cũng nghe lọt tai. Bản thân cũng khó lòng kiểm soát mình, nên khi nhận ra kinh nguyệt đến, có tí phấn khởi.

      Vân Hi đến Cúc Tuệ Cung vào giờ Dậu, gần đây ngoại trừ chuyện Nam tuần, Sung Bí Viện ở dưới Văn Hoa Các cũng vì chuyện nội đình Hưng Hoa Các muốn xây Lục Viện Hành Thư mà làm cho hai bên rối tung lên hết. Triều đình từ tới dưới, lão nào lão nấy mặt tía tai đỏ, thổi râu trừng mắt, quan bào cũng kéo đến méo xệch. Dăm ba bữa lại khởi tấu, khởi tấu, khiến Vân Hi lúc nào được yên tĩnh.

      Văn Hoa Các trước nay vẫn quản lý lễ nghi, kiêm cố ngoại giao với các nước bên ngoài. Và cấp dưới của nó chính là Bí Sung Viện, nằm ở phía Nam Càn Nguyên Cung, kiêm luôn chức chấp bút thay hoàng đế. Thực ra là chức vụ tương xung? với Hưng Hoa Các. Đây là do năm xưa tiên đế sủng tin tả thừa tướng của Văn Hoa Các, việc to đều ỷ lại ông ta, thường giữ ông ta lại đàm đạo trong cung. Sau đó quyết ý xây viện, chiêu mộ nhân tài để bàn học thuật. Khi đó, người thầy đầu tiên của Vân Hi cũng chính là học sĩ am tường cổ kim, hiểu biết uyên bác trong Văn Hoa Các.

      Còn Hưng Hoa Các giữ chức thư ký nội đình, chuyên lựa chọn sách vở cho hoàng gia, giảng dạy và phò trợ hoàng đế xử lý công văn thường ngày. Văn Hoa Các là khách mà tranh chức chủ nhân, khiến Hưng Hoa Các lúc nào cũng bị chèn ép, đây cũng là ân oán tích lũy nhiều năm.

      Những năm nay Vân Hi điều bớt học sĩ trong Văn Hoa Các đến các địa phương rèn luyện. Đồng thời cũng vì Văn Hoa Các có quen biết Tư , các mối quan hệ với quan lại bậc trung cũng tệ, chi bằng để Hưng Hoa Các đảm nhiệm ổn hơn.

      Y hiểu rất về thuật kiểm soát quan thần, thực ra y rất hy vọng Văn Hoa Các từ nay về sau rút khỏi cung, mặc bọn họ quản lý lễ nghi, đừng với tay ra xa, càng với càng cao. Nhưng y cũng biết, là hoàng đế, chi phối quan lại rất quan trọng. Nếu lúc này y ra mặt chống lưng cho Hưng Hoa Các tiếp đó nhất định chấn động cả ngoại đình Tuyên Luật Viện, Trúc Nghi Đường…và nhiều bộ phận cấp dưới của Tư .

      Việc này thực ra cũng giống với dòng họ Nguyễn, thể giải quyết được trong sớm chiều. Trước tiên là phải thả quan chức Sung Bí Viện ra ngoài, ngoài mặt là thăng, thực tế là giáng chức, nhưng cũng được quá lộ liễu, rồi từ từ nạp nhân tài khả dụng mới vào, sau đó điều sang cho Hưng Hoa Các. Từ từ giáng chức Sung Bí Viện, gạt bỏ tất cả quyền lực.

      Đối với kiên nhẫn chờ đợi này y có. Y nhìn xa trông rộng, nên có thể đợi lâu. Nhưng có những học giả gay gắt kìm được, vừa biểu tấu tranh cãi đến đỏ bừng mặt. Vân Hi mặc bọn họ cứ cãi nhau, tâm trạng tốt y xem như đó là trò cười, tâm trạng tốt trốn gặp, dù sao bọn họ cũng dám níu áo bào đuổi đến tận hậu cung!

      Vì thế mấy hôm nay y ở lại Khải Nguyên Điện mà chạy sang Cúc Tuệ Cung hoặc Càn Nguyên Cung. Mấy bữa nay cũng ít về Càn Nguyên Cung, vì nơi đó cách Văn Hoa Các rất gần, mấy lão già đó có khi còn quỳ ngay trước cửa cung, luôn mồm lải nhải, làm ra bộ mặt trung quân hộ quốc!

      Lý do y muốn đến nơi khác chính là dạo này rất phiền, triều gặp những lão già suốt ngày mắng nhau. Còn hậu cung sao, tin tức Nam tuần được lan ra, mọi người nhốn nháo dò la danh sách cung phi theo. Vân Hi phiền đến phát điên, nên chẳng thèm gặp ai cả.
      Ngày nào y cũng trốn đến chỗ Phi Tâm cũng có lý do của y, đương nhiên là trong số những lý do ấy có những cái rất tệ hại, có lúc y cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng nay trở thành động lực chính của y rồi.

      Hôm nay y bước vào Cúc Tuệ Cung, Phi Tâm nghênh đón rồi sắp xếp xong hết mới bảo y rằng hôm nay thể thị tẩm. Vân Hi trông thấy vẻ mặt rất phấn khởi, mặc dù Phi Tâm tự thừa nhận bản thân tỏ ra rất bình thản, nhưng trong mắt Vân Hi nó là bộ mặt phấn khởi. Y khẽ nhàn nhạt gật gù, hoàn toàn có ý muốn rời khỏi. Lúc này y nằm ghế dài, tựa vào chiếc đệm êm đọc tấu chương, chiếc lư đặt bàn đặt lò hương Bát Thiềm, trong đó xông hương hoa sen. Vừa vào đầu tháng 4, nhưng hôm nay thời tiết oi bức, ngoài kia trăm hoa đua nở, ngay đến cành hải đường trồng trong Cúc Tuệ Cung cũng nở trước rất nhiều, biển hoa màu trắng, màu hồng làm tăng thêm sinh khí.

      “Tới ngày rồi, lần này khá chuẩn, chênh lệch nửa tháng 10 ngày gì nữa, cũng tốt rồi. ” Y bắt tréo chân, ung dung , “Nàng cần ở đây hầu hạ, vào nghỉ . ”

      Phi Tâm sửng người, tháng rồi là mùng 1, tháng này là mùng 2. là lần chuẩn nhất từ trước đến nay rồi! Uống thuốc của Phùng thái y tháng, coi như cũng có hiệu quả, tuy dưới bụng còn ĩ đau, nhưng cảm thấy lạnh lẽo như lúc trước nữa.

      Thế mà y cũng còn nhớ những chuyện như vậy, khiến Phi Tâm cảm thấy có chút ngượng. Bây giờ cơ thể bất tiện, thể hầu hạ hoàng thượng. Nhưng để y nằm mình ở đây cũng được, do đó sau khi suy ngẫm, bỏ mà lằng lặng lùi sang bên chờ y dặn dò.

      Sau hồi, Vân Hi ưỡn ưỡn vai, nghiêng người sang thấy vẫn còn đứng sờ sờ ở đấy. Y và Phi Tâm trước giờ có đề tài gì , nên khi thị tẩm Phi Tâm luôn cảm giác thời gian dài đằng đẳng, mỗi lần nghĩ như vậy lại tự phê bình bản thân rất lâu.

      Y thấy dáng vẻ thất thần, biết đứng đó toan tính điều gì nữa đây, đột nhiên y cất tiếng: “Trà”

      Y vừa thốt ra chữ, Phi Tâm phản ứng ngay tức , tới bưng ấm trà bên chiếc bàn , đưa cho tiểu cung nữ bên cạnh làm nóng cho y. Y nhìn : “Nếu nàng muốn ngủ sang đây ngồi lát. ” xong, y đưa tay kéo ngồi bên cạnh mình. Phi Tâm hơi khựng lại: “Thần thiếp ….”

      Y nhìn như cười như , khiến im bặt, đúng rồi, từng vấy bẩn chiếc giường của y. Bây giờ nào dám thêm điều gì nữa? xấu hổ ngồi nhích sang bên cạnh y, cúi thấp đầu với tâm trạng chán chường . Bình thường cũng phải như thế, có khi sắp xếp cho hoàng thượng xong để mặc y làm gì làm. Sau đó rảnh rang nấu thức ăn hoặc sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi chờ truyền gọi. Nhưng vì Nam tuần kề cận, Phi Tâm rất kích động, nên mới dốc sức như thế.

      Buổi tối uống xong thuốc bổ của Phùng thái y, Phi Tâm ngồi lúc cảm thấy buồn ngủ. Vì thế lúc nãy đứng đó, bây giờ lại cũng chẳng ai đá động tới , bọn Tú Linh đứng xa chẳng dám tới gần. Uống Thành Hải hệt như hoàng thượng, đứng cả ngày cũng tiếng nào, hệt như người tàng hình. Phi Tâm nghe tiếng lật sách của hoàng thượng, những tiếng khe khẽ của giấy như khúc thôi miên khiến càng buồn ngủ hơn.

      Uông Thành Hải cười gượng, Quý Phi này là, ngay đến cách nịnh bợ hoàng thượng cũng khác người. Tùy tiện tìm đề tài nào đó chẳng phải là khí rồi sao? Tối nay gió thổi hiu hiu, hoa cỏ ngoài kia nhảy múa, nhâm nhi vài ly cũng đủ thú vị rồi. Tại sao lại phải đứng đây làm nô tài nhỉ? Hoàng thượng cũng biết có phải trêu Quý Phi , cứ nằm yên bất động như vậy.

      Phi Tâm càng ngồi lại càng buồn ngủ, hình ảnh trước mắt như có thêm chiếc bóng. Thêm nữa, còn mệt mỏi vì hầu hạ y mấy hôm liền, bây giờ ngồi rảnh việc gì làm, cả người trong trạng thái vô cùng ủ ê. biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, cả người cứ vật vờ, đột nhiên ngã người ra trước, đầu đụng vào vai Vân Hi.

      Vân Hi khép tấu chương lại, liếc mắt nhìn thấy Uông Thành Hải nín cười đến tím tái cả mặt. Trong giây phút đó, Vân Hi cũng đành khoanh tay chịu trận, bảo ngủ ngủ, nếu bây giờ phải có y đỡ lại chắc đầu đập vào lò hương bàn rồi! Lạc Chính Phi Tâm, nàng đúng là con lừa cố chấp!
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :