1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cung - Mê Tâm Ký - Đương Mộc Đương Trạch ( 149c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 16

      Quyển 2 –

      Áo sam tươi đẹp hay là hồng nhan


      Phi Tâm thiệt tình biết hoàng thượng muốn gì? Dù chuyện Linh Tần do báo trước, nhưng xuất phát điểm cũng là nghĩ cho hoàng thượng thôi mà! Y là thiên tử mà dùng cách nào trả đũa thế nào cũng được. Tuy chén thuốc đó phải thuốc độc, là bản thân Phi Tâm cả nghĩ, nhưng bây giờ y cũng trút sạch giận dỗi rồi còn gì. ngày ngày ở lại Càn Nguyên Cung về, khi ấy lại bị người ta chuyên sủng hậu cung. Những cung phi xử trí trước đó, chẳng phải là mượn cớ báo phục để độc chiếm hậu cung hay sao?

      Nghĩ như thế nên chẳng thể nào nằm yên nổi. Cất tiếng gọi: “Ai ở ngoài kia? ”

      “Nương nương? ” Nghe giọng , Phi Tâm giật mình. Uông Thành Hải! Phi Tâm phải sợ Uông Thành Hải, mà là ở trong cung này, chỉ cần nơi nào có Uông Thành Hải đồng nghĩa rằng hoàng thượng nhất định cách nơi đó xa!

      Quả nhiên, Uông Thành Hải vừa trả lời, Vân Hi lên tiếng: “Nàng tỉnh giấc rồi à? Ra đây dùng cơm nào.”

      Dù Phi Tâm tính tình có dễ chịu thế nào lúc này cũng trở nên u uất! Dùng cơm dùng cơm, làm sao mà dùng! trợn mắt liếc xéo, bất chợt mắt hoa lên khi Vân Hi vén màn bước vào. Bây giờ y thay chiếc áo bào thêu chỉ vàng , màu sắc rất rực rỡ, tóc dài thắt bím xõa xuống, đầu đội nón có đính minh châu to bằng trái nhãn.

      Phi Tâm rất ít khi thấy y ăn mặc như vậy, huống chi giờ vẫn còn nửa đêm nên có chút sững sờ. Tay y cầm chiếc đèn hoa sen, toát lên mùi hương nồng nàn. Ngửi mùi này hệt như món đào chưng với nếp.

      “Trẫm quên khuấy mất, chân nàng bị thương. ” Hiếm khi thấy y mặt mày tươi cười hớn hở, Phi Tâm có chút kinh hãi, “Cứ dùng giường cũng được. ” rồi y dặn dò tiếng, cung nữ nhanh chóng bày biện.

      Phi Tâm rụt người vào trong chăn: “Hoàng thượng, hay là để thần thiếp thay y phục trước? ” Cứ như thế thực chịu nổi, vả lại cơ thể còn vết xanh vết tím, làm sao còn mặt mũi nhìn ai.

      Y cúi xuống nhìn , trầm ngâm lát mới mở lời: “Hai hôm nay trẫm cáo giá với thái hậu rằng hôm qua nàng bị ngã tiện lại. Ngày mai sai Tú Linh đến đón.”

      “Tạ ân điểm hoàng thượng. ” Nghe thế khẽ đáp.

      “Dậy dùng bữa trước . ” Y , “Còn cả thuốc đó nữa, nhớ uống đấy.”

      “Vâng. ” nghe rồi cuốn chăn lại, nghĩ đến thuốc đó mà thấp thỏm. hiểu có phải mắc chứng bệnh bất trị nào rồi ? Tại sao hoàng thượng lại , và còn đột nhiên đối xử cực kỳ dịu dàng với , càng nghĩ lại càng lo sợ, nhưng dám hỏi y. Đoán là Tú Linh nhất định biết chuyện này, cả ngày hôm nay lại chẳng thấy mặt, có y truyền lệnh làm sao dám như vậy?

      Trước giờ hai người vẫn như thế, nếu bàn việc công, hay là những thứ liên quan tới chuyện gì gì đó khí trở nên ngượng ngùng. tìm thấy đề tài thích hợp, còn y luôn im lặng, càng biết làm thế nào. Nhưng vì vẫn còn dư đọng lại sau khi ân ái nên tĩnh lặng này cũng đến nỗi khô cằn, mà trở nên có chút ý vị.
      Bởi vì tối qua quá mệt, cũng có thể vì uống thuốc lúc sắp ngủ nên Phi Tâm ngủ rất say, mãi đến gần giữa trưa mới thức giấc. rất ít khi ngủ nướng và ngủ quá giờ đa phần đều tại vận động kịch liệt mà ra.

      Sáng sớm Tú Linh dắt Tú Thể và mấy cung nữ cùng Thường An sang rước , chờ ngoài hành lang chính điện Càn Nguyên Cung rất lâu, nghe thức giấc, lúc ấy mới theo Trần Hoài Đức vào trong hầu hạ.

      Tú Linh mang theo bộ y phục mới màu hồng đào đến. Phi Tâm nhìn chất liệu này, bất giác khẽ nhíu mày, vải lụa này là cống phẩm của Tinh Bình Châu. Tinh Bình Châu chuyên sản xuất vải thượng hạng, chỉ có phi tần cấp Phu Nhân trở lên mới có được. Phi Tâm vẫn luôn cảm thấy màu sắc này quá chói lọi nên trước giờ vẫn cứ cất giữ, ngờ rằng Tú Linh lại sai người may thành áo mùa xuân.

      “Sao ngươi lại lục vải này may áo? ” Phi Tâm nhìn bộ y phục mình thích lắm, nhưng thời chẳng còn gì để mặc, lại trong Càn Nguyên Cung, trước mặt nô tài khác cũng hay, đành đưa tay mặc Tú Linh và Tú Thể mặc vào cho . Chờ khi chỉnh trang hoàn tất, Tiểu Phúc Tử bên ngoài rèm mới nhận lấy tách trà trong tay cung nữ đưa lên cho , Tú Thể vội vàng sửa sang tóc tai giúp , cười : “Nương nương, dù sao mỗi mùa cũng phải may vài bộ, cất mãi bị mọt rất đáng tiếc. Huống hồ màu sắc này tươi mới, rất phù hợp mặc vào mùa xuân. Mấy hôm rồi trời u quá, hôm nay ngoài kia có mặt trời, ra ngoài cảm thấy tươi sáng hơn. ”

      “Đúng thế, trước giờ có mấy bộ màu xanh cũng hợp, màu trắng lại thích hợp làm trang phục chính, nô tì thấy vải hồng này rất hợp nên tự ý cho người may, nương nương nhìn xem, hợp lắm chứ!” Tú Linh kéo thẳng mép áo, thắt thêm thắt lưng, mỉm cười .

      Phi Tâm ngồi ghế, Càn Nguyên Cung có bàn trang điểm trong thẩm cung, cũng nhìn thấy, chỉ cảm giác áo này chói lọi quá. Tú Thể nhanh tay búi tóc cho , cung nữ bên cạnh đưa gương tròn cho soi. vừa nghiêng đầu chỉ điểm Tú Thể, vừa hứ : “Được rồi, hồi cung hãy . Bổn cung còn có việc hỏi ngươi! ”

      Phi Tâm dùng bữa tại đó, Tú Thể cài trăm đơn hình bướm nhiều màu cho . thu thập mọi thứ, cũng lười phấn son ở đây, dù mọi thứ chuẩn bị ổn, nhưng bụng câu hỏi, chẳng có tâm trí trang điểm, tùy tiện uống ngụm trà rồi vội vàng bãi giá.

      Trần Hoài Đức cùng nô tài Càn Nguyên Cung chờ ngoài rèm, vừa thấy ra, ngay cả Trần Hoài Đức cũng sững sốt, vội vàng cúi người: “Nương nương, nô tài chuẩn bị điểm tâm rồi, hay nương nương dùng ít? ”

      cần. ” Phi Tâm gật đầu, Uông Thành Hải luôn cùng hoàng thượng thượng triều. Trần Hoài Đức chấp trưởng Càn Nguyên Cung, Phi Tâm biết y do tay Uông Thành Hải huấn luyện nên cũng rất khách sáo với y. “Hai hôm nay cám ơn Trần công công chiếu cố, bổn cung hồi cung đây. ” xong, vịn Thường Phúc bước ra ngoài.

      Trần Hoài Đức tiễn ra ngoài, Thường Phúc bên cạnh thấy có cơ hội, vội nhanh nhẹn nhét vào tay y? (nhét zì zậy pà, xài từ dúi vào nghe có vẻ lén lút hơn). Trần Hoài Đức khựng lại, nhìn bóng lưng Phi Tâm lúc, tươi cười hô: “Nô tài cung tiễn Quý Phi nương nương bãi giá hồi cung! ” xong, tất cả nô tì phía sau đều quỳ xuống.

      Phi Tâm lên kiệu, vội hồi cung mà vòng sang Thọ Xuân Cung chuyến, là để chứng minh với thái hậu mình ngã thương ở chân, là do thám khẩu khí thái hậu về chuyện Linh Tần. Tinh Hoa vừa thấy cũng sửng sốt, hào quang chói lóa, quang trọng hơn là ánh mắt Phi Tâm cũng trở nên tươi tắn hơn, hoàn toàn khác hẳn ngày thường. Tuy điểm phấn, môi tô son vẫn đỏ, mày kẽ vẫn cong, đôi mắt long lanh, làn da sáng mịn, và cũng vì màu sắc y phục nên còn vẻ trang nghiêm, ũ rũ linh hoạt như mọi khi. Chân tuy lại tiện, nhưng dáng vẻ tươi tắn, dường như hai ngày này sống rất hòa hợp với Hoàng thượng trong Càn Nguyên Cung, trông chẳng hề có chút u uất nào.

      Đối với chuyện Linh Tần, Tinh Hoa vốn chẳng muốn quản nhiều. Bây giờ Phi Tâm chấp trưởng hậu cung, hai phi tử bị đày, chết , thủ đoạn ra tay mang dáng dấp cách làm của hoàng thượng.

      Tinh Hoa trong lòng hiểu rất , nay Phi Tâm chẳng cả nể là vì dốc sức giúp hoàng thượng. Tuy bà là thái hậu nhưng cũng muốn dính dáng tới rắc rối lúc này. Nhà họ Nguyễn nay còn như xưa, em và cả họ hàng đều lần lượt thoái lui, danh tiếng vẫn còn, quyền thế khó giữ. Phi Tâm giờ còn là con cờ trong tay bà, mà thay đổi thế trận, trở thành con cờ của hoàng thượng rồi. Ngẫm nghĩ mà xem, đúng là sai dặm hỏng cả ván cờ, con cờ vất vả tìm được, giờ tay dâng người!

      Phi Tâm thấy thái độ Tinh Hoa cũng nắm được tình hình. Nhưng thái độ Phi Tâm vẫn như xưa, vì bà thất thế mà trở mặt, ngồi lát bèn thỉnh từ hồi cung. Nhưng nét mặt Trần Hoài Đức và thái hậu lúc nãy vừa thấy , Phi Tâm hề phớt lờ. Sau khi hồi cung, soi gương to, chói lọi quá! Vải này vốn khác những vải thường, đó là vì chữ “Thể”, phải là vải nhuộm, mà là vải tơ tằm được nghiên cứu kỹ ngay từ lúc nuôi tằm, nên chất liệu có khác, và trong giai đoạn nấu vải cũng ngừng ngấm màu, hoa văn trong đó phải thêu lên, mà là trong quá trình dệt kết hợp với nhau, dần dần hình thành, có đóa hoa nào thêu ra, tất cả đều ngầm trong vải lụa.

      Trong quá trình may, đính thêm các loại đá quý khác nhau làm tăng vẻ cao quý. Và chiếc váy này được xẻ tầng hai bên, chính giữa có nếp gấp, hai bên có những sợi dây buộc mảnh, khi lại tạo cảm giác phiêu bồng. cổ áo xẻ đường sâu hơn tất cả những bộ y phục trước giờ từng mặt, tay áo kết gút bướm, đính ruy băng, rất rườm rà. Phi Tâm vốn thuộc dạng thân hình mảnh mai, ngực cao gọn, bộ này may rất vừa thân, để lộ vòng eo thon và những đường cong cơ thể.

      Nhưng chói lọi chỉ tại y phục, càng bởi vì đôi mắt , ngay đến cũng giật mình. Lúc nãy mặc dù có soi gương trong Càn Nguyên Cung, nhưng đều tập trung vào xung quanh, nay xem lại mới thấy hai má dậm phấn hồng! Ánh mắt long lanh, hệt như chú nai tơ, lạ lẫm vô cùng, dáng vẻ mà 20 năm nay chưa bao giờ nhìn thấy!
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 17

      Quyển 2 –

      Tường cao khó ngăn cách tình thân


      “Hôm qua tại hoàng thượng cho ngươi đến rước bổn cung hay là tại ngươi điều gì?” Phi Tâm ngồi trong điện, lên tiếng hỏi, “Ngươi ngày càng to gan rồi đấy! ”

      “Nô tì dám. ” Tú Linh vội quỳ xuống, cúi đầu đáp, “Thực ra là hoàng thượng bảo Uông Công Công đến nên nô tì mới dám sang. ”

      Phi Tâm khẽ nhắm mắt, mở lời, chờ Tú Linh tiếp.

      “Hôm trước nương nương đến ở Càn Nguyên Cung, Uông công công còn cho nô tì gói thuốc, dặn phải nhớ cho nương nương dùng. ” Tú Linh , “Ông ta còn bảo….”

      .” Phi Tâm khẽ , “Ở đây có ai, dù bổn cung có mắc chứng bệnh nan y nào chăng ngươi hãy cứ thẳng. ” Chẳng trách hoàng thượng lại dùng cách này giữ lại ngày, chắc rằng sau khi bị thương, Uông Thành Hải từ thái y viện về tiện thể vòng sang mách với Tú Linh. lẽ quả mắc bệnh nan y?

      phải bệnh nan y, chỉ là cơ thể hư hàn. Thái y chỉ kê thuốc bị thương ở chân. Uông công công đích thân lấy thuốc, lên sổ, bảo rằng muốn nương nương phải phiền não. ” Tú Linh , “Nô tì nghe xong cũng cảm thấy việc này nên lan truyền tốt hơn. Nương nương cứ viện cớ bị thương ở chân,uống thời gian triệu Phùng thái y sang chuẩn trị. Miệng ông ta kín, có gì rắc rối. ”

      “Sao? ” Phi Tâm run rẩy, mắt trừng to ra. Hèn chi mỗi kỳ kinh nguyệt đến đều đau chịu thấu, thời gian lại chuẩn xác, có lúc còn chệch những 10 ngày. Chẳng trách cứ hay sợ lạnh, mùa hè lại còn sợ gió đêm, ăn thức ăn nguội khó tiêu hóa. Căn bệnh này khó trị, và nghe đồn là căn bệnh cát lợi trong cung. bốn năm chưa mang thai, ra đều do bệnh này!

      Tú Linh thấy thần sắc bất định, biết rối bời trong lòng, vội an ủi: “Nương nương cần lo lắng, thánh thượng vẫn còn rất chiếu cố cho nương nương, có thể thấy được tình ý của người dành cho nương nương. Huống hồ đây phải bệnh trị được, Phùng thái y mát tay, hành y 40 năm, trải qua hơn cả ngàn ca bệnh. Nay do chính hoàng thượng đốc thúc y, y nhất định cẩn trọng, nô tì cũng để lộ phong thanh. Nương nương chỉ cần an tâm điều dưỡng, đừng quá ưu tâm lao lực là được! ”

      Phi Tâm thở phào, nét mặt bớt âu lo. Hoàng thượng còn giữ thể diện cho , tình ý đó tự khắc hiểu . Nhưng khó lòng duy trì, lao tâm lao lực? Làm sao có thể? tự hiểu giá trị bản thân. có con cái, chỉ còn lại giá trị này mà thôi. Nhưng gian nan! So với căn bệnh này, chẳng thà bị bệnh hiểm nghèo, tàn tật vì bệnh, hoàng thượng nhớ đến những lợi ích thường ngày của .

      việc gì rồi, đứng dậy !” Lát sau Phi Tâm mở lời, “Hôm qua trong cung có xảy ra chuyện gì ? ”

      “Bẩm nương nương, tối qua Trịnh Phụng Viên chuẩn bị lễ vật đến thỉnh an và cầu kiến nương nương nhưng lại chịu có chuyện gì. ” Tú Linh nghĩ lại. Tất cả phi tần cấp thấp mỗi ngày đến thỉnh an, Phi Tâm phải đều gặp tất. Đa số chỉ để họ chờ ngoài điện rồi cho cung nữ chấp trưởng ghi lại.

      Trịnh Phụng Viên? Phi Tâm suy nghĩ rất lâu mới nhớ đến người này. Trịnh Phụng Viên này vào cung chung lượt với , lúc nào cũng lẻ loi, thỉnh thoảng gặp gỡ hoàng thượng trong yến tiệc cũng tỏ ra lạnh nhạt, trước giờ vẫn sống trong cung Dục Cảnh. Phi Tâm biết có ta thanh cao hay muốn tỏ ra bản thân khác người, Phi Tâm cũng muốn tìm hiểu..

      Tú Linh vừa vừa sai người dâng đồ lên cho Phi Tâm xem, là chiếc vòng tay phỉ thúy, chất liệu thông thường nhưng rất trong trẻo. Phi Tâm nhìn qua: “Ngươi sai người truyền ta đến. ”
      Tú Linh ngơ ngác, trong hậu cung này có ít kẻ tặng quà cáp, cũng chưa bao giờ thấy Quý Phi vội truyền gọi. Theo lời Quý Phi, có lợi qua lại, tặng quà càng quý giá mới thể được đối phương cầu càng nhiều. đời ai nguyện buôn bán thua lỗ, càng có lợi lộc tự nhiên rớt xuống, nhưng Tú Linh vẫn hiểu ý , nghe dặn dò xong bèn sai thái giám truyền lời.

      bao lâu, Trịnh Phụng Viên cùng cung nữ thân cận đến, cúi đầu tiến vào điện, quỳ xuống sàn: “Nô tì tham kiến Quý Phi nương nương. ” Theo luật Cẩm Thái, hậu cung phi tần phải hành lễ khác nhau theo cấp bậc. Cùng cấp gặp nhau chỉ khẽ cúi người, thấp hơn bậc kẻ dưới phải cúi xuống hành lễ, người chỉ cần đứng trả lời. Thấp 2 – 3 bậc kẻ dưới phải cúi xuống hành lễ, người có thể ngồi nhận lễ, thấp hơn 3 bậc trở lên kẻ dưới phải quỳ lạy.

      Phi Tâm nhìn ta, trông cũng xinh xắn, nhưng ăn mặc nghèo nàn. người ta mặc bộ cung trang màu xanh lá, chất liệu bằng cả chất liệu y phục của cung nữ thân cận trong cung Phi Tâm. Nhưng cũng phải thôi, Phụng Viên như ta, bổng lộc có hạn, hơn nữa 4 năm nay ta có gì nổi trội, nô tài phía dưới có lợi lộc cắt xén tiền bạc của . Nếu có chuẩn bị trước những tháng ngày trong cung cần nghĩ cũng biết. Người như ta, trong cung này ít.

      cần đa lễ, cho Phụng Viên chiếc ghế. ” Phi Tâm nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu hòa nhã.

      dám, trong điện của Quý Phi nương nương nào có thể để nô tì ngồi. ” Trịnh Phụng Viên nét mặt lo lắng, “Cứ để nô tì quỳ bẩm chuyện là được! ”

      “Đứng dậy nào. ” Phi Tâm vừa vừa đứng dậy, “Trong vườn bổn cung vừa chiết vài cành Hải Đường, Trịnh Phụng Viên cùng bổn cung ra ngắm lúc! ”

      “Tạ nương nương. ” Trịnh Phụng Viên nghe thế vội vàng đứng lên, thấy Phi Tâm chìa tay về phía mình, Tú Linh vẫn đứng yên, bèn bước tới dìu .

      Họ ra chính điện, về phía giếng trời trung tâm. Phi Tâm nhìn lúc, gần đây nhiều việc, rối tung lên cả nên nhẫn nại của có hạn. Khi đến giếng trời, Tiểu An Tử sai mọi người khiêng ghế nằm, dời bàn , bày hoa quả, rồi kéo rũ nô tài làm việc trong vườn ra ngoài, để hai họ lại chuyện. Phi Tâm khẽ nhíu mày: “Phụng Viên có điều gì cứ thẳng, cần ngại ngùng. ” xong, tựa lưng vào ghế, chân bị thương, chỉ muốn nằm thôi.

      “Nương nương bận rộn, nô tì nên làm phiền, nhưng nô tì hết cách, đành làm liều đến xin ân điển nương nương. ” Trịnh Phụng Viên quỳ xuống.

      “Ngươi cứ , bổn cung nghe xong rồi quyết định cũng chưa muộn” Phi Tâm liếc nhìn, thấy sắc mặt ta buồn rầu, bèn nhàng .

      “Nô tì khẩn xin nương nương khai ân, để gia mẫu vào cung gặp mặt lần. ” Cuối cùng Trịnh Phụng Viên cắn chặt răng, trán nổi gân xanh, thái dương mồ hôi li ti.

      Phi Tâm hơi sững sốt, nghiêng đầu nhìn ta. Thấy ta cúi đầu, thanh run rẩy: “Nô tì cũng biết cung quy hậu cung, gia quyến ngoại thần được phép tự tiện ra vào. ” vừa vừa dập đầu, “Nương nương, xin nương nương khai ân. ”

      Cung Phi muốn gặp thân nhân, trừ phi được hoàng thượng khai ân, có chiếu chỉ. Bằng đến già đến chết cũng được gặp, mãi mãi chia lìa tình thân. Muốn được gặp thân nhân, đâu chỉ mỗi mình ta. Phi Tâm mặt mày đổi sắc: “Nếu biết thế bổn cung cũng làm chủ được. ”

      “Nô tì chỉ có thể van xin nương nương, nương nương hồng phúc, khoan dung nhân hậu. Mong nương nương giúp đỡ! ” ta vừa nước mắt vừa rơi. “Năm ngoái phụ thân nô tì bệnh nặng lìa đời, mẫu thân nơi nương tựa. Nô tì biết trong cung khó lòng tận hiếu, chỉ mong nương nương để gia mẫu vào cung gặp nô tì lần mà thôi. Sau này nô tì cam nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp tấm lòng Quý Phi! ”

      Phi Tâm nhìn ta rồi chợt : “Ngươi cứ ra về, để bổn cung xem xét.” Thấy ta vẫn cứ van nài, bèn bổ sung, “Nếu quả như vậy bổn cung giúp ngươi. ”
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 18

      Quyển 2 –

      Trong lòng tất nhiên là mưu


      Phi Tâm dùng bữa tối, nghỉ ngơi lúc, Tú Linh dâng trà cho , “Nương nương. ” Tú Linh suy ngẫm rồi hỏi, “Chớ trách nô tì lắm lời, nay hoàng thượng đối xử với nương nương như vậy, nương nương đừng dùng cách cũ nữa. ”

      Phi Tâm mỉm cười: “Ngươi tưởng bổn cung trông ta xinh xắn nên lại muốn hiến tặng hoàng thượng à? ” Lúc ấy Phi Tâm nằm chiếc ghế Quý Phi, Tú Linh vừa đấm chân vừa : “Nô tì cảm thấy Trịnh Phụng Viên đề bạt được. Người cứ ngây ngây ra, năng biết tính toán. Nương nương cần phí công sức với ta. ” Vì bên cạnh ai nên Tú Linh thẳng thắng , hơn năm nay và Phi Tâm ngày càng thân thiết nên cũng còn gì kiêng kỵ.

      Quý Phi nay chỉnh đốn hậu cung, vừa trừng trị hai kẻ có địa vị. Nếu có chút thông minh cũng chẳng ai dại dột đến xin xỏ vào lúc này, ta chỉ là Phụng Viên nhoi mà lại dám mạo hiểm như vậy.

      “Dù ta đề bạt được bổn cung cũng bỏ con cờ.” Phi Tâm cho rằng như thế, thái độ của hoàng thượng nay ràng, Phi Tâm trước giờ cứ dâng tặng mỹ nữ gặp nhiều trở ngại. Con đường này ổn, hiểu ra, đương nhiên ngốc nghếch dùng cách này để chọc giận y nữa.

      “Ngươi nghĩ ta ngu ngốc, nhưng bổn cung thấy ta rất tinh tế. ” Phi Tâm nheo mắt, “ ta rất năng lực của mình, thay vì hao tiền tài cho các nơi, thà rằng thẳng thừng tìm bổn cung. Dù bổn cung nhận lời, ta biết chắc bổn cung cũng dùng chuyện này đối phó? (thíu chữ phó hả) với ta. Những kẻ biết tính toán đều ngu dại gây trong thời điểm này, còn ta ngược lại. Bốn năm nay hề có động tĩnh, bất ngờ nảy sinh việc này, đâu phải kẻ ngốc.”

      Tú Linh nghe lời Phi Tâm xong sững sốt, chợt nhớ ra chuyện này. 4 năm! Trịnh Phụng Viên vào cung cũng 4 năm, đắc sủng, cũng chưa có con, càng ai dựa dẫm. Theo lệ hoàng gia, ta chắc cũng sắp phải di dời nơi ở rồi.

      Nội cung tuy lớn nhưng đủ cho tuyển tú nữ 3 năm lần. Trong kinh ngoại trừ có tế đàn còn xây dựng biệt thự hoàng gia. Biệt thự này những dùng để làm nơi tiêu khiển cho hoàng thượng, còn có tác dụng, chính là đưa hết tất cả những ai đắc sủng, bị bài xích, bệnh tật về. Đưa về Tây cung hiu quạnh, cũng có thể trực tiếp chuyển đến các biệt uyển hoàng gia. Chính vì thế, đừng chi đến chuyện muốn tung cánh cao bay, e rằng người ở đó có chết cũng chẳng ai hỏi han. Nô tài dưới đó nào rảnh rang quản lý đám phụ nữ này.

      Nhưng dù là vì Trịnh Phụng Viên có bị tống , nên mới bày mưu kế đây cũng phải thời cơ tốt. Tú Linh nghĩ vậy, bèn : “Nương nương muốn giúp ta chẳng phải là gây thêm rắc rối cho bản thân sao? Huống hồ người như vậy chẳng có tí ích lợi gì cho nương nương, hà tất phải tốn công phí sức? ”

      Muốn tiền có tiền, muốn tài cán cũng có tài cán, ngay đến cha già cũng lìa đời, sau này trong cung chỉ là chiếc bóng, thêm người cũng chẳng nhiều, ít người cũng chẳng ít, vì loại người này mạo hiểm đáng. Muốn để mẫu thân ta vào cung phải mua chuộc thống lĩnh thị vệ các cửa, Tư Chưởng Cục, Hành Vụ Thuộc, chỉ hai chiếc miệng to đó nuốt ít tiền bạc rồi. Nếu chỉ cần rơi hai giọt nước mắt mà được Quý Phi dốc tâm dốc sức giúp đỡ Trịnh Phụng Viên này chẳng phải cho rằng người ta đều là kẻ ngốc sao? Câu chuyện bi thảm khắp nơi đều có, thê lương hơn ta cũng đếm hết, lòng thương cảm hại chết người đấy!

      “Bổn cung biết ngươi trung thành. ” Phi Tâm khẽ , “Hôm nay bổn cung bán món nợ tình này cho ta, sau này ắt thu cả vốn lẫn lãi! ” Nhà vốn xuất thân từ lái buôn, buôn bán lỗ vốn tất nhiên làm. nhất thiết phải để Trịnh Phụng Viên lôi kéo hoàng thượng mới gọi là có ích! Thời gian này tuy xảy ra nhiều việc nhưng Phi Tâm cũng cảm thấy dần dần những thành quả của mình, lòng trung quân mới là con đường đúng đắn.
      Chỉ dựa vào thái độ gần đây của hoàng thượng nhận ra.

      Trước kia luôn đứng giữa, dù rằng chấp trưởng tốt đến đâu cũng cách nào lấy được lòng tin của hoàng thượng. Nhưng nay khác, lòng trung quân, còn sợ sệt, ngay đến chuyện Linh Tần báo trước nhưng hoàng thượng cũng trách cứ điều gì, đó là bởi hoàng thượng hiểu nguyên nhân làm thế phải là do lợi ích cá nhân!

      Được hoàng thượng tin cậy có nghĩa là được y ủng hộ. ủng hộ này giúp giữ vững địa vị cho dù cơ thể mắc bệnh hư hàn. Vậy trong cương vị thần tử, phi tử, điều phải làm được chính là mãi mãi trung thành như vậy, đây mới chính là định hướng của . Hoàng thượng thích chọn phụ nữ cho y, nên làm những chuyện như vậy nữa. Huống hồ dẫu tinh vi thế nào chăng đây cũng là hậu cung của hoàng thượng, mạng lưới quan hệ của có rộng đến mấy cũng sánh bằng hoàng thượng.

      Tuy nhiên, muốn làm tốt việc cho y, thu gom nhân tài là việc thể thiếu. Trịnh Phụng Viên tuy nghèo, cũng được lòng hoàng thượng, nhưng ta cũng là phi tần, đây cũng là ưu thế của ta! Hơn nữa, ta xin ân điển Phi Tâm, đồng thời cũng tự bộc lộ nhược điểm bản thân. ta là đứa con hiếu thảo, lấy hiếu nghĩa làm trọng, nhưng trung nghĩa khó vẹn toàn. Trịnh Phụng Viên hề ngốc, mà rất thông minh, ta tận tay đưa nhược điểm này cho Phi Tâm, chính là muốn dựa dẫm . Ý đồ quá ràng, bao nhiêu năm nay ta tranh giành chỉ là giả thôi, tìm thời cơ để mưu lược mới là ! Đây cũng là điểm Phi Tâm rất tán thưởng, Phi Tâm tất nhiên để ta thất vọng!

      Tú Linh nhìn vẻ mặt Phi Tâm, cảm thấy tâm tư rất khó lường. Tú Linh tự hỏi bản thân sống trong cung lâu, gặp ít phi tần, nhưng người như Quý Phi khiến người ta khiếp sợ.

      Ban đầu tưởng rằng Quý Phi có thể thăng tiến nhanh như vậy chẳng qua chỉ là vì gương mặt giống Quý Phi trước kia, nên mới đèo bồng được thái hậu. Nhưng sau đó dần dần còn nghĩ như thế nữa, nếu Quý Phi chỉ dựa vào điều đó e rằng kết quả cũng chỉ giống hệt như Tuệ Phi, tiền hoàng hậu và Ninh Hoa Phu Nhân.

      Tú Linh cũng tự cho rằng mắt nhìn người của mình tồi, nhưng sao nhìn ra được tí ích lợi nào của Trịnh Phụng Viên cả. Nhưng nay nghe lời Quý Phi, đột nhiên cảm thấy Trịnh Phụng Viên này cũng đơn giản. Tuy thế, vẫn hiểu nổi Quý Phi cần người này làm gì, Quý Phi dường như có hứng thú tiếp tục đề tài này nên cũng nữa.

      Lúc Phi Tâm nghỉ ngơi, đột nhiên Tiểu Phúc Tử mồ hôi nhễ nhãi, vác theo chiếc túi chạy ù vào. Nhìn sắc mặt của y, Phi Tâm hơi ngạc nhiên nhưng bề mặt vẫn tỏ ra bình thản. Quả nhiên, Tiểu Phúc Tử chạy tới quỳ xuống: “Nương nương, tam lão gia ở Hoàn Nam đến kinh thành rồi. Sáng nay tới, nay ký thư tín bên ngoài phủ nội vụ, nhận lệnh của Khố Phủ đến Thoại Dương Môn tạ ơn. Nô tài chờ đến chiều mới có cơ hội vài câu với lão gia, và mang đồ về cho nương nương. ” Y vừa vừa mở chiếc túi, chiếc hộp bằng sơn mài nho lộ ra và được dâng lên Phi Tâm.

      “Được rồi, chỉ việc kiềm được rồi. ” Phi Tâm tuy ngoài miệng vậy, nhưng ánh mắt sáng rực, Tú Linh đưa tay nhận lấy rồi chuyền cho Phi Tâm.

      “Ha ha…Nô tài bộp chộp đáng đánh. ” Tiểu Phúc Tử để bụng, biết tính tình Phi Tâm, giả vờ tát lên mồm cái. Phi Tâm khẽ cong mày lên: “Xem như ngươi biết khôn, bây giờ như thế, mai này làm sao thành việc lớn? ”

      Tiểu Phúc Tử nghe xong, mắt sáng cả lên, y biết Quý Phi tuyệt đối bao giờ hứa lèo=suông. Y cũng biết những năm nay Phi Tâm luôn quan sát và đào tạo y, bây giờ nghe thấy như thế, vội vàng dập đầu tạ ơn: “Nô tài là con cún của nương nương, nương nương đặt nô tài ở đâu nô tài sủa về hướng đó! ”

      Tú Linh cũng mừng rỡ, thấy Phi Tâm gì, biết sốt ruột muốn xem đồ đạc bên nhà gửi, bèn : “Được rồi, Phúc công công, mau đứng dậy thay y phục lại .” Lúc này Tiểu Phúc Tử mặc thường phục, cũng chưa kịp thay ra. Y biết Quý Phi vui mừng trong lòng, mặc dù bề ngoài biểu lộ ra. Nếu là bình thường thấy y mặc bộ y phục này trong cung chắc sớm bắt y quỳ gối, chịu bạt tai rồi.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 19

      Quyển 2 –

      Đọc thơ vẫn còn than thở tiền đồ gian nan


      Phi Tâm mở hộp, lấy đồ trong đó ra. Đây chỉ là những gia vị đặc sắc ở Hoài Nam tuy chỉ là những thứ linh tinh, nhưng là nỗi nhớ nhung. Phi Tâm rưng rưng nước mắt, nhìn thấy bên cạnh còn phong bì dày, bèn tháo ra xem, là bức thư và tập ngân phiếu.

      Ngón tay khẽ run rẩy, lật tờ giấy mỏng đó: “Thần làTư Mã Mạc ở Hoài Nam, gửi Quý Phi: mùng 4 tháng 2, em trai – Khoan được ban thưởng của thánh thượng, ân trời chiếu rọi, sáng rực non nước, tạ ơn thánh ân, dám chậm trễ nên phải khởi hành ngay. Thần xuất thân vi hàn, gia tộc thấp hèn, nhờ ân trời chiếu cố, tổ tông tích đức, nên kẻ cơ hàn được nâng đỡ, phụng tường cát thể, thần rất cảm kích, luôn tận trung, giữ trị an địa phương, quản gia phong nghiêm ngặt để phụ thánh ân, làm nhục tổ tiên, lòng cảm kích khó thốt ra lời. Quý Phi giữ gìn phụng thể, phước lộc an khang, nên chuyên tâm thừa phụng thánh thượng. Mọi việc trong nhà vẫn tốt, xin đừng âu lo. Thần còn chuyện cả gan bẩm báo, con trai thứ 4 của em thần nạp vào nhà chính, từ bỏ thân phận con buôn, tiến thân vào sĩ. Năm ngoái tham gia tỷ võ Hoài An, may mắn lọt vào vòng trong. Kinh thành rộng lớn, chốn ngọa hổ tàng long, biết nên nhờ cậy vào ai, có tiến cử khó lòng tiến bước. Mong Quý Phi chỉ điểm, thần cùng em trai mong chờ tin tốt…. ” Đọc thư như được gặp mặt, hệt như gặp gỡ thân nhân, tuy chỉ vài câu qua loa, nhưng lòng vẫn xao xuyến.

      Trong nhà Lạc Chính, phụ thân là trưởng, trước khi làm quan vẫn luôn tiếp quản buôn bán trà trang ở các tỉnh. Nhị thúc Lạc Chính Tân chủ yếu quản lý vườn trà. Tam thúc – Lạc Chính Khoan quản lý lộ trình và vận chuyển. Sau khi phụ thân làm quan, công việc buôn bán trong trà trang đều chuyển sang cho tam thúc, tam thúc bận rộn đến độ chân tiếp đất, năm cũng mấy khi về nhà. Con trai thứ 4 của Tam thúc – Lạc Chính , từ tập võ, hứng thú buôn bán. Có lẽ Tam thúc cũng vì tương lai con trai nên mới nạp về nhà chính, trút bỏ thân phận lái buôn.

      Nay Lạc Chính đắc cử kỳ thi võ đài ở Duy Nam, phụ thân có thể giúp đỡ khi còn ở Duy Nam, nhưng đến kinh thành hết cách, đành nhờ giúp sức! Thi võ khác thi văn, về cơ bản thứ hạng đều do võ tướng các nương? tiến cử. Phụ thân hiểu điểm này nên mới mở lời nhờ .

      Trong thư còn kèm ngân phiếu, Phi Tâm cần nhìn cũng biết số lượng ít. Buôn bán tuy lớn, nhưng đều là mồ hôi nước mắt, khiến Phi Tâm phiền muộn trong lòng. Những năm nay, địa vị của tuy cao, nhưng thực tốn vô kể để duy trì bề ngoài này. rầu rĩ phải vì tiền, mà là vì phụ thân cầu lúc này chưa phải thời cơ, khiến cảm thấy khó xử.

      Tự cổ trung hiếu khó vẹn toàn, để có được lòng tin của hoàng thượng, giữ vững địa vị thể vứt bỏ số lợi ích. Bây giờ chỉnh đốn hậu cung đắc tội ít người, ngay đến Đức Phi cũng dần xa rời . Võ tướng trong kinh, có thâm giao với ai. Còn nô tài có thể dùng được bên cạnh vẫn chưa đào tạo được đến mức có thể chuyện trong Nội vụ huyện môn. Nhưng bây giờ cầu xin hoàng thượng khiến y lại nghi kỵ ngay.
      Phi Tâm luôn tuân thủ tông chỉ luôn giữ vững căn cơ, từ khi vào cung hiểu, muốn để nhà Lạc Chính tiến thân vào quý tộc Cẩm Thái khả năng hoàn thành ngay từ thế hệ của là rất khó. Cái gọi là quý tộc, phải truy phong 3 đời liệt sĩ. Nhà Lạc Chính nếu muốn tiến thân phải được hoàng thượng truy phong cho phụ thân, rồi truy phong tiếp ông nội và ông cố. Trừ phi trở thành hoàng hậu để xứng với vua, hoặc cha lập công lớn, bằng hoàn toàn cần nghĩ đến nữa.

      Hoàng hậu? Trước kia cũng dám mơ, bây giờ với cơ thể này của , e rằng chỉ là ảo tưởng. Còn phụ thân Lạc Chính Mạc? Lấy gì để lập đại công, ngân lượng? Nếu là thời kỳ khai quốc, căn cơ chưa vững, nhà tài phiệt còn có thể thừa cơ này tiến thân thành quý tộc. Nhưng nay quốc thế xương long*, dù có núi vàng núi bạc, nhưng với thời bình như vậy, giá trị của nó cũng trở nên bèo bọt.

      Vì thế, Phi Tâm vạch cho mình mục tiêu: cố gắng đạt được địa vị cao nhất, cố gắng nâng cao danh tiếng gia tộc trong xã hội, tục ngữ có câu “cha trồng cây, con hóng mát”, tạo căn cơ vững chắc cho nhà Lạc Chính là điều quan trọng nhất.

      là Quý Phi, phụ thân vì thế được chức quan Tư Mã ở Hoài An. Phụ thân văn võ đều bình thường, vả lại tuổi cũng cao, cho chức quan đó là ân điển. Chức quan Tư Mã cũng là đại quan trong triều, và cũng bị khinh rẻ khi chấn giữ biên cương, nhưng trong vùng đất thái bình nó hoàn toàn là chức quan nhàn hạ, hoàng gia thể nào dự trữ trọng binh ở khắp nơi, vì thế Tư Mã ở Hoài An chỉ là chức nhàn, tay có binh quyền, cũng được can thiệp quản lý hành chính địa phương. Nhưng cấp quan tương đương tuần phủ Hoài An ba tỉnh, bổng lộc cũng hoàn toàn như nhau.

      Thực ra phụ thân làm quan chỉ là chuyển tiếp để mang đến tiện lợi cho con cháu. Theo quốc lệ, quan hoạn được ưu tiên đề cử. Cùng điều kiện con nhà quan có nhiều cơ hội hơn. Nhiệm kỳ làm quan càng dài cơ hội càng nhiều. Đây chính là nguyên nhân tại sao tam thúc lại để con trai làm con thừa tự nhà chính.

      Nếu Phi Tâm vẫn mãi là Quý Phi trong cung, phụ thân làm quan đến năm 60 mới về quê ở cũng thành vấn đề. Người chú bác – Lạc Chính có thể lọt vào vòng trong ở Hoài An nhất định cũng do phụ thân đề cử. Cứ như thế chờ sau khi Phi Tâm trăm tuổi, triều đình vẫn theo lệ thăng cấp nhà Lạc Chính lần. Nhà Lạc Chính thuận thuận lợi lợi quá độ thành danh môn vọng tộc. Tuy vẫn còn chênh lệch đẳng cấp với quý tộc, nhưng tuyệt đối có khác biệt to lớn với nhà buôn ngày xưa.

      Hoàng thượng rất biết dùng người, mượn con để thăng chức cho phụ thân chỉ là cái cớ. Nhưng đắc sủng có nghĩa là được tự do làm càn, nếu hoàng thượng là loại người đó giang sơn này cũng khó giữ rồi. Nhưng chỉ cần có địa vị trong hoàng cung, hoàng gia nhất định có gia thưởng long trọng, đây là quốc thể mà các triều đại đều phải duy trì. Phi Tâm cần nền tảng này nhất, chỉ cần nền tảng vững chắc là đủ rồi.

      Vì thế, bây giờ phụ thân đề ra cầu này khiến rất khó xử. Vốn cũng phải chuyện hệ trọng gì, người ngoài cứ ngỡ đường đường Quý Phi đề bạt phụ – huynh chỉ là lẽ thường tình, nhưng những rắc rối trong đó nào phải lời câu có thể . Hoàng thượng hận ngoại thích chuyên quyền, ghét những kẻ vô dụng bè đảng. Y chỉ tín nhiệm người tài, và tự có cách điều khiển. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh mà y cần, dù chỉ là kẻ trộm gà bắt chó, cũng được phù phép dưới bàn tay thần kỳ của y, đây chính là ma thuật của đế vương.

      Phi Tâm nghĩ nghĩ lại, chắc chỉ có Đức Phi giúp được. nay mối quan hệ giữa Đức Phi và cũng hơi phức tạp, nhưng trong cung chỉ có Đức Phi lại thân thiết với nhất. Cũng may bây giờ đến mùa thu vẫn còn rất xa, còn thời gian để mưu tính. Lúc đó bèn hạ quyết định sang viếng Đức Phi để thăm dò ý kiến của ta.
      tart_trungbornthisway011091 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 20

      Quyển 2 –

      Lời thỉnh cầu sắc nhọn


      Mùng 10 tháng 3, sáng sớm Phi Tâm thức giấc thấy hơi lạnh. Khi thay xiêm y mới biết tối qua trời mưa to, cơn mưa đầu tiên của mùa xuân. Mưa xuân quý như dầu, tuyên bố vạn vật sắp hồi sinh, tràn trề sức sống.

      “Hôm nay tiết trời u ám, hay là lên cho nương nương Đào hoa trang = hay là điểm trang cho nương nương màu Đào hoa (trang điểm với tông màu hồng).” Tú Linh nhìn dáng vẻ sau khi thay xong y phục lóe ra ý nghĩ. Là những khúc vải lụa màu, tất cả đều được Tú Linh sắp xếp lại, dựa theo màu sắc mà may thành những kiểu trang phục mùa xuân khác nhau.

      Bộ xiêm y này có cổ áo hình bán nguyện, thắt lưng đôi bướm bó sát vùng eo, đường viền dưới ngực áo có đính tua nhung màu trắng. Phía dưới là váy đuôi xòe 3 lớp, mỗi lớp đều xõa xuống đất, lớp trong cùng dài nhất, lớp ngoài là váy bó cắt xẻ theo đường hông, những đốm hồng trong suốt điểm xuyến thành hình hoa.

      Bộ áo cổ tim hôm qua xẻ quá sâu, Phi Tâm mặc quen. Bộ này bó hơi chặt, nhưng mặc vào Phi Tâm mới phát , những cuộn tua nho dưới ngực rất bắt mắt, bất giác lại liếc nhìn Tú Linh, rồi lên tiếng: “Lần sau may y phục đưa kiểu dáng cho bổn cung xem trước rồi hãy định! ”

      “Vâng, vâng. ” Tú Linh cười đáp, vội vàng dìu xuống bậc thềm, đến trước bàn trang điểm, “Hôm nay trời u, trang điểm đậm trông khỏe khoắn hơn. Nương nương thấy sao? ”

      Phi Tâm nhìn bộ xiêm y này, cũng chỉ còn cách trang điểm với tông màu hồng thôi, có nhiều nghiên cứu đối với trang phục và sửa soạn, vì thế cũng gì, cứ mặc bọn họ làm. Sau khi trang điểm xong, bản thân Phi Tâm cũng thoáng sững sờ, người trong gương sao cảm thấy xa lạ quá.

      đóa hồng cực diễm lệ điểm ngay giữa trán, chính giữa còn dán hạt châu lấp lánh. Đuôi mắt đánh màu vàng khiến khóe mắt như bay bổng lên, vốn dĩ trắng trẻo, hơn nữa lại luôn được nuôi dưỡng trong thâm khuê, nên hơi có cảm giác trắng bệch như bị ốm. Nay điểm thêm sắc hồng, nó hoàn toàn quét sạch tươi tắn của , khiến làn da trở nên trong trẻo hơn. Và còn cài trâm hoa màu vàng tóc, là hào quang chói sáng!

      Phi Tâm cảm thấy trang điểm như vậy diêm dúa quá, lát đến thỉnh an thái hậu đủ trang trọng, lúc ấy còn sững sờ, bất giác lấy khăn tay dậm cho màu mắt nhạt lại.

      “Nương nương, người thương xót cho nô tì ! ” Tú Linh nắm tay , lộ vẻ mặt van nài.

      “Vậy diêm dúa quá, hợp với bổn cung. ” Phi Tâm khẽ , tán thành quan điểm tận dụng sắc đẹp này.

      Ngay lúc đó, Thường An vào bẩm báo, rằng Đức Phi nương nương đến, vào trong Tuần Thái Điện rồi. sững người lúc, vừa sai Thường An ra đón Đức Phi, vừa vịn tay Tú Linh từ từ đứng dậy, chân vẫn còn hơi đau nhức.

      Phi Tâm đến trước điện Đức Phi Lâm Tuyết Thanh ngồi uống trà ghế dành cho khách. ta vận chiếc váy xòe màu trắng viền đỏ như cánh khổng tước, bới mái tóc búi cao sau gáy với trâm cài tóc chữ thập có tua xõa xuống. Ngũ quan vẫn kiều, diễm lệ và tươi tắn như mọi khi. ta thấy Phi Tâm bước ra bèn đứng dậy, hai người nhìn nhau khẽ chào. Cách ăn mặc của Phi Tâm khiến ta kinh thán, nhìn chiếc váy của Phi Tâm, ta cười rằng: “Chiếc váy của tỷ tỷ tuyệt! Mặc vào trông rất tươi tắn, sáng chói. ”

      Trước giờ ai cũng biết biết Quý Phi là người thích giở thủ đoạn, dù rằng bề ngoài luôn tỏ ra rất giản dị, nay ta cũng như thế thôi, điều đó khiến Đức Phi cười thầm. Phụ nữ hậu cung thực ra chẳng có gì khác biệt, hoàng thượng là phu quân duy nhất của họ, có ai lại muốn tranh miếng mồi béo bở đó chứ? mặt chèn ép cung phi, mặt khác tỏ ra diêm dúa như thế, muốn thừa cơ này trồi lên, quả là rất thông minh! Và cũng đúng là rất có hiệu quả, mùng 1, mùng 7, mùng 8 đều là Quý Phi thị tẩm. Đặc biệt là mùng 7, 8, hầu như về Cúc Tuệ Cung. Xem ra trong hậu cung này quả chỉ có lợi ích, chẳng có bạn bè.

      “Muội muội đừng chê cười.‘ Phi Tâm cười và xua tay, “Nếu ta có nửa phong thái như muội muội cũng mãn nguyện rồi.”

      “Tỷ tỷ khiêm tốn quá.” Đức Phi sang dìu , “Nghe tỷ tỷ trật té, hôm qua đáng ra phải sang thăm, nhưng trong cung có kẻ vụng về làm gãy chiếc trâm Tử Kim Bát Bảo Ngọc mà muội thích nhất, khiến muội bực tức cả ngày. Trông tỷ tỷ vẫn còn lại chưa tiện, thái y thế nào? ”
      sao, bảo vài ba bữa khỏi. ” Phi Tâm khách sáo, “Phiền muội muội phải mất công chạy sang, tỷ tỷ ái ngại.”

      “Chẳng có gì to tát cả, dù sao muội cũng phải thỉnh an thái hậu. Sẵn tiện ghé đây chung để có chiếu ứng*. ” Đức Phi , nhìn kỹ khuôn mặt Phi Tâm, khiến Phi Tâm cảm thấy nhồn nhột. “Làn da tỷ tỷđẹp đấy, băng cơ tuyết cốt đúng là quá. biết tỷ tỷ dùng thứ gì để trang điểm? ”

      “Đều là những thứ lấy từ Nghênh Hương Quán. ” Phi Tâm vẫn chuyện phiếm với ta, cả hai sánh vai bước ra ngoài cửa cung. Khi Phi Tâm băn khoăn xem nên do thám ta như thế nào ta đột nhiên : “ Tỷ tỷ, lát nữa thỉnh an xong, tỷ sang chỗ muội ngồi ? Gia mẫu vừa gửi bánh trứng vào, tỷ tỷcùng thưởng thức nhé?”

      “Hay quá, gần đây cảm thấy đắng miệng, sang bên muội xin tách trà ngon uống. ” Phi Tâm cười tít mắt trả lời.

      Cả hai cùng đến Thọ Xuân Cung thỉnh an thái hậu, sau đó Phi Tâm theo Tuyết Thanh cùng về Lai m Cung. qua chính điện, khi vừa tới phiến điện Phi Tâm ngửi thấy mùi thơm rất đặc biệt. Ánh mắt bất giác nhìn về phía lò Tử Hương đặt bên cạnh cửa sổ. Phi Tâm thấy thế, cười : “Đây là quà tặng của hoàng thượng vào cuối năm ngoái, hồi trở về từ hành cung, tỷ muội đồng hành đều có. Dạo ấy tỷ tỷ ốm nên nhận được, trong lòng muội cũng ấm ức thay tỷ tỷ! Tại sao lại có thể quên phần tỷ tỷ nhỉ? ”

      sao. ” Phi Tâm cười nhạt, trong lòng chợt thấy khó chịu. Trước kia ràng hoàn toàn để tâm, hôm nay bị sao thế này? Mùi khói tỏa lên, hương thơm ngào ngạt. Quả nhiên là hương thơm có vị thanh nhã, nhưng mê mẩn, mùi vị đặc biệt, nhiều mùi hòa lẫn, Phi Tâm nhất thời phân biệt nổi có bao nhiêu mùi.

      Chỉ lát sau có cung nữ dâng trà cùng điểm tâm ra. Phi Tâm nhìn thấy những chiếc bánh trứng giòn giòn mềm mại, lớp vỏ mỏng đến trong suốt, khoảnh khắc ấy trong lòng cảm thấy buồn buồn. Tam thúc nghìn trùng vạn dặm chỉ có thể mang chút gia vị quê nhà đến. Nhà Tuyết Thanh trong kinh, mẹ ta còn được thánh thượng ân chuẩn có thể vào cung bất kỳ lúc nào. Tuy gả vào cung cấm nhưng vẫn được thưởng thức tài nấu nướng của mẹ. Đúng là người nào cũng có số, câu này quả sai.

      Tuyết Thanh thấy Phi Tâm thờ thẫn, bỏ vào miệng, tưởng là người cẩn trọng, bèn cầm bánh cho vào miệng, ăn xong mới mỉm cười : “Lúc còn ở nhà muội rất thích món này. Mỗi lần gia mẫu vào cung đều mang ít cho muội giải cơn thèm.”

      Phi Tâm cười, cũng cầm chiếc, mùi vị thứ này khi vào miệng cũng để ý đến, trong đầu chỉ lẩn quẩn lời Tuyết Thanh vừa . Kể từ khi Phi Tâm hiểu chuyện, chưa bao giờ làm nũng với mẹ. Bởi vì từ mẹ , là con của tiểu thiếp, ở nhà có địa vị, nên tuyệt đối được ngang bướng làm theo ý mình, như thế khiến mẹ cả ghét bỏ. biết mình thích ăn món gì, cha mẹ thích gì thích đó. Ở nhà, phải phấn đầu vì địa vị của mẹ ruột, ở nơi này, phải phấn đấu vì nhà Lạc Chính.

      “Nghe đồn phong cảnh Hoài An rất đẹp, thành Hoài An cũng rất nổi danh. ” Tuyết Thanh bưng tách trà đặt ở gần chỗ Phi Tâm, “Cha muội từng Hoài An có tám thắng cảnh, theo tỷ tỷ nơi nào vui hơn? ”

      “Ờ, cái này….” Phi Tâm thấy đôi mắt long lanh của ta sinh động hệt như chú nai, trong lòng bất giác lại trào dâng ngưỡng mộ, “Thực ra ta chưa từng nên cũng dám bừa.”

      “Sao cơ? Tỷ tỷkhông phải sống ở thành Hoài An sao? Chưa từng nơi nào cả à?” Tuyết Thanh có chút kinh ngạc, mắt tròn xoe nhìn .

      Phi Tâm nhìn đôi mắt sáng rực ấy, chợt cảm thấy sau lưng như bị kim chích. Những thứ cung quy, lễ nghi thuộc làu làu còn thốt ra miệng được nữa.

      “Tỷ tỷ đừng trách, thực ra tỷ tỷ cũng nghe rồi đó, hoàng thượng chuẩn bị Nam tuần. Có lẽ qua Hoài An nên muội muội muốn biết trước Hoài An có những tháng cảnh nào. ” Tuyết Thanh cười , “ Tỷ tỷ, tỷ nghĩ hoàng thượng có đưa chúng ta nhỉ? ”

      Nam tuần? Phi Tâm sửng người, sau đó nhanh chóng định thần lại. cũng nghe Thường Phúc qua, mấy hôm nay trong triều vẫn bàn tán. Nghe rằng đáng lý năm ngoái khởi hành nhưng do tình hình rối rắm nên đình chỉ. quan tâm có được theo hay , hơn nữa việc này cũng chưa chắc chắn. Dù chắc chắn lộ trình cũng chưa định, tất cả mọi thứ đều còn quá sớm để . Điều quan tâm chính là nếu hoàng thượng Nam tuần tuyển cử trong kỳ săn bắn mùa thu này nhất định có biến động, vậy họ cũng có thời gian chuẩn bị, cần tính toán quá sớm.

      “Nam tuần vẫn chưa xác định làm sao có thể chọn người trước? ” Phi Tâm cười, “Muội muội hơi nóng vội rồi đấy.”

      “Cha muội bảo rằng 8 – 9 phần là rồi!” Tuyết Thanh nhướn mày, ánh mắt láu liếc, “Tỷ tỷ, bây giờ hoàng thượng rất ỷ trọng tỷ tỷ, hay là giúp muội muội với. Muội sai người mời hoàng thượng sang đây sau khi bãi triều, chúng ta cùng nài nỉ hoàng thượng nhé! ”

      Người ta hay “Yến vô hữu yến ”(Ko có tiệc nào là tiệc tốt lành cả), ra là ý này! Phi Tâm mỉm cười nhìn ta, trong lòng khẽ than.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :