1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 23:

      Edit: Pana

      Qua trận đánh lớn ngày hôm nay, hình tượng đại bá nương trong lòng mọi người hoàn toàn thay đổi. Đừng Lý gia bị khí thế của bà làm cho kinh sợ dám hé răng, ngay cả người của Chu gia, trượng phu nhi tử đều mang bộ dáng kinh hách quá độ.

      Đặc biệt là Chu đại bá, ông hoàn toàn nghĩ tới nương tử của mình là cái dạng này. Hai người thành thân gần hai mươi năm, tức phụ nhà ông thể là ôn nhu như nước, nhưng là người biết giữ khuôn phép thành . Thường ngày trước mặt Chu nãi nãi đều là bộ dáng khom lưng cúi đầu, quá lắm chính là mắng chửi nhi tử nữ nhi, còn mang chút tiểu tính tình. Nhưng tóm lại, Chu đại bá lòng cho rằng tức phụ nhà ông là thôn phụ thành .

      Kết quả….

      Kinh hách kinh hách, nhưng chuyện nên làm cũng thể hàm hồ. Nhị Sơn là nhi tử của hai người bọn họ, có phụ mẫu nào hy vọng nhi tử nhà mình tốt? Nếu hôm nay chuyến, Chu đại bá có lẽ nhận mệnh. Nhưng trơ mắt nhìn người ta diễn trò trước mặt mình, để đại nương Lý gia gả cho Nhị Sơn nhà ông tuyệt đối được.

      Chuyện đến nước này rồi hoàn toàn thể thương lượng, chi bằng nhân cơ hội lần này, để hai nhà hoàn toàn xé rách mặt nhau, cả đời qua lại nữa.

      Đến Lý thị người đệ muội này ở giữa khó xử ra sao ….. , trước nay Chu đại bá quá để ý.

      “Được rồi, người thôn Hạnh Hoa cũng phải là người đạo lý, Lí trưởng thấy đúng ? Nhà chúng ta cũng làm gì, chỉ muốn đòi lại đồ bị cướp thôi, lúc này lấy được, trong nhà bề bộn nhiều việc, cáo từ trước.” Chu đại bá hai câu đơn giản tóm tắt mọi chuyện.

      Hạnh Hoa thôn từ làng xóm dưới nổi danh giàu có, mỗi người đều muốn gả nữ nhi nhà mình tới đây, Chu đại bá tuy có tâm tư này, nhưng cũng nên vì những kẻ hèn Lý gia, đắc tội với cả thôn. Lập tức, dựa theo cách của tức phụ nhà mình, khăng khăng mực bọn họ chỉ muốn lấy đồ bị trộm.

      Bất cứ nơi đâu, kẻ trộm đều bị người khác chán ghét, Lí trưởng thôn Hạnh Hoa xem xét hai bên, thấy người Chu gia hơn phân nửa đều bị thương, đồ lấy lại bất quá chỉ là mấy cái khăn tay túi thơm dây buộc tóc linh tinh đáng tiền. Lại nhìn về phía Lý gia, người thảm nhất xiêm y rách tả tơi là đại nương Lý gia. Bỏ nàng ta qua bên, những người khác tuy mặt mũi xám xịt, nhưng có người nào bị thương.

      Lập tức trưởng lí Hạnh Hoa thôn phán đoán ở trong lòng. Trước dùng lời lẽ ôn tồn tiễn người Chu gia , sau đó lập tức gọi tông lão Lý gia tới, thoái mạ hồi. Người trong thôn cãi nhau đánh nhau cũng chẳng phải là chuyện gì đại , nhưng dính liếu tới thân thích chuyện này quả chấp nhận được.

      “….. Nếu còn có lần sau, cả nhà các người lăn ra khỏi thôn Hạnh Hoa cho ta, thôn chúng ta chứa nổi những người biết xấu hổ!”

      Trộm đồ vốn là chuyện sai trái, kết quả thứ trộm được lại là áo yếm của tiểu nương nhà người ta, cùng khăn tay túi thơm dây buộc tóc toàn những thứ đáng tiền, thậm chí còn có khối đường đồ ăn vặt của tiểu hài tử cũng tha. Chuyện này đơn giản là nhân phẩm có vấn đề, mà là kẻ có kiến thức hạn hẹp có thuốc nào chữa được, mấu chốt còn là kẻ ngu xuẩn tột đỉnh.

      Tông lão Lý gia cúi đầu khom lưng tiễn Lí trưởng, ông ta cũng là người lớn tuổi, đầu hai thứ tóc rồi còn bị Lí trưởng xem như tôn tử mà dạy bảo, trong lòng người nào dễ chịu? Lí trưởng dù gì cũng là người có chức có quyền, ông ta đắc tội nổi, vậy chỉ có thể tìm nhà trộm cướp Lý gia tính sổ.

      Lúc này, Lý gia loạn thành đoàn. Bên kia đoàn người Chu gia rời khỏi Lý gia, chậm chạp từ thôn Hạnh Hoa về nhà.

      Chu đại bá nương vừa vừa lau nước mắt khóc lóc kể lể hành vi phạm tội của Lý gia.

      “Sống tới tuổi này rồi, hôm nay lại bị nhà mẹ đẻ của đệ muội đánh….. Ta còn sống làm gì? Trực tiếp đâm đầu chết cho rồi….. Mệnh ta khổ a, người Lý gia kẻ nào tốt cả, thăm người thân còn động tay động chân trộm đồ, vậy mà còn đánh ta…. đời này còn đạo lý ? Ông trời ơi, con chỉ muốn thành mà sống sao lại khó như vậy !”

      Đại bá nương đau buồn khóc lóc bi thương, những người còn lại của Chu gia mặt mày rũ rợi, đầu cúi thấp phía sau, dường như nhận hết khinh nhục vào người bộ dáng rất đáng thương.

      Đúng lúc thời tiết rét lạnh, hơn phân nửa hộ gia đình trong thôn có việc gì làm, quây quần bên chậu than sởi ấm làm chút việc vặt. Lúc này nghe được động tĩnh bên ngoài, nhanh chân chạy ra xem náo nhiệt.

      Chu gia cố tình làm thế, đường họ về thôn với lúc họ là hai con đường khác nhau, tình nguyện vòng lớn muốn đem chuyện Lý gia ra để mọi người phân xử ai đúng ai sai. Hơn phân nửa người thôn Hạnh Hoa rãnh rỗi đến phát chán, tất nhiên là rất phối hợp hỏi han.

      Chưa được bao lâu, chuyện dơ bẩn mà Lý gia làm truyền khắp trong thôn.

      Đợi đến khi rời khỏi thôn Hạnh Hoa, trùng hợp ngang qua thêm hai cái thôn, Chu đại bá nương vẫn hề nhàn rỗi, ai hỏi tới bà hồng vành mắt mắng Lý gia. Có người tới hỏi, lập tức có người khác thay bà trả lời, bà chỉ trưng ra bộ dáng ủy khuất yên lặng rơi lệ, muốn nhưng thể thành lời.

      Về nhà cũng chưa xong việc, Chu đại bá nương muốn đem đồ mình lấy được giao cho Chu nãi nãi, lại cẩn thận kể lại những chuyện xảy ra. Chờ đến khi xong xuôi mọi chuyện gần nửa đêm, ngày náo nhiệt làm được gì hết, nhưng cuối cùng cũng kết thúc.

      “Tỷ tỷ, tỷ biết ? Đại bá nương về nhà mẹ đẻ tìm viện binh!”

      Chu Vân Vân cho rằng chuyện này hạ màn, chỉ chờ nương nàng nhận đủ giáo huấn rồi trở về, mới được hai ngày, Chu Đại Kim vội vàng chạy đến phòng nàng, báo cho nàng tin mới.

      Ở đây, phàm phụ nhân nào có chuyện gì, đều theo bản năng tìm nhà mẹ đẻ trợ giúp, đây cũng là nguyên do tại sao Lý thị lại để ý nhà mẹ đẻ đến vậy. Có đôi khi, cần nhà mẹ đẻ phái người ra mặt, chỉ cần sau lưng ngươi có nhà mẹ đẻ cường đại, ở nhà chồng tiếng của ngươi cũng có trọng lượng tự tin hơn rất nhiều.

      “…. Mười mấy hán tử vọt tới thôn Hạnh Hoa, hù dọa Lí trưởng bên đó tưởng xảy ra chuyện gì lớn. theo còn có ba chị em dâu nhà mẹ đẻ đại bá nương nữa, nghe đem Lý gia san bằng sạch , thiếu chút nữa dỡ luôn mái nhà của người ta.”

      Vẻ mặt Chu Đại Kim kinh hãi chưa bình tĩnh lại được, biết đại bá nương có tức giận cỡ nào cũng tìm gây phiền toái, nhưng dù sao trong chuyện này nương cũng có phần, thường ngày vô ưu vô lo, thấy vậy khỏi lo lắng.

      “Tỷ tỷ, tỷ xem, nương có thể xảy ra chuyện gì hay ? Vương gia đông người lại đáng sợ như vậy….”

      Vương gia chính là nhà mẹ đẻ của đại bá nương, nhà bọn họ ở đầu thôn Dương Liễu cách thôn Dương Thụ xa. Vương gia cũng tương tự như Chu gia, cũng có ba huynh đệ, muội muội, đại bá nương là khuê nữ của đại phòng, lúc trước sở dĩ nhìn trúng đại bá Chu gia cũng là vì hai nhà xem như môn đăng hộ đối, con cháu lại đông.

      sai, đường con cháu nhà họ Vương thịnh vượng thua gì Chu gia. Phụ thân đại bá nương có hai vị huynh đệ, mỗi người sinh được năm người con, đường huynh đường đệ có mười mấy người, con cháu đồng lứa càng nhiều, tương lại ngừng tăng lên.

      Cũng bởi vậy, theo như lời Chu Đại Kim kéo tới mười mấy hán tử tuyệt đối khoa trương chút nào. Còn có, nề nếp gia phong Vương gia bưu hãn vượt xa Chu gia rất nhiều, chế độ nữ quyền, sai đâu đánh đó, muốn đánh nhau, chọi ba tuyệt đối thua.

      “Người Hạnh Hoa thôn hẳn để người thôn khác tới làm càng?” Chu Vân Vân nhíu mày, nàng hiểu phong tục nơi này lắm, bất quá theo lẽ thường, có khả năng để người ngoài đứng địa bàn nhà mình diễu võ giương oai được. Cái này có liên quan gì đến phong tục, đây là theo lẽ thường tình.

      “Họ có đến cũng ngăn được a!” Chu Đại Kim lắc lắc đầu, vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc, : “Tỷ tỷ, tỷ phải lấy người của Vương gia so với nhà chúng ta chứ? Đại bá nương mang theo đại bá chuyến tới Lý gia, trở về mặt bị cào đến nở hoa. Vương gia kéo tới mười mấy người, đơn giản là mắng cho Lý gia máu chó đầy đầu, mà còn phải đánh người Lý gia trận, thậm chí đệ còn nghe họ hàng nhà họ Lý cũng buông tha….”

      Nghe xong lời này của Chu Đại Kim, Chu Vân Vân quyết định về sau phải đối xử với đại bá nương tốt hơn chút.

      “Nga, đúng rồi, nghe vị trí chủ lực của trận này là đại bá nương cùng ba chị em dâu.” Chu Đại Kim gục đầu xuống, đau khổ cầu xin: “Tỷ, nếu hai chúng ta cầu xin phụ thân, nãi nãi, cho phép nương trở về , được ?”

      Cái này, Chu Vân Vân trầm mặc.

      , nhiều ngày có nương ở nhà nhảy nhót ồn ào náo loạn, lỗ tai Chu Vân Vân thanh tịnh ít, huống hồ nàng chút cũng nhớ thương gì với Lý thị. Bất quá, đứng ở lập trường Chu Đại Kim mà suy nghĩ, hài tử chín tuổi, vẫn cần người mẫu thân thương, nhớ nương là điều hết sức bình thường.

      “Tỷ tỷ…..” Chu Đại Kim khẩn cầu, nếu lúc trước lo lắng nương trở về Lý gia thiếu cái ăn cái mặc, bây giờ lại lo sợ nương bị người của Vương gia đánh cho thừa sống thiếu chết.

      “Nếu chúng ta hỏi phụ thân thử?” Chần chờ lúc lâu, Chu Vân Vân quyết định thăm dò phụ thân trước, chủ yếu là vì ở cổ đại nương tử nhà mình trở về nhà mẹ đẻ, vốn nên để trượng phu đón về, nếu để hai tỷ đệ tự biên tự diễn mấy khả quan.

      Chu Đại Kim hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này, lập tức đứng dậy chạy tìm phụ thân. Chu Vân Vân chậm rãi qua, chờ đến khi tới nơi, liền nghe được giọng vô cùng bình tĩnh của phụ thân với Chu Đại Kim: “…. Trước khi nương con gả tới Chu gia, bà ấy cũng sống được mười mấy năm, yên tâm , có thể sống tới lúc gả , sao lại qua nổi mùa đông năm nay? Lại nếu Vương muốn đánh chết bà ấy, Lý gia sớm tới báo tang, còn chờ tới lúc này?”

      Khi chuyện, liền nghe được phòng cách vách đại bá nương ở bên kia gân cổ gào lên: “Đúng! Ông trời quả có mắt, người tốt chết sớm, tai họa sống ngàn năm! Cái đống tai họa kia, chết được!!”

      Cách vách gào lớn như vậy, kẻ ngốc cũng biết là cho nhà họ nghe, vẻ mặt Chu Đại Kim oán hận nhìn về phía cách vách, phụ thân liền vỗ vỗ vai trấn an : “Được rồi, lời này của đại bá nương dễ nghe lắm rồi, trắng ra nương con tự làm tự chịu, trách được ai.”

      phải sao? Mặc dù mọi người đều biết nhà mẹ đẻ đại bá nương dễ chọc, nhưng phải là do có người chọc bọn họ trước.

      Những chuyện xảy ra, cho dù nhất nhất che chở cho nương Chu Đại Kim, cũng thể thừa nhận chuyện mà Lý thị làm rất quá đáng. Cướp xiêm y chăn đệm của Chu Đại Niếp , dù sao cũng lấy lại được, nhưng chuyện hãm hại Nhị Sơn sao? Nhị Sơn là người ít làm nhiều, chọc Lý thị chỗ nào? Lại nhẫn tâm để kẻ trộm cường ngạnh đưa cho làm tiểu tức phụ.

      Muốn giày xéo người khác cũng nên dùng biện pháp này.

      Chu Vân Vân thấy thế, nhanh chân chạy mất, kỳ nàng cảm thấy nương ở Lý gia thêm thời gian nữa cũng khá tốt, ít nhất để nương hiểu ra điều mình ở trong phúc mà biết hưởng.

      Dù cho Chu gia có cắt giảm thức ăn, so với Lý gia tốt hơn rất rất nhiều. Thậm chí đến Lý gia, tại thôn Dương Thụ này, nhà có điều kiện kém hơn Chu gia chỗ nào cũng có, tuy Chu Vân Vân thường hay ra ngoài, nhưng ở nhà hay nghe bá nương đường tẩu tranh cãi, nhiều ít gì cũng nghe cũng biết ít.

      Gì mà hai huynh đệ đánh nhau vì cái bánh bột ngô, đại bá phụ đem chất nữ bán , chỉ vì muốn làm thêm cho nhi tử nhà mình cái áo ấm mặc mùa đông, còn có người lớn trong nhà sống sờ sờ bỗng nhiên bị đói chết, lạnh chết….

      Kỳ các hộ vẫn có lương thực, cho dù nghèo đến mấy cũng đều để lại lương thực đủ ăn, chống đỡ đến đầu xuân tuyệt đối thành vấn đề. Có mấy nhà để lại nhiều lương thực, bởi vì họ muốn trước tết đem lương thực bán được giá cao. tóm lại, có nhà nào nghèo đễn nỗi hạt gạo cũng có, ít nhất ở thôn Dương Thụ đầu mùa đông đến giờ nàng chưa từng nghe .

      Nhưng như vậy càng thêm bi thương.

      Có thể chống đỡ đến đầu xuân, nhưng theo tình hình trước mắt, khả năng băng tan vào đầu xuân quá thấp. Nếu tuyết tan, có gì để thu hoạch muốn chống đỡ được tới vụ thu thực rất khó khăn. Nhưng nếu như giảm bớt khẩu phần ăn? Thiếu người ít miệng ăn, Chu Vân Vân tin cái lạnh của tháng chạp có thể đông lạnh chết người, đói chết người, nhưng ngờ rất trùng hợp người chết đều là người già.

      Mạng người đáng tiền, nàng càng mong mình có thể sống sót.

      Qua mấy ngày nữa, thêm trận tuyết lớn, Chu gia có chậu than để sởi ấm, mọi người đều mặc áo bông, giày bông mới, nhưng vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương. Chờ khi tuyết ngừng rơi, nhiệt độ trong khí những tăng ngược lại càng thêm lạnh lẽo.

      Ngay lúc này, Mèo Béo kéo theo quái vật khổng lồ trở về nhà.

      cái đầu rất lớn, nhìn kĩ mới thấy đó là con lợn rừng nặng khoảng hai trăm cân.

      Lại , từ khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, Mèo Béo rất ít khi ra cửa. phải hoàn toàn ra cửa, mà là giống như thường ngày trời vừa sập tối là thấy nó đâu. Bất quá, lâu lâu, Mèo Béo vẫn mang ít con mồi trở về, số lượng rất ít, hơn phân nửa là gà rừng nhìn rất gầy ốm.

      Thịt lợn rừng so với thịt heo săn chắc hơn rất nhiều, cái đầu cực lớn, bất quá thịt nhất định rất ngon, nếu để vậy đem nấu chín ăn rất phí. Con lợn rừng này chắc mới chết lâu, máu đông cứng bên trong thịt, tư vị nhất định tuyệt hảo. Đương nhiên, vào lúc này, Chu Vân Vân có gì phải bắt bẻ, nhưng mà có vài lời nghĩ thôi nên ra.

      Con mồi lần này của Mèo Béo, khác xa với những con mồi lần trước, hơn hai trăm cân lợn rừng, lúc bình thường có thể đổi được ít tiền, đừng chi tới tình hình giờ.

      đấu gạo có thể trở mặt thành thù, điều Chu Vân Vân lo lắng nhất chính là khi thời tiết lạnh hơn, Mèo Béo tự mình tìm được thức ăn hoặc ăn đủ no, người Chu gia vì thế mà thay đổi thái độ. , ở chung mấy tháng nay, nàng sớm xem Mèo Béo trở thành bằng hữu, thậm chí là đệ đệ.

      “Tôn nữ ngoan, nãi nãi hiểu ý con. Con và Mèo Béo đều là tôn nữ, tôn tử ngoan của nãi nãi, chỉ cần có kẻ nào dám ra vào liền cho kẻ đó nhịn đói.” Chu nãi nãi nhìn cái liền biết Chu Vân Vân nghĩ cái gì, vội ngừng trấn an nàng.

      Chu Vân Vân giương mắt nhìn những người khác, ngoại trừ mấy đường ca khóe miệng có chút run rẩy, những người khác có biểu gì bất thường, nàng mới yên tâm, nhìn nãi nãi nịnh nọt: “Nãi nãi người tốt nhất, Vân Vân thích nãi nãi nhất!”

      Nghiêng mặt nhìn chút, Chu Vân Vân thấy đại đường ca nhìn về phía nàng nhe răng trợn mắt, dùng khẩu hình miệng với nàng: “Vua nịnh nọt”. Chu Vân Vân sợ, đáp trả lại bằng ánh mắt ý “Muội thích”, hướng về phía Mèo Béo chu chu môi, liền nhìn thấy đại đường ca lập tức cúi thấp đầu xuống.

      ........ Chu Vân Vân thôi , dù sao cũng là đường muội, nhưng bị con súc sinh ngồi đầu mình có cảm giác gì? Nhân sinh là bể khổ.

      “Đúng rồi nãi nãi!” Chu Vân Vân chợt nhớ đến việc, “Lúc trước Mèo Béo săn được con mồi thu được ít da, lông, thịt đều đem làm thịt xông khói, da lông chắc giữ lại? Có bị lủng lỗ cũng sao, da động vật dùng để giữ ấm cực kỳ tốt, chúng ta sửa lại chút, cần đẹp, chỉ cần lót bên trong y phục là đủ ấm rồi!”

      Y phục làm từ da, lông thú phải dễ làm như vậy, muốn làm đẹp tinh tế khó càng thêm khó. Bất quá, nếu đơn giản chỉ cần làm ấm thôi có gì khó khăn cả, Mèo Béo lúc trước săn được ít con mồi, da lông thu được tồi, riêng lông gà lông vịt chẳng phải có thể dùng để lót vào bên trong áo sao?

      Chu Vân Vân suy nghĩ chút, làm mấy cái khăn choàng quanh cổ hoặc may thêm cổ áo bằng lông, bên trong giày bông lót thêm da lông. Hơi lạnh từ bàn chân thấm vào người, giữ cho chân ấm, cổ cao chắn được gió tuyết, như vậy ấm áp hơn rất nhiều.

      là làm, Chu Vân Vân lần nữa làm cho đại gia đình dưới đều bận rộn. Gia đình hiếm khi dưới đồng lòng, những ai xấu lẫn nhau, mà hiệu suất làm việc cũng tăng lên thêm bậc. đến hai ngày, tất cả người của Chu gia đều mặc áo, mang giày độn da, lông bên trong.

      Bất đồng chính là, đồ của Chu Vân Vân tất cả đều được nãi nãi lựa chọn màu sắc đến bộ lông tốt nhất, đồ của những người khác phải có mùi cũng là màu đen, còn miếng da, lông đó bị thủng lổ lổ giống như bị chó gặm.

      Tuy như thế nhưng ai nửa câu bất mãn, Chu Vân Vân cảm thấy quái lạ, chợt bừng tỉnh.

      Nương có ở nhà.....
      Yên Hoa, Flora_Daisy, Hale2052 others thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 24:

      Edit: Pana

      “Nương, người xem đại ca ….. Tổng cộng chỉ có từng này da lông màu trắng thuần, vậy mà đại ca còn muốn tranh với nữ nhi? Nương, người giúp nữ nhi , nương!!”

      Tam phòng vì thiếu người có thể tranh giành là Lý thị, cho nên cực kỳ thanh tịnh. Nhưng đại phòng bên này lại huyên náo cả lên, chỉ vì Chu Đại Niếp xem trọng tấm da có màu lông trắng tinh. Lúc trước nàng ta còn nghĩ, nếu mấy tấm này đều được Chu Vân Vân chọn, nàng ta nghĩ cách thương lượng đoạt về vài tấm, bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt đến tay, thể để Chu Vân Vân chiếm hết tiện nghi được. Nhưng có ai ngờ, thẩm mỹ của Chu Vân Vân cùng nàng ta hoàn toàn bất đồng, Chu Vân Vân căn bản chọn mấy tấm da lông đó. Nhưng mà, kết cục vẫn giống nhau, như ý Chu Đại Niếp mong muốn.

      …… Đại ca của nàng ta trực tiếp cầm hết tấm da có lông màu trắng , lại còn đưa hết cho đại tẩu!

      “Đại ca tàn nhẫn, huynh ấy sao có thể làm như vậy? Khi nữ nhi còn tốt, có cái gì ngon thứ gì tốt đều nhớ đến nữ nhi, nhưng từ khi đại ca cưới đại tẩu, huynh ấy còn quan tâm đến nữ nhi nữa. Nương, người mặt kệ như thế sao, người ta đều cưới thê tử quên nương, đại ca giờ chỉ quên cha nương, cả người muội muội này huynh ấy cũng nhớ đến nữa. Nương!!”

      Chu Đại Niếp dùng tất cả những thủ đoạn, vừa làm nũng vừa cầu xin, chiêu bài cuối cùng là nước mắt cũng lấy ra, chết hai sống nhất định phải đoạt lấy mấy tấm da lông màu trắng kia.

      Nhìn lại đại bá nương, bà bị Chu Đại Niếp vô cớ gây rối đến nỗi đau hết cả đầu. Người làm phụ mẫu, phản cảm nhất là chuyện nữ nhi làm ầm ĩ, nếu nữ nhi còn tuổi bảo đại ca nhường cho muội muội là điều thường tình, điều nhịn chín điều lành. Nhưng vấn đề là dưới gối của bà có tới ba trai đều tính là còn nữa. nhất là Tam Sơn năm nay mười tuổi rồi, đừng tới trưởng tử sớm thành thân.

      Giảng đạo lý, xem xét mọi phương diện trong chuyện này Chu Đại Niếp đều chiếm lý.

      Tốt nhất là để Chu nãi nãi phân xử, đơn giản hơn là phân biệt nam nữ, chọn theo thứ tự từ đến lớn. , Chu Đại Niếp đứng hàng phía trước, nàng ta chọn được tấm da lông chút cũng hề kém hơn Chu Vân Vân. Đừng đến Chu Đại Niếp, ngay cả Chu Tam Niếp có được tấm da lông nhìn cũng rất tốt.

      Chờ nhóm tiểu bối chọn xong, tới lượt mấy người Chu đại bá, Chu nãi nãi cũng chọn cho mình tấm, sau đó tới mấy huynh đệ Chu gia, mấy chị em dâu Chu đại bá nương, cuối cùng mới tới tức phụ đại phòng nhị phòng.

      Dưới tình huống như vậy, đại bá nương cảm thấy trưởng tử đau lòng cho nương tử của rất có đạo lý. Nam tử mà, mặc sao mà chẳng được? Bền chắc ấm áp là được, chú ý nhiều như vậy làm gì? Nhưng thê tử của tuổi so với Chu Đại Niếp chẳng lớn hơn bao nhiêu, đương lúc trẻ tuổi xinh đẹp, thường ngày cũng có thứ gì tốt, ngẫu nhiên được thứ gì đó rất vui vẻ rồi. Quan trọng nhất là, đại bá nương rất ràng, khi thành thân, đó là gia đình , nơi nào còn quản còn quan tâm muội muội như trước? Hôm nay nếu lưu lạc đến mức chết rét chết đói, tất nhiên giúp đỡ phen, nhưng chuyện da lông này…..

      “Nương lúc trước với con như thế nào? Bảo con hãy kính trọng tẩu tử, kính trọng xong, còn chủ động mỗi ngày gây chuyện. Đại ca con lấy phần của , thích ai cho người đó, liên quan gì đến con? Thành thân rồi thương nương tử mình, mắc gì phải quản muội muội nhiều như vậy.”

      Đại bá nương nhíu chặt mày, nam nhân nhà bà cũng có muội muội. Nhớ năm đó, khi bà mới vào cửa, tiểu mới có mười tuổi, khi đó nghe rất được trượng phu bà thương , nhưng khi thành thân, đặt biệt là sau khi sinh hài tử, ai còn để ý đến muội tử như thế nào? khắt khe, nhưng cũng trông cậy gì nhiều.

      “Nương! Nữ nhi muốn cái kia, nữ nhi muốn!!” Chu Đại Niếp mới mặt kệ này kia, nàng ta sống chết muốn tấm da lông màu trắng đó, thậm chí sớm tính toán thỏa đáng, phần nào dùng để may cổ áo, phần nào dùng để may tay áo, còn có trước đó lâu Chu Vân Vân có nhờ đại tẩu thêu mũi giày bên trong lót vải bông, nàng ta cũng muốn đại tẩu làm cho nàng ta đôi, cắt đoạn lông trắng may thành vòng tròn mũi giày, mang ra ngoài nhất định cực kỳ xinh đẹp.

      “Muốn cái gì mà muốn! Năm vừa rồi có da lông, có chết ai đâu? Khóc nháo cái gì, còn nháo nữa nương thu phần của ngươi lại, đông lạnh chết ngươi!” Đại bá nương cũng phát hỏa lớn, bà đau lòng nữ nhi phải là giả, nhưng mấy đứa nhi tử đứa nào phải là cốt nhục của bà. Vì nữ nhi hiểu chuyện đắc tội với phu thê trưởng tử, bà đâu có ngốc? Tương lai, bà còn phải trông cậy vào mấy đứa nhi tử để dưỡng lão nữa!

      “Nương sao người có thể làm vậy? Ô ô ô.....” Thấy khóc lóc khẩn cầu đều vô dụng, Chu Đại Niếp lúc này thương tâm, nàng ta hoàn toàn thể tưởng tượng được, da lông tốt như vậy mặc người mình, ngược lại mặt người đại tẩu đáng chết kia, làm sao nàng ta chịu được.

      Chu Đại Niếp nàng nên dùng đồ tốt nhất!

      Mà ở cách vách, Đại Sơn cùng với nương tử bốn mắt nhìn nhau.

      Sau lúc lâu, đại đường tẩu mới mở miệng khuyên nhủ: “Khó có được thứ làm Đại Niếp vui vẻ, đưa cho muội ấy cũng được. Dù sao chỉ cẩn giữ ấm là được, xấu chút cũng sao, mặc ở bên trong dù sao nhìn ra .” xong, liền đứng dậy lấy da lông.

      Chu Đại Sơn đen mặt kéo thê tử qua, lạnh lùng : “Muội ấy muốn nàng liền cho muội ấy? Nàng cho rằng muội ấy là Thiên Vương lão tử sao? Thứ bản thân có được cũng kém, còn biết thõa mãn? Lại đây là đồ của ta, ta thích ai cho người đó, liên quan gì đến muội ấy?”

      “Cũng thể như vậy....” Đại đường tẩu thở dài hơi, “Ai bảo tấm da lông này đẹp vậy chứ? Lại , thiếp gả cho chàng, sau này chỉ muốn trôi qua ngày tháng yên bình ăn no mặc ấm là đủ, giờ lại có tấm da lông tốt như vậy để dùng, trong lòng thiếp.... Thôi, muội ấy muốn cứ đưa cho muội ấy, nương đỡ phải khó xử.”

      Chu Đại Sơn lúc này thực tức giận, muội muội tuy là nữ nhi trong nhà, nhưng cả nhà từ xuống dưới hoàn toàn có khái niệm trọng nam khinh nữ. Có thể , cho dù Chu Đại Niếp được sủng ái bằng Chu Vân Vân, nhưng cũng chưa từng chịu qua khổ sở gì. Nhìn lại thê tử , mới vào cửa người gầy như que củi, nhìn so với tuổi hơn tầm hai ba tuổi, năm nay được ăn no mặc ấm mới nẩy nở hơn. Đừng tới chuyện, thê tử từ khi mới bước vào cửa vẫn luôn cẩn thận từ hành động tới lời . Dậy sớm hơn bất cứ ai, còn có tay nghề thêu thùa tồi, ôm trong người hai ba công việc cùng lúc, thậm chí có thời gian rảnh rỗi là tranh thủ làm ít khăn tay túi thơm, đem lên trấn bán kiếm tiền....

      “Mặc kệ muội ấy, muội ấy chính là cái đức hạnh đó!”

      Nhớ đến mỗi lần được ăn ngon thê tử của đều để dành cho . Được khúc vải mới, cũng làm xiêm y cho trước. Ngay cả lúc nãi nãi mua khúc vải dệt thủ công được phân cho ít, sau đó thê tử mang theo lòng biết ơn nãi nãi rất lâu.

      Bản thân Chu Đại Sơn quan tâm mình mặc đẹp hay xấu, nhưng thèm để ý đại biểu cho là kẻ ngốc. Nữ nhân nhà nào cái đẹp? Lại , nhìn tới nhìn lui nhìn sao cũng thấy nương tử nhà đẹp hơn Đại Niếp biết bao nhiêu lần, tuy nhìn có chút gầy. Tương lai cố gắng cho nương tử ăn nhiều uống nhiều nuôi đến trắng trẻo mập mạp, tuyệt đối là mỹ nhân. Đến lúc đó, mặc thêm xiêm y đẹp đẽ, biết chọc thêm bao người thích.

      “Được rồi, nàng nghe ta là được, chuyện này cần nàng xen vào, lo chuyện của nàng .” Chu Đại Sơn đơn giản kết luận câu.

      Đại đường tẩu chần chờ chút, nhưng vẫn lắc đầu: “Đại Sơn, đưa cho Đại Niếp, cũng nên đưa cho nương. Đồ bà bà được phân cũng được tốt lắm, chúng ta đưa cho nương để nương có cái thay đổi.” quan tâm đến tiểu sao, nhưng hiếu thuận với nương là điều nên làm.

      Chu Đại Sơn bị nương tử trong lòng có chút dao động, cân nhắc chút, dứt khoát cầm tấm da lông lên, đến phòng cách vách.

      Trong phòng cách vách, Nhị Sơn Tam Sơn cũng có ở đó, nhưng Chu đại bá ngại trong phòng quá ồn ào, chạy tới tìm Chu Tam Ngưu chuyện phiếm. Chờ Chu Đại Sơn cầm theo hai tấm da lông tiến vào, Chu Đại Niếp liếc mắt cái liền nhìn thấy, hoan hô tiếng vọt tới, kết quả lại bị Chu Đại Sơn chút do dự duỗi tay đẩy ra.

      “Làm gì? Ai cái này cho muội?” Chu Đại Sơn nghẹn bụng hỏa khí, hôm nay nếu nương muốn tấm da lông này, hai lời nhất định cho, bởi vì đó là nương thân sinh nuôi dưỡng . Nhưng muội muội tính là gì? thiếu muội ấy cái gì!

      cho muội cho ai? Hay ca cố ý cầm tới trước mặt muội để khoe khoang? Hảo a, Chu Đại Sơn, ca cưới tức phụ quên nương!” Chu Đại Niếp tiếp tục khóc, nàng ta ngờ người thân của nàng ta, hết người này đến người khác đều nhắm vào nàng ta?

      “Ta đưa cho nương!” Chu Đại Sơn oán hận trừng mắt nhìn nàng ta, xoay người đưa tấm da lông trong tay cho nương , “Nương, người cầm , là tức phụ của người hiếu kính người.”

      Đại bá nương cười khổ lắc lắc đầu, đẩy tấm da lông trở lại: “Sao lại dùng? Được rồi, nếu cần, Nhị Sơn muốn đổi tấm da lông của nó với nương, Tam Sơn cũng cần đồ tốt như vậy. Nhưng phải còn có phụ thân các con hay sao?”

      Nếu muốn tính, đại phòng mới là người chiếm tiện nghi nhiều nhất, bởi vì dù sao tuổi tác của họ so với tam phòng nhị phòng lớn hơn, cho nên ngoại trừ đại bá nương cùng đại đường tẩu được phân cho tấm da lông kém hơn, những người khác đều là thứ tốt. Lẽ ra, người chiếm được tiện nghi nên ầm ĩ, kết quả giờ nhị phòng tam phòng ngồi nhìn đại phòng nháo đến mức gà bay chó sủa.

      “Cho nữ nhi! Con muốn con muốn con muốn!!” Chu Đại Niếp nhảy nhót lung tung duỗi tay nhất định phải đoạt tấm da lông ở trong tay Chu Đại Sơn, đáng tiếc dù sao nàng ta cũng chỉ là tiểu nương, thấp hơn Chu Đại Sơn gần hai cái đầu, hơn nữa tức giận, căn bản muốn cho nàng ta đoạt được: “Cho muội! Đại ca thối, ca là xấu!!”

      “Cho cái rắm!” Chu Đại Sơn tức giận giơ tay lên, uy hiếp , “Còn dám la to ầm ĩ, ta đánh chết muội! Còn có, tấm da lông này là của tẩu tử muội, muội nếu dám đoạt, ta cũng đánh chết muội! Muội muốn có thể thử xem!!”

      mặt Chu Đại Niếp còn mang nước mắt, sắc mặt trắng bệch: “Đại ca….”

      “Muội còn biết ta là đại ca muội? Hôm nay nếu thân nương muốn, hoặc là nãi nãi muốn, cho dù là thúc thúc thẩm thẩm muốn, ta đều có thể cho, nhưng muội được! Ta là đại ca của muội, muội còn tuân theo quy cũ, xem ta có đánh chết muội !” Dứt lời, Chu Đại Sơn thèm nhìn thêm nàng ta lần nào nữa, chỉ đem da lông đưa cho thê tử , ý bảo nàng cầm về phòng, lại nhìn về phía nương , “Nương, nhi tử thấy tính tình Đại Niếp thể dạy dỗ được, bây giờ con thấy, muội ấy căn bản giống với người nhà chúng ta, lại rất giống với nương của Lý gia kia!”

      Lời này so với những lời lúc trước khắc nghiệt hơn nhiều, vẻ mặt Chu đại bá nương dám tin nhìn Chu Đại Sơn, lúc lâu cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.

      Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, lời này đúng là sai. Kiến thức hạn hẹp, đạo lý, cả ngày ầm ĩ tìm đường chết, còn cảm thấy có tiện nghi mà chiếm đó chính là hại mình, thậm chí còn cho rằng khắp thiên hạ ngoại trừ mình mọi người còn lại đều là kẻ ngốc…. Này phải là đại nương Lý gia thứ hai là gì, đây phải biết dạy nữ nhi sao?

      Ngực đại bá nương đau đớn từng cơn, lời này của Chu Đại Sơn tuy có chút khắc nghiệt, nhưng bà vẫn thể thừa nhận, lời này rất có đạo lý, Chu Đại Niếp thể để vậy mặc kệ dạy dỗ lại là được.

      …..

      Nghe động tĩnh cách vách dần, Chu nhị bá nương cười lạnh thu lại nửa số da lông, giương mắt nhìn về phía tức phụ, : “Nương tử Đại Hàn nghe chưa? Đây chính là dưỡng ra thiên kim đại tiểu thư, chuyện như vậy nháo loạn hết lên cả nhà yên, chuyện lớn thành ra cái gì nữa? Bên ngoài ăn diện đẹp đẽ, nhưng với diện mạo kia của nó, có dát vàng lên người cũng thể đẹp lên nổi!”

      Nhị phòng bên này cũng xảy ra tranh chấp gì, nhị bá,nhị bá nương đều được hai nhi tử chưa có thể tử hiếu kính, nhị đường tẩu được trượng phu của mình lo. Đến nỗi Chu Tam Niếp, ngốc nghếch cả ngày chỉ nhớ đến đồ ăn, cầm được tấm da lông tay xoay người liền đưa cho nương, liếc mắt cái cũng có.

      Người chịu thiệt nhất chính là Tam phòng, da lông có được là nhờ Mèo Béo, người tam phòng ít số tuổi cũng ít, công thêm có cái người hay so đo là Lý thị ở đây. Có thể tưởng tượng được họ mới là người chịu thiệt thòi nhất. Kết quả người chịu thiệt còn chưa gì, kẻ chiếm được tiện nghi nhiều nhất lại nháo loạn ồn ào hết cả lên.

      Cũng may, nhờ có chuyện này, đại bá nương mới bắt đầu cảnh giác. Sau đó, Chu Đại Niếp có ý đồ muốn đại tẩu giúp nàng ta may áo, cổ áo, thêm cả giày bông, đều bị đại bá nương quả quyết cự tuyệt, câu thôi làm mặc. Mấy lần ầm ĩ như vậy, Chu Đại Niếp cuối cùng cũng thành hơn, trắng ra là tính tình đó của nàng ta tương tự như người của Lý gia, bất quá người đại phòng quyết định dung túng, muốn sửa cái tính đó của nàng ta hoàn toàn phải có khả năng.

      Mắt thấy đại phòng tạm thời gió yên sóng lặng, Chu nãi nãi lại phát sầu, đương nhiên phải vì bọn tiểu hài tử kia, mà là nguy cơ sắp đến.

      Lại , Chu nãi nãi phải là lão phụ nhân ở nông thôn bình thường, nhà mẹ đẻ của bà chuyên làm nghề săn bắn nổi tiếng gần xa, chẳng qua sau khi nội công của bà mất, phụ thân với các thúc bá trong nhà đều sợ vào núi sâu hung hiểm, hơn nữa bọn họ lại có ruộng đất gì, chưa tới mấy năm liền suy tàn. Mà lúc đó, bà cũng mất trượng phu, người mang theo ba trai gian nan sống sót, tất nhiên có tinh lực quan tâm nhà mẹ đẻ mình như thế nào.

      Nhưng tuy là như thế, Chu nãi nãi vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra.

      Khi đó nhà mẹ đẻ của bà rất giàu có, người khác ăn bữa nay lo bữa mai, chỉ có nhà mẹ đẻ bà mỗi ngày đều ăn thịt, thịt còn dư có thể đem lên trấn bán. Bán được tiền mua gạo, bột ngô, bột mì, mỗi năm đều mang theo cao hổ tốt rất xa đến huyện thành bán lấy tiền.

      Bỏ qua những chuyện quan trọng đó, nương Chu nãi nãi sinh ra bà vì Chu nãi nãi là đích tôn nữ, nên Nội công rất vui mừng, bà thường xuyên theo nội công họp chợ, có khi còn xa hơn, so với những thiếu nữ cùng tuổi quanh quẩn trong nhà, kiến thức bà có được nhiều hơn họ rất nhiều, tính tình cũng kiên cường cứng rắn hơn, đến nay bà vẫn còn nhớ mang máng nội công thường lẩm bẩm mấy câu cửa miệng.

      ……. Đại tuyết phong sơn, hổ lang xuống núi.

      Chu nãi nãi đứng trong đình viện, nhìn núi Đại Thanh xa ngẩn người.

      Những năm trước phải là có tuyết rơi nhưng trong trí nhớ của bà giống như năm nay mùa đông đến sớm như vậy. Đừng nhìn Mèo Béo có thể vào núi săn thú mà lạc quan, điều này có thể tình hình núi cũng mấy khả quan. Nếu người dân thôn Dương Thụ đóan được mùa đông năm nay lại đến sớm như thế, chuẩn bị đầy đủ vậy còn động vật núi sao? Chúng có trữ đủ thức ăn sống xót qua mùa đông này ?

      Hiển nhiên có khả năng.

      giờ chưa đến tháng chạp thời tiết lạnh vậy rồi, tuyết rơi càng ngày càng nhiều có dấu hiệu ngừng lại. Điều này cần suy đoán, Chu nãi nãi dám khẳng định, sài lang hổ báo nhất định xuống núi kiếm ăn.

      , bà sợ mãnh hổ- chúa tể sơn lâm, thứ bà sợ chính là sói. Phải biết rằng, sói sống theo bầy đàn, đương nhiên cũng có những con sói sống độc, mình nó xuống núi vây bắt cũng dễ hơn. Sói chỉ hung ác còn hay mang thù, nếu giết con cả đàn lần sau kéo tới, mãi như vậy biết khi nào việc này mới chấm dứt.

      Chu nãi nãi nhớ rất ràng nội công của bà từng trừ khi vạn bất đắc dĩ tuyệt đối được đánh sói, càng thể đánh sói trước cửa nhà mình.

      Nhưng vạn nhất chuyện đó xảy ra sao?

      Nếu ngày bầy sói xuống núi, đúng lúc Chu gia lại ở ngay dưới chân núi Thanh Sơn ngay trong tầm ngắm. Nhân khẩu Chu gia tuy đông đảo nhưng đàn sói càng đáng sợ hơn. Huống hồ cái mà Chu nãi nãi muốn bảo vệ chính là toàn bộ người của Chu gia bao gồm cả người để người khác bớt lo Chu Đại Niếp kia.

      “Đại Ngưu gọi hai đệ đệ kia của con lại đây nương có điều muốn phân phó.”

      Suy nghĩ mãi về chuyện này, bà bèn gọi ba nhi tử tới, cũng giải thích gì nhiều, chỉ móc ra năm nén bạc.

      Nén bạc loại triều đình đặc chế, tiêu chuẩn nén đúng năm lượng bạc, phỏng chừng mới được đổi từ cửa hàng bạc ra chưa được bao lâu hoặc được người khác thường xuyên cầm trong tay thưởng thức, sắc bạc sáng loáng. Năm nén bạc tính ra được 25 lượng bạc, triều đại này lượng bạc đổi được ngàn văn tiền, đương nhiên giá trị của nó tùy theo từng thời điểm, khoảng thời gian trước lương thực tăng cao bạc theo đó cũng tăng lên, biên độ lớn, nhưng so với thường ngày đổi được nhiều hơn từ năm đến sáu mươi văn tiền.

      Vẻ mặt Chu đại bá khiếp sợ nhìn năm nén bạc, trong mắt trong đầu đều là hình ảnh của thỏi bạc trắng sáng lóa kia….. ngờ lão nương là người có tiền!

      Chu nhị bá hồi phục lại tinh thần trước, lo lắng hỏi: “Nương, có phải lương thực đủ ăn? Kỳ cũng có việc gì, nhà chúng ta cùng nhau tiết kiệm chút, cần dùng đến số bạc mà nương tích góp được đâu.”

      cần nghĩ cũng biết, Chu nãi nãi tích góp được số bạc này có bao nhiêu gian nan. Chu nhị bá tính, xiêm y, chăn bông,củi than hẳn cũng đủ dùng, có thiếu chỉ thiếu mỗi lương thực mà thôi, tuy giúp đỡ thu mua rải rác ít lương thực nhưng cụ thể là bao nhiêu cũng ràng. Bất quá, dù vậy khi gặp khó khăn cả nhà nên đồng lòng vượt qua cửa ải khó khăn này, mà phải cầm bạc dưỡng lão của nương ra dùng.

      “Đừng nhảm nửa, ba người các con cầm theo bạc lên trấn …. Đừng lên trấn Thanh Sơn, ở đó có quá nhiều người biết chúng ta, xa chút, tới chỗ muội tử các con gả đến trấn Thanh Vân. Nhớ kỹ, bạc này phải dùng để mua lương thực, mà dùng để mua thiết khí. Đao to, búa lớn đều được, nhất định phải là hàng chế tạo tinh thiết, có thể mua bao nhiêu mua bấy nhiêu, sau đó tiện thể mua thêm ít lương thực, than trở về, đem thiết khí dấu đừng để người khác thấy, người ngoài có hỏi nhà chúng ta lương thực đủ ăn, sai các con lên trấn mua thêm lương thực.”

      Nhất thời ba huynh đệ Chu gia nghệch mặt nhìn nhau hiểu xảy ra chuyện gì mà nương lại dặn dò như vậy.

      “Còn nữa, chuyện này cần cho thê tử các con biết, cả bọn Đại Sơn cũng cần . có gì, chưa xảy ra chuyện gì hết, chỉ tổ công bọn chúng lo lắng hãi hùng mà thôi. Bất quá, các con biết trước cũng tốt, mấy ngày nay nương cảm thấy trong lòng lo lắng bất an , nhà chúng ta cách núi Đại Thanh quá gần, phàm có hổ lang xuống núi, người đầu tiên chịu tội chính là chúng ta.”

      “Nương!” Chu đại bá kinh hô tiếng, hoảng sợ vội đè thấp thanh , tuy như thế nhưng thanh khi chuyện nhịn được run rẩy, “Nương người cảm thấy năm nay hổ lang xuống núi? Kia chúng ta….”

      cần biết như thế nào, trước hết các con cứ mua thiết khí trước, cái khác nương tự ứng phó được. May mà Vân Vân mang theo bưu từ núi về, đuổi được hổ lang, nhưng có thể giúp cảnh báo trước. Đúng rồi, các con lên trấn thuận đường có nhìn thấy bán đồng la , giờ thứ cần thiết nhất là lương thực, thứ khác quý lắm, nhanh chân mua trước ít, tiền quan trọng, nhưng tính mạng càng quan trọng hơn!”

      Lời này cực kỳ kiên quyết dứt khoát, mặc dù ở Chu gia lời của Chu nãi nãi cực kỳ có uy tính, nhưng đơn giản chỉ nghe mấy lời này thôi ba huynh đệ Chu gia dám thêm.

      Những chuyện người xưa truyền lại hẳn sai, bọn họ tuổi cũng còn nữa, sớm qua cái tuổi hành động theo cảm tính, lập tức bình tĩnh lại, vội vàng ra cửa.

      Lúc này ra cửa, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau khó khăn lắm bọn họ mới về đến nhà.

      Trấn Thanh Vân cách thôn Dương Thụ rất xa, lại có xe bò họ đành phải bộ, khi chỉ mang theo mấy cái sọt , khi về lại mang theo bao lớn bao , dùng lương thực với than để che dấu thiết khí những thứ này cũng hề . Suốt đêm lên đường cực kỳ vất vả, chờ ba bọn họ về tới nhà, sớm nằm bẹp xuống thành đống bùn nhão.

      Cũng may, hết thảy đều thuận lợi.

      Chu nãi nãi để ba nhi tử nghỉ ngơi, bản thân lại đem tất cả thiết khí dọn tới hậu viện phía sau chỉnh lý kiểm kê.

      Bà đoán hề sai, đoạn thời gian này tuy giá lương thực tăng cao, vải dệt thủ công bông vải than củi cũng tăng giá lên ít, nhưng thiết khí ngược lại. Nghĩ cũng biết, thiết khí thể ăn cũng chẳng thể sởi ấm được, hơn nữa năm sau chừng băng thể tan thể làm gì được, bán được giá tất nhiên giảm. Chu nãi nãi lúc này muốn mua thiết khí, ít nhất nhìn giá cả của nó, chiếm được tiện nghi rất lớn.

      Sáu đại đao, mười con dao chặt xương lớn, mười sáu cái rìu, đều được chế tạo cẩn thận tỉ mỉ, phát ra hào quang bốn phía, đều là thứ tốt.

      Ngoài những thiết khí, còn mua được rất nhiều than với lương thực, cùng với hai cái đồng la. So với thiết khí, lương thực với than được Chu nãi nãi để vào trong mắt. Lương thực dự trữ của Chu gia đủ dùng, ít nhất chống đỡ tới vụ thu năm sau vẫn được. Đương nhiên, nếu năm sau thu hoạch được gì, muốn chống đỡ tiếp đó mới khó khăn. Bất quá, dựa vào kinh nghiệm của Chu nãi nãi, nếu địa phương thu hoạch được gì, triều đình tất nhiên phát lương cứu trợ. Với số lương thực Chu gia dự trữ được, muốn chống đỡ đến lúc triều đình phát lương cứu tế hẳn là có vấn đề.

      Vấn đề lớn nhất lúc này là biết khi nào bầy sói đến.

      Chu nãi nãi cho rằng, ít nhất cũng phải đến trung tuần tháng chạp. Kết quả, ai cũng nghĩ đến, ba huynh đệ Chu gia vừa mới về chưa được bao lâu, hơn nửa đêm, liền nghe được Mèo Béo hung hãn rống lên tiếng.

      Mèo Béo được Chu Vân Vân dạy dỗ rất khá, thường ngày chỉ có mình Chu Vân Vân chọc nó, nó mới hạ giọng hừ hừ hai tiếng, thời gian còn lại nó an tĩnh tới mức làm người khác có cảm giác tồn tại. Nhưng mà hôm nay, Mèo Béo điên cuồng rống to, chờ người Chu gia nghe được bừng tỉnh lao ra khỏi phòng xem thử có việc gì, thấy cái bóng chạy rất nhanh từ xa.

      Chờ đến khi quay đầu lại, mới phát giác trong viện có chút vết máu, bên miệng của Mèo Béo cũng dính máu, cùng với ít lông màu xám.

      Sói tới, may mắn chỉ có con sói xuống núi thám thính xung quanh.....

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      tung bông tung bông tung bông - tung hoa tung hoa tung hoa

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 25:

      Edit: Pana

      Vẻ mặt Chu Vân Vân kinh hồn hoảng sợ đứng yên ở cửa, so với những người khác, nàng mới chính là người chứng kiến toàn bộ quá trình việc xảy ra.

      Lúc đó, nàng ngủ rất say, nhưng biết sao, Mèo Béo vốn nằm dưới chân giường lại đột nhiên chạy ra ngoài. Phải biết rằng, cửa phòng nàng là loại làm riêng, trừ bỏ chốt cửa bình thường như bao cánh cửa khác phía dưới còn có cái cửa nữa, thường ngày Mèo Béo ra vào phòng cần đánh thức nàng mở cửa cho nó, giống như những hôm trước đó nó tới nửa đêm mới trộm mò về, đều yên lặng tiếng động tiến vào phòng nằm ngủ, kinh động đến nàng.

      Nhưng hôm nay, nàng thực ngủ rất say, cũng bị hành động của nó làm cho bừng tỉnh, bởi vì Mèo Béo đơn giản là chạy vụt ra ngoài, mà trong miệng còn phát ra tiếng gầm grừ tràn đầy uy hiếp.

      Sau đó, Chu Vân Vân hoang mang rối loạn thức dậy, đèn kịp thắp, theo bản năng mở cửa nhìn ra ngoài, nhìn thấy Mèo Béo cảnh giác nhìn về phía dã thú thân hình so với nó còn lớn hơn, sau khi dã thú kia chạy người Chu gia cũng lục đục thức giấc mở cửa ra xem tình hình bên ngoài.

      “Cháu ngoan của ta, có phải bị dọa rồi ? Tới tới,tức phụ lão đạo, con mau giúp Vân Vân thu thập chút đồ đạc, đưa Vân Vân tới phòng lão nương nghỉ ngơi.” Trời tối như vậy, nhưng Chu nãi nãi là người đầu tiên phát Chu Vân Vân có điểm thích hợp.

      , dù có xuyên qua chăng nữa cũng thể thay đổi được bản chất con người, đối với Chu Vân Vân mà , cho dù ở đại nàng được hưởng thụ được sủng ái thương của cha mẹ, nhưng nàng cũng có gặp chuyện gì trắc trở quá lớn. Đừng tới chuyện nửa đêm bị dã thú tập kích, ngày cả ăn trộm nàng cũng chưa từng gặp qua, sao nàng run sợ cho được?

      Kỳ , chỉ riêng mình Chu Vân Vân, thực tế trừ người đoán trước được chuyện này là Chu nãi nãi cùng ba nhi tử của bà, những người còn lại cũng chịu kinh hách kém.

      “Điều vào nhà chính hết , tức phụ lão nhị, lão nương cho phép con lấy ít đường đỏ, nấu nước đường đỏ mỗi người phần.” Chu nãi nãi quét mắt nhìn vòng, phát sắc mặt mọi người đều có chút tốt, thậm chí có người dường như bị dọa cho phát ngốc, lập tức thay đổi chủ ý, trước tiên để mọi người tụ tập hết ở nhà chính, đúng lúc bà cũng có chuyện cần phân phó.

      Chờ tất cả mọi người ổn định tinh thần tập trung hết ở nhà chính, Chu nãi nãi liền đem suy đoán lúc trước của mình ra.

      “Hôm nay chỉ có con sói xuống núi thăm dò, sau ngày hôm nay chỉ sợ có thêm đàn sói cùng nhau xuống núi. Lão nương đoán mùa đông năm nay phá lệ tới sớm còn rất rét lạnh, người trong thôn dự trữ đủ đồ ăn thức uống, sợ hổ lang núi cũng như vậy. Đại tuyết phong sơn, hổ lang xuống núi….. Aiii!!”

      “Chúng ta phải làm sao bây giờ!” Chu Đại Niếp lập tức òa khóc, hai ngày trước nàng ta còn rối rắm chuyện đại tẩu có được tấm da lông đẹp, chính mình lại có được. Kết quả, chớp mắt cái liền biến thành chuyện bầy sói xuống núi? Cho dù nàng ta kiến thức hạn hẹp, nhưng nàng ta phải là kẻ ngốc, nhà mình ở ngay dưới núi Đại Thanh, thường ngày lên núi đốn củi rất gần, mặt khác, bầy sói tìm tới đây cũng rất dễ dàng!

      Chợt, Chu Đại Niếp nghĩ ra biện pháp tốt, vội cao giọng : “Nãi nãi, chúng ta dứt khoát lên trấn ở qua mùa đông này! lên trấn thuê căn nhà, đem hết lương thực, than, củi nhà chúng ta tích góp được mang hết theo, chờ qua mùa đông, đầu xuân thời tiết ấm áp lại trở về, nãi nãi thấy được ?”

      Khi lời này, vẻ mặt Chu Đại Niếp hoảng loạn, lời này của nàng ta nghe qua như hỏi ý kiến Chu nãi nãi, bằng nàng ta khẩn cầu đúng hơn.

      Thậm chí lúc này nàng ta thể nào ngồi yên được ghế, đứng ngồi yên hết nhìn nãi nãi, rồi lại nhìn ra cửa lớn, bộ dáng tùy thời đều có thể nhanh chóng cướp đường mà chạy trốn.

      Chu nãi nãi cười lạnh tiếng: “ trấn trú qua mùa đông? Chu Đại Niếp, nhà chúng ta có bao nhiêu người, cho tới bây giờ nha đầu ngươi cũng biết? Chúng ta chân lấm tay bùn dựa vào việc cày cấy sống tạm qua ngày. Cả Chu gia có bao nhiêu người, trấn phải thuê cái nhà bao lớn? Số tiền này ngươi bỏ ra? Còn muốn mang lương thực theo? Đúng là đầu óc bã đậu, chừng này người, mỗi người đều ăn đủ no, mang theo mấy xe lớn lương thực lên trấn trú qua mùa đông? Ta dám đảm bảo còn chưa ra khỏi thôn, cả nhà chúng ta đều phải chết trong thôn trước rồi!”

      “Người hung dữ cái gì? Cháu phải chỉ suy nghĩ biện pháp thôi sao? Bằng , bằng liền….” Chu Đại Niếp mấp máy môi, lần thứ hai khóc rống lên.

      “Bằng như thế nào? Đưa mình nha đầu ngươi lên trấn sống? Ta trước, ai muốn cứ việc , rồi đừng nghĩ tới chuyện quay trở về!” Tính tình chu nãi nãi xưa nay phải dạng tốt lành gì, nghĩ cũng biết, lúc còn trẻ bị thúc bá chị em dâu trong nhà ức hiếp, nếu mạnh mẽ sao có thể nuôi được mấy hài tử lớn lên thành gia lập thất như bây giờ. Nếu hôm nay người khóc là Chu Vân Vân, có lẽ bà còn có thể an ủi hai câu, đổi lại là Chu Đại Niếp bà đâu có rảnh hơi mà nhiều lời làm gì.

      Lúc này, Chu đại bá nương mang chăn đệm của Chu Vân Vân dọn vào phòng của Chu nãi nãi xong xuôi, vừa từ phía sau trở về nhà chính, nghe được lời này của Chu nãi nãi, nhất thời tức giận trừng mắt nhìn Chu Đại Niếp cái, tiến lên hung hăn nhéo nàng ta, dùng khẩu hình miệng cảnh cáo nàng ta: Câm miệng!

      Chu Đại Niếp cảm thấy rất ủy khuất, nhưng mắt thấy tất cả mọi người nghiêm túc nhìn nãi nãi, nàng ta có ủy khuất đến mấy cũng chỉ có thể đem nước mắt nuốt xuống, lấy khăn lau nước mắt.

      “Lúc trước, lão nương đoán được có chuyện này xảy ra, nhưng nghĩ tới nó lại đến sớm như vậy.” Chu nãi nãi thở dài hơi, nhìn về phía ba nhi tử, “Ba huynh đệ các con ra phía sau mang thiết khí đến đây, giờ cần dấu giếm nữa.”

      Dựa vào tính toán của Chu nãi nãi, ít nhiều gì cũng dấu thêm thời gian nữa. ra trong phòng bà chứa nhiều thiết khí như vậy, làm người khác suy đoán thiết khí từ đâu mà có, nếu mua, tiền đâu? Lúc trước bởi vì những ý tưởng của Chu Vân Vân, giúp bà kiếm được ít, nhưng thực tế số tiền tiêu phí hề ít.

      Trữ lương thực, mua than, có có vải dệt thủ công cho cả nhà, rồi đến tương muối, dầu, dấm cái nào cần tiền? Nhưng may mắn lúc đó mua sớm, giá cả vẫn như lúc bình thường, tương đối rẻ hơn so với bây giờ, tính đến số tiền cả nhà kiếm được, trong lòng bà vẫn chịu được.

      Nhưng mà, nếu tính thêm tiền mua thiết khí, cộng thêm tiền để dành lúc trước, thêm tiền bán được con mồi của Mèo Béo, chút cũng còn dư lại bao nhiêu.

      Aiiii…..

      “Chia ra ” Chu nãi nãi chỉ chỉ vào cái sọt đựng thiết khí, sâu kín thở dài , “Sáu đại đao, ba huynh đệ các ngươi mỗi người hai cái. Mười dao lớn chặt xương, ba huynh đệ Đại Sơn mỗi người hai cái, Đại Hà, Nhị Hà cũng vậy. Còn mười sáu cái rìu, Tam Hà, Đại Kim mỗi người cái, nữ quyến cũng cầm lấy.”

      Thiết khí phân ra chắc đủ, tuy trong nhà có sẵn vài cái. Bất quá, đồ mới mua hẳn dùng tốt hơn, chưa đến việc những thiết khí này là đồ tinh chế, cái nào cái nấy nhìn rất sắc bén.

      Đến việc phân chia thiết khí Chu nãi nãi cũng tính toán rất kĩ, nam đinh cùng đại nam tử trong nhà hai tay có thể cầm được hai đại đao, nhưng tiểu nam hài cùng nữ quyến khẳng định dùng được, cho dù nữ quyến quanh năm làm việc nặng chăng nữa, so với nam nhân hoàn toàn bất đồng, để các nàng cầm đao quyết chiến với sói, bằng cho các nàng cầm rìu là để các nàng an tâm đúng hơn.

      Cũng may dưới Chu gia, người nhất là Chu Tam Niếp, thường ngày cũng ít lần cầm rìu cầm dao, tuy thành thục nhanh nhẹn, nhưng cũng đến nỗi làm chính mình bị thương.

      Chia xong, Chu nãi nãi lại phân phó: “Trở về phòng kiểm tra cửa sổ xem có hư hỏng gì . Còn có, Đại Niếp, Tam Niếp đều trở về ngủ cùng thân nương phòng. Nhị Sơn các cháu bốn người chưa thành gia cũng ngủ cùng phòng, trái phải đều là giường đất hết, ngủ ở đâu cũng như nhau. Nếu thấy sợ quá đơn giản cùng nhau dọn tới nhà chính mà ngủ.”

      Phòng ốc ở Chu gia, trừ bỏ hậu viện có chút khác biệt, bố cục phân chia khác gì các hộ khác trong thôn. Tiền viện cũng có, nhưng tường lại chưa xây. xây tường là vì có thể chiếm dụng khoản đất công, nhưng nếu xây tường tuyệt đối thể chiếm dụng được.

      Chuyện này vốn phải là vấn đề gì lớn, giờ lại khỏi làm người khác hoang mang lo lắng, tuy có bức tường cũng ngăn nổi dã thú đói khát, nhưng thà có còn hơn .

      “Còn có, thiết khí nhất định phải bảo quản cho tốt, ban ngày cần mang theo, dù sao bầy sói ngốc đến mức ban ngày ban mặt lại xuống núi kiếm ăn. Lúc ngủ nhớ đặt ở mép giường hoặc dưới chân giường chỗ có thể thuận tay là lấy được, nghe được động tĩnh gì là vơ tay cầm được ngay. Nhà chúng ta so với nhà khác tốt hơn chút có Mèo Béo ở đây, phàm là nghe được tiếng của nó mọi người phải lập tức thức dậy, được trốn!”

      tới đây, ngữ khí Chu nãi nãi cực kỳ nghiêm khắc.

      Sói là loài động vật cực kỳ giảo hoạt, nhưng bởi vì nó giảo hoạt nên tâm tư cũng nhiều. Nó mà thấy nguy hiểm nhất định dám xông lên. Chu gia mười mấy người xông lên phía trước, hơn nữa còn có Mèo Béo dẫn đầu, thấy chiếm được tiện nghi bầy sói tự động thối lui.

      trắng ra là, Chu nãi nãi nhất định phải đánh nhau với bầy sói, bà chỉ muốn để nhà mình xảy ra chuyện, hơn nữa đặc tính của sói là thích mang thù, ngay từ đầu bà chỉ muốn dọa cho bầy sói dám bén mảng đến Chu gia, hai bên ai đụng chạm đến ai phải quá tốt sao? Hôm nay con sói kia đặc biết đến dò la, mới đến cửa sân bị Mèo Béo dọa cho chạy mất, nhìn kĩ chút hình như còn bị thương. Trừ phi tương lai bầy sói ở trong thôn tìm được đồ ăn, bằng Chu gia dễ dàng bị xếp vào phạm vi săn của bọn chúng.

      “Còn có, lão đại chờ đến trời sáng con đến nhà Lí trưởng chuyến, đem chuyện này cho Lí trưởng nghe. Lúc nhớ mang theo hai cái dao chặt xương nhà ta thường dùng, nhớ kỹ, đây là cho con để phòng thân, tuy ban ngày khả năng lớn có sói, nhưng cầm theo vẫn an tâm hơn! Nhưng đừng tới nhà Lí trưởng mới cho hai câu liền để hai cái dao lại. Hai cái dao chặt xương tuy tính là gì, nhưng khí bị người khác đoán ra nhà chúng ta có nhiều thiết khí chuyện rất khó lường.”

      xong, Chu nãi nãi quét mắt liếc nhìn từng người trong nhà, đặt biệt đến chỗ Chu Đại Niếp nhìn đến nửa khắc.

      “Tất cả mọi người thành ở trong nhà cho lão nương, đồng ý của ta được ra cửa. Cho dù có người tìm các ngươi chuyện phiếm, cũng kín miệng chút cho ta, đừng để người khác nhìn ra cái gì. Ta đoán, Lí trưởng chắc chắc lệnh mỗi nhà cử ra vài người dọn dẹp tuyết đọng đường, chừng chia người ra tuần tra canh phòng. Nhà chúng ta ở sát chân núi, đến lúc đó ban ngày ra ngoài quét tuyết còn được, buổi tối cần , với Lí trưởng nhà chúng ta là tính huống đặt biệt.”

      Chu đại bá ngừng gật đầu, lại ném cho thê tử mình ánh mắt hạ giọng : “Canh chừng Đại Niếp!”

      Kỳ , toàn bộ Chu gia người giữ được miệng nhất là Lý thị, nhưng bà ta giờ về nhà mẹ đẻ, tất nhiên cần lo lắng nữa. Trừ cái này ra, Chu gia chi ra làm hai loại, loại lấy phụ thân Chu Vân Vân làm điển hình, hàm hậu trung thực chăm làm ít , loại khác giống như Chu nãi nãi, Chu Vân Vân là người nội tâm, cần lo lắng.

      Nhưng mà, Chu Đại Niếp hai bên đều phải, nàng ta cùng với Lý thị cùng đức hạnh, ham ăn biếng làm lại lắm mồm. Nếu ngày thường, người trong nhà đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tình hình tại sao?

      “Biết, thiếp đem nó kéo về phòng khóa lại, được chưa?” Đại bá nương cũng khỏi buồn bực, bà giờ càng coi thường khuê nữ của mình, nếu phải khoảng cách tuổi tác khá xa cho rằng có phải năm đó bà ôm nhầm Chu Vân Vân thành Chu Đại Niếp rồi , nhìn thế nào cũng thấy nữ nhi nhà bà càng giống ả Lý thị ngu xuẩn kia.

      “Được rồi, đem nước đường chia ra, mỗi người uống chén rồi ngủ.”

      ………

      Thôn Dương Thụ mảnh yên bình, người trong thôn sống dựa lưng vào núi Đại Thanh, đối với chuyện trời đông giá rét dã thú xuống núi, tuy chính tự mình trải qua, nhưng ít nhiều gì cũng có nghe người lớn qua. Chỉ là, dã thú xuống núi, hơn phân nửa là hai con tinh tinh gì đó, bắt vật nuôi trong nhà hay đả thương người, việc như vậy chưa từng phát sinh, chỗ nào khủng bố giống như lời Chu nãi nãi , sói xuống núi ư, quả là chưa từng nghe thấy.

      Nhưng thế sao, cũng có khả năng mặc kệ?

      Chờ cho Lí trưởng biết được hết tình từ Chu đại bá, trước hết thông báo cho các hộ trong thôn đến bàn bạc. Chu gia tất nhiên là Chu đại bá tham dự, nhà khác cũng phái tới hoặc hai người đến.

      Sau đó, đúng như lời Chu nãi nãi suy đoán, Trương lí trưởng quyết định mỗi hộ đều phải cử người ra, trước tiên dọn sạch tuyết các con đường trong thôn, đỡ cho đến lúc xảy ra chuyện lại tìm được đường trốn, làm mồi cho bầy sói.

      Trừ bỏ dọn sạch tuyết đọng đường, mỗi đêm phải có người canh phòng là chuyện thể tránh khỏi, mặt khác còn phải tới từng nhà thu thập thiết khí.

      Nhiều thứ cần phải chuẩn bị lăn lộn hồi, khí trong thôn trở nên ngưng trọng hẳn lên. Vốn thừa dịp vào đông thanh nhàn, cái cảnh mấy đại nương tiểu tức phụ la cà khắp nơi chuyện phiếm thấy, toàn nghe tiếng khóc nức nở vì bị dọa sợ, người to gan nhịn được cũng bất an theo, tính toán trong nhà có thứ gì có thể chống chọi với bày sói .

      Trong lòng Chu đại bá khỏi thầm bội phục lão nương nhà mình, gừng càng già càng cay, năng lực của lão nương nhà đủ cay hết tất cả những người trong thôn. Sớm đoán được có dã thú xuống núi , những việc có thể xảy ra sau đó hoàn toàn có thể lường trước được.

      Tất nhiên, Chu đại bá cũng quên báo với Lí trưởng tình huống đặt thù nhà mình, chủ động ra người ra sức nhiều hơn, ban ngày tất cả nam đinh trong nhà đều hỗ trợ, lại nhân cơ hội năn nỉ ban đêm được miễn canh phòng.

      Ruốt cuộc Chu gia là tình huống đặc thù, nhà ở dưới chân núi Thanh Sơn quả thực quá nguy hiểm. Trong nhà nhiều nữ quyến như vậy bỏ mặt mà canh phòng cũng an tâm. Thống nhất là, Chu gia gánh vác trách nhiệm canh gác chỗ chân núi nơi mình ở phàm có dã thú xuất gần Chu gia, khi phát giác nhất định phải đánh chuông thông báo nhắc nhở những nhà khác trong thôn.

      …….
      Flora_DaisyTôm Thỏ thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 26:

      Edit: Pana

      Ngày kế tiếp, quả thực là ngày binh hoang mã loạn.

      Bởi vì Chu gia ban đêm cần canh phòng, cho nên ban ngày nam đinh khỏe mạnh đều phải ra ngoài giúp đỡ người trong thôn dọn tuyết, tu sửa phòng ốc.

      Ngay cả nữ quyến cũng rảnh rang gì, Chu nãi nãi trước, suy xét đến việc khứu giác của sói rất nhạy bén, có thể nổi lửa nấu cơm nhưng lại được để mùi thức ăn bay quá xa. ngắn gọn chính là đem bánh bột ngô cùng thức ăn nấu chín sẵn sau đó đặt trong lu, dù sao với thời tiết lạnh như thế này bánh bột ngô dễ dàng gì hỏng được. Chờ đến bữa ăn lại nấu thêm nồi cháo nóng, bỏ thêm chút rau dưa, mặc dù có hương thơm bay ra, nhưng thiết nghĩ dù sao chỉ là mùi cháo loãng chắc chúng để ý.

      Đến nỗi thịt xông khói làm sẵn từ trước, cũng phải đem đến hậu viện chỗ góc suối khe núi đảm bảo truyền ra mùi hương nào. Còn lúc nào mới có thể ăn được cái này phải tùy duyên rồi.

      Tuy như vậy, nhưng dưới Chu gia vẫn yên tâm, dù cho Mèo Béo dành cả ngày nằm trước hành lang chỗ nhà chính, thời tiết bên ngoài tuy lạnh Mèo Béo vẫn kiên trì thói quen phơi nắng của mình, nhìn bộ lông rậm rạp của nó thấy gì gọi là bị đông lạnh cả. Nghĩ cũng đúng bởi vì có nó ở đó, dù toàn bộ nam đinh trong nhà đều ra ngoài hết, có nó ở nhà cũng yên tâm hơn.

      Trong lòng Chu Vân Vân nghĩ từ nay về sau địa vị Mèo Béo ở Chu gia càng ngày càng cao, lúc trước nó săn mồi đem về hơn phân nửa đều bị nãi nãi bán , nhưng kỳ người Chu gia đều để nó trong lòng.

      Cho dù có Mèo Béo ngày ngày canh gác nhưng có người trong lòng vẫn bất an.

      “Nương, nương phụ thân cùng các ca ca đừng ra ngoài, được ? Hai người nhị thúc, tam thúc bọ họ đều hết, nhà chúng ta đâu cần phải nhiều người như vậy. Còn có nhà tam gia gia kia, ràng nhà bọn họ có ít người, sao lại đến nhà chúng ta nhờ vã giúp bọn họ sửa nhà? Người chạy nhanh đuổi theo phụ thân, bảo phụ thân đừng , ở trong nhà phải tốt hơn sao?”

      Chu Đại Niếp bị hù sắp chết rồi, đêm hôm đó sói mình xuống núi, nàng ta ngủ hơi sâu, tuy sau đó cũng nghe được động tĩnh mới chạy theo ra ngoài nhìn, ra cũng chưa nhìn được gì. Dù vậy, nàng ta ràng thấy được khóe miệng Mèo Béo có vết máu, chờ đến hừng đông, tiền viện Chu gia vẫn thấy được vệt máu đen kéo dài bị tuyết phủ lên.

      Trời sáng, Chu nãi nãi sai người trong nhà dọn sạch chỗ máu kia, sau đó cảm thấy yên tâm, đào sọt đất cứ lớp đất lớp tuyết phủ lên, lại bảo Chu Vân Vân có cái mũi nhạy bén cẩn thận ngửi lại, xác định ngửi thấy mùi máu tươi nữa mới yên tâm.

      Tuy dưới Chu gia đều an tâm ít, nhưng lại bao gồm Chu Đại Niếp, nàng ta ngược lại càng sợ hãi hơn, chút động tĩnh bên ngoài cũng dọa nàng ta sợ chết khiếp.

      Sau đó lại thấy nam đinh khỏe mạnh trong nhà đều chạy ra ngoài làm việc hết, Chu Đại Niếp càng dọa cho hồn phi phách tán. Nàng ta cảm thấy việc bầy sói xuống núi là rất có khả năng, mọi người chịu phòng thủ trong nhà, còn chạy ra ngoài giúp người trong thôn dọn tuyết, tu sửa phòng ốc, phải ngốc là gì?

      Lúc trước nàng ta mỗi lần giúp mọi người làm việc có thể lười biếng lười biếng, nhưng vừa nghe mùi thức ăn có thể đưa bầy sói tới, nàng ta dám chơi trò khôn lỏi nữa, suốt ngày đều giúp đỡ mọi người làm bánh bột ngô, miễn bàn có bao nhiêu cần mẫn. Thậm chí lúc đại bá nương canh lửa nấu cháo, nàng đều đứng bên cạnh khuyên để lửa thôi, tình nguyện ăn ít chút, cũng ngàn vạn lần đừng đưa bầy sói tới. Nhưng hôm nay, nam đinh trong nhà đều chạy ra ngoài hết, lưu lại trong nhà toàn là phụ nhân người già và trẻ , cho dù trong tay cầm thiết khí, nàng ta cũng hoảng loạn vô cùng, tim sắp rớt ra ngoài rồi.

      Mắt thấy nữ nhi nhà mình lại bắt đầu suy nghĩ những chủ ý ngu xuẩn, đại bá nương còn kiên nhẫn nữa, tức giận : “Ngươi hiểu cái gì? Lại đây là do nãi nãi ngươi phân phó, thành làm theo là được.”

      Đại bá nương lúc trước cảm thấy nữ nhi của mình mắt nhìn thiển cận chút, tính tình có chút nóng nảy, nhưng càng ngày bà càng cảm thấy giống người của Lý gia vô cùng.

      “Nữ nhi phải đau lòng cho phụ thân, đại ca, nhị ca sao?” Chu Đại Niếp ủy khuất cực kỳ, nàng ta thừa nhận mình có chút tư tâm trong đó, nhưng nàng ta cũng thực lo lắng cho phụ thân cùng các ca ca nha. Nhà bọn họ có biện pháp dọn lên trấn ở, ít nhất người nhà nên ở cùng nhau mới phải chứ? Nếu có phụ thân ca ca bên cạnh, bầy sói có xuống núi nàng ta cũng sợ thành dạng này.

      “Chút tiểu tư tâm đó của nha đầu ngươi, mẫu thân cần nhìn cũng biết.” Đại bá nương liếc mắt trừng nàng cái, “Ngươi hận bọn họ chỗ nào cũng cần , ở trước mặt che chở cho ngươi, bảo vệ mình ngươi? Nhát như chuột?”

      Bị mẫu thân ruột thịt của mình như vậy, vành mắt Chu Đại Niếp đỏ lên, nàng ta cảm thấy mình có làm gì sai, sao mọi người lại toàn đối nghịch với nàng ta chứ. bên lo lắng biết khi nào bầy sói đến, bên lại lo lắng vạn nhất lúc bầy sói thực tới, ai có thể bảo vệ nàng ta đây?

      Nghĩ cũng biết, phụ thân nàng ta khẳng định che chở nương, đại ca che chở đại tẩu, nhị ca xưa nay thương nhất chính là đệ đệ nhất của nàng ta Tam Sơn….. Tính toán chút, còn nàng ta sao?!

      Tối đến, Chu Đại Niếp lăn qua lộn lại ngủ được, vắt hết óc nghĩ cách, còn chưa nghĩ ra cách nghe được tiếng Mèo Béo giận dữ gầm lên, nàng ta ngốc lúc, cái gì cũng quên hết, theo bản năng nàng ta dùng tốc độ kinh người đột nhiên từ giường nhảy xuống đất, theo trực giác chỗ nào an toàn nhất chạy tới chỗ đó.

      Bên kia, Chu nãi nãi tính cầm rìu xông ra ngoài liều mạng, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Đại Niếp đột ngột chạy tới trước mặt.

      Chu nãi nãi mặt tái vì tức giận, lúc trước bà ngàn dặn vạn dò, chính là Chu gia lúc gặp chuyện dưới Chu gia nhất định phải bình tĩnh. Kỳ , chưa chắc ngươi tiến lên chết dưới tay bầy sói, chỉ cần dùng hành động tiến về phía trước quyết chùn bước là được. Sói là loài động vật thông minh, khi phát giác được mình đánh lại hoặc phải trả cái giá rất lớn mới thắng được lựa chọn thoái nhượng.

      Khi gặp dã thú điều cấm kị nhất chính là chạy trốn, hai chân có thể nhanh hơn bốn chân?

      May mắn Chu gia còn có Mèo Béo trấn thủ, đương nhiên quan trọng hơn hết chính là hôm nay xuống núi chỉ có con sói. Nếu đổi lại trường hợp khác, phương thức chạy trối chết này của Chu Đại Niếp nhất định bị sói bổ nhào tới trực tiếp cắn đứt cổ nàng ta.

      Chu nãi nãi chỉ kịp hung tợn trừng mắt nhìn nàng ta cái, vội vàng chạy . Chu Vân Vân cũng nhanh chân chạy theo, mới chạy được vài bước liền nghe được tiếng cửa phòng đóng lại bên trong truyền ra tiếng khóa trái cửa…. Chu Đại Niếp đem cửa phòng nãi nãi khóa trái bên trong.

      Trừ bỏ Chu Đại Niếp nhát gan, dưới Chu gia đều mang theo vũ khí đứng dưới mái hiên. Trong viện, Mèo Béo đối kháng trực diện với sói.

      Thấy trong viện chỉ có con sói, Chu Vân Vân nhàng thở ra. Lại liếc mắt nhìn cái, Chu Tam Niếp đứng đằng xa đỏ vành mắt, bộ dáng dọa sợ phát khóc nhưng dám khóc rất đáng thương, trong lòng Chu Vân Vân căng thẳng.

      Nghĩ cũng biết, điều quan trọng nhất lúc này là khí thế, chỉ cần kiên trì, cho dù bị dọa sợ, cũng phải hù dọa con sói kia chạy . Nhưng nếu Chu Tam Niếp khóc rống lên, vậy khó trước được. Chu Vân Vân lặng lẽ dịch từng bước, thuận tay lấy khối đường trong ngực ra, vừa lúc Chu Tam Niếp há miệng tính gào khóc, ném khối đường vào miệng nàng ta, nàng ta ngẩn người, chợt ngậm chặt miệng.

      Đêm nay, con sói kia bất lực trở về.

      Đứng nhìn lát, mọi người Chu gia thấy nó chạy xa, lúc này mới nhàng thở ra.

      “Nhanh đem thiết khí cất , Đại Sơn chạy nhanh gõ chiêng cảnh báo, chờ đội tuần tra trong thôn tới đây, nhất định được để họ nhìn thấy.” Chu nãi nãi đưa tay lau mồ hôi lạnh trán, lòng còn sợ hãi .

      Cho dù đoán trước được chăn nữa, khi chuyện xảy ra ngay trước mắt ít nhiều gì vẫn sợ hãi. Cũng may hai lần gặp đều chỉ có con sói, có Mèo Béo tiên phong dẫn đầu, lúc này mới có thể bình an vượt qua.

      Chờ Đại Sơn lấy chiêng gõ lên, lâu sau, xa xa liền truyền đến từng trận kêu la thảm thiết thê lương. dưới Chu gia bị hù nhảy dựng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Kia phải là tiếng sói tru, mà là tiếng người đột nhiên bị tấn công tuyệt vọng kêu cứu. Thanh nghe hơi xa, trong đêm đông yên tĩnh, nghe vô cùng ràng, làm lòng người càng thêm sợ hãi.

      “Nương?” Chu đại bá theo bản năng nhìn về phía Chu nãi nãi, chờ bà phân phó.

      “Hôm nay đừng trở về phòng, đến nhà chính sởi ấm.” Chu nãi nĩa cau mày, “Cầm thiết khí đến, để hết vào nhà chính, đừng để ở bên ngoài. Lại …. Đội tuần tra phỏng chừng tới.”

      Ngay cả Chu nãi nãi cũng nghĩ tới, tối nay phải chỉ có con sói. Chỉ sợ đơn thuần là dò thám tình hình, bầy sói đói đợi được nữa rồi.

      Nghe Chu nãi nãi vậy, người Chu gia chút chần chừ liền theo vào nhà chính. Chu Tam Niếp lúc này ăn xong khối đường quay đầu nhìn nhìn, ngạc nhiên : “Đại đường tỷ đâu?”

      nhắc tới còn tốt, nhắc đến làm Chu nãi nãi dâng lên bụng tức giận, dằn cũng dằn được: “Nương tử lão đại đâu! Ngươi tới phòng lão nương lôi Chu Đại Niếp tới đây!”

      Chu đại bá nương mờ mịt, bà mới vừa rồi nhanh chóng chạy trốn, đâu còn tâm tư quan tâm khuê nữ của mình đâu, lúc này nghe bà bà , tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn thành ra phía sau nhà chính, tới của phòng Chu nãi nãi gõ cửa.

      Kết quả, gõ lúc lâu nghe được động tĩnh gì, đại bá nương còn cách nào khác, dám nhấc chân đá cửa, đành bất đắc dĩ quay lại thỉnh bà bà tự mình qua. Chu nãi nãi hùng hùng hổ hổ tới: “Kêu ngươi kéo người ra, ngươi lề mề cái gì?”

      Đại bá nương chỉ chỉ cửa phòng, vẻ mặt đau khổ : “Cửa khóa, bên trong có tiếng động.”

      Chu nãi nãi xem xét liếc mắt cái, chợt lùi về sau ba bước, nâng chân liền đem cửa đá văng.

      Trong phòng tối đen, Chu nãi nãi duỗi tay lấy đèn dầu đặt cạnh tủ, thắp đèn liền thấy….. Tốt rất tốt, Chu Đại Niếp co đầu rụt cổ trốn trong góc phòng, ôm đầu run bần bật.

      Chu Vân Vân theo sau tiến vào chun chun cái mũi, hồ nghi hỏi: “Đây là mùi gì?”

      Chu Tam Niếp nhớ tới lúc nãy Chu Vân Vân ném cho mình khối đường, lúc này theo tất cũng rời. Nghe được lời này, theo hít hít cái mũi, hồ nghi hỏi: “Nãi nãi sao trong phòng người có mùi nước tiểu?”

      Chu nãi nãi lập tức đen mặt, vài bước đến trước mặt Chu Đại Niếp, duỗi tay nắm cổ nàng ta, xách nàng ta như xách con gà, trực tiếp đem người ném ra khỏi phòng: “Còn ngại chưa đủ mất mặt xấu hổ? Kẻ bất tài! Nhà họ Chu ta sao lại có thứ phế vật như ngươi!”

      đêm kinh hồn cuối cùng lại kết thúc bằng chuyện cười, chờ tới hừng đông, Chu nãi nãi liền gọi mấy nhi tử vào trong thôn nghe ngóng tình hình, xem có hỗ trợ được gì . Qua hơn nửa ngày, ba huynh đệ Chu gia mới về tới nhà, mang về tin tức kinh người.

      Lúc nghe tin có sói xuống núi vào thôn, trừ bỏ Chu gia ở xa thôn, ai tận mắt nhìn thấy. Tuy người trong thôn đến mức tin Chu gia, nhưng tai nghe là chuyện mắt thấy là chuyện khác, cho đến đêm hôm qua, bọn họ mới chân chính cảm nhận được sợ hãi.

      Hôm qua có hai con sói xuống núi, đây là nhân lúc trời sáng, Trương lí trưởng mang người theo cẩn thận xem xét đường mòn sau núi mới phát được. Lưu lại hai dấu chân khác nhau, là dấu chân hướng tới Chu gia, lúc sau lại trở về, dấu chân khác trực tiếp vào thôn, có có về.

      Chu gia bên này cần phải , lại đến con sói vào thôn kia. Cũng biết con sói đó xui xẻo hay người thấy nó xui xẻo, con sói ngửi được mùi liền chui đầu vào ổ gà nhà họ Lâm. Này cũng tính là gì, sói cực kỳ đói mới xuống núi, phàm ăn no uống đủ nó đủ tực khắc về lại núi. Kết quả, Lâm gia lại biết nhìn tính huống, đặc biệt là Lâm đại nương, vừa nghe đến ổ gà có động tĩnh. Bà ta tưởng là chồn, căn bản đem lời cảnh báo của Chu gia để trong lòng, lập tức mở cửa chạy ra ngoài, kết quả….

      chết hai, Lâm đại nương bị sói cắn phát đứt cổ, chết tại chỗ. Lâm đại bá chạy tới định cứu, cũng bị sói cắn luôn mất máu quá nhiều chưa tới khắc liền mất mạng. Nhà họ còn có hai người, người bị cắn đứt tay, người kia đứt chân. Con sói kia cuối cùng cũng bị đánh chết, nghe nhà bọn họ hận muốn chết, hơn nữa mùa đông này nhà bọn họ ăn đủ no, gà vẫn còn sống, dứt khoát dùng gậy gỗ ở trong sân đập nát con sói. Lúc chúng ta nghe tiếng thét, lúc sau da sói lột xong, bọn họ suốt đêm nhóm lửa đem con sói kia hầm ăn luôn.”

      xong lời này, Chu đại bá buồn rầu thở dài, vẫn nhớ Chu nãi nãi từng ngàn dặn vạn dò, ngàn vạn được đánh chết sói. Đương nhiên, nếu phải đánh làm sao còn có thể lo chuyện đó được, giống như lần đầu trong viện có sói tới, bị Mèo Béo cắn bị thương ở chân. Nhưng nó vẫn về núi được, giống như hôm qua, cả nhà cầm gậy gỗ đập nát con sói, quá độc ác.

      phải Chu đại bá muốn giúp sói, mà sói là động vật thích mang thù.

      Chu đại bá có thể nghĩ đến, Chu nãi nãi sao nghĩ tới được, lập tức vội vàng : “Lão đại ngươi có đem lời này cho Lí trưởng biết chưa? Giết sói, còn nấu ăn…. Đây là muốn tìm đường chết a!”

      “Nhi tử có .” Chu đại bá lại thở dài tiếng, “Nhưng thế nào? Chuyện xảy ra đêm hôm qua, ngăn kịp sao? giờ chỉ có thể trong cậy vào đội tuần tra trong thôn cảnh giác hơn, đừng để sói bắt được.”

      Trông cậy vào đội tuần tra? Chu nãi nãi cười nhạo tiếng, tuy tận mắt nhìn thấy việc xảy ra đêm hôm qua, nhưng nghĩ chút là biết, Chu gia bên này đều nghe được tiếng kêu thàm thiết, người tuần tra trong thôn sao có thể nghe được? Cứ cho là sói bị đánh chết, nhưng sau khi nó giết xong người,lại để giết thêm người nữa. phải đội tuần tra làm, là lấy tốc độ đó của con sói, trừ phi Lâm gia có thể làm giống Chu gia, trước hết cả nhà cùng nhau tiến lên, bằng đợi họ tới nơi cũng chỉ đến để nhặt xác mà thôi.


      Đội tuần tra ràng dựa vào được, ít nhất thể hoàn toàn trông cậy vào họ được.

      “Thôi, nhà chúng ta vẫn nên tự thân, nếu có động tĩnh nữa nhanh chóng gõ chiêng.” Chu nãi nãi hiểu , mọi thứ đều xong rồi. Huống hồ rất nhiều chuyện người ngoài cuộc lý trí, nhưng người chết đâu phải người nhà cũng các người? Bảo bọn họ thả sói ? Hai mạng người cứ chết như vậy?

      Sau khi xảy ra chuyện vào tối hôm qua, toàn bộ thôn Dương Thụ lâm vào trận khủng hoảng.

      Lúc này cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng, nghĩ cũng biết, chính mắt nhìn thấy cùng nghe người khác là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Huống hồ, lần đầu nhìn thấy sói xuống núi, bị Chu gia hù dọa rồi, trong thôn có người sợ hãi, nhưng tóm lại có chán ngán thất vọng, càng sinh ra tâm tư tuyệt vọng, thấy người Chu gia lông tóc hao tổn gì bọn họ nhất định cũng có thể.

      Kết quả, thứ họ nhận được là hai mạng người, hai người bị trọng thương hậu quả thảm thiết.

      Hai người chết là thân nương của họ, hai người bị thương là nhi tử Lâm gia, người còn lại là biểu đệ Lâm gia. Nhi tử Lâm gia, toàn bộ cánh tay bị cắt đứt, chỗ khủy tay máu chảy ngừng, tốn rất nhiều tiền mua thảo dược khó khăn lắm mới cầm máu được, bất quá cánh tay thể cứu chữa được. Người còn lại bị thương cẳng chân, thoạt nhìn thương thế nghiêm trọng lắm, kết quả đến ngày thứ hai, cả người phát sốt nóng như lửa. Trong khi đó, thôn Dương Thụ lại có đại phu, các hộ khác trong thôn có tích góp được ít thảo dược, hơn phân nửa là cầm máu, tan máu bầm, nếu là thanh nhiệt giải độc, hiểu quả tốt. Người nhà của người kia đến nhà Lí trưởng mượn xe bò, nhanh chóng đưa hai người lên trấn đến nay chưa về.

      Có người dẫn đầu đến thị trấn, có người làm theo.

      Trương lí trưởng xem như là nhà giàu có nhất trong thôn Dương Thụ, lại cũng chỉ có nhà bọn họ mới có thể bình yên dọn lên trấn , cần lo lắng chi tiêu. Nhưng thân là Lí trưởng, Trương lí trưởng lại bỏ mặt thôn dân mặt kệ quan tâm, nếu làm như vậy, trước chuyện bị người khác ra vào , riêng cái chức Lí trưởng này cần ngồi tiếp nữa, nhân lúc còn sớm mà từ chức cho rồi.

      Cũng bởi vậy, trong thôn lục đục có vài hộ dọn lên trấn ở tạm, hoặc là đến thôn khác nương nhờ nhà họ hàng, mà Trương lí trưởng để nương tử mình mang theo ba nhi tử cũng nhau lên trấn . Mà cũng giống đại đa số người trong thôn, dọn lên trấn quá khó, nhưng nương nhờ nhà người thân ở thôn khác thành vấn đề.

      chi đâu xa, chạy trốn nhanh nhất chính là mấy hộ cách vách nhà họ Lâm. Nghe năm nhà hết ba nhà, còn lại hai nhà kia cũng kinh hồn táng đảm, sợ cẩn thận liền bị bầy sói trả thù.

      Có đôi khi, càng sợ càng dễ xảy ra.
      Flora_Daisy, ShikanoTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :