1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      năng suất quá nàng ơi. cố lên nàng nhé
      Pana thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      ngocanh thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 21:

      Edit: Pana

      “Nhi tử định tới giếng nước gánh hai thùng nước, còn chưa tới bị nàng ta kéo vào nhà bếp.” Ánh mắt Nhị Sơn cơ hồ muốn giết người, gắt gao nhìn chằm chằm nương Lý gia, oán hận , “Lúc sau nàng ta khóc lóc chạy ra, nhi tử trêu chọc ai chứ?”

      Thân là người Chu gia, tất nhiên tin tưởng Nhị Sơn vô điều kiện, bao gồm cả Chu Vân Vân.

      Chủ yếu bởi vì tính tình của Nhị Sơn, có chút giống với Chu Tam Ngưu, là người ít cần mẫn. Thí dụ như, có việc gì làm tới bờ ruộng xem xét hai vòng, hay giống như vừa chạy gánh nước, người này tốt nhưng phải là người có tâm địa gian xảo.

      Cho nên, đùa giỡn đại nương Lý gia…..

      “Đừng có ở đây mà mất mặt, nhìn lại diện mạo của mình xem, đường ca ta tính thông minh, nhưng có mắt nhìn!” Chu Đại Kim tuyệt đối có cái miệng độc, bất quá là lời , có ít lời người khác thích hợp, dù sao người ta cũng là hoàn hoa khuê nữ. Nếu đổi lại là Chu Đại Kim sao, thứ nhất là biểu đệ của đại nương Lý gia, thứ hai tuổi còn , đồng ngôn vô kỵ.

      Người Chu gia hiểu, nhưng đại biểu đại nương Lý gia có thể hiểu.

      “Ngươi, các người khi dễ người khác, bằng ta chết quách cho xong!” Đại nương Lý gia bụm mặt, bộ dáng cực kỳ bi thương, còn làm bộ muốn đâm đầu vào cây cột.

      Người Chu gia vẻ mặt khác nhau, có người nào tiến lên ngăn cản.

      Lúc này, đại nương Lý gia rốt cuộc cũng diễn nổi nữa, mặt trắng bệt, ôm hận chạy ra khỏi nhà chính.

      “Biểu tỷ đây là đâu? Về nhà?” Chu Đại Kim chạy tới chọc chọc vào mặt Chu Vân Vân há hốc mồm, “Tỷ tỷ, tỷ xem phụ thân có đánh nương ?”

      Chu Vân Vân phục hồi lại tinh thần, ngẩn đầu lên : “Đệ nên cảm thấy may mắn nãi nãi có ở đây.”

      Dù phụ thân có động thủ hay , ít nhất tuyệt đối tay hơn nãi nãi, còn nếu là nãi nãi, hai lời trực tiếp rút dao ra chém. Bất quá, điều này cũng chưa chắc là nương có vận khí tốt, chừng là do nương cố ý, thừa dịp sáng sớm hôm nay nãi nãi ra ngoài, mới vội vàng làm chuyện này.

      Tuy vậy, Chu Vân Vân vẫn ra cửa liếc mắt cái. Trong phòng phụ mẫu đại chiến tám trăm hiệp, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng khóc la, nghe nghe vậy như chưa chắc là do phụ thân động thủ, dù sao nương phải là người dễ chọc. đến đại nương Lý gia, lúc này sớm chui vào phòng Chu Vân Vân, đóng cửa cài then rồi.

      Nghĩ nghĩ, Chu Vân Vân chạy tới gõ cửa phòng phụ mẫu, gọi phụ thân ra : “Phụ thân, chuyện này nên để mẫu thân chuyện với đại bá mẫu hay hơn.”

      Đại bá nương: “…..” Ha hả, hảo hảo tâm .

      Nam nữ thông dâm, cho dù phu thê đùa giỡn với nhau, cũng bị người nhạo báng, phải dân gian có câu nam nhân tốt đấu với nữ nhân sao? Nhưng nếu mâu thuẫn giữa hai người chị em dâu với nhau nháo lên sao. Đơn thuần mà , đối với chuyện này Chu Vân Vân muốn giúp nương mình. đến chuyện nhân phẩm của nương nàng, chỉ riêng chuyện đại nương não bé chỉ bằng hạt đậu của Lý gia kia đủ để Chu Vân Vân coi thường.

      Bồi dưỡng tình cảm nam nữ hữu tình làm gì, dùng loại thủ đoạn thấp kém này nghĩ cùng biết nếu thực được gả đến đây, có thể sống tốt? Chớ đến chuyện cổ đại đối với nữ tử hà khắc, mà ở đại bất chấp dùng mọi thủ đoạn để có được mối hôn nhân đều rước lấy bị kịch.

      Quá ngu xuẩn, đúng như câu , sinh nhi tử giống cữu cữu sinh nữ nhi giống .

      Vị đại nương Lý gia này, quả thực dại dột giống hệt nương nàng.

      Bên kia, đại bá nương hiển nhiên cũng hiểu ý trong lời của Chu Vân Vân, bà kỳ thực cũng có chút sợ vị tam thẩm này, nhưng bà mới là trưởng tẩu, lại sinh cho Chu gia trưởng tôn, sợ gì? Chỉ là, bà cũng hiểu tính tình của bà bà, có là trưởng tôn cũng bằng tiểu kim oa quý giá Chu Vân Vân, bản thân bà sợ nhỡ đâu bà bà trả thù lên người đại khuê nữ Đại Niếp của bà sao?

      Bởi vậy, theo như lời Chu Vân Vân , đại bá nương lập tức hùng hùng hổ hổ vén tay áo vào phòng, chỉ vào mặt Lý thị mắng chửi thôi hồi, xé rách mặt nhau.

      Đừng xem thường sức chiến đấu của nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hay bao che ở nông thôn.

      “Chuyện này là sao?” Chu Tam Ngưu đứng ở cửa phòng bị gió thổi lạnh run hết cả người, nhờ vậy mới bình tĩnh lại, giương mắt nhìn đại ca cùng cháu trai, cau mày hỏi, “ nương kia gì?”

      Chuyện này có khúc gì bên trong, đề cập tới, nhưng nhìn cách đại nương Lý gia làm trò xác định cắn chặt chuyện này tha. , Chu gia bên này hoàn toàn có thể màng đến danh dự của Lý gia bên kia, nháo lớn cũng được. Nhưng sau đó sao? sợ hai nhà hoàn toàn xé rách mặt nhau, chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh nương Chu gia, còn có chuyện chung thân đại của Nhị Sơn sau này gặp ít phiền toái.

      “Chưa gì hết, loại người biết xấu hổ này, nếu ở Chu gia đánh chết cho rồi!” Đại đường tẩu Chu gia nhào lên phía trước nhìn về phía cửa phòng Chu Vân Vân tức giận rống lên.

      Lúc trước nàng tính toán đâu vào đấy, thừa dịp mùa đông năm nay, nhanh chóng hoài thai. Nhà mẹ đẻ của nàng tuy bằng Chu gia vừa có tiền vừa có lương thực, nhưng cố gắng trụ tới mùa xuân năm sau tuyệt đối có vấn đề. Đến lúc đó, đầu xuân thời tiết ấm áp, nàng hoài thai được vài tháng, nhân cơ hội đó nhắc tới chuyện này với Chu nãi nãi, chừng có thể lập tức định ra mối hôn này. , nàng rất xem trọng Nhị Sơn, tuy ăn vụng về, nhưng là người thành , thân thể cao lớn khỏe mạnh, làm việc chăm chỉ, có chỗ nào cần bất mãn?

      Kết quả, chú ý chút, bị người ta nhanh chân làm trước!

      Chu đại bá liếc mắt nhìn trưởng tử cái, lập tức tiến lên kéo nương tử của mình về phòng, ý bảo nàng đừng có mà xen vào việc này. Mặc khác mấy người đứng đó ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta lúc, cũng lần lượt tản ra. trắng ra là, chuyện này phải để trưởng bối giải quyết.

      “Tam Niếp, muội chạy vào thôn gọi nãi nãi về nhà có việc gấp, xong việc tỷ thưởng cho muội khối đường.” Chu Vân Vân lo lắng chuyện khác, hai ngày nay nàng cảm thấy có người lạ thường xuyên vào nhà, tuy gia gia mất là trưởng tử nhưng Chu gia ở nơi héo lánh, theo lý mùa đông, nếu muốn tản bộ cũng tới mức ghé nhà bọn họ nếu muốn ghé nên cửa trước mới đúng. Nàng mới vừa rồi liếc mắt nhìn thấy phía sau cây dương ở đằng trước có bóng người, trong lòng lập tức có dự cảm bất thường.

      Vấn đề Lý gia ngược lại lớn, chuyện Chu Vân Vân lo lắng là Chu gia cho phép đại nương Lý gia ở lại, chuyện này sớm khiến người trong thôn chú ý. Nếu muốn , Chu gia muốn tiếp tế cho Lý gia ngược lại sao, nhưng trong thôn có vài nhà họ hàng gần với Chu gia, tuy gia gia mất sớm, thân thích Chu gia thường ngày hiếm khi lui tới, nhưng thể phủ nhận tầng quan hệ này.

      Gia gia nàng có bốn người huynh đệ tỷ muội, gia gia là lão đại dưới có hai đệ đệ muội muội. Đương nhiên, muội muội sớm gả ra ngoài được mấy chục năm rồi, hiếm khi trở về. Nhưng còn hai đệ đệ, đặc biệt là tam đệ của gia gia, cùng ở thôn, cách Chu gia khoảng nửa khắc bộ.

      Vạn nhất tam gia gia cho người tới mượn lương thực, ngươi cho hay cho? Nếu cho cho mượn nhiều ít? Cho tam gia gia mượn, vậy còn nhị gia gia? Còn có vài người đường huynh khác của gia gia nữa, tuy họ hàng thân thích xa, nhưng cũng là họ hàng, ít nhiều gì đều là người họ Chu, thể chỉ lo cho họ hàng gần mà bỏ họ hàng xa?

      Chu Vân Vân đau đầu muốn chết, nàng am hiểu nhất chính là xử lý chuyện nhà. Lúc này đây, nàng mới lý giải được vì sao năm đó nàng vừa mất cha mẹ, họ hàng thân thích xem nàng như củ khoai lang nóng phỏng tay ném tới ném lui.

      đúng là củ khoai lang nóng, rất nóng, nóng đến bỏng tay.

      Cũng may Chu Tam Niếp là người dễ dụ, chỉ cần đem đồ ăn ra, muội ấy nhiệt tình hơn bất cứ ai. Chỉ mới có nửa khắc, kéo nãi nãi về nhà. Lúc đó, đại bá nương ở trong phòng huyên náo gà bay chó sủa với nương nàng, cách cánh cửa, vẫn nghe được ràng từng lời mắng chửi bên trong.

      Vì thế, Chu nãi nãi đằng đằng sát khí cước đá văng cửa.

      Đại bá nương chịu bất cứ trừng phạt nào, mà Lý thị cùng chất nữ của mình đều bị phạt cho ăn cơm, đồng thời Chu nãi nãi cũng ra lệnh cưỡng chế, sai phụ thân sáng sớm ngày mai đưa người về Lý gia ở thôn Hạnh Hoa, miếu Chu gia chứa nổi đại phật.

      Lúc này, hoàn toàn chọc phải tổ ong vò vẽ.

      phải Lý thị, mà là đại nương Lý gia.

      Tiềm lực của con người là vô hạn, đại nương Lý gia thoạt nhìn gầy gò ốm yếu, nhưng vừa nghe thấy mình bị trục xuất trở về, nhất thời khóc lóc muốn tìm cái chết. Chết chết, nhưng nàng ta lại ở lỳ trong phòng Chu Vân Vân sống chết chịu mở cửa, đem chính chủ là Chu Vân Vân ngăn ở bên ngoài.

      “Ta bị Chu Nhị Sơn chiếm tiện nghi, còn đâu được? Ta sinh ra là người Chu gia, chết là ma Chu gia, ta , ta ở lỳ trong này, đâu hết!” Đại nương Lý gia kêu gào đến thiên hôn địa ám, trong thân thể gầy yếu dường như có năng lượng dùng mãi hết, thậm chí nãi nãi buồn bực đá văng cửa phòng, nàng ta mặt dày mày dạn khóc nháo, nằm lăn lộn mặt đất .

      Kẻ ác sợ, chỉ sợ ác còn có máu liều.

      Chu gia sợ bị hao tổn thanh danh, cũng sợ cứng đối cứng với Lý gia, vạn nhất có người đâm đầu chết ở Chu gia, lúc đó mới thực khó .

      Tính thế cứ giằng co như vậy.

      Đại nương Lý gia rất dứt khoát, đơn giản chiếm luôn phòng của Chu Vân Vân, chỗ nào cũng . Lý thị vẫn chưa từ bỏ ý định, ở nhà chính sấn người tới định gắp trộm bánh bột ngô, đúng lúc người phụ trách nấu ăn hôm nay là đại bá nương, tức giận đến mức quăng ngã rổ bánh nhào tới đánh nhau với Lý thị trận.

      Giằng co như vậy hai ngày, việc Chu Vân Vân lo lắng nhất tới.

      Tam nãi nãi cùng ba tôn tử hai tôn nữ tới cửa, trực tiếp mở miệng mượn lương thực mà quanh co lòng vòng hỏi Chu gia dự trữ được nhiều lương thực . Chu nãi nãi nghe được lời này liền cảm thây thích hợp, vội vàng tiến lên tự mình giải quyết.

      “Ai gia, đại tẩu, tẩu đừng có giấu, người trong nhà với nhau, tẩu giấu làm gì, nếu phải trong nhà dự trữ được rất nhiều lương thực, sao có thể để tam tức phụ mang chất nữ nhà mẹ đẻ tới ăn nhờ ở đậu? Ba ngày hai bữa , chắc là ở đây được vài ngày rồi? Hôm đó các nàng hồi thôn muội thấy , các nàng cái gì cũng mang theo. Nếu phải ở nhà tẩu ăn nhờ ở đậu nhiều ngày nay, chẳng lẽ nàng ta hít khí mà sống?”

      Chu nãi nãi tức đến mức thở ra hơi, cố gắng hít sâu hơi bình tĩnh lại, trước tiên phải đem người đuổi cái : “Nhà ta có dự trữ lương thực, nhưng người đông sợ ăn đủ, ta còn muốn tới nhà các người xin giúp đỡ cho ta mượn ít lương thực đây.”

      “Đại tẩu đây là muốn lừa ai? Nếu phải lương thực người trong nhà ăn hết, mới cho người ngoài sao?” Tam nãi nãi cực kỳ vui liếc mắt nhìn Chu nãi nãi cái, chỉ chỉ mấy người tôn tử tôn nữ của mình, “Đây mới là con cháu nhà họ Chu, cho ai cho, cho người ngoài.”

      “Được rồi, được rồi, nhà tha ra có dự trữ lương thực.” Chu nãi nãi cũng phát bực, quan hệ của bà cùng nhà trượng phu tốt, đặt biệt là sau khi công công bà bà đều qua đời, bà cùng hai người đệ phụ (em dâu) còn lời nào để . Những năm gần đây bất quá khách sáo duy trì ngoài mặt mà thôi, khi đề cập tới lợi ích, ai có kiên nhẫn ngồi ?

      vất vả mới đuổi được đám nười tam nãi nãi, Chu nãi nãi rống to tiếng, đem cả nhà gọi tới nhà chính.

      “Lão tam, xem chuyện tốt mà ngươi làm , lão nương thấy ngươi tốt nhất đừng ở Chu gia nữa, trực tiếp cút , mang theo người chỉ biết nhà mẹ đẻ của mình cùng chất nữ của nàng ta cút nhanh !” Chu nãi nãi vẫn luôn lo lắng chuyện mình dự trữ lương thực bị người ngoài biết được, lần này là lần thứ hai, có thể ngăn được, nhưng những lần khác sao?

      Lại , tam đệ phụ kia cũng có lý, nếu thừa lương thực, sao lại giữ người ngoài lại làm gì? Còn đại nương Lý gia dám chiếm phòng của Chu Vân Vân kia, hại Chu Vân Vân phải ở ngủ cùng cái giường chật hẹp với bà, còn dung túng cho nàng ta nữa, chẳng phải muốn lật trời sao?

      Kỳ , Chu Vân Vân sớm bất mãn, biểu tỷ là muốn kiêu chiến điểm mấu chốt của nàng, đặt biệt là nương nàng vẫn mang vẻ mặt đắc thắng, Chu gia thể giải quyết chuyện này. Chu Vân Vân buồn bực, lại nghe được lời này của nãi nãi, chợt nghĩ ra kế.

      Thừa dịp ai chú ý, Chu Vân Vân lén gọi Chu Tam Niếp tới: “Đường lần trước ăn ngon ?” đợi Chu Tam Niếp trả lời, nàng lại : “Muội giúp tỷ làm chuyện này, thành công, tỷ cho muội hai khối đường.”

      “Được được được.” Chu Tam Niếp điên cuồng gật đầu, nàng ta biết làm gì, nhưng mà có ăn là được.

      “Như này, muội ra ngoài trước cửa nhà, khóc lóc kêu than nhà chúng ta có ăn, lý nào còn nuôi thêm người Lý gia…..” Chu Vân Vân gọi Chu Tam Niếp ghé tai sát lại, giọng phân phó.

      Chu Tam Niếp nghe được gật đầu liên tục, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

      ………

      “Tam thẩm là người xấu, nhà chúng ta đủ ăn, ngày chỉ được ăn bữa, bữa chỉ được ăn cái bánh bột ngô mỏng dánh, chén cháo loãng, vì sao chứ? Ăn đủ no, mỗi người còn phải ăn ít chút, nhường cho chất nữ nhà mẹ đẻ của tam thẩm ăn! Nàng ta phải họ Chu, sao lại ở lỳ Chu gia chịu ? Đúng là đồ xấu xa biết xấu hổ, qua nhà ta ăn uống , nương Lý gia biết xấu hổ!!”

      Chu Tam Niếp bất chấp tất cả, nhớ tới lời Chu Vân Vân dặn, đứng trước cửa nhà gào to oán trách nương Lý gia.

      Vốn chuyện Tam nãi nãi đột nhiên tới thăm Chu gia, có mấy người hóng chuyện đứng ở cửa xem náo nhiệt. Trước đó chỉ đứng ở xa nhìn, lúc này nhìn thấy thực có chuyện, như ong vỡ tổ nhào tới.

      Lại , Chu Tam Niếp ở thôn Dương Thụ vốn rất nổi danh, thứ nhất nàng là hài tử nhất Chu gia, thứ hai là vì cái tật tham ăn của nàng ta nổi tiếng gần xa. Lúc này, nghe xong lời này, có ai bất cứ người nào hoài nghi cả, bởi vì Chu Tam Niếp đúng là người, có thể vì miếng ăn mà ầm ĩ long trời lỡ đất.

      Nghĩ nhiêu đó vẫn chưa đủ, trong đầu Chu Tam Niếp chỉ tâm tâm niệm niệm tới khối đường, đặc biệt Chu Vân Vân còn dặn dò thêm câu, nếu có thể trực tiếp nháo đến mức đuổi được nương Lý gia , cho nàng ta thêm khối đường. Cho nên, bằng bất cứ giá nào, khóc nháo, lăn lộn, ầm ĩ, những tiểu nương nhảy nhót cùng lớn lên với nàng ta trong thôn cũng mắng thêm vào, cứ dựa vào câu đồng ngôn vô kỵ, gào khóc chửi đổng học theo mấy lão phụ nhân trong thôn giống đến vài phần.

      nương Lý gia từ đến lớn chưa từng trải qua chuyện nào như chuyện này, cửa lúc trước bị Chu nãi nãi đạp hỏng, bởi vì dưới Chu gia giờ ngoài của nàng ta ra, có ai xem nàng vừa mắt, tất nhiên có ai giúp nàng ta sửa cửa. Buổi tối có chậu than, gió lạnh thổi vào vù vù. Nhân lúc này, Chu Tam Niếp đại náo, Chu Đại Kim thừa cơ hội đá văng cửa, bức nàng ta cuộn mình như con nhộng trong chăn ra ngoài.

      “Tam Niếp, nữ nhi ngoan, đừng khóc, về thôi, về nhanh cho nương!” Đau lòng cho nữ nhi nhà mình, nhị bá nương biết nữ nhi nhà mình ngầm giao dịch với Chu Vân Vân, chỉ cảm thấy chuyện này là do đại phòng với tam phòng nháo ra, mắc gì kêu khuê nữ nhà bà chịu tội? Lập tức đau lòng tới gọi nữ nhi vào nhà.

      , con muốn chết đói! Nữ nhân biết xấu hổ, ăn vạ chịu , ăn uống ở nhà ta, sao lại mặt dày như vậy? Kêu nàng ta , nương người kêu nàng ta lập tức cút về nhà nàng ta !”

      Khóe miệng nhị bá nương giật giật, bà mơ hồ đoán được có người xúi giục khuê nữ của bà làm chuyện này, bất quá bà cũng vừa mắt tam phòng. Chu Vân Vân thôi , tốt xấu gì cũng nghĩ ra được cách kiếm tiền, nhưng còn nương Lý gia kia tính là thứ gì? Sống chết ăn vạ ở Chu gia chịu ? cho nàng ta ăn, nàng ta cư nhiên dám cướp, loại người này vạn nhất gả vào cửa, chỗ nào còn đường sống? Sợ nhất là chuyện đại phòng cùng tam phòng liên thủ. Đến lúc đó nhị phòng phải làm sao?

      Nghĩ đến đây, nhị bá nương giả bộ che mặt khóc ròng : “Tam Niếp, con vào nhà , nương ăn, đều cho con hết. Về thôi, đừng vì loại người này mà làm mình mất mặt. Tam Niếp, mau vào nhà!”

      vào, vào, vào, kêu nàng ta cút , lập tức cút ngay, đây là nhà con, chứa người ngoài!”

      Bên ngoài, Chu Tam Niếp khóc lóc gào lớn, phía tây phòng truyền đến tiếng kêu cực kỳ thê lương thảm thiết: “A a a! Y phục mới của ta, vừa mới làm để mặc năm mới, chưa mặc lần nào! Ta liều mạng với ngươi!!”

      Lý thị tính thừa dịp khó có cơ hội nào như lần này, vào phòng Chu Đại Niếp, định lấy mấy món chăn đệm cũ, y phục cũ để chất nữ mang về. Tới nước này rồi, bà ta nhận ra, chất nữ có khả năng ở mãi Chu gia được, chi bằng thừa cơ hội lần này đem việc hôn nhân định xuống, lại ép Chu nãi nãi bỏ ra chút lương thực, đưa đến Lý gia. Chờ thêm mấy ngày, lại thỉnh mà mối tới làm chứng, trước năm mới đem người nâng vào cửa mới được.

      Được được, nhưng Lý thị vẫn nỡ bỏ đồ của mình.

      Bà ta gả vào Chu gia được mời mấy năm, lẽ ra chăn đệm, y phục cũ cũng có ít. Bất quá, bà ta rất yên tâm thoải mái an ủi chính mình, vóc người bà ta cao, chất nữ mặc vừa y phục của bà ta. Lại thấy chất nữ tuy hơn Chu Đại Niếp tuổi, nhưng dù sao tương lai chất nữ cũng gả vào đại phòng, tiểu lấy vài món xiêm y cũ cho tẩu tử, phải đương nhiên sao?

      “Kêu cái gì mà kêu, gặp quỷ sao? Đó là tẩu tử tương lai của ngươi, lấy của ngươi hai bộ xiêm y sao? Nương ngươi phải đưa y phục cũ của mình cho đại tẩu ngươi mặc hay sao? Đúng rồi, vải bông làm yếm này ta cũng cầm , đồ này vốn của Vân Vân, ngươi cầm làm gì?”

      Lý thị mặc kệ, ỷ vào việc mình cao hơn Chu Đại Niếp cái đầu, cầm xiêm y mới làm, chăn đệm ở giường, cuộn lại ôm : “Được rồi, các người đừng làm ầm ĩ nữa, trước tiên đem chuyện hôn nhân định ra , quay đầu mới là bờ, danh phận ở mãi Chu gia cũng được, Chu gia các người vui, nhưng nhà mẻ đẻ ta vui.”
      Tôm Thỏngocanh thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 22:

      Edit: Pana

      vui lăn chỗ khác!

      Chu Đại Niếp vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại đau lòng. Giận nhất nàng là tiểu bối, nếu nàng màn bối phận xông lên, cũng chẳng làm gì được tam thẩm. Nàng ta rất muốn học theo Chu Tam Niếp bất chấp thể diện la lối khóc lóc lăn lộn…..

      Nhưng nàng ta làm được.

      “Nương, nương! Người mau tới đây! Nương!” Chu Đại Niếp nàng thể xông lên đánh nhau với tam thẩm, nhưng nàng ta có thể tìm viện binh mà. Nhìn thấy nương mình xông tới, nàng ta vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể : “Là tam thẩm, thẩm ấy cướp y phục cùng chăn đệm của nữ nhi, năm nay mới làm xong, chưa mặc qua lần nào!”

      Lại thấy Chu nãi nãi cũng tới, Chu Đại Niếp thay đổi đối tượng, kêu khóc : “Nãi nãi! Tam thẩm cướp y phục với chăn đệm, còn muốn đánh chết tôn nữ! Con muốn sống nữa! Người nhất định phải làm chủ cho con!”

      cho cùng, Chu Đại Niếp bất quá chỉ là tiểu nương mười ba tuổi, đại phòng chỉ có duy nhất khuê nữ là nàng ta, thường ngày rất được sủng ái. Đương nhiên nàng ta thể so với Chu Vân Vân được, nhưng nàng ta cũng là tôn nữ của nãi nãi, thể để người ngoài khi dễ được.

      Thường ngày, bà cũng hay la mắng nữ nhi nhà mình, nhưng đó là nữ nhi của ruột thịt của bà, bà đau lòng sao được? Nhìn thấy cảnh Lý thị tam phòng tính kế nhi tử, đoạt đồ nữ nhi, khi dễ người quá đáng, xem bà là bùn loãng thể trát tường?

      ngờ, Lý thị lại đúng tình hợp lý : “Còn phải chỉ là hai bộ xiêm y? Lấy cho tẩu tử của nó mặc sao, sau khi gả tới đây cũng theo của hồi môn đưa về lại, gào cái gì mà gào? Nếu phải xiêm y của Vân Vân, biểu tỷ nó mặc vừa, sao ta lại nhín trúng đồ của Đại Niếp được? Nhìn màu sắc, chất vải , tẩu cho là ta hiếm lạ chắc? Hứ.”

      xong, đợi đại bá nương hung ác vọt tới, chân Lý thị như được bôi dầu nhanh chóng chạy .

      Trước cửa Chu gia vì Chu Tam Niếp náo loạn tụ tập lại rất nhiều người, đứng hóng chuyện. Thấy thế, tuy đại bá nương muốn vì nữ nhi lấy lại công bằng, cũng thể trước mặt nhiều người như vậy xé rách mặt với đệ tức phụ được. Bà tức giận đến mức ngực phập phồng, Đại Niếp tức giận trực tiếp khóc tại chỗ.

      Hơn phân nửa thôn Dương Thụ này đều biết ba tỷ muội nhà Chu gia. Đại tỷ mê cái đẹp, tiểu muội ham ăn, người còn lại bảo bối đầu quả tim Chu lão thái thái.

      Cho dù người thích làm đẹp mấy, đột nhiên y phục mới làm bị người ta cướp , đều tức giận. Chu Đại Niếp những mất bộ y phục mới làm, mà còn mất y phục năm trước nàng ta chỉ mặc có vài lần nhìn còn rất mới, thêm bộ chăn đệm mới tinh nữa.

      Đau lòng chết nàng ta rồi.

      Mắt thấy nữ nhi khóc tới mức sắp ngất , đại bá nương lập tức vọt tới phòng Vân Vân, gào thét gọi đại nương Lý gia ra. Chu nãi nãi lạnh lùng nhìn, thấy thế trực tiếp mở miệng : “Đại tức phụ, vào kéo nó ra!”

      Lập tức đại bá nương liền vén tay áo, hai lời đạp cửa vọt vào, nắm tóc đại nương Lý gia, cường ngạnh túm người từ trong phòng ra, miệng ngừng uy hiếp: “Bà đây đánh chết cái đồ tai họa nhà ngươi, đỡ cho ngươi gieo họa cho người khác, đơn giản gọn gàng thống khoái!”

      Đại nương Lý gia điên cuồng gào thét, nàng ta chỉ muốn hù dọa người Chu gia mà thôi, phải thực muốn tìm cái chết. Nhưng lúc này, nàng ta thề, nàng ta ràng thấy được ánh mắt đằng đằng sát khí của đại bá nương Chu gia, theo bản năng nàng ta sợ hãi, thét chói tai xin tha.

      Thấy sắp nháo ra mạng người, cuối cùng chu nãi nãi ra mặt ngăn lại, chỉ là bây giờ, lão bà này muốn tốn nước bọt mắng chửi nữa, lạnh lùng liếc đại nương Lý gia cái, chợt phân phó: “Tiễn Lý nương . Lão đại, ngươi theo, việc liên quan đến nhi tử ngươi, ngươi xử lý cho tốt rồi hẵn về, nếu xử lý tốt….”

      Câu cuối cùng hết, Chu nãi nãi muốn thêm, xoay người vào nhà chính, lâu sau, xách ra bao gạo, bên trong khoảng đấu gạo: “Tam tức phụ, đừng nhà họ Chu ta khắt khe với ngươi, đây là lương thực, trở về nhà mẹ đẻ ngươi . Cẩn thận suy nghĩ kỹ lại cho ta!”

      Lại phân phó ba nhi tử, thêm hai tôn tử lớn theo, lấy đại bá nương làm chủ, lập tức xuất phát đưa hai chất ( , chất nữ) này về Lý gia thôn Hạnh Hoa.

      Lúc này Lý thị có chút vui, trong ngực ôm tay nải đứng ở đằng trước, muốn gì đó, bị Chu nãi nãi vỗ tay đoạt tay nải: “Nghĩ ra cần trở lại!”

      Tay nải trả lại cho Chu Đại Niếp, đồ của mình thiếu thứ gì, Chu Đại Niếp vui vẻ, ánh mắt dừng lại người đại nương Lý gia thấy người nàng ta mặc bộ y phục rất kỳ lạ dường như mặc rất vội vàng, hóa ra người này chỉ biết xấu hổ, cư nhi còn là kẻ trộm? Ngu xuẩn hết chỗ , trộm rồi giấu trong người cũng xong đồ được trộm giấu trong tay áo lộ ra bên ngoài, đúng là ngu xuẩn. Chu Đại Niếp muốn cáo trạng, ngờ bị Chu Vân Vân túm lại, tuy có chút khó hiểu, nhưng nàng ta vẫn đem lời đến bên miệng nuốt vào.

      Lúc Chu Đại Niếp khóc lớn, là lúc Chu Tam Niếp khóc nháo nữa, lén vào nhà.

      Chờ cho đoàn người đại bá nương rời , Chu Đại Niếp mới trừng mắt nhìn Chu Vân Vân liếc mắt cái: “Muội ngăn ta lại làm gì? thấy nàng ta lấy trộm đồ của muội sao? Ta thấy ràng, nàng ta giấu trong người!”

      “Sao lại thấy.” Chu Vân Vân tức giận : “Nàng ta trộm rồi, bắt nàng ta trả lại là xong, nhưng tỷ nghĩ nương tỷ là người dễ đối phó? Đại bá nương nghẹn bụng khí, đến thôn Hạnh Hoa, nhìn người nhà Lý gia làm trò, nhưng mà nhân chứng vật chứng đều ở đó, chúng ta chiếm thế thượng phong!”

      Chu Đại Niếp cảm thấy dường như mình hiểu sai con người Chu Vân Vân, kinh ngạc lắp bắp: “Muội muội…..”

      “Sao? Muội sai chỗ nào? Hừ, nàng ta trộm đồ của muội còn để người khác hai câu sao? Tỷ chờ xem, đại bá nương hảo hảo thu thập nàng ta.” Chu Vân Vân tự tin mười phần, kỳ nàng cũng tín nhiệm đại bá nương lắm, nhưng mới vừa rồi nàng mơ hồ nghe thấy nãi nãi gì đó với đại bá nương, đại loại giống như uy hiếp cảnh cáo gì đó.

      “Hừ, mới tốt, luôn đừng về nữa!” Chu Tam Niếp tức giận trừng mắt, đúng lúc đại nương Lý gia quay đầu lại nhìn nàng ta cái, nàng ta càng thêm tức giận: “Người xấu, đồ biết xấu hổ, cho ngươi tới nhà ta nữa!”

      Có lẽ có lời này của Chu Tam Niếp cỗ vũ, đại bá nương phát huy sức chiến đấu vượt xa người thường, thấy ánh mắt nghi ngờ của người nào, bà liền lập tức ngọn ngành. Hận thể đem những gì mình biết dùng từ ngữ nhục nhã nhất đổ hết lên đầu đại nương Lý gia.

      Quả thực, chuyện này chưa chắc là do đại nương Lý gia chủ mưu, nhưng nếu nàng ta phối hợp chuyện sao thành được. Đại bá nương lại phải là hạng người có tấm lòng lương thiện, huống hồ việc này có liên quan đến chung thân đại của nhi tử nhà bà, bà dù có lương thiện cũng dám lấy tương lai của nhi tử ra đánh đổi.

      Nhà họ Chu xui xẻo có tức phụ họ Lý rồi, cần có thêm người thứ hai.

      Cứ thế, cả đường , đoàn người đại bá nương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tới thôn Hạnh Hoa. Vừa tiến vào thôn, đại bá nương lần thứ hai gào lớn, phải lý lẽ thị phi, mà bà muốn tập trung chú ý của người trong thôn cùng nhau tới Lý gia.

      Đầu thôn Hạnh Hoa, ruộng nước chiếm đa số, thu hoạch tốt hơn thôn Dương Thụ rất nhiều, cho nên cuộc sống của người dân ở đây tương đối dư dả. Đương nhiên, giàu nức đố đổ vách có, chẳng qua tám chín phần mười đều có gia cảnh giống như Chu gia, ít nhất được ăn no mặc ấm.

      Cũng bởi vậy, đại bá nương ra sức hét lớn, rất nhanh dẫn tới chú ý của ít người nhàn rỗi có việc gì làm. Chờ đến khi tới Lý gia trước cửa đứng hơn trăm người, đại bá nương mới vào vấn đề chính.

      Bà cũng làm gì, chỉ đứng thẳng người trước cửa Lý gia, vén tà áo, bên hông lộ ra hai con dao. Tất nhiên dao này phải là hai con dao bảo bối của nãi nãi mới mua, mà là hai con dao dùng băm thịt trước kia bị Chu nãi nãi đào thải.

      Tuy thế, cũng đem người của Lý gia dọa đến mức hồn vía lên mây.

      “Đồ biết xấu hổ, làm bẩn thanh danh nhi tử nhà ta, còn muốn cướp đồ của nữ nhi ta, ta phi! Lý gia nuôi dưỡng ra loại biết xấu hổ này, hôm nay ta thay trời hành đạo, băm vằm tiểu súc sinh này, xem thử người nào dám cản ta!”

      Mắt thấy nam nhân nhà mình muốn tới ngăn cản, đại bá nương lập tức rút hai con dao hai bên hông, múa rất nhuần nhuyễn: “Ai cũng đừng ngăn được ta, hôm nay bà bà ta có muốn hưu ta, ta cũng phải làm chuyện này cho ra nhẽ, ta cho tất cả mọi người thấy toàn bộ Lý gia có thứ nào tốt hết!”

      Thấy bà kiên quyết như vậy, người nào dám tiến lên? Trượng phu nhà bà nhịn được lui về sau vài bước, chỉ dám đứng nhìn từ xa, có chút nào dám tiến lên ngăn cản.

      Đao kiếm có mắt đâu! Tuy nó là dao cùn bị nãi nãi đào thải, nhưng nó cũng là dao! Chặt xương heo còn được, huống chi là chặt người? Chém cái ai biết được!

      Đại nương Lý gia cực kỳ hoảng sợ, màn mọi thứ xung quanh, vội vàng chạy tới trốn sau lưng ngoại công, giọng khóc lóc ủy khuất , càng khóc càng thương thương tâm, khỏi thất thanh hô lên: “Ngoại công, Chu gia khinh người quá đáng, Chu Nhị Sơn kia cường ngạnh kéo tôn nữ vào nhà bếp, còn muốn cởi xiêm y của tôn nữ, chiếm tiện nghi của con còn chết chịu thừa nhận!!!”

      “Hảo a!!! Đây là khinh thường Lý gia chúng ta có ai?!!!” Lý gia lúc nãy còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, tức giận chỉ tay vào người Chu gia.

      Đặc biệt là Lý lão thái thái, tuy bà ta rất trọng nam khinh nữ, nhưng đại tôn nữ này của bà ta là ngoại lệ, dù sao tôn nữ này là cốt nhục duy nhất trưởng tử để lại, người trong nhà đối xử ra sao cũng được, nhưng cho phép người ngoài tùy ý chà đạp. Huống hồ, bọn họ tính toán xong cả rồi, để đại tôn nữ gả cho nhi tử thứ hai của đại phòng trước, chờ thêm hai năm nữa, tiểu tôn nữ lớn hơn chút, liền hứa gả cho Chu Đại Kim tam phòng, nhất định được ít tiền sính lễ.

      Nhìn bộ dáng muốn liều mạng của trưởng tức Chu gia, còn trông cậy vào việc nhi tử của bà ấy thú đại nương Lý gia? kết thù là may lắm rồi, kết thân đừng có mà nằm mơ.

      Người Lý gia nhiều, hơn phân nửa đều là nữ quyến cùng tiểu hài tử, thấy trong tay đại bá nương cầm hai con dao, cứng người dám tiến lên phía trước, chỉ có thể đứng tại chỗ, thay nhau mắng. Cũng may nam đinh Chu gia tìm được cơ hội đoạt lại hai con dao trong tay đại bá nương, lúc này hai bên mới thở phào nhõm hơi.

      Nhưng mà, đại bá nương dùng miệng lưỡi của mình để chứng minh, cho dù có hai con dao, bà cũng có thể làm nữ trung hào kiệt.

      Mắt thấy đại nương Lý gia đứng bên kia hươu vượn nước miếng bay đầy trời, đại bá nương trực tiếp vọt tới trước mặt nàng ta, kéo cổ áo của nàng ta ra. Nhìn thấy bên trong là vải dệt thủ công loại vải bền chắc giữ ấm tốt, kỳ thực nếu mặt qua năm, vải dệt trở nên dễ rách, bông bên trong đều kết thành khối, khi xé rách, liền lộ ra trung y bên trong, đại bá nương làm việc hằng ngày sức lực lại lớn xé cái là rách.

      Mà trước vạt áo đại nương Lý gia, lập tức rớt ra vài cái khăn tay, dây bộc tóc dành cho tiểu nương dùng, mọi người ghé mắt nhìn sang, còn thấy bên trong đại nương Lý gia mặc thêm tới bốn cái áo yếm màu sắc khác nhau. Tất nhiên, ngoài lớp áo bên ngoài còn lại ba lớp y phục áo yếm khăn tay vừa thấy liền biết phải là đồ của Lý gia, chất liệu tốt màu sắc tươi sáng, nhìn cái liền hiểu, đây ràng là đồ trộm được.

      “Hảo a! Hủy trong sạch của nhi tử ta tính, còn đến nhà họ Chu ta trộm đồ! Nghèo đến mức tấm vải bố cũng mua nổi!!! nương lớn như vậy rồi lại thích làm trộm cướp, đúng là nhà biết xấu hổ!”

      Đại bá nương thành thục kéo cái lộ lớp áo yếm bên trong của đại nương Lý gia, lấy hết chỉ để lại thứ thuộc về nàng ta. Vấn đề là, đại bá nương dùng lực mạnh biên độ lớn, hơn nữa đại nương Lý gia có khả năng đứng yên mặc cho đại bá nương động tay động chân người mình, giằng co phen, tránh được , còn làm xiêm y người xộc xệch.

      Đại nương Lý gia sợ tới mức mặt còn chút máu, mấy phụ nhân vây xem còn chỉ chỉ trỏ trỏ , quay đầu thấy nam nhân nhà mình trợn mắt mà nhìn, lập tức cao giọng chửi bậy lên : “Hồ ly tinh đẹp lắm sao? Ta phi!”

      Có người còn giấu đầu lòi đuôi, lấy tay bịt mắt, chừa khẻ hở giữa hai ngón tay trộm nhìn. Đến nỗi có mấy đại nương đến xem náo nhiệt, mặt đều đỏ bừng, uốn éo vòng eo nhanh chóng chạy về nhà.

      Thấy tình hình như vậy, Lý gia bất chấp mặt mũi, xấu hổ chạy nhanh tới đoạt lấy người.

      Tuy hai con dao của đại bá nương bị trượng phu nhà bà đoạt mất, nhưng lúc này sao có thể để cả Lý gia thoát thân dễ dàng như vậy được? Đặc biệt là đại nương Lý gia…..

      “A!!!! Ta liều mạng với ngươi!” tiếng thét thê lương chói tai vang lên, đại nương quan tâm đến hình tượng bản thân nữa liều mạng chạy tới chỗ đại bá nương cào cấu. Trong nháy mắt, mặt đại bá nương bị cào trúng vài chỗ rỉ máu.

      Đại bá nương nghĩ tới, tiểu đề tử (con đỉ phải?) còn dám động thủ với bà, bên đánh trả bên kêu lớn: “Mấy đại nam nhân các người đứng ngốc ở đó làm gì? Trơ mắt nhìn ta bị đánh, để cái thứ biết xấu hổ này trộm đồ của Vân Vân đem ? Trở về nương có đánh chết các người !!!!!”

      Đại bá nương nghĩ tới đại nương Lý gia nhìn gầy yếu mà lại bưu hãn đến thế, ngay cả đám người Chu gia theo cũng hoàn toàn bất ngờ. Trong lúc nhất thời, ai tiến lên cứu bà, đại bá nương tức giận nổi trận lôi đình: “Chu Đại Ngưu ngươi tốt lắm! Lão bà nhà ngươi bị người ta đánh thành như vậy! Ngươi còn đứng đó mà nhìn! Cuộc sống này sống còn ý nghĩa gì nữa?! Còn có Chu Đại Sơn ngươi, lão nương sinh ra nuôi lớn ngươi, phải để ngươi nhìn chằm chằm vào con tiện nhân này! Có cái gì đẹp!!! Người như bức tường, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông!!!”

      Người Chu gia lập tức hoảng sợ, vội tiến lên can ngăn. Nhưng mà lúc hỗn chiến, sao có thể dễ dàng đem hai người tách ra được? Còn nữa, bọn họ muốn can ngăn, nhưng lại chịu nổi đám người Lý gia ám toán. đúng là móng tay với hàm răng có đôi khi giống vũ khí hơn bàn tay nhiều.

      Trong chốc lát, dưới Chu gia hơn phân nửa đều bay màu, thương thế tính nghiêm trọng, cơ bản là nơi này bị cào chút, nơi đó bị cắn ngụm. Đương nhiên, Lý gia cũng tốt hơn là mấy, đại bá nương cường ngạnh đem xiêm y của đại nương Lý gia kéo xuống.

      Càng nhìn càng tức, đại bá nương tức giận chửi ầm lên: “Cái thứ lên nổi mặt bàn! Nhìn trộm ít đồ nhỉ! Khăn tay, túi thơm, dây buộc tóc…. Đến cả khối đường đồ ăn vặt của tiểu hài tử cũng tha! Tiện nhân! Đĩ thõa!”

      Khăn tay, túi thơm này ràng do chính tay đại tức phục của bà làm cho Chu Vân Vân, bà sao nhận ra? Lập tức lục soát, còn cố ý xé rách vài chỗ, nhưng chỗ quan trọng bà thể xuống tay được.

      Đại nương Lý gia suýt khóc mù mắt, nàng ta biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

      “Tiện nhân, biết xấu hổ, ngờ ngươi lại là loại đức hạnh này, biết nên mới qua lại với nhà các người, nếu sớm biết, chỗ nào dung thứ cho các người! Hừ, đúng là ăn cắp thành thạo quá mà, chừng vài năm gần đây nhà các người trộm cắp ít nhỉ, thứ trộm cướp biết xấu hổ, đồ nhà ta có vứt có bỏ cũng cho các người!”

      Đại bá nương rất tính tình Chu Vân Vân, quần áo bị người khác mặc qua, tuyệt đối có khả năng mặt lại, giặt sạch cũng vô dụng. Cho nên, bất cứ giá nào bà đều muốn làm trò trước mặt mọi người, xé đồ lấy hết những thứ giấu trong đó ra. Bất quá, dù như thế, xé vậy còn chưa đủ đâu, bà làm vậy chỉ muốn cho bà bà ở nhà xem thôi.

      Những người khác ở Chu gia đều biết, trước lúc ra cửa, bà bà trộm với bà, kêu bà nhất định phải giải quyết tốt chuyện này, nếu bà cứ chờ chuẩn bị thú người ta vào cửa .

      Vì hạnh phúc nửa đời sau của nhi tử, , vì bình an của đại phòng, hoặc đơn thuần là bà nuốt trôi cục tức này, bà tuyệt đối cho phép đại nương Lý gia bước vào cửa Chu gia nửa bước.

      “Thế đạo bây giờ, phường trộm cướp càng thêm càn rỡ, trộm đồ còn đánh người! Tiểu tặc kia, cả nhà các người đều là phường trộm cướp, đồ trứng thối, thượng bất chính hạ tắc loạn, thân thích của kẻ biết xấu hổ đều là kẻ trộm, ăn nhờ ở đậu còn muốn tống tiền, còn hủy trong sạch của nhi tử ta!”

      Đại bá nương càng càng khí thế, vốn Chu nãi nãi còn đưa cho bà đấu lương thực mang đến, muốn đưa cho Lý thị làm thức ăn, cho đến lúc này, đại bá nương nhìn lại người nhà mình thấy mặt người nào cũng bị cào vài cái, tức chồng thêm tức còn đưa gạo? Chết đói mới tốt!

      “Còn có ngươi tam tức phụ Chu gia Lý thị! Ngươi gả tới Chu gia được mười mấy năm, Chu gia làm gì có lỗi với ngươi sao? Ăn cây táo, rào cây sung, bạch nhãn lang, mang theo người nhà mẹ đẻ tới ăn chực còn ăn trộm! Ta phi!”

      chửi hăng, lí trưởng thôn Hạnh Hoa mang người tới can ngăn. Đại bá nương thấy việc này làm tới đây cũng được rồi, ở lại cũng chiếm được chỗ tốt, trước khi còn ở trước mặt Lí trưởng thêm: “Tiểu nương này biết xấu hổ đến nhà Chu gia tống tiền, còn cường ngạnh lôi kéo nhi tử của ta tới nhà bếp, hai đòi cởi y phục của nhi tử ta, còn bắt nhi tử thú nàng ta qua cửa…… A phi!”

      Lý gia muốn giải thích, đại bá nương lại đoạt trước: “Lăn con mẹ nó ra chỗ khác, cái loại như ngươi, mọi người nhìn thấy hết rồi, còn cái gì trong sạch? Trộm đồ Chu gia ta cho ta tới lấy về?!! Dám trộm mà dám lãnh hậu quả!! Lão nương chưa cho ngươi hai tát tai, ngươi còn dám cào lão nương! Nghĩ lão nương dễ khi dễ? Còn muốn nhi tử của ta thú ngươi, ngươi nằm mơ !”


      sắp tới mình rất bận nên có thể ra chương ít hơn trước, cảm ơn mọi người ủng hộ truyện<3<3<3<3
      Tôm Thỏ, ngocanhShikano thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Chỉ cần nàng k bỏ, luôn ủng hộ nhé
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :