1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 17:

      Edit: Pana

      Dư lại vài thước, cho nàng ta làm áo khoác?!

      Nghe được lời này, Chu Đại Niếp còn quan tâm gì đến việc cãi nhau với tẩu tử nhà mình nữa, trong mắt trong lòng nàng ta dán chặt vào tấm vải bông trước mặt, tuy chỉ còn lại vài thước, từng miếng vải lớn do làm xong chăn còn dư, khâu lại biết đâu chỉ làm được cái áo ngoài, chừng còn có thể làm thêm cái khăn trùm đầu cũng nên.

      Ngay lập tức Chu Đại Niếp vươn tay đoạt hết mớ vải bông, xoay người liền chạy.

      Tuy Chu Vân Vân đem vài thước vải bông còn lại xem như mãnh thú hồng thủy, lúc này thấy Chu Đại Niếp diễn trò như vậy, nhịn được cảm thấy tỷ ấy hết thuốc chữa rồi. Nhìn lại đường tẩu, thấy tẩu ấy trợn mắt há mồm nhìn, hoàn toàn nghĩ tới tiểu di tử nhà mình lại làm quá mức đến vậy.

      Nhưng mà, đúng lúc hai người còn ngây người, Chu nãi nãi xuất , muốn vào trong, suýt nữa bị Chu Đại Niếp đụng phải. Chu Đại Niếp tuy vội vội vàng vàng, nhưng thực bị dọa cũng , luống cuống tay chân đem cuộn vải cầm trong tay giấu ra sau lưng, ánh mắt láo liêng, dám nhìn thẳng nãi nãi.

      Vấn đề là, nàng ta dám nhưng nãi nãi .

      “Đưa ra đây!” Nãi nãi lạnh giọng quát, ánh mắt sắt như dao ném qua.

      Nhưng Chu Đại Niếp là loại người nào? Mặc dù vừa kinh vừa sợ, nàng ta vẫn bỏ được cuộn vải bông trong tay. Chần chờ nửa ngày, chỉ có thể dùng vẻ mặt đưa đám nhìn Chu Vân Vân : “Vân Vân muội với nãi nãi , cái này là muội đồng ý tặng cho ta.”

      Chuyện tới nước này, Chu Đại Niếp chỉ có thể hy vọng Chu Vân Vân có thể giúp nàng ta phen. Tuy mất mặt, bị mắng cũng chẳng có gì, vải bông cầm tới tận tay lại để bay mất, kia mới là muốn mạng nàng ta.

      “Là con cho tỷ ấy.” Chu Vân Vân vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ mới vừa rồi, theo bản năng ra, nhìn về phía Chu nãi nãi, “Nãi nãi, đừng nóng giận mà. Đều là tỷ muội trong nhà, nên đối xử đặc thù với mình con như vậy. Nãi nãi xem, con miếng vải to như vậy để làm chăn bông rồi, vải còn dư đều đưa cho đường tỷ .”

      “Đúng đúng.” Chu Đại Niếp gật đầu liên tục, chờ mong nhìn Chu nãi nãi.

      Chu nãi nãi chỉ cho nàng ta ánh mắt hung tợn, mang theo biểu tình hận rèn sắt thành thép nhìn về phía Chu Vân Vân: “Con a! Tính tình hiền lành dịu dàng như vậy, khi còn là đại nương sao, vạn nhất tương lai gả bị người nhà khác khi dễ biết làm sao bây giờ? Ở đây còn có nãi nãi giúp con, nhưng nếu con thành người của nhà khác, nãi nãi biết làm sao?”

      “Vậy gả, con cả đời ở Chu gia sống với nãi nãi, hiếu kính nãi nãi, chỉ đối tốt với mình nãi nãi!” Chu Vân Vân lúc này bình thường, dốc sức vuốt mông ngựa.

      Nãi nãi thấy nàng như vậy cũng hết cách, mình hờn dỗi, sau đó đơn giản : “Nãi nãi thấy lời Vân Vân sai, nhà chúng ta tuy kiếm được tiền nhưng cũng nên khoe khoang, để nhiều người biết được. Vậy , còn dư lại hai phân vải bông, để cho mỗi người làm cái áo yếm .”

      Bụng, yếm?!

      Chu Vân Vân cảm thấy mình chịu đả kích lớn, cái yếm làm từ vải bông đây phải muốn ném hết mặt mũi vào trong chăn? Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, mình nàng phòng, tính mất mặt lắm..... Mắt thấy tâm phiền.

      Về phía Chu Đại Niếp, so với vẻ mặt đau khổ của Chu Vân Vân, nàng ta nghĩ xem nên lấy hay bỏ. Cùng nãi nãi cứng đối cứng tuyệt đối là được, còn bằng sớm kết thúc việc này. Bất quá, Chu Đại Niếp nhiều ít vẫn có chút tâm kế, dựa vào việc mình cao hơn Chu Vân Vân ít, muốn chia vải bông còn dư thành hai phần ba, đối với Chu Vân Vân ngàn dặn vạn dò, vải lẻ dư lại ngàn vạn lần đứng ném , có thể làm cái cài hoa cũng tốt.

      Vì thế, Chu Vân Vân lại chịu thêm lần đả kích nữa, loại vải bông thổi bay gió Đông Bắc này, dồn hết dũng khí bình sinh lại mới dám mặt lên người, làm cái kẹp hoa cài lên đầu? Cái này là muốn tiếng than vang thấu trời xanh hay sao!

      Làm Chu Vân Vân khỏi nhớ tới hoa đại gia.....

      quan tâm mọi người nghĩ như thế nào, kiện vải bông tạm thời hạ màn, ít nhất Chu Đại Niếp với Chu Vân Vân hiếm khi đạt thành hiệp nghị. Bất quá xong việc, Chu thị nghe đến chuyện này, tức giận tới mức hơn nửa đêm còn chưa ngủ. chỉ làm phiền Chu Tam Ngưu cho ngủ, ngay cả Chu Đại Kim ngủ ở gian ngoài cũng bị liên lụy, nhịn được tìm Chu Vân Vân than phiền.

      “Tỷ tỷ, tỷ xem nương cái người này bị làm sao vậy? Cư nhiên lại nhớ thương mớ vải bông của tỷ cùng đường tỷ, nương cũng chịu soi gương nhìn lại mình xem trưởng thành ra sao, còn muốn vải bông cài đầu! Nương có gắn đầu mười cân hoàng kim, vẫn xấu đều, cài vải bông lên đầu có ích gì?”

      Chu Vân Vân nghẹn cười muốn nội thương.

      Kỳ , trong trí nhớ của nguyên chủ, tình cảm của nàng với đệ đệ tính là tốt. Chủ yếu là vì nguyên chủ thuộc dạng người tâm cao khí ngạo, nhiễm khói lửa nhân gian, toàn bộ Chu gia người có thể chân chính được nàng đặt trong lòng chỉ có duy nhất người là nãi nãi. Đến nỗi nhìn mặt những người khác trong nhà nàng cũng lười, đơn giản mà chỉ là cùng sinh hoạt dưới mái hiên, nhưng có quá nhiều tình cảm.

      Nhưng mà, sau đó khối thân thể này thuộc về Chu Vân Vân nàng cảm thấy đệ đệ này của nàng rất đáng .

      Đứng lên đến ngăn tủ trước cửa, Chu Vân Vân lấy ra cái bình , đây là bình đựng ít đồ ăn vặt của nàng, hơn phân nửa đường bên trong được nàng cắt thành khối bộc giấy nến, đủ loại mùi vị, còn có cả tranh đường, chẳng qua là nó bị nàng làm thành khối mạt chược.

      Lấy mấy khối đường ra, chia cho Chu Đại Kim hơn phân nửa, Chu Vân Vân vừa ăn vừa cười : “Đệ đừng chê cười nương, lúc trước tỷ có nghe , nương muốn đem chất nữ nhà mẹ đẻ của nương gả cho đệ đó.”

      “Gì?!” Chu Đại Kim vui vẻ ăn đường, kết quả bị câu của tỷ tỷ làm cho ngẹn lại, như sấm đánh giữa trời quang, nhất thời cả kinh nhảy cao ba thước, suýt nữa đem khối đường trong tay ném , lần thứ hai bị dọa cho chết khiếp, vất vả lắm mới bình tĩnh lại, điên cuồng lắc đầu: “Đừng, đừng mà, tỷ đừng làm đệ sợ, tỷ còn dọa nữa là ra án mạng đó!”

      “Tỷ rảnh rỗi vậy sao, dối hù dọa đệ? tin đệ hỏi nương , xem nương có phải có ý này hay . Đúng rồi, nương còn muốn cháu trai bên nhà mẹ đẻ tới hỏi cưới tỷ nữa kìa, đệ xem tỷ có bị dọa như đệ sao?”

      Chu Vân Vân bình tĩnh ăn đường, nàng có thói quen ăn cả đường lẫn giấy nến, nhiều ít gì cũng giảm vị ngọt của đường, nhưng nàng cảm thấy ăn như vậy rất ngon. Nhìn Chu Đại Kim, bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng nhất thời bị chọc cười, ôm bụng cười : “Bộ dáng đệ như vậy là làm sao? Thực đáng sợ đến vậy?”

      Đúng vậy…..

      Mặc dù Chu Đại Kim mở miệng chuyện, nhưng từ biểu cảm mặt có thể hiểu được trong lòng nghĩ gì.

      “Tỷ tỷ, chuyện này nãi nãi biết chưa?” Sau lúc lâu, Chu Đại Kim mới tìm lại được tiếng , chỉ là mặt vẫn là biểu cảm kinh hồn như cũ.

      Chu Vân Vân nghĩ nghĩ, : “Tỷ nghe được tin này là lúc tới xem đại đường tẩu làm đồ thêu, đường tẩu hình như nghe được từ chỗ đại bá nương, đại bá nương…. Hẳn là nương với đại bá nương. Bất quá chuyện này đệ cũng cần lo lắng, tuy việc chung thân đại là do cha mẹ định đoạt, nhưng ở cái nhà này, nếu được nãi nãi gật đầu, người nào dám làm càng? Chưa được đồng ý của nãi nãi mà làm bừa bị nãi nãi vác dao chém chết mới là lạ? Tỷ biết, nãi nãi lúc lên trấn có mua hai cái dao to bằng cánh tay băm thịt cực tốt!”

      Có chuyện như vậy , bởi vì Chu gia thường xuyên băm nhân làm bánh bao, dao phay lúc trước dùng khá lâu rồi, còn sắc bén nữa. Nãi nãi tuy keo kiệt, nhưng lúc cần chi kiên quyết chùng tay, lúc này kiếm được tiền, lập tức tìm thợ rèn đặt làm hai cái dao lớn bén.

      , dao kia mặc dù chỉ đặt bàn ai chạm vào, cũng tỏa ra hàn khí dày đặc.

      Dù sao Chu Vân Vân dám đụng vào hai cái dao đó, nàng ở đại làm sư phó điểm tâm Trung Quốc, tuy cũng thường làm cơm nhà, nhưng chỉ được nhiêu đó, dùng dao lớn như vậy để băm thức ăn cách nàng quá xa.

      “Đệ sợ chính là cái này!” Vẻ mặt Chu Đại Kim kinh hoảng, khối đường cầm trong tay cũng dám ăn, chỉ run rẩy : “Tỷ tỷ, tỷ xem nếu nãi nãi biết chuyện này, có vung dao lên băm nương của chúng ta thành nhân bánh bao luôn ?”

      Chu Vân Vân: “……” Đệ đệ, ngươi đừng có giỏi tưởng tượng như vậy được ?

      Theo lý mà , điều Chu Đại Kim lo lắng cực kỳ có đạo lý. Sức chiến đấu của Chu thị chỉ bằng năm cọng bún thiu, chớ đến chuyện khiêu chiến chính diện với nãi nãi, sợ bà chưa bắt tay vào hành động, bị nãi nãi đem ra hành quyết rồi. Vấn đề ở chỗ, nương nàng chỉ đơn thuần là nhát gan, mà còn thích làm liều. Chu Vân Vân lo lắng tỷ đệ bọn họ bị nương dồn vào đường cùng, mà nàng cảm thấy nương sớm muộn gì cũng có ngày tự mình tìm đường chết.

      Cân nhắc nửa ngày, Chu Vân Vân miễn cưỡng an ủi : “Đại Kim, dù kết quả ra sao, nương có bị băm thành nhân bánh bao hay thành thịt xông khói….đó là nương của chúng ta.”

      Chu Đại Kim yên lặng mang theo khối đường chạy , chạy tới cửa mới quay đầu nhìn Chu Vân Vân : “Đệ với nương tiếng, dù gì cũng là nương của chúng ta!”

      , , dù sao tỷ cảm thấy nương nhất định hiểu cho tấm lòng của đệ đâu.”

      Thực bất hạnh, đúng như Chu Vân Vân dự đoán, Chu thị hiểu thôi, còn muốn mang Chu Đại Kim về nhà mẹ đẻ thăm người thân, kết quả bị Chu Đại Kim kiên quyết cự tuyệt.

      Chu thị vốn họ Lý, từ thôn Dương Thụ bộ đến đầu thôn Hạnh Hoa nơi Lý gia ở khoảng hơn canh giờ. đến thôn Hạnh Hoa, cũng đúng như tên gọi của nó từ làng xóm dưới nổi tiếng gần xa giàu có và đông đúc, hoàn toàn bất đồng với thôn Dương Thụ, đất bằng nhiều ruộng nước, cho nên sản lượng thu được cao hơn thôn Dương Thụ nhiều, cần đến nhà nào nhiều tiền, cơ bản có người nghèo.

      Trừ Lý gia.

      Mà Chu Đại Kim cự tuyệt tới Lý gia nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì từng tới lần. Hai năm trước, theo thân nương tới. được ăn sáng ở nhà, bộ hơn canh giờ, rốt cuộc tới Lý gia, ăn được miếng nào, ngược lại còn giúp đỡ làm việc từ trong ra ngoài hết nửa ngày, thẳng đến tối muộn, Lý gia mới làm ra vẻ chưa chuẩn bị đồ ăn, càng có chuẩn bị chăn đệm cho bọn họ nghỉ ngơi, ý bọn họ nhanh chút cút .

      Kết quả, từ đó về sau, dù có bị đánh, Chu Đại Kim cũng tuyệt đối thêm lần nữa.

      Còn Chu Vân Vân vì được nãi nãi chống lưng mới tránh được kiếp. Hoặc là nương nàng cho rằng, tiểu nha đầu, Lý gia hiếm lạ, cho nên chưa bao giờ nương có ý nghĩ muốn mang nàng tới để Lý gia nhìn cái.

      Cuối cùng, Chu thị chỉ đành mình chạy về nhà mẹ đẻ chuyến, trở về khóc lóc kể lể khoảng chừng vài ngày. Nguyên nhân rất đơn giản, Lý gia sau khi thu hoạch vụ thu lâu, trừ để lại ít đồ ăn cho mùa đông còn bao nhiêu lương đem bán hết lấy tiền. Tuy như thế, tiền thu được chỉ tu bổ được nhà ở, làm thêm quần áo mùa đông cho con trai cả cùng tôn tử của Lý gia, những người khác chỉ có thể cắn răng chịu đựng qua mùa đông. Những người khác bao gồm cả song thân của Chu thị.

      Theo như lời Chu thị , Lý gia chỉ có hai mẫu đất cằn, lương thực sau khi đóng thuế, còn dư lại chẳng bao nhiêu. Chuyện tu sửa nhà bắt buộc phải làm, dù sao căn nhà quá cũ nát, xuân hạ thu còn có thể chịu được, nhưng vào đông chịu nổi, củi đốt bọn họ còn thiếu, than khỏi phải . Còn quần áo mùa đông, vải dệt mua mới, nhưng bông bên trong là bông cũ, chút ấm áp cũng có.

      , Chu Vân Vân có chút đồng tình với Lý gia: “Trong nhà thiếu ruộng đất, sao làm công cho người ta? Còn nữ nhân với hài tử ở nhà phụ giúp làm ruộng, nam nhân lên trấn tìm việc phải được rồi sao? Lần trước chợ, con có thấy mấy cửa hàng cần người.”

      “Ngươi hiểu cái gì? Ở nhà sao nhưng ra đường vạn khó, ngươi, thứ nha đầu này sao có thể nhẫn tâm như vậy, cữu cữu ngươi tuổi gần bằng phụ thân ngươi, ra ngoài làm việc sao được? Đừng để công công ngươi làm công cho người ta, ở tuổi này nên sớm ở nhà hưởng phúc, bó tuổi rồi còn ra đường kiếm ăn gì nữa.”

      Thấy vẻ mặt bất mãn của Chu thị, Chu Vân Vân nữa.

      Kỳ , cẩn thận hỏi thăm chút là biết Chu thị- nương nàng hơn phụ thân nàng hai tuổi, nghĩ liền biết Lý gia cữu cữu kia khẳng định càng hơn. Phụ thân qua năm mới có hai tám tuổi, cữu cữu kia của nàng có bao nhiêu lớn? Công công tuổi tác có lớn cũng lớn gì mấy, ở cổ đại thành thân sớm, lại có biện pháp tránh thai, nương nàng là trưởng nữ, tính toán chút, liền biết công công Lý gia tuyệt đối tuổi hơn Chu nãi nãi nhiều. Nãi nãi có thể liều mạng kiếm tiền, sao đến phiên người Lý gia lại được?

      Còn có nếu ở nhà, tiêu tiền sao được? Chu gia hằng năm đều sửa lại phòng ốc, tốn văn tiền, lại mùa đông tuyết rơi lạnh cóng, chân chính muốn sửa chữa phòng ốc sao lại chờ tới mùa đông? Lười biếng cỡ nào, phải đợi chịu nổi nữa mới dùng tiền mời người tới sửa nhà?

      Còn có củi đốt, cũng giống như Chu gia hậu viện phía sau là núi, lên núi đốn củi, cần gì phải bỏ tiền ra? Dù cho thôn Hạnh Hoa cách núi Đại Sơn rất xa chăng nữa, thôn xóm, rừng núi nhiều như vậy tìm được nơi đốn củi?

      trắng ra là, nghèo mà còn lười, càng lười càng nghèo. Cộng thêm có đầu óc nữa, là hết nổi.

      “Vân Vân, nha đầu nhà ngươi muốn đâu?” Chu thị vốn tóm được cơ hội cùng Chu Vân Vân khóc lóc kể lể phen, mượn chuyện này dụ dỗ Chu Vân Vân giúp bà ta mấy lời hay trước mặt Chu nãi nãi, nhiều ít gì cũng lấy được chút lương thực cho nhà mẹ đẻ bà ta. Nếu nữa , để những trai tráng Chu gia giúp đốn củi vài ngày, xuất tiền, xuất lực hẳn được chứ?

      Kết quả, Chu Vân Vân giống như tới xem náo nhiệt, xem xong trực tiếp đứng dậy rời ?

      Chu Vân Vân còn từ nào để : “Cửa hàng cháo trấn gần đây buôn bán được tốt, tạm thời cần nhà chúng ta giao bánh bao nữa. Nữ nhi nghĩ, có nên điều chỉnh lượng thức ăn lại , thể chỉ dựa vào mấy người đường ca bôn ba khắp nơi bán đường mứt hồ lô sống qua ngày được? Bán đường khối cũng được, nhưng qua thời gian nữa, sợ là còn nhà nào có thể mua đường để ăn tết nữa, mua nổi….. Rao to cũng vô dụng.”

      “Ngươi, nha đầu này!” Dưới chân Chu thị như dẫm phải đinh nhảy bắn lên, lập tức lẻn đến trước mặt Chu Vân Vân, ghé vào tai nàng đè thấp thanh quát: “Ngươi đừng có mà ngu xuẩn nữa! Chờ nghĩ ra được biện pháp nào khác tốt hơn nhớ cho nương biết, đừng có mà chỗ nào kiếm được lợi đều nghĩ đến nãi nãi ngươi, dù sao bà ta cũng phân cho ngươi phân hào nào! Ngươi xem mắt ngươi bị mù rồi ?”

      (mẹ cực phẩm……hết nổi)

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      sợ nhất mấy ng vừa lười lại ngu
      Pana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 18:

      Edit: Pana

      nghĩ tới nãi nãi, chẳng lẽ nghĩ tới người?

      Chu Vân Vân cơ hồ rất vui vẻ, còn có tâm con câu nương câu, lại nghĩ tới chuyện mình xuyên đến làm khuê nữ của người ta, tuy nguyên chủ thèm để ý đến người mẫu thân ruột thịt này, nhưng chung quy nàng phải nguyên chủ, có phần tự tin kia.

      Giật mình cái, Chu Vân Vân cười : “Nãi nãi phải nuôi sống cả gia đình, nữ nhi có chút chủ ý, nên cho nãi nãi biết, giảm bớt gánh nặng vai nãi nãi. Lại , bút thể viết ra hai chữ Chu được, cho ai mà được? Nãi nãi đưa cho người ngoài dùng.”

      xong lời này, Chu Vân Vân cảm thấy mình rất có tiềm năng làm thánh mẫu, quan tâm trong lòng nàng nghĩ như thế nào, ít nhất nghe xong lời này của nàng….. đúng là thiếu tâm nhãn.

      “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nha đầu ngu xuẩn này!” bao nhiêu mơ mộng hảo huyền của Chu thị bị lời này của Chu Vân Vân làm cho tức chết, có lòng muốn phản bác, nhưng trong phúc chốc tìm được lời nào để , chủ yếu là lời này nghe tuy ngu đần nhưng lại có lý, trừ phi nương nàng muốn giành lấy bằng bất cứ giá nào nhưng gắn lên người cái mác ích kỷ, bằng đúng là cãi lại được.

      Thấy thế, Chu Vân Vân cười càng thoải mái, nàng chợt nhận ra, đối phó với nương biện pháp tốt nhất phải chính diện giao phong, mà phải hiên ngang lẫm liệt, thuận tiện làm cho nương nàng tức thở ra hơi…..

      Ngộ ra được biện pháp mới, mấy ngày kế tiếp, thiếu chuyện làm trò trước mặt người khác, thủ đoạn mềm dẻo đem nương nàng xoay vòng vòng. Dù sao nàng vinh vào cái cớ rất hay đó là tất cả đều vì Chu gia, sau đó Mèo Béo săn được rất nhiều động vật hoang dã, nàng khuyên nãi nãi đừng bán, cất để tết cả nhà cùng nhau ăn.

      Sau vài lần, Chu thị hoàn toàn từ bỏ, nhưng khi nhìn Chu Vân Vân, vẫn luôn là biểu tình “ Sao ta có thể sinh ra ngươi, kẻ ngu xuẩn.”

      Sau đó, Chu thị có tâm tư tìm Chu Vân Vân gây phiền toái nữa.

      Thời tiết thay đổi.

      Trước kia, việc giao bánh bao đến quán cháo lên trấn bị chặt đứt, Chu gia liền mất nguồn thu ổn định. Cũng may, lúc trước kiếm được rất nhiều tiền, tuy kiếm được nữa có chút đáng tiếc, nhưng đến mức nhớ mãi quên. Về sau thời tiết càng ngày càng lạnh, hai vị đường ca sớm về trễ mà bán được bao nhiêu tranh đường, đường khối, Chu Vân Vân kiến nghị với nãi nãi gọi hai đường ca trở về, theo nam đinh trong nhà lên núi đốn củi, chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông.

      Nhưng mà, mùa đông năm nay tới rất nhanh, trong nháy mắt, nước đóng thành băng. Bốn cái lu trước cửa Chu gia, hơn phân nửa lu kết thành băng.

      Chu Vân Vân thấy tình hình tốt lắm, liền thúc giục nãi nãi dẫn người lên trấn chuyến, quan tâm là than củi hay lương thực, có thể mua liền mua. Chu nãi nãi cũng nhìn ra, thậm chí chờ được đến ngày thứ hai, trong ngày hôm đó liền mang người chạy lên trấn chuyến. Nơi bọn họ phải là trấn Thanh Sơn, mà là trấn Thanh Thủy. Buổi tối trở về, nãi nãi mang về hai xe lớn than, mà bên trong còn có vài túi lương thực.

      Trong đêm hôm đó, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.

      “Nãi nãi, người cho con biết , lương thực nhà chúng ta có đủ dùng ? Còn có than, củi.” Bởi vì nhóm người nãi nãi trở về lúc tối muộn, lại mua thức ăn ăn lót dạ, cho nên bên ngoài tuyết rơi, tất cả mọi người ở Chu gia tụ tập ở nhà chính uống canh nóng ăn bánh bột ngô.

      Chu Vân Vân trước hết nấu nồi canh gừng to, hương vị miễn bàn, lại nóng hổi, uống xong chén cả người đông lạnh đến chết lặng bắt đầu ấm lại.

      Nghe được Chu Vân Vân hỏi, cánh tay bưng chén canh của nãi nãi dừng chút, quét mắt vòng, thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào mình, mới trầm giọng : “Lương thực trong nhà đủ ăn, than dùng tiết kiệm chút hẳn là đủ dùng. Bất quá,…..”

      Nghe được mấy lời đằng trước, người Chu gia thở ra hơi, nhưng nghe tới câu sau, lại lộ ra vẻ mặt khẩn trương nhìn nãi nãi.

      Sau lúc lâu, nãi nãi lại : “Năm nay tuyết rơi quá sớm. Ngày sáu tháng mười….Nhớ năm trước, lúc này chỉ cần mặt thêm áo khoác là đủ rồi, đâu có lạnh như bây giờ. Ta lo lắng, năm nay lạnh như vậy, chắc cũng qua được thôi, đầu xuân nếu băng còn chưa bắt đầu tan, đó mới là đều khó khăn.”

      Ở thôn Dương Thụ, tuyết rơi phải thứ gì hiếm lạ, hằng năm cơ hồ đều có tuyết rơi, tuyết lớn tuyết đều có, có đôi khi năm tuyết rơi liên tiếp bảy tám ngày. Nhưng mà, năm rồi đầu tháng mười mới có trận tuyết đầu tiên, thậm chí có khi đến giữa tháng mười mới có.

      Cái gọi là tuyết lành báo hiệu năm bội thu, tuyết rơi nhiều báo hiệu năm sau được mùa, nhưng nếu quá nhiều sao?

      Chu Vân Vân lớn lên ở nông thôn, bất quá nàng biết, tình huống giống như này, năm sau lạnh hơn năm trước, ít phải đợi hai ba năm sau, mới có thể trở lại bình thường. cơ bản có thể hiểu, mùa vụ năm sau hoàn toàn trông cậy vào được, năm sau thu được nhiều hay ít lương thực phải xem ông trời có muốn cho cơm ăn .

      “Nhà chúng ta lương thực đầy đủ hẳn là đủ ăn, bất quá các ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho lão nương, lương thực này phải ăn tới vụ thu hoạch mùa thu năm sau, thậm chí có thể chịu đựng đến năm sau nữa. Lão nương để các ngươi đói chết, nhưng nếu người nào quản được cái miệng mình, nổi lên tâm tư bất chính…. Hừ!”

      Ánh mắt Chu nãi nãi lạnh lùng sắt lạnh như dao , nhất là đảo qua khuôn mặt mấy người tức phụ, cháu dâu. Bà sợ con cháu ầm ĩ, người nhà mình thế nào mình biết, cho dù người thoạt nhìn đàng hoàng nhất Chu Tam Niếp, cũng tuyệt đối lấy chuyện nhà mình còn bao nhiêu lương thực ở bên ngoài bừa, người khác càng thể, phiền toái nhất là nhóm tức phụ.

      Đặc biệt là tức phụ của lão tam!

      “Nương tử lão tam, ngươi là người ta cần cảnh giác nhất, đừng luôn nhớ thương tới nhà mẹ đẻ của ngươi, có thể qua được mùa đông năm nay hay , phải xem tạo hóa của bọn họ. Nếu ngươi dám sinh ra tâm tư bất chính gì, đơn giản lắm cút về nhà mẹ đẻ ngươi ăn đói mặt rách cùng bọn họ, Chu gia ta nuôi nổi con bạch nhãn lang, cái thứ ăn cây táo rào cây sung!”

      Lời này cực kỳ nghiêm khắc, Chu nãi nãi thường ngày hay độc mồm độc miệng, nhưng chỉ là quở trách, đặc biệt là mẫu thân ruột của Chu Vân Vân, ngày xưa còn nể mặt Chu Vân Vân, nãi nãi tránh nặng tìm . Nhưng hôm nay, tình huống giống trước nữa.

      “Tiểu tức có….” Sắc mặt Chu thị căng trướng đỏ bừng, muốn vì mình cãi lại vài câu, nhưng bị ánh mắt hung ác của Chu nãi nãi trừng lại, lời đến bên miệng lập tức nuốt trở về.

      Toàn bộ Chu gia, người nào muốn moi tiền moi lương thực từ trong tay Chu nãi nãi nhất người kia tuyệt đối là Chu thị.

      “Tốt nhất là có, nếu có…. chỉ riêng gì tức phụ của lão tam , người nào có suy nghĩ an phận, nhân lúc còn sớm cút hết cho ta!” Chu nãi nãi xanh mặt, lần thứ hai quét mắt nhìn nhóm tức phụ, hàng người đều im lặng cúi thấp đầu.

      Kỳ , ngoại trừ Chu thị, mấy người tức phụ khác phải có cái tiểu tâm tư kia. Là người tâm đều là thịt, mình ăn no mặc ấm, nhưng nhà mẹ đẻ mình, biết hiểu họ bị đói bị lạnh, muốn bỏ mặc làm gì là có khả năng. Bất quá, trừ bỏ Chu thị, nhưng người khác dù có tâm tư này như lại có lá gan làm.

      nên lấy cái này ra vui đùa, khắp thôn Dương Thụ ai mà biết tính tình bưu hãn của nãi nãi? Nhìn xem quả phụ nào có thể mình nuôi lớn ba trai dựng vợ gả chồng cho từng người, còn tích góp được mớ sản nghiệp, ngươi cảm thấy người đó dễ khi dễ?

      Nơi khác , chỉ riêng thôn Dương Thụ, hằng năm nha đầu chết còn ít?

      Nhìn Chu gia mà xem, lúc khuê nữ duy nhất của nãi nãi được gả cho người ta mang theo giường hoa đỏ thẫm hai rương y phục mới, vẻ vang gả ra ngoài, thông gia đưa sính lễ tới đều cho nữ nhi làm của hồi môn, văn tiền Chu gia cũng lấy , còn cho thêm chút đỉnh để mời khách.

      Các tiểu tôn nữ trong nhà, ngoài Chu Vân Vân được sủng ái nhất , Chu Đại Niếp, Chu Tam Niếp so với tiểu nương nhà khác có hơn chứ kém. tin ra ngoài hỏi thử chút, xem nhà ai năm nào cũng được may hai bộ y phục? Ăn mặc tơm tất từ đầu đến chân. Còn đẹp hay , cái này phải xem lại.

      Mấy người tức phụ sớm tính toán tốt. Cùng nãi nãi cứng đối cứng tuyệt đối chiếm được chỗ tốt, nãi nãi thuộc loại dùng nước bọt đả thương người, bức bà nóng nảy, bà xúi nhi tử tôn tử hưu thê. Nếu bị hưu bỏ, đúng lúc gặp mùa màng tốt, Chu gia chiếm được tiện nghi dùng giá thấp cưới người mới, còn các nàng? Chỉ còn nước về nhà mẹ đẻ chờ chết, hay nhanh nhẹn chút lúc nhận được hưu thư lập tức tìm cái chết?

      Nháo cái gì mà nháo, thành mà sống tốt hơn.

      Những người khác dám nháo, bởi vì có mình nên dám nháo, đại bá nương, nhị bá nương còn dặn dò riêng tức phụ nhà mình, tỉ mỉ phân tích tính tình của nãi nãi, khuyên các nàng phải thành , ngàn vạn lần đừng gây chuyện ầm ĩ. Chọc phải tai họa, đến lúc đó đừng có mà oán trách, chuyện chính mình gây ra trách được ai?

      Đại đường tẩu là người đầu tiên nghe hiểu, nhà mẹ đẻ nàng nghèo, người lại đông, dăm ngày nửa tháng sống được yên ổn được mấy ngày, được gả vào Chu gia mà đó chính là phúc đức mà kiếp trước nàng tích được. Sau khi được bà bà dặn dò, nàng lập tức tỏ thái độ, chợt nghĩ tới chuyện: “Nương, nhà mẹ đẻ con còn có hai muội muội, đại khái chỉ hơn con có hai tuổi, làm việc rất chăm chỉ cần mẫn, người xem nếu để Nhị Sơn….”

      Loại người ăn cây táo rào cây sung cộng thêm ngu xuẩn nữa rất ít, đại đường tuy cũng có tiểu tâm tư, nhưng tốt xấu gì nàng cũng mang theo đầu óc.

      Bình tĩnh mà xem xét, mình rơi vào trong hố phúc, nhìn lại nhà mẹ đẻ mình chịu khổ chịu tội, nàng phải là người nhẫn tâm như vậy. Nghĩ đến chuyện cứu cả nhà mẹ đẻ là chuyện hoàn toàn thể thực được, đại đường tẩu cân nhắc chút, liền đem tiền đặt cược lên người muội tử của mình. Nàng chỉ nghĩ nếu muội muội được gả tới đây, là theo nàng cùng nhau hưởng phúc, nhà mẹ đẻ bớt chén cơm , lại còn được thêm phần sính lễ, tính như thế nào đều cực kỳ có lời.

      “Nhị Sơn vội…..” Đại bá nương cần cân nhắc liền biết đại tức phụ nhà mình tính toán gì, bất quá bà cũng phản đối, người con dâu này chăm chỉ chịu khó là , muội muội nàng hẳn kém.

      Vấn đề duy nhất ở đây là, người nàng muốn tính toán là nhi tử thân sinh của bà, việc hôn nhân này tới phiên nàng quyết định.

      Thấy đại tức phụ có chút thất vọng, bà liền : “ giờ mới vào đông, có chút lời dám , người bình thường muốn kết thân đều chọn đầu xuân hoặc thu hoạch xong vụ thu. Như vầy , con nỗ lực chút, tốt nhất là vào đông liền hoài thai. Đến lúc đó, nương ở trước mặt nãi nãi dễ chuyện hơn. Con a, nãi nãi thích người vừa chăm chỉ làm việc vừa sinh con dưỡng cái tốt, con làm việc kém, nhưng gả tới đây được năm rồi, chưa có động tĩnh gì sao?”

      Đại đường tẩu xấu hổ đỏ bừng mặt, thầm cảm thấy lời này sai, lập tức ghi nhớ trong lòng, nhất định trước tết phải hoài thai mới được.

      Lúc này, quan tâm Chu gia sóng ngầm ra sao, mặt ngoài vẫn hòa thuận êm ấm, người hay gây chuyện là Chu thị bị nãi nãi dằn mặt, cũng thành hơn. Nhưng thành được bao lâu, vẫn biết trước được, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Chu thị dám làm liều.

      Tuyết rơi càng nhiều càng lớn, toàn bộ sân bị tuyết trắng bao phủ, nóc nhà phủ lớp tuyết dày.

      Tuyết rơi ngày đêm chưa ngừng lại, nãi nãi sai mấy nhi tử tôn tử thay phiên nhau lên nóc nhà quét tuyết, sợ tuyết đọng nhiều làm sập mái nhà. Cái này tuyệt đối phải buồn lo vô cớ, năm vừa rồi ở trong thôn có nhà bị tuyết làm sập. Bất quá Chu gia cũng lo lắng nhiều, thứ nhất nãi nãi lo xa, thứ hai Chu gia nhà gói lát gạch xanh, cùng nhà gói tường bùn cùng cấp bậc.

      Nhưng mà, tuy sớm chuẩn bị tâm lý, ngay khi trận tuyết chính thức vào đông rơi xuống, năm ngày sau chưa từ ngơi nghỉ, tất cả mọi người đều phát sầu.

      Thời tiết tệ hơn so với dự đoán, Chu gia cho dù có than có lương thực, nhưng ngày tháng kế tiếp sợ trôi qua cũng dễ dàng.

      Ban ngày mọi người đều tụ tập ở nhà chính, bởi vì chỉ có nơi này chậu than luôn cháy. Chu Vân Vân cũng thế, đem ghế bành trong phòng khiêng tới đây, mỗi ngày ngồi chỗ xem bá nương tẩu tử làm nữ hồng, khi hứng thú, cũng học châm chọt hai cái, bất quá nàng có thiên phú về mảng này, cuối cùng ôm việc nấu cơm vào người, kéo phụ thân mỗi ngày đều chạy tới phòng bếp, ít nhất nơi này rất ấm áp.

      Chỉ như vậy, qua khoảng tám ngày, tuyết bên ngoài chậm rãi rơi ít lại, thẳng đến khi ngừng rơi. Lúc này, đứng trong viện nhìn ra xa, dù là đằng trước thôn Dương Thụ hay phía sau là núi Đại Thanh, đều bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa, nơi nào nhìn được, đều là mảng tuyết trắng.

      Mùa đông, thực tới rồi.
      Flora_Daisyngocanh thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 19:

      Edit: Pana

      Mùa đông năm nay là mùa đông đáng sợ nhất trong niên đại này.

      Trận tuyết đầu tiên, làm sụp vài nóc nhà trong thôn Dương Thụ. phải vì bọn họ lười, mà là trong nhà thiếu nam đinh, nhà lại được làm từ ngói tường trát bằng bùn, khi tuyết đọng đến độ dày nhất định, trong thời gian ngắn làm sụp mái nhà là vấn đề tránh khỏi. May mắn người Chu gia tất cả đều mạnh khỏe, nãi nãi sai mấy người đại bá cùng những người khác hỗ trợ người trong thôn, làm chuyện gì lớn lao nhưng ít nhất giúp người ta dựng túp lều, hoặc thừa dịp tuyết ngừng rơi giúp kiên cố nóc nhà cũng được.

      May mắn tuy tuyết đọng làm sụp mái nhà nhưng ai làm ai bị thương. Hơn nữa người trong thôn hơn phân nửa có họ hàng với nhau, Lý trưởng lại xử lý thỏa đáng, đến hai ngày mọi chuyện cơ bản ổn thỏa. Đáng tiếc, cái này chỉ là khó khăn bước đầu.

      Vấn đề tuyết đọng lớn, khó khăn chân chính đó là thức ăn, y phục cùng chăn bông.

      phải tất cả mọi người giống như Chu gia đều đề cao cảnh giác, sớm phát thời tiết thích hợp chuẩn bị đầy đủ thức ăn cùng vật dụng hằng ngày. thực tế, đại bộ phận người dân hoàn toàn nghĩ tới tuyết năm nay lại rơi sớm như vậy, mặc dù trong nhà có mấy trưởng bối nhắc nhở, nhưng trong nhà lại dư dả gì, căn bản có cách nào chuẩn bị.

      Thậm chí còn có nhà, thu hoạch xong vụ thu liền vội vàng bán lương thực chỉ để lại ít đủ ăn. Nhìn đến tính huống này, muốn trợn tròn con mắt.

      Chăn bông cùng y phục.

      Chân chính muốn bàn đến vấn đề này lúc đầu Chu gia hoàn toàn chuẩn bị, nguyên nhân rất đơn giản, Chu nãi nãi chỉ tính trước tiên mua vải dệt thủ công cùng bông về đủ dùng là được, tiền cần phải chi nhiều thứ. Trước đó, Chu gia bận rộn nhiều việc, nào là làm việc nhà, bán đường kiếm tiền, còn lên núi đốn củi. So với những việc cần làm trước mắt chăn bông với y phục cần phải sốt ruột.

      thực tế, toàn bộ Chu gia làm xong xiêm y, chăn đệm, chỉ có duy nhất còn lại Chu Vân Vân và Chu Đại Niếp. Người trước được đại đường tẩu giúp, người sau là tự mình thức khuya dậy sớm để làm.

      Cũng may cuộc sống của Chu gia tốt hơn những nhà khác, mặc xiêm y quá cũ. Nhà khác y phục còn mặc được may thêm, toàn những mảnh vá , bông bên trong cũng cũ, cứng thành khối, căn bản giữ ấm được. Mà ở Chu gia, mỗi năm đều có y phục mới, trừ khi có người cùng đức hạnh với Chu Tam Niếp, quần áo mới hằng năm mặc chưa được bao lâu đều bị nàng ta làm dơ, rách hết, người khác đều quý y phục của mình, quần áo có cũ nhưng nhìn qua thấy cũng còn mới mảnh vá.

      Chỉ có hai vị đường tẩu mới gả vào chưa được năm hơi có chút trứng chọi đá.

      Hai vị đường tẩu quẫn bách, Chu Vân Vân đều để vào mắt, sau đó chạy đến đề nghị với Chu nãi nãi. ngờ nãi nãi cũng rất hào sảng, vải dệt thủ công còn dư ít, mua thêm ít để hai người làm y phục mới, bông cũng cho luôn. Đồng thời, hai vị bá nương lấy quần áo cũ của mình để hai người mặc tạm, người trong nhà với nhau, tốt xấu gì cũng thể để bị đông lạnh được.

      Tuyết vẫn rơi thời tiết vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, ngày hôm sau lại lạnh hơn ngày hôm trước. Lúc trước khi tuyết rơi mặt trời mọc tuyết dần tan chút, nhưng mấy ngày hôm sau, ban đêm ngẫu nhiên cũng có tuyết rơi, mỗi ngày đều phải quét tuyết, nhưng đến sáng hôm sau, tuyết lại phủ thêm tầng.

      Chưa đến tháng, giá lương thực tăng cao.

      cách chính xác là giá hàng hóa nào cũng tăng cao. Bất quá, so với dầu muối tương giấm tăng lên gấp ba lần, thậm chí vải dệt và bông tăng lên tới bốn năm lần, giá lương thực tăng cao tới mức ghê người.

      Chu gia nhạy bén, nhưng người khác lại được may mắn như vậy. Cho tới bây giờ người sáng suốt nhìn cái là biết, đừng là năm nay, sợ đến năm sau khí trời cũng ấm lên được. Mà khi bỏ lỡ thời gian gieo trồng vụ xuân, tương đương với việc sản lượng lương thực thu được bị giảm nửa. Này vẫn là nghĩ theo chiều hướng tốt rồi, nếu tình thế nghiêm trọng hơn, chừng năm sau thu hoạch được gì.

      vậy, lương thực sao tăng cao cho được?

      Dân gian có câu có thực mới vực được đạo. đến việc ăn ngon, ít nhất cầu mong được ăn no, thậm chí đến thời điểm tồi tệ nhất…. chỉ mong đừng đói chết.

      Đáng tiếc, tới nước này rồi, ai dám trước điều gì. Rất nhanh, còn chưa tới tháng chạp, nhiều người đem bán nhi tử nữ nhi nhà mình. Đương nhiên, như vậy, trừ phi thực tới bước đường cùng, nếu người bình thường có khả năng bán nhi tử. Nhưng trong thôn có ba hộ gia đình bán nữ nhi rồi.

      “Đại Niếp, số con tốt, được đầu thai vào Chu gia. Con cũng đừng có mà biết tốt xấu, con nhìn xem mấy tiểu tỉ muội tốt thường ngày hay chơi với con, Thảo Ni tử hôm qua bị bán , con đoán xem bán được bao nhiêu? Hai đấu bột ngô, còn chưa đủ cho con ăn nửa tháng!” Đại bá nương vừa may vá, vừa hù dọa báo tin.

      Tuy đại bá nương có chủ ý muốn nhân cơ hội này dạy bảo nữ nhi của mình, bất quá lời này của bà hoàn toàn là . Thảo Ni tử là nữ nhi của Trương gia đầu thôn, có quan hệ thân thích với nhà Lí trưởng. Trong tộc nhà có bò chỉ có mình nhà Lí trưởng, nhưng nhà Thảo Ni tử khốn đốn chật vật hơn nhiều.

      Chu Vân Vân có nhớ mang máng người này, đương nhiên là lấy từ kí ức của nguyên chủ, là bằng hữu của đường tỷ. Nguyên chủ thân với người này, bởi vì thường ngày hay tới tìm đường tỷ, nhiều năm qua xem như cũng có chút quen biết.

      “Bị bán?” Chu Vân Vân có chút dám tin hỏi.

      Thấy nữ nhi nhà mình tiếp lời, lại thấy bộ dáng bị hù dọa của Chu Vân Vân, đại bá nương hơi có chút dở khóc dở cười: “Vân Vân đừng sợ, nãi nãi xem con như bảo bối, bán ai cũng thể bán con. Hơn nữa, tình huống nhà chúng ta giờ, chưa luân lạc tới mức đó.”

      “Nhưng….” Chu Vân Vân có chút muốn lại thôi.

      Nàng có thể gì? mình hoàn toàn nghĩ tới chuyện mua bán người thực có thể phát sinh, lại phát sinh người bên cạnh mình, trong trí nhớ của nàng chưa từng có chuyện này.

      , Chu Vân Vân chỉ cảm thấy trận rung rẩy.

      Hai đấu bột ngô thay đổi đời người, con người ở thời điểm tại lưu lạc tới mức khác gì hàng hóa, tùy ý mua bán, trả giá? Chu Vân Vân đối với đơn vị đo lường ở cổ đại hiểu lắm, nhưng nàng biết, nếu là hai đấu gạo, khoảng ba mươi cân, nhưng bột ngô hơn so với gạo, hẳn thấp hơn ba mươi cân.

      Đúng như lời đại bá nương vừa , nhiêu đó còn đủ đường tỷ ăn nửa tháng, là . Bởi vì ở Chu gia, phải ngày nào cũng được ăn ngon, tiểu nương chỉ cần ăn chén cơm hai cái bánh bột ngô là no, tính tính lại ngày ăn hết hai cân lương thực đúng là khoa trương chút nào.

      Bất quá, đó là lúc phải làm việc nhiều, nhiều ngày nay nãi nãi bắt đầu cắt giảm lương thực, nhưng lớn lắm. Cơm nấu gần giống cháo, bánh bột ngô hơn, bước tiếp theo đại khái cắt giảm cơm.

      Nhưng như thế nào đối với Chu Vân Vân nghe được chuyện hai đấu ngô có thể mua được hoàn hoa khuê nữ mười mấy tuổi, Chu Vân Vân vẫn thể tiếp thu được.

      Nhìn đường tỷ, sắc mặt lúc này cũng được tốt. Nếu Thảo Ni tử chỉ cùng Chu Vân Vân quen mặt, với đường tỷ lại là khuê mật từ đến lớn, thậm chí tình cảm còn tốt hơn so với các tỷ muội trong nhà. Trong chớp mắt, khuê mật bị bán, dù cho đường tỷ biết mình lưu lạc đến bước này, nhưng cũng khó tránh khỏi thương xót.

      “Thảo Ni bị bán cho ai?” Sau lúc lâu, Chu Đại Niếp có chút sợ hãi .

      Đại bá nương liếc nữ nhi cái, đối với khuê nữ nhà mình, kỳ thực bà vẫn rất để bụng. trắng ra, cái gì ít mới quý, năm đó bà sinh liên tiếp hai nhi tử, mới sinh được nữ nhi này. Bà lại phải là loại người trọng nam khinh nữ. Đương nhiên, , bà vẫn để ý trưởng tử nhất, nhưng khuê nữ cũng là miếng thịt người bà rơi ra, Chu Đại Niếp lớn lên xinh đẹp, trừ những lúc nàng phát giận làm mình làm mẫy ra, có đôi khi miệng như bôi mật dụ dỗ người khác vui vẻ. So với mấy tiểu tử thúi suốt ngày chạy nhảy quậy phá, bà vẫn thích khuê nữ hơn.

      “Biết sợ? Biết rồi thành cho nương. Tuổi tác của con cũng còn , qua năm mười bốn tuổi rồi. Đúng lúc năm nay thời tiết rất lạnh, con đừng có chạy loạn khắp nơi. Thành ở nhà sởi ấm thuê thùa may vá. Nương hỏi đại tẩu con tiếng, hỏi nàng có thể dạy con thuê thùa , đừng có như nương của con, chỉ biết vá y phục, đến đóa hoa thêu cũng ra.”

      Nữ nhi với trưởng tức hợp nhau, đại bá nương phải thấy, chỉ là muốn mà thôi. Bà có đôi khi nghĩ, có phải nữ nhi nhà mình quá ngu xuẩn hay , vô duyên vô cớ nhằm vào tẩu tử làm gì?

      Sau này nếu gả ra ngoài rồi, ca ca tẩu tẩu mới là chỗ dựa cho nàng, dù sao ai có thể đảm bảo, tương lai gả vào nhà người khác tốt hơn nhà mẹ đẻ. Nếu tốt hơn nhà mẹ đẻ, giống như bà, cũng vô cớ đắc tội với tẩu tử nhà mẹ đẻ, vạn nhất tẩu tử đem oán khí với tiểu di tử phát tiết người bà bà, ngươi xem ngươi có ngu hay ?

      Thấy nữ nhi lời nào, bà lại : “Ngoài học thuê thùa, còn phải học nấu ăn. Con a, tóm lại phải giỏi thứ gì đó, con thấy người có tay nghề bị đói chết bao giờ chưa? Thừa dịp còn ở nhà mẹ đẻ, công việc nhiều lắm, có thể học học, miễn cho sau này gả ra ngoài rồi luống cuống.”

      “ Con hỏi nương câu, Thảo Ni bán chỗ nào, người với con nhiều lời như vậy để làm gì! Nương sao biết con gả cho nhà tốt? Nhỡ đâu thân gia với nương là nhà có rất nhiều tiền, con gả qua đó hương phúc sao!” Chu Đại Niếp bị cho phát bực, oán hận vứt ra lời này, sau đó đứng dậy chạy .

      Đại bá nương bị nàng ta văng những lời này vào mặt, sửng sờ lúc lâu khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, bực bội nhìn theo hướng nàng ta chạy quát: “Được! Ngươi giỏi nhất, tương lai ngươi gả vào được nhà giàu có làm thiếu nãi nãi, ta quản được ngươi!”

      Chu Vân Vân yên lặng lui về sau, chợt cũng rời luôn. Nàng phải sợ đại bá nương trút giận lên mình, mà cảm thấy bầu khí quá xấu hổ, đường tỷ ngu ngốc chịu được.

      Phải biết rằng, đại bá nương cùng với nương nàng là hai người hoàn toàn khác nhau. Người trước lòng lo lắng cho nữ nhi, muốn nàng ta học thêm nhiều thứ là vì muốn tốt cho tương lai của nàng ta. Còn nương nàng lời khó mà hết.....

      Muốn xấu sau lưng đừng để người ta biết, Chu Vân Vân mới chửi thầm vài câu, kết quả mới ra khỏi nhà chính liền nhìn thấy nương mình lôi kéo nãi nãi vào nhà bếp, lẩm bẩm thầm biết cái gì.

      Nhất thời hiếu kỳ, Chu Vân Vân tiếng động qua.

      “........ Là ! Lương thực tăng gấp mấy chục lần rồi, nương người nhanh đem lương thực ra đây, chọn loại kém nhất ý. Bột ngô, khoai lang đỏ, khoai tây đều được, chỉ cần có thể ăn no, bất luận là thứ gì, đều có thể bán được giá cao. Nương cứ yên tâm giao chuyện này cho con, đảm báo đại phát tài!”

      ..............
      Flora_Daisy, ngocanhbellchuong thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 20:

      Edit: Pana

      Đại phát tài?!

      Nghe được bên trong gì, Chu Vân Vân khỏi dâng lên cổ tức giận.

      đề cập đến vấn đề lương thực, từ lúc xuyên qua, Chu Vân Vân rất tin tưởng chuyện nhân quả báo ứng. Lúc trước, Chu Vân Vân mãnh liệt đề nghị Chu nãi nãi dự trữ nhiều lương thực, chỉ tính toán cho người nhà ăn, nàng cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nếu đem lương thực mua được giá thấp bán với giá cao....

      sợ gặp báo ứng?

      Cân nhắc chút, Chu Vân Vân tính chờ thêm lát, nương nàng rời , cần thận phân trần cùng nãi nãi.

      là miệng chó phun ra được ngà voi!!”

      Vừa mới dứt lời, Chu nãi nãi lập tức phát ra tiếng rống giận kinh thiên động địa: “Ngươi cho rằng ngươi thông minh lắm phải ? Lúc nghĩ tới việc này, sao ngươi nghĩ tới trong thôn chúng ta có mấy hộ mua được lương thực giá cao? Người bên ngoài bán lương thực giá cao như vậy, người nào phát tài rồi? Cái rắm! Dù cho giá cao cỡ nào cũng có người bán, giả!”

      phải, nương nghe con .....”

      “Nghe ngươi quỷ gì! Ngươi cho rằng đem lương thức bán ra ngoài kiếm được đống tiền lớn? Đầu óc bã đậu nhà ngươi! Đến lúc đó văn tiền lấy được, còn để nhiều người biết nhà chúng ta có lương thực. Sau đó đói quá làm liều, tới nhà chúng ta đoạt lương thực!”

      “Sao như vậy được?” Chu thị kinh ngạc, “Họ để vương pháp ở đâu? Còn nữa nhà chúng ta có dưới mười mấy người, phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.”

      “Vương pháp? Người là đứa nhãi ranh ba tuổi sao? Đói sắp chết, con mẹ nó ai còn quan tâm đến vương pháp? Còn mười mấy người nhà chúng ta, chính ngươi muốn chết, đừng có lôi mọi người cùng chết theo! Mấy chục hàng trăm người kéo tới đây, cướp lương thực, sau đó trực tiếp phóng hỏa, đến lúc đó ngươi gặp diêm vương mà đòi vương pháp!”

      Chu nãi nãi hết sức tức giận, quả thực hiểu năm đó mình bị gì mà cưới kẻ vừa ngu xuẩn vừa tham lam, lười biếng này về nhà cho nhi tử. Điều duy nhất đáng được ăn mừng đó là, Chu Vân Vân cùng Chu Đại Kim hai tỷ đệ bọn chúng hoàn toàn giống mẫu thân, bằng bà mới thực tức muốn hộc máu.

      “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? làm việc! Đừng có suốt ngày ảo tưởng, thành mà sống, hai nhất định phải chạy loạn đến mấy chỗ ra gì. Như vậy , ngươi đừng ra cửa nữa, thành ở nhà, đừng để người ta thừa cơ xúi giục!”

      Chu nãi nãi tính rời , trước khi quên bỏ thêm câu: “Nhớ kỹ, nhà chúng ta bán lương thực! Cái đồ Tang Môn tinh nhà ngươi!”

      Chu Vân Vân trốn phía sau cái lu, nhìn nãi nãi ra ngoài duỗi cổ nhìn vào nhà bếp, thấy nương đứng giữa nhà bếp, mặt hồi trắng hồi xanh, , tròng mắt láo liên, vừa thấy là biết bà giống như hối hận, mà là tính toán gì đó.

      Chu Vân Vân yên lặng thở dài, giờ nàng sợ điều gì, chỉ sợ nương động não. Rất ràng, nương từ bỏ, quan trọng là bán lương hay mượn lương, chỉ cần nương còn thương nhớ tới nhà mẹ đẻ kia, nhất định dễ dàng từ bỏ.

      Chính là……

      Mùa đông năm nay lạnh như vậy, đầu xuân năm sau thể nào trồng trọt được rồi. Đến vụ thu có thu hoạch được hay thực khó mà trước. Nếu thời thiết chuyển biết tốt chút, hẳn có thể thu hoạch được ít lương thực, nhưng vạn nhất tình huống xấu nhất sao? Hoặc tồi tệ hơn là, nếu mùa đông năm sau vẫn lạnh như năm nay thậm chí lạnh hơn, cho dù là Chu gia cũng khó mà chống đỡ được.

      Phải biết rằng Chu Vân Vân nghĩ ra những cách kiếm tiền kia, cơ hồ đều có quan hệ với thức ăn. Nhưng mà, cho dù thức ăn có ngon cỡ nào, khi gặp thiên tai, lúc bụng đói được ăn no, ai còn để ý đến những món ăn vặt đó? Có thể , ít nhất sang năm, Chu gia thể trông cậy vào nguồn thu đó.

      Dưới tình huống như vậy, còn nghĩ tới việc giúp đỡ nhà mẹ đẻ?

      Chu Vân Vân chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, tượng đất qua sông còn khó, hơi đâu còn quan tâm đến những người khác. Đương nhiên, nếu như có năng lực này, sao. Nhưng ràng, vô luận là Chu gia hay bản thân nương nàng đều có năng lực này.

      Chỉ cần nghĩ tới chuyện đại bá nương Thảo Ni bị bán lúc trước, Chu Vân Vân cảm thấy cả người phát lạnh.

      Nàng có năng lực giúp được người khác, nàng chỉ có thể tận lực bảo toàn Chu gia, có lẽ đây là biểu của ích kỷ, nhưng mà nàng bất lực.

      Cân nhắc thiệt hơn, Chu Vân Vân giương mắt nhìn lại, thấy nương ra tới cửa nhà bếp, nàng liền lập tức trở về phòng. Chu Vân Vân biết kế tiếp mình nên làm gì, nhưng nàng dám khẳng định, nương tuyệt đối dễ dãi kế hoạch của mình cho người khác biết, đứng dưới góc độ của nương mà , dưới Chu gia chỉ có tướng công cùng tỷ đệ Vân Vân mới là người thân của bà, những người khác như thế nào đều kém xa so với Lý gia có quan hệ huyết thống với bà.

      Cân nhắc trong chốc lát, Chu Vân Vân tìm Chu Đại Kim.

      “……Gì? Nương có phải bị điên rồi ?” Chu Đại Kim cho rằng đại tỷ tới mang đồ ăn ngon cho , kết quả bị nhồi nhét vào lỗ tai đống chuyện ngu ngốc của nương, cả người nhất thời cả kinh.

      , nương mà ương ngạnh cùng nãi nãi chỉ có kết cục, có người muốn sớm thăng thiên.

      Bất đồng với Chu Vân Vân, Chu Đại Kim được cả phụ thân lẫn mẫu thân cực kỳ thương nên đối với nương vẫn rất để tâm, đó là người thương nhất mẫu thân ruột thịt của a!

      “Đệ cảm thấy nương muốn bán lương thực nhất định là muốn kiếm tiền, hoặc tính toán muốn trộm lương thực, mục đích cuối cùng của nương chính là vì nhà mẹ đẻ, bằng nương sốt sắn như vậy.” Chu Vân Vân cẩn thận nghĩ nghĩ, lại : “Chuyện này giao cho đệ, theo dõi nương, đừng để nương làm chuyện gì ngu ngốc. Chọc giận nãi nãi, nương có kết cục tốt đâu.”

      Còn có thể có kết cục tốt sao?

      Chu Đại Kim hoảng hốt gật đầu, bước chân loạng choạng ra cửa,vừa nhìn thấy nương là lập tức .

      “Nương, nhi tử có điều muốn , nương được gả tới đây, trở thành người của Chu gia, sao người lại cứ luôn nghĩ cho nhà mẹ đẻ vậy? Nhà họ Chu làm gì có lỗi với người? Được ăn no, mặc ấm, việc làm nhiều lắm, hằng năm còn được may cho y phục mới, người còn chưa hài lòng? Còn nhà ngoại công, có chuyện gì tốt, nếu như qua được còn phải do số mệnh của bọn họ sao? Người mà còn như vậy, chọc cho nãi nãi tức giận, có ai bảo vệ được người đâu!”

      Chu thị dám tin nhìn nhi tử của mình, đây là nhi tử bảo bối của bà, là tâm can bảo bối của bà a!

      “Tiểu tử thúi, con có điên hay ? Lại dám giáo huấn nương? Nương làm như vậy là vì ai, còn phải là vì nhà chúng ta!”

      “Vì nhà chúng ta?” Chu Đại Kim mờ mịt ngẩn đầu nhìn lên nóc nhà, sau lúc lâu mới , “Nhà chúng ta phải khá tốt sao? bị đói, bị lạnh, làm gì phải vì nhà chúng ta mà chọc cho nãi nãi tức giận?”

      phải….” Chu thị bị lời của nhi tử làm cho cứng miệng, chợt kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “ cho con, con cũng hiểu, dù sao phải chuyện của con, đừng có mà xía vào!”

      “Nương nghĩ con muốn quản chắc?” Chu Đại Kim cảm thấy bất lực, sao lại có người nương ngu ngốc đến hết thuốc chữa như vậy? “Nương, nhi tử to gan lời này, đổi nãi nãi khác có khả năng, như đổi người nương khác rất dễ. Nương tin hay tùy, nương tin nãi nãi thực trả nương về Lý gia?”

      “Ngươi, cái đồ nhãi ranh!!”

      Chu Đại Kim chạy nhanh hoàn mỹ né được cái chân của nương chuẩn bị đạp lên đầu gối của , vừa định chạy , lại nhìn thấy phụ thân đứng trước mặt , nhất thời sửng sốt.

      Cha Chu lập tức giáo huấn nhi tử: “Đại Kim, tiểu tử thối ngươi vừa gì? Đó là nương ngươi! Dù cho tính tình của nương ngươi đôi khi biết phân biệt phải trái, đầu óc có vấn đề, lại ham ăn lười làm….. Nhưng dù sao đó cũng là nương ngươi, ngươi sao lại ra những lời như vậy! Còn mau xin lỗi nương.”

      Chu Đại Kim trầm mặt chớp mắt cãi, nhanh như mũi tên bắn, nháy mắt chạy ra khỏi cửa phòng. Ngay lúc đó, chỉ nghe được phía sau vang lên tiếng lớn, giống như tiếng bàn nện nền đất phát ra thanh, lại nghe được tiếng nương rống giận: “Chu Tam Ngưu, ông vừa mới cái gì? Ta muốn liều mạng với ông!”

      “Ngươi liều mạng với ai?!” Chu nãi nãi nghe được động tĩnh bên này, đằng đằng sát khí vọt tới, “Thế nào? Ngươi nghĩ mình rất có bản lĩnh? Ở địa bàn của Chu gia ta, ngươi muốn liều mạng với nhi tử ta? Ngươi nghĩ nhà họ Chu ta rất dễ bị khi dễ đúng ? muốn sống cứ việc !!”

      Còn chưa dứt lời, Cha Chu vội vàng ra cửa, kết quả vẫn tránh được đao kiếm vô tình.

      “Chu Tam Ngưu, đến nương tử của ngươi mà ngươi còn quản được, vậy nhanh chút cút xéo cho ta? Lão nương cũng cảm thấy kỳ quái, cái thứ như vậy mà ngươi còn để nó cưỡi đầu cổ ngươi, ngươi định đợi nó đổ phân nước tiểu lên đầu ngươi nữa ngươi mới hài lòng? Ngươi có phải là nam tử hán ? câu thôi, ngươi có thể quản được Lý thị hay ?”

      Phàm là nam nhân đều là người sĩ diện, thường ngày Chu Tam Ngưu là người hiền lành thà, những mắt thấy tức phụ nhà mình càng ngày càng quá đáng, lão nương lại đưa ra tối hậu thư, thể nào dung túng thêm được nữa.

      Quản, nhất định phải quản gắt gao, ít nhất để cho Lý thị biết được chuyện gì nên làm chuyện gì , thể để mặc nàng ta muốn làm gì làm được!

      là lập tức cút , hai là thành mà sống, chính ngươi chọn !” Chu Tam Ngưu mặt trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm tức phụ nhà mình.

      Lý thị bị dọa đến ngây người, trắng ra là bà ta ngờ mọi chuyện lại tới nước này, mặc kệ là chuyện mượn lương thực hay chuyện muốn bán lương thực với giá cao để kiếm lời, bà ta chỉ muốn nhà mẹ đẻ vượt qua năm khó khăn này, mà phải muốn đưa mình vào hố lửa. Tất nhiên, bà ta cũng đoán trước được chỉ là chuyện cãi nhau giữa hai phu thê bọn họ, lại kéo theo Chu nãi nãi tới.

      Phải biết rằng, toàn bộ Chu gia có người nào sợ người bà bà này, trong đó có cả bà ta, nhìn thấy bà bà như chuột nhìn thấy mèo. khi thấy bà bà tới đây, trong nháy mắt bà ta cảm thấy hối hận, lại nghe được lời này thốt ra từ miệng nam nhân nhà mình, chân bà ta lập tức mềm nhũn.

      “Thiếp, thiếp sống tốt, thiếp…..”

      Bà ta còn có lựa chọn nào khác sao? có.

      Cho đến khi Chu nãi nãi về phòng của mình, những người đứng xem náo nhiệt nãy giờ cũng lục đục tản ra, Lý thị vẫn giữ bộ dáng hồn phi phách tán. Nhưng mà, hôm nay Chu Tam Ngưu cũng rất tức giận, tuy nhìn thấy bà ta như vậy, cũng muốn an ủi bà ta, chỉ tức giận liếc mắt nhìn bà ta cái, phẫn nộ rời .

      Sau lúc lâu, Lý thị đứng ở hành lang khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, lau nước mắt nửa ủy khuất nửa lên án : “Ta làm là vì ai? đám lấy gương soi lại mình xem, mình là thứ gì?”

      Chu Đại Kim vốn muốn chạy , nhưng nghe được lời này, nhịn được : “Nương thấy mọi người đều là người Chu gia là người nhà sao, nương chỉ nghĩ Tam phòng mới là người nhà? Nương à, người ít gây chuyện lại , mất mặt chết được.”

      “Đồ nhãi ranh nhà ngươi!” Lý thị muốn xông lên, mới tiến lên bước lại thành lui về. Bà ta phải là kẻ ngốc, lời vừa rồi của nam nhân nhân nhà mình phải chơi, nháo lên, lớn chuyện, bức hưu thư tiễn bà ta sao? Bà ta dám đánh cược.

      Nhưng muốn bà ta làm gì mặc kệ nhà mẹ đẻ, bà ta rất khó xử.

      Ôm bụng tâm , Lý thị suy nghĩ lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được biện pháp.

      Trộm!

      Tất cả mọi người đều biết hậu viện là nơi cất giữ bảo tàng, chỉ có lương thực cho đủ cả già trẻ lớn bé Chu gia ăn tới vụ thu hoạch mùa thu năm sau, còn có số lượng lớn than với củi, các loại thịt muối thịt xông khói khẳng định cũng ít. Lý thị tính trộm những thứ đáng giá đó, bà ta tính toán thử mình có thể trộm khoai lang đỏ, khoai tây hay bột ngô gì đó .

      Ý tưởng quả là tồi, nhưng ngoài dự đoán là rất khó thực .

      đến chuyện Chu nãi nãi trông coi bảo tàng rất gắt gao, chỉ đến chuyện thời tiết bây giờ rất lạnh, người Chu gia nhất trí muốn ở trong phòng chịu lạnh đều tụ tập hết ở nhà chính. Trong nhà chính nhiều người lại đốt chậu than, ấm áp hơn ở trong phòng mình nhiều. Nếu muốn ra sau hậu viện, chỉ có lối duy nhất đó chính là qua nhà chính

      Lý thị có biện pháp làm trò trước mặt mọi người ra phía sau, càng đừng tới chuyện Chu nãi nãi thường xuyên ở phía sau hậu viện. Có thể , kế hoạch trộm lương thực chưa được thực thi gặp ít trở ngại.

      Cái này được cái kia cũng xong, Lý thị cơ hồ đem mình bức điên luôn rồi, dưới tình thế cấp bách bà ta ngoài ý muốn nghe được thê tử của Đại Sơn trưởng tức đại phòng liều mình khen muội muội của mình, lập tức bà ta động lòng.

      Nhà mẹ đẻ của bà ta, trừ đệ đệ, kỳ còn có người ca ca. Chẳng qua ca ca bà ta mất khi còn trẻ, chỉ để lại chất nữ, năm nay mười bốn tuổi. Lúc trước bà ta nghĩ tới chuyện này, giờ cẩn thận cân nhắc chút, nhìn cũng rất xứng đôi với Nhị Sơn đại phòng. Chuyện này mà thành, chỉ chất nữ tìm được mối nhân duyên tốt, nhà mẹ đẻ của bà ta bớt chén cơm, thậm chí còn có thêm chút tiền sính lễ…..

      Càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất tốt, Lý thị cắn răng trở về nhà mẹ đẻ chuyến, khi trở về, lại đem theo chất nữ của bà ta về, quan tâm đến ánh mắt người Chu gia, cường ngạnh đem chất nữ nhét vào phòng Chu Vân Vân, còn rất hay rằng hai tỷ muội sống chung cho tốt.

      Chu Vân Vân trợn mắt há mồm.

      Lẽ ra vị biểu tỷ con của đại cữu này về quan hệ họ hàng hẳn nên rất thân thuộc. Nhưng vấn đề là, cho dù là nguyên chủ hay Chu Vân Vân tại, đều chưa bao giờ tới Lý gia. Nguyên nhân ở chỗ, Lý gia cực kỳ trọng nam khinh nữ, cháu nhà mình sao, người cháu ngoại là Chu Vân Vân này đừng nhắc đến.

      Đương nhiên còn có nguyên nhân nữa là nguyên chủ tính tình thanh cao nhiễm bụi trần này, căn bản thích đâu.

      bên muốn gặp mặt, bên lười thăm hỏi, trực tiếp dẫn tới chuyện qua năm Chu Vân Vân được mười tuổi, nhưng chưa từng gặp qua người nào bên ngoại.

      Cho nên, việc bảo hai tỷ muội sống chung cho tốt này, rất là buồn cười.

      Chu Vân Vân ngầm cân nhắc, hay nương muốn dùng cách này để Lý gia bớt phần ăn? Biện pháp tốt, nhưng người bình thường đem thân thích của mình đưa ra ngoài, đặc biệt là tiểu nương. Ngay cả Chu Vân Vân, đối với người biểu tỷ có chút tình cảm nào, bình đạm tiếp nhận có thêm người nữa ở trong phòng mình.

      Nhưng, Chu Vân Vân tiếp nhận, đại biểu người khác cũng có thể tiếp nhận.

      Vấn đề phải chỉ thêm cái chén đôi đũa, mà là với tình hình giờ biết năm sau có thu hoạch được gì ? Nếu như thế, tiết kiệm được chừng nào hay chừng nấy, Chu nãi nãi hôm qua tuyên bố, sau này ngày chỉ nhóm bếp lần, chạng vạng nấu cháo loãng ăn với bánh bột ngô, ăn xong ngủ. phải để mọi người ngày chỉ ăn bữa, mà là bận tâm đến chuyện vạn nhất người trong thôn thấy Chu gia ngày nhóm bếp hai lần, dẫn tới những hiểu lầm cần thiết.

      ……. Đương lúc mọi người đều liều mạng tiết kiệm thức ăn, bất luận hành động khác thường nào đều bị mọi người hoài nghi.

      Lý thị chỉ cảm thấy ủy khuất, tức giận, bà ta hoàn toàn cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Chu nãi nãi, chỉ cảm thấy cả thế giới này đều nhằm vào bà ta. Bằng , sao lúc trước thấy đề cập đến chuyện cắt giảm lương thực, chất nữ nhà mẹ đẻ của bà ta khó khăn lắm mới tới làm khách lần, lại bất thình lình cắt giảm? Nhưng bởi vì trước đó lâu bị giáo huấn qua, tuy trong lòng có nhiều bất mãn, bà ta cũng dám hé răng.

      Cũng may tính tình đại nương Lý gia tệ lắm, ít nhất bề ngoài nàng ta thành thành , cho ăn là ăn, cho uống là uống, nhiều lời lắm, còn có thể giúp đỡ làm ít việc vặt như may vá.

      Nhưng mà, đây chỉ là ngoài mặt mà thôi.

      quá hai ngày Chu gia liền có chuyện.

      Đại nương Lý gia quần áo xộc xệch chạy tới nhà chính, khóc lóc nỉ non tam đường ca khi dễ nàng ta, tất cả mọi người phát ngốc.

      Kết quả, người phục hồi lại tinh thần đầu tiên cư nhiên là Chu Đại Kim: “Đó là đường ca của ta, phải của ngươi!” nhanh mồm nhanh miệng, lập tức bị sặc.

      Lý thị hung hăng liếc xéo Chu Đại Kim cái, chợt đem chất nữ bảo hộ phía sau lưng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đại phòng, hai phải làm chuyện này cho ra nhẽ.

      Nếu lúc này, bà ta biểu hoảng loạn chút, để lộ ra vẻ mặt gian kế thực được, chừng làm người khác tin tưởng hơn.

      Đáng tiếc, những người có mặt tại đây, bao gồm người tuổi nhất Chu Tam Niếp, đều là vẻ mặt chờ xem diễn. Đương nhiên, cũng có khả năng là Chu Tam Niếp vì hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ chớp chớp đôi mắt ngó trái ngó phải.

      “Đừng có giả ngu, đại tẩu, tẩu , chuyện này nên làm thế nào? Chất nữ nhà ta là đại nương hoàn hoa khuê nữ lại bị Nhị Sơn chiếm tiện nghi, tẩu phải nhất định cho ta cái công đạo!” Lý thị hùng hổ lôi kéo lau nước mắt cho nương Lý gia, bộ dáng cam tâm.

      Vấn đề là, muốn đại phòng cho cái công đạo nào?

      “Tam thẩm, thẩm đây là quyết tâm đem chất nữ nhà mình tới để tính kế nhi tử ta?” Sắc mặt Chu đại bá nương đặt biệt khó coi, nhi tử bà là người thế nào bà hiểu rất , Nhị Sơn nhà bà phải loại người hễ nhìn thấy nữ tử là nổi, đặc biệt là nương Lý gia, lớn lên rất khó coi. Đương nhiên, quan trọng nhất là, nương này là tự mình đưa đến cửa.

      Muốn có vấn đề, người nào tin?

      “Lời này của tẩu là có ý gì? ràng chính là…..”

      “Ngươi câm miệng!” Chu Tam Ngưu lúc này mới phản ứng, trực tiếp tiến lên hai lời kéo người ra khỏi nhà chính, trở về phòng mình. lâu sau, bên trong truyền ra tiếng đánh mắng, cùng với tiếng Lý thị khóc la.

      Những người còn lại Chu gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi trong nhà chính, lúc đầu thế nào, giờ vẫn thế đó.

      Tuy bị người khác tính kế rất khó chịu, nhưng Chu gia bên này là nam tử, mà Lý gia bên kia là nương. Dù sao đại bá nương cũng nóng nảy, chuyện này xảy ra, mà cho dù có xảy ra, bà cũng tuyệt đối thừa nhận chuyện này.

      “Người, các người…..” Đại nương Lý gia đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cắn răng : “Mới vừa rồi ở trong sân, tam đường ca Chu gia hai nhất định kép tiểu nữ tới phòng bếp, huynh ấy còn, còn….”

      “Còn làm gì?” Đại bá nương cười nhạo tiếng, trực tiếp đánh gãy lời nàng ta , lạnh lùng trào phúng, “ nha đầu chưa đủ lông đủ cánh dám cùng lão nương chơi trò tâm cơ? Thức thời chút, lập tức lăn về Lý gia, ta coi như có chuyện gì xảy ra. Nếu thức thời, đem chuyện này nháo lớn lên, ta muốn xem thử bên nào bị hao tổn danh tiết! Nhị Sơn!”

      Sắc mặt Nhị Sơn đen như đít nồi vào nhà chính, vừa rồi còn phát ngốc, sao tam thẩm với chất nữ của bà hai phải bắt vào nhà bếp chuyện, lúc này nghe xong lời nương , có cái gì còn ?

      ai thích bị tính kế.

      ai!
      lúc trước mình biết mẹ Chu Vân Vân họ gì nên mình để Chu thị, giờ mình biết rồi nên mình đổi là Lý thị nha. Mình đọc đến đâu edit đến đó mn thông cảm nha.
      Last edited: 18/5/21

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :