1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 12:

      Edit: Pana

      Thấy sắc mặt các đường ca nháy mắt đổi thành dáng vẻ sống còn gì luyến tiếc, Chu Vân Vân sâu sắc đồng tình. Bất quá, Chu nãi nãi hiển nhiên nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn đám tôn tử bằng ánh mắt ghét bỏ, nhìn bọn họ khiêng bao lớn bao vai, chợt nhớ đến chuyện.

      Hôm nay bọn họ mua quá nhiều đồ, muối thô, muối tinh mỗi loại hai mươi cân, dầu đậu nành, dầu đậu phộng, dầu hạt cải, mỡ heo mỗi loại mười cân, còn có giấm gạo rượu gia vị cùng với năm cân bột ớt, bốn mươi cân gạo nếp loại trung.

      Gần nửa đời làm quả phụ, Chu nãi nãi hiểu rất điều lời có thể giết người, cũng hiểu người ta chôn thịt dưới đế chén là có ý gì. Có đôi khi, giả ngu giả dại phải là nhút nhát, ngược lại là loại thông minh để sinh tồn. Tôn chỉ sống xưa nay của nãi nãi chính là vụn trộm mà sống, thực tế dù cho nhà bọn họ giàu có hơn nhà họ Trương, nhưng bà tình nguyện sống khép kín dật, thậm chí người trong thôn cố ý hay vô tình Chu gia là nhà giàu có số số hai trong thôn, bà cũng chưa bao giờ huênh hoang đắc ý.

      Cuộc sống cơm áo lo chính mình biết là được, sao hai nhất định phải khoe khoang để người khác hâm mộ ghen tị làm gì?

      Nghĩ như vậy, Chu nãi nãi nhanh chóng quyết định: “Chúng ta đến quầy hàng trước, xem thử giỏ tre bán hết chưa. Nếu chưa bán hết, trước mắt mấy đứa bỏ đồ vào sọt thừa dịp người trong thôn còn chưa về nhanh chóng về thôn trước, lặng lẽ giấu đồ trong nhà chính. Hiểu chưa?”

      Các vị đường ca trợn mắt há mồm nhìn nãi nãi, ra nghe chứ hiểu .

      đám ngu xuẩn! Nãi nãi từng dạy các ngươi như thế nào, làm người phải khiêm tốn đừng tự cho là mình thông minh, nếu có người thấy nhà chúng là lần chợ mua nhiều đồ như vậy, còn phải lon ton chạy tới mượn tiền mượn lương thực sao? Hừ, nãi nãi chỉ lần thôi, trở về nếu đứa nào để người khác nhìn thấy, buổi tối hôm nay có cơm ăn!”

      Cái này quan tâm hiểu hay hiểu gì nữa? Xét thấy vấn đề quan trọng nhất là no bụng, nhóm đường ca chỉ cầu mong sao mình là người tàng hình.

      Chờ đến khi quay lại quầy hàng, quả nhiên giỏ tre còn dư rất nhiều. Dễ hiểu thôi, quanh núi Thanh Sơn có rất nhiều tre trúc, cũng phải thứ gì quý báu. Cây tre, trúc rất dễ sinh trưởng, muốn cho nó lớn nhất định phải chặt, nếu khắp nơi toàn là tre với trúc. Cho nên, những thôn quanh trấn Thanh Sơn hơn phân nửa đều biết đan giỏ tre giỏ trúc, quan tâm nó đẹp hay xấu ít nhất nó phải rắn chắc dùng được lâu. Cũng bởi vậy, bán được bao nhiêu còn dư lại rất nhiều, thứ có quá nhiều lại dùng được lâu ai mua nhiều làm gì?

      Chu nãi nãi tự mình cầm đồ chia từng phần đựng trong giỏ tre.

      chia thôi khi chia ra thấy có quá nhiều đồ, lúc trước khi lên trấn mỗi người cầm ít sao, nhưng từ cửa trấn đến thôn Dương Thụ rồi về Chu gia, nhanh chân nhanh tay mất hơn nửa canh giờ. Nếu mang theo nhiều đồ lại nặng như thế có trời mới biết mất bao lâu mới về được tới nhà, nãi nãi tính tính lại đến phát rồ, chia làm sao để mỗi người quá mệt mỏi.

      Vì thế, Chu nãi nãi nhìn về phía ba nhi tử ngu ngốc của mình.

      Cuối cùng kết quả là, các đường ca mang tổng bốn mươi cân, đại bá bốn mươi cân muối, nhị bá bốn mươi cân dầu, còn lại phụ thân mang bốn mươi cân gạo nếp, rất công bằng. Đến nỗi thấy còn thừa mấy bình gia vị cũng giao cho mấy đường ca mang về luôn. ( 1 cân=1/2kg)

      Bởi vì muốn tránh người trong thôn, nãi nãi xua đuổi mọi người như đuổi gà đuổi vịt, ra lệnh cho nhóm nam đinh phải đường vòng tản ra nhiều đường mà . Nghĩ trong nhà mà có nữ nhân được, nãi nãi để hai vị đường tẩu mang theo đường tỷ đường muội cùng nhau lên đường luôn.

      Thực nhanh, quầy hàng chỉ còn lại Chu nãi nãi, ba người con dâu cùng tỷ đệ Chu Vân Vân.

      Lúc này là buổi trưa, mọi người về hết quả là quá sớm. Chu Vân Vân cảm khái vài phần, chợt nhớ tới trong ngực mình còn gần nửa cân bánh dày vội lấy ra đưa cho nãi nãi, có chút hối hận : “Vân Vân quên là chúng ta phải ở trấn ngày, sớm biết thế để lại ít bánh bao .”

      “Để lại làm gì? Muốn ăn về nhà làm ăn, đem lên trấn bán là muốn lấy tiền.” Chu nãi nãi cầm cái bánh dày lên ăn, thúc giục , “Con cũng ăn nhanh lên, nếu đói bụng mua chút đồ ăn vặt khác ăn, đừng để mình mệt.”

      Chu Vân Vân có thói quen ăn ngày ba bữa cơm, ngày ăn gì đúng là quen. Khóe mắt nàng liếc đệ đệ mình nhìn bánh dày trong tay nàng nuốt nước miếng mãnh liệt, Chu Vân Vân vội đưa cho đệ đệ cái, nhìn nãi nãi : “Mới vừa rồi khi bán banh bao , con có quen biết chủ quán cháo, cháo rất thơm, tô cháo đầy chỉ có ba văn tiền, trong quán còn bán thêm bánh bột ngô văn tiền cái. Nếu chúng ta đến đó ăn cơm trưa?”

      Tiệm bán cơm, trấn phải có. Nghĩ cũng biết chỉ có rau xào bát canh chén cơm xác định ăn đủ no. Chu Vân Vân quen ăn đồ ăn nóng hổi, nhưng đến mức bỏ tiền ra ăn mấy món làm cho có kia, bát cháo thêm bánh bột ngô quả thực tồi.

      “Được, con đưa đệ đệ cháu ăn , rồi mua cho chúng ta…. tám cái bánh bột ngô.” Chu nãi nãi thầm nghĩ, cũng phải làm việc gì nặng nhọc, nhất định phải ăn no, mỗi người hai cái bánh bột ngô chắc là đủ, nghĩ nghĩ lại thêm câu, “Nếu chủ quán dễ chuyện, cháu xin thêm người ta ít nước ấm là được.”

      xong, Chu nãi nãi đưa cho Chu Vân Vân hai mươi văn tiền: “Nếu còn thừa, con mua thêm ít đồ ăn vặt. Lúc trước còn muốn lên trấn mua đường, mua nhiều đồ như vậy, sao lại quên mua đường? Tự mình làm đường….. để nãi nãi xem con có thể làm ra đường gì.”

      Chu Vân Vân cười hì hì nhận tiền nãi nãi đưa, lại đem bánh dày còn lại lần thứ hai nhét vào tay nãi nãi, kéo đệ đệ chạy .

      Ý của nãi nãi, nàng phải , thời này phương pháp tự làm đường phải là thứ gì bí mật, vấn đề ở chỗ, có thể làm ra đường hay mà thôi. Kỳ , nãi nãi cũng biết làm đường, phải đem đường ngào quá lửa, cẩn thận ngào quá lỏng. Cái mọi người nắm giữ phải là phương pháp bí mật mà là kĩ thuật ngào. Mọi người chỉ dựa vào vận khí, chút kĩ thuật cũng có. Nhưng Chu Vân Vân lại có phương pháp bí mật.

      “Tỷ tỷ chúng ta đâu? Ăn món gì?”

      Đúng lúc này, bọn họ chạy đến chỗ phu thê bán cháo, Chu Vân Vân chu môi, cười : “Ăn món gì chờ đệ ăn qua liền biết.”

      Nghiêng đầu nhìn thoáng qua đệ đệ, Chu Vân Vân lôi kéo vào trong. Kỳ , so với nương, nàng ngược lại dễ dàng tiếp nhận người đệ đệ này hơn. Lúc trước sau khi sinh nàng xong, chừng bà buồn rầu phát hoảng, dù sao trước bà mấy bá mẫu sinh được sáu đường ca, đường tỷ rồi. Đường tỷ cần đề cập tới, chỉ cần sáu đường ca kia làm nương nàng áp lực lắm rồi. Cũng bởi vậy, nương vội vàng muốn sinh đứa con trai, sau đó khi nàng còn chưa được nửa tuổi, bà mang thai lần nữa, lần này sinh được nhi tử nhưng thân thể đệ đệ lại có chút suy nhược.

      Chẳng qua, đệ đệ có cái tên rất hay.

      Đúng rồi, Chu Vân Vân có sáu đường ca, ba đường ca của đại phòng lần lượt gọi là Chu Đại Sơn, Chu Nhị Sơn, Chu Tam Sơn, nhị phòng là Chu Đại Hà, Chu Nhị Hà, Chu Tam Hà, cùng tên ba huynh đệ của phụ thân là Ngưu rất hợp nhau, nhưng tên đệ đệ lại dính dáng gì đến mấy người nam đinh trong nhà.

      “Lâm tẩu cho hai bát cháo, ba cái bánh bột ngô. Đại Kim, tới ngồi bên này.” Chu Vân Vân mặt cùng chủ quán chào hỏi, mặt gọi đệ đệ ngồi xuống.

      sai, đệ đệ nàng tên là Đại Kim.

      Người Chu gia, chú ý tới đại danh hay nhũ danh, miễn có tên gọi là được. Chẳng qua, nương của Chu Vân Vân là người có dã tâm, bỏ qua hết những cái tên khác, chọn cho đệ đệ nàng cái tên vừa nghe liền thấy rất có tiền đồ.

      Đương nhiên, cũng may người trong nhà phản đối, Chu Đại Kim, ở đại là nhãn hiệu châu báu nổi tiếng.

      Trong lòng Chu Vân Vân mặt cảm thán, mặt thầm quyết định, nếu đời này nàng mở được cửa hàng châu báu gọi là Chu Hoàng Kim.

      …… Chu Đại Kim, chu sinh sôi, chu đại phúc, chu đại sinh, hợp lại là đống vàng bạc châu báu!

      Tuyệt đối có thể phát tài.

      Chờ đến khi cháo cùng bánh bột ngô được mang lên, trong lòng Chu Vân Vân còn sung sướng ảo tưởng, kết quả nàng bên này mới ăn được hai muỗng cháo, Đại Kim đệ đệ của nàng bên kia đem bát cháo hướng lên trời, thuận tiện gặm hết cái bánh bột ngô.

      “Ăn , phải mỗi lần ăn đệ đều ăn hai cái bánh bột ngô sao?” Chu Vân Vân gọi hai bát cháo, nhưng tới ba cái bánh bột ngô, bởi vì nàng cảm thấy cần ăn nhiều quá, nếu cực kỳ đói bụng ăn cảm thấy no là được rồi, cần thiết cứ thấy thứ gì ăn được nhất định phải nhét hết vào bụng. Lại , cháo ở đây ngon hơn Chu gia nấu nhiều, ăn tô đầy hoàn toàn lo lắng đói bụng.

      phải tỷ tỷ ăn hai cái sao?” Chu Đại Kim chỉ hơn Chu Vân Vân tuổi, nhưng lùn hơn Chu Vân Vân tới hai cái đầu. Cũng may ăn được uống được thường này lại thích nhảy nhót lung tung, cho nên thân thể còn yếu ớt như hồi , nhìn gầy như rất rắn chắc, lại còn đen, nhìn giống như con khỉ màu đen.

      “Là gọi cho đệ.”

      Chu Vân Vân thấy, nàng có chút bội phụ gen di truyền của phụ mẫu nhà nàng. Nguyên chủ được nãi nãi cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay suốt mười năm, nên tính tình cũng có chút kêu căng, người khác , riêng đường tỷ đường muội tuyệt đối có đường sống, bởi vì nãi nãi thực có thể đem cháu bán, loại chuyện này ở trong thôn cũng phải là chuyện hiếm lạ gì. Mà đệ đệ Chu Đại Kim được nương nàng xem như bảo bối nâng niu gần ấy năm, nhưng lại kêu căng, cho ăn liền ăn, cho ăn cũng khóc nháo, thường ngày cũng bướng bỉnh nhưng gây chuyện ầm ĩ.

      Bởi vậy có thể thấy được, gen di truyền của hai người bọn họ vẫn rất tốt, được sủng ái như vậy nhưng hề kêu căng.

      Ăn xong cơm trưa đơn giản, Chu Vân Vân dựa theo lời nãi nãi , mua tám cái bánh bột ngô, xin chủ quán ít nước ấm, kết quả bị Lâm tẩu kéo lại cho : “Tiểu muội muội, lúc trước muội có đem bánh bao tới, còn nữa ? Tẩu cho muội nghe, đừng nhìn bề ngoài, quán ăn của tẩu làm ăn tốt lắm, đó là bởi vì hôm nay họp chợ, khách quen đều thử những món mới khác, nên quán được đông. Chứ thường ngày, muội mà đến sớm chút, tẩu bận đến mức kịp uống miếng nước.”

      “Ách, ý của tẩu là….” Trong lòng Chu Vân Vân cũng đoán được chút ít, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ lời nãi nãi , làm người ngu dốt chút cũng tốt, dù sao nàng cũng chỉ là tiểu nương mới có mười tuổi, chuyện buôn bán, nàng hoàn hoàn đẩy cho người lớn trong nhà, nàng cần tự mình ra mặt.

      “Phụ thân muội đâu? Trở về gọi phụ thân muội tới đây bàn chuyện được ? Kỳ cũng có gì, tẩu muốn quán ăn này có thêm món mới, quan tâm nó lớn đẹp xấu, ăn ngon là được. Haizzz, làm bánh bao, kỳ tẩu cũng biết làm, nhưng làm ngon, đừng là phải ủ bột, làm nhân, lại nặng thành hình….. Quán ăn của tẩu mở cửa sớm bán tới tận trưa, nếu muốn làm bánh bao, chúng ta chỉ có hai người làm xuể.”

      Buổi sáng là thời điểm quán ăn mệt nhất, điểm này Chu Vân Vân có thể hiểu, giống như ở đại, cửa hàng ăn nhanh hay quán cơm sớm nhất là mười giờ mới mở cửa, chỉ có cửa hàng bán đồ ăn sáng bốn năm giờ sáng bắt đầu buôn bán, thêm thời gian chuẩn bị nữa ít nhất mới hai giờ sáng bắt đầu dậy. Nếu trong tiệm nhiều người sao, cũng có chút vội, nhưng nghe ý tứ của Lâm tẩu, quán ăn này của bọn họ chỉ có hai người làm, quả thực rất vất vả.

      “Phụ thân muội về thôn trước rồi, bất quá nãi nãi muội vẫn còn ở đây, muội gọi nãi nãi tới được ?” Chu Vân Vân cần nước ấm nữa, chỉ lấy bánh bột ngô xong liền kéo đệ đệ chạy tới quầy hàng, đem bánh bột ngô chia đều, lại lôi kéo nãi nãi tới quán cháo.


      Tuy lấy năng lực của Chu Vân Vân, việc làm ăn này nàng quyết định dễ như trở bàn tay, nhưng phải nàng muốn khờ khạo chút sao? Lại , nhìn nãi nãi rất khôn khéo, lo bị thua thiệt.

      Quả nhiên, trong chốc lát, nãi nãi cùng Lâm tẩu bàn bạc thỏa đáng. Mỗi ngày canh năm đưa tới trấn Thanh Sơn trăm cái bánh bao chay, trăm cái bánh bao thịt. Bánh bao chay hai văn tiền cái, bánh bao thịt ba văn tiền. Đương nhiên, bánh bao này phải là bánh bao , mà là bánh bao lớn, cái bánh bao lớn chắc chừng hai cái bánh bao cộng lại. Bánh bao thịt phải chỉ toàn là thịt, mà trong đó chỉ trộn thêm chút thịt. Còn vỏ bánh bao, là bột mì trộn thêm ít bột khác. Vẻ ngoài cũng cần quá đẹp, nhìn được là được.

      Chu nãi nãi chuyện buôn bán đơn giản chỉ là chuyện số lượng và giờ giao hàng, mà rất cụ thể vỏ bánh cùng nhân bánh làm từ gì đều rất ràng. Nếu để Chu Vân Vân đứng ra chuyện, phỏng chừng để ý đến nhiều chi tiết như vậy.

      Chỉ là….

      “Nãi nãi, canh năm đưa đến trấn ? Ai đưa tới? Mọi người đều phải dậy sớm hết sao?” Cho đến khi rời khỏi quán cháo, Chu Vân Vân mới hồi phục lại tinh thần.

      Canh năm chắc khoản bốn giờ rưỡi sáng chưa tới năm giờ, từ thôn Dương Thụ tới quán cháo trấn Thanh Sơn ít nhất cũng hơn nửa canh giờ, nếu mang nhiều đồ lại nặng, có khả năng mất khoảng canh giờ. cách khác, muốn làm xong bánh bao giao cho quán cháo ít nhất phải dậy từ canh ba.

      Nếu làm banh bao giao cho người ta đúng hẹn nàng khỏi ngủ luôn mất!

      “Cháu ngoan a, nãi nãi tự sắp xếp được, cháu cần xen vào. Kỳ người trong nhà biết gói bánh bao, biết phải học, gói xấu cũng sao, dù sao ảnh hưởng đến mùi vị là được. Ai giao hàng…. Chẳng lẽ nãi nãi để cho cháu ngoan của bà giao sao?”

      Chu nãi nãi nhìn về phía Chu Vân Vân bằng ánh mắt hiền từ cưng chiều, cháu đúng là cháu vàng cháu bạc của ta mà, mỗi ngày hai trăm cái bánh bao thu được năm trăm văn tiền, mất chút tiền rau dưa này nọ, bột mì trộn lẫn ít bột khác, cộng tất cả chi phí tuyệt đối vượt quá hai trăm văn tiền. Còn thịt, phải có Mèo Béo lo rồi sao? Còn lại ba trăm văn tiền tất cả đều là tiền lời.

      Mỗi ngày kiếm được tới ba trăm văn tiền đó!!

      Công sức mỗi người Chu gia vất vả dậy sớm tốn thêm củi lửa, đế giày… đối với Chu nãi nãi mà , đó chỉ là chuyện !
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, Hale2054 others thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 13:

      Edit: Pana

      Trong lòng Chu Vân Vân cho rằng, có chuyện gì làm khó được nãi nãi.

      Bán bánh bao sỉ xem như con đường để kiếm tiền, dù sao Chu gia có nhiều người lại rảnh rỗi, thể mỗi ngày đều chạy lên trấn làm công cho người ta cả ngày. Thời tiết càng ngày càng lạnh, bánh bao nguội nhanh hơn, Chu gia có thể bán sức lao động nhưng thể lúc nào cũng thuê bệ bếp nhà người ta. Bán sỉ, tuy kiếm được nhiều tiền so với bán lẻ, nhưng ít nhất có việc để làm, xem thái độ của Lâm tẩu chừng có khả năng làm việc này trong khoảng thời gian dài.

      Nhưng từ đó, toàn bộ người Chu gia đều rất bận rộn. Bất quá cũng chỉ là chuyện . Cuối năm vừa rồi ba huynh đệ Chu gia trời còn chưa sáng chạy lên trấn làm công, tiền kiếm được ít, còn mệt muốn chết, ăn uống nghỉ ngơi đều tốt, rất cực khổ. Năm nay làm việc ở nhà, ngoại trừ việc người nào xui xẻo được chọn giao bánh bao lúc sáng sớm, việc còn lại cũng rất nhàng, việc tuy nhiều, nhưng người Chu gia đông.

      Nghĩ như vậy, Chu Vân Vân đưa ra chủ ý: “Nãi nãi, lúc đó kiếm được lời, bằng trả chút tiền cho người giao bánh bao lên trấn, dù sao trời lạnh đường cũng rất vất vả.”

      “Gì? Còn muốn trả công?!” Chu nãi nãi chấn kinh, ngay lập tức phản bác , “Đưa tiền? Đưa như thế nào, chẳng lẻ lần trả lần tiền? Nãi nãi dọn phân dọn nước tiểu cực khổ nuôi bọn chúng lớn, bọn chúng sao trả tiền cho ta ? Dựa vào đâu chứ!”

      Chu Vân Vân còn lời nào để , bởi vì lời có hơi thô tục chút, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng rất có đạo lý.

      “Nhưng cứ như vậy, mỗi ngày đều giao hàng người nào chịu nổi?” Chu Vân Vân cân nhắc, người giao hàng ở đại mặc kệ là giao thứ gì đều ấn theo đơn lấy tiền? Dù có tiền lương cố định, mỗi tháng cũng nên cho chút tiền thưởng, nếu quá bốc lột sức lao động rồi.

      “Luân phiên làm phải được rồi sao? Nãi nãi có chỉ cho người giao? Cơ thể nào chịu nổi?” Chu nãi nãi đưa ra hàng loạt câu hỏi, làm Chu Vân Vân á khẩu trả lời được.

      Đúng rồi, nhất thiết phải người giao hàng, dù sao Chu gia nhiều người, trừ bỏ nữ quyến cùng đệ đệ của nàng qua bên, cũng có tới chín nam tử. Sáu đường ca của nàng người nhất cũng mười ba tuổi, trong thôn có chuyện gì hoàn toàn có thể trưng dụng những nam đinh cường tráng này. Tính toán chút, mỗi người giao ngày, chín ngày mới lặp lại lần, chắc mệt lắm?

      Có lẽ thấy mình đặt ra nhiều câu hỏi làm Chu Vân Vân đứng hình tại chỗ, nãi nãi bình tĩnh lại dỗ dành nàng: “Cháu ngoan, nãi nãi biết con đau lòng người trong nhà, nhưng bọn họ da dày thịt béo, sao đâu. Đến lúc đó, người hôm trước giao hàng có thể nghỉ ngơi sớm, giúp những người khác bằm nhân bánh bao, phải được rồi sao? Nếu , chờ nãi nãi có được tiền lời, mua nhiều đồ ăn ngon phân cho họ phần cũng được.”

      “Vâng, đều nghe theo nãi nãi.” Chu Vân Vân phải là thánh mẫu, nàng chỉ lo lắng mọi chuyện nếu phân chia công bằng ảnh hưởng về sau, càng sợ mấy phòng nháo lên, nãi nãi tức giận khổ sở. trắng ra, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, người mẹ nào đau lòng con mình? Nhìn nương nàng biết tuy bất công nhưng cũng làm gì quá mức.

      Thương lượng xong mọi chuyện, Chu nãi nãi cực kỳ cao hứng mua thêm nửa cân bánh dày, còn ghé qua quầy hàng bên cạnh thấy còn ít nội tạng heo cũng mua hết. Mấy chị em dâu Chu gia thấy vậy cũng rất cao hứng, nếu mua thịt ba chỉ phỏng chừng tới lượt các nàng, nhưng nội tạng heo khác, nhiều ít cũng chia được phần nếm thử.

      Chờ tới chiều, những sạp hàng bên cạnh lục đục thu dọn, Chu nãi nãi nghĩ người trong thôn cũng nên trở về, liền sai nhóm con dâu thu dọn đồ đạc tới cửa trấn. Tìm được nơi dừng xe bò nhà lão Trương, đem những đồ còn dư để lên xe, nhìn Chu Vân Vân ngồi lên xe bò xong nãi nãi mới rời .

      Cơ hồ sau khi Chu Vân Vân ổn định chỗ ngồi nhóm tiểu tức phụ, đại nương cũng lục đục tới, sau khi xuất phát Chu Vân Vân mới thấy dường như nhà nào cũng giống như Chu gia, chỉ có người ngồi xe thuận tiện đem đồ chất lên xe bò. Bất quá, có để nhiều đồ cũng sao, bởi vì lúc này đồ xung quanh cũng tính là nhiều, so với lượt giảm hơn phân nửa, hẳn là bán được ít.

      Giống như lúc , người xe bò vừa vừa cười, người có quan hệ tốt với nhau còn cho nhau xem thứ mà mình mua được. Nhưng ai đến xem Chu gia mua được gì, Chu Vân Vân thấy vậy nghĩ hoặc là nhà bọn họ với những người này thân thiết gì mấy, hay đơn giản là muốn trêu chọc nãi nãi.

      đường thông thuận trở về thôn, xa Chu Vân Vân thấy phụ thân cùng người của Chu gia đứng chờ ở cửa thôn, thấy xe bò dừng lại, vội ba chân bốn cẳng dời đồ xuống, chào hỏi người trong thôn tiếng rồi rời . Chỉ duy nhất tân nương tử nhà đồ tể kia dặn dặn lại Chu Vân Vân về hỏi người trong nhà chút khi nào mổ heo.

      Chu Vân Vân thấy tân nương tử kia rất muốn tới hỏi mấy người lớn của Chu gia, nhưng ngại da mặt mỏng ngượng ngùng tới gần, mới cố ý làm trò dò hỏi Chu Vân Vân. Đáng tiếc, Chu gia do nãi nãi làm chủ, nên Chu Vân Vân chỉ có thể bày tỏ mình nhất định quên hỏi giúp.

      Chờ tới khi về nhà, nàng hỏi đúng hai câu. Chu nãi nãi thuận miệng , chờ nuôi thêm thời gian nữa rồi tính, lại muốn tính toán đem thịt heo lên trấn Thanh Sơn bán, được giá hơn. Bất quá chuyện này quan hệ gì tới Chu Vân Vân, nàng mở miệng liền muốn ba mươi cân lúa mạch của nãi nãi, đem những thứ mua được cũng lấy ít, làm nãi nãi kinh hồn táng đảm, chỉ là nhịn được an ủi chính mình, cháu ngoan của mình là tiểu kim oa.

      Tiểu kim oa gì cơ chứ, Chu Vân Vân hề nghĩ mình như vậy, nhưng đến chuyện làm đường mạch nha, nàng rất tự tin, dù sao trong điểm tâm của Trung Quốc kẹo mạch nha là thứ thể thiếu, là nguyên liệu quan trọng nhất.

      Ba mươi cân lúa mạch ít nhất cũng đựng đầy ba bốn cái sọt. Cách làm rất đơn giản nhưng có chút rờm rà.

      Đem lúa mạch rửa sạch, cho vào vại sành thêm nước vào ngâm, nếu là mùa hè dùng nước lạnh, mùa đông dùng nước ấm. Lúc này cuối thu, Chu Vân Vân chọn nước ấm đun sôi để nguội, chưa đến ba mươi độ. Ngâm ngày đêm, sau đỏ vớt ra để vào cái sọt, mỗi ngày đều dùng nước ấm xối qua hai ba lần. Cứ như vậy qua ba bốn ngày, nhìn lúc mạch mọc lên mầm non. Sau đó đem mộng ra rũ hết trấu, rửa sạch và ủ lại cho mộng héo , xé rời rồi phơi nắng cho khô giòn rồi đem giã thành phần bột và bột mầm.

      Bởi vì số lượng có hơi nhiều, lại lo lắng phụ thân bị nãi nãi cho làm quá nhiều việc, Chu Vân Vân đơn giản gọi phụ thân tới làm trợ thủ cho mình, dù sao việc này khó, hơn phân nửa chuyện phụ thân làm là canh lửa nhóm lửa, băm băm các thứ.

      sai, chính là băm nhân. Công việc làm bánh bao khai trương, Chu Vân Vân phụ trách nêm nếm gia vị, việc băm nhân liền giao cho phụ thân. Những việc khác như cán bột, ủ bột, gói bánh đều giao cho người khác làm. Mỗi ngày đều dùng số lượng lớn củi đốt, cần có người lên núi đốn về.

      tiếp, Chu nãi nãi rất cương quyết, củi trữ trong nhà ai cũng được lấy, mỗi ngày còn phải nộp vào. Kể từ đó, riêng việc đốn củi lấy hơn nửa số người trong gia đình.

      dưới Chu gia đều bận rộn khí thế ngất trời, cho đến ngày mưa, bọn họ mới cũng được nghỉ ngày, ít nhất cần phải đốn củi. dừng lại ở đó, buổi chiều mưa tạnh, Chu Vân Vân chợt muốn lên núi hái nấm, bị nãi nãi ngăn cản, thuận lí thành chương thêm chuyện để người trong nhà làm.

      Tất cả mọi người đều bận rộn, bao gồm người tuổi nhất tam đường muội Chu Tam Niếp, mỗi ngày đều phụ giúp nhóm lửa nấu thức ăn cho heo. Bất quá, Chu Tam Niếp gần đây cũng rất vui vẻ, bởi vì trong nhà có thêm thu nhập, người lên trấn giao hàng thường xuyên mua nội tạng heo về. Nội tạng heo chỉ luộc , hơn nữa được Chu Vân Vân kho lên ăn ngon hơn nãi nãi làm nhiều, người Chu gia ăn tới mức miệng đầy dầu mỡ.

      Lúc này, mầm lúa mạch làm xong, Chu Vân Vân đem gạo nếp vo sạch ngâm hai ba canh giờ trước đó cho vào trong nồi sắt, dùng lửa lớn hấp, cho đến khi gạo nếp hấp chín mềm, mới tắt bếp, để nguội sau đó trộn với mầm lúa mạch, bắt đầu lên men.

      Giai đoạn lên men là quan trọng nhất, thời đại này có bột lên men sẵn, lên men thành công hay , để lên men quá mức hoặc lên men được đều ảnh hưởng đến việc làm kẹo mạch nha có thành công hay . Cũng may khi ở đại Chu Vân Vân thường ghét bỏ loại phấn lên men bán ở siêu thị, dùng cách truyền thống là lấy bột nở để lên men. Trùng hợp là Chu gia bắt đầu bỏ sỉ bánh bao, trong nhà có sẵn bột nở, đỡ mất công Chu Vân Vân phải làm thêm bước nữa.

      Sau khi lên men xong, trước được nước đường, đương nhiên phải vậy là xong, cho nước đường vào trong vại dùng sức khuấy, bước này động tác nhất định phải nhanh, biên độ rộng, cũng cần quá nhiều kỹ xảo, nhưng cầu người phải có sức lực.

      Chu gia thiếu nhất là người. Chu đại bá đưa tôn tử của mình ra trận, mỗi người cần làm nhiều, chỉ thay phiên nhau khuấy nửa khắc là được. Khuấy đến khi nhìn thấy được rồi, Chu Vân Vân cầm muôi lớn vớt cặn ra, còn lại đều là nước đường.

      Có được nước đường rồi còn chưa có xong, phải đem nước đường nấu lại với lửa , làm cho nước đường đặc lại, kết thành đường. Mà trong lúc này, nhất định phải duy trì động tác khuấy nước đường, khuấy cho đến khi hỗn hợp trong nồi sắt dần biến thành đường mạch nha màu hổ phách trơn bóng sền sệt, mới tính là hoàn thành. (làm kẹo này mình phải lên gg search rồi kết hợp với trong truyện mới xong, có sơ suất gì mọi người thông cảm nha. Mình dựa vào nguyên văn trong truyện là chủ yếu.)

      Đến khi kẹo mạch nha được làm ra, hai mắt Chu nãi nãi tỏa sáng, bộ dáng hận thể đặt Chu Vân Vân vào lòng bàn tay mà cung phụng.

      Kỳ phương thức làm đường mạch nha này tính là bí mật, nhưng ở nôn thôn hơn phân nửa, người nào làm việc nấy thế nên có tinh thần hợp tác gì mấy.

      Lại , làm kẹo mạch nha có hai bước mấu chốt, là lên men đơn thuần dựa vào kinh nghiệm, hai là phải dùng lực liên tục khuấy đảo. Nếu ở đại, dùng phấn lên men quá dễ rồi, nhưng hương vị làm ra lại thuần khiết, bước thứ hai đại có máy móc làm thay.

      Chu Vân Vân gặp may, nếu nãi nãi tin tưởng mình, hoặc Chu gia có nhiều trai tráng khỏe mạnh, chỉ bằng tay chân như nàng, căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ làm được việc. Làm kẹo mạch nha còn có điểm mấu chốt nữa, lần làm tốt nhất là dùng bốn năm chục cân lúa mạch nấu lần. Nếu chỉ lấy hai ba cân để làm, tuy cũng có thể làm ra, nhưng mất độ sánh đặc sệt vị ngọt của kẹo mạch nha.

      Lúc này, Chu Vân Vân dùng ba mươi cân mầm lúa mạch hai mươi cân gạo nếp, đây là suy sét đến chuyện Chu gia có cái nồi sắt lớn, nếu tương lai có thể kiếm ra nhiều tiền cái nàng muốn là cái nồi sắt vừa rộng vừa sâu.

      …….Điều kiện tiên quyết là, nàng cần tự mình động thủ.

      “Nãi nãi người nếm thử xem.”

      Bận rộn nhiều việc từ đầu đến cuối nãi nãi đều đụng tay vô, Chu Vân Vân vẫn đem nãi nãi xem như đại công thần duy nhất mà hiếu kính.

      Nghĩ chút là biết, nàng chỉ là tiểu nha đầu, sao có thể sai bảo được dưới mười mấy người Chu gia, còn phải do có nãi nãi ở đây chống lưng cho sao? Huống hồ, làm thành công được năm mươi cân kẹo mạch nha, bên trong tuy còn hơi lỏng nếu muốn ngao thêm nữa giá trị cho ra tuyệt đối lớn hơn khối lượng mầm lúa mạch với gạo nếp cộng lại.

      Chu nãi nãi đương nhiên khách khí với Chu Vân Vân, tiếp nhận cái muỗng kịp chờ kẹo mạch nha nguội, liền cho vào trong miệng.

      Kẹo mạch nha giá rẻ nhưng là thực phẩm dinh dưỡng, có công dụng tiêu thực, đồng thời nhuận hầu, thơm ngọt ngon miệng, giống vị ngọt ngấy của đường đỏ, có thể là loại thực phẩm tốt cho cả già lẫn trẻ, người bệnh tiểu đường cũng có thể dùng được.

      “Ngọt, thơm, so với đường bán ở trấn ngon hơn nhiều!” Chu nãi nãi lần thứ hai nhìn chằm chằm mãnh liệt vào Chu Vân Vân.

      khoa trương chút nào, trong ánh mắt của nãi nãi Chu Vân Vân nhìn thấy được tình thương chân thành nhất, hù nàng lùi về sau hai bước: “Khụ khụ, ăn ngon được rồi, ăn ngon tốt rồi. Đường này mọi người biết cách ăn hay bảo quản chưa? Lấy cái bình sứ sạch bỏ đường vào đậy kín, đổ ra làm lạnh cho đường cứng lại cầm dao gõ vài cái là ăn được. Bằng để trong nồi cho nước ấm vào nấu tiếp thành nước đường, dù sao…..Cháu mệt rồi, nghỉ ngơi trước.”

      Chu Vân Vân chạy nhanh trốn ra ngoài, trước khi chợt nhớ tới chuyện: “Nếu nấu thành nước đường cất trong nhà! bán lấy tiền được, dùng để nêm nếm thức ăn hoặc trực tiếp pha nước đường uống đều thành vấn đề.”

      Nếu ở đại, có đổ nước đường cũng có gì luyến tiếc. Nhưng nơi này phải đại, lúa mạch hay gạo nếp đều là thứ rất quý giá, chỉ dùng nước đường để tiếp đãi khách quý, người thôn quê dân dã dùng nước trà đãi khách. Mời khách bằng nước trà cũng vô dụng, người biết thưởng thức mùi vị khác gì với nước lã.

      Vội vàng rửa mặt lần nữa trở về phòng, Chu Vân Vân khỏi cảm khái, cuộc sống ở đây tuy khổ cực, nhưng sống ở đại mộc mạc gian khổ quen, xuyên tới đây vẫn tốt hơn.
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, Hale2053 others thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 14:

      Edit: Pana

      Năm mươi cân nước đường, muốn tìm đủ bình gốm sứ để đựng là kiện rất tốn công. Huống hồ, nước đường rất dễ ngưng kết, do vẫn còn để bếp nên nước đường vẫn sền sệt nhưng để múc ra cho vào bình đựng dễ dàng gì.

      Chu Vân Vân nhanh chóng chạy thoát thân, dưới Chu gia bận rộn hơn nửa ngày, đến khi trời tối sầm lại, Chu nãi nãi mới bất đắc dĩ chong đèn dầu làm tiếp, thuận tiện hung hăng mắn vài câu lũ ham ăn biếng làm.

      vất vả mới làm xong, lại dời từng hủ đường từ nhà bếp đến phía sau phòng của Chu nãi nãi, mọi người định nhanh tay làm cho xong muốn nghỉ sớm, ngày mai dậy sớm tiếp tục làm việc Mèo Béo trở lại.

      Giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc của mèo béo khác với người bình thường, hơn phân nửa thời gian ban ngày nó dùng để ngủ, khoảng chạng vạng chân trước chân sau bước ra cửa. Thời gian trở về giống nhau, phải xem cuộc săn đó của nó có thuận lợi hay . Bất quá, nhanh nhất cũng phải tới nửa đêm mới về tới nhà, nếu lâu hơn nữa ngẫu nhiên tới hừng đông mới về. Sau khi nó trở về, nó đem con mồi săn được kéo tới phòng nãi nãi , nãi nãi hoặc là để mặc mùi máu tươi hoặc là bị đánh thức, dù sao rất nhanh mở cửa. nếu được, chờ hừng đông mới về cũng sao đều thu thập thỏa đáng.

      Mà hôm nay, hiển nhiên cuộc săn rất thuận lợi, còn thu hoạch tồi.

      “Tôn tử ngoan của ta?” Chu nãi nãi nghe được động tĩnh, vội ra đón, chợt hít ngụm khí lạnh, “Đây là cái gì?”

      Mèo béo cũng có chút mờ mịt, khi còn nó được nguyên chủ cường ngạnh cho ăn ít thảo dược quý, dù có thông minh mấy cũng thể lý giải được tình hình trước mắt…… hơn nửa đêm, đám nhân loại lo ngủ, đứng trong sân chờ nó về?

      Chần chờ lát, Mèo Béo thèm để ý đến ai, chỉ lo kéo con mồi hướng cửa phòng nãi nãi mà . Nó chỉ nhớ Chu Vân Vân dặn nó con mồi bắt được sau khi săn về đều đặt ở đó, nhìn hai hàng người hai bên, Mèo Béo cảm thấy khó hiểu.

      Nãi nãi nhanh chóng ra, có người quên chạy lấy đèn dầu soi sáng cho bà.

      Chờ đến khi thấy , nãi nãi mới biết được mèo béo mang được thứ gì về. Đó là con hươu, trọng lượng khoảng năm sáu mươi cân.

      người con hươu có quá nhiều vết thương, chỉ có chỗ cổ có vết thương rất lớn, vừa thất là biết kích trí mạng. Nếu đổi lại là người khác nhìn thấy màn này, ít nhiều gì cũng cảm thấy lạnh hết cả người. Chỉ duy nhất nãi nãi nhà nàng nhìn thấy là hai mắt tỏa sáng, thứ khác quan trọng, con hươu này rất đáng giá, tốt hơn quá nhiều so với gà vịt rừng, thỏ hoang, còn to như vậy, lột da bỏ xương, ít nhất cũng được bốn mươi cân thịt.

      “Tôn tử ngoan, tôn tử tốt của ta! Con nghỉ ngơi lát, ngày mai nãi nãi làm đồ ăn ngon cho con!”

      Ánh mắt nãi nãi nhìn Mèo Béo nhu tình như nước, chừng ngay cả gia gia quá cố cũng chưa từng được đãi ngộ tốt như vậy. Bất quá, cái nhìn ôn nhu này chỉ trong nháy mắt, nhìn thấy Mèo Béo từ cái lỗ dưới cửa chui vào phòng Chu Vân Vân, sắc mặt nãi nãi nháy mắt liền thay đổi.

      “Còn đứng đó nhìn? Nhanh chạy đến đây thu dọn! Lấy củi nấu nước nóng, nhân lúc còn sớm đem con hươu này làm sạch , toàn bộ thịt lấy làm thịt xông khói, thứ có thể bán đem bán, bán được để lại ăn tết!”

      Nãi nãi đứng ở ngoài sân rít gào, từ lớn cho tới ở Chu gia lần thứ hai tất bật làm việc. Trừ người ngày mai được điểm danh giao bánh bao lên trấn là phụ thân của Chu Vân Vân, cùng người sớm hẹn hò với chu công là Chu Vân Vân ra, tất cả mọi người đều rảnh rỗi. Nấu nước, lột da, róc xương, cộng thêm việc phải xông thịt liền trong đêm…. Đoàn người có thể cả đêm ngủ.

      Nãi nãi cũng phải người tàn nhẫn như vậy, chờ thu thập xong mọi thứ, cho phép mọi người ngủ, chỉ lệnh cho hai đại tôn tử ở lại canh lửa, bản thân bà cũng ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Vân Vân thức dậy, cảm thấy trong nhà đặc biệt yên tĩnh, mà cái loại yên tĩnh này quá mức trầm lắng. Chu Vân Vân nguyên do nên ở trong sân dạo vòng, nhìn thấy nhà bếp có khói bốc lên, liền chạy vào trong xem như thế nào.

      “Vân Vân muốn ăn gì ?” Thấy Chu Vân Vân tới, đại đường ca vẻ mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ nhìn nàng, mà nhị đường ca bên cạnh cũng khá hơn bao nhiêu, bộ dáng hai người như bị người khác khi dễ. Bị ai khi dễ? Vấn đề này hoàn toàn cần phải hỏi, khắp cái thôn Dương Thụ này, ngoại trừ nãi nãi ra ai có thể làm được.

      Bởi vì chỗ xông thịt là cái nhà bếp lúc đầu, Chu Vân Vân chỉ lấy cái chén sạch, cắt nửa chén thịt khô, trốn ra xa tí, vừa ăn vừa chuyện phiếm với hai vị đường ca.

      “Đường ca hai người cùng ăn , nếu nãi nãi biết cũng biết là ai ăn đâu.” Chu Vân Vân cầm thịt khô cắn miếng, cảm thấy mùi vị có chút quái lạ, nhất thời ngạc nhiên hỏi, “Đây là thịt gì?”

      “Thịt hươu.” Vẻ mặt đường ca đầy đau khổ kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua, đồng thời cự tuyệt lời đề nghị của Chu Vân Vân, “Muội ăn sao, chúng ta mà ăn, nãi nãi ngửi thấy được mùi từ miệng chúng ta, lôi chúng ta ra đánh chết mới là lạ.”

      Vẻ mặt nhị đường ca đầy vẻ tán đồng.

      Vẻ mặt Chu Vân Vân đồng tình nhìn bọn họ, khuyên nhủ: “Kỳ như các huynh nghĩ đâu, thịt trong nhà nhiều, bán hết mình ăn, đều tốt cả. Tiền bán được nãi nãi đều giữ, nhưng làm quần áo mùa đông, mua đệm chăn, phải đều bỏ tiền ra sao? Đúng rồi, năm nay khi nào làm y phục mùa đông?”

      “Còn sớm, ít nhất phải chờ tới tháng sau.” Đại đường ca có chút xúc động , “Chỉ mong nãi nãi năm nay hào phóng chút.”

      “Đồ ranh con nhà ngươi dám ta hào phóng? Ta xem ngươi chán sống rồi phải ?” Chu nãi nãi sải bước vào nhà bếp, thấy Chu Vân Vân cũng ở đây, vội tới trước mặt nàng, “ đến cách vách từ từ ăn, nếu mang về phòng, nơi này khói lửa mịt mù, làm cháu ho khan sao?” Lại nhìn hai tôn tử quát, “Đồ chậm chạp! Nấu nước sôi chưa? Tôn tử ngoan của ta còn chờ nước nóng tắm rửa đó!”

      Đại đường ca, nhị đường ca đều lộ ra dáng vẻ bi phẫn giống nhau, hai người bọn hò đều là trưởng tử đại phòng, nhị phòng, nhưng còn được quan tâm như vậy, hai người bọn họ mới chính là tôn tử ruột thịt chính hiệu của nãi nãi mà.

      Nhưng bi phẫn cũng vô dụng, nên làm việc phải làm việc.

      Chờ bọn họ nấu nước sôi, lúc này nãi nãi mới rống lên kêu toàn bộ người còn ngủ nướng dậy.

      ngày mới lại bắt đầu, nhanh làm việc thôi!

      Chu Vân Vân cũng nhàn rỗi, làm được thành công nước đường thể kết thúc ở đây được. Nàng chưa bao giờ nghĩ muốn bán nước đường. Đúng lúc hôm nay mọi người đều dậy trễ, Chu Vân Vân nghĩ biện pháp mới, dùng kẹo mạch nha làm mức thập cẩm.

      Kỳ thực món này đúng hơn nên gọi là củ mài ngào đường, tuy Chu gia có ít củ mài, nhưng củ mài đáng giá hơn khoai lang khoảng phần ba, nãi nãi khẳng định tiếc củ mài nên thể làm hết bằng củ mài được.

      Lui bước, Chu Vân Vân xin nãi nãi khoai lang đỏ, khoai tây cùng củ mài.

      Cách làm rất đơn giản, rửa sạch gọt vỏ, cắt lát sau đó ngào sơ qua với đường mạch nha, đặt vào lồng hấp chín,phía dưới nấu thêm cháo. Chờ cháo chín nhuyễn khoai củ phía cũng chín. Cách làm đơn giản, ăn lại ngon, phiền toái duy nhất là phân chia sao cho đồng đều. Cũng may có nãi nãi ở đây, mỗi người được chia mười miếng, còn lại nãi nãi ăn hết luôn.

      Đây là đại gia tộc phiền toái, chỉ mỗi việc phân chia đồ ăn thôi là cả vấn đề. Có đôi khi Chu Vân Vân nghĩ, nếu có nãi nãi, gia đình này sớm rối loạn rồi ? Lại cẩn thận nghĩ, đời có ai là thể thiếu, có lẽ lúc đó Chu gia chia năm sẻ bảy, phân nhà ở riêng. Người có bản lĩnh ăn ngon mặc đẹp, người có bản lĩnh có đói có khát cũng thể trách người khác được.

      Chờ ăn xong bữa sáng, Chu Vân Vân chạy tới chỗ đại đường ca, nhờ làm giúp mình vài cái xiên que tre, cần to hay dài quá, ước chừng hơn gang tay là được.

      Làm cái này ra rất dễ, năm trước có hai vị tẩu tử mới vào cửa, cùng đường tỷ Chu Vân Vân nữa là ba, các nàng làm đồ từ tre trúc nhìn tinh xảo đẹp mắt nhưng lại rất chắc chắn dùng bền. Tước tre, càng làm càng thuận tay.

      Đại đường ca là người thành lại dễ chuyện, tốc độ làm việc cũng rất nhanh, bên này Chu Vân Vân mới vừa mở lời nhờ vả, chỉ mới nửa khắc, liền làm được hơn trăm xiên tre, còn bện thêm cho nàng cái sọt tre để nàng đựng đồ.

      Lấy xiên que tre bó lại, Chu Vân Vân cẩn thận dùng nước nóng rửa sạch lần, lại lấy nước sôi tráng sơ qua, lúc này mới gác lên chậu, đem nước đường hôm qua làm được múc muỗng cho vào nồi sắt, nước đường bắt đầu nóng lên ngao nấu thêm lần nữa.

      Những việc này rất đơn giản, đại đường ca đưa đồ xong, lập tức rời , chạy đến phía sau bếp giúp nhóm lửa, bao lâu sau, nước đường sánh lại, Chu Vân Vân nhanh chóng múc muỗng đường, tiện tay bỏ xiên que vào cái nồi sắt bên cạnh, bắt đầu vẽ tranh bằng đường.

      Người làm điểm tâm Trung Quốc, ít nhiều đều từng học qua vẽ tranh, cần kỹ thuật hội họa gì cao siêu, chủ yếu là am hiểu dùng nguyên liệu nấu ăn để vẽ tranh. Vẽ tranh bằng đường cái cần chú ý là phải liền mạch dứt khoát, cần quá nhiều đường nét, lại kiêng kị nhất là đụng chạm cọ sát, khi bắt đầu vẽ là được dừng lại, tốt nhất là được dừng lại giữa chừng, nét vẽ xuống, đến nét cuối cùng dùng lực cổ tay thu nước đường lại, nếu chậm là bỏ.

      Cũng may vẽ tranh bằng đường tuy rằng rất dễ vẽ hỏng, nhưng may ở chỗ nếu hỏng cũng có vấn đề gì lớn. Mùi vị của nước đường thay đổi, nếu thấy tiếc, cùng lắm nấu lại thành nước đường, vẽ lần nữa.

      Ngay từ đầu Chu Vân Vân dám vẽ hình gì quá khó, lúc nàng mới học làm điểm tâm Trung Quốc, học tới ba tháng vẽ tranh bằng đường. Tính ra, cũng nhiều năm đụng đến món này. Cũng may, vừa mới bắt đầu có hơi cứng tay, còn vẽ hỏng hai cái, nhưng càng làm càng có cảm giác.

      Từ gà vịt đến chó mèo, thêm đủ loại kiểu dáng nhà ở. Có lẽ bởi vì ở đại có được mái ấm gia đình chân chính, nên Chu Vân Vân đối với các kiểu phòng ốc đặc biệt cảm thấy hứng thú. Từ những căn nhà mái tam giác đơn giản nhất, cho đến đình viện mái nhọn, lại đến ngôi nhà hai ba tần hơi hướng cổ đại, nàng đều có thể hạ bút thành văn.

      Thực Chu Vân Vân thích nhất là kiểu kiến trúc lâm viên, quỳnh lâu ngọc vũ, nàng thậm chí còn có thể vẽ nguyên bộ lâm viên Tô Châu, chẳng qua muốn vẽ phải có công cụ đặc chế, chỉ cần chi tiết được làm vững chắc bức họa xem như hoàn thành, hơn nữa thể vẽ trong cái nồi sắt lớn như thế này được.

      Chờ Chu Vân Vân kêu ngừng, đại đường ca canh lửa ở sau bếp mới ra nhìn thử, lập tức trợn mắt há mồm.

      Ba bốn mươi hình vẽ lớn có có được sắp xếp ngay ngắn mâm, bởi vì màu kẹo mạch nha hơi trong suốt có màu nâu, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, có hơi sáng lên ánh vàng rực rỡ, làm người khác đành lòng ăn.


      “Muội quên làm giấy nến.” Chu Vân Vân vỗ đầu cái, nàng là não cá vàng sao?

      Cuối thu nhiệt độ thấp, tranh bằng đường rất dễ cất giữ, nhưng cũng dễ dính lại với nhau, cố tình tách ra làm đường vỡ, ảnh hưởng đến hương vị nhưng cực kỳ ảnh hưởng đến mỹ quan. Cũng may phương pháp giải quyết cũng rất dễ, dùng tinh bột khuấy nấu sánh mịn, hong khô làm thành giấy nến. nhất định phải dùng gạo nếp, dùng khoai lang, bắp, bột mì đều được, giấy nến có vị gì, nhưng có tác dụng giữ cho kẹo chảy, có người ăn luôn giấy nến lẫn kẹo, còn có người cẩn thận hơn lột giấy nến ra rồi mới ăn.

      Chu Vân Vân trông cậy vào việc mình có thể làm ra loại giấy nến mỏng như cánh ve, cái này độ khó quá cao. Nàng xin nãi nãi chút bột mì, khuấy tan bột mì nấu lên cho đặc lại sánh mịn, sau đó nàng trực tiếp trét tầng mỏng nồi sắt luôn. có thời gian hong khô, cũng chỉ còn cách làm lạnh, nếu dùng lửa nóng hong khô rất dễ bị cháy luôn, lúc đó lại ảnh hưởng đến mùi vị của kẹo.

      Nồi sắt Chu gia là loại đặc chế, nghe vì làm hai cái nồi sắt mới này nãi nãi tốn ít tiền. Dù sao nồi mới dùng tốt hơn nồi cũ, vừa lớn lại dính, trét hết xung quanh nồi, gỡ ra dùng dao cắt thành cắt thành từng miếng. xấp giấy nến, có thể bọc được năm sáu cái tranh đường, để lại vài cái ở ngoài, còn lại có vấn đề gì lớn.

      Chờ cha Chu giao bánh bao ở trấn trở về, nhìn thấy người vội làm cái cây để cắm kẹo đường lên, vội làm xiên que tre.

      Cây dùng để cắm kẹo đường có lớn có bé, mấy cái này giống như thứ người ta cắm hồ lô bán trấn , xiên que tre cũng có dài có ngắn, phân ra đựng trong hai cái sọt tre. đống đồ, nào là rơm rạ, dây thừng, cây trúc, nằm lăn lóc lộn xộn trong viện, Chu Vân Vân đứng ở hành lang tay vẽ tranh bằng đường tay kia cũng nhà rỗi cầm que kẹo ăn đến ngon lành.

      cần đoán già đoán non, cha Chu dám khẳng định, chủ ý này lại là do khuê nữ của ông nghĩ ra chứ ai.
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, Hale2052 others thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 15:

      Edit: Pana

      “Nãi nãi, con nhớ núi Đại Thanh có ít cây hồng núi? Lấy quả hồng núi xiên thành que, bên ngoài bọc thêm lớp đường mạch nha, ăn chua chua giòn ngọt, rất ngon, nhìn còn thích mắt nữa. có cây hồng núi cũng sao, quả hải đường, quýt, củ năng, củ mài đều có thể thay thế quả hồng núi. Đến lúc đó làm thêm củ mài, đặt trong giỏ tre, hoặc cắm cây làm sẵn, khắp hang cùng ngõ hẻm rao bán là được.”

      thực tế, Chu Vân Vân muốn phụ thân làm việc này hơn.

      Nàng nghĩ đường mình vẽ bị hỏng nên dùng để làm gì, mặt khác lại tự hỏi làm thế nào để làm ra nhiều loại kẹo hơn. Vẽ tranh bằng đường tồi, hài tử còn đặc biệt thích, nhưng gần đến năm mới người ở đây đều muốn mua thứ gì đó màu đỏ thể may mắn vui tươi như hồ lô ngào đường chẳng hạn.

      Vừa hay vùng núi Thanh Sơn, tay nghề làm hồ lô ngào đường phổ biến, người ở đây chủ yếu thích sử dụng đường đỏ, đường nâu linh tinh, bản lĩnh làm được đường mạch nha có ai. Cho nên, mỗi lần tới cuối năm, người bên ngoài đến thôn, dọc con đường từ trong thôn lên trấn rao bán ít thứ như hồ lô ngào đường, đậu phộng, khoai lang đỏ ngao đường… mừng năm mới thể thiếu bánh kẹo mứt được.

      Khi cha Chu trở về, đúng lúc nghe được lời này, nhất thời cười : “Có cây hồng núi, quả hải đường cũng có, đệ đệ con chỉ cao chừng đó lúc lên núi hái được ít. Đại Kim, vào phòng đem trái cây con cất ra đây.” câu cuối cùng, lại nhắm về phía Chu Đại Kim.

      “Phụ thân, người cũng nghĩa khí a!” Chu Đại Kim hoàn toàn nghĩ tới bị phụ thân bán đứng, dựa theo câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, quyết định cũng bán đứng đường muội, “Tam Niếp giấu nhiều hơn, nó còn có rất nhiều qủa nương.”

      Quả nương hay còn gọi là hồng nương, quả đèn lồng, chín từ từ, cũng phải là thứ gì hiếm lạ, bởi vì có người nào trồng, chỉ có thể tìm quả dại núi. cách khác, nếu đường muội Chu Tam Niếp có quả nương, nàng nhất định biết được núi Đại Sơn chỗ nào có những loại quả này.

      Nhìn đến Chu Tam Niếp, cả người đứng im trợn tròn mắt, tính mở miệng phủ nhận, thấy Chu Đại Kim ôm từ trong phòng ra cái sọt tre, bên trong hơn non nửa là quả hồng núi, quả hải đường, còn lấy mắt lé nhìn nàng ta, nàng ta nhất thời ỉu xìu: “Muội giao hết trái cây ra, làm xong muội muốn ăn hai cái tranh đường.”

      “Được được!!” Chu Vân Vân lời đáp ứng, dù sao mới bắt đầu vẽ, khó vẽ hỏng được, “Nhưng mà chỉ nhiêu đây đủ, chúng ta làm cho người trong nhà ăn, mà là muốn bán lấy tiền. Như vậy , đệ với tam đường muội hái thêm trái cây tới đây. Quả nào cũng được ăn được là được, đẹp xấu quan trọng, có mấy người ăn quả hồ lô bên trong cả.”

      Lời này là , khi Chu Vân Vân con chỉ liếm vỏ đường bọc bên ngoài hồ lô, trái cây bên trong chạm cũng chạm vào. Đương nhiên, bởi vì nàng sợ trái cây bên trong có vấn đề, thứ hai là nàng xem món hồ lô ngào đường là món ăn vặt hiếm lạ gì. Nếu là Chu Tam Niếp, tuyệt đối đến cái xiên que nàng ta cũng phải liếm cho hết xong mới vứt được.

      Những thứ đó quan trọng, vấn đề trái cây được giải quyết cách dễ dàng, chẳng qua phải lên núi xem thử thế nào, ngoài hai tiểu gia hỏa kia theo cùng còn có phụ thân nàng, người sống chết cũng đòi theo là nương nàng.

      Chu Vân Vân thực hiểu lên núi hái trái cây có cái gì tốt mà nương nàng nhất định phải theo, theo như lời phụ thân việc này rất phí sức, thuận tiện còn phải đốn thêm củi, nhưng nương nàng…..

      “Chỉ biết dùng mánh lưới để lười biếng!” Đại bá nương hạ giọng phỉ nhổ, giương mắt thấy Chu Vân Vân nhìn qua bên này, vội cuối đầu lên tiếng. Bà trước mặt đại tức phụ bất mãn hạ giọng câu gì, Chu Vân Vân hoàn toàn nghe , cũng muốn rối rắm vì chuyện này.

      , Chu Vân Vân cảm thấy nương rất hay dùng mánh lưới để lười biếng, thường ngày chọn việc nhất mà làm, vừa làm miệng cũng lải nhải ngừng nghỉ, vĩnh viễn là người làm chậm nhất, kiêu ngạo cho rằng mình sinh ra khuê nữ đại phúc khí, người Chu gia sống đều dựa vào Tam phòng. Đừng là Đại bá nương, ngay cả Chu Vân Vân khi đối mặt với nương đều rất bất đắc dĩ.

      Chỉ là lúc này, Chu Vân Vân hề hay biết, nương nàng theo chỉ để oán hận nàng với phụ thân nàng.

      “Ông xem nữ nhi mình có phải ngốc hay ? Lúc trước bán được bánh bao , thịt xông khói đều đưa hết tiền cho nãi nãi nó, văn tiền lấy , ta còn nghĩ nó làm mệt như vậy, tự hiểu ra. Kết quả? Nữ nhi này của ông căn bản là mắt bị mù! Ta thấy, nó giống hệt ông!”

      Cha Chu cười hắc hắc: “ sao?”

      “Ta phải khen ông!” Chu thị nghẹn bụng khí, “Ông đúng là, năm trước lên trấn làm công ngắn hạn, mỗi lần về tới nhà là mệt đến mức thừa sống thiếu chết nhưng tiền công ông đều đưa hết cho nương. Ông xem sao ông dấu ít tiền? Ở trấn mua chút điểm tâm ngon, về cho nhi tử của ông cũng tốt. Còn có, việc hôm nay những người khác đều ngậm mồm im thin thít còn ông lại bán đứng chút đồ ăn vặt của nhi tử ông, ta ông cùng nữ nhi ông đều có mắt nhìn như nhau còn đúng sao?”

      “Hắc hắc, Vân Vân giống ta.” Cha Chu còn bồi thêm câu là nhạc đệm, có cái gì tự hào hơn việc có nữ nhi giống mình? Đặc biệt là khuê nữ của ông chỗ nào cũng tốt, giống ông, nhất định là giống ông.

      Có việc gì đáng giận hơn việc mình oán hận hơn nửa ngày, đổi lấy chỉ là khuôn mặt cười ngây ngô của đối phương? Chu thị lúc này đơn giản là tức giận, mà là tức muốn hộc máu: “Ngươi xem sao ta lại gả cho cái thứ có tiền đồ như ngươi.”

      Lời này làm cha Chu có chút cao hứng: “Ngươi nếu gả cho ta, sớm chết đói rồi. chỉ ngươi, thân nương, đệ đệ ngươi phải dựa vào ngươi đổi túi bột ngô để sống sót? Chính là túi bột ngô lớn!”

      Nhớ lại năm đó, núi Đại Thanh mất mùa, nhà nào cũng bán con. Nhà mẹ đẻ của Chu thị cũng ngoại lệ, ra cũng phải đem bà bán , mà là dùng bà đổi lấy túi bột ngô, làm sính lễ. năm đó, người nhà mẹ đẻ bà dựa vào túi bột ngô này mới miễn cưỡng vượt qua được.

      “Chẳng lẽ ta đáng túi bột ngô?” Chu thị tức giận dâng cao, bà muốn nhào lên cào chết tên nam nhân này.

      nghĩ tới, Chu Tam vẫn ngay thẳng như cũ: “Nương , ngươi má cao cằm nhọn, vừa thấy biết là người đàn bà chanh chua hay xấu sau lưng người khác, dáng người quá gầy, việc làm xong, là người thích hợp để sinh con đẻ cái, vạn nhất có con giống ngươi là được.” Dừng chút, Chu Tam còn an ủi , “Còn may Vân Vân giống ta.”

      Đáng tiếc, Chu thị hoàn toàn có được an ủi, toàn thân tim gan phèo phổi đau như bị dao đâm. Gả cho nam nhân như vậy, đời này của bà còn hi vọng gì nữa?

      Chờ bọn họ thắng lợi trở về, ở nhà mọi người làm được mười mấy cái cây cắm mứt rồi, thậm chí đường ca khiên cái đó cắm đầy tranh vẽ bằng đường rêu rao khắp thôn rồi. Tuy chỉ bán được có tám cái, nhưng bởi vì đường là thứ hiếm lạ, nãi nãi định giá bán cái là ba văn tiền hai cái là năm văn tiền, cái lớn hơn bán tới mười văn tiền cái. Có hai hộ cắn răng bỏ tiền ra mua, muốn mua bán lại. Tám cái này phí tổn cũng hết ba đến năm văn tiền rồi.

      Đúng như Chu Vân Vân dự đoán, tranh đường với hồ lô ngào đường rất được hoan nghênh, thậm chí món hồ lô ngào đường có xung hướng bán được hơn. Này đúng là niềm vui ngoài dự đoán, mấu chốt là hồ lô ngào đường nhìn lớn, nhưng lớp đường bên ngoài bao bộc lấy quả dại lại là đường nấu lại của tranh đường.

      Cùng lúc đó, dưới Chu gia càng thêm bận rộn. Mỗi ngày đều phải dậy sớm làm bánh bao đưa lên trấn, làm bánh bao cần phải có người ủ bột, băm nhân, còn phải lên núi đốn củi, còn phải cần người dọc con đường trong thôn rao bán tranh đường với hồ lô ngào đường nữa.

      Cái này còn chưa tính, sau đó Chu Vân Vân còn muốn làm đậu phộng rang đường, khoai lang đỏ ngào đường, bắp đường cùng với món nàng thích nhất là kẹo mè. Cũng may bây giờ chỉ cần dùng đường ngao lại tranh đường hỏng làm hồ lô ngào đường, món hồ lô ngào đường có hai vị đường ca lo, chủng loại nhiều, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, nước đường cũng vơi nhanh hơn. Trong lúc này, tới phiên chợ, nãi nãi cần Chu Vân Vân nhắc, dứt khoát mua lần hai trăm cân gạo nếp về.

      Bán được nhiều, tiền lời cũng tăng nhanh, Chu nãi nãi mỗi ngày đếm tiền cười tít cả mắt.

      Bán bánh bao mỗi ngày đều đặn kiếm được năm trăm văn tiền, trừ chi phí còn lời được ba trăm văn tiền, việc bán tranh đường cùng hoa quả ngào đường giờ do đại đường ca cùng nhị đường ca Chu gia phụ trách, mỗi ngày buôn bán rất được, ngày ít nhất bán được sáu trăm văn tiền, cái này chi phí thấp, tính tính lại lời cũng được năm trăm văn tiền, còn có Mèo Béo thường xuyên tiến cống cho nãi nãi ít thịt động vật hoang dã, tuy đại đa số toàn là thịt gà rừng vịt hoang linh tinh, nhưng có còn hơn , càng đừng đến chuyện thi thoảng ngẫu nhiên săn được con thú lớn.

      Vài ngày sau, Chu nãi nãi mời hai cha con đồ tể tới để mổ lợn, lần giết sáu con lợn, chỉ bán cho nhà đồ tể con, còn lại năm con, phần lấy làm thịt xông khói, phần đưa cho Chu Vân Vân để nàng làm món kho, cực khổ cả năm, cũng đến lúc được ăn ngon.

      Đặc biệt là món kho kia, thơm nức mũi. Đến lúc này, Chu Vân Vân mới hiểu được, thời đại này quan tâm ngươi có bí phương gì đều là bí mật, rất nhiều người truyền nam truyền nữ, hoàn toàn có tinh thần chia sẻ như người đại. Đương nhiên, ở đại phải cái gì cũng đem chia sẻ, bí phương cổ truyền cũng tới tay Chu Vân Vân, nhưng những món kho bình thường, nàng cần tìm sư phụ già chỉ giáo, mà chỉ cần lên baidu, gõ cái là ra đống.

      “Nãi nãi, giờ thời tiết ngày càng lạnh, cũng nên làm quần áo mùa đông cho năm nay rồi chứ? Đúng rồi, con thấy hình như mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái rất nhiều? Củi nhà chúng ta có đủ dùng ? Than còn ? Còn có lương thực đủ ăn sao? Con sợ đến lúc đó có bão tuyết gió to, nhà chúng ta kiếm được tiền rồi, cũng nên mua thêm đồ.”

      Có lẽ bởi vì sống ở đại quen có máy sởi, hoặc là mùa đông năm nay đúng là rất lạnh, còn chưa chính thức vào đông, Chu Vân Vân lạnh đến mức chịu nổi. thực tế, nàng chợ tới lần thứ ba phải từ bỏ, sáng sớm tinh mơ trời chưa sáng xuất phát, tuy ngồi xe bò mặc quần áo ấm, nhưng vẫn cảm thấy lạnh rung cả người.

      May mà, ở Chu gia nàng có nãi nãi sủng ái, Chu Vân Vân làm con mèo lười ngủ đông cũng sao. Nhưng mà, lần này phải suy xét cẩn thận, nàng cảm thấy cái thời tiết này với mùa đông trong kí ức của nguyên chủ chênh lệch rất lớn. Chuyện khác , chỉ riêng chuyện ba năm trước nguyên chủ ở trong núi nhặt được Mèo Béo, cũng lạnh như thế này, thời tiết lúc đó mà lạnh như lúc này, nhặt được Mèo Béo phải gần chết vì đói mà là bị đông thành băng rồi.

      Chu nãi nãi xưa này đều thích nghe Chu Vân Vân chuyện, càng đừng những lời có lý như vậy.

      Quần áo mùa đông mỗi năm mỗi người đều có bộ, làm sớm cũng sao, có người chịu lạnh nổi lấy ra mặc tháng giêng có quần áo mới mặc mà thôi. Củi, than trữ nhiều thêm cũng mất mát gì, nếu thấy mùa đông năm nay dùng hết, kéo lên trấn bán là được. Còn có lương thực….

      “Bột ngô nhà chúng ta còn lại ít, lúa mạch, tiểu mạch cũng vậy, khoai lang đỏ còn nhiều, khoai tây, đậu phộng, đậu nành hết, dầu muối cần dùng nhiều. Ân, nên mua ít.”

      Lương thực đương nhiên dùng hết rất nhanh, Chu gia cần làm nước đường, làm đường khối, mỗi ngày cần phải ăn, tất cả đều dùng lương thực. Hơn nữa nãi nãi cũng còn vắt cổ chày ra nước như lúc trước nữa dù sao mọi người cần phải ăn no mới có thể làm việc được, thậm chí cách ba đến năm ngày, còn có thể ăn được cơm, uống được nước canh rau luộc, ăn rau xào….

      Kể từ đó, kho lương thực Chu gia đầy ắp, dùng mắt thường có thể thấy được tiêu hao với tốc độ nhanh chóng.

      Đúng lúc, gần tới cuối năm, thôn Dương Thụ có rất nhiều nhà muốn trải qua năm mới sung túc hơn, thấy đồ nhà mình để lại đủ dùng, đem số lương thực còn lại đưa lên trấn bán.

      Chu nãi nãi muốn thu mua lương thực của người trong thôn, lại dặn dò đại đường ca, nhị đường ca thường ngày rao bán kẹo khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn nhà nào bán lương thực, nhiều ít gì cũng mua tiện thể mang về, nếu thấy có bán gà, vịt cũng mua, có bán trứng ngà càng tốt, đậu phộng, hạt mè đều mua hết.

      Hai vị đường ca đều là người thông minh, được nãi nãi dặn dò, bọn họ chỉ răm rắp làm theo, mà còn suy ra ba. Trùng hợp gặp được nhà mổ lợn, mua mấy cân thịt, còn có lần mang cho Chu Vân Vân rổ hồ đào ( hạt óc chó).

      Có được rổ hồ đào trong tay, ngày thứ hai lại có phiên chợ.

      Khi chạng vạng, Chu Vân Vân ngồi dưới mái hiên nhà chính, bên phơi nắng tay cũng hề rảnh rỗi phân cao thấp với rổ hồ đào, nãi nãi cùng đám người trở lại. Mang về ít bao lớn bao , nãi nãi mua thêm vài cuộn vải bố cùng mấy chục cân bông, thêm xe than. Chu Vân Vân theo bản năng ngẩn đầu nhìn lại, những người khác đều vội vàng khuân vác đồ đạc, chỉ có nãi nãi đem vải dệt thủ công tới khoe: “Cháu ngoan của ta, con nhìn xem!”

      Nhất thời, Chu Vân Vân bị dọa tới ngây người.


      Cây dùng để cắm kẹo hồ lô với tranh vẽ bằng đường.

      [​IMG]
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, linhdiep173 others thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 16:

      Edit: Pana

      lòng mà , trong thời gian gần đây, Chu Vân Vân hoàn toàn tiếp nhận việc mình xuyên qua, nhưng nàng thấy thoải mái cho lắm, bản thân nàng thuộc loại dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, cộng thêm việc ở đại nàng có gì phải lưu luyến, nên mới có thể thích ứng nhanh như vậy. Biết mình đến từ tương lai, đó là điều nàng vẫn luôn cảm thấy rất kêu ngạo tự hào.

      Cho nên, Chu Vân Vân vẫn luôn quan niệm rằng, mặc cho cuộc sống ở đây như thế nào, đại hẳn là tốt hơn so với cổ đại. Nhưng lúc này nhìn lại, thấy tay nãi nãi cầm khúc vải dệt bằng thủ công cực kỳ xinh đẹp.

      vòng lại vòng màu xanh lam được nhuộm nền vải trắng được dệt thủ công, từ màu lam đậm sang màu chàm rồi đến màu xanh da trời, có số chỗ lại có màu, dường như đem cả bầu trời dệt lên vải vậy, là bầu trời trong xanh trong lành bị ô nhiễm.

      đẹp….” Chu Vân Vân khỏi kinh hô, tới thời khắc này, nàng mới sâu sắc cảm nhận được cái gì là cao thủ ở cổ đại. Nhưng mà, khúc vải dệt bằng thủ công đẹp vậy hẳn là rất quý giá?

      Chần chờ chút, Chu Vân Vân vội đem giỏ hồ đào ôm trong lòng đặt sang bên, vui sướng chạy tới chỗ nãi nãi, mang theo vẻ mặt lấy lòng : “Nãi nãi, có thể sử dụng vải này làm xiêm y cho con ? Mặc lên nhất định rất xinh đẹp.”

      Chu nãi nãi ràng sửng sốt chút, cau mày cúi đầu nhìn vải dệt thủ công trong tay, chần chờ : “Cháu ngoan quý của nãi nãi sao có thể dùng thứ vải dệt thủ công xấu xí như vậy làm xiêm y? Trong tiệm vải có người uống say làm đổ thùng thuốc nhuộm, làm hỏng khúc vải dệt thủ công loại kém chất lượng. Nãi nãi nghĩ vải dệt bị nhuộm thành vậy có xấu cũng xấu thiệt nhưng vải dệt này vẫn còn dùng được nên mua rẻ về.”

      Dừng chút, nãi nãi vội thu khúc vải dệt trong tay lại, : “Cháu ngoan a, con đừng vội, nãi nãi mua cho con rất nhiều vải bông đẹp. Con cứ từ từ mà chọn!”

      Loại vải dệt thủ công bị nhuộm hỏng kém chất lượng …..

      Vải bông rất đẹp……

      Chu Vân Vân bỗng nhiên có loại dự cảm cực kỳ bất thường.

      Rất nhanh, dự cảm đó trở thành .

      Nãi nãi lần thứ hai lấy ra đống vải dệt từ trong bao. Lúc này phải là khúc, mà là nguyên khối, dùng giấy thô bao lại, độ dày khẳng định lớn, nhìn hẳn là đủ may cho Chu Vân Vân bộ y phục. cách khác, khối vải này nhất định bất đồng so với khúc vải dệt bằng thủ công bị nãi nãi vô cùng ghét bỏ kia.

      Thực nhanh, Chu Vân Vân liền chính mắt chứng kiến cái gì gọi là vải bông thổi bay gió Đông Bắc.

      ….. Cay đôi mắt.

      “Cháu ngoan a, đây mới là của con.” Vẻ mặt Chu nãi nãi vui sướng nhìn khối vải bông lớn trong tay, “Nãi nãi giúp con tính toán xong hết rồi, chừng này vải có thể làm được bộ xiêm y mới, vải còn dư làm thêm cái khăn trùm đầu, vài miếng vải vụn còn thừa để may lên mũi giày. Cháu ngoan của nãi nãi lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc từ đầu tới chân y phục làm từ vải này, từ làng xóm dưới tìm ra nương nào xuất sắc hơn con được.”

      Chu Vân Vân: “…..” Nếu phải biết rất nãi nãi đối với nàng là chân ái, nàng đúng cho rằng nãi nãi đây là cố ý trào phúng nàng.

      “Nãi nãi, khối vải này nhất định rất quý? Nhà chúng ta tuy kiếm được tiền nhưng nhiều, nên chi tiêu hoang phí như vậy. Tiền để mua khối vải này, còn bằng mua thêm chút lương thực cùng than.” Chu Vân Vân thành tâm thành ý khẩn cầu nãi nãi thu hồi mệnh lệnh ban ra, giống như loại vải bông thổi bay gió Đông Bắc này là loại vũ khí có lực sát thương rất lớn, nàng chịu nổi a!

      giảm thọ mất…..

      Nào biết, nghe xong lời này của Chu Vân Vân, nãi nãi cực kỳ hưởng thụ, cảm động đến mức thiếu điều muốn chảy nước mắt: “Cháu ngoan của ta, nãi nãi biết con đau lòng người trong nhà. Con yên tâm, tiền trong nhà đủ dùng, củi để phụ thân cùng đám đại bá đường ca bọn họ đốn nhiều thêm chút, than cũng mua được xe, nếu còn chưa đủ dùng, lần tới lại mua thêm xe nữa. Lương thực cần phải lo, nhà chúng ta năm nay làm ăn thuận lợi, nếu dùng tiền đổi lấy lương thực, đủ cả nhà chúng ta ăn no mấy năm.”

      “Kia, cũng nên tiết kiệm chút.” Chu Vân Vân cười đến mức khóe miệng cứng đờ, nàng thực phải tiếc tiền, nàng đau lòng cho bản thân mình.

      có việc gì, mua đều mua, sớm làm xiêm y cũng tốt, tết năm nay có tuyết rơi, con mặt nguyên bộ xiêm y này ra ngoài nhất định người người ngưỡng mộ.”

      Chu Vân Vân đầu đầy hắc tuyến, nàng hoàn toàn cần người khác hâm mộ.

      Thấy vậy, đường tỷ Chu Đại Niếp lắc vòng eo tới: “Nãi nãi, Vân Vân cần người cho con , con lấy vải bố của mình đổi với muội ấy. Con cao hơn so với muội ấy, dùng vải bố đổi, may xong y phục muội ấy còn dư được vài thước vải lẻ ấy chứ.”

      “Ngươi đừng có mà mơ mộng hảo huyền!” Vẻ mặt Chu nãi nãi vẫn luôn tươi cười khi nhìn Chu Vân Vân, nghe xong lời này nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, “Ngươi cho rằng mình rất thông minh? Ngươi vừa nhất chân lên là ta biết ngươi muốn đại tiện hay là tiểu tiện! Còn dư ra vài thước vải lẻ? Nửa khối vải bông này có thể mua được hai thước vải bố cho ngươi làm hai bộ xiêm y đó!”

      Chu Đại Niếp nhất thời đen mặt, nàng ta đương nhiên muốn lấy vải bông làm xiêm y, qua năm mới nàng ta trở thành đại nương mười bốn tuổi, nhưng xiêm y toàn là màu xám, nếu chính là màu xanh nước biển, có nổi bộ màu sắc tươi sáng. Cái này làm sao chọn được nhà tốt? Nàng tự cho rằng mình lớn lên so với Chu Vân Vân đến mức khó coi, nhưng chịu nổi xiêm y của mình lúc nào cũng xám xịt quê mùa. Nếu có được khối vải hoa tươi sáng như vậy làm xiêm y…..

      “Còn đứng ngây ra đó? nhanh làm việc! đại nương lớn như vậy rồi, cả ngày chỉ biết ăn, rồi xum xoe y phục, ngươi cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư nhà địa chủ? Mau lăn !!”

      Chu nãi nãi nhìn về phía Chu Đại Niếp tàn nhẫn phun tràng, sau đó nhìn về phía Chu Vân Vân mặt cười đầy nếp nhăn: “Cháu ngoan của ta, mau đem khối vải này cất . Đúng rồi, công việc may vá này con rành lắm, để đại đường tẩu con đo lại dáng người cho con, sau đó giúp con làm, tay nghề của nó mạnh hơn nương con rất nhiều.”

      “Vâng…” Chu Vân Vân trong lòng tràn ngập bi thương, tiếp nhận vải bông từ trong tay nãi nãi, bước chân nặng nề trở về phòng mình.

      Theo như lời nãi nãi , năm nay kiếm được ít tiền, hẳn là mỗi thứ đều mua thêm. Cho nên, người trong nhà giống những năm trước chỉ có bộ y phục mới, nãi nãi còn mua riêng mấy chục cân bông, tính toán lót bên trong chăn đệm, đủ mua thêm!

      Mặt khác, còn muốn đổi mới chăn đệm, cái này phải tính theo đầu người, mà tính theo giường. Phu thê hai người tính giường, hai tiểu tử chưa thành thân giường, Chu Đại Niếp cùng Chu Tam Niếp thêm giường. Còn có nãi nãi cùng Chu Vân Vân mỗi người giường.

      Chăn bông làm từ năm trước cũng lấy ra sử dụng, toàn bộ đều độn bông vào trong. Nếu bông đủ dùng, quan tâm là lấy quần áo cũ mùa đông hay là bông mới mua độn thêm vào, đều có thể.

      Trừ mấy cái này ra, mỗi người còn có thể làm thêm đôi giày mới bằng bông.

      Bởi vì nãi nãi kiếm được tiền, cũng ít, lúc này chợt hào phóng hơn rất nhiều. Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, kỳ nãi nãi cũng quá keo kiệt, nãi nãi chỉ là thương cưng chiều Chu Vân Vân hơn những người khác mà thôi, cũng có bao nhiêu keo kiệt, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Chu gia quá tốt so với những nhà khác trong thôn rồi.

      Đáng tiếc, có người luôn biết đủ.

      Có thể làm quần áo, chăn bông, giày bông mới, vốn là chuyện vui, đương nhiên, đại bộ phận người trong Chu gia rất vui, chỉ bộ phận vui lắm ví dụ như Chu Vân Vân đây, bề ngoài nhìn vào thấy nàng rất cao hứng nhưng nội tâm nàng ngừng rơi lệ. Nhưng mà, có mấy người cao hứng.

      Chu Đại Niếp là người biểu ràng nhất, nàng ta đứng dưới cửa sổ phòng Chu Vân Vân dưới lần lẩm bẩm nãi nãi bất công. Chuyện này, Chu Vân Vân chỉ cảm thấy vô cùng bi thương.

      Nàng đương nhiên biết nãi nãi ưu ái nàng, loại cưng chiều này hận thể hái sao hái trăng trời xuống cho nàng, cũng bởi như thế nàng dám với nãi nãi, sợ nãi nãi thương tâm. Nhưng mà, dù nàng rất thương nãi nãi nhưng vải bông cay mắt như vậy, nàng cũng dám mặc ra ngoài.

      “Nãi nãi, con chợt nhớ đến chuyện….” Bản thân nàng vui, lại bị Chu Đại Niếp trong tối ngoài sáng đâm chọt vài lần, Chu Vân Vân bất đắc dĩ, nhưng lại khiến cho nàng nghĩ ra biện pháp: “Nãi nãi thường , có tài nên đắc ý khoe khoang, thịt chôn dưới cơm mà ăn. Nhưng nếu con mặt xiêm y này ra ngoài, phải cho tất cả mọi người đều biết nhà chúng ta phát tài rồi sao?”

      Được Chu Vân Vân hết lời khuyên can, rốt cuộc cũng được nãi nãi đồng ý, đem vải bông này làm thành chăn mới cho nàng. Đương nhiên bề mặt là vải bông đắc tiền, phía dưới là vải dệt thủ công nhuộm màu.

      Tận mắt nhìn thấy vải bông ở trong tay đại đường tẩu biến thành chăn, đại đường tẩu phá lệ cẩn thận cắt từng cọng chỉ dư, lộ ra đường chỉ may, bông bên trong cũng được độn bằng phẳn: “Nhìn xem, cái chăn này so với của hồi môn, của tân nương mới cưới tốt hơn nhiều. Vân Vân, nãi nãi thương muội.”

      “Đúng vậy….” Chu Vân Vân nhe răng nhìn vải dệt còn dư, nãi nãi tuy thắt lưng buộc bụng mua loại vải bông này, nhưng vẫn mua dư ra hai phân, may xong chăn bông, còn dư lại ít, chắp ghép lại với nhau, chừng may được thêm kiện áo choàng nữa.

      Nghĩ như vậy, ngờ lại đúng ý với đại đường tẩu: “Vải còn dư, tỷ làm cho muội thêm cái áo choàng? Loại có tay áo ấy, hẳn là làm đủ.”

      , , cần, vải bông còn dư lại bằng để đường tẩu may thêm gì đó.” Ngày mùa đông mà toàn thân Chu Vân Vân toát ra mồ hôi lạnh, xua tay cần.

      Đại đường tẩu lại : “Đây là nãi nãi mua cho muội, tỷ sao lại dành với muội? Lại , năm nay tỷ được hai bộ y phục mới, lúc còn ở nhà mẹ đẻ nghĩ cũng dám nghĩ. Y phục tỷ mặc toàn là y phục cũ, lúc xuất giá cũng mặc xiêm y toàn mảnh vá. ngờ được gả vào Chu gia, quả thực là rớt vào ổ phúc, vừa mới vào cửa nãi nãi làm cho tỷ bộ y phục vải bố, vào đông còn được làm thêm quần áo mùa đông, ngờ còn có chăn bông, giày bông mới, quá tốt!”

      Chu Vân Vân cong cong khóe miệng, cười : “Mặt dù nãi nãi thường xuyên cau có hung dữ, nhưng nãi nãi là người rất tốt.”

      “Hung dữ sao, ai để ý. Đầu năm nay nhà nào mà chưa từng bị trưởng bối la mắng? Nãi nãi nhà mẹ đẻ tỷ hung dữ hơn nhiều, làm sai là cầm lấy que cởi lửa đánh tỷ, tỷ cùng tỷ tỷ còn có mấy hài tử của thúc thúc, ai mà chưa từng bị đánh qua? Mắng hai câu tính là gì, đau ngứa.”

      Đại đường tẩu cho là đúng, kỳ nàng rất coi thường Chu Đại Niếp, ở nhà mẹ đẻ có nãi nãi như vậy chịu nổi, chờ sau này gả tới nhà chồng rồi, muốn nhà chống đối đãi với ngươi như thế nào? Nếu nhà chồng hòa thuận, có thể được như Chu gia sao? ngày ba bữa ăn no, lâu lâu còn được ăn cơm trắng, thường có nội tạng heo để ăn, mỗi năm còn được may cho hai bộ xiêm y!

      Như vậy cảm thấy ủy khuất, xem ngươi có thể gả được cho nhà nào!

      “Vân Vân, muội đừng động đến đường tỷ của muội, muội ý chính là kiểu người kiến thức hạn hẹp, sau này nếm được mùi đau khổ.”

      “Ngươi ai kiến thức hạn hẹp? Hừ, nãi nãi bất công, ngươi cũng chẳng khác gì! Ngươi rốt cuộc là tẩu tử của ai?” Bất thình lình, Chu Đại Niếp nghiêng người nhìn vào trong, trợn mắt tức giận nhìn về phía đại đường tẩu.

      “Là muội đó! Dù có ở trước mặt nương, ta cũng y như vậy! Xem thử nương có thiên vị giúp muội hay !” Đại đường tẩu là trưởng tức đại phòng, làm việc nhanh nhẹn chịu khó chịu khổ, lại có tay thêu thùa giỏi, thường ngày rất được đại bá nương thích. Bởi vậy, nàng nửa điểm cũng sợ tiểu di tử (em chồng) này, dù sao sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, sợ cái gì!

      Chu Đại Niếp tức đến muốn chết, dậm chân xông lên liều mạng với đại đường tẩu. Thấy thế, Chu Vân Vân vội chạy tới ngăn cản, tròng mắt vừa chuyển cười : “Đường tỷ, tỷ chậm chút, chỗ này còn dư lại vài thước vải bông, để cho tỷ làm cái áo choàng tỷ thấy sao?”
      Flora_Daisy, Tôm Thỏngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :