1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 9:

      Edit: Pana

      Số lượng bánh bao nhiều lắm, Chu nãi nãi xưa nay thích diễn xuất, trông vậy vào bà công bằng chia đều là việc vô nghĩa. Cũng may, có lẽ bởi vì thu được ít đồ tốt từ hai lần trước, số lượng còn ít, nên Chu nãi nãi rất hào phóng thưởng mỗi người cái bánh bao nếm thử mùi vị.

      Có còn hơn , nam đinh trong nhà tuy ăn chay quen, bánh bao thịt cua tới lượt bọn họ, nhưng nhân thập cẩm cũng tồi. Nhưng tới lượt nữ quyến lại khác, có lẽ do có Chu Vân Vân ở đây, hoặc nhân dưa muối có chút hợp khẩu vị, mấy người bá nương sắc mặt hơi chút khó coi.

      Chu nãi nãi cũng mặc kệ, mỗi người cái là tốt lắm rồi, lúc trước chỉ có cháo cùng bánh bột ngô sao thấy có chuyện gì? Được ăn ngon còn làm ra vẻ ghét bỏ?

      “Nãi nãi, con có chuyện muốn với bà.”

      Chu Vân Vân phải thấy được mấy người bá nương bên kia mắt to trừng mắt , so với đám bá nương, đường tẩu ít có quan hệ huyết thống với nàng, ánh mắt nương nàng mới thâm độc. Đơn giản mà xưa nay nàng để người nương này trong lòng, hơi no bụng, liền hướng nãi nãi ra kế hoạch của mình.

      Nàng tuy chưa từng chân chính xuống bếp, cũng hiểu đôi chút tình hình thực tế ở Chu gia.

      Làm những món ăn vặt, quan trọng nhất phải ở tay nghề, mà là nguyên liệu nấu ăn. Nếu hôm nay bánh bao có mùi vị tồi, nhưng ăn xong cũng thêm gì? Điều này nằm ngoài dự đoán của nàng. Lại tuổi tác giờ của nàng cũng lớn, nếu muốn dựng quầy hàng bán đồ ăn vặt là chuyện thể thực được, nếu là ở trong thôn ra cũng sao, nhưng đây lại là tiểu sơn thôn, ăn no khó, nhà ai có tiền có việc gì làm tiêu tiền mua đồ ăn vặt cho đứa ?

      Nghĩ tới nghĩ lui, bán đồ ăn phải lên trấn .

      Từ thôn bọn họ lên trấn , cũng xa lắm. nhanh như phụ thân ước chừng tới nửa canh giờ là đến. Chu Vân Vân cũng kém, nguyên chủ từ chạy khắp núi Đại Thanh, cước bộ tất nhiên chậm, nhưng sức lực nàng lớn, nếu vừa vừa nghỉ sợ là mất tầm canh giờ.

      Chỉ là trấn này, kỳ cũng tính là náo nhiệt. Nơi Chu gia ở gọi là Dương Thụ thôn, lân cận có năm sáu thôn thuộc trấn Thanh Sơn, toàn bộ dựa vào núi mà xây dựng thôn. Nên ruộng nước canh tác nhiều lắm, sản lượng ruộng cạn lại kém, rất hiếm có thôn nào giàu có và đông đúc.

      Trấn Thanh Sơn, bất quá chỉ có con đường lớn, trước sau có mười đến hai mươi gian hàng mà thôi, thể dính đến hai chữ phồn hoa. Có chuyện gì náo nhiệt, lúc ấy toàn bộ trấn Thanh Sơn từ làng đến xóm dưới ùa tới, cực kỳ nào nhiệt.

      Chu Vân Vân cân nhắc, tốt nhất có thể làm nhiều đồ ăn hơn để bán, nghĩ cũng biết trấn Thanh Sơn phồn hoa, nhưng so với những nơi khác quanh đó tốt hơn rất nhiều. Nhưng nghĩ đến tính tình keo kiệt kia của nãi nãi, Chu Vân Vân cảm thất bất đắc dĩ. Làm ăn buôn bán sao có thể cần tiền vốn? Nhưng nếu có thể làm cho nãi nãi tình nguyện đưa bạc, đó mới là chuyện khó như lên trời.

      Trừ phi, nguyên liệu nấu ăn cần dùng bạc để mua.

      “Lúc trước con cùng phụ thân lên núi bắt được cua, cũng ăn thử, những món thông thường nhà chúng ta hay ăn con đề cập đến, bánh bao hôm nay mùi vị thế nào?” Chu Vân Vân nhìn về phía Chu nãi nãi, dù sao ở đây chỉ có duy nhất nãi nãi là được ăn bánh bao thịt cua trừ nàng.

      Chu nãi nãi chút nghĩ ngợi liền mở miệng khen, trong mắt bà, cháu ngoan làm gì cũng tốt. Lại , bánh bao kia chính là dùng bột mì làm ra, lại thêm dầu muối trứng gà, vốn là đồ quý giá, đừng là nhân thịt cua, cho dù là nhân dưa muối chăng nữa hương vị so với bình thường ăn ngon hơn nhiều.

      Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chu nãi nãi đối với đám con dâu cực kỳ bất mãn. Thứ tốt như vậy đều để cho các nàng nếm thử, còn có gì vui? Cho rằng mình quý giá lắm sao, ăn cơm phải ăn thịt ăn cá?

      Đúng là rất biết làm ra vẻ.

      “Nãi nãi, con cùng phụ thân lại lên núi bắt cua, đúng lúc giờ là mùa thu, cua to lại chắc thịt, bằng dứt khoát để phụ thân theo con nhiều người bắt được nhiều hơn, dù sao cũng mất tiền, thêm chút đồ ăn cho người trong nhà, hay đem bán cũng tốt mọi người nhìn thấy thứ mới lạ chắc mua ăn thử. Nếu qua thời gian nữa, cua được ngon làm ra món ăn hương vị cũng khác. Sau đó chúng ta làm nhiều bánh bao chút, trấn có nhiều người rảnh rỗi, chừng có người mua vài cái cho người trong nhà nếm thử mới lạ.”

      Chu Vân Vân biết cách làm thế nào để nãi nãi ngứa ngáy chân tay, cường điệu qua mùa thu thịt cua được ngon nữa đồng thời lại thêm hai câu: “Chờ bán được tiền, đều đưa cho nãi nãi.”

      Tiền tiền tiền…..

      nhiều bao nhiêu cũng bằng câu cuối cùng, Chu nãi nãi hoảng hốt nháy mắt cái, đột nhiên vỗ đùi: “Cháu ngoan a, cần con phải lên núi, bà bảo phụ thân con mang theo cả nhà cùng nhau lên núi bắt cua, chỉ chừa lại vài người ở nhà thay phiên nhau nấu cơm trưa làm việc nhà!”

      “Còn nữa, cua sống được lâu, nãi nãi giúp con đổ đầy lu nước, miễn cho đến lúc đó chuẩn bị tốt, lại để chúng chết.” Chu Vân Vân nhắc nhở .

      Đối với Chu nãi nãi mà , chỉ cần có thể kiếm được tiền, rườm rà chút cũng sao. Sau đó lại cẩn thận hỏi thăm cách làm cua ngâm tương, nãi nãi đơn giản chuẩn bị hai cái dao phay, cái thớt lớn cùng cái chậu sứ lớn, để đại bá nương mang theo lên núi ở bên suối bắt được con nào, trực tiếp làm thịt con nấy.

      Cách làm cua muối thiệt tình khó, đơn giản chỉ cần dùng nước rửa sạch cua, bỏ phần miệng và phổi của cua, để ráo nước, mang rửa sạch bùn đất bám lên đó để qua bên. Sau đó đem cua cắt thành từng khối bỏ vào trong hủ sành. Công việc này tuyệt đối thể làm biếng, nhất định càng tỉ mỉ càng tốt, tốt nhất là cắt thành khối càng càng tốt. Bước cuối cùng là dùng muối thô pha thêm xíu nước đổ vào hủ, lấy vật nặng đè miệng hủ, để mười ngày mùi tanh giảm dần, sau đó lên men.

      trắng ra là khó nhất là giai đoạn làm sạch cua.

      Ý của Chu nãi nãi là, chờ núi bắt được kha khá cua, lại cho người mang cua làm xong xuống núi giao cho Chu Vân Vân, muốn ướp muốn làm như thế nào tùy Chu Vân Vân, đó là chuyện của nàng. Đương nhiên sau khi về nhà, mỗi người phải đem theo soạt cua sống về, nuôi trong lu nước chuẩn bị cho bất cứ tình huống gì bất ngờ xảy ra.

      Chu Vân Vân dùng vẻ mặt kính nể nhìn Chu nãi nãi đem cả nhà sai sử xoay mòng mòng, người bắt cua, người ghánh nước, trừ người ở nhà bếp thay nhau làm việc ngoài ra tất cả mọi người đừng mong nhà rỗi.

      Kể từ đó, người khởi xướng mọi việc là Chu Vân Vân ngược lại rất là rảnh rỗi.

      Cân nhắc lát, Chu Vân Vân quyết định tìm việc gì đó cho mình làm, đương nhiên cần phải lập tức ủ bột, việc này phải chờ tới khi có phiên chợ mới làm, Chu Vân Vân vẫn nhớ mỗi khi tết đến, số loại bánh mứt rất được mọi người thích đó là bánh đậu xanh, đậu phộng ngào đường, bánh hạnh nhân. quan tâm người nào có tiền hay có tiền đều mua vài cái thêm khí trong nhà. Nhưng vấn đề ở chỗ, những món đó cần lượng đường rất lớn, lại thể dùng đường đỏ, tốt nhất là đường cát trắng, nếu dùng đường mạch nha cũng tốt.

      Chu Vân Vân trấn có bán kẹo mạch nha hay , nếu có việc làm điểm tâm đơn giản hơn nhiều. Nếu cần phải tốn nhiều công sức tìm nguyên liệu thay thế.

      Bất quá, trước đó Chu Vân Vân tính làm chút bơ lạc, nàng thấy phía sau nhà chính của nãi nãi có vài sọt đậu phộng. chỉ có đậu phộng, dường như còn có ít đậu nành đậu xanh, tương hột cũng có, chờ sau này nàng làm thêm ớt bột, có thể làm càng nhiều càng nhiều loại nước chấm hơn nữa….

      lần bày việc, là bận tới bảy tám ngày.

      Trong lúc Chu Vân Vân trộm ít đồ từ chỗ nãi nãi, tuy nãi nãi sủng ái nàng, mỗi lần đến xin đồ đều đưa cho nàng, như lòng vẫn đau khóe miệng run run.

      Nhưng có tin tức tốt là, tôn tử ngoan ngoãn của nãi nãi là Mèo Béo hề nhãn rỗi, ban ngày nó đều ngủ gà ngủ gật, nhưng trời vừa sập tối là nó lập tức thanh tỉnh, mỗi ngày sai biệt lắm đều đem cho nãi nãi đủ các loại đồ tốt. Cơ bản đều là gà rừng vịt hoang thỏ hoang, nhưng có lần nó ngậm con chim nhạn to mang về, thả trong phòng, chim nhạn kia còn sống, kêu từng tiếng thê thảm. Làm cho Chu Vân Vân cảm thấy khiếp sợ nhất là, nãi nãi cư nhiên đánh chết chim nhạn, ngược lại tìm thảo dược trị thương cho nó, đến nay còn dưỡng thương ở phía sau phòng chứa củi.

      Vứt những chuyện này ra sau đầu, Chu Vân Vân tính lại làm điểm tâm, nên tìm nãi nãi nữa.

      Ban đầu đống thịt có được Chu nãi nãi tính làm thịt khô, bà chỉ biết duy nhất cách bảo quản thịt này. Chờ Chu Vân Vân ý thức được, lại chỉ bà làm thịt xông khói.

      So với thịt khô được hong trong gió, Chu Vân Vân thích lúc nấu cơm cho thêm vài lát thịt xông khói vào, ăn với cơm rất ngon. Đáng tiếc, bọn họ tuy rằng cũng có lúa nước, nhưng khó có được ruộng nước, ruộng nước quý giá hơn gấp hai ba lần so với ruộng cạn. Tất nhiên, giá của lúa nước cũng đắt hơn so với các loại lương thực khác rất nhiều, người được sủng ái nhất nhà như Chu Vân Vân, cho tới nay mới chỉ được ăn qua vài lần mà thôi.

      Thực nhanh, còn ngày nữa là tới phiên chợ.

      Mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ hết, thứ quý giá nhất phải là bánh bao mà Chu Vân Vân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, mà là thịt xông khói. Bởi vì thịt khô cơ hồ toàn dựa vào việc hong gió, bảo quản trong thời gian dài đương nhiên là tốt. Nhưng ra làm thịt xông khói càng tốt hơn, Chu nãi nãi cơ hồ trừng lớn con mắt, dưới dâm uy của nãi nãi ba nhi tử của bà phải xông khói vài đêm, toàn bộ thịt mới được xông khói xong, chứa đầy hai cái sọt lớn.

      Lúc trước mỗi lần họp chợ, Chu gia trước tiên chuẩn bị đống đồ vật, bán hoặc dùng để đổi dầu muối tương dấm linh tinh. Nhưng có quan tâm những thứ đó có giá trị tương đương với nhau hay .

      trùng hợp, trước khi Chu Vân Vân xuyên qua, đúng lúc ngày mùa, tuy có họp chợ, nhưng Chu gia căn bản đến. tháng qua, tất nhiên tích góp ít thứ. Nhiều nhất chính là dây thừng, giỏ tre, đế giày, còn có tít túi tiền túi thơm khăn tay, người Chu gia làm cái này, những thứ đó đều do hai tẩu tử mới gả tới dành chút thời gian để làm ra.

      Còn có thứ tốt là hai cái nồi chứa hơn trăm cái bánh bao , Chu Vân Vân nghe theo ý kiến của nãi nãi, toàn làm nhân thập cẩm, nguyên liệu chính vẫn là thịt cua ở bên trong trộn thêm ít cải trắng, củ cải. Mục đích rất đơn giản, tuyệt đối thể để người khác nhận ra bên trong có thịt cua.

      Đây là con át chủ bài kiếm được tiền bị người khác học theo làm sao bây giờ? Lúc trước Chu Vân Vân nghĩ tới chuyện này, đối với nàng mà , phương thức làm bánh bao này phải là thứ gì bí mật, tùy tiện tra baidu chút là ra, có đến hàng trăm kết quả khác nhau. Nhưng nàng thể thừa nhận, nãi nãi rất có đạo lý, dù sao thời đại cũng khác nhau.
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, thongminh1237 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      hiii mới đọc mấy chương mà thích nãi nãi quá cơ. Bạn Vân đoán chuẩn quá kiểu j nãi nãi cũng chỉ chia mỗi ng 1 cái bánh bao thôi
      Pana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 10:

      Edit: Pana

      Tới ngày họp chợ, trời bên ngoài tối đen duỗi năm ngón tay thấy đâu, Chu Vân Vân cũng thức dậy.

      Từ thôn Dương Thụ đến trấn Thanh Sơn tính quá xa, nhưng thà đến sớm chọn được vị trí tốt còn hơn đến muộn, lại chỗ Chu gia ở là cuối thôn, mà từ cửa nhà đến đầu thôn tốn chừng mười lăm phút, càng đừng chi đến việc mang theo đống đồ vật.

      Những thứ như thịt xông khói cũng thôi , nhưng bánh bao để lâu nguội mất ăn ngon. Chu nãi nãi sớm tìm cái sọt lớn, phía dưới lót lớp đệm dày, phía phủ thêm tầng vải sạch màu trắng, lúc này mới đem từng cái bánh bao xếp vào, mỗi tầng là phủ thêm lớp vải trắng, thoạt nhìn cực kỳ ngăn nắp sạch .

      Chờ Chu Vân Vân ăn xong cháo cùng bánh bột ngô cho chắc bụng xong, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong.

      sớm chút, nhanh lên! Bánh bao nguội bán được giá cao nữa!”

      Dưới thúc giục như đòi mạng của nãi nãi, mọi người dưới Chu gia đều nhanh chóng lên đường. Cũng may bọn họ làm việc đồng án quen, tuy mang nhiều đồ, nhưng bước chân vẫn tương đối nhàng. Ngay cả mấy đứa , cũng hay chạy nhảy lên núi chơi, lúc này cười hì hì đuổi theo phía sau người lớn.

      Ước chừng non nửa khắc sau, người Chu gia đến cửa thôn, sắc trời chậm rãi sáng hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy ở cửa thôn có chiếc xe bò.

      “Chỉ còn chỗ!” Người đánh xe bò chính là phụ thân của Trương Lí thường gọi là Trương lão đầu. Mắt thấy đám người Chu gia vội vàng chạy tới, vội cao giọng tiếp đón, “Người ngồi sau xe, đồ vật để lên phía .”

      Xe bò lớn, ngồi đằng trước chính là Trương lão đầu cùng tôn tử của ông, phía sau ba mặt đều có người ngồi, từ trong hướng ra ngoài hai cái chân lảo đảo lắc lư để xuống xe, ở giữa để rất nhiều cái sọt.

      Chu nãi nãi do dự chút, vẫn hỏi: “Bao nhiêu tiền!”

      “Hai văn tiền! Buổi chiều về, về cần tốn tiền!”

      Chu Vân Vân thầm nghĩ, này xem như là vé khứ hồi? Nàng nhớ nãi nãi từng qua, văn tiền có thêm mua cân gạo lức loại kém nhất, cho nên phí xe bò cũng tính là thấp? Chu Vân Vân nghĩ nghĩ, chợt nãi nãi đẩy nàng cái, lấy hai văn tiền đưa cho Trương lão đầu: “ Để cho cháu ngoan của ta ngồi xe bò. Tới, đem đồ lại đây.”

      đợi Chu Vân Vân phản ứng lại, tiền cũng giao, đồ cũng để hết lên rồi, mà bản thân nàng cũng bị kéo ra phía sau ngồi.

      “Nãi nãi, người lên đây ngồi .” Chu Vân Vân nóng nảy, kính lão đắc thọ là truyền thống tốt đẹp nàng còn chưa có quên đâu, lại cả nhà già trẻ lớn bé có tới mười mấy người, chỉ có mình nàng được ngồi xe bò, nhìn sao được?

      nhanh chút, chạy nhanh lên, mấy người các ngươi đều chạy theo!” Chu nãi nãi nghe lời Chu Vân Vân mới là lạ, thương sủng ái nàng có nghĩa là mọi chuyện đều nghe theo nàng, quan trọng nhất là, tiền đưa rồi ngồi cũng lấy lại được. Đặt biệt là nghĩ đến thứ quan trọng trong cái lồng sắt kia, nãi nãi càng thêm lớn giọng thúc giục.

      Kỳ , xe bò chạy cũng nhanh chút nào, người trưởng thành chạy bước là có thể theo kịp, còn mấy đứa chạy chậm chút cũng sao. Nhưng nãi nãi lo lắng đến muộn chiếm được vị trí tốt, liền đơn giản thúc giục ba nhi tử mang theo hai đại tôn tử chạy nhanh lên: “Chiếm thêm vài vị trí, đến lúc đó chúng ta chọn vị trí tốt nhất mà bán!”

      Thôn dân điển hình….

      Mắt thấy người trong nhà chạy theo xe bò, Chu Vân Vân chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, còn lời nào để .

      “Nha đầu ngươi là Nhị Niếp của Chu gia?” Ngồi gần Chu Vân Vân là tiểu tức phụ mặt đầy son phấn, chợt cười mở miệng , “ Đúng là xinh đẹp, chả trách nãi nãi ngươi thường , ngươi là cháu ngoan là tiểu kim oa của bà ta, là người đại phúc khí.”

      Cho nên, đây là hình tượng của nàng trong mắt những người trong thôn? Chu Vân Vân kinh ngạc, nàng đột nhiên thực muốn biết thường ngày nãi nãi rêu rao nàng như thế nào. Xác định là toàn những lời hay ho, nhưng đôi khi lời hay càng nghe làm cho trong lòng người khác càng thêm ghen ghét. Nhưng đối phương chuyện với nàng, mà nàng để ý tới cũng tốt, ngặc nỗi Chu Vân Vân nhớ nỗi vị tiểu tức phụ này là ai, chỉ có thể hơi hoang mang ngượng ngùng cười cười.

      May mắn là, đầu năm nay phong cách của các tiểu nương chưa xuất giá cùng tiểu phụ nhân cực kỳ khác nhau, thấy Chu Vân Vân chỉ cười , tiểu tức phụ kia cũng cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại lôi kéo vị phụ nhân bên cạnh đùa.

      “Ngươi a chắc có tới bảy tám chục quả trứng gà? Ai nha, đúng là nhiều .”

      “Nhiều gì chứ? Còn phải do hai lần trước họp chợ? Dầu mỡ trong nhà có, muối thô cũng còn nhiều, đủ thứ cần phải mua.”

      “Vẫn là Trương gia giàu có nhất, năm trước mới mua bò, năm nay lại mua la, trong nhà có bảy tám con heo béo tốt sắp làm thịt?”

      “Này, Trương lão đầu, lúc nhà các người giết heo, nhớ kêu nam nhân nhà ta đến giúp các người làm việc nha.”

      Chu Vân Vân thấy tiểu tức phụ kia quay đầu nhìn Trương lão đầu đánh xe phía trước, thấy ông quay đầu, lại nghe ông cười lớn trả lời: “Lần tới, chờ tới phiên chợ tiếp theo trước hai ngày, vừa đúng lúc nuôi cẩn thận hơn, bỏ công mười ngày nuôi dưỡng thêm ít thịt đâu!”

      “Được a, trở về ta với nam nhân nhà ta tiếng, đến hôm đó liền tới nhà các người.” Tiểu tức phụ kia cười hì hì đem chuyện này định xuống, quay đầu thấy Chu Vân Vân tò mò nhìn nàng ta, vội kéo tay nàng, “Ta nhớ nhà họ Chu cũng nuôi heo lấy thịt phải ? Nhị Niếp tử, muội có nghe nãi nãi của muội khi nào muốn giết heo ?”

      Lần đầu tiên nàng nghe được cái tên Nhị Niếp tử này, Chu Vân Vân có hơi sững sờ, đến khi nghe lần thứ hai, mới nhịn được rùng mình cái : “Tiểu tẩu tử, muội tên Vân Vân.” Cái tên này quá đẹp mà!

      “À à, là vậy, cái tên này của muội là được nãi nãi muội bỏ ra số tiền lớn nhờ tú tài đặt giúp, nhìn , ta là đãng trí mà. Đúng rồi, nhà muội khi nào giết heo?”

      Cái gì mà khi nào giết heo, Chu Vân Vân trả lời được, thực tế nguyên chủ là người cực kỳ thích sạch , nàng ta biết hậu viện trong nhà có nuôi heo, nhưng lần cũng chưa từng ngó qua, biết heo lớn chừng nào, càng biết nãi nãi tính toán làm gì.

      Cho nên, Chu Vân Vân chỉ : “Trở về muội giúp tiểu tẩu tử hỏi chút.” tới đây, nàng cũng mơ hồ nhớ tới tiểu tức phụ này là ai. Đầu thôn Dương Thụ, có tổng cộng hai đồ tể, là họ hàng với nhau, tiểu tức phụ này hẳn là thể tử mới cưới của đồ tể kia, trách được nhìn còn khá trẻ.

      Từ cửa thôn đến trấn , Chu Vân Vân nghe tiểu tức phụ nhà đồ tể kia đem chuyện lớn chuyện của từng người xe hỏi thăm cặn kẽ, mời chào được ít chuyện làm ăn. đúng là, cưới được tiểu tức phụ này là quá lời rồi, tuy nhan sắc bình thường, nhưng thắng ở tài ăn . Trong lòng Chu Vân Vân cân nhắc, hình như đồ tể với người bán thịt ở trấn có quan hệ tốt hơn so với người khác phải, Chu gia cũng nuôi heo, nãi nãi đúng là nhìn xa trông rộng. Nếu sau này Mèo Béo săn được con mồi đem về, có thể nhờ đổ tể giúp đỡ bán ít, trong nhà đỡ phải treo đầy thịt khô, thịt xông khói.

      Chờ xe bọ chạy đến trấn Thanh Sơn, trời sáng rồi, rất xa liền nghe được tiếng người ồn ào, náo nhiệt hơn ở trong thôn rất nhiều.

      Cơ hồ khi xe bò dừng lại, người của Chu gia chờ ở cửa trấn lập tức đem đồ dọn xuống, sau đó chạy như điên vào trấn. Chờ Chu Vân Vân nhảy xuống xe bò, chỉ nhìn thấy đường tỷ Chu Đại Niếp dẫn theo đường muội Chu Tam Niếp, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở đó chờ nàng.

      “Nãi nãi bảo muội đừng có chạy loạn, vạn nhất bị mấy kẻ buông người giả dạng thành ăn mày bắt tốt.” Chu Đại Niếp .

      “Đúng vậy, nãi nãi nếu nhị tỷ tỷ bị bắt rồi, nãi nãi liền đem muội cùng đại tỷ tỷ băm thành thịt vụn.” Chu Tam Niếp vẻ mặt kinh hồn còn chưa hết sợ, thuận miệng liền ra câu uy hiếp của nãi nãi mà Chu Đại Niếp có ý đồ che dấu.

      Vì thế, sắc mặt Chu Đại Niếp càng thêm khó coi, hung hăng liếc xéo Chu Vân Vân cái, ánh mắt dừng lại xiêm y của nàng chớp mắt cái, lúc này mới xoay người lôi kéo Chu Tam Niếp vào trong trấn.

      Chu Vân Vân thể hiểu được, bất quá, chờ đến khi vào trong trấn, nàng mơ hồ nhận ra chân tướng.

      chợ là kiên rất quan trọng, đặc biệt là qua ngày mùa hai tháng. Nghĩ cũng phải, vừa mới được mùa bội thu, hơn phân nửa người tới chợ trong người đều có chút tiền, trong nhà cũng có thể bán được nhiều đồ hơn. Giống như Chu gia, nếu phải có thêm thịt xông khói cùng bánh bao , nãi nãi cũng tính bán ít đậu phộng đậu hà lan gì đó, mấy thứ này so với lương thực bán được giá hơn, nếu bán được, tiệm gạo cũng nguyện ý mua, còn có thể tới xưởng ép dầu trực tiếp đổi dầu.

      Bởi vì vậy chợ lúc này so với ngày thường náo nhiệt hơn nhiều, cơ hồ tất cả mọi người đều mặc xiêm y tốt nhất của mình. nhất định là đồ mới, ít nhất xiêm y ít cũ nát hơn hoặc ít mảnh vá nhất. Nhưng Chu gia này …..

      Xiêm y của Chu gia kỳ do mỗi phòng tự làm, trừ người được sủng ái nhất nhà là nguyên chủ ra, những người khác có thói quen làm xiêm y theo mùa. Bất quá, thời đại bây giờ kỹ thuật nhuộm vải còn chưa tốt lắm, cây vải màu nhuộm đồng đều tốt xấu ra sao nhìn cái là biết ngay. Xiêm y của nguyên chủ màu sắc đồng đều, hơn nữa nàng là người cẩn thận, thường ngày cũng làm việc gì nặng nhọc, chớ tới mảnh vá, từng đường kim mũi chỉ đều được may tỉ mỉ khéo léo. Xiêm y này mặc được năm, nhìn qua còn mới tới bảy tám phần.

      Nhìn lại Chu Đại Nhiếp cùng Chu Tiểu Nhiếp.

      Đại Niếp hôm nay quả thực làm cho Chu Vân Vân mở rộng tầm mắt, kỳ xiêm y nàng ta màu sắc cũng tươi sáng gì mấy, chất liệu cũng bình thường là loại vải dệt thủ công, kiểu dáng cắt may phổ thông, nhìn có gì độc đáo cả, nhưng thắng ở chỗ nó còn mới tinh.

      Chu Vân Vân nghĩ thầm trong chốc lát, hẳn là y phục mới làm từ năm ngoái, năm nay cũng chưa từng thấy Đại Niếp mặc qua, thường ngày làm việc đều mặc y phục cũ sờn đó có nhiều mảnh vá, hôm nay là hiếm thấy nàng ta mặc bộ y phục mới, đây là....

      Đúng rồi, Đại Niếp qua năm là mười ba tuổi, cũng nên làm mai rồi, khó trách nàng ta để ý hình tượng của mình như vậy. Nhưng vấn đề ở đây là, mới mới , nhưng màu sắc lại được đều lắm, nhìn còn bằng xiêm y mặc năm của Chu Vân Vân.

      Mơ hồ hiểu nguyên nhân Chu Đại Niếp có ác ý với mình, Chu Vân Vân đơn giản nhìn nàng ta nữa, chỉ nhìn về phía Tam Niếp.

      Nàng trước hết nên đến chỗ nãi nãi chào tiếng, nhắc nhở bọn họ đây là thức ăn nhà làm, cầu đẹp hay là , ít nhất nhìn phải ngăn ngắn sạch là được. Lại , y phục thường ngày của Chu Tam Niếp chỉ làm người khác cay mắt thôi, nhị bá nương là người cần mẫn, mà cũng chịu nổi Chu Tam Niếp mỗi ngày nhảy nhót lăn lộn trong đống bùn đất, xiêm y còn tốt mặc người nàng, chưa đầy khắc là bị nàng làm cho hư ngay. Lúc trước ở nhà sao, nhưng hôm nay ra chợ thể chú ý được.

      Vì thế, nãi nãi tự mình uy hiếp Tam Niếp, hoặc là ở nhà chơi với Mèo Béo, hoặc là tự quản thân mình cho tốt. Cũng vì vậy, nên hôm nay tuy Tam Niếp mặc y phục đầy mảnh vá, nhưng ít nhất nhìn qua cũng sạch .

      Chu Vân Vân mặt ở trong lòng ngẫm nghĩ, mặt theo sau hai nàng, vào trong trấn.

      Trấn Thanh Sơn tính là lớn, bất quá so với thôn Dương Thụ lại hoàn toàn cùng cấp bậc. Nhà trong thôn hơn phân nửa là tường được xây bằng đất nhà lợp ngói, đương nhiên cũng có nhà lát gạch xanh, chỉ có hai nhà Trương gia cùng Chu gia. Tuy Chu gia nhà lát gạch xanh, lại được nãi nãi kỳ ba nhà nàng cải tiến, phía lớp gạch xanh phủ nhiều bùn, thoạt nhìn so với nhà gói tường đất nhìn xấu hơn rất nhiều.

      Nhưng trấn đều dùng đá để lót đường, hai bên đường là tường gạch nhà gói, nhìn rất chỉnh tề, cũng có bụi đất bay tứ tung, càng có gia cầm gà vịt chạy tán loạn.

      Đương nhiên, Chu Vân Vân cũng hiểu , trấn Thanh Sơn tuyệt đối có giàu có nghèo, phỏng chừng người ở trấn phần lớn đều là nhà có tiền, cho nên mỗi lần họp chợ đều có người gác ở cổng chợ. Cũng như thôn Dương Liễu, cửa thôn nhìn cũng giống như vậy.

      Chỉ trong chốc lát, ba tỷ muội Chu gia liền chiếm được quầy hàng tạm thời.

      Có lẽ bởi vì người chợ nhiều, cho nên phía trước nhà hai bên đường đều được lát gạch xanh, dựng cái quầy hàng, quầy hàng này đương nhiên có chủ, mà hai quầy hàng bên cạnh lại để trống, người từ thôn khác đến có thể sử dụng. Giống như quầy hàng tạm thời, đồ nhà mình hơn phân nửa là rổ sọt nên chỉ cần trải tấm vải thô, đem đồ bày ra là xong.

      Chu gia chiếm được vị trí tồi, bên trái là quầy bán thịt heo, chắc nãi nãi nghĩ, hẳn có người tới đây mua thịt heo, đến lúc đó thuận thế bán được thêm thịt xông khói. Bên phải là quầy điểm tâm, miễng cưỡng cũng có thể cạnh tranh với bánh bao . Mà Chu gia cũng lục đục chuẩn bị bày hàng.

      Chu Vân Vân rất muốn hỏi, nãi nãi người làm vậy, sợ người khác đánh nãi nãi sao?

      Thử nghĩ coi, có người muốn mua bánh dày, nãi nãi lại mở nồi bánh bao nóng hầm hập thơm ngào ngạt ra sau đó đẩy mạnh tiêu thụ. Hoặc là, bên cạnh bán thịt heo, nãi nãi hét to bán thịt xông khói có bao nhiêu ngon giữ được lâu…

      “Bán cho nửa cân bánh dày.”

      Trong lòng Chu Vân Vân lo lắng, lại thấy nãi nãi với chủ quầy mua nửa cân bánh dày, tùy tiện nhét vào tay Chu Vân Vân. Chu Vân Vân mờ mịt ngẩn đầu, nga, nhất định là do nàng mới vừa rồi nhìn chằm chằm vào hàng bánh dày kia, cho nên nãi nãi tưởng nàng muốn ăn? Chắc là vậy, lại thấy nãi nãi chạy tới quầy bán thịt heo lôi kéo làm quen: “Nhà ta nuôi sáu con heo lớn còn rất béo tốt, ngươi có mua ? Trong thôn ta có Vương đồ tể mua cân thịt heo giá ba mươi văn tiền, ngươi có thể ra giá bao nhiêu?”

      Chu Vân Vân: “……”

      Cho nên, nàng đúng là ăn no việc gì làm, mới lo nghĩ cho nãi nãi có thể bị người ta đánh hay ?
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, hoakun5 others thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 11:

      Edit: Pana

      Nhìn Chu nãi nãi giải quyết phiền toái tiềm tàng bên cạnh dễ như trở bàn tay, Chu Vân Vân khỏi cảm khái, trí tuệ của người nhân dân lao động là vĩ đại.

      Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng chẳng có gì kỳ quái, đừng ở cổ đại, cho dù ở đại phụ nữ mang thai sinh hoạt cũng rất khó khăn. Năm đó gia gia qua đời đại bá mới có mười mười hai tuổi, nhất là còn nằm trong tả lót. thân mình nãi nãi mang danh quả phụ nuôi lớn ba trai , dựng vợ gả chồng sinh con dưỡng cái, tu sửa phòng ốc tích trữ lương thực, làm cho Chu gia trở thành hộ giàu có số số hai trong thôn Dương Thụ.

      Chu Vân Vân tự cảm khái ở trong lòng bên kia nãi nãi cùng chủ quầy của hai gian hàng bên cạnh thượng lượng tốt, kéo theo bất kỳ thù hận nào, ngược lại giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại, trong chốc lát đem mười tám đời tổ tông người ta nhà ở đâu trong nhà có bao nhiêu người toàn bộ đều khai ra hết.

      Chu Vân Vân lần đầu tiên phát , bản lĩnh lôi kéo thù hận hoặc làm quen của nãi nãi nhà nàng là tương đương nhau, quan trọng nhất là hai kỹ năng này bà dùng rất là nhuần nhuyễn.

      Kỳ trấn Thanh Sơn cũng rất nhộn nhịp, dù sao cũng là thị trấn, phía dưới có tới mười đến hai mươi thôn xóm , thôn Dương Thụ bất quá chỉ là thôn bé trong đó mà thôi. Nếu đại bộ phận thôn Dương Thụ người dân đều cơm áo lo, trấn Thanh Sơn nhiều năm qua sớm lo đến việc ăn uống rồi, còn thừa tiền để cho người trong nhà có cuộc sống thoải mái hơn.

      Đương nhiên tóm lại, trấn Thanh Sơn tính là giàu có và đông đúc, Chu Vân Vân thấy nơi này dù quầy hàng hay là cửa hàng mặt tiền đều bán những đồ dùng hằng ngày, nhìn thấy bất kỳ hàng hóa xa xỉ nào.

      Những đồ vật Chu gia bán đều rất thực dụng, bánh bao cùng thịt xông khói xem như là đồ rất xa xỉ rồi, bất quá giá cả cũng cao, bánh bao hai văn tiền cái, đắt hơn so với bánh bột ngô, nhưng so với bánh bao thịt rẻ hơn rất nhiều. cơ bản bánh bao đánh vào phân khúc khách hàng tuổi. lâu sau đó, cũng có vài người đến hỏi, bán được năm sáu cái.

      Thấy thế, Chu Vân Vân bắt đầu phát sầu.

      Lúc trước nàng cảm thấy hơn trăm cái bánh bao là nhiều, theo nàng nghĩ, người bình thường ăn sáng cũng chỉ ăn cái bánh bao, mà loại bánh bao nàng làm ăn năm sáu cái là no. Ở đại, bình thường rất ít người làm món này ở nhà, ăn sáng đều tới hàng quán ăn, chớp mắt có thể bán được mấy trăm cái. Bởi vì nhiều người có sức ăn khá lớn, theo Chu Vân Vân đánh giá, lấy phụ thân nàng làm ví dụ, để cho phụ thân thỏa sức ăn, ăn lần bốn năm chục cái bánh bao đều thành vấn đề, vấn đề chính là….

      Tiền a!

      Hai văn tiền cái bánh bao xem ra quá đắt, nhưng nếu ăn hơi bốn năm chục cái ? Dùng tiền đó đến quán ăn gọi hai món mặn canh cũng bằng nhiêu đó tiền.

      Chu Vân Vân lo lắng.

      “Cháu ngoan của nãi nãi, đừng lo lắng, nếu bán được, trở về chúng ta hâm nóng lại để dành từ từ ăn, trời cũng lạnh dần rồi.” Chu nãi nãi bên nhìn ra lo lắng của Chu Vân Vân, vội ngừng mở miệng an ủi.

      Chu nãi nãi rất bình tĩnh, nguyên nhân ở chỗ, bà thường xuyên chợ, mỗi lần đều mang ít đồ trong nhà bán lấy tiền, nhưng cũng có những thứ bán được. Nghĩ cũng phải, đồ của Chu gia chủ yếu là những thứ đơn giản như dây thừng, đồ đựng bằng tre trúc, đế giày…, ngay cả túi tiền hay túi thơm điều là những thứ hai vị đường tẩu sau khi gả vào làm, mới phá lệ phong phú. Trước đó, tuy nữ quyến Chu gia cũng làm ít chuyện may vá, nhưng chuyện thuê thùa thể. Đương nhiên, mặc dù tay nghề của hai vị đường tẩu cũng rất bình thường, bất quá cũng vì muốn kiếm thêm thu nhập mà thôi.

      Lạnh?

      Nghe được lời này, Chu Vân Vân theo bản năng nhìn thoáng qua cái rổ đựng bánh bao .

      giờ là ngày mùa thu, tuy buổi trưa vẫn còn ấm áp, nhưng sáng sớm tinh mơ bọn họ bắt đầu lên đường, tuy cước bộ mau lẹ, nhưng đến nơi cũng mất hết nửa canh giờ. Bánh bao vốn còn nóng khi mới ra lò, lúc này hơn phân nửa nguội, lại vì hấp dẫn người qua đường tới mua, thể cứ để nguyên trong sọt lót đệm cho nóng được, chỉ có thể bày ra cho mọi người thấy.

      Nhưng mấy món như mì phở, phải đều dùng lúc còn nóng hổi sao? Thường ngày Chu gia ăn bánh bột ngô, cũng để trong nồi cho nóng khi ăn mới lấy ra.

      “Nãi nãi, người có thể cho con mười văn tiền ?” Chu Vân Vân chợt .

      Chu nãi nãi kỳ quái nhìn nàng cái, nhưng cũng nhanh chóng lấy hầu bao người xuống đếm mười văn tiền đưa cho nàng, dặn dò : “Trấn thể so với trong thôn, cháu ngoan của bà đừng chạy loạn, chờ lát nữa bán được hơn phân nửa đồ xong nãi nãi đưa con dạo vòng.”

      “Con chạy loạn, con.....” Chu Vân Vân quét mắt nhìn vòng, quyết định đem ánh mắt dừng ở người phụ thân nhà mình, “Con muốn phụ thân đưa con dạo, được ạ?”

      .” Cái này, Chu nãi nãi cũng yên tâm hơn. Nam đinh của Chu gia hết ngày mùa kết bạn với người khác lên trấn làm công ngắn hạn cho người ta. Tuy Chu Tam là người ngốc nhất trong ba đứa con, nhưng ngốc đến mức lên trấn nhiều lần rồi mà vẫn bị lạc đường. Huống hồ, tên ngốc kia vóc người cao lớn có thể hù dọa người khác được.

      Chu Tam sớm thấy Chu Vân Vân nhìn mình, ba bước thành hai tới trước mặt. Chờ Chu nãi nãi đồng ý, liền tươi cười hớn hở kéo Chu Vân Vân , vài bước mới nhớ tới việc hỏi nàng muốn dạo chỗ nào.

      Chu Vân Vân đâu có nghĩ đến việc muốn dạo phố? Tuy xác thực rất lâu rồi nàng chưa dạo phố, nhưng bánh bao mới bán được có mấy cái, thịt xông khói cũng chưa có người nào hỏi tới, cứ để như vậy, lấy tiền đâu mua nguyên liệu, gia vị nấu ăn? Cho dù Chu Vân Vân biết trong tay nãi nãi có ít tiền, nhưng , cái nàng muốn là tự thân kiếm tiền, chứ phải làm con sâu gạo.

      Rất nhiều chuyện có tính tuần hoàn, chỉ có điều nó chia làm hai loại tuần hoàn ác tính và tuần hoàn lành tính. Nếu thức ăn hôm nay được bán hết, sợ nó bị hư, nhưng nó cho thấy công sức tiền bạc Chu Vân Vân bỏ ra lúc ban đầu đều mất trắng, dù cho nãi nãi dung túng nàng, vẫn nguyện ý giúp nàng mua nguyên liệu gia vị nấu ăn, như sau này sao? Nàng cũng phải là quỷ tham ăn, nàng chỉ nghĩ dựa vào tay nghề làm điểm tâm này để kiếm sống. Ngược lại, nếu hết thảy đều thuận lợi, nàng có thể dùng tiền bán được bánh bao cùng thịt khô mua nhiều nguyên liệu, gia vị nấu ăn, làm càng nhiều kiểu điểm tâm Trung Quốc, sau đó lại tiếp tục chợ bán kiếm tiền….

      Đều là vòng tuần hoàn nhưng lại khác nhau trời vực.

      “Phụ thân, phòng ốc phía sau những mặt tiền đó đều bỏ trống hết sao?” Dù sao nàng lần đầu tiên tới trấn Thanh Sơn, Chu Vân Vân có số việc nàng thể biết được.

      Trấn Thanh Sơn lớn, từ nam tới bắc chỉ có đường chính, hai bên đường đều là cửa hàng, mặt tiền phía trước dùng để bày bán hàng hóa, vốn có thể cải tạo thành nhiều mặt tiền khác nhau nhưng lại chen chúc bày bán ngoài lề đường lối càng thêm hẹp miễn cưỡng chỉ có thể hai người qua. Hôm nay lại là phiên chợ chính, tất nhiên càng thêm nhiều người chen chúc chật cứng.

      Chu Vân Vân chợt liếc mắt nhìn lại, chỉ nhìn đến cái sạp hàng nhìn như tiệm tạp hóa, phía bày rất nhiều thứ. là cây kim cọng chỉ, lớn là những đồ đựng, chứa, Chu Vân Vân thậm chí còn thấy trước cửa hàng phải là cửa hàng của thợ rèn, nhìn kĩ phát bên trong phải bán binh khí mà là bán các loại nông cụ.

      “Phụ thân?” nhìn mọi thứ xung quanh hết nửa ngày, Chu Vân Vân hậu tri bất giác phát , phụ thân nhà nàng căn bản trả lời vấn đề của nàng, liền hỏi lại: “Nữ nhi là, phía sau cửa hàng có phải có nhà ở ? Chúng ta đến đó hỏi thăm tìm người cho thuê cái nồi hấp, đem bánh bao hâm nóng, như vậy cũng có thể thu hút nhiều khách hàng hơn.”

      Cha Chu nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy cái này có lý, bất quá tìm nhà ở, mà trực tiếp đưa Chu Vân Vân đến quán ăn bán cháo. Nhà này mở quán ăn chỉ là quán ăn , chủ quán là nam tử cao lớn vạm vỡ, nhìn rất dữ dằn, phụ trách thêm củi nhìn lửa để lửa tắt làm cháo nguội, nương tử phụ trách bán cháo thu tiền. Mà trừ bỏ bán cháo, nhà này còn bán thêm bánh bột ngô, cùng với bánh bột ngô Chu gia ăn thường ngày khác gì mấy, bất quá hình như có trộn lẫn ít bột mì, nhìn đẹp mắt hơn chút.

      Chu Vân Vân muốn xắp sếp câu từ chút, liền cười tiến lên cùng nương tử của chủ quán kia chuyện, hỏi chén cháo bao nhiêu tiền, biết được chỉ cần ba văn tiền, liền thống khoái mua chén cho phụ thân uống cho ấm bụng, lúc này mới giả bộ dò hỏi muốn mượn bệ bếp cùng nồi hấp dùng chút.

      Nương tử của chủ quán cũng rất hào sảng: “Được a, nhà chúng ta có hai cái nồi, có xửng hấp, lấy nước nóng đổ vào để bánh phía chắc cũng được. Đúng rồi, các người đưa tiền củi lửa là được rồi.”

      Trấn thể so với trong thôn, thứ gì cũng cần phải có tiền.

      Chu Vân Vân phải là người keo kiệt, nhờ phụ thân về trước mang bánh bao tới đây, bản thân cùng nương tử của chủ quán trò chuyện trời dưới đất câu được câu .

      Dựa vào ý nghĩ của Chu Vân Vân, ở trấn cửa hiệu mặt tiền phía sau là nhà ở, cuộc sống trôi qua ổn định an nhàn, bất quá trong chốc lát nàng lại có ý nghĩ khác, chỉ vì việc buôn bán của nhà này tốt. Nghĩ cũng phải, nếu làm ăn tốt, nhưng thế nào làm cái bếp lò riêng? Cháo là món cần phải lúc nào cũng phải xào nấu, bỏ ít nguyên liệu gia vị trộn đều với nhau sau đó hầm lên là xong, việc còn lại chỉ cần canh lửa mà thôi. Chắc chắn là cửa hàng này buôn bán tốt, đặc biệt hôm nay lại là phiên chợ.

      lâu sau, cha Chu đem bánh bao tới, cùng tới còn có Chu đại bá.

      So với người thành hàm hậu là cha Chu, người đại bá này có vẻ khôn khéo hơn nhiều, trước hỏi tình huống, lại hỏi Chu Vân Vân còn bao nhiêu tiền, bảo cha Chu ra sau hậu viện phụ làm việc vặt, bản thân ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa chưng bánh bao, đương nhiên cũng quên lôi kéo chủ quán làm quen.

      lát sau, mùi thơm bánh bao làn tỏa khắp nơi, hòa với mùi hương của cháo, làm người khác nhịn được chảy nước miếng. lâu sau, liền có khách nhân chạy tới hỏi thăm, thấy đồ ăn lập tức gọi bát cháo nóng, mấy cái bánh bao , ngồi ghế trong quán ăn ngon lành.

      Nhìn người khác ăn ngon bản thân cũng thèm ăn, mới bao lâu, quán ăn vốn thưa thớt giờ ngồi đầy khách, Chu Vân Vân muốn để đại bá giúp đỡ thu tiền, kỳ đại bá rất nguyện ý nhưng cuối cùng vẫn từ chối.

      “Vẫn để Vân Vân cháu thu , miễn cho nãi nãi cháu lát nữa biết được lại đại bá giấu tiền làm của riêng.”

      Lại….

      Xem ra, đại bá người cũng có chuyện xưa nha.

      Chu Vân Vân giương mắt nhìn trời, bất quá thực nhanh rảnh để cảm khái nữa. Bánh bao bán mỗi cái hai văn tiền, có nhiều người cầm bạc tới mua, cho nên bận rộn gì lắm. Chu nãi nãi ở quầy hàng bên kia chờ lâu mà thấy cháu ngoan của bà quay lại, nhịn được chạy tới nhìn thử, chợt cười vui vẻ mặt đầy nếp nhăn.

      Chờ bánh bao bán được hơn nửa, Chu Vân Vân kiểm kê chút, mặt tươi cười hướng nương tử chủ quán : “Lâm tẩu tử, bánh bao nhà muội bán hai văn tiền cái, chỗ này chỉ còn ba mươi lăm cái, muội tính Lâm tẩu tử sáu mươi văn tiền, tẩu thấy thế nào?”

      Chu Vân Vân rảnh lúc nào cũng phải ở nơi này bán, huống hồ phụ thân nàng còn ở phía sau làm việc vặt cho người ta, còn đại bá ngồi ở đây. Bởi vì lúc nãy có chuyện với nhau, biết được họ của thê tử chủ quán, cũng hiểu được quyền quyết định trong quán này nằm trong tay Lâm tẩu tử, nàng đơn giản xưng hô thân mật, tính toán để người ta giúp nàng bán.

      Lâm tẩu tử động tâm, nàng phải biết bán bánh bao tốt hơn bánh bột ngô, nhưng muốn làm bánh bao phải ủ bột người làm rất nhiều việc, lại thêm nhiều gia vị, đúng là phải người là có thể làm được. Đương nhiên, miễn cưỡng cố gắng chút cũng phải là được, nhưng mùi vị lại bằng người ta. Nghĩ như vậy, nhìn thấy khách nhân lại vào, nàng liều lần, : “Được! Tiểu muội nhớ kĩ, trở về làm nhiều bánh bao chút, quan tâm lớn hay , chỉ cần ngon là được. Cũng cần hấp chín, làm xong mang đến đây tẩu mua hết.”

      Như vậy cũng là biện pháp tốt, Chu Vân Vân nhận sáu mươi văn tiền, sau khi ra cửa, quên xoay người cẩn thận xem xét mặt tiền quán ăn này, miễn lần tới đưa bánh bao tới lại nhầm.

      Vốn tưởng rằng mình bán được hết bánh bao rất giỏi rồi, kết quả chờ tới khi nàng trở về, nhìn thấy Chu nãi nãi ngồi bên đếm tiền, tới gần liền thấy, hai sọt lớn thịt khô thịt xông khói đều bán hết, những thứ như sọt tre sọt trúc, rổ còn lại bao nhiêu, mặt khác những thứ đồ còn lại vẫn còn nguyên có người nào đụng đến, dù sao trấn cũng thiếu dây thừng đế giày này nọ.

      Thấy Chu Vân Vân đến, Chu nãi nãi hướng nàng vẫy vẫy tay, cười : “Mới vừa rồi có người coi tiền như rác, chủ tử nhà mới mở tửu lâu muốn tìm thức ăn mới mẻ, bà liền dụ mua hai sọt thịt khô thịt xông khói đem về. Nhìn xem, kiếm tiền dễ.”

      Xác thực là kiếm tiền dễ.

      Nếu bánh bao cần thịt cua phải lên núi bắt thêm gia vị, bột mì, xông thịt đỡ hơn nhiều. Đương nhiên, Chu gia cũng bỏ ra ít công sức, ít nhất lãng phí củi đốt rất nhiều, còn phải thức thêm trông coi rất tốn công tốn sức. Chẳng qua đối với nãi nãi mà , chỉ cần tốn tiền, tiền vốn bằng .

      “Nãi nãi người kiếm lời nhiều hay ít?” Chu Vân Vân phải nhớ thương tiền trong tay nãi nãi, mà đơn thuần chỉ là tò mò.

      Chỉ là nàng vừa hỏi, lại thấy đại bá nương, nhị bá nương cùng mẫu thân nàng hai mắt đều tỏa sáng trừng mắt nhìn sang, khác gì mắt sói vào mùa đông lúc nửa đêm.

      Chu Vân Vân bị hù cho nhảy dựng, vội kéo tay Chu nãi nãi cái, trước mặt mọi người Chu gia đem tiền bán được bánh bao đều đưa cho nãi nãi, lúc này mới giọng : “Lúc này chúng ta có thể dạo phố ? Nãi nãi người phải cần mua ít gia vị sao?”

      Muối thô cùng dầu trong nhà đều thấy đáy, vì ngày mùa Chu gia bỏ lỡ hai phiên chợ, nếu lúc này lại bỏ lỡ nữa, chỉ có thể mua dầu muối của người trong thôn.

      “Mua!” Chu nãi nãi chợt vỗ tay cái, hét lên tiếng vang dội, “Các ngươi trông coi quầy hàng cho tốt, lão nương cùng cháu ngoan của ta dạo chút.”

      “Để đại đường ca, cùng nhị đường ca theo!” Chu Vân Vân vội vàng nhắc nhở , dù sao nàng và nãi nãi mua đồ, chỉ đơn thuần là dạo phố.

      Chu Vân Vân ôm tâm thái gọi người làm cu li, tuy Chu nãi nãi cảm thấy cần thiết nhưng cũng phản đối, chỉ là hai người đường ca, hoàn toàn ý thức được dụng tâm hiểm ác của Chu Vân Vân, vui vẻ theo.

      ….. Vân Vân có thể mua gì? Mấy cân kẹo, vài thuớc vải? quan tâm muội ấy mua gì, theo chừng có thể ăn được mấy khối đường.

      Thực nhanh, tổ tôn chi thành hai nhóm chen lấn đường. Đại phòng ba đường ca, nhị phòng ba đường ca, đệ đệ của Chu Vân Vân cũng nằn nặt đòi theo, còn có đường tỷ đường muội.

      ………

      Chu nãi nãi quen cửa quen nẻo đưa Chu Vân Vân tới cửa hiệu, còn chưa vào trong, ngửi thấy nhiều mùi trộn lẫn vào nhau, là nơi bán gia vị thô.

      là gia vị thô, ra cũng có nhiều loại, nãi nãi đến thẳng nơi này là để mua muối, tiến vào liền há mồm mua hai mươi cân muối thô. Chu Vân Vân nhìn mọi thứ xung quanh, phát đồ nơi này nhiều lắm, những thứ bán trong này đều là những gia vị cơ bản, đặt biệt khi ánh mắt dừng lại bình có ghi chữ muối tinh bên cạnh muối thô, Chu Vân Vân nhịn được năn nỉ nãi nãi mua cho nàng chút muối tinh.

      Nơi này muối hạt rất thô, còn vị đắng. Chu Vân Vân vốn cho rằng nơi này còn chưa phát triển, nhưng hôm lại cảm thấy, vô cùng có khả năng đó là đẳng cấp khác nhau. Quả nhiên, chờ chưởng quầy đem muối tinh đến, Chu Vân Vân chấm chấm nếm nếm, hai mắt tỏa sáng.

      Chu nãi nãi khoác tay : “Vậy mua thêm hai mươi cân muối tinh!”

      cân muối thô năm văn tiền, cân muối tinh mười văn tiền, mua lần mỗi loại tới hai mươi cân, riêng tiền muối tiêu hết ba trăm văn tiền. Bất quá, muối để được lâu, lần cuối nãi nãi mua muối là ba tháng trước rồi. Hôm nay mua lần bốn mươi cân muối, có thể dùng tới nửa năm. Thấy nhiều nhưng cũng phải thể tiếp nhận được.

      Ngoài muối ra, theo kiến nghị của Chu Vân Vân, lại mua thêm hai bình nước tương, vai bình giấm gạo, hai bình rượu gia vị cùng năm cân bột ớt. Kỳ Chu Vân Vân còn muốn mua ít bát giác, vỏ quế, hồi hương, nhưng nãi nãi lại với nàng, những thứ đó nên tới hiệu thuốc mua. Cái này còn chưa tính, cửa hàng đường đỏ vừa thấy là biết loại đường tốt, Chu Vân Vân khuyên nãi nãi đừng mua, trở về nàng tự làm đường được.

      Chờ đến khi ra khỏi cửa hàng gia vị thô, lưng ba vị đường ca đại phòng nặng trĩu đồ.

      Kế tiếp là đến xưởng ép dầu, Chu Vân Vân tới rồi mới biết, dầu tính là gia vị, hoặc chỗ bán gia vị thô bán dầu, muốn mua dầu phải đến xưởng ép dầu. Chỗ bán dầu cách cửa hàng bán gia vị thô cũng xa, lát liền thấy hai bên toàn là đồng ruộng, lúc này nãi nãi trực tiếp mình muốn gì, mà liếc mắt nhìn Chu Vân Vân.

      Chu Vân Vân quyết đoán vung tay, mua mười cân dầu đậu nành, mười cân dầu đậu phộng, mười cân dầu hạt cải cùng mười cân thịt heo.

      Cuối cùng là tới nơi bán gạo, bởi vì muốn làm đường, nhất là đường mạch nha. Nhưng nếu muốn làm đường mạch nha, nhất thiết phải mua gạo nếp hoặc là bắp. Chu gia có ít bắp, nhưng gạo nếp lại có. Chu Vân Vân thuyết phục nãi nãi mua bốn mươi cân gạo nếp loại trung, lúc này mới rời .

      Lúc này, ba người đường ca nhị phòng cũng thể may mắn thoát khỏi số kiếp cu li.

      Vốn dĩ Chu Vân Vân còn muốn đến hiệu thuốc nhìn cái, nhưng nãi nãi có chút vui, hỏi vài câu, bà mới cho Chu Vân Vân biết, dễ dàng gì đến hiệu thuốc được, nếu cần mua gì, trở về để phụ thân nàng chạy mua, chưởng quầy cùng tiểu nhị của hiệu thuốc rất thành , dù sao thứ bọn họ mua cũng phải thứ gì quý trọng.

      Chu Vân Vân bị thuyết phục, nàng mới vừa rồi từ trong kí ức của nguyên chủ biết được, tất cả tiểu hài tử đều đến hiệu thuốc, người già cũng , chỉ có nam tử thân thể cường trán mới đến chỗ đó. Đương nhiên, nếu bệnh tình nghiêm trọng ai còn để ý mấy cái này, trắng ra là muốn kiêng kị mà thôi.

      Cuộc đại mua sắm kết thúc, Chu Vân Vân lúc này mới quay đầu nhìn lại: “Di?”

      Nghe được tiếng này, nãi nãi chạy nhanh quay đầu nhìn nàng. Lại nghe Chu Vân Vân : “Đại đường ca, nhị đường ca….. các huynh vẫn mang mấy thứ này luôn theo phía sau chúng ta?”

      Cầm đầu là đại đường ca vẻ mặt mờ mịt: “ theo mọi người đâu bây giờ?”

      “Muội cho rằng các huynh về trước, ở quầy hàng lúc mua mấy thứ này nghỉ ngơi rồi, nữa tới chỗ tập trung xe bò chờ là được rồi, dù sao chúng ta cũng cần phải về nhà. Hóa ra các huynh vẫn mang nhiều đồ như vậy theo chúng ta?” Chu Vân Vân mặt đầy vẻ đồng tình, đồng tình vì bọn họ dại dột thế biết.

      Phải biết rằng, nơi này phải như ở đại giúp xách giỏ xách dạo phố, hôm nay nàng cùng nãi nãi mua rất nhiều đồ lại nặng, mua mỗi món tới mười cân hai mươi cân. nhất là nước tương, giấm gạo, rượu gia vị linh tinh, đựng trong bình sứ cũng .

      Nhìn xem đường ca chúng ta….
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, linhdiep173 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Nhà họ Chu qua dạy dỗ của nãi nãi nên ai cũng thành cả heee
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :