1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      mình nên để bà nội chu hay chu nãi nãi hay hơn mn, mình thấy bà nội đại quá, mọi người cho mình ý kiến nha

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 4:

      Edit: Pana

      Ý tưởng của Chu thị rất tốt đẹp, cũng thể ngăn cản Chu thị nghĩ như vậy. Người a, có ước mơ là tốt, nếu điều đó có bất công với nữ nhi chăng nữa là điều thể tránh được. Khuê nữ của bà là Chu Vân Vân được ăn sung mặc sướng, cần bà ta lo lắng, tất nhiên điều mà bà ta lo lắng nhất đó nhi tử tâm can bảo bối nhà mình.

      Đừng là nhi tử của mình, Chu thị còn cân nhắc tới chuyện chu cấp cho nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ của bà ta thực nghèo, quanh năm suốt tháng được mấy bữa ăn no. Nghĩ đến thân nương già nua, đệ đệ nhu nhược em dâu đanh đá, Chu thị nhịn được tính toán, làm thế nào giấu được nhiều thức ăn, mình có nhịn đói chút cũng muốn chu cấp cho nhà mẹ đẻ.

      thể trách lòng bà lớn, ai bảo bà sinh được nữ nhi có phúc khí?

      Có nữ nhi như vậy, cho nên bà tự tin hơn so với đại phòng cùng nhị phòng, còn nam nhân của mình là người thể dựa vào, giờ bà chỉ có thể nghĩ trước tiên nên dựa vào khuê nữ đem tiền tài trong tay Chu nãi nãi nắm trong tay, sau đó tìm nhà nào đó gả nữ nhi , đến lúc đó chỉ cần cho nó bộ quần áo tân nương là được, còn lại tất cả gia sản đều thuộc về nhi tử bà.

      Nhưng mà thường , những điều trong mơ càng tốt đẹp càng sớm tỉnh.

      lúc Chu thị mơ tưởng cầm được tiền tài đem người của Chu gia đuổi hết ra ngoài, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng.

      Ngoài cửa, hai tay Chu nãi nãi chống eo, đằng đằng sát khí nhìn Chu thị.

      Toàn thân Chu thị nhịn được lập tức mềm nhũn, nhanh mắt nhìn về phía nhi tử của mình, lại tuyệt vọng phát , nhi tử chỉ mới ăn được nửa. Cũng do bà ta quá tham lam, nhi tử vốn ăn no căng bụng , lúc này bà lại cho ăn đống bánh khoai lang nữa, cũng do Chu Vân Vân làm bánh khoai lang đặc biệt thơm ngon, bánh cũng lớn. Nghĩ chút liền biết, nếu bản thân ngươi ăn no, trước mặt tuy bày mâm mãn hán toàn tịch, nếu có thể ăn ngươi ăn được bao nhiêu chứ?

      “Trời a, có bản lĩnh mà, còn biết giấu bánh ở trong ngực mang ? Sao ngươi đơn giản múc thức ăn cho heo mang ? , a, đảm bảo ta ngăn cản.”

      phải Chu nãi nãi có bản lĩnh của Holmes (Sherlock Holmes), mà do Chu thị quá sơ suất. Lúc đó bà ta xuống tay quá nhanh quá tàn nhẫn, bánh khoai lang còn chiên trong chảo dầu nóng, cho dù thời tiết có lạnh nữa, nhưng bánh mới được vớt từ trong chảo dầu nóng ra sao có thể nhanh nguội như vậy được? bị bỏng là may lắm rồi, tuy bà ta mặc hai lớp xiêm y, nhưng trước ngực vẫn cảm thấy đau, hơn nữa nhất thời lâm vào mộng đẹp, chưa kịp xem xét thay y phục khác.

      Đúng lúc, bị bắt quả tang.

      Mặt Chu thị trận xanh trận trắng, bất quá bà ta chỉ giả bộ chột dạ ngoài mặt vậy thôi, trong lòng bà ta hiểu , có Chu Vân Vân ở đây, Chu nãi nãi phạt nặng. Nghe mắng nhất định là có, bất quá sao cả. Bị đánh đánh quá nặng, dù sao bị thương nặng mời đại phu khám bệnh bốc thuốc, làm chậm trễ rất nhiều việc, mất nhiều hơn được. Như vậy hơn phân nữa là bị phạt cắn xén đồ ăn, cộng thêm việc bị chị em dâu chê cười.

      Xem , đây là chỗ tốt khi sinh được nữ nhi phúc tinh. Chu thị lo lắng mình bị đưa về nhà mẹ đẻ, bà ta chính là mẹ ruột của Chu Vân Vân!

      đúng là vậy, Chu nãi nãi xác thực là nghĩ như vậy. Đối với đại phòng nhị phòng, bà có thể thẳng tay trừng trị, nhưng đối với tam phòng, chỉ cần nghĩ đến đứa cháu ngoan của mình, bà đúng là có hơi chần chừ. Nhưng mà quan tâm quá ắc loạn, ra Chu Vân Vân căn bản để ý đến ba người tam phòng nhiều như vậy. Nguyên chủ vốn chướng mắt người của tam phòng, giờ đến lược Chu Vân Vân tốt hơn chút, nàng cảm giác được phụ thân tâm đối xử tốt với nàng, nhưng đối với nương cùng đệ đệ.....

      Tùy duyên thôi.

      thực tế, bên này nháo lên, Chu Vân Vân chút cũng lo lắng. Mắt nhìn trời qua hai ba ngày nữa, nhà bếp này nàng có thể tùy ý sử dụng, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại được như vậy.

      Đánh giá vết thương đầu hẳn là tốt rồi, Chu Vân Vân dứt khoát chạy tìm nãi nãi.

      “Bà ơi, con muốn ra sau núi dạo.”

      Chu gia vốn xây dựa vào núi Đại Thanh, bất quá chỗ này là giữa hai vách đá, muốn lên núi, phải vòng đoạn. Lúc trước, Chu Vân Vân cũng thường lên núi chơi, nàng thực chơi, hái ít hoa cỏ, gặp trái cây cũng hái vài cái, còn các đường tỷ với bá nương của nàng, mỗi ngày đều phải lên núi nhặt cành cây khô lá khô về nhóm lửa.

      “ Thương thế của con còn chưa khỏi hẳn, lát nữa bà gọi phụ thân con tới đưa con .” Chu nãi nãi tính toán làm sao để giáo huấn chỉnh đốn thê tử của lão tam, nhưng bị Chu Vân Vân đánh gãy, cũng thuận thế quên luôn.

      Đôi mắt Chu thị tỏa sáng nhìn Chu Vân Vân, nghĩ lại đứa con này của bà ta kỳ thực vẫn rất hữu dụng, đến cái khác, chỉ riêng dáng vẻ kiều này hơn khối nương nông gia cùng tuổi từ làng đến xóm dưới rồi, ý nghĩ khác lập tức nảy ra trong đầu, phải viện lý do nào đó về nhà mẹ đẻ chuyến mới được, hỏi thân nương bà ta chút, nên làm mai nàng cho cháu trai cưới về làm thê tử mới được.

      Trong lòng Chu thị tính toán cái gì, Chu Vân Vân biết, thực tế những chuyện tương lai đó nàng chưa để ý tới, lòng chỉ nghĩ muốn xem núi Đại Thanh có thứ gì tốt.

      núi, sâu vào bên trong cũng hơn trăm dặm, tuyệt đối giống như bảo tàng chờ được người khai phá. Nhưng hiển nhiên, phụ thân Chu Vân Vân quan tâm đến điều đó, cũng có khả năng sâu vào trong núi, ai biết được trong đó có dã thú hay thứ nguy hiểm gì hay . Bất quá, bên ngoài cũng có ít thứ tốt, ví dụ như các loại nấm có thể ăn được chẳng hạng.

      Bởi vì hôm nay bận rộn ít, Chu Vân Vân tính toán ngày mai khởi hành sớm. Trước hết nàng đến chỗ nãi nãi muốn xin hai cái sọt, tính đưa cho phụ thân với nàng mỗi người cái. Ý này cũng tồi, nhưng khi đến nơi lại thấy nãi nãi nắm lỗ tai phụ thân nàng mắng hồi lâu. Kết quá sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau hai cái sọt lớn đều ở người phụ thân nàng sau lưng đeo cái trước ngực cái.

      Chu Vân Vân biết nhất định là nãi nãi nhúng tay vào việc này, bất quá dù sao cái sọt cũng trống để phụ thân đeo cũng sao, nhiều lắm nhìn qua có chút ngốc nghếch.

      Phụ tử hai người rời khỏi đại viện Chu gia, muốn vòng lên núi ước chừng mất khoảng ba mươi phút. Điều này chứng minh Chu nãi nãi lựa chọn vị trí để xây nhà hao tổn tâm huyết cỡ nào, cách thôn dân đông đúc khoảng xa, xa đồng ruộng phì nhiêu, xa bờ sông cũng xa nốt cái giếng duy nhất trong thôn , thậm chí đường mòn lên núi Đại Thanh là được người Chu gia tốn ít công phu biết bao nhiêu năm mới tạo thành, quả thực chứng minh Chu nãi nãi có bao nhiêu kỳ ba.

      Chờ lên núi, Chu Vân Vân hơi hơi ra mồ hôi, nàng đánh giá cao bản thân mình, nguyên chủ cũng thường xuyên lên núi chơi, nhưng đó là chơi, hơn nữa lúc đó nàng ấy cũng có bị thương, tất nhiên có thể vui vẻ khoái hoạt về về. Nhưng lần này, chỉ đầu nàng còn mang vết thương, nằm giường nhiều ngày, lười nhác rất dễ dàng mệt mỏi , lần này nàng lên núi muốn tìm chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới, càng phí ít tinh lực.

      “Vân Vân, chúng ta đến bên suối kia nghỉ ngơi lát.” Phụ thân của nàng có chút khờ, nhưng vẫn là người có nhãn lực, thực tế có rất nhiều việc biết, nhưng lười mà thôi.

      Liền đến việc hôm qua, chẳng lẽ biết thể tử của mình lấy trộm đồ ăn là đúng? Nhưng ra thế nào, thể tử vẫn cứ lấy, nương vẫn mắng, làm gì cũng thể thay đổi được kết cục, còn bằng thuận theo tự nhiên.

      “Được, nữ nhi cũng có chút mệt mỏi.” Chu Vân Vân cực kỳ dứt khoát thừa nhận mình đủ sức để tiếp, còn nhìn phụ thân nàng lộ ra nụ cười xán lạn.

      Chu Tam Ngưu nhớ lại lúc trước khuê nữ muốn gần gũi với mình, nhưng hai ngày nay khoản cách giữa hai người thân thiết hơn nhiều làm nhất thời vui vẻ thôi, chỉ hận mình có thứ gì tốt cho nàng, cảm thấy mình có bản lĩnh, làm gì cũng sai. Hai ngày nay Chu Vân Vân vất vả thay đổi tính tình, lập tức nghĩ càng muốn nữ nhi đối với mình tốt hơn nữa.

      Chờ đưa Chu Vân Vân đến bên suối, ông lại chạy đến cách đó xa hái ít quả dại đem tới.

      Ở nông thôn hai bên bờ ruộng, tìm được đồ ăn nhiều nhất là hai mùa xuân và thu, tuy hơn phân nửa là những thứ ăn vào no bụng, nhưng đều là thứ làm tiểu hài tử vui vẻ. Khi xưa, phụ thân mỗi lần lên núi đốn củi, đều thuận tiện mang về chút trái cây linh tinh, kết quả mỗi lần đều vào bụng tiểu tử thúi nhà mình hết.

      “Vân Vân nếm thử cái này.” Ông muốn đem trái cây đưa cho Chu Vân Vân nhưng lại nhớ tới thường ngày Chu Vân Vân được Chu nãi nãi tỉ mỉ chăm sóc, vội đem trái cây đến suối rửa sạch, lúc này mới đưa cho nàng.

      Ngồi tảng đá sạch bên cạnh dòng suối, ăn chút trái cây thơm ngọt, tâm tình Chu Vân Vân rất thư thái. Trong lúc vô tình ánh mắt nàng nhìn thoáng qua, dưới con suối có vật gì đó, tập trung nhìn kĩ, trong lòng nhất thời vui mừng.

      “Phụ thân! Trong nước có con cua!”

      Con cua a, mùa thu đúng là thời điểm tốt để ăn cua, tuy Chu Vân Vân ở đại thích ăn cua biển, nhưng ở đây có cua biển, ăn được cua đồng cũng tồi. Cua đồng này cũng cần nấu nướng cầu kỳ trực tiếp cho vào nồi luộc chín, hương vị đảm bảo thơm ngon.

      “Thứ này hầm canh uống còn được, ăn thịt nó có mùi vị gì.”

      ngờ, trong mắt Chu Vân Vân lộ ra kinh hỉ khi nhìn thấy con cua, thế nhưng Chu lão tam lập tức văng ra câu như vậy. Bất quá, chờ Chu Vân Vân dùng ánh mắt dám tin nhìn đến, ông vẫn ngoan ngoãn nghe lời xuống suối bắt cua. Trong lòng thầm nghĩ, tuy ăn ngon, nhưng niếm kĩ vẫn có vị ngọt trong đó, nhất định là do vị ngọt của con cua, phải hài tử đều thích ngọt sao? Nếu Chu Vân Vân muốn bắt cua, tất nhiên phản đối.

      Có lẽ Chu lão tam cảm thấy mình nghĩ sai, cho nên lên tinh thần tập trung bắt cua, cơ bản lần là có thể bắt trúng con, nếu bắt trúng để chúng chạy về hang, nhưng cuối cùng bị cha Chu chắn trước cửa hàng, đuổi tận giết tuyệt.

      Chỉ trong chốc lát, cái sọt lớn đựng hơn phân nửa cua.

      Kỳ thực, theo như Chu lão tam nghĩ, bắt dăm ba con là đủ ăn rồi, suối này cua lại lớn, mỗi con nặng chừng nửa cân, năm ba con có thể nấu được nồi canh to rồi, vậy còn đủ sao? Nhưng khi bắt được con cua nào bỏ vào sọt, nhìn thấy ánh mắt khuê nữa trông mong nhìn con cua chằm chằm, nước miếng thiếu điều muốn chảy ra, cả người nhất thời tràn ngập năng lượng.

      Kết quả lơ đãng nhìn lại, liền bắt hơn nửa sọt cua.

      Lúc này, cha Chu bắt đầu phiền não. Nửa sọt cũng nặng gì mấy, cũng sợ cua chạy mất, chúng ở trong sọt tung tăng nhảy nhót, có mấy con bò được lên , tự nhiên có những con khác kéo nó xuống, trừ phi sọt đổ, bằng lo lắng cua chạy mất. Vấn đề là ở chỗ, hôm nay bọn họ tính lên núi, chờ đến lúc trở về hơn nửa ngày, nửa sọt cua này nếu chết, phỏng chừng mùi vị cũng dễ ngửi. Lại , phải dùng cua tươi hầm canh mới ngon sao? Nếu dùng cua chết sao còn ngon được?

      Lúc này, Chu tam gia mới bắt đầu cân nhắc, có nên thả ít cua xuống suối lại , phỏng chừng cua còn sống sau này có thể bắt tiếp, thiệt tình nếu hầm canh cũng dùng nhiều như vậy.

      Bên kia, Chu Vân Vân thấy phụ thân nhúc nhích, ánh mắt hồ nghi nhìn khắp nơi, thấy cách đó xa chỗ thượng du con suối phản phất còn rất nhiều, chỗ bãi bùn bên kia cũng có nhiều con cua ngoi đầu lên, nhất thời khó hiểu: “Phụ thân, người mệt lắm ? Hay là chúng ta nghỉ ngơi chút rồi bắt tiếp?”

      Mùa thu cua vừa chắc lại vừa to a! Còn nhiều như vậy lại mất tiền mua, sao có thể bắt ít như vậy liền trở về? Hơn nữa, nàng mới nhìn qua, bên trong có rất nhiều cua có trứng, tuy bắt như vậy rất có khả năng số lượng cua năm sau giảm bớt, nhưng lòng mà , nàng suy xét nhiều như vậy. Lại , con suối này rất dài, xuyên qua từng ngóc ngách toàn bộ núi Đại Thanh. thể dùng vật gì đo được, ít nhất cũng dài mấy trăm dặm, cho nên cũng đến mức ảnh hưởng đến hoàn cảnh sinh trưởng của chúng chứ? Lui bước mà , nếu có ảnh hưởng, nàng vẫn muốn ăn.

      “Hầm canh dùng nhiều cua như vậy, dù sao cua này cũng rất dễ chết, vừa chết đặc biệt thúi, nãi nãi con mắng đó a.” Chu lão tam tận lực giải thích , nhưng hiển nhiên đây được coi là lý dó thoái thác thuyết phục được Chu Vân Vân.

      “Ăn hết có thể nuôi trong lu nước, con cua này rất dễ nuôi, cho ăn trong thời gian dài vẫn sống tốt. Lại cua này có thể làm cua ướp muối, cua ngâm…. Để năm cũng hư. Hơn nữa, nếu làm những món đó, đem cua phơi khô ăn cũng rất ngon.” Trong lòng hào hứng, Chu Vân Vân khỏi đem ý tưởng trong đầu ra. Chỉ là vừa ra khỏi miệng, nàng liền có chút hối hận, cực kỳ sợ phụ thân hỏi thêm câu, sao con biết?

      Nơi Chu gia sống là thôn cạnh núi, đối với thức ăn tình chú ý lắm, cho dù phía sau thôn là núi Đại Thanh, nhưng thôn dân hơn phân nửa đều sống dựa vào làm ruộng. Thợ săn ra cũng có, trong thôn có hai hộ, nhưng người ta lúc nhàn rỗi mới vào núi lần, nếu thu hoạch được gì ngẫu nhiên có được bữa ăn ngon, đồ ăn thường ngày vẫn dựa vào việc đồng án.

      Đến nỗi cua này, ra có vài người ăn, hơn phân nữa là hài tử thích, thích vớt ít tôm cua về cho gà cho vịt ăn.

      Chu Vân Vân nhiều món như vậy, phải quá mức khác người sao?

      Có rất nhiều điểm tâm lấy cua làm nguyên liệu chính. Chu Vân Vân hạ quyết tâm, buổi tối hôm nãy đãi mọi người bữa tiệc toàn là cua.

      Cua hấp, cua xào hừng, cua hấp muối, cua trộn với khoai tây nghiền đem hấp, canh cua củ cải trắng, ăn với cháo thịt cua thơm ngon, còn có thể hấp vỉ bánh bao thịt cua, đói quá!

      “Bắt đầy hai cái sọt này chúng ta về!” Sợ phụ thân truy hỏi, Chu Vân Vân nhanh nhạy ngắt lời. Nghĩ nghĩ có chút tốt, vội thêm câu, “ cần đầy sọt, mỗi sọt nửa cũng tốt rồi.”

      Chu lão tam trợn mắt há mồm nhìn nữ nhi, tuy rất đau lòng Chu Vân Vân, nhưng cho cùng ngốc nghếch cùng chu nãi nãi là hai loại khác nhau, cảm thấy bắt nhiều như vậy có cần thiết , phải bọn họ còn muốn lên núi sao? Bất quá cuối cùng, cái gì cũng , nghĩ về nhà cũng tốt, để nữ nhi mang cua về trước, còn mình ở lại bắt thêm cũng được.

      Nghĩ như vậy, Chu lão tam trực tiếp túm lấy cái sọt kia qua, lên đoạn, vùi đầu bắt cua.

      Có mục tiêu động tác nhanh hơn nhiều, vừa bắt được mấy quay đầu nhìn Chu Vân Vân lần, có phải quá nhiều rồi . Nhưng hôm nay, cần quan tâm có nhiều hay , chỉ dùng chút sức lực mà thôi, coi như bồi nữ nhi chơi đùa vậy.

      Chu Vân Vân hoàn toàn ý thức được chính mình cẩn thận liền bị phụ thâm xem như tiểu hài tử, trong đầu nàng trừ bỏ tính toán nên dùng cua làm món nào mới ngon còn để ý đến mọi thứ xung quanh nữa.

      Kỳ trừ bỏ những món mặn làm từ cua, nàng hy vọng có thể dùng cua để làm điểm tâm, khổ nỗi dù có thịt cua gạch cua nhưng vẫn thiếu nhiều nguyên liệu khác. đến điểm tâm, đơn giản món bánh bao cua thôi chỉ dùng mỗi thịt cua, bên trong còn phải trộn thêm miếng, ít thịt heo, tuy Chu gia nuôi heo, nhưng có khả năng vì miếng ăn mà giết cả con heo, dù cho nãi nãi có sủng ái nàng hết mức cũng thể.

      Xem ra, nguyên liệu cần chuẩn bị có rất nhiều, bất quá núi Đại Thanh so với tưởng tượng của nàng đa dạng phong phú hơn nhiều.

      Ngẩng đầu nhìn sâu vào trong núi, Chu Vân Vân trong lòng vừa động, chỉ là quay đầu nhìn phụ thân khom lưng cúi đầu bắt cua, tâm tư lúc này mới dập tắt.

      Chu gia tất cả mọi người đều biết, nguyên chủ tuy được nuông chiều từ bé, nhưng bản thân lại can đảm hơn thợ săn ở triều đại này. Mới sáu tuổi, lại dám mình sâu vào núi, những năm gần đây, ít nhất cũng hơn trăm lần, gặp bất kỳ nguy hiểm gì, ngược lại mỗi lần đều đem về ít đồ lặt vặt hiếm lạ. Nguyên chủ giống như Chu nãi nãi tưởng tượng, trời sinh là phúc tinh, mà là bởi vì trời sinh nàng có cái mũi nhạy bén hơn người bình thường.

      Dựa vào khứu giác, nguyên chủ tránh được dã thú, cũng tìm được đường về nhà, còn có thể tìm được rất nhiều thứ hữu dụng khác. Thậm chí, nàng còn ở trong núi sâu nuôi con mèo vừa mới cai sữa.

      Sủng vật a! Kỳ , nếu là con chó, nguyên chủ trực tiếp mang về nhà. Nhưng nàng hiểu mèo phải là con vật nên nuôi trong nhà, Chu gia người nhiều miệng nhiều, cho dù có người che chở, vạn nhất nó bị khi dễ, phải nàng đau lòng chết sao? Lại nghĩ mình thường xuyên vào núi, có rất nhiều cơ hội chơi đùa với nó, liền đơn giản nuôi thả, lâu lâu lấy chút đồ ăn ngon lên cho nó ăn.

      Mà cái gọi là đồ ăn ngon….

      Chu Vân Vân tưởng tượng hình ảnh được nhìn thấy trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng nhịn được lệ rơi đầy mặt.

      Nguyên chủ chân chính là đứa bé, đừng từng trải, bước chân ra khỏi thôn cũng chưa từng, cho nên nàng hiểu được, cái được gọi là đồ ăn ngon, hơn phân nửa điều là dược liệu quý hiếm. Chỉ đến kiện Chu nãi nãi bán được củ nhân sâm kia, chỗ nào Chu nãi nãi cẩn thận làm ngã cái sọt, kỳ là do chính bản thân nàng làm ngã sọt để bò ra ngoài. Mà cái thứ nàng ôm khư khư sống chết chịu buông tay “Củ cải”, kỳ thực thứ đồ kia quá cứng, nàng còn răng còn yếu, chỉ gặm đứt ít rễ của nó. May vì như thế, nếu để nàng gặm hết củ nhân sâm, cũng tới phiên Chu Vân Vân xuyên qua, lúc ấy nàng ta vì bổ quá mà chết rồi.

      *** Đợi gần tuần rồi nhưng Độc hoa cốc vẫn chưa phản hồi mình, mình vẫn edit bộ này nhưng nếu bạn đó có mình tính sau vậy ^_^^_^^_^^_^
      Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên, Hale2052 others thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 5:

      Edit: Pana

      đến chuyện thăm mèo , sợ chỉ có thể chờ lần sau. Chu Vân Vân quyết định, lần tới nàng nhất định bỏ ngoài tai lời của mọi người, mình tiến vào trong núi đem cả mèo mẹ lẫn mèo con về. Bất quá trước đó, nàng nên cân nhắc tính toán làm thế nào để nấu bữa tiệc toàn cua mới được.

      Bởi vì nhà bếp còn chưa chính thức được sử dụng, nàng thể tự mình xuống bếp. Cũng may bản thân con cua là mỹ vị, cần nêm nếm thêm nhiều gia vị, chỉ cần hấp lên là có món ngon rồi.

      Suy xét tình hình thực tế ở Chu gia, đường Chu Vân Vân trở về, vốn định làm bốn món mặn canh, làm đơn giản thôi, quyết định làm cua hấp, khoai tây nghiền trộn với thịt cua đem hấp, nồi canh cua củ cải trắng to, cháo thịt cua vẫn như cũ, bất quá có thể tưởng tượng được, người Chu gia là dạ dày vương, chỉ dựa vào ít cháo thịt cua tuyệt đối ăn đủ no, cho nên món này ăn cho đỡ thèm, chứ chống đói được.

      Cũng may Chu gia bên kia biết được Chu Vân Vân cùng với phụ thân mình bắt nhiều cua trở về như vậy, thực tế chờ bọn họ lảo đảo lắc lư trở lại Chu gia, nhà bếp bên kia tất bật thổi lửa nấu cơm rồi.

      Hôm nay đến phiên đại phòng nấu cơm, kỳ thực đối với hai từ nấu cơm này, Chu Vân Vân vẫn luôn muốn than trời. Ở đại, nàng là bậc thầy nấu nướng, nhưng sở trường lại là những món điểm tâm, kỳ đối với nấu nướng cũng quá am hiểu, đương nhiên so với những tiểu công chúa được cha mẹ nâng niu sủng ái ngón tay đụng vào nước mà nàng mạnh hơn nhiều. Nhưng mà tóm lại, Chu Vân Vân đối với tay nghề nấu nướng của mình cũng tự tin cho lắm, cho đến khi nàng nhìn thấy quá trình Chu gia nấu cơm hằng ngày.

      Nếu đó là nấu cơm, bằng gọn gàng dứt khoát hình dung là nấu cơm heo. quan tâm là đại bá nương, nhị bá nương hay là nương nàng, hoàn toàn chưa đến vấn đề về tay nghề. Từ trước đến giờ họ nhận nguyên liệu nấu ăn từ chỗ nãi nãi, sau đó tìm nồi to nấu nồi cháo, thuận tiện đem bắp, ngô, khoai lang, trộn lại nấu chín, bánh bột ngô đem hấp chín, là xong!

      Cho nên, đối với Chu gia mà , nấu cơm chính là đem mọi thứ nấu chín, chỉ cần chín, là có thể ăn. Đến nỗi gia vị, quanh nắm suốt tháng mỗi lần nấu chỉ dùng ba muỗng muối thô, phân lượng đều được Chu nãi nãi bấm đốt ngón tay tính toán tốt, chỉ có cầu đem tất cả cho vào nồi nấu chín. Đương nhiên, việc bên trong cũng ít, ví dụ như làm bánh bột ngô, việc này tốn ít thời gian. Mặc khác, bởi vì số lượng người nhiều, sức ăn cũng tăng lên, cho nên việc này làm bánh bột ngô cũng thoái mái lắm.

      Thuần túy chính là ăn để sống, chứ phải sống để ăn.

      Biết được cách nấu ăn ở Chu gia, Chu Vân Vân cuối cùng cũng hiểu được tại sao đồ ăn ở căn tin trường học chút tư vị đều có. Kỳ thực phải do tay nghề của đầu bếp có vấn đề, mà là bởi vì họ căn bản đem việc nấu nướng này giống như dây chuyền sản xuất mà làm, đặt tâm huyết lên mùi vị món ăn, máy móc lặp lại việc mình làm, làm ra thức ăn có thể ăn là được….

      Chu Vân Vân hạ quyết tâm thay đổi thực trạng tại.

      Chờ tới khi về tới nhà, Chu Vân Vân vén tay áo trước tiên cùng phụ thân đem cua rửa sạch. Hai sọt cua to nàng cũng tính toán làm hết, mà quyết định để lại sọt buổi chiều xử lý sau, dùng thịt cua làm bánh bao , phải tìm nãi nãi lấy ít bột mì, còn phải ủ bột, tuyệt đối thể trong thời gian ngắn làm xong được. Càng đừng đến việc số lượng cua nhiều cần phải tách cua ra lấy gạch để riêng, nhiều nhất chỉ có thể làm vỉ.

      “Chậm ! Cháu ngoan của ta, con ở đây làm chi a?”

      Chu Vân Vân căn bản nghĩ, nàng cũng muốn vào trong nhà bếp để chà đạp mình, nhưng rửa sạch cua nàng vẫn làm được. Đặc biệt loại cua đồng này, sống lâu bằng cua biển, hơn nữa bọn họ đường trở về lại xử lý trước, về đến Chu gia, hơn phân nửa cua nửa chết nửa sống.

      Vì thế, Chu Vân Vân tự mình ra trận đem những con cua còn sống khỏe, tính đem thả vào lu nước nuôi, còn những con nửa sống nửa chết, rửa sạch , để đó rồi làm sau.

      Kết quả, chuyện gì cũng chưa làm xong, Chu Vân Vân vừa mới vén tay áo lên, liền nghe được tiếng nãi nãi hô to gọi , ngước mắt nhìn lên, thấy nãi nãi dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn mình.

      “A?” Chu Vân Vân trong lúc nhất thời hiểu chuyện gì.

      “Thứ dơ bẩn như vậy, sao lại để cháu ngoan của ta chạm vào?” Chu nãi nãi ban đầu khiếp sợ, sau đó cơn tức giận dâng lên, lập tức phun tràng, “Chua lão tam cái tên vương bát đản nhà ngươi! Ngươi vậy mà cũng xứng đáng làm phụ thân? Lão nương sai ngươi mang theo cháu ngoan của ta lên núi dạo vài vòng, ngươi lại mang cháu ta bắt cua? Chơi chút cũng sao, nhưng lúc này ngươi lại để cháu ta giúp ngươi làm việc? Ngươi có bản lĩnh a, sao dứt khoát lên trời làm thần tiên luôn !”

      Chu lão tam bị phun cho tràng đầu óc choáng váng, chạy nhanh tới túm hai sọt cua, rồi chạy như bay tới cạnh lu nước to.

      “Con….” Chu Vân Vân nỗ lực muốn vì phụ thân giải thích hai câu, nhưng mắt thấy phụ thân nàng như nàng mong muốn, nhanh tay nhanh chân lấy cua còn sống khỏe ném vào trong lu, lại đem số cua còn lại xử lý sạch , lời tới bên miệng lập tức nuốt trở về.

      …… Kỳ , phụ thân rấ có năng lực, so với nàng cái người biết biết làm mạnh hơn rất nhiều.

      Thực đáng tiếc, Chu nãi nãi hoàn toàn cho là như vậy.

      “Cháu ngoan a, phụ thân con chính là kẻ ngu xuẩn, lần tới muốn làm cái gì cứ việc bảo làm. Nếu nhất thời tìm thấy , trong nhà phải còn có những người khác sao? Con muốn làm gì cứ việc sai người khác làm, đừng ngây ngốc tự mình làm, đầy đọa bản thân mệt mỏi.” Vẻ mặt Chu nãi nãi đau lòng nhìn cháu ngoan của mình, thấy trán nàng chảy đầy mồ hôi, nhanh tay dẫn nàng vào nhà rửa mặt nghỉ ngơi, dù sao mấy con cua này, chỉ người nào thích mới bắt, phải món hiếm lạ gì.

      Chu Vân Vân cự tuyệt hiệu quả, chỉ có thể tiến vào trong phòng, từ cửa sổ thấy nãi nãi từ nhà chính ra phía sau, lúc này mới nhanh chân chạy .

      Món cua hấp rất dễ làm, đơn giản lại ngon miệng, đến lúc đó chia … phân chia cũng dễ dàng, Chu Vân Vân để phụ thân dùng dao cắt cua làm hai. Đương nhiên, làm món khoai tây nghiền trộn với cua cũng giống như vậy, chỉ là nhắc nhở phụ thân nàng chút, trong nhà có ít khoai tây, đều đặt trong phòng nãi nãi. Mặt khác, nếu muốn nấu món cháo thịt cua, lấy thịt cua khó, nhưng cần phải có gạo. Đồng thời cũng cần muối ăn, nãi nãi mỗi lần nấu cơm đều phân phát nguyên liệu rất chuẩn xác, hôm nay nấu cơm còn thừa nguyên liệu chắc chắc là có.

      Vì thế, Chu Vân Vân chạy ra phía sau tìm nãi nãi xin nguyên liệu nấu ăn, quá trình xem như suôn sẻ nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất mệt…..

      đại nàng muốn làm bao nhiêu món ăn, chỉ cần chạy tới kho lấy nguyên liệu là được. Nhà bếp Chu gia rất loạn, chỉ chỗ chứa củi thôi chiếm diện tích rồi, còn có đống sáp nến kệ bếp, gia vị đầy đủ.

      Chờ đến khi nấu xong, Chu Vân Vân mệt thở ra hơi, rũ rượi dựa vào người nãi nãi, tựa như nhành hoa héo.

      Chu nãi nãi liếc mắt trừng vòng người xung quanh, xem ra, trừ cháu ngoan của bà, còn lại toàn là lũ phế vật! Sau đó bà tinh tế dò hỏi đến tột cùng hôm nay ai canh lửa, ai làm cơm, hỏa khí lúc này mới được dập tắt.

      Kỳ thực, lòng nàng rất mệt, nàng cảm thấy con đường trở lại nghề cũ của mình thập phần gian nan, đơn giản điều là muốn tìm đủ các loại dầu muối tương giấm phỏng chừng hề dễ dàng

      Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, ba món ăn Chu Vân Vân làm được mọi người trong nhà cực kỳ tán thưởng. ngờ hương vị món ăn nàng mấy hài lòng lại được mọi người khen dứt miệng, làm nàng cười khổ thôi.

      Chu nãi nãi nghĩ, cháu ngoan của bà ngồi đó tuy động tay động chân, nhưng cũng hao tổn tâm trí, những món này đương nhiên thể phân hết cho đám nhãi ranh kia ăn được. Nhưng nếu cháu ngoan mở miệng, dù bà có đau lòng đến mấy cũng làm theo, vì thế bà vắt hết đầu óc nghĩ ra biện pháp tốt.

      Món cua hấp nhi tử tôn tử mỗi người con, tức phụ cùng tôn nữ hai người con. Khoai tây nghiền hấp với cua trước hết hai người con cua, sau đó hai người chén khoai tây nghiền. Cũng may canh nấu đủ, đủ có thêm cho thêm nước, cho nên có thể múc cho mỗi người chén canh cua. Đến nỗi nồi cháo thịt cua, Chu nãi nãi tự mình lấy cái muỗng gỗ nhất múc cho mỗi người nửa muỗng.

      Chờ ăn xong bữa cơm, mặt mỗi người Chu gia đều viết: Ăn ngon, nhưng đủ ăn. Hai mắt Chu nãi nãi thiếu chút nữa phun ra lửa, bọn chúng nghĩ gì sao bà đoán được, biết tốt xấu, cho các ngươi nếm thử món ngon lại còn dám có ý kiến? Nhưng ra Chu Vân Vân…..

      Nàng cười khổ, sớm biết nãi nãi nàng là cực phẩm, nhưng nàng thực biết nãi nãi cư nhiên có thể cực phẩm đến chừng này.

      Ăn xong cơm trưa, Chu Vân Vân lấy cớ về phòng ngủ trưa. Nàng vẫn luôn cảm thấy, người được sủng ái là nàng cũng cần tự mình rửa chén. Trời mới biết ở đây có nước rửa chén như ở đại, rửa chén chính là trận khổ hình, phải tự mình múc nước , những cái chén đó vừa to vừa nặng, cẩn thận làm vỡ cái bị máu chó phun đầy đầu…. Cực kỳ bi thảm.

      Chờ mọi người Chu gia tản ra, Chu Vân Vân dùng kĩ năng thần biết quỷ hay chuồn êm ra cửa, thẳng ra sau núi.

      Lúc trước, nàng sở dĩ cùng phụ thân cùng nhau lên núi, là vì nàng xác định được khứu giác nhạy bén của nguyên chủ còn , có giúp đỡ của phụ thân dễ dàng bị lạc. Tuy bản thân nàng phải là người mù đường, nhưng nếu chờ đến khi sâu vào núi, có mù đường hay cũng quan trọng, dù sao đều thể ra được. Cái gọi là khứu giác né tránh mãnh thú, cũng phải an toàn trăm phần trăm, loại chuyện này ra e là sợ người khác cười cho, hệt như thần thoại.

      Nhưng mà thực có được hay thử mới biết.

      Lần thứ hai vào núi, Chu Vân Vân cũng mang gì nhiều, trang bị nhàng lên núi.

      Trong trí nhớ của nguyên chủ, có con đường nào cố định để sâu vào núi. Nghĩ cũng đúng, những năm này đường là do người mòn mà ra, tiến vào sâu trong núi cũng chỉ có vài người, hơn nữa còn những hướng khác nhau, muốn tìm đường mòn để là điều rất khó. Cũng may, nguyên chủ có khứu giác siêu phàm, có thể sâu vào trong núi mà bị người nào phát .

      Lúc này vẫn như cũ đường rất thuận lợi.

      Chỉ là, quá trình thông thuận, chờ đến khi Chu Vân Vân nhìn thấy mèo con mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm …..

      vật thể cao lớn màu vàng với những móng vuốt sắt nhọn, cái đuôi phía sau dựng thẳng chừng nửa thước. Vừa thấy Chu Vân Vân đến gần, nó liền lập tức nâng người lên phóng tới, đem nàng đẩy ngã xuống mặt đất, điên cuồng liếm láp.

      Chu Vân Vân: “…..” Ký ức quả nhiên chỉ tự động tô điểm cho đẹp mà thôi, trong lòng nàng yên lặng mặc niệm.
      cỏ28, Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      đăng nhầm :3:3

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      có khi nào thú nuôi là hổ k nhỉ heeeee
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :