1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Cám ơn nàng nha
      Pana thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 34:

      Edit: Pana

      Chu nãi nãi vui vẻ nghĩ nên mua gì, trùng hợp Chu Vân Vân lúc này trở về, thấy nãi nãi ở nhà, hơi có chút ngây người hỏi: “Nãi nãi, người về? Sao lại nhanh như vậy?”

      Tuy trấn Thanh Sơn cách thôn Dương Thụ xa, thông thường sáng sớm lên đường đến trưa mới có thể trở về, trừ phi chạy nhanh như bay chân chạm đất mới về sớm được. Có chuyện gì gấp sao? Hơn nữa nhìn nãi nãi hình như tính toán chuyện gì đó. Nhất thời, Chu Vân Vân có chút khó hiểu.

      “Tôn nữ bảo bối của ta, nãi nãi cho con nghe….” Chu nãi nãi kéo Chu Vân Vân qua bên, còn nhìn xung quanh kiểm tra lần, xác định có ai, mới kể lại chuyện phát sinh lúc bà trấn , cuối cùng tổng kết câu: “Nãi nãi thấy quản kia ép giá, bất quá sao, làm người nên biết đủ, lại buôn bán có lời buôn bán làm gì. Nãi nãi cân nhắc, đem ba bông còn lại bán hết, sau đó nhà chúng ta mua thêm vài thứ. Đúng rồi, Vân Vân con muốn gì? Nãi nãi mua cho con.”

      Chu Vân Vân ngờ cái bông xấu quắt kia lại là thiên sơn tuyết liên, hơi bất ngờ, liền : “Cũng có gì, nãi nãi bằng người đến trấn nhìn chút có gia vị gì , dầu muối nhà chúng ta vẫn còn, chờ thêm thời gian nữa mua gạo nếp lúa mạch về làm lần nữa, này… Nếu có ớt cay, gia vị linh tinh gì đó, liền mua giúp con là được.”

      Biết được chuyến lần này nãi nãi phát tài, Chu Vân Vân cũng khách khí, chợt nghĩ hái được hoa tuyết liên công lao chỉ có mình nàng, liền : “Nãi nãi, hoa tuyết liên kia là do Đại Kim trèo lên vách núi cao hái được, Tam Niếp cũng có công lao, hái được ít quả dại, còn giúp đỡ mang cái sọt nặng cả buổi, thế nào cũng nên khen thưởng chút đúng ?”

      “Cũng phải.” Tâm trạng Chu nãi nãi vui vẻ hưng phấn, tất nhiên rất dễ chuyện, “Bảo bối, con nghĩ thử xem, nãi nãi nên khen thưởng cho hai đứa cái gì? Tam Niếp dễ rồi, mua cho nó ít đồ ăn vặt là xong, nó rất dễ dụ. Còn Đại Kim?”

      Y phục, đệm chăn, đồ ăn thức uống lo, cùng lắm là được đẹp đẽ tinh xảo mà thôi. Lấy đồ ăn vặt dỗ Tam Niếp rất dễ, Đại Kim như vậy. Chu nãi nãi nghĩ nghĩ, nếu khen thưởng, thứ đó phải làm cho người ta vui vẻ, phải có tiền là muốn gì cũng có?

      Chu Vân Vân lại có chủ ý: “Con thấy mấy ngày nay Đại Kim suy nghĩ quá nhiều, con muốn đệ ấy nghĩ thoáng chút, bằng tìm chuyện gì đó cho đệ ấy làm. Người nha, rảnh rỗi sinh nông nổi.”

      “Ân, có đạo lý.” Chu nãi nãi gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy Đại Kim nên làm gì?”

      “Nuôi gà vịt sao ạ? Cho đệ ấy mỗi loại con, đệ ấy muốn nuôi thế nào nuôi thế ấy, bán được tiền cũng thuộc về đệ ấy. Muốn nuôi gà vịt béo tốt, chắc tốn ít công sức, bản thân đệ ấy tự chịu trách nhiệm, dù sao kiếm chuyện để đệ ấy làm nghĩ lung tung là được.” Chu Vân Vân nghĩ nuôi gà nuôi vịt chắc có gì phức tạp, ít nhất dễ hơn nuôi sủng vật nhiều, hơn nữa nuôi gia súc tốn nhiều tiền lắm, nãi nãi đến mức đau lòng.

      Quả nhiên, Chu nãi nãi chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Làm vậy !”

      Chớp mắt cái nãi nãi vội vàng lần thứ hai rời thôn chạy lên trấn , điểm đến tiếp theo của bà chính là trấn Thanh Thủy.

      Trấn Thanh Thủy so với trấn Thanh Sơn lớn hơn, đương nhiên cách thôn Dương Thụ xa hơn nhiều, mặc dù Chu nãi nãi có nhanh đến mấy lúc đến nơi là buổi chiều. Cũng may mấy cửa tiệm mặt tiền vẫn còn mở cửa, nơi này náo nhiệt, Chu nãi nãi nghe ngóng chút, biết được trấn này có hai hiệu thuốc lớn, bà liền đến chỗ gần nhất.

      Tổng cộng có ba hoa tuyết liên, bông lớn nhất bị bà bán , còn lại ba bông, nhìn sơ qua còn rất tốt. Trong đó có hai bông vẫn lành lặng, chỉ là hơi chút, thêm có chút héo mà thôi, bông còn lại thê thảm nỡ nhìn, bởi vì bị Chu Đại Kim nhát chém biến thành hai nửa.

      Hơi xấu nhưng chắc sao đâu nhỉ?

      Tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng Chu nãi nãi vẫn hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách vào hiệu thuốc, mở miệng nhất định phải gặp chưởng quầy hoặc quản . Rất nhanh, gã sai vặt gọi chưởng quầy tới, Chu nãi nãi có hơi do dự, nhưng vẫn quyết định đem hết ba hoa tuyết liên ra, để chưởng quầy chọn.

      “Muốn bông nào? Được giá bán cho chưởng quầy!”

      Nhìn hoa tuyết liên bầm dậm tan nát, lại nhìn đến hình dáng cao lớn của Chu nãi nãi, lòng chưởng quầy lạnh nay còn lạnh hơn. Thứ tốt như vậy, lại được trân trọng, phía còn đọng vài giọt nước, vừa thấy là biết bị người ta hắc nước lên, so với hai bông còn nguyên vẹn bị người nào đó lột mất vài cánh bông còn lại thê thảm đến mức làm người khác dám nhìn.

      Điều làm quản tức giận nhất chính là, lão thái thái trước mắt ràng biết đây là thứ quý hiếm gì!!

      ………. Ngươi ràng biết nó quý hiếm như thế mà nỡ lòng nào lại giày xéo nó!

      “Hai bông này, mỗi bông năm mươi lượng, được, nhiều nhất…. chỉ trả lão thái thái ba mươi lượng.” Chưởng quầy hiệu thuốc che lại nội tâm rỉ máu của mình, vẻ mặt trầm trọng mở miệng.

      Giá này đúng là nằm trong dự liệu của Chu nãi nãi, bất quá hình như vẫn còn thương lượng được: “Chưởng quầy đừng có gạt ta, ta tuy am hiểu về y dược lắm, đây là thiên sơn tuyết liên đúng ? Nhìn chắc được hai ba mươi năm? là, ta biết bề ngoài được đẹp đẽ chút, vậy , ba bông ta bán hết cho chưởng quầy, chỉ cần trăm năm mươi lượng bạc.”

      Mỗi bông tăng thêm hai mươi lượng, bình thường giá của mỗi hoa tuyết liên tới sáu bảy mươi lượng. Chu nãi nãi tính, lúc đầu chưởng quầy mở miệng là ra giá năm mươi lượng, lúc này hẳn là có vấn đề gì ? Có vấn đề cũng sợ, việc buôn bán trả giá là chuyện bình thường.

      Cuối cùng, sau hồi thương thảo, chưởng quầy trả trăm bốn mươi lượng, thêm bạch chỉ, là, hương diệp, lá tía tô, vỏ quế, trần bì, mỗi loại ba cân, thành giao.

      Chu nãi nãi cân nhắc, tôn nữ bảo bối của bà nhất định thích những gia vị này, sau đó mua thêm ít ớt cay nữa là xong, là nhặt được cái tiện nghi rồi.

      Lúc này, chưởng quầy dường như nhớ tới cái gì, lơ đãng hỏi: “Hoa tuyết liên này sao lại thê thảm như vậy?”

      Chu nãi nãi vội vàng nhét hết mấy loại dược liệu vào sọt, nghe được lời này, đầu hề ngẩng lên trả lời: “Ta lấy nước giếng sạch cẩn thận rửa qua, bùn đất phía dưới cũng tẩy sạch , chút cũng còn. Bên ngoài có hai ba cánh hoa bị héo, ta ngắt bỏ sạch , thế nào? Buôn bán với ta lỗ vốn đâu nhỉ? Ta giống những thương nhân kia, trong mắt chỉ có tiền, hận thể cân thiếu để kiếm mấy đồng tiền trái lương tâm đó.”

      Chưởng quầy: “….”

      Thấy chưởng quầy để ý đến mình nữa, Chu nãi nãi nhiều, chỉ đem trăm bốn mươi lượng bạc đặt vào miếng vải dệt cuộn ba tầng trong ba tầng ngoài nhét vào trong ngực. Chờ ra khỏi hiệu thuốc, bà mới móc bạc từ trong ngực ra, trộm nhét vào trong sọt đựng gia vị. Tuy sọt này là đồ mới, nhưng đường chạy thẳng đến đây nó bám đầy bụi, hơn nữa dược liệu dùng làm gia vị, hiệu thuốc đưa hề ít, nhưng có loại nào đáng giá hết. Bởi vậy, nãi nãi rất yên tâm đem vỏ quế đặt lên bạc nhét ở giữa.

      Chuyện quan trọng làm xong, chuyện tiếp theo dễ dàng hơn nhiều.

      Mang theo cái sọt đến cửa chợ náo nhiệt nhất, tuy lúc này là buổi chiều, nhưng những nơi bán đồ ăn vẫn còn đầy người. Chu nãi nãi rất dễ dàng tìm được chỗ bán ớt cay, ớt tiêm, hồ tiêu, ớt chuông, ớt chỉ thiên, thượng vàng hạ cám mua đống. Bên cạnh còn có bán gừng tươi, loại này ở thôn Dương Thụ rất ít người ăn, cơ bản nó dùng để làm dược liệu, bị sốt, cảm mạo nấu chén uống là đỡ ngay, bất quá bà từng thấy Vân Vân lấy gừng nấu ăn, liền mua thêm hai cân.

      Lương thực tăng giá, nhưng rau dưa gì đó giá vẫn bình ổn, gia vị rẻ bèo. Chu nãi nãi hơi mua rất nhiều đồ, bất quá chỉ mất có trăm văn tiền. Năm nén bạc vẫn còn nguyên Chu nãi nãi bèn tới chỗ bán thịt tìm đổ tể để đổi tiền, lúc này mới có tiền để mua thêm đồ. lúc Chu nãi nãi tính tìm người hỏi chút chỗ nào bán gà con, vịt con, bất ngờ mùi hương thơm ngọt bay vào mũi.

      Kỳ , khứu giác người Chu gia kém, khứu giác Chu Vân Vân ném về hàng cực phẩm, nhưng nếu so với người bình thường khứu giác của Chu nãi nãi cũng rất lợi hại, mỗi lần đều tóm được kẻ nào ở trong nhà ăn vụng. Men theo mùi thơm kia, Chu nãi nãi tìm tới được cửa hàng chuyên bán đường.

      Ở nơi này, đường là loại thực phẩm cực kỳ xa xỉ, cửa hàng bán đường này đơn giản chỉ bán kẹo mạch nha hoặc đường khối bình thường mà còn kiêm luôn bán mật ong.

      Mật hoa hòe, mật hoa táo, mật đảng sâm, mật hoàng kỳ, mật sơn trà, mật cẩu kỉ, mật kiều mạch, mật cam quýt, mật bạch quả…. Chu nãi nãi xụ mặt nghe xong tiểu nhị cửa hàng giới thiệu, cuối cùng ánh mắt nhắm ngay lọ mật ong bà cảm thấy tốt nhất: “Đó là gì?”

      “Ánh mắt lão nhân gia người tốt, đó là mật hoa đào, hàng thượng đẳng, hương vị cực kỳ thơm ngon!” Tiểu nhị cho rằng lão thái thái này chỉ tới đây nhìn xem cho vui, bởi vậy tận tâm cho lắm, lúc này thấy lão thái thái chọn trúng mật hoa đào quý nhất được làm bởi công thức bí truyền của cửa hàng, liền lập tức hăng hái hẳn lên.

      Chu nãi nãi lười để ý đến , chỉ nhìn chằm chằm cái bình đựng mật hoa đào.

      Cửa hàng này đằng trước bán hàng phía đặt hàng bình , để khách nhân có thể mở ra xem, cũng có thể nếm thử, bất quá ngươi muốn mua mới được.

      Chu nãi nãi chỉ vào mật hoa đào muốn nếm thử, nếm xong cười tít mắt, thầm nghĩ, tôn nữ bảo bối của mình nhất định rất thích mùi vị này.

      Mật hoa đào chút cũng hề rẻ, trăm văn tiền chỉ có cân, trời mới biết miếng thịt ba chỉ cân cũng chỉ mất có ba mươi văn tiền, bất quá cửa hàng này rất biết buôn bán, nếu mua năm cân liền tặng cái bình sứ rất đẹp.

      Lập tức, Chu nãi nãi hào sản móc ra năm trăm văn tiền, mua bình mật hoa đào lớn, cái này thể bỏ vào trong sọt, bà bèn ôm nó vào trong lòng như ôm bảo bối, những cảm thấy đau lòng, còn có cảm giác mình được hời.

      “Nga, đúng rồi, ngươi có biết chỗ nào bán gà, vịt con ?”

      Mua xong mật ong, Chu nãi nãi nhìn tiểu nhị cửa hàng hỏi thăm chút, lúc sau liền tìm được chỗ bán, hơi mua tới bốn mươi con gà, còn vịt với ngỗng mỗi loại mua hai con, tính cho Đại Kim với Tam Niếp nuôi. Người bán vốn là nhà mình nuôi bán lấy tiền, thấy Chu nãi nãi mua quá nhiều đồ, liền gọi hai nhi tử nhà mình giúp bà mang đồ về, nãi nãi cũng rất dễ chuyện, lập tức nhận lời còn cho thêm mỗi người năm văn tiền, hai tiểu tử kia vui mừng cười toét tận mang tai.

      Tuy thế, có nhanh cỡ nào về đến thôn cũng chạng vạng.

      Thắng lợi trở về Chu nãi nãi tiễn hai tiểu tử kia , sau đó liên phân phát khen thưởng.

      Bảy mươi lượng bạc lúc trước cộng thêm trăm bốn mươi lượng bạc lần này tất cả đều được bà cất kĩ, ngay cả bạc vụn cũng tính chia ra, dù sao chuyện này nên giữ bí mật, nhất định thể ra được. Bất quá, những thứ khác sao, gia vị cho Chu Vân Vân, nhưng những người khác cũng có phần, gà con trước hết nuôi lớn đẻ trứng có thể thêm đồ ăn cho người trong nhà, còn hai con vịt, hai con ngỗng….

      “Đại Kim, Tam Niếp, hai người các con,vịt, ngỗng chia ra mỗi loại con, con nào con nấy rất khỏe mạnh, nếu nuôi tốt, để chúng đẻ trứng, làm thịt ăn hay bán lấy tiền đều thuộc về hai đứa. Nhưng mà, thức ăn cho chúng phải tự mình tìm, được lấy đồ trong nhà cho chúng ăn.”

      Lời này vừa ra, đừng hai đứa ngây ngẩn cả người, những người đứng ở đó tất cả đều có biểu tình như gặp quỷ.

      Chu nãi nãi cư nhiên mua đồ cho người khác trừ Chu Vân Vân? Theo lời nãi nãi , vịt, ngỗng này là mua riêng cho chúng, đây là…. Bị bóng đè?

      Đại Kim: Lớn từng này rồi, đây lần đầu tiên nãi nãi mua đồ cho ta, hù chết bảo bảo!

      Tam Niếp: trứng vịt… trứng ngỗng…. thịt vịt…. thịt ngỗng…. đều được ăn!!
      Tôm Thỏ, bellchuongShikano thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 35:

      Edit: Pana

      Chu nãi nãi cho mỗi người con vịt, ngỗng, Đại Kim với Tam Niếp xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất, phản phất trưởng thành hơn rất nhiều, hoặc nhân sinh có mục tiêu mới.

      Tuy hài tử nông gia trưởng thành sớm, nhưng trước đó, vẫn mang theo phần thiên chân thẳng thắn rành thế , dù thường ngày vẫn giúp đỡ người trong nhà làm việc, nhưng dù sao vẫn là hài tử.

      Như thế rất tốt, Đại Kim cùng Tam Niếp rảnh chơi đùa, cả ngày giống như gà mẹ bảo vệ gà con, quây quanh mấy con vịt, con ngỗng, hận thể ăn cơm ngủ cùng với bọn chúng. Đặt biệt nghe gia cầm ăn giun nhiều có thể càng mập càng khỏe, mỗi ngày đều điên cuồng ra ngoài đào giun.

      Chu nãi nãi đúng là đại khai nhãn giới, hai tiểu tử nghịch ngợm kia được người trong nhà xem như đứa trẻ trông coi chăm sóc giờ biến thành phụ mẫu chăm sóc đám vịt ngỗng. Đặt biệt là Chu Tam Niếp, tôn nữ này vốn là đứa tham ăn, ai cũng nghĩ tới, nó lại chăm sóc nuôi đám vịt ngỗng rất tốt. Đào giun hái rau dại còn chưa tính, lại còn đặt tên cho chúng, xa còn có thể nghe được thanh nàng gọi Đại Hoa, Tiểu Hoa.

      An bài cho hai đứa xong, tin tức tốt cũng tới theo.

      Xới đất hơn tháng, Chu đại bá với Chu nãi nãi, tuy rằng thời tiết vẫn chưa ấm lên, nhưng tốc độ băng tan nhanh hơn, sợ là sản lượng thu hoạch năm nay bằng năm ngoái, nhưng hẳn là có thể thuận lợi gieo giống. Lúc Chu đại bá chuyện này, Chu Vân Vân ngồi cạnh Chu nãi nãi, nghe xong tâm nàng liền động.

      Chu Vân Vân đời trước có xem qua phim phóng giảng giải cách trồng lúa nước tăng sản lượng thu hoạch, trong đó có cách rất hay, đó chính là mô hình trồng lúa nước kết hợp với nuôi cá.

      Trong lòng tính toán chốc lát, đợi Chu đại bá rời , Chu Vân Vân mới bóng gió.

      “Nãi nãi, giỡ là đầu xuân, nhà chúng ta tính bán đồ ăn phải là thể. Nhưng con tính, chúng ta nên tập trung làm mỗi điểm tâm, chúng ta có thể làm món khác thử xem. Ví dụ như cá khô? Cá khô ướp cay? Cá kho tộ? Đúng rồi cũng có thể thử làm món cá ngâm tương, mùa thu chúng ta làm món cua ngâm tương, có gì ăn chúng ta lấy mấy món đó ra ăn.”

      Chu nãi nãi vốn nghĩ chờ thêm hai ngày, thời tiết ấm hơn chút gieo giống, nên phân phó lão đại tiếp tục xới đất. Kết quả bà cân nhắc nếu bõ lỡ cày bừa vụ xuân, nên gieo trồng loại cây nào, thình lình Chu Vân Vân ra cách làm đống đồ ăn vặt, nhất thời Chu nãi nãi có chút mờ mịt.

      “Tiểu bảo bối thèm cá? Bảo phụ thân con bắt là được!” Phục hồi lại tinh thần, Chu nãi nãi rất thống khoái sai sử lão Tam nhà mình.

      Vẻ mặt Chu Vân Vân khó xử : “Mỗi ngày xuống sông bắt cá rất nguy hiểm? Bắt được mấy con, nếu nhà chúng ta nuôi cá tốt, giống như nuôi gà, nuôi vịt vậy.”

      “Tự mình nuôi cá?” Chu nãi nãi ngạc nhiên , “Nãi nãi chỉ thấy người ta bắt cá bán cho tửu quán, còn tự mình nuôi cá…. Nuôi ở đâu? Nhà chúng ta có bốn cái lu lớn nuôi trong đó? Cũng được, con muốn nuôi nuôi, đổ đầy nước vào rồi nuôi.”

      “Cái lu đó nuôi được mấy con? Nuôi ở ruộng lúa nước mới tốt.”

      Chu nãi nãi cho rằng Chu Vân Vân sảng, lại nghe nàng : “Chất thải của con người có thể làm phân bón, chất thải của cá cũng có thể làm đồng ruộng thêm màu mỡ? Đất phì nhiêu, lúa phải phát triển tươi tốt hơn sao?”

      vậy, hình như cũng đúng.

      thấy rất có lý nhưng thể lấy chuyện thu hoạch vụ thu ra đùa giỡn được. Đến lúc đó cá nuôi được, còn lúa sống nổi, là muốn chết a. Lại nghĩ, lúc trước kiếm được rất nhiều bạc, tuy có tiêu xài chút ít, nhưng cũng còn tới hơn hai trăm lượng bạc, nội tâm Chu nãi nãi cân nhắc, nếu thử xem sao?

      Cẩn thận cân nhắc, Chu nãi nãi : “Nhà chúng ta có vài mẫu ruộng nước, nhưng rất xa nhà, rất khó trông coi lỡ bị người khác bắt trộm sao. Nếu con muốn làm, đơn giản mua hai mẫu ruộng nước, còn ruộng nước nhà chúng ta vẫn gieo trồng theo cách thông thường, tốt xấu gì cũng ảnh hưởng đến việc thu hoạch.”

      Tuy xác định được việc này làm có thành công hay , nhưng Chu nãi nãi vẫn tính toán thử lần, gọi lão Đại nhà mình tới cẩn thận dặn dò phen.

      Mua bán ruộng đất so với mua người càng phiền phức hơn, thứ nhất đất đai là mạng sống của người nông dân, có nghèo cỡ nào cũng dễ dàng gì bán, thứ hai dù may mắn gặp được chưa chắc vừa ý mình, ai lại dễ dàng bán mẫu ruộng đất màu mỡ? Nếu muốn đặt mua ruộng đất phải đến nha môn đăng kí, còn phải nộp thuế trước bạ, đừng tưởng nó rẻ, mẫu đất thuế trước bạ ở đây ít nhất cũng nửa lượng bạc trở lên, số tiền này tất nhiên là do bên mua chịu, mua chỉ có hai mẫu ruộng nước mà thuế tới hai mươi lượng bạc. (thuế nửa lượng là đất thường, ruộng nước đắt hơn)

      Nghe lão nương nhà mình xong, Chu đại bá lắp bắp kinh hãi, còn nhớ cuối mùa thu năm trước, nương lấy ra hai mươi lăm lượng bạc sai mua thiết khí, lúc ấy suýt nữa bị dọa tới hồn phi phách tán. Kết quả, lúc này muốn mua ruộng nước?

      Mua ruộng nước thuộc diện mua thêm sản nghiệp, thân là trưởng tử chuyện này đối với Chu đại bá là chuyện tốt, vốn nên có ý kiến, chỉ là hoài nghi sao lão nương nhà mình lại có bản lĩnh lớn như vậy. Cũng may tính thà, những ý nghĩ cong cong vẹo vẹo trong đầu nháy mắt xuất liền bị ném ra sau đầu, thành thành đáp ứng cẩn thận hỏi thăm.

      Cũng biết sao lại khéo như vậy, đến nửa tháng, Chu đại bá tìm được chỗ bán ruộng nước rất tốt.

      Ruộng nước này bất quá chỉ có thể tính là trung đẳng, cũng may cách thôn rất xa nhưng lại rất gần Chu gia, đứng ở cửa nhìn ra xa là có thể nhìn thấy, nhất là phải kể đến giá, mỗi mẫu chỉ bán bảy lượng bạc.

      Kiểm tra tin tức chính xác, Chu đại bá vội vàng chạy về báo tin tức tốt: “Nương, người cảm thấy thế nào? Nếu được, mua, người trong thôn ghét bỏ chỗ này xa, nhưng lại cách nhà chúng ta rất gần.”

      Chu nãi nãi nghe xong liền động tâm, nhưng mua đất là chuyện đại , hai mẫu đất phải đích thân bà tới xem mới được, ngờ mẫu đất kia là của nhà họ Đinh.

      Nhà họ Đinh, vốn là nhà giàu có ở thôn Dương Thụ, nhưng hai năm trước trụ cột trong nhà là lão Đinh bất đắc dĩ qua đời, để lại quả phụ mang theo nhi tử, nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau, nếu mưa thuận gió hòa sao, ngờ trời giáng thiên tai, tiểu tử nhà họ Đinh còn ngã bệnh, ngoài việc phải bán đất ra còn con đường nào khác.

      Chu nãi nãi lúc con trẻ thủ tiết nuôi con, rất hiểu nổi khổ của đối phương, hơn nửa bảy lượng mẫu đất là quá hời rồi, bà nghĩ muốn ép giá. bên vội vàng muốn bán, bên kia thành tâm muốn mua, hai bên tiến hành mua bán cực kỳ thuận lợi, đến mấy ngày tất cả thủ tục xong, qua hai tháng Chu gia nhiều ra hai mẫu ruộng nước.

      Đừng tưởng rằng có ruộng mọi thứ đều thuận lợi, bờ ruộng phải gia cố, đất đai phải luân phiên chăm sóc cày xới. Trừ cái này ra, Chu Vân Vân còn đề nghị nãi nãi đào thêm hồ nước . Địa điểm chính là mảnh đất trống cạnh sân Chu gia, dựa vào vách núi Đại Thanh, bên cạnh có con suối , lấy thân cây trúc, chẻ làm đôi đặt ở giữa là có thể dẫn nước tới trong ao. Mà hồ nước đào thành hình vuông, nén đất chặt, bằng phẳng, phía dưới còn lát thêm gạch xanh, nhìn rất giống như cái hồ bơi đơn giản.

      Hồ nước kia là dùng để nuôi cá giống, dù sao ruộng nước lẫn rất nhiều tạp chất, thể cứ ném cá con vào đó là chúng có thể sống được, trước hết nuôi trong ao lớn hơn chút mới chuyển ra ruộng lúa mới tốt.

      Như thế còn chưa đủ, nghĩ Chu gia còn có hai đứa , đặt biệt trong tương lai rất có khả năng xuất thêm nhiều đứa khác nữa, Chu Vân Vân bàn với nãi nãi làm cái hàng rào vây cái ao lại.

      Đối với chuyện này, Đại Kim với Tam Niếp có ý kiến, quay đầu liền chạy tới hồ nước núi ở trong mương bắt cá, vớt được thùng thả hết vào trong ao. Bất quá, dù vậy cá giống vẫn quá ít, rất nhanh nãi nãi liền phân phó Nhị Sơn, Tam Sơn đại phòng, Nhị Hà, Tam Hà nhị phòng phân thành tiểu đội cùng vớt cá.

      Có mấy người lớn ra tay hổ trợ, hiệu suất tăng cao. Chưa tới hai ngày, trong ao đủ chủng loại cá tung tăng bơi lội, nãi nãi cực kỳ vừa lòng, Chu Vân Vân nhịn được ngồi xổm bên cạnh ao nhìn kỹ, vừa thấy liền trợn tròn mắt: “Di, bên kia sao lại có hai con cá màu vàng?”

      Trong ao ít nhất cũng có mấy trăm con cá , hơn phân nửa chỉ lớn bằng ngón tay, chủng loại rất nhiều, đều là những loại nàng thường thấy. Như mấy loại cá mè, cá trắm cỏ, cá chép có ít, ngẫu nhiên còn thấy tôm tép, chỉ có mình Chu Vân Vân nhìn kỹ, lại phát trong đó hình như có hai con cá màu vàng rực rỡ.

      Rất xa nhìn , nhưng nhìn giống cá vàng a. Chu Vân Vân vừa thầm trong lòng vừa tìm cái vợt, cẩn thận xua bầy cá tụ lại chỗ mặt nước, thất bại vài lần, cũng thành công vớt được chú cá ánh vàng rực rỡ.

      Lúc này Chu nãi nãi cũng tiến tới trước mặt, nhìn chăm chú, ngạc nhiên : “Hai con cá này đẹp quá.”

      Chu Vân Vân càng nhìn càng quen mắt, rũ mi suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra: “Đây là cá cẩm lý (cá koi) a! Nhìn màu sắc này mà xem, chính là cẩm lý hoàng kim!” Đời trước weibo xuất rất nhiều.

      “Cẩm lý hoàng, hoàng kim?!” Trong đầu Chu nãi nãi rối loạn hồi, nhưng bà ngốc, hai chữ hoàng kim như phát sáng trước mắt bà, bà nhìn chằm chằm cái vợt trong tay Chu Vân Vân, phản phất như nhìn khối kim bảo: “Nhanh thả nó vào ao , đừng để nó chết!” Thấy cá cẩm lý ở trong nước, lại : “Cháu ngoan của ta, cho nãi nãi biết hoàn kim cẩm lý này là chuyện gì, nghe cái tên này, chắc rất đáng giá?”

      đến chuyện có đáng giá hay , cá cẩm lý chính là báo hiệu điềm lành!” Chu Vân Vân cố gắng nhớ lại điển cố của cẩm ký hoàng kim, tiếp: “Lúc trước con chợ, khi ở quán trà có nghe thư sinh kia hai câu, hình như là ở Tây Châu, nhà Trịnh Nguyên Phổ sống cạnh hồ nước, trong hồ có cá cẩm lý Đan Đỉnh, nam tử Trịnh gia mỗi đời đều có người làm quan, vận làm quan hanh thông, qua mấy thế hệ, cá cẩm lý từ đan đỉnh biến thành hoàng kim, người ra làm quan ít dần, sau đó xuất nhiều người làm thương nhân, phú khả địch quốc.”

      Chu nãi nãi sợ ngây người, ánh mắt lăng lăng nhìn vào ao nước, nhìn hơn nữa ngày chưa từng chớp mắt cái.

      Cái ao vốn lớn. Ánh mắt Chu nãi nãi như tia phóng xạ quét qua mỗi tấc nước, còn đoạt lấy cái vợt trong tay Chu Vân Vân, cần thận chạm vào ao, cuối cùng xác định trong ao có cá cẩm lý hoàng kim.

      “Phát tài phát tài! Nhà họ Chu sắp phát tài rồi! Mau mau, nhanh lên, mau nâng tổ tông lên!” Chu nãi nãi kích động đến mức năng lộn xộn, có thể tin những chuyện người xưa truyền lại, nhưng cẩm lý hoàng kim quả thực rất hiếm thấy, hơn nữa trong lòng bà Chu Vân Vân là tiểu kim oa, cho nên Chu nãi nãi tin chút nghi ngờ.

      Nhưng cá sống trong nước làm cách nào mà nâng lên?

      “Trước hết cứ nuôi trong cái lu, dù sao cá , lu nước to như vậy chắc chết được đâu.” Chu Vân Vân vừa theo bản năng nhìn về phía ao, “Chỗ đó còn có mấy con cá có màu sắc khác nhau, dứt khoát làm lần cho xong chúng ta tìm chỗ nào kín đáo đào thêm cái ao , sau đó dời chúng qua.”

      “Được được, làm vậy .”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 36:

      Edit: Pana

      Chu gia có đại , Chu nãi nãi dặn Chu Vân Vân phải canh chừng cho tốt, liền lập tức gọi ba nhi tử tới trước mặt, tỉ mỉ phân phó.

      Chu nãi nãi đem lời cảnh cáo trước, chuyện này tuyệt đối thể cho tức phụ nghe, có bị lột lớp da cũng được , trừ bỏ tức phụ tam phòng, hai tức phụ còn lại tệ lắm, dù như vậy cũng đáng lấy chuyện này ra làm lửa thử vàng, vạn nhất có người nổi lên tư tâm sao? Nếu có tức phụ lòng nghĩ cho nhà mẹ đẻ, khó mà làm ra chuyện thất đức với Chu gia được.

      “Lão đại con cứ làm việc như thường nếu thê tử con có hỏi đến lúc đó đẩy hết lên người lão nương, nửa câu cũng được giải thích với nó!”

      Khi ra lời này, Chu nãi nãi chủ yếu nhìn chằm chằm vào lão đại và lão nhị, thấy hai người nghiêm túc hứa hẹn mà mới an tâm, chỉ : “Chuyện làm giàu này tương lai chưa biết trước được, nếu thực ngày nhà chúng ta phát tài, phải cẩn thận từ lời cho tới việc làm.”

      Thịt chôn dưới cơm mà ăn, tuy cẩn thận quá mức nhưng đạo lý này sai, đặt biệt các thế hệ Chu gia đều là người chân đất, sợ con cháu thịnh vượng, lỡ có chuyện gì, trăm người gánh nổi cái tai họa.

      Ngàn dặn vạn dò, Chu nãi nãi mới tống cổ ba người ra ngoài, sai bọn họ rửa sạch lu nước đặt gần cửa phòng Chu Vân Vân, lại lấy riêng bình sạch khác múc nước sơn tuyền đổ đầy vào lu, sau đó mới chuyển cá cẩm lý vào trong lu.

      Chu Vân Vân đúng, chỉ có hai con cá hoàng kim, mà còn con toàn thân màu bạc, giống như lấy bạc trắng phủ hết lên người, có hai con đỏ trắng đan xen, hoa văn trông rất đẹp mắt.

      Chuyển chúng tới trong lu chỉ là kế sách tạm thời, Chu nãi nãi hận thể lập tức đào cái hồ nước, chỉ nuôi loại cá cẩm lý. Nhưng tìm được nơi thích hợp để nuôi dễ dàng gì, thứ hai bất thình lình đào cái hồ nước ai nghe được đều cảm thấy rất quái dị, quan trọng hơn hết là Chu nãi nãi tìm vài chỗ, nhưng chỗ này có nước chảy chỗ kia hơn phân nửa là bị ánh mặt trời trực tiếp chiếu thẳng xuống, Chu gia chưa từng nuôi cá, bà rất luống cuống, Chu Vân Vân lại , cá cẩm lý quý hiếm nên nuôi ổn định chỗ nguồn nước phải sạch, mát, chúng chịu được cảnh hết dời tới chỗ này rồi tới chỗ khác. Còn có, hồ nước mỗi ngày đều hứng ánh nắng mặt trời hồ mọc rong rêu, nhất định phải thường xuyên dọn hồ sạch .

      May là bốn cái lu đặt dựa vào tường, có mái hiên che ánh mặt trời chiếu tới quá nhiều, vào đông nước rất lạnh, bên cạnh có thể đặt hai chậu than, cũng có thể trực tiếp dời vào trong nhà.

      Tuy đào hồ nước mới, việc rửa sạch lu sau đó chuyển lượng nước lớn từ suối vào trong lu động tĩnh lớn, lừa được những người khác của Chu gia. Đương nhiên, Đại Kim với Tam Niếp là ngoại lệ, mắt hai đứa bé chỉ nhìn được mỗi vịt ngỗng, chuyện trong nhà muốn đào hố hay phá đồ hai đứa đều quan tâm.

      Nhưng có người lại nghĩ như vậy.

      Đêm đến, Chu đại bá nương nghẹn cả ngày cuối cùng nhịn được hỏi.

      “Phụ thân đứa , ông xem nương ruốt cuộc tích góp được bao nhiêu tiền? Lương thực năm trước thu hoạch nhà chúng ta chưa bán, mua thêm ít đồ, thiết khí cũng mua rất nhiều. Kết quả, nương lại có tiền mua thêm ruộng nước!” Đại bá nương mặt , mặt lộ ra biểu tình hâm mộ, “Hai mẫu ruộng nước tới hơn mười lượng bạc, cũng thấy nương đau lòng, đảm bảo còn dư tiền.”

      Đầu Chu đại bá nghe lọt được câu nào, nghe được câu cuối cùng, mới trầm mặt : “Nương có bao nhiêu tiền là chuyện của nương, bà nhớ thương làm gì? Lại mua đất sao? Đây là làm chuyện đứng đắn, có gì mà phải đau lòng!”

      “Ông sao lại như vậy? Ta phải nhớ thương đến tiền của nương, chỉ nghĩ….” Đại bá nương dừng chút mới chần chờ mở miệng, “Ta thấy Đại Kim, Tam Niếp đều được nương chia vịt, ngỗng nhưng nhà chúng ta cái gì cũng có, nếu Đại Niếp nháo chuyện kia tốt rồi.”

      Đại Kim tam phòng, Tam Niếp nhị phòng, chỉ có mỗi đại phòng bọn họ là ăn mệt, đại bá nương càng nghĩ càng cam lòng, nhịn được túm lấy nam nhân nhà mình: “Ông nếu Đại Niếp trở lại, nương có đem vịt, ngỗng cho đại phòng ?”

      “Bà nằm mơ ! Nó vì sao hiểu được? Ai bức nó?” Chu đại bá cực kỳ kiên nhẫn nhíu mày , “Nếu nó có bản lĩnh, đừng có mà về. Nếu về, nương làm gì nó, ta cũng thu thập nó!”

      Nghe xong lời này, đại bá nương dám hé răng nữa.

      Nếu chuyện này xảy ra năm ngoái lúc Chu Đại Niếp mới rời nhà, chừng đại bá nương theo mắng hai câu. Nhưng nháy mắt ba tháng, khuê nữ nhà bà hoàn toàn có tin tức. Bà từng nghĩ muốn thôn Hạnh Hoa hỏi thăm chút, nhưng thời gian gần đây Chu gia hề rảnh rỗi, khổ nỗi loại chuyện này thể nhờ người khác, bởi vậy đại bá nương cũng chỉ có thể lo lắng suông.

      Kỳ bà còn muốn hỏi chuyện mấy con cá sao lại dời tới trong lu, mấy con cá xíu mà chiếm hết mấy cái lu lớn, toàn làm chuyện đâu! Nhưng bởi vì nhắc đến chuyện của nữ nhi, cá lu gì đó lập tức bị bà vứt ra sau đầu, chỉ cầu mong khuê nữ có việc gì.

      Thấy thế, Chu đại bá thở dài hơi nhõm, ông vốn giỏi ăn , thê tử muốn dò hỏi cặn kẽ, ông chỉ có thể dùng cách lạnh lùng quát lớn, nhưng cứ như vậy rất dễ biến thành cãi nhau , còn rất có khả năng làm bà ấy nghi ngờ hơn. giờ thấy thê tử vội vàng lo lắng cho khuê nữ, Chu đại bá cuối cùng mới yên tâm.

      Lại tiếp, ông sao lại lo lắng cho khuê nữ được? có vài chuyện, đề cập tới còn tốt, nhắc tới ngược lại có chuyện xảy ra. Bây giờ, ông chỉ cầu mong nữ nhi ở Lý gia cho tốt, tốt nhất qua thời gian nữa rồi hẳn về. Đến lúc đó Chu gia bận rộn cày bừa vụ xuân, nhiều ruộng đồng cần phải gieo giống, ai nhớ tới chuyện phải thu thập nó.

      Đại phòng tạm thời sóng yên biển lặng, nhị phòng tam phòng được tiện nghi tất nhiên càng có lời nào để .

      Chu gia vốn có ba mẫu ruộng nước tám mẫu ruộng cạn, giờ có thêm hai mẫu ruộng nước vừa trồng lúa vừa nuôi cá, việc ươm giống thôi đủ làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán. Còn có tuy trồng lúa kết hợp với nuôi cá là do Chu Vân Vân nghĩ ra, nhưng bản thân nàng chưa bao giờ trồng trọt, chuyện ươm giống, cấy mạ, tháo nước hay dời cá giống vào ruộng đều là những người khác giúp đỡ làm. Còn ruộng cạn trồng khoai lang đỏ, khoai tây cùng bắp, làm xong mấy chuyện này đủ để mọi người mệt bở hơi tai rồi.

      Từ khi biết chuyện cá cẩm lý mang đến điều phúc lành, Chu nãi nãi chỉ dặn dò nàng ở nhà chăm sóc mấy lu cá tốt, những chuyện khác bao gồm cả nấu cơm đều cho nàng đụng tay vào. Nhưng mà, cá cẩm lý bây giờ chỉ lớn bằng ngón tay, đời trước nàng có nuôi cá cảnh vàng nên Chu Vân Vân hiểu rất , cá còn biện phát tốt nhất chính là mặc kệ nó, thực tế cá cảnh chết phần nhiều là do ăn quá no mà chết.

      Đem chuyện này giao vào tay nàng, Chu Vân Vân kinh ngạc phát mình thành người nhàn rỗi nhất trong nhà.

      Lao động trong nhà xuống ruộng cày cấy, giúp nãi nãi ươm giống, cấy mạ, tháo nước từ từ. Mặc dù ruộng nước bên này xong, nhưng bên kia thôn còn tới tám mẫu ruộng cạn, đem tám mẫu ruộng cạn đó làm xong cũng mất tới nửa con trăng rồi, may là Chu gia người đông, làm việc cần mẫn. Nếu là nhà khác, chỉ sợ bận rộn cả tháng vẫn chưa xong.

      Trừ bỏ việc cày bừa vụ xuân, Chu gia để lại người ở nhà phụ trách nấu cơm, cho gà ăn, trưởng bối đau lòng vãn bối, cho nên mỗi lần đều là hai vị đường tẩu thay nhau làm việc nhà, tuy làm việc nhà chẳng sung sướng gì, nhưng so với ra đồng làm việc quá nhàng rồi. Vốn tam phòng cũng nên cử ra người, Lý thị có ở đây, Chu Vân Vân làm cũng được, bất quá nãi nãi làm chủ trực tiếp miễn cho Chu Vân Vân, hai phòng khác ăn theo vui mừng hớn hở.

      Bởi vì quá nhà rỗi, Chu Vân Vân trợn mắt há mồm phát , Đại Kim với Tam Niếp nuôi vịt ngỗng đến phát điên rồi.

      Lại , ý muốn ban đầu của nàng chỉ tìm việc gì đó cho hai đứa làm để giết thời gian, nuôi vịt, ngỗng tuy có hơi chút rườm rà, nhưng phải là việc nặng nhọc gì, còn tốt hơn là cả ngày ở trong nhà miên man suy nghĩ hay chọc gà bay chó sủa.

      Trăm triệu lần hề nghĩ tới, câu nào ứng nghiệm câu nấy, lên tiếng thôi khi thốt ra đều làm người khác kinh tâm động phách.

      Đều biết chim chóc dậy sớm có côn trùng ăn, hai người này mỗi ngày thi nhau ai dậy sớm cho vịt ngỗng ăn giun nhiều nhất. Nhưng vì vịt ngỗng đều còn , tiện trực tiếp mang ra ngoài , còn dễ xảy ra chuyện, đơn giản liền đưa giun dâng tận miệng. chỉ thế, mỗi lần cho ăn, đều ghé sát mặt tới nhìn, mặt là biểu tình vui vẻ mừng rỡ. Bộ dáng này làm Chu Vân Vân nghĩ tới đời trước mình làm con sen hầu hạ quàng thượng, lập tức trong lòng chửi thầm, chỗ nào là nuôi gia cầm, nuôi sủng vật chưa chắc được vậy, quả thực chính là hầu hạ tổ tông mà.

      Nhưng ai làm Đại Kim với Tam Niếp thành ra như vậy?

      Người siêng năng chăm chỉ tất có hồi báo, nhưng hồi báo này tới quá nhanh quá mạnh mẽ, Chu Vân Vân bất quá bận rộn mới có mấy ngày, vừa nhìn lại kinh ngạc thôi.

      Ở đây gia cầm đều được nuôi thả cách tự nhiên, cho ăn những chất kích thích tăng trưởng, bởi vậy lớn lên cách bình thường, từ gà con cho đến lúc gà có thể cho thịt cho trứng cần ít nhất sáu tháng, thậm chí là lâu hơn. Nhưng từ khi hai đứa hạ quyết tâm, vịt ngỗng kia vốn nên có tuổi thơ bình thường, bây giờ so với bình thường lại lớn hơn rất nhiều, còn rất có tinh thần, đặt biệt là con ngỗng lớn kia, thanh thần khí sảng, chỉ viết lên mặt câu: “Ta là tổ tông của ngươi.”

      Chu Vân Vân nghĩ, có lẽ nàng quá xem thường Đại Kim, Tam Niếp rồi, vịt ngỗng nuôi dưỡng rất tốt, chừng chưa tới hai tháng là có thể đẻ trứng được rồi.

      Đại Kim, Tam Niếp cũng nghĩ như vậy, khác nhau ở chỗ, Đại Kim trông mong vịt ngỗng có thể đẻ nhiều trứng, để dành bán lấy tiền, tiếp tục mua thêm vịt, ngỗng con về nuôi. Mà Tam Niếp tính toán đơn giản hơn, chờ nuôi lớn, trứng là của nàng thịt cũng là của nàng, chỉ cần chăm chỉ cho chúng ăn, sau này mỗi ngày đều có trứng ăn. Đến lúc đó, sáng ăn trứng tối ăn trứng, nếu vịt ngỗng già rồi đẻ trứng được nữa nàng thịt nó nấu ăn, thịt vịt ngỗng già dai cũng sao, dai có cách ăn của dai, nàng chê.

      Thấy Tam Niếp đem vịt ngỗng nuôi giống như hầu hạ tổ tông, suốt đêm ở trong phòng ôm nó tới lui, Chu Vân Vân nhịn được, : “Muội vệ sinh cho chúng sạch vào, bằng nó dễ sinh bệnh, gia cầm bị bệnh ăn được.”

      Tam Niếp càng thêm cần mẫn, mỗi ngày đều tắm cho vịt ngỗng, tắm sạch , sợ chúng lạnh còn dùng nước ấm, xong việc còn lấy vải bông lau khô, đến bản thân muội ấy tiếc dám dùng. đúng là thấy muội ấy chăm sóc chúng như vậy, làm gia cầm sung sướng hơn sủng vật nhiều, bản thân muội ấy còn sạch bằng hai con vịt ngỗng kia.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 37:

      Edit: Pana

      Chu Vân Vân ngồi trước cửa phòng, chống càm rất nghiêm túc suy nghĩ.

      Nàng giống như cẩn thận tự đào hố chôn mình rồi.

      Lúc trước khuyên nãi nãi thí nghiệm cách trồng lúa nước kết hợp với nuôi cá, kỳ Chu Vân Vân biết nãi nãi tin tưởng cách làm này cho lắm, chỉ là xuất phát từ lòng thương đối với nàng, hoặc là nãi nãi vừa kiếm được số tiền lớn, vun tay hào phóng hồ nháo với nàng lần. Cũng bởi vậy, khi việc cá cẩm lý xuất , Chu Vân Vân mới thể lừa mình dối người.

      Lúc này, nãi nãi tin câu chuyện kia của nàng, bảo nàng chiếu cố mấy con cá cẩm lý kia cho tốt, chuyện ruộng cá cần nàng nhọc lòng. Này vốn là có ý tốt, nhưng giờ nghĩ lại chẳng khác nào giam cầm nàng với mấy cái lu nước này, chỗ nào cũng được.

      Tự làm bậy thể sống.

      Trong lòng Chu Vân Vân tràn đầy sầu bi, Mèo Béo nằm bên cạnh tựa như nhìn ra tâm tình nàng tốt, tới nằm ưỡng bụng ra cho nàng sờ.

      “Mèo Béo, ta ngu xuẩn mà, bây giờ đến việc ra ngoài dạo thôi cũng được.” Chu Vân Vân cực tuyệt ý tốt của Mèo Béo, duỗi tay như có như vuốt ve cái bụng của Mèo Béo.

      Mùa đông năm trước Mèo Béo gầy hẳn , đến đầu xuân lại như quả bóng được thổi căng, những mỗi đêm đều lên núi săn có khi mang con mồi nào về nhưng bụng của nó căn tròn đến mức lăn được luôn rồi. Bất quá, cũng có thể là do đầu xuân có con mồi lớn nào xuất , mỗi lần Mèo Béo mang về phải gà rừng là thỏ hoang, ngẫu nhiên có thể còn sống, thỏ mặc kệ có ai muốn nuôi nó cả, còn gà rừng bị Chu nãi nãi ném vào đàn gà ở hậu viện, nuôi cùng với đám gà nhà.

      Lúc này, Mèo Béo đứng dậy ra ngoài, còn quay đầu lại nhìn Chu Vân Vân.

      Chu Vân Vân yên lặng thở dài hơi, hướng Mèo Béo vẫy vẫy tay ý bảo nó chơi mình . Bản thân nàng lại tiếp tục phát ngốc chống càm nhìn mấy lu nước cao hơn nửa người nàng.

      Giờ là tháng ba, thời tiết nóng hơn, y phục cũng mỏng hơn, khí trong thôn nhàng hơn. Tuy cày bừa vụ xuân chậm trễ chừng mười mấy ngày, bất quá nếu trời thương thời tiết cứ tốt như bây giờ, sau đó cho thêm vài trận mưa, chắc năm nay thu hoạch tồi.

      Nhưng lại có mấy nhà có đầu óc, đem lương thực đổi lấy than cùng chăn bông, thừa lại chút lương thực đủ ăn, nhịn được ăn luôn lương thực để lại làm giống. Vốn thấy tình hình mấy khả quang, chín phần mười năm nay thể nào trồng trọt được, tính nhẫn nại chờ được cứu tế lương thực. Kết quả ngược lại, thời tiết đầu xuân ngược lại rất tốt, mấy nhà kia sắp điên tới nơi rồi, khắp nơi cầu người mượn lương thực, Chu gia cũng có mấy người tới, đều bị nãi nãi tìm lý do đuổi về.

      Bất quá, chuyện này quan hệ gì với Chu Vân Vân, so với những bát quái trong thôn, nàng hiển nhiên quan tâm chuyện kế tiếp nên làm gì để kiếm tiền hơn.

      Bảo nàng ngày ngày nhìn mấy lu nước này là có khả năng, khổ nỗi bây giờ người trong nhà đều bận rộn việc đồng áng, nàng thầm nghĩ muốn đặt sinh ý lên chuyện bán điểm tâm, nhìn lại, còn người nào có thể phụ giúp nàng. Tính toán chút, ít nhất phải đợi đến tháng tư, mới có thể rảnh rỗi đôi chút, mỗi ngày chỉ cần làm cỏ bón phân, chờ đến khi đó, người nàng chắc mọc ra nấm rồi.

      Tháng ba, tháng tư, tháng năm….

      Chu Vân Vân bấm ngón tay đếm từng ngày, theo nàng biết, người cổ đại rất để ý đến những lễ hội truyền thống hơn đại. Ví dụ như tháng giêng có tết Nguyên Tiêu chẳng hạn, khí trong thôn có bận rộn khẩn trương cỡ nào cũng quên ăn tết. Mà bây giờ, thời tiết chuyển biến tốt đẹp, theo lý thuyết hẳn càng náo nhiệt mới đúng.

      Mà gần nhất, tháng năm là tết Đoan Ngọ.

      Tết Đoan Ngọ nhà nhà treo xương bồ, lá ngải diệp trước cửa, đua thuyền rồng ăn bánh chưng, có điều kiện hơn nữa thêu túi thơm bỏ vào trong ít hương liệu đeo bên hông, hoặc trẻ đeo cổ. Mặt khác, Chu Vân Vân còn nảy ra ý tưởng, gói bánh chưng có khắc chữ bên trong.

      Cổ nhân cũng để ý thức ăn, tay nghề rất kĩ, nhưng lại so được với sáng tạo của thương nhân đời sau.

      Giống như ở vùng núi Đại Thanh này, bánh chưng đều là hình tam giác, nguyên liệu chính là gạo nếp, nhân chỉ có loại là nhân đường. Có người còn cho nhân, trực tiếp dùng gạo nếp làm bánh chưng, sau đó đem luộc, chấm với đường ăn. Bởi vậy ở phương diện nào đó, Chu Vân Vân tuyệt đối có ưu thế. Hương vị thành vấn đề, nhưng muốn buôn bán sắc hương vị đều phải có đủ.

      Bánh chưng tinh xảo nhất phải làm từ hạt cao lương, luộc xong, bánh trong suốt như thủy tinh có thể nhìn thấy nhân bên trong, rất đẹp mắt, bên ngoài trong suốt nhân bên trong đủ màu sắc, người muốn ăn nhìn thấy cũng nhịn được mua hai cái.

      Đáng tiếc chính là, Chu Vân Vân cảm thấy mình có khả năng tìm được hạt cao lương, dù thương nhân cổ đại có bán hạt cao lương, cũng tuyệt đối thể bán tới nơi thâm sơn cùng cốc núi Đại Thanh được.

      Bánh chưng trong suốt làm được, nhưng có thể làm bánh chưng nhiều màu.

      Dân tộc Bố Y, dân tộc Choang nơi đó rất nổi tiếng với món ăn vặt, tên là cơm gạo nếp ngũ sắc, cách làm rất đơn giản, đem gạo nếp bình thường ngâm với nước màu được lấy từ thực vật. Sau đó hấp chín, rồi ăn. Hương vị tất nhiên là cực kỳ thơm ngon, nhưng càng bắt mắt hơn chính là những màu sắc xinh đẹp kia.

      Bình thường màu sắc được chọn là màu của những loài hoa, như phong lan màu hồng, tím, màu xanh đen của lá cây hương diệp, đem nấu sôi ra màu, lọc nước màu qua ray, đem nước màu để riêng ra tô, gạo nếp đem vo sạch ngâm trong tô nước màu. Đại khái là ngâm khoảng hai canh giờ, nước màu thấm vào trong gạo nếp, nhưng vậy khi gói, bánh chưng mới có màu sắc tươi sáng đẹp mắt.

      Công đoạn dễ làm nhất chính là đem bánh chưng gói xong buộc chặt bằng dây lạc, đổ nước xâm xấm mặt bánh đem luộc, nấu với lửa lớn tầm canh giờ là có thể vớt ra. Nhưng trước lúc ngâm màu, vô luận là nước màu hay độ ấm của nước, hay thời gian ngâm mỗi công đoạn đều cực kỳ quan trọng, khi có bước nào đó làm chuẩn dẫn tới thành phẩm thu được có màu sắc đều hoặc màu tươi sáng bắt mắt.

      Chu Vân Vân nghĩ, theo phong tục ở đây có khả năng ăn những thứ có màu đen, vậy cần tìm lá hương diệp. Còn lại những thực vật có màu khác như hồng, tím phải thứ hiếm lạ gì, núi Đại Thanh hẳn đều có. Nếu bánh chưng có màu trắng của gạo nếp quá bình thường, bán được giá cao, Chu Vân Vân quyết định làm bánh chưng tam sắc chứ phải ngũ sắc.

      Vàng, hồng, tím ba màu này, có thể làm thêm bánh chưng màu, hoặc hai màu, ba màu cũng được. Đến phần nhân nếu làm nhân đường thôi . Nhân bằng thịt tươi, hay thịt khô đều được, bánh chưng nhân thịt xông khói, bánh chưng nhân đậu, bánh chưng nhân hoa quả tươi, nhân táo đỏ, nhân mật đậu. Người Chu gia đều biết gói bánh chưng, đáng tiếc là gói cho nhà ăn, nên tay nghề thảm thương nỡ nhìn, cũng may vấn đề này rất dễ giải quyết, trăm hay bằng tay quen, nếu muốn buôn bán, trước nửa tháng để họ luyện tập cách gói bánh, quen tay là đẹp.

      giờ là cuối tháng ba, cách tết Đoan Ngọ khoảng bốn mươi ngày nửa, thời gian còn dư dả, bất quá nếu muốn cả nhà phối hợp nhịp nhàng, trước hết phải được nãi nãi tán thành.

      Chạng vạng ngày hôm đó, người Chu gia lục đục từ ngoài ruộng về, Chu Vân Vân liền kéo nãi nãi qua bên, đến chuyện muốn bán bánh chưng, chỉ mình quá rảnh rỗi buồn chán, ngày mai muốn cùng Mèo Béo lên núi dạo. Nãi nãi do dự liền đồng ý, tỏ vẻ mấy con cá cẩm lý kia bà chăm sóc chúng tốt, lại dặn dò Chu Vân Vân ra cửa phải cẩn thận.

      Được cho phép, sáng sớm hôm sau Chu Vân Vân mang theo Mèo Béo bỏ của chạy lấy người, đúng lúc thấy Đại Kim, Tam Niếp từ bên ngoài trở về, trong tay mỗi người đều cầm cái giỏ trúc có nắp đậy kín, bên trong lút nhút giun, còn có ít giun lớn cuộn tròn lại, Chu Vân Vân cả kinh vội vàng nhảy hai bước đứng sang bên cạnh.

      Đại Kim còn cười hì hì tiến lên: “A tỷ, tỷ định đâu đó? Cùng Mèo Béo lên núi chơi sao?”

      “Ách, đúng vậy.” Chu Vân Vân cẩn thận bảo trì khoảng cách với Đại Kim, thấy Tam Niếp nôn nóng muốn trở về phòng, muội ấy chạy tới thúc giục: “Đại Kim đệ lề mề cái gì, nhanh về cho vịt ngỗng ăn, chúng đói chết bây giờ.”

      “Được, được!” Vừa nghe lời này, Đại Kim bỏ thân tỷ tỷ qua bên, nhanh chân chạy bay .

      Chu Vân Vân thở ra hơi, lắc lắc đầu muốn đem những hình ảnh đáng sợ kia lắc ra khỏi đầu, nhanh chân lên núi.

      Núi Đại Thanh đối với Chu Vân Vân mà chẳng khác nào hậu viện nhà mình, nàng rất tinh mắt lại thêm khứu giác trời ban, nàng muốn tìm thứ gì rất nhanh tìm thấy. Tìm rất nhanh, chỉ ngắt hái là xong, mãi đến trưa Chu Vân Vân mới cõng sọt tre, cái đuôi phía sau được ăn uống no đủ trong miệng còn ngậm thêm hai con thỏ hoang cùng nhau xuống núi.

      Năm trước Chu gia dùng gạo nếp ngào được ít đường, tuy sinh ý bị chặt đứt, gạo nếp vẫn còn dư lại ít. Số lượng ra nhiều lắm, lúc mua tầm khoảng khối, giờ còn chưa tới cân.

      Nhiêu đó chắc cũng đủ rồi, ít nhất đủ cho Chu Vân Vân làm hàng mẫu.

      Làm màu, ngâm màu thực vật cầu thời gian, trong thời gian đó Chu Vân Vân bắt đầu làm nhân bánh. Vừa khéo, Mèo Béo săn về được hai con thỏ hoang, nàng cầm tìm nãi nãi nấu cơm ở nhà bếp, muốn xin nãi nãi đùi thỏ để làm nhân, còn lại để trong nhà ăn, nãi nãi vui mừng nhanh nhẹn đem thỏ xử lý sạch , còn giúp nàng đem thịt đùi thỏ băm để vào trong chén.

      Tuy nhân thịt thường lấy thịt heo tươi để làm, dùng thịt thỏ thay thế chắc cũng sao, dù sao nàng có khả năng sai sử người trong nhà lên trấn chuyến chỉ để mua cho nàng hai lạng thịt heo.

      Xong phần thịt, Chu Vân Vân thêm chút đường, rượu gia vị, muối đảo đều cho ngấm gia vị. Trừ thịt thỏ tươi ra, còn có thịt khô, thịt xông khói nàng cũng chuẩn bị mỗi loại ít, đáng tiếc trong nhà có đậu để làm nhân đậu, trước mắt chỉ có thể làm nhân mặn.

      Tới lúc lên đèn, phần gạo nếp ngâm xong, Chu Vân Vân từ trong viện hái ít lá trúc, lá trúc được mềm đẹp lắm, phiến lá dài rộng mấy. Đem lá trúc rửa sạch, trước hết gói ba cách bánh chưng màu, sau đó là đem hai màu phối hợp với nhau gói thêm ba cái nữa, còn lại gói được hai cái bánh chưng ba màu.

      Tổng cộng làm được tám cái bánh chưng, dùng hết sạch gạo nếp, Chu Vân Vân ước lượng chút, đánh giá trọng lượng của từng cái bánh chưng.

      Bởi vì số lượng bánh chưng nhiều, nên thời gian nấu cũng giảm bớt, chờ nãi nãi đến thúc giục nàng nhanh ngủ, bánh chưng nóng hổi ra lò, Chu Vân Vân vừa mới lột cái.

      Banh chưng hình tam giác nhắn tinh tế, bắt mắt nhất chính là bánh chưng tam sắc, được ánh đèn dầu chiếu sáng, có vẻ phá lệ đẹp đến say lòng người, đặt biệt là hương thơm phiêu đãng trong căn bếp , đem con sâu ham ăn trong bụng mỗi người rục rịch thức giấc.

      Chu nãi nãi trợn mắt há mồm, lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, vỗ đùi cái chát: “Đây là loại bánh quý hiếm gì? Là bánh chưng? Bánh chưng sao có nhiều màu như vậy?”

      “Cháu lấy rau dại làm màu.” Chu Vân Vân cười gọi nãi nãi vào trong, động tác tay vẫn dừng lại, chỉ trong nháy mắt, liền đem tám cái bánh vớt ra, lột vỏ, để nãi nãi nhìn: “Đơn sắc, song sắc, tam sắc, mỗi loại con làm vài cái, nhân chỉ có ba loại nhân, nãi nãi nếm thử? Nếu thấy ngon, chúng ta làm nhiều chút, đến tết Đoan Ngọ đem lên trấn bán.”

      Còn nếm làm gì a! Mùi thơm này, màu sắc này, lo bán được tiền.

      Nghĩ đến đây, Chu nãi nãi khen dứt miệng: “Cá cẩm lý tốt, bảo bối của bà chỉ ở bên cạnh có mấy ngày, liền nhiễm tiên khí rồi, Chu gia phát tài rồi, phát tài rồi!!”

      Chu Vân Vân: “….” Đó là con nghĩ ra có được , cùng cá cẩm lý kia có quan hệ gì?

      Lúc này Chu Vân Vân khỏi tự hỏi, muốn cho nãi nãi biết những lời gạt người kia, những câu con hưu vượn lúc trước là con muốn gạt nãi nãi đó, kịp ? Thứ gì mà chiêu tài, cá cẩm lý kia? Nãi nãi người tỉnh lại , cá kia Taobao bán đầy còn freeship màu sắc tùy người chọn a!!!
      -cây hương diệp
      [​IMG]
      -hạt cao lương

      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :