1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Truyện hay mà, nhưng cung dnay thoái trào, ít truyện, ít ng xem, chia sẻ cũng nàng nhé
      Pana thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 31:

      Edit: Pana

      Chu gia nháy mắt mất hai kẻ gây rối, yên tĩnh hơn hẳn, mùa đông vẫn giá rét như cũ, cả ngày làm hết việc, chỉ mong được ăn no mặc ấm, ngày ngày trôi qua thảnh thơi thoái mái.

      Mà trong thời gian này, trong thôn lại liên tiếp xuất dấu chân dã thú, cũng may có mấy nhà bấm bụng mất vài con gà con vịt, nhưng ai bị mất mạng. Chu nãi nãi đoán rất đúng, Chu gia chưa từng bị dã thú tập kích. Đoạn đường lúc trước bị tuyết lở, Lí trưởng nỗ lực xử lý, khơi thôn con đường mòn khác, như có cách nào để xe bò qua được, nhưng ít nhất người nhanh, tiện, an toàn hơn nhiều. Chính vì thế, Lí trưởng đem chuyện xảy ra trong thôn báo lên trấn , người trấn báo cho huyện thành.

      Tin tức từ nha môn chưa có, thậm chí chưa chắc gì tới tai huyện thừa, dù sao vào đông lại khó khăn, hơn nữa đồ bị cướp sạch người còn ai sống sót, chuyện này xem như thuộc loại án treo, oan ức gì cũng chỉ có thể đợi.

      Dưới tình huống như vậy, khí trong thôn chưa từng chuyển biến tốt đẹp, mà còn áp lực hơn. có tam lục bà ngồi lê đôi mách, ngay cả tráng đinh tụ tập cùng nhau làm việc cũng hiếm khi mở miệng chuyện, cho đến khi chuyện kỳ quái nổi lên.

      “ Thầy của Mạnh tú tài phải người trấn Thanh Vân sao? Ông ấy phó thác hy vọng rất cao người Mạnh tú tài, thường xuyên chỉ điểm hai. Lúc này nghe Mạnh lão gia gặp chuyện, phái người tới hỏi có muốn trấn trú qua mùa đông .”

      Vừa nghe thấy có chuyện này, Chu đại bá thầm than Mạnh tú tài mệnh tốt, tuổi trẻ đậu tú tài , sau đó song thân còn, cửa viện nhà có sói tới. Mặt khác, cũng có thể lý giải thành mệnh lớn, nếu phải như thế phụ mẫu êm đẹp tự nhiên ra khỏi nhà chuyến liền thể trở về, mà ở nhà, bên cạnh là nhà họ Lâm cả nhà bị diệt môn, nhưng vẫn sống sót lông tóc tổn hại.

      Bỏ qua hết những chuyện đó, nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh, Mạnh gia có mỗi cái cửa sổ cũng che được gió, dường như lương thực sống qua mùa đông đều có, chăn đệm giữ ấm gì đó miễn bàn. Những nhà khác trong thôn cảm thấy nhà mình khổ, thấy hoàn cảnh của Mạnh tú tài, trong lòng chợt nghĩ nhà mình cũng chẳng đến nỗi. Ai ngờ, ân sư phái người tới đón .

      Đáng giận hơn là, Mạnh tú tài đối với người được ân sư phái tới hỏi thăm tình hình trong nhà, chi, hồ, giả, dã chuyện nửa ngày cuối cùng dịu dàng uyển chuyển từ chối, ngỏ ý muốn ở lại trong thôn giữ đạo hiếu.

      Người trong thôn thấy màn này trợn mắt há mồm, nhưng người thông minh có cách nghĩ của người thôn minh, ai cũng dám gặp mặt chất vấn, chỉ nhịn được cảm khái câu có phúc mà biết hưởng.

      biết tốt xấu!!

      Phải biết rằng từ sau khi nhà họ Lâm xảy ra chuyện, đến hàng xóm xung quanh, ngay cả người nhà của bọn họ ai dám ở lại, ai dám đảm bảo bầy sói có thể quay lại hay . Mà Mạnh gia, là thôn hộ duy nhất trong những hộ phụ cận Lâm gia còn ở lại, đơn độc chỉ mình Mạnh tú tài.

      Tình huống như vậy, vội vàng rời mà ở lại làm chi? Lúc trước có thể sợ lên đường xảy ra chuyện, nhưng hôm nay cần mang theo gì hết, mình lên trấn sống qua mùa đông là được, đổi lại là người khác, chắc mừng phát điên rồi. lại uyển chuyển từ chối lòng tốt của người ta, khuyên can mãi mới tiễn được người .

      Người trong thôn đều đọc sách nhiều quá choáng váng đầu óc, nơi tốt như vậy lại , hai nhất định ở lại chịu chết. Có mấy người khoa trương đến mức đấm ngực dậm chân, hận thể thay thế , nhìn tình hình thôn Dương Thụ giờ, tương lai như thế nào còn chưa biết được.

      Duy chỉ có Chu nãi nãi sau khi nghe xong chuyện này, trầm mặt lúc, liên tục cảm khái.

      đến Mạnh lão gia, người này có chút cổ quái. Lão nương nhớ rất nhiều năm trước, nhà ông ấy nghèo rớt mồng tơi, đến cái cửa nhà cũng chẳng lành lặng nhờ mọi người giúp đỡ tu sửa lại. Này cũng chẳng có gì, lão nương nghĩ ra, nhà bọn họ như vậy, nhưng ra cũng tính là kém. bị đói bị lạnh, nuôi hai miệng ăn mà thân thể Mạnh lão gia cũng tồi, thường ngày đau ốm. Nếu có trận tuyết lở kia, chừng có thể sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa cũng nên.”

      Lúc trước nghĩ nhiều, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy lạ, Chu nãi nãi thêm nữa, chỉ dặn dò người trong nhà được nhiều chuyện mà đến Mạnh gia làm gì, tránh được tránh, được năng linh tinh.

      Kỳ , cần Chu nãi nãi dặn dò, cũng có ai dám bén mãng tới Mạnh gia. Mạnh lão gia cổ quái hay , ai biết được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Lâm gia xảy ra chuyện Mạnh gia lại ở cách vách, ai dám bạo gian tới chỗ đó? Phải biết rằng, Lâm gia có mấy người may mắn sống sót đến nay vẫn chưa trở về thôn, trong viện vẫn giữ nguyên trường sau khi bầy sói rời . Đừng tới người khác, ngay cả đội tuần tra tránh chỗ đó như tránh ôn thần, mỗi lần đều cố tình đường vòng.

      khí u bao trùm, năm mới yên lặng tới.

      Nếu lúc trước có những chuyện này, Chu gia năm trước thu hoạch tồi, tiền thu cũng ít, hẳn có thể trải qua năm mới vui vẻ sung túc. Nhưng có nhiều chuyện xảy ra, lúc này ai mà vui vẻ cho được.

      như thế nào đều là năm mới, Chu Vân Vân lấy ra hủ đường khối trân quý của nàng, cả nhà già trẻ lớn bé đều có phần, Chu nãi nãi cũng đem thịt xông khói ra chia cho mọi người, dặn dò lập tức ăn ngay được để dành, mặt khác còn phá lệ thưởng cho công thần trong nhà là Mèo Béo thau thịt khô .

      Ngẫm lại thời gian gần đây Mèo Béo cống hiến sức lực lớn nhất, mọi người Chu gia dị nghị gì khi Mèo Béo được nhiều thêm khối thịt khô, ngay cả Chu Tam Niếp chỉ nhìn cách hâm mộ, cúi đầu lẩm bẩm. Chu Vân Vân thấy vậy, thò đầu lại gần nghe được hai câu.

      “…. Ăn nhiều chút, ăn cho no, sau đó lên núi săn nhiều gà rừng, thỏ hoang.”

      Chu Vân Vân khỏi bật cười, nha đầu tham ăn, cư nhiên còn biết nhìn xa trong rộng hoạch định đầu tư. Bất quá tới tháng giêng, mùa xuân còn xa nữa, ít nhất còn có hy vọng. chỉ có mình Chu Tam Niếp ngóng trông mùa xuân tới, bản thân Chu Vân Vân cũng vậy, mùa đông phải tốt, nàng lần cũng cần xuống bếp, phải nãi nãi thương tiếc nàng cho nàng làm, mà là vào đông đồ ăn phải là cháo loãng bánh bột ngô, ai làm mà giống nhau?

      Có cái gì sầu khổ hơn chuyện bản thân mình là đầu bếp nhưng có nguyên liệu để nấu? Chu Vân Vân chỉ biết bấm ngón tay tính từng ngày, mong sao mùa xuân nhanh đến, nàng thể bản lĩnh phen.

      Cứ như vậy, đảo mắt liền đến giữa tháng giêng, theo phong tục của thôn Dương Thụ, hôm nay là ngày nữ nhi xuất giá được phép về nhà mẹ đẻ. Đương nhiên, nếu gả đến nơi xa thể về nhà cũng là điều bình thường, nếu được hơn phân nửa nữ nhi gia chọn về nhà mẹ đẻ, phải ai cũng giống như Lý thị ba ngày hai bữa lại đòi về nhà mẹ đẻ.

      Bên này Chu gia, nhà mẹ đẻ của đại bá nương, nhị bá nương cách thôn Dương Thụ rất gần, hai người gả ra ngoài nhiều năm, lòng hướng về trượng phu chăm lo cho hài tử, đối với nhà mẹ đẻ chẳng còn nhiều quyến luyến. Nhưng hai vị đường tẩu mới vào cửa được năm giống, lần đầu ở nhà chồng ăn tết, nhớ nhà là chuyện thường tình.

      Nãi nãi muốn làm khó các nàng, lại nghĩ thể để họ tay mà về, rất mất mặt, bèn lấy bánh bột ngô làm sẵn, đại bá nương thêm nhị bá nương cộng lại có hai người tức phụ, mỗi người được hai mươi cái bánh bột ngô, lại kêu tôn tử cùng về với các nàng, người nào muốn về về, muốn về cũng có ai cố tình làm các nàng khó xử hết.

      Bởi vậy, chưa đến buổi trưa, hai cặp phu thê Chu gia rời , cả nhà yên tĩnh hẳn.

      Chu Vân Vân muốn xin nãi nãi hai củ khoai lang để lùi tro, gọi Chu Tam Niếp ở nhà bếp canh chừng, bản thân nàng kéo Chu Đại Kim làm bạn với phụ thân.

      Tháng giêng là lúc cuối năm, người nhà đoàn tụ, vui vẻ cùng thê tử về nhà mẹ đẻ. Duy chỉ có phụ thân đơn lẻ bóng, trông rất thê lương. Bất quá, đến khi Chu Vân Vân cùng Chu Đại Kim mang bộ dáng lâm trận đón địch đứng trước mặt mình, Chu Tam cười ngây ngô.

      “Muốn làm gì? Phụ thân mang các con .”

      “Lúc này rất tốt để ra ngoài, ban ngày ban mặt, dã thú đều nấp ở núi, phụ thân dẫn chúng con vào trong thôn dạo .” Chu Vân Vân nhìn thoáng qua Đại Kim, đề nghị .

      “Được.” Chu Tam lập tức đáp ứng.

      nhà ba người ra cửa, dọc theo đường mòn vào thôn. Nếu tính hai lần chợ lúc trước, từ lúc Chu Vân Vân xuyên qua đến giờ, đâu là lần đầu tiên nàng chân chính bước vào thôn. Thôn Dương Thụ tính là , diện tích phần lớn là ruộng lúa, liếc mắt cái là mảnh mênh mong trắng xóa, chỉ nhìn thấy lác đác vài người.

      Cho đến khi rẽ qua khúc cua, hai mắt Chu Vân Vân đột nhiên sáng lên.

      Rất xa có người tới, mặt thân y phục mới cũ nhưng cực kỳ sạch , đầu đội mũ tứ phương, phía sau đeo cái rương đựng sách vuông vức, người tuy gầy yếu nhưng nhìn rất đĩnh đạt, sáng sớm trời mùa đông nhìn phá lệ giống người thường. Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, Chu Vân Vân mở to mắt hết cỡ vẫn thấy diện mạo của người nọ.

      Chu Vân Vân thầm nghĩ, người kia chắc là nhân vật được mọi người thường xuyên nhắc tới gần đây- Mạnh tú tài. Mắt nhìn người của nãi nãi tinh tường, Mạnh tú tài vừa nhìn là thấy phải người đơn giản, khó trách đường tỷ có thể coi trọng .

      để người khác nhìn lâu, Mạnh tú tài rẽ phải qua khúc cua mất. Chu Vân Vân thu lại cảm xúc xa lạ trong lòng, cùng phụ thân, đệ đệ hàng huyên, ba người dọc theo con đường mòn trong thôn chậm rãi dạo, thẳng đến khi mặt trời lên cao, lúc này mới trở về nhà.

      ngờ, vừa mới tới cuối thôn liền nhìn thất đôi phu thê mang theo tiểu nương tầm bảy tám tuổi. Trong lòng Chu Vân Vân kỳ quái, xuống chút nữa là chân núi Thanh Sơn, nếu chỉ có Chu gia, chẳng lẽ đây là khách của Chu gia?

      Trong lòng cân nhắc, chợt nghe phụ thân kinh hô: “Đại Nữu?”

      Đại Nữu? Chu Đại Nữu?

      Trong lòng Chu Vân Vân nao nao, chẳng lẽ vị này chính là tiểu xuất giá nhiều năm của nàng?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 32:

      Edit: Pana

      Đối với Chu Vân Vân người tiểu Chu Đại Nữu này là người nghe danh lâu chưa từng gặp mặt.

      Cũng khó trách, lúc trước khi phụ thân nàng vừa mới cưới thê tử xong, tiểu liền gả cho người khác. Hai năm đầu ở trong thôn, sau đó theo nhà chồng đến trấn Thanh Vân, gặp mặt thường xuyên. Cũng may Chu Đại Nữu là nhân vật khá nổi tiếng trong thôn, cách thôn cũng thường nghe người khác về vị tiểu này, Chu Vân Vân nghe được ít.

      Nhớ năm đó, nội công nàng tạ thế, người trong thôn đều rằng nãi nãi đem nữ nhi bán , dù sao ba người con lớn của bà đều là nam hài , nhà quả phụ cùng ba nhi tử có thể sống sót cũng tồi, có ai để ý đến nữ nhi làm gì. Nhưng ai mà ngờ, Chu Đại Nữu chẳng những bị bán, còn vui vẻ khôn lớn, được nãi nãi đối xử rất công bằng, bốn hài tử trong nhà được đối xử bình đẳng như nhau.

      Chờ Chu Đại Nữu lớn hơn chút, lớn lên dáng vẻ tồi, có người lại Chu nãi nãi muốn treo giá, muốn tiền sính lễ hậu hĩnh. thực tế, nãi nãi đúng là làm như vậy, chẵng những vậy còn đem hết tiền sính lễ đưa cho Chu Đại Nữu, còn mang theo hai bộ chăn đệm hai bộ y phục, tất cả đều mới tinh về nhà chồng. Chuyện này ra phải chưa có tiền lệ, nhưng ở thôn Dương Thụ quả là rất hiếm.

      Sau đó, Chu Đại Nữu theo nhà chồng đến trấn Thanh Vân, mỗi năm tết đến thể trở về cũng nhờ người tiện đường mang chút lễ vật gửi về, phải đồ quý trọng gì nhưng đó cũng xem như là tâm ý của nàng.

      Lẽ ra chuyện như vậy, được người khác cực kỳ hâm mộ mới đúng, nhưng ngờ, Chu Đại Nữu xuất giá nhiều năm chỉ sinh được nữ nhi bảo bối, trượng phu tiểu là độc đinh trong nhà, vì chuyện này mà tiểu bị ít người khua môi múa mép.

      Chu Vân Vân thầm nghĩ, chắc phải bận rộn rảnh về nhà mẹ đẻ, mà là sợ trở về. Rất nhiều việc, càng ở nông thôn lời càng trực tiếp, có chuyện làm trò ra vẻ, càng đừng đến chuyện tính kế người khác. Cũng vì thế, Chu Vân Vân mới cảm thấy kinh ngạc, lúc này người trong thôn đều muốn chạy lên trấn , sao Chu Đại Nữu ngược lại trở về? Chẳng lẽ tin tức thôn Dương thụ gặp nạn truyền ra ngoài?

      Cùng suy nghĩ với nàng còn có Chu Tam.

      “Sao lại đột nhiên trở về? Từ từ, về nhà trước cái .”

      Kinh ngạc kinh ngạc, muội muội nhiều năm gặp trở lại, Chu Tam rất cao hứng, vội vàng nghênh đón muội muội về nhà.

      Bên này Chu gia, nãi nãi túm Chu Tam Niếp ra khỏi nhà bếp, tay túm miệng mắng: “Nha đầu ngươi sợ chết sao? Củ khoai còn nóng như vậy lại cho vào miệng, nóng chết nghẹn chết ngươi!” Vừa ngẩn đầu: “…. Đại Nữu?!”

      Kinh ngạc xong bà liền tức giận, ném Chu Tam Niếp qua bên, sải bước tiến lên : “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi lúc này trở về làm gì? Chạy nhanh , kêu Tam Ngưu đưa các con lập tức rời !”

      Giữa tháng giêng là lúc nữ nhi xuất giá về nhà, nhưng cũng phải xem tình hình thế nào chứ. Tức phụ Chu gia ở thôn khác về nhà sao, trừ thôn Dương Thụ ra, nghe ở chỗ khác gặp phải sói. Nhưng lúc này mà tới thôn Dương Thụ phải ngốc là gì? Đặc biệt Chu gia lại ở sát chân núi Đại Thanh, nếu xảy ra chuyện muốn kêu cứu cũng chẳng có người nào tới cứu được.

      Chu Đại Nữu vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nương, nữ nhi lâu mới trở về được chuyến, nương nhớ thương nữ nhi thôi, lại đem nữ nhi đuổi ra ngoài? Đúng rồi, lần trước người nhìn thấy An Nhi là lúc con bé tròn tuổi đúng ? Tới, An Nhi lại đây để nãi nãi nhìn con nào.”

      An Nhi cười hì hì tiến lên, trước tiên giọng cúi đầu chào sau đó tiến lên ôm chặt cánh tay Chu nãi nãi, lộ ra khuôn mặt nhắn.

      “Thôi, tới cũng tới rồi, ở lại ăn cơm trưa .” Chu nãi nãi cuối cùng hạ lệnh, tính ra phía sau chuẩn bị ít thức ăn, nhìn sơ qua muốn làm bữa trưa. Thấy thế, Chu Vân Vân vội tiến lên ngăn lại, : “Nãi nãi, tiểu vất vả mới về nhà chuyến, người ở bên cạnh tâm nhiều hơn chút, bữa trưa giao cho con .”

      Chu nãi nãi chần chừ, lại bị tiểu ngoại tôn nữ quấn lấy, rất nhanh bị dụ tới nhà chính, chỉ kịp phân phó Chu Vân Vân ra phía sau lấy thêm nguyên liệu nấu ăn.

      Kỳ , nếu muốn làm bữa trưa ra hình ra dáng, là có khả năng. giờ giữa tháng giêng, có trời mới biết bầy sói khi nào lại xuống núi lần nữa, ban ngày thấy sói, nhưng biết người trong thôn có thấy . Dù sao, cả nhà Chu Đại Nữu vào thôn, đường đường chính chính mà , lúc đó trong thôn có ít người dạo, bị những người đó nhìn thấy chắc sao đâu.

      Sợ làm món chiên xào có mùi thơm bay ra, Chu Vân Vân chọn món phải sở trường của nàng, làm món mì sợi, lại cho thêm mỗi người nhà Chu Đại Nữu quả trứng gà, phía rắc thêm ít rau muối chua, lại cầm mười mấy cái bánh bột ngô đem hâm nóng, đặt vào trong khay để nhị đường ca giúp bê lên nhà chính.

      Vào đông, Chu gia ăn cơm trưa, phần mì sợ này là dùng để đãi khách. Chu Vân Vân biết mấy đứa ở lại nhà chính, buông đũa tránh ra ngoài, trước khi , nàng thấy loáng thoáng mắt nãi nãi ửng hồng.

      Ra khỏi nhà chính tới phòng bếp, bởi vì lâu rồi mới làm lại món ăn có nước, hương vị mì sợi sớm tan , hơn nữa mấy bữa nay, Chu Vân Vân quen với mùi vị khói bếp, lúc này người vui nhất phải đến Đại Kim cùng Tam Niếp ngồi bên quanh bếp lò uống nước sưởi ấm. là nước ấm, bằng đó là nồi nước , lúc nãy nàng mới lấy nồi nước đó chần sơ trứng gà bên nổi lên váng lòng trắng trứng, canh phải vì canh này chẳng khác gì nước lọc cả.

      lát sau, nhị đường cũng đến, trong tay cầm bao đồ, trực tiếp đưa cho Chu Vân Vân: “ cho.”

      Bao đồ lớn bằng bàn tay, dùng giấy dầu thô bao lấy, bên được cột chặt bằng dây thừng. Cởi dây thừng mới thấy được bên trong có hai tầng dưới có tổng cộng tám khối điểm tâm, màu trắng sữa, phía phủ lớp đường mịn, nhìn rất ngon miệng.

      “Tỷ tỷ….” Chu Tam Niếp sắp chảy nước miếng đến nơi, nhưng dám duỗi tay ra lấy, chỉ có thể dùng bàn tay kéo kéo tay áo Chu Vân Vân, vẻ mặt rất đáng thương.

      “Nếu cho, chúng ta chia nhau .” Chu Vân Vân dẫn đầu cầm khối điểm tâm lên nhìn, lại bảo: “Mỗi người khối, còn dư lại hôm nay ai về trước được ăn trước.”

      Nhị đường ca nghe được lời này liền cười: “Vốn là cho các đệ, muội ăn, cần để lại cho bọn họ.” xong, ăn, chỉ đứng dậy đến kệ bếp nhìn nồi nước sôi, lấy vá múc cho mình chén canh suông, vừa uống vừa , “Huynh thấy điểm tâm này bằng Vân Vân làm, nhưng nghe tiểu , điểm tâm này là do tiệm nổi tiếng ở trấn Thanh Vân làm. Haizz, nếu chúng ta có thể làm điểm tâm đem lên trấn bán tốt quá.”

      “Có thể, chờ đến đầu xuân tốt rồi.”

      Chờ đầu xuân…

      chỉ có mình Chu Vân Vân mong mỏi, tất cả người trong thôn đều ngóng trông từng ngày, mong đến đầu xuân, càng mong thời tiết ấm hơn, khẩn cầu trời cao phù hộ người nông dân cơm no áo ấm.

      Cả nhà tiểu ở lại Chu gia lâu lắm, tiểu lo lắng người trong nhà xảy ra chuyện mới lặn lội trở về chuyến, giờ thấy mọi người vẫn khỏe mạnh, vậy yên tâm hơn rồi. Ngoại trừ tiểu , Chu gia có người thân thích nào thân thiết, càng tới gần đầu xuân, người trong thông càng hoảng loạng. mùa đông tàn khốc trôi qua, cửa ải cuối cùng của năm qua, cây cỏ bắt đầu đâm chồi, khắp nơi là khí vui mừng, qua hai tháng rất nhiều người phát trước cửa sau nhà có ít hạt giống nảy mầm.

      Mùa xuân tới.

      Chu Vân Vân đứng trước cửa viện, nhìn xa xa thở ra hơi dài. Gia cảnh Chu gia tồi, nàng phá lệ được cưng chiều sủng ái, ấy vậy mà nàng vẫn cảm thấy mùa đông đầu tiên ở đây dài.

      Theo mùa xuân đến, mỗi ngày, thậm chí mỗi khắc trong thôn đều có biến hóa. Bên trong chân tường mọc ra bụi cỏ dại, trước cửa là cây dương già đâm chồi non, bảy tám ngày sau Chu Tam ở bên bờ ruộng cắt được sọt rau dại mang về, cả nhà cuối cùng yên tâm để tảng đá lớn trong lòng xuống.

      Tuy tuyết chưa tan hết, nhưng thời tiết dần ấm lên, sợ trong nhà còn lương thực, ngày xuân so với mùa đông tốt hơn rất rất nhiều. có lương thực cũng còn có rau dại mà ăn, cầm cự chịu đựng vẫn sống sót được, giống như mùa đông vừa lo lắng bị chết đói còn phải đề phòng dã thú, tuyết lở, chết rét.

      Đặt biệt, thời tiết ấm dần băng núi tan, rau dại cỏ dại sinh sôi nảy nở, núi dần dần náo nhiệt lên, gà rừng thỏ hoang biết từ nơi nào xông ra, chim chóc lúc trước thấy đâu biết từ đâu bay về.

      Đến lúc này, người trong thôn cần lo lắng chuyện sói xuống núi nữa, nghĩ đến chuyện lúc này bầy sói trú vào nơi sâu nhất của núi Đại Thanh, đối với người dân trong thôn đây mới là tin tức tốt nhất.

      Thời tiết ấm dần, bầy sói về núi, băng tan tuy chậm, nhưng hết thảy đều chuyển biến tốt đẹp.

      “Ào” tiếng mọi người sôi nổi đổ ra đường, hơn phân nửa là người nào người nấy vác cái cuốc vai hướng tới mảnh đất nhà mình, nghĩ muốn đào sâu cuốc đất có thể làm băng tan nhanh hơn chút, còn có người mỗi ngày ít nhất phải vòng quanh bờ ruộng nhà mình hai lần, cân nhắc xem vạn nhất cày bừa được vụ xuân nên trồng loại cây nào mới tốt, tuyệt đối thể để đồng ruộng hoang phế, có cày cấy trồng trọt đất mới phì nhiêu màu mỡ.

      Chu gia tất nhiên cũng ngoại lệ, Chu đại bá mang theo đệ đệ con cháu ngày ngày ngồi xổm đất, tuy lúc trước có những lời tốt đẹp của Chu Vân Vân trấn an cả nhà, nhưng dù sao Chu gia là người làm nông, đất đai trồng trọt mới là điều quan trọng nhất, buôn bán có kiếm được nhiều tiền chăng nữa chung quy cũng bằng đất đai màu mỡ.

      Mà lúc này, Mèo Béo lên núi, ngày đêm, chỉ ăn uống bữa thống khoái mà còn tiện thể mang về hai con thỏ xám, được bao nhiêu thịt, nhưng cũng làm cho cả nhà vui sướng thôi.

      Qua mùa đông, Chu Vân Vân cảm thấy chính mình cũng muốn biến thành thỏ, nhìn thỏ xám bị cắn đứt cổ, nàng mãnh liệt nuốt vài ngụm nước miếng, vội vàng lột da cắt thịt hận thể lập tức ăn vào trong miệng. Ngay cả Chu nãi nãi cũng ra lệnh đem cất trữ đồ ăn, chỉ vội vàng sai con cháu bắt lửa nấu cơm, tính toán làm bữa khai xuân.

      Suy xét đến việc cả nhà lâu chưa ăn được ăn món nước, Chu Vân Vân dám dùng nhiều nguyên liệu để làm món BBQ, chỉ đem thịt thỏ chặt thành từng khối để vào trong nồi hầm nấu, thậm chí thêm gia vị gì, chỉ nêm vào vài muỗng muối , nấu giống như món gà bát bảo. Đương nhiên, món gà bát bảo còn phải thêm măng tươi nấm hương, nhưng với điều kiện bây giờ chỉ có thể làm món thỏ bát bảo đơn giản nhất.

      Tuy thế, người Chu gia lâu rồi được ăn món mặn giờ đây người nào người nấy ăn đến mức cái miệng bóng bẩy, thịt sợ đủ chứ nước canh dư dả. Nước canh thanh ngọt, cắn thêm miếng bánh bột ngô là là mỹ vị.

      lâu mới ăn được ăn ngon bữa, trong lòng Chu Vân Vân sung sướng như muốn bay lên.

      Kỳ thời tiết lúc này ấm hơn, liếc vòng quanh thôn nơi nơi là màu xanh mơn mởn. Bởi vì mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều, thế nên băng mặt đất còn chưa tan hết, tất nhiên có biện pháp nào cày bừa vụ xuân được. Nhưng trừ điểm này ra những thứ khác thành vấn đề.

      Trong lòng Chu Vân Vân cân nhắc, bầy sói hẳn vào sâu trong núi, nàng có nên lên núi dạo?

      Bởi vì mùa đông năm nay mọi người bị dọa sợ , giờ đầu xuân, người trong thôn cũng chỉ dám dạo bên bờ ruộng, thấy được rau dại cỏ dại bất luận là loại nào có khó ăn đến mấy đều lập tức hái về nhà. Người người đều đào, cái thôn Dương Thụ nho có thể có bao nhiêu rau dại?

      núi Đại Thanh nhất định nguồn lương thực dồi dào.

      Gan lớn no chết, nhát gan đói chết, Chu Vân Vân vẫn luôn chần chờ, nay quyết định chơi lớn phen, dù sao có Mèo Béo ở đây, có gặp phải dã thú nữa cũng có thể toàn thân rút lui, huống hồ bản thân nàng có khứu giác cực kỳ nhanh nhạy, năm trước phải dựa vào khứu giác trời ban này nàng dễ như trở bản tay tiến vào núi sâu tìm được Mèo Béo sao?

      là làm.

      Người lớn Chu gia lúc này chỉ quan tâm đến miếng đất kia, mỗi ngày từ sáng đến tối đều xới đất, bón phân, mong chờ đất xốp băng tan. Cũng bởi vậy, trừ những người được phân công ở nhà nấu cơm, những người khác sáng sớm ra ngoài. Chu Vân Vân nhân cơ hội, đương nhiên quên dẫn theo Mèo Béo chạy nhanh.

      Mèo Béo đương nhiên theo kịp, nhưng chờ đến chân núi, Chu Vân Vân kinh ngạc phát phía sau nàng mọc thêm hai cái đuổi .

      Đại Kim, Tam Niếp ngờ lại chạy theo.

      Chu Vân Vân đau đầu thôi, nếu nàng mình nàng sợ, nhưng dắt theo hai tên nhóc con này.... , nàng có gan lớn như vậy. ngờ, Chu Đại Kim liếc mắt cái nhìn thấu ý nghĩ của nàng, vừa cầu xin mang ý uy hiếp, hai nhất định phải dẫn theo, sọt cũng mang sẵn rồi. Lúc nãy thấy Chu Vân Vân cầm cái sọt được làm riêng cho nàng để sẵn ở cửa, cũng học theo lén lấy hai cái, đúng lúc ra thấy Tam Niếp cũng theo.

      Ba củ cải dạo quanh núi?

      “Tỷ có thể dẫn đệ, muội theo, nhưng hai đứa nhất định phải nghe lời.” Chu Vân Vân thầm nghĩ, cùng lắm nàng cảnh giác cẩn thận chút, chắc xảy ra chuyện gì đâu.

      Nghe được tỷ tỷ đồng ý Đại Kim cùng Tam Niếp nhất trí điên cuồng gật đầu.

      Thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, Chu Vân Vân cuối cùng thở dài hơi nhõm, chạy nhanh theo Mèo Béo vào núi.

      Cảm giác núi khác biệt, đến việc khí có bao nhiêu tươi mát trong lành, chỉ riêng liếc mắt cái, liền nhìn thấy khắp nơi đều là rau cỏ dại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy quả dại đỏ rực linh tinh gì đó. đợi Chu Vân Vân mở miệng, Tam Niếp vui mừng muốn điên lên, hai bước chạy tới chỗ quả dại túm lấy cành cây kéo xuống hái quả, nhìn cũng nhìn liền bỏ vào trong miệng cắn miếng.

      Chu Vân Vân nhịn được qua, nhắc nhở: “Lúc trước phải đồng ý ngoan ngoãn nghe lời tỷ?” Nàng sợ Chu Tam Niếp ăn nhầm quả độc, dù sao trẻ ở trong thôn được nuôi thả là chính, lúc trước phải vì chuyện bầy sói, Tam Niếp là đứa mỗi ngày sống trong núi, quả dại , muội ấy còn đào rễ cây nhai, chỉ vì rễ cây có vị ngọt.

      “Đây, a tỷ cũng ăn nha.” Cùng Chu Đại Kim tụ tập chỗ lâu, Chu Tam Niếp cũng học theo Chu Đại Kim gọi Chu Vân Vân là a tỷ, muội ấy cho rằng Chu Vân Vân cũng muốn ăn, lại muốn hái thêm mấy cái quả dại cho nàng.

      “Tỷ ăn, muội để dành ăn . Còn có, giờ mới đầu xuân, tình hình trong núi ra sao ai đoán trước được, hai đứa đừng chạy loạn, luôn theo sau Mèo Béo, biết chưa?” Dừng chút, Chu Vân Vân thấy lực uy hiếp còn chưa đủ, lại thêm câu, “ nghe lời lần tới tỷ dẫn hai đứa theo.”

      “Nghe lời nghe lời nghe lời!” Chu Tam Niếp ăn nữa, đem quả dại ôm trong ngực, đồng thời đầu gật như trống tỏi.

      Chu Vân Vân biết muội ấy là đứa trong đầu chỉ toàn đồ ăn, cũng lười thêm, chỉ duỗi tay giữ muội ấy lại, nghĩ nghĩ, sợ Đại Kim nghĩ nhiều, đơn giản tay dắt đứa, ba người song song sau Mèo Béo.

      núi rau dại rất nhiều, mới bao lâu, Chu Vân Vân nhìn thấy vài loại, bất quá nàng lập tức hái, nàng muốn quanh núi nhìn hết lượt, phải đến vì hái rau dại. Dù sao lúc này người trong thôn dám lên núi, chỉ cần nhìn thấy thứ gì tốt, chờ nó phát triển nhiều, sau đó xử lý hết lần là được.

      “Nhìn, đây là lỗ mũi heo, hay còn gọi là rau diếp cá, có thể làm món rau trộn hay dùng để làm thuốc, pha trà gì đều được. Lúc này là mùa xuân, chúng ta đào nguyên cả rễ rửa sạch, sau đó cho thêm hai giọt dầu mè trộn đều lên, hương vị kia là thanh mát ngon miệng. Làm thuốc, pha trà phức tạp hơn, sau này lại .”

      Chu Vân Vân vừa vừa chuyện với hai tiểu gia hỏa, kỳ nàng thích ăn dương xỉ hơn, đặt biệt là món dương xỉ kho thịt tư vị đó nghĩ thôi chảy nước miếng. Rau dền cũng tồi, làm rau trộn, món xào, hay nấu canh đều rất ngon, đặt biệt là món cơm chiên rau dền, hay bánh trứng rau dền nàng đều thích ăn, đáng tiếc rau dền tháng năm tháng sáu mới có, giờ thời tiết còn lạnh, núi có khả năng có rau dền. Nhưng ra nếu băng thể tan, có thể suy xét trồng ít loại rau củ khác, thời kỳ sinh trưởng của rau dền là hai tháng, đến lúc đó trồng cho nhà mình ăn hay làm thành món ăn đem lên trấn bán đều được, hai cái cái nào cũng tốt.

      Chân mắt nhìn, Chu Vân Vân rất dễ phát hơn mười loại rau dại ăn rất ngon, lúc này nàng cũng lơ là thiếu cảnh giác, vẫn luôn cẩn thận ngửi các loại mùi hương trong khí.

      có dã thú lớn, còn ngửi được mùi phân của con gà rừng.

      đợi Chu Vân Vân bị chính ý nghĩ của mình thối chết, nàng nhìn thấy Mèo Béo bất thình lình xông lên, chớp mắt trong miệng ngậm được con gà rừng.

      “Mèo Béo, ngươi kiềm chế chút, có nhìn thấy gà rừng cũng đừng có ngụm cắn chết, chúng ta bắt chúng về nuôi, đến lúc đó mỗi ngày đều có trứng gà ăn.” Chu Vân Vân vẻ mặt tiếc nuối nhìn con gà rừng bị cắn đứt cổ, năm trước vào đông, nãi nãi nhẫn tâm đem hết súc vật trong nhà làm thịt hết, con cũng chừa lại, nhưng cách này có rất nhiều người nghĩ đến, hơn nữa thêm chuyện bầy sói xuống núi, trong thôn toàn bộ chừa lại con gà sống nào.

      Cũng may, trong thôn có nhưng núi lại có, tuy gà rừng cùng gà nhà khác nhau rất lớn, nhưng Chu Vân Vân mặc kệ, dù sao thịt gà nào mà chẳng để ăn, tất nhiên trứng gà cũng có thể ăn.

      Trong đầu Chu Vân Vân còn cảm thấy tiếc, bên kia Chu Tam Niếp nhanh tay lẹ mắt cầm con gà rừng còn chảy máu tay bỏ vào sọt sau lưng, mặt chút sợ hãi hay ghét bỏ nào, chỉ liên tục nuốt nước miếng.

      Chỉ liếc mắt cái, Chu Vân Vân nhìn thấu suy nghĩ lúc này của Chu Tam Niếp.

      “Cả thế giới biến thành đồ ăn tốt”

      Thấy Chu Tam Niếp thu thập tốt, Chu Vân Vân cũng gì thêm, con gà rừng chết nặng tầm hai ba cân, Tam Niếp tuy tuổi còn nhưng biết giúp người lớn trong nhà làm việc, lại nhìn đến dáng vẻ hùng dũng kia của muội ấy, mang thêm hai ba con cũng thành vấn đề.

      Nghĩ cái gì cái đó liền tới, tới khắc sau, Mèo Béo lại cắn thêm hai con gà rừng, con bất hạnh chết thảm, con thoi thóp được Chu Vân Vân cứu. Theo thường lệ, gà chết vào sọt Chu Tam Niếp, còn gà sống bị Chu Vân Vân dùng dây qua loa trói lại ném vào trong sọt Chu Đại Kim. Mà bản thân nàng vui sường chạy lên, nương theo mùi hương ngửi được chuẩn xác tìm được cái ổ gà.

      Cái ổ được làm từ cỏ dại dày trong ổ có bảy tám cái trứng gà, Chu Vân Vân bỏ sọt xuống, bưng cả trứng lẫn ổ bỏ vào trong sọt, cẩn thận đeo lưng.

      “A tỷ, ngày mai chúng ta lại tiếp!” Đại Kim thoạt nhìn càng hưng phấn hơn so với Chu Tam Niếp, bản tính đệ ấy hiếu động, cả mùa đông bị nhốt ở nhà được đâu, ăn rồi ngồi dưới mái hiên hết nhìn đông lại nhìn tây, cả ngày đều rầu rĩ vui. Hôm nay rất tốt, vui vẻ chạy nhảy, đem hết mọi chuyện vứt ra sau đầu, buồn bực trong lòng tất cả đều tiêu tán.

      núi tốt, mặc dù thu hoạch được gì vẫn nguyện ý mỗi ngày đều lên núi nhảy nhót vòng.

      “Trở về rồi .” Chu Vân Vân dám cam đoan, nàng cảm thấy trở về bị mắng cho té tát.

      Có bị ăn mắng nàng cũng phải vào núi chuyến, đơn thuần chỉ vì sở thích ăn uống, quan trọng nhất vẫn là xem thử vận may có tìm được thứ rất ngon gọi là “thảo”. Nguyên chủ chính là dựa vào cái gọi là “thảo” thành công trở thành tiểu kim oa trong lòng nãi nãi, còn cứu Mèo Béo mạng. Như vậy xem ra, hẳn là khó tìm?

      Chu Vân Vân ôm hy vọng, lại dám quá chắc chắn. Nguyên chủ có bản lĩnh này, nhưng bản thân nàng gốc cây cũng chưa tìm được, may lần này vào núi chuyến có tay mà về, đến mớ rau dại đường hái được, riêng Mèo Béo bắt được hai con gà rừng, thêm tổ trứng gà, thu hoạch cũng tồi.

      Nghĩ đến đây, nháy mắt Chu Vân Vân bình tĩnh lại, làm người thể quá tham lam, coi như hôm nay lên núi vì muốn đổi khẩu vị, tìm được nguyên liệu làm ai món giòn ngon, thêm món rau dại trộn nữa cũng tồi.

      Từ chân núi đến sườn núi, đường ba người ở khe núi nghỉ ngơi chút, lúc mang theo thức ăn, đơn giản ở khe núi đem quả dại rửa sạch, ba người ăn rất vui vẻ. Chu Vân Vân cũng nhìn ra, nàng giỏi nhận biết các loại rau dại, Chu Tam Niếp phản phất trời sinh đối với quả dại phá lệ mẫn cảm, mỗi lần nàng cùng Chu Đại Kim chú ý, Tam Niếp đều hái quả dại nào đó gặm đến vui sướng. Còn có Đại Kim, đệ ấy giống như con khỉ vèo cái trèo lên cây, hái được quả dại chuẩn xác ném cho Tam Niếp.

      Gần đến trưa, ba người tới được sườn núi, đứng ở cao nhìn xa xa, toàn bộ thôn Dương Thụ như ở dưới chân, làm người khác khỏi sinh ra cảm giác tự hào.

      Kỳ , núi Đại Thanh phải là ngọn núi, mà là dãy núi thấp. Ba người Chu Vân Vân đứng ở chỗ gọi là sườn núi, gần nhất chính là ngọn núi gần thôn Dương Thụ, nếu phải bọn họ vừa vừa dừng, chừng đến đây chỉ mất tầm nửa canh giờ. Mà nếu muốn tiến vào sâu trong núi, thanh niên trai tráng cũng mất khoảng hai ba canh giờ, điều kiện tiên quyết là bị lạc đường, gặp dã thú.

      Đứng sườn núi, Chu Vân Vân cảm thấy mình như muốn bay lên, nơi này mới chân chính là thiên nhiên hoang sơ bị ô nhiễm, riêng khí thôi tươi mát ngon ngọt say đắm lòng nàng, đặt biệt là cái loại cảm giác tất cả lỗ chân lông người đều được thư giãn, làm nàng khỏi nhớ tới chuyện, lúc hai ba tuổi nguyên chủ ôm củ cải trắng há mồm gặm sống chết chịu buông tay ....

      Gì?

      Củ cải trắng?
      tặng nàng @Tôm Thỏ<3<3:-*:-*
      hauyen2803Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 33:

      Edit: Pana

      Chẳng lẽ nơi này cũng có “Củ cải trắng”?

      Hai mắt Chu Vân Vân tỏa sáng quét mắt khắp mọi nơi, những nơi mắt nàng có thể nhìn thấy mỗi thứ cây cỏ hay đất đá đều rất bình thường. Tuy nàng đối với dược liệu hoàn toàn tinh thông, nhưng Chu Vân Vân theo bản năng cảm thấy nơi này thích hợp là nơi nhân sâm sinh trưởng.

      Chần chừ lúc, Chu Vân Vân đơn giản nhắm mặt lại tập trung tinh thần ngửi những mùi hương có trong khí.

      Rất dễ ngửi, lại ngửi ra đó là thứ gì, chỉ là mùi hương này cho nàng cảm giác rất thoải mái, nhưng cẩn thận ngẫm lại, phản phất mùi này rất khác so với mùi trong trí nhớ.

      lát sau, Chu Vân Vân mở to mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vách núi cách nàng khoảng mười bước: “Đó là thứ gì?”

      Nghe được nàng hỏi, Đại Kim nhìn theo mắt nàng, xác định : “Bông cải trắng?”

      Chu Vân Vân cười khổ cái, cho nên phải củ cải trắng mà là bông cải trắng? Bông cải trắng bông cải trắng, dù sao nghe mùi hương này liền biết thứ này nhất định là thứ tốt, phiền nhất chính là, làm thể nào để đào bông cải trắng từ vách đá xuống? Nàng đánh giá sơ qua chút, chắc cao gần mười mét, tuy tính là quá cao, nhưng nàng tuyệt đối thể trèo lên được.

      “Tỷ muốn bông đó? Để đệ trèo lên hái cho tỷ.” Đại Kim lấy sở trường của mình ra, động tác giống như con khỉ, chần chờ chút nào, gỡ cái sọt sau lưng xuống, đem gà rừng bị trói cùng quả dại đều đổ ra, lưng chỉ còn lại cái sọt , lấy cái xẻng đào rau dại từ trong tay Chu Vân Vân, hai lời vèo cái trèo lên vách đá kia.

      Trèo cao như vậy, bản thân người leo có cảm giác gì, nhưng người ở dưới đứng xem rất dễ bị dọa cho chết khiếp. Chu Vân Vân đứng ở dưới vách đá, khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng Chu Tam Niếp đứng ở bên chỉ nhìn cái rồi đem con gà rừng sống nhét vào sọt của mình, làm bạn với hai con gà chết kia.

      Lúc này, Đại Kim bò tới chỗ bông cải trắng kia, mặt có chút cổ quái: “A tỷ đúng a, bông cải trắng có nhiều cánh như vậy!”

      phải bông cải trắng? Chu Vân Vân mới lúc đầu có chút ngây người, chợt vỗ lên trán mình cái: “Đệ trước hết cứ đào nó xuống, dù sao nhìn giống có độc.” Này phải lời vô nghĩa sao, bông cải trắng nhà ai lại mọc núi chỗ vách đá đầy bùn đất? Bất quá, Chu Vân Vân có vắt nát óc cũng nghĩ ra được loại dược liệu nào lớn lên giống bông cải trắng.

      “A tỷ, chỗ này tính cả lớn lẫn có bốn cây, đệ đều đào hết xuống cho tỷ!” Đại Kim vừa vừa lấy cái xẻng đào đào xới xới, bởi vì giữ được thăng bằng, xẻng cuốc xuống bông cải trắng bị chém thành hai nửa.

      Chu Vân Vân đứng ở dưới nhìn thấy được màn này, nhất thời có chút dở khóc dở cười hô: “Hỏng cũng sao, cùng lắm chúng ta đem về nhà bằm làm nhân vằn thắn ăn, lâu rồi được ăn món rau mới, thèm quá .”

      Nghe Chu Vân Vân như vậy, Đại Kim vốn có chút khẩn trương nháy mắt bình tĩnh lại. sao, còn phải chỉ có mấy bông cải trắng thôi sao, nát nát, dù sao cũng ảnh hưởng tới mùi vị. Nghĩ như vậy, Đại Kim tay chân nhanh nhẹn, chặt đứt ba bông còn lại, mặc kệ bùn đất gì đó trực tiếp ném hết vào sọt ở sau lưng.

      Chu Đại Kim nhanh nhạy bò xuống, Chu Vân Vân lúc này mới thả lỏng: “ cần rửa lại làm gì, cứ để trong sọt .”

      Bốn bông cải trắng dại, lớn nhất to bằng bát cơm của người lớn Chu gia, nhất to bằng nấm tay, nặng lắm, nhìn sơ qua rất giống hoa dại. Tuy phần lớn chiến lợi phẩm bị cướp đeo lưng Chu Tam Niếp, Chu Vân Vân thể hiểu được muội ấy nghĩ gì, đây là muốn cướp hay đơn thuần là tình đối với thức ăn?

      Nhìn thấy qua buổi trưa, Chu Vân Vân quyết định hành trình hôm nay dừng lại ở đây, đường về đào thêm ít rau dại quả dại, chờ về tới nhà để nãi nãi giúp nhìn xem đây là bông cải trắng dại hay thứ tà môn ngoại đạo gì.

      Đường về nhà rất thuận lợi, nhưng về lại tránh được ăn mắng hồi.

      “Ba người các ngươi có tiền đồ!” Chu nãi nãi gào lên xem chút nữa khàn cả giọng, có trời mới biết lúc bà về nhà thấy ba đứa đâu Mèo Béo cũng thấy sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài. Mang theo Mèo Béo cho thấy chúng tuyệt đối phải vào thôn, bọn chúng chỗ nào phải ràng rồi sao?

      Đúng là thứ ăn gan hùm mật gấu!!

      “Nãi nãi, nãi nãi người nhìn xem, gà rừng này vẫn còn sống, chúng ta nuôi nó tốt, sau đó mỗi ngày đều đẻ trứng cho chúng ta ăn.” Chu Vân Vân vội bảo Chu Tam Niếp bỏ đồ trong sọt ra, Tam Niếp vẫn có chút nhãn lực, nhanh tay đặt cái sọt xuống, lại cởi trói cho con gà rừng, lúc này đem hai con gà chết đống các loại rau quả dại tất cả đổ ra hết trước mặt nãi nãi.

      Chu nãi nãi vận khí đan điền: “Lúc này mới đầu xuân lại dám lên núi, còn mang theo mùi máu tươi của gà rừng! Lá gan các ngươi cũng lớn quá nhỉ!!”

      Đúng a, hai con gà rừng đều bị Mèo Béo cắn đứt cổ mà chết, khắp nơi là mùi máu tươi....

      “Tôn nữ sai rồi.” Chu Vân Vân quyết đoán cúi đầu nhận lỗi, còn quên trừng mắt liếc Mèo Béo cái. Mèo Béo ánh mắt cũng cho nàng, chỉ lập tức ưu nhã tới hành lang nhà chính, hạ mình nằm sấp xuống ngủ.

      “Được rồi, đem hết đồ ra đây.” Chu nãi nãi phát tiết hai câu liền thôi, nghĩ phải thèm mấy đồ này mấy hài tử mạo hiểm lên núi. Xem ra bọn chúng mang về được ít thứ tốt, trong lòng lúc này mới lung lay nguôi giận: “Lần này nãi nãi bỏ qua, lần tới muốn phải để phụ thân hay các đường ca theo cùng, chừng bầy sói vẫn còn lảng vãng gần đây.”

      Mấy người Chu đại bá đúng lúc trở về, vừa về liền nhìn thấy đồ ăn đổ đầy ra đất, còn chưa kịp cảm khái, nghe được câu cuối cùng của lão nương nhà mình, lời chưa kịp ra nghẹn ở cổ họng ra được cũng xong, trì trệ lúc mới dám tin hỏi: “Nương, người bảo chúng con lên núi?”

      “Nếu sao? Ba đứa đều dám , ngươi lại dám? Nhát như chuột!” Chu nãi nãi hùng hùng hổ hổ xong, nàng dám xả thân tham chiến, vội vàng chạy nhanh sửa soạn lại chiến lợi phẩm của mình.

      Hai con gà rừng chết đưa cho đại bá xử lý, tuy con còn thoi thóp những biết sống được hay , còn có bảy tám trứng gà rừng, đống rau dại, rổ quả dại, cùng với….

      “Cái này là cái gì?” Chu nãi nãi xăm soi mãi, chắc lắm , “Bông cải trắng? Cây bắp cải? đúng, nếu là bông cải trắng sao lại có nhiều cánh như vậy?” Chu Vân Vân: “….” Hoa lạ?

      Cuối cùng, Chu nãi nãi quyết định giống Chu Vân Vân, định đem cắt nấu ăn. Dù sao bông này nhìn giống như có độc, mùa đông chỉ ăn bánh bột ngô, hai bữa trước có ăn được bữa rau dại nhưng chẳng thấm thía vào đâu cả, buổi tối ăn cái này!

      , thứ tốt để lại cho người trong nhà ăn cũng chẳng sao, nhưng Chu Vân Vân nhìn mấy bông cải trắng lạ trước mặt vẫn có chút yên tâm. Tuy nàng biết bông này là bông gì, nhưng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có độc tốt, giống nguyên chủ khi còn tìm được ba củ “Củ cải trắng” kia cũng có độc, nhưng nếu đem nấu ăn làm chết người chứ.

      Chần chờ lúc, Chu Vân Vân kéo nãi nãi qua bên, nghiêm túc : “Nãi nãi, con nghĩ cái này là dược liệu.”

      “Gì?” Chu nãi nãi trước kinh sau hỉ: “Giống nhân sâm mà mấy năm trước con tìm được?”

      “Ai biết được, dù sao nhìn bề ngoài giống là thứbỏ , mùi hương khá thơm. Con nghĩ, nếu nãi nãi người trấn chuyến? Mang theo bông lớn nhất kia theo, hỏi mấy hiệu thuốc trấn có mua , nếu mua chúng ta đem về bằm làm nhân hoành thánh ăn.”

      Trong lòng Chu nãi nãi cân nhắc, thấy đó là ý kiến hay, lập tức đem bốn bông cải trắng lạ kia rửa sơ qua chút, tính sáng sớm ngày mai ra ngoài chuyến.

      Vì buổi tối ngày hôm nay có thịt gà rừng ăn, dưới Chu gia tuy biết được Chu Vân Vân đào được bông cải trắng lạ, nhưng mấy để tâm. Có lẽ Chu Vân Vân muốn ăn mình, người gì mà thích ăn thịt lại thích ăn mấy thứ đâu lạ lùng.

      Sáng sớm hôm sau, Chu nãi nãi dẫn người nào theo, mình cõng cái sọt, tiện tay đem bông cải trắng lạ lớn nhất bỏ vào sọt, lại lấy thêm hai cái bánh bột ngô vừa vừa gặm. Nơi nãi nãi muốn chính là trấn Thanh Sơn, dù sao đó cũng là nơi gần thôn Dương Thụ nhất, lại chuyến này phải vì mấy bông cải trắng nhìn có chút đặc biệt này sao? Nhưng nó hoàn toàn phải là vấn đề chính, mà bà muốn lên trấn nhìn cái xem có người nào bán gà con, con vịt, có bán heo con càng tốt.

      Vấn đề duy nhất chính là tiền trong nhà còn nhiều lắm, bởi vậy phải nhìn gia súc kĩ chọn lựa con nào khỏe mạnh mới được.

      Bởi vì ra cửa sớm, chờ Chu nãi nãi đến trấn trời cũng sáng hẳn, hiệu thuốc mở cửa, chưa thấy người nào tới bốc thuốc chữa bệnh. Chu nãi nãi đứng ở cửa hít hơi sâu lấy lại bình tĩnh, chợt lấy ra khí thế đại gia, ngẩn đầu ưỡn ngực vào hiệu thuốc.

      “Gọi quản của các ngươi ra đây.”

      Gã sai vặt trong hiệu thuốc mờ mịt nhìn bà, muốn tiến lên hỏi chuyện nhưng lại dám, chần chờ chút, Chu nãi nãi liền khách khí trừng mắt nhìn , lạnh lùng lặp lại: “Còn mau ! Làm chậm trễ cuộc mua bán lớn này, cẩn thận lớp da của ngươi!”

      Gã sai vặt vội rụt đầu, nhanh như chớp chạy ra phía sau gọi quản tới.

      Thấy quản tới, Chu nãi nãi duỗi tay liền túm người ta qua bên, lấy cải trắng lạ kia ra, mắt nhìn chằm chằm quản : “Nhìn chút!”

      Quản có chút ngây ngốc, giương mắt nhìn Chu nãi nãi, thấy biểu tình bà như kiểu: “Cái gì ta cũng biết hết ngươi đừng nghĩ lừa được ta”, lập tức có chút hiểu xảy ra chuyện gì. Duỗi tay tiếp nhận cải trắng lạ, quản cau mày nhìn hồi lâu, mới cầm lên nhìn sơ qua: “Bảy mươi lượng bạc? Thứ này của thẩm nhìn tồi, nhưng niên đại lâu lắm, thiên sơn tuyết liên to như thế này chắc cũng được hai ba mươi năm, giá bảy mươi lượng là cao lắm rồi, công dụng của nó rất tốt nhưng ở đây có mấy người có thể mua nó.”

      Chu nãi nãi vẻ mặt trấn định: “Bảy mươi lượng? giá chỉ có nhiêu đó?”

      “Kia, vậy thêm năm lượng, bảy mươi lăm lượng bạc, thể nhiều hơn. Nếu thẩm cầm đến hiệu thuốc khác hỏi chút, có ai đưa ra giá cao hơn hiệu thuốc của ta .”

      “Được rồi, bảy mươi lăm lượng bảy mươi lăm lượng.” Chu nãi nãi rũ mắt hơi có chút kiên nhẫn , “Nhanh lên chút, ta còn có chuyện gấp.”

      Quản dị nghị gì, lấy bạc giao cho Chu nãi nãi, liền mang theo thiên sơn tuyết liên chạy nhanh tới hậu viện phía sau. Chu nãi nãi cũng giống vậy làm bộ trấn định ra khỏi hiệu thuốc sau đó lập tức chạy như bay. Vội a, bà phi thường vội a, trong nhà còn ba bông cải trắng lạ nữa…. À , hoa tuyết liên, nghĩ đến lời bảo bối của bà hôm qua bán được bằm làm nhân hoành thánh, Chu nãi nãi đau lòng thôi. Bất quá, bông cải trắng lạ kia chính là thiên sơn tuyết liên trong truyền thuyết? Xấu quá xấu.

      Xấu cũng sao, mấu chốt là có thể đổi được tiền.

      Chu nãi nãi là người làm việc gọn gàng dứt khoát, bà nhanh chóng chạy ào về Chu gia, đem ba hoa tuyết liên còn lại lấy nước cẩn thận rửa sạch bùn đất bám lên đó, nhìn thấy có hai cánh hoa úa vàng, trực tiếp ngắt bỏ, còn chuẩn bị cái sọt mới tinh, nghĩ nghĩ lại về phòng cắt khúc vải dệt lót dưới đáy sọt, lúc này mới đặt thiên sơn tuyết liên lên.

      Đương nhiên, bà cũng quên thu xếp tốt cho bảy mươi lăm lượng bạc có được lúc sáng, bảy mươi lăm lượng trong đó có bảy thỏi là nén bạc mười lượng, tất cả đều đem cất , dư lại năm nén bạc cất vào trong ngực, nghĩ lúc này bà trấn Thanh Sơn nữa, bà đến trấn khác bán, thuận đường mua thêm gà con, vịt con, heo con về luôn.

      À, còn phải xem có đồ ăn gì mới mẻ , mua về cho tôn nữ bảo bối của bà nếm thử mới được.
      Tôm Thỏhauyen2803 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :