1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống tại triều Thanh - Tây Mộc Tử (up 59/330)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta thích Thanh xuyên mà thấy truyện hơn 300 chương cũng lo a. Nàng hãy cố lên.
      Kanna Mizuki thích bài này.

    2. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 48: Buổi chiều


      Từ khi thương thế Tuệ Châu khỏi hẳn tới nay, chưa có buổi tối nào Dận Chân qua ngủ lại, bởi vậy hình ảnh Tuệ Châu cũng dần trở nên phai nhạt trong tâm trí mọi người. Trái lại, Tuệ Châu lại coi việc này như chuyện hết sức vui vẻ, ngày qua ngày ngoại trừ phải tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị đôi khi qua lại chỗ Cảnh thị, đều ở trong viện của mình hóng mát, có chăng sau bữa cơm tối chỉ tản bộ chút con đường lát đá ở sân viện gần đấy mà thôi, thời gian trôi qua an nhàn dễ chịu, làm Tuệ Châu cảm thấy ngày đó nàng phủ phục cúi đầu làm thiếp đáng giá.

      Cuộc sống cứ như vậy thấm thoát trôi qua tháng có lẻ, chẳng mấy chốc trời vào lập thu, đến tháng chín thời tiết càng ngày càng mát mẻ hơn. Buổi sáng ngày hôm đó, Tuệ Châu trong lúc rảnh rỗi chợt thấy bóng tre vẽ màn trúc làm nàng chán ghét mệt mỏi, tiện thể sai người đem mấy cái màn đó đổi . Quả nhiên, khi làm liền bận rộn cho tới buổi trưa, lúc này Tuệ Châu mới có thể nhàn hạ ăn cơm.

      Tuệ Châu chán nản ngồi kháng [1], ăn muỗng cơm : “Ai, biết vậy sớm nghe lời Trương ma ma, màn trúc vừa đổi trong phòng nóng lên ít, ăn bữa cơm mà mồ hôi mồ kê rồi.”

      [1] giường lò của người Trung Quốc (mình để nguyên văn cho nó cổ trang)

      Tố Tâm vừa quạt cho Tuệ Châu vừa cười : "Giờ vẫn còn sớm, đến tối thế nào trời cũng trở lạnh, nhưng buổi trưa vẫn còn hơi nóng bức. Nếu , chủ tử, hay chúng ta lại đem màn trúc đổi lại."

      Ánh mắt Tuệ Châu nhìn qua cửa sổ lại nhớ tới máy điều hòa ở kiếp trước, bất đắc dĩ lắc đầu : "Thôi quên , đừng có mà làm tới làm lui, ta thấy mấy ngày nữa trời bớt nóng ngay."

      Tuệ Châu vừa vừa ăn cơm, bất chợt ồ lên: "Hạ Mai, bữa nay ngươi nấu cơm nếp với đậu đỏ hả?"

      Hạ Mai đứng bên trả lời: "Nô tỳ trước có nghe chủ tử qua, vào tết Trùng Dương [2] vốn phải lên núi uống rượu ngắm hoa cúc, mà chủ tử vẫn cứ ở mãi trong phòng. . . Cho nên nô tỳ mới nấu cơm nếp đậu đỏ và làm ít bánh ngọt Trùng Dương."

      [2] tết trùng cửu (ngày 9/9 lịch hằng năm). Ngày 9/9 lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương

      Tuệ Châu nhìn Hạ Mai cúi đầu đáp lời, có chút xúc động trước quan hệ chủ tớ của người xưa, hôm qua mình chỉ tùy ý oán giận mấy câu Hạ Mai ghi tạc trong lòng. Nhất thời, Tuệ Châu biết gì cho phải phép, chỉ đành vài câu khen Hạ Mai cẩn thận tỉ mỉ, mới quay lại dùng bữa.


      Sau bữa cơm trưa, Tuệ Châu cảm thấy hơi mệt mỏi lại thấy trong phòng có chút khô hanh, nàng dứt khoát cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo tơ tằm màu trắng ngủ trưa.


      Tố Tâm thấy thế, vội buông rèm cửa sổ, đắp cho Tuệ Châu chiếc chăn mát, dém lại màn cửa mới lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng.


      Vào đúng giờ Mùi ( 2h chiều ) là lúc trời nóng như thiêu như đốt, nóng đếm mức chịu được. Giờ này trong phủ Tứ Bối lặc hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu o e đánh thức đám tôi tớ thiu thiu ngủ gật. ngờ ở góc trong phủ, từ cửa sau Dận Chân xuống ngựa chuẩn bị vào.


      Dận Chân híp mắt nhìn trời liền cất bước vào trong phủ. Tiểu Lộc Tử thấy trán Dận Chân chảy mồ hôi, suy nghĩ chợt lóe lên, giọng đề nghị: "Gia, tại trời rất nóng, ngài lại chưa dùng cơm trưa, đường về viện còn rất xa. Nô tài mới nghĩ ra rằng, viện của mấy vị Cách Cách đều ở gần đây, nếu . . ."


      Dận Chân hơi dừng bước, suy nghĩ chút xoay người đến hướng khác, Tiểu Lộc Tử thấy thế cũng vội vàng khom người theo.


      Sau thời gian dài ngủ trưa, Tuệ Châu có chút đau đầu, lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng loáng thoáng cảm giác có tiếng bước chân nhàng tới nhưng nghe . Liền trở mình tiếp tục nhắm mắt, ngáp cái, giọng mơ hồ: "Là Tố Tâm sao? Mấy giờ rồi."


      xong Tuệ Châu lại mơ mơ màng màng thiếp . lúc sau vẫn chưa nghe thấy tiếng đáp lại, thỉnh thoảng nàng lại bị tiếng huyên náo bên ngoài truyển tới đánh thức nửa. Thế là đành ngáp cái, chống tay ngồi dậy day day trán, hơi hơi mở mắt.


      Trong nháy mắt, nàng liền thấy người mặc áo mãng bào kim sắc [3], thấy phía dưới mãng bào là vạt áo được xẻ thành hai tà trái phải hơi mở ra . Mắt Tuệ Châu chợt mở to bình tĩnh nhìn về phía trước, nàng ngay tức khắc phản ứng kịp, người đứng phía trước mặc áo mãng bào chính là Dận Chân. Giờ phút này Tuệ Châu hoàn toàn tỉnh ngủ, vội mở chăn mát chuẩn bị đứng dậy.


      [3] áo của hoàng tử màu vàng tươi, có thêu hình 9 con mãng xà


      Dận chân nhìn chằm chằm Tuệ Châu, chỉ thấy lúc nàng thiêm thiếp ngủ dù có dáng vẻ tươi đẹp thanh lịch, nhưng má lại hồng nhuận như đánh phấn cùng đôi mắt đẹp nhập nhèm ấy, trong lòng chàng thể ngờ rằng nàng cũng có lúc thướt tha yểu điệu đến vậy. Nghĩ thế Dận Chân liền tới lương kháng [4] ngồi xuống cạnh Tuệ Châu, vào tai nàng: "Thế nào, tỉnh rồi sao."


      Tuệ Châu thấy Dận Chân thân mật với mình như vậy cũng hơi khó chịu, nàng nghĩ tới cái áo mình mặc vốn thích hợp cho lắm, lại nhớ đến kiếp trước mình còn mặc cả quần đùi yếm, Tuệ Châu hơi tránh né Dận Chân kề sát mình liền đứng dậy mang giày vào, quỳ an hành lễ : "Tỳ thiếp thỉnh Gia đại an, biết Gia đến đây nên có chỗ thất lễ xin Gia thứ lỗi." Nàng xong liền muốn Dận Chân cho mình đứng dậy để mặc áo ngoài.


      [4] giường lò khi được làm lạnh


      Tuệ Châu kính cẩn dè dặt trả lời phá hỏng hứng thú bất chợt dâng lên của Dận Chân. Mặt Dận Chân nghiêm lại đứng giang hai tay, ngữ khí lạnh nhạt : "Chỗ ngươi có thường phục của ta, ta vừa mới trở về nên thấy hơi nóng, Gia cũng mặc áo trong như ngươi là được rồi. Ừ, phòng ngươi kéo màn trúc xuống rồi, có cởi áo ngoài cũng sao. Tuệ Châu nghe xong tránh khỏi lẩm bẩm, Dận Chân này ở trước mặt mình những nhiều mà còn càng ngày càng tùy ý. Tuệ Châu tuy bất mãn, nhưng cũng thôi tìm cách lấy cớ mặc áo ngoài, nàng cẩn thận đến trước mặt Dận Chân cởi ngoại bào cho chàng.


      Tuệ Châu nhíu mày giúp Dận Chân cởi mãng bào, đến tháng chín rồi mà trời vẫn còn nóng, cả áo trong cũng thấm ướt mồ hôi, vì vậy nàng đành : "Gia, ngài mới từ bên ngoài vào nên người đầy mồ hôi, nên để cho người tới lau sạch."


      Dận Chân đáp: " được, ta ăn cơm trưa ở chỗ ngươi rồi nghỉ ngơi lát cho nên rửa mặt sơ qua là được." Tuệ Châu tức vui vẻ, vội treo mãng bào lên luôn mồm thưa vâng.


      Trong lúc chuyện Tiểu Lộc Tử bưng chậu nước ấm tới, Tuệ Châu vội nhúng khăn tự mình lau mặt cho Dận Chân, mới lau tới cần cổ thấy Hạ Mai dọn xong thức ăn lên kháng. Dận Chân lướt mắt qua bàn, gật đầu : " có Nữu Hỗ Lộc thị ở đây rồi, các ngươi lui hết ." Tiểu Lộc Tử khom người : "Vâng" Cùng Hạ Mai ra khỏi phòng.


      Tuệ Châu đứng ở bên chia thức ăn cho Dận Chân. Nàng hơi bực tức trong lòng, nghĩ tới mình vốn dĩ bình thường luôn để Tố Tâm Nguyệt Hà phục vụ, kết quả đến lần mình liền từ người được phụ vụ biến thành người hầu hạ. Tuệ Châu nghĩ lung tung nghe Dận Chân : "Trong viện của người còn chuẩn bị cả bánh Trùng Dương sao."


      Tuệ Châu hồi thần nhìn lại bàn, đĩa bánh ngọt hoa cúc, đĩa bánh ngọt ngũ sắc, nàng nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục duy trì quy tắc “ăn ngủ ” của Dận Chân, giải thích: "Hôm qua là tết Trùng Dương, tỳ thiếp lại thèm mấy loại bánh ngọt này nên mới bảo nha hoàn làm, nếu Gia thích, tỳ thiếp bảo bọn họ chuẩn bị cho Gia thêm ít."


      Dận Chân cắn miếng, lắc đầu : "Vị cũng được, nhưng ta hảo ngọt nên ăn chút thôi." Dận Chân lại ăn thêm vài miếng rau trộn xắt sợi, : "Cái này trái lại ăn rất ngon, bên ngoài chua chua trong lại cay cay, rất thích hợp để ăn cùng cháo hoa."


      Bây giờ Tuệ Châu cảm thấy hơi tức cười, hai vợ chồng mặc áo trong, tất nhiên đều là nam nữ , vào buổi chiều ngày hè lại thảo luận về chuyện ăn uống, người trong đó còn là Ung Chính tương lai. Tuệ Châu vừa nghĩ đến đây lại nhớ tới lúc mình vừa mới tiến phủ, trước khuôn mặt đậm phấn son của mình mặt Dận Chân lại hề thay đổi, nàng liền thấy buồn cười. Dận chân nghe tiếng Tuệ Châu cười khẽ, nghi ngờ quay đầu hỏi: "Có chuyện gì mà ngươi lại cao hứng như vậy."


      Tuệ Châu bần thần thầm mắng mình cớ sao lại cười thành tiếng, đành vội trả lời: "Tỳ thiếp cảm thấy Gia rất đúng, tỳ thiếp cũng thấy món rau trộn xắt sợi này ăn khá ngon." Dận Chân nghe xong cũng hỏi thêm nữa liền sang chuyện khác, mới vài câu chàng ăn hết bữa cơm.


      Tuệ Châu hầu hạ Dận Chân dùng xong cơm, kêu người dọn dẹp bát đĩa thấy chàng hơi buồn ngủ, rốt cuộc nàng cũng muốn hỏi lại chàng xem có cần ngủ lát . thấy Dận Chân đến giường của mình nằm xuống phân phó kẻ dưới: "Tiểu Lộc Tử, ngươi lấy thường phục tới đây, hơn nữa truyền lời với Niên thị rằng tối nay ta qua dùng cơm chỗ nàng ta."


      Tiểu Lộc Tử thưa vâng khom người thối lui ra khỏi phòng. Sau Dận Chân lại nhìn Tuệ Châu : "Nửa canh giờ sau ngươi nhớ đánh thức ta." Chàng vừa xong mắt tức khắc nhắm lại.


      Tuệ Châu nhìn Dận Chân yên ổn nằm ngủ, nàng nghĩ chàng đúng là tu hú chiếm tổ chim khách, bộ dạng đại gia, trước mặt nàng còn thẳng muốn tới chỗ Niên thị, đúng là coi nàng ra gì mà ngay cả chút tôn trọng cũng có. Tuệ Châu khó chịu nghĩ đến nhưng cũng vô kế khả thi chỉ có thể cảm thán mình quả có khẩu khí mà thôi .Tuệ Châu giương mắt nhìn Dận Chân nằm ngủ lần nữa, nàng đành lấy cái chăn mát đắp lên cho chàng, sau mới nhấc váy rón rén ra khỏi phòng.


      Vừa ra ngoài Tuệ Châu thấy Tố Tâm, liền giọng oán trách: " đến là đến, cũng biết thông truyền tiếng."


      Tố Tâm vội nhỉn xung quanh, càm ràm : "Mấy lời này của chủ tử đừng để người khác nghe thấy. Bây giờ lòng nô tỳ mới tạm an ổn, qua hai tháng rồi, cuối cùng cũng tới." Tuệ Châu lại lần nữa khinh bỉ nàng, thầm nghĩ, đây chính là khoảng cách lớn giữa hai thế hệ trong hai thời đại khác nhau.


      Khi hai người chuyện, Tiểu Lộc Tử cũng lĩnh mệnh trở về. Tuệ Châu thấy thế lại khách khách khí khí chào hỏi Tiểu Lộc Tử, hai người mới hàn huyên mấy câu mà nửa canh giờ trôi qua . Thế là Tuệ Châu lại bận bịu phân phó Tố Tâm chuẩn bị chút nước ấm, còn nàng vào trong phòng đánh thức Dận Chân, hầu hạ chàng đứng dậy.


      Dận Chân chỉnh đốn xong, nhìn sang Tuệ Châu cúi đầu đứng bên cạnh, nghĩ lát liền : "Ta còn có việc phải xử lý, hôm khác lại tới chỗ ngươi." xong cất bước rời .


      Tuệ Châu kinh ngạc, mãi vẫn thể hoàn hồn, chẳng lẽ ban nãy nàng đúng, thể nào. . .


      Tuệ Châu lại bắt đầu hoài niệm chuyến nam tuần trước đó của Dận Chân . . .


      (Tác giả: Báo trước kịch bản: Hưởng ứng cầu viết tứ tứ

      ps: Nhưng sau mấy chương bốn mấy đó tui muốn nghỉ ngơi chút. . . ^_^, tiếp tục cầu đề cử nà)

    3. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 49: Thư nhà


      Sau khúc nhạc đệm vào buổi trưa tháng chín hôm nọ, thời gian cứ thế trôi qua, việc ấy cũng dần phai nhạt khỏi tâm trí Tuệ Châu. Hơn nữa Dận Chân cũng đáp ứng lời hứa trưa hôm đó, mấy ngày sau quả thực có qua viện Tuệ Châu ngủ lại. Từ đó vào mỗi tháng Dận Chân qua chỗ Tuệ Châu nghỉ lại hai ngày. Sau khi phủ Tứ Bối Lặc trong kinh thành trải qua biết bao sóng to gió lớn, cuối cùng cũng có chiều hướng yên ả lại, sóng gió bão táo năm Khang Hi 44 cứ thế cất bước ra , nhường chỗ để đón mùa xuân mới lại đến.


      Ánh nắng ấm áp mềm mại chiếu xuống, Tuệ Châu nằm giường khỏi duỗi lưng cái, nỉ non: “Cuộc sống như thế này mới là thoải mái nhất."

      Tố Tâm khẽ nhíu mày, : "Chủ tử bây giờ thấy sao rồi, nếu còn đau nô tỳ tới bẩm Phúc Tấn mời thái y đến khám cho chủ tử."

      Tuệ Châu lập tức 囧, cổ nhân kín đáo đâu mất rồi, nàng ta muốn mấy ngày nữa mọi người đều biết hết sao, liền lắc đầu : " được, Hạ Mai nấu chè gừng với đường mật uống rất hữu dụng, tại ta đỡ nhiều rồi."

      Tố Tâm nhìn mặt Tuệ Châu còn trắng bệch như lúc đầu tốt hơn nhiều, cũng yên tâm, nàng lại sang mấy chuyện nhàm chán khác: "Chủ tử vào phủ hơn năm, sao chưa thấy tin tức gì vậy. Nô tỳ nhớ lúc thái ý đến có chủ tử thể lạnh, mà chuyện đó của chủ tử cũng ổn định, tốt nhất vẫn nên mời thái y đến khám thử, sớm ngày có . . ."

      đợi Tố Tâm xong Tuệ Châu bực bội : "Đúng, lúc ấy thái y như thế mà ta thể lạnh phải từ từ điều dưỡng, nhất thời nóng vội cũng được gì, với lại, chuyện này cưỡng cầu được đâu."

      Tố Tâm nghĩ tới hơn nửa năm qua, trong phủ dù căn cơ của Tuệ Châu sâu nhưng vẫn đứng vững, quả chuyện có thai hoàn toàn thể cưỡng cầu, khoảng thời gian này cũng chưa thấy ai có thêm tin tức gì, nàng cũng chuyện này nữa chuyển sang mấy chuyện thú vị khác

      Hai người đùa giỡn Nguyệt Hà đến truyền lời: "Bẩm chủ tử, Trương Phú cầu kiến. À, nãy chủ tử thoải mái nên trước đó nô tỳ đuổi rồi."


      Mới nãy Tuệ Châu nằm chơi giường lại uống thêm mấy miếng chè gứng nấu đường mật thấy bớt đau, nàng nghĩ sơ qua, Trương Phú đến nhất định là mang theo tin tức, liền : " cần, ngươi kêu tới phòng chính , ta sửa soạn lại rồi ra ngay."


      Tuệ Châu ra khỏi phòng ngồi lên vị trí chủ tọa, đợi Trương Phú hành lễ vấn an xong mới cười : "Đứng lên , ngươi cần hành lễ đâu ta ép ngươi làm gì. Thế nào, có chuyện gì?"


      Trương Phú khom người : "Bẩm chủ tử, nô tài phải tự nhiên mà đến chỗ ngài, hôm nay lúc nô tài ra phủ làm chút việc, phu nhân nhà ta bảo nô tài tận tay đưa cho ngài cái này." xong liền móc trong ngực ra xấp thư dày.


      Mấy ngày nay Tuệ Châu sống khá xuôi chèo mát mái, bị ai lăng mạ cũng gặp phải chuyện phiền lòng gì, trong phủ lại yên bình như nước cần phải chú ý cẩn thận như năm ngoái nữa, liền cười : "Ngươi tỉ mỉ, ta rất yên tâm. Ngươi cũng biết đấy năm trước trong phủ tin đồn thất thiệt liên miên, ta mới bảo ngươi đừng tới cũng để ngươi gửi tin gì cho nhà mẹ đẻ hộ ta. Đến tại. . . Trương ma ma vừa hay lại là người hầu của ta, ngươi tình cờ tới đây cũng sao, phải cẩn thận từng li từng tí như thế người khác mới chú ý tới."


      Trương Phú cười : "Vẫn là chủ tử nghĩ chu toàn." Sau đó Tuệ Châu lại hỏi thêm vài câu về những chuyện gần đây trong phủ Nữu Hỗ Lộc rồi mới để Trương Phú lui xuống.


      Tuệ Châu mở thư ra đọc, hồi sau mới kể lại mấy chuyện gần đây trong phủ Nữu Hỗ Lộc cho Tố Tâm nghe.


      Tuệ Châu vui vẻ : "Quá tốt rồi, hôn lễ của Tuệ Nhã định vào tết Đoan Ngọ tới, ta thấy cũng sắp đến đó rồi, phải chuẩn bị chút đồ tặng cho nàng ấy, vừa hay có thể tới thăm a mã ngạch nương lát."


      Tố Tâm : "Chủ tử, Tam nương là người có phúc khí, người để Trương Phú mang đồ về cho nàng ta cũng được, còn lão gia và phu nhân sau này ngài vẫn có thể gặp lại mà."


      Lời của Tố Tâm tức khắc làm mặt Tuệ Châu đen như trái cà, đặt nghi vấn, Dận Chân còn ở trong phủ, mình lại mới vào phủ hơn năm, Ô Lạt Na Lạp thị kia chắc hẳn đồng ý cho mình về đâu, nàng chán nản : "Đúng vậy, ta quên mất, về nhà ngoại tham gia tiệc cưới của thứ muội là trái với quy củ."


      Tố Tâm thấy Tuệ Châu ỉu xìu, khơi mào : "Chủ tử, thư phải đích thân lão gia định hôn sao. Lão gia vốn là người trung thực phúc hậu, lại coi trọng đại phu nhân như vậy. Sang năm chờ thiếu phu nhân gả vào là có thể giúp đỡ đại phu nhân xử lý chút việc vặt rồi, đại phụ nhân có thể nhõm bớt."


      Tuệ Châu nghe xong liền nhớ tới trai Tuấn Đức rất thương mình, cũng thường hay quan tâm tới nàng, Tuệ Châu thầm thở dài tiếng, bỏ qua chuyện thể xuất phủ, cùng Tố Tâm tới hôn của Tuấn Đức.


      Dù nàng thể tham dự tiệc cưới của Tuệ Nhã, nhưng những ngày tiếp theo Tuệ Châu vẫn để tâm chuẩn bị cho nàng ta rất nhiều lễ vật. Mỗi khi nghĩ tới lá thư trong lòng nàng lại xen lẫn phức tạp, Chương Giai thị bỏ số tiền lớn mua những phương thuốc bổ dưỡng của nử tữ cho nàng lại còn đưa nàng chiếc vòng ngọc khắc tượng Quan Thế . Tuệ Châu khỏi cảm khái, lần này nàng có nghĩ nhiều cũng vô dụng, nhưng đây đều là lòng thành mà Chương Giai thị chuẩn bị cho nàng. Bởi vậy Tuệ Châu muốn tự làm vài thứ đưa cho Chương Giai thị để bày tỏ hiếu tâm của mình. Vậy là ngoại trừ những ngày phải chuẩn bị lễ vật cho đám cưới Tuệ Nhã, nàng còn chép thêm mấy bản kinh Phật và thêu ít quần áo cho mẹ. Nên những ngày sau đó Tuệ Châu rất bận rộn.


      ngờ nửa tháng sau, khi Tuệ Châu đến thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị vào buổi sáng mới biết tin Dận Chân sắp tuần du bồi giá ở phía bắc Trường Thành, còn muốn ở lại hành cung nghỉ ngơi tầm hai tháng. Nàng bất chợt nghĩ, nếu Dận Chân ở nhà, tháng năm tới lại là hôn lễ của Tuệ Nhã, chừng nàng chỉ cần xin phép Ô Lạt Na Lạp thị nàng ta cho nàng về phủ Nữu Hỗ Lộc ngay.


      Vì thế Tuệ Châu rất cao hứng. Nhưng trong phủ những người khác lại cảm thấy nàng rất đáng thương, bởi vì lần này Dận Chân bồi giá còn mang theo cả Niên Thị. Trong khi đó Niên thị và Tuệ Châu vốn từ đợt tuyển tú mà vào phủ nhưng khác biệt lại quá lớn.


      Đại khái trong lòng mỗi người ai cũng nghiêng về kẻ yếu, tin tức này vừa truyền ra, mọi người càng đối xử thân thiết với Tuệ Châu hơn. Tuệ Châu thấy thế khỏi mừng thầm, nhất là mỗi lần thấy Ô Lạt Na Lạp thị kia dạo này đối với nàng càng thân thiết hiền từ, nàng có cảm giác cửa lớn trong phủ Nữu Hỗ Lộc mở rộng chờ đón mình.


      Mỗi ngày Tuệ Châu đều vui tươi hớn hở hăng hái chuẩn bị, mới đó mà gần tới ngày tuần du tái ngoại lần thứ năm của Khang Hi. Nhưng vào ngày, trước chuyến của Dận Chân và Niên thị, Dận Chân đến tiểu viện của Tuệ Châu.


      Lúc này Tuệ Châu bỏ đồ thêu thùa vào cái sọt , chuẩn bị đợi Hạ Mai mang đồ ăn lên, dùng cơm trưa. Chợt thấy Dận Chân đường hoàng bước thẳng vào phòng. Tuệ Châu có chút ngây ngốc sững sờ nghĩ, tháng này phải chàng tới hai lần rồi sao. Liền nghe tiếng Tiểu Lộc Tử ho "Khụ khụ". Trong nháy mắt, mọi người trong phòng vội lấy lại tinh thần cùng Tuệ Châu quỳ an hành lễ : "Thỉnh Gia đại an."


      Dận Chân nhìn vẻ mặt kinh ngạc khẽ nhíu mày của Tuệ Châu, mặt trầm xuống. Bởi vì lần này chàng dẫn theo Niên thị bồi giá tới hành cung Nhiệt Hà, trong phủ ít lời đồn đãi đãi ngộ của nàng và Niên thị khác nhau. Chàng lại nghĩ đến lời đồn mình độc sủng Niên thị, hơn nữa mấy ngày nay thấy nàng phục vụ mình cũng khá tốt, để mình phải hao tâm tổn trí. Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, tới đây thưởng cho nàng vài thứ cấp chút thể diện cho nàng. Nhưng nàng lại thể vẻ mặt này là đề cho mình nhìn sao.


      Tuệ Châu nhìn Dận Chân mặt dần bình tĩnh lại, trải qua mấy ngày ở chung nàng biết tính chàng, chàng vốn thích người dưới vô lễ với mình nên nàng chờ đến khi Dận Chân kêu đứng lên, vội bối rối : "Gia, nghĩ tới hôm nay ngài đến, nên giờ tỳ thiếp chỉ mặc thường phục hàng ngày làm mấy việc vặt. . . được ?"


      Hôm nay, sau khi thỉnh an về, vì Tuệ Châu muốn dễ hoạt động nên đổi sang bộ kỳ bào trơn xanh nhạt, đầu cũng cài thêm trang sức.


      Dận Chân nhìn qua Tuệ Châu, khá hài lòng với lí do thoái thác của nàng, liền gật đầu ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử. Tiểu Lộc Tử dập đầu với Tuệ Châu cái, cười : "Cách Cách đại an, Gia biết Cách Cách thích đồ Tây Dương, liền cho nô tài mang tới cho ngài."


      xong Tiểu Lộc Tử nghiêng mình để bọn hạ nhân đem lên cho Tuệ Châu. Tuệ Châu liếc mắt qua, còn chưa nhìn Dận Chân phân phó : "Các ngươi lui xuống , trưa nay ta ở lại đây dùng cơm." xong ngồi xuống kháng đặt cạnh bàn.


      Sau khi những người còn lại lui ra, Tuệ Châu tự mình hầu hạ Dận Chân dùng cơm.


      Dận Chân bỗng : "Muốn Nhiệt Hà sao?"


      Tuệ Châu chia thức ăn hơi dừng lại, đây là thăm dò sao, nàng nghĩ lát : "Hồi Gia, tỳ thiếp rất sợ nóng, mấy ngày nữa trời hẳn nóng hơn, thiếp tốt nhất vẫn nên ở trong phòng."


      Dận Chân lạnh nhạt "Ừ" tiếng, : "Quanh năm suốt tháng ngươi cứ thích ở trong phòng làm gì, Phúc Tấn cũng nhắc tới ngươi quá hướng nội, cả ngày bước chân ra khỏi cửa viện lần."


      Tuệ Châu thầm buồn bực trong lòng, nhất là câu bao giờ bước chân ra khỏi viện, thấp giọng trả lời: "Vâng, tỳ thiếp thích nhiều."


      Dận Chân nhìn cái sọt đựng kim chỉ bên cạnh, tiếp tục : "Ngươi ở trong phòng thêu thùa cũng được. Ừm, nhưng giờ ngươi so với thời vào phủ cũng khá lên nhiều rồi, đến nỗi nào."


      Tuệ Châu : "Gia cùng Phúc Tấn và các vị tỷ tỷ khác đối với tỳ thiếp rất tốt, tỳ thiếp cũng. . ."


      Dận Chân nghe được câu này lại thấy Tuệ Châu ngoan ngoãn vâng lời, bỗng : "Ngươi ngồi xuống cùng ăn ." Tuệ Châu quá kinh ngạc, đáp ứng tiếng rồi ngồi xuống dùng cơm với Dận Chân. Giờ Tuệ Châu quen dần với việc Dận Chân thường hay bất chợt kêu nàng ngồi xuống dùng cơm cùng chàng. Vì vậy tự nhiên nàng cũng vui vẻ thuận theo.


      Sáng hôm sau, trong lòng mỗi người đều có tâm riêng cung tiễn Dận Chân và Niên thị, cứ thế đoàn ngươi theo Khang Hi tuần du phía bắc Trường Thành càng lúc càng xa. . .
      thuyt, Parvarty, xukem2 others thích bài này.

    4. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 50: Hôn lễ

      Dận Chân rời phủ mới mấy ngày, Tuệ Châu tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị cho phép nàng về nhà ngoại mấy ngày. Vốn nghĩ rằng phải phí sức cầu xin, ngờ Ô Lạt Na Lạp thị đáp ứng cho nàng ngay, còn hào phóng thưởng thêm mấy bộ đồ cùng vài món trang sức để làm của hồi môn cho Tuệ Nhã. Tố Tâm thấy thế thầm khen Ô Lạt Na Lạp thị là người biết cách cư xử, Tuệ Châu nghe xong chỉ cười cho qua để tâm làm gì, nàng chỉ mong cho mau qua tết Đoan Ngọ để đến tham dự hôn lễ của Tuệ Nhã vào ngày đó.


      Chớp mắt qua tết Đoan Ngọ, mới đây mà đến ngày thành thân của Tuệ Nhã. Sáng ngày hôm đó khi trời vừa hửng lên, Tuệ Châu dẫn theo người hầu cùng nàng từ lần sinh nhật trước về phủ Nữu Hỗ Lộc, lập tức lên xe ra khỏi phủ Tứ Bối Lặc.


      Tiếng xe ngựa “Lộc cộc lộc cộc” tới, chẳng bao lâu dừng trước phủ Nữu Hỗ Lộc. Bởi vì hôm nay là hôn lễ của Tuệ Nhã nên trước cổng lớn có nhiều người qua lại trang trí lụa đỏ khắp phủ, vì vậy Tuệ Châu liền vào phủ từ cửa sau. Khi còn ngồi xe ngựa, thấy Chương Giai thị đứng dõi mắt trông mong nàng về.


      Tuệ Châu vội xuống xe ngựa, biết xung quanh có người nào, nàng cố kỵ gì chạy chậm đến trước mặt Chương Giai thị ôm lấy bà. Lúc sau nàng mới đỏ mặt, kìm được nức nở : "Ngạch nương, lúc này mới tới giờ Mão sao người lại chờ ở bên ngoài, là nữ nhi tốt để ngạch nương phải mệt nhọc."


      Chương Giai thị chở người Tuệ Châu ngắm nghía cẩn thận, hơn năm gặp, sắc mặt Tuệ Châu hồng nhuận hơn, người cũng cao thêm, ra dáng thiếu nữ rồi, nhất thời bà vừa vui mừng lại vừa cảm thán thôi. Nghe Tuệ Châu mới tỉnh táo lại, mắt đỏ hoe cười : "Hôm nay rất nhiều việc, vốn ta phải dậy sớm nên sao đâu. Trái lái sao con đến sớm vậy, ăn gì chưa. Vừa hay a mã con với bọn Tuấn Đức mới thức dậy, cùng tới ăn sáng với mọi người ." Bà xong liền cầm tay Tuệ Châu vào phủ.


      Vừa vào thấy lụa đỏ treo khắp nơi, mặc dù trong phủ cần sửa lại cái gì nhưng đám nô bộc vẫn rất bận rộn. Tuệ Châu nhìn mọi thứ trong phủ Nữu Hỗ Lộc dường như rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ, nàng có mấy phần cảm khái, nơi đây vốn dĩ thuộc về nàng, chỉ có phủ Tứ Bối Lặc mới là chốn nàng thuộc về.


      vào sau trong viện, đám người Lăng Trụ biết hôm nay Tuệ Châu tới, tuy còn rất bận cũng cố bỏ ít thời gian ăn bữa sáng gia đình, tụ tập cùng nhau chuyện hồi lâu, sau từng người mới rời bận bịu chuẩn bị cho lễ cưới.


      Chờ đám người Lăng Trụ khỏi qua giờ Thìn, Tuệ Châu mới vội vội vàng vàng dập đầu thỉnh an bà nội, nàng còn biếu bà thêm quyển kinh Phật cùng các loại thuốc tốt nhất, khi nhàn rổi nàng lại vào viện của Chương Giai thị chơi đùa cùng Tuấn Hiền, sau mới vào trong phòng tâm riêng với mẹ mình.


      Chương Giai thị : "Mới đó mà nhớ tới ta rồi. Thời gian con vào phủ Bối Lặc cũng ngắn, sống trong phủ hoàng tử là việc đơn giản, con có bị oan ức ?"


      Tuệ Châu đáp: "Ngạch nương cần lo lắng, con sống tốt lắm, Gia và Phúc Tấn đối xử với con tệ, phải con sai Trương Phú báo tin tức cho người rồi sao."


      Chương Giai thị dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt, mới : "Trong nửa năm nay, Trương Phú mới qua đúng lần chỉ là mọi chuyện đều ổn. Vậy mới làm ta thêm lo lắng, đâu có giống lúc đầu thường xuyên chạy qua đây, ta còn tưởng rằng con... ." Chương Giai thị nức nở vài tiếng, tiếp tục : "Ai, cũng may trước đó Trương Phú báo tin cho ta về tình hình của con, ta mới tạm yên tâm."


      Tâm trạng Tuệ Châu hơi ủ ê, an ủi: "Ngạch nương, nữ nhi để người lo lắng rồi, phải còn có Tố Tâm giúp con sao, có chuyện gì đâu. Chỉ là trước đó vài ngày, Niên Phúc Tấn bất hạnh sinh non cho nên con có động tĩnh gì cả."


      Chương Giai thị nghe xong, vội ngắm Tuệ Châu lại lần, sợ nàng có gì sơ xuất. Hồi lâu sau mới lấy tay đè ngực, bà biết chuyện ngày đó giống mấy lời qua loa của Tuệ Châu, lại thấy nàng muốn thêm liền hỏi nữa, lái sang chuyện khác.


      Chương Giai thị hỏi: "Con có dùng đơn thuốc ta đưa cho ? Có đeo sợi dây có mặt Quan Thế bên người ?" Tuệ Châu biết Chương Giai thị nhất định hỏi cái này, liền trả lời: "Sợi dây kia nữ nhi lúc nào cũng đeo người, nhưng chuyện đó thể gấp được."


      Chương Giai thị nhớ tới bà vào phủ ba năm mới sinh ra Tuệ Châu, trước đó phải chịu bao nhiêu oan ức, giờ mới muốn để Tuệ Châu chịu cảnh giống mình, bởi vậy bà dặn dò tỉ mỉ: "Ngạch nương biết con chịu uống theo đơn thuốc kia, nhưng con nghe ngạch nương này, đây là phương thuốc chuyên bồi bổ cho phụ nữ thể hàn, nặng mùi như Đông y, con chỉ cần mỗi tháng uống lần là được. Tính tới tháng mười năm nay vừa tròn hai năm con vào phủ Tứ Bối Lặc, thế nhưng con vẫn chưa có tin gì làm ngạch nương nóng lòng lắm."


      xong bà nắm tay Tuệ Châu nghiêm túc : "Hứa với ngạch nương, kiên trì sử dụng nó đến khi có thai mới thôi, được ?" Tuệ Châu nhìn vẻ mặt tha thiết của Chương Giai thị, đành lòng cự tuyệt đành phải gật đầu ứng.


      Chương Giai thị thấy thế coi như an lòng, cùng Tuệ Châu sang chuyện khác. Qua giữa trưa, sau khi qua loa dùng cơm xong, Chương Giai thị liền tiếp đãi bằng hữu thân thích tới chúc mừng, còn Tuệ Châu sang phòng Tuệ Nhã.


      Lúc này Tuệ Nhã trang điểm, thấy Tuệ Châu tới, vội vàng đứng dậy cười : "Nhị tỷ tỷ, muội chờ tỷ lâu rồi đó, nhưng di nương và ma ma lại cho muội ra khỏi phòng tìm tỷ."


      Tuệ Châu cầm tay Tuệ Nhã ngồi xuống ghế đôn, cười : "Đương nhiên, hôm nay muội là tân nương tử, đợi muội phu đến đây lại muốn chạy ra ngoài hả." Tuệ Nhã tức khắc đỏ mặt, oán trách vài câu, rồi vui vẻ : "Nhị tỷ tỷ, hôm nay tỷ có thể tới đây muội rất vui."


      Tuệ Châu cười : "Biết rồi, nhưng ta dù sao cũng gả cho phủ hoàng tử, quy củ còn đó, cũng thể tới nhà chồng muội dự tiệc cưới được, bây giờ chỉ có thể thừa dịp chuyện với muội thôi. Được rồi, Phúc Tấn cho muội thêm tí trang sức làm của hồi môn đấy." Tuệ Nhã nghe xong giật mình, Tuệ Châu tiếp tục : " có gì phải giật mình. Tỷ cũng cho muội bộ kỳ đầu với thêm mấy món trang sức, muội cứ coi là vì mình mà trang điểm thêm ."


      Tuệ Nhã che miệng hồi sau mới dám : "Nhị tỷ tỷ, a mã ngạch nương vì muội mà chuẩn bị sáu mươi bốn hòm đựng của hồi môn, so với ba mươi hai hòm dành cho thứ nữ mà quá nhiều rồi. Nhị tỷ tỷ sao còn đưa thêm nữa, năm trước phải tỷ đưa rồi sao." Tuệ Nhã xong nhất quyết nhận, chờ cho đến khi Tuệ Châu giả vờ mích lòng, hai mắt nàng ta mới rưng rưng tràn đầy cảm kích nhận lấy.


      Tiếp đó tỷ muội hai người đuổi hết hạ nhân xuống, tâm chuyện cùa nữ nhi, mãi đến khi ma ma trang điểm tới thưa bẩm thời gian còn nhiều, Tuệ Châu mới ngừng trò chuyện lại giúp Tuệ Nhã mặc áo cưới.


      Thời gian trôi qua rất nhanh, chốc lát sắp qua giờ Thân. Đợi đến khi Tuệ Nhã ngồi lên chiếc giường rải ít đồng tiền, ăn trứng gà luộc Chương Giai thị đưa tới. Chợt từ ngoài viện nghe thấy tiếng thỉnh cầu khẩn thiết của phù rể nhà Phú Sát thị đòi gia chủ mở rộng cửa. Chỉ chốc lát, khi lễ đóng cửa vừa kết thúc, liền có ma ma vào nhà bẩm báo "Tiền lì xì" thu xong. Lúc này, Tuệ Nhã mới bịn rịn chia tay mọi người, hai bà thông gia muốn tỏ ra thân thiết nên cùng lên kiệu tới phủ Phú Sát thị. Ngay sau đó, Lăng Trụ cũng dẫn theo họ hàng thân quyến trong tộc Nữu Hỗ Lộc cùng với người xướng lễ, nhạc công, nghi trượng theo sát đội ngũ nhà Phú Sát, dọc đường thổi sáo đánh trống hướng về phía nhà Phú Sát thị tới.


      Chương Giai thị đứng ở cửa lớn nhìn đội ngũ rước dâu dần xa, kìm được nghẹn ngào : "Nữ nhi của ta, ủy khuất cho con quá."


      Tuệ Châu an ủi: "Ngạch nương, con tủi thân đâu, nữ nhi sống ở phủ Tứ Bối Lặc rất tốt. Hôm nay người thấy con tới dự lễ cưới Tuệ Nhã sao, còn đại tỷ tỷ lại thể đến, chứng tỏ Gia và Phúc Tấn đối xử với con rất tốt." Chương Giai thị nghe xong mới kìm lòng lại, thấy đầy người đứng đây, mới nén khóc nắm tay Tuệ Châu vào trong phủ.


      Trở lại phòng chính, Tuệ Châu định chuyện với Chương Giai thị, thấy quản Trương Đức phủ Tứ Bối Lặc tới hành lễ, bẩm báo: "Cách Cách, canh giờ còn sớm, Tam nương suất giá khỏi phủ, ngài phải chăng cũng nên trở về. Chuyện này... Nô tài còn phải về phục mệnh cho Phúc Tấn nữa." Tuệ Châu nghe xong mới tỉnh ngộ, tại vừa đúng giờ Dậu ( 6h chiều ), vội xuống dưới chuẩn bị để Trương Đức đưa về phủ Tứ Bối Lặc.


      Chương Giai thị muốn Tuệ Châu nhưng cũng còn cách nào, chỉ có thể ngậm ngùi tiễn Tuệ Châu rời phủ. Tuệ Châu thấy Chương Giai thị như vậy cũng nhịn được lã chã rơi lệ… lần này về lại phủ Tứ Bối Lặc biết đến bao lâu mới có thể gặp lại, nhưng thấy Chương Giai thị khóc, nàng vẫn gượng cười : "Ngạch nương, nữ nhi rồi người cũng nên quay về phủ . Chờ thêm đoạn thời gian nữa, nữ nhi lại xin phép Phúc Tấn cho về nhà thăm người."


      Chương Giai thị nghĩ đến Tuệ Châu xuất giá hai năm mới được về phủ có hai lần. Về sau hai năm cũng chỉ có thể nhìn con lần, như Tuệ Trân bao giờ có thể bước chân ra ngoài được nữa, bà đành gắng gượng tươi cười, nhìn Tuệ Châu lên xe ngựa phủ Tứ Bối Lặc rời .


      Mẹ con Chương Giai thị và Tuệ Châu đều nghĩ tới, dù cho có ở kinh thành, chỉ cách nhau nửa tiếng đồng hồ bộ, nhưng lần từ biệt này mãi sáu, bảy năm sau mới có thể gặp lại.


      ( Tác giả: Ta rất muốn tăng tốc kịch bản, nhưng thể vèo cái là mấy năm sau được. Ta tính mười chương nữa cho Tuệ Châu sinh bé bi, tình cảm với Tứ Tứ cũng tiến triển nà, các nàng ráng đợi chút )—— phần PR chuyện của tác giả “Tuyệt sắc mỹ phi loạn cung quy” ——
      thuyt, Parvarty, xukem 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Mình do dự biết nên edit hết rồi cuối tuần up thể, hay up từng chương lên đây?
      xukem, Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :